1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhân bị chồng ruồng bỏ: Giám đốc chớ chọc ta!- Thuần Khiết Đảng(Chương 41)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 18:

      khẽ nhăn mày, thành trả lời: “Đúng vậy.”

      giống như thở dài hơi, xác định. còn : “Em quả nên trở về.”

      Trong lòng chua sót, cho rằng hoan nghênh.

      Cười khổ, cũng học ngồi xuống sàn gỗ, muốn , nhanh chóng rời , cần khó xử. Nhưng mà, suy nghĩ chút, hay là thôi , bây giờ, , , cần gì phải giải thích với ?

      thấy lời nào, quay đầu lại nhìn , trùng hợp, cũng nhìn .

      giật mình, sau đó đứng dậy, từ từ bước về phía .

      bị nhìn chằm chằm làm cho bối rối, đành cúi đầu né tránh.

      Đôi giày da thủ công màu đen dừng lại trước mặt , mũi giày chạm vào mũi giày của .

      Hai đôi giày, đen trắng, đều dính chút cỏ vụn và bùn đất.

      “Tôi cho rằng, tôi có thể quên em.” : “Dù sao, lúc trước em dứt khoát như vậy. Ngoại trừ trí nhớ và bản thỏa thuận ly hôn, em cái gì cũng thèm lưu lại.”

      người có mùi thuốc lá nhàn nhạt cùng với hương vị cỏ xanh, lúc chuyện, có thể nghe được thanh đánh trống reo hò trong lồng ngực , bừng tỉnh nhận ra, ra, chúng ta gần sát nhau đến thế.

      “Nhưng mà, tôi quên được. Bất kể là ở công ty, hay là ở nhà, tôi thỉnh thoảng nhớ đến em, máy tính em từng dùng, máy photocopy em từng dùng, bàn làm việc em từng dùng, phòng ngủ em từng dùng, phòng bếp em từng dùng... Tất cả mọi thứ em từng dùng…”

      Cằm bị nâng lên, vẫn như cũ khẽ hạ xuống mí mắt, chịu nhìn , lại bởi vì giọng trầm thấp của mà run rẩy.

      “Làm sao bây giờ? Tiểu Dạ, làm sao bây giờ?” giống như vô cùng thống khổ nỉ non, hỏi thăm , sau đó cúi đầu…

      chút do dự nghiêng đầu. Đây là lần thứ hai gọi là “Tiểu Dạ”, có lần đầu tiên khiếp sợ, có lần đầu tiên nghi hoặc, cũng có lần đầu tiên vô thức mềm mại ôn nhu, chỉ có… Phẫn nộ!

      Đây coi là cái gì? Là tán tỉnh? Là dụ dỗ? Hay là theo đuổi?

      Bất kể là cái gì, đều vũ nhục , cũng là vũ nhục chính .

      cho rằng, trở lại vì cái gì? Vì sao?

      Nếu là như vậy, vậy tự hạ thấp giá trị bản thân!

      thực tế, là quá đề cao chính mình rồi!

      Lúc có được, quý trọng, mất rồi, mới đau khổ hối hận. cho là bọn họ còn có thể có cái gì? cho rằng tất cả đều tùy muốn làm gì làm sao? cho rằng chỉ cần thoáng cúi đầu nhu tình quay về với sao?

      Ha! Đừng đùa! cho rằng, . cũng phải kẻ thích làm khổ mình, có hứng thú trở thành nữ chính bi thương, yếu đuối như trong tiểu thuyết ngôn tình.

      Bùi Tử Nghị, chỉ có thể là quá khứ. Mặc dù, vẫn nhu nhược, bỉ ổi , nhớ , quan tâm . Nhưng mà, quá khứ là quá khứ, thời gian giúp quên đoạn tình ảo mộng như bọt biển này. cũng nên có cuộc sống của mình, đơn mình cũng tốt, có người làm bạn cũng được, vô luận tương lai ra sao, đều nghĩ đến, trở thành gia đình của Bùi Tử Nghị lần nữa.

      Môi lạnh như băng của nhàng lướt qua.

      đứng lên, vẫn như cũ đối diện với , dùng giọng bình thản nhất với : “Thời gian còn sớm, làm phiền Tổng giám đốc Bùi đưa tôi về khách sạn.” xong, tự mình quay lại đường cũ.

      Bùi Tử Nghị nhìn bóng lưng mảnh mai càng lúc càng xa kia, trời chiều đỏ tươi bao phủ nàng tựa như ảo mộng.

      Đầu ngón tay sờ cánh môi của mình, chỗ đó phảng phất còn lưu lại độ ấm của ấy.

      Bàn tay từ từ nắm chặt, rồi lại uể oải rũ xuống.

      ấy vẫn quyết đoán cùng quyết tuyệt như vậy. Lúc rời , bao giờ quay đầu nhìn lại.

      Chỉ có , bị vứt lại chỗ cũ, cố chấp trông coi những thứ trong trí nhớ, tự mình liếm láp vết thương, sau đó lại tiếp tục nghênh chiến.

      Ngày mai, ra sao?

      biết.

      Hai năm sau khi ấy rời , là hai năm mê man nhất.

      thường xuyên tự hỏi, liều mạng leo lên đỉnh núi, là vì cái gì?

      Quyền lực?

      Tiền tài?

      Địa vị?

      Hay nữ nhân?

      Tất cả đều phải.

      muốn, đó là lúc ban đầu, là cuộc sống đầy ánh mặt trời kia.

      cho rằng, có thể làm được.

      Nhưng mà, tạo hóa trêu ngươi, thần xui quỷ khiến.

      Chính tự tay phá hủy giấc mộng kia, sau đó ngu dốt làm cho nó càng ngày càng nghiêm trọng.

      Bây giờ đâu? lại làm cái gì?

      quản được lòng mình, thân thể của mình, làm cho ấy chán ghét, bài xích, càng ngày càng cách xa .

      Như vậy cũng tốt, ít nhất ấy hề lưu luyến.

      , chỉ cần đứng nguyên tại chỗ, yên lặng nhìn theo, là tốt rồi…

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 19:

      Lúc trở về, chúng ta gì nữa.

      cũng nhắc lại chuyện tặng xe cho .

      thở phào nhõm, , đến nay cũng biết nên cự tuyệt cầu của như thế nào. Mặc kệ quá trình “liều chết chống cự”, kết quả vẫn là “vừa lòng thỏa mãn”.

      dừng xe ở cửa khách sạn, dùng ánh mắt phức tạp nhìn cái, sau đó gì liền lái xe rời .

      nghĩ, hoàn toàn chọc giận .

      Cự tuyệt bày tỏ… nghĩ trong mắt mọi người, hành động của là quá ngu ngốc rồi.

      Nhưng mà, thế sao?

      Ưu ái như vậy, tiêu thụ nổi.

      trở về khách sạn, mà là dạo vòng trong công viên đối diện, tìm ghế trống ngồi xuống.

      Cách đó xa, có đôi tình nhân gây gổ.

      đột nhiên nhớ tới Mục Sa Sa.

      cùng Mục Sa Sa, tựa như hoa hồng trắng cùng hoa hồng đỏ, mặc kệ lúc ban đầu kiều diễm thế nào, khi tiến vào phần mộ hôn nhân, cũng khó trốn thoát vận mệnh bị ghét bỏ.

      Chúng ta , cố chấp chịu nhận , tranh đoạt với nhau. Mà thực tế, đối tượng chúng ta tranh đoạt, cuối cùng , đều chỉ là chính mà thôi.

      Nghĩ như vậy, đột nhiên cảm thấy chính mình hôm nay thầm so đấu với Mục Sa Sa, vừa vụng về lại ngây thơ, cũng cảm thấy Mục Sa Sa đáng thương. ta cũng ngày phải chết , mà ngoại trừ Bùi Tử Nghị, ta chỉ có hai bàn tay trắng. Như vậy, kết cục lại như thế nào?

      Nghĩ đến đây, đột nhiên thể hận. Phụ nữ cho tới bây giờ đều chỉ làm khó phụ nữ, nhưng mà, khách quan mà , phải cảm ơn ta. Là ta làm cho có lý do để rời đì, để có cần khổ sở cũng tổn thương vì Bùi Tử Nghị nhiều lần phản bội, làm cho có tự do cùng tự tôn, có bầu trời riêng của mình…

      Ngẩng đầu lên, trăng sáng cao, gió đêm mát lạnh.

      Khóe môi khẽ nâng lên.

      “Em giống như… Rất vui vẻ?”

      Bên tai đột nhiên truyền đến giọng nam trầm.

      Giật mình cái, quay đầu lại, liền nhìn thấy Lê Mặc, người biến mất nhiều ngày nay.

      gầy quá, sắc mặt cũng khó coi, dưới ngọn đèn đường trông càng thêm tái nhợt yếu ớt. cằm râu mọc lún phún, tròng kính phản xạ lại ánh đèn, có vẻ chán chường lại bí hiểm. mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi màu xám bạc, phía cởi ba nút áo, lộ ra cơ ngực trắng bóng.

      “rầm” nuốt nước miếng, sợ hãi nhìn , thân thể cứng đờ, thể phủ nhận, trừ Bùi Tử Nghị, Lê Mặc là người đàn ông duy nhất làm cho sợ hãi.
      Bởi vì nhìn thấu, cho nên sợ hãi.

      Bề ngoài quá mức nho nhã, quá mức vô hại, rất dễ dàng làm cho tự chủ buông lỏng phòng bị. Nhưng mà thực tế, trong cơ thể con mãnh thú, bá đạo, cường hãn, làm cho thể cự tuyệt, giống như… Cùng hoan ái…

      “Tại sao chuyện? Nhìn thấy tôi rất giật mình sao?” mỉm cười khom lưng, ôn nhu nắm lấy tóc dài trước ngực .

      Nhưng mà càng ôn nhu, càng sợ hãi, bởi vì, người đàn ông này là mặt người dạ thú, phỏng chừng phút sau, liền giương nanh múa vuốt nhào tới.

      Quả nhiên, nháy mắt, vẻ mặt vô hại của Lê Mặc biến mất, nhe răng nhếch miệng, khuôn mặt dữ tợn, tay ôm từ ghế đứng lên, bước nhanh vào trong rừng cây bên cạnh.

      hoảng hốt: “ làm cái gì thế? Lê Mặc!” giãy giụa: “Thả tôi ra! Thả tôi ra!”

      Nhưng là tường đồng vách sắt, mặc kệ dùng sức bao nhiêu, vẫn bị ảnh hưởng chút nào.

      Nhiều người ngang qua kinh dị nhìn chúng.

      còn thả tôi ra, tôi kêu cứu! Lê Mặc! mau thả tôi ra…”

      nhịn được, khom lưng ôm lấy , trong miệng lẩm bẩm: “Bà xã, sở thích của em lạ, tốt nhất đừng để người khác nhìn thấy…”

      Người đàn ông này hèn hạ!

      nghiến răng nghiến lợi!

      Chương 20:

      Thanh của lớn , vừa đúng làm cho những người vừa rồi tò mò dừng lại, mập mờ cười trộm.

      “A!” Vừa bước vào khu rừng tối đen, liền thả xuống, hung hăng áp thân cây.

      đau đến chảy nước mắt, rống giận: “ điên rồi!”

      cúi đầu, hàm răng cắn chặt, thanh trầm thấp xen lẫn tức giận: “Đúng! Tôi điên rồi! Bị em, tiểu tinh này làm cho điên rồi! Nếu tôi tới tìm em, có phải hay em cứ như vậy mà quên tôi! Hả?”

      Thân thể cao lớn của áp chặt người , lúc chuyện, mặt chôn ở cổ , khí nóng phun ra làm cho cả người nổi da gà.

      rất muốn “cây ngay sợ chết đứng” mà trả lời: “Phải!” Nhưng sợ nổi điên, chỉ có thể tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục mà lựa chọn im lặng.

      Nhưng mà, bi thống phát , hình như im lặng càng dễ dàng làm cho tức giận.

      ngẩng đầu, con ngươi đen nhánh trong bóng đêm trở nên sáng quắc đáng sợ!

      “Ninh Hạ, nếu như em cho rằng tôi buông tha em, vậy em sai rồi! Tôi, Lê Mặc, cả đời này, cho dù chết, cũng muốn cùng em chết cùng chỗ!” xong, cúi đầu hung hăng cắn môi .

      Trái tim khẽ run rẩy, tầm mắt lướt qua xuyên qua cành lá nhìn về phía màn trời đêm.

      rung động mãnh liệt kia làm cho biết nên trả lời thế nào.

      môi tê tê đau đớn, trong miệng nếm thấy mùi máu tươi.

      Hồi lâu, thả ra, kề trán , thở hồng hộc.

      tức giận : “ là quỷ hút máu sao?” Vừa cắn người vừa hút máu.

      khẽ cong khóe môi, cánh môi còn lấp lánh ánh nước, biết , đó là màu của .

      Bụng dưới nóng lên, đột nhiên cảm thấy, giờ phút này, quyến rũ vô cùng.

      “Đúng vậy, tôi là quỷ hút máu, chỉ hút máu của em!” xong còn cúi đầu liếm môi cái.

      đau co rúm lại, lại càng thêm vui vẻ, lui tiến, tránh đuổi theo.

      cả giận : “ biến thái!”

      trừng mắt, cởi áo sơ mi của , cúi đầu hung hăng hôn môi.

      kinh hãi, rồi lại khống chế nổi khoái cảm biến thái kia, vô lực giãy giụa, khẽ gọi: “ làm gì thế! Đừng… Đừng ở bên ngoài…”

      mắt điếc tai ngơ, giống như tám trăm năm chưa từng nhìn thấy đàn bà, động tác vội vàng lại thuần thục cởi bỏ quần áo của xuống, sau đó thô lỗ lật người lại.

      lập tức hiểu ý đồ của , sợ hãi kêu: “Lê Mặc! đừng… Ưm!”

      Lối khô khốc đột nhiên bị chen vào, đau rát, đưa lưng về phía , bất lực tựa vào thân cây, cảm giác từ phía sau hung hăng tiến vào.

      khóc hô: “Đau quá…”

      quan tâm, mạnh mẽ đâm tới.

      Lực đạo của rất lớn, khiến cho đau đớn cùng khoái cảm, thét chói tai: “A..a.. Đau..đau… chậm chút…. Ừ…”

      “Đau? Chính là muốn em đau! Em đau làm sao có thể nhớ kỹ tôi! Tiểu tinh! Tiểu tinh nhẫn tâm này!”

      “A…”

      Khoái cảm kịch liệt đem nuốt hết, tầm mắt ánh nước mê ly, vô ý thức rên rỉ “Ưm…” Thở dốc, rên rỉ, thét chói tai…

      Nhưng ý thức được đây là đâu, chợt tỉnh táo, thầm mắng chính mình, Ninh Hạ, sao có thể dâm loạn như vậy, mặc cho muốn làm gì làm? Nhưng mà lại có thanh khác phản bác, dâm loạn có gì tốt? chính là đứng đắn quá lâu nên mới đói khát như vậy! Người đàn ông này là bạn giường tốt, tình tôi nguyện, hưởng thụ chút cũng có sai a!



      Cùng loại đối thoại, liên tiếp xảy ra trong đầu, cuối cùng, khi đột nhiên tăng tốc, tiêu tan trong nháy mắt.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 21:

      Toàn thân mềm nhũn, dựa vào trong ngực , chìm đắm trong dư vị mà thở hổn hển.

      giúp mặc quần áo.

      mở mắt, nhìn gò má tuấn của , ánh sáng qua mờ, thấy nét mặt của , nhưng trong đôi mắt là nóng bỏng cùng chấp nhất làm cho run rẩy.

      “Tôi kết hôn!” đột nhiên .

      Thanh sau hoan ái trở nên khàn khàn mềm mại, dù cho nỗ lực biểu nghiêm túc nghiêm túc, nhưng mà lời thốt ra khó tránh khỏi giống như làm nũng.

      lại nghe , tay chợt dừng lại, sau đó, quay đầu lại nhìn .

      muốn né tránh, nhưng, thể.

      Lâu sau, : “Được, kết hôn.” xong, lại tiếp tục nghiêm túc bắt đầu “công việc”.

      ảo não: “Tôi đấy!”

      “Tôi biết!” thản nhiên .

      nghi hoặc, suy nghĩ chút: “Tôi chỉ xem như bạn giường thôi.”

      thay cài nốt cúc áo cuối cùng, ôm đứng lên, vừa về phía ngoài rừng vừa : “Được.”

      Sao lại dễ chuyện như vậy? Lúc trước phải còn thề buông tay sao?

      “Đồng ý là tốt rồi!” sẵng giọng .

      Dù thế nào cũng thừa nhận trong lòng có cỗ ê ẩm gọi là thất vọng!

      Lê Mặc cúi đầu, liếc mắt nhìn khuôn mặt nhắn của người phụ nữ nhắm mắt chu môi…

      Khóe môi khẽ cong lên, đồng ý? Hừ, ý tưởng kia chưa bao giờ đồng ý, đặc biệt là cùng với người phụ nữ này! Bạn giường bạn giường, giường của leo lên được, còn sợ lôi được vào giáo đường sao?

      Nghĩ tới đây, tâm tình tốt, khỏi huýt sáo.

      thanh khoan khoái lại tung tăng như chim sẻ, làm cho người trong ngực rất là buồn bực.

      Lê Mặc tuyệt đối là dâm thú chuyển thế, vừa mới tiến vào thang máy, nhìn bốn bề vắng lặng, lại bắt đầu rục rịch.

      bị đè vách thang máy, cúi đầu hôn .

      khó khăn né tránh, kiên nhẫn truy đuổi, con ngươi đen còn lên đắc ý.

      giận: “Lê Mặc, có thể tiết chế chút hay !”

      Hai người gặp nhau quá bốn lần, ngoại trừ lần đầu tiên coi như bình thường, còn lại đều là cuồng loạn ân ái! Người đàn ông này là ngựa đực sao?

      Hơn nữa, “Nơi này là thang máy!” Có máy quay nha!

      Nghe vậy, cười , hai tay bắt lấy tay bé của , đến sau lưng , thân thể cường tráng đem bao vây, thanh khàn khàn lượn lờ bên tai: “Tôi lúc trước chính là quá mức tiết chế, tại mới có thể cầu vô độ… Em cần phải chịu trách nhiệm…”

      xong, cúi đầu ngậm lấy dái tai bên phải của , cảm giác tê dại kia lập tức làm cho nổi lên phản ứng.

      ở trong lòng trợn trắng mắt, Ninh Hạ a Ninh Hạ, ngươi cũng quá có tiền đồ rồi!

      Hai tay giãy giụa nhưng vẫn nhúc nhích: “…”

      thế nhưng được voi đòi tiên. Cách áo sơ mi mỏng manh hôn đến trước ngực , thỉnh thoảng ra: “Tôi chỉ nghĩ ở trong thang máy… Còn muốn ở trong xe, trong phòng làm việc, mua sắm trong phòng thay đồ, trong góc đường phố nhộn nhịp…” Mỗi câu , lực đạo hôn lại tăng thêm phần, toàn thân da thịt khẩn trương, nóng bỏng giống như bàn ủi.

      bởi vì ý tưởng lớn mật mà phóng đãng của , người như lửa đốt. Ngoại trừ xấu hổ, còn có cỗ kích thích cùng chờ đợi khó nên lời.

      thở hổn hển, tầm mắt mờ mịt hướng về phía tường thang máy giống như tấm gương kia.

      Người phụ nữ kia, gương mặt ửng hồng, hai tròng mắt sương mù, môi đỏ tươi hơi sưng, khẽ mở, rên rỉ, hấp dẫn vô cùng.

      Trong đầu, hai thanh kia lại vang lên, cái : Ninh Hạ, thể như vậy! phải như thế! cần phải bảo thủ, đoan trang, tự ái, tự kiềm chế, giống như trước kia, làm nữ tu sĩ đúng mực!

      cái khác giễu cợt: Nữ tu sĩ? làm nữ tu sĩ vì ai? Vì Bùi Tử Nghị phong lưu hoa tâm kia? Thôi ! Đừng giày vò chính mình! Nhìn , gương mặt này kiều mị cỡ nào, tư thái này thướt tha cỡ nào? sao có thể sống tịch mịch như vậy? Phóng thích , Ninh Hạ, sống cho vui vẻ phóng khoáng !

      Lê Mặc áp ở người đột nhiên đứng thẳng, ôm đứng dậy, con ngươi đen nóng bỏng dục vọng giống như hòa tan : “Rất muốn ở chỗ này muốn em! Đáng tiếc… Cửa muốn mở ra…”

      vừa dứt lời, “Đinh”, cửa thang máy liền mở ra.

      giây sau, sửng sốt.

      giật mình sững sờ đối mặt với người đàn ông cũng bị kinh sợ bên ngoài thang máy, trong mắt phút chốc lên lúng túng, khiếp sợ, sau đó lập tức bị mãnh liệt tức giận thay thế.

      “Lam, Lam Dịch Kỳ…” Ánh mắt phức tạp làm cho hiểu đau lòng, chột dạ tránh tầm mắt.

      là ai?” Giọng của Lam Dịch Kỳ là lạnh như băng trước nay chưa từng có.

      Chương 22:

      đương nhiên biết Lê Mặc là thần thánh phương nào, muốn hỏi, chính là quan hệ giữa Lê Mặc và Ninh Hạ! Người phụ nữ này, mấy hôm trước còn có gì, nhưng bây giờ sao?!

      Toàn thân chấn động, rùng mình, do dự hồi lâu, cắn môi :

      “Bạn giường…”

      “Bạn trai!”

      Lê Mặc cùng trăm miệng lời.

      ngẩng đầu trừng mắt nhìn , Lê Mặc, tên khốn kia…!

      “Bạn trai?” Lam Dịch Kỳ cao giọng , hiển nhiên, câu trả lời của Lê Mặc càng làm cho tin tưởng, đôi mắt màu xanh nhìn chằm chằm: “Em thế nhưng cùng …”

      giãy giụa muốn thoát khỏi Lê Mặc, lại quên mất quần áo lúc này chưa chỉnh, áo sơ mi mở rộng, lộ ra áo ngực bao lấy hai luồng tuyết trắng đẫy đà, phía còn lưu lại dấu hôn đỏ bừng.

      Lam Dịch Kỳ ngây ngốc, Lê Mặc phẫn nộ, … Trầm mặc…

      Đây rốt cuộc là tình huống gì a? A? Tại thời khắc lúng túng này, vì sao lại có cảm giác như bị bắt gian tại trận nha?

      Lam Dịch Kỳ rất lịch nghiêng người qua bên, gương mặt tuấn tú đỏ bừng, hai tay rũ xuống bên người nắm chặt thành quyền.

      Lê Mặc hung dữ trừng mắt với , đặt xuống, sau đó cởi áo sơ mi của mình bọc như bọc bánh chưng, kín mít.

      , rất là tự giác, cúi đầu lời nào.

      “Nếu như có chuyện gì, tôi cùng Tiểu Hạ về phòng trước.” Lê Mặc để trần nửa người , nho nhã nở nụ cười, cử chỉ ung dung làm cho há mồm trợn mắt.

      Nghe vậy, Lam Dịch Kỳ quay đầu lại, mắt nhìn thẳng Lê Mặc, mặt chút thay đổi, : “Thời gian còn sớm, nam quả nữ ở chung phòng, được tốt lắm đâu?”

      Nghe vậy, tặc lưỡi, nghĩ tới, Lam Dịch Kỳ, cái tên này, suốt ngày “ nam quả nữ ở chung phòng”, vậy mà còn có thể mặt đỏ tim đập thốt ra những lời này… Chậc chậc… Quả là làm cho mở rộng tầm mắt a!

      “Ách…” Bị trừng, chẳng lẽ vẻ mặt trêu chọc của quá ràng sao?

      Lê Mặc ôn nhu nở nụ cười, đem ôm vào trong ngực: “Giám đốc Lam quá để ý rồi, nhưng mà, chúng tôi quan tâm.”

      quan tâm! tiếng động giãy giụa kháng nghị, người đàn ông này “tinh lực” dư thừa, ai biết ở lại chỗ này đêm, ngày mai có còn sức lực làm hay a?

      Lam Dịch Kỳ cắn răng, hận thể lột da rút xương tên đàn ông trước mặt này! Nhìn người phụ nữ nhắn trong ngực , lại càng hận a! Dừng chút, : “Nhưng mà, khéo, tôi tìm Tiểu Ninh có chuyện quan trọng, nhất định phải thảo luận ngay lập tức!”

      “Tôi có thể chờ.” Lê Mặc cười tủm tỉm .

      Lam Dịch Kỳ cũng áy náy cười tiếng: “Xin lỗi, chúng tôi phải tham gia hội nghị video cùng trụ sở chính ở nước Pháp, chỉ sợ…” xong, nhìn như dịu dàng, kì mạnh mẽ kéo Ninh Hạ từ trong ngực Lê Mặc ra, cười đến vô cùng ôn nhu: “Ngoan ngoãn, nhanh thay quần áo, ở chỗ này chờ em.” để kịp phản ứng, trực tiếp lấy thẻ trong túi xách mở cửa phòng, đẩy vào trong, sau đó đóng cửa lại, ngăn chặn và Lê Mặc ở ngoài cửa.

      Lê Mặc vẫn cười, nhưng ánh mắt lạnh dần, dựa lưng vào vách tường, hai tay ôm ngực, dưới ánh đèn, bộ dáng cười như cười kia, ôn nhã lại dữ tợn, làm cho Lam Dịch Kỳ cảnh giác phòng bị, e dè thẳng vào vấn đề: “Nếu như vì cạnh tranh giữa hai công ty, tôi nghĩ ngài phí công rồi, Ninh Hạ công tư ràng, chắc chắn để ngài lợi dụng.”

      Lê Mặc nghe vậy, cất giọng cười to, giây lát, ngưng cười, mặt nạ ôn nhu mất , chân diện mục lập tức ra, : “Giám đốc Lam, ngài cũng quá coi thường tôi rồi.” Cười lạnh: “Hôm nay, chỉ cần Tiểu Hạ muốn, bảo tôi đem toàn bộ Lê thị nhường cho, tôi cũng oán hận nửa câu!”

      Lam Dịch Kỳ chấn động, từng chữ ràng, dứt khoát, ánh mắt nghiêm túc, nghiêm túc, Lê Mặc phải đùa, đối với Ninh Hạ… Là nghiêm túc!

      Nguy cơ đồ kéo tới. Nếu như đúng như nghĩ, Lê Mặc là muốn lợi dụng Ninh Hạ đạt được mục đích, vậy tuyệt đối làm cho sống bằng chết, Ninh Hạ cũng hiểu cho. Nhưng mà, lại nghiêm túc, đối mặt với người đàn ông lòng muốn theo đuổi Ninh Hạ, cùng giống nhau, Lam Dịch Kỳ biết làm sao cho phải…

      Lê Mặc nhìn vẻ mặt phức tạp của Lam Dịch Kỳ, rất dễ dàng đoán được bảy tám phần , thầm giễu cợt, người đàn ông coi trọng phong độ như vậy, phỏng chừng cả đời cũng chiếm được Ninh Hạ.

      Nghĩ như vậy, Lê Mặc thả lỏng ít, xem ra, tình địch chủ yếu của vẫn là Bùi Tử Nghị a!

      Đột nhiên nghĩ đến lần trước lúc hai người hoan ái, Ninh Hạ khàn khàn triền miên hô: “Nghị…”

      Nghiến răng nghiến lợi! Tiểu tinh, em chờ đấy, sớm muộn gì cũng có ngày tôi làm cho em khóc ở giường, chỉ khóc kêu tên người là tôi!

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 23:

      vội vã tắm rửa, thay bộ đồ mới.

      Trong lòng lại bất an.

      Lúc Lê Mặc đáp ứng làm “bạn giường”, vẻ mặt kia vô cùng dễ dàng, nhưng lúc nãy đối mặt với Lam Dịch Kỳ, lại lộ ra tham muốn giữ lấy mãnh liệt như vậy… Làm cho thấy sợ hãi!

      Nếu Lê Mặc là quân tử trước sau như , có lẽ ế như cùng đoạn ngắn tình … Nhưng mà, người đàn ông này hoàn toàn là sói đội lốt cừu…

      khống chế được a!

      Quan trọng là, hơi thở nguy hiểm chết tiệt người lại là thứ hấp dẫn nhất!

      biết chính mình rất thích! Làm sao bây giờ? sợ bản thân cẩn thận lại sa chân vào vũng bùn, sau đó, giẫm lên vết xe đổ… , chịu nổi kết cục như vậy…

      Suy nghĩ lại, nghĩ trước nghĩ sau, đối với người đàn ông Lê Mặc này, vẫn nên “kính nhi viễn chi” a!

      Mặc dù nửa giờ trước nhận là bạn giường, nhưng mà, phụ nữ phải có quyền lật lọng sao?

      Ừ! Đúng! Vì trái tim yếu ớt của mình, quyết định, từ ngày mai, , bắt đầu từ bây giờ, coi Lê Mặc giống như ôn dịch mà tránh xa!

      Lúc làm xong công tác tư tưởng, chuẩn bị mở cửa nghênh chiến, tránh xa Lê Mặc, tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên.

      cho là Lam Dịch Kỳ thúc giục , vội vã ra mở cửa.

      Đúng là Lam Dịch Kỳ, nhưng mà phải thúc giục .

      Nét mặt ngưng trọng nhìn , : “ có hội nghị video.”

      giật sững người: “A?”

      trực tiếp vòng qua vào phòng, đặt mông ngồi xuống ghế sofa, động tác lưu loát ưu nhã, giống như vương tử nhàn nhã bộ trong nhà mình!

      chợt tỉnh ngộ, đóng cửa lại: “ dối? Vì cái gì?”

      Lam Dịch Kỳ nghiến răng nghiến lợi trong lòng, nhìn chằm chằm người phụ nữ tới. Ánh mắt nghi hoặc, vẻ mặt vô tội, căn bản biết lần đầu tiên dối là để đem “gian phu” của đuổi !

      Trời biết lúc nhìn Lê Mặc chết tiệt kia rời , rất muốn tìm người hung hăng đánh trận, đặc biệt là khi tên đàn ông kia khoe khoang dấu vết đỏ tươi lưng với !

      vừa đố kị, vừa giận, vừa đau lại tổn thương.

      Phải kịch liệt vui vẻ như thế nào mới có thể lưu lại ấn ký ràng như vậy? Vừa nghĩ tới Ninh Hạ ở dưới thân tên đàn ông kia uyển chuyển hầu hạ, bộ dáng kiều mị điên cuồng “ưm…”, liền phẫn nộ, ghen ghét muốn giết người!

      “Này! nghĩ gì thế?” Như là muốn ăn vây!

      Ninh Hạ bị hung dữ nhìn chằm chằm làm cho sợ hãi, suy nghĩ có nên lấy dao gọt hoa quả phòng thân hay a?

      Lam Dịch Kỳ miễn cưỡng thu hồi tầm mắt, hít sâu hai cái, làm cho vẻ mặt thoáng khôi phục bình thường: “ là bạn trai của em?”

      Ninh Hạ khiêu mi: “Đương nhiên phải rồi! cũng tin sao?!”

      Suy nghĩ chút: “ đúng! Tại sao em phải cho biết? Đây là việc riêng của em!” xong, đến quầy rót rượu.

      Lam Dịch Kỳ mới mặc kệ việc riêng hay phải việc riêng, quan tâm là tâm hồn thiếu nữ của có phải hay đánh rơi ở chỗ Lê Mặc a?!

      Vừa nghe trả lời, khẽ yên lòng.

      Ninh Hạ dối , cũng cần thiết dối .

      “Em thích ?” Làm Dich Kỳ lại hỏi.

      trợn tròn con mắt, rót cho mình ly rượu, nghĩ trả lời dứt khoát: “Em đương nhiên thích .” Nhưng mà lời đến bên miệng lại tự chủ vòng vo trở lại, nuốt vào trong bụng. biết việc “công chiếm thân thể” của Lê Mặc có hiệu quả. Ít nhất, bây giờ trong miệng là rượu đỏ trong veo, nhưng trong đầu lại nhớ tới hương vị đôi môi của

      “Rầm” nuốt vào rượu đỏ cùng nước miếng tràn lan, bi ai phát , trước mắt bắt đầu ra cơ ngực trắng noãn rắn chắc của Lê Mặc, tứ chi thon dài mạnh mẽ, phân thân to lớn lại nóng bỏng, gương mặt tuấn tú tràn ngập kích tính cuồng dã mà dữ tợn, nhanh chóng luật động… Hơn nữa… Làm cho khóc ra nước mắt là… thế nhưng… Ướt!

      Trời ạ! kích mất mạng a! vừa mới hạ quyết tâm a! Như thế nào lại bị thân thể của mình phản bội vậy?!

      “Tiểu Ninh?” Lam Dịch Kỳ nhìn thấy vẻ mặt ngày tận thế của , lo lắng đứng dậy hỏi: “Làm sao vậy? khỏe sao?”

      lắc lắc đầu, hơi uống cạn ly rượu đỏ, mượn chất lỏng lạnh như băng dập tắt dục hỏa cuồn cuộn trong cơ thể: “Em sao, chỉ là hơi mệt thôi.”

      Mệt mỏi? Từ ngữ mập mờ a! Lam Dịch Kỳ lập tức liên tưởng tới dấu hôn đỏ bừng cổ lúc nãy, gương mặt tuấn tú trong nháy mắt đen như đít nồi, giọng mang theo giễu cợt: “Vậy sao? Đúng là khổ cực!”

      Lòng đều bị Lam Dịch Kỳ làm cho loạn thành đoàn, có chú ý tới khác thường, thuận miệng đáp: “A! Nếu có việc gì, em nghỉ ngơi trước.”

      xong liền hướng phòng ngủ.

      Lam Dịch Kỳ phát bắt được , lôi vào trong ngực: “Em còn chưa trả lời câu hỏi của !”

      vừa giãy giụa vừa buồn bực nhìn : “Câu hỏi gì?”

      “Em rốt cuộc có thích hay ?”

      ngẩn người, khuôn mặt nhắn lập tức đỏ bừng: “Có lẽ… thích a…” Thân thể của

      Lam Dịch Kỳ giống như bị dội chậu nước lạnh, ngây ngốc như rối gỗ. dễ dàng thoát ra, vào phòng ngủ, đóng cửa, cuối cùng lười biếng bay ra câu: “Lúc nhớ giúp em khóa cửa.”

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 24:

      Ngày nào đó, cầm thú Lê Mặc cầm đóa hoa mân côi, ăn mặc bảnh bao, quang minh chính đại trốn việc đến tìm .

      Sau khi bị dùng lời lẽ chính nghĩa cự tuyệt, vậy mà chẳng biết xấu hổ đứng ở dưới lầu, ra sức “khoe khoang” sức quyến rũ của mình! Chẳng mấy chốc, quan hệ “bạn giường” của chúng ta lan truyền khắp nơi a!

      Từ đó về sau, cuộc sống của chỉ có thể dùng “rối loạn” để hình dung, chẳng những có vệ sĩ “hộ tống”, chị em “ưu ái”, ngay cả Lam Dịch Kỳ và Bùi Tử Nghị cũng phá lệ “coi trọng” !

      người, những gia tăng công việc làm cho bận rộn khắp nơi, mà còn kiêm luôn chức “đội trưởng nhà lao” ở lì trong phòng làm việc của , ngăn chặn mọi cơ hội để tiếp xúc với Lê Mặc, muốn kháng nghị cũng được, chỉ có thể nghiêm chỉnh ở công ty cùng mà bán mạng.

      người, cũng có hành động chèn ép gì, chỉ là ngừng gia tăng “hội nghị hợp tác nghiên cứu và thảo luận”. Hơn nữa, khi có cơ hội “trao đổi ánh mắt” với , dùng cái loại ánh mắt u buồn, lên án, bi thương, thâm tình, đáng thương… làm cho dựng thẳng tóc gáy, mồ hôi lạnh toàn thân nha! Ánh mắt phức tạp nhìn thẳng , giống như là kẻ thay đổi thất thường, đứng núi này trông núi nọ, trêu hoa ghẹo nguyệt, hồng hạnh xuất tường, lẳng lơ dâm loạn…

      Xin người! Hai chúng ta có quan hệ nha! Mặc dù thừa nhận chính mình ngu ngốc quên được , nhưng cũng cần biểu giống như lên giường cùng người đàn ông khác là tội ác ngập trời, thể tha thứ, tội đáng chết vạn lần a?

      “Đinh linh linh” chuông báo điện thoại vang lên, năm giờ chiều.

      Đêm nay là bữa tiệc tiếp đón khách hàng Nhật Bản đến hợp tác.

      Vốn là trách nhiệm của bộ phận PR, nhưng bởi vì tại là “phạm nhân” trong quá trình “lao động cải tạo”, phải tranh thủ làm việc, lập công chuộc tội.

      Hơn nữa, lần này là khách hàng quan trọng, thể qua loa được. Trường hợp lớn như vậy, Lam Dịch Kỳ tin tưởng người khác, chỉ có thể để đích thân ra tay.

      Cất laptop vào túi sách, xoa bóp cái cổ đau nhức, thở dài.

      Địa điểm bữa tiệc là quán bar “Đêm Vị Ương”, là chỗ ăn chơi hạng sao của tập đoàn Hoàn Vũ.

      Ở chỗ này, mọi người vô cùng thoải mái, muốn làm gì làm, chỉ cần liên quan đến ma túy cùng súng ống đạn dược, là có thể hưởng thụ quyền lợi tốt nhất.

      Quán bar mở cửa lúc năm giờ chiều, lúc đến mới là năm giờ mười lăm, vậy mà trong quán chật kín người.

      Trước kia, bởi vì công việc, đến nơi này cùng Bùi Tử Nghị. Nhưng mà, khi đó, chỉ làm cái bóng, có chính thức hòa nhập với nó.

      biết có phải vì tại hoàn cảnh thay đổi hay , lần nữa tới nơi này, lại có ý muốn nghỉ chân thưởng thức đồng thời tham gia vào bữa ăn dục vọng này.

      Xa xa, nhìn thấy trong góc quán bar, có dung nhan diễm lệ, lười biếng thưởng thức ly rượu đỏ thẫm trong tay.

      Khuôn mặt mỹ lệ, dáng người thướt tha cùng với hơi thở phong lưu mị hoặc kia, làm cho trở thành tâm điểm.

      Chương 25:

      đến lâu rồi?” ngồi xuống bên cạnh, thuận tay gọi cho mình ly rượu trái cây.

      quay đầu lại nhìn , vẻ mặt quan tâm : “Tôi nhớ là, tửu lượng của cũng tồi nha!”

      cười cười: “Ừ, bây giờ uống ít rồi.” xong, tiếp nhận rượu trái cây người phục vụ mang tới, hơi uống cạn.

      giễu cợt, đổi lại tư thế, đối mặt với , mềm nhũn dựa lưng vào quầy bar: “Làm sao vậy? Còn chưa quên ?” cuối khàn khàn nâng cao, mang theo hơi thở trào phúng.

      Nếu là trước kia, có lẽ tức giận, nhưng mà, tại, bình tĩnh gật đầu: “Ừ, còn có quên.”

      khiêu mi: “ là chung tình!” xong, nâng ly rượu lên uống cạn.

      “Còn ?” hỏi.

      Kỳ , quan hệ của và Lâm Lan cũng thân thiết, rất ít khi cùng về chủ đề như bây giờ. ấy thích hưởng thụ tự do, cố kỵ điều gì mà sống, rất khinh thường của trước kia, vì Bùi Tử Nghị mà khúm núm, tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục. Còn ưa sinh hoạt cá nhân hỗn loạn của ấy… Tóm lại, hai năm trước, hai người chỉ là đối tác, hơn kém.

      “Tôi?” Lâm Lan cười cười, sau đó cướp lấy ly rượu trong tay , uống ngụm, nhíu mày: “Vẫn giống như trước… Thứ này khó uống!” xong le lưỡi, vẻ mặt kia giống như con mèo làm nũng, nhịn được khẽ cười.

      Nghe tiếng cười của , Lâm Lan ngẩng đầu kỳ quái liếc nhìn , : “Sao vậy? Bị tên kia làm tổn thương, khuynh hướng tình dục thay đổi sao?”

      sững sờ. Lâm Lan còn : “Ừ, mặc dù tôi có cùng phụ nữ qua lại, nhưng mà, nếu kiên trì, tôi có thể thử xem…”

      “Cút!” kịp phản ứng, giận cười, đoạt lấy ly rượu uống hớp lớn: “Kén chọn!”

      Lâm Lan cũng cười, nụ cười nhàng làm cho người ta khó phát , trong mắt nhộn nhạo vui vẻ làm cho người ta trong khoảnh khắc trầm mê.

      Mị lực như vậy, dù có chán ghét, khinh thường thậm chí phẫn hận cũng khó có thể ngăn cản bị ấy hấp dẫn.

      Trước kia, cảm thấy Lâm Lan là người có chuyện xưa, tính tình phong lưu đến phóng đãng như vậy phải là trời sinh có, có lẽ, ấy cũng là người từng bị tổn thương…

      “Đừng dùng ánh mắt đó nhìn tôi!” Lâm Lan đột nhiên lạnh giọng cảnh cáo.

      “Ánh mắt gì?” nghi hoặc.

      Trừng cái: “Ánh mắt giống như rất hiểu tôi vậy.”

      bật cười: “Sao? Sợ bị tôi nhìn thấu sao?”

      Lâm Lan sững sờ, sau đó lộ ra nụ cười tà mị: “Đương nhiên phải! Chỉ là… Ninh Hạ, như vậy… Làm người ta rất thích…” xong, thế nhưng nghiêng người tới, hôn .

      Nụ hôn chỉ như chuồn chuồn lướt nước, lại khỏi đỏ mặt, xung quanh truyền đến tiếng hút khí, đồng thời, cảm giác, sau lưng có đôi mắt bén nhọn bắn tới, làm lạnh cả sống lưng.

      Bốn môi tách ra, Lâm Lan khẽ nghiêng đầu, nhìn đằng sau , : “ đến rồi?”

      quay đầu lại, chỉ thấy người đàn ông chừng ba mươi tuổi, tuấn mỹ dị thường, lạnh lùng nhìn chúng ta.

      Nếu như phải đám người Lam Dịch Kỳ, Bùi Tử Nghị luyện cho miễn dịch với sắc đẹp, có lẽ có giống như mọi người, ngẩn ngơ trước bề ngoài gần như hoàn mỹ của người đàn ông này. Điều kiện tiên quyết là, phải thu hồi ánh mắt hung ác như muốn đem băm thây vạn đoạn kia a… Rất hiển nhiên, tầm mắt bén nhọn làm cho sợ hãi vừa rồi, chính là xuất phát từ người này.

      quay đầu, nhìn về phía Lâm Lan cười cười: “Xem ra, cũng nhàng giống như biểu a…” xong, như có như nâng lên khóe môi.

      Lâm Lan trừng cái, giống như đứa trẻ oán giận: “Nhiều chuyện!” Sau đó, lại nhìn người đàn ông kia cái, : “Chờ em lát!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :