1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nước chảy thành sông - Trản Trà [Hoàn đã có eBook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o o mat mau nhieu wa di.pa con ai co o day cap cuu gium cai

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 50


      Ngày nghỉ cuối cùng của phó đoàn trưởng Lâm. Tám giờ sáng.

      Đầu ngón tay thoảng hương chanh nhàn nhạt nhàng sượt qua hàng mày tinh tế của người nọ, Lâm Tu vừa tắm xong ngồi ở bên giường, lòng bàn tay ấm áp dịu dàng mơn trớn khuôn mặt vợ trẻ của mình.

      “Mộc Mộc, nên dậy thôi.” Lâm Tu vươn tay nhéo má , “Sáng nay bọn mình phải đến chỗ ông cụ chuyến, bà cụ lại cằn nhằn đấy.”

      “Chưa tỉnh ngủ. nghe thấy gì hết.” Chu Mộc nhắm mắt nhíu mày, rúc cả người vào trong chăn.

      “Vậy bây giờ em mộng du hả?” Lâm Tu làm bộ nhướng mày, giơ tay xốc chăn lên : “Đừng ủ đầu trong chăn, vốn thông minh, còn ngạt hơi như thế càng hết thuốc chữa đấy.”

      “Sáng ngày ra mà vài câu dễ nghe được hả…” Chu Mộc bĩu môi thò đầu ra khỏi chăn, chớp chớp mắt ngắm nghía Lâm Tu lúc, đột nhiên nhổm người nhào tới, nhân tiện đè Lâm Tu xuống giường.

      Ôi chao, chủ động quá nhỉ. Vị Lâm nào đó cong môi cười khẽ.

      “Thế này là sao?” Đồng chí phó đoàn trưởng tủm tỉm nhìn người bò lên người mình, “Sói đói vồ mồi hay là mãnh hổ hạ sơn đây? Sáng sớm em có tinh thần quá nhỉ… Chẳng lẽ là đêm qua chưa thỏa mãn em?”

      , lưu manh!” Chu Tiểu Mèo bị lời của Lâm Tu chọc cho đỏ bừng mặt, tức trợn mắt tròn xoe.

      lưu manh?” Lâm Tu thờ ơ liếc cái, “Nhìn ràng xem, tình huống tại… Ai lưu manh ai hả?”

      Chu Mộc nghẹn họng, lúc lâu sau mới ra vẻ hung dữ hất hất cằm về phía Lâm Tu, “ sao nào! Em thích thế đấy!”

      “Vậy được rồi.” Lâm Tu cười xấu xa, trong nháy mắt liền trình diễn màn “Đảo khách thành chủ” “Cá muối xoay người”.

      Trong khoảnh khắc công thủ đổi chỗ, Chu Mộc xô đẩy được giãy giụa xong, bị đè xuống giường nhất thời rất buồn bực.

      bắt nạt con ! phải hảo hán!”

      “Ừ, ở trước mặt em tình nguyện làm tiểu nhân.” Lâm Tu lúc này đặc biệt mặt dày mày dạn, “Hơn nữa, đây cũng phải là ‘bắt nạt’ – phải gọi là thương.”

      Phụt – Chu Mộc thầm phun ra hai lạng máu.

      “Em mặc kệ, kiểu gì em cũng dậy!” lại được người ta, thế là người nào đó bắt đầu chơi trò xỏ lá.

      “Được thôi.” Lời ra khỏi miệng cực kỳ nhàng, Lâm Tu vươn đầu ngón tay chọc chọc má người nọ, giọng đượm ý cười cũng vang lên rành rọt trong khí: “Vậy em cứ nằm của em, gọi điện thoại, bảo ông cụ bà cụ với ba mẹ đến chỗ chúng mình.”

      Lời này vừa ra, Chu Mộc vừa mới còn uốn éo lăn qua lộn lại như con nhộng lập tức bật người dậy.

      Con dâu mới thế nào cũng phải để lại ấn tượng tốt cho nhà chồng… Đúng đúng, ấn tượng tốt!

      Thế là người nào đó rốt cục ngoan ngoãn rời giường chạy rửa mặt súc miệng.

      Giải quyết bữa sáng đơn giản, Lâm Tu sửa soạn xong xuôi, quay đầu liền thấy Chu Mộc mặc áo khoác đứng ở huyền quan chờ .

      Là dáng vẻ người vợ chờ chồng điển hình, Lâm Tu nhìn mà ấm lòng, chậm rãi bước tới vòng tay khẽ ôm Chu Mộc vào lòng.

      Hương ấm ngọc mềm lấp đầy trong ngực, trong tim.

      Lâm Tu khẽ gác cằm lên đỉnh đầu Chu Mộc, nhàng cọ lên mái tóc thoang thoảng hương thơm của như có như .

      Qua hôm nay, phải về đơn vị, vì thế, trong ngôi nhà này, chỉ còn lại mình .

      Nỗi u sầu lờ mờ dấy lên từ đáy lòng, Lâm Tu siết chặt vòng tay ôm Chu Mộc, gần như tham lam hít hơi sâu – muốn lưu lại hương vị của trong trí nhớ.

      Nhận thấy được khác thường của Lâm Tu, khoang mũi Chu Mộc cay cay, cơ thể cũng thể kiềm chế mà khẽ run rẩy.

      được, phải kiềm chế.

      Chậm rãi hít vào hơi, Chu Mộc kiệt lực đè nén hơi nóng cuộn trào trong đáy mắt, thuận thế buông cánh tay ôm bên hông Lâm Tu xuống, Chu Mộc ngước mắt nhìn , bên miệng lên nét cười nhạt.

      thôi. Kẻo người lớn chờ lâu lại sốt ruột.”



      “Con xem vừa mới đám cưới xong mà con … Tiểu Tu, hay là con chuyện với đoàn trưởng của bọn con chút, để cậu ta xem có cách nào kéo dài đợt nghỉ phép này …” bàn cơm, An Dĩnh vừa gắp thức ăn cho con trai con dâu vừa ướm ý hỏi dò.

      “Nghỉ phép của bộ đội mà có thể làm như em kỷ luật sắt từ đâu ra?!” Lâm Thuật Chương ngồi bên nhíu mày nhìn vợ : “Em đừng tham gia vào chuyện này nữa.”

      nghe đơn giản nhỉ! Chính ngày nào cũng mất mặt em còn chưa thèm đấy nhé!” An Dĩnh đặt đũa xuống thở phì phì : “Mộc Mộc vừa mới vào cửa được mấy ngày, tốt xấu gì cũng để con bé thích ứng chứ…”

      “Em xót con dâu là đương nhiên rồi, nhưng mà quy định của quân đội cũng đâu thể vì tâm tình cá nhân của em mà sửa là sửa được. Em bảo đoàn trưởng Vũ phải làm thế nào mới được?! thấy em chính là quen thói rồi, suốt ngày vô tổ chức vô kỷ luật!” Lâm Thuật Chương lắc đầu.

      “Này em cho biết…”

      “Mẹ.” Giọng của Lâm Tu đúng lúc cắt ngang lời tranh cãi của cha mẹ, “Ăn cơm , chúng ta ăn bữa cơm ngon lành có được ? Những chuyện đó để sau hãy bàn.” xong ánh mắt lần lượt chuyển qua phía ông cụ và bà cụ.

      “Mộc nha đầu.” Sau lúc lâu chuyện An Quốc Huân đột nhiên nhìn Chu Mộc mở miệng : “ suy nghĩ của con xem nào. Ông muốn nghe lời lòng.”

      lòng là… Luyến tiếc ạ.” Chu Mộc nhếch khóe miệng cười buồn, đôi đũa trong tay cũng lẳng lặng buông xuống. ngẩng đầu nhìn người chồng bên cạnh, rồi lại chuyển ánh mắt về phía các bậc trưởng bối: “Nhưng con cũng muốn ấy tìm cách kéo dài đợt nghỉ phép. Quân kỷ nghiêm minh, đạo lý này con hiểu, vả lại con cũng biết trong đáy lòng Lâm Tu ấy muốn được đối xử khác biệt.”

      đến đây hơi ngừng lại, dưới bàn ăn, ở chỗ ngồi bên cạnh, bàn tay Lâm Tu chậm rãi vươn tới, dịu dàng phủ lên tay trái của Chu Mộc.

      Tình nồng ý đượm, dưới mặt bàn ở nơi ai nhìn thấy, mười ngón tay lồng vào nhau.

      Lòng bàn tay của hai người mềm mà chặt chẽ áp vào nhau, ấm áp, dịu dàng, giống như tấm lòng của họ dành cho nhau – gắn bó sít sao, chưa hề tách rời.

      Nhìn những ánh mắt vừa vui mừng vừa lo lắng mà những trưởng bối dành cho mình, Chu Mộc dịu dàng cười, mở miệng tiếp: “Ông ngoại, bà ngoại, ba, mẹ, mọi người hãy yên tâm ạ… Những lúc Lâm Tu có nhà, con tự chăm sóc bản thân tốt. để ấy lo lắng, cũng để mọi người bận tâm.”

      này hiểu chuyện như thế, bậc trưởng bối bọn họ còn có thể thêm gì đây?

      bé ngoan. Ông ngoại nhìn lầm con.” An Quốc Huân vui mừng cảm thán.

      Nghe vậy Chu Mộc chỉ cười nhạt, ánh mắt lại lưu luyến nơi Lâm Tu bên cạnh nỡ dời .



      ngày yên bình và ngắn ngủi trôi qua, bất tri bất giác trời tối, sau khi ăn cơm tắm rửa, Lâm Tu tới chỗ điện thoại bàn nghe máy, còn Chu Mộc vào phòng ngủ sửa soạn quần áo và đồ dùng hàng ngày để ngày mai Lâm Tu mang về doanh trại.

      thể , loại thời khắc này, trong lòng dễ chịu chút nào.

      bàn là ủi là bộ quân phục ngày mai Lâm Tu mặc khi về đơn vị, Chu Mộc cầm bàn ủi tỉ mẩn ủi từng li từng tí, đợi đến khi ủi xong toàn bộ, trán lấm tấm lớp mồ hôi mỏng.

      Vuông vắn, thẳng thớm, Chu Mộc đem mắc áo tới treo bộ quân phục trong tay lên ngay ngắn, chỉ nhìn như vậy cũng có thể tưởng tượng ra cảm giác Lâm Tu khoác bộ quân phục này người ngày mai.

      Vóc dáng của người đó, vĩnh viễn đều chói mắt như thế.

      ưu tú đến vậy, cũng thuộc về Chu Mộc .

      nên vì mà kiêu ngạo. Ý thức được thành viên trong quân giải phóng nhân dân Trung Quốc, Chu Mộc cảm thấy, trọng trách vai mình cũng nặng thêm chút.

      Cái mà Lâm Tu phải bảo vệ, là quốc gia của chúng ta, mà phải gìn giữ, lại là gia đình của bọn họ.

      Nghĩ đến ngây ngẩn, Chu Mộc để ý, bất cẩn làm rơi cuốn sổ ghi chép của Lâm Tu xuống sàn.

      Khoảnh khắc cúi người nhặt cuốn sổ lên, mảnh giấy bung ra, rơi xuống bên chân Chu Mộc.

      Đây là…

      Nhìn nét chữ quen thuộc mảnh giấy kia, khóe miệng Chu Mộc bất giác cong lên.

      Cùng lúc ấy, nước mắt nén nhịn lâu ngày cũng rốt cục nén nổi mà rơi mặt giấy.

      Dùng sức khụt khịt mũi, Chu Mộc cố nén nước mắt, kẹp lại mảnh giấy vào cuốn sổ, sau đó chậm rãi khép lại.

      Tiếp đó, tới chỗ ngăn kéo tủ đầu giường lấy giấy và bút, bắt đầu vung bút “loẹt xoẹt” viết gì đó.

      Khi Lâm Tu trở lại phòng ngủ, những đồ đạc cần thiết để ngày mai xuất phát được chuẩn bị đầy đủ, Chu Mộc lúc này mặc áo ngủ ngồi ở bên giường, tay cầm quyển sách, trong cái khay bên cạnh đặt ly sữa nóng.

      Lâm Tu bước tới ngồi cạnh .

      Hai người chỉ nhìn nhau, ai lên tiếng.

      Ánh đèn giường dìu dịu càng làm cho đường nét xinh đẹp của Chu Mộc trở nên nhu hòa, đôi mắt sáng ngời, biểu tình mặt khiến người ta kìm lòng nổi mà xót xa.

      Như là bị người ta đâm trúng chỗ mềm yếu, ngực Lâm Tu chợt thắt lại khó chịu, nhìn người nọ thêm lần, trong lòng lại thêm phần nỡ cùng bứt rứt.

      “Mộc Mộc.” Dù trong lòng có ngàn vạn điều muốn , lời ra khỏi miệng lại nhàn nhã bình thản muốn làm ảnh hưởng đến tâm tình của , Lâm Tu nhàng ôm lấy Chu Mộc, ngón giữa thon dài khẽ vuốt qua chóp mũi cao đẹp của , “ còn sớm nữa… Ngủ .”

      Giọng trong trẻo dịu dàng như vậy, Chu Mộc nghiêng đầu khẽ dựa vào ngực Lâm Tu, cảm giác luyến tiếc trong lòng lại theo những lời này mà cuồn cuộn trào lên.

      Trong khoảnh khắc, có rất nhiều lời muốn .

      Muốn cho biết rằng kẹp ảnh cưới của bọn họ vào trang cuối cùng trong cuốn sổ của , như vậy mỗi khi nhớ đều có thể giở ra xem; muốn bảo đừng nên lo lắng cho ông ngoại và cha mẹ, bởi vì có ở đây, thường xuyên tới thăm và bầu bạn với bọn họ, luôn thay chăm sóc họ; muốn nhắc nhớ ngày nào cũng phải gọi điện báo cho biết tình hình của , bởi vì nếu được nghe giọng ăn ngon ngủ yên; muốn nhắn nhủ rằng nếu có thể nhất định phải nhớ viết thư cho , bởi vì nhìn thấy chữ viết của cảm thấy trong cuộc sống vẫn tồn tại dấu vết của

      Muốn dặn rằng ngày mai lúc nhất định đừng quay đầu lại, bởi vì nếu để nhìn thấy quay đầu, nhất định bất chấp tất cả mà nhào vào lòng khóc òa lên…

      Có bao nhiêu lời còn chưa ra khỏi miệng, có bao nhiêu chuyện còn chưa kịp cho biết, nhưng mà, sáng sớm ngày mai, phải rồi.

      Lời nhắn của tác giả: Dạo trước lượn diễn đàn đọc được câu của quân tẩu viết cho ông xã – Ông xã em đem thanh xuân kính dâng cho tổ quốc, em đem thanh xuân hiến dâng cho ông xã.

      Chỉ câu đơn giản như thế, đọc đọc lại hai lần, tự nhiên rơi nước mắt.

      oán hối – là thái độ của người chiến sĩ đối với tổ quốc, càng là thái độ của quân tẩu đối với chồng, chỉ muốn với các chị quân tẩu tiếng – vất vả cho các chị rồi!
      Chris thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 51


      Mới chớm hạ, nhiệt độ buổi sáng thấp, nhưng hôm nay trời hơi u, trong khí khó tránh khỏi có cảm giác se se lạnh. Chu Mộc sáng sớm ra khỏi cửa chỉ vội vàng choàng cái áo khoác mỏng, bây giờ đứng hứng gió lạnh như vậy, người phút chốc liền nổi lên lớp da gà.

      “Em tiễn đến tận bến xe rồi.” Rốt cục đến cửa bến xe, Lâm Tu hơi nghiêng người ôm Chu Mộc vào lòng : “Yên tâm , đến đơn vị gọi điện thoại cho em. Bây giờ… về nhà .”

      “Còn chưa đến giờ mà, xe vẫn chưa tới, em chờ cùng lát.” Chu Mộc theo bản năng nắm lấy vạt áo trước của Lâm Tu, thân thể cũng tự chủ được tiến lại gần hơn.

      “Hôm nay gió lớn, em ăn mặc phong phanh quá, sáng sớm đừng để nhiễm lạnh rồi lại bị cảm. Nghe lời , lái xe về nhà .”

      cứ để em đợi cùng lát…” Chu Mộc nhìn Lâm Tu đầy trông mong, giọng cũng rất yếu đuối: “Chỉ lát thôi mà.”

      Từ tối qua đến giờ, người này vẫn giữ dáng vẻ ủ rũ này, trong lòng Lâm Tu vốn nỡ, nhìn thấy vẻ mặt này của Chu Mộc, lại càng khó chịu như thể trong lòng cũng trũng xuống khối.

      Mà thôi, sao muốn được nhìn nhiều thêm chốc chứ?

      Chỉ là sợ ở bên nhau càng lâu, đến khi xa cách nhớ thương cũng càng thêm sâu nặng.

      Thời gian còn sớm, ở bến xe có nhiều người. Lâm Tu cùng Chu Mộc đứng trong sảnh đợi xe trống trải, chẳng được mấy câu, cánh tay lại quấn chặt lấy nhau.

      Đối với hai người mà , bọn họ sớm đối mặt với vô số lần biệt ly, ngắn là vài ngày gặp, dài là tám năm đằng đẵng, theo lý mà cảnh tượng chia tay này bọn họ hẳn sớm quen rồi, nhưng vào giờ khắc này, người còn chưa , nỗi nhung nhớ bắt đầu điên cuồng trào dâng trong lòng họ.

      Cảm giác quý trọng này, giống như lúc trước.

      Bảng điện tử lớn chuyển đến thông tin về chuyến xe mà Lâm Tu ngồi, Chu Mộc ngước mắt nhìn , môi giật giật, lại biết lúc này nên gì cho phải.

      Lần này từ biệt, phải mất bao lâu bọn họ mới có thể gặp lại nhau?

      Vừa nghĩ như vậy, Chu Mộc lại nỡ buông tay, lẳng lặng nhìn Lâm Tu, lời từ biệt còn chưa ra khỏi miệng, phía sau truyền đến giọng sang sảng.

      “Phó đoàn trưởng Lâm!”

      Lâm Tu và Chu Mộc cùng quay đầu lại.

      Cách đó xa, cậu chàng trẻ tuổi xốc vác đoan đoan chính chính chào đúng kiểu nhà binh, nhe hàm răng trắng tinh vui vẻ chạy tới chỗ hai người.

      “Phó đoàn trưởng Lâm, đoàn trưởng Vũ bảo em tới đón và chị dâu qua đó!”



      Sau khi ngồi lên xe, Chu Mộc chợt có loại cảm giác “đại nạn chết”.

      như vậy hơi quá, nhưng nỗi vui mừng ngạc nhiên ngoài ý muốn cũng hề ít.

      “Thế này là áp tải về để thẩm vấn sau sao?” Chu Mộc nghiêng đầu, nhướn mày quan sát vẻ mặt người nọ.

      “Ừm…” Lâm Tu thoáng trầm ngâm, rồi chợt cười khẽ đưa mắt nhìn , “Hẳn là tạm hoãn thời hạn chấp hành.”

      Hai người nhìn nhau cười, nỗi buồn ly biệt lúc trước tức bị xóa nhòa ít.

      Lâm Tu ngước mắt lên, tầm mắt thoáng dừng lại, vừa vặn chống lại ánh mắt của người nào đó ngừng dáo dác liếc về phía sau qua kính chiếu hậu.

      “Quách Duệ, tập trung nhìn đường .” Lâm Tu nhếch mép, “Với cả, cẩn thận lé mắt đấy.”

      Cậu cảnh vệ trẻ của Vũ Sấm – tên gọi “Quách Duệ” nghe vậy lập tức ngoác miệng cười.

      “He he… Bị phát rồi.” Quách Duệ ngồi nghiêm chỉnh lại, miệng vẫn hớn hở : “Em còn định quan sát học hỏi tình hình thực tế chứ…”

      “Thằng ranh này.” Lâm Tu cười mắng, nhân tiện liếc mắt nhìn khuôn mặt ửng đỏ của Chu Mộc.

      Con đường thẳng tiến về doanh trại có đoạn tu sửa khẩn cấp, bất đắc dĩ, Quách Duệ đành phải lái xe đường vòng, vì thế, lộ trình xe vốn chỉ mấy tiếng đồng hồ chợt bị kéo dài thêm, đợi đến lúc xe chạy tới trước cổng doanh trại, là hơn ba giờ chiều.

      Qua khe hở của cửa kính, Quách Duệ quay đầu nhìn cậu lính gác đứng bất động thẳng tắp bên ngoài, ánh mắt lại ngừng liếc sang Chu Mộc.

      Hờ hờ, để em xử lý cho!

      “Này, này, tôi bảo này, cẩn thận lé mắt đấy!” Quách Duệ nghiêm mặt bảo cậu lính gác.

      “Tập trung lái xe !” Lâm Tu cốc vào ót cậu ta cái.

      Lái xe đưa Lâm Tu cùng Chu Mộc tới nhà khách, đồng chí đội trưởng đội cảnh vệ Quách Duệ tuyên cáo thành công rút quân.

      Lâm Tu cùng Chu Mộc sắp xếp đồ đạc, rửa ráy qua loa chút, chẳng mấy chốc đến giờ cơm.

      “Ăn cơm của đơn vị hả ?” Chu Mộc ngẩng đầu nhìn Lâm Tu cười.

      “Ừ.” Lâm Tu vươn tay kéo dậy, “Đoàn trưởng bao hết.”

      Mới đầu Chu Mộc tưởng Lâm Tu đùa, đợi tới khi theo tới căn tin, nhìn tư thế giống như tiếp đãi thủ trưởng trước mắt, cái bụng vốn rỗng tuếch của tức trương phồng lên.

      “Tiểu Chu đấy à…” Vũ Sấm chà chà tay, vẻ mặt tươi tỉnh khác hẳn lúc bình thường, “Đừng khách sáo, cứ tự nhiên ở nhà nhé.”

      “Cảm ơn đoàn trưởng Vũ ạ.” Đối với vị đoàn trưởng mới chỉ được gặp đúng lần ở hôn lễ này Chu Mộc vẫn rất có ấn tượng – trong buổi tiệc cưới của và Lâm Tu, chính trai này đầu têu ồn ào chuốc cho Tạ Đào say gần chết chứ ai.

      đến Tạ Đào –

      “Chị dâu.” Tạ Đào ngượng ngùng gãi gãi đầu, “Hoan nghênh hoan nghênh, nhiệt liệt hoan nghênh.”

      Chu Mộc nhìn cười: “Cảm ơn phó đoàn trưởng Tạ… Hôm đám cưới may nhờ có giúp đỡ.”

      “Có gì đâu, có gì đâu…” Tạ Đào liên tục xua tay khiêm tốn , nét mặt toả sáng ngời ngời lấp lánh ánh vàng làm đám binh lính ca ca chỉ muốn xông lên đạp cho ta hai phát.

      Xem ra, vị Tạ nào đó sớm đem chuyện chính mình uống đến bất tỉnh nhân hấp hối gần chết ném ra sau đầu rồi.

      Cơm chiều có tám món canh rất mang tính chào đón. Chay mặn phối hợp, dinh dưỡng phong phú, hương vị đều đủ cả. Nhìn bàn ăn phong phú khác hẳn với ngày thường đạm bạc, cả đám người đồng loạt ném cho ông chủ Vũ Sấm – đoàn trưởng Vũ ánh mắt ai oán –

      Bất công cũng đến cỡ này đâu! Lúc bọn em mang người nhà đến quá lắm cũng chỉ có bốn món canh chẳng khác nào ngày thường! Đãi ngộ khác biệt, tuyệt đối là đãi ngộ khác biệt!

      Nhưng mà vị đoàn trưởng nào đó da dày thịt béo độ dày của da mặt có thể so với giấy ráp vẫn tỏ ra như , ý tứ kia căn bản là thèm để “cái nhìn phê phán” của cấp dưới vào mắt.

      “Đừng có lườm tôi, lườm tôi cũng chả được cái gì đâu.” Vũ Sấm nhìn chung quanh vòng, “Ai phục cũng đưa “người nhà” nổi tiếng như thế đến đơn vị chúng ta !”

      Khí thế hừng hực của mọi người nháy mắt tiêu tan, trong lúc nhất thời bàn cơm chỉ còn lại tiếng bát đũa va chạm lanh canh.

      “Còn các cậu!” Vũ Sấm lớn tiếng quát giữa mấy ánh nhìn toàn đao kiếm còn sót lại bàn, “Đừng nhìn nữa, sợ tròng mắt bay ra à! Ăn cơm khẩn trương cho tôi!”

      Nhờ thế, những ánh mắt như đèn pha bám chặt lấy Chu Mộc mới bớt nhiều.

      Sau bữa cơm chiều, Lâm Tu tạm thời bị đoàn trưởng Vũ gọi dạy dỗ, vì thế trọng trách dẫn “người nhà” tham quan đơn vị liền rơi xuống vai cậu bạn tốt của Lâm Tu là Tạ Đào.

      Khác với Lâm Tu phụ trách việc huấn luyện tác chiến của trung đoàn quân, Tạ Đào hằng ngày lo chuyện thường vụ hậu cần, mặc dù Lâm Tu bình thường đối nhân xử thế luôn lạnh nhạt, nhưng phó đoàn trưởng trẻ tuổi ưu tú như vậy chỉ đứng yên chỗ cũng trở thành bức tượng thần sống nhãn hiệu vàng, Tạ Đào giống , ta người khiêm tốn, trong cốt cách chính là tính cách chính ủy làm giáo dục tư tưởng, cho nên mặc dù với Lâm Tu đều là phó đoàn trưởng trung đoàn quân, nhưng dù xét về tiếng tăm hay mức độ thu hút, Tạ Đào đều kém người nọ đoạn.

      Nhưng từ lúc dẫn Chu Mộc tham quan, những ánh mắt dừng người Tạ Đào bắt đầu xuất tới tấp với xu thế tăng dần.

      Chúng ta gọi nó là – sức mạnh của “người nhà”!

      Vì thế, lúc này Tạ Đào chỉ là mặt mày hớn hở thôi đâu, căn bản chính là sung sướng kiềm chế được.

      Mà có thể bước vào nơi Lâm Tu sinh hoạt huấn luyện hàng ngày, trong lòng Chu Mộc cũng dấy lên nỗi hưng phấn khó thành lời.

      Chính là cảm thấy… Càng gần hơn.

      “Phó đoàn trưởng Tạ.” Nhìn chàng nhiệt tình giới thiệu tình hình đơn vị bên cạnh, Chu Mộc chậm rãi mở miệng.

      “A, chị dâu. Có việc gì chị cứ .” Tạ Đào đảo mắt nhìn về phía Chu Mộc, “Với cả, phó đoàn trưởng Lâm lớn hơn tôi tuổi, chị đừng khách sáo như thế, cứ gọi tôi là Tạ Đào là được.”

      “À… Vâng.” Chu Mộc tủm tỉm: “Vậy , Tạ Đào, em tự nhiên thắc mắc – đoàn trưởng Vũ của bọn tâm lý thế, lần nào cũng tự mình phái người đón ‘người nhà’ đến chỗ này của các ạ?”

      “Ổng, đời nào được như thế? !” Tạ Đào liên tục xua tay, “ đến huấn luyện chỉ huy binh lính, đoàn trưởng Vũ đúng là làm đâu ra đấy. Nhưng nếu về đối nhân xử thế, ổng chính là nhà quê cục!”

      “Ấy… thế ạ?”

      .” Tạ Đào cười, “Tôi còn nhớ lần đầu tiên vợ của đoàn trưởng Vũ dẫn con lên doanh trại thăm ổng, ổng lơ ngơ nhớ nhầm cả thời gian, hại chị dâu của bọn tôi đứng đợi ở bến xe những hai tiếng đồng hồ.”

      “Ồ…” Chu Mộc gật gật đầu, trong lòng sáng tỏ.

      phải là đoàn trưởng Vũ tự nghĩ ra được … Nếu như đoán lầm, chuyện này là do ông cụ An Quốc Huân ra chỉ thị từ trước rồi.

      là kỷ luật quân đội là hết, nhưng với điều kiện tiên quyết là làm trái nguyên tắc, các trưởng bối rốt cuộc vẫn lo nghĩ cho tới mức này.

      Cảm giác hạnh phúc chợt dâng trào. cần cũng biết.

      Chu Mộc nén nổi cảm động lại cảm thán – ra gả cho Lâm Tu là chuyện hạnh phúc đến như vậy.

      “Đứng – nghiêm.” Phía sau truyền đến tiếng hô khẩu lệnh trầm ổn mà êm tai.

      Tạ Đào theo bản năng ngừng bước, làm theo.

      Lúc xoay người, Chu Mộc cũng chậm rãi ngước mắt lên.

      Tà dương như nhuộm, giữa sắc đỏ ối thấp thoáng những tia sáng vàng, Lâm Tu từng bước về phía .

      Chỉ có người này mới có thể mặc quân trang chỉn chu đến vậy, dáng người cao ráo rắn rỏi chứa sức vóc tiềm tàng mạnh mẽ nhất.

      Đón gió, ngược sáng, nét mặt ràng lắm, nhưng mà Chu Mộc lại lờ mờ thấy, cười.

      Đối với Chu Mộc mà , có gì so với biểu cảm ấy làm cho người ta hạnh phúc hơn.
      Chris thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 52


      Chu Mộc chỉ ở lại đơn vị đêm. Sáng sớm hôm sau, sau khi dùng bữa sáng với Lâm Tu, liền chào từ biệt mọi người.

      “Chị dâu, chẳng mấy khi đến được lần, sao ở đây thêm mấy ngày?” Cậu cảnh vệ trẻ Quách Duệ gãi gãi đầu, “Hay là do cơm nước ở đây ngon? Để em chuyện với đoàn trưởng Vũ, bảo bọn họ làm thêm cơm cho chị dâu.”

      phải.” Chu Mộc cười lắc đầu, “Đồ ăn ở đây rất ngon, tay nghề của đầu bếp cũng chẳng kém gì nhà hàng cao cấp bên ngoài…”

      “Hay là chị ngủ quen?” Cậu cảnh vệ nhiệt tình tiếp lời: “Chốc nữa em mang hai cái đệm tới cho chị, chị cứ trải hết lên giường, vừa mềm mại lại khỏi bị cộm người!”

      “Cảm ơn cậu.” Chu Mộc cuống quít xua tay, “Điều kiện nhà khách tốt lắm, tôi ngủ rất ngon. Nhưng tôi phải về rồi.”

      xong, tầm mắt dừng lại khuôn mặt người bên cạnh, Chu Mộc mỉm cười, lại quay sang bảo Quách Duệ: “Ngày hôm qua là vừa khéo có cơ hội này, cho nên tôi cũng theo chân đến xem. Nhưng bây giờ tôi ở lại đây cũng còn chuyện gì khác, hơn nữa hôm qua lúc ở trong sân tôi nghe sắp có đợt tập trận… Mọi người huấn luyện bận rộn thể phân tâm, tôi ở lại đây thích hợp.”

      “Chuyện đó… Phó đoàn trưởng Lâm… xem…” Quách Duệ chuyển ánh mắt sang Lâm Tu đứng bên cạnh Chu Mộc. “Cứ làm theo lời chị dâu cậu .” Lâm Tu chậm rãi : “Chỗ đoàn trưởng cậu thay tôi thông báo tiếng. Bây giờ, tôi đưa ấy tới bến xe trước.”

      “Hôm qua Đoàn trưởng Vũ mới , bao giờ chị dâu về để em hộ tống toàn bộ hành trình.” Quách Duệ vỗ ngực.

      “Sáng nay đoàn trưởng Vũ cần dùng xe.” Lâm Tu nhắc cậu ta, “Hôm qua họp mới .”

      Quách Duệ “ồ” tiếng, nhất thời xị mặt ra.

      Cậu ta luôn tôn sùng Lâm Tu, giờ khó khăn lắm mới có cơ hội để thể , lại bị bố trí ác man này xen vào.

      Cậu cảnh vệ trẻ nhất thời rất là phiền muộn.

      “Được rồi, bên đoàn trưởng giao cho cậu đấy. Chúng tôi đây.”



      Bến xe dưới chân núi. Chỗ đợi xe lộ thiên.

      “Điều kiện cách mạng hơi gian khổ chút…” Nhìn cái biển hiệu bị bão táp mưa sa ăn mòn đến mơ hồ, Chu Mộc vỗ vỗ vai Lâm Tu ra vẻ bùi ngùi, “Đồng chí giải phóng quân vất vả rồi.”

      “Đằng ấy cũng thế.” Hàng mày tuấn tú của Lâm Tu hơi nhướng lên, “Đồng chí vợ lính à.”

      Người này là thế đấy – như Hứa Úy vô lại cách lộ liễu trắng trợn, mỗi câu đến miệng đều luồn lách hai vòng. Trong đứng đắn mang theo chút đứng đắn, đứng đắn nhưng lại lộ ra giọng điệu khiến người ta nhịn được mà thích, nếu như nhất định phải dùng từ để hình dung, vậy tất nhiên là – tẩm ngẩm tầm ngầm.

      Thế nhưng… Cố tình có người chết mê chết mệt loại cảm giác này.

      Chu Mộc chính là người thứ nhất.

      Cỗ xe vỏ sắt lắc lư tới gần, Chu Mộc thoáng liếc qua cái, quay đầu lại đối diện với đôi mắt đen kịt của Lâm Tu.

      “Em đây…” Ngón tay búp măng trắng nõn trượt theo vạt áo của Lâm Tu hướng dần lên , Chu Mộc chỉnh lại quân hàm cùng cổ áo của Lâm Tu, cuối cùng mới lưu luyến buông tay.

      “Ừ.” Lâm Tu nâng tay khẽ xoa đầu , đầu ngón tay vuốt mái tóc dài hơi xoăn của .

      Lời vừa dứt, chiếc xe vỏ sắt ở dừng lại ở bãi đỗ.

      Chu Mộc vẫy tay với Lâm Tu, xoay người lên xe.

      “Mộc Mộc.” Lâm Tu chợt gọi .

      Chu Mộc ngoái đầu nhìn lại, trong đáy mắt chua xót vô cùng.

      “Về đến nhà nhớ gọi điện báo cho .” Đôi mắt Lâm Tu nhìn sâu về phía , “Thuận buồm xuôi gió.”

      “Vâng.” Chu Mộc mím chặt môi, nhưng cuối cùng mặt cũng lên nét cười nhàn nhạt.



      Đường núi ngoằn ngoèo khúc khuỷu, Chu Mộc chuyển xe ba lần mới về đến thành phố A. Vừa bước chân xuống khỏi ô tô, lập tức giơ tay gọi taxi thẳng về nhà.

      Lên lầu vào phòng, Chu Mộc khóa cửa lại, quần áo cũng thèm cởi mà trực tiếp ngửa mặt ngã vật ra giường.

      quá giày vò.

      sớm dự đoán được đường sá tới chỗ bọn họ đóng quân rất tệ, nhưng lúc tự mình cảm thụ, Chu Mộc vẫn vì tình hình giao thông bất tiện như vậy mà tiếc nuối phen.

      Dạ dày của tốt, lại thêm sáng nay trước khi rời khỏi đơn vị trong lòng buồn rầu nên ăn chẳng được bao nhiêu.

      Mà ngay cả mấy ngụm cháo bị Lâm Tu ép uống cũng bị nôn ra sạch quãng đường quanh co xóc nảy.

      Loại cảm giác này quá khó chịu… Nhưng mà so với cảm nhận trong lòng Chu Mộc giờ phút này, thoải mái thân thể ngược lại khiến cảm thấy khó chịu như vậy nữa.

      khó chịu đựng, là tương tư.

      Chu Mộc vẫn cảm thấy mình là người độc lập mà kiên cường, thực tế, từ trước tới nay đều là như vậy.

      Cho đến lần về nước này, Lâm Tu lần nữa tiến vào thế giới của , bước vào cuộc sống của .

      chăm sóc của đâu là có.

      Cứ thế tiện đà đẩy mạnh lực lượng, ra Lâm Tu am hiểu nhất, phải là chiến lược bố trí, mà là chiêu bắt địch.

      Đợi tới khi phát ra, sớm bị giữ trong lòng.

      chiếc giường đôi mềm mại rộng lớn, Chu Mộc trở mình, lười nhác nằm chềnh ềnh hình chữ đại (大) ở giữa giường.

      ga giường phảng phất còn lưu lại hương vị tươi mát ấm áp của người nọ, lớp ga giường mềm mại cọ vào má Chu Mộc, khiến hơi ngứa.

      Giờ này ngày hôm qua, hai người bọn họ còn ở bên nhau, sóng vai chậm rãi bước hành lang rộng thẳng tắp trong doanh trại.

      tại, về nhà nằm chiếc giường này, còn Lâm Tu sao? làm gì nhỉ?

      Chu Mộc nghiêng đầu, giơ tay nhấc cái gối để bên cạnh, sau đó, vùi mặt mình vào gối.

      Ừm… Là mùi của .

      ràng đến như thế.

      Vươn tay với di động đặt tủ đầu giường, Chu Mộc ôm chiếc gối trong ngực, nghiêng đầu khẽ dựa đầu lên.

      Cùng lúc đó, nhanh chóng bấm số, chưa tới vài giây, ống nghe kia truyền đến chất giọng trầm thấp êm tai của Lâm Tu –

      “Về nhà rồi à?”

      “Vâng…” Chu Mộc uể oải đáp.

      “Em mệt rồi phải ?” Lâm Tu đầu bên kia giọng : “ tắm rồi ăn chút gì đó . Đêm nay ngủ sớm chút.”

      “Vâng.” Giọng Chu Mộc hơi có chút mệt mỏi, điện thoại trong tay lại muốn ngắt .

      “Mộc Mộc.” Nghe ra mệt mỏi và suy sụp trong giọng của , trong lòng Lâm Tu chợt dâng lên nỗi quyến luyến, “Em có trách ?”

      Nước mắt chợt trào ra làm ướt chiếc gối trước mặt.

      Chu Mộc bụm chặt miệng, để tiếng nức nở của mình truyền qua đó mảy may.

      Làm sao có thể trách đây. Cho dù muốn trách, muốn oán, muốn ghét… Vậy đối tượng cũng chỉ có thể là chính mình.

      Ai bảo thể kiềm chế nỗi nhớ nhung dâng trào cuồn cuộn trong đáy lòng chứ?



      Đêm đầu tiên Lâm Tu rời , Chu Mộc mặc nguyên quần áo mà ngủ.

      Cuối tuần đông đúc, gần trưa ngày hôm sau, Chu Mộc bị cuộc điện thoại đánh thức.

      đêm khó ngủ, ra lúc trời còn tờ mờ sáng Chu Mộc cũng tỉnh.

      Chẳng qua, chậm chạp muốn nhúc nhích mà thôi.

      Chu Mộc vẫn duy trì tư thế ngửa mặt lên trời nhìn chằm chằm trần nhà lúc lâu, cuối cùng thể vì tiếng điện thoại liên hồi này mà xoay người xuống giường.

      “A lô…” Ai phát minh ra cái thứ điện thoại di động này thế biết? Chu Mộc giờ mới phát nó kiềm chế tự do thân thể biết bao nhiêu.

      “Bà à, nghe cái giọng này, ngài vừa mới tỉnh đấy hả?”

      “Tình Tử à…” Chu Mộc cào cào tóc rồi day day huyệt Thái Dương căng nhức, “Có chuyện gì thế?”

      “Ai da, ra lời này đúng là có lương tâm mà… ngờ Chu Tiểu Nữu bà gả cho người ta là quên luôn bạn bè ha…” Giang Ngữ Tình bên kia điện thoại bắt đầu bắn liên thanh: “Tôi này dâu trẻ, hai ta gặp nhau tí ?”

      “Được rồi.” Chu Mộc đưa tay ấn thái dương, “Bà tới nhà tôi . Thuận tiện biết nhà mới luôn.”

      Vì thế, bốn mươi phút sau, Giang Ngữ Tình xách túi lớn túi tới phá cửa nhà mới của Chu Mộc và Lâm Tu.

      Chu Mộc ra mở cửa bị tư thế kinh người của bạn tốt dọa cho , “ phải chứ, bà làm gì thế?”

      “Bà vừa kết hôn lại vừa có nhà mới, sao tôi có thể biết xấu hổ mà đến tay chứ… Mau mau, đỡ giúp tôi với!” xong Giang Ngữ Tình bắt đầu gỡ mấy cái túi tay xuống.

      Loay hoay hồi, Giang Ngữ Tình ngồi xuống sofa nhận lấy ly nước chanh Chu Mộc đưa qua.

      “Tôi bảo này, tôi quấy rầy vợ chồng son mấy người ngọt ngào đấy chứ?” Giang Ngữ Tình nháy mắt với Chu Mộc, cuối cùng mới đột nhiên ý thức được điều gì đó nhìn ngó chung quanh, “Ấy, đúng… Lâm Tu nhà bà đâu?”

      “Cung phản xạ của bà dài quá đấy.” Chu Mộc cầm ly cà phê ngồi xuống chỗ đối diện Giang Ngữ Tình, “ ngờ bà giữa trưa đại giá quang lâm chỉ để mang mấy cái thứ kia đến thôi hả?”

      “Đừng đánh trống lảng, chồng bà đâu rồi?”

      ấy… Hết thời gian nghỉ phép, về đơn vị rồi.” Chu Mộc nhấp ngụm cà phê .

      phải chứ? Hai người mới kết hôn được mấy ngày mà! Tuần trăng mật đâu? Tuần trăng mật tính sao? !”

      “Bộ đội có luật lệ mà. Ngày về đơn vị ấy tính.” Chu Mộc đánh mắt với Giang Ngữ Tình, “‘Tuần trăng mật’ mà bà … Đợi Lâm Tu chuyển nghề hoặc về hưu tôi có thể cân nhắc xem sao.”

      ngờ bà làm vợ lính cũng đáng thương đấy.” Giang Ngữ Tình nhất thời cảm thán thôi, “Vậy thế… tùy quân được sao?”

      Chu Mộc lắc đầu, mặt là nét cười buồn.

      “Chưa đủ điều kiện à? phải chứ… Ông xã bà chẳng phải là phó đoàn trưởng rồi đấy sao? Xét về cấp bậc vậy là đủ rồi!” Giang Ngữ Tình nhìn Chu Mộc.

      phải vì như vậy.” Chu Mộc khe khẽ thở dài : “Chuyện này tôi có cân nhắc rồi… Nhưng cũng chỉ là cân nhắc mà thôi.”

      “Ý của bà là…” Sắc mặt Giang Ngữ Tình có chút bối rối, “Mộc Mộc, bà suy nghĩ kỹ chưa thế? Bây giờ bà mới vừa kết hôn, cuộc sống sau này còn rất dài, hai người cam nguyện mỗi ngày đều cách muôn sông nghìn núi dựa vào sóng điện mà liên hệ tình cảm như vậy sao?”

      Chu Mộc đáp lời, khẽ hớp ngụm cà phê còn hơi nóng.

      “Lâm Tu như thế nào? Ổng cầu gì sao? Cứ tùy theo bà như vậy hả?”

      .” Chu Mộc lắc đầu, “ ấy nhắc gì chuyện này với tôi cả.”
      hirariChris thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 53


      Người ngồi đối diện lúc này cúi đầu vẻ mặt bình thản, dáng vẻ kia giống như về chuyện chẳng dính dáng gì đến mình.

      Giang Ngữ Tình nhìn đôi mắt mờ hơi sương của bạn thân, suy nghĩ lại cuối cùng vẫn nuốt xuống câu đến bên miệng.

      Mộc Mộc có ý nghĩ của riêng mình. giờ người bạn như cũng chỉ có thể tôn trọng ý kiến của Chu Mộc và thầm lặng dõi theo cuộc sống của hai vợ chồng bọn họ.

      Dù sao, ấy cũng có người chồng lòng thương ấy. Giang Ngữ Tình biết, Lâm Tu nhất định đặt ấy lên hết.

      Nghĩ vậy trong lòng, Giang Ngữ Tình nhất thời cảm thấy thoải mái hơn nhiều, từ ghế sofa đứng dậy hai bước về phía Chu Mộc, sau đó hề khách sáo đặt mông ngồi xuống bên cạnh bạn thân, hất hất mặt đúng giọng điệu tú bà dụ dỗ hoàng hoa khuê nữ: “Này, tôi bảo, cuối tuần này bà có rảnh ?”

      “Hả?” Chu Mộc chuyển mắt nhìn , “Chắc là có… Làm sao vậy?”

      “Bà xem… Là thế này, công ty Chung Vi mới đây định tổ chức chuyến du lịch gia đình, lại đúng dịp tôi mới được nghỉ phép, cho nên ý ông xã tôi là muốn tôi cùng ổng, nhưng mà, còn Đông Đông nhà bọn tôi… Thằng bé…”

      thẳng vào vấn đề .” Chu Mộc nhíu mày.

      “Tôi với Chung Vi song túc song phi, tiểu thiếu gia nhà bọn tôi đành làm phiền bà vậy!”

      xong, Giang Ngữ Tình mắt lấp lánh sao, vẻ mặt nịnh nọt nhìn Chu Mộc.

      “Chẳng có tí tình nghĩa gì hết…” Chu Mộc dùng đầu ngón chân véo , “Cứ chơi bời sung sướng ! Nhớ mang đặc sản về cho tôi đấy!”

      “Được rồi! Mang phần lớn hẳn hoi nhé!” Giang Ngữ Tình cười khanh khách.

      Nhận ủy thác của người ta phải hết lòng, vì thế, sáng sớm mấy ngày sau, Chu Mộc lái xe đến dưới lầu nhà Giang Ngữ Tình, hoàn thành nghi thức chuyển giao gian nan mà vinh quang.

      “Con trai, mẹ đây! Nhớ phải ngoan ngoãn nghe lời dì Chu Mộc nghe chưa?” Giang Ngữ Tình ôm khuôn mặt phúng phính của Đông Tiểu Mập hôn chụt cái.

      “Vâng.” Thằng bé nào đó rất ngoan ngoãn gật đầu.

      được gây phiền phức cho dì.” Chung Vi tới xoa đầu con trai, “ được nghịch ngợm làm dì giận, biết chưa?”

      “Con biết rồi ạ!” Đông Tiểu Mập trả lời vô cùng vang dội, sau đó cực kỳ tự nhiên kéo tay dì Chu của nó.

      Cuối cùng, bóng dáng đôi vợ chồng dần xa, Chu Mộc thu tầm mắt, ánh mắt rơi xuống thằng nhóc mập mạp bên cạnh.

      “Nào, để dì xem đại bảo bối nhà chúng ta nào…” xong Chu Mộc đưa tay bế thằng bé lên, “Ôi da, lại nặng thêm rồi ha!”

      “Đồng chí Chu Tiểu Mộc!” Ngón tay mũm mĩm chỉ thẳng vào chóp mũi Chu Mộc, thằng nhóc mập nào đó rất kiêu ngạo trừng mắt nhìn Chu Mộc : “Dì giải thích cho con, vì sao lén lút gả cho người khác sau lưng con? !”

      “Thủ trưởng.” Chu Mộc nghiêm mặt nghiêm túc đáp: “Tôi thề tôi có lén lút sau lưng tiểu nhân gia ngài – chẳng phải tôi mời ngài làm hoa đồng trong hôn lễ rồi đó sao?”

      “Dì gạt người gạt người…” Đông Tiểu Mập bắt đầu ra sức vặn vẹo giãy giụa trong lòng Chu Mộc, “Chẳng phải dì chỉ chơi với mình con rồi sao? !”

      “À, đúng là như vậy…” Chu Mộc suy tư, “Nhưng chuyện đó với chuyện dì kết hôn có gì…”

      “Mặc kệ mặc kệ!” Thằng nhóc mập phân phải trái nào đó gào khóc lăn lộn, “Dì phải đền cho con!”

      Nghe kìa, đúng là mới mẻ.

      “Được rồi… Con muốn thế nào, hả tiểu thiếu gia?” Chu Mộc tươi cười đánh mắt.

      “Hai ngày này dì phải dạo với con, con chỗ nào phải chỗ đó… Dì đưa con ăn KFC, quảng trường trung tâm thả diều, rạp chiếu phim xem phim hoạt hình mới, sau đó con còn muốn chơi tranh cát, chơi nặn tượng, chơi…” Đông Tiểu Mập còn xòe đầu ngón tay tiếp, di động trong túi Chu Mộc lại rung lên ong ong.

      Điện thoại là công ty thiết kế M nổi tiếng thành phố A thậm chí là cả nước gọi tới, trước đây lâu Chu Mộc gửi hồ sơ lý lịch của mình tới công ty này mà nhận được tin tức gì, vốn tưởng rằng lại lần nữa bị công ty từ chối, ngờ bây giờ bộ phận nhân lại chủ động gọi điện thông báo tới phỏng vấn.

      “lại lần nữa” là vì, lúc trước Chu Mộc gửi vô số bản hồ sơ lí lịch, phần lớn các công ty đều có tin tức gì. Thi thoảng có hai công ty gọi điện cho , phòng ban cần tuyển người lại đúng với ý nguyện của .

      Mà lúc này, công ty M nổi tiếng lại gọi đến phỏng vấn, đây quả là tin tức tốt.

      biết là xuất phát từ nguyên nhân gì, công ty M gọi điện thông báo rất gấp gáp. Phỏng vấn được sắp xếp vào ngay chiều hôm đó, sau khi cúp máy, nhìn Đông Đông đứng bên cạnh, Chu Mộc có chút khó xử nhíu mày.

      Thằng nhóc kia tuy ngoài miệng vẫn lải nhải chuyện Chu Mộc kết hôn lúc trước, nhưng vẻ hưng phấn mặt che giấu nổi cũng bị Chu Mộc thu hết vào trong mắt, vì thế, bây giờ mà định bỏ lại thằng nhóc này chạy phỏng vấn… Hậu quả chắc là nghiêm trọng vừa đâu nhỉ?

      chỉ có thế, cho dù tiểu mập này có thể hiểu chuyện mà cho Chu Mộc , mấu chốt vấn đề là ở chỗ – Chu Mộc biết đưa nó đâu.

      cực kỳ đau đầu, di động trong túi lại đổ chuông, nhìn hai chữ to màn hình, Chu Mộc nhếch môi cười, trong lòng lập tức nảy ra sáng kiến.



      giờ chiều, công ty thiết kế sáng tạo M.

      Suy nghĩ mạch lạc ràng, trả lời đâu vào đấy, lại thêm ngoại hình xinh đẹp chói mắt, gần như là cùng lúc, mấy người phỏng vấn quyết định tuyển dụng Chu Mộc, đợi cho tất cả các câu hỏi đều được trả lời xong, vị giám khảo chính nhìn Chu Mộc chậm rãi mở miệng –

      “Lý lịch sơ lược của Chu chúng tôi xem kỹ rồi. Mặc dù câu hỏi kế tiếp có thể có chút thất lễ, nhưng căn cứ vào nguyên tắc của công ty, câu hỏi cuối cùng chúng tôi đưa ra là – là sinh viên xuất sắc tốt nghiệp đại học Sheffield ngành tin tức, vì sao lại từ bỏ chuyên ngành của mình mà muốn theo cái ngành thiết kế này?”

      “Vì đam mê.” Nhìn mấy vị giám khảo ngồi đối diện, Chu Mộc gần như hề do dự thốt ra. “Làm thiết kế là mơ ước bấy lâu nay của tôi.”

      “Nhưng Chu, phải biết rằng, nếu như muốn theo ngành thiết kế này, chỉ có hứng thú cùng nhiệt huyết hoàn toàn đủ. Nếu như có kinh nghiệm và kỹ năng chuyên nghiệp, dù dốc hết sức lực cũng chưa chắc có thể đạt được kỳ vọng dự tính, về điểm này, tôi nghĩ nên cân nhắc kỹ lưỡng.”

      “Lúc còn ở Sheffield tôi cũng chỉ nghiên cứu kiến thức chuyên ngành.” Chu Mộc chậm rãi ngước mắt : “Thiết kế kiến trúc, thiết kế đô thị, thiết kế cảnh quan… Những nội dung chuyên nghiệp khác ngành này tôi đều có học qua.”

      Mấy vị giám khảo nghe vậy đều nghẹn họng.

      Hai bên trao đổi ánh mắt, lúc sau, vị giám khảo phụ trách phỏng vấn lần này mới nhìn Chu Mộc mở miệng –

      Chu, chúng tôi phải thừa nhận – nhân tài xuất sắc am hiểu nhiều lĩnh vực. Trước tiên xin cảm ơn ủng hộ công ty chúng tôi… Chúng tôi hoàn toàn tin tưởng vào năng lực của , nhưng tại vấn đề trước mắt của chúng tôi là – quy định trúng tuyển tiên quyết cho bộ phận thiết kế của chúng tôi là – người ứng tuyển cần có bằng tốt nghiệp chuyên ngành thiết kế.”

      Cho nên…

      “Tôi hiểu rồi.” Chu Mộc khẽ gật đầu đứng dậy, “Cảm ơn các vị giám khảo.”

      “Chờ chút… Tôi nghĩ mới chỉ hiểu phần.” Vị giám khảo chính đẩy gọng kính sống mũi rồi tiếp: “Bộ phận thiết kế của công ty chúng tôi có lẽ tạm thời thể nhận … Nhưng bộ phận thị trường của chúng tôi tại có chỗ trống, tôi nghĩ, dựa vào điều kiện của bản thân, vào đó nhậm chức có lẽ cũng là lựa chọn tồi.”

      “Trước tiên, cám ơn ý tốt của ngài.” Chu Mộc khẽ gật đầu với mấy vị giám khảo, “Nhận được tán thành của các vị tôi rất lấy làm vinh hạnh. Nhưng tôi nghĩ, có lẽ đối với nhu cầu về chức vị mà , tôi là người linh hoạt chứ miễn cưỡng. Đối với cá nhân tôi mà , trước mắt, tôi mong muốn có thể đảm nhiệm chức vị nhà thiết kế hơn. Cám ơn. Tạm biệt.”

      Bẻ cũng cong, đây là lời đánh giá Lâm Tu từng dành cho Chu Mộc, mà Chu Mộc nghĩ, mấy chữ này vẫn rất thích hợp cho tới tận bây giờ.

      Thế giới này đến cùng có bao nhiêu con người phải chịu khuất phục trước thực, áp lực cuộc sống, áp lực xã hội sớm làm phai mờ hoài bão của mọi người, cho dù là ngọn lửa lý tưởng leo lét trong kẽ hở cũng có thể bị dập tắt bất cứ lúc nào, vậy mới , phải ai cũng có dũng khí để cự tuyệt.

      Đối với Chu Mộc mà , có thanh cao, có kiêu ngạo, những gì muốn làm, chẳng qua chỉ là tìm lại lý tưởng bị gác lại nhiều năm của chính mình mà thôi.

      Chuyện này cũng giống như chuyện “tùy quân” mà Giang Ngữ Tình đề cập lúc trước.

      Dưới đáy lòng, hy vọng có thể sớm chiều kề cận Lâm Tu hơn ai hết, nhưng trong thực tế, hiểu rất chuyện gì quan trọng hơn đối với chính mình.

      Mấu chốt hơn là ở chỗ – Chu Mộc biết chắc rằng Lâm Tu ủng hộ và khích lệ cách làm của .

      Giữa hai người bọn họ, có “ai phụ thuộc ai”, mà chỉ có thấu hiểu và tin tưởng, ủng hộ và khích lệ.

      Giống như sau khi Chu Mộc đợi việc ở nhà, Lâm Tu chưa bao giờ giống như những người khác lợi dụng quan hệ để tìm cho công việc nhàn hạ, mặt là chưa từng cảm thấy Chu Mộc thất nghiệp ở nhà là chuyện khác thường cỡ nào, mặt khác là bởi vì, so với kiểu quan tâm gần như áp đặt như vậy, càng hi vọng chính mình có thể cho ít gian và ủng hộ.

      Chu Mộc của luôn có chủ ý hơn bất kỳ ai. Điểm này, Lâm Tu vẫn ràng.

      Tầm chạng vạng trước khi ngủ hôm đó, Đông Tiểu Mập được đón từ nhà An Hòa và Hứa Úy về tắm rửa sạch thơm tho ôm chăn cuộn tròn bên cạnh Chu Mộc.

      “Chu Tiểu Mộc…” Tiểu Mập túm túm góc áo , “Sao dì gọi điện cho ông xã của dì?”

      Ôi chao?

      Chu Mộc ngạc nhiên – ra thằng nhãi này đổi tính rồi?

      “Sao con lại hỏi thế?” Chu Mộc xoa xoa đầu nó.

      “Hôm nay lúc con ở nhà dì An, chú nham hiểm nhà đó buổi trưa mà gọi điện cho dì ba lần liền!”

      Nham hiểm… Chu Mộc câm nín.

      Đông Tiểu Mập đặt cho Hứa Úy cái biệt danh này đúng là rất sinh động.

      Chu Mộc cười: “Bọn họ tình cảm mà!”

      “Thế dì với ông xã tình cảm ạ?” Đông Đông ngửa đầu.

      phải.” Chu Mộc cười khẽ, “Chú Lâm của con bận công tác, giống chú ‘nham hiểm’ kia của con – chỉ toàn trốn việc thôi.”

      “Thế ạ…” Tiểu Mập nghiêng đầu, “Vậy, dì An có em bé rồi, dì cũng có ạ?”

      Gì cơ? ! Chu Mộc sửng sốt.
      xixonhirari thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :