1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 34

      đường về nhà, Tịch Thành Nghiễn lời nào, Dư Duyệt đoán chắc chuyện khi nãy sát thương rất lớn, thầm cười trộm tròng lòng, nhưng biểu gì ra ngoài. hơn sáu giờ ồi, Tịch Thành Nghiễn gì, trức tiếp lái xe tới nhà Dư Duyệt, Dư Duyệt nghĩ hồi, nhớ lại trong tủ lạnh có gì ăn, liền quay đầu với : "Chúng ta siêu thi mua ít thức ăn trước ."

      Tịch Thành Nghiễn gật đầu, coi như là đồng ý.

      Bình thường, chỉ cần vừa tới nhà ăn cơm, Tịch Thành Nghiễn lúc nào cũng 'bùm bùm' đòi ăn, cần biết có làm xong hay chưa, cũng mặc kệ, nhưng hôm nay lại im lặng lạ thương, Dư Duyệt nghĩ hồi, rồi làm những món thích, làm thêm tí lỗ tai heo trộn nấm tuyết mà thích, rồi mới dọn ra.

      Món này vốn chẳng có ở Thẩm Quyến, ngay cả những quán cơm Đông Bắc làm cũng giống, Dư Duyệt thử tự làm mấy lần ở nhà, ràng ngon hơn rất nhiều. Lỗ tai heo nấu chín, nấm tuyết ngâm trong nước nóng, thêm tí dưa chuột, dấm chua, dầu gà, muối, mè vừng, và mù tạc trộn vào nhau, rất đơn giản.

      Tịch Thành Nghiễn chưa từng ăn món này, trong mắt , món rau trộn là tội ác tày trời, hoàn toàn cần phải có mặt thế giới này, Dư Duyệt cũng biết thích ăn, nhưng ai ngờ, lúc ăn được nửa, Tịch Thành Nghiễn thấy Dư duyệt ăn ngon miệng như vậy, nhịn được hỏi, "Ngon ?"

      "Ngon lắm đó!" Dư Duyệt cắt lỗ tai heo vang lên tiếng cót két, vui vẻ ăn vào.

      " ngon lắm sao?" Tịch Thành Nghiễn tin, muống ăn thử nhưng lại dám.

      "Tôi thấy ngon, nhưng chắc thích đâu." Dư Duyệt nuốt lỗ tai heo xuống, ngẩng đầu với Tịch Thành Nghiễn, "Khẩu vị của hai chúng ta giống nhau."

      Chỉ câu hoàn toàn kích thích Tịch Thành Nghiễn, nghẹn họng, vươn tay ra gắp cái lỗ tai heo và nấm tuyết, nhìn chằm chằm đôi đũa, hung dữ : "Ai biết ăn!" xong, trực tiếp nhét vào miệng.

      Trong phòng bếp chợt yên tĩnh hẳng giây, nhưng giây sau, Tịch Thành Nghiễn bụm miệng, đẩy mạnh ghế, vội vàng chạy vào toilet, amm thanh ho khan tê tâm liệt phế từ phòng vệ sinh truyền ra.

      Ai da, đâu cần phải làm vậy. Dư Duyệt bất đắc dĩ bỏ đũa xuống, cầm cốc nước và khăn giấy vào toilet.

      Tịch Thành Nghiễn rất kén ăn, ăn hải sản, ngay cả cá hồi cũng miễn cưỡng ăn miếng, nhưng nhất định thể ăn được mù tạc, chỉ có thể chấm nước tương, Dư Duyệt ăn cùng với lâu, nên có thể dễ dàng phát ra chuyện này.

      Cho nên, hôm nay có ý định nhắc , nhưng ai ngờ, lại trực tiếp vào miện đâu chứ, rốt cuộc, gì mà kích thích tới vậy!
      Dư Duyệt thở dài, ngồi xổm xuống, lau nước mắt cho Tịch Thành Nghiễn, "Mùi của mù tạc nặng như vậy mà cũng ngửi thấy sao, vậy còn dám ăn vào!"

      Tịch Thành Nghiễn tức giận trong bụng, lại vô cùng xấu hổ, muốn mở miệng bác bỏ Dư Dyệt, thế nhưng chăng biết tại sao được lời nào, chỉ đẩy tay Dư Duyệt ra, cúi đầu ho sặc sụa.

      Dư Duyệt vươn tay vỗ lưng , thấy bớt ho khan rồi, mới đưa cho cốc nước, "Uống nước súc miệng ."

      Tịch Thành Nghiễn nhận lấy cái cốc, uống hết hơi, rồi ngửa đầu cọ cọ trước mặt Dư Duyệt, để lau mặt cho .

      "Sau này, có món gì chưa từng nhớ hỏi tôi chút." Dư Duyệt nhịn được nở nụ cười, nhìn thấy vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn lúc này vui đó, còn hơn cả lúc xem hài!
      "Mù tạc." Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, vừa nghĩ tới mùi vị khi nãy, cảm thấy nước mắt mình chảy ra tới nơi rồi, kinh ngạc nhìn Dư Duyệt, "Em ăn được mù tạc à?"

      "Đúng vậy." Dư Duyệt thoải mái gật đầu, "Từ tôi thích ăn mù tạc rồi, nhà tôi đều ăn rau trộn với mù tạc thôi đấy."

      "Em thấy mù tạc ngon ?" Tịch Thành Nghiễn lại hỏi thêm câu.

      "Đương nhiên là ngon rồi." Dư Duyệt cảm thấy đầu óc Tịch Thành Nghiễn bị sặc mù tạc mà hỏng rồi, nếu thích mù tạc ăn làm gì.

      "À." Tịch Thành Nghiễn nhìn chằm chằm mặt , trong đầu chợt nảy ra 'ý tưởng', ngay lúc Dư Duyệt thấy gì, bỗng nhiên duỗi tay ra, kéo Dư Duyệt vào lòng, hôn lên môi .

      Trong miệng vẫn còn đọng lại mùi vị mù tạc, chút cay cay mang theo hơi nóng, có vẻ rất nhiệt tình mà thực tế, mạnh mẽ vọt vào miệng Dư Duyệt, khiến dường như thể thở nổi.

      "Tịch, Tịch Thành Nghiễn..." Dư Duyệt thở hổn hển, đẩy ra, " đừng..."

      "Em thích mù tạc mà." Tịch Thành Nghiễn trợn mắt nhìn , đáy mắt xanh đen sâu sắc lạ thường.

      thích! Nhưng đâu phải... Dư Duyệt cảm thấy nhất định phải giải thích mọi chuyện, nếu , chẳng biết Tịch Thành Nghiễn làm ra chuyện gì nữa.

      đứng dậy, vội vàng , "Mau dọn dẹp ." Rồi xoay người rời .

      ngờ, vừa được vài bước, Tịch Thành Nghiễn nắm tay lại, dẫn vào phòng bếp, nghiêm túc nhìn , giống như trước mặt phải là bàn ăn mà là bàn đàm phán, Dư Duyệt bị nhìn tê cả da đầu, dám nhìn thẳng mắt , trong lòng bàn tay đều chảy ra mồ hôi lạh, "Sao, có chuyện gì nữa hả?"

      "Rốt cuộc, có chỗ nào em vừa lòng à?" Cuối cùng, Tịch Thành Nghiễn hỏi chuyện này. Trong lòng , mình là người đàn ông hoàn hảo nhất thế giới, diện mạo, tiền bạc tất nhiên cần tới rồi, quan trọng hơn là, lòng muốn có được Dư Duyệt, nhưng dù có làm gì chẳng nữa, cũng bị từ chối, điều này có thể làm buồn lòng sao? nhẫn nhịn tới bây giờ là tốt lắm rồi.

      "Khụ, có đâu." Dư Duyệt mơ hồ lầm bầm , lập tức dời đề tài, "Tới đây, ăn cơm , nếu đồ ăn nguội hết đó.

      "Đừng sang chuyện khác." Lần này, Tịch Thành Nghiễn bỏ qua cho đâu, đôi mắt đem thâm sâu nhìn chằm chằm, cho cơ hội né tránh, "Em , sửa mà."

      Khó có thể khiến người kiêu ngạo như ra những lời này, trái tim Dư Duyệt nhảy dựng, bỗng nhiên có chút chua xót, hài lòng chỗ nào? Chỗ nào cũng hài lòng, bộ dạng của quá tốt, nhiều tiền, lại.... thích hợp với .

      "Tịch Thành Nghiễn" văt sóc suy nghĩ từ ngữ, dám rời mắt khỏi giây nào, dường như sợ bỏ lỡ chữ nào đó của .

      Sóng mũi Dư Duyệt ê ẩm, suy nghĩ lâu, cuối cùng, vẫn ra mấy chữ, "Chúng ta hợp."

      " hợp chỗ nào?" Tịch Thành Nghiễn kinh sợ, xung quanh lên tầng lạnh lẽo, "Chúng ta hợp, vậy chẳng lẽ em và Hứa Thanh Nguyên hợp? Em xem, vì sao ta lại thích hợp với em?

      " ấy..." Dư Duyệt ấp úng, " quá đáng, chỉ vừa vừa phải phải thôi, hơn nữa, chúng tôi còn là đồng hương với nhau, cuộc sống cũng giống nhau." Dừng chút, rốt cuộc, cũng có đủ dũng khí nhìn thẳng mắt , " xem, ngay cả mù tạc mà tôi thích ăn nhất, nhưng lại có thích đâu, thứ tôi thích thích, chúng ta hợp chỗ nào chứ."

      "Ngay cả thức ăn cũng hợp? Có gì đặc biệt đâu chứ, theo cách của em , người Nam và người Bắc thể nhau, đúng ?" Tịch Thành Nghiễn hừ lạnh, trong mắt toàn vẻ lạnh lẽo, trái tim đau đớn tới nỗi hít thở thông, ở Dư Duyệt, lần đầu tiên có cảm giác tình nguyện.

      ràng là thích đến vậy, nhưng làm gì cũng có được.

      "Em thử sao biết khoog hợp? Cùng lắm cuối cùng em cứ đổ lỗi cho là được." Nếu là những ngày trước, nhất định, những lời thế này. Nhưng vì muốn gật đầu, hạ thấp mình chút, dù sao như vậy cũng sao cả.

      Dư Duyệt lắp bắp kinh sợ, ngờ, Tịch Thành Nghiễn lại như vậy, sợ hãi nhưng hơi cảm động, dám há miệng, chỉ dám trừng mắt nhìn , sợ khi mở miệng, nhất định mình đồng ý với .

      "Dư Duyệt." nắm chặt tay , giọng vô cùng nghiêm túc, " biết em thấy chúng ta rất khác nhau." cố gắng vắt óc suy nghĩ từ ngữ để đả động tới ..., "Nhưng sao cả, tương lai có thể thay đổi, thói quen cũng có thể sửa, em xem, thực ra chúng ta chẳng khác gì nhau, chỉ là do em cố chấp mà thôi."

      Đôi mắt sáng bừng nhìn , giống như đứa trẻ đòi kẹo, " đối xử với em tốt, đó, Dư Duyệt, được ? Em đồng ý với ?"

      Dư Duyệt biết gì bây giờ, há miệng nhưng lời lại chịu ra, cổ họng như bị cái gì đó chặn lại, thể đồng ý cũng thể từ chối được.

      có lòng tin, chút cũng . cũng biết đối xử với tồi, thay đổi sở thích, mời ăn cơm, dẫn chơi. thấy gì, nhưng lại rất sợ. Nếu đồng ý thế nào đây? Nếu có ngày, phát người phụ nữ keo kiệt, biết những thứ xa xỉ, cũng lãng mạn, đến khi đó, làm gì?

      Dư Duyệt rét run cả người, trong lòng lo sợ yên.

      Tịch Thành Nghiễn nhìn mờ mịt mở to mắt, trong ngực dâng lên nỗi buồn khó tả, muốn ép , nếu từ cái nhìn đầu tiên, cũng có thể lâu ngày sinh tình, nhưng Hứa Thanh Nguyên lại xuất , thậm chí, Dư Duyệt còn xem ta là đối tượng có thể kết hôn, chuyện này sao có thể như vậy được? Nhìn cố ràng là của , nhưng sao lại lại nghĩ tới người đàn ông khác?!

      Có điều, thích , thậm chí cũng ý định ...

      Nghĩ vậy, trái tim Tịch Thành Nghiễn trở nên đau đớn, cầm chặt tay Dư Duyệt, trong lòng nghĩ, dù hôm nay có phải ép buộc , vẫn muốn làm Dư Duyệt phải đồng ý với !

      "Em tin sửa được sao?" Tịch Thành Nghiễn cầm đôi đũa bàn, dương như, hạ quyết tâm lắm, mới gắp lên miếng nấm tuyết, " lập tức sửa cho em xem!"

      xong, trức tiếp nhét nấm tuyết vào miệng, mùi vị mù tạc xong thẳng vào xoang mũi , khiến Tịch Thành Nghiễn sặc tới chảy nước mắt, nhưng lần này, kiên quyết phun, cố gắng nhai hết nấm tuyết, nuốt xuống, sau đó bắt đầu gắp miếng thứ hai.

      Dư Duyệt muốn ngăn lại nhưng còn kịp nữa.

      "Tịch Thành Nghiễn, đừng như vậy! Đừng ăn nữa!" Khóe mắt Dư Duyệt long lanh nước mắt, giành lấy đôi đũa của Tịch Thành Nghiễn, biết người thích mù tạc ăn vào có cảm giác gì, tội gì phải làm như vậy, rốt cuộc, tốt ở chỗ nào vậy.

      Nhưng lại nghe thấy, thậm chí, còn kéo cả đĩa lỗ tai heo tới trước mặt mình, ăn hết đũa này đến đũa khác, cũng quan tâm tới mình bị sặc đến nỗi nước mắt dàn giụa.

      "Tôi đồng ý! Tôi đồng ý!" Dư Duyệt muốn giành lại cái đĩa từ trong tay , cuối cùng, đành nhắm mắt lại, nước mắt rơi xuống, ra câu chưa bao giờ dám thốt lên.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 35

      Mỗi ngày bình yên trôi qua, đối với Dư Duyệt mà , đồng ý với cầu của rồi cũng chẳng có khác gì, giờ làm việc, hai người là cấp cấp dưới, tan làm, Tịch Thành Nghiễn vẫn tới nhà Dư Duyệt dùng cơm chiều, uống vài tách hồng trà rồi rời . Cuối tuần, mặc dù Tịch Thành Nghiễn tới nhà , nhưng thỉnh thoảng cũng chỉ dạy cho , hoặc khóc la om sòm đòi làm đồ ăn ngon cho , cũng làm việc gì quá đáng.

      tuần sau, áp lực người Dư Duyệt bớt rất nhiều, chậm rãi làm quen với mối quan hệ của mình và Tịch Thành Nghiễn.

      Giữa trưa, Dư Duyệt vẫn ở cơm ở căn tin công ty, lát sau, nhìn thấy Dương Diễn bưng đồ ăn đứng trước mặt, gương mặt vốn bị phơi đen xì, cười lên để lộ hai hàm răng trắng tin, Dư Duyệt nhìn thấy buồn cười, dọn dẹp chỗ ngồi của mình rồi nhường cho ta, hỏi: " lại đâu nữa à?"

      "Tây Tạng." Dương Diễn vừa ngồi xuống chờ kịp an hai muỗng cơm, ăn như hổ đói nuốt xuống, ta uống thêm muỗng canh, rồi trả lời Dư Duyệt.

      "Sao lại Tây Tạng vậy?" Dư Duyệt dùng đũa gắp cho Dương Diễn vài miếng sườn, hơi kinh ngạc. Bình thường, nhân viên Hoa Vũ từ trưởng phòng trở lên được cử chi nhánh Tân Cương hoặc Tây Tạng để rèn luyện vài năm, sau đó điều về tổng bộ.

      Vì hai nơi này tương đối gian khổ, nên mỗi khi quan trọng, công ty cử người lại nhiều lần, rốt cuộc, trong thời gian này Dương Diễn xảy ra chuyện gì vậy? Chạy đầu này chạy đầu kia, đâu phải là phong cách của Tịch Thành Nghiễn!

      "Ai da, đừng nữa!" Vẻ mặt Dương Diễn rầu rỉ ném muỗng lên bàn, vươn tay cầm lấy vài con cá mực nhét vào miệng, vẻ mặt mới dịu hơn chút, : " biết đâu, tổng giám đốc bên chi nhánh Tây Tạng cũng rối rắm ít đấy! Tên là gì Lý Vĩ đấy, ông ta khiến công trình vô cùng tốt sụp đổ đó! Ông ta là kỹ sư, thế mà ngay cả hạng mục cũng trông coi được, tổng bộ chúng ta phát ra chuyện này rất trễ, quản lý còn cách nào khác, đành điều tôi qua đấy, kết quả..."

      ta dừng chút, cầm khăn giấy lau tay, vẻ mặt khó chiu, "Còn phải điều chỉnh nữa đó, điều chỉnh cái rắm! Công trình kia chẳng khác gì mảnh vụn! còn cách nào chỉnh sửa được nữa, chỉ có làm lại từ đầu thôi, tôi báo cáo cho tổng giám đốc Tịch biết rồi." Dừng chút, ta thấp giọng, cười hề hề thần bí tới trước mắt Dư Duyệt, giọng : "Sáng nay, tổng giám đốc Tịch tức giận lắm đó, biết à? Tôi thấy tổng giám đốc chi nhánh Tây Tạng chết chắc rồi, kiểu gì cũng bị gọi về tổng bộ trước tết Trung thu thôi!"

      "Cả buổi sáng tôi đều ở phòng tài liệu sửa sang lại tài liệu chi nhánh công ty chút, để ý tới tình hình của tổng giám đốc." Dư Duyệt lắc đầu, biết Tịch Thành Nghiễn lại tức giận cái gì nữa, lúc ăn cơm, thấy cửa phòng làm việc của đóng chặt ín, cũng nhắc nhở , chẳng lẽ hờn dỗi rồi?
      Chắc chắn vẫn chưa ăn cơm trưa đâu, Dư Duyệt nhíu mày, Tịch Thành Nghiễn chỉ có chỗ được, chính là tùy hứng. những quán cơm xung quanh công ty đều hợp khẩu vị cảu , nên có ngày nào chịu ăn trưa, sau đó, buổi tối, đến nhà ăn như hổ đối, nếu cứ tiếp tục như vậy sao dạ dày có thể chịu nổi được!

      Nghĩ vậy, Dư Duyệt đứng lên, tầm mắt nhìn qua nhìn lại tấm thực đơn, lấy tiền trong túi ra, với Dương Diễn tiếng rồi mua cơm.

      " đối xử với tổng giám đốc Tịch tốt đó." Dương Diễn cắn muỗng, hâm mộ , "Thư ký cũ của tổng giám đốc Tịch, cái gì tiểu Cổ ấy nhỉ, đều mặc kệ tổng giám đốc Tich có ăn cơm hay !"
      Dư Duyệt cười, đóng nắp hộp giữ ấm lại, đề phòng nhiệt tràn ra ngoài, vui đùa : "Phải đối xử tốt với tổng giám đốc Tịch, mới co người phát tiền lương cho chúng ta chứ!"

      " cũng biết điều đó!" Dương Diễn giơ ngón cái lên trước mặt , để lộ hàm răng trắng.

      Dư Duyệt đoán sai, Tịch Thành Nghiễn hờn dỗi tự nhốt mình trong phòng. Tổng giám đốc chi nhánh Tây Tạng kia chính là người vẫn theo từ khi Hoa Vũ mới thành lập, nên Tịch Thành Nghiễn mới yên tâm để ông ta tới Tây Tạng, ngờ, mới được vài năm, ông ta an phận, đầu tiên là đòi tăng tiền lương, năm trước lại nhốn nháo đòi về tổng bộ, năm nay lại làm công trình gặp cố.

      Tịch Thành Nghiễn cũng biết vùng đất Tây Tạng có chút vất vả, nhưng khi chọn người tới Tây Tạng, chính Lý Vĩ chủ động muốn , điều kiện nhà Lý Vĩ được tốt mấy, tiền lương của công ty chi nhánh Tây Tạng cao hơn so với những chi nhánh còn lại, nên ông ta mới cầu như vậy.

      Tịch Thành Nghiễn cũng ngầm đồng ý, Lý Vĩ làm việc ở công ty nhiều năm như vậy, năng lực tồi, bởi vậy, mới để ông ta Tây Tạng. Ai ngờ ông ta càng ngày càng cảm thấy đủ, làm việc chỉ qua loa, ỷ vào Hoàng Đế cao, ông ta làm xằng làm bậy.

      Hoa Vũ nổi tiếng là tủng thực, lúc đấu thầu lấy dụng cụ nào lấy dụng cụ đó, tuyệt đối trả giá, cũng chẳng bao giờ có chuyện đổi dụng cụ, thế mà Lý Vĩ lại gạt , đôi dụng cụ nhập khẩu thành dụng cụ của công ty trong nước!

      vậy giá cả hai loại còn chênh lệch nhau khá lớn, tiền bạc cánh mà bay, tất nhiên là vào túi Lý Vĩ rồi!

      Tịch Thành Nghiễn càng nghĩ càng tức giận, tựa người vào cửa sổ, vẻ mặt nghiêm nghị, đáy mắt lạnh lẽo, dù là giữa trưa oi bức nhưng vẫn thể tản được khí lạnh xung quanh người .

      Lúc Dư Duyệt gõ cửa vào, lập tức nhìn thấy đứng bên cửa sổ, đôi môi mỏng đóng chặt thành đường thẳng, vẻ mặt u ám, nhìn qua vô cùng lạnh lẽo.

      Dư Duyệt mở lồng cơm, lấy đôi đũa duy nhất ra, rót cho ly nước, rồi lên phía trước giữ chặt cổ tay , " vẫn chưa ăn cơm trưa đâu đó, em mang cơm tới cho rồi nè, mau qua ăn ."

      Tịch Thành Nghiễn quay đầu lại đáp, " muốn ăn."

      "Đừng giận nữa, em mua cho phần sườn non nấu dấm mà thích nhất này, cơ thể là của mình, mau mau tới đây ăn ."

      "Ăn vô." Nhìn thấy Dư Duyệt, sắc mặt Tịch Thành Nghiễn hòa dịu hơn chút, nhưng vẫn thể nào ăn được, tựa người vào cửa sổ, đưa lưng về phía ánh mặt trời, đáy mắt vừa tức giận vừa nặng nề, "Bị vấn đề bên chi nhánh kia phiền tới chết rồi."

      "Phiền chết cũng phải ăn cơm." Dư Duyệt buông tay ra, tới cạnh bàn, cầm lấy hộp cơm, tới trước mặt Tịch Thành Nghiễn gắp miếng sườn đưa đến bên miệng , cười híp mắt : " phải muốn tôi đút đó chứ?"

      "Ai muốn em đút chứ!" Tịch Thành Nghiễn trừng mắt nhìn cái, đột nhiên cảm thấy hơi ngại, nhưng vẫn cúi đầu há miệng ăn miếng sườn.

      "Đừng buồn nữa, Lý Vĩ được đổi người khác thôi, Hoa Vũ đâu phải thiếu người." Dư Duyệt cầm lồng cơm nhét vào tay Tịch Thành Nghiễn, để tự , chiều miết sinh hư, vươn tay kéo ghế ngồi cạnh , vừa đùa nghịch bồn hoa, vừa khuyên .

      "Dù cho Hoa Vũ phải đệ nhất thế gới, cũng có những nhân viên lâu năm sinh ra ý nghĩ gian dối thôi, chuyện này rất bình thường, cần phải tức giận tới vậy."

      "Ừm..." Tịch Thành Nghiễn ngậm miếng sườn, chuyện có chút mơ hồ, những vẫn nghe thấy ràng những gì Dư Duyệt , " biết rồi, sau này phải cẩn thận chọn người Tây Tạng mới được."

      Dừng chút, kéo ghế ngồi đối diện Dư Duyệt, vừa ăn vừa : "Phải xem xem có thể cử người mới Tây Tạng rèn luyện phen đây."

      "Tại sao lại muốn cử người mới Tây Tạng?" Dư Duyệt nghiêng đầu nhìn Tịch Thành Nghiễn, có chút hiểu, phải là chỉ những người từ trưởng phòng trở lên mới được Tây Tạng thôi sao.

      Tịch Thành Nghiễn đặt đũa xuống, giọng lạnh lẽo, nghiêm túc, "Làm trong ngành bảo vệ môi trường này, phải chịu khổ, cho dù là núi sâu em cũng phải , chưa chịu khổ được làm gì mà ăn?!"

      Dư Duyệt giật mình, : "Vì vậy mà muốn cử người mới Tây Tạng ở vài năm?"

      "Khoảng hai năm." Tịch Thành Nghiễn kiên nhẫn giải thích cho Dư Duyệt nghe, "Vị trí địa lý của Tây Tạng tồi, có rất nhiều các hạng mục bức xạ và thủy trạm, người mới ở đó rèn luyện hai năm, thi vài chứng chỉ, cơ bản là có thể tự mình phụ trách hạng mục được rồi, đợi đến khi được gọi về tổng bộ, làm tốt công việc, con đường trưởng phòng nhất định rất dễ dàng."

      Những lời này khiến tim Dư Duyệt đập thình thích, ở Tây Tạng hai năm! Lúc trở về được làm trưởng phòng! Tiền lương của trưởng phòng ở Hoa Vũ gần băng tiền lương của quản lý cấp cao!

      Hơn nữa, từ trước tới nay đều làm những hạng mục thủy trạm, bây giờ ở Hoa Vũ, đôi khi Tịch Thành Nghiễn đều giao cho phụ trách những hạng mục thủy trạm, Tây Tạng đúng là chuyện tốt!

      sợ độ cao, cơ thể khỏe mạnh, cao nguyên có là gì đâu! Chỉ cần cực khổ hai năm, khi ra khỏi đó rồi, con đường tương lại rất tươi sáng, lựa chọn này rất đáng giá!

      Đầu óc Dư Duyệt hoạt động mạnh mẽ, nhìn Tịch Thành Nghiễn cúi đầu ăn cơm, gì, chỉ yên lặng chôn ý nghĩ muốn Tây Tạng vào trong lòng.

      Vài ngày sau, chỉ cần rảnh rỗi, Dư Duyệt lập tức chạy tìm Dương Diễn, quấn quít hỏi ta chuyện ở Tây Tạng. Từ đó tới giờ, Dương Diễn là người thích chuyện, thấy Dư Duyệt ngoan ngoãn lắng nghe như vậy, ta cũng vui vẻ thôi, sao có thể từ chối cầu của được, ta lập tức miêu ta bức tranh cao nguyên xanh mát, chó ngao Tây Tạng cho Dư Duyệt nghe, Tây Tạng trong miệng ta trở thành nơi tươi đẹp, suýt nữa đổi nước ngầm thành nước chanh, ta thỏa mãn 'diễn thuyết' xong, vỗ vai Dư Duyệt : "Ngư Ngư, nếu có thời gian, nhất định phải tới Tây Tạng chuyến, đó đúng là chỗ tốt."

      Dương Diễn hề hay biết, trong lòng Dư Duyệt có quyết định Tây Tạng rồi, lại càng biết Dư Duyệt chính là người của ông chủ ta, dụ dỗ , nhìn thấy Dư Duyệt vui vẻ gật đầu, ta thầm nở nụ cười trong bóng tối.

      Gài bẫy nhiều năm như vậy, cuối cùng, cũng bắt được ngốc rồi!
      Rất nhanh, tết Trung thu đới, tiền Hoa Vũ nhiều như nước, mọi nhân viên đều được phát hộp bánh trung thu, làm trong công ty hơn năm, được thưởng thẻ Bát Đạt Thông hai trăm đồng, để cổ vũ nhân viên mua sắm.

      Dư Duyệt mới tới công ty ba tháng, được nhận tiền, đôi mắt to nhịn được hâm mộ liếc nhìn người khác.

      Tịch Thành Nghiễn thấy bộ dạng này của vô cùng buồn cười, trở lại văn phòng, lấy trong ngăn kéo ra chiếc hộp thiết, gọi Dư Duyệt vào, đặt chiếc hộp lên tay , nhàn nhạt : "Mở ra xem ."

      đùa gì đây, sao thần bí vậy? Dư Duyệt chớp mắt, trong lòng vô cùng nghi ngờ, nhưng vẫn làm theo, ngờ vừa mở ra, liền sợ ngây người! Là hộp Bát Đạt Thông!
      ngẩng đầu, dám tin nhìn Tịch Thành Nghiễn, lắp bắp nên lời, "... ...."

      "Em thích cho em đó, muốn bao nhiêu có bấy nhiêu." Tịch Thành Nghiễn cầm bút máy trong tay, thèm quan tâm . Dừng chút, đợi Dư Duyệt cảm ơn, giọng ra vẻ nhà giàu: " theo , sau này, những thứ tốt nhất mà em có, đếm xuể!"

      Dư Duyệt ôm hộp Bát Đạt Thông đứng ngây người, bà nội ! xong rồi! Cái tên này biết xấu hổ lấy sắc dụ, vậy mà bây giờ còn lấy lợi ích ra dụ!

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 36

      Trước tết Trung thu khoảng tháng, Lý Vĩ từ Tây Tạng về. Đây là lần đầu tiên Dư Duyệt nhìn thấy tổng giám đốc chi nhánh Tây Tạng, ông ta là người Nam, nhưng dáng người lại cao to hơn cả người Bắc, tây trang màu đen ôm sát vào người, càng để lộ cơ thể vạm vỡ, khuôn mặt vuông vắn, chắc là vì thường xuyên công tác, nên mặt ông ta hơi đỏ, mi tâm có nếp nhăn, vừa thấy biết ông ta thường xuyên nhíu mày.

      Ông ta vừa vào, trực tiếp tìm Tịch Thành Nghiễn, lúc ngang Dư Duyệt, ông ta cũng thèm chào hỏi, dường như xem là người vô hình.

      Mới sáng sớm, Dư Duyệt gặp 'cây đinh', tâm trạng vô cùng khó chịu, lật đật xem lý lịch của Lý Vĩ, ra, ông ta phải tốt nghiệp từ trường danh tiếng gì, cũng có tài năng gì đặc biệt, nhưng điên khùng có đó!

      lấy bánh hoa tươi từ trong ngăn kéo ra, tức giận cắn cái, nếu bây giờ có gì làm, nên mở giáo trình kỹ sữ quản lý hạng ra học lại từ đầu , hừ, có tư cách gì so đo với người khác đâu!

      Trong phòng tổng giám đốc, Tịch Thành Nghiễn ngồi trước bàn làm việc, ký phần văn kiện, động tác thoải mái tự nhiên, giống như nhìn thấy người sống đứng trước mặt.

      Lý Vĩ vô cùng tức giận, muốn tới chuyện với Tịch Thành Nghiễn chút, thậm chí, nếu ông ta có bị bắt nghỉ việc chăng nữa, nhưng cũng làm việc ở công ty nhiều năm, có công lao cũng có khổ lao, thể làm công được, phải tranh thủ chút phúc lợi mới được. Nhưng ngờ, từ lúc ông ta vào văn phòng Tịch Thành Nghiễn, chắc cũng khoảng năm phút rồi, nhưng Tịch Thành Nghiễn thèm để ý tới ông ta tí nào.

      Lý Vĩ cảm thấy yên, ông ta nuốt phần tiền dụng cụ ở hạng mục Tây Tạng rồi, ông ta biết Tịch Thành Nghiễn xử lý thế nào, nhưng nhìn vào tình hính này, đoán chừng thể bao qua việc này được rồi.

      Nghĩ vậy, Lý Vĩ chủ động mở miệng, "Tổng giám đốc Tịch."

      "Về rồi à." Tịch Thành Nghiễn thèm nâng mắt lên nhìn, chỉ nhàn nhạt trả lời.

      Trong phòng làm việc, máy điều hòa mở to, nhưng hiểu sao, Lý Vĩ vẫn cảm thấy lạnh, ông ta siết chặt tay, ấp úng mở miệng: "Tổng giám đốc, hạng mục Tây Tạng lần này là lỗi của tôi, tôi... Tôi tình nguyện rời khỏi công ty."

      Nghe được những lời này, Tịch Thành Nghiễn ngẩng đầu lên, mặc áo khoác, chỉ mặc chiếc áo sơ mi cao cổ màu trắng, cổ áo màu tím nhạt, cổ tay áo được đính thêm hai nút màu hổ phách, làm nổi bật khuôn mặt tuấn tú của , nhưng cũng lạnh lẽo kỳ lạ.

      Chống lại đôi mắt đen lạnh như vặng của , Lý Vĩ căng thẳng nuốt nước miếng, mở miệng : "Tổng giám đốc Tịch đại nhân đại lương..."

      Còn chưa dứt lời, ông ta bị Tịch Thành Nghiễn đánh gãy, "Lý Vĩ, ông cũng làm ở đây mười năm rồi." Giọng của vô cùng bình tĩnh, mang theo chút nhịp điệu nào, lại như ngày gió lạnh, nháy mắt đem trái tim Lý Vĩ thổi thành vết thương.

      "Nên biết tôi chẳng phải là người rộng lượng, à, đúng." vuốt mi tâm, đôi mắt càng lạnh lẽo, "Có lẽ là mấy năm nay tôi rộng lượng rồi, nên ông mới dàm làm chuyện bậy bạ như vậy, ông xem tôi nên xử lý thế nào đây?"

      Mồ hôi lạnh của Lý Vĩ rơi xuống, cả trái tim dường như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, nhiều năm như vậy, thủ đoạn của Tịch Thành Nghiễn lợi hại thế nào ông ta đều biết.

      Lúc Hoa Vũ vừa thành lập, trong nước vẫn chưa biết tới khái niệm bảo vệ môi trường, cho dù có cũng là cán bộ, nên mới biết được tin công ty thành lập. Khi đó, Tịch Thành Nghiễn vừa tròn hai mươi tuổi, vẫn chưa tốt nghiệp đại học, quan hệ giao thiệp cũng có, đột nhiên chen chân vào ngành bảo vệ môi trường, miếng bánh kem lớn này đương nhiên có nhiều người muốn chia cắt rồi, nên tự nhiên bị người công ty khác xa lánh.

      Nhiều lần, công ty bị nghẹt ở văn phòng chính phủ, có lần đấu thầu nào xảy ra cố, lúc đó, dường như công ty cũng duy trì nổi. Nhưng Tịch Thành Nghiễn vẫn oán trời trách đất, lại càng tức giận, chỉ như vậy, mỗi ngày đều nhạt nhẽo như tờ giấy, an ủi cấp dưới, rồi mọi chuyện tốt đẹp hơn thôi.

      Sau đó, Hoa Vũ tạo nên kỳ tích, lúc tới văn phòng chính phủ, mọi nhân viên ở đây đều phải cúi đầu khom lưng, hận thể đem nhân viên Hoa Vũ làm tổ tông, ngay cả đấu thầu, cũng ai dám giở trò. Mà đây chính là công ty Hoa Vũ mà mọi người từng xa lánh, công ty bảo vệ môi trường nào chờ đóng cửa, thậm chí ngay cả trong trường hợp đó, ai dám nghe theo quan chức.

      Mấy năm gần đây, rất an nhàn, nhưng ông trời ở tận cao, Lý Vĩ quên mất cơn giận của Tịch Thành Nghiễn, bây giờ, ông ta phát mình có giao thiệp, lại có kinh nghiệm quản lý, rất nhiều công ty muốn mời ông ta về làm, ông ta bị những thứ này làm hoa mắt, nhớ những người này chính là người mà trước kia coi ông ta là cái đinh gì.

      Nghĩ vậy, Lý Vĩ cảm thấy run người, người đàn ông cao to như ông ta, thế mà đứng trước Tịch Thành Nghiễn, bắp chân đều run lẩy bẩy.

      "Tịch, tổng giám đốc Tịch... Tôi... Tôi thực có lỗi với công ty, ngài, ngài cho tôi cơ hội."

      "Tôi thể cho ông thêm cơ hội nào nữa." Tịch Thành Nghiễn thèm quan tâm vuốt cổ ta áo, giọng cảm xúc, "Nếu ông thấy cái miểu Hoa Vũ này chứa nổi vị phật lớn như ông, vậy ông có thể ."

      Lý Vĩ tin vào tai mình, sao Tịch Thành Nghiễn lại chuyện nhàng như vậy? Mãi đến khi xuống lầu, ông ta vẫn còn choáng váng, chẳng những truy cứu trách nhiêm của mình, mà còn gọi cho phòng tài vụ, để bên kia thanh toán tiền lương cho ông ta, rồi nhàng đuổi ?

      biết vì sao, mặc dù là như vậy, nhưng trong lòng Lý Vĩ lại vô cùng nặng nề.

      Lý Vĩ vừa , Tịch Thành Nghiễn gọi Dư Duyệt vào phòng, Dư Duyệt mới ăn được nửa bánh hoa tươi, vừa nghe Tịch Thành Nghiễn gọi, liền vội vàng bỏ bánh hoa tươi xuống, vào phòng , "Tổng giám đốc Tịch, có việc gì à?

      Tịch Thành Nghiễn gì, chỉ vẫy tay với , ý bảo qua đó.

      "Sao..." Dư Duyệt chưa xong, bị lôi vào trong lòng, đặt mông ngồi đùi .

      " làm gì vậy?" Mặt Dư Duyệt nóng bừng lên, giùng giằng tránh ra, nhưng lại bị Tịch Thành Nghiễn giữ chặt lại, "Đừng nhúc nhích!" Hai tay ôm lấy vòng eo nhắn của , bắt đưa tay quàng lấy cổ mình, trong mắt lên vẻ dịu dàng, "Em vừa ăn vụng cái gì đúng ?"

      "À?" Dư Duyệt chớp mắt, ấp úng giải thích, "Em.. Em đâu có..." Chưa xong, Tịch Thành Nghiễn hôn lên môi cái, hôn xong, còn chậc lưỡi, giống như thưởng thức cái gì đó, qua vài giây, mới mở miệng: "Vị hoa hồng."

      Mặt Dư Duyệt đỏ lên, rốt cuộc, lưỡi của tên này làm bằng cái gì vậy, như vậy mà cũng biết được mùi! Thực muốn cho lạy mà.

      "Tươi, bánh hoa tươi." Dư Duyệt bất đắc dĩ, đành phải ăn ngay , "Lần trước mua mạng, thích, nên em đành phải tự ăn thôi."

      Tịch Thành Nghiễn nghĩ lại, hình như đúng là có chuyện nhưu vậy. Bản thân từ trước tới giờ hề thích đồ ngọt, nên để ý nhiều, nhìn thấy bộ dạng như lâm vào đại dịch của , nhịn được cười, "Ăn ăn, nếu ăn nhường em ăm."

      Dư Duyệt xoay vặn mông, chuyện. lát sau, chọt nhớ tới Lý Vĩ, ràng lúc mới vào ông ta rất vui vẻ, ai bì nổi, thế mà, lúc ra lại hồn bay lạc phách, mặt như đất, rốt cuộc Tịch Thành Nghiễn làm gì ông ta nhỉ?

      Trong lòng suy nghĩ, tự chủ được lên.

      Nghe được tên Lý Vĩ, Tịch Thành Nghiễn hơi khép mắt, cười lạnh, "Ông ta chỉ tự tự làm chịu thôi."

      "... phải làm gì ông ta rồi đó chứ?" Dư Duyệt nghe thấy giọng lạnh như băng của , cả người chợt run lên, nhịn được hỏi.

      " sao cả." Tịch Thành Nghiễn đưa tay sờ tóc , còn lén lút nhéo vành tai mềm mại của , Dư Duyệt ngứa ngáy hất tay ra, hừ tiếng rồi : " để ông ta tự minh chứng minh tạm thời rời khỏi chức vụ, phải là tạm thời, mà là đuổi việc."

      Dừng chút, khoe môi tàn nhẫn cong lên, "Ông ta ở Hoa Vũ lâu năm, suy nghĩ của ông ta vẫn nằm ở Hoa Vũ mấy năm trước, hề biết sức ảnh hưởng của Hoa Vũ bây giờ, bị Hoa Vũ đuổi việc còn công ty nào chịu nhận ông ta đâu cơ chứ? Hơn nữa, nếu có công ty nhận ông ta, dù có cho ông ta vị trí phó tổng giám đốc chăng nữa, nhưng thanh danh của công ty đó chỉ là phù du, công trình nào cũng thất bại, thể ngoi lên được. Chi nhánh công ty nhiều sao? Bây giờ, ngay cả phát lương cũng xong!"
      tới đây, dừng lại, nhìn Dư Duyệt mở to hai mắt, bộ dạng dám tin, cười cười, "Chắc thời gian nữa, công ty đó chịu được nữa, mời vài người trong ngành ăn cơm, thuận tiện vô ý nhắc tới chuyện này chút, em thấy ông ta ra sao nhỉ?"

      Chuyện này... Dư Duyệt cảm thấy Tịch Thành Nghiễn đáng sợ! Nhưng từng bước như vậy rất chuẩn xác! Đột nhiên cảm thấy run người, biết tính kế thế nào đây?

      Dường như đọc được ý nghĩ của , Tịch Thành Nghiễn bóp bóp gương mặt non nớt của , : "Yên tâm, em có cái gì để tính kế đâu chứ." Đương nhiên, lần ăn mù tạc đó tính.

      "Trung thu có kế hoạch gì ?" Tịch Thành Nghiễn thấy mặt hơi mất tự nhiên, thông minh đổi đề tài.

      " có kế hoạch gì cả, ở nhà có được tính ?" Dư Duyệt nắm tóc, nghĩ, cho rằng ai cũng giàu có như sao, nghỉ có ba ngày mà còn bày đặt lên kế hoạch!

      " HongKong chơi hai ngày." có kế hoạch gì là tốt, sắp xếp xong xuôi hết cả rồi.

      "A, em muốn ." Dư Duyệt cắn môi, Quý Vân Phong công tác, nhất định thể trở về kịp Trung thu, Phùng Vũ Thần nới muốn công viên Thủy Thương với trong ngày đó.

      "Em ra ngoài với Vũ Thần rồi."

      "Ai?" Tịch Thành Nghiễn cau mày suy nghĩ chút, rồi : "Bạn Quý Vân Phong?"

      "Ừm." Dư Duyệt gật đậu, cọ mặt Tịch Thành Nghiễn lấy lòng, "Chuyện này, bọn em đều bàn bạc xong hết rồi..."

      "Vậy làm sao bây giờ?" Tịch Thành Nghiễn bất ngờ.

      " có thể chơi với bạn mà."

      " có bạn!" Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng trả lời, đưa tay đẩy Dư Duyệt ra, mở Baidu ra nhập mấy chữ, cẩn thận xem từng trang web, : "Hang vui vẻ là ở công viên Thủy Thượng à?"

      "Đúng vậy, em còn chưa được đó, nghe rất đẹp."

      "Vậy à." Tịch Thành Nghiễn đánh gãy ảo tưởng của , " cũng chưa , phải lần cho biết thôi."

      "Nhưng, nhưng em hẹn với Vũ Thần rồi, coi sao được!"
      sớm hẹn với Phùng Vũ Thần rồi, nếu dẫn Tịch Thành Nghiễn theo, nhất định hai người được tự nhiên.

      "Hai lựa chọn, HongKong với , hai là dẫn công viên Thủy Thượng." Tịch Thành Nghiễn nhìn chằm chằm Dư Duyệt, từng bước ép sát .

      Bị nhìn như vậy, Dư Duyệt cảm thấy tóc gáy đều dựng đứng hết cả lên, da đầu căng ra, vốn định chọn cái nào, nhưng chịu nỗi áp lực người , cuối cùng, đành phải chà mặt, yếu ớt trả lời, "Vậy, em chọn cái thứ hai."

    4. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 37

      Dư Duyệt suy nghĩ tới nửa đêm cũng biết với Phùng Vũ Thần chuyện Tịch Thành Nghiễn muốn cùng, sáng hôm sau, mặt mày ủ ê..., có chết cũng phải gọi cho Phùng Vũ Thần cuộc, vừa định đôi lời, Phùng Vũ Thần bên kia mở miệng trước, giọng đầy áy náy: "Ngư Ngư, xin lỗi, tối hôm qua đột nhiên Quý Vân Phong gọi, hôm nay ấy về, tớ thể công viên với cậu được rồi."

      Ặc... Sao khéo vậy? Dư Duyệt chớp mắt, nháy mắt, tâm trạng nặng trĩu hôm qua cũng biến mất, " sao, đúng lúc để tớ làm chút việc gì đó!"

      "Còn vé của chúng ta làm sao bây giờ?" Phùng Vũ Thần : "Hay là tớ mang trả lại?"

      "Đừng!" Dư Duyệt vội vàng mở miệng ngăn lại, ho khan tiếng, : "Tịch Thành Nghiễn, ấy muốn công viên."

      "Vậy à." Phùng Vũ Thần gật đầu, "Vậy được rồi, cậu cứ chơi với ta ."

      Cúp điện thoại, tâm trạng của Dư Duyệt trở nên khá hơn, may mà Quý Vân Phong trở về đúng lúc, nếu ba người bọn họ xấu hổ chết mất.

      Buổi sáng và giữa trưa thời tiết đều nóng bức, nên Dư Duyệt và Tịch Thành Nghiễn quyết định đợi đến xế chiều mới . Lúc Tịch Thành Nghiễn tới nhà , vẫn còn say giấc trong chăn, nếu phải nhéo cái, chắc ngủ tới tối luôn quá!

      "Sao vào nhà được vậy?" Ngồi xe Tịch Thành Nghiễn hồi lâu, rốt cuộc, đầu óc Dư Duyệt cũng tỉnh táo lại, nhận ra chỗ nào đó thích hợp, ràng vẫn còn ngủ, đâu có mở của cho vào, vậy vào bằng cách nào thế? Chuyện này đúng là khoa học tí nào!

      " phải đơn giản lắm sao." Tịch Thành Nghiễn cười cười, đút tay vào túi quần, lấy ra chiếc chìa khóa.

      Dư Duyệt mở to mắt nhìn, "Đó là chìa khóa nhà em à?"

      "Thông minh đó." Tịch Thành Nghiễn nhàn nhạt đáp lại.

      "!" Dư Duyệt định nổi giận với , nhưng nghĩ lại chút, thấy chuyện này đáng xé ra to như vậy, bây giờ là bạn trai , có chìa khóa nhà cũng là chuyện rất bình thường, chỉ có được bình thường!

      " cũng phải tiếng chứ." Dư Duyệt cúi đầu giọng oán trách.

      "Hôm nay phải chơi vui mới được." Nhìn thấy bộ dạng ngại ngùng của , Tịch Thành Nghiễn hiếm khi có hảo tâm giải thích. Chỉ nhàn nhạt câu, nhưng an ủi được tâm trạng sắp bùng nổ của Dư Duyệt.

      Hai người thẳng đường, trực tiếp lái vào bãi đậu xe, trong hang vui vẻ đoạn, rất nhiều người qua lại, lái xe phù hợp tí nào.

      "Nhiều người ." sau năm giờ rồi, nhưng dòng người bớt chút nào, mà ngược lại càng ngày càng đông, Tịch Thành Nghiễn bị người khác chen lấn tới nỗi phải nhíu mày, nếu phải vì Dư Duyệt nắm tay kéo , chắc chắn 'bùng nổ' từ lâu rồi.

      "Tịch Thành Nghiễn, nhanh lên." Dư duyệt vui vẻ lôi về phía trước, "Nhiều người như vậy chúng ta phải nhanh lên chút, nếu rất mất thời gian xếp hàng đó."

      "Biết rồi." Vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn cực kỳ tình nguyện, nhưng trong mắt lại là nụ cười mờ nhạt.

      Công viên Thủy Thượng rất đông người, hai người phải xếp hàng gần nửa tiếng mới mua được vé, rồi lại phải cùng dòng người vào toilet thay áo tắm, mới vừa nãy, hai người bọn họ còn phải thuê cái tủ.

      "Được rồi." Dư Duyệt nhét đồ của mình và Tịch Thành Nghiễn vào trong tủ, đeo chiếc chìa khoác vào cổ tay, rồi về phía trước.

      Tịch Thành Nghiễn yên lòng sau lưng , ánh mắt khống chế được dao động người Dư Duyệt.

      Ừm... Nhìn kỹ mới biết, ra ấy cũng đầy đủ 'điện nước' đó chứ, eo mông cong, chân dài thước tha, còn bộ ngực kia nữa... Hình như phải là cup A.

      Nghĩ tới đây, bước chân của Tịch Thành Nghiễn đột nhiên tăng tốc, tới bên cạnh Dư Duyệt.

      Dư Duyệt vẫn mặc lại bộ đồ tắm mà Tịch Thành Nghiễn cười nhạo giống hành lá, màu xanh biếc, cả người tươi mát như cây trúc sau cơn mưa, ngay từ đầu, Tịch Thành Nghiễn còn cảm thấy vô cùng hào hứng, dù sao bình thường Dư Duyệt có thèm cho xem đâu, cơ hội chiếm tiện nghi quang minh chính đại này hiếm có lắm đó.

      Nhưng nhìn hồi, lại cảm thấy khó chịu. Dư Duyệt ăn mặc hở hang như vậy, nếu có thể nhìn thấy, tất nhiên, mấy tên đàn ông khác cũng nhìn thấy được. Tại sao phải cho người khác nhìn bạn của chứ?

      Nghĩ vậy, trong lòng Tịch Thành Nghiễn khó chịu như bị mèo cào, thực hận thể lập tức vác Dư Duyệt lên vai, đóng gói mang về. Có điều, chuyến công viên Thủy Thượng lần này là do chính cầu, cũng phải đằng sau tốt, mà thôi, cứ giả vờ vậy, dù sao cũng làm nhiều lần rồi.

      Bất đắc dĩ, đành phải câu nào cạnh Dư Duyệt, đôi mắt tinh tường 'tuần tra' khắp mọi nơi, sợ tên đàn ông nào đó có mắt nhìn Dư Duyệt.

      Dư Duyệt hoàn toàn biết kế hoạch trong lòng Tịch Thành Nghiễn, tới Vòng Xoáy Mặt Trời, có lẽ vì trò này rất gần lối vào công viên Thủy Thượng nên rất nhiều người xếp hàng, vừa tới, nhân viên ở đấy cho biết, chắc phải xếp hàng tận hai tiếng rưỡi mới tới lượt .

      Nghe vậy, nhiều lời, lập tức lôi Tịch Thành Nghiễn tới hồ bơi, có ngốc mới đứng xếp hàng tận hai tiếng rưỡi mà chơi những trò khác.

      Nước ở hồ bơi của công viên Thủy Thượng rất ấm, cho dù là ban đêm cũng thấy lạnh, hơn nữa, bọn họ còn mô phỏng lại sóng biển, đập vào người vô cùng thoải mái.

      "Tịch Thành Nghiễn, vào đây , đứng ngoài đó làm gì vậy?" Dư Duyệt vài bước, đột nhiên cảm thấy thiếu thiếu thứ gì đó, quay đầu lại, mới phát Tịch Thành Nghiễn nhíu mày đứng bậc thêm, theo .

      "Em cứ chơi ." Trong hồ bơi rất nhiều người, tuy rằng tới nỗi chen lấn nhau, nhưng dù sao cũng phải ít, bệnh sạch của Tịch Thành Nghiễn lại tái phát, cảm thấy vệ sinh, nhưng làm thế nào cũng chịu xuống.

      "Đừng lộn xộn nữa." Dư Duyệt khó khăn ra khỏi cơn sóng, tới trước mặt Tịch Thành Nghiên, vươn tay ra, " xuống nước tới đây làm gì?"

      Tịch Thành Nghiễn cúi đầu nhìn bàn tay bé, bỗng nhiên nỡ từ chối, nhưng lại thấy nước rất bẩn, do dự chút, cam lòng theo Dư Duyệt xuống nước.

      " tới đây vì em thôi." Xuống nước, Tịch Thành Nghiễn còn quên nhấn mạnh câu.

      "Được rồi, được rồi, em biết rồi mà." Dư Duyệt lôi tới chỗ nước sâu, nắm tay dựa vào vách tương, thoải mái nhắm mắt lại.

      Hai người đứng trong hồ bơi hơn hai mươi phút, mới ra chơi trò Đường Đưa Cầu Vồng.

      Từ trước tới giờ, Dư Duyệt rất thích những trò chơi kích thích thế này, dựa theo chỉ dẫn của nhân viên, trái tim đập 'bùm bùm', chờ đợi câu lệnh của nhân viên.

      Còn Tịch Thành Nghiễn có vẻ được thuận lợi cho lắm, đây là lần đầu tiên chơi trò này, nhìn cầu trượt dài ngoằn kia, da đầu đều tê dại cả lên, suýt nữa quẳng tấm nệm trong tay xuống chạy .

      Sao này lại thích chơi những trò thế ày vậy? Đúng là muốn giết người mà? Bây giờ xuống dưới lại còn kịp vậy?

      "Khụ, Dư Duyệt, thấy trò chơi này nguy hiểm lắm đó." Thừa dịp nhân viên công tác hướng dẫn mấy người bên cạnh, Tịch Thành Nghiễn vội vàng quay đầu sang hỏi Dư Duyệt, "Em xem, chúng ta lao từ cao xuống như vậy, ngay cả chút dụng cụ an toàn cũng có, lỡ như trẹo cổ hay uống nước sao đây? Chúng ta đừng chơi nữa, được ?"

      Dừng chút, phát đôi mắt Dư Duyệt nhìn có chút kỳ lạ, vội vàng thêm, "Dĩ nhiên là rồi, chỉ lo cho an toàn của em thôi."

      "Yên tâm , soái ca." đợi Dư Duyệt trả lời, nhân viên công tác vừa tới, đúng lúc nghe vậy, nhân viên công tác liền giải thích: " cần phải lo lắng vấn đề an toàn, tất cả những hạng mục ở đây của chúng tôi đều trải qua thử nghiệm, chỉnh sử, bảo đảm có vấn đề gì xảy ra đâu!"

      Ai mướn cậu trả lời vậy! Tịch Thành Nghiễn hung hăng trừng mắt nhìn người nhân viên kia, ánh mắt cẩn thận nhìn lướt qua đường trượt dài kia, trái tim ngừng đập mạnh, rốt cuộc, bây giờ bỏ cuộc còn kịp vậy!

      chứng minh, còn kịp nữa rồi.

      Nhân viên công tác giơ tay lên, "Được rồi, bây giờ tôi đếm tới ba, mọi người lập tức dùng sức đạp cái, vậy mới trượt xuống được, mọi người nhớ chưa? Được rồi, , hai, ba!"

      Nháy mắt, người năm đường trượt lao xuống, vừa đạp chân, tiếng thét chói tai liên tục vang lên, bao gồm cả Dư Duyệt. Đương nhiên, còn người ngoại lệ, chắc chắn là Tịch Thành Nghiễn rồi.

      Nhân viên công tác vừa mới chuyện với cứ nghĩ rằng dùng sức đạp, nên nhiệt tình giải thích, "Soái ca à, xem, phải dùng sức mà đạp chứ, nếu thể xuống dưới được đâu đó."

      Chết tiệt ~ cũng biết dùng sức mà! Nhưng dám, TMD! Mà cũng đâu cần quản làm gì! Cứ để mình làm mỹ nam an tĩnh đường trượt được ? Được hả!

      Nhân viên công tác kia thấy vẫn chịu động đậy, cứ cho rằng hiểu được phương pháp, thầm trong lòng, người này nhìn thông mình vậy, mà sao đần thế, nhìn thấy nhóm người tiếp theo lên tới đây, thể kéo dài thời gian được nữa, ngồi xổm xuống, nắm cổ tay Tịch Thành Nghiễn, trong ánh mắt hoảng ọợ, trực tiếp bị đẩy xuống!

      Mẹ kiếp mẹ kiếp ! Đầu óc Tịch Thành Nghiễn nhất thời trống rỗng, bọt nước đập thẳng vào mặt , tới nỗi thể nhắm mắt lại, ngay cả trái tim cũng muốn nhảy ra khỏi ngực, tay chân Tịch Thành Nghiễn cứng ngắc, biết làm thế nào mà mình xuống được đây.

      Mãi đến khi lực đạo biến mất, vẫn nắm chặt lấy tấm nệm nhúc nhích, có vẻ như vẫn chưa bình tĩnh lại được.

      "Soái ca, soái ca, tới đây, lên thôi!" Nhân viên công tác nhìn thấy làn sóng tiếp theo chuẩn bị tới, vội vàng kêu Tịch Thành Nghiễn, nhưng hiểu sao, nghe được tiếng kêu của , vẫn nằm yên như cũ.

      Cuối cùng, Dư Duyệt đành tới cạnh , đưa ra khỏi hồ.

      " sao vậy, Tịch Thành Nghiễn? chuyện chứ!" Dư Duyệt tìm nơi yên tĩnh để Tịch Thành Nghiễn ngồi xuống, nhìn thấy ánh mắt vô hồn của , lo lắng vỗ mặt , hỏi.

      Tịch Thành Nghiễn vẫn có phản ứng gì.

      "Tịch Thành Nghiễn!" Dư Duyệt nóng nảy, bóp mặt , cuối cùng, cũng hơi tỉnh táo lại chút. " sao vậy? Sợ hả?"

      Mẹ kiếp, ra khỏi cái nơi quỷ quái đó rồi à? Tịch Thành Nghiễn run rẩy chút, nhìn hai bên, còn nhìn thấy Đường Đưa Cầu Vồng nữa mới yên tâm chút, duỗi tay ra, trực tiếp kéo Dư Duyệt vào lòng, ôm chặt.

      Sợ? chỉ là sợ thôi đâu! A ! thấy sắp chết tới nơi luôn rồi! vui vẻ tí nào, ôm ôm, muốn ôm cái!


      --------- Mẩu đối thoại ngắn ---------

      Nhân viên công tác: Soái ca, lên thôi!

      Cá chết Tịch Thành Nghiễn: ~﹃~ )~zZ

      Nhân viên công tác: Soái ca! Mau đứng lên nào!

      Cá chết Tịch Thành Nghiễn: ~﹃~ )~zZ

      Nhân viên công tác Dư Duyệt:...

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 38

      Trải qua chuyện Đường Đua Cầu Vồng, Tịch Thành Nghiễn nhất quyết chịu chơi tiếp những trò còn lại, lôi Dư Duyệt tới hồ bơi.

      Dư Duyệt , lần này, muốn chơi tất cả trò trong đây, nếu đúng là phí tiền! Tịch Thành Nghiễn lay chuyện được Dư Duyệt, lại nỡ để buồn, đành phải xếp hàng trò Nhẫn Rắn với .

      Sắc trời tối đen, bầu trời đêm Thẩm Quyến vô cùng lộng lẫy, ánh đèn nê ông rọi sáng khắp nơi. nhưng Dư Duyệt và Tịch Thành Nghiễn lại đứng ngay góc chết, tối đen, ngọn đèn trong khu vui chơi thể chiếu tới. Dư Duyệt chán nản đứng trò chuêện với Tịch Thành Nghiễn, hỏi Tịch Thành Nghiễn có phải vừa nãy bị hù sợ rồi .

      ràng là thực, nhưng ngờ Tịch Thành Nghiễn lại mực phủ nhận, tuyệt đói sợ, chỉ có chút xíu vậy làm sao hù được! chỉ thích những trò chơi như vậy thôi!

      Nghe vậy, khóe miệng Dư Duyệt co rút, người này đúng là mạnh miệng, đánh chết cũng chịu thừa nhận, sợ sợ thôi, có gì mất mặt đâu chứ!

      biết Tịch Thành Nghiễn là người sỉ diện, sợ nếu cứ tiếp tục hỏi nữa, khiến và Tịch Thành Nghiễn bất hòa, nên hỏi nữa. Hai người xếp hàng hơn tiếng đồng hồ, nữ sinh định lên lầu, chợt bị nhân viên công tác gọi lại, "Người đẹp, em có đủ trăm cân (50 ký) đó, nếu em thể chơi trò này được đâu." Sau đó, chỉ vào con đường khúc khuỷu, : "Nếu đủ trăm cân bị kẹt trong đấy đó.

      Thực ra, bảng hướng dẫn có nhắc nhở các du khách, nhưng bây giờ trời tối rồi, hơn nữa tất cả mọi người đều vội vã xếp hàng, ai chú ý tới bảng hưỡng dẫn viết cái gì.

      "Gì cơ? Phải đủ trăm cân cơ à?" Dư Duyệt trợn mắt há mồm nhìn chưa tới trăm cân ủ rũ trở về kia, dám tin câu.

      "Em tới trăm cân à?" Tịch Thành Nghiễn cẩn thận nhìn Dư Duyệt, hỏi.

      "Em cũng biết." Dư Duyệt gãi mái tóc ướt đẫm, ăn ngay : "Trước khi tới Hoa Vũ vừa đủ trăm cân, nhưng hình như gần đây em gầy phải."

      Cái gì? Ý là tới công ty mới gầy? bắt làm việc vất vả lắm à? Tịch Thành Nghiễn kéo Dư Duyệt ra khỏi hàng ngũ, giọng trầm thấp, "Ý của em là bắt em làm nhiều việc quá sao?"

      Trời đất làm chứng, đâu có , sao người này lại hiểu sao được cơ chứ?!

      " đừng đoán mò, em đâu có ." Dư Duyệt tức giận liếc , cùng tới hồ bơi với , vừa vừa giáo huấn Tịch Thành Nghiễn, "Sao lần nào em câu, lại hiểu nhiều nghĩa vậy, cảm thấy mệt mỏi sao?"

      "Em chính là có ý đó." Tịch Thành Nghiễn nghĩ mình vô cùng oan ức, " ràng em cố ý nhấn mạnh hai chữ Hoa Vũ."

      "Em cố ý nhấn mạnh." Dư Duyệt cảm thấy đau đầu, trừng mắt cảnh cáo Tịch Thành Nghiễn, "Em cho biết, em có gian xảo như , cái gì là cái đó, tuyệt đối hề có ý nghĩa sâu xa gì cả."

      Tịch Thành Nghiễn nghe vậy, mấp máy môi, nhưng rốt cuộc cũng thêm gì nữa.

      Hai người hết vòng, ngang qua Vòng Xoay Mặt Trời, Dư Duyệt chợt nghe thấy nhân viên công tác đuổi theo du khác: " , thể mang theo kính râm và vòng cổ theo đâu!"

      Hình như du khách kia mình, ai giúp giữ những thức này, đành để nhân viên công tác giữ giùm, nhân viên công tác chịu, nhìn thấy bộ dáng tình nguyện của nhân viên công tác, vị du khách kia bắt đầu cãi nhau với nhân viên.

      Dư Duyệt thấy vậy, đùa: "Như em tốt rồi, cả người đều trọc lóc, chẳng đeo cái gì cả, rất thích hợp tới những khu vui chơi thế này.

      Nghe vậy, Tịch Thành Nghiễn cúi đầu nhìn lướt qua cổ , dáng người của Dư Duyệt rất được, thân ngắn, thân dưới lại thon dài, đôi chân mảnh dẻ cần phải , cần cổ vô cùng đẹp, dài mà trắng, lúc mặc đồ nhìn vô cùng đặc biệt.

      Tịch Thành Nghiễn nhìn chút, tròng lòng liền sinh ra ý nghĩa. Nhưng ra, chỉ lén lút giấu trong lòng.

      Bên hồ bơi, ca sĩ được xem là nổi tiếng biểu diễn, sân khấu và thanh vô cùng tốt, ngọn đèn sáng rực cùng tiếng nhạc đinh tai nhức óc ngừng vang lên, các du khách trong hồ vui vẻ nhún nhảy theo nhạc.

      Đến Thẩm Quyến hai năm, đây là lần đầu tiên Dư Duyệt cảm nhận được sức hấp dẫn của cuộc sống về đêm tại Thẩm Quyển, rực rỡ mà rung động, vĩnh viễn thể thấy ở những thành phố hỏ được.

      nhạc lên cao, du khách trong bể bơi kích động hắt nước lên nhau, Dư Duyệt và Tịch Thành Nghiễn đứng trong đám đông khó tránh liên luy. Đây là lần đầu tiên Tịch Thành Nghiễn tới nơi bình dân thế này, cau mày, có chút thích ứng được với dòng nước, muốn lôi Dư Duyệt tới nơi ít người, nhưng vừa nhìn thấy vẻ mặt hưng phấn của Dư Duyệt, nỡ.

      Nếu chỉ đứng như vậy sao, nhưng đột nhiên dòng nước đập thẳng vào giữ mặt . Sắc mặt Tịch Thành Nghiễn tối sầm, vươn tay lau bọt nước mặt, vừa định nổi giận, liền nhìn thấy đôi mắt to sáng rỡ của Dư Duyệt.

      "Ha ha." Dư Duyệt cười gian xảo, nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn vẫn ngơ ngác phản ứng, cúi người xuống, lấy bụm nước, vui vẻ hắt qua. Bình thường, lúc nào cũng bị bắt nạt, bây giờ có cơ hội trả thù, thể để mất được.

      Vì vậy, lúc Tịch Thành Nghiễn thể phản ứng được, bị giội nước, cả người ướt sũng.

      chỉ mặc mỗi quần bơi, nửa người dưới ngâm trong nước, nửa người có gì cả. Vân da ràng, đường cong mềm mại, giọt nước trong suốt chạy theo cơ bắp xuống tới bờ hông gầy khỏe của , cuối cùng rơi thẳng vào nước, Dư Duyệt nhìn chút, khuôn mặt bỗng nhiên đỏ bừng.

      Trái tim khống chế được đập liên hồi, ngón tay cũng run rẩy, tâm trạng này vừa mãnh liệt lại vừa xa lạ, thế nên, Dư Duyệt cố gắng đè nén cảm xúc này xuống.

      Động tác lấy nước trong tay nhanh hơn, dường như sợ Tịch Thành Nghiễn phát .

      Kết quả, vừa mới lấy được chút nước, chưa kịp hất , bị Tịch Thành Nghiễn bắt được, lôi vào trong lòng. Trong lúc vẫn còn khiếp sợ, hôn lên môi .

      Tiếng huýt sáo và thanh trầm trồ khen ngợi vang lên khắp xung quanh, lấn át luôn cả tiếng nhạc điếc tai nhức óc.

      Đôi môi mềm mại của triền miên môi , Dư Duyệt cảm thấy mình bị ngọn lửa đốt cháy, cả khuôn mặt đỏ bừng lên.

      Trái tim đập càng lúc càng nhanh, nhạc càng lúc càng mãnh liệt. thanh ầm ĩ trong lòng càng lúc càng yếu ớt, cuối cùng cũng tan biến mất.

      Ngại ngừng cái cọng lông gì chứ! Sao lại để cho mình làm thôi chứ?! Nghĩ thông suốt, Dư Duyệt đưa tay vòng lên cổ Tịch Thành Nghiễn, nhiệt liệt hôn trả .

      Hai người hôn ít lần, nhưng đa số đều do Tịch Thành Nghiễn hôn trộm hoặc cường hôn, Dư Duyệt chưa từng chủ động. Cảm nhận được động tác của , trong lòng Tịch Thành Nghiễn vô cùng vui vẻ, lập tức nắm chặt hông , hôn sâu hơn.

      Trong bể bơi, du khách vẫn điên cuồng hắt nước, ca sĩ vẫn hát say sửa. Tịch Thành Nghiễn buông Dư Duyệt ra, kéo ra ngoài. Động tác của vô cùng vội vàng, đến nỗi suýt bị sóng giải xô té mấy lần, nhưng vẫn cầm tay Dư Duyệt kéo về phía trước.

      Tuy Dư Duyệt biết muốn làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn theo , mãi đến khi Tịch Thành Nghiễn kéo tới nơi đen nhưu mực, bốn phía có ai, Dư Duyệt mới phát hiểu được, xong rồi.

      muốn chạy nhưng trễ rồi, Tịch Thành Nghiễn đặt lên thân cây dừa to, hung hăng hôn lên môi . So với việc vừa nãy, động tác của mãnh liệt hơn nhiều, nụ hôn vừa mạnh mẽ vừa sâu, đôi môi Dư Duyệt bị cắn đến đâu đớn, kêu 'ưm... ưm..' muốn đẩy ra, bàn tay nóng bỏng của đặt trong ngực, run lên cái, cả người đều mềm nhũn.

      Tới lúc tỉnh táo lại chút, Dư Duyệt mới phát có chuyện gì đó bình thường...

      Sao tay của Tịch Thành Nghiễn lại đặt ngực ?!

      "... lấy tay xuống ." Dư Duyệt dám cử động, sợ chỉ cần động cái, bàn tay của lập tức ma sát, đành dừng hai tay giữ chặt cổ tay Tịch Thành Nghiễn, muốn kéo xuống.

      Nhưng dù làm thế nào chăng nữa, chút lực đạo bé của được để vào trong mắt, động tác vẫn như cũ, còn bởi vì ngăn cản mà càng dùng thêm sức, cảm xúc ngực càng lúc càng ràng, cả người Dư Duyệt ngừng run rẩy, biết là vì tức giận hay là vì cái gì khác.

      " chút nữa là tốt rồi." Tịch Thành Nghiễn dựa bên cổ , hơi thở nóng bỏng ngừng phun vào cần cổ trắng nõn của , hô hấp nặng nhọc, hiển nhiên động dục rồi.

      "... ..." Hai chân Dư Duyệt mềm nhũn, ngại ngùng tới nỗi đầu bóc khói, há miệng, khó khăn ra câu, "Đây, đây là nơi công cộng, sao , sao lại dám làm vậy."

      "Yên tâm, có người đâu." Đôi môi ướt đẫm của Tịch Thành Nghiễn rơi lên cổ , hai tay ngừng vân vê.

      "Lỡ, lỡ có người." Dư Duyệt ngước cổ lên, thở gấp, lực đạo của hơi lớn, khiến hơi đau nhíu mày, "Đừng, đừng như vậy, chúng ta về nhà rồi..."

      "Khi nào về?" Mới vừa rồi có đẩy thế nào cũng chịu đứng dậy, thế mà bây giờ bật thẳng lên, đôi mắt sáng rực nhìn chằm chằm , nhấn mạnh hỏi: "Khi nào về?"

      "Khụ." Dư Duyệt quay mặt chỗ khác, cảm thấy sức chiến đấu của Tịch Thành Nghiễn đúng là chẳng khác gì sư tử, vội vàng sử lại áo tắm, nghĩ hồi, để an toàn, vươn tay ôm chặt cây dừa trước mặt, đem bộ ngực của mình bảo vệ còn chỗ hở nào rỉ nước được, mở miệng : "Khuông được, đừng mơ!"

      Tịch Thành Nghiễn nghẹn họng, cảm thấy mình có thể nhịn được, nhưng nơi nào đó người thể miêu tả được thể nhịn nổi nữa rồi...

      "Dư Duyệt..."

      "Đừng nữa! Bây giờ được!"" Dư Duyệt ôm cây dừa buông, " được 'làm' trước khi kết hôn!"

      Hả? Trước khi kết hôn? Đôi mắt Tịch Thành Nghiễn chuyển động, ra vẻ mình biết nên làm gì tiếp theo rồi. Trước khi kết hôn được 'làm', nhưng kết hôn rồi được chứ gì!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :