1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nước chảy thành sông - Trản Trà [Hoàn đã có eBook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 37


      Chu Mộc tâm trạng của mình vào lúc này.

      Rất phức tạp.

      Chuyện luôn canh cánh trong lòng bao nhiêu năm qua bị đương đề cập tới đành, chân tướng phía sau còn khiến cho cảm thấy trở tay kịp hơn.

      Tất cả nhận thức trước đây hoàn toàn sai lệch, nhưng cái gọi là chân tướng này đối với và mẹ mà lại thể coi là tin tức tuyệt đối tốt lành gì.

      Báo ân… ư?

      Có lẽ là — từ cực đoan này tới cực đoan khác cũng chừng.

      Chu Mộc tạm thời vứt bỏ ảo tưởng trong đầu, chú ý lần nữa quay trở lại người ngồi đối diện.

      “Vậy nên… Lần này bà đến đây là để?”

      “Dì ấy à…” Ngón tay Giang Nghi ngừng mân mê tách cà phê trong tay, gương mặt cúi xuống mơ hồ chứa nỗi phiền muộn khó , “Dì đến để chào tạm biệt bố con.”

      Dứt lời là nụ cười mỉm ảm đạm.

      “Dì làm thủ tục di dân rồi. Cuối tháng này sang Mĩ định cư.”

      Trong họng Chu Mộc như bị thứ gì chặn lại, rất lâu sau giọng gần như thể nghe thấy của mới chậm rãi thoảng qua —

      “Ồ. Chúc mừng.”

      Ánh mắt Giang Nghi hơi lóe lên, trong đáy mắt loang loáng tầng hơi nước cực mỏng.

      Sau đó hai người đều gì, cuối cùng Chu Mộc rũ hàng mi dài chậm rãi đứng dậy, giơ tay nhấn nút tính tiền mặt bàn.

      Thanh toán xong, Chu Mộc đảo mắt nhìn về phía Giang Nghi vẫn lặng im ngồi tại chỗ như trước.

      “Chuyện đó… Cảm ơn bà cho tôi biết.” Là giọng điệu bình thản mà ôn hòa, song trong giọng lại tránh khỏi có vài phần xa cách, “Bà cứ uống từ từ. Tôi xin phép trước.”

      Khẽ gật đầu, Chu Mộc ngẩng đầu đứng dậy, xoay người bước ra ngoài.

      “Dì vô cùng… xin lỗi.” Phía sau truyền đến giọng trầm thấp mang theo vài phần nghẹn ngào của Giang Nghi.

      Chu Mộc quay đầu, bước chân cũng có dấu hiệu ngừng lại.

      Nhưng sau khi được vài bước, Giang Nghi vẫn dõi theo bóng lưng từ phía xa lại nghe thấy Chu Mộc đưa lưng về phía bà nhàng mở miệng —

      “Sau khi đến Mĩ… Mọi chuyện đều suôn sẻ nhé.”

      xong người xa, Giang Nghi vẫn ngồi yên tại chỗ trong nháy mắt nghe thấy lại rơi lệ đầy mặt.



      Dù trước mặt người khác có kiên cường tới cỡ nào, trong lòng vẫn luôn thấy khó chịu.

      Lúc ngồi bên chiếc xích đu trong công viên, Chu Mộc thầm nghĩ, bao lâu rồi mình chưa tới nơi đây?

      Khi vẫn là bé con buộc tóc bím hai bên, trán điểm chấm tròn đỏ, mỗi khi mẹ bận bịu chuyện trong nhà ngoài nhà dứt ra được, Giang Nghi dỗ Chu Mộc tuổi tới nơi này.

      Bà mua cho kẹo đường trắng mịn do người nghệ nhân già làm, cầm xâu mứt quả đỏ au chua chua ngọt ngọt đồng xâu đút cho ăn, bà dùng chiếc khăn tay tơ tằm trắng tinh xinh đẹp của mình lau sạch khuôn mặt lem luốc của , lại dùng chất giọng dịu dàng êm tai hát bài đồng dao thiếu nhi mà thích nghe nhất.

      cằm Chu Mộc còn vết sẹo mờ, đó là do hồi lần ngồi xích đu ở đây bị ngã mà có.

      Chu Mộc còn nhớ vẻ mặt của mẹ nuôi Giang Nghi lúc đó, chính mình xíu còn chưa khóc nhè kêu đau, vậy mà Giang Nghi cuống đến độ ứa nước mắt rồi.

      “Mộc Mộc, đau con?” Người nọ vừa cẩn thận xử lý vết thương cho mình vừa chảy nước mắt nhàng thổi hơi lên vết thương. Sắc mặt kia còn tái nhợt hơn Tiểu Chu Mộc bị thương mấy lần.

      Nhưng mà Chu Mộc từ chính là đánh lộn mà lớn lên, đồ chơi bằng đường nho dỗ cho quên bẵng vết thương đau đớn.

      Kết thúc hồi tưởng trong phút chốc, Chu Mộc nhìn bầu trời xa xa thầm thở dài — bất kể thế nào, bà ta vẫn lòng chiều .

      Nhưng đời này, lòng, đáng giá mấy đồng đây?

      Tình chị em giữa bà ấy và mẹ lòng dạ, bà ấy chu đáo tỉ mỉ với mình cũng là lòng dạ, nhưng tất cả còn phải đều thua trước tấm chân tình bà ấy dành cho bố Chu Vĩ Bình đấy sao? !

      Vẹn cả đôi đường, ai nấy đều vui — đó là mơ mộng hão huyền.

      Dựa vào tình cảm mẹ con cũng tốt, nhắc tới những săn sóc trước đây cũng được, hận lâu như vậy, oán lâu như vậy, cuối cùng phải buông bỏ là có thể buông bỏ được.

      Huống chi, trong lòng Chu Mộc, hai chữ tha thứ, còn xa mới tới.

      thể quay trở lại… Quãng thời gian từng vui cười mà sống.

      Nhưng Chu Mộc nghĩ, ít nhất, ký ức tươi đẹp nhất và cũng mềm mại nhất lưu giữ sâu trong đáy lòng, cần tránh né nữa rồi.

      Cho nên, đến cuối cùng, vẫn phải cảm ơn bà ấy.

      Cảm ơn dì dạy con khôn lớn.



      Khi nhận được cuộc điện thoại bàn từ trong nhà do mẹ gọi tới, Chu Mộc thoáng ngập ngừng chút.

      “A lô?”

      “Mộc Mộc…” giống với giọng êm dịu điềm đạm thường ngày, ống nghe kia truyền đến chất giọng hơi khàn, như là vừa mới khóc xong. “Con ở đâu thế?”

      ngồi trong công viên ạ…” Chu Mộc dụi dụi mắt, “Sao giọng mẹ lại thành ra thế? Mẹ làm sao vậy?”

      “Hay là con về nhà chuyến được ?” Mẹ Chu như thở than, “Mẹ muốn với con số chuyện… Có liên quan… Có liên quan đến mẹ nuôi của con.”

      Ôi… Hôm nay là sao vậy? Ngày chủ nhật hay là bật mí bí mật cuối tuần?

      Chu Mộc nâng mắt, chậm rãi mở miệng: “Con còn muốn ở lại đây lát… Còn nữa, con vừa gặp Giang Nghi mẹ ạ.”

      Mẹ Chu kinh ngạc trong phút chốc, lập tức bình tĩnh lại hỏi: “ vậy là, con biết cả rồi phải ?”

      “Vâng. Chắc khoảng tám chín phần…” Chu Mộc day day huyện thái dương hơi căng nhức lâm râm.

      “Ừm… Cảm thấy khó đối mặt với bố con lắm phải ?” Mẹ Chu giọng : “ vậy… Theo như con — tạm thời về cũng tốt.”

      Đúng là thể đối mặt với bố, lại càng từ đáy lòng thương mẹ hơn.

      Nếu là người khác có lẽ từ lúc biết được chân tướng chạy ngay về nhà ôm mẹ mình mà khóc òa lên, nhưng Chu Mộc giống với con nhà khác, trong mắt , vào thời khắc này, cho mẹ cơ hội suy nghĩ, cho bố mẹ cơ hội để hòa hoãn, so với vở tuồng đau khổ nước mắt nước mũi ròng ròng tốt hơn nhiều.

      Rất nhiều chuyện, chỉ có tự mình tình suy nghĩ cẩn thận thấu đáo mới có thể giải quyết.

      Nhưng trong lòng vẫn ngăn được lo lắng.

      “Nhưng mà, mẹ… mẹ vẫn ổn chứ?” Chu Mộc hơi cắn môi giọng mở miệng.

      “Mẹ sao…” Mẹ Chu từ đầu kia điện thoại kín đáo thở dài, “Chỉ cảm thấy… Bao nhiêu năm qua, khổ bố con… Khổ cho con.”

      Xem … Giữa người với người, vĩnh viễn cũng thể so sánh với nhau.

      Có người chỉ chăm chăm vào tâm nguyện của mình, đối với người khác sống chết mặc bây, nhưng có người lại thà chịu đủ mọi thiệt thòi ấm ức hơn người khác rất nhiều, kết quả lại vẫn kìm nổi lòng mà lo lắng cho người khác.

      Trong mắt rất nhiều người, đây phải là cách lùi bước nhẫn nhịn, mà giống như loại tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục hơn. Khi tuổi trẻ bồng bột, Chu Mộc cũng tranh cãi với mẹ vì những chuyện đáng, kết quả là chính mình ôm bụng tức, ngược lại đương chỉ khẽ mỉm cười khoát tay, vẻ mặt đạm bạc như mây điềm nhiên như gió.

      Càng lúc càng uất ức, Chu Mộc cũng nhiều lời nữa.

      Dẫu sao, mặc dù mẹ luôn nghe theo lời , bà vẫn giữ lấy kiên trì cố hữu của mình.

      Chu Mộc nghĩ, bố Chu Vĩ Bình, có lẽ chính là kiên trì cả đời này của mẹ.

      Có người sống rất thoải mái, gặp phản bội gặp phải đau khổ chỉ nháy mắt liền phủi tay bỏ , tuy có phần cạn tình cạn nghĩa nhưng lại được thanh thản trong tâm hồn thanh tịnh bên tai.

      Nhưng ràng mẹ Chu phải loại người như vậy.

      phải người có tư tưởng bảo thủ, nhưng người chồng, gia đình cùng con , ba yếu tố này lại hình thành nên cuộc đời của bà.

      Mà trong sinh mệnh của mẹ Chu, người chồng Chu Vĩ Bình là cây cột trụ chống đỡ cả bầu trời của bà.

      đòi hỏi quan tâm, thậm chí chẳng theo đuổi tình , chỉ muốn đứng ở phía sau người nọ, nhìn vào người mình mà ở bên nhau tới già.

      Đó có lẽ là loại tình trao toàn bộ, có phần mù quáng, nhưng bất kể ai trong chúng ta cũng có quyền phê bình nó.

      Bởi vì bạn thể thừa nhận, đời này, luôn luôn có loại người, bọn họ vì người mình mà cam nguyện biến mình thành con ếch ngồi trong đáy giếng kia.

      ràng, ông bố Chu Vĩ Bình của Chu Mộc, chính là bầu trời của mẹ .

      Nếu là Chu Mộc, nếu là rất nhiều người trong xã hội nay, có lẽ sớm buông tay tìm niềm hạnh phúc mới thuộc về mình.

      Nhưng mà đối với những người giống như mẹ Chu mà , hạnh phúc của bọn họ phụ thuộc vào kiên trì và chấp nhất lúc này.

      hy vọng xa vời, trông ngóng xa xôi.

      Chỉ mong có thể im lặng đứng bên cạnh người ấy.

      Bởi vì tình chân chính, vĩnh viễn đều có từ “hèn mọn”.



      Vành mắt hoen đỏ buông điện thoại, Chu Mộc hơi ngẩng đầu, khẽ ngả người tựa vào lưng ghế dài phía sau.

      Lần đầu tiên, Chu Mộc cảm thấy, ra mặt trời chiều cũng chói mắt như vậy.

      Khẽ nhấc hai tay phủ lên đôi mắt cay ẩm ướt, mí mắt khẽ run, trong lòng bàn tay Chu Mộc truyền đến cảm giác hơi ngứa ngáy từ hàng mi run rẩy.

      Suy nghĩ của vẫn dừng lại ở câu khẽ cuối cùng của mẹ trước khi cúp điện thoại —

      “Mộc Mộc, mẹ rất vui — mẹ rất vui, bố của con…”

      Phần sau tiếp nữa. Nhưng Chu Mộc biết, những gì mẹ muốn là — mẹ rất vui, bố của con hề Giang Nghi.

      sâu đậm, những gì mình đòi hỏi liền kém xa những gì mình trao .

      Có lẽ, mẹ chỉ mong muốn ít ỏi như vậy, cũng hẳn thể xem là loại hạnh phúc.

      Lòng càng tham, mất cũng càng nhiều.

      Nghĩ như vậy, trong lòng Chu Mộc đột nhiên sinh ra nỗi kích động khó hiểu — liệu có thể nào cũng giống như mẹ, gả cho người khiến cam nguyện trả giá cam nguyện kiên trì cam nguyện cố chấp cam nguyện theo?

      Bỗng dưng rất muốn nhìn thấy bóng dáng tuấn tú mà thờ ơ xa cách của người nọ.

      hơi thở tươi mát khẽ thoảng qua.

      Chậm rãi buông đôi tay che mắt, trái tim Chu Mộc chợt đập nhanh nhịp.

      Bởi vì che quá chặt, mắt Chu Mộc như bị phủ tầng sa mỏng, cho dù cách rất gần, loáng thoáng cũng thấy nét mặt và bóng dáng của người đứng ngay bên mình.

      Song chất giọng mát lạnh kia lại như có ma lực, vẫn êm tai như trước kia.

      “Mộc Mộc.” Nhìn đáy mắt sóng sánh của Chu Mộc, mặt Lâm Tu khẽ biến đổi, “Sao em lại khóc…”

      Là giọng điệu thân thiết mà kém phần lo lắng, lại hoàn toàn phải là câu hỏi.

      Người này vĩnh viễn đều là như vậy, để khó chịu, để phiền lòng, tuy lúc nào cũng giữ dáng vẻ thờ ơ lạnh nhạt, nhưng bất kỳ lúc nào cũng có thể làm đến mức thân mật và tinh tế vô cùng.

      Điều kiện tiên quyết là — chỉ như vậy đối với mà thôi.

      Đón gió, ngược sáng, Chu Mộc chậm rãi giương mắt đối diện đôi mắt tối đen như mực của Lâm Tu.

      Ánh nắng như những mảnh vàng vỡ vụn êm dịu rắc đầy mặt đất. Tia nắng đỏ khiến mắt Chu Mộc hơi cay, nhưng hình ảnh như bụi vàng lay động trong đôi mắt đẹp kia ánh vào mắt Lâm Tu lại rực rỡ gì sánh được.

      có gì.” Chu Mộc rơm rớm nước mắt nhìn Lâm Tu khẽ cong khóe môi, “Chẳng qua nghĩ rằng chính mình sắp lập gia đình… Hơi đa cảm ấy mà.”
      Trâu, kabi_ng0kthuyt thích bài này.

    2. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      mot luc doc dc hon nua truyen.o vui qua xa la vui.co len nha ban

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 38


      Báo cáo kết hôn được phê chuẩn nhanh hơn dự tính, ông cụ An vừa lên tiếng, bà cụ cùng mẹ Lâm — An Dĩnh sáng sớm dẫn đầu thu xếp đặt chỗ, ngay cả Lâm Tu vốn luôn lẳng lặng ít cũng nhướng cao hàng mày đẹp ôm Chu Mộc vào lòng thủ thỉ —

      “Mắt thấy lợi ích cá nhân cùng lợi ích cách mạng vượt qua bao gian khó mới đạt được thống nhất cao độ, chuyện chung thân đại cũng nên đưa vào lịch trình được rồi.”

      Thế là, đặt nhà hàng, phát thiệp mời, chọn kiểu dáng váy cưới, liên hệ công ty tổ chức tiệc cưới lên kế hoạch bố trí hội trường… Liên tục mấy ngày liền, trưởng bối hai nhà đều bận đến quay cuồng. Mẹ Lâm cùng mẹ Chu vốn là chị em tốt càng cùng nhau phát huy phong độ đến cực hạn, phong cách làm việc gọn gàng linh hoạt của hai người chẳng khác nhau tẹo nào, nhưng tính cách mạnh mẽ lại mỗi người vẻ, hiệu suất làm việc nhanh gọn kia quả là có vài phần tư thế của Thatcher*, chưa tới vài ngày hai người lo liệu mọi việc trong tay đâu vào đấy.

      *Margaret Hilda Thatcher, Nữ Nam tước Thatcher (nhũ danh: Margaret Hilda Roberts, 13 tháng 10 năm 1925 – 8 tháng 4 năm 2013), còn được mệnh danh là người đàn bà thép (iron lady), là chính khách người , luật sư và nhà hóa học. Bà là lãnh tụ Đảng Bảo thủ từ năm 1975 đến 1990, Thủ tướng trong suốt thập niên 1980 (1979 — 1990), và là người phụ nữ duy nhất đến nay giữ hai chức vụ đó. (nguồn: Wiki)

      Các trưởng bối suy tính lại tất cả những chuyện có thể nghĩ và thể tưởng, ngược lại hai đương là Lâm Tu cùng Chu Mộc, ngoại trừ ngày đó bị cha mẹ hai nhà vội vàng kéo chụp ảnh cưới, thời gian còn lại hai người này giống như người rỗi việc tranh thủ thời gian vui vẻ tự do tự tại.

      Có điều, dựa vào tư thế giỏi giang của hai bà mẹ… Mượn lí do để bọn họ cự tuyệt cho Chu Mộc tham dự chính là — hai đứa mà nhúng tay vào có khi lại phiền phức thêm ấy chứ.

      “Em bảo này… Chúng ta đừng diễu hành rầm rộ như vậy được ?” Buổi sáng, Chu Mộc ôm tách trà lài mặt ủ mày chau rúc sofa, “Hôm đó bác Dĩnh cầm mẫu thiệp mời đến cho em xem, xem xong em tiện thể liếc nhìn số lượng in ấn… Cái đó, ra nhà mời cả sư đoàn tới tham dự tiệc cưới? ? ?”

      Tự động xem số yếu tố cường điệu trong lời của Chu Mộc, đối với số người tham gia tiệc cưới này, Lâm Tu sớm có tính toán trong lòng, nhanh chậm mở miệng phát biểu ý kiến của mình —

      “Chuyện này đoán chừng hai chúng ta có quyền lên tiếng.” Lâm Tu vừa khoan thai mở miệng vừa nhàng gập tờ tạp chí mới đọc được nửa đặt lên bàn. “Ý của ông cụ và bà cụ đều muốn làm lớn, cha mẹ cũng chỉ biết vâng lời thôi. Hơn nữa, thân phận của bố em như thế, bao nhiêu người đều chờ xem màn này ấy chứ.”

      “Cái gì mà màn này màn kia hả?” Chu Mộc thở phì phì : “Hát hí khúc hay là diễn xiếc khỉ đấy hả? ! Toàn những trò chẳng ra đâu!”

      “Nhóc con…” Nhìn dáng vẻ Chu Mộc tức giận, Lâm Tu cười khẽ đứng dậy từ sofa, tới bên cạnh vươn tay ôm người nọ vào lòng.”Bọn họ xem kịch của bọn họ, chúng ta kết hôn của chúng ta, vừa thiếu cân vừa hụt lạng, em xem?”

      “Chẳng giống tẹo nào…” Chu Mộc liếc xéo Lâm Tu cái, gương mặt dán trong ngực nhàng cọ cọ lớp vải mềm mang theo hương vị ấm áp kia, “ phải xưa nay vẫn kín tiếng lắm à…”

      “Phải… Đây là lần phô trương nhất trong đời.” Lâm Tu nhếch khóe môi ôm Chu Mộc tiếp: “Có điều cảm thấy, thi thoảng phô trương chút cũng phải chuyện xấu.”

      Chu Mộc trong ngực hơi ngẩng mặt lên, nhìn chăm chú vào đôi mắt đen sâu hun hút của Lâm Tu.

      “Tiện thể nhân dịp này chiêu cáo cho thiên hạ — em là người của .”



      Tuy rằng những việc nhàn hạ thiếu, nhưng mỗi ngày rúc trong nhà nhìn các trưởng bối vì chuyện cưới hỏi của mình mà bận rộn tất bật cũng phải chuyện hay. Hai vợ chồng trẻ lại lại mấy chuyến, câu trả lời nhận được đều là — đừng ở đây quấy nhiễu, chỗ này cần hai đứa, cứ về đợi cưới (gả) là được rồi.

      Dưới “chính sách độc tài” như vậy, Lâm Tu cùng Chu Mộc đành phải lui về hậu phương. “Chồng nhàn vợ rỗi” ngày lại qua hai ngày, hôm nay, Chu Mộc tâm huyết dâng trào lại muốn lôi kéo Lâm Tu tới cửa hàng bán đồ gia dụng.

      Lần đầu tiên bước vào nơi ở của Lâm Tu Chu Mộc từng nhận xét câu “ có hơi người”, hôm nay, Lâm Thuật Chương vung tay, hai lời quyết định trang hoàng lại gian phòng sắp làm tân phòng cho con trai, mà An Dĩnh dẫn theo đội ngũ lắp đặt nội thất trùng trùng điệp điệp tự mình tới trông coi, lúc này, căn phòng vốn trắng bệch sớm bị cải tạo hoàn toàn như bóc lớp da, bộ dáng kia là vàng son lộng lẫy cũng phải là xưng hùng xưng bá phương.

      Mẹ Lâm rất cẩn thận, tỉ mỉ từng li từng tí y như con trai Lâm Tu, sau khi hỏi ý kiến của con trai con dâu, An Dĩnh đem những chuyện có thể cân nhắc đều cân nhắc đến cực hạn, phong cách trang hoàng tổng thể tuy là tráng lệ lóa mắt, nhưng cẩn thận ngắm nghía, mỗi chỗ, mỗi chi tiết đều xen lẫn tinh xảo uyển chuyển hàm xúc, quan sát tường tận chỗ nào phải là phong cách thường ngày của Chu Mộc.

      Chu Mộc thu hết vào mắt, trong đáy lòng cảm động vô cùng, nhưng vẫn loáng thoáng cảm thấy thiếu chút gì đó, suy tư nhiều lần, lúc này mới lôi Lâm Tu rảnh rỗi ngồi nhà ra ngoài mua thêm đồ đạc cho tân phòng.

      Nếu hai người cùng mua những đồ đạc, những vật trang trí nho này về nhà, nhìn vào trong mắt tự nhiên có chút cảm xúc khác… Như vậy, sau này những ngày tháng quay về doanh trại, để lại cho chính mình chút gì để nhung nhớ cũng là cái tốt.

      Những điều Chu Mộc đều ra miệng, nhưng Lâm Tu đầu óc nhanh nhạy sớm hiểu trong lòng, nghĩ đến việc có thể cùng Chu Mộc tự mình sắm sửa cho ‘ngôi nhà’ của bọn họ, tâm tình của phút chốc liền vui vẻ hẳn lên.

      “Em muốn kê thêm giá sách lớn hơn chút trong thư phòng…” Chu Mộc bị Lâm Tu ôm chặt trong ngực khẽ khua tay diễn tả: “Em muốn loại có công năng đơn giản mà trang nhã, cái trong nhà đẹp đẹp , nhưng tính thực dụng quá kém. Bao nhiêu là tầng, bám bụi nhiều lắm…”

      “Được.” Lâm Tu nhếch khóe miệng gật đầu, cánh tay hơi dùng lực kéo Chu Mộc mơ mộng tránh khỏi góc tủ chênh chếch phía trước suýt đập vào .

      Chu Mộc chìm trong suy nghĩ hoàn toàn biết chuyện này, ánh mắt lại rơi xuống khu vực trưng bày rèm cửa cách đó xa.

      “Lâm Tu, hay chúng mình đổi rèm cửa sổ ?” Chu Mộc quay đầu hất hất cằm theo hướng tầm nhìn trước mặt, “Cái của chúng ta dày quá, khó bảo quản , những ngày nắng đứng ngược sáng em chỉ phất phất hai cái là nhìn thấy bụi rồi… nhìn cái đằng kia, độ dày vừa phải đấy nhỉ? Trông có vẻ xúc cảm cũng tồi…”

      “Ừ. thấy được đấy.” Nhìn Chu Mộc liên tục suy tư bên cạnh, ánh mắt Lâm Tu sáng hơn vài phần, nụ cười bên miệng kia cũng càng thêm chói mắt.

      Nếu như nghe lầm, Chu Mộc vừa mới là — chúng ta.

      Cách này nghe qua là quá bùi tai. Cũng chính vào giờ khắc này, cảm giác trong lòng Lâm Tu càng lúc càng trở nên ràng — bọn họ rốt cục có ngôi nhà của chính mình rồi ư?

      rũ mắt nhìn Chu Mộc lúc này rất hăng hái, nhìn dáng vẻ phấn chấn tràn đầy năng lượng, đột nhiên cảm thấy nội tâm của mình cũng ngăn được mà phấn khích theo.

      Bao nhiêu năm qua, Lâm Tu chỉ lần cảm nhận được điều này — chỉ nhìn dáng vẻ yên bình của người nọ, trong đáy lòng liền mềm nhũn như sắp lún xuống chỗ vậy.

      Đó là loại, cảm giác hạnh phúc tự nhiên nảy sinh.

      “Lâm Tu, nhìn cái nến thơm này xem!” tay nâng đế cây nến thơm tinh xảo, tay kia Chu Mộc lại vô cùng tự nhiên khoác tay Lâm Tu, trong đôi mắt xinh đẹp tràn ngập chờ mong cùng ý cười trong trẻo, chậm rãi ngước mắt, ánh mắt sáng ngời ánh lên gương mặt trắng nõn kia càng thêm xinh đẹp, “Vẫn cảm thấy trong phòng tắm thiếu thứ gì đó, bây giờ mới ra! Mỗi tội hình như… Hơi đắt tẹo.”

      “Ừ.” Lâm Tu cười khẽ vuốt mái tóc hơi khô của , “Mua .”

      “Vậy lọ tinh dầu thơm bày ở bên kia sao?”

      “Mua.”

      “Còn rèm cửa sổ giá sách tấm bọc sofa mềm với cả thảm lông cừu tròn ở đằng kia?”

      “Mua.”

      Nhìn xem, sảng khoái biết bao!

      Thảo nào người ta đều tư thế đàn ông quẹt thẻ là đẹp trai nhất! Câu êm tai nhất chẳng qua cũng chỉ là chữ “Mua” này thôi. > <

      “Chậc chậc… Lâm ca ca ngài hào phóng đấy!” Chu Mộc ngoác miệng cười ha ha bám vào cánh tay người nọ, “Lâm Tu, sao em có cảm giác như ở bên cạnh đại gia vậy nhỉ?”

      “Vậy tốt.” Lâm Tu tủm tỉm nhếch nhếch hàng mày, “Nếu thế… Tiểu nương tử nàng định lấy lòng ta thế nào đây?”

      Chu Mộc nhất thời nghẹn họng.

      Người nào đó dạo này càng ngày càng có khuynh hướng tha hóa rồi.

      Chu Mộc dời tầm mắt khỏi Lâm Tu, hơi nghiêng đầu lại bắt gặp ánh mắt quen thuộc mà có phần phức tạp từ cách đó xa.

      Khi đó Hà Tiêu khoác tay bà ngoại mua đồ gia dụng tại cùng cửa hàng nơi Lâm Tu và Chu Mộc tới.

      Mà hiển nhiên, chú ý của hai người kia lúc này đều tập trung về phía mình.

      Khoảnh khắc thấy người tới, Lâm Tu khẽ gật đầu với đối phương, ngay sau đó ghé sát vào tai Chu Mộc thầm câu: “Hà Tiêu với vợ của phó tư lệnh Chu. Muốn qua đó chào tiếng ?”

      Là giọng điệu hỏi ý, lời ngầm là — nếu em muốn , chúng ta có thể cần cũng được.

      Mặc dù có thể bị đối phương hiểu lầm là cố tình khoe khoang, nhưng Chu Mộc nghĩ, làm tròn lễ nghĩa cũng là phần cũng nên thiếu — là vợ của Lâm Tu, có nghĩa vụ phải suy nghĩ mọi chuyện thay .

      “Chúng mình qua đó .” Chu Mộc ngẩng đầu khẽ cười, “Lý nào lại chào hỏi bậc bề .”

      “Bà Chu.” Nụ cười đúng mực, thân thiện cũng xa cách.

      “Tiểu Lâm đấy à… Lâu lắm rồi gặp cháu.” Bà Chu mỉm cười gật đầu, “Thế nào, dạo này cuộc sống thế nào?”

      “Tất cả đều tốt ạ.” Lâm Tu chậm rãi giương mắt, quay sang phía Hà Tiêu khẽ gật đầu cái.

      “Nghe cháu sắp kết hôn phải ?” Bà Chu ngước mắt mỉm cười, “Hôm qua mới nhận được thiệp mời… dâu hẳn là này nhỉ?” xong ánh mắt bà Chu rốt cục quang minh chính đại rơi xuống người Chu Mộc.

      “Chào bà ạ.” Chu Mộc cong cong khóe môi, dáng vẻ ngọt ngào lại khéo léo.

      “Đúng là xinh đẹp.” Bà Chu nhìn Chu Mộc rồi : “Tiểu Lâm cháu có phúc quá.”

      “Nhờ có ngài nâng đỡ thôi ạ.”

      hề thích thú gì với cuộc đối thoại được thể thức hóa này, tất cả chú ý của Hà Tiêu lúc này đều tập trung vào đôi tay đan xen cùng chỗ rất tự nhiên của Lâm Tu và Chu Mộc.

      Mười ngón đan xen, từng đốt ngón tay, từng tấc da thịt đều kề sát sít sao mà thân mật. ràng là lực tay mềm , nhưng cảnh tượng bàn tay hai người da kề da lại khiến người ta cảm thấy sức lực mười ngón tay đan xen của bọn họ ràng đến thế.

      Trong lòng Hà Tiêu đố kị trước cảnh tượng như vậy, chỉ cảm thấy nội tâm co rút đau đớn từng đợt nên lời.
      Trâu, kabi_ng0kthuyt thích bài này.

    4. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 39


      Bà Chu tâm tư tinh tế sớm thu hết vẻ mặt đơn của cháu Hà Tiêu vào đáy mắt, bà hơi ngước mắt, ánh mắt mang chút ý nghiền ngẫm đảo vòng qua mặt Chu Mộc, trong lòng tựa hồ ra quyết định gì đó, muốn thử lần.

      thực tế, khi nghe tin Lâm Tu kết hôn, bà Chu luôn hết lòng cưng chiều cháu gần như là đứng ngồi yên, trước tiên bà sai cậu cảnh vệ của chồng tới nhà con đón Hà Tiêu ở đó, sau đó lại giấu ông già nhà mình lén lút sai người điều tra “lý lịch gốc rễ” của đối phương, kỳ nguyên nhân chẳng qua là hai điểm có thể đoán ra từ sớm —

      Con nhà ai có thể xứng đôi với cậu thanh niên trẻ tuổi tài giỏi luôn kiêu ngạo hơn người kia?

      Là ai có bản lĩnh tranh giành với cháu Hà Tiêu nhà mình?

      Trước mắt, diện mạo người này bà thấy rồi, nhìn kỹ sáng sủa khiến người ta thích, nhưng bên trong thế nào, suy cho cùng, bà Chu ít nhiều vẫn có phần hiếu kỳ.

      Nhìn đôi mắt trong veo rung động lòng người kia, bà Chu cười nhợt nhạt, nhìn Chu Mộc chậm rãi mở miệng —

      “Cháu , cháu làm việc ở đâu?”

      lộ sông lộ núi*, là cái đinh mềm thể tránh.

      *Bất hiển sơn bất lộ thủy: ngấm ngầm, ý tứ

      Đối với bà Chu mà , đây là bà thân là người biết chuyện làm khó dễ chút, nhưng với Chu Mộc, đây lại là vấn đề thể lảng tránh mà ít nhiều khiến đương thấy có phần xấu hổ.

      Chu Mộc thà tin rằng vị phu nhân trước mặt hỏi mình câu này giống như tâm việc nhà mà thôi, nhưng ý tứ kín đáo trong mắt đối phương lại làm Chu Mộc vốn luôn tinh ý cảm thấy thoải mái.

      Mà thôi, là bậc bề , thương con cháu của mình âu cũng là chuyện có tình có lý.

      Huống chi, phong độ là điều kiện quan trọng mà “kẻ thắng cuộc” nhất định phải có đủ.

      Nghĩ đến đây, Chu Mộc nhoẻn miệng cười trả lời bà Chu, “Để bà chê cười rồi ạ. Cháu còn ở nhà chờ việc.”

      câu tự ti kiêu ngạo lại mạnh mẽ đầy khí phách, người câu đó làm gì có chút xíu ngại ngùng nào đâu?

      Đối với phản ứng của Chu Mộc, bà Chu cảm thấy hơi ngạc nhiên, nhưng vẫn rất có hứng thú nhìn về phía .

      “Nhưng mà xét thấy làm bà chủ gia đình đúng là dễ, hơn nữa người nào đó đòi hỏi cao tiêu chuẩn cao cũng quá khó hầu hạ — nên cháu quyết định, sau khi kết hôn vẫn tiếp tục ra ngoài làm việc. Tục ngữ — tự mình động tay, cơm no áo ấm mà.” xong Chu Mộc lại quay sang người nọ tự nhiên phóng khoáng nhoẻn miệng cười ngay trước mặt bà Chu cùng Hà Tiêu.

      Lâm Tu vẫn mực im lặng nghe vậy khẽ nhướng mày, khóe miệng cũng ngay thời khắc đó nhàng cong lên.

      Thẳng tiến lùi, lại quả cảm sợ, dù là đối mặt với ai cũng đều tự ti kiêu ngạo, ngoại trừ phép lịch cần phải có, mở miệng là cho người ta được lợi tẹo nào.

      Đúng thế… Đây mới là Chu Tiểu Mèo của .

      Lâm Tu hết sức tự nhiên nâng tay di lên mũi Chu Mộc cái, vẻ cưng chiều cần cũng biết.

      Đúng vào lúc này, di động trong túi rung lên.

      Lâm Tu ngắn gọn kết thúc cuộc điện thoại, quay đầu tiện tay ôm eo Chu Mộc —

      “Mẹ gọi điện tới, bảo trưa nay hai bọn mình theo ba đến chỗ ông cụ ăn cơm.”

      “Vâng.” Chu Mộc khẽ gật đầu, cùng Lâm Tu chuyển tầm mắt về lại chỗ Hà Tiêu cùng bà ngoại.

      “Bà Chu, vậy chúng cháu xin phép trước.” Nhìn hai người trước mắt, Lâm Tu lạnh nhạt mở miệng . “Hôn lễ mấy ngày tới, rất mong được đón tiếp bà.”

      “Nhất định rồi.” Bà Chu khẽ cười gật đầu.

      “Em…” Hà Tiêu trầm mặc nãy giờ đột nhiên giương mắt nhìn Lâm Tu, “Em cũng tới.”

      Hơi khác với giọng êm ái rung động lòng người trước kia, lời ra khỏi miệng xen lẫn giọng nghẹn ngào và hơi run, Hà Tiêu mím mím cánh môi hơi khô nứt, vô thức cắn môi chậm rãi đợi phản ứng của người nọ.

      Kín đáo dời tầm mắt khỏi người đối diện, Lâm Tu quay đầu trao đổi ánh mắt với Chu Mộc, ngay sau đó, hai người rốt cuộc hẹn mà cùng mở miệng bảo Hà Tiêu câu —

      “Cảm ơn.”

      Nghe Lâm Tu và Chu Mộc đồng thời mở miệng câu y chang, lại nhìn vẻ tươi cười hời hợt giống nhau như đúc mặt hai người nọ, bà Chu đứng bên khẽ thở dài, cuối cùng hiểu được cháu cưng của mình rốt cuộc thua ở chỗ nào.

      đến tính tình dẻo dai mười phần của kia, chỉ riêng dáng vẻ quả cảm e ngại sợ sệt kia đủ khiến cho bao nhiêu người cạnh tranh còn chưa mở màn bỏ cuộc rồi.

      Nhưng quan trọng hơn là thái độ của Lâm Tu đối với người nọ.

      Thân mật tự nhiên hề điệu bộ, tới mức thậm chí bất chấp mọi tình huống, nhận thức cùng chấp niệm phát ra từ đáy lòng như vậy sớm lên tất cả —

      Giữa hai người đó chưa từng cho phép tồn tại người thứ ba.

      Mà Hà Tiêu, con bé sớm thua ngay từ phút ban đầu.



      Khi ô tô của Lâm Tu đỗ lại bên ngoài ký túc xá tòa soạn FAMOUS, chờ Chu Mộc đóng cửa xe, Giang Ngữ Tình đợi ở đó cả buổi liền lập tức nhào tới.

      “Ôi chao, Tình Tử, chúng ta là chị em thân thiết cơ mà…” Chu Mộc chật vật gỡ người nọ bám chặt người mình ra, “ được tàn phá tôi như thế ha…”

      “Bà là đồ vô lương tâm chết tiệt, lâu như vậy cũng biết về thăm tôi! Đè chết bà coi như đáng đời!” Giang Ngữ Tình căm giận, “ ngờ câu đứng núi này trông núi nọ vui đến quên cả trời đất chính là để bà ha? Cuối cùng tôi cũng nhìn ra rồi, trọng sắc khinh bạn thấy đẹp là quên tình nghĩa… Thế nào, làm phu nhân toàn chức cảm giác thế nào?”

      Chu Mộc nghe vậy giả bộ suy tư vài giây, liếc xéo Lâm Tu giờ phút này ngồi ghế lái vẻ mặt nửa cười nửa , sau đó quay đầu nhìn bạn thân cong cong khóe miệng, “ chữ thôi — sướng.”

      Chậc, lời này ra cũng đáng đánh đòn! vợ trẻ cả ngày chạy qua chạy lại ba nơi công ty — nhà — nhà trẻ nhất thời rất tức giận, “Cơn giận hôm nay thôi tôi bỏ qua cho bà đấy! Xem tôi có phải thùy mị lắm đúng ?”

      “Ồ, lời này mà bà cũng dám ra miệng?” Chu Mộc vẻ mặt khinh bỉ : “Chung Vi nhà bà lừa bà bà cũng tin… Sao trước kia phát bà ngây thơ vậy nhỉ?”

      Giang Ngữ Tình cấu .

      chuyện nghiêm túc !” Giang Ngữ Tình vỗ mu bàn tay Chu Mộc, “Tôi bảo này, quanh quẩn lại lâu như vậy, rốt cuộc bao giờ hai người mới có tin mừng đây?”

      “Thế bà nghĩ là tôi đến đây để làm gì?” Chu Mộc cười khanh khách nhìn bạn, giơ tay đưa thiệp mời, “Nè, lúc đến đừng quên tiền mừng, cho ăn cơm đâu đấy.”

      “Ôi! Tác phong nhanh nhẹn quá!” Giang Ngữ Tình ngạc nhiên nhìn Chu Mộc cái, lập tức tủm tỉm liếc mắt nhìn vị Lâm nào đó mới từ xe bước xuống, “Phó đoàn trưởng Lâm, tốc độ nhanh thế… Ủ mưu lâu rồi chứ gì?”

      “Quân ta xưa nay đánh trận mà có chuẩn bị.” Lâm Tu mỉm cười. “Còn nữa, chuyện lần đó… Cảm ơn Giang giúp đỡ rất nhiều.”

      “Đâu có đâu có, tình chàng ý thiếp nước chảy thành sông. Tôi chẳng qua là chất xúc tác nho thôi.” Giang Ngữ Tình phất phất tay cười xán lạn.

      “Bà xác định là chất xúc tác mà phải chất phụ gia chứ?” Chu Mộc đứng bên trầm lườm cái.

      Vì thế người nào đó lại bị cấu lần thứ hai.

      “Ai… Tiếc là tôi kết hôn thể làm phù dâu cho bà…” Giang Ngữ Tình có chút tiếc nuối .

      “Đâu có.” Chu Mộc nhếch nhếch hàng mày nhìn , “Người kết hôn có chỗ tốt của người kết hôn — bạn thân mến, tới ngày cưới, cho tôi mượn tiểu thiếu gia nhà bà hôm được ?”

      “Bà muốn làm gì?” Giang Ngữ Tình hoảng hốt, “Cầm thú, ngay cả trẻ bà cũng tha à? !”

      “Cảm ơn khen.” Chu Mộc cong cong hàng mày cười đến vô cùng tà ác, “Tôi luôn chủ trương phân biệt tuổi tác — đừng lo lắng, tôi chỉ muốn Đông Đông nhà bà tới làm hoa đồng cho tôi thôi.”

      “Địa chủ ác bá Chu Bái Bì*…” Giang Ngữ Tình bĩu môi, “Thuê lao động trẻ em là phạm pháp đấy!”

      *Nhân vật phản diện trong tiểu thuyết Cao Ngọc Bảo của tác giả Hoang Thảo, xuất bản lần đầu năm 1955.

      “Vậy… Nếu , tiền mừng giảm nửa?” Chu Mộc che miệng cười khẽ.

      “Thành giao.” Đồng chí Giang Ngữ Tình nguyên tắc hạn chót mặt mày hớn hở đồng ý ngay tức khắc.



      Giang Ngữ Tình gặp bạn tốt xong tâm trạng vui vẻ về phòng làm việc, vừa vào cửa liền bị mọi người vây quanh.

      “Thế nào thế nào, phóng viên Chu có quay lại ?” Các đồng chí nam trông mong nhìn Giang Ngữ Tình.

      “Quay lại làm gì? Tìm bóc lột áp bách hay là tìm xa lánh chèn ép?” Giang Ngữ Tình khinh thường : “Nơi này giữ người có nơi khác giữ, bậc đại Phật như người ta còn sợ tìm được miếu thờ cho xứng đáng hay sao? !”

      xong Giang Ngữ Tình có vài phần đắc ý giơ cao tấm thiệp mời tinh xảo trong tay, “Thế mới , người quay lại sai, chẳng qua là quay lại để đưa thiệp mời thôi.”

      Mọi người tức nhốn nháo, muốn truy hỏi tới cùng, trong văn phòng đột nhiên truyền đến giọng có phần lạnh lẽo của Sở Du —

      “Nhàn rỗi quá à?”

      Căn phòng mới vừa rồi còn tiếng người huyên náo trong nháy mắt lặng ngắt như tờ, Giang Ngữ Tình thức thời cất kỹ thiệp mời, vừa định về chỗ ngồi bị Sở Du gọi lại.

      Giang, phiền theo tôi chút.”

      Trong văn phòng tổng biên tập, trước khi bố trí nhiệm vụ, Sở Du cùng Giang Ngữ Tình chuyện rất nhiều, đợi tới khi có thể xác định nội dung phương án tổng thể, Sở Du rốt cục chậm rãi ngừng , có chút mệt mỏi ngả lưng vào ghế khép hờ hai mắt.

      Muốn lại thôi, nhìn dáng vẻ đối phương, Giang Ngữ Tình nhàng đặt thiệp mời mà Chu Mộc nhờ chuyển lên mặt bàn của Sở Du.

      gì cơ?”

      “Nếu mọi điều kiện cho phép, rất mong tổng biên tập vui lòng đến dự.”

    5. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      lai co chuong moi.cam on nhieu nha ban.co len

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :