1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nắm tay nhau đi khắp nhân gian - Ly Trần Nhất Tiếu (24c+1PN)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 13: Phan Nặc(Thượng)

      Ngày hôm sau, mọi người dạy sớm, mặc dù khí lúc này có vẻ thích hợp, nhưng khí nặng nề lâu rốt cuộc trở lại giống trước kia, nếu như bỏ qua vẻ mặt hoảng hốt của Hoàng Phủ Hàn Linh, bỏ qua vẻ mặt lạnh lẽo như muốn mạng người khác của Hoàng Phủ Hàn Kỳ, bỏ quan việc Nhâm mặc nam trang trở lại, sáng sớm biểu diễn màn “huynh đệ thân thiết” với Ngô Đại Bảo………..

      Được rồi, ra khí giữa bọn họ từ lúc bắt đầu lên đường rất kì quái, trong đầu Hoàng Phủ Hàn Linh vẫn là mảnh mơ hồ, cũng ảnh hưởng đến việc nàng có chút đố kị với hai người trong mắt chỉ có nhau kia, giờ phút này, nàng càng thêm nhớ Tiết Vũ Đồng biết ở nơi nào, ai, nếu Tử Đồng ca ca ở đây tốt………….

      Ừ………Hình như mình quên mất chuyện gì đó, là chuyện gì đây?

      Nhìn Hoàng Phủ Hàn Linh chau mày suy nghĩ, Nhâm và Ngô Đại Bảo đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng vẫn là do tính tình nóng nảy nên Nhâm mở miệng hỏi…………Cho nên , giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời, bình tĩnh tối hôm qua chỉ là hư ảo mà thôi.

      “Hàn nha đầu, muội sao thế? Mau tới ăn cơm , ăn xong rồi chúng ta còn phải vội vàng thương lượng kế sách làm sao để tìm được Tiết nương…………”

      “A a a!!!” Nhâm bị tiếng hét chói tai này làm giật mình, thân thể theo bản năng lui lại phía sau, nhưng vẫn nhanh như Hoàng Phủ Hàn Linh, trước sau chỉ có mấy canh giờ, lại lần nữa bị Hoàng Phủ Hàn Linh nắm chặt bả vai.

      “Sao, sao vậy?” Nhâm cố gắng ngửa đầu về phía sau, cũng có biện pháp nào khác, ai bảo mũi Hoàng Phủ Hàn Linh cũng sắp chạm vào , hai tròng mắt có tơ máu nhìn chằm chằm , giống như tìm kiếm gì đó, tuy là ban ngày nhưng lại làm cho rùng mình cái, ánh mắt nhịn được nhìn về Ngô Đại Bảo, lại thấy người kia có nửa điểm khẩn trương, ngược lại còn cười cười trấn an , muốn nhẫn nại chút.

      “Huynh vừa mới gì? Ngày hôm qua huynh gì?”

      ?” gì? Bị giọng mang ý thù hận khiến bản thân khôi phục tinh thần, Nhâm mới mở miệng bị ngắt lời.

      “Huynh Tử Đồng đại ca là nữ?! thế nào lại là nữ?! Sao huynh biết là nữ?! Huynh cũng sờ ngực của ………. "

      « có!" Cảm giác được từ này xoa dịu nha đầu này bị tức giận của nàng uy hiếp đến an toàn của bản thân, Nhâm vội vàng hô to tiếng, thân thể cứng nhắc nhưng cũng nhanh chóng đáp lại : «Ta chỉ ôm nàng có cái…….. "

      Mới xong, Nhâm mới phát xong rồi, càng càng nguy hiểm, mặc dù mọi người đều nhìn thấy màn hai người ôm nhau, mặc dù bọn họ ôm rất " thuần khiết», nhưng lúc ấy khác với bây giờ, lúc ấy có thể lý giải là vì Tiết Vũ Đồng muốn an ủi Nhâm , bây giờ biến thành Nhâm chiếm tiện nghi của Tiết Vũ Đồng, nên hỏi tại sao lại có khác nhau như vậy, cho dù có dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết được hai huynh muội Hoàng Phủ suy nghĩ theo hướng nào.

      lúc Nhâm suy nghĩ làm gì để bù đắp lại «sai lầm» của mình, đồng thời Ngô Đại Bảo thà chất phác câu khiến Hoàng Phủ Hàn Linh thả tự do cho , cũng làm cho đầu mọi người xuất mấy vạch đen, «Được rồi, đừng đùa nữa, thương lượng chuyện chính quan trọng hơn."

      Vì vậy nhóm người liền im lặng mà cùng nhau ngồi xuống đất, dù sao đề tài tiếp theo cũng thoải mái.

      " Hàn Kì, trước tiên huynh hãy xem rốt cuộc Tiết nương xảy ra chuyện gì?" Người đầu tiên phá vỡ im lặng vẫn là Nhâm , thể thừa nhận, khúc mắc được tháo gỡ, trưởng thành hơn nhiều.

      "……………..Nàng cố ý để đám hắc y nhân bắt ."

      " ………………… "

      " …………….. "

      «Chỉ vậy thôi ?"

      Hoàng Phủ Hàn Kỳ mím chặt môi, muốn nhiều, tối hôm qua thấy được rất nhiều, có kinh ngạc, đối với lột xác của nàng, có bi thương, vì hiểu được vì sao nàng đau lòng, có thương tiếc, vì mờ mịt của bản thân nàng, nhưng nhiều nhất vẫn là tức giận, tại sao dù nàng bị dồn đến mức đường cùng vẫn hề nghĩ đến chuyện tìm để thương lượng, nhờ giúp đỡ, bọn họ phải là «bạn bè» sao? là người đáng để tin tưởng sao? có năng lực bảo vệ nàng sao? Cuối cùng, hóa ra loại tình cảm mà chưa bao giờ biết đến lại là lưỡi dao sắc bén đâm thẳng vào trái tim , đồng thời cũng khiến tê tâm liệt phế(1), cũng khắc sâu tên của người trong trái tim mình!

      (1) Tê tâm liệt phế : đau khổ tột cùng.

      nghĩ tới bản thân mình có thể tỉnh táo như vậy nhìn nàng kiệt sức, nhìn nàng sụp đổ, nhìn nàng lột xác, nhìn nàng ngất xỉu, mà tất cả tất cả mọi hành động của cũng chỉ là đứng im bởi vì, từ đầu đến cuối chỗ sâu nhất trong đáy mắt nàng luôn có tia tính toán và mỉa mai.

      Nếu như đây là điều nàng muốn, ta tác thành cho nàng, cho dù trái tim như bị lưỡi dao sắc bén đâm đâu đến nỗi muốn sống, chẳng qua, ta thể tha thứ chuyện nàng tự làm hại bản thân mình, quan trọng nhất là, lần này ta đủ sức đối phó với bọn họ.

      Tay trái vô thức đặt lên lồng ngực của mình, đè nén quá mức làm chính mình bị nội thương , tại ngực vẫn còn hơi đau, nhưng thế này có sao? Nếu như thân thể đau đớn có thể làm cho tạm thời quên đau đớn của linh hồn, tình nguyện mỗi ngày tự chém mình đao.

      « điều tra xong người đứng sau là ai, là người tổ chức đại hội võ lâm năm nay, Phan Nặc."

      «Phan Nặc?" Bây giờ phải là lúc truy vấn Hoàng Phủ Hàn Kỳ tra ra được tin này lúc nào, những người ngồi ở đây phải là hạng người có tâm tư đơn giản, nghe như thế, gần như có thể đoán ra được mọi chuyện.

      « ra vẫn là vì bí mật đó sao?" Giọng của Hoàng Phủ Hàn Linh đầy phẫn nộ, bây giờ đơn giản là vấn đề về riêng Tiết Vũ Đồng nữa, kể từ năm đó Tiết Vũ Đồng cứu huynh muội hai người bọn họ, bọn họ liền lợi dụng thế lực của Hàn Phong thế gia truyền tin ra ngoài, muốn bảo vệ Tiết Vũ Đồng cả đời, nhưng lại nghĩ đến có người kiêng nể gì mà dám chuyển chủ ý lên đầu Tiết Vũ Đồng, hơn nữa còn bắt người ngay trước mắt bọn họ, hàm răng nghiến chặt lại vang lên tiếng «ken két».

      " Dù sao cũng là châu báu của tiền triều để lại, có người nào lại muốn ? " Giọng Nhâm hiếm khi lại lộ ra tia bất đắc dĩ, Ngô Đại Bảo ở bên cạnh tiếng động vỗ vỗ đầu , biết nghĩ tới quá khứ của bản thân mình, Nhâm nở nụ cười thoải mái với Ngô Đại Bảo, bây giờ suy nghĩ chút, vận mệnh của và Tiết Vũ Đồng giống nhau, mà may mắn hơn nàng rất nhiều.

      " Phan Nặc bắt người trước khi diễn ra đại hội võ lâm, xem ra đại hội võ lâm lần này có chứa tình gì đó, bây giờ chúng ta chỉ có thể án binh bất động, xem giở trò gì? " Hoàng Phủ Hàn Kỳ bình tĩnh để lại câu kết luận này, thể kết quả thương lượng xong.

      Mọi người đưa mắt liếc nhìn nhau, quả thực mọi chuyện phải đợi đến hôm diễn ra đại hội võ lâm.

      Chương 14.1: Phan Nặc(hạ)

      “ Tiết nương thấy sao, bộ dáng của người này và ngươi có giống nhau hay ? Ngươi thử xem, có phải nàng và ngươi là tỷ muội thất lạc nhiều năm ?” Phan Nặc trắng trợn dùng tay xoa nắn ngực mĩ nhân nằm người mình, ánh mắt lại đảo qua đảo lại người Tiết Tử Đồng, giống như đối tượng suồng sã là nàng.

      Tiết Tử Đồng yên lặng ngồi tựa lưng vào tường nhà giam, ánh mắt nhìn xuyên qua cửa sổ phía , biết nghĩ đến chuyện gì, nghe được giọng cợt nhả của Phan Nặc, ràng là câu hỏi rất bình thường nhưng lại đầy vẻ thích thú, nàng dùng ánh mắt chán ghét nhìn Phan Nặc và trong lòng .

      Bộ dáng của kia gần như giống y hệt nàng, nhưng nàng ta lại có dáng vẻ quyến rũ của nữ nhân hơn so với nàng, nàng thể nào chấp nhận, cũng như thể tưởng tượng được mặt của người giống y hệt nàng lại có vẻ mặt thế này, lại nhìn ánh mắt Phan Nặc, đột nhiên nàng có cảm thấy bẩn thỉu.

      thể giữ lại hai người này!

      có lỗi, trời sinh bản thân ta chỉ có mình, ngược lại lại khiến cho minh chủ nhọc công rồi, lẽ gương mặt này lại giúp ích gì được cho minh chủ?”
      Phan Nặc dán mặt lên cổ mĩ nhân, nhàng gặm cắn, tay xiết chặt bên ngực no đủ của mĩ nhân, nghe thấy Tiết Tử Đồng dùng giọng lạnh nhạt trả lời, tự nhiên lại nảy sinh dục vọng chinh phục, nhất định phải có được nàng!

      “Uhm, đại nhân!” Mĩ nhân bị đau khẽ thở dốc, Phan Nặc buông lỏng tay, có rất nhiều thời gian có thể khiến nàng vứt bỏ bộ mặt lạnh đạm này mà lộ ra vẻ mặt cầu xin , chỉ cần có được kho báu kia. Còn nữ nhân dong chi tục phấn( son phấn tầm thường) trong ngực mình, mặc dù xoa dịu dục vọng của trong thời gian ngắn, nhưng thế thân mãi mãi cũng chỉ là thế thân, chờ sau khi nàng hoàn thành công việc của mình, còn tác dụng gì nữa, dù sao cũng chỉ cần Tiết Tử Đồng là đủ.

      “Ngoan, nên biết làm gì rồi chứ?”

      Mĩ nhân nhàng gật đầu, thân thể mềm mại dán chặt lên người Phan Nặc mà cọ sát.

      “Chỉ cần làm tốt, ta có phần thưởng lớn dành cho nàng, hử?” Phan Nặc áp chế bực mình ở đáy lòng, hôn mĩ nhân cái để khích lệ, mĩ nhân lúc này với vừa lòng rời khỏi người , liếc mắt khinh thường nhìn Tiết Tử Đồng, rồi mới rời .

      Ngu ngốc!

      Lúc này, cả Phan Nặc và Tiết Tử Đồng đều có chung suy nghĩ như vậy.

      Phan Nặc sửa sang lại y phục của bản thân, mỉm cười : “Nếu vậy, Tiết nương, chúng ta cũng nên lên đường thôi.”

      Tiết Tử Đồng gì, nhưng lại rất hợp tác đứng dậy, đẩy cánh cửa tù ra, đến đứng bên người Phan Nặc, “Ta chỉ muốn hỏi chuyện, năm đó quan hệ của ngươi và người nọ là thế nào?”

      Tiết Tử Đồng nghĩ rất lâu, sỡ dĩ thân phân của nàng bị bại lộ ngoài chuyện ở sơn cốc cũng chỉ có chuyện này, nhưng người bị sư huynh băm thây thành trăm mảnh, điều duy nhất có thể lí giải là sau lưng chuyện này có mưu rất lớn, nhất là mấy năm nay, người tự tiện xông vào trong cốc cũng còn nhiều như trước.

      Nghĩ Phan Nặc nhất định giấu giếm , trái lại khi Tiết Tử Đồng nhắc đến chuyện này ánh mắt hơi đổi, “Chính là đệ đệ của ta, mang cho nương ít phiền phức, bây giờ tat hay mặt đệ đệ tạ tội với nương.”

      Trong lòng nàng khẽ run lên, nếu là người biết chuyện, nhất định cho rằng người trai tốt vì đứa em trai bướng bỉnh của mình mà nhận lỗi với người khác, nhưng thực tế em trai chết toàn thây, người này, rất tàn nhẫn!

      bày ra ván cờ lớn như thế, cũng chỉ vì kho báu kia sao? Chống lại ánh mắt như muốn cắn nuốt người của , , bây giờ có lẽ còn có bản thân nàng……….

      “Nếu nương còn có những vấn đề khác muốn hỏi, bằng chúng ta vừa vừa ?”

      Tiết Tử Đồng hỏi tại sao lại khẳng định chắc chắn nàng dẫn tìm kho báu kia, loại câu hỏi nông cạn này chỉ càng rước thêm cười nhạo của .

      Vị trí bây giờ của bọn họ cách sơn cốc xa, nghĩ đến lúc mình vẫn còn hôn mê bọn họ ra roi thúc ngựa( ví với việc nhanh lại còn thúc cho nhanh thêm) chạy tới đây, ra khỏi nơi bị giam cầm chỉ nhìn thấy vùng đất hoang vu, mà cách đó xa là chiếc xe ngựa và mấy con tuấn mã được cột vào cái cây.

      “Ta cứ tưởng rằng ngươi rất vội chứ!”

      “Ừm, đúng vậy, nhưng thể để nương chịu thiệt thòi như vậy được, huống chi, thời gian cũng vừa đúng.” Ánh mắt Phan Nặc xẹt qua tia kỳ dị nhìn về nơi diễn ra đại hội võ lâm.

      Cái tên điên này muốn làm gì đây? Đối mặt với người vừa mưu trí vừa tàn nhẫn như này, Tiết Tử Đồng thể dùng từ nào tốt hơn để hình dung, đúng là nơi này rất gần sơn cốc, cho dù ngồi xe ngựa cùng lắm cũng chỉ ngày là đến, nhưng càng vào lúc này, càng phải nắm chắc thời cơ sao?

      lẽ?

      Bởi vì sống bị đe dọa, cho nên mới có động lực chống lại, mặt khác, cần nóng vội, là vì bị uy hiếp……..

      Nghĩ đến có bộ dáng giống y hệt nàng, trong lòng khẽ giật mình, vốn cho rằng chỉ lợi dụng nàng ta để trì hoãn thời gian, nhưng bây giờ nghĩ kĩ, chẳng lẽ muốn đuổi tận giết tuyệt?!

      hổ là nữ nhân ta xem trọng, nhưng dù nàng có phản kháng thế nào nữa cũng có tác dụng gì, tốt hơn vẫn là ngoan ngoãn cùng ta.” Giọng mang theo ý cười của Phan Nặc vang lên bên tai Tiết Vũ Đồng, Tiết Vũ Đồng hồi phục tinh thần, theo bản năng lui về phía sau mấy bước, cau mày nhìn Phan Nặc, rồi xoay người lên xe ngựa. Phan Nặc cũng để ý, đến bên con tuấn mã, mặt các thủ hạ còn lại cũng thay đổi đồng loạt nhảy lên ngựa.

      Mục tiêu là Vô Danh sơn cốc!

      Bọ ngựa bắt ve, Tiết Tử Đồng im lặng ngồi trong xe, nghe thanh “đát đát” khi xe ngựa chạy đường vang lên, trong lòng Tiết Tử Đồng rối như tơ vò.

      Nàng thừa nhận, nàng là người lạnh nhạt trong chuyện tình cảm, cho dù thân phận là tiểu thư khuê tú, hay nam nhân tự nhiên phóng khoáng, chắc chắn nàng cũng giữ khoảng cách nhất định với người khác, phải chỉ là khoảng cách về thân thể, mà còn về tâm hồn, cho nên khi nàng mơ hồ phát ra người này có mưu gì đó, nàng cũng quyết định dùng phương pháp của mình để giải quyết chuyện này, vì vậy, nàng cho hai huynh muội Hoàng Phủ biết, cũng cho Nhâm và Ngô Đại Bảo, mấy người này là bằng hữu duy nhất của chính mình, ngay cả mấy vị sư huynh của nàng mà nàng cũng , dù cho giờ phút này, bọn họ biết tin nàng bị bắt cóc, nhất định cũng đến nơi diễn ra đại hội võ lâm.

      Vốn đây cũng là hi vọng của nàng, nhưng vì sao khi nghe Phan Nặc có thể làm hại bọn họ trong lòng nàng lại cảm thấy vô cùng hoảng hốt như thế, thậm chí còn để cho Phan Nặc có cơ hội lợi dụng mình?

      ra tim của nàng vẫn chưa hoàn toàn chết lặng, Tiết Tử Đồng cười khổ, vào lúc này mới phát ra này phải là chuyện gì tốt, mình cũng chỉ có thể khoanh tay đứng nhìn, trừ việc mình có ích đối với kế hoạch của , có bất cứ tác dụng nào khác.

      tai, chỉ có thể trông chờ vào ông trời, ôm cái ý nghĩ buồn cười này, Tiết Vũ Đồng nhắm mắt lại dưỡng sức.

      Mặt khác, tại nơi diễn ra đại hội võ lâm---- -----

      “Đại ca, hình như có cái gì đó đúng.” Hoàng Phủ Hàn Linh nhíu mày cảnh giác nhìn bốn phía chung quanh là đám nhân sĩ võ lâm túm năm tụm ba đề phòng lẫn nhau, lẽ ra ở nơi diễn ra kiện công khai long trọng như thế này, những môn phái được gọi là “danh môn chính phái” đều phải giả bộ chút, bề ngoài giữ vững phong độ, vì lẽ gì mà mặt lúc nào cũng nở nụ cười châm chọc khiêu khích.

      “Xem ra kiện kia là có ,” người chính là Nhâm vừa mới dò la thông tin, nhưng thực tế cũng thể gọi là dò la, bởi vì khắp nơi đều xôn xao về kiện kia, “tại đại hội võ lâm lần này Bán Diện Bồ Tát lựa chọn người ưu tú nhất để phó thác chuyện chung thân đại .”

      Dĩ nhiên đây là những lời dễ nghe, ngụ ý của Nhâm tất cả mọi người đều hiểu, người thắng cuộc ở đại hội võ lâm lần này chỉ giành được vị trí Minh chủ võ lâm, mà đồng thời còn cưới được “Bán Diện Bồ Tát” xinh đẹp mê người và thêm vào đó là kho báu khổng lồ mà nàng nắm trong tay.

      quá buồn cười,” Mắt hạnh của Hoàng Phủ Hàn Linh trừng lớn, hung dữ nhìn mấy đại môn phái chung quanh, cho đến khi bọn họ chịu nổi mà rung mình mới hài lòng quay đầu lại hỏi ca ca mình, “Ca, bây giờ chúng ta nên làm gì?”

      Lúc này trong lòng Hoàng Phủ Hàn Kỳ vô cùng rối loạn, mặc dù bình thường luôn có vẻ lạnh lùng, nhưng cũng chỉ là thiếu niên tuổi còn trẻ mà thôi, hỏi bây giờ nên làm gì, dĩ nhiên muốn cầm kiếm xông thẳng vào hang ổ của Phan Năc để cứu người, nhưng biết làm thế là được, muốn làm ảnh hưởng đến kế hoạch của Vũ Đồng, cũng muốn làm nàng bị thương, nhưng mà, rốt cuộc nàng muốn làm gì?

      Hoàng Phủ Hàn Linh thấy Hoàng Phủ Hàn Kỳ chỉ im lặng lời nào, tức giận quá la ầm lên : “Đều là những thứ đồ rách rưới kia gây họa, người chết cũng chết rồi, còn để lại những thứ đó làm hại đời sau làm cái gì!”

      Hoàng Phủ Hàn Kỳ giật mình, đúng rồi, đúng rồi, nếu như là Tiết Vũ Đồng, nhất định lợi dụng cơ hội này mà giải quyết cái thứ gây “tai họa” kia cho xong, “Hàn Linh………..”

      Hoàng Phủ Hàn Linh vừa muốn mở miệng, liền nhin thấy nam tử trung niên lên đài, theo sau là bốn cỗ kiệu lớn, mà xe và cửa sổ đều dùng vải lụa trong suốt, mơ hồ có thể thấy được trẻ tuổi che mặt ngồi bên trong, bên dưới đài có người kêu to, “A, là Bán Diện Bồ Tát!”
      là Tiết tỷ tỷ sao?!”

      “Chẳng lẽ bên trong là Tiết nương?”

      Mặc dù nhìn thấy được khuôn mặt của kia, nhưng đối với những nhân sĩ võ lâm này mà thể nào nghe thấy lời của người vừa nãy, câu này thôi cũng đủ để họ phân biệt được thực hư mọi chuyện là thế nào, dù sao cũng chưa có ai nhìn thấy khuôn mặt của Bán Diện Bồ Tát, nhưng còn đến mức nhìn ra hình dáng thân thể nàng.

      Về phần nhóm người Hoàng Phủ Hàn Kỳ chúng đụng tiếp xúc với Tiết Tử Đồng lâu như vậy lại càng thêm quen thuộc.

      Hai tay Hoàng Phủ Hàn Kỳ nắm chặt thành quyền, trong lòng rất mâu thuẫn, suy đoán, mà tim của cũng cho biết suy đoán này của là chính xác, nhưng khi nhìn thấy Tiết Tử Đồng ở đài lại do dự, chẳng lẽ đoán sai?

      Cho dù người dưới đài có ôm ý định gì nam nhân trung niên đài bắt đầu chắp tay hành lễ với người dưới đài rồi chậm rãi : “Tại hạ là Lục Cổ, là Tả hộ pháp của Minh của võ lâm đương nhiệm, hôm nay là ngày đại hội võ lâm năm năm mới tổ chức lần, đáng lẽ Minh chủ tự mình chủ tì, nhưng bởi vì đại nhân ngày đêm vất vả để duy trì cân bằng cho võ lâm nên cuối cùng do mệt nhọc quá độ mà sinh bệnh, cho nên hôm nay tai hạ thay mặt Minh chủ chủ trì đại hội hôm nay, mong rằng mọi người bỏ qua cho……..”

      Hoàng Phủ Hàn Kỳ nghe đến đó đột nhiên đứng dậy, giọng : “Người đài là giả, chúng ta thôi!”

      “Cái, cái gì?” Nhìn người vừa đứng trước mắt nay thấy bóng dáng, nhất thời mọi người ngẩn ra, nhưng mấy người họ phải là người tầm thường, nghĩ lúc lập tức thông suốt, mang theo sắc mặt nặng nề nhanh chóng rời .

      Nếu Hoàng Phủ Hàn Kỳ người đài phải là Tiết Vũ Đồng, hơn nữa Phan Nặc cũng có ở đây, điều này có nghĩa là gì, cần cũng biết!

      Giương đông kích tây! Bọn chúng bắt đầu hành động!

      Trong góc có hai người luôn luôn theo dõi nhất cử nhất động của đám người Hoàng Phủ Hàn Kỳ và những người khác, thấy màn như vậy nhịn được mà nở nụ cười thỏa mãn, mấy người đó cũng quá ngốc.

      “Sư huynh, rốt cuộc có thể gả tiểu sư muội rồi!”

      “Đúng vậy, uổng công chúng ta vạch kế hoạch nhiều năm như vậy, nàng coi chúng ta ngu ngốc lắm sao?”

      Hai người ông gà bà vịt, những vẫn nhìn thẳng vào mắt nhau, “hắc hắc hắc” cùng cười vô cùng bỉ ổi, rất hợp với vẻ mặt bây giờ của hai người bọn họ, nhất thời khiến cho mọi người xung quanh lui về sau mấy bước, trong vòng bán kính ba mét ai dám đến gần, điều này khiến cho người khác cũng đứng ở góc khác nhịn được thầm mắng trong lòng: “Ngu ngốc!” Đồng thời động tác trong tay cũng vô cùng nhanh nhẹn phóng ra tín hiệu bí mật.

      Bọn họ đều nắm chắc tất cả mọi chuyện, là ý nghĩ trong lòng mỗi người, nhưng ai là người cười cuối cùng đây?

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 14.2

      Cây cối, động vật, tất cả đều biến mất, Tiết Tử Đồng yên lặng nhìn cảnh hoang tàn trước mắt, nếu phải từ nàng sống ở nơi này, nhất định nàng tin nơi này lại là cửa vào sơn cốc, vốn là nơi cây xanh um tùm nay bị đốt cháy đen, trong lòng của nàng nổi lên trận sát ý, trận pháp của nàng đúng là có thể mê hoặc lòng người, nhưng muốn tạo ra được trận pháp mạnh như vậy cần phải có đạo cụ cơ bản nhất, khi tất cả bị phá hủy, bất luận cái gì cũng chỉ là hư vô.

      “Tử Đồng nương, xin thứ lỗi khi người của ta hiểu chuyện, ta chỉ lệnh cho bọn họ dọn dẹp sạch con đường để xe ngựa của Tiết nương vào dễ dàng hơn, nếu ngược lại làm vậy lại làm nương vui, vậy cũng tốt.”

      Người vừa chuyện dĩ nhiên là Phan Nặc, nhưng câu nho nhã lễ phép của lại làm cho Tiết Tử Đồng cảm thấy buồn nôn, sắc mặt của nàng trắng bệch, dọc theo đường nàng mơ hồ ngửi thấy mùi máu tươi, ra chỉ là mùi máu người đám ác nhân này mà còn là máu của những sinh mạng vô tội đường.

      Tiết Tử Đồng cười lạnh, cũng thèm nhìn người dối trá trước mắt, áp chế lo lắng trong lòng, cố gắng tỏ ra tự nhiên vào trong sơn cốc, trận pháp bị phá hủy, cũng có nghĩa là các sinh vật trong cốc gặp nạn, dù sao động vật trời sinh có bản năng tự chạy trốn khi cảm giác được nguy hiểm, mà hơi thở tà ác của những người này lớn vô cùng cũng đủ để cho những động vật phải tránh , mà nàng lo lắng hơn lại là Bạch Nguyệt lúc nào cũng tự cho mình là đúng, tên này vừa nghịch ngợm vừa cứng đầu, lại được nuông chiều quá thể nên tự cho mình là đệ nhất thiên hạ……….Dĩ nhiên, là đệ nhất thiên hạ trong giới động vật, mà loài người, mạnh hơn so với động vật là nó, nhưng nó lại yếu hơn so với những thứ phải loài người……….Ai, nghĩ đến tính tình Bạch Nguyệt luôn bắt nạt thứ “yếu đuối” ( phải loài người) lại sợ “cứng rắn” ( phải là động vật), cho dù ở thời điểm nặng nề như lúc này Tiết Tử Đồng vẫn nhịn được mà thở phào nhõm, hẳn là nó gặp chuyện gì đâu.

      Phan Nặc đứng ở bên lúc nào cũng chú ý đến vẻ mặt của Tiết Tử Đồng, sớm ra lệnh cho thuộc hạ đưa những người cần dùng đến nơi an toàn, hề lo lắng, lúc này chỉ cần chú ý đến nữ nhân mà lúc nào cũng bày ra khuôn mặt chút thay đổi bên cạnh mình, chỉ cần vừa nghĩ tới kho báu mà mình phấn đấu cả đời để tìm kiếm cách đó xa, mà hít hở bầu khí cất giấu kho báu ấy(buồn nôn), thấy vô cùng kích động, cảm thấy luồng cảm xúc từ đáy lòng xông lên hai mắt, tự chủ được mà hô hấp nhanh hơn, mà bên người còn có nữ nhân gần như là hoàn mỹ giống y hệt mình---- ----giống nhau khi có dung mạo bất phàm, đều vô cùng thông minh, giống nhau khi có tâm cơ thâm trầm, giống nhau khi đùa giỡn cả giang hồ trong lòng bàn tay! Mà lúc này, nữ nhân này là chìa khóa nắm giữ thứ muốn, bất luận là quyền thế hay là tiền bạc, cảm thấy trời cao rất ưu ái , cho nên, càng gần kề thắng lợi, càng thể tha thứ khi vì sơ sót của mình là phá hủy tất cả.

      biết là lần thứ mấy cảm giác được ánh mắt của người bên cạnh, so với lúc trước cang khiến nàng thấy khó chịu hơn, Tiết Vũ Đồng nhịn xuống cảm giác buồn nôn, muốn bản thân mình tỉnh táo hơn, các trận pháp, cạm bẫy trong sơn cốc bị phá hủy hết, khắp nơi có thể ngửi được mùi máu tươi, mơ hồ còn có thể nhìn thấy được vết máu loang lổ, Tiết Tử Đồng có thể khẳng định, người đàn ông này điên rồi, cho dù mình có ý nghĩ xấu nhất, cũng muốn vì xúc động nhất thời, mà phải nhận lấy sỉ nhục khó mà chấp nhận được.

      Nàng dẫn theo đoàn người của Phan Nặc thẳng vào bên trong sơn động cất giấu kho báu, bây giờ nàng chỉ muốn nhanh chóng kết thúc tất cả mọi chuyện, cho nên, từ lúc từ cửa động vào bên trong sơn động, bọn họ cũng chỉ mất đến nửa canh giờ.

      “Chính là chỗ này?” Phan Nặc nhướn mày, và thủ hạ của mình qua chỗ này chỉ lần, nhưng mà hề hoài nghi nó, vì vậy chẳng những sơn động này vô cùng lớn, hơn nữa cũng dễ hiểu, vốn bên trong đặt mấy cái bàn gỗ, tại chỉ còn lại dấu vết của trận hỏa hoạn, ánh mặt tời buổi trưa chiếu xuống, khỏi làm cho lòng người càng thêm khó chịu. Mặc dù nghĩ tới kho báu nhất định để ở chỗ bình thường, nhưng lại nghĩ tới lại ở nơi mà bên trong sâu đến ba thước, chiều rộng lại vượt quá năm thước.

      1 thước = 10 tấc = 0,23 mét

      Phan Nặc cũng tin Tiết Tử Đồng, vì cho là nàng và loại người, Tiết Tử Đồng quá thông minh, hơn nữa tâm tư lại khó dò, cho nên thà dùng tính mạng của người hầu để kiểm tra độ an toàn của sơn cốc, cũng có ý muốn để Tiết Tử Đồng dẫn đến trước, nhưng chính điều này lại làm cho sinh ra ham muốn chinh phục mãnh liệt, hơn nữa nàng lại là truyền nhân duy nhất của sơn cốc biết vị trí của kho báu, lại nhất định phải dựa vào nàng mới có thể tìm được kho báu kia, vì vậy vừa đề phòng nàng, vừa tín nhiệm nàng.

      " Đây chính là cửa vào của kho báu ? Quả nhiên làm cho người ta hề nghĩ đến, vậy Tiết nương, xin mời………" Phan Nặc nghiêng người, tay trái đưa ra, làm động tác mời, người biết còn tưởng rằng là chủ, còn Tiết Tử Đồng lại là khách.

      Tiết Tử Đồng im lặng ngẩng đầu nhìn sơn động, đột nhiên nở nụ cười : «Phan minh chủ, cùng nhau ."

      Trong mắt Phan Nặc lóe lên tia kinh ngạc và nghi ngờ, nhưng vẫn cười rồi gật đầu: “Dĩ nhiên ta muốn cùng nương vào.” Vừa vừa sóng vai đứng thẳng bên Tiết Tử Đồng, thấy Tiết Tử Đồng đờ người ra lúc, lại giống như đột nhiên nhớ đến cái gì, Phan Nặc vỗ trán , “A, đột nhiên ta nhớ ra phải với nương chuyện, trong lúc dò đường thuộc hạ của ta có bắt được mấy con súc sinh rất thú vị, đợi sau khi chúng ta ra ngoài, liền mang nương thưởng thức.”

      !!! Đám ngu ngốc kia bị bắt? Thưởng thức……..Đây ràng là uy hiếp, Tiết Tử Đồng hơi nheo nheo hai mắt, đầu tiên là lễ vật cho đại hội võ lâm, lần nữa là khi trong khu rừng kia, người này, canh phòng mình vô cùng nghiêm ngặt, hành động trước khi đại hội võ lâm xảy ra coi như là chặt đứt đường lui của nàng, nhưng đồng thời vì sợ mình, nên bây giờ mềm mỏng mà uy hiếp nàng, để phòng ngừa nàng muốn lôi kéo cùng chết chung, đáng tiếc………. quá coi thường quyết tâm của nàng rồi!

      “Vậy Tử Đồng cảm ơn trước, chúng ta vào thôi!” Tiết Tử Đồng mặn nhạt câu, ở trong ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Phan Nặc mà dẫn đầu vào bên trong sơn động, mở ra cơ quan của bảo tàng.

      Ngay chính giữa mặt tường bị phá hủy, lúc trước tường vốn treo bức tranh vẽ tổ sư gia, nhưng hôm nay thấy đâu, xem ra bị thiêu rụi rồi, nàng tiếng nào quỳ gối xuống, rồi dập đầu ba cái, sau đó đứng ở bên : “Muốn vào hãy dập đầu .”

      “Láo xược!” Hộ vệ đứng sau Phan Nặc quát to.

      Tiết Tử Đồng đánh quyền vào chính giữa bức tường, chuẩn bị mở ra cơ quan để vào, ngoài ý muốn khi nghe thấy đằng sau liên tiếp vang lên tiếng dập đầu, xem ra toàn bộ bọn họ cũng định vào, mặt nàng lộ ra nụ cười , nhưng cũng biến mất rất nhanh.

      “Ầm ầm” cánh tường đá mở ra, những người trong sơn động đều thấy phức tạp và khó hiểu, tất nhiên Phan Nặc kiềm chế kích động của bản thân, khuôn mặt của thủ hạ đều tràn đầy vẻ vui mừng, chỉ có mặt Tiết Tử Đồng đầy vẻ phức tạp, nhưng thể là có ý gì.

      “Tử Đồng nương rất bình tĩnh, chẳng lẽ trước kia tới đây rồi?”

      “Ngược lại Phan minh chủ lại vui vẻ quá sớm.” Nàng vui vẻ là đùa, nếu như trước đây nàng tới nơi này, chính là phản bội tổ huấn của sư môn, nếu như chưa bao giờ tới, vẫn để nàng dẫn đường, tuyệt đối có ý định thay đổi chủ ý, bởi vì luôn tin rằng nhất định Tiết Tử Đồng cách để an toàn vào trong.

      Tất cả mọi người đều nghĩ như vậy, có người nào lại tin rằng người bảo vệ kho báu lại hoàn toàn biết cấu tạo bên trong thế nào chứ?

      Tiết Tử Đồng cũng hề có ý định muốn giải thích, cho tới bây giờ, tất cả cũng chỉ là đùa.

      Phan Nặc cũng quan tâm đến câu mỉa mai của Tiết Tử Đồng, nửa suy nghĩ của đặt lên lối này, lối rất bình thường, bọn họ mười mấy thước mà cũng gặp cơ quan hay cạm bẫy gì, nhưng cũng chính vì như vậy mà trong lòng Phan Nặc càng cảm thấy căng thẳng, kho báu thất truyền từ lâu như vậy, thể nào chưa từng có ai vào, chẳng lẽ cái động này là giả?

      Nhìn bóng tối trước mặt, sâu hun hút dường như có điểm cuối, Phan Nặc vung tay lên, ý bảo thủ hạ châm lửa lên, “A!”, ngọn lửa mới bùng lên liên nghe thấy tiếng thét thảm, trong nháy mắt ánh lửa bị dập tắt, thế nhưng chỉ trong chớp mắt này, mọi người cũng nhìn thấy rất ràng, biết từ đâu bay tới trăm ngàn con dơi, liền bao vây quanh người vừa mới đốt lửa, tất cả mọi người ở đây ai cũng biết võ công, năng lực nhìn trong đêm cũng tệ, nhưng bây giờ bọn họ cũng hận khi mình có khả năng này, bởi bì bọn họ thấy người nọ bị dơi bao vây kín người, có thể thấy được cơ thể người nọ nhanh chóng dẹp xuống, giọng càng lúc càng so với tiếng kêu gào lúc ban đầu, rồi biến mất còn thanh gì nữa, bọn họ chỉ mơ hồ nghe được thanh “sột soạt”, chỉ chốc lát sau đám dơi kia lại biến mất để lại chút tiếng động như vừa mới tới, chỉ còn lại cơ thể người da bọc xương, lúc mọi người trông thấy đều cảm giác cả người run lên, có người hô to: “Thứ gì!”

      “A, chân ta có cái gì?!”

      «A, là nhiều kiến!"

      Liên tiếp có những tiếng kêu gào hỗn loạn, bọn họ đều là những kẻ giết người chớp mắt, nhưng điều này cũng có nghĩa là bọn họ sợ những thứ có lai lịch ràng này, ngược lại như vậy càng khiến bọn họ sợ hãi, dù sao bọn họ làm rất nhiều chuyện xấu, nên luôn lo lắng gặp có lúc phải bồi thường những khoản nợ này.

      “Đừng nhúc nhích! Yên lặng!” Vào thời khắc then chốt nhất, Phan Nặc quát to, làm cho đám thủ hạ ổn định lại.

      Quanh năm xây dựng thế lực cộng thêm trừng phạt tàn khốc của Phan Nặc, mọi người miễn cưỡng nuốt lại tiếng hét sợ hãi trong cổ họng, sau đó lại phát ra chuyện còn kinh khủng hơn.

      Những con kia chi chit giống như dòng nước lũ kia chẳng qua là yên lặng tiếng động bò qua bàn chân bọn họ, đề lại cho bọn họ cảm rác ngưa ngứa ghê rợn cả người, bọn chúng bò qua cỗ thi thể kia, bao trùm từng lớp từng lớp lên thi thể ấy, sau đó khi chúng bỏ chỉ lưu lại đống xương trắng.

      Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều hít vào ngụm khí lạnh bao gồm cả Phan Nặc, chỉ mới chốc lát thôi người này vẫn còn sống đứng sờ sờ trước mặt bọn họ, tay chỉ còn là đống xương trắng, , có thể ngay cả xương cũng còn!

      Bọn họ trơ mắt nhìn đám chuột vừa lớn vừa bé kia để ý đến đám người còn sống là bọn họ mà lại nhàng gặm cắn tha đống xương trắng kia , chỉ để lại cho bọn họ tiếng bước chân kêu “soàn soạt.”

      Cho đến khi mặt đất trống , mọi người rét mà run, rốt cuộc bọn họ cũng biết, tại sao lại thấy bất kì hài cốt nào! Ngay cả quần áo thi thể người cũng bị đám chuột đó tha , biết bọn chúng mang về để làm ổ hay là chỉ tiện mà mang theo.

      Tất cả những chuyện trước mắt này vượt quá nhận thức của bọn họ, nếu như trước kia có người cho bọn họ biết con dơi, con kiến và con chuột có thể khiến cho bọn họ ngay cả xương cũng còn, nhất định bọn họ cười to ba tiếng, sau đó giết cái tên kia dám can đảm mà sỉ nhục bọn họ, nhưng bây giờ, bọn họ cũng dám tự ý di chuyển.

      Đột nhiên Tiết Tử Đồng ở phía trước mà cũng quay đầu lại: “Ta khuyên các ngươi câu, con đường này nếu đồng ý của ta, tốt nhất là nên có hành động thiếu suy nghĩ.”

      nương cảm thấy bây giờ những lời này quá muộn rồi sao?” Sắc mặt Phan Nặc có chút u ám.

      Tiết Tử Đồng trả lời, chẳng qua là nàng xoay người tiếp tục về phía trước, có điều hai bàn tay giấu trong tay áo nắm chặt lại, để lộ sợ hãi của nàng!

      Nàng chỉ nghe sư phụ qua, bọn họ chỉ cần bảo vệ cửa chính là được, bên trong sơn động cần quan tâm, nhưng nàng nghĩ tới bên trong lại có chuyện khủng khiếp như vậy!

      Lần đầu tiên nàng nghi ngờ, rốt cuộc là bọn họ canh giữ kho báu, hay là đám người tham lam kia?!

      P/s:Chương này mình làm còn có nhiều chỗ còn sai sót, mọi người đọc thấy chỗ nào đúng hãy góp ý cho mình!


      Chương 15

      Lúc này, trước sơn động có nhóm người đứng nhìn nhau chằm chằm, đúng hơn là thiếu niên và nhóm nam nhân khác --- -------

      “Tần công tử xác định Tử Đồng bình yên vô ?” khuôn mặt của thiếu niên mặc thân áo xanh đầy vẻ mệt mỏi, nhưng ánh mắt vẫn sắc bén như cũ nhìn chằm chằm mấy nam nhân chặn trước mặt, hoặc đúng hơn là kẻ thù đứng trước mặt, năm đó chính bản thân mình suýt chút nữa chết duwois tay thuộc hạ của ta.

      Đối với người thiếu chút nữa chết dưới tay mình, hôm may lại là người có khả năng cướp muội muội của mình, Tần Nguyện cũng có nhiều thiện cảm với , “Đây là chuyện tất nhiên, an toàn của tiểu muội, có mấy người ca ca bọn ta chịu trách nhiệm, liên quan đến ngươi.”

      Ánh mắt Hoàng Phủ Hàn Kỳ trầm xuống, cộng thêm bộ dáng rất giống ông cụ non của , bất giác khiến cho người chung quanh cảm nhận được cảm giác giận mà uy, “Bây giờ, nàng và Phan Nặc ở chung chỗ.”

      Đây là câu hề liên quan đến câu chuyện trước đó, ít nhất người khác nghe cảm thấy như vậy, nhưng mấy người này, có người nào là liên quan đến chuyện này? Bọn họ đều hiểu, Tiết Tử Đồng gặp rất nhiều nguy hiểm khi ở cùng với Phan Nặc, Hoàng Phủ Hàn Kỳ , bởi vì lúc này rất nhẫn nại, sợ chỉ cần mình nhiều thêm chữ tất cả những gì trở thành .

      Phan Nặc!!! Hai chữ này vẫn luôn là hai từ cấm kị trong lòng mấy huynh đệ Tần Nguyện, chỉ cần mới suy nghĩ đến thôi cũng khiến cho bọn họ hận đến đỏ mắt, mấy năm nay bọn họ vất vả kinh doanh chính là vì muốn rửa sạch thù hận năm đó!

      Nhưng mà, chuyện lần này có liên quan đến Tử Đồng! Nàng là ân nhân của bọn họ, cũng là muội muội mà bọn họ quý nhất!

      “Ngươi cho rằng chúng ta biết sao?” Tần Nguyện cắn răng từng chữ , bắp thịt toàn thân kéo căng, giống như cố gắng kiềm chế đau khổ cực đại, hốc mắt mấy huynh đệ đứng sau cũng đỏ lên, “ đến chuyện trước khi vào trong sơn động cần phải chuẩn bị kĩ càng, lại tránh được bao nhiêu phiền toái về sau, ngươi biết tiểu muội nghĩ gì sao?!”

      Hoàng Phủ Hàn Kỳ gì, chẳng qua là cây kiếm trong tay bị nắm chặt như muốn gãy làm đôi.

      Tần Nguyện nở nụ cười châm biếm rồi lảng sang chuyện khác: “Ngươi nên đoán được, năm đó cái tên khống chế bọn ta và Phan Nặc có quan hệ tầm thường, huynh đệ chúng ta điều tra rất lâu, lại tra ra được gì, mỗi lần manh mối đều đứt đoạn giữa chừng, lâu ngày chúng ta cũng muốn tra xét nữa, chỉ cần biết rằng người đứng sau tất cả mọi chuyện là Phan Nặc là được, lúc đầu, chúng ta nghe giang hồ đồn đại, Phan Nặc muốn ở đại hội võ lâm lần này vì Bán Diện Bồ Tát chọn phu quân, cũng biết chuẩn bị động thủ, chúng ta tính toán tương kế tựu kế, muốn hành động lần này kết thúc tất cả ân oán trước đây, nhưng nghĩ mới bắt đầu lại xảy ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, , có thể chỉ có chuyện là ngoài ý muốn……….”

      “……….Ngươi muốn là Tử Đồng?”

      “Đúng vậy, ràng là nàng cũng có kế hoạch của riêng mình,” Tần Nguyện cười khổ, “Kế hoạch đáng chết.”

      Dường như có ý nghĩ xẹt qua trong đầu Hoàng Phủ Hàn Kỳ, biết, ở vào thời điểm này, mấy người này tuyệt đối hề rảnh rỗi mà đứng ở đây đôi co với , lúc lâu sau, sắc mặt của dần dần xanh mét, sau đó chuyển sang trắng bệch, ngay cả thân thể cũng khẽ run lên, “Ngươi , nàng “cũng” có kế hoạch của nàng, nàng biết kế hoạch của các ngươi?”

      Tần Nguyện lắc đầu, “Ngay cả Phan Nặc là người đứng đằng sau chỉ đạo tất cả mọi chuyện nàng cũng biết.”

      “Làm sao các ngươi biết được Tử Đồng có kế hoach của riêng nàng?”

      “Bởi vì ngày hôm qua đột nhiên chúng ta nhận được tin người kia là đệ đệ của Phan Nặc.”

      Bỗng nhiên trong lòng vô cùng đau đớn, chỉ ngắn ngủn câu , nhưng lại để lộ ra rất nhiều chuyện, Hoàng Phủ Hàn Kỳ cảm thấy cả người rét lạnh. Ngày hôm qua, là sau khi Tử Đồng bị bắt , tin này đến cũng đúng lúc, rất bất thường, rất có thể là do Tử Đồng để lộ ra, nàng hoàn thành kế hoạch của chính mình, đồng thời nàng cũng muốn nhắc nhở mọi người cẩn thận, tại sao lại muốn mọi người cẩn thận? Lấy hiểu biết của với Tiết Tử Đồng, nếu như nàng có thể tự mình giải quyết chuyện này, tuyệt đối tiết lộ điều gì, tránh xảy ra điều cần thiết, giống như bọn họ muốn giấu giếm nàng để thực kế hoạch của chính mình. Mà Phan Nặc, trong những năm gần đây, cũng thấy vì đệ đệ của mình mà báo thù, thậm chí còn dùng mọi cách để xóa bỏ quan hệ của bọn họ, thể hai huynh đệ bọn họ đều rất giỏi trong việc ngấm ngầm chịu đựng và tính tình vô cùng tàn nhẫn, quan trọng nhất là, rất có khả năng người có tính người, giống y kẻ điên!

      Tử Đồng gặp nguy hiểm! “Tránh ra!” Hoàng Phủ Hàn Kỳ rút kiếm ra khỏi vỏ, tấn công mấy người chặn đường .

      Tần Nguyện tránh sang bên, ngăn cản những huynh đệ khác muốn ra tay, “Ngươi vẫn hiểu sao? Tiểu muội muốn tìm đến cái chết! Nàng muốn đồng quy vu tận(cùng đến chỗ chết) với Phan Nặc!”

      Hoàng Phủ Hàn Kỳ hơi dừng lại, giọng Tần Nguyệt trầm thấp mà tràn đầy đau khổ : “Chúng ta có thể ngăn cản người khác ra tay với nàng, nhưng ai có thể ngăn cản chính nàng đây? Lần này có thể ngăn cản nàng, nhưng còn những lần sau sao?”

      Hoàng Phủ Hàn Kỳ cũng quay đầu lại, sải bước bước vào trong sơn động, bước chân còn do dự lúc trước nữa: “Lần này cứ cứu nàng , chuyện sau này sau này tính!”

      Tần Nguyện kinh ngạc nhìn , huynh đệ tiến lên : “Đại sư huynh, có lẽ chúng ta để tâm vào mấy chuyện vụn vặt rồi!”

      Tần Nguyện gật đầu, ánh mắt càng ngày càng sáng, vốn là còn muốn gì đó nhưng lại nuốt xuống, nhếch miệng cười : “Ngược lại tên tiểu tử này rất được, A Đức, dọn dẹp xong các chướng ngại vật chưa?”

      “Đúng vậy, Đại sư huynh, có nhóm người Hoàng Phủ nương hỗ trợ, hơn nữa Hàn Phong thế gia giúp đỡ, bọn tiểu tử bị bắt cũng được cứu………..” Nghĩ đến vừa rồi Đại sư huynh dùng từ “tiểu tử” để hình dung người khác, ho khan tiếng, mới giải thích nốt, “Đám Bạch Nguyệt có Tam sư huynh và tiểu sư đệ chăm sóc, có gì đáng ngại, các chướng ngại còn lại cũng dọn dẹp xong, thuốc của tiểu muội vẫn còn dùng tốt.”

      “Ai, nếu tiểu muội biết chúng ta lấy thuốc gây mê dùng cho người bệnh làm thế, biết nàng cái gì.”

      “Đại khái là là chúng ta quá lãng phí.” Thuốc mê kia số lượng lớn như vậy khiến cho bọn họ vĩnh viễn cách nào tỉnh lại, “Đại sư huynh, chúng ta cũng vào thôi.”

      “Ừ, Tiểu Ngũ, Tiểu Lục ở lại, những người khác theo ta.”

      “Vâng, sư huynh.” Mọi người hét to, bọn họ đợi kịp.

      Chương 16

      Trong lòng Hoàng Phủ Hàn Kỳ nóng như lửa đốt mà chạy vọt vào bên trong sơn động, mặc dù có chút nghi ngờ với những khúc gỗ cực lớn nằm ở mặt đất, nhưng cũng suy nghĩ gì nhiều, trực tiếp cầm lên khúc gỗ định châm lửa, Tần Nguyện vừa chạy vào thấy cảnh này vô cùng kinh hãi, thậm chí chỉ hét lên được câu: “ được!”

      Trong lòng Hoàng Phủ Hàn Kỳ biết có chuyện hay, theo bản năng lui nhanh về phía sau, nhưng vẫn kịp, đàn dơi đông nghìn nghịt bay về phía , phải là bay về phía cửa động! Bọn chúng giống như là bị cái gì đó làm cho hoảng sợ ngừng vỗ cánh, ngừng phát ra tiếng “phành phạch”.

      “Mau ném cây đuốc !”

      Hoàng Phủ Hàn Kỳ quay mặt về phía vách động, cố hết sức tránh tiếp xúc với lũ dơi, vừa nghe thấy lời này, hai lời liền giơ cây đuốc lên cao rồi ném ra ngoài, cùng với những tiếng chửi bới và những giọng mang theo vẻ hoảng loạn, xem ra cây đuốc kia suýt chút nữa rơi vào đầu ai đó, Hoàng Phủ Hàn Kỳ cũng để ý lắm đến việc này, chỉ cảm thấy trận rồi lại trận gió thổi qua người, đợi trận gió ngừng, lại phát ra chi chít những con kiến yên lặng bò qua bên cạnh ra cửa động.

      ổn! Bọn Tần Nguyện gặp nguy hiểm!

      Hoàng Phủ Hàn Kỳ hít sâu, nhún người, khắc sau phi thân ra ngoài động, thấy mấy người Tần Nguyện bình an vô trong lòng thầm thở phào nhõm, lại cảm thấy có chút xấu hổ, bản thân mình lại bị mấy loài vật ấy hù dọa, may mà bọn chúng là những loài vật vô hại, nếu ……….

      “Ngươi suýt chút nữa hại chết chúng ta!”

      Hoàng Phủ Hàn Kỳ hiểu, nhìn theo ánh mắt của nhóm người Tần Nguyện, khỏi kinh ngạc, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, khúc gỗ rất lớn vừa nãy nay chỉ còn lại chút gỗ vụn, mấy con chuột gặm cắn mà thèm để ý những người đứng đây, còn lũ dơi và kiến đông nghìn nghịt vừa nãy thấy đâu.

      Tần Nguyện thở dài lên phía trước, “Ngươi quá xúc động, đất này được rải phấn dụ hương, nếu như phải chúng ta chuẩn bị những khúc gỗ to đặt mặt đất, ngươi nhất định giẫm phải……..”

      Hoàng Phủ Hàn Kỳ có thể tưởng tượng ra kết quả của mình là gì khi giẫm lên phấn dụ hương ấy, nhưng vẫn có chút hiểu, “Nhưng trước đó bọn chúng vẫn hề xuất .”

      “Đó là vì ngươi đốt đuốc lên, bên trong phấn dụ hương có thành phần khiến bọn chúng có thể ngủ đông và bị nghiện, bọn chúng ăn thức ăn có dính phấn dụ hương cũng thể cai được nữa, còn thành phần giống như thuốc mê có bên trong có thể giúp bọn chúng giữ sức ngủ thẳng đến khi đợt thức ăn sau xuất , mà lửa chính là ám hiệu tốt nhất, dù sao bọn chúng vẫn luôn sống trong bóng tối, nên bọn chúng rất nhạy cảm với ánh sáng.”

      “…….Tử Đồng có biết ?”

      “Hẳn là biết, phấn dụ hương đất là do mình nàng bố trí.”

      Như vậy Tiết Tử Đồng có thể hay để mình dính phải phấn dụ hương đây? Cái vấn đề này câng hỏi cũng biết đáp án, “Bây giờ có thể vào rồi sao?”

      Tần Nguyện gật đầu, dẫn đầu cẩn thận lên phía trước, đường im lặng, chỉ có bóng tối ngày càng dày đặc và tiếng hít thở ràng của bọn họ, mới có thể chứng tỏ bọn họ vẫn còn tồn tại.

      “Nàng có thuốc giải ?” Đột nhiên Hoàng Phủ Hàn Kỳ lên tiếng hỏi câu này.

      có,” Nhóm người Tần Nguyện liếc mắt nhìn nhau, “Nàng cũng biết cách dùng phấn dụ hương, chẳng qua là nàng làm theo tổ huấn dùng nó làm hương liệu mà đốt lên……….. cửa động vốn treo bức tranh vẽ tổ sư gia.”

      là cao tay! Hễ ai phát ra cửa động này, muốn vào nhất định phải tháo hoặc hủy bức tranh và bát hương, dù thế nào nhất định cũng dính tro của bát hương hoặc khói, vào nơi tối tăm như thế này, đốt đuốc cũng là chuyện bình thường, như vậy bọn họ đưa mình vào địa ngục!

      “Ta hiểu thắc mắc của ngươi, lần này tiểu muội có thể làm cho bọn họ bị dính phấn dụ hương, có lẽ bởi vì nàng có cái mũi nhạy bén , hễ người ai dính phải mùi hương này, cho dù có xa đến đâu, chỉ cần vẫn còn ở bên trong động này, nhất định nàng có thể phát được chỗ của bọn họ.” Như vậy dễ dàng đề phòng và tiêu diệt hơn.

      “………Tần……., chúng ta phải nhanh lên mới được.” Bởi vì biết phải xưng hô với Tần Nguyện thế nào, Hoàng Phủ Hàn Kỳ dứt khoát quên quá khứ, lúc này nhặt cây gậy mặt đất lên, chỉ cảm thấy trái tim đều muốn nhảy ra ngoài.

      Đó là……Mọi người nhìn chăm chú, mặc dù sớm chuẩn bị sẵn tư tưởng, nhưng vẫn nhịn được mà thấy vô cùng hoảng hốt, đó là cây đuốc! Điều này có nghĩa là gì? Nghĩa là có người đốt đuốc, nghĩa là nơi này xảy ra chuyện, bị đám động vật đó giết hại!

      “Tỉnh táo chút, dù sao tiểu muội cũng là người bảo vệ nơi này, dễ dàng để mình gặp chuyện may, dựa vào điều tra lúc trước của bọn ta, vẫn còn có “đường rút lui” để ra khỏi nơi cất kho báu, còn có “ Dương đạo”, “Tam Sinh khẩu”, chỉ cần chưa tới nơi cất giấu kho báu, tiểu muội gặp phải vấn đề gì……..”

      “Ầm!” tiếng vang rất lớn khiến mặt đất rung chuyển ngừng, vẻ mặt mọi người biến sắc, chuyện gì xảy ra?!

      “Nguy rồi, bọn họ đến nơi, sao lại nhanh như vậy?”

      Tần Nguyện bước cẩn thận nữa, thậm chí còn thi triển khinh công bay vụt , nếu bọn họ đến nơi cất giấu kho báu, những cơ quan dọc đường mất hiệu hiệu lực, bây giờ bọn cần nhất là thời gian!

      Mặc dù vừa mới bắt đầu Hoàng Phủ Hàn Kỳ biết có chuyện gì xảy ra, nhưng nghe được tiếng “bịch bịch” rơi xuống đất và bóng dáng màu đen kia, cũng suy đoán gì nữa, hề kiềm chế tốc độ của mình mà theo ngay sau Tần Nguyện, lúc này chỉ cần chạy đến nơi phát ra tiếng động lớn vừa nãy là được rồi!

      Tiết Tử Đồng cười vui vẻ nhìn nam nhân quần áo rách rưới trước mắt, chỉ sợ rằng cả đời này nàng chưa từng cười như vậy bao giờ, thuần khiết như vậy, giống như đứa bé giành được món đồ chơi mình thích, lại giống như người cố gắng nhiều năm trời để hoàn thành giấc mộng của chính mình.

      Phan Nặc trải qua tất cả các chướng ngại, gần như tổn thất tất cả thuộc hạ của mình, rốt cuộc cũng nhìn thấy được mục tiêu mà cả đời mình theo đuổi, dường như trong mắt chỉ có ánh sáng chói lóa của đống vàng bạc, châu báu kia, đồng thời cũng phá tan tia lý trí cuối cùng của , giống như các thủ hạ còn sót lại của mình mà nhào tới đống châu báu kia, chút do dự mà cầm kiếm đâm chết hai gã thủ hạ hề đề phòng, cho dù vừa rồi khi gặp phải chướng ngại nguy hiểm hai thủ hạ này thề bảo vệ an toàn của .

      Còn lại thủ hạ, vì ham muốn tiền bạc và sau khi bị chủ tử phản bội, cuối cùng cũng hạ quyết tâm giết Phan Nặc, nhưng võ công quá chênh lệch và vết thương quá nặng, chỉ có thể khiến vết thương người Phan Nặc tăng lên, chứ cách nào đưa vào chỗ chết, cho nên đến cuối cùng, chỉ còn lại Tiết Tử Đồng và Phan Nặc sống sót.

      Ngươi tại sao Tiết Tử Đồng bị giết? , , , người mù có gì phải sợ? Phan Nặc còn muốn dùng nàng làm tấm bi đỡ đạn cuối cùng, làm việc gì cũng phải tìm cho mình đường lui, vì đây là nơi vô cùng đáng sợ.

      Nhưng mọi việc đều có ba phần là ý trời, hề nghĩ rằng, Tiết Tử Đồng cũng cho đường lui cuối cùng, “ầm” tiếng vang lớn!

      “Xảy ra chuyện gì?!” Phan Nặc khàn giọng hét to, trong tay cầm con hổ được đúc bằng vàng, phát chỗ đứng bắt đầu tách ra làm hai.

      ! Trở lại cho ta, cho rơi xuống!” Phan Nặc gần như điên cuồng nhìn kho báu trước mắt mà mình phải bỏ ra vô số tâm huyết mới đạt được ngừng rơi xuống vết nứt kia, lý trí của biến mất hoàn toàn : “Đó là của ta, là của ta, các ngươi được giành với ta!!” Phan Nặc cố gắng gom hết những chỗ vàng bạc sắp rơi về bên cạnh mình, nhưng lại phát tốc độ của quá chậm so với tốc độ rơi xuống của đống vàng bạc kia, từ trước đến nay luôn có thể hô phong hoán vũ(hô mưa gọi gió- ý chỉ có quyền lực muốn làm gì cũng được), gì là làm được, Phan Nặc nổi giận, thể dễ dàng tha thứ cho cái loại khiêu khích này, đúng vậy, khiêu khích, muốn giết cái đám khốn kiếp kia, dám tranh giành đồ với , muốn bọn chúng sống được mà chết cũng xong!

      Trong lòng Phan Nặc cảm thấy vô cùng vui sướng đối với ao tưởng của chính mình đồng thời cũng điên cuồng mà lao người nhảy xuống theo đống châu báu, để lại nhân gian câu cuối cùng của mình, vẫn là chuyện mơ mộng hão huyền vĩnh viễn biết thế nào là đủ!

      “Là của ta, là của ta, tất cả đều là của ta, ha ha ha ha!!!”

      " Đúng, vậy, tất cả đều là của ngươi, ha ha," Tiết Tử Đồng cười khẽ, đột nhiên nàng có chút hâm mộ ,mặc dù đến cuối cùng được chết cách tử tế, nhưng ít nhất rất thỏa mãn khi chết, «Sư phụ, con cũng muốn chết, giống như Phan Nặc vậy, có thể có được thứ mình muốn trước khi chết, con có thể hay đây ?" Tiết Tử Đồng cố gắng chống đỡ thân thể mình để đứng lên rồi dựa lưng vào tường, chờ đợi cái chết, «Ta muốn gặp ngươi…….. "

      «Nàng muốn gặp ai?" Đột nhiên giọng nam vang lên, kèm theo đó là cái ôm, lập tức Tiết Tử Đồng ngẩn người, , làm sao lại……..

      Cái ôm chặt chẽ, hô hấp nóng rực, cũng khiến Tiết Tử Đồng thấy nửa điểm vui mừng, thậm chí nàng cảm thấy ông trời đùa giỡn mình cách ác nghiệt.

      " Hoàng Phủ……..Hàn Kỳ?"

      “Là ta, ta ở đây.” Hoàng Phủ Hàn Kỳ cố gắng áp chế hoảng loạn trong lòng nàng, nhàng buông nàng ra, lại phát hai mắt luôn có tia xảo quyệt hoặc bình tĩnh nhắm chặt, , phải là ngay từ đầu phát ra, cũng bởi vì dáng vẻ yếu ớt này của nàng làm nghĩ lầm……….Mãi cho đến khi nghe được giọng của nàng, cảm nhận được nhiệt độ cơ thể nàng, mới có thể xác nhận được tồn tại của nàng, nhưng mà lúc này, tại sao nàng vẫn nhắm chặt mắt chịu mở ra ?

      Tiết Tử Đồng hơi tránh ra, khẽ tránh cái vuốt ve của đôi tay kia, giọng hơi tức giận hỏi : «Sao huynh lại tới đây?"

      “Vì sao ta tới? ràng là nàng biết, nàng biết…….Tất cả mọi người đều tới, Hàn Linh, Đại Bảo, Nhâm cũng đến, còn mấy vị sư huynh của nàng nữa, tất cả mọi người đều đến.”

      Nghe câu lặp lặp lại như nhảm của Hoàng Phủ Hàn Kỳ, Tiết Tử Đồng chỉ thấy vô cùng buồn bực, giống như trong lòng nàng có cái gì bị nàng kiềm chế ngừng thoát ra, nhưng mà Hoàng Phủ Hàn Kỳ vẫn lặp lặp lại.

      “Nàng biết rất , làm sao chúng ta có thể đến chứ, làm sao ta có thể đến?” cho nàng né tránh vẫn vuốt vet ay nàng đồng thời cũng nhìn vào mắt nàng, dừng chút sau đó lại rời , “Nàng còn bị thương chỗ nào?” biết từ lúc nào sơn động ngừng rung chuyển, cả sơn động giờ là đống đổ nát, cửa động cũng bị chặn lại, nhưng lúc này Tiết Tử Đồng cũng thể nhìn thấy, nên Hoàng Phủ Hàn Kỳ cũng muốn để nàng lo lắng thêm.

      Tiết Tử Đồng lại giống như hoàn toàn đoán được mọi chuyện: “Cửa động bị chặn lại?”

      “Ừ.”

      “Chỉ có mình huynh vào?”

      “Tần…….Mấy sư huynh vẫn ở đường, bọn Hàn Linh giải quyết những chuyện phiền toái khác.” Hoàng Phủ Hàn Kỳ cố gắng giữ giọng của mình bình tĩnh, nhưng câu “sư huynh” làm cho trái tim đập bình bịch trong lồng ngực, nghĩ, bọn họ có đụng chạm thân thể(ho khan tiếng), kêu tiếng sư huynh cũng có gì là quá đáng cả.

      Bởi vì Hoàng Phủ Hàn Kỳ buông Tiết Tử Đồng ra, cho nên nàng cũng phát ra khác thường của Hoàng Phủ Hàn Kỳ, đối với ý trong lời của , cũng có ham muốn khám phá thêm, chẳng qua là nàng khẽ thở dài: “Là kế hoạch của ta chu đáo, ta quá….”. Ích kỷ.

      “Cái này cũng thể trách nàng, mấy người sư huynh cũng kế hoạch của mình cho nàng biết, như vậy mới xảy ra sai lầm ngày hôm nay.” Dường như Hoàng Phủ Hàn Kỳ biết trong đầu Tiết Vũ Đồng có suy nghĩ vì giải vây cho nàng, mà từ sư huynh gọi rất lưu loát.

      …………….

      hồi im lặng ngắn ngủi, bởi vì đột nhiên Tiết Tử Đồng biết nên gì, ngược lại Hoàng Phủ Hàn Kỳ lại đột nhiên lên tiếng hết kế hoạch của nhóm người Tần Nguyện, lúc lâu sau, Tiết Tử Đồng mới câu: “Là ta nợ sư huynh, lúc này lại càng nhiều hơn.”

      “Nàng muốn đến chuyện mình đoạt phụ thân ?”

      Tiết Vũ Đồng trầm tĩnh, nàng muốn thảo luận về vấn đề này, vừa lúc nãy là do nàng nhất thời xúc động thôi. Nhưng mà nàng biết, nhìn nàng bây giờ có vẻ vừa bất lực vừa quật cường, giống như con thú thầm gào thét trong lúc tuyệt vọng, bề ngoài tỏ ra mạnh mẽ nhưng sâu trong nội tâm lại vô cùng yếu ớt, Hoàng Phủ Hàn Kỳ do dự lúc, rốt cuộc cũng nhàng mà kiên quyết dang tay ôm lấy Tiết Tử Đồng, có trời mới biết sớm muốn làm như vậy, cảm giác được Tiết Vũ Đồng giãy giạu muốn thoát khỏi cái ôm của , tay Hoàng Phủ Hàn Kỳ siết chặt hai bên hông nàng, muốn cho nàng cảm thụ được cảm giác an toàn từ cái ôm của mình, giọng càng dịu dàng hơn cho nàng biết: “Sư huynh từng hận nàng sao? Ánh mắt hay lời của thể điều đó? Sư phụ nàng từng oán trách nàng sao? Nàng cảm thấy mình là nguyên nhân khiến bọn họ đau khổ, vậy nàng có thấy chính mình cũng mang đến niềm vui và hi vọng cho họ ? Ta biết chuyện xảy ra giữa nàng và sư phụ nàng, nhưng là nếu như có nàng, tại mấy sư huynh của nàng sớm bị đám sát thủ giết chết, Tử Đồng, Đồng nhi, ra nàng là vô cùng tốt…..”

      Hoàng Phủ Hàn Kỳ cũng biết đau khổ chân chính của Tiết Vũ Đồng, chỉ có thể biết được chút ít, chỉ có thể dùng phương pháp của chính mình cho nàng biết, bọn họ đều rất quý nàng, rất cần nàng, nhất là , chẳng qua là lời này ra, quan hệ của hai người giờ vẫn chưa ràng, hi vọng lúc này lại khiến nàng thêm phiền muộn.

      thiếu niên ôm đứng giữa vũng máu và đống đổ nát, hai mắt nhắm chặt, cả người toàn là máu dựa vào người thiếu niên vẫn ngừng…………… vất vả mới dẹp được tảng đá chặn cửa động, lúc nhóm người Tần Nguyệt vào chính là thấy được cảnh như , mà lúc này, bọn họ bị kẹt trong này ba ngày ba đêm.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Kết thúc

      “Cho nên lúc đó Tiết tỷ tỷ chỉ ngủ thiếp thôi?” Hoàng Phủ Hàn Linh tức giận hỏi ca ca của mình, nhưng Hoàng Phủ Hàn Kỳ thèm để ý đến nàng, dĩ nhiên, đổi lại là người khác nếu ăn uống ba ngày nhất định cổ họng cũng bị tổn thương, huống chi lại bị hỏi hỏi lại nhiều lần như vậy, mặc dù mỗi lần đều là những người khác trả lời thay .

      “Ca, huynh là……….Đó là cơ hội tốt nha, thời gian nhiều như vậy, thế mà huynh lại lãng phí thế.” Hoàng Phủ Hàn Linh vừa nhìn dáng vẻ của hai người bọn họ cũng biết đường tình của đại ca nhà mình hề có tiến triển, mặc dù biết lúc ấy trong lòng ca ca mình có bao nhiều sợ hãi và tuyệt vọng, nhưng bây giờ nàng cũng nhịn được muốn dậm chân đấm ngực hồi, Tiết Tử Đồng cũng phải là bình thường, ở thời điểm ấy có thể tâm hồn nàng yếu ớt nhất, đến ca ca của mình biết nắm bắt cơ hội mà chiếm lấy trái tim người đẹp, thậm chí cũng tỏ tình hay để lại ám hiệu, được rồi, thực ra ca ca cũng có để lại chút ám hiệu, nhưng như thế có lợi ích gì? Có cơ hội nhưng ca ca lại bỏ lỡ, bây giờ mắt của Tiết Tử Đồng cũng chữa khỏi, cổ họng ca ca cũng có vấn đề gì có thể chuyện, nhưng cũng thể trông cậy vào ca ca nhân cơ hội này mà ra, nhìn dáng vẻ ca ca ngơ ngác đứng trước cửa phòng Tiết Vũ Đồng, Hoàng Phủ Hàn Linh quyết định từ bỏ, hoặc có thể là Tiết Tử Đồng và nhà họ hữu duyên vô phận.

      Lúc này, “cạch” , cửa mở ra, Tần Nguyện vì muốn tháo vải băng mắt cho Tiết Tử Đồng cười híp híp mắt ra, mặc dù chưa gì, nhưng mọi người đều thở phào nhõm, dù bọn họ biết thuốc của Tiết Tử Đồng chắc chắn có vấn đề gì, nhưng mọi người vẫn có chút lo lắng, quan trọng nhất là, bọn họ biết nguyên nhân vì sao Tiết Tử Đồng lại bị mù, nhưng bây giờ tất cả còn quan trọng nữa.

      Tần Nguyện thẳng đến trước mặt Hoàng Phủ Hàn Kỳ, ý vị thâm trường(ý tứ hàm xúc) với câu: “Tiểu tử, tiểu muội bảo ngươi vào, nàng có chuyện muốn với ngươi.”

      “À ~~” các sư huynh và Hoàng Phủ Hàn Linh vẫn đứng chung quanh ấy kêu lên tiếng đầy ý tứ, trong lòng bọn họ đều có cảm giác khổ tận cam lai(đau khổ qua hạnh phúc đến).

      Ánh mắt Hoàng Phủ Hàn Kỳ cũng sáng lên, sau đó lại trở nên buồn bã, còn nhớ ba ngày trước dù bao nhiêu cũng nhận được câu trả lời của nàng, phải là tức giận hay oán trách, mà thấy mệt mỏi và tuyệt vọng, cho dù có làm gì cũng giống như là diễn kịch, lúc này, biết nàng muốn ngả bài với tỏ thái độ), hơi ưỡn ngực, dù thế nào chăng nữa, dù cuối cùng là vui vẻ hay đau khổ……… cũng muốn để lại cho nàng ấn tượng tốt đẹp nhất!

      Nhìn dáng vẻ Hoàng Phủ Hàn Kỳ giống như trở về, A Đức cảm thấy có chút buồn cười: “Đại sư huynh, có phải quá khoa trương rồi hay ?”

      “Nếu như bị tiểu muội từ chối, còn có thể khoa trương hơn đấy.”

      Tiết Tử Đồng ngồi ở mép giường, nhìn Hoàng Phủ Hàn Kỳ bước cách cứng ngắc nhưng lại cố tỏ ra tự nhiên phóng khoáng vào, nàng nhìn được phì cười, dường như lúc nào người này cũng mang đến niềm vui cho mình, lại nghĩ đến ba ngày hôm trước ngủ luôn miệng càu nhàu bên tai mình, trong lòng thấy vô cùng ấm áp, sư phụ, có phải là người tiếp theo mang đến cho con ánh mặt trời ấm áp sau người ?

      “Hoàng Phủ công tử, có thể hỏi huynh chuyện ?” Tiết Tử Đồng vui vẻ cầm giấy trắng và bút đặt ở trước mặt Hoàng Phủ Hàn Kỳ, giống như vô cùng xác định trả lời.

      Quả nhiên Hoàng Phủ Hàn Kỳ gì mà chỉ gật đầu, cố gắng khiến bản thân mình nổi giận.

      “Vì sao vừa mới gặp mặt huynh nhận định ta là nữ nhân?”

      Tất cả cố gắng kiềm chế trong lòng tan rã, giống như có luồng nhiệt chảy qua người , nhưng mà luồng nhiệt này khi qua tim xông thẳng lên não, gần như là thiêu rụi đầu , Tiết Tử Đồng càng thêm tò mò, nàng dụ dỗ : “Chỉ cần huynh cho ta biết, ta có thể đáp ứng huynh điều kiện, bất kỳ điều kiện gì cũng được.”

      Hoàng Phủ Hàn Kỳ há mồm, mới phát ra mình thể phát ra được thanh nào, nhìn giấy trắng trước mắt, chẳng lẽ muốn viết? Đột nhiên sắc mặt Hoàng Phủ Hàn Kỳ trở nên trắng bệch, sau đó trở nên xanh đen, tay phải nắm chặt, phải là đứa ngốc, biết cái này có ý gì, nếu như phải muốn viết, nhất định trong lòng thấy mừng như điên, cho nàng biết, nhưng mà bây giờ…..

      “Huynh muốn, vậy ta cũng ép huynh.” Tiết Tử Đồng quyết định kích thích , dù sao nàng cũng quá hiếu kỳ, nàng giả bộ như muốn lấy giấy về, quả nhiên Hoàng Phủ Hàn Kỳ mắc bẫy, thể mắc bẫy, bởi vì sợ lần sau mình có cơ hội nữa!

      Nhìn chữ viết rồng bay phượng múa giấy, nội dung đó khiến Tiết Tử Đồng cười ngừng, cười chảy cả nước mắt, nhưng là nàng vẫn nhớ vội vàng cất tờ giấy trong ngực, nhìn sắc mặt người kia từ hồng chuyển sang trắng rồi lại trắng bệch, cuối cùng chuyển thành màu đen, rốt cuộc nàng quyết định nhịn cười, dù sao nàng cũng có thể cười cả đời, “ , cầu của huynh.”

      Hoàng Phủ Hàn Kỳ khẽ mím môi, nhàng viết lên tờ giấy thứ hai dòng chữ---- -----

      Để cho ta với nàng đến chân trời góc biển.

      Tiết Tử Đồng kinh ngạc nhìn dòng chữ nguệch ngoạc giấy, xem ra chủ nhân khi viết câu này rất khẩn trương, nàng nhàng gấp tờ giấy lại rồi để vào ngực mình, mặt nở nụ cười ngượng ngùng hiếm thấy, “Như huynh mong muốn.”

      Hoàn chính văn

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :