1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Nước Mắt Phù Dung - Phạm Thị Kim Thoa

Thảo luận trong 'Sách XB Đang Type'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 5: Hạnh phúc giả tạo.

      Chính Kiệt cuối cùng do suy yếu mà thiếp vai Băng Di. Trong niềm hạnh phúc giả tạo này, chỉ mình là kẻ ngu ngốc biết gì.

      Đứng trước cổng lớn nhà họ Lâm, nước mắt tự chủ lại rơi. Những kỉ niệm, cứ thế ùa về, hạnh phúc… xen lẫn đau thương. Ngôi nhà này, bây giờ còn là nhà của , còn là mái ấm hạnh phúc nữa, trước mặt chỉ là căn nhà rộng lớn mà trống trải, lạnh đến rợn người.

      ….

      - Đâu, bố của chứ. - Cậu trai vẫn trêu trọc.

      - Bố - bé chạy lại chỗ bố ngồi đọc báo, vừa vừa nũng nịu - bố, Đình Khang bắt nạt con.

      - Đâu để bố xem tiểu công chúa của bố nào, Đình Khang bắt nạt gì con.

      - ấy , bố của ấy.

      - À thế à - Ông bố hiền từ ôm con vào lòng, cười thỏa mãn. - bố của Băng Di mà, phải .

      - Vâng. - Băng Di nhìn bố cười tươi, nụ cười trong sáng hồn nhiên của bé 5 tuổi. Sau đó lại quay ra chỗ trai bĩu môi.

      Mẹ Băng Di từ trong bếp ra, nghe cuộc chuyện của 3 bố con, cũng tiếp tục trêu Băng Di.

      - Thế mẹ là của Đình Khang à.

      Băng Di nghe mẹ thế vội chạy đến ôm lấy mẹ.

      - Mẹ là của Băng Di. Mặc kệ Đình Khang - Băng Di quay ra hứ với trai.

      Cả nhà nhìn Băng Di lại được tràng cười dài.

      …….

      Thế nhưng gia đình hạnh phúc ấy còn nữa rồi. 20 năm về trước, cũng tại cái khoảnh khắc khi Băng Di chỉ mới 5 tuổi, điều khiến vĩnh viễn bao giờ quên. Trong đêm mưa gió, Lâm Chính Quốc cùng đám người của ông ta đến ngôi nhà của gia đình , đuổi gia đình , chiếm đoạt ngôi nhà này, cũng đồng thời phá hủy gia đình hạnh phúc nhất của , phá hủy tuổi thơ êm đẹp nhất trong cuộc đời . Đánh bố tới trọng thương, khiến gia đình còn đồng để đưa bố bệnh viện. Cũng trong đêm đấy, mẹ quỳ gối cầu xin ông ta, xin ông ta cứu bố, lại bị ông ta bức đến phát điên. Mà bố cũng thể cứu được, vĩnh viễn rời xa thế gian này, rời xa .

      Bố mất, mẹ mắc bệnh tâm thần. trai, người khi gia đình sụp đổ ở bên chăm sóc, che trở, vì mình mà chịu biết bao đau khổ, mà mình cho đến khi trai vì báo thù cho bố mẹ mà chết vẫn mãi ngu xuẩn, ngây thơ như vậy, muốn xóa bỏ thù hận, sống cuộc sống bình thường.

      - à, chúng ta có thể sống cuộc sống bình thường mà, dừng lại . - Hơn 3 tháng trước, ngày mà Đình Khang bắt cóc Tịnh An, biết ở đâu, Băng Di ngừng gọi điện thoại cho , muốn khuyên dừng lại. Sau bao lần gọi cuối cùng cũng bắt máy.

      - Em đừng bao giờ ngây thơ như vậy. Nhân từ với kẻ thù là tự giết chính mình. Hãy nhớ, bố là do Lâm Chính Quốc giết, mẹ bị ông ta bức đến phát điên. Và bây giờ cái chết của trai em cũng là do ông ta… Lâm Chính Quốc.

      Chỉ câu như vậy, sau đó tiếng súng nổ vang lên, điện thoại bị ngắt, Băng Di vĩnh viễn mất người trai này. Mà nguyên nhân lại là Lâm Chính Quốc. Có người từng , cuộc đời giống như chiếc gương, nó trả bạn tất cả những gì bạn làm với nó. sống như vậy, từng cố gắng, dù cuộc đời này đối với bất công như thế nào, nhân từ với nó, chỉ mong ngày nó đáp trả. Thế nhưng nó làm gì, phá hủy hết những nhân từ ấy, đáp trả cách tàn nhẫn. Vậy nên kể từ lúc trai mất Băng Di quyết định trả lại tất cả những đau khổ mà cuộc đời gây ra cho . bắt nó phải trả giá.

      Khôi phục lại gương mặt lạnh lùng, đối mặt với Lâm Chính Quốc, Băng Di buộc phải tàn nhẫn.

      - Chủ tịch Lâm, ngài muốn tôi làm thế nào đây.

      - Ở trước mặt Chính Kiệt giả làm Tịnh An.

      - Vậy còn điều kiện.

      - Ngày mai có thể bắt đầu làm việc, giám đốc nhân . - Lâm Chính Quốc suy nghĩ kĩ, tại cũng chỉ còn vị trí này có thể sắp xếp. Để cho vào làm, sau đó kiềm chế , để tham gia vào bất cứ hoạt động nào của tập đoàn.

      - Để xem. - Băng Di thờ ơ trả lời. biết , cái chức giám đốc nhân mà Lâm Chính Quốc ban cho chẳng qua cũng chỉ là cái chức hữu danh vô thực. Nhưng cũng chẳng phải vì ham muốn cái chức vị hữu danh vô thực này.

      - - Lâm Chính Quốc tức giận.

      - Khi nào làm tôi báo cho ông. - Băng Di trả lời. - Còn bây giờ phải tôi nên tạm thời ở nhà để chăm sóc cho con trai ông sao.

      - Vậy tôi mong làm đúng phận của mình.

      xong Lâm Chính Quốc bảo người giúp việc dẫn Băng Di lên phòng Chính Kiệt

      Trong phòng quả bãi chiến trường.

      - Cút , các người cút hết cho tôi. - Mấy ngày nay, cứ mỗi lần bác sĩ điều trị Chính Kiệt lại ngừng đập phá, những đồ có thể vỡ đến giờ phút này còn nữa rồi.

      - , đừng như thế nữa, Tịnh An… - Chính Hân lo lắng nhìn , chưa kịp hết câu bị Chính Kiệt quát lớn.

      - Im .

      Chính Kiệt suy yếu quát. biết câu Chính Hân định là gì. Lại vẫn là câu nghe nghe lại hàng nghìn lần : Tịnh An chết rồi.

      Băng Di bước vào phòng, lại gần Chính Kiệt, nhìn với khuôn mặt dịu dàng.

      - Tịnh An

      Chính Kiệt vừa nhìn thấy Băng Di khuôn mặt liền dịu , có chút kinh ngạc song lại hạnh phúc ôm trầm lấy , ôm chặt, chỉ sợ lới lỏng ra Tịnh An biến mất.

      - Tịnh An, là em phải , em chưa chết, em vẫn còn sống.

      - Vâng. - Băng Di nhàng đáp trả Chính Kiệt, cũng giơ tay ra ôm lấy . - Sao lại chịu nghe lời bác sĩ như thế. Biết vậy, hôm ở bệnh viện em nên rời như thế.

      - Tịnh An là em, đúng là em, còn tưởng là mình mơ rồi, em còn sống, tốt.

      Chính Kiệt ôm Băng Di càng chặt hơn. Buổi tối hôm đấy, với có thể là mộng, nhưng thêm hôm nay nữa đây sai rồi, Tịnh An quả còn sống. Dù sao chăng nữa, cũng quan tâm, suy nghĩ, đây chính là Tịnh An của , là người con , tuyệt đối buông tay.

      Chính Kiệt cuối cùng do suy yếu mà thiếp vai Băng Di. Trong niềm hạnh phúc giả tạo này, chỉ mình là kẻ ngu ngốc biết gì.

      Bác sĩ sau khi cắm dây truyền cho xong ra ngoài. Ông nán lại vài giây nhìn Băng Di, này chính là mà mấy hôm trước Chính Kiệt cõng vào bệnh viện. Mới nhìn ông thấy quen quen nhưng tạm thời chưa nghĩ ra ấy là ai, hôm nay chính tai nghe Chính Kiệt gọi “Tịnh An”, ông tránh khỏi hoảng hốt “Tịnh An này phải rơi xuống vực chết rồi sao.”

      Chính Hân ra ngoài kinh ngạc cùng hoảng hốt.

      - Bố, chuyện này là sao. Tịnh An.

      - ta phải Tịnh An. - Ông Chính Quốc thẳng thừng ngắt lời. - Con nghĩ người rơi xuống vực, ngay cả cảnh sát cũng tìm được, hơn 3 tháng rồi còn có thể sống quay về sao.

      - Vậy ta là ai, tại sao ta lại có khuôn mặt giống Tịnh An, còn trước mặt thừa nhận mình là Tịnh An. - Chính Hân sau kinh ngạc cùng hoảng hốt khỏi cảm thấy tò mò.

      - Trước mặt Chính Kiệt con cứ coi ta là Tịnh An , đợi mọi chuyện ổn định rồi tính tiếp. Lát nên gọi ta xuống, cho ta biết về Tịnh An, để trước mặt Chính Kiệt xảy ra chuyện gì.

      Băng Di ngồi nhìn Chính Kiệt, phải khuôn mặt dịu dàng, ánh mắt dịu dàng mà là khuôn mặt lạnh lùng cùng ánh mắt thù hận. Chính Kiệt nằm giường, khuôn mặt tiều tụy hơi ửng đỏ do sốt, chân mày khẽ nhíu lại, đau dầu do sốt, nhưng kèm theo đó còn là cơn đau ở chân. Thế nhưng tay vẫn nắm chặt tay Băng Di, sợ phải mất Tịnh An, sợ khi tỉnh lại mọi chuyện chỉ là mơ.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 6: Cùng nhau rời khỏi.

      Chính Hân vào phòng, nhìn trai tay vẫn nắm chặt tay giống Tịnh An kia, trong lòng xót xa.

      - Chúng ta chuyện lát .

      vào phòng Chính Hân, Băng Di lạnh lùng lên tiếng.

      - muốn gì.

      - là ai, nhìn rất giống Tịnh An.

      - cứ coi tôi là Tịnh An là được rồi, tạm thời tôi là Tịnh An.

      - Tại sao lại tiếp cận trai tôi. - Chính Hân cẩn trọng hỏi. - trong bệnh viện.

      - Phải, tối hôm đó là Lâm Chính Kiệt cứu tôi. Bây giờ ở cạnh ta phải là tốt cho ta sao.

      - Mong đối xử tốt với ấy. - Chính Hân nhìn Băng Di, khuôn mặt này khác Tịnh An chút nào, nó khiến nhớ đến Tịnh An, vô thức lòng lại đau. - ấy rất đáng thương.

      - Đương nhiên tôi đối xử tối với ta. Nhưng gọi tôi vào lẽ chỉ để những lời này.

      - Là bố tôi bảo tôi với về Tịnh An, để trước mặt trai tôi xảy ra chuyện gì.

      - Gia đình cũng thương nhau. - “ Thế nhưng tôi mất gia đình của mình ”.

      Băng Di sau khi nghe Chính Hân về Tịnh An xong về phòng.



      - Các người tránh ra cho tôi.

      Chính Kiệt sau khi tỉnh lại thấy Tịnh An đâu trong lòng sợ hãi, trái tim co lại, điên cuồng muốn tìm , nhưng cơ bản lại bất lực bị bảo vệ đứng đấy ngăn cản khiến thể được.

      Băng Di từ phòng Chính Hân ra thấy Chính Kiệt như vậy liền chạy về phía .

      - Sao lại ra đây. - Băng Di nhàng đặt tay lên trán , cử trỉ thương, quan tâm hết mực. Trán còn nóng, hơi nóng lan sang cả tay , khẽ nhíu mày, Băng Di nghiêm mặt nhìn Chính Kiệt. - vẫn còn sốt, mau vào trong nghỉ ngơi .

      Chính Kiệt trong giây nhất thời ngây ra.

      - Em đâu đấy.

      - Em gặp Chính Hân lát mà, vào trong thôi.

      Băng Di cầm tay Chính Kiệt định đưa vào phòng nghỉ , nhưng lại bị lôi ngược lại.

      - Chính Kiệt. - Băng Di kinh ngạc gọi tên .

      - Chúng ta rời khỏi đây. - Chính Kiệt kéo Băng Di nhưng lại bị bảo vệ chặn lại. - Tránh đường - Chính Kiệt quát.

      - Xin lỗi, chúng tôi nghe lệnh của ông chủ. - Bảo vệ cung kính trả lời.

      - Tôi gặp ông ấy.

      Chính Kiệt kiên quyết kéo tay Băng Di , dù bảo vệ ngăn cản nhưng vẫn theo sau .

      Băng Di hề cản Chính Kiệt, bởi đây chính là điều muốn, để cha con họ càng ngày càng xa cách nhau, hiểu lầm, bất đồng vĩnh viễn cũng thể được gỡ bỏ.



      - Được rồi, các ra ngoài .

      Ông Chính Quốc thấy Chính Kiệt kéo tay Băng Di, biết muốn đưa rời khỏi đây, ông để bảo vệ ra ngoài, nhàng chuyện với Chính Kiệt.

      - Con đừng ra ngoài nữa.

      - Tôi , ông lần này cản được tôi đâu.

      Chính Kiệt định kéo tay Băng Di bước khỏi cửa. giọng Lâm Chính Quốc vang lên ngay sau lưng , có phần thách thức.

      - Con ra ngoài định sống thế nào, đưa Tịnh An đến ở ngôi nhà tồi tàn ấy của con, rồi bản thân tiếp tục làm công việc của kẻ nghèo hèn à.

      - Tôi như thế nào cần ông can thiệp. - Chính Kiệt quay lại tức giận .

      - à - Băng Di nhàng rút tay Chính Kiệt ra - để em chuyện với ông ấy lát được .

      - Tịnh An. - Chính Kiệt càng nắm chặt tay Băng Di. muốn lần nữa phải mất , muốn để tuột tay dù chỉ 1 lần.

      - sao đâu, chúng ta rời khỏi đây. - Băng Di nhàng khuyên nhủ Chính Kiệt

      Chính Kiệt phân vân nhìn Băng Di, cuối cùng cũng chịu buông tay .

      - Phải nhanh lên đấy. – Chính Kiệt nhìn , ánh mắt lo lắng, hoang mang giống như đứa trẻ bị lạc mất mẹ.



      - Vào phòng ta . - Ông Chính Quốc với Băng Di.

      Cả hai cùng vào phòng làm việc của Lâm Chính Quốc, thư phòng rộng rãi được cách hoàn toàn với bên ngoài.

      - vừa vậy là ý gì. - Ông Chính Quốc tức giận.

      - Ý của tôi ông rồi, là con trai ông muốn ở đây, tôi có thể làm gì ngoài nghe theo ta.

      - … Tôi thuê là muốn giúp tôi hòa giải với con trai tôi, chứ phải nhờ làm cho mối quan hệ bố con tôi càng tồi tệ.

      - Làm gì cũng phải từng bước , tại tôi nghe lời ta, sắp tới làm sao khiến ta nghe lời tôi. Huống chi, Lưu Tịnh An- con riêng của ông trước khi chết cũng hận ông kém Lâm Chính Kiệt, ông hại tình đẹp của bọn họ biến thành thứ tình cảm nhơ nhuốc người người khinh bỉ. Vậy tôi giờ là Lưu Tịnh An, tôi cũng nên giả vờ hận ông chút, nghe lời ông chút, phải sao.

      Băng Di nhấn mạnh từng câu , từng câu đều đả trúng vết thương trong lòng Lâm Chính Quốc.

      - Chính Hân kể nghe những việc này - Lâm Chính Quốc khỏi cảm thấy hổ thẹn trong lòng

      - Chính Hân làm sao dám kể những chuyện nhơ nhuốc này cho tôi, là tôi tìm hiểu trước ấy mà.

      - cũng nhanh nhạy.

      - Là chuyện cần làm thôi. - “Nếu tôi nhanh nhạy, có thể cho ông bản lí lịch hoàn hảo như thế sao’’ Băng Di thầm cười trong bụng. - Ông tin tưởng để tôi ở gần con trai ông nên tin tưởng cho chót.

      - Được, vậy tôi tin lần này. - Lâm Chính Quốc đành phải nghe theo Băng Di, phóng lao rồi đành theo lao. - Tôi cho thời gian 2 tháng, 2 tháng sau, phải khiến cho Chính Kiệt về nhà, cũng khiến cho nó tới công ti làm việc..

      - Được thôi. - Băng Di tự tin trả lời.

      - Nhưng trong 2 tháng này, phiền ông, khiến ta thể tìm được công việc tử tế. Chỉ có như vậy, ta mới có thể vì suy nghĩ cho cuộc sống của Lưu Tịnh An này mà chấp nhận về làm việc ở công ti của ông.

      - suy nghĩ cũng thấu đáo.



      Bước ra khỏi phòng, Băng Di khoác tay Chính Kiệt.

      - Chúng ta thôi.

      Chính Hân từ lầu xuống, nhìn bóng hai người bước , vốn định đuổi theo lại bị Lâm Chính Quốc cản lại.

      - Đừng đuổi nữa.

      - Nhưng để hai người ấy như thế, con yên tâm.

      - lẽ để ở nhà con yên tâm

      - ấy. - Chính Hân băn khoăn - rốt cuộc ta là ai.

      - Chỉ là đứa trẻ mồ côi lớn lên trong nhi viện, tình cờ có khuôn mặt giống Tịnh An mà thôi.

      - Bố thuê ta sao.

      - Con cần biết nhiều, chỉ cần trước mặt con diễn kịch cho tốt là được rồi.

      - Mọi chuyện sớm muộn lộ thôi. Hơn nữa, giữa với Tịnh An là quan hệ… - Chính Hân tránh thẳng ra giữa Chính Kiệt với Tịnh An là mối quan hệ em cùng cha khác mẹ. - Bố đột nhiên ngăn cản, ấy có thể nghi ngờ sao.

      - Ta có cách, mà đến khi lộ ra, có lẽ nỗi đau khi mất Tịnh An cũng giảm bớt rồi.

      - Nếu như đến lúc lộ ra, ấy lại kia sao.

      - Con lo nhiều như vậy, cần sao.

      thế nhưng trong lòng Lâm Chính Quốc dự tính tất cả, ông bao giờ để chuyện này xảy ra, mà nếu nó xảy ra, ông cũng ngăn chặn cách triệt để.

      đường về, ngồi xe Chính Kiệt chỉ nắm tay , nắm chặt, hỏi, cũng chuyện. Băng Di cũng chỉ ngồi như vậy, để cho Chính Kiệt nắm tay mình. theo về căn nhà mà ở trong hơn 3 tháng qua. Đây chỉ là căn nhà trọ hết sức bình thường, tuy có phòng bếp, có phòng ngủ, cùng phòng tắm đầy đủ, nhưng tất cả đều , nhà trật trội lại có phần tồi tàn.

      - Xin lỗi, tại chỉ có thể để em ở đây.

      Bước vào nhà, Chính Kiệt áy náy . muốn để Tịnh An phải chịu khổ, nhưng lại càng muốn để ở căn nhà kia, sợ đối mặt với chuyện mối quan hệ giữa họ sợ rồi đến ngày lại như trước kia đầu hàng số phận, rời xa .

      - , em rất thích ở đây. - Băng Di ôm chặt . - Chính Kiệt, em rất nhớ .

      - cũng rất nhớ em, tưởng rằng bao giờ được gặp em nữa.

      Chính Kiệt ôm , vùi sâu vào cổ nỗi mất mát trong mấy tháng qua vẫn chưa hề nguôi.

      - Chúng ta có thể cứ như vậy mà sống cuộc sống bình thường, để ý đến bất kì điều gì, quên những việc trong hơn 3 tháng qua, quên việc em bị bắt cóc rồi rơi xuống vực, quên việc em làm sao mà sống. Cũng quên - Băng Di ngập ngừng - việc chúng ta là… em, chỉ sống như thế này thôi được .

      - Được, chúng ta quên tất cả, quên hết, chỉ sống như thế này thôi.

      có thể quên hết, suy nghĩ gì, quên việc giữa họ là mối quan hệ nhơ nhuốc đến nhường nào, cũng cần quan tâm chuyện lạ là Tịnh An rơi xuống vực hơn 3 tháng rồi đột nhiên có thể trở về, quan tâm đến việc tối đó gặp rồi lại rời , chỉ cần biết bây giờ Tịnh An xuất trước mặt là được rồi. Chỉ cần như vậy thôi, chỉ cần được ở bên cạnh Tịnh An là đủ rồi.

      Chính Kiệt ôm chặt Băng Di, tràn ngập trong hạnh phúc, biết rằng đằng sau hạnh phúc kia, là nụ cười tràn đầy mùi thù hận. “ Đúng là vướng vào tình con người ta đều trở nên ngu ngốc, Lâm Chính Kiệt là ngu ngốc hay cố khiến mình ngu, tin rằng người rơi xuống vực hơn 3 tháng rồi còn có thể quay trở về. Nhưng dù thế nào, chỉ cần đạt được mục đích, thế nào tôi quan tâm. Hãy cứ tranh thủ tận hưởng những khoảnh khắc ngọt ngào giả tạo này .”

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 7: Đêm đầu tiên

      - Người nóng quá, muốn hâm em lên rồi đây này. - Băng Di đẩy ra - vẫn còn sốt, nghỉ ngơi .

      - Nhưng sợ. - Chính Kiệt lại ôm lấy Băng Di - sợ buông em ra em lại tan biến.

      - cứ ôm chặt thế này em mới tan biến ấy. - Băng Di cố đóng kịch, vui cười trước mặt Chính Kiệt. - nghỉ ngơi trước .

      Băng Di kéo vào giường nghỉ ngơi, ngồi xuống cạnh giường .

      - như thế nào lại gầy hơn trước nhiều thế này, mất hết phong độ. Lâm Chính Kiệt đẹp trai chiếm lĩnh trái tim biết bao xuống dốc rồi. Phải để em bồi bổ cho mới được.

      Chính Kiệt níu tay .

      - Ngoan . - Băng Di nhàng hôn lên chán Chính Kiệt. - Em nấu đồ ăn.

      - Nhưng trong nhà có gì. – Chính Kiệt ngượng ngùng.

      - Vậy những ngày qua ăn gì.- Băng Di véo má . - Lại ăn uống đâu vào đâu phải . Hèn gì gầy nhiều thế. Để em ra ngoài mua đồ.

      - Để cùng em.

      Dù Băng Di có gì, Chính Kiệt vẫn cảm thấy lo sợ. sợ chỉ cần lơ là chút Tịnh An lại biến mất, giống như lần ở bệnh viện vậy.

      - sốt đấy. Em rồi, em biến mất được đâu.

      - thích. Biết đâu lại như lúc ở bệnh viện - Chính Kiệt nhõng nhẽo, giống như trước đây vẫn làm trước mặt Tịnh An, khiến cho mềm lòng.

      - đâu, quan tâm những chuyện trước rồi. - Băng Di nghiêm mặt.

      Tiếng gõ cửa vang lên, Băng Di rời Chính Kiệt ra mở cửa, là Chính Hân. Chính Hân biết hơn 3 tháng qua ăn uống đầy đủ, lại càng chắc chắn trong nhà đầy đủ đồ. Hơn nữa, mấy ngày trước khi về nhà, phát có mang điện thoại, có thể bị mất rồi cũng chừng.

      - Em chỉ mang đồ đến thôi, cản trở hai người đâu.

      Băng Di nhận đồ ăn từ tay Chính Hân mang vào nhà bếp. Theo sau là vài người đàn ông bê chăn gối vào nhà.

      Chính Hân tiến đến gần Chính Kiệt, đưa chiếc điện thoại cho .

      - Em nghĩ chắc điện thoại bị mất rồi. Có điện thoại dễ liên lạc hơn. hãy cầm lấy ._ Thấy Chính Kiệt vẫn cầm, Chính Hân tiếp._ Đây là quà sinh nhật em tặng trước cho . Dù gì cũng gần 2 tuần nữa là sinh nhật rồi, hôm đấy em lại phải công tác nên có lẽ đến được.

      - Em sắp công tác sao. Vậy cảm ơn em. - Chính Kiệt miễn cưỡng cầm điện thoại từ tay Chính Hân, khuôn mặt áy náy hơi trầm xuống. - Xin lỗi vì những lời với em trong bệnh viện.

      - sai đâu.- Chính Hân gượng cười, nụ cười nét buồn.

      - Chỉ là lúc đấy quá xúc động. - Chính Kiệt cảm thấy áy náy với Chính Hân, quả lúc ấy quá xúc động nên mới những lời như vậy. Nghĩ lại, Chính Hân hề có lỗi, thời khắc ấy làm vậy cũng vì lo cho và Tịnh An.

      - Vâng, em về đây. Bây giờ Tịnh An ở đây phải sống tốt.

      - Ở lại ăn cơm .

      - Thôi, tối rồi, ở nhà còn có bố nữa.

      - Vậy để tiễn em. - Chính Kiệt định đứng lên lại bị Chính Hân kéo ngồi xuống

      - vẫn còn bệnh, em tự về được rồi, xe đỗ ngay ngoài cổng.

      Băng Di từ trong bếp ra, nghe hết cuộc chuyện giữa Chính Hân và Chính Kiệt, biết Chính Hân định về liền lên tiếng.

      - Để em tiễn cậu ấy, cứ nghỉ .

      - Được rồi, để Tịnh An tiễn em, nghỉ .

      - Vậy em về nhé.

      Chính Kiệt thể làm trái lệnh hai người con này, đành đồng ý

      Chính Hân trước khi lên xe về, vẫn quên nhờ Băng Di.

      - Nhờ chăm sóc tốt tôi.

      - yên tâm. - “ Tôi đương nhiên phải chăm sóc ta tốt rồi, ta là công cụ sử dụng của tôi mà.”

      xong Băng Di vào nhà, lấy cháo Chính Hân vừa mang đến, múc ra bát, mang vào cho Chính Kiệt. Trước mặt Chính Kiệt, để lộ bất kì sơ sót nào, khác gì Lưu Tịnh An .

      Chính Kiệt múc muỗng cháo cho vào miệng.

      - ngon gì hết.

      - ngon sao. - Băng Di nếm thử. - Rất vừa mà.

      - Hay là do tay em múc ngon. - Chính Kiệt nhìn Băng Di cười gian xảo, lâu có cảm giác hạnh phúc như giờ.

      - Đúng là hư quá mà.

      Băng Di vậy nhưng vẫn cầm thìa lên xúc cho .

      - Ưm… ngon nha, tay em là bàn tay vàng đấy. - Chính Kiệt cười hạnh phúc nụ cười trong sáng như thiên thần.

      Băng Di thoáng ngây người. từng nhìn Chính Kiệt đau thương, cũng nhìn Chính Kiệt khi thấy , lầm tưởng là Lưu Tịnh An hạnh phúc như thế nào, nhưng chưa lần dao động cùng thương cảm. Nhưng tại sao, khi nghe câu này, khi nhìn nụ cười này, trái tim bỗng dưng bủn rủn. Là vì nó gợi nhắc về phần kí ức trong quá khứ, hay là vì nụ cười ấy quá đỗi hạnh phúc, khiến lỡ đánh mất.



      …….

      cậu bé cầm ô, tiến lại gần bé cả người ướt.

      - Bé con, sao em lại ngồi đây để cả người ướt sũng thế này.

      - Em rất muốn chơi piano, nhưng từ giờ được chơi nữa rồi. - bé 5 tuổi ngây thơ, chỉ dám từ xa ngồi nhìn cây đàn piano trong nhà thờ.

      - Em muốn chơi piano hả.

      - Dạ. - băn khoăn liền gật đầu.

      - Vậy vào chơi thôi. - Cậu bé hơn chừng 4, 5 tuổi kia kéo vào nhà thờ, ngồi ở chiếc ghế cạnh chiếc piano.

      - là khán giả nghe em biểu diễn. - Cậu bé ngồi vào hàng ghế phía bên dưới. - Đừng sợ, cứ biểu diễn bé con.

      bé đánh khúc nhạc quen thuộc mà mình vẫn thường đánh. Từng nốt nhạc trong trẻo vang lên hòa vào tiếng mưa tạo thành bản nhạc hay nhất từ trước tới nay cậu nhóc kia nghe được. Khúc nhạc vừa kết thúc, phía bên dưới, cậu bé kia chạy lên, vừa chạy vừa vỗ tay.

      - OAo… tay em là bàn tay vàng đấy.

      Cậu bé và nở nụ cười, nụ cười trong sáng như thiên thần, nụ cười khiến Băng Di vĩnh viễn cũng bao giờ quên được.

      - Để đưa em về. - Cậu bé khi nghe bé kia muốn về lập tức nắm tay bé - Nhà em ở đâu

      - Em có nhà, em ở nhi viện.

      Nghe đến đây, khuôn mặt cậu bé hơi trầm xuống. Sau đó nắm tay bé chặt hơn.

      - thôi, đưa em về.



      - Lần sau, nếu muốn chơi piano cứ đến đấy chơi, là khan giả trung thành của em. - Trước khi rời khỏi, cậu bé hứa chắc nịch.

      1 năm trôi qua, mỗi buổi cuối tuần Băng Di đến chơi đàn, cậu bé kia luôn giữ lời hứa của mình là khán giả trung thành của . Cho đến ngày, vì cứu cậu bé ấy biết còn đời này nữa .

      Cậu bé ấy, là ánh sáng cuối cùng xuất trong những tháng ngày u tối của cuộc đời . Băng Di luôn day dứt trong lòng, nếu phải tại ngang bướng, kiên quyết muốn về nhà mình, cậu bé ấy cũng theo , vì cứu mà bị xe ô tô đâm .

      ……

      - tự xúc .

      Băng Di thoáng giật mình vội bỏ thìa xuống, trong lòng đột nhiên sợ hãi, sợ cảm xúc trong trái tim mình. Chấn tĩnh lại chính mình, khôi phục lại trái tim lạnh giá. Băng Di tiếp tục diễn vai diễn Tịnh An.

      - Lẻo mép quá.

      - đúng mà. - Chính Kiệt phản bác.

      - Mau ăn , phải khỏi bệnh để còn nuôi em nữa chứ, em thất nghiệp đấy.

      - Để em phải chịu khổ cùng rồi. - Chính Kiệt nhìn Băng Di áy náy .

      - giống ông già quá .

      Đến nửa đêm, Chính Kiệt do vẫn còn sốt nên ngủ thiếp . Chăm sóc Chính Kiệt xong, Băng Di giải chăn đệm xuống đất, may mà Chính Hân suy nghĩ chu đáo. Thở dài hơi, vai diễn này phải diễn tới cùng. “ Bố, , con nhất định mềm lòng, nhất định bao giờ mềm lòng.” Tự nhủ với lòng mình như thế, Băng Di dần dần chìm vào giấc ngủ. Có lẽ do hôm nay đối diện với nhôi nhà kia, khiến cơn ác mộng bao nhiêu năm lại ùa về. Hình ảnh bố mình bị người của Lâm Chính Quốc đánh đến máu me be bét lại về, máu, khắp nơi đều là máu, máu của bố, rồi còn có máu của trai, còn có mẹ đứng bên cười tê dại. Đau đớn, trái tim nghẹt thở. Đây là lời nhắc nhở sao.

      Chính Kiệt nghe bên cạnh có tiếng khóc, chợt tỉnh lại. thấy Băng Di đâu, vội nhoài người ra tìm. Thở phào nhõm, chỉ ngủ ở bên dưới. Bước xuống, nhàng bế lên giường, kéo chăn lên cho , sau đó ngồi xuống, lặng lẽ ngắm nhìn . Đôi tay vô thức đưa lên vuốt ve khuôn mặt , lại thấy ươn ướt, khóc, phải chăng gặp ác mộng. Chính Kiệt nhàng lau giọt nước mắt chảy mặt Băng , rồi cầm tay lên, đặt nụ hôn vào nó. Trước đây, mỗi khi Tịnh An gặp ác mộng đều làm như vậy, cứ nắm tay như vậy an tâm mà ngủ.

      Băng Di, từ lúc Chính Kiệt bế lên tỉnh, mọi hành động của đều biết. Khi đôi tay ấm áp ấy đưa lên lau nước mắt cho , ấm áp dường như cũng len lỏi vào tim. Từ khi bố mất , gia đình xảy ra chuyện, trai cho phép khóc, bảo vệ che trở, làm mọi chuyện vì nhưng lại bắt phải tự lau nước mắt cho mình. Vì vậy, mỗi khi nhớ bố mẹ, Băng Di chỉ có thể khóc thầm, cũng chỉ có thể tự lau nước mắt cho chính mình. Bởi biết trai ghét phải nhìn thấy nước mắt, cũng bao giờ lau nước mắt cho , nếu làm như vậy cũng mềm lòng, cũng trở nên yếu đuối, thể mềm lòng, yếu đuối được, buộc phải mạnh mẽ.

      15 năm rồi, lần đầu tiên lại có người lau nước mắt cho khi khóc. Tại sao, tại sao lại như vậy, trái tim băng giá từ lâu lại chỉ vì câu , hành động mà chính ra hề thuộc về mình đánh gục. Đây chỉ là buổi tối đầu tiên, chỉ là buổi tối đầu tiên mà bộc lộ yếu đuối, ngu ngốc trước kia của mình. Tự chấn an chính mình, nhưng bản thân lại cũng như tự tạo cho mình cái cớ, cái cớ để bản thân mạnh mẽ hơn, máu lạnh hơn. “ Mình đâu phải cần người lau nước mắt cho, 15 năm qua, cũng là tự mình lau nước mắt cho chính mình, sao hết. Người trước mặt kia là kẻ thù, chỉ là kẻ thù. Nhân nhượng đối với kẻ thù là tự hại chết mình.”

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 8: ấm áp của .

      Sáng sớm, Băng Di vừa tỉnh lại, thấy Chính Kiệt ngồi nhìn , ánh mắt âu yếm, thương.

      - Sao em lại ở này. - giả bộ hiểu gì.

      - Yên tâm, làm gì em đâu. Chỉ là nửa đêm tỉnh lại thấy nhóc nằm khóc nhè nên bế lên thôi. - Chính Kiệt nhìn cười, nụ cười ấm áp.

      - Ai cần bế lên chứ.

      Chính Kiệt nhoài cười lên, tiến sát lại Băng Di.

      Giật mình, Băng Di định né bị Chính Kiệt túm lấy, đặt lên chán nụ hôn.

      - Buổi sáng tốt lành.

      Chính Kiệt vừa vừa cười, nụ cười rực rỡ như ánh ban mai. cảm thấy hành động của Băng Di vừa rồi dễ thương.

      - Ừm… Buổi sáng tốt lành. - Băng Di ấp úng, còn tưởng vừa rồi muốn hôn vào môi . - Em đánh răng. - rồi chạy thẳng vào nhà vệ sinh.

      Chính Kiệt ngồi như vậy nhìn , nụ cười vẫn chưa rứt. cảm thấy hạnh phúc, giá như thời khắc này có thể kéo dài mãi tốt biết mấy. quan tâm đến bất cứ điều gì, bất cứ ai, em, sao hết bị người đời nguyền rủa cũng được, chết tử tế cũng được, chỉ cần có thể ở bên Tịnh An mãn nguyện rồi.



      Nhìn mình trong gương, Băng Di khóe môi khẽ nhếch nụ cười, khuôn mặt lại trở về vẻ lạnh lùng, phải lạnh lùng như thế mới đúng là Hạ Băng Di của bây giờ, phải là Hạ Băng Di từ thủ đoạn, phải Tạ Băng Di ngu ngốc, ngây thơ của ngày trước. Có thể giả vờ làm Lưu Tịnh An hiền lành trước mặt Lâm Chính Kiệt, tất cả chỉ để trả thù. Bây giờ trả thù chính là mục tiêu sống duy nhất của .

      - Mau lại ăn sáng . - Chính Kiệt kéo Băng Di vào bàn ăn, kéo ghế ra cho , để ngồi xuống, sau đó ngồi vào ghế đối diện.

      Băng Di nhìn bàn ăn khỏi kình ngạc, Chính Kiệt làm những thứ này từ lúc nào.

      - làm nó trước lúc em ngủ dậy đấy. – Như đọc được suy nghĩ của , Chính Kiệt vui vẻ trả lời

      - Thế này phải em bồi bổ cho mà là bồi bổ em rồi. – Băng Di khẽ đặt tay lên trán . - Chỉ còn hơi sốt thôi, may quá.

      Vừa ăn sáng, Chính Kiệt vừa nhìn Băng Di, chưa giây nào thôi nhìn, vẫn còn cảm giác như đây là giấc mơ, thầm cảm tạ ông trời có thể cho được ở bên Tịnh An lần nữa.

      - à, hôm nay em ra ngoài xin việc. - Băng Di vừa ăn vừa ngẩng đầu lên nhìn .

      - Em muốn làm sao. - Chính Kiệt trong lòng cảm thấy yên.

      - Đương nhiên rồi. - Băng Di tươi cười nhìn . - Em làm, nhưng vẫn phải nuôi em đấy.

      Chính Kiệt biết Tịnh An phải là người muốn chỉ dựa vào mà sống, tạm thời cũng chưa thể cho cuộc sống tốt, thôi cứ tạm thời để tìm công việc, cũng có thể yên tâm làm việc của mình mà biết.

      - Vậy em ra ngoài nhớ cẩn thận. Hôm nay cũng bắt đầu làm lại.

      - vẫn chưa khỏe hẳn nghỉ ngơi . - Băng Di nhìn bằng ánh mắt lo lắng.

      - Em là ông già, em là bà già có. nghỉ việc nhiều, nhỡ bị đuổi việc ai nuôi em.

      - làm việc ở công ti của ông ấy nữa à.

      Băng Di giả bộ như mình hề biết gì về cuộc sống của Chính Kiệt trong hơn 3 tháng qua, ngây thơ và hiền lành như Lưu Tịnh An.

      Còn Chính Kiệt lại dễ dàng bị lừa, vẫn ở trước mặt dối.

      - Ừm, giờ chỉ là người làm công bình thường thôi. còn là Lâm Chính Kiệt của ngày xưa nữa.

      Nhìn bộ dạng lo lắng của Băng Di, Chính Kiệt bổ sung.

      - Yên tâm, làm ở công ti của người bạn, làm ở bộ phận sáng tạo, công việc rất đơn giản, rất nhàn nhã. Ngược lại lo lắng cho em, bây giờ lại phải vất vả ra ngoài tìm việc.- Chính Kiệt nhìn bằng ánh mắt dịu dàng - lại thể cùng em được.

      - Em đâu phải trẻ con đâu mà đến đâu cũng cần người hộ tống chứ.

      Băng Di nhìn cười trong lòng lại khỏi châm điếm “ Lưu Tịnh An, người hết mực mình, hạnh phúc. Tiếc là bản thân lại có phúc để hưởng niềm hạnh phúc ấy. Vì người mình dối dù bản thân mình rất thê thảm sao, Lâm Chính Kiệt, may là tôi phải là Lưu Tịnh An, nếu tôi phải đau lòng đến mức nào đây.”



      Sáng ra, sương mù còn chưa hết, giá lạnh xâm nhập vào từng tế bào trong cơ thể. Chính Kiệt nắm tay Băng Di đứng ở trạm xe buýt gần nhà.



      - Trời lạnh như thế này lại ăn mặc phong phanh. - Chính Kiệt và tháo chiếc khăn cổ ra quàng cho Băng Di. - Bảo làm sao yên tâm cho em được đây.

      - vừa bệnh, lại còn tháo khăn cho em nữa. - Băng Di định tháo khăn xuống lại bị Chính Kiệt giữ lấy.

      - chỉ ngồi trong phòng thôi mà. - Chính Kiệt nhìn ra phía trước. - Ồ, xe đến rồi, cẩn thận, có gì nhớ gọi cho .

      - Ừm, em đây.

      Băng Di bước lên xe, vẫy tay chào , xe buýt vào buổi sáng trật kín người, mà mọi người ngay cả chỗ đứng cũng phải chen vào nhau.



      Chính Kiệt sau khi Băng Di lập tức đến chỗ làm quen thuộc trong hơn 3 tháng nay. Trước kia phần vì nghĩ Tịnh An chết đối với cuộc sống này còn ý nghĩa gì nữa, phần cũng vì muốn chống đối lại bố nên mới đến sống ở nơi như thế này, rồi làm công việc này. ngờ tới Tịnh An vẫn còn sống, hai người lại có thể ở bên nhau như giờ, bây giờ cần đảm bảo cho Tịnh An cuộc sống tốt đẹp, cần tìm công việc mới, nhưng trước khi tìm được công việc mới ổn định, tạm thời cũng thể nghỉ việc ở đây được.

      - Ông chủ, mấy ngày qua nhà tôi có việc, lại mất điện thoại nên nhất thời báo được, xin lỗi.

      ai ngờ tới, Lâm Chính Kiệt người thừa kế của tập đoàn lớn đứng đầu trong nước lại có thể hạ mình xin xỏ trước mặt người khác như thế này.

      - Nếu phải dạo này thiếu người cậu bị đuổi từ lâu rồi.

      Người đàn ông trước mặt mang vẻ hách dịch, ngay cả giọng cũng thể vẻ mà người khác nhìn vào cảm thấy chán ghét.

      - Mà khuân vác có cần ăn mặc như dân văn phòng thế .

      - Cảm ơn. - Chính Kiệt phản bác lại ông ta, chỉ an phận bản thân mình. - Nhưng từ ngày mai tôi có thể chỉ làm buổi chiều được , tôi có thể làm muộn hơn, làm buổi tối cũng được.

      phải tranh thủ buổi sáng để tìm việc.

      Ông chủ kia băn khoăn hồi, sau đó cũng đồng ý. Dù gì cũng có lợi, mấy ai đồng ý làm buổi tối.

      - Được rồi, mau ra làm việc . Cậu mà làm việc tử tế chỗ khác mà tìm việc

      Chính Kiệt nhanh chóng ra ngoài làm việc. Như Lâm Chính Quốc , đây là công việc mà chỉ những kẻ nghèo hèn mới có thể làm, công việc bán sức lao động này, những mất sức, mà tiền cũng kiếm được bao nhiêu, thời gian làm cũng ổn định. Có khi về sớm, lại có khi đến tận khuya cũng hết việc, tiền trả theo thời gian làm. Trước đây, mỗi ngày làm việc xong tiền ngoài để trả tiền trọ đều dùng để uống rượu hết, quãng thời gian ấy cuộc sống khác nào địa ngục, …còn đáng sợ hơn cả địa ngục kia.

      Chính Kiệt vác vai bao tải lớn, đặt lên thuyền, sau đó lại tiếp tục vác bao tải khác. Tên quản lí vừa rồi lại chỉ ngồi chơi mà ngừng ra lệnh.

      - Nhanh lên, các người làm gì mà chậm như rùa bò thế, muốn bị trừ tiền à.

      Chính Kiệt vừa đặt bao tải xuống, chân trái đột nhiên đau nhói, cơn đau bất ngờ khiến khuỵu xuống.

      - Cậu sao chứ. - người đàn ông đứng cạnh đấy vội đặt bao tải ta vác vai xuống, lại gần hỏi.

      - sao. - Chính Kiệt xua tay, cố nén cơn đau ở chân.

      - Này hai người kia, lười biếng à. - tên quản lí lại bắt đầu ca thán.

      - Tôi sao, làm việc .

      Chính Kiệt gắng đứng dậy, tiếp tục công việc, mặc kệ cơn đau ở chân. Cơn đau này dạo gần đây rất thường xuyên xuất .



      Băng Di ngồi trong tiệm cà phê, đối diện là chàng trai tầm 27 tuổi.

      - Bắt đầu từ hôm nay tôi đến Lâm Huy làm việc. Giám đốc nhân . - Vẫn giọng điệu lạnh lùng ấy, nhưng lại quyến rũ đến mê hồn.

      - Chúc mừng bước đầu thực được nguyện vọng. - Chàng trai với giọng trầm, nho nhã, lịch thiệp.

      - Sau này còn phải nhờ . - Băng Di nhìn ta, nở nụ cười lạnh

      - tin tưởng tôi sao. - Chàng trai tò mò hỏi.

      - Tôi tin tưởng con mắt của trai tôi, trước khi mất ấy tin tưởng , tôi bây giờ có lí do gì để nghi ngờ.

      Bộ dạng lãnh đạm cùng cương quyết này của Băng Di khiến cảm thấy thú vị.

      - Tôi phải là tên du côn như nghĩ đâu.

      - Vậy là gì. - Câu hỏi mang chút tò mò

      - Tôi là tổng giám đốc của MK, Nguyễn Chí Huy. - Chàng trai nhìn vào Băng Di thẳng thắn trả lời.

      - Qủa đúng như dự đoán của tôi. - Nghe câu trả lời, Băng Di vẫn bình tĩnh, chút rung động. - tên du côn bình thường làm gì có sức mạnh thay đổi lí lịch của tôi khiến cho lão cáo già Lâm Chính Quốc cũng phát ra. MK, phải rất tốt sao, công ti cạnh tranh với Lâm Huy, tôi có thể giúp , cũng có thể giúp tôi, hai chúng ta hợp tác với nhau lật đổ Lâm Chính Quốc, lật đổ Lâm Huy.

      Chí Huy nghe xong, tiếng vỗ tay cùng tiếng cười vang lên, khâm phục người con này, có thể lập tức suy nghĩ kế hoạch chu toàn.

      - Tôi ngờ người con trước mặt tôi là người mà Thiên Ân nhắc tới đấy, Tạ Băng Di, quả là người con thú vị.

      - sai rồi, tôi phải Tạ Băng Di ngây thơ ngu xuẩn đấy._

      Lời lạnh lùng này của Băng Di khỏi khiến Chí Huy chững lại trong đôi lát.

      - Tôi là Hạ Băng Di, Tạ Băng Di kia chết rồi.

      Lại cười tràng nữa, Chí Huy nhìn Băng Di, khao khát muốn tìm hiểu về càng trào dâng mãnh liệt.

      - Phải rồi, xin lỗi quý Hạ Băng Di. Hợp tác vui vẻ. - cầm li cà phê lên, cụng vào li của sau đó uống ngụm.







      Lên tầng 15, phòng chủ tịch, gặp thư kí hôm trước. Thư kí, ắt hẳn thể nào quên được , ta vào phòng thông báo với Lâm Chính Quốc, sau đó mời Băng Di vào phòng.

      Lâm Chính Quốc ngồi vắt chân ở ghế sô pha, phong thái ung dung.

      - nên cứ đường đột đến đây như thế này.

      Băng Di tiến đến, ngồi xuống chiếc ghế sô pha đối diện, ánh mắt chút xúc cảm nhìn ông ta.

      - Tôi đến để thực thỏa thuận giữa tôi và ông.

      - Chính Kiệt như thế nào rồi.

      - sao cả. - Băng Di khẽ nhếch môi cười. - làm như mọi khi. biết tôi đến đây làm, nghĩ rằng tôi vất vả xin việc.

      - để nó tiếp tục làm công việc kia. - Lâm Chính Quốc có chút tức giận.

      - Tôi đâu thể làm gì. - Băng Di thờ ơ. - ta muốn dấu tôi mà. Ông cho tôi 2 tháng, 2 tháng này ông chỉ cần làm theo tôi là được, cũng có tổn thất gì cho ông.

      Lâm Chính Quốc cho người đưa Băng Di xuống nơi cần làm việc, là giám đốc bộ phận nhân . Như dự đoán trước, mọi người nhìn thấy dị nghị, dùng nhan sắc, thủ đoạn để vào công ti này, còn khiến giám đốc tốt của bọn họ đột nhiên bị giáng chức. quan tâm đến lời những người kia , dù gì vào công ti này, phải vì ham cái chức vị hư vô này, có mặt ở nơi này chỉ là vì trả thù.



      - Em về chưa.

      Chính Kiệt hôm nay làm việc về sớm, liền gọi điện cho .

      - Em xin được việc rồi.

      Trong điện thoại Băng Di dùng giọng vui mừng trả lời , nhưng khuôn mặt vẫn lạnh lùng.

      - Là trợ lí giám đốc, họ cần tuyển gấp nên hôm nay em làm luôn, có lẽ về muộn.

      - Em là giỏi nha, công ti có xa .

      Chính Kiệt nghe Băng Di xin được việc rồi trong lòng cũng cảm thấy hạnh phúc.

      - Ưm… chỉ là công ti thôi…. Gần Lâm Huy._ Băng Di giả bộ lúng túng.

      Chính Kiệt nghe tới hai chữ Lâm Huy, trong lòng trào dâng cảm xúc lạ, là lo sợ, là trống trải chính cũng thể nào lí giải được cảm xúc trong lòng mình lúc này.

      - Nếu xa vậy trưa em đừng về nhà nữa, rất vất vả, để mang cơm đến cho em.

      - Như vậy vất vả lắm. - Trong giọng Băng Di có chút cảm thương.

      - Đâu vất vả đâu, làm việc ở kia, rất rảnh rỗi, cũng nhiều việc. Huống chi gặp em nhớ em chết mất.

      - Vậy lát nữa gặp lại.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 9: Cảm xúc trong tim .

      quay vòng, cố tìm kiếm bóng dáng , ngừng gọi tên , gạt bỏ hết thứ tạp xung quanh, gạt bỏ hết tất cả. Trong đầu giờ, chỉ có hình ảnh .

      Giờ nghỉ trưa, Băng Di rời khỏi Lâm Huy, đứng ở công ti gần Lâm Huy chờ Chính Kiệt, hiểu sao trong lòng lại cảm thấy ấm áp. nên như vậy, nên có chút cảm xúc nào với Lâm Chính Kiệt, cũng bao giờ có cảm xúc với được. Cảm xúc này cũng chỉ là giả tạo, chỉ là cảm xúc giả tạo khi đóng vai Lưu Tịnh An mà thôi. Băng Di nhắm chặt mắt, hít sâu hơi, cố đẩy những cảm tình vô lí về Chính Kiệt trong đầu mình ra.

      - Chính Kiệt. - đưa tay vẫy gọi .

      Từ xa, Chính Kiệt nhìn thấy Băng Di liền chạy tới, trong tay cầm hộp cơm.

      - Làm việc có vất vả lắm . - đưa tay vuốt ngọn tóc xõa xuống trước mặt , ân cần hỏi.

      - đâu, mọi người ai cũng tốt hết. - thực tế là lừa , từ việc mình là Tịnh An, rồi việc mình làm ở công ti này. Nhưng Chính Kiệt lại chút nghi ngờ mà tin , tin tuyệt đối.

      - Em cầm cái này vào trong ăn . - Chính Kiệt rồi đưa hộp cơm trong tay cho Băng Di.

      Nhận lấy hộp cơm từ trong tay Chính Kiệt, đáp trả bằng nụ cười giả tạo, và cả quan tâm giả tạo.

      - ăn cơm chưa.

      - ăn rồi, em mau vào trong rồi ăn , ở ngoài này rất lạnh.

      - Em nhìn rồi vào.

      - muốn nhìn em vào rồi mới cơ. - Chính Kiệt lại nũng nịu.

      - Vậy thôi được, em vào đây. - Băng Di phải miễn cưỡng vào.

      - Tịnh An. - Chính Kiệt nỡ rời xa , thấy vừa bước đến cửa liền gọi lại. - Chiều mấy giờ em nghỉ.

      - Có lẽ là 5 giờ. Hẹn gặp lại. - Băng Di cũng giả bộ nỡ rời xa. - Em vào đây, về

      - Hẹn gặp lại.

      Chính Kiệt nỡ nhưng cũng chỉ có thể nhìn Băng Di bước vào, sau đó rời .

      Băng Di mở cửa bước vào, lên tiếng xin lỗi mọi người bên trong, đứng lúc sau đó ra. Quay trở lại Lâm Huy, tiện tay đổ hết đồ ăn trong hộp vào thùng rác.

      - Xin lỗi, tôi chỉ có thể làm vậy.





      Rời chỗ làm, Chính Kiệt đến chỗ làm của Băng Di đón . Đến nơi mới 4 giờ 30 phút, tính đến đón , để bất ngờ vậy nên cũng gọi điện báo trước.

      Mùa đông, trời tối rất nhanh, nhiệt độ mỗi lúc xuống thấp, từng cơn gió thi nhau gào thét, len qua lớp áo lông dày, khiến người run lên vì lạnh. Nhưng vẫn kiên trì đứng chờ, tự nhủ với lòng mình có lẽ ngày đầu làm nên làm muộn chút.



      Băng Di hơn 5 giờ rời khỏi Lâm Huy, ra đến cửa, chiếc BMW đen vừa tầm phanh trước mặt . Chí Huy mở cửa kính xuống, nhoài người về phía cửa chào .

      - Xin chào.

      Băng Di nhìn Chí Huy,có chút kinh ngạc.

      - Sao lại ở đây.

      - Lên xe tôi đưa về.- Chí Huy tươi cười

      - Tôi tự về được. - Băng Di sau chút kinh ngạc kia lại trở lại vẻ lạnh lùng. rồi bước tiếp.

      - Này. - Chí Huy kiên trì lái xe theo .- Chúng ta hợp tác với nhau mà, lên .

      Băng Di nhìn xung quanh hồi, cuối cùng cũng chịu lên xe. Xe vừa được vài mét, Chí Huy đột nhiên dừng xe lại.

      - Ồ, kia có phải Lâm Chính Kiệt .

      Chí Huy nhìn ra phía bên kia đường, sau đó lại quay ra chỗ Băng Di vui vẻ cười đùa đương nhiên biết Băng Di thể để cho Chính Kiệt biết làm việc ở Lâm Huy.

      - Đến đón à. Vậy là tôi cướp người của ta rồi. Mà với ta làm việc ở công ti kia à, có vẻ hơi tồi tàn nhỉ. Chi bằng từ mai là đến công ti tôi làm .

      Băng Di nhìn ra bên ngoài xe, đúng là Chính Kiệt, hôm nay hỏi mấy giờ tan sở, ra là vì muốn đến đón . Trái tim lại lần nữa nghe theo lí trí mà cảm thấy ấm áp. Chửi mắng bản thân mình “ Mày làm sao thế này, đúng là ngu ngốc mà, mấy ngày trước đây, khi mày nhìn thấy ta đau khổ còn cảm thấy khoái cảm, sao chỉ sau ngày lại bị quan tâm của ta làm cho trái tim mất hết lí trí thế này. ” Ép bản thân mình nhìn Chính Kiệt nữa, quay mặt vào lạnh lùng .

      - Chúng ta ăn cơm .

      - Tôi rất sẵn lòng. - Chí Huy cười, tiếp tục lái xe.

      Chính Kiệt đứng đợi, nhìn đồng hồ hơn 7 giờ, trong lòng bắt đầu cảm thấy lo lắng, kiên nhẫn được nữa lấy điện thoại ra gọi cho Băng Di. Gọi 2, 3 cuộc điện thoại vẫn có ai trả lời, trong lòng càng lo lắng hơn nữa. vốn định vào trong xem sao vừa tầm đèn điện trong công ti tắt hết, người phụ nữ bước ra.

      - Xin hỏi, trong công ti còn ai sao. - Chính Kiệt lại gần hỏi thăm.

      - Mọi người tan sở hết từ lúc hơn 5 giờ rồi.

      - Cảm ơn.

      “ Vậy Tịnh An đâu rồi.” Chính Kiệt cảm thấy trong lòng mình như có ngọn lửa thiêu đốt, sợ hãi trái tim như nghẹn lại. “ Tịnh An, rốt cuộc em lại đâu rồi.” ràng luôn đứng đây đợi từ trước 5 giờ, chưa hề thấy ra, vậy làm sao mà lại tự dưng biến mất như vậy được. “ Tịnh An, xin em, đừng cứ biến mất như vậy, xin em đấy.” quay vòng, cố tìm kiếm bóng dáng , ngừng gọi tên , gạt bỏ hết thứ tạp xung quanh, gạt bỏ hết tất cả. Trong đầu giờ, chỉ có hình ảnh .



      Sau khi ăn xong, Chí Huy lái xe trở Băng Di ngắm cảnh đêm. Từ cầu nhìn xuống, thành phố rộng lớn này chỉ như bức tranh thu , bức tranh lộng lẫy với ánh đèn rực rỡ mà hào nhoáng.

      - Là chuông điện thoại của đó. - Chí Huy nhìn , nhắc nhở.

      - Mặc kệ nó .

      Đứng lúc, trời mỗi lúc lạnh hơn, Băng Di khỏi hơi run người.

      - Gió lạnh hơn rồi, chúng ta về thôi. - Chí Huy nhìn Băng Di người hơi run, biết lạnh liền giục về.

      Ngồi xe, chuông điện thoại Băng Di reo ngừng, người gọi ai khác ngoài Chính Kiệt.

      - nghe điện thoại à. - Chí Huy hỏi, đôi mắt vẫn tập trung vào việc lái xe. - Có vẻ rất quan trọng.

      - cần thiết._ Mặc kệ điện thoại trong túi reo, Băng Di giữ nguyên thái độ lạnh lùng chuyện với Chí Huy.

      - Nghĩ thế nào tôi vẫn hiểu tại sao lại chỉ đơn giản muốn làm chức giám đốc trong Lâm Huy, mà lại chỉ là giám đốc nhân . Chỉ thế làm sao trả thù được. - Chí Huy nhịn được tò mò mà hỏi .

      - Chức giám đốc này, trả có nghĩa lí gì cả. Chỉ đơn giản là cái cớ để tiếp cận Lâm Huy, tiếp cận Lâm Chính Quốc. Còn việc tôi trả thù như thế nào, rồi biết sớm thôi. - Băng Di khẽ nhếch môi. - cho tôi xuống đây .

      - Xuống đây sao, gần 8 giờ rồi. Để tôi đưa về.

      - cần đâu. Tôi có việc phải làm.

      Bước xuống xe, Băng Di lấy điện thoại ra gọi cho Chính Kiệt, chuông điện thoại vừa reo liền có người bắt máy.

      - Tịnh An, em ở đâu. - giọng hốt hoảng xen lẫn tiếng thở gấp.

      - Xin lỗi, điện thoại em để im lặng nên để ý, em ra ngoài làm khảo sát, quên mất gọi thông báo cho .

      - Em về chưa.

      Chính Kiệt nghe vậy mới thở phào nhõm, sau khi nghe người phụ nữ kia mọi người trong công ti tan sở hết từ hơn 5 giờ, trong lòng sợ hãi, cảm giác sợ hãi khi để tuột mất lại quay về, chạy hết xung quanh đấy tìm như kẻ điên, vừa chạy tìm, vừa ngừng gọi điện thoại nhưng ai bắt máy. Có lẽ do trước đó đứng chờ lâu, xong lại chạy khoảng thời gian khá dài Chính Kiệt bắt đầu cảm thấy cơn đau ở chân, đau đến tê dại, nhưng vẫn tiếp tục chạy, tiếp tục tìm kiếm Tịnh An. Chạy đên mức cơn đau kia cũng phải chịu thua. may mà cuối cùng cũng gọi điện cho .

      - Chưa, bây giờ em mới về.

      Băng Di biết, có lẽ Chính Kiệt vẫn còn ở đây chờ . Lâm Chính Kiệt là vậy, Tịnh An đến mù quáng, ắt hẳn khi thấy phát điên lên. Vì vậy mới bảo Chí Huy dừng xe ở đây, theo dự đoán của , câu tiếp theo Chính Kiệt là “ em ở đâu, đợi , đến đón em.”. Và quả dự đoán ấy hề sai.

      - Em ở đâu, đợi , đến đón em.

      - Để em tự về được rồi.

      - ở gần đấy, để qua đón em.

      Chính Kiệt vẫn kiên quyết, nhưng lại hề cho biết đợi , rồi điên cuồng tìm mấy tiếng đồng hồ.

      - ở gần đây sao. - Băng Di giả bộ kinh ngạc.

      - Ừm, có việc ở gần đấy.



      Băng Di địa chỉ cho Chính Kiệt, bao lâu tới. Trời mùa đông mà Chính Kiệt cả người ướt đẫm mồ hôi, đứng trước mặt Băng Di vừa cười vừa tranh thủ hít thở.

      - làm gì mà sao lại đổ mồ hôi hết thế này. - Băng Di vừa vừa đưa tay lên lau mồ hôi cho . - Trán vẫn còn nóng này.

      - mặc nhiều áo quá nên nóng ấy mà.

      Chính Kiệt nhìn cười đùa, hay để truyền bớt nóng sang cho em nhớ, rồi ôm trầm lấy

      - Bây giờ bớt nóng hơn rồi.

      Chính Kiệt ôm Băng Di trong lòng ,chỉ khi ôm chặt như thế này mới cảm giác vẫn còn tồn tại, vẫn ở bên , và việc trở về, phải giấc mơ.

      Còn Băng Di, bỗng dưng bị ôm chặt, trái tim phòng bị cũng vì vậy mà bị bóp nghẹt.

      - làm gì đấy. - vội đẩy Chính Kiệt ra, tránh cho con tim bị nún sâu.

      - ôm em để truyền bớt hơi nóng sang cho em.

      - Làm gì có kiểu ôm để truyền bớt hơi nóng chứ. - Băng Di khôi phục lại bản thân mình, tiếp tục trước mặt Chính Kiệt đóng kịch. - Chúng ta về thôi.

      - Nhưng mà đói. - Chính Kiệt kéo Băng Di lại, nũng nịu. - Từ sáng tới giờ chưa ăn gì cả.

      Qủa từ sáng tới giờ Chính Kiệt chưa ăn gì, buổi trưa chỉ có mình cũng muốn ăn, chiều tối tính tới đón rồi ăn, lại được phen lo lắng.

      - Từ sáng sao. phải trưa mang cơm ăn rồi à. dối, là hư quá

      Trong lòng Băng Di có chút xao động, khẽ thở dài hơi.

      - Vậy chúng ta ăn rồi về.

      - Ừm. - Chính Kiệt gật đầu, mở to mắt nhìn . - thôi.

      Chính Kiệt kéo tay Băng Di, được vài bước, chân trái đột nhiên khuỵu xuống, cảm giác đau đớn nhanh chóng lan tỏa. Cơn đau này cảm nhận từ lúc chạy tìm , nhưng cứ mặc kệ, cơn đau cuối cùng chỉ có thể tê dại . Bây giờ, đau đớn lại ra ràng.

      - sao chứ. - Băng Di hoảng hốt cúi xuống đỡ .

      - sao. - Chính Kiệt gượng cười, cố nén cơn đau ở chân. - Chắc là do đói quá.

      Trong lúc ăn, Chính Kiệt tay vẫn ấn mạnh vào chân, kiềm chế cơn đau kia. Mà Băng Di, lại chỉ ngồi nhìn ăn, trong lòng tồn tại bao xúc cảm.

      “ Tạ Băng Di, mày rốt cục làm sao đây, tại sao lại có cảm xúc với người con trai này.” Tự cười nhạo chính mình “ nực cười, cảm xúc ấy lại chỉ sau 1 ngày.” “ được, được có bất kì cảm xúc nào, đây chính là con trai của kẻ thù, là người đối với mày chỉ có thù hận có gì khác.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :