1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nại hà cung chủ rất rêu rao - Đông Li Khả Thái Cúc(c20) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      hehe, ai c ngây ngô k biết gì

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 8: Ai chính tà bất lưỡng lập




      “Cung chủ rất thích đùa.” Đoạn Vô Cầm lau mồ hôi.

      Cao Lập thấy dáng vẻ Đoạn Vô Cầm giờ phút này quẫn bách, tức giận trong lòng sớm tiêu hơn phân nửa, nghĩ chính quan trọng hơn, khỏi truy vấn : “ biết cung chủ có thể cho thuộc hạ biết thân phận của đối phương đượ .”

      Hoa Trọng Vũ gật đầu : “Về công, ngươi là hộ pháp cao nhất ở Phồn Hoa cung, về tư, ngươi là biểu ca ta, là người chí thân với ta, ta có nửa phần giấu diếm ngươi.”

      Nghe Hoa Trọng Vũ như thế, Cao Lập bỗng nhiên có chút cảm động, bình tĩnh mà xem xét, Hoa Trọng Vũ trừ bỏ đại đa số những lúc bình thường, miễn cưỡng cũng coi là được bình thường.

      “Cung chủ cứ đừng ngại, thuộc hạ nhất định đem hôn lễ làm được vô cùng náo nhiệt. Tin tưởng có hữu hộ pháp trợ giúp, tình nhất định thuận buồm xuôi gió.” Cao Lập vụng trộm liếc Đoạn Vô Cầm cái, rất thức thời lên thái độ của mình, thuận tiện lôi kéo vào.

      Tử đạo hữu, bất tử bần đạo, nếu bần đạo nhất định phải chết, đạo hữu ngươi càng có cơ hội sống sót.

      xuất thân danh môn giang hồ, tuổi còn trẻ võ công cũng đạt tới đỉnh cao, ở giang hồ cũng là nhân vật có tiếng tăm.” Hoa Trọng Vũ cẩn thận tìm từ, nghĩ giới thiệu thân phận Truy Phong Sử như thế nào.

      Cao Lập nhịn được bắt đầu cân nhắc đến tột cùng là cái thanh niên tài tuấn nào bị cung chủ nhà mình nhớ thương đến, khỏi đoán : “Là Vô Ưu sơn trang Nam Cung Vũ Lăng?”

      Hoa Trọng Vũ lắc đầu.

      Đoạn Vô Cầm cũng theo suy đoán, : “Chẳng lẽ là chưởng môn tương lai của Thanh Thành phái Mạc Thiếu Côn?”

      Hoa Trọng Vũ tiếp tục lắc đầu.

      Từ đầu đến giờ Lâm Lang chưa mở miệng cũng bắt đầu nổi lên nghi hoặc, thế giới này cho tới bây giờ thiếu cao thủ, nhưng hơn hai mươi tuổi lại có thể được cho là nhất lưu cao thủ rất ít, trừ bỏ vừa rồi kia hai vị, chỉ sợ cũng chỉ còn lại có người kỳ ba khác, Lâm Lang thử tính hỏi: “Chẳng lẽ là Tiết...... Như...... Bích?” Lâm Lang từng chữ xong cái tên kia.

      Nháy mắt cả khách phòng đều an tĩnh.

      Hoa Trọng Vũ nháy mắt, tò mò hỏi: “Tiết Như Bích là ai?”

      Mọi người cuối cùng có thể yên lòng.

      Lâm Lang hảo tâm giải thích : “Tiết Như Bích là Ma Giáo Ngự Phong Sử, lực phá hoại của hắng cùng cung chủ hợp lại càng tăng thêm sức mạnh.”

      Hoa Trọng Vũ như nghĩ tới cái gì gật đầu : “Kia cũng được coi như cao thủ.”

      Mọi người đoán đến đoán , đều là có kết quả, Cao Lập bắt đầu hoài nghi bọn họ có phải hay phán đoán sai lầm phương hướng, có lẽ bọn họ đánh giá cao sức phán đoán cùng thẩm mỹ của Hoa Trọng Vũ, dù sao Hoa Trọng Vũ biết võ công là , cách khác trong mắt Hoa Trọng Vũ tuyệt thế cao thủ có khả năng chính là thiếu niên võ công bình thường.

      Bất quá, phạm vi này cũng quá lớn , làm cho bọn họ như thế nào xuống tay.

      đợi Cao Lập mở miệng oán giận, Hoa Trọng Vũ đánh mà tự khai.

      “Kỳ Lâm Lang đoán đúng phân nửa.”

      Cái gì kêu đúng phân nửa?

      Lâm Lang đoán là: Ma Giáo Ngự Phong Sử.

      Biểu cảm mặt Cao Lập bắt đầu phong phú nổi lên, mê mang, khiếp sợ, khó có thể tin.

      Đúng phân nửa, phải Ngự Phong Sử, như vậy chính là -- Ma Giáo.

      “Đối phương là người của Ma Giáo?” Cao Lập lớn tiếng chất vấn , ánh mắt nhìn về phía Hoa Trọng Vũ cũng trở nên sắc bén đứng lên.

      Hoa Trọng Vũ tận lực tựa cúi đầu thấp, tay phải quấn quấn sợi tóc thưởng thức, có chút xấu hổ : “Kỳ sớm thoát ly Ma Giáo, hơn nữa cùng Phồn Hoa cung chúng ta quan hệ tương đối sâu xa?”

      Sắc mặt Cao Lập càng ngày càng lạnh, bên ngoài ánh mặt trời chiếu khắp nơi, nhưng cách nào sưởi ấm là tiêu tan hàn ý trong lòng , đột nhiên nhớ lại ở địa cung còn giam giữ cái Truy Phong Sử, chính là mấy năm nay quá mức bận rộn, mà Truy Phong Sử kia cũng là an phận thủ thường bị nhốt tại địa cung, Cao Lập sớm đem tồn tại của quên mất còn mảnh, lúc này nghe Hoa Trọng Vũ , khỏi làm cho suy nghĩ tới hướng này.

      “Người mà cung chủ , chẳng lẽ là Hạc Thương Lan?” Cao Lập lần đầu tiên hi vọng chính mình đa tâm, lúc này Cao Lập, đem toàn bộ lực chú ý đều trút ở người Hoa Trọng Vũ, sợ chút lơ là liền bỏ lỡ biểu cảm gì đó dù rất mặt Hoa Trọng Vũ, trăm ngàn cần là đáp án này, nếu là đáp án này, vô luận là , hay là Phồn Hoa cung, đều muốn hậu quả xấu vạn kiếp bất phục.

      Gặp Hoa Trọng Vũ mặt mờ mịt nhìn chính mình, Cao Lập bỗng nhiên cảm thấy tâm tình trầm trọng trước nay chưa có.

      “Hạc Thương Lan là ai?” Hoa Trọng Vũ lắc đầu, bắt đầu chậm rãi suy tư về tên này.

      “Hạc Thương Lan là Ma Giáo Truy Phong Sử, Truy Phong Sử thiếu niên nổi danh, cung chủ biết cũng sao.” Gặp tình phải chính mình tưởng như vậy, mặt Cao Lập nháy mắt có sinh khí, bắt đầu nhẫn nại giải thích .

      Ánh mắt Hoa Trọng Vũ bắt đầu trở nên nóng rực.

      Tim mọi người như bị thắt chặt.

      “Nguyên lai kêu Hạc Thương Lan a, tên này thập phần dễ nghe. Cũng đúng, bộ dạng người kia đẹp mắt như thế, tên đương nhiên khó nghe, hay đây là trong truyền thuyết người cũng như tên?” Hoa Trọng Vũ trừng lớn mắt, tràn đầy tò mò nhìn Cao Lập.

      “Người nọ là Truy Phong Sử?” Cao Lập thầm nắm chặt tay giấu ở trong áo.

      “Ta rồi, sớm còn quan hệ cùng Ma Giáo rồi.”

      Hoa Trọng Vũ như thế tương đương ngầm thừa nhận.

      “Cung chủ --” Trầm mặc Tư Đồ U tận tình khuyên bảo, hi vọng có thể tỉnh lại giờ phút hoang đường này của Hoa Trọng Vũ.

      Hoa Trọng Vũ vẻ mặt vô tội nhìn Tư Đồ U, Tư Đồ U bất đắc dĩ thở dài, sau đem những lời muốn chất vấn nuốt trở về, giương mắt nhìn Đoạn Vô Cầm, loại chuyện này, vẫn là nhượng tả hữu hộ pháp ra mặt .

      Đoạn Vô Cầm hướng Tư Đồ U gật gật đầu, ý bảo yên tâm, trong lòng cũng là nhịn được nổi lên thầm, biết gió đông nam hay tây bắc, cung chủ nhà mình lần này là trúng trận gió nào.

      “Ma Giáo là tà ma ngoại đạo, ta là hang ngũ hiệp nghĩa chi sĩ, sao có thể cùng họ làm bạn?” Đoạn Vô Cầm quyết định phân tích lý lẽ từng chút từng chút đánh tan phòng tuyến của Hoa Trọng Vũ, tuy rằng ràng Hoa Trọng Vũ cùng Hạc Thương Lan trong lúc đó như thế nào, nhưng là bằng vào hiểu biết của đối với Hoa Trọng Vũ, Đoạn Vô Cầm đại khái có thể đoán được tình trải qua, chung quy bất quá là cung chủ nhà mình thời điểm nhàm chán địa cung, thấy Hạc Thương Lan sau biến thành háo sắc.

      “A Cầm, lời ấy sai rồi, phóng tầm mắt ra giang hồ, có nhiều người tự nhận mình là danh môn chính phái, luôn hành hiệp trượng nghĩa, nhưng sau lưng làm biết bao nhiêu hành động xấu xa, gian dâm giết người cướp của, chuyện ác nào làm. Chính hay tà, bạch hay hắc, thể suông là được.” tới chỗ này, Hoa Trọng Vũ bỗng nhiên thở dài, “ thể tưởng được A Cầm ngươi là người tinh xảo đặc sắc như thế, cư nhiên cũng nông cạn như đám phàm phu tục tử, làm ta thương tâm a.”

      Đoạn Vô Cầm biết Hoa Trọng Vũ là ở già mồm át lẽ phải, nhất thời lại tìm thấy lí do thoái thác cùng nàng phản bác, hơn nữa, Hoa Trọng Vũ này ngụy biện lung tung, nhưng nghe qua lại có vài phần đạo lý, chẳng lẽ nông cạn ?
      honglak, fujjkoemilia thích bài này.

    3. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Chị rất chí lý ah .chính hay tà thể chỉ xem bề ngoài ah :yoyo52::yoyo52::yoyo52:
      honglak thích bài này.

    4. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      hành động ra sao mới đáng

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 9: Thỏa hiệp




      Đoạn Vô Cầm lần thứ hai bại trận, ánh mắt ai oán nhìn Lâm Lang .

      Lâm Lang phi thường thức thời, bắt đầu cân nhắc như thế nào bẻ cong tình hình cứu nguy, vì thế : “Cung chủ, biết người cùng Hạc Thương Lan là như thế nào quen biết nhau ?”

      “Đêm qua ta nhàn rỗi nhàm chán, địa cung dạo vòng.”

      như vậy cung chủ là đối nhất kiến chung tình ?” Lâm Lang truy vấn, trong lòng cũng là tính toán như thế nào bổng đánh uyên ương.

      Hoa Trọng Vũ nghiêm cẩn gật gật đầu, bộ dáng thẹn thùng động long người.

      “Hôn nhân đại , liên quan đến hạnh phúc cả đời, nhất kiến chung tình cũng chỉ là của mình cung chủ, quyết định như vậy chẳng phải quá mức qua loa?” Lâm Lang dẫn dắt từng bước .

      Mọi người gật đầu ánh mắt tán dương.

      “Ta cùng là lưỡng tình tương duyệt , chuyện này cũng đồng ý.”

      mặt mọi người đều viết bốn chữ giống nhau: Làm sao có thể.

      Cho dù bọn họ hoài nghi nhân phẩm Truy Phong Sử, nhưng bọn họ hoài nghi chỉ số thông minh cùng thái độ của , trong truyền thuyết Truy Phong Sử làm người cuồng ngạo theo khuôn phép, làm sao có thể coi trọng cung chủ nhà mình, phải bọn họ xấu sau lưng chủ tử, là trừ bỏ khuyết điểm người Hoa Trọng Vũ liền có gì tốt đẹp.

      Trừ phi, Truy Phong Sử ở trong lao quan lâu, bắt đầu bụng đói ăn quàng.

      “Như vậy -- cung chủ đến tột cùng coi trọng điểm nào nhất ?” Lâm Lang tiếp tục truy vấn.

      Mọi người đều là ánh mắt tò mò, vấn đề này bọn họ cũng rất muốn biết đáp án.

      đẹp mắt.” Hoa Trọng Vũ đắc ý , trong lòng nhịn được đắc chí, luận về mắt nhìn người, nàng dám xưng thứ ba, như vậy chỉ có thể chứng minh thứ nhất thứ hai đều bồi lão phụ than nàng chơi cờ rồi.

      Này đáp án, đúng là có lực sát thương, bất quá cung chủ nhà mình luôn luôn háo sắc, điểm này bọn họ cho tới bây giờ đều có hoài nghi qua, chính là lần này háo sắc có chút quá mức .

      “Kỳ , luận về tướng mạo, người hơn Hạc Thương Lan cũng ít, cung chủ có thể suy nghĩ đổi người khác ?” Lấy lùi để tiến, Lâm Lang cũng tin Hoa Trọng Vũ nhất kiến chung tình địch nổi mê hồn trận của nàng.

      “Nga?” Hoa Trọng Vũ mặt chờ mong nhìn Lâm Lang.

      Mọi người vừa thấy hấp dẫn, ào ào ánh mắt tán dương hướng Lâm Lang.

      “Tỷ như đâu?” Hoa Trọng Vũ tiếp tục nhập vai đứa trẻ tò mò.

      “Tỷ như...... Tiết Như Bích......” Lâm Lang lời vừa ra khỏi miệng, liền cảm thấy chung quanh khí nháy mắt loại cảm giác hít thở thông ép tới làm nàng thể hô hấp.

      Ánh mắt mọi người giống như dao lợi hại, Lâm Lang cảm thấy ủy khuất, tự nhiên lại cái tên nên .

      Gặp Lâm Lang tự chui đầu vào rọ, Đào Tuyết chỉ phải cảm khái thời vận tốt, nghĩ trâu bắt chó cày, nàng xung phong nhận việc tốt, vì thế đem đề tài chủ động nhận lấy, : “Cung chủ, bạch đạo nhân sĩ cũng thiếu thanh niên tài tuấn, tỷ như...... Tỷ như...... Tỷ như......” Tỷ như nửa ngày, Đào Tuyết cũng biết đến tột cùng ai bề ngoài có thể còn hơn Hạc Thương Lan, đảo mắt xem bên xem náo nhiệt vài người, bỗng nhiên : “Tỷ như...... Tả hộ pháp......”

      Cao Lập bắt đầu cảm tạ ghế dựa vững chắc, bằng khẳng định đầu ngã quỵ mặt đất, nghe xong Đào Tuyết , bất an người sớm bị mồ hôi lạnh bao trùm.

      “A Lập a!” Hoa Trọng Vũ cau mày xem Cao Lập, trong mắt tràn đầy tìm tòi nghiên cứu.

      “Đúng vậy, như thế có thể thân càng thêm thân, là nhất cọc mỹ a!” Đào Tuyết rất là khoa trương lại giả tạo phụ họa.

      Cao Lập suýt nữa hộc máu.

      “Nhưng là......” Hoa Trọng Vũ ấp a ấp úng .

      Cao Lập lần đầu tiên cảm thấy thanh Hoa Trọng Vũ êm tai dễ nghe như thế, giống như thiên .

      “A Lập kia trương nét mặt già nua ta từ nhìn đến lớn, sớm nhìn chán .” Hoa Trọng Vũ áy náy xem Cao Lập.

      Cao Lập biết chính mình nên may mắn cung chủ nhà mình buông tha chính mình, hay là nên thất vọng chính mình ràng chính trực thanh xuân niên thiếu mà ở trong mắt Hoa Trọng Vũ là trương nét mặt già nua.

      Đào Tuyết đuối lý, mặt bất đắc dĩ nhìn Cao Lập, nàng tận lực, là ánh mắt cung chủ rất cao, nàng căn bản là phải đối thủ a.

      Hoa Trọng Vũ thể làm nên việc gì ra trò văn bất thành võ phải, độc mồm độc miệng, tuy rằng cùng Hoa Trọng Vũ giao tiếp nhiều năm như vậy, cơ bản cũng thăm dò võ công của nàng, nhưng mỗi khi so chiêu lại luôn bị Hoa Trọng Vũ nắm mũi dẫn .

      Cao Lập biết chính mình là đạo phòng tuyến cuối cùng của mọi người, nếu lại bại trận, như vậy hậu quả chỉ sợ thể chịu nổi.

      Nghĩ võ lâm minh chủ còn làm khách tại Phồn Hoa cung, chỉ sợ tin tức này chân trước vừa truyền ra, sau lưng võ lâm minh giáo vây công Phồn Hoa cung vì theo Ma Giáo, Cao Lập liền bắt đầu đau đầu.

      “Cung chủ, ngươi có nghĩ tới làm như vậy hậu quả như thế nào ?” Cao Lập đem vấn đề tung ra đến.

      Hoa Trọng Vũ gật gật đầu.

      Gặp Hoa Trọng Vũ gật đầu, Cao Lập ngược lại có chút mờ mịt, vốn chuẩn bị tốt từ ngữ để khuyên, biến thành tìm tòi nghiên cứu lời , “Cung chủ ngại xem.”

      “Về công, trong chốn võ lâm này tự khoe hiệp nghĩa chi sĩ người, tất nhiên chấp nhận được ta, cảm thấy ta li kinh phản đạo, hắc bạch chẳng phân biệt được, thậm chí rơi vào kết cục chúng bạn xa lánh.” Hoa Trọng Vũ chậm rãi .

      Mọi người thể tưởng được Hoa Trọng Vũ cư nhiên cũng có thâm minh đại nghĩa như vậy, nhịn được nhất tề gật đầu.

      Được đến mọi người khen ngợi, Hoa Trọng Vũ chuyện khí thế cũng trào dâng rất nhiều, “Về tư, ta nhượng phụ thân đời danh bị vấy bẩn, nhượng Hoa gia từ đây lưng mang tiếng xấu, vạn kiếp bất phục.”

      khi như vậy, cung chủ còn cố ý cùng Hạc Thương Lan ở cùng nhau sao?” Cao Lập đầy cõi lòng mong đợi nhìn Hoa Trọng Vũ.

      Hoa Trọng Vũ sang lạn cười, cất cao giọng : “Ta tin tưởng, có các ngươi giúp ta giải quyết vấn đề, này đó tục căn bản là cần thiết ta quan tâm, các ngươi để ta mình chiến, ta chỉ cần vui vẻ thoải mái mà chuẩn bị làm tân nương tử là tốt rồi.”

      Mọi người gì ngưng nghẹn, bọn họ rốt cục hiểu được đàn gảy tai trâu là cỡ nào lãng phí thời gian.

      Cao Lập như cũ chưa từ bỏ ý định : “Nếu cung chủ kiên trì như thế, thuộc hạ chỉ có thể lấy chết để tạ tội, an ủi lão cung chủ trời có linh thiêng.” Cao Lập đứng lên, nửa quỳ mặt đất, mặt quyết tuyệt nhìn Hoa Trọng Vũ.

      Đoạn Vô Cầm theo ghế tựa nhảy dựng lên, lẻn đến bên người Cao Lập, : “Lần này ngươi tính toán tự sát thế nào?”

      “Thắt cổ.”

      “Dây thừng lại đứt.”

      “Nhảy vực.”

      “Phía dưới có sông.”

      “Thạch tín.”

      “Gần đây thiếu hàng.”

      Cao Lập mặt ai oán nhìn Đoạn Vô Cầm, nguyên bản hẳn là hình ảnh dữ dội vì sao nháy mắt lại biến thành trò xiếc của tiểu hài tử, mỗi lần lấy chết uy hiếp, còn chưa có bắt được Hoa Trọng Vũ vào khuôn khổ, bị Đoạn Vô Cầm xảo diệu ngăn lại, thực hoài nghi này gia hỏa là khắc tinh trời sinh của .

      Đoạn Vô Cầm nhìn Cao Lập mặt mờ mịt bộ dáng, kéo cánh tay đưa tha ra ngoài.

      Nhìn hai người dùng dằng, Tư Đồ U lắc đầu : “Ta thực buồn bực, vì sao mỗi lần tả hộ pháp muốn tìm chết, lo lắng phải cung chủ, mà là hữu hộ pháp đâu?”

      “Ai biết được, mỗi lần bọn hung hăng cãi nhau ầm ĩ, lại là bộ dáng tình chàng ý thiếp.” Đào Tuyết xong, bỗng nhiên bưng kín miệng.

      Nãy giờ luôn trầm mặc Hoa Trọng Vũ vừa long nhìn nàng, : “Ta sớm qua, A Cầm là biểu tẩu của ta a.”

      Mọi người gì nhìn trời.

      Nguyên bản là cung chủ đại hội, cứ như vậy dưới hành động kinh người của tả hữu hộ pháp mà xong chuyện.

      Ba đường chủ trầm cảm đến cực điểm, hai hộ pháp biết tung tích, cung chủ siêu đáng tin, tương lai của Phồn Hoa cung đáng lo lắng a!
      honglakfujjko thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :