1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nước chảy thành sông - Trản Trà [Hoàn đã có eBook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 40


      Tờ bìa đỏ thẫm gập chéo đặt bàn trà trong phòng khách.

      Chu Mộc ôm gối lười nhác rúc vào góc nhìn đến thất thần.

      Buổi sáng, cùng Lâm Tu tới Cục dân chính.

      Điền đơn, nộp phí, đóng dấu, lĩnh chứng… Tất cả đều tiến hành đâu vào đấy, chỉ trong chốc lát, thân phận Chu Mộc quay ngoắt trăm tám mươi độ.

      Lúc ra khỏi Cục dân chính, nhìn ánh mặt trời vạn dặm bên ngoài, Chu Mộc nghiêng nghiêng đầu, ngắm nghía Lâm Tu bên cạnh mình.

      Đôi mắt đen tràn ngập ý cười rũ xuống, Lâm Tu giơ tay khẽ bẹo má Chu Mộc, ung dung nhếch mày

      “Muốn phát biểu cảm tưởng khi nhận giải ?”

      “À… Bây giờ coi như em ký xong khế ước bán mình rồi đấy nhỉ?” Chu Mộc ngẩng mặt lên.

      phải.” Lâm Tu nhếch miệng cười khẽ, “Phải là hoàn toàn sa vào chế độ công nhân—nô lệ rồi.”

      Chu Mộc vốn tưởng rằng trong thời khắc lĩnh chứng cho dù chính mình có tâm trạng quá kích động, trong lòng ít nhiều cũng xốn xang chút.

      Nhưng khi giây phút ấy đến, trong lòng lại cảm thấy êm ả và yên bình vô cùng.

      Là thuận theo tự nhiên cũng là nước chảy thành sông, giống như chuyện vốn dĩ phải xảy ra… ngoài ý muốn cũng hề ngoại lệ.

      Chính là… có loại cảm giác trái tim được đặt vào nơi chân thực.

      Giống như những khi có Lâm Tu bên cạnh — chân thực tới mức khó mà diễn tả bằng lời.

      “Này.” mùi thuốc lá thoang thoảng cùng với đôi tay mạnh mẽ từ phía sau quấn quanh , “Đến trạm rồi kìa.”

      Người nào đó bị ngắt mạch hồi tưởng nghiêng đầu nửa dựa vào hõm vai hơi trũng xuống của người phía sau.

      Đôi con ngươi đen vấn vít sương mù của Lâm Tu nhìn xuống trong cự ly gần, như có lực hút muốn hấp thụ toàn bộ đôi mắt long lanh trong veo của Chu Mộc.

      Hơi thở ấm áp vờn quanh, ánh mắt giao nhau, chóp mũi kề sát, thậm chí bóng mờ nho in dưới mi mắt hai người cũng thân mật phủ cùng chỗ.

      Gắn bó khăng khít mà gần trong gang tấc — đây hẳn là thời khắc tốt nhất cho nụ hôn.

      Ngay khi bờ môi mỏng của Lâm Tu gần phủ lên cánh môi Chu Mộc, người nào đó bỗng nhiên chớp chớp mắt, đột ngột xoay người lại ôm ngang hông Lâm Tu.

      Chu Mộc chậm rãi dựa sát vào , chóp mũi mang cảm giác mát lạnh chạm vào gương mặt ấm áp của Lâm Tu.

      “Thơm quá…” Giọng trầm thấp, hơi có chút say mê.

      Đầu ngón tay thon dài khẽ lướt qua bờ môi mỏng, cơ thể Lâm Tu hơi cương cứng, nhưng trong thời khắc quan trọng này người nào đó lại có phần làm nũng chớp chớp mắt nhìn mở miệng

      “Hey, hút loại nào thế? Cho em điếu?”



      Chu Mộc biết hút thuốc, đây chẳng phải chuyện gì mới mẻ.

      Luôn luôn có giai đoạn, con người ta muốn thể cá tính, muốn tỏ ra khác người, vì thế, mượn cờ hiệu tuổi dậy nổi loạn, kẹp điếu thuốc, xách chai rượu, lê đôi giày khiến ai cũng phải liếc qua cái.

      Có điều, những nguyên nhân hoàn toàn thích hợp với nữ sinh Chu Mộc.

      học hút thuốc vào mùa hè trước khi du học. Chuẩn xác mà , căn bản cần học, rất nhanh làm lưu loát, công phu nuốt mây nhả khói cũng được luyện ra từ đó.

      Đối với chuyện này, Lâm Tu có biết. Nhưng rất ràng, áp dụng thái độ làm ngơ.

      Có người hút thuốc vì đơn trống vắng, có người hút thuốc vì quan hệ xã giao, có người hút thuốc vì muốn ra vẻ ta đây… Mà nguyên nhân Chu Mộc đột nhiên bắt đầu hút thuốc, tuy rằng chưa từng hỏi, cũng chưa từng , nhưng trong lòng Lâm Tu ít nhiều có lý giải.

      phải nuông chiều dung túng, lại càng phải trợ Trụ vi ngược*. Điều có hại hay có hại gì đó Lâm Tu lười suy nghĩ, người ngoài vào ra người nọ cũng quan tâm, trong lòng Lâm Tu hiểu được, Chu Mộc cần cách giải thoát.

      *ý chỉ nối giáo cho giặc, giúp người xấu làm điều ác.

      Nén nhịn quá nhiều, cuối cùng phải tìm cách giải tỏa áp lực cho mình.

      Mở hộp thuốc, lấy bật lửa, Lâm Tu đút điếu thuốc vào miệng Chu Mộc, chính mình cũng giơ tay rút điếu đặt bên miệng.

      “Tách —” cùng với tiếng vang rất , ánh lửa dịu sáng rực nháy mắt chiếu lên gương mặt xinh đẹp tinh tế kia càng thêm rung động lòng người.

      “Ha —” Chu Mộc nhắm mắt lại khẽ hít hơi, theo động tác hít vào nhả ra chậm rãi dựa vào lồng ngực Lâm Tu.

      Chu Mộc rúc trong lòng Lâm Tu khẽ ngước mắt, xuyên qua tầng khói trắng mỏng manh, tất cả biểu cảm của người nọ giờ phút này đều rơi vào mắt .

      Sương khói đạm nhạt, hơi thở đạm nhạt, cùng với vẻ mặt đạm nhạt của người nọ… Ừm, rất có làn điệu.

      Nhìn dáng vẻ Lâm Tu lúc này, đáy lòng Chu Mộc đột nhiên sinh ra nỗi kích động.

      Giơ tay dụi tắt nửa điếu thuốc còn lại của mình, tay Chu Mộc chống lên mép ghế sofa, quay mặt sang, trực tiếp há miệng ngậm lấy điếu thuốc bên miệng Lâm Tu.

      Môi hồng mềm mại khẽ sượt qua khóe miệng người nọ, chỉ giây ngơ ngẩn, điếu thuốc chuyển sang miệng Chu Mộc.

      “Quân cướp bóc.” Lâm Tu nhếch nhếch hàng mày ôm vòng eo nhắn của Chu Mộc.

      “Của trông có vẻ ngon hơn…” Chu Mộc cong cong khóe miệng hít sâu hơi, làn khói mù vấn vít khiến gương mặt xinh đẹp kia có phần mơ hồ.

      “Hút thuốc lá có hại cho sức khỏe.” Giọng lành lạnh của Lâm Tu vang lên bên tai , “Thế mà em còn bắt hút thuốc thụ động*.” Giơ tay nhéo chiếc cằm nhọn duyên dáng của Chu Mộc, Lâm Tu cười khẽ trêu : “Mưu sát chồng đấy à?”

      ra…” Dụi đầu thuốc lá vào gạt tàn, Chu Mộc lại lần nữa kề sát vào mặt Lâm Tu, hơi khàn giọng lên tiếng, “Em còn có muốn cho hít khói thụ thụ động nữa cơ*.”

      *bên Lâm Tu dùng cụm 二手烟 (nhị thủ yên) tức là hút thuốc thụ động, hút thuốc gián tiếp, chỉ hành thức trực tiếp hút thuốc mà hít phải khói thuốc từ khí. Ở đây Chu Mộc dùng cụm 三手烟 (tam thủ yên) chỉ phát tán của thuốc lá, được coi là sát thủ tiềm tàng bám vào tường, vật dụng trong nhà, quần áo, nệm ghế,… thậm chí là tóc và da người hút. Nó bao hàm kim loại nặng, chất gây ung thư, thậm chí chất phóng xạ nên rất có hại, nhất là trong trường hợp nhà có trẻ em có thói quen cho đồ vật vào miệng.

      “Ừ?” Lâm Tu giương mắt, “Chừng nào?”

      “Ngay bây giờ.” Chu Mộc thêm, hai tay bám lên lưng đối phương, nhàng áp môi tới.

      Thực chất Chu Mộc là người rất yếu đuối, tất cả sức lực đều bị dùng để ngụy trang vẻ kiên cường bên ngoài từ sáng nay rồi.

      Dịu dàng mà mềm mại, thuận theo cơ thể mình, càng giống như nội tâm nhu hòa của .

      Cái gọi là giả bộ, cái gọi là ra vẻ kiên cường, ở trước mặt con người trước mắt này, căn bản là cần thiết.

      Y như trước đây, là hơi thở ấm áp yên bình khiến người ta cảm thấy vô cùng an lòng — mùi thuốc lá thơm nồng càng làm cho Chu Mộc muốn ngừng mà được.

      Nhiệt độ cơ thể nhanh chóng tăng cao, Chu Mộc có thể cảm giác được cánh tay eo mình siết mạnh hơn chút.

      Đảo khách thành chủ, đây căn bản là khách quan cần dự đoán hay thảo luận.

      Hai phiến môi tiếp xúc, từ trằn trọc cọ xát đến công thành chiếm đất, Lâm Tu cắn môi Chu Mộc, khiến cho cả người khẽ run lên như bị điện giật.

      Đảo vòng mút vào, Lâm Tu hơi nheo mắt, rất có kỹ xảo liếm mút đầu lưỡi Chu Mộc, đầu lưỡi linh hoạt đưa đẩy qua lại, mùi thuốc lá kia tức càng thêm nồng đậm, từ khoang miệng đến xoang mũi của Chu Mộc đều lan toả mùi hương thoang thoảng này.

      ra đây mới là hương vị khiến người ta càng mê say.

      Chu Mộc vô thức ôm chặt lưng , trí óc bắt đầu rối loạn ngừng, sức lực tứ chi dần tan biến, sau đó ngay cả lòng bàn chân cũng trở nên bẫng.

      Trọng lượng toàn thân dường như đều mất hết, Chu Mộc chỉ cảm thấy gương mặt mình nóng ran lên từng đợt.

      “Học được nhanh quá nhỉ…” Lâm Tu cười khẽ, đầu lưỡi nhanh chóng quét qua môi Chu Mộc, “Đặc biệt tuyên dương.”

      “Cái đó… mà còn phải …” Chu Mộc khe khẽ thở dốc, trong cuống họng có thanh đứt quãng rất , vừa trầm lại vừa khàn, mang theo giọng mũi dày, cuối hơi lên cao — là êm tai khó tả.

      Con ngươi đen thẫm sâu hút hơi co lại, tầm nhìn thu hẹp từng chút từng chút xíu, Lâm Tu chậm rãi nheo hai mắt, giữa đường nhìn là gò má trắng nõn hây hây đỏ mà trơn bóng như ngọc của Chu Mộc.

      Phút chốc tựa như có dòng điện trăm ngàn Vôn từ thắt lưng xỏ xuyên qua, bị nỗi kích động thúc đẩy, Lâm Tu vững vàng dùng sức ôm ngang eo bế bổng Chu Mộc lên.

      Hoàn toàn được báo trước, ngay cả sức giãy dụa cũng có, khi còn chưa kịp phản ứng, “xoạch —” cái, Chu Mộc bị người nọ áp vào vách tường lạnh ngắt.

      Tình huống trước mắt, có loại cảm giác sắp vượt khỏi tầm kiểm soát.

      Tấm lưng mềm mại dán sát vào vách tường lạnh thấu, nhiệt độ đó đủ để khiến người ta phát run, nhưng lúc này chú ý của Chu Mộc hoàn toàn đặt ở đó.

      Bị Lâm Tu gắt gao áp sát, nhiệt độ cơ thể Chu Mộc cao đến kinh người, cổ, eo, sau tai, chóp mũi đều bắt đầu rịn lớp mồ hôi mỏng, lúc này nếu lấy cây nhiệt kế kẹp dưới nách , Chu Mộc nghĩ, sợ là trị số đó sớm lên tới tiêu chuẩn SARS.

      Hôm nay Lâm Tu hơi thô bạo, cái loại mạnh mẽ bá đạo như gió cuộn sóng trào này gần như khiến cho Chu Mộc chống đỡ nổi.

      tay ra sức ôm chặt eo Chu Mộc, Lâm Tu mặt mạnh mẽ bắt ép Chu Mộc đáp lại môi lưỡi nóng cháy của mình, mặt bắt đầu hôn đường từ khóe môi Chu Mộc đến cần cổ trắng mịn như ngọc kia.

      Chu Mộc bắt đầu rên khe khẽ, tiêu cự trong mắt sớm đánh mất, dáng vẻ này nhìn vào quả thực chính là hoang mang lo sợ tinh thần tan rã.

      Hai tay Lâm Tu bắt đầu dời xuống, từ sườn eo đến bên hông, cuối cùng lại rơi xuống bờ mông căng tròn ngạo nghễ của Chu Mộc, nhiệt độ nóng rực trong lòng bàn tay nháy mắt xuyên qua lớp vải mỏng manh khiến Chu Mộc cảm nhận được ràng, cùng lúc đó, thắt lưng Lâm Tu bắt đầu dùng sức, chậm rãi chậm rãi húc về phía trước.

      Hỏng bét…

      Chu Mộc chợt cứng lại, mồ hôi người tuôn ra rào rạt.

      Xem ra hôm nay cũng phải là ngày lành để “chọc” vào

      Giờ tiêu tùng rồi, chọc phải lửa rồi.

      Hơi thở của Lâm Tu ngày càng nặng nề, muốn dừng lại là chuyện hoàn toàn có khả năng.

      giơ tay khẽ lướt qua hàng mi dài rậm và khuôn mặt xinh đẹp của Chu Mộc, nhìn cánh môi trơn bóng phớt hồng kia, đầu ngón tay Lâm Tu hơi khựng lại chút, lập tức lại từ khóe miệng chậm rãi tiến vào.

      Đôi môi mỏng mang theo nhiệt độ tới gần tai Chu Mộc, Lâm Tu khẽ cắn vành tai , chậm rãi mở miệng như mê hoặc —

      “Ngoan, há miệng ra nào.”

      Mùi thuốc lá nhàn nhạt phút chốc liền thoảng qua, giọng của Lâm Tu trầm thấp đầy cuốn hút lại có chút khàn khàn , nghe qua gợi cảm chết người. Chu Mộc vô thức ngậm lấy ngón tay dài mang mùi thuốc lá như hắc ín của , giờ khắc này, chỉ cảm thấy trước mắt mình đều là ánh nước trắng lóa chói lọi.

      Quá… đáng sợ rồi. Đây là chút ý thức cuối cùng của Chu Mộc trước khi rơi vào tay địch.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ha ha wa phấn khích nha.nhung hoi tiec vi bi cat giua chung

    3. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 41


      Mí mắt nặng trĩu nhấc lên nổi, trí óc Chu Mộc chỉ nghĩ đến việc nằm lì chiếc giường lớn này ngủ thêm lúc.

      Toàn thân căng nhức và mềm nhũn, Chu Mộc khẽ duỗi đầu ngón chân, cảm giác đau nhức lập tức ập tới như thủy triều, cảm giác này là quá mức ràng, ngay cả tình cảnh cùng những mẩu ký ức chớp nhoáng đêm qua cũng ùn ùn kéo tới, khiến cho khuôn mặt Chu Mộc đỏ bừng, trong óc cũng như bị nghẽn máu.

      Chu Mộc chưa bao giờ biết ra dục vọng của con người có thể mãnh liệt đến cỡ đó.

      Triền miên đến dữ dội, đòi hỏi tới ác liệt, ký ức của dường như cũng phủ kín hương vị tình dục, hồi ức mơ hồ chân , nhưng cảm xúc tứ chi quấn quít kia lại khiến người ta khó quên đến thế.

      Lâm Tu khi ấy áp sát như mê hoặc, giữ Chu Mộc tường, lòng bàn tay nóng rực siết chặt eo , Lâm Tu dễ dàng khống chế được toàn bộ hành động của Chu Mộc, cảm nhận từng cơn rùng mình và run rẩy của , dùng sức, vững vàng chân thực ấn vào .

      được trốn.” Lâm Tu phun ra hơi thở nhàn nhạt, phút chốc cắn lên dái tai mượt mà xinh của Chu Mộc, tay giữ cằm Chu Mộc, đầu lưỡi nhanh chóng mà linh hoạt lướt qua qua vành tai , nhiệt độ kia mạnh mẽ in dấu trong lòng Chu Mộc.

      chút sức lực cuối cùng cũng như bị rút cạn, Chu Mộc khẽ run rẩy, bàn chân mềm nhũn, mắt thấy trượt khỏi vách tường ngã xuống đất.

      Cánh tay dài hơi duỗi ra, tay Lâm Tu đỡ Chu Mộc tường, phần eo bất giác húc về phía trước.

      Nơi đó… hưng phấn .

      Nhận thức này khiến Chu Mộc rối loạn vô thức nuốt nước miếng, ai ngờ động tác kia lại khiến cho dục vọng trong mắt Lâm Tu nồng đậm hơn vài phần.

      Lâm Tu cứng đến chết người, ấy vậy mà người trước mắt này còn lộ ra ánh mắt mông lung dung nhan rối loạn, biểu tự nhiên quyến rũ như vậy làm cho nội tâm nén nổi “phụt —” tiếng liền bắt lửa.

      Càng áp sát hơi thở của hai người lại càng hỗn loạn, Chu Mộc thở hổn hển, cánh tay bám chặt bờ lưng Lâm Tu, nhận thấy đối phương như có như nhàng cọ xát hạ thân của mình, Chu Mộc vốn đầm đìa mồ hôi nhất thời căng cứng cả người.

      Eo mềm nhũn, xương sống tê dại, tiếp tục như vậy Chu Mộc chỉ sợ chính mình ngay cả giây cũng chịu nổi nữa, như là cảm nhận được tình trạng của , hai tay Lâm Tu lập tức lần vào dưới vạt áo rộng thùng thình của , lòng bàn tay có vết chai hơi mỏng đường hướng về phía trước, trong khoảnh khắc chạm đến nơi mềm mại kia, Lâm Tu cảm nhận được ràng lớp mồ hôi mỏng thấm da Chu Mộc, mạnh mẽ mà thiếu dịu dàng cởi sạch quần áo người Chu Mộc, ngay sau đó, cùng với cơn rùng mình mãnh liệt của Chu Mộc, Lâm Tu dùng chính chóp mũi cao thẳng vùi vào giữa hai bầu ngực tròn ấm áp thơm ngát kia, môi mỏng khẽ nhếch, đưa toàn bộ những giọt mồ hôi li ti kia vào miệng mình.

      Cảm giác như vậy quả quá mức mãnh liệt, cổ họng Chu Mộc ưm tiếng, theo bản năng ôm lấy đầu người nọ.

      Đôi tay siết chặt, Lâm Tu vững vàng dùng sức ôm ngang Chu Mộc lên, Chu Mộc thể phản kháng tùy ý để bế như vậy, chỉ cảm thấy chính mình bị Lâm Tu ôm vài bước tới phòng ngủ của bọn họ.

      Mục tiêu là chiếc giường đôi rộng lớn mềm mại mà thoải mái vô cùng kia.

      Những nụ hôn nóng rực dồn dập ấn xuống, Lâm Tu mút mát nhay , mỗi khi đánh chiếm chỗ, da thịt trắng như tuyết kia liền lưu lại mảng lớn đầy dấu vết từ hồng cho tới tím.

      Như thể huân chương công trạng.

      Cắn mút đầy kỹ xảo như vậy, Chu Mộc chỉ cảm thấy toàn thân đều chao đảo và tê dại, lời rên rỉ bật ra khỏi miệng bắt đầu trở nên đứt quãng và yếu ớt.

      Là cõi mộng cũng là thực — Chu Mộc cảm thấy mình bốc cháy.

      Nơi bí chầm chậm chảy chất dịch trắng mịn, cảm giác bứt rứt nên lời.

      Chu Mộc cảm thấy mình giống như bạch xà uống phải rượu Hùng Hoàng, nhịn nổi bắt đầu chậm rãi cọ xát hai chân mình, nơi nào đó trong cơ thể khó chịu kinh khủng.

      Muốn kiềm chế, lại muốn đòi hỏi, đứng ranh giới cuối cùng, Chu Mộc cảm thấy chính mình bị giày vò sắp phát điên lên mất.

      Chi tiết này bị Lâm Tu trong nháy mắt phát ra, vươn tay nắm cổ chân mảnh khảnh của Chu Mộc, hơi dùng sức chút liền kéo người nọ xuống dưới cơ thể mình.

      Nơi nào đó cơ thể trướng đau như muốn nổ tung, đồng tử trong mắt Lâm Tu thẫm lại, vừa rũ mắt nhìn Chu Mộc vừa vươn tay nắm bàn tay mềm mại của kéo tới bên hông mình.

      “Như thế…” Bàn tay Lâm Tu nhàng bao trùm bàn tay nhắn của Chu Mộc, “Đúng, chính là như thế…”

      Cảm nhận được thứ nóng rực trong tay trong nháy mắt trướng lên vài phần, sắc mặt Chu Mộc quả thực sắp chảy máu đến nơi, nhưng còn chưa đợi thoát ra khỏi cảm xúc đó, sau khắc, lâm vào kích thích khó nhịn hơn nữa —

      Nhụy hoa mềm mại chẳng biết bị bàn tay người nọ phủ lên từ bao giờ, ngón tay thon dài kia vừa tiến vào, cả người Chu Mộc liền cong lên, tiếng kêu nén nhịn trong cổ họng lâu cũng rốt cục vỡ òa ra.

      Ngón tay dài linh hoạt hơi di chuyển, Lâm Tu ý đồ xấu xa hơi cong ngón tay, khiến cho cơ thể Chu Mộc ngăn nổi mà run rẩy.

      “Nơi này… Hay là nơi này? Hmm?” Đầu ngón tay Lâm Tu ấn vào nhè , vừa làm vừa quên để ý biểu cảm mặt Chu Mộc.

      Trêu chọc như vậy là quá mức giày vò, Chu Mộc cọ cọ vào người Lâm Tu như con mèo , da thịt bóng loáng mang theo nhiệt độ nóng rực thể bỏ qua.

      Trong họng dường như phát ra tiếng rên khe khẽ, Lâm Tu nghe thấy lập tức lửa cháy lan ra đồng cỏ, rốt cục hít vào hơi sâu, lập tức chìm vào thân thể .

      Hai tay Lâm Tu chống hai bên tóc mai Chu Mộc, tách chân ra, cho cự tuyệt mà áp xuống .

      Hai chân Chu Mộc quấn lấy vòng eo gầy rắn rỏi của Lâm Tu, mềm mại bao quanh cứng rắn, chặt khít trói buộc sung mãn, Chu Mộc dùng mỗi sợi lông tơ cơ thể mình cảm nhận dịu dàng quyết liệt của Lâm Tu, vừa dịu dàng vừa thô bạo chiếm đoạt, va chạm mạnh mẽ đến cùng, bị xỏ xuyên, bị quấn siết, bị ôm hôn, bị mơn trớn… Bọn họ giống như nhánh cây từ quấn cùng chỗ, chung huyết mạch, chung cảm xúc.

      Cho tới khi lên đến cao trào, vẫn chưa rút ra khỏi cơ thể .

      Chất dịch nóng bỏng phun ra, cơ thể khẽ run rẩy, vô thức siết chặt lại lần nữa khiến cho người nọ hừ tiếng.

      “Lâm Tu…” Tiếng gọi thào tới mức tận cùng, nhận thấy biến đổi của thứ chôn trong cơ thể mình, Chu Mộc giơ tay ôm lấy cổ Lâm Tu, lại rướn người áp thân thể mềm như nước của mình tới.

      Con ngươi đen tràn ngập sương mù chợt thẫm lại, Lâm Tu nặng nề thở dốc tiếng, giờ phút này chỉ muốn hòa tan cốt nhục cùng người trước mắt.



      “Xác định cần lên hả?” Trong khoảnh khắc nghiêng người tháo dây an toàn cho Chu Mộc, Lâm Tu chậm rãi giương mắt.

      “Ừm.” Chu Mộc gật đầu trả lời , tay vươn ra mở cửa xe. “Bao giờ gần về em gọi điện cho .”

      “Ừ.” Lâm Tu giơ tay khẽ xoa đầu , “Nhớ chuyển lời cho bố mẹ vợ giùm … Bảo là con rể hôm khác tới nhà chào hỏi.”

      “Vô liêm sỉ!” Chu Mộc nhanh chóng hôn chụt lên mặt Lâm Tu cái, vài ba bước chân xuống xe chạy vào hành lang.

      Cũng như những lần về nhà trước đây, có thể thấy mẹ Chu rất tốn tâm tư với bữa cơm trưa này. Dựa theo mục tiêu cùng tôn chỉ phụ tay nghề của mẹ, Chu Mộc phá lệ ăn thêm vài gắp, mẹ Chu vui vẻ ra mặt , ngay cả người có biểu cảm mặt luôn trong tình trạng thiếu hụt cực độ là Chu Vĩ Bình bố Chu cũng nhìn con thêm mấy lần.

      Sau khi ăn xong, Chu Mộc vẫn như trước đây xắn tay áo định thu dọn bát đũa cùng mẹ Chu, ai ngờ còn chưa nhấc tay lên bị mẹ Chu ngăn cản —

      “Mộc Mộc, ra chuyện với bố con .”

      Từ trước khi tới sớm lường trước được tình thế này, Chu Mộc ngạc nhiên cũng phản bác, chỉ lẳng lặng gật đầu vào phòng vệ sinh rửa sạch tay.

      Từ lúc xảy ra chuyện ở tòa soạn FAMOUS, hai bố con vốn tồn tại khoảng cách rất lớn giờ quả thực gần tới mức người dưng nước lã, như nước với lửa.

      Tuy “thù mới hận cũ” có vẻ hơi quá, nhưng những việc vừa ý nhau quả quá nhiều, từ sau lần về nhà ầm ĩ với Chu Vĩ Bình trước đó, Chu Mộc chưa từng bước vào cửa nhà bước.

      Bây giờ, sắp lập gia đình, nếu về nhà mẹ đẻ thể chấp nhận được.

      Huống chi, sau khi gặp Giang Nghi, trong lòng Chu Mộc cũng cảm thấy chính mình nhất thiết phải chuyện ràng với bố.

      Khẽ gõ cửa, sau khi người trong phòng đáp lại, Chu Mộc lại lần nữa bước vào thư phòng của Chu Vĩ Bình.

      Trong nháy mắt kéo cửa phòng, Chu Mộc nghe thấy giọng của bố từ xa ràng thoảng qua đây —

      “Xin lỗi.”

      Chu Mộc vẫn giữ nguyên tư thế đóng cửa còn chưa kịp xoay người lại, trong thoáng chốc còn cho rằng mình mắc chứng ảo giác thính giác, cho đến khi xoay người lần thứ hai nghe được hai chữ kia từ miệng người nọ, lời thoại chân thực này mới được khẳng định trong lòng.

      Khi những từ ngữ đó được ra từ miệng Giang Nghi, Chu Mộc chỉ cảm thấy bi thương và đồng tình sâu sắc, nhưng cùng là hai chữ đó hôm nay lại từ miệng bố mình ra, giờ khắc này, đáy lòng Chu Mộc dấy lên cảm giác chua xót cùng bi ai khó thành lời.

      Chu Mộc cũng phải người ít khóc, nhưng từ đến lớn, hễ ở trước mặt bố, nước mắt liền trở nên cứng ngắc, nhưng vào giờ khắc này, trong khoảnh khắc ngước mắt lên nhìn Chu Vĩ Bình, nước mắt rốt cục chan chứa đầy vành mắt .

      “Con muốn hỏi bố câu.” Chu Mộc mắt đỏ hoe nhìn thẳng bố Chu Vĩ Bình mà : “Những lời này bố với mẹ con chưa?”

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      co len nha ban

    5. Hàn Ngọc

      Hàn Ngọc Well-Known Member

      Bài viết:
      1,939
      Được thích:
      13,335
      Chương 42


      Phim ảnh bắt nguồn từ cuộc sống. Sấm sét đùng đùng hay máu chó đầy chậu gì gì đó, cho dù là những tình tiết dung tục tầm thường mỗi ngày đều mắt thấy tai nghe, chỉ cần cuộc sống còn tiếp diễn, những tình tiết éo le giày vò con người này vĩnh viễn cũng có ngày biến mất.

      Bạn chỉ có thể chấp nhận, và cam chịu.

      Đối với Chu Mộc mà , từ lần gặp Giang Nghi trước đó, những chuyện vẫn đè nén trong lòng cũng tạm thời buông xuống. Tất cả dần trở nên ràng, trong lòng dường như thông suốt hơn chút, nhưng nếu truy cứu sâu hơn lại ngăn được sợ hãi.

      Chu Mộc dù sớm còn bận tâm đến những ánh mắt của người đời, nhưng cuối cùng vẫn bận tâm tới tâm trạng của mẹ mình.

      Trong con mắt của người ngoài, Chu Vĩ Bình nợ mẹ Chu tất cả những hy sinh cam chịu oán hối bao nhiêu năm qua của bà, nhưng đối với hai mẹ con họ Chu, cái gọi là mắc nợ, cũng chỉ là câu “Xin lỗi” muộn màng nhưng đến từ đáy lòng kia thôi.

      hề bất bình, cả nỗi phẫn uất, tất cả chỉ vì bốn chữ “ oán hối” này mà thôi.

      Đối mặt với lời chất vất cùng vành mắt hoen đỏ của con , Chu Vĩ Bình trầm mặc rất lâu.

      thể Chu Mộc đòi hỏi quá ít, tồn tại của người kia vẫn luôn mạnh mẽ như vậy, ông là trụ cột của xã hội, là nòng cốt của gia đình, là điểm hội tụ trung tâm thể thiếu trong mối quan hệ giữa người với người, đồng thời, cũng chính là phương hướng chủ yếu dẫn dắt nửa cuộc đời của .

      Đó giống như loại nền tảng mà lực lượng và cường độ thể lay động. Chu Mộc kính trọng ông thương ông e sợ ông lại oán hận ông, bao nhiêu cảm xúc phức tạp đan xen chỗ, bỏ qua thân phận “người cha” tới, muốn nhìn thấu đoán phỏng, thậm chí định nghĩa người đàn ông này, là quá mức khó khăn.

      Nhưng cũng chính vào lúc này, phản ứng của Chu Vĩ Bình lại làm Chu Mộc khẽ thở ra trong lòng.

      Trầm mặc, đối với những người khác có lẽ chỉ đổ thêm dầu vào lửa, nhưng đối với Chu Vĩ Bình, bạn thể giải thích theo cách khác.

      Áy náy, hổ thẹn, hối hận… Khi những cảm xúc như vậy sinh ra từ đáy lòng người nọ, Chu Mộc thân là con ông chỉ có thể nghĩ đến loại phản ứng duy nhất, chính là trầm mặc.

      Bởi vì trong cuộc sống thường ngày, ông vĩnh viễn đều là loại người mà dù bạn tìm được luận cứ tin cậy cỡ nào, dù bạn có được lập luận tuyệt vời cỡ nào, chỉ cần câu đau ngứa, bố Chu Vĩ Bình có thể dùng nhiều năm từng trải của ông dễ dàng quy toàn bộ diễn giải của bạn vào phạm vi bốn chữ “tự cho là đúng”.

      Chu Mộc trời sinh tính tình quật cường, trong quá trình trưởng thành từng “ác chiến” súng đạn với bố vô số lần, nhưng lần nào là kết thúc trong thất bại.

      nhớ bao nhiêu năm mình chưa từng thấy Chu Vĩ Bình trầm mặc như vậy, trong lòng hơi cảm thấy cân bằng và thoải mái, đồng thời, cảm xúc chua xót ràng cũng nháy mắt ập vào khoang mũi.

      Mượn lời Lâm Tu mà , Chu Mộc miệng lưỡi đanh thép, nhìn vào thấy cứng đầu cứng cổ chịu thua ai, nhưng ngược lại, cũng chỉ giới hạn ngoài miệng mà thôi, bàn về bụng dạ, nhất định là người dễ mềm lòng nhất lương thiện nhất.

      Bầu khí lâm vào yên lặng, tiếp tục như vậy có ý nghĩa…

      “Bố biết con muốn thấy nhất là điều này.” Chu Mộc khịt khịt mũi hơi hơi ngẩng mặt về phía Chu Vĩ Bình, “Hôm nay con tới phải để lên án chỉ trích gì, con có ham muốn, cũng có tư cách đó. Con về, chính là muốn chuyện ràng với bố.”

      Thế nhưng… biết bắt đầu từ đâu đây?

      Xuất thân khốn cùng của bố? Công ơn nuôi dưỡng của nhà họ Giang? Tình nồng nàn si mê của Giang Nghi? Hay là… ngượng ngập giữa hai bố con bọn họ?

      Nhìn qua như vậy, những chuyện tồi tệ dưới bề ngoài tưởng chừng yên ổn này… đúng là ít.

      Con nhà khác có thể cười khúc khích kéo tay bố làm nũng ăn vạ, vì sao Chu Mộc lại có cái số ấy? !

      Từ đến lớn, vì sao mỗi lần hai bố con gặp nhau đều chẳng khác nào kẻ thù chạm trán?

      đúng là xót xa vô cùng.

      “Về chuyện tòa soạn con nhậm chức lúc trước…” Chu Vĩ Bình nhìn con chậm rãi mở miệng : “Giám đốc của họ đích thân tới cửa, ngỏ lời sẵn sàng khôi phục chức vụ trước đây cho con bất kỳ lúc nào.”

      “Đừng.” Chu Mộc nhanh chóng cắt ngang lời bố, “Gian miếu của họ quá lớn, nhang khói hưng thịnh, nhân khí dồi dào … thích hợp cho loại tiểu sa di nửa vời như con lăn lộn. Cái bọn họ muốn phải là ý kiến chân thực, mà là tin tức giả tạo, năng lực biến hóa của con quá kém, thích hợp dấn thân vào đám quản lý cấp cao ấy đâu.”

      Huống hồ, giám đốc tòa soạn thân thiện mà nhiệt tình đích thân đến níu kéo nhân viên từ chức nhiều ngày như vậy, bọn họ nghĩ Chu Mộc ngây thơ cho rằng tòa soạn thể tách khỏi mình hay sao?

      Tuy rằng biết bọn họ làm cách nào biết được thân phận của Chu Mộc, nhưng có điều thể nghi ngờ — hiển nhiên, thứ lọt vào mắt bọn họ, là quan hệ cha con giữa Chu Mộc và Chu Vĩ Bình.

      Thời đại này, xã hội này, người tài có rất nhiều, kẻ có bối cảnh cũng thiếu, chịu bỏ công bỏ sức ra làm việc cũng có bộ phận, nhưng đối với tòa soạn FAMOUS mà , người vừa có tài vừa có bối cảnh mà lại cần cù chịu khó trong công việc trước mắt cũng chỉ có mình Chu Mộc mà thôi. Có thiên kim nhà bí thư thành ủy trấn thủ, rất nhiều chuyện sau này thuận tiện đáng kể… Gõ bàn tính vang lạch cạch đâu ra đấy, chẳng qua đám người kia rốt cuộc xem lòng tự trọng của Chu Mộc.

      Cơ hội chỉ có thể gặp chứ thể cưỡng ép mà có được, lời này giả, nhưng đối với người thực có sẵn tất cả những điều kiện ưu tú như Chu Mộc mà — khắp nơi đều có cơ hội.

      Ngựa tốt quay đầu ăn cỏ cũ*. khinh thường.

      *Kẻ có năng lực, tài giỏi nên luyến tiếc cái gì qua , hoặc cần lưu luyến cái mất.

      “Bố nghĩ đối với bất kỳ tin tức gì con người ta đều muốn suy xét chân tướng .” Chu Vĩ Bình đắn đo mở miệng : “Chuyện xảy ra lần trước, những lo ngại của tòa soạn là có , nhưng cho cùng, hủy bỏ trang báo của con chủ yếu là do bên gây áp lực.”

      “Bố muốn giải thích nguyên nhân bố làm vậy hay sao?” Chu Mộc lẳng lặng giương mắt.

      “Bố cần giải thích. cũng chấp nhận lời giải thích.” Chu Vĩ Bình nhìn về phía Chu Mộc, “Bố có thể cho con biết nguyên nhân, nếu như con muốn nghe.”

      “Nếu là chính sách bảo hộ của địa phương gì gì đó bố khỏi cần phải .” Chu Mộc sắc mặt thản nhiên nghiêng nghiêng đầu, “Thể chế quyết định tất cả. Hệ thống chính phủ biểu tính cạnh tranh trong thực tế là thể tránh khỏi, tuy rằng ngược lại chính sách và quy định của quốc gia, nhưng chủ quan mà — con tin rằng phần đông chính quyền địa phương hoặc nhiều hoặc ít đều tồn tại tình huống tương tự. Tuy con chỉ là người dân bé, nhưng chuyện như vậy phải mình bố quyết định được, lấy trứng chọi đá — đạo lý này con vẫn hiểu.”

      “Tuy rằng những lời sau đây có thể khiến con cảm thấy rất dối trá, nhưng bố vẫn muốn — thứ nhất, bố rất vui khi thấy con sở hữu sứ mệnh khó khăn nhất và cũng trong sáng nhất của nhà báo, thứ hai, con trưởng thành khiến cho bố rất yên lòng.”

      Đây là… khích lệ ư? !

      Trong ấn tượng của Chu Mộc, biểu xuất sắc của , thành tích vượt trội của , tất cả những gì làm khiến cho người ta tán thưởng, chỉ cần tới chỗ bố Chu Vĩ Bình, hề ngoại lệ mà bị quy hết là những điều “theo lý phải làm” mà thôi.

      Khi ưu tú trở thành thói quen, Chu Mộc sớm mất động lực cùng niềm vui sướng nguyên thủy nhất.

      Ưu tú là loại động tác, muốn đạt được thừa nhận của mọi người, thể để bố mẹ mất mặt, những gì Chu Mộc phải làm, cũng chỉ là máy móc lặp lại động tác như vậy mà thôi.

      Nhưng mới vừa rồi, Chu Vĩ Bình lại ra những lời kia.

      Chu Mộc hề thấy dối trá, cũng cho rằng vì ông muốn được con tha thứ nên mới ra những lời trái lương tâm như vậy…

      chỉ kinh ngạc.

      Đáy lòng xốn xang dần bình tĩnh lại, trong lòng Chu Mộc có chút phức tạp, dù năm lần bảy lượt ngăn chặn ý niệm luẩn quẩn trong đầu lâu, nhưng cuối cùng vẫn khống chế được mà mở miệng –

      “Vừa nãy bố nhận toàn bộ sai lầm của FAMOUS về phía mình…” Giọng của Chu Mộc có chút lẫn lộn, “Nhưng theo như con được biết, có vẻ hẳn là như thế… Bố bao che cho Từ Quảng Bình hay là — bảo vệ con?”

      Nghe vậy hàng mày của Chu Vĩ Bình chợt nhíu chặt, vẻ mặt thoáng chốc trở nên căng thẳng.

      “Con ra tay với ông ta đấy à?” Nhảy vọt qua câu hỏi của Chu Mộc, mặt Chu Vĩ Bình lộ vẻ lo lắng.

      “Bố trả lời câu hỏi của con trước .” Chu Mộc nghiêm nghị nhìn về phía bố, “Nếu lúc trước bố làm tất cả cho Giang Nghi đều là vì đền ơn, vậy đối với người đàn ông ly hôn với Giang Nghi này — vì sao hết lần này đến lần khác bố vẫn đứng ra che chở?”

      “So với liều mạng từ thủ đoạn, lấy cứng đối cứng cũng phải nước hay.” Chu Vĩ Bình thở dài .

      “Chân tướng là, nhà họ Giang ngày càng suy bại, chồng trước của Giang Nghi là Từ Quảng Bình uy hiếp thu mua toàn bộ doanh nghiệp Giang thị, ép bố dẹp bỏ sóng gió lần này thay ông ta, đúng ?”

      Chu Vĩ Bình chậm rãi giương mắt, “Xem ra con học hành rất chăm chỉ.”

      “Bởi vì tòa soạn FAMOUS lúc trước cũng có ai biết quan hệ của con và bố, cho nên khi nhìn thấy bài báo kia, Từ Quảng Bình thương lượng có kết quả nên tìm người động tay động chân vào xe của con, hơn nữa còn thành công dẫn tới vụ tai nạn kia… Nhưng chuyện này, bố cũng biết, đúng ?”

      “Là sơ suất của bố…” Chu Vĩ Bình thở dài.

      “Bố chịu trọn vẹn ngọn nguồn mọi chuyện cho con, lại ôm toàn bộ hiểu lầm cùng trách nhiệm về phần mình – cho cùng, chỉ là vì muốn con tham dự vào đó, muốn con đối đầu trực diện với Từ Quảng Bình, rước họa vào thân, đúng ?”

      Chu Vĩ Bình ngạc nhiên giương mắt, có chút khó tin nhìn con , trong đáy mắt sâu hút lộ vẻ hối hận lại chứa kinh ngạc, dường như còn mang chút cảm động, nhưng trong cổ họng lại như tắc nghẹn, thể ra lời.

      Bao nhiêu năm qua, ông lên kế hoạch cho , vạch mục tiêu cho , bắt thay đổi hành vi cử chỉ, lại lo liệu kết cục trọn vẹn thay cầu nghiêm khắc, thực tế làm sao phải cách bảo bọc ngấm ngầm?

      Người này chính là như vậy, đền ơn muốn vòng vo, mà ngay cả tình dành cho con cũng phải vòng lớn như vậy.

      Trước kia Chu Mộc , giờ trong lòng sáng tỏ, ngược lại muốn biết bố mình rốt cuộc suy nghĩ như thế nào.

      Chẳng lẽ đây là tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi trong truyền thuyết?

      Vậy cũng khỏi… Quá kịch tính thôi.

      “Bố yên tâm.” Nhìn vẻ mặt lo âu ưu phiền của Chu Vĩ Bình, Chu Mộc lẳng lặng mở miệng, “Từ giờ trở , Từ Quảng Bình uy hiếp được con, uy hiếp được bố, uy hiếp được gia đình chúng ta… Cũng thể uy hiếp Giang Nghi.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :