1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nại hà cung chủ rất rêu rao - Đông Li Khả Thái Cúc(c20) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương mười: Cướp nhà khó phòng




      Chạng vạng, trong thư phòng của Hoa Trọng Vũ.

      “A Cầm, A Lập có việc gì chứ?”

      “Tạm thời tìm chết.”

      “Lần này vất vả ngươi, thu phục A U bọn họ dễ dàng, A Lập cón chút khó giải quyết, nếu có ngươi, chỉ sợ ta bây giờ còn long lắng biết làm thế nào cho bọn họ chấp nhận hôn của ta đâu.”

      Đoạn Vô Cầm từ thư phòng bước ra, ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng, khóe miệng mang theo ý cười, phỏng chừng nếu Cao Lập biết thông đồng Hoa Trọng Vũ tính kế , chắc là tức đến thổ huyết vài bận ?

      Này đêm, nhất định yên.

      Hoa Trọng Vũ là vì hưng phấn.

      Cao Lập là vì buồn bực.

      Nằm ở giường, nhìn ngoài cửa sổ ánh trăng chói lọi, tâm tình ủ rũ, Cao Lập thầm nghĩ, nếu có ngày mất sớm, như vậy nhất định là vì lo buồn mà chết.

      Năm đó dượng tạ thế, Hoa Khinh Văn bởi vì thương tâm quá độ mà rời xa, lại tin tức, Phồn Hoa cung to lớn này danh nghĩa là Hoa Trọng Vũ đương gia làm chủ, nhưng muôn vàn việc vặt vãnh đều là phụ trách? Vì Phồn Hoa cung, có thể là lo lắng hết lòng, nhưng là bùn nhão nhất định thể làm lên tường, có thể có biện pháp gì?

      Là phúc phải họa, là họa tránh khỏi!

      Cao Lập tưởng, nếu này là kiếp nạn của Phồn Hoa cung, như vậy chỉ có thể dũng cảm đối mặt.

      Ánh nắng chói lọi từ song cửa sổ hắt vào, chiếu vào mắt Cao Lập sinh trận đau nhức, xoa mắt nhập nhèm buồn ngủ, Cao Lập lười nhác từ giường đứng lên, hôm nay, nhất định là ngày đáng sợ.

      Hoa Trọng Vũ sáng sớm liền phái người thình bọn họ qua, tính toán gióng trống khua chiêng địa cung nghênh đón Hạc Thương Lan, Cao Lập kịp thời ngăn hành vi hoang đường của nàng lại, dù sao trong lòng tuy rằng tiếp nhận này rồi, nhưng bài xích chủ quan vẫn là có chút giảm bớt.

      “Điệu thấp là tốt rồi.” Đây là Cao Lập suy nghĩ lâu mới đến giải thích.

      Hoa Trọng Vũ biết Cao Lập còn tức giận, cũng muốn lại làm khó xử, vì thế buông tha cho kế hoạch gióng trống khua chiêng rước người tiêu phí số tiền lớn mời đội chiêng trống từ dưới núi, vậy nên chỉ có hàng sáu người điệu thấp trước địa cung.

      Đồi núi nhấp nhô, cây cối xanh ngắt, Hoa Trọng Vũ người nhàn nhã ở phía trước, có vẻ rất thông thạo đường .

      Cửa địa cung nháy mắt mở ra, đôi mắt Cao Lập càng thâm thúy ngưng trọng.

      Chúng kẻ tù tội bất mãn trừng mắt đoàn người quấy nhiễu mộng đẹp của họ, hùng hùng hổ hổ trở mình tiếp tục mộng đẹp chưa xong.

      Hoa Trọng Vũ trước về phía sâu bên trong.

      Hạc Thương Lan nghe thấy tiếng bước chân quen thuộc, buông sách trong tay đến song sắt, ung dung nhìn bên ngoài.

      đến .”

      Chính là đơn giản hai chữ, lại còn hơn thiên ngôn vạn ngữ.

      Hoa Trọng Vũ vẻ mặt hớn hở nhìn Hạc Thương Lan, trong mắt có loại tình cảm vui sướng tả được.

      Mặt mày thanh tú, Hoa Trõng Vũ mặc váy màu lam nhạt, cũng là có vài phần khí chất của tiểu thư khuê các.

      Hạc Thương Lan chút nào che giấu đánh giá Hoa Trọng Vũ phen, bình tĩnh mà xem xét, bộ dáng nàng mặc nữ trang còn có vài phần mê người như vậy.

      “Tướng công, ngươi chịu khổ !”

      Hạc Thương Lan quay lại đầu nhìn nữa, trong lòng ngừng hối hận, vừa rồi thế nào lại bất thường như thế, cư nhiên cảm thấy nàng có vài phần mê người.

      Cao Lập gì quay đầu trừng mắt đám người Đoạn Vô Cầm, này cung chủ dọa người của bọn họ biết.

      Mọi người tiếng động đến phía sau Hoa Trọng Vũ, nhìn lẫn nhau, trong mắt đều tràn đầy bất đắc dĩ.

      Cao Lập vụng trộm liếc mắt đánh giá Hạc Thương Lan, bất đắc dĩ bĩu môi, bề ngoài xác thực sai, trách được cung chủ nhà mình dễ dàng bị công hãm như vậy.

      “Hạc công tử.” Cao Lập hướng Hạc Thương Lan chắp tay, xem như chào hỏi qua.

      Hạc Thương Lan chút để ý gật đầu, lại nhìn phía sau Cao Lập nháy mắt, trong mắt lên tia nghi hoặc cùng vui sướng, chính là mọi người đều đầy bụng tâm nên căn bản rảnh suy xét huyền diệu trong đó.

      Hoa Trọng Vũ thấy mọi người , bất mãn nhìn Cao Lập : “A Lập a, ngươi chẳng lẽ muốn cho chúng ta cách song sắt mà thành thân sao?”

      “Chìa khóa luôn luôn từ lão cung chủ bảo quản.” Cao Lập trần thuật , khóe miệng bất giác dương lên.

      Hoa Trọng Vũ bỗng nhiên dự cảm có điềm xấu, hoảng sợ : “A Lập, đoạn sau câu kia ngươi có thể sao?” Trong lòng tựa hồ đoán đến đáp án, Hoa Trọng Vũ sợ tình phát triển theo hướng mình tưởng tượng.

      “Lão cung chủ sau khi qua đời, ta đem di vật đều bỏ vào quan tài chôn cùng.” Cao Lập bỗng nhiên cảm thấy những lời này là hả long hả dạ.

      Hoa Trọng Vũ vẻ mặt chán nản nhìn Cao Lập như oán phụ.

      khí nháy mắt đông lại, tất cả mọi người ngạc nhiên đứng ở tại chỗ, biết như thế nào đánh vỡ cục diện bế tắc.

      Hai tròng mắt Hạc Thương Lan càng thanh lãnh thâm thúy, khóe miệng ý cười nhàn nhạt, phát ra vô hạn trào phúng, này chủ tớ hai người, chớ phải là tính toán diễn trò đùa giỡn , nếu là như vậy cho dù cách song sắt huyền thiết cũng có biện pháp làm cho bọn họ dễ dàng bị mất mạng.

      Gặp trong mắt Hạc Thương Lan toát ra sát ý, Cao Lập lập tức cảnh giác tiến lên bước, đem Hoa Trọng Vũ bảo hộ ở sau người.

      “A Lập, ngươi cần che ở phía trước, ta nhìn thấy tướng công!” Hoa Trọng Vũ bất mãn chu miệng lên, vươn tay bé lôi kéo quần áo Cao Lập.

      Hạc Thương Lan kinh hoàng thân nổi da gà, so sánh với cả đời nghe loại kêu gọi kinh sợ như vậy, tựa hồ bị nhốt tại địa cung cũng là cái lựa chọn sai, nghĩ đến điểm này, trong mắt sát ý giảm mạnh, nháy mắt khôi phục thần sắc sợ hãi.

      Cao Lập bất đắc dĩ nhìn song sắt nửa ngày, chậm rì rì từ trong ống tay áo lấy ra cái cưa bằng ngón tay. Sợ mọi người thấy ràng, Cao Lập quơ quơ cái cưa ở trung.

      Đoạn Vô Cầm nháy mắt hiểu được dụng ý Cao Lập, chột dạ lau lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, : “Kỳ , có thể dùng búa .”

      Hoa Trọng Vũ thông minh gật gật đầu.

      “Như vậy chẳng phải là thập phần bất nhã?” Cao Lập nhún nhún vai, lắc đầu .

      “Cưa cũng có lớn , hoặc là chúng ta có thể suy nghĩ đổi cái lớn chút.” Đoạn Vô Cầm tiếp tục đề nghị, cũng tưởng tiếp tục chịu ánh mắt lăng trì của Hạc Thương Lan, huống hồ nếu là dùng cái cưa này cưa được song sắt, phỏng chừng chờ lúc Hạc Thương Lan ra, đều có thể ôm tôn tử.

      Cao Lập bất đắc dĩ thở dài, mặt vô tội : “ có biện pháp, gần nhất Phồn Hoa cung chi quá nhiều mua nổi cái cưa lớn.”

      Đoạn Vô Cầm hận thể dùng cây quạt đập nát đầu , cư nhiên biết xấu hổ lấy cớ lừa gạt người như vậy, sợ dọa người sao?

      “Nga?” Hạc Thương Lan chau chau mày, mặt khiêu khích nhìn Cao Lập.

      Cao Lập tựa hồ cũng ý thức được lấy cớ này có bao nhiêu giả dối, nhưng lời vừa ra khỏi miệng chỉ có thể tiếp tục giả câm vờ điếc, đối với kháng nghị của mọi người làm như thấy.

      “A Lập......” Hoa Trọng Vũ khàn cả giọng kêu gọi, bộ khóc ra nước mắt.

      Tư Đồ U luôn luôn trầm mặc rốt cục nhìn được, cất bước đến bên ngoài cửa lao, từ tay áo lấy ra cây kim khâu dài , xuyên vào bên trong khóa.

      Mọi người trợn mắt há hốc mồm mà xem Tư Đồ U thuần thục mở khóa cửa lao, ào ào bắt đầu tính toán, về sau muốn phòng cháy phòng trộm phòng Tư Đồ, này gia hỏa cư nhiên có kỹ năng biến thái như vậy mà bọn họ lại hoàn toàn biết.
      fujjko thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 11: Phản đồ Phồn Hoa cung





      Tinh quang lộng lẫy, đêm hỏa rã rời.

      Trở lại tổng bộ Phồn Hoa cung, Hoa Trọng Vũ rất là săn sóc phái ba vị đường chủ trở về nghỉ ngơi, mọi người như được đại xá, nhanh như chớp biến mất khỏi tầm mắt của Hoa Trọng Vũ.

      “Sắc trời còn sớm, cung chủ cùng Hạc công tử bằng sớm nghỉ ngơi ?” Đoạn Vô Cầm đề nghị , cũng muốn cùng Cao Lập ở nơi này mắt to trừng mắt , thuận tiện quan sát Hoa Trọng Vũ cùng Hạc Thương Lan tình chàng ý thiếp, cảnh tượng ngươi nùng ta nùng, chỉ là ngẫm lại hai người này thành đôi, liền cảm thấy hàn ý bức người.

      Cao Lập bất mãn trừng mắt Đoạn Vô Cầm, biết vì sao, luôn cảm thấy hôm nay Đoạn Vô Cầm hết sức chân chó.

      Hoa Trọng Vũ thập phần vừa long đề nghị của Đoạn Vô Cầm, tha thiết mong nhìn Cao Lập : “A Lập a, tại trễ thế này, sợ là có phương tiện an bày chỗ ở cho tướng công ?” Hoa Trọng Vũ mắt như tinh quang nhìn Cao Lập.

      “Phòng khách của Phồn Hoa cung còn rất nhiều, cung chủ cần lo lắng.” Cao Lập trảm đinh tiệt thiết , quỷ tâm tư của Hoa Trọng Vũ sớm bị nhìn thấu, thả Hạc Thương Lan ra là chuyện, bắt thản nhiên thừa nhận ván đóng thuyền lại là chuyện khác.

      “Ngươi đều là khách phòng phải dùng chiêu đãi khách nhân. Tướng công cũng phải người ngoài, làm sao có thể để huynh ấy ngủ phòng khách đâu.” Hoa Trọng Vũ bĩu môi .
      Hạc Thương Lan thẳng đến bên, nhìn bụi hoa thược dược, bỗng nhiên cảm thấy trong bóng đêm yên tĩnh kia màu đỏ lại hết sức chói mắt.

      Gió đêm thổi, khí bên ngoài làm cho người ta cảm thấy dễ chịu, về phần đối thoại của chủ tớ đằng kia vô tâm thưởng thức, dù sao sớm nhận định đó là cái mưu, tuy rằng mưu này trình diễn có chút hoang đường, nhượng đến nay cũng ràng.

      Hoa Trọng Vũ bất mãn nhìn Hạc Thương Lan chút để ý, đối với Cao Lập : “A Lập a, ngươi xem, tướng công đều bị ngươi chọc tức giận.”

      Cao Lập bất đắc dĩ nhún vai, vì sao cung chủ nhà mình nghĩ đến mặt khác rồi.

      “Là các ngươi đối thoại rất nhàm chán làm Hạc công tử cảm thấy buồn ngủ, cho nên tình nguyện thưởng thức gió đêm để xua tan buồn ngủ, cũng muốn nghe các ngươi ở trong này vô nghĩa.” Đoạn Vô Cầm tàn khốc lên thực phủ phàng.

      ra là thế.” Hoa Trọng Vũ hiểu gật gật đầu, tiếp tục : “A Lập a, tuy rằng ta nghĩ cùng ngươi vô nghĩa nữa, nhưng là ta lại càng muốn cho tướng công ngủ phòng khách đâu.”

      “Như vậy theo ý cung chủ Hạc công tử ngủ ở chỗ nào thích hợp?” Cao Lập lạnh giọng hỏi, trong mắt tràn đầy uy hiếp.

      “Kỳ , ta phải là người bảo thủ, ta để ý động phòng trước đâu.” Hoa Trọng Vũ ngượng ngùng , ánh mắt nhìn phía Hạc Thương Lan tràn đầy nhu tình.

      “Ta để ý......” Mới vừa rồi Hạc Thương Lan luôn luôn giả câm điếc, giờ thể nhịn được nữa đưa ra kháng nghị, đùa giỡn cái gì, cho dù muốn động phòng, đối tượng cũng vĩnh viễn có khả năng là vị cung chủ kỳ ba này của Phồn Hoa cung.

      “Kia ý tướng công là......” Thanh Hoa Trọng Vũ có chút nghẹn ngào, ánh mắt nhìn chằm chằm Hạc Thương Lan .

      “Phòng khách là được rồi.”

      “Như vậy chẳng phải là ủy khuất tướng công?” Hoa Trọng Vũ tiếp tục dụ hoặc .

      Đùa, cùng ngươi ngủ mới là ủy khuất!

      Trong lòng Hạc Thương Lan ngừng oán thầm, thể tưởng được đời cư nhiên có nữ hài tử như thế ...... bảo thủ ...... Hay là, tại nữ nhân giang hồ đều là như vậy?

      Ở ngoài mặt, như cũ sợ hãi đứng ở nơi đó trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn ra biểu cảm gì : “Nếu cung chủ muốn ta ngủ phòng khách như vậy ta có cái đề nghị.” xong, ánh mắt Hạc Thương Lan chút để ý liếc hướng hai người xem náo nhiệt bên cạnh, tiếp tục : “ biết hai vị hộ pháp có thể thu dụng tại hạ đêm?”

      Cao Lập nghiêm cẩn gật gật đầu.

      Đoạn Vô Cầm lần đầu tiên thấy Cao Lập gật đầu tốc độ mau như vậy.

      suy nghĩ động phòng sao?” Hoa Trọng Vũ như cũ cam lòng hỏi.

      Hạc Thương Lan kiên định lắc đầu, tốc độ cùng Cao Lập chỉ có hơn.

      “Như vậy, tướng công tối nay ngủ ở chỗ nào?”

      Hạc Thương Lan mặt biểu cảm dùng ngón tay chỉ Đoạn Vô Cầm : “Liền ngủ nơi !”

      Gặp Hạc Thương Lan lựa chọn Đoạn Vô Cầm, Cao Lập bỗng nhiên cảm thấy tâm tình phức tạp đến cực điểm, xem ra địch ý của thể quá mức ràng cho nên Hạc Thương Lan tại liền bắt đầu nhìn khó chịu.

      “Vì sao là ta?” Đoạn Vô Cầm thụ sủng nhược kinh trừng lớn hai mắt, bộ khó có thể tin.

      Hạc Thương Lan liếc mắt cảnh cáo, Đoạn Vô Cầm thức thời ngậm miệng lại.

      “Còn trước dẫn đường?” Hạc Thương Lan nhíu mày.

      Đoạn Vô Cầm làm cái thỉnh thủ thế, thông minh ở phía trước tới.

      “A Lập --” Hoa Trọng Vũ lưu luyến nhìn phương hướng Hạc Thương Lan cùng Đoạn Vô Cầm rời , thanh ai oán ở trong trời đêm càng trở nên bén nhọn.

      Cao Lập đánh cái ngáp thứ ba mươi, tại quan tâm nhất phải tương lai Phồn Hoa cung, mà là khi nào có thể trở về ngủ.

      “Cung chủ có gì phân phó.”

      “Quản nàng dâu của ngươi cho tốt, cho quyến rũ tướng công của ta!” Hoa Trọng Vũ tức giận dậm chân, nhịn được quệt miệng .

      Cao Lập gật gật đầu, đờ đẫn nhìn theo bóng dáng Hoa Trọng Vũ biến mất trong tầm mắt.

      Thẳng khi đến cửa, nháy mắt Cao Lập mới đột nhiên bừng tỉnh, cái gì kêu quản tốt nàng dâu của , đến nay vẫn là đơn mình có được a!

      Phịch tiếng, cửa bị cước đá văng ra, Cao Lập nghiến răng nghiến lợi : “Đáng chết, vì sao mỗi lần đều đem ta cùng Đoạn Vô Cầm lưu manh xả đến cùng nhau.”

      Ánh trăng càng lúc càng mờ nhạt, phía Đông dâng lên chút bàng bạc, Hạc Thương Lan cùng Đoạn Vô Cầm nhìn nhau, hai người ánh mắt cái so với cái càng thâm trầm, ai cũng đành lòng đánh vỡ yên tĩnh trước mắt.

      Nửa ngày, Đoạn Vô Cầm thở dài, kính cẩn thi lễ : “Thuộc hạ tham kiến Truy Phong Sử.”

      Hạc Thương Lan lắc đầu, khóe miệng trào phúng cười, : “Nếu Ma Giáo nhận ta làm chủ tử sao lại để Phồn Hoa cung đem ta giam giữ năm năm đâu.”

      Năm năm đến, Ma Giáo đối với đúng là chẳng quan tâm, dường như mặc ở Phồn Hoa cung tự sinh tự diệt, mỗi khi nghĩ đến điều này Hạc Thương Lan phẫn nộ cùng bất mãn tràn đầy trong lòng, thế nào cũng tiêu tan, giống như cây bén nhọn bất tri bất giác sớm mọc rễ ở đáy lòng.

      Đoạn Vô Cầm cúi đầu thấp, bộ muốn lại thôi.

      ......” Hạc Thương Lan hừ lạnh tiếng, đối với Tiết Như Bích căm hận sớm căm thù đến tận xương tuỷ, nhưng là muốn nhìn Tiết Như Bích lần này tính toán dùng cái gì lí do thoái thác vì chính mình giải vây.

      “Truy Phong Sử có điều biết, Ngự Phong Sử sở dĩ đối với tình huống của người chẳng quan tâm, là bởi vì ...... Hữu tâm vô lực......” Đoạn Vô Cầm suy nghĩ tìm từ sợ sai từ càng làm cho Hạc Thương Lan cùng Tiết Như Bích hiểu lầm càng sâu.

      “Hữu tâm vô lực?” Hạc Thương Lan cười lạnh ngừng, đối với Đoạn Vô Cầm lấy cớ có vài phần tư thế xem thường.
      honglakfujjko thích bài này.

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 12: Chân tướng cẩu huyết như thế





      Nếu thế giới này người điên cuồng nhất là ai, nếu Tiết Như Bích xếp thứ hai, như vậy Hạc Thương Lan tin tưởng thứ nhất nhất định đường đầu thai, Tiết Như Bích tuyệt đối là cái loại chó cắn ngụm, liều chết cũng muốn cắn trở về.

      Vô luận lý do gì, cũng trở thành lấy cớ cứu , uổng phí xem Tiết Như Bích như tay chân huynh đệ, giờ xem ra, đúng là tự mình đa tình.

      Gặp mâu quang Hạc Thương Lan càng ngày càng lạnh, trong lòng Đoạn Vô Cầm bất an càng ngày càng nặng, nghĩ tình hình Tiết Như Bích gần đây, cảm xúc khỏi kích động đứng lên, : “Kỳ , tại tình huống Ngự Phong Sử cũng phải tốt lắm.”

      phải tốt lắm?” Hạc Thương Lan mày kiếm nhướng lên, cất cao giọng : “Như vậy ngươi xem, là thiếu tay thiếu chân, vẫn là tai điếc mắt mù?”

      Đoạn Vô Cầm gật gật đầu, bi thương : “Truy Phong Sử mất tích lâu sau, ánh mắt Ngự Phong Sử liền nhìn thấy.”

      Thân thể hơi ngừng lại, nắm tay chặt giấu ở trong cổ tay áo, Hạc Thương Lan lắc đầu, nhìn kỹ Đoạn Vô Cầm, tựa hồ muốn xem có thần sắc khác thường nào từ trong mắt .

      Ánh mắt Đoạn Vô Cầm dị thường kiên định.

      ...... ...... ...... ...... Nhìn thấy?” Thanh Hạc Thương Lan có chút run run, ánh mắt cũng lờ mờ tốt hơn, cảm xúc làm cho người ta khó có thể nắm lấy.

      Đoạn Vô Cầm gật gật đầu, trong mắt tràn đầy bất đắc dĩ.

      Bỗng nhiên cười lạnh tiếng, Hạc Thương Lan : “ cần với ta, là vì ta mà khóc đến mù.” Biết này ý tưởng khoa trương lại giả tạo, Hạc Thương Lan vẫn hỏi thử, tình nguyện chân tướng là như thế vớ vẩn, cũng nguyện tình hướng tới phương hướng càng đáng sợ hơn.

      Nếu, Tiết Như Bích là bị người ám toán mà mù, như vậy tại Ma Giáo chẳng phải là làm người ta lo lắng? Thân là Ma Giáo Truy Phong Sử, tuyệt đối cho phép có loại tình huống này phát sinh.

      Đoạn Vô Cầm thở dài : “Nếu là như vậy tốt rồi, chỉ tiếc, Ngự Phong Sử là bị người ám toán mà mù hai mắt.”

      có khả năng......” Hạc Thương Lan trảm đinh tiệt thiết đánh gãy Đoạn Vô Cầm, “Phóng tầm mắt đương kim võ lâm, người có thể ám toán có mấy người chứ.”

      Này danh môn chính phái luôn luôn tự khoe quang minh chính đại, tại sao lại dùng tủ đoạn hèn hạ như thế, mà hắc đạo võ lâm, luôn luôn Ma Giáo làm chủ, có ai dám công nhiên khiêu khích nó địa vị. Nghĩ như thế, Hạc Thương Lan đúng là cảm thấy giải thích Đoạn Vô Cầm gần như vớ vẩn.

      “Thuộc hạ cũng cảm thấy thể tưởng tượng, nhưng người này thân thủ nhanh nhẹn, các trưởng lão đuổi theo cũng chỉ thấy góc áo người nọ.”

      Bên trong bị ánh nến chiếu sáng trưng, Hạc Thương Lan lại bỗng nhiên cảm thấy hào quang kia là như thế chói mắt.

      Tiết Như Bích luôn luôn khinh cuồng, cao ngạo như vậy, lại từ đây sinh hoạt trong bóng tối, thể nhìn đến thế giới rực rỡ, làm bạn chỉ có vĩnh hằng tịch, đó là loại thế nào tuyệt vọng!

      Chính là ngẫm lại, Hạc Thương Lan liền cảm thấy đau lòng.

      “Ma Giáo chúng trải rộng thiên hạ, chẳng lẽ tìm thể tìm được kỳ nhân dị sĩ để chữa trị cho ?”

      “Thuộc hạ hổ thẹn!”

      câu hổ thẹn, làm Hạc Thương Lan nuốt lấy câu kế tiếp vào bụng, bằng vào nhân lực cùng tài lực của Ma Giáo, nếu cũng chưa có biện pháp trị liệu ánh mắt Tiết Như Bích như vậy chỉ có loại khả năng, cũng là tệ nhất khả năng, ánh mắt Tiết Như Bích thể chữa khỏi.

      Hạc Thương Lan hận nghiến răng nghiến lợi, chưởng bổ về bàn trà phía trước.

      Bàn trà vỡ nát, Đoạn Vô Cầm đau lòng nhíu mày, bất động thanh sắc : “Nếu như vậy có thể dễ chịu chút, thuộc hạ đem cái khác lại.”

      Tự biết đuối lý, Hạc Thương Lan bất đắc dĩ bĩu môi, vội hỏi: “Quên , còn sớm, ngươi trước nghỉ ngơi , miễn cho bị người phát .”

      Ép buộc ngày, Đoạn Vô Cầm lúc này cũng tâm lực tiều tụy, gặp Hạc Thương Lan xoay người vào trong đến nằm giường ở trong phòng, Đoạn Vô Cầm từ từ lui ra ngoài, thuận tay đem cửa phòng đóng lại.

      Dọc theo hành lang dài được vài bước, Đoạn Vô Cầm bỗng nhiên ý thức được mấu chốt vấn đề, nơi đó, là phòng của ?

      Đây là trong truyền thuyết tu hú chiếm tổ chim khách?

      có biện pháp, quan lớn đè chết người, ai làm cho người ta là Truy Phong Sử, chính mình chính là Ma Giáo cái nho đường chủ đâu!

      Kỳ , nằm vủng ở Phồn Hoa cung là việc sai, ít nhất ở trong này phong cảnh vô hạn là hữu hộ pháp, trừ bỏ cung chủ có thể cần băn khoăn bất luận kẻ nào, bao gồm cái kia luôn ra vẻ đạo mạo Cao Lập.

      Cao Lập sau khi trở lại phòng vội vàng tắm rửa cái, liền lòng như lửa đốt tiến vào ổ chăn, tính toán cùng chu công ước hẹn, nhìn thâm quầng ánh mắt trong gương càng ngày càng nặng, Cao Lập đầu ngã quỵ, dùng chăn đem mình trùm kín.

      Mông lung trong lúc đó, buồn ngủ dần dần dày, ý thức bắt đầu có chút mơ hồ.

      Hoảng hốt tựa hồ nghe đến trận tiếng bước chân đều đều bước tới, tiếng bước chân đúng là càng ngày càng gần, cho đến tới gần cửa.

      Cao Lập mơ mơ màng màng nằm ở giường, cho rằng chính mình xuất ảo giác, tiếng bước chân bất quá là tự mình suy nghĩ.

      Lão thiên gia tựa hồ tận lực cùng đối địch, leng keng cạch cạch tiếng gõ cửa lập tức vang lên.

      Cao Lập từ giường nhảy lên, tùy tay lấy áo choàng khoát lên người, mặt gắt gỏng bước về phía cửa. Cao Lập thầm thề ở trong lòng, nhất định phải đem kẻ quấy rầy mộng đẹp của đánh cho quỳ xuống đất cầu xin tha thứ.

      Kéo cửa ra, khuôn mặt của Đoạn Vô Cầm tựa tiếu phi tiếu dần dần phóng đại ở trước mắt.

      Cao Lập nắm chặt nắm tay, trong lòng ngừng báo cho chính mình xúc động là ma quỷ, lúc này đành lòng, về sau chắc chắn nhẫn đến hộc máu.

      Này gia hỏa khó chơi, vẫn là thiếu trêu chọc là được, đè nén lửa giận trong lòng, Cao Lập cố gắng trấn định : “ trễ thế này, ngươi tới làm cái gì?”

      “Ta có chỗ ngủ.” Đoạn Vô Cầm ánh mắt mạo hiểm, nhìn chằm chằm giường Cao Lập.

      “Phồn Hoa hoa cung có rất nhiều phòng khách.” Cao Lập lại lần nữa cường điệu, , Phồn Hoa cung to như vậy, mấy trăm gian phòng khách, thế nào liền hỏi thăm người khác đâu?

      “Phòng khách lâu có người quét dọn, bẩn.” Đoạn Vô Cầm u oán nhìn , trông như tiểu nàng dâu bị mẹ chồng la mắng.

      “Khụ khụ......” Cao Lập bị nhìn cả người được tự nhiên, lui về phía sau hai bước : “Ngươi có thể đến chỗ Tư Đồ U nơi đó.” Lúc này Cao Lập mới phát , tồn tại của người nào đó thế nhưng như thế vĩ đại.

      “Ngươi vừa rồi cũng thấy, tên kia bản mượn gió bẻ măng có thể đạt tới đỉnh cao, ta sợ hãi mưu đồ gây rối đối với ta.” Đoạn Vô Cầm hai tay vịn khung cửa, chống đỡ sức nặng thân thể, đứng ở cửa bị ngăn chận.

      “Chẳng lẽ ngươi sợ giựt tiền sao?” Cao Lập cảm thấy tất yếu vì mọi người thỉnh cái phu tử, huấn luyện bọn họ chút trình độ ngôn ngữ, miễn cho bọn họ luôn nghĩ ra được đống rác lấy cớ xuất ra dọa người.

      Huống hồ, Phồn Hoa cung cũng nghèo đến nỗi phải làm cho bọn họ cướp bóc người trong nhà ?

      “Ngươi vừa mới qua, gần đây Phồn Hoa cung chi rất nhiều.” Đoạn Vô Cầm đem Cao Lập mới vừa rồi lấy cớ ra.

      Cao Lập ảo não thôi, đúng là tự lấy đá đập chân mình.

      “Hơn nữa, ta càng sợ A U cướp sắc!” Đoạn Vô Cầm cố ý làm bộ dáng hoảng sợ nhìn Cao Lập.

      Cao Lập yên lặng thối lui đến bên, nhượng ra cái chỗ hổng để Đoạn Vô Cầm tiến vào.

      thể tưởng được lực ảnh hưởng của Hoa Trọng Vũ cư nhiên ở mọi lúc mọi nơi, ngay cả Đoạn Vô Cầm đều bị nàng truyền nhiễm, lại hoặc là bản thân Đoạn Vô Cầm cùng Hoa Trọng Vũ chính là cá mè lứa, chẳng qua là che giấu tương đối sâu thế cho nên chính mình hôm nay mới phát bộ mặt chân của .

      Nhìn người nào đó chiếm lấy giường của mình, Cao Lập bỗng nhiên cảm thấy nếu mới vừa rồi đồng ý nhượng Hạc Thương Lan ngủ ở phòng Hoa Trọng Vũ, có phải hay tại phiền toái liền phát sinh.

      Lấy tay vỗ trán của bản thân, Cao Lập ở trong lòng mắng đáng chết, chính mình làm sao có thể có cái loại này ý tưởng, hay là gần đèn sáng, gần mực đen, trường kỳ cùng Hoa Trọng Vũ và Đoạn Vô Cầm người như vậy làm bạn, cũng theo sa đọa!
      fujjko thích bài này.

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 13: Bái kiến bà mối




      Nằm ở giường, nhìn căn phòng lớn mà trống trải, Hạc Thương Lan lại có loại cảm giác dường như cách mấy đời, tự do tới quá mức đột nhiên, thế cho nên tại như cũ cảm thấy đó như là cảnh trong mơ thình lình xảy ra, sợ nhắm mắt lại mộng liền tỉnh. Tỉnh lại sau, đối mặt như trước là tường đồng vách sắt, ánh mắt chỉ có thể được bốn bức tường nhà tù, gần như quên màu sắc bầu trời.

      cứ như vậy ra sao?” Hạc Thương Lan lầm bầm lầu bầu, hồi tưởng chuyện xảy ra mấy ngày nay, tự giễu lắc đầu, trong mắt tràn đầy khó có thể tin.

      Vô luận mục đích chân thực của Phồn Hoa cung là cái gì, dù sao dựa theo tình thế trước mắt trận giao dịch này đều có chịu thiệt, lấy được tự do là việc quang trọng nhất, về phần nghi vấn cùng phiền não tạm thời để qua sau đầu quên .

      Mông lung bên trong, tinh thần dần dần mê màng, vừa ngủ dậy, này đúng là đêm vô mộng.

      Sáng sớm, nhìn ánh nắng chói lọi ngoài cửa sổ, loại cảm giác ấm áp này lâu có, khóe miệng Hạc Thương Lan kìm lòng được thản nhiên nhàn nhạt ý cười.

      Tiếng gõ cửa truyền đến nhàng.

      Hạc Thương Lan vui nhíu mày, hướng về phía ngoài cửa : “Người nào?”

      “Tướng công, ta đến hầu hạ ngươi rửa mặt.” Thanh Hoa Trọng Vũ từ ngoài cửa truyền đến, thanh quen thuộc, ngữ điệu quen thuộc, gây cho Hạc Thương Lan cảm giác muốn buồn nôn cùng run rẩy.

      “Bực này việc , cần làm phiền cung chủ ?” Hạc Thương Lan tức giận , mỗi khi cho rằng có thể thích ứng với hành động lạ lùng của Hoa Trọng Vũ Hoa Trọng Vũ luôn kịp thời làm cho thêm chấn động mới.

      “Ai u, tướng công, ngươi là thẹn thùng thôi?” Tuy rằng cách cánh cửa, trước mắt Hạc Thương Lan bỗng nhiên ra bộ dáng hưng phấn của Hoa Trọng Vũ.

      Bị ý tưởng thực tại ghê tởm phen, Hạc Thương Lan thập phần thức thời từ giường đứng lên, cam nguyện tới mở cửa ra.

      Hoa Trọng Vũ bưng đồ dùng rửa mặt đứng ở trước cửa, ân cần nhìn Hạc Thương Lan, thực có vài phần bộ dáng hiền thê lương mẫu.

      Ở Hoa Trọng Vũ hầu hạ, Hạc Thương Lan đơn giản rửa mặt chải đầu phen.

      “Tướng công, cùng bái kiến bà mối chúng ta ?” Lúc Hạc Thương Lan ngẩn người Hoa Trọng Vũ bỗng nhiên đề nghị .

      “Bà mối?” Hạc Thương Lan cau mày rất là hiểu, mặt treo đầy dấu chấm hỏi.

      Hoa Trọng Vũ bức thiết gật gật đầu, thập phần tự giác giải thích : “Nếu là có Tần minh chủ nhắc nhở, ta sợ là vĩnh viễn cũng biết tướng công ngươi bị nhốt tại địa cung chịu khổ, cho nên, là bà mối của chúng ta tuyệt sai, này ly rượu bà mối nhưng là hoàn toàn xứng đáng.”

      Hoa Trọng Vũ loại này lấy cớ lung tung Hạc Thương Lan sớm biết nhưng thể trách, chừng ngày nào đó Hoa Trọng Vũ tìm được cái cớ đường hoàng đặt tại trước mặt , mới có thể cảm thấy bình thường đâu.

      Trong ánh mắt lên chút trào phúng cùng nghiền ngẫm, Hạc Thương Lan hơi cúi xuống, nhìn tới mâu quang tràn đầy nhiệt tình của Hoa Trọng Vũ, mặn nhạt : “Chẳng lẽ bởi vì ta bị nhốt bên trong địa cung, ngươi liền nhận định ta là tướng công của ngươi, như vậy trong địa cung còn rất nhiều đồ đệ của Ma Giáo, ngươi lại tính toán xử lý như thế nào?”

      “Tướng công, ngươi rốt cục thừa nhận quan hệ của chúng ta!” Hoa Trọng Vũ hưng phấn mà nhìn , tự động loại bỏ đoạn sau của câu kia.

      Hạc Thương Lan nhướng mi thành hình cong đẹp mắt, tựa hồ quên đối tượng trước mắt là dầu muối tiến Hoa Trọng Vũ, cùng nàng giảng đạo lý tựa hồ là đàn gảy tai trâu.

      Thừa dịp lúc Hạc Thương Lan trầm tư, Hoa Trọng Vũ nắm mạnh tay , bước nhanh ra ngoài cửa.

      Hạc Thương Lan bị hành động bất ngờ của nàng khiến cho thập phần được tự nhiên, lại nhịn được tò mò nàng lại hội làm ra cái trò gì kinh thế hãi tục nữa.

      Xuyên qua hành lang gấp khúc dài, hai người đến mảnh sân hẻo lánh.

      Trong viện giả sơn lương đình được xây dựng thập phần cầu kỳ, mang vài phần dáng dấp vùng sông nước Giang Nam.

      Trước hòn giả sơn lão giả mặc áo xám nhìn phương xa xuất thần.

      “Tần minh chủ hai ngày này có tốt ?” Hoa Trọng Vũ yên lặng buông tay hai người nắm chặt ra, tiến lên bước, hướng về lão giả đứng thẳng cất bước đến.

      Tần Kình Phong nghe tiếng xoay người lại, mặt vui mừng nhìn Hoa Trọng Vũ : “Đa tạ Hoa cung chủ quan tâm, nhận được chiếu cố lão phu ở Phồn Hoa cung hết thảy đều rất tốt.”

      Hoa Trọng Vũ gật gật đầu : “Ta cũng hi vọng Tần minh chủ hết thảy mạnh khỏe, nếu như ngươi khỏe, ai tới làm bà mối cho ta a.”

      “Khụ khụ......” Tần Kình Phong phải có xấu hổ nhìn Hoa Trọng Vũ, rối rắm tìm từ nửa ngày, cách nửa ngày cẩn thận : “ thể tưởng được Hoa cung chủ lời vẫn nhanh như vậy, quả nhiên là thiếu niên a, vĩnh viễn ngây thơ hồn nhiên, là làm lão phu hâm mộ thôi.”

      Nghe câu này, Hoa Trọng Vũ nhưng là thập phần tán thành : “Tần minh chủ lời hết sức chính xác, loại này nếu như tự mình trong miệng ta ra tự nhiên là thiên chân hồn nhiên, nếu là tự trong miệng Tần minh chủ ra, chỉ sợ bị người ta là già mà hiểu lễ nghĩa.”

      “Phốc......” Luôn luôn trầm mặc Hạc Thương Lan cũng nhịn được cười lên tiếng, thể tưởng được lực sát thương Hoa Trọng Vũ thế nhưng cường đại như thế, nhìn Tần Kình Phong kia bộ dáng cam chịu, trong lòng Hạc Thương Lan sớm cười nở hoa, từ xưa chính tà bất lưỡng lập, đối với vị võ lâm minh chủ nhậm chức nhiều năm này được xưng lấy đức thu phục người, là hết sức thích.

      Nhìn quen sóng to gió lớn, lời vô tâm hữu ý kia của Hoa Trọng Vũ, Tần Kình Phong làm như thấy nhưng thể trách, chút phật lòng nhàng cười, xem như đáp lại.

      Tiếng cười Hạc Thương Lan thành công hấp dẫn chú ý của Tần Kình Phong, Tần Kình Phong như lơ đãng ở mặt nhìn lướt qua, trong mắt lên tia kinh ngạc cùng thần sắc phức tạp, chính là trong nháy mắt, hồi phục lại quay về bình tĩnh, dường như mới vừa rồi hết thảy đều bất quá chỉ là nhìn nhầm.

      Tần Kình Phong đem ánh mắt thu hồi, đối với Hoa Trọng Vũ : “Vừa mới nghe Hoa cung chủ muốn lão phu làm mối, hay là Hoa cung chủ sắp có việc vui?”

      Hoa Trọng Vũ mím môi, khôi phục vài phần tư thái nữ nhi, tính khí bưu hãn thu liễm chút, : “ sai, này chén bà mối rượu, Tần minh chủ nhất định phải uống a.”

      “Đó là tự nhiên, có thể trở thành bà mai của Hoa cung chủ, lão phu là vinh hạnh. Chính là biết, đến tột cùng là người phương nào lại có được phúc phận này, có thể được đến Hoa cung chủ ưu ái?” Đến tột cùng là cái nào muốn sống, cư nhiên dám cưới vị trước mắt này, đây mới là tiếng lòng giờ phút này của Tần Kình Phong.

      Hoa Trọng Vũ mỉm cười nhìn Hạc Thương Lan, mâu quang chứa tràn đầy nhu tình.

      Hạc Thương Lan hận thể tìm cái hang để chui vào , nhưng nhìn đến thần sắc khó tin của Tần Kình Phong, khoái cảm trả thù tự nhiên sinh ra, khóe miệng khỏi lên chút đắc ý cười.

      “Vị công tử này thoạt nhìn rất quen mặt?” Tần Kình Phong quang minh chính đại đánh giá Hạc Thương Lan, tuy rằng chỉ cách năm năm, lúc trước thiếu niên ngây ngô kia sớm trút ngây ngô góc cạnh, biến thành công tử nhàng, nhưng này ngũ quan quen thuộc cùng ánh mắt lãnh nghị chút thay đổi, Tần Kình Phong dám khẳng định, thiếu niên trước mắt phải người khác mà đúng là người mà năm đó làm người ta nghe tin sợ mất mật Ma Giáo Truy Phong Sử -- Hạc Thương Lan.

      Toàn bộ giang hồ, gió êm sóng lặng lâu lắm, tựa hồ khúc nhạc dạo bão táp tiến đến phía trước, tương lai lâu chắc chắn nhấc lên hồi tinh phong huyết vũ.
      fujjko thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 14: Buộc định minh chủ làm bà mối





      “Vị công tử này thoạt nhìn, đúng là cùng Ma Giáo Truy Phong Sử Hạc Thương Lan có vài phần rất giống nhau!” Tuy rằng sớm nhìn thấu thân phận của Hạc Thương Lan, nhưng là Tần Kình Phong nhưng vội toạc ra, loại chuyện này là muốn đối phương chủ động thừa nhận mới tốt, miễn cho chính mình lưu lại nhàn thoại.

      Ánh mắt Hạc Thương Lan lên tia mỉa mai, này lão hồ li, thoạt nhìn võ công so với năm đó có phần sa sút, nhưng bản giả vờ giả vịt lại tăng ít.

      khí tựa hồ trong nháy mắt đọng lại, Tần Kình Phong ung dung nhìn chằm chằm Hoa Trọng Vũ giật mình ở nơi đó, thể tưởng được luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng Hoa Trọng Vũ thế nhưng cũng có thời điểm á khẩu trả lời được, loại này trường hợp đúng là ngạc nhiên đâu.

      Lúc này Phồn Hoa cung có thể khắp nơi là địch, cùng Ma Giáo đám hỏi, khác nào cùng toàn bộ bạch đạo võ lâm công nhiên khiêu khích, chớ Hoa Thanh Tuyệt sớm còn ở nhân gian, cho dù Hoa Thanh Tuyệt sống lại, chỉ sợ cũng cho phép tình đại nghịch bất đạo như thế phát sinh ở Phồn Hoa cung ?

      Gặp Hoa Trọng Vũ lâu , trong lòng Hạc Thương Lan khỏi có chút lo lắng, đối với tình cảnh chính mình chút lo lắng, bằng vào võ công của năm đó sợ là trừ bỏ Hoa Thanh Tuyệt cũng ít người có thể thắng được , mà lại ở trong địa cung dốc lòng luyện võ công phu sớm nâng cao rất nhiều, có thể đạt tới cảnh giới tột đỉnh, đừng là cao thủ nhất nhì của Phồn Hoa cung, cho dù là võ lâm minh chủ trước mắt này tự thân xuất mã, cũng để vào mắt.

      Luôn luôn xảo trá tai quái Hoa Trọng Vũ đột nhiên trở nên an tĩnh, làm có chút khó có thể thích ứng. Hay là, lời Tần Kình Phong đánh thức lý trí còn sót lại của nàng, làm nàng ý thức được Phồn Hoa cung sắp tai vạ đến nơi?

      Nghĩ như vậy, Hạc Thương Lan lo lắng càng sâu, ánh mắt khỏi hướng Hoa Trọng Vũ nhìn thêm chút thân thiết.

      Làm như cảm ứng được nhìn chăm chú, Hoa Trọng Vũ hướng về phía bướng bỉnh trừng mắt nhìn.

      Hạc Thương Lan oán hận khẽ cắn môi, quan tâm vớ vẩn làm cái gì, biết có Hoa Trọng Vũ tồn tại, chỉ sợ vĩnh viễn đều chỉ là người khác đau đầu!

      “Tần minh chủ!” Hoa Trọng Vũ đột nhiên mở miệng .

      Tần Kình Phong sửng sốt, vốn tưởng rằng Hoa Trọng Vũ là lựa chọn trầm mặc vì chột dạ, Tần Kình Phong suy tư ở trong lòng như thế nào tận tình khuyên bảo khuyên giải nàng, dù sao thân là trưởng bối, thể trơ mắt nhìn nàng cùng tà ma ngoại đạo làm bạn.

      “Hoa cung chủ.” Tần Kình Phong hiểu nhìn Hoa Trọng Vũ, biết nên đáp lại như thế nào. ràng hẳn là chất vấn Hoa Trọng Vũ, khí lúc này lại trở nên dị thường quỷ dị, phát triển tới phương hướng thể tưởng tượng.

      Hoa Trọng Vũ yên lặng lui về phía sau mấy bước, hướng tới bên Hạc Thương Lan đứng dựa vào, mặt khẩn cầu cùng lấy lòng nhìn Tần Kình Phong.

      Tần Kình Phong bị nàng nhìn mạc danh kỳ diệu, toàn thân đều cảm thấy được tự nhiên.

      “Tần thúc thúc.”

      “Hoa......” Tần Kình Phong gặp Hoa Trọng Vũ lấy thế giao thân phận vãn bối chào hỏi , khỏi vội vàng dừng lại, miễn cưỡng đem hai chữ cung chủ suýt nữa thốt ra nuốt xuống, : “Thế chất nữ có nỗi niềm gì khó , cứ đừng ngại.”

      Hoa Trọng Vũ gật gật đầu : “ là nỗi niềm khó , như vậy chất nữ nên hơn.”

      Tần Kình Phong suýt nữa nổi cáu, lại ngại thân phận nên phát tác, chỉ có thể đứng sững sờ ở nơi đó .

      Làm như thập phần vừa lòng phản ứng của Tần Kình Phong, Hoa Trọng Vũ nhàng lắc đầu, nhấc lên khóe miệng : “Tần thúc thúc, người là võ lâm minh chủ, võ lâm Thái Sơn Bắc Đẩu, như là vị thần thực . Ở trong lòng vãn bối, chỉ bội phục qua hai người, là gia phụ, người khác chính là Tần thúc thúc.”

      Bỗng nhiên bị Hoa Trọng Vũ tôn kính đưa lên cao như vậy, Tần Kình Phong có chút thụ sủng nhược kinh nhìn Hoa Trọng Vũ, : “Lão phu cũng chỉ là hư danh mà thôi, đảm đương nổi địa vị phô trương như thế.”

      Tuy rằng hưởng thụ cảm giác được người khác tâng bốc nhưng Tần Kình Phong như cũ phát huy phẩm chất khiêm tốn truyền thống.

      “Cho nên, vãn bối tin tưởng, lá gan của thúc cũng tất nhiên là siêu phàm thoát tục. Này phàm phu tục tử, làm sao có thể so sánh cùng người.” Hoa Trọng Vũ tiếp tục vỗ mông ngựa Tần Kình Phong.

      Tần Kình Phong tiếp tục hưởng thụ gật đầu mỉm cười.

      Hạc Thương Lan nghẹn nhìn này già trẻ, biết bọn họ đến tột cùng ý muốn như thế nào.

      Hoa Trọng Vũ thầm kéo hạ ống tay áo Hạc Thương Lan, hướng về phía vụng trộm nháy mắt.

      Hạc Thương Lan dứt khoát nhìn qua.

      Gặp Hạc Thương Lan để ý tới mình, Hoa Trọng Vũ bất đắc dĩ bĩu môi, đối với Tần Kình Phong : “Tần thúc thúc a, tuy rằng tướng công xuất thân Ma Giáo, nhưng là chính là trẻ người non dạ, bị kẻ gian xúi giục mới lầm đường lạc lối, ta tin tưởng ở dưới dẫn dắt sáng suốt của vãn bối, tướng công nhất định có thể thay đổi triệt để, lần nữa làm người tốt.”

      Tần Kình Phong trợn mắt há hốc mồm mà nhìn Hoa Trọng Vũ, trong lòng yên lặng oán thầm: Tiểu bằng hữu, ngươi xác định là lầm đường lạc lối, mà phải trời sinh thị huyết sao?

      Hoa Trọng Vũ thừa dịp Tần Kình Phong ngẩn người, rèn sắt khi còn nóng : “Ta tin tưởng, lấy minh thần võ của Tần thúc thúc, tuyệt đối bởi vì xuất thân mà chia rẽ uyên ương. Cho nên, Tần thúc thúc, rượu mai mối của vãn bối cùng tướng công người trăm ngàn thể cự tuyệt nga!”

      Sao lại thế này, nếu là cự tuyệt thỉnh cầu của Hoa Trọng Vũ tương đương thừa nhận đủ minh thần võ, nếu là đáp ứng thỉnh cầu của Hoa Trọng Vũ chỉ sợ bạch đạo võ lâm dùng ngòi bút làm vũ khí làm uất ức mà chết, bỗng nhiên miệng của nha đầu kia bôi mật đem nâng lên tận trời, sau đó lại đẩy xuống, làm đâm lao phải theo lao?

      “Tần thúc thúc......” Hoa Trọng Vũ tiếp tục làm nũng.

      Tần Kình Phong dở khóc dở cười gật gật đầu, ràng hẳn là cự tuyệt, chính là muốn thừa nhận đủ minh thần võ, như vậy sau này làm thế nào lãnh đạo bạch đạo võ lâm a!

      Hạc Thương Lan yên lặng xoay người, hướng về phía Hoa Trọng Vũ khen ngợi gật gật đầu.

      Mất phen lời lẽ, rốt cục được đến Tần Kình Phong cho phép, Hoa Trọng Vũ phải có kích động nhìn Tần Kình Phong, : “Như thế, mười tám tháng tám, rất hân hạnh mời Tần thúc thúc tham gia hôn lễ của vãn bối cùng với tướng công.”

      “Mười tám tháng tám? tại mùng năm tháng sáu, khoảng cách tới mười tám tháng tám, bất quá chỉ hơn hai tháng, có phải hay hơi vội vàng chút?” Tần Kình Phong khỏi tìm tòi nghiên cứu , tại là càng ngày càng hiểu ý tưởng của vị cung chủ đại nhân trước mắt này.

      vội vàng, chút cũng vội vàng, hai tháng thời gian cũng đủ Tần thúc thúc chuẩn bị hạ lễ.”

      Đây là cướp bóc trắng trợn sao?

      Tần Kình Phong bất đắc dĩ gật gật đầu, trong lòng yên lặng đem cả nhà Hoa Trọng Vũ hỏi thăm phen.

      Hạc Thương Lan tựa hồ cũng bị lời Hoa Trọng Vũ làm kinh sợ, vội hỏi: “Phồn Hoa cung rất nghèo?”

      Hoa Trọng Vũ gật đầu như giã tỏi, nghiêm cẩn : “A Lập , gần nhất Phồn Hoa cung chi rất nhiều.”

      “Cho nên, chúng ta thành thân là vì giảm bớt túng thiếu?” Hạc Thương Lan đột nhiên cảm thấy chân tướng tới quá mức đột nhiên, luôn luôn cho rằng Hoa Trọng Vũ cùng thành thân là cái mưu, chỉ vì cứu vớt võ lâm đồng đạo phen, này ý tưởng chưa từng có dao động, trong nháy mắt, biết đến đáp án, Hoa Trọng Vũ vất vả ép buộc phen là vì giảm bớt chi tiêu Phồn Hoa cung, này đáp án, cũng quá hoang đường!

      Vô luận tình hoang đường cỡ nào, chỉ cần cùng Hoa Trọng Vũ liên hệ ở cùng nhau, đều là như vậy thuận lý thành chương.

      “Động phòng!” Hoa Trọng Vũ sửa chữa .

      Gặp Hạc Thương Lan như cũ dùng ánh mắt hoài nghi nhìn mình, Hoa Trọng Vũ dùng tay vuốt vuốt sợi tóc, bổ sung thêm: “Thuận tiện giảm bớt chi tiêu cho Phồn Hoa cung!”

      Hạc Thương Lan hừ lạnh tiếng, cũng quay đầu lại biến mất khỏi tầm mắt của Hoa Trọng Vũ.
      fujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :