1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nước chảy thành sông - Trản Trà [Hoàn đã có eBook]

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      co len ban oi sap het roi

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 43


      “Cốc cốc…” Cùng với tràng tiếng gõ cửa, giọng mang vài phần vui vẻ của mẹ Chu vang lên từ ngoài cửa —

      “Xem kìa… Hai cái người này, còn chưa tán gẫu xong hả… Mộc Mộc, Tiểu Tu đến rồi kìa. Con với bố con phân công đại biểu ra tiếp đón .”

      sao đâu ạ, bác đừng vội.” Lâm Tu mỉm cười, “Con bây giờ chỉ thừa mỗi thời gian thôi. có gì phải vội.”

      Chu Mộc đẩy cửa bước ra, dừng lại trước mặt Lâm Tu, giơ tay chỉnh lại cổ áo sơ mi hơi mở rộng của người nọ, đôi mắt sáng long lanh dịu dàng nhìn chăm chú. Thái độ của Chu Mộc vô cùng thân thiết tự nhiên, giọng lại mang vài phần làm nũng —

      bảo đừng đến rồi cơ mà? Lão nhân gia ngài sao tự nhiên lại tâm huyết dâng trào thế hả?”

      Lâm Tu nghe vậy rũ mắt tủm tỉm liếc cái, mở miệng mặn nhạt câu: “Chẳng có lý do gì cả.”

      Ấy, đáp án này quá là khớp với phỏng đoán ngây thơ đầy mơ mộng của thiếu nữ rồi…

      Ngẩng mặt, dẩu mỏ, mắt thấy vị nào đó đá hậu đuổi người, ai ngờ lúc này Lâm Tu lại thuận thế bắt được bàn tay Chu Mộc còn đặt cổ áo mình chưa kịp rút về, lòng bàn tay ấm áp của Lâm Tu dần dần phủ lên, nhìn Chu Mộc cười trầm thấp, mãi lâu sau mới giọng

      “Nhớ em.”

      Gà chọi nháy mắt hóa thành chim non, khí thế của Chu Mộc “bụp bụp bụp” xẹp lép, mặt đỏ rần còn quên lườm Lâm Tu cái.

      Dù trước đó tâm trạng có bức bách cỡ nào, chỉ cần nhìn thấy người này, dường như toàn bộ những ồn ào náo động bủa vây đều có thể tan biến trong nháy mắt.

      Đây có phải là chiêu thức giết người trong chớp mắt của người này nhỉ?

      Nhìn cái dáng vẻ hờn dỗi này xem… hết liếc đông rồi lại liếc tây, mẹ Chu đứng bên nhịn được nhoẻn miệng cười, dáng vẻ kia đừng là mở cờ trong bụng, quả thực là mở cờ khắp chốn mới đúng.

      Mẹ Chu giả bộ ho tiếng cắt ngang màn vợ chồng ân ái như ở chỗ người của hai người kia, bà ngước mắt nhìn Lâm Tu, rồi mới ung dung cười đảo mắt nhìn con : “Mộc Mộc, con ra đây với mẹ, để Tiểu Tu chuyện với bố con lát.”



      “Mẹ, mẹ gọi con vào phòng làm gì?” Mắt thấy sắp phải lập gia đình, Chu Mộc gần đây quấn người vô cùng, nhếch nhếch lông mày rề rà ghé vào tai mẹ Chu đầy vẻ đê tiện, cất giọng bé tí như tiếng muỗi: “Sắp lấy chồng rồi, chẳng lẽ… Mẹ muốn truyền thụ bí thuật khuê phòng cho con?”

      “Bốp —” cái trán của người nào đó ăn phát đập nặng.

      Mẹ Chu vừa bực vừa buồn cười trừng , sau đó nhàng liếc con ung dung mở miệng

      “Cái đấy mà con còn cần mẹ dạy à?”

      Phụt — Chu Mộc uống nước sặc, dáng vẻ ho khan như thể tức khắc buông tay giã từ nhân gian.

      “Ái chà, bị mẹ trúng rồi à?” Người cười xấu xa lần này biến thành mẹ Chu, “Yên tâm . Tư tưởng mẹ thoáng lắm.”

      Tư tưởng thoáng… Ặc…

      Ánh mắt mờ ám mang chút sắc hồng kia là thế nào? !

      Cái dáng vẻ ngừng liếc cổ mình rồi cười kia lại là thế nào…

      Chờ , cần cổ? ? ?

      Chu Mộc kinh hồn táng đảm run rẩy giơ tay che cổ, chỉ sợ chính mình quay đầu đối mặt với chiếc gương là có thể nhìn thấy dấu ấn dâu tây đỏ tươi chói mắt kia…

      Rỗng tuếch.

      “Phù —” Chu Mộc đem trái tim sắp nhảy ra khỏi cổ họng cẩn thận nhét lại vào trong ngực. Vừa quay đầu lại bắt gặp vẻ mặt giễu cợt của mẹ Chu.

      Chu Tiểu Mèo nhất thời xấu hổ quẫn bách muốn cào tường — phận con cháu da mặt mỏng, làm sao chịu nổi mẹ đùa giỡn như vậy hả! ! !

      Giơ tay dí trán Chu Mộc ý bảo thả lỏng, mẹ Chu chỉ chỉ đống hòm đồ chồng chất bên cạnh giường.

      “Nghĩ chẳng mấy chốc là con gả làm vợ người ta rồi, mẹ với bố con mua cho con thêm vài thứ. Đều là những thứ dùng được cả — đám trẻ tuổi bọn con cả ngày chạy đông chạy tây, sợ là chu đáo…” Mẹ Chu khẽ vuốt tóc Chu Mộc rồi tiếp: “Tiểu Tu tuy rằng cẩn thận, nhưng dù sao phần lớn thời gian đều ở trong doanh trại, con ở nhà mình cũng đừng cẩu thả nữa, con phải biết chăm sóc mình chút…”

      “Dạ dạ dạ…” Mắt thấy công tác tư tưởng thao thao bất tuyệt lại được khai triển, Chu Mộc cuống quít gật đầu ngừng, gật đầu xong lại ngẩng mặt nhìn mẹ Chu nhe răng : “Mẹ, thế này là mẹ chuẩn bị của hồi môn cho con đấy à?”

      ngờ trong cảm nhận của mình con đáng giá ít vậy sao?” Mẹ Chu cười khẽ, “ đến của hồi môn — “

      xong mẹ Chu xoay người, kéo cái hòm từ ngăn dưới cùng của tủ đầu giường ra.

      Điệu bộ này sao mà giống như cất giấu két sắt có mật mã bảo mật tối cao thế nhỉ?

      Nhìn cái hòm có bề ngoài bí hiểm kia, Chu Mộc thấy nhiều hiểu rộng hơi có chút sững sờ.

      Lẽ nào trong này có chứa bảo vật gia truyền trong truyền thuyết sao?

      “Tạch tạch” nhập mật mã xong, mẹ Chu nhàng mở nắp hòm ra –

      “Roẹt” tiếng, từng hàng đều tăm tắp theo thứ tự, là hòm vàng thỏi mãn nhãn.

      Chu Mộc nhất thời bị ánh vàng kim rực rỡ kia chiếu mù hai mắt.

      “Mẹ cướp ngân hàng đấy à?” Vừa buột miệng thốt ra, người nào đó lại ăn đòn lần nữa.

      “Chẳng lẽ mẹ lén lún nhận của người khác sau lưng bố…”

      “Lại bậy nữa là mẹ lấy keo dính mồm con lại đấy.”

      “Đừng đừng, con là con ruột của mẹ mà.” Chu Mộc thế này mới ngoan ngoãn ngồi đàng hoàng, “Nhưng mẹ giải thích cho con chút, khí phách như địa chủ mới phất này là từ đâu mà ra được ?”

      “Con quá coi thường mẹ rồi có phải ? !” Mẹ Chu cười khẽ, trong mắt chợt vụt qua cảm xúc buồn thương rồi biến mất, “Tốt xấu gì năm đó… Nhà cụ ngoại con cũng là thế gia vọng tộc đấy.”

      “Vậy thứ trong cái hòm này là…”

      “Ừ.” Mẹ Chu gật đầu khẳng định suy đoán của con , “Bà ngoại con mềm lòng, đành lòng để mẹ theo bố con chịu khổ… Trước khi mẹ bà lén dúi cái hòm này cho mẹ. Bao nhiêu năm qua mẹ vẫn giữ nó lại, chính là chờ đến ngày, có thể tặng cho con làm của hồi môn.”

      Chu Mộc há hốc miệng, vừa muốn lên tiếng, còn chưa chợt bị mẹ cắt ngang –

      được cần. Chọc giận mẹ là ngày nào đó mẹ tới tiệm vàng nấu chảy hết cái đống này, sau đó đánh vài bộ nhẫn vòng vàng to tướng đeo vào tay vào cổ con đấy!”

      Nhẫn vàng… Chu Mộc run run hàng mi mặc sức tưởng tượng chút dáng vẻ mình đeo vàng đội bạc ngọc bội leng keng…

      Tạm thời đến chuyện Chu Mộc có thích đeo trang sức bằng vàng lên người hay , số lượng đồ sộ này có thể đúc thành bao nhiêu loại trang sức cũng gác qua bên chưa … Nhưng chỉ tưởng tượng chính mình vô cùng có khả năng biến thành cây vàng di động cả người lấp lánh, Chu Mộc nhất thời liền dám ho he.

      Khóe miệng giật giật, đến đuôi mắt của Chu Mộc cũng bắt đầu run rẩy — con có thể kinh khủng như thế có được ? !



      Về nhà, lên lầu. Chu Mộc mở khóa cửa vừa thò chân vào nhà, dép lê còn chưa kịp thay, cả người bị vị nào đó phía sau ôm chặt.

      Lâm Tu nghiêng người tới, hơi thở tươi mát ấm áp ùa tới, Chu Mộc bị ôm chặt, tràn đầy trong lòng trong mắt đều là hơi thở và xúc cảm khiến tim người ta đổ trống dồn của .

      Dạo gần đây, bọn họ luôn là như thế.

      Lâm Tu giữ hai tay Chu Mộc, thể động đậy, có cách nào phản kháng, ngay cả cơ hội tranh thủ bật đèn cũng có.

      tay Lâm Tu vòng quanh eo Chu Mộc, tay kia nhanh chóng lưu loát kéo cửa phòng.

      câu nệ cấp bách… Trong phòng khách tối đen như mực, bọn họ ôm hôn nồng nàn mà thân mật.

      Hiếm khi có cơ hội như vậy, trong khoảng thời gian này Lâm Tu cùng Chu Mộc hầu như ngày nào cũng dính lấy nhau, nhưng dù là như vậy, bọn họ cũng hận thể kéo dài thời gian hai người được ở bên nhau.

      Hai người cũng phải kiểu người đương sến rện, nhưng lúc này, bọn họ lại vô cùng quý trọng mỗi phút giây người kia ở bên cạnh mình.

      Là muốn bù cho khoảng trống trước đây, càng là muốn khắc ghi mỗi thời khắc bọn họ được ở trong vòng tay nhau.

      Tóc dài tung bay, đầu ngón tay Lâm Tu bắt đầu trượt dần theo gáy Chu Mộc, phần hõm vào cột sống Chu Mộc cũng theo động tác ngày càng thành thạo của Lâm Tu mà run lên nhè , bàn tay lần vào dưới vạt áo, Lâm Tu áp sát cơ thể vào Chu Mộc thêm vài phần, cùng lúc đó, nhịp thở của hai người bắt đầu theo động tác của mà trở nên dồn dập hơn.

      khí chung quanh bắt đầu bùng cháy, ngọn lửa trong lòng Lâm Tu cũng lần lượt bốc lên, chân dài ép sát, chỉ vài động tác khiến tiếng rên trầm thấp bật ra từ cổ họng Chu Mộc, Chu Mộc vô thức lùi về phía sau, cơ thể lại bỗng nhiên quay cuồng, Lâm Tu ôm chặt eo thầm dùng sức bế bổng lên, ai ngờ lúc này chính mình lại vấp chân cái, cuối cùng dùng tư thế bảo vệ Chu Mộc ngã lăn ra đất.

      Lâm Tu day thái dương đứng dậy bật đèn, nhìn túi lớn túi rương hòm ngồn ngộn trong phòng khách, tức khắc hiểu trong lòng.

      “Là mấy người bác Dĩnh tới phải ?” Mặt Chu Mộc vẫn nóng ran, lúc này đỏ hây hây cực kỳ khiến người ta thích.

      “Ừ.” Lâm Tu gật đầu, “ đến mới nhớ, quên khuấy mất chuyện này… Chiều nay mẹ mới gọi điện cho .”

      Phụ huynh luôn lo lắng đủ điều cho con cái. Đệm chăn, ga giường, đồ làm bếp, quần áo… Lớn như thiết bị điện gia dụng, như muỗng bát nồi chậu, trong phòng khách túi này túi nọ chồng chất chật ních, nhìn đống đồ vật sặc sỡ đủ loại như ngọn núi , Chu Mộc và Lâm Tu nhìn nhau cười, hẹn mà cùng đứng dậy bắt đầu dọn dẹp.

      “Chỗ mẹ em còn đống lớn nữa cơ… phải mau chóng dọn chỗ , sắp tới em còn phải chuyển mấy cái hòm đấy về nữa.”

      “Chậc…” Lâm Tu nhướng mày cong môi cười khẽ với Chu Mộc, “Rốt cuộc vẫn là đại gia đình theo chủ nghĩa xã hội ấm áp hơn… Đồ thường dùng hay thường dùng, xa xỉ hay xa xỉ cha mẹ hai nhà cũng chuẩn bị đầy đủ hết cho chúng ta rồi, cuộc sống sau này của hai chúng ta thể nào cũng xuôi chèo mát mái tràn đầy lạc thú*…”

      *Nguyên gốc ở đây Lâm Tu dùng cụm 声色犬马— thanh sắc khuyển mã: thanh trong thanh, chỉ tiếng ca tiếng nhạc, sắc trong mỹ sắc, khuyển — thú nuôi chó của người giàu, mã — cưỡi ngựa, cả cụm này chỉ lối sống xa hoa phóng túng thối nát của giai cấp thống trị trước đây.

      “…” Chu Mộc quơ gói băng vệ sinh trong cái túi bên cạnh, đập vào trán Lâm Tu, “Luyên thuyên! lại mới đến chỗ Hứa Úy hú hí phải ?”

      “Nó là tình nhân tốt của đến sao được.” xong Lâm Tu tiện tay đón lấy thứ vừa bị Chu Mộc ném tới, “Thứ này mà mẹ cũng chuẩn bị cho em à?”

      “Ừ.” Chu Mộc xoa xoa mi tâm cực kỳ xấu hổ quẳng gói to khác cho Lâm Tu, “Bác Dĩnh còn chuẩn bị cả phần của nữa đây này.”

      ? Băng vệ sinh? Lâm Tu nhướng mày.

      Chu Mộc mắt điếc tai ngơ.

      Lâm Tu thoáng nhìn qua chỗ dán miệng túi, khi trông thấy thứ đồ bảo hộ nhập khẩu bao bì khác lạ, màu sắc rực rỡ đầy trong túi, khóe miệng xinh đẹp nháy mắt liền nhếch lên.

      “Mộc Mộc, phải đính chính lại chút, cái thứ trong túi này, trăm phần trăm là ba mua.”

      Tiếng vừa dứt, cách đó N mét, Lâm Thuật Chương ở trong nhà xem bóng đá bỗng hắt hơi cái nghiêng trời lệch đất.
      Trâu, Chris, hirari 1 thành viên khác thích bài này.

    3. thuyt

      thuyt Well-Known Member

      Bài viết:
      724
      Được thích:
      324
      o co len nha ban

    4. Băng Phong

      Băng Phong ╯ε╰ ( . ) ( . ) °∀°

      Bài viết:
      1,904
      Được thích:
      6,000
      Chương 44


      Nếu như muốn tìm định nghĩa về hôn lễ ngày đó của hai người Chu Mộc và Lâm Tu, bọn họ tuyệt đối hề do dự dùng bốn chữ ngắn gọn để khái quát — gà bay chó sủa.

      Cảnh tượng — sau khi dâu rời giường.

      Trời tờ mờ sáng nắng mai dịu , gà trống còn chưa gáy, Giang Ngữ Tình bị ủy thác trọng trách làm “chuyên viên trang điểm” kéo theo cái hộp vĩ đại có phản lực có thể so với pháo cối của tới phòng Chu Mộc đập cửa “rầm rầm”.

      Nom cái vẻ tim phổi kia xem … Giang Ngữ Tình vừa gõ cửa vừa than thở.

      Mắt thấy đập cửa tới mức tường cũng rụng ra vài lớp rồi, người trong phòng vẫn im ắng hề phản ứng.

      Bạn thử xem, có dâu nào khác người thế cơ chứ? !

      Giang Ngữ Tình nóng đầu dứt khoát nhấc hộp lên trực tiếp phá cửa, vừa vào phòng liền trông thấy người nọ quấn chăn nằm cuộn tròn giường ngủ say sưa.

      Nhìn thấy cảnh này vị chuyên viên trang điểm tạm thời nào đó nhất thời rất có vài phần xung động muốn mài răng hút máu.

      “Tôi bảo này Chu đại tiểu thư, hôm nay là ngày cưới của ngài đấy, đến lúc này rồi, e là cũng nên rời giường rồi chứ? Bà còn ngủ như lợn chết thế này, làm lỡ giờ lành là chú rể Lâm chạy đến tận cửa cướp người đấy!”

      “Ứ…” Chu Mộc rụt người vào trong chăn, bị bạn tốt làm ầm ĩ, nhíu mày rên rỉ, “… Tôi muốn ngủ… Để cho tôi ngủ.” Dứt lời liền mềm nhũn ngã úp xuống giường bất tỉnh nhân .

      “Ngủ cái em bà!” Giang Ngữ Tình nháy mắt nổi xung, rầm rầm vài bước chạy vào phòng tắm với tư thế phải giẫm thủng sàn nhà, hứng chậu nước lạnh to tướng —

      “Chu Đại Lười mi dỏng tai lên mà nghe cho đây, nếu mi còn dám nằm lì ra đấy rời ổ, bà đây giội chậu nước lạnh này đấy, xem mi có chết ngay !”

      Thế nào gọi là xối nước lên đầu? Thế nào gọi là chỉ câu trúng chỗ hiểm?

      Nghe vậy Chu Mộc lật người như cá chép nhanh chóng xoay người xuống giường, vội vàng lưu loát ngoan ngoãn chạy vào toilet tắm rửa sạch khoan khoái.

      “Thân lừa ưa nặng … vụt roi là chịu .” Giang Ngữ Tình buông cái chậu to tướng trong tay như bà mẹ chồng hung ác.

      Đơn giản sửa soạn chút, Giang Ngữ Tình bắt đầu trang điểm cho Chu Mộc.

      “Ấy, Tình Tử, đồ nghề của bà đầy đủ quá.” Nhìn những hộp trang điểm la liệt sàn, Chu Mộc càng nhìn càng hoa mắt, “Bà thế này phải gọi là bảo đao chưa cùn đấy nhỉ…”

      “Im ngay cho tôi.” Giang Ngữ Tình trừng mắt lườm, “Vừa nãy còn nằm bò ra giường dáng vẻ chết sống màng cơ mà, tỉnh ngủ rồi bắt đầu ba hoa với tôi đấy phải ? !”

      , .” Chu Mộc rất nịnh bợ cọ cọ , “Đây là chân tình thổ lộ từ đáy lòng đấy chứ.”

      “Chỉ được cái lẻo mép…” Giang Ngữ Tình hơi vênh mặt, lập tức bắt đầu hãnh diện điên cuồng, “Nhưng mà với bà nhé Chu Mộc, hồi tôi còn là chuyên viên trang điểm người muốn tìm tôi xếp hàng phải hơn hai dặm, về sau tôi làm công việc đó nữa điện thoại hẹn trước cũng vẫn kéo dài dứt đấy. Có điều chị đây sớm rửa tay gác kiếm, tính ra cũng phải ba năm rồi, trang điểm dâu ấy à… Bà là độc nhất vô nhị đấy nhé! Mau tìm chỗ người mà lén lút sung sướng mình !”

      “Đương nhiên rồi!” Chu Mộc ngẩng cao cổ rất ra dáng đại gia, “Chuyên viên trang điểm ngự dụng* chứ đâu phải vừa!”

      *Ngự dụng: những thứ mà vua dùng.

      “Sướng cho bà nhé!” Giang Ngữ Tình đập , “Cũng thể trang điểm công được! Phải trả tiền! Bắt phó đoàn trưởng Lâm nhà các người chi ra!”

      “Bà đúng là chết vì tiền!” Chu Mộc bĩu môi, “Quan hệ giữa chúng ta mà còn nhắc chuyện tiền nong, ôi sao mà đau lòng quá mất!”

      “Nhìn xem,” Giang Ngữ Tình chậc chậc : “Thảo nào người ta cứ con lớn đều hướng ra ngoài… Còn chưa qua cửa cùi chỏ hướng ra ngoài rồi! Sao nào, xót mấy đồng phụ cấp thay đồng chí trung tá nhà bà chứ gì?”

      phải…” Chu Mộc nghiêng đầu nhìn , “Danh tiếng bà lớn như thế, tôi lo bà thét giá trời ấy cũng trả tiền ngay tại chỗ… Sau này gả chẳng lẽ tôi phải ăn rau dại sống qua ngày?”

      “Phỉ phui phỉ phui! Lời trẻ con cố kỵ lời trẻ con cố kỵ…” Giang Ngữ Tình chọc Chu Mộc, “Bà tưởng chồng bà ăn ngồi rồi đấy à? Gia tài hùng hậu, bà cứ thỏa thuê hưởng phúc làm bà trẻ ! Có nhìn thấy hai cái túi to đùng cái áo tôi mặc ! Tôi cho bà biết, cái này là để chuẩn bị cho màn “ngăn cửa” đấy! Hôm nay mà nhồi đầy cái túi này, Lâm đại thiếu cũng đừng mơ vào được cửa!”



      Cảnh tượng — trước khi chú rể xuất phát.

      Đoàn xe đón dâu chờ xuất phát, Hứa Úy đứng trước xe quét mắt nhìn từ đầu tới cuối, dùng cùi chỏ huých thằng bạn nối khố Lâm Tu cái đau ngứa,

      “Được lắm chàng trai, diễu hành rầm rộ !” xong con ngươi đen kịt hơi lóe lên, “Là ông cụ sắp xếp à?”

      phải.” Lâm Tu nhếch môi cười khẽ, “Ông cụ vốn là muốn dùng xe tải hiệu Giải Phóng* vận chuyển trực tiếp cơ.”

      *Hãng sản xuất chế tạo ô tô đầu tiên của Trung Quốc, ra đời từ năm 1956.

      “Oách ghê…” Hứa Úy khẽ “chậc” tiếng, “Sao cậu gọi luôn xe tăng chiến đấu chủ lực kiểu 99* ấy? ! Thế mới hoành tráng! Còn có cả tiếng vang luôn! Bớt được nghi thức bắn chào* luôn nhé.” Hứa Úy nhếch khóe miệng cười, “Nhưng mà cũng phải lại, dựa vào số khách khứa mấy người nhà cậu mời đến dự tiệc, nếu có mấy chiếc ‘Đại Giải Phóng’ hộ giá đúng là được kinh tế cho lắm… Vẫn là ông cụ có tư duy kinh tế.”

      * T—99 (Type—99) là xe tăng chiến đấu chủ lực mạnh nhất của Quân đội Trung Quốc, và được xếp thứ 3 trong danh sách những mẫu xe tăng mạnh nhất thế giới theo đánh giá của tạp chí Focus có trụ sở tại Munich, Đức, chỉ sau Xe tăng Leopard 2 của Đức (đứng đầu) và xe tăng M1A2 Abrams của quân đội Mỹ (đứng thứ 2).

      *Nghi thức chào đón bằng cách bắn 21 phát đại bác ở nhiều quốc gia thế giới, và được quốc tế công nhận.

      “Cậu yên tĩnh chút !” Lâm Tu vừa chỉnh lại cà vạt vừa khe khẽ thở dài, “Tôi lo đến lúc đón dâu mấy nữ đồng chí kia muốn giày vò thế nào đây… Mà này, phải cậu là ‘người bạn thân thiết của phái nữ’ đấy sao? Thế nào, mau chỉ cho tôi vài chiêu chứ?”

      “Cậu mới là bạn thân của phái nữ ấy!” Hứa Úy cười mắng, “Có điều, theo như kinh nghiệm của tôi, phong bao, và lời ngon tiếng ngọt, trước tiên hai thứ này cậu phải chuẩn bị đầy đủ. Mang trái tim bẻ cong thà chết chịu khuất phục, lúc cần thiết lợi dụng sắc đẹp tầm thường của cậu chút, cho dù mấy nàng đó có cố tình gây cứng đầu ngang ngược đến mấy, sợ là cũng phải quỳ gối dưới quần Tây của Lâm đại thiếu cậu thôi!” xong Hứa Úy nhe hàm răng trắng bóc cười đến rung người.

      “…” Quả nhiên là cái loại trông cậy gì được. Đồng chí chú rể chợt cảm thấy phiền muộn.

      Cảnh tượng – diễn biến màn “Ngăn cửa”.

      chứng minh, “cửa nhà mẹ đẻ” quả nhiên là nơi “cao điểm” tấn công lâu dài cũng thể đánh hạ, mà đón dâu chỉ là trận đánh đầy cam go, mà còn là trận đánh giằng co tiêu hao toàn bộ tinh thần cùng thể lực.

      Tình hình tại là, Giang Ngữ Tình, An Hòa, em hàng xóm đảm nhiệm làm phù dâu cùng với Chu Mộc thân là dâu, bốn ở trong phòng liên minh thành “Quân đoàn nhà mẹ đẻ”, đem mũi nhọn đối kháng chĩa thẳng về phía “Đại quân chú rể” ở bên ngoài cửa.

      Đều ba người đàn bà là thành sân khấu kịch, xem xét tư thế này, bốn này tụ tập cùng nhau quả thực là có thể diễn ra phim truyền hình rồi!

      “Hỡi các xinh đẹp, xin thương xót, mở cửa mà…” Phù rể Tạ Đào lau mồ hôi rịn trán, lời ra khỏi miệng phải gọi là câu câu bi thảm, lời lời thê lương. “Mấy cầm phong bao là thả người, bao nhiêu tiền trong túi bọn tôi giờ đều đút vào cho mấy cả rồi đấy… Các muốn ngụ ý — 3344 là đời đời kiếp kiếp, 8888 là tiền vào như nước, 9999 là thiên trường địa cửu, 10001 là vạn dặm mới tìm được … Này, ông trời cũng bị tấm chân tình này làm cảm động phải đổ mưa rồi đó, mấy tốt bụng làm việc thiện mở cửa ra mà!”

      “Cổ nhân ‘Làm việc tốt thường gian nan’ … Chút đạo lý ấy còn hiểu, chút nhẫn nại đó mà còn có hay sao?” Người trong cửa nén cười đè thấp giọng nghiêm trang : “Đồng chí phù rể, cách mạng muốn thắng lợi phải trải qua quá trình gian khổ phấn đấu trường kỳ! Mới gặp chút khó khăn như thế lâm trận chùn bước sợ hãi tiến, vậy cũng phải tác phong của quân giải phóng nhân dân!”

      Được lắm, nghe lời này — ra đến lượt chiến sĩ giải phóng nhân dân cưới vợ đều phải lao lực rồi! ! !

      dâu của chúng tôi muốn nghe phù rể hát! là hát hay ấy ra!” Trong phòng truyền đến giọng sang sảng của An Hòa.

      “Hả? Phù rể á? phải chú rể à? !” Tạ Đào nhất thời càng thêm luống cuống, “Chị dâu ơi, ngài tha cho tiểu nhân ! Từ khi sinh ra đến giờ tôi ngũ được đầy đủ, học bao nhiêu năm, tôi còn chưa bao giờ hát đúng nhạc đâu! Bây giờ mà tôi gào rú lên, khuông nhạc nghe xong cũng phải khóc ấy chứ! Dọa đến mấy , phó đoàn trưởng Lâm còn chém đôi tôi ra sao!”

      “Phụt ha ha…” Đám con trong phòng nhất thời cười lăn lộn.

      “Khụ… dâu của chúng tôi , ấy thích nghe hát sai nhạc! sai nhạc nghe vui! Mau hát nhanh lên, coi như phong bao chú rể vừa mới đưa là uổng phí đấy nhé!”

      Câu vừa dứt sau lưng Tạ Đào ướt rượt mồ hôi, đồng chí phù rể moi ruột moi gan suy nghĩ cả buổi, cái gì mà “Vỏ Đạn Nho ”, rồi “Đoàn Kết Chính Là Sức Mạnh”, cuối cùng ngay cả loại bài hát để dưới đáy hòm là “Ba Đại Kỷ Luật Tám Dòng Chú Ý” cũng đều được mang ra mà cửa phòng vẫn như cũ chịu nhúc nhích tí nào.

      Làm người ta điên tiết nhất vẫn là chú rể Lâm Tu, vị chính chủ lẽ ra phải gấp rút hơn bất kỳ ai khác lúc này nào có tí xíu dáng vẻ lửa cháy đến nơi nào đâu? Người ta đều bị giày vò bò lê bò toài, ấy vậy mà lại ung dung thong thả đầy hào hứng đứng ở bên nghe chiến hữu kiêm bạn thân của mình làm trò cười cho thiên hạ, khiến cho Tạ Đào tức tới mức muốn tháo bản lề cánh cửa này xuống mà đập chết ta.

      Cuối cùng, đồng chí phù rể vĩ đại rốt cục thể uy quyền, siết nắm tay giậm chân cái, Tạ Đào cắn răng rốt cục “gào —” tiếng phát ra câu long trời lở đất “Khi tóc em phất qua cây súng thép của ”, giây phút đó, chỉ đám con trong phòng cười đến quặn ruột, đội ngũ chú rể bên ngoài phòng cũng tức cười ngã la liệt.

      Lâm Tu đứng trước cửa cũng nhịn cười nổi, nhưng cười xong ánh mắt lại hơi thay đổi — Hứa Úy đến muộn cuối cùng cũng tới rồi.

      Tốt lắm, cứu binh đuổi tới rồi! Đến lúc rồi, phá cửa mà vào thôi!

      Lâm Tu đánh mắt ra hiệu cho Tạ Đào, lại khẽ nghiêng người chừa chỗ cho Hứa Úy, cách tấm ván cửa mỏng manh, Lâm Tu tủm tỉm nhàng mở miệng —

      “Các xinh đẹp, để tôi riêng với dâu nhà tôi mấy câu được ? Tôi vào cửa đâu, qua ván cửa là được rồi.”

      được!” Em phù dâu cùng Giang Ngữ Tình khí thế tràn đầy.

      “Tôi bảo này…” An Hòa đứng bên lúc này cười khanh khách mở miệng, “Mấy người chẳng lẽ muốn nghe xem hai người bọn họ gì sao?”

      À… Ừm… Có lẽ… Sau khi cân nhắc, đám con hóng hớt nhất thời mắt sáng lòe lòe, tim đỏ bay bốn phía.

      được làm phản vào lúc này” “ được mở cửa” … Mang theo tràng căn dặn của em phù dâu cùng bạn tốt Giang Ngữ Tình, Chu Mộc cười khúc khích đến trước cửa, hàng mày cong cong với Lâm Tu đối diện bên kia cửa: “Chú rể muốn thổ lộ gì với em nào?”

      Lời còn chưa dứt, chỉ nghe “cạch —” tiếng, chỗ khóa cửa truyền đến tiếng vang rất .

      Hứa Úy nhướng mày liếc Lâm Tu, giơ tay làm tư thế “lên”.

      Vì thế, Lâm Tu trì hoãn giây phá cửa mà vào, gọn gàng lưu loát mà quang minh chính đại ôm lấy Chu Mộc còn chưa kịp phản ứng vào trong lòng.

      “Các bạn… Vất vả rồi.” Khẽ nhướng hàng lông mày tuấn, Lâm Tu mỉm cười với mấy trong phòng, chớp mắt ôm ngang dâu vào thang máy.

      “Mấy người chơi ăn gian! ! !” Nhìn miếng sắt trong tay Hứa Úy, Giang Ngữ Tình cùng phù dâu gào thét.

      “Binh bất yếm trá*.” Bộ đội đặc chủng kiêm chuyên gia mở khóa Hứa Úy cười đến đáng đánh đòn. “May mà có vợ trong ngoài phối hợp.”

      *Chiến tranh ngại dối lừa.

      Giang Ngữ Tình cùng em phù dâu bấy giờ mới phản ứng kịp…

      ra trong quân liên minh của các còn có An Hòa nằm vùng? ? ?

      Kế phản gián* trong truyền thuyết? !

      *Chống lại địch bằng kế ly gián

      “Hì hì…” An Hòa tủm tỉm cười nhìn hai vị đồng minh hóa đá kia, “Lâm Tu là họ tôi, còn… chị dâu xuất giá, dù thế nào tôi cũng phải giúp đỡ chút phải ? Vậy nên… Thông cảm nha!”

      Vì thế, màn “ngăn cửa” này, nhà trai toàn thắng!
      Trâu, thuythirari thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 45

      Cùng nhau qua bao nhiêu năm tháng như vậy, dù là trong thực hay trong chiêm bao, Lâm Tu cho rằng mình sớm hiểu đủ về Chu Mộc.

      Bất kể là độ cong nơi khóe mắt khi khẽ nhướng mày, hay lúc tươi tỉnh lúm đồng tiền lún xuống hai bên má, mỗi động tác mỗi nét mặt, chỉ cần nhớ lại sơ sơ là ràng đến từng chân tơ kẽ tóc.

      Lâm Tu chỉ lần tưởng tượng dáng vẻ người này khoác mình bộ váy cưới vì thế nào, nhưng vào lúc này, khi hạ ánh mắt người Chu Mộc, chợt cảm thấy tất cả hình ảnh lọt vào trong mắt phút chốc liền trở nên mơ hồ —

      Quá mức chói mắt. Vì thế nên... Đẹp tới mức chân thực.

      Lớp vải sa tanh trắng muốt càng làm tôn lên da thịt màu ngà của Chu Mộc như ánh trăng sáng ngời. Đôi mắt đen sâu hun hút trong veo, vành tai xinh xắn của là chiếc khuyên kim cương do chính tay tặng. Mái tóc dày bồng bềnh như rong biển được búi hết lên, giá như cần cổ thon dài nõn nà kia bướng bỉnh mà chịu đeo thêm sợi dây chuyền... Nhưng dù là như vậy, xương quai xanh xinh đẹp trở thành trang sức đẹp nhất vào lúc này rồi.

      "Này, này..." Trong ngày đặc biệt thế này mà bị Lâm Tu bế có kẽ hở như vậy, Chu Mộc chỉ cảm thấy mang tai mình kìm được nóng lên từng đợt, "Thôi ... Bỏ ra, để em tự !"

      "Thân là dâu em nghĩ cách cho chồng em vào cửa chưa , ngược lại còn cùng 'Phản Đảng' đến quyết sách 'Nhất trí đối nội' hửm? Sao hả, Chu Tiểu Mèo em thế này là muốn tạo phản hay muốn khởi nghĩa đây?" Lâm Tu khoan thai liếc xéo cái, đôi môi mỏng chết người chậm rãi áp lại khẽ cọ xát chiếc cằm nhọn của Chu Mộc như có như , "Mộc Mộc, là chồng em. Từ hôm nay trở em phải nhớ cho kĩ — quật ngã trăm nghìn người chỉ để hướng về , nghe chưa?"

      Chu Mộc nghe vậy "xì" tiếng bật cười, ngẩng mặt lên cọ cọ : "Phó đoàn trưởng Lâm, hô khẩu hiệu vang ghê nhỉ, sao nào, em mà nghe lời , còn muốn bắt giam em nữa hả?"

      "Em tưởng rằng hôm nay có cách nào xử được em phải ?" Lâm Tu lườm , " phân lập trường giữa ta và địch, niệm tình em mới vi phạm lần đầu, đây xem như phạt cảnh cáo —" Dứt lời Lâm Tu giữ cằm Chu Mộc cắn ngụm nặng.

      Lúc đó trong thang máy chỉ có đôi dâu chú rể này, gian hẹp, hai người ở cùng chỗ, người đẹp trai phong độ ngời ngời, người xinh đẹp duyên dáng kiều. Khung cảnh vừa vặn, khí vừa vặn. Nhìn đôi mắt sáng trong lấp lánh của người trong lòng, tim Lâm Tu xao động, hơi khom người, vừa định in nụ hôn lên đôi môi phớt hồng kia, nào ngờ giây sau lại bị Chu Mộc đẩy ra.

      "Nè!" Chu Mộc vừa đấm vừa gào lên oang oang, "Cách lớp găng đăng ten em còn sờ được vòng dấu răng cằm đây này, Lâm Tu, phải là làm tróc mất lớp phấn lót cằm em rồi chứ? !"

      Nhãi con này còn có thể làm cụt hứng hơn chút nữa ... Lâm Tu câm nín.

      ...

      Chiếc xe chở dâu tỏa sáng vô song lộng lẫy vô cùng dẫn đầu trận tuyến, sau khi Chu Mộc kính trà sửa miệng gọi cha mẹ nhà họ Lâm, đoàn xe dưới trướng phó đoàn trưởng Lâm bắt đầu trùng trùng điệp điệp chạy về hướng nhà hàng hoành tráng nhất trong vùng, cả đoàn xe đón dâu từ đầu đến cuối nối thành hàng, chiều dài kia đúng là thể xem thường. Nhìn đội hình rầm rộ thanh thế ngút trời trước mắt, người bộ bên hai vệ đường vừa hâm mộ vừa ghen tị, nhịn nổi mà bàn luận sôi nổi, ngay cả đám tài xế lái xe đường cũng ngừng thò đầu ra ngắm nghía, vừa nhìn chằm chằm đội ngũ xe đón dâu nhà người ta vừa nuốt nước miếng rào rào.

      Nhìn xem, làm to như thế... biết lại là tiệc rượu của vị nhị thế tổ nào trong thành phố này đây.

      Xuống xe vào cửa, dọc theo đường những tiếng chúc mừng vang lên ngớt, Chu Mộc nghe mà ù cả tai, mặt mày ai nấy tươi cười rạng rỡ, bầu khí sôi nổi tưng bừng, Chu Mộc nhìn mà hoa cả mắt, mặc dù trong lòng sớm có chuẩn bị nhưng lúc này cũng có chút chống đỡ nổi.

      Từ sáng sớm đến giờ Chu Mộc mới uống non nửa cốc nước, trong bụng rỗng tuếch cộng thêm ngủ đủ giấc, Chu Mộc lúc này dù vui đến mấy cũng tránh khỏi bị bầu khí ồn ào huyên náo từ khắp bốn phía khiến cho có phần khó chịu, nhưng nụ cười ngọt ngào vẫn treo khóe môi như trước, Chu Mộc nhành miệng cười đến cứng ngắc, nhưng vẫn cố giữ lễ phép gật đầu mỉm cười đáp lại đủ lời chúc phúc từ đủ kiểu khách khứa.

      Vì tạo hình xinh đẹp, độ cao gót giầy hơi có chút khoa trương, Chu Mộc chỉ vừa để ý, dưới chân bị vấp vào làn váy, thân hình hơi lay động, mắt thấy thể tránh khỏi cú lảo đảo, chính vào lúc này, Lâm Tu bên cạnh chợt vươn tay, hơi dùng sức vững vàng ôm Chu Mộc vào lòng.

      Đám người chung quanh liền nhao nhao vỗ tay trầm trồ khen ngợi, Lâm Tu khẽ nhíu mày cười nhạt nhìn ra có gì khác thường, nhưng gương mặt Chu Mộc nhìn người nọ lại có vẻ hơi xúc động.

      Trong những năm tháng đằng đẵng ấy, những hành động giống như vậy dường như lặp lặp lại hàng trăm nghìn lần, có lẽ vào lúc chính Chu Mộc còn chưa ý thức được, Lâm Tu sớm biến việc che chở trở thành loại bản năng.

      Đôi tay này, từ khi còn dẫn dắt mình. Khuôn mặt này mái tóc này, đầu mày khóe mắt này, đầu ngón tay dịu dàng mang cảm giác mát lạnh như có như này khe khẽ mơn trớn từng tấc , ràng là động tác tự nhiên mà quen thuộc như thế, vậy mà mỗi lần thực , Chu Mộc đều có loại cảm giác tim đập thình thịch khó thành lời.

      Mà mãi cho đến lâu trước đây, Chu Mộc mới biết, ra loại cảm giác này, chúng ta gọi là .

      Khách khứa chung quanh vẫn ồn ào ngớt, nhưng trong mắt Chu Mộc lúc này đều tràn ngập bóng hình Lâm Tu.

      Cánh tay vững vàng khẽ cử động, Lâm Tu hơi nhướng mày nhìn Chu Mộc, khi ôm sải bước lần nữa, im hơi lặng tiếng ghé sát vào tai Chu Mộc chậm rãi mở miệng —

      "Tuy ngại để cho em tiếp tục ngắm như thế này đâu, nhưng mà, có lẽ muốn em giữ lại động tác này để đến tối nay làm hơn."

      Giống như tên lửa phóng lên trời, mặt Chu Mộc "bùm —" tiếng đỏ bừng lên. nửa vui nửa thẹn trừng Lâm Tu cái, vừa chuyển ánh mắt khỏi mặt , giọng êm dịu lại bất ngờ từ bên cạnh truyền tới.

      "Chu Tiểu Mộc! Em dám lén lút cưới người đàn ông khác sau lưng !"

      Ôi chao, lời thoại này cũng là đủ hầm hố — căn bản chính là tiết mục vung đao đoạt ái tình đúng tiêu chuẩn ngay tại trường hôn lễ!

      Tình tiết này đúng là vừa máu chó vừa kinh điển, cả đám người đồng loạt chuyển ánh mắt về phía phát ra tiếng , chỉ giây sau lại đều nhịn được cười phá lên.

      Chỉ thấy Đông Đông – Đông Tiểu Mập hôm nay đảm nhiệm làm hoa đồng đầu xách lẵng hoa hóp bụng ưỡn ngực đứng chắn trước mặt Lâm Tu và Chu Mộc như chướng ngại vật, lúc này thằng nhóc kia vừa tức tối trừng mắt chỉ vào dâu Chu Mộc, vừa "xoẹt xoẹt –" phóng ánh mắt mang hình viên đạn về phía chú rể Lâm Tu.

      Ái chà, ngờ đây lại là thời đại "nội ứng" tràn lan.

      ra công tác thâm nhập của quân địch cũng tệ chút nào!

      "Này cậu bạn đẹp trai," Lâm Tu khom người, giơ tay xoa đầu Tiểu Mập, "Lát nữa cắt bánh ga-to chú chừa cho con phần to nhất, bây giờ con cho chú qua, có được ?"

      " cần." Tiểu Mập nào đó dứt khoát cự tuyệt, "Con muốn ấy!"

      xong, ngón tay mũm mĩm chỉ thẳng vào dâu.

      "Đông Đông ngoan, dì Chu xong việc chơi với con được ?" Chu Mộc chọc chọc khuôn mặt của cậu bé.

      " được được... Dì gạt người!" Đông Tiểu Mập thút tha thút thít, “Hu hu... Chu Tiểu Mộc dì gạt người, ràng dì hứa làm dâu của con... dối... Gạt người... Hu hu..."

      Bé cưng của nhà ai đây... Đám người chung quanh chứng kiến cảnh này nhất thời cười càng thêm sung sướng.

      " ngờ em còn lén lút hứa với người ta chuyện này sau lưng ?" Lâm Tu thấp giọng cười giễu, "Được lắm Chu Tiểu Mộc... ra trong lúc hay biết, tình địch của trải rộng mọi tầng lớp mọi lứa tuổi rồi..."

      "Ặc, đấy là lúc dỗ thằng bé em mới đùa như thế... Thằng bé... Nhiều nhất cũng chỉ là tình địch dự bị thôi... Khụ." Chu Mộc giương mắt.

      "Nhà người ta đều là hoa đào bay đầy trời, ở đây hay rồi... Em ràng là nhổ cả cây đào ấy chứ?" Lâm Tu nhướng mày, đảo mắt nhìn nhóc hoa đồng tuôn nước mắt nước mũi tràn trề sắp dính vào làn váy của Chu Mộc đến nơi, "Nhìn kìa nhìn kìa, người theo đuổi em cũng si tình quá nhỉ..."

      Đoạn đối thoại chọc cho đám người chung quanh lại ôm bụng cười ngặt nghẽo, giọng oang oang đúng lúc chen vào.

      "Nào nào, nhường đường nhường đường, cho tôi qua trước..." Giọng của Hứa Úy vọng từ xa tới gần, "Chú rể, tôi đến cứu giá đây, ..." Giọng chưa dứt, tầm mắt của Hứa Úy bị Đông Tiểu Mập đứng bên khóc tới mức người thần căm phẫn hấp dẫn rồi.

      "Ấy, tôi bảo này, tình địch này của cậu dáng vẻ bệ vệ quá nhỉ." Hứa Úy buồn cười, qua nhấc bổng thằng nhóc kia lên vai, "Chú này Tiểu Mập, làm sao thế, ra người đến phá rối chính là tiểu nhân gia ngài đó hả?"

      "Chú tránh ra hu hu hu..." Tiểu Mập nào đó thà chết theo, giãy giụa vai Hứa Úy như bánh quai chèo, "Chu Tiểu Mộc dì là đồ bịp bợm hu hu..."

      "Ha ha, chị dâu, ngài đây đúng là sức quyến rũ bắn ra bốn phía quét sạch ngàn quân!" An Hòa đuổi tới phía sau trêu ghẹo, xong lại đến bên cạnh ông xã Hứa Úy, " tay chút, đừng để thằng bé ngã! Nào, để em bế."

      đến cũng lạ, biết có phải vì "hiệu ứng mỹ nữ" hay , An Hòa vừa giơ tay, tiếng gào khóc của Đông Tiểu Mập lập tức ít, sau đó ngay cả tiếng thút tha thút thít cũng hăng say như trước.

      An Hòa dịu giọng khe khẽ dỗ dành, bế thằng bé chậm rãi xa, còn quên rút khăn tay lau sạch khuôn mặt nhắn lem luốc.

      "Được, tôi nhìn ra rồi, ra con sói con này chuyển mục tiêu sang vợ tôi!" Hứa Úy quay đầu nhìn Lâm Tu cùng Chu Mộc, "Hai người mau tiếp tục , đừng phụ công vợ tôi xả thân cứu giúp!"



      Chương 46


      Váy cưới rườm rà rốt cục có thể cởi ra rồi, trước khi tiệc rượu bắt đầu, Chu Mộc được phù dâu đưa tới phòng thay đồ được chuẩn bị từ trước đổi sang trang phục mời rượu.

      Chu Mộc vừa bước chân vào cửa, cánh tay chợt bị người ta giữ lại.

      Quay đầu lại, ngờ là Lâm Tu.

      “Ăn cái này .” Lâm Tu đưa cho cái bánh mì bơ, “Tốt xấu gì còn có thể chống đỡ thời gian. lát nữa mời rượu dạ dày em chịu nổi đâu.”

      “Tri kỷ ghê…” Em phù dâu đứng bên thấy thế hâm mộ cả dãi.

      Nhưng mà Chu Mộc sớm đói tới mức xanh lè mắt sao còn để ý nhiều như vậy, thuần thục nuốt cái bánh mì kia vào bụng, Chu Mộc còn chưa thỏa mãn vỗ vỗ bụng, lại thể vội vàng vào thay quần áo cho kịp thời gian.

      “Đẹp …” phù dâu trẻ lượn mấy vòng quanh Chu Mộc vừa mới thay đồ xong, “Vẫn là chị Tình tinh mắt… Chị Mộc mặc sườn xám đúng là quá đẹp! Những thứ các cụ để lại đúng là chất lượng cao, nhìn cái cổ thon mông cong chân dài eo này xem… Muốn thân hình có thân hình muốn đường cong có đường cong… Vóc dáng có lồi có lõm thế này còn đẹp hơn mấy cái váy dạ hội của nước ngoài ấy chứ!”

      “Thế à…” Chu Mộc soi gương cài khuy cổ áo, lại nghiêng đầu quan sát mái tóc được búi cao của mình, “Chị mặc bộ này trông vui mắt ? Nhìn thế nào cũng thấy thiếu nữ duyên dáng kiều xuất thân đoan chính đấy chứ…”

      “Em là xuất thân đoan chính còn chấp nhận được.” Giọng của Lâm Tu từ sau lưng truyền đến, “Nhưng muốn ‘thiếu nữ’ — e là em còn chưa dính được đến rìa ấy chứ.”

      “Chậc!” Ỷ vào tà váy xẻ cao của sườn xám, Chu Mộc “vèo vèo —” vài bước đến trước mặt Lâm Tu, kết quả còn chưa kịp mở miệng bị người nọ giữ chặt gáy mà hôn xuống.

      A a a… Ý thức được em phù dâu còn trường Chu Mộc nhất thời mặt như lửa đốt.

      động dục cái gì hả…” Càng giọng của Chu Mộc lại càng thấp đến độ nghe nữa.

      Vậy mà kẻ đầu têu còn nhàng liếm môi tiện đà vô cùng mê hoặc nhếch nhếch mày với Chu Mộc —

      “Ừm, tệ… Vị bơ.”

      Chu Mộc cào .

      “Em chưa ăn no! Em còn muốn!” Người nào đó hầm hừ la lối om sòm.

      “Còn muốn?” Lâm Tu miệng như vậy, ánh mắt lại như vô tình đảo vòng qua bụng Chu Mộc, “Tuy ngại người khác ra vào… Nhưng xem xét cái bụng này của em, ăn thêm cái bánh mì nữa lót dạ phỏng chừng người ta hai ta là ‘bác sĩ giục cưới’ mất.”

      xong Lâm Tu liếc cái, tủm tỉm mở miệng : “Thế nào, còn muốn ?”

      dâu nào đó lệ rơi đầy mặt.



      Khách khứa ở buổi tiệc rượu giữa trưa nhân nhượng cho dâu Chu Mộc lấy trà thay rượu, đến buổi tiệc tối, đám người ngang hàng ngang lứa nô đùa hào hứng, vì thế, cái gì mà nam nữ khác biệt cái gì mà lịch thiệp với phái nữ đều bị quẳng ra sau đầu, đám thanh niên nghịch ngợm đổi cách ép buộc, mời rượu đọ rượu đủ kiểu, Chu Mộc cùng Lâm Tu uống được nửa vòng, đầu óc bắt đầu lơ mơ, ngay cả bước chân cũng thi thoảng loạng choạng rồi.

      Lâm Tu là lính dày dặn được rèn luyện từ trong quân đội, uống rượu bị váng đầu, tửu lượng tương đối khá. Tiệc cưới lần này, đám khách khứa người này hát xong người kia lại lên sàn, vòng lại vòng, mắt thấy phó đoàn trưởng Lâm dốc hết ly này đến ly khác vào bụng, vậy mà vẫn đỏ mặt thở hắt, ngay cả bước chân cũng vững vàng như có thể đứng trung bình tấn ngay được.

      Chạy đến phòng vệ sinh ép nôn ra, nghỉ ngơi lát, Chu Mộc thay bộ trang phục thứ ba trong buổi tối nay của rồi tiếp tục ra mời rượu.

      “Đừng cậy mạnh, khó chịu cứ .” Lâm Tu dùng môi đo nhiệt độ trán Chu Mộc, giơ tay vén lọn tóc rơi bên tai , “Linh hoạt chút, đừng có liều mạng uống… đỡ cho em.”

      Vừa vặn lúc này hai người tới mời rượu bàn toàn quân nhân nữ cùng người nhà, đám phụ nữ bàn oanh oanh yến yến cười xinh đẹp, ai là mấy câu chúc mừng, cầu chúc đầu bạc răng long vân vân, nhưng lúc này giọng nữ hơi cao chợt cắt ngang lời chúc phúc của cả bàn —

      dâu, tôi mời ly.”

      Chu Mộc giương mắt, đối diện với đôi mắt lấp lánh của Hà Tiêu.

      “Mừng tiệc cưới vui vẻ, tôi chúc hai người… bạch đầu giai lão.” xong Hà Tiêu nhấc chai rượu “ùng ục ùng ục” rót đầy ly lớn.

      Ôi, nhìn tư thế này xem!

      Chu Mộc nhíu mày, đây là muốn đọ rượu với ư?

      Gặp tình cảnh này mà còn sợ bóng sợ gió còn có thể gọi là Chu Tiểu Mộc sao? !

      Thế là, thêm lời vô nghĩa, Chu Mộc hai lời liền nhấc chai rượu bàn.

      “Keng —” tiếng giòn vang, hai người cụng ly tượng trưng, còn chưa đợi Lâm Tu ra tay ngăn cản, non nửa chất lỏng trong chai theo cổ họng ừng ực vào bụng Chu Mộc.

      Vừa cay vừa nồng… Chu Mộc cố mở to mắt, vành mắt cũng đỏ lên vì cay.

      Hào khí ngút đến tận mây đặt chai rượu xuống bàn, Chu Mộc mỉm cười nhìn Hà Tiêu đối diện cũng bị sặc rượu đến choáng váng đầu óc, tiện đà thản thiên rành rọt từng chữ: “Vậy tôi xin thay mặt hai vợ chồng chúng tôi cảm ơn bác sĩ Hà.”

      Chỗ ngồi sắp xếp theo quy tắc nam trái nữ phải, trải qua “trận chiến” này, đám đồng đội của Lâm Tu ngồi ở bên trái chứng kiến toàn bộ quá trình ai là bị dâu dũng mãnh vô song kia dọa sợ.

      Tửu lượng này…, khí thế này… cũng quá kinh người rồi!

      Đâu đâu phải là phụ nữ… ràng chính là hiệp nữ mà!

      Tóm lại là phó đoàn trưởng Lâm người ta cái gì cũng tốt, phục được, nhìn vợ của người ta xem, loại phàm phu tục tử có thể so được ? ! cần gì khác, chỉ vòng rượu bàn khiến cho cả trung đoàn ngã gục rồi!

      Các đồng chí giải phóng quân trong sáng nào đâu có biết tình trong đó! Lúc này lòng ngưỡng mộ của bọn họ đối với dâu Chu chính là cuồn cuộn như nước sông chảy mãi ngừng.

      Trái ngược lại, trải qua trận này, trong khi thanh danh lan truyền khắp chốn, tửu lượng nửa vời của Chu Mộc xem như hoàn toàn chào thua, mấy bàn rượu cuối cùng làm thế nào cũng tiếp được nữa, bất đắc dĩ, Lâm Tu đành phải bắt phù rể đến góp cho đủ quân số, đáng thương cho phù rể Tạ Đào tửu lượng vốn chẳng ra gì còn bị đám cuồng rượu ngang ngược kia bám riết rót rượu cho như điên, cuối cùng, Chu Mộc cũng từ trạng thái nằm ngay đơ chuyển sang trạng thái ngồi thiền, Tạ Đào lại cả người nằm vắt ngang để người ta khiêng đến nghỉ sofa.

      Làm phù rể khó, làm phù rể cho Lâm Tu phó đoàn trưởng Lâm — lại càng khó!

      Tiệc rượu đến hồi kết thúc, các lộ hùng hảo hán sơn mao dã thú đều lục tục rút khỏi trường, đồng chí chú rể đẹp trai phong độ uống đến độ nghẹn cả cổ lại vẫn bước thoăn thoắt như trước, mang theo thân mùi rượu xoay người tìm kiếm dâu, ai ngờ vừa ngước mắt lại nhìn thấy màn làm máu xộc cả lên não —

      “Cậu xấu hổ gì chứ…” Chu Mộc như thể xương dựa sát vào người Hứa Úy, “Giả vờ xử nam ngây thơ cái em cậu… Cậu là cái dạng gì chẳng lẽ chị đây còn biết? !” Chu Mộc vừa như thế vừa chốc lát véo tai chốc lát lại bóp vai Hứa Úy, cặp đùi thon dài trắng muốt quả thực sắp vắt qua ngồi thẳng vào lòng người ta đến nơi rồi.

      Tuy cảnh xuân dưới váy mỹ nhân là vô cùng tươi đẹp, chỉ có điều nhân vật chính này lại phải là bà xã đại nhân âu yếm của Hứa Úy . Mặc dù bình thường Hứa Úy nổi tiếng khắp quân khu X là mặt dày vô sỉ, nhưng từ trước tới nay đều là giở trò lưu manh với người khác, chứ chưa từng gặp cảnh bị người khác nhúng chàm, vì thế, khi Chu Mộc say rượu biến thành nữ lưu manh, đồng chí bộ đội đặc chủng xưa nay nổi danh cay độc lần đầu tiên xấu hổ đỏ bừng mặt.

      Quả thực là nhìn ra… Bạn Chu Mộc bình thường ăn im hơi lặng tiếng say bí tỉ lại thành ra hung tàn như thế…

      Nhìn thằng bạn nối khố sát khí bừng bừng sải bước tiến đến, trái tim bé của Hứa Úy run lên, vội vàng chìa hai tay bày tỏ mình vô tội.

      Lâm Tu khoát khoát tay với Hứa Úy, giao cho đưa đồng chí phù rể say ngoắc cần câu nghỉ ngơi, sau đó liền lưu loát kéo người nào đó giở trò lưu manh đồi bại vào lòng nghênh ngang rời .

      Cùng thời khắc đó, trong chớp mắt An Hòa vừa ngồi xuống bên cạnh Hứa Úy, Hứa Úy vèo cái nhào qua, điên cuồng cọ cọ cánh tay An Hòa như vợ

      “Hu hu hu… Vợ ơi, chồng em bị người ta chòng ghẹo!”



      Dừng xe vào nhà, nhìn dáng vẻ của Chu Mộc mười phần phải say đến chín phần. Lâm Tu bế lên lầu, vừa mở cửa lại bị Chu Mộc đẩy ra.

      Trong phòng tắm truyền đến tiếng nôn mửa cùng ho khan của Chu Mộc, Lâm Tu vội vàng xông tới định mở cửa, cửa lại bị khóa trái.

      “Mộc Mộc, mở cửa ra nào. vào giúp em.”

      cần…” Giọng của Chu Mộc có chút mơ hồ, “ có việc gì đâu…”

      “Ngoan, mở cửa ra, em uống nhiều như thế cẩn thận kẻo ngã trong đó.” Lâm Tu khuyên , “ pha nước ấm cho em, em ít nhiều cũng uống chút, uống xong dạ dày dễ chịu hơn.”

      …” Lại là tràng tiếng nôn mửa cùng xả nước.

      Lại lát sau, Chu Mộc rửa mặt xong ra mở cửa.

      có việc gì.”

      Nôn hết mọi thứ trong bụng, cả người thư thái hơn nhiều. Chu Mộc nhận lấy cốc nước ấm Lâm Tu đưa uống mấy hớp, nghỉ ngơi lát rồi tắm, dần dần, hơi rượu tản ít, nhưng lại cảm thấy hơi buồn ngủ.

      Lúc đó Lâm Tu cũng vừa tắm rửa xong ra. Nửa thân của để trần, lúc này còn dính vài giọt nước chưa lau khô, nhưng Chu Mộc cũng hề nghĩ ngợi mà dán vào , chỉ có thế, khi ngửi được hương thơm tươi mát sau khi tắm trong ngực Lâm Tu, thậm chí còn chủ động dùng hai má cọ cọ mảnh da thịt ấm áp kia.

      “Đùng — ” tiếng, phó đoàn trưởng Lâm cảm thấy hơi rượu vừa mới tản chút nhất thời đều ập lại.

      Nghĩ cả ngày hôm nay vất vả, vốn đêm nay định tha cho … Nhưng mà nhìn người trong lồng ngực mình lúc này cứ cọ tới cọ lui như trước, đồng tử trong mắt Lâm Tu chợt co lại, cuối cùng vẫn nhịn được lật người phủ xuống –

      “Ưm…” Lớp áo choàng rộng thùng thình dễ dàng bị vén lên. Lâm Tu quen tay thạo việc thò tay vào, hoàn toàn cho Chu Mộc thời gian phản ứng trực tiếp tập kích vào trọng điểm.

      “Ư… Ưm…” Chu Mộc run rẩy giãy giụa, nhưng lực lượng giữa ta và địch quá mức chênh lệch, phản kháng nho này vào mắt người nào đó lại thành ra dấu hiệu bụng nghĩ đằng tay làm nẻo.

      Lâm Tu bị tiếng rên của dấy lên ngọn lửa, đôi môi mỏng trực tiếp áp xuống, động tác trong tay cũng càng thêm dữ dội.

      Chu Mộc sau khi uống rượu cơ thể càng thêm mềm mại, cánh tay càng nhu thuận. Trong miệng thoang thoảng mùi rượu, trộn với mùi kem đánh răng vị bạc hà thành hương vị còn mê người hơn rượu ủ, Lâm Tu dằn nổi cắn mút lặp lặp lại, như thể phải nuốt vào bụng mới chịu.

      “Ưm ư…” Chu Mộc khe khẽ rên rỉ, chân dài vô thức co lại, lại vô tình kích thích nơi nào đó sớm căng tràn lửa nóng của Lâm Tu.

      Người nào đó bị rượu xộc lên não, dáng vẻ ung dung bình tĩnh trước kia đều bay đâu mất tiêu.

      Cơ thể đè lên, chân dài tách ra, Lâm Tu hôn đường xuôi từ cần cổ Chu Mộc, bộ phận nóng rực căng trướng kêu gào muốn đoạt lấy, muốn vào chủ đề di động để bàn của Chu Mộc lại í éo vang lên.

      vào lúc này gặp phải cuộc điện thoại như vậy… đúng là phát điên lên mất…

      “A lô —” Chu Mộc ý thức mơ hồ mở miệng.

      “Mộc Mộc ơi, thế nào, còn khó chịu ?” Ống nghe kia truyền đến giọng của Giang Ngữ Tình, “Tôi nghe về sau bà trực tiếp tu bằng chai luôn hả… Tửu lượng cao ghê …Mà sao bà gì thế? !”

      “À…” Chu Mộc mắt đầy sương mù ngu ngơ mở miệng, “Tình Tử… Tôi … buồn ngủ, nếu có chuyện gì khác… Ngày mai bọn mình chuyện tiếp ha…” xong Chu Mộc cúp điện thoại.

      Cảm xúc mãnh liệt lại tiếp tục trào lên, Lâm Tu chống tay hai bên người Chu Mộc, những nụ hôn tinh tế lại lần nữa hạ xuống, ai ngờ hai người vừa dấy lửa, di động của Lâm Tu cũng “ong ong — ” rung lên.

      Lâm Tu nhìn hai chữ “Úy Tử” to đùng màn hình, hai lời liền tắt máy.

      nghiệp” chưa hoàn thành khi trước lại tiếp tục, Lâm Tu ôm vòng eo nhắn của Chu Mộc, thân mình bắt đầu từng chút từng chút húc về phía trước, kết quả còn chưa được xơ múi gì, di động của Chu Mộc lại lần nữa vang lên.

      Lần này Lâm tiên sinh còn thèm nhìn cái, trực tiếp giơ tay tháo pin luôn.

      Giờ chắc là yên tĩnh rồi chứ…

      Hai tay dán sát mười ngón đan xen, Lâm Tu ôm lấy cổ Chu Mộc hôn tinh tế, Chu Mộc hừ ra tiếng, hai tay ôm lấy Lâm Tu, rướn người lên, ngay sau đó, hai người lại bị tiếng chuông điện thoại bàn trong phòng khách vang lên bất chợt dọa cho điếng người.

      Vốn định chậm rãi đợi đối phương tự động bỏ cuộc, ai ngờ tiếng chuông kia lại như muốn đối đầu với hai người, cứng đầu cứng cổ khỏi phải bàn.

      A! Phó đoàn trưởng Lâm từ xưa đến nay lần đầu tiên cáu tiết, lao thẳng vào phòng khách giật dây điện thoại. Vừa muốn ôm Chu Mộc quay về phòng ngủ, cửa lại truyền đến tiếng gõ và tiếng cười long trời lở đất.

      OO nó XX nó ABCXYZ nhà nó! ! !

      ngờ đám khốn kiếp này luân phiên nhau đến phá đám động phòng*! ! !

      * nguyên gốc là nháo động phòng — theo tục lệ của người Trung Quốc, đêm động phòng, bạn bè của dâu chú rể kéo tới phòng tân hôn đùa nghịch.

      Lâm BOSS xưa nay luôn bình tĩnh nhất thời rất có xung động muốn chiêu giết sạch.
      Trâuthuyt thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :