1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nước chảy thành sông - Trản Trà [Hoàn đã có eBook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      ha ha toi nghiep chua

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 47

      Khi Lâm Tu tỉnh giấc trong hơi ấm, vị trí bên cạnh trống .

      Bên giường có vết nhăn mờ mờ, bên gối cũng còn thoang thoảng mùi thơm nhàn nhạt người Chu Mộc. Bị chuốc quá nhiều rượu trong buổi tiệc cưới, đến giờ đầu Lâm Tu vẫn đau ỉ như bị người ta bóp chặt. khép hờ mi mắt ngây người lát, lúc sau mới chậm rãi đứng dậy xuống giường, thay bộ quần áo mặc ở nhà thoải mái.

      Vừa muốn sải bước về phía trước, đôi mắt sáng ngời hơi dừng lại, tầm mắt Lâm Tu rơi xuống cái cốc chứa chất lỏng màu gỗ đặt ở tủ đầu giường.

      Giơ tay nhặt mảnh giấy đè dưới cái cốc, khóe môi Lâm Tu khẽ nhếch, bật cười khẽ.

      Uống hết! ! !

      đúng là lời ngắn gọn ràng, ba dấu chấm than cuối câu lại càng khí thế kinh người.

      Lâm Tu thích đồ ngọt, chỉ đơn giản là ưa, mà căn bản chính là hoàn toàn kháng cự. Nhưng khi nhìn vào mảnh giấy này, chút do dự cũng có, nhấc tay uống hơi cạn sạch cốc mật ong đầy tràn kia.

      Giải rượu hay ra chỉ là thứ yếu, chủ yếu là, muốn phụ chu đáo của người nọ.

      giá trong phòng tắm bày chỉnh tề dao cạo râu, nước cạo râu của , chỉ hơi có chút xíu thay đổi — đó là vị trí còn dễ lấy hơn trước đây nữa.

      Bên kia, hai chiếc cốc súc miệng cùng kiểu đặt song song với nhau. Trong cái cốc bên phải lẳng lặng cắm chiếc bàn chải đánh răng màu hồng nhạt, cái bên trái lại đựng đầy nước ấm, ngay cả chiếc bàn chải màu lam cũng được người ta chu đáo nặn kem đánh răng lên rồi.

      Phóng mắt nhìn lại, dép lê, khăn mặt, khăn tắm, dụng cụ tắm rửa… Những thứ có đôi có cặp chỗ nào cũng có.

      ra, vết tích cho cuộc sống chung của bọn họ ràng như thế từ lâu.

      Rửa mặt xong, sửa soạn đâu vào đấy, Lâm Tu lần theo mùi thơm lững thững tới phòng ăn, đúng lúc bắt gặp Chu Mộc bưng hai cái bát sứ tạo hình lá sen tinh xảo ra từ phòng bếp.

      Tạp dề sọc ca rô màu trắng đơn giản, mặc thân người này lại có loại ý vị dịu dàng khó diễn tả bằng lời.

      Trong đầu Lâm Tu nháy mắt lên hai chữ — vợ hiền.

      Khụ khụ.

      “Đợi chút —” đặt thứ trong tay xuống bàn, Chu Mộc bỏ trứng ốp la làm từ trước vào đĩa bày lên bàn, lấy bánh mỳ từ lò nướng ra, rồi xoay người tới tủ lạnh lấy ra đủ loại sữa đặc và mứt quả.

      “Được rồi.” Chu Mộc nhàng vỗ tay cái, “Hoàn thành xong hết thủ tục rồi, ăn thôi!”

      “Bữa cơm đầu tiên sau ngày cưới đấy à?” Lâm Tu dùng thìa múc ít cháo yến mạch sữa bò trong bát, mùi thơm tức dậy khắp bốn phía. “Trông cũng đến nỗi nào.”

      “Cảm ơn lời khen.” Chu Mộc trợn mắt nguýt : “Chắc là chưa tới mức nguy hiểm đến tính mạng đâu… Yên tâm ăn , bát của bỏ thêm đường.”

      Lâm Tu nhếch miệng nhướng mày, cúi đầu múc thìa.

      tệ.” Phó đoàn trưởng Lâm chậc chậc lưỡi, “ ra , đây cũng là bữa cơm chính thức nhất mà em từng làm cho đấy nhỉ.”

      “Trước kia là lòng có dư mà lực đủ… Mượn lời của mẹ em là — mỗi lần em vào bếp là y như vào chiến trường.” Chu Mộc khịt khịt mũi .

      “Em giỏi…” Lâm Tu cười.

      “Món cháo yến mạch này là em học được từ chủ nhà hồi ở bên đấy!” Chu Mộc le lưỡi tiếp, “Đó là người phụ nữ mập mạp, có loại cảm giác như bà ngoại dưới ngòi bút Gorky ấy. Bình thường toàn ồn ào đòi em dạy tiếng Trung, nhưng mỗi lần em dạy bà ấy xong, lần sau chào tạm biệt em bà ấy vẫn cứ bền lòng vững dạ đem ‘Tạm biệt’ thành ‘Xin chào’.”

      “Rồi sao nữa?” Lâm Tu quấy quấy thìa ngước mắt nhìn .

      “Hôm em về nước bà ấy khăng khăng đòi tiễn em. Thế là lúc em đăng ký, bà ấy cực kỳ nỡ lời từ biệt, cả sảnh chờ đều vang vọng giọng sang sảng hùng hậu của bà ấy — Xin chào! ! ! ! ! !”

      “Ha…” Lâm Tu cười khẽ, giơ tay khẽ vò đầu Chu Mộc. “Vậy là hồi ở em được bà ấy thành công bồi dưỡng thành nữ đầu bếp rồi hả?”

      “Rất may, khi đó, công phu mèo cào của em chỉ đủ làm mấy món cơ bản vô hạn tuần hoàn — đương nhiên, ra bây giờ cũng chẳng khấm khá hơn hồi đó tẹo nào đâu.” Chu Mộc cầm bát khẽ húp ngụm , đầu lưỡi tức bị bỏng, “Ngoài mấy món ăn gia đình, chưng chiên hầm nấu gì gì đó — em hoàn toàn chào thua.”

      cầu của đối với em cao.” Lâm Tu giơ tay lau vết cháo bên khóe miệng Chu Mộc, lực tay dịu dàng rất có phần vỗ về, “Những khi có nhà, em có thể đảm bảo để chính mình bị đói là được.”

      Chỉ là động tác đơn giản, nhưng mà người này làm ra lại lộ ra vẻ cưng chiều khỏi cần cũng hiểu.

      Xúc cảm của đầu ngón tay Lâm Tu còn lưu lại bên khóe miệng Chu Mộc, bất giác mím môi, vô thức ngẩng đầu nhìn vào đôi mắt xinh đẹp của người đối diện.

      Người này quả là cái móc treo quần áo trời sinh. Vóc dáng cao ráo, thân thể cường tráng. Hơn nữa quanh năm rèn luyện trong quân đội, eo hẹp lưng rộng căn bản là những người khác chẳng thể nào sánh bằng.

      Người ta thế nào nhỉ — tư thế!

      Giờ phút này Lâm Tu ngồi đối diện Chu Mộc, đầu hơi cúi xuống mi mắt khẽ nâng, cổ áo hình chữ “V” trễ xuống rất thấp, lớp vải mềm kia dán vào làn da xúc cảm vô cùng tốt, loáng thoáng, Chu Mộc có thể thấy bên dưới đó lộ ra đường nét của xương quai xanh.

      dãi… Thế này cũng quá nghiệt rồi.

      Tầm mắt chậm rãi hướng lên , khi nhìn đến quầng đen mờ mờ in dưới hốc mắt Lâm Tu, Chu Mộc rốt cuộc nhịn được run vai để cố nén cười rộ lên.

      thực tế, quầng thâm mắt gì đó chẳng ảnh hưởng chút nào đến độ đẹp trai của người kia, Chu Mộc nhịn cười được là vì nhớ tới nỗi đau khổ của Lâm Tu tối qua khi mọi người kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên vào phá đám đêm động phòng của bọn họ.

      Trong tình huống đám bộ đội đập cửa ầm ầm mấy phút đồng hồ mà vẫn bị nhốt bên ngoài, đồng chí trung tá nào đó của đại đội đặc chủng quân khu X rốt cục phụ mong đợi của mọi người tỏa sáng ngời ngời bước lên sân khấu.

      “Người ở bên trong nghe đây, các người bị bao vây.” Trong tiếng cười vang ngừng của mọi người, Hứa Úy hắng giọng tiếp: “Mau cửa mở ra, nếu … Hừ hừ, chúng tôi cưỡng chế đột nhập!”

      Thằng lưu manh! Vốn là lời thoại cực kỳ nghiêm túc cực kỳ chính thức sao từ miệng nó ra lại thành ra giọng điệu của bè lũ phản động là thế nào? ! Mặt Lâm Tu tức sầm xuống, đen tới mức so với nhọ nồi cũng chẳng kém là bao.

      Nghiệp vụ mở khóa luyện được thành thạo đấy, mai sau thằng khốn này có thể lập công ty mở khóa chuyên nghiệp được rồi!

      “Ồn chết mất…” Chu Mộc có phần buồn ngủ khẽ đẩy đẩy Lâm Tu, ánh mắt mơ màng như có lớp sương mù luẩn quẩn, “Cứ cho bọn họ vào …”

      Cho vào? Là em đấy nhé.

      Lâm Tu choàng áo ra mở cửa, chỉ trong chớp mắt đám người rầm rập đứng đầy phòng.

      “Được, có tiền đồ đấy!” Phó đoàn trưởng Lâm rất điên tiết, “Vừa nhá chuông giữa đêm vừa gõ cửa nửa đêm… Sao hả? diễn phim ma à? !”

      “Tôi chính là thích nhìn dáng vẻ thẹn quá thành giận này của cậu đấy!” Hứa Úy nhếch mép cười đến tim phổi, tới khoác tay lên vai chú rể cười hì hì : “Cậu cũng có ngày hôm nay hố hố hố.”

      “Cậu đừng cười như thế nữa được ?” Lâm Tu chán ghét hất tay thằng bạn nối khố ra, “Nghe như tiếng tiểu ấy, tồ tồ tồ.”

      “Trời đất bao la chú rể lớn nhất — lão nhân gia ngài hôm nay thế nào mà chẳng được, gia hôm nay rất vui hố hố!”

      Lâm Tu tức đến nghiến răng, nhưng lại chẳng muốn chấp nhặt với cậu ta, dứt khoát quay đầu về phòng ngủ.

      Cái thứ rượu này ấy mà… Nó luôn phản tác dụng về sau. về nửa ngày rồi, quần áo cũng thay người cũng tắm rửa sạch rồi, vậy mà những cơn choáng đầu quay cuồng trời đất vẫn kéo dài liên miên dứt.

      Tửu lượng tốt đến đâu cũng chịu nổi tay chân rã rời thân thể mệt mỏi…

      Thấy tình hình này, đám bạn mới vừa rồi còn quỷ khóc sói gào tru tréo inh ỏi rốt cục yên tĩnh ít, Hứa Úy cùng An Hòa dẫn đầu tới.

      “Nhìn hai người… Mệt như phải trông cháu trai ấy nhỉ.” Hứa Úy nhướng mày, đảo mắt liền thấy nhãi con Chu Mộc kia sớm dang tay dạng chân ngủ say như chết ở bên, “Tướng ngủ của vợ cậu khiếp .”

      “Bịt kín cái mắt vào cho tôi.” Tuy buồn ngủ muốn chết, nhưng ý thức độc chiếm của phó đoàn trưởng Lâm vẫn hề lơ là hoạt động.

      “Được rồi, làm ồn nữa.” Hứa Úy sờ cằm cười cười, “Chúng tôi chỉ đến theo đúng kịch bản thôi. ra là theo lệnh của lão thủ trưởng chuyển quà cưới tới cho cậu.”

      “Quà cưới?” Lâm Tu nhíu mày.

      “Đúng vậy.” An Hòa đứng bên lên tiếng phụ họa: “Chật ních ba phòng luôn. Cũng may nhà nhiều phòng.”

      “Đủ cả rồi chứ?” Lâm Tu thờ ơ hỏi câu.

      “Vật chết gần như ở đây cả rồi. Tiền mừng gì đấy đều kiểm kê ràng chuyển vào thẻ cho rồi đấy.” xong An Hòa rút ra tấm thẻ ngân hàng mắt tỏa sáng như sao, “Em cảm thấy bây giờ nhìn thấy cứ như nhìn thấy quỹ bảo hiểm trong ngân hàng Thụy Sĩ ấy.”

      linh tinh.” Lâm Tu vỗ đầu em họ rồi lại ngửa cổ liếc nhìn , “… Mà em vừa là ‘vật chết’ đấy à?”

      “À. Vâng.” An Hòa cười tủm tỉm, “ biết vị nào tin tức nhanh nhạy nghe nhóc con Mộc thích cưỡi ngựa, hai lời chọn ngay hai con tuấn tiêu sái nhất trong trang trại ngựa dưới danh nghĩa cá nhân cho hai người… Em với Hứa Úy lo rằng hai vị kia coi tân phòng thành chuồng mất, đến lúc đó lại vui vẻ khua chân phi nước đại trong này hay cho lắm, cho nên dẫn chúng nó tới. Thế nào, tri kỷ hả? !”

      “… cảm ơn em.”

      Làm huyên náo hồi, sau khi bỏ lại những thứ đó đám người rốt cục cười gian manh nháo nhác rút về như chim muông tan tác, Lâm Tu mệt mỏi cả về thể xác lẫn tinh thần đau đầu nhức óc, trong đầu chỉ còn lại câu — đám cưới này, phải dành cho con người.

      Có câu gì mà hôn nhân là nấm mồ của tình , thấy, bữa tiệc cưới gần như đưa vào hầm chôn luôn rồi.

      Nhưng mà, dù mệt tới cỡ nào, náo loạn tới cỡ nào, ý nghĩ này cũng chỉ là trong nháy mắt. Khoảnh khắc quay về phòng nhìn thấy Chu Mộc, khỏi cần , “viu viu —” vài cái, cái loại cảm giác ngay cả khe hở chỗ đầu khớp xương cũng nhức mỏi lập tức đều biến mất.

      Dưới ánh đèn dịu , Chu Mộc ngủ rất an lành. Hơi thở ấm áp im ắng mà khẽ khàng, hàng mi dài rậm kia cũng theo từng nhịp thở của mà lẳng lặng nhấp nhô lên xuống.

      Lâm Tu cảm thấy, “xung động” lúc trước bị cắt ngang phũ phàng của mình giờ đây hề do dự mà bay về cả rồi.

      có chút chịu nổi, bước tới cởi quần áo, dùng đầu ngón tay khẽ gãi gãi cằm Chu Mộc.

      “Mộc Mộc…”

      Giọng ra khỏi miệng mang theo vẻ cám dỗ đè nén, Lâm Tu khẽ dựa sát lại, vừa định phủ lên hai phiến môi mềm mại ấm áp kia, trong phòng bỗng vang lên tiếng rống giữa đất bằng vô cùng vang dội, hào khí ngút trời của Chu Mộc —

      “Cạn ly! ! ! ! ! !”

      Người nào đó chợt cảm thấy đầu mình đau như muốn nứt ra.
      Trâuthuyt thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 48


      Bà ngoại của Lâm Tu, lão phu nhân nhà họ An chính là nhân vật lãnh đạo chủ chốt của Đảng, tháo khuy áo xắn tay áo, bà cụ vung tay cái, đứng dáng ấm trà hào khí ngút trời chỉ điểm giang sơn : “Cháu dâu ngoại vừa về nhà chồng, người nhà chúng ta dù thế nào cũng nên tụ họp bữa!”

      “Tụ họp!” Ông cụ An vừa tháo kính xuống vừa vui sướng vào điện thoại bàn: “Phải tụ họp!”

      Tuổi tác lớn, còn gì có thể làm cho hai ông bà già vui vẻ hơn so với con cháu đầy đàn gia đình sum vầy hạnh phúc?

      Thế là, ông cụ An đánh điện thoại, cháu trai, cháu đều gọi về , mà ngay cả con dâu con rể cháu dâu cháu rể cũng có mặt đầy đủ.

      Hai ông bà già cộng thêm bốn gia đình con cháu, bàn ngồi đủ mười người, vui thay cảnh nhà ba thế hệ ngồi chung bàn.

      “Tiểu Dĩnh Tiểu Hân, hai đứa vào phụ mẹ . Bữa cơm hôm nay, chúng ta phụ trách!” Bà cụ thân chinh làm thống soái, hừng hực khí thế dẫn con và con dâu vào phòng bếp.

      “Có lộc ăn rồi!” Đồng chí Hứa Úy có chút tự giác nào của cháu rể ườn người dựa vào sofa, còn quên vươn tay ôm vợ mình vào lòng.

      “Tôi này, lão nhân gia ngài hơi thành thạo nghiệp vụ quá rồi đấy.” Chu Mộc chậc lưỡi liên tục, “Sao thấy lưu loát cứ như nước chảy thành sông ấy nhỉ? Cố tình diễn cảnh buồn nôn cho người khác xem đấy à?”

      “Xem kìa, ngài hâm mộ cứ thẳng! Việc gì phải quanh co lòng vòng khen tôi… Ngại chết được.” Hứa Úy vừa vừa đanh mặt nhe răng bảo Chu Mộc: “Chẳng phải chồng em cũng ở ngay kia đó sao? Hai đứa mới là buồn nôn…”

      …” Còn chưa phản bác được nửa câu, cổ tay Chu Mộc bị kéo cái, trong khoảnh khắc trời đất quay cuồng, lúc lấy lại tinh thần bị ôm đến đùi người nọ.

      “Ái chà, đúng là mạnh mẽ vang dội làm là làm!” Hứa Úy nhìn Lâm Tu ra vẻ trầm trồ: “Nhìn xem nhìn xem, ôi chao, tư thế này, chậc chậc — cậu thế này đuổi vượt Mỹ thành vấn đề!”

      “Cảm ơn khen.” Lâm Tu nhếch nhếch mày nhìn Hứa Úy, mặt vẫn thản nhiên như thường. “ đến phiên cậu , tôi đây rất hưởng thụ.”

      Ấy, a dua theo nhau nữa cơ đấy… quá là vô sỉ.

      Vị Hứa nào đó “mồm mép vô địch thiên hạ” híp mắt, cười nham nhở: “Xem , đôi vợ chồng già này đúng là tấm gương mẫu mực mà.”

      “Ngài vất vả rồi.” Lâm Tu nhướng đuôi lông mày, “Nhưng mà bọn tôi cũng vừa mới thiết đãi cậu ở tiệc cưới, thổ lộ chân tình rồi nhé.”

      Muốn tự dát vàng lên mặt mình à? Hừ, có cửa đâu.

      Nhìn hai ông trời con này xỉa xói nhau, An Hòa “xì” tiếng phì cười, mà Chu Tiểu Mộc thân là trong số đương hiển nhiên sắp vùi cả khuôn mặt vào cổ áo Lâm Tu rồi.

      Kết luận là – hai người này đẳng cấp quá cao da mặt quá dày, chủ động khiêu khích ắt dẫn đến kết cục thê thảm, vẫn nên thành thành đóng vai nấm hương mới tốt.



      Bữa tiệc gia đình nho chính thức bắt đầu, ông cụ bà cụ việc nhân đức nhường ai ngồi ngay vào ghế chủ, gia đình con trai bốn người ngồi bên trái gia đình con bốn người ngồi bên phải, nhìn đội hình kia chỉ là lực lượng ngang bằng nhân số tương đương thôi đâu – mà căn bản chính là hình đối xứng!

      Chu Mộc yên lặng giương mắt yên lặng YY – cả gia đình này từ xuống dưới từ trong ra ngoài nếu sóng vai sắp xếp theo thứ tự đâu ra đấy… Đâu chỉ là đơn giản là ánh vàng lấp lánh phong cách vạn phần – cả mặt đất cũng phải chấn động ba lần ấy chứ.

      Khí thế ấy mà… Học nổi.

      Có thể nắm chắc được khẩu vị của ông cụ An xưa nay luôn kén ăn, tay nghề của bà cụ tuyệt đối phải khoe khoang. Vừa mới lên bàn, bốn đĩa điểm tâm được bưng lên đầu tiên, ngay sau đó – chim trả kim ngọc, cẩm ngọc sinh hương, thịt viên rán khô, tôm chiên giòn, rau trộn, bì heo thủy tinh… , mười món ăn bày đầy bàn lớn, hương thơm nức mũi khỏi phải , chỉ ngồi tại chỗ mà ngửi, con sâu trong bụng cũng phải lăn lộn biểu tình rồi.

      Trưởng bối chưa động đũa, người bàn ai dám nhúc nhích.

      “Hôm nay toàn người nhà ngồi với nhau cả, cần gì nhiều quy củ thế hả… Ăn cơm!” Ông cụ An ra lệnh tiếng, mọi người quanh bàn bấy giờ mới lần lượt bưng bát lên.

      “Tiểu Mộc, ăn nhiều vào con.” Con dâu mới vào cửa đương nhiên là cần chăm sóc đủ đường, bát cơm của Chu Mộc mới bưng lên lát, mấy đôi đũa từ bốn phương tám hướng liền tới tấp tiếp đồ ăn.

      Mình phải “đại đỗ năng dung” đến mức nào đây … Chu Mộc vừa tươi cười cảm ơn các vị trưởng bối vừa nhịn được rầu rĩ trong lòng.

      *trích từ câu “Đại đỗ năng dung, dung thế gian nan dung chi . Hàm nhan vi tiếu, tiếu thế gian nan tiếu chi nhân”, nghĩa là “Cái bụng lớn có thể dung chứa những việc mà người đời dung chứa được. Miệng nở nụ cười mỉm với những điều mà người đời khó có thể mỉm cười được.”

      “Nhìn xem, gì vui bằng người nhà chúng ta cùng chỗ…” Bà cụ vui vẻ vỗ tay, ánh mắt cũng nhịn được liếc qua cháu và cháu dâu mới vào cửa của nhà mình, “ nhà ba thế hệ, ừ… Giờ Tiểu Tu với Tiểu Mộc cũng kết hôn rồi, lại mong muốn trở thành thực. Trước mắt, trong đầu hai người già chúng ta cũng chỉ còn có ước ao thôi…” xong bà cụ cười toe toét, chuyển mắt cái, sau đó cả ánh mắt của con An Dĩnh cùng con dâu Trương Hân đều rơi xuống người Chu Mộc và An Hòa –

      “Tiểu Mộc, An An, hai đứa bọn con định khi nào cho chúng ta cảm thụ niềm vui nhà bốn thế hệ hả?”

      “Phụt… Khụ khụ…” An Hòa uống canh sặc, đầu đũa của Chu Mộc cũng khống chế được “cạch –” tiếng khẽ gõ xuống mặt bàn.

      Khăn tay được chuyển sang, Hứa Úy ngồi bên cạnh An Hòa vội vàng vuốt lưng cho bà xã đại nhân nhà mình.

      Mà bên kia, Lâm Tu cũng kéo khóe miệng, ánh mắt bất giác liếc về phía Chu Tiểu Mèo.

      Chẳng lẽ sắp phải mở màn tỷ thí về tốc độ và cường độ giữa với Hứa Úy? ? ?

      Ặc… Khụ khụ…

      An Hòa bị sặc chết sống lại, mặt tức đỏ bừng lên. Mà Chu Mộc bên cạnh hiển nhiên cũng chẳng khá khẩm hơn là bao, cái mặt đỏ kia sắp vượt qua đèn nê ông luôn rồi.

      “Cũng đâu phải ra chỉ thị tác chiến cho các con, khẩn trương cái gì.” Tổng BOSS nhà họ An lên tiếng: “ có ý thúc giục bọn con đâu, chỉ là nhắc nhở chút thôi… Vấn đề cá nhân giải quyết xong rồi, cũng nên bắt kịp những tiến độ khác. Phải nắm cho chắc mới được.”

      Bà cụ phải thúc giục là cái chi… Bốn đương nhất thời im thin thít.

      “Tiểu Tu, Úy Tử, bao giờ nhớ mang hai cái túi treo cửa về cho vợ nhé.”

      “Đấy là?” Lâm Tu cùng Hứa Úy cùng quay đầu lại.

      có gì.” An Quốc Huân cùng bạn già nhìn nhau cười, “Mấy thứ bảo vệ sức khỏe ấy mà.”



      Lúc về nhà vào cửa bật đèn mở túi, nhìn vào mấy thứ trong túi kia, Chu Mộc quẫn bách, Lâm Tu bật cười.

      Cái gọi là bảo vệ sức khỏe… Số lượng này… Có phải cũng quá kinh người rồi ?

      Chỉ như vậy đành, mấu chốt là, mấy thứ bảo vệ sức khỏe này, phạm vi “bảo vệ” có phải quá hạn hẹp rồi ?

      Tổ yến, canxi, vitamin E, vitamin B11…

      Đây… Rốt cuộc là bảo vệ sức khoẻ hay là an thai? !

      Chu Mộc nhất thời vạch đen đầy đầu.

      Lâm Tu vẫn cứ ở bên cười khẽ, Chu Mộc thở phì phì quay đầu, vừa ngước mắt lại thấy cho mình ánh mắt hơi có chút ám muội.

      “Nếu hai bọn mình thuận theo ý dân …” Bóng dáng tuấn tú thong thả bước lại gần, Lâm Tu thuận thế ôm Chu Mộc vào trong lòng từ sau lưng. “Em thấy thế nào?”

      Đôi môi mỏng mang theo hơi ấm khẽ ngậm lấy vành tai Chu Mộc, cánh tay thon dài mạnh mẽ của Lâm Tu ôm bên eo , lỏng chặt, lơi siết, ngón tay thon dài cũng dịu dàng đan vào từng ngón tay mình.

      Nhiệt độ cơ thể hai người giao hòa, rục rịch dấy lên, chỉ có bộ phận nào đó người, mà còn là cảm giác ngày càng rệt mà bọn họ mang đến cho nhau.

      Lâm Tu khẽ ôm eo Chu Mộc kéo tới gần, tay chuyển lên, tay kia hạ xuống, thắt lưng hơi gập lại, cúi đầu, chân Lâm Tu khẽ dùng sức, người trong lòng bị bế bổng lên.

      Lâm Tu chỉ vài bước tiến tới phòng tắm, sau khi bật đèn kéo cửa, để Chu Mộc dựa vào tường, vươn tay mở vòi hoa sen.

      “Ào –”, ngay lúc Chu Mộc còn chưa kịp phản ứng, nước từ vòi hoa sen trút xuống. Đôi mắt mở to thoáng chốc phủ đầy hơi nước, bất chấp quần áo mình chỉ trong giây lát bị xối ướt mảng lớn, Chu Mộc vừa muốn giơ tay lau nước mặt, hai tay lại bị Lâm Tu nắm lấy.

      Đôi môi ấm mềm phủ lên, nương theo dòng nước cạy mở khớp hàm Chu Mộc, còn có đầu lưỡi linh hoạt của Lâm Tu.

      Dòng nước mới phun xuống còn có cảm giác mát lạnh, nhưng vào lúc này, Lâm Tu cùng Chu Mộc hoàn toàn phát ra. Chỉ để mặc dòng nước mát rượi từng chút từng chút thẩm thấu từ ngoài vào trong.

      Nước lạnh, nhiệt độ cơ thể nóng rực, lạnh cùng nóng, băng cùng lửa giao hòa. Cả hai người đều ướt sũng, quần áo dán chặt vào da thịt gây cảm giác khó chịu, vào lúc này lại làm cho hai người sinh ra loại kích động vô cớ.

      Tay Lâm Tu luồn vào vạt áo Chu Mộc, đầu ngón tay vừa chạm tới da thịt người nọ liền lập tức cảm giác được cơn run rẩy rất khẽ cùng tầng da gà tinh mịn.

      nghi ngờ gì chuyện đó càng thêm kích thích hơn, lòng bàn tay nóng rực chậm rãi áp vào, tay Lâm Tu từ eo Chu Mộc hướng dần lên , cuối cùng vòng đến khóa cài áo lót sau bờ lưng trơn bóng của người kia.

      Nhận thấy được thứ nóng rực chọc vào bụng mình càng lúc càng cứng, Chu Mộc chợt thấy dưới chân như nhũn ra, máu mặt cũng bắt đầu có xu thế chảy ngược, mà ngay cả bắp đùi cũng nhịn được bắt đầu run lên.

      Giống như vậy, dù thân thiết với bao nhiêu lần, lần nào cũng khẩn trương.

      Lúc gần như trần trụi, lồng ngực cường tráng của Lâm Tu hơi áp tới, Chu Mộc khẽ cắn khớp hàm rên tiếng, tức có loại cảm giác muốn nín thở.

      Khi nụ hôn của Lâm Tu lại in lên khóe môi Chu Mộc, hơi nghiêng đầu né tránh nụ hôn này. Đôi mắt đen sẫm của Lâm Tu nhìn , vừa muốn tiếp tục động tác vừa rồi, tay Chu Mộc lại bám lên vai

      Con ngươi sáng trong như lấp loáng ánh lệ, Chu Mộc hơi ngẩng đầu lên, ánh mắt tràn ngập sương mù nhìn sâu vào đáy mắt sâu thẳm của Lâm Tu, trong tiếng nước “ào ào”, nghe thấy giọng hơi run của nhàng vang lên trong khí –

      sắp phải rồi, đúng ?”
      Trâuthuyt thích bài này.

    4. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      j ki vay.toan cat ngang xuong

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 49


      Bọn họ dựa sát vào nhau, tuy Chu Mộc chỉ vài từ ngắn ngủi, nhưng cảm giác cánh môi mềm mại vẫn in ràng lên da thịt Lâm Tu.

      Yết hầu Lâm Tu trượt lên xuống, kết quả là vẫn thể ra lời.

      đắm đuối nhìn khuôn mặt Chu Mộc gần trong gang tấc, tất cả say đắm cùng áy náy đều hóa thành tầng sương mù bất chợt ngập tràn đáy mắt.

      nhau mà thể ở gần nhau, bắt đầu cũng chính là biệt ly — lời này dùng cho bọn họ, còn gì thích hợp hơn.

      ra Lâm Tu hiểu, mấy ngày nay Chu Mộc đều canh cánh chuyện này trong lòng, hỏi nhắc tới, Chu Mộc giấu kín nỗi bất an của mình, có lẽ cũng vì muốn khiến đôi bên phiền muộn vào ngày tân hôn quan trọng. Nhưng Lâm Tu là người tinh ý, sớm đặt hết thảy cảm xúc của vào trong mắt, cho nên tất nhiên cũng bỏ qua nỗi bận tâm hoặc nhiều hoặc ít mà Chu Mộc biểu lộ ra.

      hết lòng muốn thương , nhưng vẻn vẹn chỉ có thể là thương mà thôi.

      Làm người lính, Lâm Tu thể chỉ thuộc về mình Chu Mộc.

      thuộc về quân đội, thuộc về nhân dân tổ quốc.

      Như những chiến hữu khác, Lâm Tu gánh vác sứ mệnh bảo vệ tổ quốc thiêng liêng, mà đối với ngàn ngàn vạn vạn gia đình như vậy mà , trọng trách vai bọn họ nặng nề bao nhiêu, người vợ của bọn họ phải ôm ấp thương nhớ sâu đậm bấy nhiêu.

      Tất cả, chỉ bởi vì bọn họ là những người lính vinh quang mà nhân dân tổ quốc đều bội phần cảm kích, mà tương ứng, đối với những người phụ nữ ở phía sau kia, chúng ta gọi họ là — quân tẩu (vợ lính).

      Trong mong mỏi hy vọng của vô số người, Chu Mộc rốt cục trở thành vợ của Lâm Tu, nhưng ngay khi tân hôn ngọt ngào mới vén màn, hai người bọn họ lại thể đối mặt, cũng thể trốn tránh biệt ly.

      Im lặng tức là trả lời, vòi hoa sen vẫn ngừng xối nước “ào ào”, Chu Mộc lặng lẽ ngước mắt, ánh mắt chuyển về phía đầu vai trần trụi của Lâm Tu.

      Xương quai xanh thẳng tắp, bờ vai vững vàng. Những đường cong cơ bắp của Lâm Tu đẹp tới mức gần như làm người ta si dại. Chu Mộc trước kia mê mẩn thân thể rắn rỏi như loài báo săn của , tới bây giờ, cảm giác ấy chỉ có tăng chứ có giảm.

      Dòng nước mở mức lớn nhất, cứ theo tình thế này, Lâm Tu tránh như vậy hẳn là bị nước xối . Trong tình huống đó, nhàng bảo vệ Chu Mộc ở trong ngực, tay chống lên vách tường hầm hập hơi nước, tay kia ôm quanh vòng eo chưa đầy nắm tay của Chu Mộc.

      Tấm lưng rộng vững chãi ngăn toàn bộ những tia nước trút xuống thay Chu Mộc, lực nước mạnh bị Lâm Tu hóa giải toàn bộ, chờ tới khi dòng nước cong cong róc rách kia chảy qua cơ thể tưới lên người Chu Mộc, cảm xúc mạnh mẽ xối xả kia sớm biến mất thấy, mà hóa thành dòng chảy mềm mại như tơ.

      Cảm giác được nâng niu trong lòng bàn tay mà che chở chăm sóc, ràng mà chân .

      Trong khoảnh khắc nước mắt tuôn ra khỏi đáy mắt, trong lòng Chu Mộc bỗng dâng lên nỗi kích động.

      Cánh tay trắng mịn thon thả trượt theo đường viền cánh tay xinh đẹp của Lâm Tu hướng dần lên , Chu Mộc ôm cổ , cánh tay chậm rãi ép xuống, mũi chân hơi kiễng lên, bất ngờ nhắm ngay yết hầu của Lâm Tu cắn ngụm.

      cú cắn nặng ngoài dự đoán của Lâm Tu, cũng là cú cắn hoàn toàn làm dấy lên ngọn lửa dục vọng của .

      Cánh tay mạnh mẽ thoáng kéo , trong nháy mắt Lâm Tu liền nhấc hai chân của Chu Mộc lên, nhân thể áp vào tường, đôi chân Chu Mộc vòng bên hông , vừa có chút bủn rủn vừa hơi run rẩy, còn nhiều hơn thế là khẩn trương và luống cuống thể phản kháng.

      “Đừng… Đừng như thế mà…” Lửa nóng trong sớm vận sức chờ phát động, ý đồ tiến công rất ràng, nhưng tình huống trước mắt lại làm cho Chu Mộc quá mức e lệ, “Đừng ở chỗ này… Tư thế này… Ưm…”

      Tiếng thầm vừa ra khỏi miệng bị đôi môi của người nào đó dìm xuống trong nháy mắt, cuối tiếng cũng theo nụ hôn này mà càng thêm mơ hồ, Chu Mộc chỉ cảm thấy đầu lưỡi của Lâm Tu là ngọn lửa, dòng khí nóng bỏng kia theo bờ môi mỏng tiến vào từ khoang miệng, khi dòng khí ấy lan tỏa tới chóp tim cả trái tim đều chống đỡ nổi mà rung động ngừng.

      Bờ môi mỏng lạnh sắc bén, đôi mắt sâu thẳm đen láy, ràng là người đạm nhạt ung dung sóng gió xao động, vì sao hết lần này đến lần khác lại có hơi thở nóng như lửa mãnh liệt đến như vậy? !

      Lâm Tu sớm ngừng được, rất vất vả mới ép được chính mình tách khỏi cánh môi ấm mềm thơm ngát kia, đôi tay có lớp chai mỏng nâng eo Chu Mộc lên, khuôn mặt tuấn tú áp sát vào vành tai Chu Mộc, Lâm Tu giọng như nỉ non, tiếng ra khỏi miệng lại mang theo giọng cười dịu dàng như có như

      “Là em trước quyến rũ trước.”

      Ngay sau đó, có gì bất kỳ ngập ngừng hay do dự, cùng với tiếng rên trầm thấp của Lâm Tu, thứ nóng bỏng cứng rắn của lập tức xỏ xuyên thân thể Chu Mộc.

      Đó là loại cảm giác vừa đau đớn vừa thỏa mãn.

      Cảm giác ấy quá mức mãnh liệt, ngay cả Chu Mộc luôn cư xử rụt rè trong chuyện phòng the cũng thể nén nổi rên rỉ ngừng.

      Động tác của Lâm Tu vì vậy mà ngừng lại hay lơi lỏng, nhìn cẩn cổ trắng nõn của Chu Mộc vì động tác kịch liệt của mà hơi rướn lên, tạo nên đường cong thanh tú mê người, hai cánh tay lại bởi vì chống đỡ nổi trước thế tiến công dồn dập mà ôm chặt lấy cổ , ngay giây phút đó, tim Lâm Tu đập lỗi nhịp, xung động phủ trời lấp đất rốt cuộc tràn ngập lòng thể nào ngăn nổi.

      Trước dục vọng vô bờ bến của con người, lý trí hóa thành hư vô.

      Những luồng điện chạy tán loạn, cả người Chu Mộc đều tê dại run rẩy, ép chính mình há miệng hớp lấy khí, chỉ vì niềm khoái cảm rợn ngợp mà người nọ mang đến gần như khiến thở nổi.

      Lâm Tu có cơ thể cường tráng, lưng thẳng tắp, thắt lưng rắn rỏi, cơ bắp rắn chắc khỏe mạnh lộ ra hơi thở nam tính mê người, sức sống căng tràn càng làm cho sức lực và bá đạo của riêng được phô bày toàn bộ.

      Nhờ những ưu điểm trời cho này, sức chịu đựng và sức bật của khiến người ta thán phục, cả những khi và Chu Mộc mặn nồng cũng thế, đối phương hề có chút lực phản kháng nào, cũng ngoài ý muốn bị ăn sạch.

      Chu Mộc mở mắt trong cơn rung động đảo điên, mái tóc đen như mực của Lâm Tu xuống từng giọt nước, nhìn chất lỏng trong veo như mưa bụi kia chảy qua hàng mi dày của người nọ, nhanh chậm theo đường viền khuôn mặt sắc nét kia xuống từng giọt , bờ môi ướt chợt thấy khô nóng, Chu Mộc khẽ nuốt xuống, trong cổ họng bỗng nhiên khô cạn muốn chết.

      Động tác rất này cũng bị bỏ sót mà theo luồng nước nóng từ vòi hoa sen chảy vào trong mắt Lâm Tu, đôi mắt đen phủ đầy sương tức nhiễm ý cười, Lâm Tu xấu xa kéo giãn khoảng cách giữa mình và Chu Mộc chút, giọng trầm khàn xen lẫn tiếng nước chảy “ào ào” khẽ vang lên bên tai Chu Mộc –

      “Muốn ?”

      Lúc ra lời này, chỗ nào đó của người nào đó có nửa vẫn kẹp trong cơ thể Chu Mộc, giờ phút này, giống như muốn thuận theo lời vừa , nơi nóng rực kia chợt húc vào trong cơ thể Chu Mộc cái.

      “A -” Chu Mộc hớp hơi lạnh, dùng hết sức lực toàn thân cũng kịp ngăn lại tiếng thét bật ra khỏi miệng.

      Sau đó, Chu Mộc đỏ rần mặt che kín miệng lại.

      Biết ngay là thế mà. Lâm Tu nhếch môi cười khẽ.

      Eo bị Lâm Tu giữ chặt, trong mắt Lâm Tu tràn ngập ý cười, nhìn Chu Mộc vẫn treo người mình chịu buông tay, khẽ nhướng mày, nửa người dưới bất ngờ nặng hạ xuống.

      Chu Mộc vẫn dùng hai tay che miệng lập tức mất trọng tâm, cơ thể đổ về phía trước, áp vào lồng ngực Lâm Tu.

      Giờ hay rồi – đậu hũ nóng hầm hập mới ra lò bị người ta ăn sạch sành sanh.

      Nơi mềm mại người kề sát lồng ngực của đối phương, cùng lúc trong đầu ra ám thị phải tự mình chấm dứt, dưới đáy lòng Chu Mộc lại nhịn được cảm thán tiếng –

      Cơ ngực của người nào đó, đúng là phải phát triển bình thường thôi đâu… Cái đó… Xúc cảm cũng quá được rồi!

      Nhưng mà Chu Mộc thiếu thốn ý thức nguy cơ trầm trọng ý thức được rằng, cảm giác thân thể càng thêm mất hồn lại chính là .

      Nơi mềm mại của Chu Mộc hề che lấp dán sát vào lồng ngực của mình, Lâm Tu hít sâu hơi, chợt cảm thấy bộ phận nào đó cơ thể mình nháy mắt sinh ra biến hóa .

      Cảm giác này quá giày vò.

      Hơi thở nặng nề mang theo nhiệt độ hầm hập như lửa cùng kiềm nén thầm, cảm giác được đỉnh nhọn của dần dần đứng thẳng lên, Lâm Tu lại lần nữa áp tới như cám dỗ.

      Thân thể Chu Mộc lắc lư run rẩy, cảm giác hưng phấn trong cơ thể bỗng dưng bắt đầu chuyển hóa thành cảm giác khó nhịn khác.

      Ngón tay nóng rực của Lâm Tu dao động lưng Chu Mộc rồi hướng dần lên , vòng qua bờ vai thanh mảnh, lướt qua cần cổ thon dài, nhiệt độ đốt người chậm rãi sượt qua xương quai xanh tinh xảo xinh xắn của Chu Mộc, điểm ngừng cuối cùng của lòng bàn tay là nơi mềm mại cương lên trước ngực .

      …” Đôi mắt đen của Lâm Tu lấp loáng sương mù như hồ nước xuân, “Muốn ? Hmm?”

      Cơ thể Chu Mộc căng thẳng, tứ chi lại mềm nhũn vô lực, chớp hàng mi dài khẽ ngước mắt, đáy mắt vốn trong veo giờ lại lấp lánh mơ màng.

      Lâm Tu chợt cảm thấy bụng dưới của mình căng đến phát đau.

      Ai Chu Tiểu Mèo ngây ngô nào? Trước mắt phải dụ dỗ là gì?!

      được.

      nhịn được nữa rồi.

      Sức tay Lâm Tu bắt đầu mạnh hơn, có lẽ là những cái vuốt ve vội vàng mà tham lam của làm đau Chu Mộc, khẽ hừ tiếng, Lâm Tu nén nhịn kích động ngập tràn ngước mắt lên, lại thấy mặt người nọ cũng là vẻ mong đợi và nén nhịn thể che giấu.

      Chính vào lúc này, Chu Mộc cắn môi run rẩy vòng tay ôm lấy cổ Lâm Tu lần nữa, giọng thỏ thẻ như tiếng muỗi lại khiến lượng máu khắp toàn thân Lâm Tu trong nháy mắt cuộn trào.

      “… Cho em.”
      thuytTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :