1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhân bị chồng ruồng bỏ: Giám đốc chớ chọc ta!- Thuần Khiết Đảng(Chương 41)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 10:

      kịch liệt giãy giụa, nhưng cách nào làm cho khống chế bản thân trước đụng chạm của .

      Lưỡi ở trong miệng công thành đoạt đất, bàn tay nóng bỏng chui vào trong áo, vuốt ve bộ ngực đẫy đà.

      “A…” Cuối cùng cũng có thể hô hấp, miệng há lớn, giống như con cá bị ném lên bờ: “Đừng, đừng như vậy… Lê Mặc… thể…”

      Mùi vị của quá mỹ diệu, cái miệng thơm tho, làn da mềm nhẵn, cổ thon dài, khuôn ngực đầy đặn làm cho máu toàn thân sôi trào, dục vọng mãnh liệt kêu gào trong người, mong muốn tìm lối thoát!

      “A!” Áo bị đẩy lên, lộ ra áo ngực màu đen quyến rũ, mở mắt, nhìn thấy khuôn mặt hưng phấn của , trong mắt bốc lên hừng hực lửa dục làm cho toàn thân mềm nhũn: “Đừng…” cầu xin giống như mèo kêu, cũng giống như mời gọi .

      Lê Mặc bị cảnh đẹp trước mắt mê hoặc, làn da tuyết trắng, bộ ngực lớn bị bó buộc như muốn thoát ra, vòng eo mảnh khảnh giống như chỉ cần bẻ gãy, quần bị kéo xuống đoạn, lộ ra cái bụng bằng phẳng cùng mép quần lót màu đen, cái rốn đáng theo hô hấp lúc lên lúc xuống, giống như cái miệng , đến đây, đến ta

      “Oanh!” Trong đầu vang lên tiếng nổ, Lê Mặc trong nháy mắt bị dục vọng khống chế.

      vội vàng cúi người…

      “A…” Trước ngực truyền đến tê dại giống như có dòng điện chạy qua, làm cho mê muội hồi, đơn quá lâu, thân thể bắt đầu có phản ứng chân nhất.

      cảm giác bản thân dâm đãng, bởi vì động tác đơn giản như thế liền…

      Rất nhanh, áo và áo ngực đều bị cởi ra, quần cũng bị kéo xuống nửa, mà người , ngoại trừ tây trang có chút lộn xộn, áo sơ mi hơi nhăn, cơ bản vẫn chỉnh tề.

      “Ưm…”

      rút tay ra, giơ lên trước mặt , cười dâm đãng: “Tiều Hạ, nhìn xem!”

      Mặt đỏ bừng, khó chịu quay đầu, hoàn toàn buông tha chống cự.

      Dù sao cũng là phí công, bằng thả lỏng mà hưởng thụ .

      cười , sau đó, cởi quần của ra, hạ thân đột nhiên mát lạnh, sau đó... Nóng ướt!

      vừa thẹn lại hưng phấn, hai loại cảm giác như hành hạ

      “A!” , thế nhưng cắn….

      khàn khàn rên rỉ: “Ưm… khó chịu…”

      ngẩng đầu lên, cười tà, mắt phượng khẽ xếch lên, mị hoặc vô cùng: “Khó chịu? Khó chịu ở đâu?” Vừa , vừa dùng lửa nóng của mình ma sát hạ thể ẩm ướt của , trêu chọc rên rỉ ngừng.

      “Ưm… Mặc…Tôi, tôi muốn…” Nghe vậy, mắt phượng sáng ngời, chịu nổi liền động thân…

      “A!” Tiểu huyệt chưa biết mùi đời bỗng nhiên bị chen vào, đau đớn nhưng lại mang theo khoái cảm làm dục tiên dục tử.

      “A! chặt… Tiểu Hạ!” động tình hôn lên mặt, lên môi .



      Ông trời ơi, nên làm thế nào bây giờ? Làm sao phản kháng lại ác ma này, làm sao mới có thể làm cho ngừng lại a?

      Ninh Hạ, ngươi kêu gào cái gì?

      ở trong lòng ngừng mắng chính mình!

      nên làm cái gì bây giờ?

      Rốt cuộc phải làm sao mới có thể ngăn cản người đàn ông nghiệt này?

      Rốt cuộc phải làm sao mới có thể ngăn cản trái tim tịch mịch bành trướng?

      cần! Cầu xin ngươi cần như thế! ở trong lòng ngừng cầu xin

      Lê Mặc… tuyệt đối là cao thủ tình trường!

      bị gắt gao cuốn lấy, triền miên suốt bốn giờ, đến hai giờ chiều chúng ta mới bắt đầu ăn cơm trưa.

      bàn ăn, ngay cả sức để cầm đũa cũng có.

      Trong lòng nguyền rủa trăm lần… Cầm thú!

      Chương 11:

      Lê Mặc tự mình giúp ăn, khi dùng đũa gắp miếng cá sống dính mù tạt đưa đến miệng , chậm rãi mở miệng ngậm lấy, sau đó đau khổ phát tên đàn ông kia thế nhưng lại cứng!

      Mẹ ơi, tha cho !

      Mặc cho kêu rên nhưng làm như thấy, tay ôm lấy , làm cho dạng chân đùi , sau đó nhàng buông tay ra, hung hăng xâm nhập.

      luật động biết mệt mỏi, mạnh mẽ xoa nắn bộ ngực sung mãn, lần rồi lại lần gầm bên tai : “Tiểu Hạ, Tiểu Hạ! Em là tiểu tinh, muốn ép khô tôi sao? Tiểu Hạ! Tiểu Hạ!”

      khóc ra nước mắt, là chèn chết à nha!

      9 giờ tối, Lê Mặc lái xe đưa về khách sạn, vừa định xuống xe, bị cuốn lấy eo kéo trở về chỗ ngồi, xoay người đè lên.

      “Đừng… Tôi chịu nổi nữa!” suy yếu cầu xin.

      cúi đầu cười , tiếng cười vang vọng trong xe, đặc biệt gợi cảm dễ nghe: “Mặc dù tôi rất muốn, nhưng vì “tính phúc” của em sau này, tôi nghĩ, tôi vẫn nên kiềm chế chút.”
      Ai sau này còn gặp ! thầm trong lòng, quyết định giả câm giả điếc.

      Đối với thái độ chịu hợp tác của có chút thất vọng nhưng cũng đành chịu, cúi đầu hôn cái, hỏi: “ muốn tôi đưa em lên sao?”

      Đầu của lại đau rồi, người đàn ông này đúng là tinh lực dư thừa mà!

      cần, cần!” vội vàng , liền muốn đẩy ra.

      ràng là người đàn ông lịch nho nhã, trong miệng lại ra mấy lời hạ lưu thô tục, vậy mà lại cảm thấy khó chịu, thậm chí còn có chút hưng phấn?!

      cảm giác được biến hóa của , cười đắc ý: “Như thế nào? Tiểu Hạ của ta lại đói bụng sao?”

      đừng nhảm!” dùng sức đẩy ra, lúc này lại rất dễ dàng, chớp mắt xoay người ngồi ghế lái.

      xấu hổ, quyền chủ động quả nhiên luôn ở trong tay !

      được, thể phát triển như vậy được!

      Đây chỉ là chuyện đêm… A… ngày, rất đơn thuần. thể nghĩ quá nhiều!

      nhanh chóng mở cửa xuống xe, quay đầu liền định bước , lại bị gọi lại: “Tiểu Hạ! Tôi buông tay đâu, em tốt nhất nên chuẩn bị kháng chiến lâu dài !”

      Toàn thân chấn động, cắm đầu chạy như điên.

      nghĩ, hai chân như nhũn ra tư thế chạy nhất định rất buồn cười, nếu vì cái gì nghe thấy phía sau truyền đến tiếng cười lớn như vậy a?

      thang máy lên tầng, lúc qua phòng của Lam Dịch Kỳ, cửa phòng đột nhiên mở ra.

      Sau khi nhìn thấy hai người đàn ông, sửng sốt.

      “Bùi, Bùi Tử Nghị?” kinh hãi.

      “Em đâu vậy?” có ai đáp lại kinh ngạc của , chỉ thấy Lam Dịch Kỳ bước nhanh tới, tay kéo vào trong ngực, gương mặt tuấn tú nghiêm túc, như vậy chưa bao giờ thấy.

      Gian nan đem tầm mắt từ người Bùi Tử Nghị dời , ngẩng đầu nhìn Lam Dịch Kỳ buồn bực : “Hôm nay là ngày nghỉ của em…” cần quan tâm nha?!

      Kết quả, Lam Dịch Kỳ trừng mắt nhìn : “ đương nhiên biết , hỏi em đâu mà bây giờ mới về?”

      trợn tròn đôi mắt: “Công ty xảy ra chuyện gì sao?”

      Lam Dịch Kỳ sững sờ, hiển nhiên hiểu vì sao lại hỏi như vậy, trả lời: “ có.”

      “Vậy là được rồi!” nỗ lực bỏ qua tồn tại của Bùi Tử Nghị, vòng qua Lam Dịch Kỳ đến phòng của mình.

      “Em…”

      “Nghe , Ninh tiểu thư hôm nay cùng Tổng giám đốc Lê của Lê thị ra ngoài?” Luôn trầm mặc Bùi Tử Nghị đột nhiên hỏi.

      Trong lòng chấn động, đây có được coi là giám thị ?

      Thấy lên tiếng, lại : “Đối với Tổng giám đốc Lê, Ninh tiểu thư tốt nhất vẫn nên giữ khoảng cách, trước mắt, Lê thị có thể là đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của chúng ta.”

      Có ý gì, Lê Mặc lợi dụng sao? Chẳng lẽ nghĩ tất cả đàn ông đều giống như muốn nhìn sao? Chẳng lẽ ở trong lòng đáng được đàn ông thương sao?!

      Trái tim đau đớn như bị xé rách, gào thét trong lòng, kêu đau, nhưng ai nghe thấy.

      Hít sâu, khóe miệng nâng lên độ cao hoàn mỹ nhất, xoay người, đối mặt với gương mặt tuấn tú của : “Cảm ơn Tổng giám đốc Bùi quan tâm. Tôi cùng Lê Mặc đều là người trưởng thành rồi, biết chuyện gì nên làm, chuyện gì nên làm. Cho nên, ngài yên tâm , tôi tuyệt đối vì chuyện riêng mà làm ảnh hưởng đến chuyện hợp tác giữa hai công ty chúng ta!” Ý là, chính là có quan hệ tốt với Lê Mặc đấy, liên quan gì đến ?!

      Nghe vậy, Bùi Tử Nghị ngẩn ra, sau đó con ngươi đen thoáng lên tia sáng cách nào hiểu , khẽ vuốt cằm, trả lời: “Là Bùi mỗ đa tâm. Xin lỗi!”

      xong, gật đầu với Lam Dịch Kỳ, xoay người rời .

      Nhìn bóng lưng của , lòng của đột nhiên chua xót, vì cái gì bất luận trước kia vẫn là tại, để lại cho , luôn chỉ có bóng lưng, chưa từng thay đổi?!
      Bùi Tử Nghị rồi, Lam Dịch Kỳ theo về phòng: “Ninh, sao? Em cùng Lê Mặc ra ngoài?”

      rót cho mình ly rượu đỏ, miễn cưỡng liếc cái: “ cũng tin em?”

      “Đương nhiên phải!” lập tức phủ nhận: “Chỉ là… Em, thích sao?”

      kỳ quái liếc cái: “Ai a?”

      “Lê Mặc!” có chút chịu nổi trợn trắng mắt.

      “Làm sao có thể nha!” buồn cười uống hết ly rượu đỏ, kỳ rất chột dạ, nhớ tới người đàn ông cùng ta hoan ái ngày.

      Lam Dịch Kỳ nghi ngờ nhìn hồi lâu.

      cả giận : “ nhìn đủ chưa vậy?!”

      tin, hài lòng cười : “Đủ rồi! Đủ rồi!” Cợt nhả xong liền muốn ôm .

      Sợ phát vết hôn người, vội vàng tránh thoát, xoay người đẩy rời : “Được rồi, được rồi! mau trở về thôi, em mệt mỏi, muốn ngủ!”

      “Ai ai ai…” còn muốn cái gì, đáng tiếc bị ném ra ngoài cửa, đóng cửa lại, nghe được lẩm bẩm: “Dữ như vậy… Ai thèm lấy!”

      Bây giờ mới thở ra, cởi quần áo tiến vào phòng tắm.

      Giữa hơi nước mờ mịt, trong gương mảnh vải che thân, thân thể trắng nõn che kín vết hôn cùng máu ứ đọng. Đó là ấn ký lưu lại sau hồi hoan ái kịch liệt.

      nhàng chạm vào chúng, đột nhiên cảm thấy buồn cười, đây là thân thể tịch mịch hai mươi tám năm, bị người hung hăng tổn thương, bị hôn nhân hung hăng vứt bỏ, bây giờ mới cảm nhận được tình tuyệt vời!

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 12:

      Ngày nghỉ phép thứ hai.

      Vốn là muốn ra ngoài bộ chút, nhưng mà ngày hôm qua “miệt mài quá độ”, hôm nay kiệt sức, đành phải len lén lên hồ bơi tầng cao nhất.

      Vì sao lại len lén? Tất nhiên là sợ Lê Mặc đuổi đến rồi.

      Len lén có thể tránh thoát kiếp nha.

      Lúc muốn theo đuổi , thái độ vô cùng nghiêm túc cùng vẻ mặt tự tin đó làm cho đến bây giờ vẫn còn sợ hãi.

      Vào lúc này, hồ bơi trừ ra có người khác, điều này hợp ý . Hẳn là do bảo thủ, để mặc áo tắm ở trước mặt người khác làm được đâu.

      Buổi sáng 8 – 9 giờ, ánh nắng mặt trời xuyên qua trần nhà thủy tinh, làm cho người ta cảm thấy ấm áp, thích thú.

      Bơi vài vòng, cảm thấy mệt mỏi, liền buông lỏng thân thể trôi mặt nước, mở mắt nhìn bầu trời.

      Từ thành thói quen, luôn thích nhìn chằm chằm bầu trời, mặc kệ là trời quang mây đãng hay mây đen giăng kín, giống như chỉ muốn nhìn thấy nó.

      Tiểu , phụ nữ nhìn bầu trời, phải vì muốn tìm cái gì, mà là vì, đơn.

      như vậy, có phải đơn hai mươi tám năm ?

      Đột nhiên, khóe mắt quét qua bóng người.

      Sợ hết hồn, sặc nước hai cái, đợi đến lúc nhìn , lập tức cảm thấy sặc chết còn tốt hơn.

      Đứng bờ, người đàn ông mang giầy tây vẻ mặt suy nghĩ sâu xa phải ai khác mà là người làm cho tránh kịp, chồng trước – Bùi Tử Nghị.

      chỉ nhớ “Gian phu” lúc nào cũng phải đề phòng, ngược lại quên mất chỗ ở lại là địa bàn của chồng trước a…

      Trong lúc nhất thời, cả người chìm trong nước, chỉ lộ hai mắt nhìn , mà bờ nháy mắt cũng nháy mắt nhìn chằm chằm

      biết đợi bao lâu, cuối cùng vẫn là kiên nhẫn mà bại trận, ảo não trong lòng, thể miễn cưỡng kéo khóe môi: “Tổng giám đốc Bùi cũng tới bơi lội sao?”

      muốn nha!

      chỉ cười đáp, ngồi xuống ghế dựa cách gần nhất.

      Hiển nhiên là muốn tìm chuyện!

      thầm mắng mình, đần độn, có ai mặc tây trang bơi lội ?

      Bất đắc dĩ lên bờ.

      Cảm giác ánh mắt của giống như đèn pha quét qua bộ bikini mặc, tự chủ được khẽ run, vội vàng cầm lấy áo choàng phủ lên người.

      “Bùi mỗ là đặc biệt đến tìm Ninh tiểu thư.” thấy mặc chỉnh tề liền .

      làm như thèm để ý quá mức nhìn chăm chú, cười : “Vậy sao? biết tôi có tài đức gì mà Tổng giám đốc Bùi đặc biệt đến đây chuyến.”

      Bùi Tử Nghị cười cười, ánh mắt bớt phóng túng, hai tay nhàn rỗi khoát lên thành ghế, ngón tay thon dài giao nhau, như có như đánh trượt. Bộ dạng này khỏi làm nhớ tới lúc chơi piano, ung dung, ưu nhã, tự tin, trầm ổn.

      “Ninh tiểu thư đùa, ai mà biết trợ lý giám đốc của Mary quốc tế - Ninh tiểu thư thông minh, xinh đẹp, mình đảm đương mọi việc, đúng là đối tượng mà các công ty lớn tranh giành nha!”

      Chẳng biết tại sao, rất chán ghét Bùi Tử Nghị chuyện như vậy, hoặc là , chán ghét khuôn mặt tươi cười tán dương nhưng ra lòng dạ sâu lường được này của Bùi Tử Nghị.

      Nâng lên ly nước trái cây, uống hớp, đầu nghiêng sang bên, mặn nhạt : “Tổng giám đốc Bùi có lời xin thẳng.”

      Lần này, có nghe thấy tiếng cười của , xung quanh bỗng nhiên an tĩnh, làm cho người ta khẩn trương thấp thỏm.

      Bây giờ mới phát mình dùng phần tư gò má chuyện với , cử chỉ như vậy quá mức thất lễ!

      thầm cắn răng, thế nhưng lại phạm phải sai lầm ngu ngốc này!

      Lập tức thay bằng nụ cười lễ phép chê vào đâu được, quay đầu đối mặt với .

      Nhìn đến vẻ mặt là lúc, hơi kinh ngạc, đó là… Mờ mịt sao?

      Lập tức khinh bỉ chính mình, loại người dã tâm bừng bừng, mục tiêu ràng như Bùi Tử Nghị làm sao có thể có vẻ mặt “mờ mịt” được chứ.

      Quả nhiên, giây sau, mày kiếm tuấn chau lại, cười như cười: “Nếu như vậy, Bùi mỗ xin thẳng…” Dừng chút: “Bùi mỗ hy vọng Ninh tiểu thư có thể làm giáo viên cho Sa Sa, dạy bảo chút kiến thức trợ lý cho ấy.”

      Nội tâm có chút chua xót, nhưng mặt vẫn mỉm cười như cũ: “Tổng giám đốc Bùi biết đùa, nếu đến trợ lý, Tổng giám đốc Bùi là người hiểu hơn ai hết. Mục tiểu thư lại là vợ của ngài, ngài tự mình chỉ bảo chẳng phải càng tốt hơn sao?” xong liền đứng dậy, muốn cùng dông dài, hôm nay cũng là ngày nghỉ phép của , cũng muốn làm hỏng tâm tình, mặc dù bây giờ mù mịt mảnh rồi…

      Bùi Tử Nghị đứng dậy theo , muốn lại thôi, vài giây sau: “Sa Sa chỉ muốn Ninh tiểu thư thôi.”

      Buồn cười! ta nhất định phải nghe theo sao? ta cho rằng ta là ai?!

      “Xin lỗi, tôi có hứng thú!”

      “Tiền lương tùy Ninh tiểu thư ra giá.” Mặt chút thay đổi, làm cho người ta đoán được ý đồ của .

      Phiền chán! Hết sức phiền chán.

      cười cười, xoay người rời .

      “Chẳng lẽ Ninh tiểu thư vẫn còn để ý chuyện hai năm trước sao?” ở phía sau đột nhiên hỏi.

      cắn răng.

      còn , giọng còn lạnh nhạt mà mang theo nhàn nhạt thương cảm cùng áy náy: “Tổn thương , là tôi… liên quan gì đến Sa Sa, ấy chỉ là đứa bé.”

      Toàn thân phát run, nguyên nhân là gì, biết là tức giận hay là thống khổ, tầm mắt bắt đầu mơ hồ, cắn răng, đợi đến khi tầm mắt ràng, nghe thấy chính mình dùng thanh mềm mại nhàng lại hơi vui vẻ : “Tổng giám đốc Bùi suy nghĩ nhiều rồi.”

      …” Giống như bị giọng hơi trào phúng của chọc giận, bước nhanh đến, phát túm lấy cổ tay của .

      bị buộc xoay người, bàn chân vừa trượt, mất thăng bằng.

      “A!” Cái trán đụng phải lồng ngực cứng như đá của , đau chảy nước mắt.

      nghe thấy : “ rốt cuộc muốn tôi như thế nào? Lúc đầu là nhất định phải ra !”

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 13:

      Tức giận, vừa giãy giụa vừa lạnh lùng : “Tôi rồi, ngài hiểu lầm!”

      Cánh tay của giống như giá thép, mặc kệ dùng sức thế nào cũng thể thoát được.

      Căm tức ngẩng đầu lên, chống lại hai tròng mắt thâm thúy như mực của : “Buông tay!”

      bất động lời nào, nhìn chằm chằm giống như chuẩn bị đem nuốt vào trong bụng!

      Theo tầm mắt của nhìn xuống, quýnh lên, ra là áo choàng do giãy giụa mà chảy xuống, lộ ra vết hôn chưa tiêu ở nửa người .

      “Xem ra, cuộc sống của rất mỹ mãn thôi!” Giọng lãnh vang lên, mỗi chữ lại cúi đầu, từ từ dựa gần vào .

      Khó xử, xấu hổ, còn có vẻ mặt lúc này làm sợ hãi, gần như thét chói tai : “Ai cần lo! Thả tôi ra!”

      cần tôi quan tâm?” đột nhiên cười, buộc chặt hai tay, đem hoàn toàn ôm cách mặt đất, giãy giụa càng thêm vô lực, lúc này bạo ngược, bá đạo, so với ngày thường đúng là khác nhau trời vực!

      “Đúng vậy, chưa bao giờ cần tôi quan tâm, cũng chưa bao giờ quan tâm tôi! Ninh Hạ, luôn cảm thấy tôi vắng vẻ , tôi phản bội , nhưng mà, còn ? làm cái gì? Có người vợ nào giống như , giúp chồng mình thuê phòng cho , hơn nữa còn làm biết mệt?”

      …” Đúng là đổi trắng thay đen, hèn hạ vô sỉ!

      “Tôi làm sao nào? ra lời?” đem ném lên ghế, sau đó liền đè lên.

      choáng váng, bị áp ngực, hít thở thông.

      “Mà ngay cả lúc ly hôn, cũng chưa từng hỏi vì cái gì tôi lại chọn Mục Sa Sa! thậm chí cũng tiếng liền ký xong thỏa thuận ly hôn. Ninh Hạ, tôi sao? Tôi hoài nghi lúc trước mở miệng “Em ” căn bản chính là con mẹ nó ảo giác!”

      Người này điên rồi!

      giận trừng mắt , câu cũng nên lời, phải là đuối lý, mà là tức giận đến thể được.

      Hai bên hung hăng trừng mắt nhau, giống như dùng ánh mắt để giết địch.
      Hồi lâu, trong đầu đột nhiên nhớ đến câu , sau khi chia tay, thể làm bạn bè, bởi vì hai bên đều tổn thương nhau, cũng thể làm kẻ thù, bởi vì hai bên từng nhau.

      Như vậy, bây giờ đâu? là bạn bè lại là đối tác, là kẻ thù lại hận nhau, là vì từ đầu đến cuối, người bị tổn thương, người cũng chỉ là sao?

      Nếu như vậy, có tư cách gì mà chất vấn , chỉ trích , thậm chí còn có có chút cừu hận như vậy?!

      “Buông, tôi, ra!” nghe thấy mình dùng thanh lạnh như băng chưa bao giờ có, chữ lại chữ ra.

      Hiển nhiên, cũng lấy làm kinh hãi.

      Thoáng qua, như có như thở dài, cúi đầu, dùng tiếng khàn khàn trầm thấp làm cho người ta run rẩy, nhàng hỏi bên tai : “Tại sao em phải trở về? Tiểu Dạ…”

      Toàn thân chấn động, gọi , Tiểu Dạ…

      Đúng lúc muốn mở miệng hỏi tại sao lại biết nhũ danh lúc của chậm rãi buông tay, đứng dậy, vuốt lại nếp nhăn tây trang, : “Tôi ngại gọi điện thoại cho Adams tiên sinh ở nước Pháp, xin mượn Ninh tiểu thư hạ mình chỉ giáo. Vậy, xin trước.” xong, nhìn ta dang chật vật, xoay người bước nhanh rời . Bộ dáng bình tĩnh ưu nhã kia giống như màn vừa rồi chỉ là giấc mơ.

      Xụi lơ ghế, mờ mịt nhìn về phía bầu trời…



      … Người đàn ông lại gì đó, nhớ , mơ mơ hồ hồ ở giữa, có chút gì đó rất quan trọng bị lãng quên, chỉ có “Tiểu Dạ” – cái tên thân mật này vẫn tồn tại trong đầu

      Tiểu Dạ… Tiểu Dạ…

      lâu rồi có xuất trong trí nhớ, thế nhưng lại bởi vì Bùi Tử Nghị tiếng “Tiểu Dạ” lần nữa ra.

      Cái tên “Tiểu Dạ” này, chỉ có ba mẹ và Tiểu biết, lâu rồi ai gọi, thế nên chính đều quên.

      Chẳng lẽ là ba ba ?



      Vỗ vỗ tay đứng dậy, cúi đầu nhìn thấy thân thể tuyết trắng mặc bikini, sắc mặt “phừng” cái, nóng như lửa, vừa nãy, cứ như vậy cùng

      Ai nha ai nha! được phép suy nghĩ! Ninh Hạ ngốc, Ninh Hạ ngốc! còn cho rằng còn có gì đó với sao? Ngu ngốc! cũng phải nữ chính trong tiểu thuyết ngôn tình nha!

      Nghĩ đến câu trước khi rời của Bùi Tử Nghị, muốn tìm ba của Lam Dịch Kỳ mượn người a!

      “Xem ra, lần này là trốn được rồi!”

      “Cái gì trốn được? Tôi sao?”

      giật mình cái, bi thống ngẩng đầu nhìn trời, trời ạ, người muốn tiêu diệt phải ?

      Cứng ngắc quay đầu lại, thuận tiện đem áo choàng bọc lại thân mình, cười gượng: “Hi! Hi! Lê tiên sinh, lâu gặp.” Chỉ mong vĩnh viễn gặp!

      Tên “gian phu” của – đồng chí Lê Mặc cười như cười về phía , gọng kính bạc phản chiếu ánh sáng lạnh, làm cho cả người có chút trầm.

      Lại , tên đàn ông này cùng tên vừa đều dễ chọc, có nên nhanh chút rời ?

      Nghĩ vậy, liền đứng dậy.

      Nhưng mà, tên kia động tác nhanh, ràng vừa rồi còn bước ưu nhã…

      “Lê, Lê Mặc! làm cái gì thế?!” kinh hãi, tên đàn ông này thế nhưng…

      “Tôi muốn làm gì, chẳng lẽ em biết sao?” cười ta.

      nổi giận: “Chúng ta kết thúc rồi!” Chỉ là chuyện đêm, a, , ngày mà thôi.

      Nghe vậy, cười đến trầm đáng sợ, mắt phượng sau tròng kính híp lại thành đường, lạnh lùng : “Kết thúc?”

      xong, cúi đầu hôn .

      Tên đàn ông này… “, bị người nhìn thấy!” nỗ lực né tránh, thân thể lại bởi vì động tác của mà khẽ run.

      dừng lại, như có điều suy nghĩ: “Đúng rồi, bị nhìn thấy…” Sau đó, tay ôm lấy , xoay người ném xuống hồ bơi.

      “A…!” thét chói tai.

      “Phù phù!” Bốn phía là nước bị nuốt hết, sặc mấy ngụm, sợ hãi làm quên mất kỹ năng bơi lội, cứ thế hồ đồ giãy giụa, càng ngày càng chìm xuống.

      Đột nhiên, ngang hông buộc chặt, cảm giác mình bị ôm nổi mặt nước, “Khụ khụ…” ho khan.
      Chương 14:

      Lê Mặc nhìn người phụ nữ trong ngực, biết nên giận né tránh hay nên thần phục dưới sức hấp dẫn của đây.

      Mắt to nhắm chặt, miệng khẽ nhếch, ra sức hít thở, áo choàng rơi xuống lộ ra bikini màu đen bao lấy bộ ngực đầy đặn, cánh tay mảnh khảnh bất lực ôm cổ , giống như là bè gỗ duy nhất của . Dưới nước, hai chân dạng to kẹp chặt eo của , hoàn toàn theo bản năng cầu cứu, vào giây phút này, là vô tận mị hoặc.

      mở mắt ra, đập vào mắt là áo sơ mi trắng ướt đẫm, vải vóc trở nên trong suốt, mơ hồ có thể thấy được lồng ngực rắn chắc.

      Tầm mắt lên, bỏ mắt kính gương mặt tuấn tú, vẻ mặt nhẫn, con ngươi đen nhánh, giống như vực sâu tội nghiệt làm cho người ta cam nguyện trầm luân.

      Lê… Lê Mặc?!

      đội nhiên nhớ ra, đây là tên đầu sỏ ném xuống nước, giận dữ: “Họ Lê, … Ngô!”

      Lê Mặc cũng chịu được người phụ nữ này vô tâm hấp dẫn nữa, tế bào toàn thân kêu gào, hôn môi , tiến vào , chiếm lấy , làm cho mà thét chói tai, làm cho mà rên rỉ, làm cho mà trầm luân, làm cho mà điên cuồng thể kiềm chế!

      Cúi đầu, hung hăng hôn lên miệng muốn chuyện, cần nghĩ cũng biết, cái gì, người phụ nữ này, rất có bản lãnh chọc giận .

      “Ngô…” Lưỡi nóng ướt của xâm nhập trong miệng , sâu như vậy, nhanh chóng đến cổ họng, cảm giác cằm của mình đều bị nuốt vào hơn nửa, người đàn ông này…

      “Ừ…” Trời ạ!

      Lê Mặc cảm giác mình muốn điên rồi, vì người phụ nữ này, liều sống liều chết bốn năm, lúc có được , hàng đêm mong mỏi, lúc có được rồi, lúc nào cũng mong mỏi! Bây giờ, cảm thấy toàn thân kích tình bành trướng, muốn lúc nào cũng quấn lấy , chia rồi lại hợp, giây rời!

      “Gọi tôi là gì?” thở gấp, giọng khàn khàn khêu gợi làm cho run rẩy.

      “Lê, Lê Mặc…” cắn răng trả lời.

      “Cái gì?!”

      “Mặc, Mặc!” Tôi gọi là Mặc!” thét chói tai ưỡn người lên.

      làm sao vậy?! rốt cuộc làm sao vậy?!

      “Còn muốn trốn tôi hay ?” tà ác uy hiếp bên tai , đồng thời, ngón tay ở trong cơ thể lỗ mãng quấy nhiễu, cọ xát.

      Trốn! Đương nhiên trốn!

      đóng chặt môi, chịu trả lời.

      cười , đột nhiên rút ngón tay ra, buông tay, đem ném vào trong nước, còn xoay người lên bờ.

      Thân thể đột nhiên hư làm cho sững người, sau đó là khát vọng càng lớn làm cho toàn thân run rẩy.

      Nhưng mà muốn làm vật cưng của để muốn làm gì làm, mặc kệ hay !

      Cắn chặt môi, trừng mắt nhìn tên đàn ông cứ như vậy vứt bỏ , còn tà ác chầm chậm thoát y trước mặt .

      Áo sơ mi cùng quần tây ướt đẫm bị cởi từng cái , lộ ra thân hình cường tráng khỏe mạnh.

      Cảm giác được tầm mắt đói khát của , Lê Mặc cảm thấy thân mình nóng như lửa. Cầu xin , mau cầu xin !

      Cầu xin , liền cho , cho toàn bộ!

      Vì cái gì còn cầu xin ?

      Chẳng lẽ bốn năm, còn đáng để bỏ xuống tự tôn mà mở miệng sao?

      tức giận trừng mắt nhìn người phụ nữ lơ lửng trong nước.

      Khuôn mặt nhắn ửng hồng, môi đào sưng đỏ, tóc dài ướt nhẹp dính vai, xinh đẹp quyến rũ giống như tiểu tinh!

      phút qua , hai phút qua … Năm phút qua

      Lê Mặc như kiến bò trong chảo nóng, mà trong nước vẫn nhúc nhích…

      Nhìn kỹ, đôi mắt khẽ nhắm, cái miệng khẽ nhếch, thổ khí như lan, gò má ửng hồng, càng thêm kiều diễm… Thân thể trong nước run lên nhè , làm cho sóng nước lăn tăn…

      Chương 15:

      Lê Mặc khó có thể tin, tiếng thở gấp khó đè nén kia còn có “ưm…” rên rỉ, phải là….!

      Mẹ nó! Người phụ nữ này tình nguyện chính mình làm cũng mở miệng cầu xin ! Người phụ nữ này, người phụ nữ đáng chết này!

      Lê Mặc giận dữ, “phù phù” nhảy xuống nước.

      Nhanh chóng bơi tới chỗ Ninh Hạ, tay ôm mang lên bờ.

      “Em…!” Lê Mặc nghiến răng nghiến lợi, hung hăng hôn môi .

      “Ừ…” Ninh hạ khó nhịn ngửa đầu.

      “A…” Thét chói tai, mười ngón tay luồn vào tóc , biết nên tiếp tục loại an ủi trí mạng này, hay là cự tuyệt làm càn khiến xấu hổ muốn chết.

      Sau đó, bốn ngày liên tiếp, chưa từng gặp Lê Mặc, cũng có tin tức gì về .

      nghĩ, có khả năng bị làm tổn thương.

      Như vậy cũng tốt, bản thân còn chưa thoát khỏi bóng ma của Bùi Tử Nghị, làm sao có thể cho tình chờ đợi lâu? Đau dài còn hơn đau ngắn, hãy coi hai ngày hoan ái kia như là giấc mộng .

      Giống như dự đoán, cuối cùng vẫn bị ép làm giáo viên cho Mục Sa Sa. có biện pháp, ba của Lam Dịch Kỳ - Tổng giám đốc Adams tự mình gọi điện thoại, cầu xin nhất định phải nghe theo lệnh của Bùi Tử Nghị, bởi vì thị trường của tập đoàn Mary ở Trung Quốc còn muốn dựa vào .

      Đành chịu, dưới ánh mắt phẫn uất của Lam Dịch, ngồi vào xe mà Bùi Tử Nghị phái tới.

      Hôm nay là thứ bảy, là buổi hẹn với Mục Sa Sa.

      Cho đến bây giờ, vẫn có cách nào tha thứ cho phá hỏng cuộc hôn nhân của .

      nghĩ, có người phụ nữ nào, có thể tha thứ cho kẻ thứ ba ? Trừ phi là thánh mẫu chuyển thế!

      tại, vợ chồng Bùi Tử Nghị ở khu biệt thự cao cấp mới.

      Tất cả các phương tiện đều cực kỳ đại, từ cổng chính đến biệt thự, dọc theo đường , bảo vệ tuần tra ngừng, cây còn trang bị camera 360 độ để theo dõi.

      Xe ra vào đều là Land Rover, Ferrari, Buick,…những hãng xe nổi tiếng.

      Kể cả chiếc xe đến đón cũng là chiếc Hummer H2, giá mới nhất cũng khoảng trăm hai mươi vạn !

      Mặc dù có bộ dạng như , nhưng sở thích lại giống đàn ông. Chẳng những thích vật lộn, bắn súng cùng những môn thể thao mạo hiểm, ngay cả xe cũng thích loại xe việt dã cường tráng hơn.

      từng, nguyện vọng lớn nhất của , chính là mua chiếc Hummer việt dã, nhưng mà về sau nguyện vọng này cũng theo việc ly hôn với Bùi Tử Nghị mà chết .

      nghĩ tới, bây giờ, có thể ngồi chiếc xe mình mơ ước bấy lâu! Đáng tiếc, có vui mừng, chỉ có phiền muộn.

      Chiếc Hummer qua cửa sắt màu đen, nhanh đường lớn trong biệt thự.

      nhìn hàng rào, khu vườn được chăm sóc tuyệt đẹp, khỏi hơi ghen ghét, từng, biệt thự của và Bùi Tử Nghị, cũng có sân cỏ xanh mơn mởn, cũng có vườn hoa đua sắc. Đó là công sức mỗi ngày bỏ ra, chỉ muốn cho những thứ tốt nhất, đẹp nhất…. Nhưng mà, cuối cùng có được…

      A, thôi, bây giờ muốn những thứ này cũng vô ích.

      chính là như vậy, mặc kệ vô tư thế nào, ở trong lòng vẫn như cũ bỏ xuống được.

      Xe dừng lại trước cửa biệt thự, dưới bậc thang đứng ba người.

      Là Mục Sa Sa cùng hai người làm, nam nữ.

      vừa mới xuống xe, Mục Sa Sa liền nhiệt tình chạy tới, kéo tay của , cười sáng lạn: “Chị Ninh Hạ, làm sao bây giờ chị mới đến? Sa Sa chờ rất lâu rồi nha!” xong, ủy khuất cong môi đào, rất đáng thương.

      Rùng mình cái, mỉm cười có lễ, dấu vết đẩy tay ta ra: “Xin lỗi, để ngài đợi lâu.”

      Adams tiên sinh ra lệnh cho nghe theo lời của Bùi Tử Nghị, vậy liền nghe lời đem gia đình làm chủ nhân thứ hai, như vậy, vị “phu nhân” trước mắt này dựa theo thân phận mà , xưng hô “ngài” cũng có sai nha?

      A di đà Phật, chỉ nghĩ nhanh chóng kết thúc buổi dạy, nếu , khó lòng bảo đảm ở trước mặt “chủ nhân” mà ói.
      myuyen thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 16:

      Làm như có phát khó chịu, Mục Sa Sa lại lên, lần này hai cánh tay siết chặt tay phải của , sức nặng đều đặt lên người , ác độc nghĩ, tiểu hồ ly tinh này phải là cố ý muốn kéo trật khớp đấy chứ?

      có gì, có gì, chúng ta mau vào thôi. Chị Ninh Hạ, ông chú cũng chờ lâu rồi, chị cũng biết ông chú ghét nhất là người trễ giờ! Tý nữa nếu mắng chị, chị cũng tức giận, em giúp chị, hắc hắc…”

      Nhìn như ngây thơ săn sóc lời , nhưng lại vô tình cố ý rạch nát miệng vết thương của

      nhắm mắt lại, cười nhạt, chịu đựng sức mạnh thô lỗ của ta về phía biệt thự.

      theo sau là nam nữ.

      “Làm sao bây giờ mới đến?” Vừa vào phòng khách, liền nhìn đến khuôn mặt tuấn tú cau có của Bùi Tử Nghị.

      Mục Sa Sa vội vàng buông ra, bổ nhào vào lòng , làm nũng : “Ai nha... Ông chú, người đừng tức giận nha! Chắc là đường chị Ninh Hạ có việc. Người như vậy hù dọa chị ấy nha! Nào, cười cái, cười cái …” , vươn tay bé thân mật kéo khóe miệng Bùi Tử Nghị.

      cười nhạt, nhìn màn ân ái sofa.

      Trong lòng cười lạnh, xe mà bọn họ phái tới còn chưa đến chờ ở cửa khách sạn rồi, đường kẹt xe cũng đường vòng. Như vậy mà còn có thể là muộn, chỉ có khả năng, ngay khi bắt đầu, người phái tới đón cố ý tới trễ.

      Biết đây là cái bẫy, vẫn phải chui vào, gánh chịu lỗi lầm này.

      Dù sao cũng chỉ có hai tháng! đề đơn xin luân chuyển công tác lên trụ sở chính, sau khi hỗ trợ Lam Dịch Kỳ hoàn thành nhiệm vụ lần này, hai tháng sau làm đặc phái viên đến chi nhánh tại Vancouver.

      Bùi Tử Nghị mất tự nhiên né tránh bàn tay bé của Mục Sa Sa, người trong ngực chính là lúc trước tự mình tuyển chọn, vậy bây giờ sao? Mục đích của đạt được, nhưng mà, nhìn nữ nhân cung kính đứng đối diện, lại cảm thấy hết thảy hư ảo, ngoại trừ chua xót trong lòng, còn có hối hận ngừng.

      Vốn dĩ hôm nay phải Nhật Bản công tác, nhưng mà qua Mục Sa Sa biết được ấy hôm nay tới, luôn luôn công tư phân minh vậy mà lần đầu tiên hủy bỏ lịch trình, từ buổi sáng liền ngồi đây chờ…

      “Ngồi im, như vậy còn ra thể thống gì!” Bùi Tử Nghị nửa nửa giả quát , ôm Mục Sa Sa nhắn xinh xắn ngồi xuống bên cạnh: “ sợ người khác cười chê sao!”

      Mục Sa Sa cười đến đơn thuần: “Ai chê cười chứ? Ai a? Em cùng ông chú của em thân mật, ai dám chê cười nào?” xong, khuôn mặt nhắn đỏ hồng liền vùi vào trong ngực Bùi Tử Nghị.

      Bùi Tử Nghị trong mắt lên tia vui, giọng: “Mục Sa Sa!”

      Mục Sa Sa ngừng lại, ngẩng đầu, vẻ mặt ủy khuất, như nghĩ ra cái gì lập tức chân tay luống cuống, rụt rè ngẩng đầu nhìn Ninh Hạ: “Ninh, chị Ninh Hạ… Em, em quên…”

      “Mục Sa Sa!” Bùi Tử Nghị khẽ quát, thanh lạnh lùng.

      Đột nhiên thân thể Mục Sa Sa chấn động, trong nháy mắt nước mắt lưng tròng, cái miệng nhắn khẽ nhếch, trông đáng thương.

      lẳng lặng nhìn màn trước mắt, đứng im , giống như mình trò khôi hài.

      Mục Sa Sa thấy vẻ mặt bình tĩnh của , đột nhiên từ sofa đứng lên, chạy tới chỗ , tay ôm lấy : “ Chị Ninh Hạ, em, em sai rồi… Chị, chị đừng tức giận… Chị đừng …”

      Giọng kia… đúng là làm cho người ta tan nát cõi lòng…

      thở dài, cảm giác chỉ trích cũng thương xót trong mắt mình rất hoàn mỹ rồi mới nhàng đưa tay vỗ vai ta, đồng thời, đối diện với gương mặt tuấn tú của Bùi Tử Nghị : “Tổng giám đốc Bùi, ngài sao phải làm như vậy, phu nhân dù thế nào cũng là “trẻ con”, ngài nghiêm khắc quá mức như vậy, biết hù dọa ấy sao!”

      Bùi Tử Nghị, tốt nhất hãy dạy dỗ lại vợ “trẻ con” của !

      Nghe vậy, đột nhiên Mục Sa Sa ngừng khóc, ngay lập tức lại khóc òa, giống như vật bị ủy khuất lớn.

      Sắc mặt Bùi Tử Nghị càng thêm khó coi, ngẩng đầu dùng ánh mắt phức tạp nhìn . trốn tránh, thậm chí còn tăng thêm ý tứ chỉ trích trong mắt.

      Hồi lâu, Bùi Tử Nghị đứng lên, nện bước chân ưu nhã mà tự tin thong thả đến trước mặt , đưa tay đem Mục Sa Sa ôm vào lòng, giống như che chở bảo vật nhân gian, ôn nhu an ủi: “Là ông chú sai. Sa Sa đừng khóc. Ông chú đau lòng.”

      Rất hiển nhiên, Bùi Tử Nghị hiểu làm sao an ủi, dụ dỗ “trẻ con”, ba câu, bốn chữ câu, giọng cứng nhắc khô khan, nhất là ra hai chữ “ông chú”, biết có phải cảm giác của sai lầm hay , thế nhưng nghe được thanh cắn răng của .

      Vui mừng gật đầu, vẻ mặt giống như chứng kiến cảnh người đoàn tụ, nhàng : “Đúng vậy, như thế này mới đúng nha! Trẻ con là rất dễ dụ dỗ! Vợ trẻ chồng “già”, là ông chú, càng cần phải nhẫn nhịn, tính xấu đổi, chẳng may chọc tức ấy chạy mất, ngài hối hận kịp nha!” xong, hả hê nhìn Bùi Tử Nghị mấy lần run rẩy khóe miệng… thích a!

      Lần này, Mục Sa Sa cũng ngừng khóc.

      Bùi Tử Nghị bị câu “chồng già vợ trẻ” của làm tổn thương , hít sâu mấy cái, mới có thể giữ nguyên vẻ mặt “si tình”, cúi đầu hôn cái lên trán Mục Sa Sa, ôn nhu : “Ngoan ngoãn, em rửa mặt thay quần áo , đừng quên, Ninh tiểu thư hôm nay đến dạy em đó.”

      Nghe vậy, Mục Sa Sa ngẩng đầu, nước mắt lưng tròng nhìn mười giây, sau đó, quay đầu xin lỗi với , mỗi bước đều cẩn thận, lưu luyến lên lầu.

      Ánh mắt Bùi Tử Nghị nhu hòa nhìn ta rời , cho đến khi rốt cục còn thấy bóng lưng của Mục Sa Sa nữa, mới chậm rãi thu hồi tầm mắt, đối diện với .

      khẽ cúi đầu, muốn ghen ghét cùng thương cảm trong mắt bị phát .

      Trầm mặc.

      … Khụ, cảm thấy… Tôi rất già sao?”

      đột nhiên hỏi làm có chút ngẩn ngơ.

      đợi trả lời, giống như bực mình vẫy vẫy tay: “Thôi, theo tôi.”

      , xoay người bước nhanh lên lầu.

      chậm rãi đuổi theo.

      Nhìn bóng lưng cao lớn của , có chút hoảng hốt.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 17:

      dẫn đến phòng sách .

      Trong phòng, trang trí đều là màu trắng.

      “Đây là phòng sách của Sa Sa. Tý nữa xuống ăn cơm trưa.” xong, đưa lưng về phía nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn thấy nét mặt của .
      xem đồng hồ, hơn 11 giờ rồi. từ chối, gật đầu : “Được.”

      Vài phút sau, Mục Sa Sa vào.

      Hai người lại ngọt ngào mấy câu, Bùi Tử Nghị liền rời .

      Mục Sa Sa sôi nổi kéo ngồi xuống bàn sách, cười ngây thơ, giống như màn kịch dưới lầu chưa từng xảy ra: “Chị Ninh Hạ, chị muốn dạy em cái gì?”

      cười, lấy chồng văn kiện từ trong túi ra, : “Phu nhân cần gọi tôi là chị, gọi tôi là Ninh Hạ là được rồi.” Dừng chút, cười đến đơn thuần vô hại: “ thế nào, tôi và Tổng giám đốc Bùi cũng cùng thế hệ, ngài gọi Tổng giám đốc Bùi là ông chú, vậy cũng nên gọi tôi tiếng mới đúng, gọi… chị, có phải là quá trẻ hay ?!” xong, còn khó xử cúi đầu.

      Muốn nhìn khó chịu, vậy cho ta càng thêm khó khịu.

      Nghe vậy, khuôn mặt nhắn của Mục Sa Sa cứng lại, nhưng rất nhanh lại khôi phục bộ dáng ngây thơ vô hại, động lòng người: “Được, Ninh Hạ.”

      thầm tán thưởng bé này lòng dạ thâm sâu, có thể ở trước mặt tình địch giữ nguyên biểu thiên chân khả ái lâu như vậy, dễ dàng nha!

      Tiếp theo, đưa tài liệu chuẩn bị trước cho ta, dạy ta những kiến thức cơ bản của thư ký từ việc soạn văn bản đến chỉnh lý tài liệu.

      Trong lúc ta thỉnh thoảng “vô tâm” dùng Bùi Tử Nghị đâm đao, lại lười so đo. là người công – tư ràng, nếu nhận việc này, nhất định làm hết sức. Cho nên, ngay từ khi bắt đầu, tận lực quên thân phận “tiểu tam” của ta, biết , nếu biết giấu giếm mà dạy bảo ta.

      Mặc dù Mục Sa Sa tâm cơ rất sâu, nhưng tư chất được tốt lắm, nhưng mà ta rất cố gắng, mỗi câu , ta đều nghiêm túc nhớ kỹ, thậm chí còn ghi lại, có thể thấy, ta muốn học tốt, cũng muốn làm thư ký của Bùi Tử Nghị.

      Lúc ăn cơm trưa, Mục Sa Sa và Bùi Tử Nghị lại trình diễn màn thân mật.

      cũng chẳng thèm để ý, phải thương tâm, mà là tỉnh ngộ.

      Giống như bây giờ, biết chuyện này lẩn tránh mà quay về điểm bắt đầu, như vậy, vì cái gì nhìn thoáng chút, mở cho chính mình con đường sống?

      Buổi chiều, năm rưỡi bài học mới kết thúc.

      Vốn dĩ, bọn họ còn muốn mời ăn cơm.

      Nhưng cảm thấy mình nhất thiết phải ở lại chịu khổ, vì vậy liền từ chối ra về.

      Chỉ là, nghĩ tới, Bùi Tử Nghị muốn đích thân đưa về.

      Mở cửa chiếc Hummer lúc sáng đến đón .

      “Xe này đẹp ?” Xe vững vàng lên cầu, đột nhiên mở miệng hỏi.

      giật mình, lập tức gật đầu: “Rất đẹp!”

      thích ?” tiếp tục hỏi.

      nghi ngờ nhăn mày lại, suy nghĩ chút, thành gật đầu: “Rất thích!”

      giống như thở phào nhõm, giống như có, : “Tặng cho .”

      “Hả?” kinh ngạc.

      quay đầu lại nhìn , cười : “ cần kinh ngạc như vậy, tôi , tặng cho .”

      kinh ngạc mới lạ! thu hồi vẻ mặt nghi hoặc, khách khí từ chối: “ công hưởng lộc…”

      “Tặng quà sinh nhật cho .” đợi xong, liền .

      nhíu mày: “Sinh nhật của tôi còn chưa tới. Hơn nữa, món quà này quá quý giá, cho dù là quà sinh nhật, tôi cũng thể nhận.” Món quà sinh nhật hơn trăm vạn, đúng là nhận nổi.

      “Tặng trước cho .” xong, liền dừng xe lại.

      Bây giờ mới phát , xe căn bản đường về khách sạn.

      “Đây là đâu?” hỏi, cỏ dại mọc đầy, hoang vu.

      lấy ra bao thuốc, rút điếu, châm lửa. Khói trắng phảng phất trong khí.

      “Xuống theo tôi chút.” trả lời vấn đề của , mà bá đạo ra lệnh. Vừa dứt lời, mở cửa xuống xe.

      gì, người đàn ông này sao có thể coi ai ra gì như vậy?!

      Đành chịu, chỉ có thể ngoan ngoãn xuống xe, ghi nhớ cấp căn dặn – vâng lệnh nghe theo.

      Đây là mảnh đất toàn lau sậy mọc cao quá đầu người, gió thổi tạo ra từng làn sóng, mang theo mùi thơm ngát làm say lòng người, làm cho người ta buông lỏng tâm hồn.

      theo sau , giẫm lên con đường xuyên qua rừng lau.

      Ở phía trước, cực kỳ im lặng, dưới trời chiều đỏ thẫm, chỉ có điếu thuốc lúc sáng lúc tối, làm cho cảm thấy được tồn tại.

      lâu, chúng ta liền đến bờ con sông .

      Nước sông trong suốt, ánh chiều tà chiếu xuống, ba quang lấp lánh.

      Làm cho kinh ngạc là, nơi này thế nhưng có cây cầu gỗ .

      Nhìn kỹ hẳn là xây lâu rồi, dấu vết loang lổ, ảm đạm, có chút tang thương cùng hoài niệm.

      Bùi Tử Nghị đến cuối cây cầu, cởi bỏ tây trang, kéo lỏng cà vạt, đặt mông ngồi xuống.

      Sau đó, hút hơi sâu, nhả khói ngẩng đầu nhìn phương xa.

      Sương mù nhàn nhạt từng luồng, lượn lờ, sau đó tiêu tan.

      tự chủ được dừng chân ở bờ, chịu tiến lên, luôn cảm thấy, cùng , vĩnh viễn xóa nhòa được khoảng cách.

      Hồi lâu, ném điếu thuốc xuống sông, thanh rất vang lên, quay đầu lại nhìn , ánh mắt mê man: “Em… tại sao lại quay về?”

      Vẻ mặt của làm cho khiếp sợ, phản ứng chậm nửa nhịp: “Công ty sắp xếp.” trả lời.

      “A.” tiếng, quay đầu nhìn về phía mênh mông lau sậy bên kia bờ sông.

      mảnh xanh lục, vầng sáng nhàn nhạt bao phủ, giống như nhân gian tiên cảnh.

      “Em… muốn trở về sao?” lại hỏi.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :