1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hàn Lam Mộc

      Hàn Lam Mộc Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      26
      soi doi lot cuu
      Bánh Đậu thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 31

      Dư Duyệt rất sợ, bình thường, còn dám 'hừ hừ' hai tiếng trước mắt , nhưng chỉ cần Tịch Thành Nghiễn bắt đầu nổi giận lên, đành lui ra chỗ khác, lần này cũng vậy.

      Cứ nghĩ tới phải sống chung với Tịch Thành Nghiễn, là lại dám làm gì, đành để Tịch Thành Nghiễn chiếm hết tiện nghi của mình, buổi tối còn ngoan ngoãn chui vào ổ người ta làm ấm giường, đúng là đau trừng mà!

      Tịch Thành Nghiễn là người rất cứng đầu, phải ở lại Tây An tuần, phải ở lại tuần, tuyệt đối được ít hơn ngày. vậy còn chưa đủ, còn keo kiệt, mang thù chuyện Dư Duyệt xem nhạc nước ở Hải Thượng Thế Giới với Hứa Thanh Nguyên, mỗi ngày đều ép Dư Duyệt đến quảng trưởng Nhạn Tháp xem nhạc nước, đôi khi tâm trạng tốt, thậm chí còn xem ba lần ngày, đúng là tra tấn mà, bây giờ chỉ cần nghe tới nhạc nước, còn tâm trạng nào để thưởng thức nữa.

      Ngày cuối cùng hai người ở Tây An, Tịch Thành Nghiễn dẫn Dư Duyệt Tiền Quỹ như đại gia, vừa uống nước dưa hấu, vừa gác chân muốn Dư Duyệt hát cho nghe.

      Bình thường, trước mặt bạn bè, Dư Duyệt cũng được xem là trùm rồi, nhưng lúc này, bị Tịch Thành Nghiễn nhìn chằm chằm như vậy, đừng là hát, ngay cả chuyện cũng thấy được tự nhiên, nên đương nhiên chịu rồi.

      Nhưng Tịch Thành Nghiễn nghe theo , cứng đồ nhét micro vào tay , muốn , nhưng phải hát những bài như "Chính là ", "Viết thơ cho ", "Ánh trăng sáng", đúng là muốn tỏ tình lộ liễu mà.

      Mọi khi vẫn hát những bài thế này, cảm thấy ca từ rất bình thường, nhưng bây giờ, người nghe người hát, thấy cứ như tỏ tình, Dư Duyệt đỏ mặt ngại ngùng, suýt nữa ném luôn cả micro ra cửa, nhưng vừa quay đầu lại nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng ngồi đó, cuối cùng, đành miễn cưỡng hát những bài Tịch Thành Nghiễn chọn, như vậy mới hài lòng được.

      Về khách sạn, Tịch Thành Nghiễn tắm, nhân cơ hội này, Dư Duyệt vội vàng gọi cho Phùng Vũ Thàn, hết mọi biểu khác thường của Tịch Thành Nghiễn đối với mình cho bạn mình nghe, cuối cùng, khổ sở : "Cậu xem, rốt cuộc ta tính toán cái gì? ta thích tớ chỗ nào? Tớ thấy, người tớ có chỗ nào đáng để ta thích đâu chứ!"

      Nghe vậy, người lạnh nhạt như Phùng Vũ Thần cũng phải há to miệng, Tịch Thành Nghiễn thích Dư Duyệt sao?! nhiều gì nữa, nàng ngốc nghếch nhà được nhà giàu thích rồi! Nhất định phải nắm lấy cơ hội này, để Dư Duyệt gả vào nhà giàu, trở thành phu nhân giàu có!

      "Ngư Ngư, cậu phải tin, suy nghĩ của những người giàu có giống chúng ta, nếu ta thích cậu, cậu cứ theo ta , người đàn ông vừa có tiền vừa có dáng như vậy phải đốt lòng đèn tìm là thấy đâu đấy!"
      " phải như vậy." Dư Duyệt khổ sở bức tóc, "Bây giờ tớ cũng hai mươi sáu tuổi rồi, phải chuẩn bị tìm người kết hôn thôi. Nhưng đối với Tịch Thành Nghiễn, tớ thể tin tưởng loại người như ta được, có khi hai năm nữa, ta chán tớ rồi, kiểu nào cũng vung tay, chia tay tớ, lúc đó, tớ biết làm sao đây? Nếu tớ chỉ mới hai mươi ba tuổi, ít ra tớ cũng nhiều lời, lập tức đồng ý với ta!"
      lúc lâu sau, Phùng Vũ Thần gì cả, vẫn cho rằng Dư Duyệt rất ngốc nghếch nhưng ngờ, bé này rất biết tính toán.

      "Đúng vậy." nghĩ rồi , "Nhưng tớ cứ thấy ông chủ nhà cậu là lòng đó."

      "Ai biết được ta!" Dư Duyệt lầm bầm, " ta chuyện lát lại đổi kiểu lần, lúc tâm trạng tốt ta chuyện ngọt như đường, thử lúc ta tâm trạng xấu xem, chuyện đúng là muốn làm người ta tức điên!"

      "Dù sao, tớ thấy cậu cũng phải suy nghĩ cẩn thận." Phùng Vũ Thần lo lắng thôi, "Tớ nghe Quý Vân Phong , ông chủ cậu là người rất nghiêm túc, kín đáo, bây giờ lời của cậu cũng làm đấy thôi, còn lấy việc công làm việc tư dẫn cậu Tây An chơi nữa chữ. À còn cái đối tượng xem mắt kia, cái gì Hứa Thanh Nguyên đấy, tớ thấy cậu cũng có cảm giác đặc biệt gì với ta, bây giờ ngậm miệng lại là Tịch Thành Nghiễn, mở miệng cũng là Tịch Thành Nghiễn, theo tớ..."

      "Đâu có!" Phùng Vũ Thần còn chưa dứt lời, Dư Duyệt liền la lớn, hình như có mùi vị giấu đầu hở đuôi đâu đó quanh đây: "Tớ có lúc nào cũng nhắc tới ta, cậu đừng có vu khống tớ!"

      "Được, được, cậu có," Giọng của Phùng Vũ Thần có chút trêu đùa, "Chỉ là lúc cậu lơ đãng , nên tớ mới biết thôi. Được rồi, nghỉ ngơi , ông chủ cậu tắm xong rồi hả, buổi tối cần phải đề phòng bị sắc đẹp dụ hoặc, đừng nhào lên giường người ta nha."

      Dư Duyệt thầm trong lòng, trèo lên giường của Tịch Thành Nghiễn từ lâu rồi, nhưng phải để làm ấm giường mà là tiếp cho người ta thêm can đảm thôi. Nhưng suy nghĩ mãi, vẫn ra, nếu Phùng Vũ Thần bên kia nhất định bùng nổ mất.

      Trò chuyện với Phùng Vũ Thần thêm vài phút, đến khi Tịch Thành Nghiễn ra mới cúp điện thoại.

      Dư Duyệt canh thời gian vừa chuẩn, mới cúp điện thoại, thấy bóng dáng từ trong phòng tắm ra của Tịch Thành Nghiễn, mặc áo choàng tắm thoải mái ngồi xuống giường, nhét khăn mặt vào trong tay Dư Duyệt, muốn biết, phải lau tóc cho .

      Dư Duyệt trợn mắt lên trời, suýt nữa khống chế đánh trận, nhưng nghĩ lại, tên này chính là áo cơm cha mẹ nên đành thôi, nghiêm túc lau tóc cho .

      "Mai chúng ta về Thẩm Quyến." Giọng của Tịch Thành Nghiễn vang lên bên tai.

      -- Rốt cuộc cũng được về rồi, tốt, nhưng cho biết thêm lần nữa làm gì? Dư Duyệt chớp mắt hiểu.

      "Em có kế hoạch gì ?"

      Hả? Dư Duyệt hiểu lắm, mơ hồ : " có kế hoạch gì cả, làm, hết giờ đọc sách."

      Cũng may, nhắc tới tên xem mắt kia, Tịch Thành Nghiễn hết sức hài lòng, nhưng mặt vẫn là bộ dạng Dư Duyệt thiếu tám trăm vạn, có điều, mấy ngày nay đều như vậy, thành ra Dư Duyệt quen rồi.

      "Em năm sau dẫn bà nội lên ở chung sao?"

      Dư Duyệt hiểu sao lại đột nhiên nhắc tới chuyện này, gật đầu : "Đúng vậy."

      "Thực ra, bây giờ em cũng có thể dẫn bà nội lên đây."

      " được." Dư Duyệt liên tục lắc đầu, "Khả năng kinh tế bây giờ của tôi được khá lứm, thể đổi căn phòng tốt hơn được, nếu để bà lên đây tội cho bà lắm."

      " có." Tịch Thành Nghiễn ngẩng đầu nhìn , khuôn mặt tuấn tú ướt nhẹp nước, như bức tranh, nhìn chằm chằm Dư Duyêt, ngắn gọn , " có."

      "Hả? có cái gì?" Dư Duyệt bị làm mơ hồ, thể hiểu được ý nghĩ của .

      Tịch Thành Nghiễn mấp máy môi, nắm lấy bàn tay lau tóc cho mình, kéo ngồi xuống bên cạnh, : "Bây giời em cứ dẫn bà nội lên đây, sau đó chúng ta cùng dọn qua phòng của ở."

      Nghe vậy, Dư Duyệt trừng đôi mắt tròn xoe, cái tên này... Rốt cuộc là có ý gì? phải là...

      "Đúng đó, nhưu em nghĩ." Tịch Thành Nghiễn kéo lại gần chút, "Bà nội em lên đây, chúng ta cùng nhau chăm sóc, ..."

      "Dừng! Dừng!" Dư Duyệt vươn tay bảo dừng lại, "Tịch Thành Nghiễn, tôi thể dọn tới ở chung với , cũng thể có quan hệ đặc biết đó với nữa."

      Trong mắt Tịch Thành Nghiễn nổi lên lửa giận, hình như Dư Duyệt lúc nào cũng muốn chọc tức , nhưng mà, lại cố gắng kiềm chế cơn giận trong lòng mình, lạnh lùng hỏi Dư Duyệt, "Tại sao? Em thích cái tên xem mắt kia à?"

      " phải..." Dư Duyệt nắm tóc, biết nên giải thích thế nào, suy nghĩ hồi, nhìn vào ánh mắt muốn giết người của , khó khăn giải thích: " sao đây, dù saotôi cảm thấy chúng ta cùng thế giới, chỉ có chút hứng thú với tôi thôi mà, sau này nếu còn nữa, chúng ta cũng phải chia tay thôi."

      " vậy sao?" Tịch Thành Nghiễn lạnh lùng hỏi lại.

      "Vậy, vậy có, nhưng mà tôi thấy vậy..."

      "Ha, em lợi hại vậy sao." Tịch Thành Nghiễn cười lạnh tiếng, "Vậy em xem xem, khi nào mới có thể đè em giường?"

      "Tịch Thành Nghiễn!" Mặt Dư Duyệt đỏ như cà chua, ngờ Tịch Thành Nghiễn lại như vậy..., giọng : "Chúng ta chuyện bình thường chút."

      " phải chuyện bình thường sao?" Trong mắt Tịch Thành Nghiễn đều là trêu đùa Dư Duyệt, "Em có thể đoán được suy nghĩ của , vậy em trả lời câu hỏi vừa nãy."

      "!" Mặt Dư Duyệt đỏ bừng lên, tức giận nên lời.

      " cái gì mà ?" Tịch Thành Nghiễn nắm lấy cằm , lạnh lùng nhìn , "Em cảm thấy chỉ nhất thời hứng thú với em thôi sao, còn cái tên xem mắt kia có thể kết hôn với em? Em cho biết, sao em nhìn ra được? Có gì để học chút!" Mặc dù đôi mắt vẫn trầm tĩnh như cũ, nhưng nhìn kỹ, có thể phát được cơn sóng lay động trong đó.

      Dư Duyệt bị dọa sợ cứng người, ấp úng nên lời, nhưng trốn được, cuối cùng đành giọng : "Tôi... Tôi chỉ thấy điều kêện của quá tốt, xứng với ..."

      "Ha, vậy em chút xem, tốt ở đâu?" Giọng Tịch Thành Nghiễn rất nhàng, nghe qua như dụ dỗ, có điều, bây giờ Dư Duyệt rất lo lắng, phát gì cả.

      " đẹp trai, có tiền, còn tôi... Tôi nghèo lắm..." Dư Duyệt nuốt nước miếng cái, mới dễ dàng được câu đó.

      "Vậy Hứa Thanh Nguyên sao? Em cảm thấy ta hợp với em lắm sao?"

      ", ấy... Chúng tôi rất hợp."

      "Vậy cách khác, em cho rằng, ta đẹp trai hơn , cũng chẳng giàu hơn , đúng ?" Tịch Thành Nghiễn bỗng vươn tay ra nắm lấy hông Dư Duyệt, trực tiếp đặt xuống giường, từ cao nhìn xuống , "Dư Duyệt, đầu óc em có bị gì vậy? Điều kiện của tốt như vậy, mà em lại muốn, cố tình chọn tên kém cỏi sao?"

      " phải, tôi... tôi..." Bị đè nặng, trái tim Dư Duyệt khống chế được đập nhanh, giùng giằng muốn xuống giường, nhưng có làm thế nào chăng nữa, cũng thoát được, cuối cùng, đành nằm bên thở hổn hển.

      "Thôi ." Tịch Thành Nghiễn cúi mặt xuống, kề sát mặt , "Em ngốc , người giống em muốn nhiều làm gì."

      Đôi mắt hơi nheo lại, thoạt nhìn có chút tàn nhẫn, : "Đầu óc em bình thường để tôi quyết định giùm cho, Dư Duyệt, cho em biết, thích em, em ngoan ngoãn theo thử xem!"
      xong, cúi người, cắn lên môi .

    3. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 32

      Em ngoan ngoãn theo tôi thử xem! Dư Duyệt dường như suy nghĩ về những lời này hơn tuần, từ lúc về lại Thẩm Quyến, lúc nào cũng ủ rũ, ngay cả những lời mời của Hứa Thanh Nguyên, đều từ chối.

      May mắn, hôm đó Tịch Thành Nghiễn chỉ chứ làm gì , thậm chí vẫn như trước, mỗi ngày đều tới nhà ăn cơm, khiến Dư Duyệt thở phào nhõm.

      Cứ như vậy, phải làm gì đây? rất sợ rồi, nếu Tịch Thành Nghiễn lại ép nữa, chắc chắn chạy trốn mất, may qua may quá, Dư Duyệt thâm thấy may mắn.

      Tháng chín, công việc của Hoa Vũ ngày càng nhiều, các hạng mục ngừng đổ về, dường như mọi người đều làm xuể, có điều, chẳng ai oán giận gì cả, mặc dù hạng mục nhiều, nhưng cũng đồng nghĩa tiền thường nhất định ít, nên ai ai trong công ty cũng như cắn thuốc lắc, liều mạng tăng ca, bắt đầu làm việc.

      Dư Duyệt cũng bận rộn theo, quản lý tất cả chi nhánh của công ty, tổng bộ nhiều chuyện, chi nhánh cũng nhiều theo, vì vậy, có rất nhiều tài liệu cần chỉnh sửa. Thời gian này, phòng thư ký cũng giúp rất nhiều tái liệu, tới nỗi có vài người còn có thời gian nuốt nước miếng, nên mỗi khi chính phủ đóng dấu, đều phải tự .

      Hôm nay, chi nhánh công ty lại cần chính phủ đóng dấu, mà chuyện này chắc chắn thư ký phải làm rồi, dư Duyệt bất đắc dĩ, đành với Tịch Thành Nghiễn mình tự được rồi.

      Cục xây dựng cách công ty bọn họ xa lắm, ngồi xe buýt nửa tiếng là tới, cũng cần phải tàu điện ngầm làm gì. Đúng là buổi chiều, nắng chói , Dư Duyệt gật gù ngồi xe, tượng đầu vào ghế trước, dù sao trạm của ở cuối cùng lận.

      mơ mơ màng màng ngủ, đột nhiên, trận 'ầm ầm' truyền tới, khiến Dư Duyệt tỉnh giấc. vừa ngẩng đầu xem chuyện gì xảy ra, trong xe chợt như ong vỡ tổ.

      Tiếng thét chói tai của các , tiếng gầm của đàn ông cùng tiếng bước chân nhốn nha nhốn nháo vang lên bên tai.

      "Nổ rồi!"
      "Mau mở cửa! Nổ rồi!"

      "TMD, mau mở cửa xe!"
      Xe buýt vốn chật chội, thế mà lúc này, nhóm người trong xe còn điên cuồng lao ra ngoài, cửa xe bị đập liên tục, tài xế sợ ngây người, sau khi tỉnh táo lại liền mở cửa xe ra, người trong xe lao ra ngoài như điên, thỉnh thoảng còn có thể nghe thấy tiếng chửi đâu đó quanh đây.

      Trong đầu Dư Duyệt 'ong' tiếng, trống rỗng, định chạy theo đám người ra ngoài, đột nhiên phát hai chân mềm nhũn, thể đứng lên nổi, đành đỡ vào ghế, lảo đảo chạy theo đám người ra ngoài.

      Ánh mặt trời biến mất, mây đen cuồn cuộn kéo tới, gió lớn thổi gẫy nhánh cây bên đường, xem ra, trời sắp mưa to rồi.

      Nắp sau của xe buýt bị nhấc lên, luồn khói trắng kéo ra, chiếc bánh xe xẹp xuống, xem ra, tiếng nổ vừa nãy là từ chiếc bánh xe này.

      May mắn, đoạn đường này cũng hơi kẹt xe, tài xế lái quá nhanh, nếu chắc cả xe đều bị nghiêng qua bên rồi! Mọi người chạy tán lạn, ai dám tới gần chiếc xe, vì sợ, biết khi nào nó nổ tung

      Dư Duyệt cứng người đứng ở ven đường, dựa người vào thân cây mới miễn cường đứng vững được, mồ hôi lạnh chảy đầu người. Chuyện xe khi nãy, vốn thấy sợ, nhưng hiểu sao, lại theo bản năng chạy xuống. Lúc này tỉnh táo lại chút, mới thấy vô cùng sợ hãi.

      tiếng 'ầm' lại vang lên, phía chân trời xuất tia sét, Dư Duyệt sợ run người, suýt nữa ngồi bệt xuống đất. Hạt mưa bắt đầu rơi xuống, Dư Duyệt mang theo ô, trừ xe buýt ra còn phương tiện nào ụược cả, đành đứng mắc mưa giữa đường.

      Mưa to ngót, Dư Duyệt liên tục ho khan, đem túi da che đầu mình, bàn tay run rẩy lấy điện thoại ra, theo bản năng muốn gọi cuộc, ai cũng được, quan tâm mưa lớn đến mấy, chỉ cần có người chuyện là tốt rồi, rét run người, trong lòng lo sợ yên.

      Đúng lúc vừa mở điện thoại lên, ngón tay dừng cái tên 'Tịch Thành Nghiễn', bống nhiên bóng người chạy tới, lớn tiếng gọi .

      "Dư Duyệt! Dư Duyệt!" ta gọi rất lớn, cũng rất dùng sức mà kêu, giọng xuyên qua cơn mưa, truyền thẳng vào tai , nháy mắt, đầu óc bình tĩnh lại chút.

      Dư Duyệt ngẩng đầu lên nhìn, ra là Hứa Thanh Nguyên, ta dùng tây trang che đỉnh đầu lại.

      "Mau! theo tôi!" Mưa càng lúc càng lớn, cứ như vậy, lát sau, đường bắt đầu ngập nước, chạy tới cạnh Dư Duyệt, Hứa Thanh Nguyên tiếng nào, chỉ nắm chặt tay , kéo tới chiếc xe của mìh.

      Chân Dư Duyệt run lên, đứng cũng vững, chứ đừng chi là chạy. Bị Hứa Thanh Nguyên kéo mạnh như vậy, trực tiếp ngã quỳ xuống đất, đầu gối liền rách da, chảy máu.

      Lúc này, Hứa Thành Nguyên nghĩ nhiều, trực tiếp nhát tây trang vào tay Dư Duyệt, ôm chạy , sau khi lên, ta thở phào nhõm, lau nước mưa mặt xong, ta lấy cho Dư Duyệt chiếc khăn xe, "Lau ."

      Vừa nãy, cẩn thận nhìn Dư Duyệt, lúc này vừa ngẩng đầu lên mới phát Dư Duyệt có gì đó bất thường, mặt trắng bệch nhưu tờ giấy, cơ thể còn hơi run run, lâu lâu còn rùng mình cái, "Dư Duyệt, em sao vậy? xảy ra chuyện gì à?"

      Cơn mưa này cũng quá to, nhưng dù sao cũng được xem như mua to rồi, Hứa Thanh Nguyên đột nhiên nổi hứng, phóng xe chạy trong mua. ngờ, vừa tới đoạn đường này, ta đột nhiên nhìn thấy Dư Duyệt!

      Dường như cơn mưa to muốn bao phủ cả cơ thể yếu ớt của , Hứa Thanh Nguyên vô cùng kinh sợ, nghĩ ngợi nhiều, lập tức mang vào xe.

      "Hứa Thanh Nghuyên..." bỗng nhiên nắm chặt tay , đôi mắt đỏ ửng, giọng kèm theo tiếng khóc nức nỡ, như cảm xúc sống lại từ cõi chết, mãnh liệt tới nỗi thể kìm nén được.

      "Tôi đây." Hứa Thanh Nguyên do dự giây, rồi đưa tay vỗ lưng , thấy gạt tay mình ra, rốt cuộc, ta yên tâm kéo vào lòng, vỗ lưng , an ủi: " sao, sao rồi."

      Chỉ câu đơn giản nhưng cũng đủ khiến Dư Duyệt rơi nước mắt, nghĩ lại mà sợ , rất sợ. chưa từng muốn chơi trò chơi sinh tử này tí nào, cứ nghĩ rằng mình luôn vui vẻ thoái mái, ngờ, từ sau khoảnh khắc khi nãy, mới nhận ra, hai chữ này đáng sợ biết bao.

      Nếu như hôm nay chiếc xe buýt kia phải là bể lốp xe mà là cháy nổ, chắc đời nhà ma rồi. Càng nghĩ Dư Duyệt càng cảm thấy sợ hãi, hai tay run rẩy thôi.

      Hứa Thanh Nguyên thấy vậy, liền nắm lấy bàn tay lạnh như băng an ủi , lát sau, Dư Duyệt mới áp chế được nỗi sợ hãi trong lòng, kể lại mọi chuyện khi nãy cho Hứa Thanh Nguyên nghe.

      "Được rồi, sao cả, chỉ là lốp xe nổ hơi mạnh thôi, đừng suy nghĩ nhiều." Hứa Thanh Nguyên nhàng vỗ về mái tóc còn ướt của , động viên : "Ngủ chút , sáng mai thức dậy là có chuyện gì rồi."

      Dư Duyệt gật đầu, nhưng trái tim vẫn liên tục đập nhanh, "Lúc đầu, tôi chẳng có cảm giác gì cả, đầu óc trống rỗng, như đến khi xuống xe rồi, tôi mới thấy sợ. Mấy ngày trước, ở Quảng Châu có chiếc xe buýt vừa nổ, tôi sợ mình tới số rồi."

      "Đừng nhảm nữa!" Hứa Thanh Nguyên mắng tiếng, "Mấy chuyện chết chóc gì đấy, sau này em ít lại chút! Tôi đưa em về nhà, nghỉ ngơi chút là ổn rồi."

      " được." Dư Duyệt lắc đầu, tuy trong lòng vẫn còn sợ, nhưng vẫn quên công việc của mình, "Tôi còn phải tới cục xây dựng để xin con dấu nữa, bây giờ công ty tôi rất vội, bận lắm, tôi thể xin nghỉ được."

      " xin nghỉ?" Hứa Thanh Nguyên nhíu mày, "Bây giờ em còn vững, làm sao mà làm được?" tới đây, ta chợt nhớ tới cú ngã khi nãy của Dư Duyệt, ta vội vàng vén váy lên, ngờ, vừa nhìn thấy, ta chợt kinh sợ, máu thịt be bét đầy đầu gối Dư Duyệt, vậy còn dính vài hạt cát.

      Hứa Thanh Nguyên thể yên tâm được, nhưng xe có thuốc, nên ta đành dùng khăn giấy lau sơ cho , : "Bị thương nặng như vậy sao chịu ? Để tôi lái xe tìm tiệm thuốc."

      " thấy đau." Dư Duyệt sững sờ đáp lời ta, chẳng thấy đau gì cả, chỉ thấy tay chân cứng đờ, nghe Hứa Thanh Nguyên , mới biết đầu gối của mình vô cùng thảm.

      Hứa Thanh Nguyên thở dài hơi, hôm nay, đúng là Dư Duyệt bị dọa sợ rồi. ta nhét khăn giấy vào tay , vừa khởi động xe vừa : "Nếu cháy máu em cứ lấy khăn giấy lau, bây giờ, tôi dẫn em mua thuốc ngay."

      Bên ngoài, mưa vẫn còn lớn, tầm nhìn vô cùng hạn hẹp, mặc dù rất nhiều xe sống chết mà chạy, nhưng cũng có vài chiếc chạy như ốc sên, Hứa Thanh Nguyên lau mắt kính, hai mắt nhìn chằm chằm phía trước, dám thả lỏng.

      Đúng lúc đó, điện thoại của Dư Duyệt đột nhiên vang lên, tay vẫn còn cứng đờ, cầm nhiều lần mới lấy được điện thoại, "Tổng giám đốc Tịch."

      "Em tới đâu rồi?" Trong điện thoại, giọng của Tịch Thành Nghiễn có chút lo lắng, lạnh lẽo, nhưng giống như 'lên lớp' với người khác hơn là quan tâm."

      "Ừm... Tôi cũng biết nữa." Dư Duyệt nhìn ra cửa sổ, chỉ thấy mảnh trắng xóa, đành phải trả lời như vậy.

      Tịch Thành Nghiễn cũng mong chờ người mù đường như cho đáp án ràng gì, so đo với, chậm rãi : "Mưa to lắm, em cần tới cục xây dựng nữa đâu, cứ xuống tại trạm nào đó , tới đón em."

      ", cần đâu." Dư Duyệt liên tục từ chối, công ty rất bận rộn, bây giờ mưa lại to, sao có thể để đoạn đường xa chỉ để đón vậy được. rất muốn có Hứa Thanh Nguyên rồi, nhưng biết sao, lại sợ giận, nên đành : "Tôi tự kêu xe về được rồi."

      " được, kêu xe an toàn, em chờ , điện thoại còn pin chứ? Nếu còn mau tìm chỗ để sạc , khi nào đến, gọi cho em." xong, Tịch Thành Nghiễn vừa định cúp máy, Hứa Thanh Nguyên thừa dịp đèn đỏ vươn tay qua giựt lấy điện tọoại của Dư Duyệt, " cần tới, tôi đưa Dư Duyệt về." ta rất có ấn tượng với tên Tịch Thành Nghiễn này, dù sao, cũng là người ném cái nĩa lên người ta kia mà.

      Bên kia, Tịch Thành Nghiễn im lặng mấy giây, nháy mắt, đột nhiên 'bùng nổ', cách điện thoại, Dư Duyệt cũng có thể tưởng tượng được bộ dạng tức sùi bọt mép của .

      "Dư Duyệt! Em mau nghe điện thoại cho ! Mau nghe điện thoại! phải em ở cục xây dựng sao? Sao lại cùng với Hứa Thanh Nguyên! Em mau! được! muốn nghe em giải thích! Mau quay về cho ! Mau về đây!"

      Dư Duyệt run người, đột nhiên cảm thấy Tịch Thành Nghiễn còn đáng sợ hơn cả xe buýt bị nổ lốp.
      Last edited: 13/3/16

    4. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Tich ca chi la con ho giay thoi. Thanks Co:yoyo63::yoyo63::yoyo63:
      ChrisBánh Đậu thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 33

      Bên kia, Tịch Thành Nghiễn đứng ngồi yên, điên cuồng gào thét như dã thú, thậm chí, cách đường dây điện thoại, thế mà Dư Duyệt vẫn nghe được tiếng đập bàn. Run lên cái, cầm lấy điện thoại trong tay Hứa Thanh Nguyên, vội vàng : "Tổng giám đốc, chuyện này, đợi chút, lát nứa mưa , tôi về mà."

      Bây giờ dù là xe buýt hay kêu xe cũng thể được, Dư Duyệt ngượng ngùng mở miệng, hùng hồn để Hứa Thanh Nguyên đưa về, nhưng chỉ có thể trả lời như vậy.

      ngờ, nghe xong, Tịch Thành Nghiễn lại càng nổi giận, giọng vừa lạnh lẽo vừa trầm thấp, "Được, em về đúng , vậy em mau cho biết, rốt cuộc, bây giờ em ở đâu? tự tìm!" nghiến răng nghiễn lợi câu cuối, Dư Duyệt kinh hồn bạt vía, muốn từ chối nhưng lại dám, lắp bắp : "Vậy, tôi chờ ở Starbucks đối diện tòa nhà khoa học kỹ thuật..."

      chưa dứt lời, Tịch Thành Nghiễn cúp điện thoại, chắc ra khỏi cửa rồi."

      " xin lỗi, ừm... cho tôi xuống ở quán Starbucks đằng trước." Dư Duyệt đặt điện thoại xuống, áy náy gãi đầu, với Hứa Thanh Nguyên.

      Hứa Thanh Nguyên nhíu mày, suy nghĩ mấy giây rồi mở miệng : "Có thể ... Người đồng nghiệp kia chính là ông chủ của em?" Dừng chút, ta tiếp: "Ông chủ em theo đuổi em?" Lại ngừng thêm chút, thấy mình vậy đúng, nên đổi thành cái khác, "Hay là quấy rối tình dục?"

      "Khụ." Dư Duyệt suýt nữa chết vì sặc nước miếng, liên tục lắc đầu, ", phải đâu, đừng hiểu lầm."

      Hứa Thanh Nguyên thèm để ý tới lời của , vừa lái xe, vừa đồng tình : "Nếu em muốn từ chối cứ ra, à mà được, ta là ông chủ của em, hay là em cứ từ chức , vậy là có thể thoát khỏi ta rồi." Tịch Thành Nghiễn ngang ngược như vậy, cả trong điện thoại mà còn dám kiểu đó, đừng chi tới thường ngày, chắc chắn ta lúc nào cũng ép buộc Dư Duyệt rồi.

      "Tôi... Tạm thời tôi muốn từ chức." Dư Duyệt hiều vì sao mặt mình lại nóng bừng lên, thầm mặc niệm trong lòng ngàn sáu trăm lần, giống như làm vậy tìm được cái hay, lấy lại bình tĩnh, trả lời: "Hoa Vũ rất tốt, tiền lương cao, nếu bây giờ tôi từ chức, chắc tìm được công ty nào có thể so sánh được với Hoa Vũ."

      "Nhưng Tịch Thành Nghiễn..." Hứa Thanh Nguyên chần chừ, quay đầu nhìn Dư Duyệt cái, chuẩn bị lên tiếng nhắc nhở , đột nhiên phát khuôn mặt Dư Duyệt đỏ ửng, trong lòng chợt nhảy dựng lên, cố gắng nhẫn nhịn nhưng được, ta hỏi: "Dư Duyêt, em với Tịch Thành Nghiễn..."

      ta hết, nhưng trong lòng hai người sớm hiểu , Dư Duyệt lại đỏ mặt, giấu đầu hở đuôi, liên tục giải thích, "Tôi... Sao tôi lại như vậy được! Tôi có, đừng có mà đoán mò, ta ngang ngược khó hầu hạ như vậy, sao tôi có thể có gì đó với đó với ta được, tuyệt đối thể được!"
      Hứa Thanh Nguyên nắm chặt vô lăng, khẽ thở dài, nếu thích, có thể cười nhạt tiếng, cần dài dòng làm gì, như vậy chẳng khác nào chột dạ đâu?

      Trong lòng như kính, nhưng Hứa Thanh Nguyên ra, chỉ gật đầu, phụ họa theo , "Ừm." Tuy Dư Duyệt là người cẩu thả, nhưng chuyện tình cảm khác, ví dụ như ngại ngùng đó, phải tình còn gì nữa.

      ta thích , tuy vẫn chưa tới độ điên cuồng, nhưng dù sao vẫn là thích. ta thương nhân, lại còn là thương nhân vô cùng thành công, ta nhất định phải đánh thức được người mình thích, để biết rằng, mình sống trong trái tim của người đàn ông khác. Dù kết quả có xấu thế nào chăng nữa, ta vẫn cố gắng hết sức để quan hệ của hai người có thể phát triển hơn.

      Dư Duyệt thấy ta hỏi tiếp vấn đề này nữa, mới thở phào nhõm hơi, quay đầu ra cửa sổ, giả vở ngắm mưa.

      Cơn mưa ở Thẩm Quyến lúc nào cũng lớn giống vậy, nhưng hôm nay hiểu vì sao, cơn mưa mãi như có điểm dừng. Lúc tới Starbucks, Hứa Thanh Nguyên muốn dừng xe, ta còn nhớ , đầu gối Dư Duyệt bị thương, muốn đưa tiệm thuốc.

      Dư Duyệt ngăn lại, bây giờ hơn bốn giờ rồi, lát nữa nhà ngay thôi, trong nhà cái gì cũng có, nên phí tiền mua thêm. Hơn nữa, lỡ hết mua, Tịch Thành Nghiễn đến Starbucks tìm , thấy , nhất định 'nổi khùng' lên, lúc đó, chắc gánh nổi đâu.

      Thấy cứ cố chấp như vậy, Hứa Thanh Nguyên làm gì được, đành vào Starbuck với chờ Tịch Thành Nghiễn. Có lẽ vì thời tiết xấu, trong Starbucks có ai cả, xung quanh yên tĩnh. Dư Duyệt gọi ly Caramel Macchiato, Hứa Thành Nghuyên kén cà phê, nên cũng tùy tiện gọi ly.

      Bên ngoài mau rất to, đường lại gần, Dư Duyệt cứ nghĩ rằng phải chờ rất lâu, nhưng ngờ, chưa tới nửa tiếng, Tịch Thành Nghiễn ướt đẫm đầu tóc vào.

      Đôi mắt sắc bén liếc nhìn xung quanh mấy giây rồi dừng lại ngay chỗ của Dư Duyệt, nghiêm mặt tới, thèm chào hỏi, muốn lôi Dư Duyệt .

      "Ngồi chút ." Hứa Thanh Nguyên nở nụ cười yếu ớt, ngẩng đầu nhìn Tịch Thành Nghiễn.

      Cái tên mặt trắng ! Còn kiêu ngạo nữa cơ đấy! Tịch Thành Nghiễn hận đến mức ngứa răng, suýt nữa đánh ta cái. Nhưng nghĩ lại, con đâu ai thích người đàn ông như vậy, nếu bây giờ so đo với Hứa Thanh Nguyên, nhất định là thua chắc rồi, vậy sao được!

      Nghĩ vậy, Tịch Thành Nghiễn phủi phủi tây trang dính hạt bụi, ngồi xuống cạnh Dư Duyệt, thậm chí còn rảnh rỗi gọi thêm ly Mocha lạnh, nhưng miếng cũng uống, chỉ cầm trong tay, chủ yếu là chỉ để dập tắt cơn giận trong lòng.

      "Sao lại ở đây vậy?" Tịch Thành Nghiễn sâu xa nhìn , ý , nếu chịu giải thích ràng, nhất định đuổi việc , Dư Duyệt sợ hãi, vội vàng kể lại chuyện xe buýt bị nổ lốp cho nghe.

      Nghe vậy, sắc mặt Tịch Thành Nghiễn mới dịu hơn chút, ánh mắt nhìn lên người , cuối cùng vươn hai ngón tay ra, quơ quơ trước mặt , "Đây là mấy?"

      Dư Duyệt quýnh lên, tuy bây giờ vẫn còn sợ nhưng ngốc tới nỗi cả hai ngón tay mà cũng biết, nhịn được chụp lấy tay , "Đừng lộn xộn nữa."

      "Còn tưởng em bị dọa sợ rồi chứ." Tịch Thành Nghiễn cười lạnh, tuyên bố sở hữu : " phải xe ai em cũng được ngồi đâu."

      Lời này chính là muốn nhắn vào Hứa Thanh Nguyên, động tác uống cà phê của cứng đờ, lập tức cười cười, dịu dàng : "Tổng giám đốc Tịch biết sao, tôi theo đuổi Dư Duyệt lâu lắm rồi đó."

      ta cắn răng chữ 'tổng giám đốc Tịch', dường như cố ý coi thường thân phận của Tịch Thành Nghiễn, là người vô cùng thông minh, sao mà thể hiểu ý của ta được, mặt đen lại, nhưng vẫn chịu yếu thế, "Ha, khéo vậy, tôi cũng theo đuổi Dư Duyệt lâu rồi."

      Hai người đàn ông chuyện , vậy bọn họ còn ngồi gần quầy, vì mưa to, chẳng có khách nào vào, vài phục vụ rảnh rỗi nhiều chuyện nhìn bọn họ.

      Nhất thời tin được, mở to mắt nhìn Dư Duyệt, rốt cuộc, kiếp trước này tu luyện cái gì, mà lại có thể khiến hai người đàn ông đẹp trai như vậy giành gưựt nhau?!

      Bàn bạc chút nào, em , chia cho chúng tôi người được ?!

      "Đúng là khéo ," Hứa Thanh Nguyên cười cười, giọng dịu dàng giết người vô hình, "Tối qua, bà nội Dư Duyệt còn gọi cho tôi, bảo tối nhớ chăm sóc Dư Duyệt tốt, tổng giám đốc Tịch bận rộn như vậy, hơn nưa người nhà ấy nhờ tôi chăm sóc giùm, vậy phải giao cho tôi rồi."

      Tịch Thành Nghiễn nghẹn họng, nhưng lập tức phản kích lại, "Sao vậy ụược, dù bận tới mấy cũng phải chăm sóc người trong lòng chứ, thể ấy tiếp cận những người đúng đắn được."

      Hai người tới tôi , đối chọi gay gắt, lời giết người tàn nhẫn, liên tục ngừng, Dư Duyệt kinh hồn bạt vía, há miệng muốn khuyên can, nhưng lại bị hai người trừng mắt nhìn, nên đành im lặng vừa uống cà phê, vừa phụ họa, đúng là khổ tâm mà.

      Chờ đến khi hai người ngừng chiến, Dư Duyệt uống xong tách cà phê của mình, nhìn ra cửa sổ, mưa to vẫn ngừng, nhìn Hứa Thanh Nguyên, rồi lại nhìn Tịch Thành Nghiễn, dò hỏi: "Chúng ta về được chưa?"

      Nghe vậy, rốt cuộc hai người đàn ông cũng định thần lại, Hứa Thanh Nguyên giương mắt nhìn bên ngoài, rồi lại nhìn Tịch Thành Nghiễn kiên quyết chịu , thầm than tiếng, biết vậy hôm nay bắt cóc Dư Duyệt luôn cho rồi, ta đành lên tiếng tạm biệt Dư Duyệt, nhắc đừng quên bôi thuốc, rồi ra khỏi Starbucks.

      Lúc chỉ còn lại hai người, sắc mặt Tịch Thành Nghiễn còn lạnh hơn khi nãy, cầm ly Mocha lạnh của mình đặt trước mặt Dư Duyệt, lạnh lùng : "Uống, uống, uống! Lúc nào cũng chỉ biết uống... uống! Đây, cho em ly của !"

      "Tôi uống." Dư Duyệt lạnh run nhìn ly Mocha, vội vàng thu tay lại, lấy lòng : "Chúng ta về chưa?"

      ngờ, Tịch Thành Nghiễn vừa nghe thấy lại giận lên, 'hừ' tiếng, vẻ mặt lại trầm xuống, " ta mua cho em em uống, còn mua ? Em mau uống cho , nếu hôm nay, nhất định về!"

      ... Dư Duyệt suýt nữa quỳ xuống lạy , chuyện này mà cũng so đo được? phải chỉ là ly cà phê thôi sao? Đâu cần phải vậy!

      Thấy vẫn còn do dự, Tịch Thành Nghiễn nhấn mạnh lần nữa, "Em chịu uống, về!"

      "Tịch Thành Nghiễn." Mặt Dư Duyệt đỏ bừng như phát sốt, giọng , "Tôi thể uống lạnh được."

      "Hả? Sao thể uống được?" hơi giơ khóe miệng, đôi mắt lạnh băng, " thấy có cái gì là thể, hiếm lắm mới mua cho đấy." Tịch Thành Nghiễn hoàn toàn vào ngõ cụt, căn bản hề suy nghĩ lại lời của Dư Duyệt..., giễu cợt với , "Dư Duyệt, cho em biết, hôm nay em uống được cũng phải uống!" Dừng chút, thêm: "Trừ khi em nhổ hết cà phê ta mua cho em ra!"

      Đúng là cố tính gây mà!

      Dư Duyệt hít hơi sâu, "Dì cả của tôi tới, tôi thể uống lạnh được."

      "Dì cả em ở đâu? Ngày nào cũng tới nhà em, có thấy dì cả nào đâu..." xong, Tịch Thành Nghiễn đột nhiên hiểu được ý của Dư Duyệt, khuôn mặt đỏ bừng lên.

      Da rất trắng, vừa đỏ lên có thể thấy , thể che giấu vào đâu được, vậy vừa nãy tức giận quá nên la rất lớn, cái phục vụ đứng ở quầy đều nghe thấy cả.

      ai nhịn được, cùng nhau bật cười.

      Tịch Thành Nghiễn vừa giận vừa thẹn, đây là lần đầu tiên trong đời, hận tìm được lỗ chui vào...
      Khủng Long, Phong nguyet, Xuxu210913 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :