1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ nhân bị chồng ruồng bỏ: Giám đốc chớ chọc ta!- Thuần Khiết Đảng(Chương 41)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 5:

      “Ngươi còn chưa có ta biết, ngươi đến thăm ai?” che ô đến trước mặt ta, chắn lại nước mưa lần nữa, nhưng mà ta thà bị mưa ướt còn hơn đối mặt với nam nhân này.

      Cằm bị bàn tay màu mật ong ấm áp nâng lên, tầm mắt buộc phải nhìn vào khuôn mặt hoàn mỹ của Bùi Tử Nghị, lông mày tuấn nhăn lại, chứng tỏ chủ nhân của nó vui. vui? vui cái gì? Mang theo thắc mắc, ta xoay mặt làm cho cái cằm thoát khỏi tay , tầm mắt như ý muốn nhìn về phía Vạn Niên Thanh: “Là Tiểu .”

      “Tiểu ?” đỉnh đầu vang lên giọng khàn khàn, chắc là nhớ được, Tiểu , bạn thân của ta, người thân duy nhất của ta sau khi cha mẹ qua đời, phù dâu trong hôn lễ của chúng ta… Cũng đúng thôi, chưa bao giờ quan tâm đến ta sao có thể nhớ được bạn của ta cơ chứ?

      “Là bạn thân của ta.” muốn nhìn vẻ mặt cố gắng nhớ lại, hoang mang của , làm cho ta đau lòng.

      “Ừ.”

      Lần này người biết nên gì lại là , kỳ , chỉ cần giống ta: “Đừng buồn, hẹn gặp lại.” là được rồi, cần phải kéo tay ta giống như bây giờ, đứng ở dưới chiếc ô, khoảng cách giữa hai người chưa đến 10 cm.

      “Vậy…” hẹn gặp lại, còn chưa xong bị đột nhiên ôm vai làm cho dừng lại.

      “Ta tiễn ngươi.” Làm như thấy ánh mắt ngạc nhiên của ta, bá đạo lôi kéo ta về phía cổng.

      ra ta…” có thể tự về mình.

      “Ngươi mang ô.”

      “Dù sao…” ướt hết rồi.

      “Ngươi bị cảm.”

      “Ta có thể…” gọi taxi.

      “Câm miệng!” cúi đầu xuống, trừng mắt với ta.

      Bĩu môi, ta rất tủi thân, có thể về cùng với ngươi được ?

      quan tâm đến kháng nghị của ta, dứt khoát nhét ta ngồi vào ghế phụ mềm mại thoải mái của chiếc Ferrari màu đen.

      Đợi đến khi ngồi vào xe, trong tay còn cầm thêm chiếc khăn lông trắng.

      Khăn lông mềm mại thơm tho phủ lên mặt ta, cảm giác hai bàn tay ôn nhu lau mái tóc ướt, ta có chút thụ sủng nhược kinh, nhớ ngày xưa, khi còn là vợ cũng được đối xử như vậy! Chẳng lẽ nam nhân này có sở thích đặc biệt, luôn có hứng thú với nữ nhân thuộc về ?

      Run run nhận khăn lông từ tay , khóe miệng cứng ngắc giật giật: “Ta tự lau là được rồi.”

      Nghe vậy, con ngươi đen nhánh của nhìn chằm chằm ta, chăm chú mà chuyên tâm như thế, giống như giếng sâu, làm cho người ta nhìn ra, hồi lâu, mới nhìn chỗ khác: “Được.”

      Đợi đến lúc ta lau khô tóc vẫn thấy khởi động xe.

      “Ngươi…” lái xe sao?

      Quay đầu lại liền chống lại đôi mắt của , đôi mắt kia nhìn ta bao lâu rồi?

      “Ngươi chưa cho ta biết chỗ ở của ngươi?” bình tĩnh hỏi.

      “A… Đế đô.” Biết vô lý nhưng vẫn theo thói quen mà trả lời , cười tự giễu, thói quen là đáng sợ.

      “Ừ.”

      Phải chăng ta nhìn nhầm, thoáng kia, khóe miệng của khẽ cong lên, giống như… Mừng thầm?!

      đường im lặng.

      biết là Bùi Tử Nghị cố ý hay vô ý, quãng đường vốn chỉ mất nửa giờ vậy mà lại lòng vòng mất ba giờ, ta nghi ngờ có phải sau khi ly hôn hai năm, bây giờ đột nhiên gặp lại mới phát ta rất tốt, tranh thủ cơ hội này cùng ta ở chung chỗ!

      Xe vừa dừng lại, ta liền bỏ lại câu: “Cảm ơn, hẹn gặp lại.” Nhanh chóng mở cửa xuống xe, trời mới biết ta bị hành hạ suốt ba giờ sắp điên rồi!

      Ai ngờ, khi tay ta vừa mới chạm vào cửa xe bị nắm lại, giọng trầm thấp của riêng vang lên bên tai: “Ngươi có vẻ muốn nhanh chóng rời xa ta?”

      Nhanh chóng rụt tay trái lại giống như bị bỏng, đột nhiên tức giận, dựa vào cái gì mà như vậy? Năm đó đuổi ta ! Vì cái gì bây giờ lại dùng giọng điệu ai oán thất vọng mà chỉ trích ta! dựa vào cái gì?!

      Thét lên trong lòng như vậy nhưng ta vẫn nhu nhược mà thuận theo . Thậm chí dám quay lại nhìn , tầm mắt nhìn chằm chằm bóng dáng mơ hồ của hai người cửa kính xe: “Khụ… Ta muốn nhanh trở về thay bộ quần áo.”

      vẫn giữ chặt tay ta, đem ta chen vào giữa và cửa xe, chóp mũi quanh quẩn hơi thở nóng bỏng của , cơ thể thoáng chốc nóng bừng lên.

      Ở phía sau lên tiếng, giống như suy nghĩ xem có nên tin lý do của ta ?

      giây lại giây trôi qua, ta nhìn chằm chằm cửa kính lâu đến nỗi mắt đều mỏi, mới chậm rãi : “Vậy ngươi về nghỉ ngơi , ta gặp ngươi sau.”

      Ta vội vã đẩy ra bàn tay lưu luyến rời của , giống như chạy trốn lao ra khỏi xe, toàn thân run rẩy, gặp ta? Trừ khi ta muốn tự làm khổ mình!

      Ta thích! Trò chơi của kẻ thứ ba ta muốn chơi cũng chơi được!

      Trong xe, Bùi Tử Nghị chăm chú nhìn dáng người nhắn như chạy trốn kia, đến khi còn nhìn thấy bóng dáng của nàng mới chậm rãi dời tầm mắt, khởi động xe rời .



      “Tiểu Ninh!”

      chớp mắt nhìn tài liệu bên phải, tay ngừng gõ bàn phím, đối với người thèm gõ cửa liền xông vào coi như khí.

      “Tiểu Ninh xinh đẹp…” Lam Dịch Kỳ đặt mông ngồi lên đống tài liệu ta xử lý, biết xấu hổ cao giọng gọi, cố gắng gây chú ý.

      chịu nổi buồn nôn giọng , ngay cả tài liệu cũng nhìn, chỉ nhìn chằm chằm màn hình vi tính, dựa vào trí nhớ đem đống số liệu phức tạp đánh thành văn bản.

      “Tiểu Ninh tỷ tỷ xinh đẹp…” màu xanh đôi mắt lấp lánh ánh sao, hai tay chắp lại như cầu nguyện: “Cầu xin ngài, hãy giúp đỡ ta , người ta vừa mới đến, cuộc sống còn chưa quen làm sao tìm được bạn a?”

      mới lạ! Ít nhất ngày đó vừa xuống máy bay ngươi liền hẹn ba nữ tiếp viên hàng xinh đẹp!

      Bĩu môi, ta tiếp tục xem tài liệu.

      “Ninh Ninh…? Công chúa…? Sweatheart…?”

      gì hỏi ông trời, người nam nhân này làm sao có thể ghê tởm như vậy!!!

      Cầm tập tài liệu, mục tiêu ở phía : “Pằng!” Lần này rốt cuộc yên tĩnh…

      thèm quan tâm đến , trong đầu đều là gương mặt thâm trầm của Bùi Tử Nghị…









    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 6:

      Nhận lấy ly sâm panh từ người phục vụ, liếc nhìn Lam Dịch Kỳ chuyện trò vui vẻ cùng đám mỹ nữ, hổ danh là Hoa Hồ Điệp! Nhìn đám phu nhân, thiên kim cười đến cả người run rẩy!

      Vô lực trợn trừng đôi mắt, ta đúng là tự làm khổ mình, vì hai ngày nghỉ phép mà cùng tới buổi tiệc sinh nhật để chịu tra tấn về thị giác, thính giác, a, cả xúc giác! Hơn nữa, đây còn là tiệc sinh nhật do chồng trước chuẩn bị cho bà xã nay của !

      Lễ phép mà lại xa cách từ chối lời mời khiêu vũ của ông chủ lớn, né tránh nam nhân quấy rối, nhanh về phía sân thượng.

      Thở dài, còn tiếp tục ở đây ta điên mất!

      Dựa người vào lan can, tầm mắt vô định nhìn xuống hoa viên, a? Kia là cái gì?
      Trong rừng cây dưới lầu có hai bóng người, đứng thẳng, ngừng run run, chuyển động: “Ừ…” tiếng rên rỉ truyền ra.

      Ông trời ơi! Những người này cũng to gan quá ! Đến vườn hoa mà cũng…

      Ách… Rùng mình cái, chịu nổi!

      “Làm sao vậy? Rất lạnh sao?” Sau lưng vang lên giọng nam xa lạ làm ta sợ hết hồn, ly rượu trượt khỏi tay, rơi xuống đường đá dưới lầu: “Choang!”

      xin lỗi, làm ngươi sợ.”

      Bỗng nhiên quay đầu, đối mặt là gương mặt tuấn tú nho nhã, lịch . phải ngũ quan hoàn mỹ như Bùi Tử Nghị và Lam Dịch Kỳ mà là tuấn tú thanh nhã.

      Lấy lại tinh thần, khẽ mỉm cười với : “ phải, do ta hơi kích động.”

      Lúc này, dưới lầu truyền đến loạt thanh xột xoạt, còn có giọng oán hận của , nam nhân cùng ta đều nhìn xuống, từ trong bụi cây ra mặc âu phục màu trắng, dáng người có lồi có lõm kia hẳn là mỹ nữ. vừa vừa sửa sang lại y phục, bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía sân thượng nơi ta và nam nhân đứng, quả nhiên, là gương mặt cực kì xinh đẹp, nhìn thấy chúng ta nhìn nàng, hung hăng trừng mắt, khẽ nguyền rủa rồi về phía buổi tiệc.

      Bụi cây lại lắc lư, nam nhân mặc tây trang màu đen ra, hơi cúi đầu, từ vị trí của ta chỉ có thể nhìn thấy mái tóc gọn gàng đẹp đẽ cùng với thân hình cao lớn. rất cao, ít nhất cũng phải 1m85, áo khoác mở rộng, bên trong là sơ mi trắng cũng mở nửa, lộ ra làm da sáng bóng mê người. Nam nhân rời ngay mà là nhàn nhã đứng ở đám cỏ bên cạnh, lấy ra bao thuốc, rút ra điếu rồi hút, sau đó, ngẩng đầu, chậm rãi phun ra làn khói màu trắng.

      “Lê Thương!” Nam nhân bên cạnh ta đột nhiên giọng gọi, dọa ta lảo đảo, khó chịu quay đầu lườm cái, có chuyện gì vậy, tự nhiên vui vẻ như vậy!

      Nam nhân nhìn ta, đôi mắt phượng ôn nhu giờ tràn đầy lo lắng, theo tầm mắt của nhìn về phía nam nhân hút thuốc dưới lầu, đúng lúc chống lại đôi mắt, bỗng nhiên chấn động, trời ạ, đôi mắt của màu hổ phách! Vào ban đêm như thế này, đôi mắt màu hổ phách dưới làn khói giống như sói, sắc bén mà sít sao nhìn chằm chằm ta cùng nam nhân.

      Tầm mắt lướt qua nam nhân rồi nhìn về phía ta, cảm giác được nhìn sang, trong nháy mắt đó, sợ hãi làm cho ta xoay người, đưa lưng về phía .

      Tò mò lắng nghe động tĩnh phía sau, cảm giác được bỏ , chậm rãi quay đầu lại, nhìn bóng lưng càng ngày càng xa, lúc này mới thở ra hơi.

      “Ai.” Tiếng thở dài từ bên cạnh truyền đến, ta mới nhớ ra còn có người, quay đầu liền nhìn thấy vẻ mặt phức tạp của .

      “Có việc gì? Ngươi quen sao?”

      Nam nhân giật mình, gật đầu: “Em trai của ta!”

      “Em trai?” Nàng nhớ gọi nam nhân kia là Lê Thương, Lê? Vậy: “Ngươi là…”

      mỉm cười, khí chất ôn nhu thanh nhã dể dàng làm cho người ta cảm thấy thân thiết: “Ta là Lê Mặc.”

      Lê Mặc? Tổng giám đốc của Lê thị?

      Nhìn ra nam nhân lịch nho nhã như là cái người mạnh mẽ, quyết đoán, dùng bốn năm liền đem Lê thị sắp phá sản phát triển mạnh mẽ như ngày nay!

      ***

      đáng sợ a… Quả nhiên, nhìn người thể nhìn bề ngoài!

      nhàng vươn tay, lễ phép mỉm cười: “Ninh Hạ.”

      cũng cười, cười đến bí hiểm: “Ta biết.”

      Nhăn mày, cũng để ý, đều là người thương trường, có thể gặp qua ta. Huống chi, cười tự giễu, hai năm trước ta và Bùi Tử Nghị ly hôn truyền khắp thành phố S, nữ nhân “ biết phân biệt” như ta đúng là hiếm gặp! Với điều kiện của Bùi Tử Nghị, đừng là người vợ hữu danh vô thực, cho dù là tình nhân phải sống trong bóng tối cũng có rất nhiều nữ nhân muốn làm…

      Giống như nhìn thấu suy nghĩ của ta, Lê Mặc cười cười, làm cho ta cảm giác như tắm gió xuân: “Trong tuần lễ thời trang Paris năm ngoái, ta may mắn nhìn thấy Ninh tiểu thư từ xa.”

      Ta mở to mắt, có chút tin, từ xa nhìn mà có thể nhớ ta? Đùa ta sao? Đầu óc là máy ảnh à?

      Sau khi ly hôn cùng Bùi Tử Nghị, rút ra kinh nghiệm xương máu. Về sau ngoại trừ công việc bao giờ có bất cứ quan hệ gì với bọn người có tiền này hết, ách, trừ Lam Dịch Kỳ. Ta dùng công sức của mình để lên chứ giống bọn thiếu gia, tiểu thư khi sinh ra ngậm thìa vàng, cuộc sống của bọn họ, ta quen. Đây là lý do ta muốn tham gia mấy buổi tiệc thượng lưu xa xỉ này.

      Cười nhạt, mất lễ phép mà lại xa cách, ràng cho biết, ta muốn tiếp tục đề tài này.

      lại chịu buông tha, uống ngụm rượu đỏ, tiếp tục : “Ta nhớ hôm đó ngươi mặc chiếc váy màu xanh lam, đứng giữa những người ngoại
      quốc càng có vẻ nhắn xinh xắn.”

      biết có phải cảm giác của ta sai lầm hay , lúc lời này, ta thấy trong mắt như báo săn mồi, làm cho ta vô ý thức sợ hãi. Thậy may, lúc này Lam Dịch Kỳ đến đây.

      Rèm cửa bị vén lên, Lam Dịch Kỳ thân tây trang màu bạc cười cười xuất trước mắt chúng ta.

      “Ninh, ngươi biết tìm chỗ.” xong, vươn cánh tay dài ôm ta vào lòng, gò má thân mật cọ sát cổ ta, hơi thở mang theo mùi rượu nhàn nhạt.

      Ta nhíu mày, tửu lượng của khá cao, nhưng khi uống rượu tính tình giống như trẻ con, đặc biệt là lúc hơi say, thích nhất quấn người.

      Ta áy náy mỉm cười với Lê Mặc: “ xin lỗi, say.”

      Lê Mặc cũng cười lại, nhưng nụ cười kia ráng đạt đáy mắt: “ có gì.”

      “Ai vậy?” Lam Dịch Kỳ lười biếng chuyện bên tai ta, hơi thở ấm áp phun lên da thịt.

      Ta tức giận trừng , sau đó vội vàng từ biệt Lê Mặc: “ xin lỗi, Lê tiên sinh, chúng ta trước.”

      Lê Mặc cười gật đầu, ta phát từ đầu tới cuối nhìn Lam Dịch Kỳ cái.

      Gần như cõng Lam Dịch Kỳ vén rèm lên vào đại sảnh.

      Đến gần đại sảnh, Lam Dịch Kỳ đem mặt ra khỏi cổ ta, trước đó còn lén lút cắn cái, rất , tê tê dại dại.

      Ta trừng mắt nhìn , cười cười, hai tay như cũ ôm ngang hông ta: “Ninh, buổi tiệc này vui chút nào, chúng ta về ?”

      vui? có mỹ nữ ngươi thích sao?”

      “Ha ha, chỉ có Tiểu Ninh hiểu ta! Chụt” Hôn lên gò má của ta cái.

      Trong buổi tiệc thượng lưu như vậy, Lam Dịch Kỳ bề ngoài tuấn mỹ lại quan tâm ánh mắt người khác, ta đỏ mắt lườm , dám nhìn mọi người, cúi đầu xuống: “ phải muốn về sao, thôi.” xong liền kéo .

      “Giám đốc Lam.” thanh quen thuộc vang lên phía sau, trái tim đập thình thịch, ta thừa nhận chính mình rất ngu, mặc dù làm ta tổn thương, mặc dù chúng ta ly hôn hai năm, nhưng mà ta có cách nào bình tĩnh mà đối mặt với .

      Xoay người, cảm giác bàn tay của Lam Dịch Kỳ siết chặt bên hông, ngẩng đầu liền nhìn thấy mỉm cười dịu dàng với ta, nhìn đôi nam nữ đối diện, ôn nhu : “Tổng giám đốc Bùi, Bùi phu nhân.”

      buồn cười, hai năm sau, ta lại phải gọi phá hoại gia đình ta là Bùi phu nhân?! Danh hiệu đáng lẽ thuộc về ta, ra miệng dễ dàng, ngắt quãng, ra, ta chưa từng quan tâm ba chữ “Bùi phu nhân” này, ta chỉ quan tâm .

      Thị giác con người có điểm mù, dù cố ý hay vô ý, cũng có tình huống như vậy, ví dụ như người gặp qua người, ngươi vẫn nhìn chằm chằm nhưng lại biết trông như thế nào, mặc quần áo gì, cách khác, đôi mắt của ngươi nhìn nhưng lòng của ngươi nhìn . Theo khoa học giải thích, thần kinh thị giác làm cho trong tiềm thức của ngươi bỏ quên , để tiến vào đầu óc của ngươi.

      Điểm mù, vào lúc này, là cứu tinh của ta.

      Chỉ cần việc gì có quan hệ với Bùi Tử Nghị, ta liền tự nhủ là được tin, nhất là khi bên cạnh còn có Mục Sa Sa.

      Mở to đôi mắt, chào hỏi, nhìn mà như nhìn.

      “Đây chính là kiều thê của Tổng giám đốc Bùi, Mục tiểu thư?” Giọng lười biếng của Lam Dịch Kỳ vang lên bên tai, rất dễ nghe, như tiếng đàn violon: “Quả nhiên xinh đẹp, quốc sắc thiên hương a.”

      Ngươi khen cứ khen, bóp ta làm gì?!

      Ta thầm bấm bụng cái.

      “A..!” rên lên tiếng, sau đó cúi người, mập mờ bên tai ta: “Bảo bối, cần vội…”

      Lam Dịch Kỳ thanh rất thấp, nhưng ta có thể khẳng định hai người đối diện có thể nghe ràng, bởi vì “Bùi phu nhân” lập tức cười khanh khách.

      Ta xấu hổ đỏ mặt, cũng dám lại làm gì Lam Dịch Kỳ, luôn thích đổi trắng thay đen.

      Chột dạ len lén liếc nhìn Bùi Tử Nghị, khuôn mặt hoàn mỹ có nụ cười chế nhạo nhàn nhạt, vẻ mặt như xem đôi vợ chồng son liếc mắt đưa tình, cùng chút quan hệ.

      Trong lòng có chút đau, cúi đầu xuống, hơi nghiêng người, người khác nhìn như ta thẹn thùng, làm nũng với Lam Dịch Kỳ, kỳ ai trong thấy tự giễu cũng khổ sở của ta.

      Giống như cảm giác được ta thương tâm, bàn tay bên hông nắm chặt, ngẩng đầu mỉm cười với Bùi Tử Nghị: “Tổng giám đốc Bùi, Tiểu Ninh nhà ta uống hơi nhiều, chúng ta quấy rầy nữa.”

      Câu “Tiêu Ninh nhà ta” của Lam Dịch Kỳ làm cho trái tim ta ấm áp, mà ngay cả tay ôm lấy hông của ta cũng đều trở nên mạnh mẽ, vững chắc, làm cho ta có cảm giác được bảo hộ.

      “A? sao?” Tiếng cười của Bùi Tử Nghị vang lên đỉnh đầu: “Ta còn muốn Sa Sa học tập Ninh tiểu thư chút kinh nghiệm làm trợ lý đâu…”

      Trái tim như ngừng đập, đến cả công việc mà ta từng làm cũng muốn cho nàng sao?

      Ta ngẩng đầu nhìn đôi vợ chồng trước mặt, tầm mắt dám nhìn Bùi Tử Nghị, chỉ có thể hướng về phía mặc bộ âu phục màu tím.

      “Đúng vậy, nghe đại thúc trình độ làm việc của Ninh tiểu thư rất cao.” Thấy ta nhìn nàng, Mục Sa Sa kiều tựa vào người Bùi Tử Nghị, khuôn mặt nhắn tinh xảo cười hồn nhiên, rất đẹp, xinh đẹp làm ta có chút buồn nôn.

      Đại thúc, đúng vậy, nữ sinh như nàng rất thích học theo phim Hàn Quốc gọi người như vậy. Nhớ ngày xưa, lần đầu nghe thấy nàng ở công ty gọi Bùi Tử Nghị như vậy, ta khó chịu rất lâu, già lắm rồi sao?!

      Lam Dịch Kỳ cười cười, ta cảm thấy trong nụ cười có tia lãnh ý: “Xin lỗi, nhà ta Tiểu Ninh làm việc quả rất tốt, nhưng mà còn có mở lớp dạy học
      đâu. Tạm biệt!”

      xong liền ôm ta, có chút huênh hoang xoay người rời .

      Xoay người trong nháy mắt, ta nhịn được mà nhìn về phía Bùi Tử Nghị, buông thõng tay, đôi mắt đen sắc bén nhắm lại, gương mặt hoàn mỹ giống như trong trí nhớ, khóe môi mang theo nụ cười nhạt, làm cho người ta cảm thấy khó hiểu.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 7:

      “Cái gì vậy?” Mục Sa Sa chu cái miệng nhắn, tức giận nhìn hai người ôm nhau rời , ôm lấy thắt lưng mạnh mẽ của Bùi Tử Nghị, khuôn mặt nhắn ở trước ngực mè nheo.

      Bùi Tử Nghị cúi đầu xuống, cưng chiều cười với nàng tiếng, bàn tay màu mật ong vỗ vỗ lưng trần như ngọc của nàng, thanh trầm giống như sợ giai nhân trong ngực sợ hãi: “Ngươi muốn nàng dạy ngươi như vậy sao?”

      Mục Sa Sa ngẩng đầu lên, dẩu môi, mắt to vòng vo chuyển động, bộ dáng xinh đẹp động lòng người lại có chút tinh quái, làm cho Bùi Tử Nghị càng thêm dung túng: “Vâng! Nhất định phải là nàng, hơn nữa chỉ cần nàng thôi!”

      Nghe vậy Bùi Tử Nghị buồn cười lắc đầu, ngón tay thon dài vuốt cái mũi hếch lên: “Được, ta thử lại lần nữa.”

      Mục Sa Sa thỏa mãn gật đầu, mở miệng: “ lời định a!”

      lời định.” xong, cúi người hôn môi nàng chút, làm cho hai gò má ửng hồng vùi vào ngực mình.

      Cầm ly rượu trong tay, uống ngụm, khóe mắt vừa vặn bắt gặp Lê Mặc tiến vào, nâng ly gật đầu cười với .

      Lê Mặc liếc mắt nhìn người làm nũng trong ngực , khóe môi mập mờ giương lên, cũng nâng ly rượu chậm rãi gật đầu, mắt phượng đen nhánh thâm thúy giống như dòng nước xoáy.

      Lam Dịch Kỳ đem Ninh Hạ ngủ thiếp nằm giường lớn mềm mại, nàng lười biếng như mèo con “Ưm…” tiếng, đầu cọ xát gối bông tìm vị trí thoải mái, môi đào bĩu bĩu làm như thỏa mãn.

      Lặng yên ngồi xuống bên người nàng, ngón tay trắng nõn thon dài vén sợi tóc rơi má ra sau tai.

      Gần như vậy có thể thấy lông mi dài còn vương nước mắt hơi run rẩy, Lam Dịch Kỳ dừng lại động tác, xác định nàng tỉnh lại, mới chậm rãi cúi người, nụ hôn như lông vũ rơi khuôn mặt nhắn, dùng chăn bao trùm lấy thân thể thướt tha: “Ngủ ngon, công chúa của ta.”

      Con người a, khi quen với công việc bận rộn, đột nhiên nhàn rỗi quen. Mà tại, ta chính là có cảm giác như vậy. Vất vả bán thân đêm đổi lấy hai ngày nghỉ phép nhưng biết nên làm gì?! buồn bực!

      Ngồi trong quán cà phê ở tầng hai của Đế đô, bộ thể thao màu xanh nhạt ta mặc hợp với gian hoa lệ, ưu nhã này.

      Uống hớp cà phê đen, đường sữa, đắng làm ta muốn le lưỡi. Ta phát , ta chính là thích làm khổ mình, ràng rất ghét cà phê đen đắng ngắt nhưng lần nào cũng muốn uống. Nếu là trước kia, vào ngày nghỉ, ta cùng Tiểu xuống phố dạo chơi hoặc ở lại biệt thự xa hoa của Bùi Tử Nghị làm vợ hiền giặt quần áo, nấu cơm, giống như bây giờ…. Ai… rất nhàm chán!

      “Chúng ta lại gặp mặt!”

      Trước mắt đột nhiên tối sầm, ghế đối diện có người ngồi xuống, những lúc lười biếng nhàm chán như thế này, thần kinh của ta luôn chậm chạp, mãi đến khi đối phương giơ tách cà phê lên ta mới phản ứng, ngẩng đầu, nam nhân thân tây trang trắng bạc cười híp mắt nhìn ta: “Lê, Tổng giám đốc Lê?”

      Ta có chút kinh ngạc, hình như Đế đô là sản nghiệp của kình địch của nha? Ban ngày đến chơi sợ người khác mưu bất chính sao? Ách, đúng rồi, tối hôm qua cũng tham gia buổi tiệc nữa mà.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 8:

      Tối hôm qua, chính là bữa tiệc sinh nhật mà Bùi Tử Nghị đặc biệt chuẩn bị cho vợ của , là lãng mạn, lúc trước ta cùng kết hôn đoán rằng ngay cả năm sinh của ta cũng biết.

      “Ninh tiểu thư, ngươi lại thất thần rồi, biết có phải vì ta rất nhàm chán hay ?”

      A, bối rối! “, phải đâu.” Ta cười xin lỗi, chỉ vào đầu mình: “Có đôi khi chỗ này phản ứng hơi chậm.”

      Nghe vậy, cười , kết hợp với khí chất lịch tao nhã người quả rất mê người.

      “Hy vọng Ninh tiểu thư hài lòng với khuôn mặt của ta.”

      “A…” Hỏng rồi, hình như ta nhìn quá chăm chú rồi, cúi đầu xuống lén le lưỡi, biết nên cái gì, chỉ có thể ấp úng sang chuyện khác: “A… Tổng giám đốc Lê đến bàn công việc sao?”

      Mắt phượng sau tròng kính lóe lóe khiến ta giật mình, ánh mắt kia làm cho ta cảm thấy sợ hãi.

      lắc đầu: “ phải.”

      “Ồ.” Ta nâng tách cà phê lên uống ngụm, tính cách của ta hoạt bát đáng , phải là nữ nhân giỏi chuyện, hơn nữa nội dung lại liên quan đến kinh tế.

      Ba mươi giây im lặng, ta muốn chào tạm biệt với , ở chung chỗ với ta có cảm giác giống như con cừu nhát gan.

      Ngay khi ta để tách cà phê xuống, đột nhiên mở miệng: “Ninh tiểu thư hôm nay có rảnh ?”

      “A?” Ta kinh ngạc.

      “Ta muốn mời Ninh tiểu thư cùng ăn cơm trưa, biết Ninh tiểu thư có thể cùng ?”

      “A…” Ta có rảnh nhưng muốn nha.

      Đáng tiếc, cho ta cơ hội cự tuyệt, phần ba giây sau, ôn nhu lại bá đạo kéo ta ra khỏi ghế, tiện tay để lại hai tờ tiền bàn: “Nếu trả lời coi như Ninh tiểu thư đồng ý, vậy chúng ta thôi.”

      Ta kịp phản ứng, cứ như vậy bị kéo vào xe.

      “Ngươi…” cần giúp ta thắt dây an toàn đâu.

      Hơi ngửa ra sau, cố gắng cùng duy trì khoảng cách thích hợp, tuy rằng người có mùi hương rất dễ chịu, nhưng mà…

      “Muốn ăn cái gì?” Lúc chuyện vẫn cài dây an toàn giúp ta, nghiêng mặt qua, trong giây phút đó, hai người chúng ta gần như là mũi đối mũi, hơi thở ấm áp của phun mặt ta làm cho toàn thân ta nóng bừng.

      Cái dây an toàn này cài lâu a…

      “Ăn đồ Nhật được ?” Dường như lại nhích lại gần chút, hai mũi hơi lệch, đôi môi gần như chạm vào nhau, khuôn mặt trong tầm mắt trở nên mơ hồ…

      thích sao? Vậy đồ ăn Pháp thế nào?” Giọng của dễ nghe… A, phải… Rốt cục nhờ đến bàn tay ta tự do, mặc dù tay thể so sánh với bả vai vững chắc của , ta vẫn ra sức đẩy, nhưng mà, vì cái gì toàn thân như có chút sức lực nào hết?

      “Cũng thích?”

      Phù ~ Ta thở ra hơi, cuối cùng cũng cài xong nha!

      Xe hơi rẽ phải, lên đường cao tốc: “Người…” giống như băn khoăn nghiêng nghiêng đầu: “Hình như giống nhau.”

      Ta ngẩn người, lập tức phản ứng kịp, đúng vậy, bộ dạng ngây ngốc mỗi khi nhàn rỗi của ta quả cùng bình thường thông minh khôn khéo, ưu nhã dịu dàng đúng là trời vực. Ta ngượng ngùng cười tiếng, biết nên trả lời thế nào.

      liếc nhìn ta qua gương chiếu hậu, giọng trầm thấp ưu nhã có phần vui vẻ: “Nhưng mà rất đáng . Ta thích!”

      A? Ta kinh ngạc, sau đó toàn thân nóng bừng như lửa đốt, giọng mập mờ trầm thấp kia làm cho người ta miên man suy nghĩ. Ta giật khóe môi cứng ngắc, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

      “Gọi ta là Lê Mặc.”

      “Cái gì?”

      “Ta gọi ngươi Tiểu Hạ, ngươi gọi ta Lê Mặc, bỏ Tổng giám đốc Lê , Ninh tiểu thư gọi gọi lại rất phiền a.”

      Ta nhíu mày, rất phiền sao?

      “Gọi thử lần .” cười đến ôn nhu mê người, đặc biệt là đôi mắt phượng kia, sáng trong lấp lánh rất hấp dẫn.

      Trong lòng nghĩ phải từ chối, nhưng mà ra tại sao lại là: “Lê Mặc…”

      Hơn nữa, lại còn là thanh mềm mại nhàng, làm cho ta nổi cả da gà, đây là giọng của ta sao? Kêu rên trong lòng, là mất mặt!

      dám nhìn , cúi đầu xuống, tự phỉ nhổ bản thân mười giây vì chứng háo sắc.

      Được nữ nhân dùng thanh mềm gọi tên của mình, giống như có luồng điện chạy dọc toàn thân. Lê Mặc chỉ cảm thấy hạ thân căng thẳng, mắt phượng lóe lóe, ngay cả bàn tay lái xe cũng tự giác run run.

      Điều chỉnh lại hô hấp rối loạn, qua gương chiếu hậu nhìn nữ nhân bên cạnh cúi đầu, cổ trắng nõn thon dài làm người ta muốn cắn cái.

      Tóc đuôi ngựa rũ xuống, che khuôn mặt trái xoan thanh tú.

      Đó là khuôn mặt mà chờ đợi bốn năm, nàng là người mà đợi bốn năm, bây giờ, rốt cục có thể lại gần sao?

      Môi mỏng mấp máy, mắt phượng cơ trí chợt lóe lên, lúc này đây, để nàng chạy trốn nữa.

      Tại sao lại chuyện? cho rằng ta quyến rũ chứ? phải đâu?! Ta có nha! Ta cũng biết tại sao lại gọi như thế? buồn bực!

      “Đến nơi rồi.” Giọng mang theo chút vui vẻ vang lên đỉnh đầu.

      Ngẩng đầu, chóp mũi vô tình chạm phải cái cằm bóng loáng của : “A… xin lỗi…”

      cười : “Tiểu Hạ hình như rất khẩn trương.”

      “Có, có sao?”

      có, có đâu.” nghịch ngợm nháy mắt với ta, bắt chước giọng điệu của ta đáp lại.

      Khuôn mặt thoáng cái đỏ bừng, ta xấu hổ, ý thức bĩu môi: “Sao lại bắt chước ta?!”

      giúp ta tháo dây an toàn, đôi mắt phượng xinh đẹp giấu sau tròng kính hiểu sao làm cho tim ta loạn nhịp. Ta chắc chắn nhìn ta, hơn nữa còn nhìn ta chớp mắt.

      Nuốt nước miếng: “Ừ, ta…. Ngô!”

      Môi bỗng dưng bị người che lại, hàm răng bị sức mạnh cạy mở ra, lưỡi dài nóng bỏng mang theo hơi thở cuồng dã trượt vào khoang miệng, quấn lấy lưỡi ta, dây dưa, trêu chọc.

      Cánh tay vô lực đẩy vai , thân thể dần dần mềm mại bán đứng lý trí của ta.

      Sáu năm, sáu năm chưa từng hưởng qua hương vị tình dục. Hai năm đầu là vì thầm mến Bùi Tử Nghị mà giữ gìn. Hai năm tiếp theo vì là vợ của nên giữ gìn. Hai năm cuối cùng vì nghĩ đến cuộc hôn nhân thất bại mà giữ gìn… Trong trí nhớ, ta đem tất cả tinh thần cùng tình cảm đặt hết vào người ta, dù biết như vậy ngu xuẩn, nhưng mà ta vẫn cố chấp làm nữ nhân ngốc!

      Đúng vậy, ta quên, ta là nữ nhân, là nữ nhân có nhu cầu, đối với tình , ta như người bị lạc sa mạc, khi nhìn thấy hình ảnh hòn đảo, kích phát dục vọng mãnh liệt.

      Cảm giác bàn tay của giữ lấy gáy ta, ghế ngồi chậm rãi hạ xuống, thân thể to lớn đè lên, ta biết làm sao rồi liền trầm luân trong đó.

      Lê Mặc vội vàng cướp hết hương vị ngọt ngào trong miệng nàng, mùi vị mà mong mỏi bốn năm!

      So với trong tưởng tượng càng thêm ngọt ngào mê người.

      Động tác của nàng thành thục, hoàn toàn bị động làm cho nội tâm Lê Mặc chiếm được thỏa mãn lớn nhất, ngay bây giờ, muốn đè nàng dưới thân mà thương phen, nhưng mà, vẫn chưa thỏa mãn rút ra đầu lưỡi của mình, đôi môi sưng đỏ của nàng lưu luyến liếm chút, nhìn khuôn mặt ửng đỏ của nàng cất giọng khàn khàn gợi cảm: “Tiểu Hạ…”

      “Ừ?” Lười biếng đáp tiếng, nhàng mở mắt ra, trong mắt dâng lên tầng nước cùng tia hoang mang.

      “Người có nhớ ta ?” Lê Mặc quỳ gối giữa hai chân của nàng, giảm bớt sức nặng người nàng.

      “Ngươi? Là Lê Mặc a?” Mắt to mờ mịt.

      Lê Mặc thở dài, dù sớm biết kết quả nhưng vẫn khỏi thất vọng, nàng quên. Ngón tay trắng nõn bồi hồi vuốt ve mặt nàng, nữ nhân này đối với tình nam nữ luôn hồn nhiên, vô tư, có cảm giác, tất cả đều vì nam nhân kia sao?

      Tuy có ghen chút, nhưng thể thừa nhận, ta còn phải cảm ơn .

      “Đúng vậy, ta là Lê Mặc, nhớ kỹ, ta là Lê Mặc, người trở thành nam nhân của ngươi, Lê Mặc!”

      “A?” Ta giật mình cái, rốt cục có phản ứng, phải đâu, cái hôn mà thôi, liền muốn trở thành nam nhân của ta sao? Ta mặc dù bảo thủ nhưng cũng chưa đến trình độ này nha! Ta cũng muốn chịu trách nhiệm: “A, cái kia, cần đâu…”

      Ta dám khẳng định, mắt phượng nheo lại ràng là uy hiếp ta, bất quá chỉ là thoáng qua mà thôi: “Cần, nhất định cần, nhất định phải cần!”

      “Nhưng mà…” Ta muốn tìm bạn trai nha?

      có nhưng mà, bắt đầu từ bây giờ, ta, Lê Mặc, muốn theo đuổi người, Ninh Hạ!”

      Mỗi khi dừng lại, ta tự chủ mà gật đầu, sao?

      “Cho nên, Tiểu Hạ, ngươi phải chuẩn bị tốt tâm lý nha? cưới được ngươi ta thể dừng lại!”

      Cưới? Sao lại đến cưới vậy?

      Tốc độ này có quá nhanh ?

      cho ta cơ hội suy nghĩ, lái xe đến cửa liền ôm ta xuống xe.

      “Thả, thả ta xuống…” Ta từ chối, bị người ôm như vậy hay chút nào.
      cúi đầu, cho ta nụ cười mập mờ khêu gợi, sau đó tiếp tục ôm ta vào trong quán.

      Ta muốn tranh chấp với trước mặt mọi người, đành phải làm đà điểu rúc vào ngực .

      Nghe thấy cùng nhân viên chuyện với nhau, đoán rằng là khách quen ở đây. Lỗ tai nóng lên, đầu óc trống rỗng thể suy nghĩ, biết tại sao lại thành cái tư thế này… quá sức tưởng tượng!

      Đây là nhà hàng Nhật, tổng cộng có hai tầng, mỗi tầng được chia thành các phòng riêng.

      Ta lén ngẩng đầu nhìn cái, coi ai ra gì ôm ta lên tầng.

      Sau lưng truyền đến tiếng ồn ào, nội dung bị ta tự động lược bỏ.

      Chúng ta căn phòng trong cùng phía đông, ở cửa có nhân viên mặc kimono đứng chờ, sau khi giúp chúng ta mở cửa liền rồi .

      “Có thể để ta xuống được chưa?” gian vắng lặng, ta nhịn được lạnh mặt , lần đầu tiên bị người ôm lại khắp nơi, hy vọng đây cũng là lần cuối cùng!

      bị dọa bởi lửa giận của ta, ngược lại còn cười cười, ánh mắt nhìn ta giống như nhìn con mèo con giương nanh múa vuốt, tràn đầy thích cùng cưng chiều.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 9:

      Lần này lại ngoan ngoãn thả xuống, ôn nhu : “Muốn cởi giầy sao?”

      Trừng mắt nhìn , hai chân vừa chạm đất liền bước nhanh ra cửa.

      “Này, em đâu vậy?” Cánh tay bị giữ chặt.

      chút đề phòng liền ngã vào lòng , giãy giụa : “Buông tôi ra, tôi muốn về!”

      đâu?” vẫn cười, nhưng vui vẻ trong mắt dần biến mất.

      “Đừng có động tay động chân!” Cảm giác bàn tay bên hông ôm càng chặt, đỏ mặt trách mắng.

      Ai ngờ những buông tay, mà còn ôm về phía phòng riêng, ngay sau đó cửa liền khép lại.

      … Lê Mặc!” quát khẽ, người đàn ông này có chuyện gì vậy, vừa nãy còn khiêm tốn lễ phép (tất nhiên, cái hôn kia tính), chớp mắt liền biến thành người khác.

      ôm ngồi xuống Tatami (đệm lót của người Nhật), nghe được gọi , khóe môi nhếch lên: “Có chuyện gì sao?”

      rốt cuộc muốn làm gì? Chỉ là nụ hôn thôi…” Tại sao lại thành phải lấy a? Ngang ngược lại bá đạo!

      nụ hôn?” Nghe vậy, cười lạnh: “Em có biết tôi chờ đợi nụ hôn này bao lâu rồi ?”

      A? Sao lại đến chuyện này rồi?

      “Cái này quan trọng… thả tôi xuống trước !” xong, tiếp tục giãy giụa muốn thoát khỏi xiềng xích của .

      nam quả nữ ôm ôm ấp ấp như vậy còn ra thể thống gì!

      “Đương nhiên quan trọng!” gầm .

      bị làm sợ hết hồn, kinh ngạc nhìn quên giãy giụa.

      cũng ý thức được hành động của mình, hít sâu vài cái, sắc mặt tốt hơn nhiều, môi mỏng cong lên, trở về bộ dạng ôn nhã lúc đầu.

      “Tiểu Hạ.” khàn khàn : “Có lẽ em tin, nhưng mà tôi thích em, thích em, trước kia rất lâu liền thích em… Bốn năm này, tôi liều sống liều chết, biến Lê thị từ đống bùn nhão phát triển như ngày hôm nay. Người khác đều tôi vì tiền tài địa vị, nhưng mà có ai biết, tôi làm như vậy chỉ vì người phụ nữ, vì người phụ nữ ở bên tôi vào lúc tôi khó khăn nhất…” xong, cúi đầu nhìn .

      Giật mình, bị mệt mỏi cùng chân thành trong giọng của kinh sợ, ngoan ngoãn buông lỏng cơ thể, mặc cho cởi giầy của sau đó lại ôm chặt.

      “Là tôi sao?” hỏi.

      “Ừ.” gật đầu.

      “Tôi… nhớ …” Có từng gặp nha…

      Nghe vậy, cười thê lương: “Tôi biết, đêm đó em vui vẻ hạnh phúc vì được làm thư ký cho học trưởng mà em thầm mến.”

      “A…” Hình như đúng là có chuyện như vậy.

      Bốn năm trước sao? Buổi sáng thông qua cuộc tuyển chọn của Bùi thị, lại được Bùi Tử Nghị bổ nhiệm làm thư ký riêng, kiềm chế được vui sướng liền mình đến quán bar uống rượu ăn mừng.

      Từ trước đến giờ chưa bao giờ uống rượu nên vừa uống liền say, khi say là chuyện lung tung, còn muốn tìm người để thổ lộ, bất chấp tất cả liền kéo cái người đến để nghe niệm kinh…

      “Người kia… phải là ?” nhớ , người đó còn bị nôn khắp người nha…

      Lê Mặc gật đầu, nhìn vẻ mặt xin lỗi kia của , khỏi mỉm cười, ấy còn có thể nhớ lại, dễ dàng.

      A! giật cả mình, nhưng mà, cũng có làm chuyện gì để phải nhớ mãi quên nha? Làm sao có thể đây? Chẳng lẽ vì bị nôn sao? đâu? Chẳng lẽ thích bị ngược đãi?!

      “Nghĩ cái gì thế!” Có thể ánh mắt của quá ràng, vừa tức giận vừa buồn cười gõ cái lên trán tôi.

      vuốt cái trán rồi làm mặt quỷ với , đáng ghét, gõ bị ngốc đấy! Vào ngày nghỉ đầu óc vốn bình thường, giờ lại còn bị gõ nữa!

      cười , sau đó chuyển thành cười to, thế nhưng ôm nằm ngửa Tatami, tiếng cười càng lúc càng lớn.

      Bịt lỗ tay muốn ngồi dậy, lại bị kéo trở về, nằm trong lòng .

      Dưới thân là cơ thể của , chóp mũi thoáng qua hương vị người , đột nhiên cảm thấy mặt nóng lên, bao lâu rồi chưa cùng nam nhân tiếp xúc thân mật như thế? , hẳn là chưa từng có. Trước khi kết hôn với Bùi Tử Nghị là có đối tượng, sau khi kết hôn là cho phép có đối tượng, sau khi ly là muốn có đối tượng… Nghĩ đến đây, 28 năm qua, ngoại trừ người cha mất, cuộc sống cá nhân chưa từng có đàn ông xuất quá.

      “Đừng động, để cho tôi ôm chút…” Giọng hơi khẩn cầu làm cho tự chủ mà thuận theo, lẳng lặng nằm trong ngực , cảm giác mình như con mèo con.

      thể tưởng tượng nổi, vì sao chỉ mới vài giờ, lại làm cho sinh ra ý muốn thuận theo người đàn ông này? Luôn tự giác khuất phục , còn thỉnh thoảng lộ ra vẻ yếu ớt…

      “Xem ra em quên chuyện xảy ra đêm hôm đó.”

      Chuyện gì? phải chuyện nôn lên người sao?

      “Thôi, chuyện quá khứ cứ để nó qua … Quan trọng là tại…” đột nhiên xoay người đè tôi dưới thân, đợi tôi phản ứng liền vùi mặt vào cổ, hơi thở nóng ướt phun lên làn da, cảm giác tê dại xa lạ làm toàn thân tôi mềm nhũn, : “ tại… Em ở bên cạnh tôi, trong lòng tôi… Đây mới là điều quan trọng nhất!”

      Sau đó, nỉ non tên của , ngậm lấy dái tai của , dịu dàng lại tuyệt vời mà khiêu khích.

      chưa bao giờ biết sức chống cự của mình ở phương diện này lại kém như vậy, trong khoảnh khắc đó, lại tự nhiên có xúc động muốn cùng tiếp tục…

      Nhưng mà, cũng chỉ là trong nháy mắt mà thôi.

      Lý trí nhanh chóng quay trở lại.

      thể! Nếu như, hôm nay người đàn ông này cùng quen biết, hề có chút tình cảm nào, có lẽ cùng . Dù sao tất cả mọi người đều trưởng thành, tình đêm cũng là chuyện bình thường. Nhưng mà, là Lê Mặc, từ cử chỉ cùng lời của , ràng là có tình cảm với ! Cho nên, thể, trước khi chưa xác định được tình cảm của đối với vượt quá giới hạn kia. khi thân thể có liên hệ vấn đề tình cảm càng thêm rắc rối, muốn sau này chia tay trong vui, hoặc là, trở thành kẻ thù của nhau.

      “Đừng như vậy…” nỗ lực duy trì tỉnh táo dưới trêu đùa của , hai tay đẩy ra.

      “Vì sao?” Đáng chết! Thanh của sao lại khàn khàn khêu gợi như thế!

      “Tôi… Còn hiểu cảm giác của đối với tôi…” Cho nên, hay là… Chứ như vậy .

      Nghe vậy, giật mình, rồi lại cười cười, hiểu, chỉ là khi ngẩng đầu lên, nét mặt của vô cùng nghiêm túc.

      được.” : “Ninh Hạ, em cho rằng bốn năm này tôi biết gì về em sao? Em sai rồi, trong bốn năm này, chuyện của em tôi đều xem ở trong mắt. Em hề mềm yếu nhưng cũng mạnh mẽ như em tưởng tượng… Bây giờ, em đối với tình chỉ sợ tránh kịp, nếu như chờ em chủ động tìm hiểu tôi, vậy có lẽ cả đời tôi cũng thể bước vào thế giới của em!”

      Toàn thân chấn động, sai, chính là như vậy, từng lần làm cho thương tích đầy mình, còn can đảm để lại tin tưởng vào tình , vào số mệnh nữa… chỉ có thể tin tưởng chính mình, chỉ có chính mình mới làm mình bị thương, chỉ có chính mình mới chính mình…

      Nhưng mà, muốn như thế nào?

      chớp mắt nhìn thẳng , bỏ sót biểu cảm nào của , người đàn ông này cũng ôn hòa vô hại như biểu của a!

      cười khẽ: “Thân thể của em cho tôi biết…”

      Đột nhiên, có cái gì chen vào giữa hai chân, kinh hãi, là chân của .

      “Ừ…” kêu rên, thế nhưng dùng bắp đùi vuốt ve hạ thân của .

      cần phải đẩy ra, nhưng mà cơ thể lại nghe lời, chịu khống chế nổi lên phản ứng.

      Đây là hậu quả của việc cấm dục nhiều năm a!

      rất hài lòng với biểu của , nụ cười lại sâu hơn, : “… Những năm này, cuộc sống của em có đàn ông… Điều này cho thấy trong lòng em vẫn có hình bóng của …”

      …” đương nhiên biết “” trong miệng là ai. Đó là vết thương chưa lành, chính cũng muốn đụng đến, làm sao cho phép người ngoài như nọ kia!

      tức giận đẩy ra, nhưng mà bất động như núi, thậm chí còn đem hai tay của giữ chặt đỉnh đầu.

      “Thả tôi ra!” quát.

      cười đến bí hiểm: “Những năm này, tôi hiểu em còn hơn chính em. Thân thể là bức tường đầu tiên của em, phải phá tan nó tôi mới có thể tiến vào… Tiểu Hạ… Tôi có đúng ?”

      Này, người đàn ông này là ma quỷ sao?

      sợ cái gì đều bị trúng! Đúng vậy! Những năm này sống cuộc sống của ni , chính là muốn cho bất kỳ nam nhân nào hy vọng tiến vào cuộc sống của mình.

      Giống như lúc trước , khi thân thể có liên hệ, vấn đề tình cảm càng thêm phức tạp, mà đây phải kết quả mong muốn…

      “Ngô…” , thế nhưng lại hôn !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :