1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nước Mắt Phù Dung - Phạm Thị Kim Thoa

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 10: Những cảm xúc ngày lớn dần.

      Nghe câu này của , Băng Di chợt bừng tỉnh. đúng là điên mất rồi, sao lại có thể quên mất Lâm Chính Kiệt là con trai của kẻ thù mà màng tính mạng của mình vì cơ chứ. “ phải, chỉ là phản ứng nhất thời, nếu ta chết như thế, mày phải báo thù Lâm Chính Quốc như thế nào đây.” Băng Di cố kiếm cớ để biện minh cho hành động lạ thường vừa rồi của mình.

      - Hay là em đừng làm nữa.

      Chính Kiệt nhìn , ánh mắt van nài. Biết là bao giờ đồng ý, nhưng sợ cảm giác mất , sợ phải trải qua cảm giác như tối nay lần nữa.

      - làm sao vậy rất lạ.

      “ Lâm Chính Kiệt, đúng là đối với tình là nhẫn lại, bản thân phải chờ 3 tiếng đồng hồ ngoài trời lạnh vẫn có thể tươi cười mà để cho người mình biết gì. Nếu biết chờ đợi ấy là vô ích, người mà phải điên cuồng chờ đợi ấy lại phải là Lưu Tịnh An mà quý như thế nào.”

      - muốn cứ ôm em như thế này. - Chính Kiệt lần nữa ôm lấy Băng Di cách bất ngờ, vùi mặt sâu vào cổ . Cơn đau ở chân dứt, “ Có lẽ do lần trước ngã, cũng có thể do dạo này làm công việc nặng nhiều.” Chính Kiệt thầm an ủi chính mình.

      - Vậy nên kiếm chiếc gối ôm . - Băng Di sau bất ngờ khẽ đẩy ra.

      - Nhưng ôm em thích hơn. - lại ôm lấy - Chiếc chăn bông 37 độ của .

      Vừa lúc đấy, Lâm Chính Quốc đẩy cửa bước vào. Nhìn cảnh trước mắt ông khỏi cảm thấy gai mắt.

      Chính Kiệt nhìn Lâm Chính Quốc, mặc cho Băng Di đẩy ra, càng ôm chặt hơn, giống như thách thức lòng kiên nhẫn của Lâm Chính Quốc.

      Lâm Chính Quốc hừ lạnh tiếng.

      - Dù bây giờ ta can thiệp, nhưng đừng bao giờ quên các con là em. - “ Hạ Băng Di, tính quyến rũ con tôi sao. Hết 2 tháng đợi Chính Kiệt về công ti tôi khiến phải rời khỏi đây vĩnh viễn, đừng tưởng có thể dựa vào khuôn mặt của Tịnh An mà kiếm trác gì.”

      - Tôi bây giờ còn là con trai ông nữa chủ tịch Lâm. Đừng bao giờ đến đây nữa. - Chính Kiệt nhìn ông bằng ánh mắt căm phẫn.

      - Ta chỉ là muốn đến nhắc nhở thôi.

      Lâm Chính Quốc ánh mắt hướng về phía Băng Di. Câu nhắc nhở này là muốn nhắc nhở nên an phận của mình sao. Băng Di đáp trả Lâm Chính Quốc từ đầu đến cuối chỉ là ánh mắt lạnh lùng tồn tại bất kì cảm xúc nào. Ngược lại, càng lại gần Chính Kiệt hơn. “ Lâm Chính Quốc, nhìn , tôi xem ông có thể làm gì nào.”

      - Vậy nhắc nhở xong rồi tạm biệt ông chủ tịch Lâm. - Chính Kiệt hờ hững , để ý đến vị khách mời mà đến kia nữa.

      - Ta khuyên con nên sớm trở về Lâm Huy.

      Lâm Chính Quốc tức giận rời khỏi, Chính Kiệt từ lúc mẹ mất thù hận người bố là ông, nhưng cũng chưa bao giờ dùng ánh mắt ấy, cách đối xử ấy với ông. Phải, nếu phải vì thù hận cá nhân của ông, Tịnh An cũng phải chết, nếu phải do nghiệp chướng ông tạo ra, Chính Kiệt và Tịnh An cũng có thể đường hoàng bên nhau, phải mang tiếng là tình loạn luân. Tất cả đều là lỗi của ông, ông là kẻ xấu xa, là kẻ hại chết con mình, đồng thời cũng hủy niềm hạnh phúc của đứa con trai mình thương nhất.



      - , nên nhớ kĩ nghĩa vụ của mình.

      Trong phòng chủ tịch, tầng 15, tập đoàn Lâm Huy, Lâm Chính Quốc nhìn Băng Di, từng lời đều gằn mạnh.

      - Đương nhiên tôi nhớ , bây giờ mới bắt đầu, ông cũng nên gấp gáp như vậy.

      Băng Di cười đáp trả, chút run sợ, vẫn vẻ lãnh đạm thường ngày.

      - đừng phụ lòng tin của tôi, Hạ Băng Di. - Lâm Chính Quốc có ý đe dọa.

      - Sao tôi dám chứ, tôi muốn chuốc lấy kết cục thê thảm như bao người khác đâu.

      Rời khỏi phòng chủ tịch, Băng Di khẽ nhếch nụ cười. “ Những đau đớn ông gây ra cho tôi, cho gia đình tôi, cùng những khó xử giờ, con trai ông là người hứng chịu tất cả.”



      Chính Kiệt vừa sáng sớm sau khi kiên quyết đưa Băng Di tới chỗ làm bắt đầu tìm việc.

      - là Lâm Chính Kiệt, xin lỗi chúng tôi tìm được người rồi.

      Đây là câu mà nghe được cả buổi sáng nay, từ công ti lớn đến công ti đều câu trả lời như vậy. Chính Kiệt trong lòng có thể đoán được, ắt hẳn bố có liên quan đến việc này. Chỉ có ông mới có thể khiến cho ai nghe đến cái tên Lâm Chính Kiệt cũng phải kiêng ra. Nhưng tuyệt đối từ bỏ, xem ông có thể chặn con đường sống của được bao lâu.



      Chí Huy ngồi trong văn phòng, hứng thú gọi điện thoại cho Băng Di.

      - thử đoán xem hôm nay Lâm Chính Kiệt làm gì.

      - Có lẽ là ra ngoài tìm việc.

      Băng Di đôi môi khẽ nhếch nụ cười. hiểu Lâm Chính Kiệt thể để Tịnh An mà quý phải sống khổ sở, vì vậy cũng thể mãi làm công việc bán sức lao động với số tiền lương ít ỏi kia.

      - hiểu kẻ thù của mình. - Hai chữ “kẻ thù” Chí Huy cố ý nhấn mạnh. - ghen tị, có lẽ làm kẻ thù của được quan tâm nhiều hơn.

      - Tôi có việc rồi, tạm biệt. - Băng Di lảng tránh câu của Chí Huy. - Còn nữa, lần sau đừng đến đón tôi nữa, nếu đến cũng nên gọi trước. Nếu để Lâm Chính Quốc nhìn thấy tốt đâu.

      Băng Di rồi cúp máy, nhìn ra phía bên ngoài cửa kính. Nhìn vào dòng người tấp nập qua lại, vô thức trái tim trở nên mơ hồ, trống rỗng. “ Lâm Chính Quốc, có lẽ giờ này cũng biết việc Lâm Chính Kiệt ra ngoài bôn ba tìm việc, ông có cảm xúc như thế nào đây khi người con trai mà ông quý thà ra ngoài làm công việc vất vả cũng chịu về làm cho công ti của ông.”



      - Chủ tịch. - Trợ lí từ ngoài bước vào, ông là người kề cận bên cạnh Lâm Chính Quốc, làm việc cho Lâm Chính Quốc được gần 20 năm rồi, đối với Lâm Chính Quốc là trung thành tuyệt đối. - Cậu Chính Kiệt tại vẫn tìm việc. Tôi làm theo lời ông, có công ti nào nhận cậu ấy.

      Lâm Chính Quốc hất tay ra hiệu trợ lí Từ ra ngoài, trong lòng khỏi cảm thấy lo lắng, mong rằng Hạ Băng Di kia có thể khiến cho Chính Kiệt chấp nhận về Lâm Huy làm việc, ông muốn đứa con trai mà ông quý phải ngày ngày bôn ba bên ngoài như vậy.



      Thời gian nhanh chóng trôi qua, chẳng mấy chốc hơn 11 giờ trưa. Băng Di đứng ở công ti , nơi Chính Kiệt vẫn lầm tưởng là nơi làm việc, lấy điện thoại ra gọi cho , trưa tới đón rồi cùng ăn cơm.

      - ở đối diện em.

      Chính Kiệt nghe điện thoại, bỏ qua những mệt mỏi cùng chán chường vừa rồi, tươi cười vẫy tay chào .

      Cúp máy, lập tức chạy về phía Băng Di, cũng để ý chiếc xe ô tô từ xa mất tay lái lao tới. Trong thời khắc nhìn chiếc xe ô tô kia hung hăng lao về phía Chính Kiệt, trái tim Băng Di bị kích động tưởng chừng muốn lao ra khỏi lồng ngực.

      - Chính Kiệt.

      Băng Di hét lên, máu… máu của bố, máu của trai lại về, sợ hãi khiến cả người ngừng run rẩy. suy nghĩ nhiều, Băng Di vội chạy về phía .

      Chính Kiệt nhìn Băng Di đầy sợ hãi chạy về phía mình, cũng đồng thời nghe được tiếng còi xe vang lên inh ỏi, quay lại, chiếc xe khoảng cách rất gần vội lao người ôm Băng Di ngã nhoài ra ven đường, cẩn trọng bảo hộ trong lòng mình.

      Băng Di chỉ kịp cảm nhận lực đẩy mạnh, vòng tay ấm áp ôm trong lòng, ôm chặt, cẩn trọng bảo hộ trong lòng mình.

      - Em sao chứ.

      Chính Kiệt vẫn ôm Băng Di trong lòng, lo lắng nhìn .

      - sao, có sao . - Câu này, lần đầu tiên Băng Di là lòng mình.

      - sao. – Chính Kiệt nghe câu trả lời của Băng Di, biết sao thở phào nhõm.

      cười , nhàng nâng Băng Di đứng dậy.

      - Em đúng là ngốc, thấy nguy hiểm lại lao ra như thế.

      Nghe câu này của , Băng Di chợt bừng tỉnh. đúng là điên mất rồi, sao lại có thể quên mất Lâm Chính Kiệt là con trai của kẻ thù mà màng tính mạng của mình vì cơ chứ. “ phải, chỉ là phản ứng nhất thời, nếu ta chết như thế, mày phải báo thù Lâm Chính Quốc như thế nào đây.” Băng Di cố kiếm cớ để biện minh cho hành động lạ thường vừa rồi của mình.

      - Có phải em bị thương chỗ nào rồi .

      Chính Kiệt thấy tự dưng đứng ngây người ra, lo lắng vội nắm lấy hai vai của xem xét. Khi Chính Kiệt dùng hai tay nắm chặt bả vai Băng Di, máu từ cánh tay cũng từ từ thấm vào áo . Băng Di vừa nhìn thấy, tránh khỏi hoảng hốt. vội túm lấy tay .

      - Á. - Bị túm chặt vào vết thương, Chính Kiệt khẽ rên lên tiếng.

      - em ngốc, ngốc có. Bản thân bị thương mà lại…

      Mọi người nhìn thấy hai người trẻ tuổi này sao bắt đầu giải tán. Còn lái xe vừa rồi, mất tay lái đâm vào gốc cây, thương tích cũng nặng lắm, chỉ là do va chạm nên tạm thời ngất được đưa vào bệnh viện.

      - Chúng ta bệnh viện. - Băng Di kéo Chính Kiệt, tính đưa bệnh viện băng bó vết thương.

      - sao đâu, chỉ là trầy da thôi, ra hiệu thuốc gần đây mua băng gạc rồi tự băng bó là được.

      Chính Kiệt kiên quyết muốn bệnh viện, cũng kiên trì khuyên nhủ. có cảm giác nếu mình càng dấn sâu, cuối cùng mình chính là người chết đuối trước chứ phải Lâm Chính Quốc.

      Băng bó vết thương cho Chính Kiệt, nhàng từng chút , Băng Di cảm nhận chính bản thân mình cũng đau, tột cùng là vì sao lại có cảm giác này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :