1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nắm Trong Tay - Sâm trung nhất tiểu yêu (đã có ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 28

      So với nhạc nước của quảng trường Nhạn Tháp, Hải Thượng Thế Giới chẳng là cái đinh gì! Dư Duyệt thực sợ ngây người, khúc 'Lương Chúc' hùng vĩ, khí thế hào hùng ngừng vang lên. Suối nước đẹp đẽ liên tục bắn lên trung, tạo nên khung cảnh rực rỡ sắc màu, rung động lòng người.

      Tịch Thành Nghiễn nhìn thấu vẻ mặt rung động và kinh ngạc ở Dư Duyệt, thầm đắc ý, nhưng biểu gì ra ngoài, chỉ nhàn nhạt hỏi: " thấy thế nào?"

      "Trời..." Dư Duyệt nên lời, kích động tới mức ngón tay đều phát run, khung cảnh này rung động lòng người quá mức rồi, dường như cả trái tim trong lồng ngực cũng đập theo tiết tấu nhạc, "Đẹp ..."

      "Tất nhiên rồi." Tịch Thành Nghiễn khiêu lông mi, khoe khoang , "Là nơi tôi chọn mà."

      Dừng chút, cảm thấy Dư Duyệt vẫn tán thành, lại thêm câu, "So với Hải Thượng Thế Giới bên nào đẹp hơn đây?"

      "Còn cần phải nữa sao!" Dư Duyệt giơ cao di động quay phim lại, nghe vậy cũng quay đầu lại : "Nếu so sánh hai nơi với nhau, Hải Thượng Thế Giới chắc phải gọi ở đây là sư phụ rồi!"

      Tạm được! Tịch Thành Nghiễn hài lòng, tâm trạng vô cùng tốt, vươn tay cầm lấy chiếc điện thoại trong tay Dư Duyệt, : " mau xem , tôi giúp quay lại."

      " xem sao?" Dư Duyệt kinh ngạc quay đầu nhìn .

      Tịch Thành Nghiễn lắc đầu, thản nhiên đáp trả , "Xem đủ rồi." Nhìn thấy ánh mắt hâm mộ của Dư Duyệt, trong lòng vui sướng như mùa xuân tràn về khắp mọi nơi, nếu Tịch Thành Nghiễn có đuôi, chắc lúc này cái đuôi đó ngưng đung đưa.

      "Chuyện này có là gì đâu." Tịch Thành Nghiễn vừa quay, vừa trả lời Dư Duyệt, "Sau này, nếu chịu theo tôi, chắc chắn lúc nào cũng được chơi." Ngừng mấy giây, tiếp: "Còn có thể ăn được đồ ăn ngon nữa."

      Dư Duyệt hiểu được ý tứ trong lời , kịp suy nghĩ, lập tức nhận lời, "Tất nhiên phải vậy rồi! Tịch Thành Nghiễn, sau này công tác, nhất định phải dẫn tôi theo đó!"

      Nghe vậy, tay phải Tịch Thành Nghiễn run lên, suýt nữa ném di động Dư Duyệt vào hồ, trong lòng vốn vừa buông lỏng lại nặng nề xuống, thấy vậy, Dư Duyệt lo lắng thôi, cứ cho là mình lại cẩn thận sai gì đó rồi. Mãi hồi sau, Dư Duyệt cũng dám gì, chỉ câm miệng xem nhạc nước.

      Thời gian nhạc nước biểu diễn rất ngắn, lúc kết thúc chỉ mới hơn chín giờ, Tịch Thành Nghiễn trả điện thoại di động lại cho Dư Duyệt, muốn dẫn ăn.

      Đương nhiên Dư Duyệt cầu còn được, khó khăn lắm mới được tới thành phố xa lạ thế này, lại còn được ông chủ mời, tội gì mà hưởng thụ chút chứ!

      Bây giờ chẳng phải mùa du lịch, cũng phải ngày nghỉ gì, nên người đạo Hồi lại phố cũng nhiều, Tịch Thành Nghiễn dẫn Dư Duyệt vào quán ăn .

      Mùi thịt dê nồng đậm xông thẳng vào mũi , mà từ trước tới giờ lại thích thịt dê, chỉ vì Dư Duyệt rất ham, có gì là chưa từng ăn, khó lắm mới tới đây lần, nên dù có chán ghét cỡ nào, cũng phải dẫn nếm thử đặc sản ở đây lần.

      Hiệu suất làm việc của ông chủ rất cao, hai người gọi cơm bao lâu, chén thịt dê phao mô được bưng lên. Phao mô được cắt thành hình vuông, ngâm mình trong nước canh trắng đục, tầng thịt dể mỏng phủ lên , cùng vài hành lá xanh biếc, chỉ nhìn qua cũng khiến người ta thể cưỡng lại.

      Tay trái Dư Duyệt lấy muỗng, tay phải cầm đũa, chờ được ăn thử miếng, híp mắt lại hưởng thụ. Đúng là ngon ! Nước canh rất trong, chả trách những người tới Tây An đều nhất định phải thử món thịt dê phao mô này!

      nuốt thức ăn trong miệng xuống, ngẩng đầu liếc nhìn Tịch Thành Nghiễn chăm chú ăn chén súp , khóe miệng nhịn được co rút, người này đúng là kỳ lạ , ai ai đến Tây An cũng đều ăn thịt dê, chỉ có riêng ăn súp mà thôi!

      " có muốn ăn thử , ngon lắm đó, có mùi gì đâu." Dư Duyệt đưa chén thịt dê lên trước mặt Tịch Thành Nghiễn, mong đợi nhìn , "Nè, ăn chút , rất ngon đó, thử xem, Tây An mà lại ăn thịt dê phao mô lần nghe được à."

      Tịch Thành Nghiễn nhìn chén thịt dê còn bốc hơi kia, rồi lại nhìn ánh mắt tha thiết của Dư Duyệt, cuối cùng vẫn miễn cưỡng ăn miếng .

      "Ăn , ngon lắm." Dư Duyệt nhìn vẻ mặt khổ sở của nhịn được cười, sau khi cười xong trận lại tiếp tục cổ vũ .

      Tịch Thành Nghiễn ghét nhất thịt dê và hải sản, cái tanh, cái hôi, nhưng nhìn thấy ánh mắt to tròn của Dư Duyệt, có cách nào từ chối được.

      Miếng thịt vào trong miệng, cũng có mùi hôi buồn nôn như tưởng tượng, ngược lại còn rất ngon, Dư Duyệt nhìn thấy vẻ mặt buông lỏng, còn miễn cưỡng như khi nãy, cười : "Thế nào, tôi đúng chứ."

      xong, nhanh chóng lấy cái muỗng nhét vào tay Tịch Thành Nghiễn, "Ăn , mình tôi ăn chén lớn như vậy hết được đâu, chúng ta ăn cùng ."

      Vì thế, người luôn thích sạch ngày tắm ba lần, ngay cả đầu bếp nổi tiếng nấu cơm cũng chịu ăn như Tịch Thành Nghiễn, mà giờ đây lại ngồi ở tiệm cơm cũ kỹ ở phố người Hồi chia sẻ miếng thịt với Dư Duyệt.

      Hơi nóng lượn lờ bay lên, Dư Duyệt hơi híp mắt lén nhìn Tịch Thành Nghiễn, bây giờ là giữa hè, hơn nữa thịt dê cũng còn nóng, mặt xuất tầng mồ hôi mỏng, khiến khuôn mặt tuấn tú càng nổi bật hơn, nhất là hai hàng mi thon dài kia, dường như có tầng khí gì đó, xinh đẹp cách kỳ lạ.

      Dư Duyệt nhìn chút liền nóng bừng cả mặt, người này đúng là đẹp trai , dù nhìn thế nào cũng vui vẻ. Hơn nữa, so với lúc mới quen , cảm thấy Tịch Thành Nghiễn thay đổi ít.

      còn là búp bê tinh xảo xa xỉ quầy, lạnh lùng dính khói bụi trần gian như trước nữa, ngược lại, càng giống người bình thường, biết cười biết giận, thậm chí còn chơi xấu được nữa.

      Như vậy mới giống con người , hơn nữa, khi đó lại khoác mình tây trang màu xám, muốn để ai tới gần, thế mà bây giờ lại cùng ăn chung chén thịt dê bé xíu này, nghĩ vậy, Dư Duyệt cảm thấy Tịch Thành Nghiễn những thay đổi, mà còn biến hóa rất lớn.

      Phố đạo Hồi cũng lớn lắm, ăn thịt dê phao mô xong, hai người dạo bên ngoài. Vừa ra khỏi phố đạo Hồi chính là quảng trường , Dư Duyệt muốn ở lại quảng trường chơi chút, nhưng Tịch Thành Nghiễn mực cho, nóng chịu nổi rồi, muốn chui vào phòng máy lạnh.

      "Về khách sạn cũng làm gì, chúng ta cứ ở đây chơi lát nha." Dư Duyệt chịu, trực tiếp ngồi bệt xuống đất, kéo lấy Tịch Thành Nghiễn cho tiếp. Chơi lúc nào cũng chơi được, khách sạn lại rất xa hoa, nhưng chưa muốn ngủ, phải chơi nhiều như vậy mới có ý nghĩa chứ.

      " cái gì mà !" Tịch Thành Nghiễn nhíu mày, cầm lấy vai Dư Duyệt, kéo từ dưới đất dậy ,"Tối rồi còn muốn xem cái gì nữa! Ngày mai tôi dẫn tiếp."

      "Nhưng buổi tối có nắng." Dư Duyệt ổn định cơ thể, kháng nghị : "Còn ban ngày, mặt trời nóng tới nổi muốn nướng khét người, bây giờ gió đêm mát mẻ, phải tranh thủ dạo chút, chứ suốt ngày cứ ngồi trong máy lạnh miết cũng bệnh thôi."

      Dừng chút, thấy Tịch Thành Nghiễn gì, hai mắt sáng rực, "Vậy chúng ta quán bar ' con đường' , tôi chưa từng tới quán bar bao giờ cả!"

      Quán bar ' con đường' rất nổi tiếng ở Tây An, Dư Duyệt hai mươi sáu tuổi rồi, nhưng chưa từng lần bước chân vào. Lúc nhìn thấy quán rượu nổi tiếng này Baidu, chợt động lòng. Vừa vặn có người đàn ông bên cạnh, liền lớn gan, trong lòng vô cùng ngứa ngáy, muốn được đặt chân vào đó.

      " với tôi , nghe trong đó có nhiều tuấn nam mỹ nữ lắm, Tịch Thành Nghiễn, ! Dẫn tôi chút thôi, nha?" Dư Duyệt cầm cổ tay , giọng nũng nịu, ngay cả cũng nhận biết.

      " !" Nghe thấy muốn quán bar, giọng Tịch Thành Nghiễn lạnh xuống, thái độ kiên quyết, "Tôi đếm đến ba, phải đuổi kịp theo tôi, nếu ..." Dưới ánh đèn, khuôn mặt tuấn tú trở nên sắc bén, đôi mày như đỉnh núi sạch , nhìn Dư Duyệt rùng mình.

      Vẫn như cũ, từ bỏ ý định, lẩm bẩm , "Chúng ta vào xem chút thôi, tôi..." Chưa dứt lời, chợt hô lên tiếng, cả người đều bị Tịch Thành Nghiễn ôm ngang vào lòng.

      " điên rồi sao?!" Dư Duyệt đỏ mặt, ngừng quẫy đạp trong lòng , cắn răng nhìn , gầm : "Thả tôi xuống! Tịch Thành Nghiễn! Mau thả tôi xuống!"
      Từ ngày dùng thịt bò cay để mê hoặc Tịch Thành Nghiễn, chỉ như con cừu con vô hại, nhớ lại lần đầu gặp mặt, dùng tay nhấc cơ thể lên, khiêng nhàng như thường.

      Cừu con cái gì cơ chứ, ràng tên này chỉ cosplay mà thôi! Là sói cosplay cừu con đó!

      "Còn muốn nữa ?" Giọng Tịch Thành Nghiễn nặng nề nghe được cảm xúc gì, ngăn cản mọi phản kháng của Dư Duyệt, vừ vừa hỏi.

      " ! nữa!" Dư Duyệt liên tục lắc đầu, nếu cứ để ôm thế này hết đường chắc quê chết mất thôi!

      Nghe thấy cam đoan, Tịch Thành Nghiễn mới buông xuống, vừa đặt chân xuống, Dư Duyệt lập tức nổi giận, nhưng bắt gặp ánh mắt lạnh lẽo của Tịch Thành Nghiễn, đành ủ rũ theo sau như cái đuôi về khách sạn.

      Tịch Thành Nghiễn tắm rửa, Dư Duyệt nằm lỳ giường chơi điện thoại, kinh ngạc phát thấy số của Hứa Thanh Nguyên đâu! Có chuyện gì đây?

      Tìm kiếm nửa ngày, mới biết, số điện tọoại của Hứa Thanh Nguyên bị lôi vào sổ đen! vậy còn có mười hai cuộc gọi nhỡ nữa chứ! Dư Duyệt vội vàng gọi lại cho Hứa Thanh Nguyên.

      " xin lỗi, tôi biết sao sổ của lại nằm trong sổ đen."

      Hứa Thanh Nguyên thầm đau khổ, biết có phải biểu khi nãy của mình ở Hải Thượng Thế Giới dọa sợ Dư Duyệt rồi , nhưng lúc này, bỗng nhiên nhận được điện thoại của Dư Duyệt, nah mới thở phào nhõm, đùa: " ra là vậy, tôi cứ tưởng em muốn liên lạc với tôi nữa chứ."

      "Sao có thể được!" Dư Duyệt suýt nữa nhảy cẩng lên, áy náy noi: "Tôi hay táy máy tay chân vậy đó, bỏ qua cho."

      " sao." Hứa Thành Nguyên cười : "Tôi cũng phải người cẩn thận gì, chúng ta xứng đôi ." Dừng chút, thấy Dư Duyệt gì, ta khéo léo đổi đề tài, "Ngày mai chúng ta ra ngoài ăn cơm , coi như là em an ủi tôi vậy."

      "Bây giờ tôi công tác." Dư Duyệt thở dài, "Ở tận Tây An lận, tuần sau mới về được, đến khi tôi về lại, tôi tìm ." tới, đột nhiên cảm thấy kỳ lạ, theo lý thuyết, hạng mục kia giải quyết xong cả rồi, vì sao Tịch Thành Nghiễn còn muốn ở lại Tây An tuần nữa để làm gì cơ chứ? Hay là còn hạng mục nào đó gặp trục trặc nữa?

      "À. Vậy khi nào về, em nhớ gọi điện cho tôi, chúng ta cùng nhau ăn bữa." Hứa Thanh Nguyên tiếc nuối, khó khăn lắm mới tìm được lý do để hẹn Dư Duyệt ra ngoài ăn cơm, kết quả lại đúng lúc như vậy.

      "Được, tới lúc đó tôi gọi cho ." Dư Duyệt cười, trò chuyện với Hứa Thanh Nguyên lát, mới cúp điện thoại.

      Trải qua chuyện cẩn thận mang số của Hứa Thanh Nguyên kéo vào sổ đen, rút kinh nghiệm, sợ mình lại kéo thêm vài người khác, nên bắt đầu kiểm tra chút, xem có thiếu người nào hay , ai ngờ, vừa nhìn thấy cái tên, suýt nữa ném di động .

      TMD! Cái tên 'Nam thần' này là ai đây? Mẹ kiếp, sao biết mình có nam thần nhỉ! Chuyện gì xảy ra?!

      Dư Duyệt run rẩy bấm gọi cho 'Nam thần', phát điện thoại của Tịch Thành Nghiễn đặt giường bỗng nhiên vang lên.

      Chẳng lẽ.... Tịch Thành Nghiễn là 'Nam thần?

      Sao có thể như vậy được?!

      Dư Duyệt hiểu ra điều gì, chừng Tịch Thành Nghiễn lại giở trò nữa rồi! Tự kỷ đổi tên mình thành 'Nam thần', còn dám kéo cả Hứa Thanh Nguyên vào sổ đen nữa cơ à?!

      Dư Duyệt hận thể chạy vào phòng tắm hỏi Tịch Thành Nghiễn cho ra lẽ, chỉ lại, nghĩ lại những thay đổi của Tịch Thành Nghiễn mấy ngày nay, bỗng nhiên hơi sợ. có thịt bò cay làm bùa hộ mệnh, rất sợ!

      Nghĩ nghĩ lại, rốt cuộc biết có nên hỏi đây. từng lĩnh giáo cái miệng độc của Tịch Thành Nghiễn rồi, lỡ như ta thừa nhận, còn quay lại cắn mình cái, mình thầm mến ta làm sao bây giờ?!

      Dư Duyệt chán nản nắm tóc, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn di động của Tịch Thành Nghiễn, đầu chợt lóe sáng lên, ngay lập tức, lao tới chiếc điện thoại, đổi tên mình thành 'Nữ thần'.

      Hừ! Ăn miếng trả miếng! Thách dám hỏi tới chuyện này!

      Tịch Thành Nghiễn bước ra khỏi phòng tắm, mặc áo choàng tắm, đôi chân dài thẳng tắp, xương quai xanh gợi cảm đập thẳng vào mắt Dư Duyệt.

      Than thầm tiếng, vội vàng nhắm mắt lại.

      Tịch Thành Nghiễn thấy Dư Duyệt nắm chặt hai mắt, bất mãn cau mày, vừa định mở miệng, di động vang lên, cầm lấy, ra là ông chủ Ngô của hạng mục nước khi sáng.

      Vốn muốn nhận, nhưng lại sợ người kia lại giở chiêu trò gì, nên đành phải nhận, giọng lạnh lùng, manng theo chút cảm xúc gì, "Chuyện gì?"

      Đầu bên kia điện thoại, thanh hết sức cung kính, "Ai da, tổng giám đốc Tịch, hạng mục được nghiệm thu xong rồi, báo cáo cũng hoàn tất, ngài có cần chúng tôi phái người mang tới cho ngài ?"

      Tịch Thành Nghiễn liếc Dư Duyệt cái, do dự giây, : "Ngày mai tôi tự qua lấy."

      "Sao dám làm phiền ngài được! Tôi cho người đưa qua cho ngài là được rồi, tôi..."

      Ông chủ Ngô vừa định thêm, bị Tịch Thành Nghiễn cắt đứt, "Được rồi, nữa, sáng tôi ." xong, nhanh chóng cúp điện thoại.

      Bên kia, người trẻ tuổi tức giận ngồi cạnh ông chủ Ngô, "Bác cả, chẳng phải dự án hạng mục này thuộc về chúng ta rồi sao? Dựa vào cái gì mà ta kiêu ngạo như vậy? ta là ai mà dám phách lối ở địa bàn chúng ta! Cẩn thận con tìm người dạy dỗ ta phen!"

      "Câm miệng!" Ông chủ Ngô lập tức nhìn người trẻ tuổi kia, "Đều do cậu gây họa, cố chấp chịu nghiệm thu, còn nữa, đây là hạng mục của Hoa Vũ, phải của người khác!"
      "Hoa Vũ sao?" Người trẻ tuổi bất mãn than thở, "Cũng chỉ là công ty lớn thôi mà, bác có cần phải làm vậy ?" "Tức chết tôi rồi!" Ông chủ Ngô trừng mắt nhìn cháu mình, "Được rồi, cậu cần phải quan tâm tới hạng mục này nữa, mình tôi lo là được rồi, ngày mai, cậu nhất định phải thay đổi thái độ với Tịch Thành Nghiễn đấy, nghe chưa?"

      Nhìn thấy bộ dạng cà lơ phất phơ của cháu mình, ông chủ Ngô lập tức nổi giận, vào trong lỗ tai tai, "Cậu có nghe chưa hả?"

      "Nghe rồi." Người trẻ tuổi miễn cưỡng trả lời, nhưng mặt chút nào có vẻ là để ý.

      Lần này Tịch Thành Nghiễn công tay ở Tây An nhưng lại thông báo cho ai biết, tự mình dẫn Dư Duyệt , đùng tới thời gian xem nhạc nước cùng Dư Duyệt, chắc ngay cả thời gian rảnh để ở cạnh cũng có!

      Nên muốn tự mình lấy báo cáo nghiệm thu, chỉ để Dư Duyệt có thể hiểu thêm chút về những trường hợp thế này mà thôi, nếu sau này có khả năng tự mình quản lý hạng mục, phát sinh rất nhiều tình huống, cần phải linh hoạt cử lý, mà chủ nhà lần này chính là ví dụ tốt.

      Dư Duyệt cũng hứng thú nghe chuyện điện thoại, học bài, chép rất nhiều bài học quản lý hạng mục vào điện thoại để có thể học ở mọi lúc mọi nơi, xe buýt, xe điện ngầm gì đều được.

      " tắm , tối nay chúng ta ngủ sớm chút, sáng mai phải lấy báo cáo nghiệm thu."

      "Được." Dư Duyệt đặt điện thoại xuống, lấy bộ đồ trong rương hành lý, rồi chạy ngay vào phòng tắm, lát sau, tiếng nước tí tách từ phòng tắm truyền tới.

      biết làm sao, Tịch Thành Nghiễn đột nhiên cảm thấy khô nóng, nhịn được chỉnh điều hòa vài lần, nhưng hoàn toàn vô dụng, nhiệt độ nóng bức toàn từ trong đó mà ra, khuấy động từng cơn trong lòng . đứng dậy, vài vòng trong phòng, cố gắng dùng tiếng bước chân che dấu tiếng nước trong phòng tắm, có điều, dù có làm thế nào chăng nữa, cũng đều ngừng nghe thấy thanh kia.

      Tịch Thành Nghiễn khẽ rủa tiếng, cúi đầu nhìn 'em trai' của mình nổi lên, hoảng hốt cầm quần áo ra hồ bơi.

      Rạng sáng hôm sau, Tịch Thành Nghiễn dẫn Dư Duyệt tới gặp ông chủ Ngô, cả đêm hôm qua ngủ được tí nào, nên có chút thâm quâng mắt cũng là chuyện bình thường, lúc ăn điểm tâm cũng tập trung, biết nghĩ cái gì, Dư Duyệt phải kêu vài lần mới phục hồi tinh thần.

      " phải chỉ là lấy báo cáo nghiệm thu thôi sao, tôi tự mình cũng được." Dư Duyệt nhìn Tịch Thành Nghiễn vỗ ngực cam đoan, " cứ ở lại khách sạn nghỉ ngơi, tôi có thể mình mà." Dừng chút, chợt bỗng nhiên nhớ ra điều gì đó, mở miệng : "Vừa khéo chúng ta có thể đổi thành phòng hai giường."

      Tối qua trước khi ngủ chuyện này với Tịch Thành Nghiễn, nhưng hình như lúc ấy, kiên nhẫn nghe , muốn ngủ ngay, đành ngậm miệng im lặng. Nhưng bây giờ khác, nếu Tịch Thành Nghiễn lấy báo cáo nghiệm thu, chắc chắn đổi được phòng hai giường dù sao ta cũng đâu cố muốn ngủ với mình đâu chứ.

      " nhảm nhiều quá vậy!" Nghe thấy ..., Tịch Thành Nghiễn trở nên lạnh lẽo, lớn tiếng mắng Dư Duyệt câu, rồi đứng dậy ra nòoài.

      Dư Duyệt bất đắc dĩ theo sau, người này đúng là chẳng phân biệt được tốt xấu mà, quan tâm tới , mà lại xem như lòng lang dạ thú, thôi được rồi, cứ tùy vậy, thích làm gì làm, dù sao ngủ ở đâu cũng quan trọng.

      Công ty đó cách khách sạn xa, chỉ xe 10 phút là tới, Dư Duyệt theo Tịch Thành Nghiễn vào thang máy, nhấn vào tầng mười lăm.

      biết vì sao hôm nay Dư Duyệt cảm thấy thang máy rất chậm. Phòng làm việc của Tịch Thành Nghiễn ở tận tầng bốn mươi tám, vì thế, mỗi ngày đều phải bốn mươi tám tầng, nhưng cũng thấy chậm như hôm nay!
      "Tịch Thành Nghiễn, hình như tôi cảm thấy thang máy này có gì đó là lạ." Do dự lúc, cuối cùng, Dư Duyệt đành đem cảm giác của mình ra, "Chúng ta vào lau như vậy, sao mãi vẫn chưa tới nơi nhỉ."

      Tịch Thành Nghiễn vốn hề chú ý, nhưng nghe Dư Duyệt vậy, lập tức cảnh giác, ngẩng đầu lên mới phát , trện tháng máy hề hiển thị con số nào cả.

      Tịch Thành Nghiễn rùng mình, biết thang máy này hỏng rồi.

      "Đừng sợ, để tôi gọi điện cho người tới." Tịch Thành Nghiễn rút điện thoại trong túi ra, quên trấn an Dư Duyệt câu.

      Song, khi nhìn thấy màn hình góc trái, sắc mặt lập tức thay đổi.

      " xem điện thoại có tín hiệu hay ?"

      Mấy ngay trước vừa mới đổi cái 5S, ông chủ bán sim dưới lầu có kéo chuyên dụng, phải cắt rất nhiều lần mới được, nhưng cuối cùng, cái sim này vẫn hoạt động được tốt lắm, động chút là mất tín hiệu, Tịch Thành Nghiễn định ngày nào đó tới bắt đền ông chủ, nhưng ngờ lại xảy ra việc thế này.

      "Tôi cũng có." Lá gan Dư Duyệt vẫn còn khá lớn, lúc này cũng hoảng sợ gì cả, làm theo Tịch Thành Nghiễn lấy điện thoại ra xem, mới phát cả cũng có tín hiệu.

      "Tôi nghe trong thang máy nào cũng đều có nút khẩn cấp, chúng ta tìm thử xem." Dư Duyệt giả vờ bình tĩnh bỏ điện thoại xuống, chuẩn bị tìm nút khẩn cấp, nhưng chuyện đáng sợ lại bất chợt xảy ra.

      Mọi ánh đèn trong tháng máy chợt tắt ngủm, xung quanh chỉ còn lại mảng đen tối, ngay cả bàn tay năm ngón cũng thấy được, khung cảnh chẳng khác gì căn nhà giam đáng sợ, mạnh mẽ giam chặt hai người ở bên trong cho thoát ra ngoài.

      Dư Duyệt cảm giác được Tịch Thành Nghiễn liên tục thở gấp, còn bình tĩnh như trước nữa.
      Xuxu2109, Phạm Jenny, Phương Lăng12 others thích bài này.

    2. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 29

      "Tôi nhớ trong thang máy nào cũng đều có nút khẩn cấp." Dư Duyệt vươn tay tìm kiếm xung quanh, vừa tìm cái nút vừa : "Tìm được rồi chúng ta liên lạc được với bên ngoài ngay thôi."

      phát hơi thở của Tịch Thành Nghiễn càng lúc càng nặng nề, trong lòng vô cùng mong ngóng có thể thoát khỏi nơi đáng sợ này.

      Sao thể sợ được chứ, trong gian hẹp này chỉ có mảnh tối đen, xung quanh yên lặng trống trải như bàn tay to độc ác, mạnh mẽ nắm lấy trái tim Dư Duyệt. Tay chân đều cứng ngắc cả rồi, nhưng cho phép mình có thể yếu ớt trước mặt Tịch Thành Nghiễn, kìm nén hồi hộp trong lòng, giả vờ như mình sao cả.

      "Đừng, đừng nhúc nhích!" Đúng lúc Dư Duyệt cảm thấy vô cùng lo sợ, giọng Tịch Thành Nghiễn đột nhiên vang lên bên tai , nắm chặt cổ tay , giống như người chết đuối bắt được cái phao cứu mạng, nhưng hình như cố gắng đè nén cái gì đó lại, bóp chặt tay , khiến xương cốt đau inh ỏi.

      "Tịch Thành Nghiễn, ... sao rồi?" Dư Duyệt cảm thấy Tịch Thành Nghiễn phía sau được bình thường, dám bỏ ra, ngoan ngoãn để nắm lấy, giọng hỏi.

      "Tôi sao." Tịch Thành Nghiễn hít hơi sau, bàn tay dùng sức, kéo ôm chặt vào lòng, " đừng động đậy, để tôi tìm cái nút." chỉ cần ngoan ngoãn ở trong lòng tôi là được rồi, đừng đâu cả.

      "Nhưng, nếu hai chúng ta cùng tìm nhanh hơn chút..." Dư Duyệt dựa vào ngực Tịch Thành Nghiễn, cảm thấy trái tim 'thình thịch' đập nhanh, dường như thể thở nổi, biết là do quá sợ hãi hay căng thẳng nữa.

      "Để tôi tìm." Tịch Thành Nghiễn cố chấp làm, tay ôm Dư Duyệt, tay kia vươn ra, tìm kiếm vách thang máy. đại khái biết được cái nút kia nằm ở đâu, cẩn thận tìm chút liền phát cái nút kia.

      Nhưng giây phút hy vọng ngắn ngủi trôi qua, mặc cho Tịch Thành Nghiễn có nhấn bao nhiêu lần, cái nút kia vẫn đều phản ứng.

      "Tịch Thành Nghiễn, chắc, chắc phải là bị hỏng rồi đó chứ?" Thấy Tịch Thành Nghiễn nửa ngày có động tĩnh, Dư Duyệt cắn răng nhẫn nhịn, cuối cùng, nhịn được nữa đành mở miệng hỏi.

      " phải đâu, đừng quá lo lắng." Giọng trầm thấp dễ nghe của Tịch Thành Nghiễn vang lên bên tai, biết thế nào, nhưng hình như còn có chút run rẩy, "Tôi vẫn tìm đây."

      " đừng lừa tôi." Dư Duyệt nắm chặt áo , cố gắng ép mình bình tĩnh, "Tịch Thành Nghiễn, cuối cùng, có phải cái nút đó hư rồi ?"

      Im lặng hồi lâu, cuối cùng Tịch Thành Nghiễn cũng chịu lên tiếng, "Ừm."

      Cả người Dư Duyệt đầy mồ hôi lạnh, đầu óc choáng váng, hai chân mềm nhũn, nếu phải dựa vào người Tịch Thành Nghiễn, chắc ngồi bệt xuống đất từ lâu rồi.

      "Vậy, chúng ta phải làm sao bây giờ?" Giọng Dư Duyệt sặc giọng mũi, ôm Tịch Thành Nghiễn chặc, dường như muốn tựa vào để tiếp thêm sức lực cho mình, "Chúng ta phải làm gì đây?"

      từng xem tin tức về những người tử vong khi gặp cố thang máy, bình thường cũng chỉ đọc lướt qua. Nhưng lúc này đây, trong đầu ngừng xuất những con chữ kinh dị kia. nhịn được suy nghĩ lung tung, nếu ròng rọc của thang máy hỏng rồi phải làm gì đây? Có bị rớt xuống hay ? Có thể giết chết hai người bọn họ ?

      Dù sao cũng chỉ là , lá gan đâu có to, đối mặt với chuyện này, có cách nào để bản thân mình có thể giữ được bình tĩnh. Tiếng nức nở dần vang lên, Dư Duyệt dùng sức cắn chặt môi mình nhưng cũng vô ích.

      "Bình tĩnh nào, đừng sợ." Bàn tay Tịch Thành Nghiễn nhàng vuốt mái tóc dài của , thấp giọng an ủi , "Chúng ta ra ngoài được thôi, chẳng mấy chốc nữa cũng có người phát thang máy bị hỏng, bình tĩnh chút, đừng khóc."

      biết sao tay lại run lên, giọng còn lạnh lẽo như bình thường, nhưng trong lòng Dư Duyệt, đây chẳng khác gì cọng rơm cứu mạng cuối cùng.

      "Tôi sợ..." dùng sức cắn chặt răng, cố gắng để mình liên lụy tới , thậm chí, còn miễn cưỡng đùa, " vẫn còn ở đây mà."

      "Tôi ở đây, ở đây." Từ trước tới nay, chưa bao giờ dịu dàng an ủi người như vậy, tay phải của ngừng vuốt ve sau lưng Dư Duyệt, như muốn nhắc nhở cho biết, vẫn luôn ở bên cạnh , sợ bì dọa sợ, "Đừng sợ, tôi vẫn còn ở đây với ."

      Chóp mũi Dư Duyệt chua xót, cơn khủng hoảng trong lòng cũng vì câu của mà tan biến , ôm , ngừng đòi hỏi, "Tịch Thành Nghiễn, chuyện với tôi chút , chúng ta cùng nhau trò chuyện!"

      "Được." Tịch Thành Nghiễn lùi tới góc thang máy, bất chấp bệnh sạch của mình, và Dư Duyệt nửa nằm nửa ngồi, cố gắng tiếp xúc với mặt, tư thế như vậy giảm lực tác động mạnh vào cơ thể gây bị thương nặng khi thang máy rơi xuống.

      Thực ra, đầu óc của còn minh mẫn nữa, ký ức đáng sợ lúc điên cuồng chui vào đầu . Trong ngực đau ỉ, Tịch Thành Nghiễn dường nhưu còn thở nổi, nhưng cảm giác ấm áp trước ngực lại nhắc nhở , nah thể bỏ cuộc được, nếu bỏ cuộc Dư Duyệt phải làm sao đây? Giờ phút này, mà cố gắng vượt qua.

      Lấy điện thoại ra, mở đèn pin lên. gian tối đen nhất thời sáng lên, khuôn mặt Dư Duyệt trắng nhợt, giây sau, gương mặt tuấn tú của Tịch Thành Nghiễn đập thẳng vào mắt .

      " đừng dùng di động, cứ dùng của tôi trước ." Nhìn vào đôi mắt to long lanh của , Tịch Thành Nghiễn miễn cưỡng nở nụ cười, yếu ớt .

      biết có phải vì ngọn đèn hay , Dư Duyệt cảm thấy sắc mặt Tịch Thành Nghiễn bình thường tí nào, lúc xanh lúc trắng, giống như lập tức ngã xuống.

      "... sao vậy?" Tay nhàng vỗ trước ngực , khuôn mặt lo lắng, "Có phải thở được hả? có khó chịu ở đâu ?"

      " sao." Tịch Thành Nghiễn nắm lấy tay Dư Duyệt, lắc đầu , "Chỉ do ánh đèn mà thôi."

      Dừng chút, nhìn thấy Dư Duyệt vẫn tin, vội vàng thay đổi đề tài, "Vừa rồi muốn chuyện với tôi mà? muốn cái gì?"

      Dư Duyệt như cành cây, bị lời của dời lực chú ý, hơn nữa có ánh đèn soi sáng còn sợ như lúc nãy nữa, nghĩ hồi, hỏi: " là người ở đâu?"

      "Thẩm Quyến, nhưng quê quán giống , ở Đại Liên." Chỉ câu thôi, nhưng mồ hôi mặt ngừng lăn xuống, im lặng thở vài cái, rồi tiếp tục : "Nhưng từ tôi sống ở Thẩm Quyến, chưa từng Đại Liên lần nào."

      "Khéo !" Dư Duyệt ngạc nhiên, hỏi tiếp, "Vậy ba mẹ của đâu? Bây giờ vẫn ở Thẩm Quyến luôn sao?" Hình như Tịch Thành Nghiễn rất ít khi về nhà, cuối tuần đều ở nhờ nhà , chẳng lẽ ba mẹ sống ở Đại Liên?

      "Ba mẹ?" Nghe thấy hai chứ này, giọng lạnh xuống.

      Trong lòng Dư Duyệt hoảng hốt, biết mình hỏi vấn đề nên hỏi, vội vàng mở miệng, nhưng ngờ Tịch Thành Nghiễn lại kéo vào lòng, gắt gao ôm chặt lấy , : " muốn biết tôi cho biết."

      "," Dư Duyệt lắc đầu, "Tôi ..."

      " sao cả." Tịch Thành Nghiễn cúi đầu nhìn mái tóc dài xõa ngang vai, nhàng mở miệng, "Tôi biết."

      Đôi mắt hơi khép lại, hai tay sau lưng Dư Duyệt nắm chặt thành quyền, gân xanh nổi đầy mu tay, giọng bình tĩnh có chút cảm xúc nào, đôi mắt đen lúc nào cũng bình tĩnh nhưng bây giờ lại lạnh lẽo như gió đông.

      "Lúc tôi tám tuổi, bọn họ ly hôn, ba tôi Mỹ, còn mẹ tôi vẫn ở lại Thẩm Quyến, nguyên nhân là bọn họ phát đối phương ngoại tình." tới đây, chán ghét cau mày, đáy mắt đột nhiên dâng lên ý hận, "Tôi được giao lại cho mẹ, nhưng bà ta thích tôi, xem tôi là gánh nặng, cho nên bà ta mời cho tôi bảo mẫu chăm sóc tôi ngày ba bữa, còn bà ta..."

      Tịch Thành Nghiễn nhắm chặt mắt, giọng che dấu oán hận và chán ghét, "Ngày nào, bà ta cũng đều mang người đàn ông về nhà."

      "Có lần, tôi tan học về, tôi phát bà và người đàn ông mới quen lên giường với nhau. Người đàn ông kia thấy tôi, mắng tôi dám quấy rầy chuyện của bọn họ, ông ta lợi dụng uống nước, rồi nhốt tôi vào trong tủ."

      Trái tim Dư Duyệt run lên, nhìn được cúi mặt sát vào cổ , im lặng an ủi .

      "Khoảng ngày sau, nếu phải bảo mẫu tìm được tôi, e rằng... có khả năng tôi ..." nhắm chặt mắt, giọng dần xuống, nhưng lại mang theo chút tàn nhẫn, "Mẹ tôi thích tôi, bà ta vẫn luôn muốn có thêm đứa con, con trai hay đều được cả, nhưng dù bà có tìm bao nhiêu đàn ông để lên giường chăng nữa, nhưng cũng đều sinh được đứa thứ hai, kết quả, tới giờ chỉ có tôi là con bà, buồn cười ."

      Cơ thể ngừng run rẩy, biết có phải là vì nhớ lại ký ức từng bị giam trong tủ, hay là vì nỗi oán hận trong .

      Dư Duyệt đặt tay lên tay , dường như muốn tiếp thêm sức lực cho . chưa từng nghĩ, Tịch Thành Nghiễn lại trở quải tuổi thơ như vậy, người cao to đẹp đẽ, kiêu ngạo thế này mà lại giống như , sống trong bụi rậm bẩn thỉu.

      Giọng của rất , nhưng giống như liều thuốc tốt nhất, xoa dịu nỗi hận của , " qua hết rồi, xem, bây giờ sống sung sướng hơn rồi. Trở thành 'cao phú soái' thế này, nhất định, sau này trở thành đại gia thôi."

      Dừng chút, : "Tôi cũng có ba mẹ, ngay cả tiền cũng nhiều như , nhưng xem, tôi vẫn sống rất tốt đó thôi."

      "Ba mẹ ... Thế nào?" Tịch Thành Nghiễn dám tin, người luôn hoạt bát như , nhưng sao lại có ba mẹ?

      " thế nào cả." Dư Duyệt cười châm chọc, "Bọn họ đều ghét đứa con gai như tôi, lúc tôi vừa được ba tháng, bọn họ quăng tôi , may mắn bà nội nhặt tôi về, nên tôi mới còn sống tới hôm nay."

      bướng bỉnh mím môi, "Nghe , bây giờ bọn họ ở Quảng Châu làm ăn buôn bán, rất giàu có, còn sinh được đứa con trai. Nhưng hai mươi mấy năm qua, bọn họ cũng về thăm tôi và bà nội lần nào. Lúc khó khăn nhất..." nghẹn nhào , nhớ tới bà nội vì mà khổ sở, nước mắt tự chủ được tuôn rơi, "Khi đó, trong túi bà nội tôi chỉ còn năm đồng, chúng tôi phải nhặt bắp ngoài đồng để nấu cháo mà húp, nhưng bà nội lại uống miếng nào, bà nhặt sủi cảo hư bị người ta bỏ , mang về nhà len lén ăn sau lưng tôi."

      Nước mắt ngừng lăn , thấm vào áo Tịch Thành Nghiễn, Dư Duyệt khịt mũi, "Được rồi, nghĩ tới những chuyện đó nữa, dù sao tôi cũng chịu đựng được, bây giờ tốt rồi. Có ăn có ở, chờ tới năm sau, điều kiện của tôi tốt hơn chút, tôi đổi căn phòng có máy lạnh cho bà ở."

      Tịch Thành Nghiễn tin vào tai mình, dù có ba mẹ chăm sóc, nhưng từ tới lớn vẫn thiếu tiền, bên người lúc nào cũng có số tiền lớn.

      Nếu phải chính miệng Dư Duyệt , tin có người ăn đồ ăn hư mà vẫn còn sống sót. Tuy Dư Duyệt chỉ sơ thôi, nhưng Tịch Thành Nghiễn có thể tưởng tượng được cuộc sống lúc của .

      Trong lòng tự nhiên nổi giận, thậm chí còn vượt qua nỗi sợ hỗi giam cầm. Khi còn , Dư Duyệt nhà bọn họ nhất định rất dễ thương, mềm mại như cái bánh bao, đôi mắt to long lạnh, gặp ai cũng cười, nhưng sao ba mẹ lại nhẫn tâm vứt bỏ như vậy?

      hận, hận thể trở về quá khứ, mang về nuôi!

      "Thực ra tôi thấy chúng ta rất giống nhau đấy." Lần đầu tiên, mang chuyện gia đình cho người khác biết, cục gạch trong lòng cuối cùng cũng rất nhiều, sợ hãi cũng tan ít, Dư Duyệt chớp mắt, cười với Tịch Thành Nghiễn: "Chỉ khác nhau ở chỗ, bây giờ, thành cao phú soái rồi, còn tôi vẫn nghèo như cũ."

      " vừa mới tôi là phú nhất đại sao?" Tịch Thành Nghiễn đáp lại ..., bỗng nhiên hỏi câu.

      "Tất nhiên rồi, xem, bây giờ Hoa Vũ của phát triển như vậy, bao lâu sau, rất thành công thôi, bây giờ, có bao nhiêu công ty bảo vệ môi trường so sánh với được đâu? Mỗi năm, đều kiếm được số tiền lớn như vậy, con trai tương lại của nhất định trở phú nhị đại!"

      Dừng chút, tiếc nuối bĩu môi, "Nhưng tôi cũng phấn đấu để con tôi thành phú nhất đại luôn."

      " phải."

      "Hả?" Dư Duyệt ngẩng đầu nhìn , cho là muốn gì đó, những ngờ, ánh mắt sáng quắc của cứ nhìn chằm chằm , bỗng nhiên, giơ môi cười, " sinh con cho tôi, vậy con thành phú nhất đại rồi."

      Trong thang máy chỉ còn lại gian yên tĩnh, Dư Duyệt trừng mắt nhìn giọt mồ hôi thái dương của Tịch Thành Nghiễn, khuôn mặt đỏ như cà chua.

      Bên ngoài, ông chủ Ngô đá tên cháu trai mình ra khỏi phòng, bộ dạng hung ác kia, giống như ông ta đối đầu với kẻ địch vậy, "Tôi cậu rồi mà, được chọc vào Tịch Thành Nghiễn! Vậy mà cậu còn dám! vậy, còn phá luôn cả cái thang máy!"

      Ông chủ Ngô lau mồ hôi lạnh trán, cắn răng nghiễn lợi nhìn cháu mình, "Tôi cho cậu biết, nếu hôm nay Tịch Thành Nghiễn có chuyện gì, cậu cứ ngồi đó chờ cả nhà chúng ta bị chôn cùng !"
      "Sao phải đến nỗi..." Tên cháu xoa xoa chỗ bị đánh, bĩu môi, vừa định thêm, lại bị ông chủ Ngô trừng mắt.

      "Tôi gọi điện cho người tới sửa rồi, cậu mau dọn dẹp hành lý rồi cút khỏi đây cho tôi!" Ông ta ném di động của mình vào người tên cháu, "Mau chỗ khác lánh nạn! Đợi đến khi nào Tịch Thành Nghiễn so đo nữa, cậu mới được về!"

      Bây giờ, ông chỉ mong sao Tịch Thành Nghiễn so đo với bọn họ, nếu , ông nguyên dâng hết tài sản cho xin thứ lỗi!

      Ông chủ Ngô đứng ngồi yên suy nghĩ cách xử lý, thợ sửa điện tới, ông chủ Ngô vội vàng dẫn họ xuốngđaáy thaqng máy, tên cháu của ông lại dám động tay động chân với thang máy, nhìn sơ rất phiền phức, nhưng thực ra cũng khó sửa lắm. Cũng may, tên nhóc này quá ngu, mặc dù hôm nay, tên đó hù được Tịch Thành Nghiễn trận, nhưng đến mức khiến bị thương, đúng là trong cái rủi còn có cái may.

      Thang máy dừng ở lầu 8, thợ sửa điện vội vàng sửa, ông chủ Ngô sắp xếp vài người đứng trước cửa thang máy để tiếp đón, xin lỗi Tịch Thành Nghiễn.

      Cửa thang máy chậm rãi mở ra, bên trong dần lộ ra, ông chủ Ngô cúi đầu, "Tổng giám đốc Tịch, thực xin lỗi ngài, để ngài sợ hãi rồi."

      hồi lâu sau, cũng ai đáp lại, ông chủ Ngô bắt đầu lo lắng, chẳng lẽ Tịch Thành Nghiễn bị gì rồi? Nghĩ vậy, ông bất an liếc mắt nhìn vào thang máy, vừa nhìn thoáng qua chút, ông lập tức sững người.

      Chuyện này... Có phải hai người kia hôn nhau vậy? Chẳng lẽ bị nhốt trong thang máy như vậy mà tình cũng đơm hoa kết trái được sao? Trong đầu ông chủ Ngô bây giờ chỉ toàn dòng "TMD", bọn trẻ bây giờ là, đúng là nhiệt huyết của tuổi trẻ, ngay cả người sáng suốt quyết đoán như Tịch Thành Nghiễn cũng tránh khỏi...

      Từ lúc Tịch Thành Nghiễn xong câu kia, Dư Duyệt vừa xấu hổ vừa thẹn thùng, tránh khỏi lòng ngực , ngồi cách xa ra. ngờ, chỉ lúc sau, cơ thể Tịch Thành Nghiễn ngừng run rẩy, hình như còn co rút lại nữa!

      Dư Duyệt hoảng sợ, bất chấp tất cả, nhào tới người Tịch Thành Nghiễn, vuốt mặt , " sao vậy? Tịch Thành Nghiễn, tôi hỏi đó! Rốt cuộc bị gì vậy?"

      Có lẽ tiếng kêu hoảng sợ của có tác dụng, hô hấp của Tịch Thành Nghiễn thoáng trở lại bình thường chút, ", sao cả." Ngay cả giọng của cũng ồ ồ, chũ, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, đầu óc mơ hồ, tiếp, " đừng sợ, tôi... tôi sao."

      "Rốt cuộc sao vậy? À, hay là thở được? Tôi... tôi..." Dư Duyệt vội vã cầm láy bàn tay trắng bệch của Tịch Thành Nghiễn, vắt óc nghĩ cách, ngờ, chưa kịp câu nào, Tịch Thành Nghiễn yếu ớt gật đầu.

      "Ừm. hôn tôi cái là được rồi." Mọi thứ trước mắt đều mơ hồ, ngay cả khuôn mặt của , cũng thấy , vì muốn tránh lo lắng quá mức, miễn cưỡng đùa.

      Nghe được lời của , Dư Duyệt im lặng vài giây, bỗng nhiên, cắn răng cái, nghiêng đầu hôn lên môi .

      Tịch Thành Nghiễn cảm nhận được bờ môi mềm mại, cùng mùi thơm tiến vào mũi , lắp bắp kinh sợ, mở to mắt nhìn khuôn mặt đỏ bừng của Dư Duyệt.

      Tịch Thành Nghiễn vừa định lên tiếng, đột nhiên nhìn thấy luồn ánh sáng rọi vào, ngay sau đó, cánh cửa thang máy chậm rãi mở ra.

      Tốt quá rồi... buông lỏng cơ thể, bên tai ngừng vang lên giọng của ai đó, Tịch Thành Nghiễn nghe được, nhắm hai mắt, hôn mê bất tỉnh.

      Tịch Thành Nghiễn bị hôn mê sao? Mãi đến khi bước chân lên xe cấp cứu, Dư Duyệt cũng chưa phản ứng lại, nhìn Tịch Thành Nghiễn nằm giường bệnh, cảm giác trong lòng... Vô cùng phức tạp.

      Bác sĩ hỏi Dư Duyệt về biểu trong thang máy của Tịch Thành Nghiễn, rất nhanh, ông kết luận, tuy cơ thể có vấn đề gì, nhưng tâm lý chắc, phải đợi đến khi tỉnh lại mới có thể kết luận cách chính xác.

      Nhớ đến cả người Tịch Thành Nghiễn ngừng co rút, hơn nữa cũng nghe , khi còn , từng bị giam ngày đêm trong tủ, Dư Duyệt đoán, có chứng sợ giam cầm, ngờ, là như vậy.

      dám rời khỏi Tịch Thành Nghiễn nửa bước, ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn, sợ bị để lại di chứng.

      Sau buổi trưa, Tịch Thành Nghiễn mới tỉnh dậy, vừa mở mắt ra, nhìn thấy Dư Duyệt ngồi ngủ gật bên cạnh , như chú gà con đáng .

      Tịch Thành Nghiễn thầm cười trong lòng, vừa định mở miệng, đột nhiên phát , sau khi phát bệnh, hầu như bị gì cả. Bình thường, nếu chứng sợ giam cầm của phát tác, sau khi tỉnh lại, luôn lo sợ, trong lòng buồn bực, thở được, nhưng lần này lại giống như giấc ngủ, chẳng có chuyện gì cả.

      Tất cả đều là công lao của , Tịch Thành Nghiễn híp mắt nhìn chằm chằm vào mặt như miếng thịt bò cay, rất ngon miệng, quan trọng hơn, là người có thể trị được chứng sợ giam cầm của , nếu 'xách' được về nhà mình, nhất định phải tự đánh mình mới được!

      " tỉnh rồi!" Cảm thấy ánh mắt ngừng nhìn vào , Dư Duyệt liền mở to hai mắt, nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn, vui mừng reo lên.

      "Ừm." Tịch Thành Nghiễn mấp máy môi, rụt vào trong chăn, vậy còn kéo chăn lên, giả vờ như sợ ánh sáng.

      Dư Duyệt rùng mình, hoảng sợ, phải để lại di chứng rồi đó chứ? Quên hết cảnh hai người trong thang máy, vội vàng tới gần Tịch Thành Nghiễn, nhìn xung quanh, rồi đưa tay sờ trán , "Sao vậy? thoải mái sao? Thở được ? Tôi gọi bác sĩ tới đến nhé?"

      Tịch Thành Nghiễn mím môi đáp, nhìn Dư Duyệt luống cuống tay chân hồi lâu, mới chậm rãi : " sao, tôi chỉ hơi đói bụng thôi."

      " muốn ăn cái gì, tôi mua cho !" Dư Duyệt lập tức , đói bụng vậy chắc là sao cả rồi.

      "Thịt bò cay."

      "Nhưng bây giờ nằm viện..." Dư Duyệt , nhưng khi nhìn thấy Tịch Thành Nghiễn lại rụt vào trong chăn, lập tức đồng ý.

      "Được rồi, tôi mua cho ngay đây!" xong, cầm lấy ví tiền rời .

      Kết quả, còn chưa ra khỏi cửa, bị Tịch Thành Nghiễn gọi lại, "Dư Duyệt!"

      "Hả? Còn chuyện gì nữa sao?" Dư Duyệt quay đầu nhìn Tịch Thành Nghiễn, hỏi.

      "Buổi tối, tôi muốn ngủ mình..." Tịch Thành Nghiễn rủ mặt xuống, cau mày lại, vẻ mặt vừa đáng thương vừa đáng , khiến trái tim Dư Duyệt mềm nhũn.

      " sao, dù sao chúng ta cũng đâu có đổi phòng."

      "Nhưng mà..." Lông mi của Tịch Thành Nghiễn ngừng run rẩy, nhìn như rất sợ hãi, ", tôi ngủ mình sợ lắm."

      "Chuyện này..." Hai người bọn họ ngủ chung giường như vậy rất kỳ cục.

      "Vậy được rồi." Tịch Thành Nghiễn hít mũi, lại rụt vào trong chăn, khuôn mặt tuấn tú buồn bã, đôi mắt xinh đẹp kia có chút tia sáng nào, "Tôi... tôi sợ đâu, tôi có thể ngủ mình được."

      Mặc dù vậy, nhưng cơ thể ngừng run rẩy bán đứng , Dư Duyệt cắn răng, , "Tôi ngủ với !"

    3. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Bi lua trang tron vay Duyet Duyet ko biet, that dang thuong..thanks Co
      Bánh Đậu thích bài này.

    4. Hàn Lam Mộc

      Hàn Lam Mộc Member

      Bài viết:
      37
      Được thích:
      26
      hay a
      Bánh Đậu thích bài này.

    5. Bánh Đậu

      Bánh Đậu Well-Known Member

      Bài viết:
      313
      Được thích:
      4,243
      Chương 30

      Bác sĩ vốn định bảo Tịch Thành Nghiễn ở lại bệnh viện quan sát vài hôm, dù sao vấn đề ở tâm lý giống với vấn đề của cơ thể, bên ngoài nhìn thấy, nhưng bên trong lại chôn giấu quả bom vô hình, biết lúc nào phát nổ.

      Nhưng Tịch Thành Nghiễn là người cố chấp, cái gì cũng chịu nghe, mặc cho Dư Duyệt mỏi miệng, đều trưng ra cái mặt lạnh lẽo, ra vẻ, dù thế nào cũng phải về khách sạn cho bằng được. Cuối cùng, Dư Duyệt bất đắc dĩ, đành phải giúp làm thủ tục xuất viện, mắt nhắm mắt mở theo .

      Ánh mắt luôn nhìn theo Tịch Thành Nghiễn, sợ đột nhiên xảy ra chuyện gì đó.

      ngày trôi qua, Tịch Thành Nghiễn ngoại trừ phiền phức hơn bình thường, lát muốn ăn cái này, xíu lại muốn uống cái kia, cũng có gì kỳ lạ, Dư Duyệt thoáng yên tâm, nhưng ngay sau đó, màn đêm buông xuống, trong lòng ngừng thấp thỏm.

      , phải ngủ cùng giường với Tịch Thành Nghiễn sao?

      Tuy mấy ngày nay, bọn họ cũng ở chung phòng, nhưng ngủ riêng giường. Dư Duyệt thể tưởng tượng được cảnh mình ngủ chung với người đàn ông kỳ lạ ra sao. Chắc bọn họ rất ngại.

      Dư Duyệt lề mà lề mề tắm rửa, thời gian tắm rất lâu, tắm xong, lau khô người, rồi chậm rì rì ra khỏi phòng tắm.

      Cả ngày hôm nay Tịch Thành Nghiễn cũng có di chứng gì bất thường, cách khác, vốn hề có di chứng gì, chừng chắc cần ngủ chung nữa đâu ha.

      Chỉ là, vừa bước chân vào phòng ngủ, Dư Duyệt phát mình nghĩ nhiều quá rồi.

      Tịch Thành Nghiễn mặc áo ngủ nhàu nhĩ, tùy tiện nằm giường, ngừng nhìn chằm chằm vào cánh cửa. Vừa nhìn thấy , đôi mắt lập tức sáng bừng.

      "Dư Duyệt, nhanh lên, ngủ thôi, tôi buồn ngủ muốn chết rồi!"
      Dư Duyệt tới, do dự nửa ngày, mới giọng mở miệng: "Tịch Thành Nghiễn, tôi... tôi thấy ban ngày tốt lắm mà."

      Nghe vậy, Tịch Thành Nghiễn lập tức xụ mặt xuống, cắn môi, động tác này khiến vẻ mặt càng thêm đáng .

      " đồng ý sao? Vậy được rồi." run rẩy vươn tay ra khỏi chăn, chạm vào đèn giường, giọng cũng hơi run, "Tôi... Tôi tắt đèn rồi."

      nhắm nửa con mắt, ngón tay cử động vô cùng khó khăn, dường như cố gắng nhẫn nhịn cái gì đó.

      người vừa lạnh lùng vừa bình tĩnh như , thế mà giờ phút này đây lại yếu ớt, đáng thương như vậy, nháy mắt, Dư Duyệt thầm cân nhắc trong lòng. Vội vàng : "Tôi có ý đó đâu!" Thấy mở to hai mắt, tủi thân nhìn , nhìn được, bèn giải thích: "Tôi chỉ sợ quen ngủ với người lạ thôi."

      "Nhưng tôi sợ." Tịch Thành Nghiễn bất an giật mình, nhàng vỗ vào chỗ trống bên cạnh, "Dư Duyệt, lên đây được ?"

      Đôi lông mi dài chớp chớp như đứa trẻ, đôi mắt trong trèo tràn đầy chờ mong, nhìn dịu dàng hơn vẻ lạnh lùng bình thường, nháy mắt, Dư Duyệt mềm lòng, đầu óc chưa kịp suy nghĩ gì, thế mà tay chân hành động.

      Chờ đến lúc tỉnh lại, phát mình chống tay lên giường, chuẩn bị nằm xuống.

      "Mau lên nào!" Thấy đột nhiên dừng lại, Tịch Thành Nghiễn sợ đổi ý, rốt cuộc, đành lên tiếng thúc giục .

      "Khụ." Dư Duyệt ngượng ngùng ho khan tiếng, vén góc chăn lên, từ từ nằm xuống cạnh Tịch Thành Nghiễn.

      Cả người cứng như khúc gỗ, dám cử động chút, dường như sợ kinh động tới Tịch Thành Nghiễn. nghiêng người năm co lại, cố gắng chiếm chỗ thôi.

      Tịch Thành Nghiễn thấy vậy, trong mắt lên đầy ý cười. biết, hôm nay lừa được lên giường như vậy là phát triển rất tốt rồi, vốn nghĩ vậy là đủ rồi, nhưng nhìn thấy bộ dạng tự vệ như con nhím của , nhịn được muốn trêu chọc chút.

      "Dư Duyệt, thích ngủ chung với tôi sao?" Giọng của Tịch Thành Nghiễn từ sau truyền tới, nhất thời, Dư Duyệt hít ngụm khí lạnh.

      Người này có phải là Tịch Thành Nghiễn vậy? Sao từ lúc ngất xỉu trong thang máy lại trở nên khác thường thế? Chẳng những rất ngay thơ, mà lúc nào cũng dùng ánh mắt tội nghiệp kia nhìn , Dư Duyệt phát , chỉ cần nhìn vào ánh mắt đó, hoàn toàn có cách nào từ chối cầu của được.

      Lúc đầu gặp mặt, Tịch Thành Nghiễn lạnh lẽo như tảng băng, sau mộ thời gian sống chung, Dư Duyệt phát ra bộ mặt của con người tham ăn, nhưng! Nhưng... Chuyện này cũng chẳng khoa học tí nào! Chả biết sao sau khi bệnh lại ngây thơ thế này? Sao lại có người vừa đẹp trai vừa ngây thơ kia chứ?! Nhất định là mơ rồi!
      " phải." Dư Duyệt che đậy cảm xúc trong lòng, nhắm mắt lại nhìn Tịch Thành Nghiễn, "Tôi... Tôi chỉ thấy quen thôi." Nghe được câu trả lời của , Tịch Thành Nghiễn liền tiếp lời, "Cứ ngủ hoài cũng quen thôi."

      Cái gì? vậy, sau này phải ngủ chung với sao? Đúng là thử thách 'nghị lực' của mà! Nào ai thấy sắc đẹp trước mặt mà nổi lòng tham chứ? có thể nhịn được vài ngày như vậy là trâu bò lắm rồi!

      "Chuyện này... Tịch Thành Nghiễn, chứng sợ giam cầm của mấy ngày mới khỏi?" Dư Duyệt nuốt nước miếng, cẩn thận hỏi.

      "Tôi cũng biết." Tịch Thành Nghiễn nghiêm túc suy nghĩ rồi trả lời: "Chắc khoảng ba tháng? Hay nửa năm nhỉ?"

      "Cái gì? Sao lâu vậy?" Dư Duyệt kinh sợ suýt nữa nhảy bật lên, khuôn mặt tự chủ được quay sang, khiếp sợ trừng lớn mắt nhìn , "Sao lâu vậy mới khỏi?"

      Chảng lẽ, phải ngủ chung với tới khi khỏi hoàn toàn luôn sao? Ôi trời! Sao mình lại điên điên khùng khùng đồng ý với ta làm gì chứ!

      " ghét bỏ tôi sao?" Nghe vậy, đôi mắt sáng bừng của Tịch Thành Nghiễn đột nhiên sầm xuống, hơi nhắm mắt lại, khuôn mặt tuấn tú có chút bi thường, giọng càng lúc càng , " cũng ghét bỏ tôi rồi..."

      " phải, phải mà!" Dư Duyệt liên tục giải thích, Tịch Thành Nghiễn cũng nhạy cảm , chỉ kinh ngạc chút thôi mà. Nhưng bác sĩ từng , người mắc chứng sợ giam cầm có chút vấn đề ở tâm lý, lần này bị nhốt trong thang máy, những di chứng trước đó hoàn toàn biến mất, nên chẳng những phải chiếu tốt, mà còn phải được kích thích , nếu , rất phiền phức.

      Nghĩ vậy, Dư Duyệt bất chấp tất cả, xê lại gần Tịch Thành Nghiễn, cố gắng làm ra vẻ nghiêm túc : "Tôi ghét đâu, tôi chỉ nghĩ, nếu khỏi lại, tôi làm thế nào để chăm sóc thôi."

      " sao?" Lông mi Tịch Thành Nghiễn run rẩy, nhìn qua có vẻ tin.

      " mà." Dư Duyệt liên tục cam đoan.

      "Vậy sau này, ngủ chung với tôi luôn hả?"

      Dư Duyệt hơi nghẹn, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Tịch Thành Nghiễn lại bắt đầu biến sắt, cũng suy nghĩ nhiều, cắn răng gật đầu, "Ừm."

      "Lúc chúng ta về, cũng đến nhà tôi ngủ chung chứ?"

      "À..."

      "Đúng là ghét bỏ tôi rồi..."

      "Được rồi, tôi !"

      Tối hôm đó, Tịch Thành Nghiễn ra vẻ ngây thơ, tội nghiệp, ký hiệp ước công bằng với Dư Duyệt. Trước khi ngủ, mãi lo lắng nên làm thế nào đây, nếu biết sớm cách này hiệu quả tới vậy, dùng lâu rồi.

      Dù sao cũng chỉ bị nhốt trong thang máy có lần thôi mà, tuy lúc đó rất khó chịu, nhưng đau đớn qua , con đường tươi sáng mở ra trước mắt! Còn tên cháu của ông chủ Ngô kia, tuy rất đáng chết, nhưng có vẻ, gián tiếp giúp tay.

      Tuy trái tim Dư Duyệt rất cứng rắn, nhưng cũng thể an giấc với người đàn ông bên cạnh được, tối đó, dù có cố gắng tới mấy cũng thể chợp mắt được. cực kỳ khó chịu, nhưng sợ làm phiền tới Tịch Thành Nghiễn, nên chẳng dám làm gì cả, mãi đến khi nghe được tiếng hít thở đều đều của Tịch Thành Nghiễn, mới mở mắt ra, dùng ánh trăng nhìn .

      Lúc Tịch Thành Nghiễn ngủ, có vẻ như rất biết điều, hiền lành, giương nanh múa vuốt, ngoan ngoãn hơn, đôi môi khẽ nhếch, để lộ cái răng cửa, thoạt nhìn vô cùng đáng , chẳng khác gì đứa trẻ.

      Dư Duyệt bất tri bất giác nhìn hồi lâu, mãi đến khi cơ thể vừa đau vừa tê, mới tỉnh ngộ lại, vội vàng xoay người xuống giường, uống cốc nước lớn, mới có thể miễn cưỡng được rung động trong lòng.

      Sáng hôm sau, tinh thần của Tịch Thành Nghiễn vô cùng sảng khoái, còn thoải mãi duỗi người cái, còn Dư Duyệt, ủ rũ chẳng có tinh thần gì, cả đôi mắt cũng thâm đen hết rồi, Tịch Thành Nghiễn vô cùng kinh ngạc, ra, ngủ chung với mình Dư Duyệt lại kích động như vậy! Ngủ được, xem ra sau này, phải ngủ chung nhiều nhiều mới được rồi!

      Ăn sáng xong, Dư Duyệt lo lắng cho cơ thể của Tịch Tành Nghiễn, muốn ở lại khách sạn với để nghỉ ngơi tốt, nhưng Tịch Thành Nghiễn lại mực chịu, ầm ĩ muốn ra ngoại dạo vòng, thậm chí, còn muốn xem tượng binh mã nữa cơ đấy!

      Dư Duyệt muốn quỳ xuống lạy cái, tương binh mã nằm tận khu Lâm Đồng, còn bọn họ ở khu Nhạn Tháp mà, đừng tới đường xá xa xôi, tượng binh mã còn nằm dưới đất, khung cảnh vừa tối lại vừa yên tĩnh, dám để Tịch Thành Nghiễn đâu!

      Có điều, Tịch Thành Nghiễn lại vô cùng thông minh, dù bất đồng ý kiến với , nhưng vẫn kiên nhẫn giày vò, mãi đến khi còn cách nào khác, đành phải đồng ý với , mới chịu từ bỏ.

      "Vậy nhớ phải sát theo sau tôi, được chạy lung tung mình." Dư Duyệt mua thức ăn và nước ở siêu thị dưới lầu, vừa tính tiền, vừa dặn Tịch Thành Nghiễn.

      em thu ngân siêu thị nhìn thấy vậy liền 'chậc chậc' vài tiếng, này đối xử với bạn trai tốt , lớn vậy rồi, mà còn chăm sóc ta như đứa trẻ.

      Tịch Thành Nghiễn liên tục gật đầu, cam đoan ngoan ngoãn nghe lời , lúc này, Dư Duyệt mới yên tâm ụược chút.

      Chuyến xe chật chội mấy, cũng chẳng cần xếp hàng ở quảng trường, hai người ngồi xe, thuận buồm xuôi gió, rất nhanh tới tượng binh mã.

      Trước khi vào trong, đợi Dư Duyệt dặn dò tiếng nào, Tịch Thành Nghiễn chủ động nắm tay Dư Duyệt kéo , mặt hơi nóng bừng, nhưng vừa nghĩ tới bệnh của Tịch Thành Nghiễn, đành chấp nhận.

      Trong hầm vô số tượng binh mã tinh xảo ngay ngắn xếp thẳng hàng, số được sửa chữa hoàn toàn, trong tay câm theo vũ khí, dường như vẫn cố gắng bảo vệ nước mình. Còn số, ngay cả hình dáng cũng nhận ra được, các loại hài cốt chất lộn xộn thnahf đống, làm người ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.

      Nước Tần, đất nước vô cùng hùng mạnh, nhưng cuối cùng cũng bị nhấn chìm trong các triều đại lịch sử, chỉ có những vật cổ thế này mới có thể chứng minh được tồn tại của nó. có những cầu xa vời của đời sau đối với Tần Thủy Hoàng, chỉ có những xúc động bùi ngùi của vô số người.

      Dư Duyệt nhìn chằm chằm tượng binh mã, biết có phải vì khung cảnh xung quanh hay , tâm trạng của đột nhiên buồn bã.

      "Thấy chưa?" Tịch Thành Nghiễn giọng bên tai , "Mặc kệ có thích hay , nhưng khi tới Tây An nhất định phải xem tượng binh mã."

      Dư Duyệt cảm thấy có gì đó hơi kỳ lạ, chẳng phải Tịch Thành Nghiễn là người luôn chạy theo xu hướng sao, đành hỏi, " từng tới đây rồi?"

      " tới." Tịch Thành Nghiễn khẳng định gật đầu.

      "Vậy sao lại còn muốn tới đây nữa?" Hơn nữa, còn mãnh liệt cầu tới, chính cũng thể từ chối được.

      Nghe vậy, Tịch Thành Nghiễn rất tự nhiên đáp, "Vì chưa từng tới!"

      Chỉ câu đơn giản nhưng cũng đủ khiến lòng Dư Duyệt nổi sóng, cho tới bây giờ, chưa từng biết, Tịch Thành Nghiễn lại biết nghĩ tới người khác như vậy, có chút cảm động, cũng có chút ngượng ngừng.

      hơi cúi thấp đầu, ánh mắt nhìn người lính mã, giọng , "Cảm ơn."

      Xem tượng binh mã xong, hai người lại tham quan lăng mộ của Tần Lăng, bên trong rất tối, còn tối hơn cả tượng binh mã, nhưng được đặt rất nhiều đồ cổ, Dư Duyệt rất thích xem những chương trình khảo cổ, bây giờ, lại được nhìn thấy tận mắt những vật đồ cổ này, nhiều lời, gặp được những gì mình thích, lập tức chụp lại.

      "Tịch Thành Nghiễn, xem xe ngựa này!" Nhìn chiếc xe ngựa tinh xảo, Dư Duyệt kinh ngạc hô thành tiếng, vội vàng kêu lên, muốn chia sẻ chút kích động cho Tịch Thành Nghiễn, kết quả, đợi hồi, vẫn nghe thấy Tịch Thành Nghiễn trả lời.

      Dư Duyệt quay lại, chỉ thấy nhà ba người đứng cạnh mình, ba mẹ nắm ta đứa bé chụp hình với xe ngựa, nhưng Tịch Thành Nghiễn đâu rồi?!

      Dư Duyệt rùng mình cái, mồ hôi lạnh rơi đầy đất, xem xe ngựa nữa, cầm điện thoại lên, vội vàng gọi cho Tịch Thành Nghiễn, nhưng sóng điện thoại lại rất kém, mỗi cuộc gọi của Dư Duyệt đều thất bại, nhanh chóng cất di động vào túi, chạy khắp nơi tìm Tịch Thành Nghiễn.

      Cung điện dưới lòng đất vô cùng yên tĩnh, Dư Duyệt dám lớn tiếng gọi Tịch Thành Nghiễn, chỉ có thể mở to mắt nhìn khắp nơi, tìm kiếm bóng dáng của Tịch Thành Nghiễn, nhưng đáng tiếc, tìm hồi lâu, vẫn thấy người đâu.

      "Rốt cuộc là đâu?" Dư Duyệt vừa tức vừa vội, nhìn thấy có bóng đen núp ở khúc cưa phía trước, liền lên, muốn xem có phải Tịch Thành Nghiễn ở đó hay .

      ngờ, vừa nhìn thấy, lập tức bị hù ngây người, sâu bên trong, cặp đôi dựa vào cửa sổ hôn nhau! Có lẽ bọn họ nhau, nên mới có thể dính như keo sơn, hai người khí thế hừng hực, ngay cả Dư Duyệt tới lúc nào cũng biết.

      vô cùng xấu hổ, chỉ muốn lặng lẽ chuồn , ai ngờ, lại phát lưng mình căng cứng, giây sau, bị người ôm vào lòng.

      Dư Duyệt kinh sợ, vừa định hét lên, bên tai lại truyền tới giọng quen thuộc của Tịch Thành Nghiễn, "Là tôi."

      Nghe vậy, Dư Duyệt hơi giận, tên này mất tích gì, thế mà còn dám xuất hù dọa , thực thể lý với được! co tay lại, trực tiếp lấy cùi chỏ huýt Tịch Thành Nghiễn, xoay người lại, trợn mắt nhìn .

      "Suỵt!" Tịch Thành Nghiễn chỉ vào cặp tình nhân ôm hôn nhau trong góc, đặt ngón tró lên môi, ra hiệu im lặng.

      Dư Duyệt đành đem cơn giận nuốt vào bụng, lời nào, Tịch Thành Nghiễn kéo vào góc người.

      Nơi đây vón là nơi Tiên Tần để dụng cụ làm nông, đèn bị hỏng, nên cả tủ kính cà căn phòng đều tối đen như mực, thể nhìn bất cứ thứ gì, hơn nữa, so với những đồ vật khác, dụng cụ làm nông chả có gì hấp dẫn cả, vì thế, chẳng ai thèm vào đây, khí xung quanh cũng vô cùng lạnh lẽo.

      " đâu vậy?" Rốt cuộc cũng có thể mở miệng chuyện, Dư Duyệt nhíu mày chất vấn Tịch Thành Nghiễn, đôi mắt long lanh to như mắt mèo, nhìn qua vừa đáng vừa mạnh mẽ.

      "Tôi xem kiếm Thanh Đồng thôi mà." Tịch Thành Nghiễn yên lòng trả lời tiếng, ánh mắt nhìn chằm chằm vào môi Dư Duyệt, dù cố gắng tới mấy, vẫn dời mắt được.

      Thực ra, chỉ dối thôi, xa, luôn luôn theo sau Dư Duyệt, chỉ muốn biết, nếu thấy đâu, liệu có lo lắng hay .

      Nhưng ngờ, lại sốt ruột như vậy, Tịch Thành Nghiễn vô cùng vui vẻ, theo Dư Duyệt quẹo vào góc , định ra mặt, đột nhiên phát đôi tình nhân ôm hôn nhau.

      Mắt tốt hơn Dư Duyệt nhiều, dù người ta có thay đổi góc độ thế nào chăng nữa, vẫn có thể nhìn ràng, nhịn được, nuốt nước miếng cái, ánh mắt nóng bỏng nhìn chằm chằm Dư Duyệt, trong đầu đột nhiên lên hình ảnh hai người khi nãy là , trái tim bắt đầu đập 'thình thịch' nhanh hơn.

      "Sao lại như vậy, có biết mình bị gì ? Còn dám chạy lung tung!" Dư Duyệt bất chấp tất cả, răn dạy Tịch Thành Nghiễn, cảm thấy mình ở dưới lòng đất mà chuyện này tiện lắm, tiếp: "Được rồi, chúng ta ra ngoài thôi."

      Tịch Thành Nghiễn nhìn chằm chằm đôi môi nhấp nháy của , bỗng nhiên cả người nóng rực, hơi thở ồm ồm.

      " sao vậy?" Dư Duyệt phát Tịch Thành Nghiễn có gì đó bình thường, hoảng sợ, tưởng chứng sợ giam cầm của lại tái phát, vội vàng kéo cổ tay chạy ra ngoài, kết quả, chưa kịp nhấc chân, Tịch Thành Nghiễn kéo vào lòng.

      "Tịch Thành Nghiễn, ..." Chưa dứt lời, môi chạm vào.

      Là hôn, vậy còn là nụ hôn mạnh bạo, Dư Duyệt suýt nữa bật khóc, cũng chưa biết mình bị cường hôn, chỉ cảm thấy đâu, đúng lúc định đưa tay lên lau nước mắt, mới đột nhiên phản ứng lại, hình như chuyện này có gì đó kỳ lạ!

      đau, cũng đau, lại còn quẫn, thấy người ta hôn thoải mái lắm mà, sao đến lượt lại đau đến vậy?! Tịch Thành Nghiễn thể chấp nhận được, cố gắng nhớ lại cảnh hôn trong phim truyền hình, vươn đầu lưỡi như chú chó , liếm đôi môi của Dư Duyệt, từng chút từng chút, vừa cẩn thận lại vừa triền miên.

      Dư Duyệt bị hành động của biến thành người quả quyết, dùng hết sức đẩy ra, khó khăn lắm mới tạo ra được khoảng cách, lập tức quay đầu chỗ khác, rời khỏi đôi môi , thở hổn hển : "Đủ, đủ rồi, tránh ra!"
      Tịch Thành Nghiễn vừa nếm được vị ngọt, trong lòng đều là bong bóng màu hồng, quấn quít Dư Duyệt tha, bắt đầu ăn vạ làm nũng, vui vẻ lầm bầm, " lần nữa, lần nữa thôi."

      lần nữa cái đầu ! Trong lòng Dư Duyệt vô cùng tức giận, vỗ mặt cái, "Tịch Thành Nghiễn, tôi cho biết, đừng có được nước lấn tới!"
      Tịch Thành Nghiễn vẫn muốn được nước lấn tới, nhìn chằm chằm môi Dư Duyệt, thưa dịp chuyện dừng lại thở dốc, lập tức hôn tiếp. Chắc đây là tính trời sinh của đàn ông, so với lần đầu thô lỗ, lần này, Tịch Thành Nghiễn tiến bộ rệt. Dư Duyệt dù có cố gắng đến mấy cũng đẩy ra được, chỉ có thể dựa vào tường, để hôn đủ thôi.

      Từ trong lăng mộ ra, vẻ mặt Tịch Thành Nghiễn tràn đầy ý cười, nhìn y hệt con hồ ly vừa trộm được gà, thỉnh thoảng, còn cười trộm nhìn Dư Duyệt, nhưng lại cực kỳ ác ý.

      Bây giờ, Dư Duyệt thèm để ý tới , trong lòng vô cùng tức giận.

      Tuy Tịch Thành Nghiễn đúng là cosplay, đôi khi vẫn còn có chút ngây thơ, nhưng dù sao, cái tình cố chấp của vẫn bỏ được, giống như vừa nãy, tức giận vì cường hôn , liền làm nũng xin lỗi. Nhưng cái bộ dạng của vẫn chẳng thèm thay đổi gì.

      Dư Duyệt giội nước lạnh xuống mặt, khiến bản thân mình tỉnh táo lại chút. Người như Tịch Thành Nghiễn chính là bạch mã hoàng tử mà mọi đều mong ước, đẹp trai, nhiều tiên, nhưng hợp, mà tuổi của , cho phép mở tưởng nữa.

      Dư Duyệt thở phào nhõm, nhìn Tịch Thành Nghiễn đưa khuôn mặt vui cười tới gần , bỗng nhiên mở miệng : "Tịch Thành Nghiễn, khi nào chúng ta vè?"

      "Năm ngày sau, đặt vé máy bay xong cả rồi." Tâm trạng của Tịch Thành Nghiễn vô cùng tốt, nhiều hơn, đúng là bộ dạng rơi vào tình cuồng nhiệt rồi, "Em cứ ở lại Tây An chơi vài hôm ."

      " phải mọi chuyện ở Tây An xử lý xong rồi sao?"

      " phải." Tịch Thành Nghiễn lắc đầu, cho là sợ công việc bị trễ nãi, vội vàng thêm câu, "Còn dư năm ngày, chúng ta ra ngoài chơi, dạo hồ Hoa Thanh, Đại Đường Phù Dung Viên, ..."

      " cần, tự mình , tôi phải về." Dư Duyệt lau nước mặt, giọng nhàn nhạt.

      Nghe vậy, nụ cười mặt Tịch Thành Nghiễn biến mất còn mảnh, nhìn mặt Dư Duyệt chằm chằm, giọng nặng nề, "Em về làm gì?"

      "Tôi hẹn với Hứa Thanh Nguyên cuối tuần ăn cơm với ấy."

      Chỉ vì bữa cơm với Hứa Thanh Nguyên mà đòi chạy về Thẩm Quyến?! Uổng công cố gắng giúp đỡ như vậy, mà bằng tin nhắn của Hứa Thanh Nguyên sao?

      Ánh mắt của Tịch Thành Nguyễn vô cùng nặng nề, đáy mắt thay đổi, lát sau, bỗng nhiên lạnh lùng : "Em thử xem."


      -------------Mẩu đối thoại --------------

      Tịch Thành Nghiễn: lần nữa ~ lần nữa thôi ~

      Dư Duyệt: Cút!

      Tịch Thành Nghiễn: muốn ~ lần nữa thôi mà ~

      Kết quả: Ba ba ba bành bạch.
      Last edited: 6/3/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :