1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nại hà cung chủ rất rêu rao - Đông Li Khả Thái Cúc(c20) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Chị sắp gặp a nam9 ùi ngóng chờ:yoyo51::yoyo51::yoyo51:
      honglak thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 4: đêm thám địa cung



      Tần Kình Phong bị Hoa Trọng Vũ nhìn cả người mất tự nhiên.

      Hàn huyên lúc sau, Hoa Trọng Vũ phân phó Cao Lập chiêu đãi đoàn người Tần Kình Phong.

      Tần Kình Phong ở trong khách phòng Phồn Hoa cung nhìn vào gương lâu, lặp lặp lại hành động vuốt vuốt gương mặt của mình, đến khi xác định mặt mình phải là vẻ mặt dữ tợn người quái dị, sau mới cảm thấy mỹ mãn nằm ở giường.

      Trăng tròn lên cao, tản ra ánh sáng bạc.

      Hoa Trọng Vũ an phận nằm ở giường, nghe bên ngoài động tĩnh, đến khi xác định bốn bề vắng lặng, mới chậm rì rì từ giường đứng lên, thay quần áo gã sai vặt chuẩn bị tốt trước đó, nhàng ra ngoài.

      Mục tiêu: địa lao của Phồn Hoa cung.

      Địa cung là địa lao Phồn Hoa cung bí mật kiến tạo, bên trong giam giữ rất nhiều giang hồ bại hoại còn có Phồn Hoa cung phản đồ.

      Thấp thoáng ở giữa mảnh rừng trúc sum xuê, Hoa Trọng Vũ dựa vào trí nhớ từ trước tìm kiếm lối , rất nhanh liền đến trước sơn động có vẻ hoang vu, mở ra tản đá cơ quan lớn giấu, cánh cửa ngầm chậm rãi mở ra, Hoa Trọng Vũ châm ngọn nến, dọc theo bậc thềm xuống.

      Ngoài động cỏ dại mọc thành bụi, mảnh hoang vu, cùng bên trong địa cung cách biệt trời vực.

      Ánh nến chiếu sáng địa cung, mỗi gian nhà tù như tường đồng vách sắt chắc chắn.

      Nghe được tiếng bước chân, gian nhà tù thứ nhất người râu quai nón bất mãn mắng: “Hơn nửa đêm ngủ, tiểu tử ngươi tới nơi này đầu thai a!”

      “Ngươi phải đổi thành Diêm Vương, ta liền theo ngươi đầu thai.” Hoa Trọng Vũ nhìn người râu quai nón trêu đùa, ánh mắt lại ở bên trong địa cung ngừng tìm kiếm.

      “Ha ha, tiểu tử ngươi là thức thời, người giang hồ xưng lão tử chính là đòi mạng Diêm Vương Vương Xung.”

      Gặp đối phương tự giới thiệu, Hoa Trọng Vũ nhưng là bắt đầu nghiêm cẩn đánh giá đối phương, nhìn kỹ đầu, tai, hai má có bộ lông nồng đậm, rất giống con đại tinh tinh núi.

      “Đòi mạng Diêm Vương? Tên này rất tốt.” Hoa Trọng Vũ vươn ra ngón tay ở trước mặt vẫy vẫy.

      “Vì sao?” Vương Xung mờ mịt .

      “Bởi vì ngươi giờ phút này bị nhốt bên trong địa cung, chớ đả thương người khác, liền ngay tự thân đều khó có thể bảo toàn, tùy tiện người tay trói gà chặt muốn giết ngươi, bất quá bữa ăn sáng.”

      “Đúng là Hổ lạc đồng bằng bị chó khi.” Vương Xung bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn tản đá bên trong địa cung .

      “Ai để ta giúp ngươi sửa lại tên gọi cho phù hợp hơn?” Hoa Trọng Vũ đề nghị .

      “Cái gì tên gọi.”

      “Tỷ như, ba ba mắc cạn, cá chậu chim lồng linh tinh gì đó….” Hoa Trọng Vũ nhìn Vương Xung chớp mắt .

      Vương Xung bàn tay to đầy lông bắt lấy lan can huyền thiết liều mạng lay động, cả giận : “Xú tiểu tử, hơn nửa đêm ngươi cư nhiên dám lấy lão tử làm trò cười, ta xem là ngươi chán sống.”

      “Có bản lĩnh ngươi xuất chiếu ra giết ta a, ba ba mắc cạn, cho dù làm trò cười, ta cũng phải xuân ý phường cùng mẫu đơn các, xếp hàng cũng tới phiên ngươi.” Hoa Trọng Vũ thè lưỡi chạy tới phía trước, phía sau dường như chưa nghe thấy tiếng mắng chửi.

      Cách đó xa gian nhà tù bỗng nhiên vươn đến cái tay trắng noãn tinh tế, thanh nũng nịu từ nhà tù bên trong vang lên: “Tiểu ca, ngươi có thể vào địa cung, vậy nhất định có thân phận hiển hách.”

      Hoa Trọng Vũ nhìn đối phương : “Đúng, tả hộ pháp Cao Lập là biểu ca của ta.”

      Mắt mỹ phụ nháy nháy ánh mắt thiêu đốt nóng rực, thanh nũng nịu vài phần lười nhác, “Tiểu ca, đêm còn rất dài, chúng ta cùng hưởng thụ đêm nay nha?”

      Nhìn mỹ phụ liếc mắt cái, Hoa Trọng Vũ lạnh nhạt : “Đại thẩm, nếp nhăn khóe mắt của ngươi có thể nuôi cá đó.”

      “Xú tiểu tử, ngươi kêu ai đại thẩm......” Tiếu Mỹ Nương tức tối dậm chân.

      Hoa Trọng Vũ lấy tay chỉ vảo tiếu Mỹ Nương : “Nơi này trừ vẻ mặt có nếp nhăn của ngươi, bộ ngực lão bà rủ xuống, còn có ai là đại thẩm.”

      Tiếu Mỹ Nương tức giận hôn mê bất tỉnh, bùm tiếng té mặt đất.

      “Hoa tàn ít bướm phải lỗi của ngươi, giả vờ trẻ đẹp chính là ngươi đúng rồi.” Hoa Trọng Vũ nhìn tiếu Mỹ Nương thở dài, tiếp tục về phía trước, tìm kiếm mục tiêu của mình.

      “Khi nàng còn trẻ, biết có bao nhiêu người chết vì nàng.” cái thanh lạnh lùng từ phòng tối nhà giam truyền ra.

      Hoa Trọng Vũ theo tiếng đến, nhìn thấy đôi mắt sắt lạnh, khuôn mặt tuấn dật dường như phảng phất màn sương thu lạnh lẽo, làm cho người ta cảm thấy hàn khí bức người.

      Thấy trước mắt là thiếu niên lạnh lùng, Hoa Trọng Vũ cảm thấy đùa giỡn chút hẳn là thập phần thú vị.

      “Ngươi vừa rồi thời điển nàng còn trẻ rất đẹp.” Hoa Trọng Vũ nháy đôi mắt vô tội, nhún vai : “Đáng tiếc, nàng già.”

      “Sinh lão bệnh tử, vòng vòng lại, người nào có thể tránh khỏi, cho dù thiên hạ đệ nhất Hoa Thanh Tuyệt, cũng vô pháp tránh khỏi vận mệnh.” Thiếu niên đến tên Hoa Thanh Tuyệt, trong mắt bỗng thất thần lát.

      sai, Hoa Thanh Tuyệt sáng tạo thần thoại, nhưng ông ấy phải thần, cho nên, ông ấy chết.”

      “Cái gì? Ngươi Hoa Thanh Tuyệt chết?” Nghe vậy, thiếu niên lạnh lùng khuôn mặt tràn đầy kinh ngạc, ánh mắt lợi hại nhìn chằm chằm Hoa Trọng Vũ.

      Hoa Trọng Vũ nghiêm cẩn gật gật đầu : “Ta từ đầu đến chân sờ soạng ba lần, Cao Lập cũng sờ soạng ba lần, xác nhận ông ấy chết.”

      “Sờ?” Thiếu niên hơi hơi cau mày, hiểu nhìn Hoa Trọng Vũ.

      “Đúng vậy, bằng để ta tìm người khám nghiệm tử thi đem trái tim lấy ra xem có còn đập hay ?” Hoa Trọng Vũ hiểu phản bác.

      “Vừa rồi ngươi , Cao Lập là biểu ca ngươi?” Nghĩ đến Hoa Thanh Tuyệt từ thế, thiếu niên bất đắc dĩ lắc đầu, lười cùng Hoa Trọng Vũ tranh luận đề tài mới vừa rồi, vì thế bắt đầu thăm dò than phận của Hoa Trọng Vũ.

      Dù sao, hơn nửa đêm đến Phồn Hoa cung địa, mục đích tuyệt đối có khả năng đơn thuần.

      “Trải qua mười mấy năm quan sát, ta xác nhận Cao Lập là nam, cho nên, là biểu ca của ta.” Hoa Trọng Vũ trịnh trọng .

      biết qua năng lực ngôn ngữ khác người của Hoa Trọng Vũ, thiếu niên tự động loại bỏ đống vô nghĩa, chỉ lấy ra trọng điểm bên trong.

      như vậy, ngươi là Hoa Khinh Văn?” Thiếu niên khí khái mi loan hơi hơi nhíu lại, nếu nhớ lầm, Cao Lập là cháu của thê tử Hoa Thanh Tuyệt, như vậy thiếu niên trước mắt vô cùng có khả năng là con của Hoa Thanh Tuyệt, trong ấn tượng Hoa Thanh Tuyệt cùng Hoa phu nhân có sinh nam nữ, chính là, hoang đường như thế biết có đúng hay ?

      Hoa Trọng Vũ lắc đầu.

      Thiếu niên cảm thấy chính mình sợ bóng sợ gió hồi, con của Hoa Thanh Tuyệt hẳn là đến mức như thế, bằng hoài nghi Hoa Thanh Tuyệt là bị tức mà chết .

      Hoa Trọng Vũ rất là thời bổ sung câu: “Hoa Khinh Văn là ca ca ta.”

      “Ngươi là Hoa Trọng Vũ?” Thiếu niên có chút khó có thể tin nhìn Hoa Trọng Vũ, khỏi cẩn thận đánh giá phen.

      ràng mặc quần áo gã sai vặt, nhưng vóc người lại thập phần gầy yếu, khuôn mặt đặc biệt tinh xảo, hẳn là nữ tử giả trang thể nghi ngờ, thiếu niên hiểu gật gật đầu, trong mắt khó hiểu nhưng là con ngươi càng phát ra thâm thúy.

      Hoa Trọng Vũ bỗng nhiên có chút kích động : “ thể tưởng được ta ở giang hồ cũng nổi danh như vậy, ngươi ở trong lao đều biết ta.”

      Thiếu niên bĩu môi, lạnh lùng nhìn nàng, “Ngươi tới địa cung, là có ý đồ gì?”

      “Tản bộ.” Hoa Trọng Vũ cố ý lắc lắc tay áo, sửa sang lại khăn phía dưới, lộ vài phần phong trần mệt mỏi.
      fujjkohonglak thích bài này.

    3. honglak

      honglak Well-Known Member

      Bài viết:
      656
      Được thích:
      1,174
      ha ha, dc nu9 như vầy sợ mất tiếng cười rồi

    4. emilia

      emilia Well-Known Member

      Bài viết:
      605
      Được thích:
      509
      Em phục chị .:yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo52::yoyo46:
      honglak thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 5: Chúng ta cưới



      Thiếu niên ý vị sâu xa nhìn Hoa Trọng Vũ, khuôn mặt lạnh lùng bỗng nhiên ra chút ý cười khó lường, nhìn cũng thèm nhìn Hoa Trọng Vũ liếc mắt cái, xoay người hướng phía trong nhà tù vào, tùy tay cầm quyển sách đặt ở giá lật xem.

      Tuy rằng là nhà tù, nhưng là giam giữ thiếu niên này lại là gian phòng cao cấp, đồ dùng giường đều là tơ lụa cùng thêu công tốt nhất, bình phong điêu khắc Thúy Trúc tinh xảo làm tăng thêm vài phần lịch tao nhã, Hoa Trọng Vũ nhịn được bắt đầu đánh giá gian nhà tù này.

      “Này, ngươi có biết Ma Giáo Truy Phong Sử nhốt ở đâu ?” Gặp đối phương để ý tới chính mình, Hoa Trọng Vũ chỉ có chính mình thả con tép, bắt con tôm , dù sao tản bộ chính là cái lý do chính đáng, nàng còn có việc quan trọng phải làm , sau khi đến địa cung, nàng gặp qua đủ dạng người, trừ bỏ thiếu niên trước mắt này coi như thuận mắt, những người khác đều là dưa vẹo táo nứt làm nàng thập phần chán ngán.

      “Ờ?” Nghe vậy, thiếu niên chậm rãi buông sách trong tay, ánh mắt nhìn về phía Hoa Trọng Vũ.

      “Xem ra, ngươi biết nhốt ở đâu.” Theo phản ứng đối phương nhìn được ra tia sơ hở, Hoa Trọng Vũ khỏi vui mừng quá đỗi, địa cung to như vậy, giam giữ trăm người, nếu nàng phải tìm kiếm từng gian , nàng điên mất, vạn nhất nếu gặp phải cái cực phẩm ba tháng tắm rửa cái mũi đáng thương của nàng có thể gặp tai họa rồi.

      “Kỳ quái, vì ngươi sao tìm ? Nếu ta nhớ lầm, Ma Giáo cùng Phồn Hoa cung là thủy hỏa bất dung, bằng vì sao lại mời Truy Phong Sử đến địa cung lao ăn cơm chứ.”

      “Bởi vì thức ăn nơi này ngon.” Hoa Trọng Vũ thuận miệng tiếp, Phồn Hoa cung chẳng những là giang hồ môn phái, còn kinh doanh các loại cửa hàng, xem bố trí địa cung, thức ăn hẳn là sai .

      Thiếu niên nghĩ mỗi bữa ăn của mình bốn mặn canh bầu rượu, còn có bữa ăn khuya vừa mới bưng , cảm thấy phi thường buồn bực, chẳng lẽ bị giam năm năm, chính là đến hưởng thụ thức ăn ưu việt nơi này sao?

      “Ngươi đúng là......” Thiếu niên cẩn thận cân nhắc tìm từ, tiếp tục : “Đặc biệt.”

      Đặc biệt? ràng chính là khác loại, độc nhất vô nhị, chính là còn muốn dùng cái loại từ này nhưng vì trình độ ngôn ngữ có hạn.

      “Đa tạ khích lệ, tiểu nữ tử hoàn toàn xứng đáng.” Hoa Trọng Vũ như là nghe được châm chọc trong lời của thiếu niên, mặt tươi cười càng sáng lạn : “Đúng rồi, Truy Phong Sử nhốt ở đâu, ngươi biết ?”

      Thiếu niên xem nàng như loại ngu ngốc, gật gật đầu, hỏi: “Ngươi tìm , là nghiên cứu thức ăn nhà tù ?” biết qua năng lực lời Hoa Trọng Vũ, thiếu niên thầm nghiền ngẫm, tuyệt đối thể dùng tư duy của người bình thường để phán đoán suy nghĩ Hoa Trọng Vũ.

      sai, nghiên cứu chút thức ăn địa cung, thuận tiện nghiên cứu chút việc chung thân đại của ta cùng .”

      Thiếu niên suýt nữa té xỉu, cái gì kêu thuận tiện nghiên cứu chút việc chung thân, loại chuyện này, có thể thuận tiện sao? Trọng điểm là, việc chung than này từ đâu mà có a!

      “Chúng ta từng có hôn ước khi nào?”

      “Chúng ta? A -- nguyên lai ngươi chính là Ma Giáo Truy Phong Sử, chịu sớm hại ta lãng phí nhiều thời gian như vậy.” Hoa Trọng Vũ nghe vậy, hướng về phòng giam giữ Truy Phong Sử đến gần vài bước, đứng ở trước song sắt .

      “Ngươi hỏi, ta cần gì phải .” Truy Phong Sử lạnh lùng .

      “Ngươi muốn , ta cần gì phải hỏi.” Hoa Trọng Vũ khiêu giương mặt khích.

      Truy Phong Sử chán nản, trọng tâm đề tài ngu xuẩn như vậy muốn tiếp tục sao, muốn tiếp tục sao, muốn tiếp tục sao?

      “Kỳ , ta phải mỹ nhân biết điều, dưới tình hình chung, ta còn là rất có thân sĩ phong độ, cho nên ngươi cần rối rắm.” Trọng Vũ thấy mặt Truy Phong Sử vẫn lạnh lung như trước vội vàng giải thích.

      Truy Phong Sử nhướng lông mày, nghĩ rằng, con mắt nào của ngươi nhìn ra ta rối rắm chứ...... Đợi chút, trọng điểm hình như phải là ở chỗ này , mỹ nhân biết điều, mỹ nhân ở nơi nào...... Truy Phong Sử bỗng nhiên có loại mãnh liệt bất an.

      Hoa Trọng Vũ dường như xem thấu tâm tư của , nhìn chớp mắt, mặt xuất chút tươi cười ngượng ngùng, còn quên vươn tay đến chỉ chỉ Truy Phong Sử, sợ hiểu ý tứ của nàng.

      “Hoa gia gia giáo, đúng là khác biệt.” Truy Phong kết luận , xác thực, trừ bỏ Hoa Thanh Tuyệt cực phẩm như vậy, còn ai có có thể sinh ra nữ nhi nguy hại nhân gian như thế, nếu Hoa Thanh Tuyệt còn khoẻ mạnh tốt rồi, bọn họ phụ thân và nữ nhi thượng lôi đài, cái văn đấu thiên hạ đệ nhất, cái võ đấu thiên hạ đệ nhất, quả nhiên là thiên hạ vô địch .

      “Đó là tự nhiên, từ cha ta giáo dục ta, nhất định phải có lý lẽ quyết đoán của chùm nho, như vậy mới có khả năng thống lĩnh Phồn Hoa cung.”

      “Thống lĩnh Phồn Hoa cung, chẳng lẽ tại Phồn Hoa cung cung chủ -- là ngươi?” Truy Phong Sử mặt khó có thể tin nhìn Hoa Trọng Vũ .

      sai, Hoa Khinh Văn tiểu tử kia vì muốn làm cung chủ rời nhà ra ngoài.” Nghĩ đến Hoa Khinh Văn đem hết thảy trách nhiệm đều quăng cho mình, mặt Hoa Trọng Vũ mạnh mẽ xuất ra thần sắc ủy khuất.

      Truy Phong Sử nhịn được lại lần nữa đánh giá Hoa Trọng Vũ, bước chân trống rỗng, võ công bình bình, tướng mạo tuy là đoan chính, nhưng dẫn theo vài phần lưu manh, làm sao là nữ tử danh môn vọng tộc, ràng chính xác là du côn lưu manh, cách năng cũng nhã nhặn lịch , tức chết người đền mạng hẳn chính là nàng thể nghi ngờ, người như vậy thống lĩnh Phồn Hoa cung, Truy Phong Sử nhịn được vì tương lai Phồn Hoa cung mà lo lắng.

      “Ca ca ngươi đúng là có dự kiến trước.” Truy Phong Sử thầm nghĩ, có lẽ Hoa Khinh Văn là chịu nổi muội muội này cho nên mới rời nhà trốn .

      “Đương nhiên, bằng chẳng lẽ muốn đến hỏi cưới ngươi.” Hoa Trọng Vũ bộ dáng đương nhiên .

      Nghĩ lâu như vậy, Truy Phong Sử vẫn là biết ràng cái gọi là việc hôn nhân cùng cưới hỏi đến tột cùng là chuyện gì xảy ra.

      “Hỏi cưới?”

      sai, hoặc là ngươi ở rể, hoặc là ta gả cho ngươi, dù sao ngươi phải trở thành người của ta.” Hoa Trọng Vũ như đinh đóng cột, úp mở chút nào.

      Truy Phong Sử bỗng nhiên cảm thấy nàng đây là mạnh mẽ chiếm đoạt nam nhân lương thiện, bất mãn : “ tình hoang đường như vậy, đến tột cùng từ đâu mà có? Ta cùng với ngươi là lần đầu tiên gặp mặt , cha mẹ chi mệnh, mai mối tất cả đều có, làm sao đến việc cưới gả.”

      “Ta tin tưởng Truy Phong Sử phải người thế tục chuyên câu nệ.” Hoa Trọng Vũ từng chữ từng chữ .

      Vấn đề phải thế tục cư xử như thế nào, đây là...... Vần đề là muốn cưới.

      “Cho dù ta câu nệ thế tục, cũng nghĩ cưới ngươi ?”

      “Ta đối với ngươi nhất kiến chung tình.”

      “Đó là chuyện của ngươi.”

      “Cuộc sống của ta có ngươi được.”

      “Đó là chuyện của ngươi.”

      “Võ lâm chính phái muốn tấn công Ma Giáo, ta có thể ngăn cản từ bên trong.”

      “Đó là chuyện của Ma Giáo.”

      “Ta có thể thả ngươi ra ngoài.”

      “Đó là......” Truy Phong Sử suýt nữa cho rằng chính mình nghe lầm, vội hỏi: “Lời này ngươi ?”

      “Đương nhiên, ta muốn giam giữ hôn phu tương lai của mình, làm cho mình biến thành quả phụ.”

      “Cho ta cái lý do để tin tưởng ngươi.” Thiên hạ có bữa trưa nào miễn phí, tin tưởng cung chủ Phồn Hoa cung nhàm chán đến địa cung đùa giỡn , tuy nhiên tình gì phát sinh ở người Hoa Trọng Vũ cũng đều có khả năng .
      fujjko, honglakemilia thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :