1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Nữ đế xinh đẹp: Bảy phu tranh sủng - Tiểu Điệp Yêu (XK,NP)(8/155) (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 5: Tướng phủ ra oai


      Nguyệt Mộng Tâm xoay người lại , ánh mắt nàng chuyển động, liếc nhìn nam nhân trung niên trước mắt. Dángngười ông ta cao, mặc bộ trường bào màu xanh hoalệ, khuôn mặt tuấn tú. người ông ta thể nho nhã, đôi mắt u ám lộ ra tia hào quang. Nam nhân nàytâm cơ khó lường.


      - Tâm nhi, ta nghe nô tài thông báo ngươi tỉnh. Thânthể có khỏe hơn chút nào ?


      Nguyệt Bạch Thu đến bên cạnh nàng ngồi xuống, hỏi:


      - Phụ thân, nữ nhi sao. Khiến cho phụ thân lo lắng.


      Nguyệt Mộng Tâm cúi đầu, liếc mắt nhìn ông ta rồi trảlời.


      Nguyệt Bạch Thu hôm nay đúng là có nhã hứng. Mườilăm năm qua, ông ta chưa từng liếc nhìn đứa con này. Hôm nay lại đến đây thăm nàng, c đíchhẳn là có mụkhác, rốt cuộc là có dụng ý gì?


      - có việc gì là tốt rồi. Đêm hôm đó, ngươi đãnhìn thấy cái gì?


      Con ngươi của Nguyệt Bạch Thu lóe lên tia sáng u, giọng hỏi.


      - Nữ nhi nghe thấy có tiếng đánh nhau ở hậu hoa viên,trong lòng tò mò nên chạy qua xem. Nhìn thấy cảnh Dạ vương gia giết người, ta rất sợ hãi, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.


      Khuôn mặt Nguyệt Mộng Tâm lúc này có chút tái nhợt,đáy mắt tràn đầy hoảng sợ, kể lại việc đêm hôm đó. Nàng cũng kể việc nhìn thấy Dạ vương gia và nữ nhân tằng tịu với nhau.


      - Vậy sao? Đêm hôm đó, nhị muội của ngươi cũng rất hoảng sợ, nàng ngất xỉu sau hậu hoa viên.


      Nguyệt Bạch Thu nhìn nàng, đáy mắt có chút thất vọng.


      Dạ vương gia gặp chuyện hay ở phủ Thừa tướng,tuy rằng Dạ vương gia truy cứu nhưng cũng thoát được quan hệ.


      Hoàng thượng vừa nghe được chuyện này xảy ra, liền vô cùng tức giận, muốn phái người điều tra việc này, xem thử rốt cuộc là kẻ nào dám ám toán Dạ vương gia. Nhưng cuối cùng lại vì mấy câu của Dạ vương mà truy cứu nữa.


      Có thể thấy được, hoàng thượng rất sủng ái Dạ vươnggia. Hoàng thượng tuổi tác cao, lại đắm chìm trongtửu sắc, xử lí việc trong triều cũng như trước, tại đúng là thời điểm các vị vương gia tranh giànhđịa vị. Nhưng ngay lúc này, hoàng thượng bỗng dưng lại gọi Dạ vương gia cầm quyền ở biên cương trở về kinh thành. Tâm của đế vương rất khó dò, phải tính toán chút cho tương lai sau này.


      Nguyệt Mộng Tâm lập tức hiểu , ra nữ nhân đêmhôm đó tằng tịu cùng với Dạ vương gia chính là nhị tiểu thư của phủ Thừa tướng, nàng ta quả to gan tày trời!Nhìn bộ dạng trầm tư của Nguyệt Bạch Thu, nửa buổi cũng câu nào, nàng liền cảm thấy có chútnhàm chán. ra là đến tra hỏi chuyện này, trong lòng nàng thở dài, nhưng là câu tiếp theo của NguyệtBạch Thu khiến cho nàng có chút cảnh giác.


      - Hai tháng nữa có lễ Bách Đoạn Hoa, cũng là lúc tuyểnthái tử phi. Trong khoảng thời gian này, ngươi chú ý học tốt lễ nghi .


      Nguyệt Bạch thu thoáng ngập ngừng, chậm rãi .


      Nhị nữ nhi đêm đó bị kinh sợ, bây giờ trở nên điênloạn. Bây giờ, chỉ còn đem hy vọng đặt người Đại nữ nhi và tam nữ nhi. người gả cho thái tử, mộtngười gả cho Dạ vương gia. Đến lúc đó có chuyện gì xảyra cũng có dính dáng gì đến .


      - Vâng, nữ nhi học tập tốt, phụ lòng phụthân kỳ vọng.


      Nguyệt Mộng Tâm cúi đầu nhu thuận .


      Nguyệt Mộng Tâm thoáng nhíu mày. Trách đượcông ta lại an bài cho nàng ở trong căn phòng này, ra nàng còn có giá trị lợi dụng.


      Giơ tay vuốt khuôn mặt của mình, nàng yếu ớt cười. biết trước kia mẫu thân của Nguyệt Mộng Tâm làm bằng cách nào, dùng loại nước thuốc che khuôn mặt tuyệt thế tao nhã của nàng. Gương mặt bâygiờ của nàng chỉ được coi là thanh tú mà thôi. Nhưng cũng là nhờ có cách này mới khiến cho Nguyệt MộngTâm sống sót qua mười lăm năm.


      Nguyệt Bạch Thu vừa , lâu sau lại có hai nữnhân hung hăng tiến tới, còn mang theo hai nha hoànđằng sau.


      Nguyệt Mộng Tâm nhận ra hai nữ nhân này, người mặc bộ váy lụa màu xanh là Cốc thị. Nàng ta búi tóc lên, mái tóc gọn gàng với những cây trâm tinh xảo. Thân thể bà ta mềm mại tươi đẹp, khuôn mặt như hoa đào, đôi mắt xếch lên có chút tàn độc, vừa đoan trang lại vừa phúquý.


      Còn nữ nhân bên cạnh Cốc thị chính là Tam tiểu thư củaphủ Thừa tướng, Nguyệt Như Điệp- là đệ nhất tài nữ của Yến Vũ quốc. Nàng ta mặc bộ váy dài màu vàngnhạt, thanh cao mà hào phóng. Mái tóc được búi lên,xinh đẹp hơn với cây ngọc trâm Hồ Điệp tuyệt mĩ. Lôngmày đẹp, mũi thon cao thẳng, đôi môi đỏ nhạt, da trắngnhư tuyết, eo thon đôi mắt trong như nước. Nàng liếc mắt nhìn Nguyệt Mộng Tâm, dường như có chút hả hê.


      Lăng Hương nhìn thấy người tới, sắc mặt có chút thay đổi, trong đáy mắt tràn đầy sợ hãi, cúi đầu run giọngnói:


      - Phu nhân. Tam tiểu thư.


      - Đóng cửa lại -- Khuôn mặt Cốc thị lạnh như băng, khẽ phất tay, uy nghiêm .


      Lăng Hương lo lắng nhìn về phía nàng, rồi vòng qua, nhàng đóng cửa lại.


      Trong lòng Nguyệt Mộng Tâm cười lạnh, xem bộ dạngcủa bọn họ, hình như là vội vàng đến đây để dạy dỗnàng. đúng là có thiện ý, nhưng mà nàng cũng phải dễ bị khi dễ.


      Cốc thị ngồi ghế, sắc mặt khó coi nhìn chằm chằmNguyệt Mộng Tâm. Lúc này,trong lòng bà ta rất tứcgiận, nhị nữ nhi là đứa con mà nàng thương nhất lại trở nên điên loạn, còn phải do ả tiện chủng nàygây ra.


      - Quỳ xuống, nhìn thấy phu nhân còn mau quỳxuống.


      nha hoàn ở bên lên tiếng quát nàng.


      Nguyệt Mộng Tâm nhìn thấy nàng ta ỷ chủ ra oai, hai tay ôm ngực, ánh mắt trầm xuống, thanh lạnh lùng vanglên:


      - Tại sao ta phải quỳ?


      Cốc thị và những người trong lòng kinh ngạc nhìn nàng.Bình thường, nàng phải sớm lo sợ, quỳ trênmặt đất, tùy ý để người ta chửi mắng, đánh đập sao?


      - Làm càn, phu nhân ở đây, ngươi còn chịu quỳ xuống.


      Sắc mặt nha hoàn hoàn đại biến, nàng ta đến trướcmặt Nguyệt Mộng Tâm, giơ tay lên định tát nàng.


      Nguyệt Mộng Tâm nhanh chóng chế ngự cổ tay nàng ta, vươn tay tát mấy tát lên mặt nha hoàn kia, thanh âmthanh thúy ngừng vang lên trong gian.


      - Dừng tay, con tiện chủng này, ngươi ăn tim hùm mậtbáo rồi sao, còn mau dừng tay cho ta. Ngươi lên giữ chặt nàng lại.


      Lúc sau, Cốc thị mới hoàn hồn, trong lòng tức giận, run rẩy kêu nha hoàn bên cạnh mình lên.


      Nguyệt Mộng Tâm dừng lại, nhìn bộ dạng thê thảm củanha hoàn lúc này, nàng cười nhạt. Ánh mắt có chút âmlãnh, xem ngươi còn dám lên mặt, chó cậy gần nhà, gàcậy gần chuồng nữa .


      Trước kia, Nguyệt Mộng Tâm bị nha hoàn này hành hạ rất nhiều, bây giờ nàng muốn đòi lại tất cả. Hơn nữa nàng có cái chủ ý, nàng nên ngây ngốc ở trongphủ Thừa tướng, có lẽ nàng phải rời . bằng trước khi , lưu lại cho bọn họ chút kỷ niệm tốt.


      - Nhị nương, miệng của cẩu nô tài này rất thúi, ta giúp người thanh trừ.


      Nguyệt Mộng Tâm vẻ mặt tươi cười, cười khẽ mà .


      - Đồ con hoang, ngươi đừng nghĩ rằng Như Băng điênrồi, ngươi có thể được chọn làm Thái tử phi, ta khôngcho ngươi toại nguyện, tiện chủng.


      Sắc mặt Cốc thị tái nhợt, tức giận mắng. khôngngờ, tiện chủng này trước giờ khi nhìn thấy nàng đều sợđến mức hồn bay phách lạc bây giờ lại dám nhìn thẳngnàng, còn dám đánh nha hoàn của nàng. Hôm nay, nàng phải làm cho tiện chủng này trở nên điên loạn giống nhưnữ nhi của nàng.


      Nguyệt Như Điệp đứng ở bên khẽ nhíu mày, nàngcảm thấy hôm nay Đại tỷ có chút khác lạ. Nhưng là trong đầu suy nghĩ, có lẽ do cha đồng ý cho nàng tham gia tuyển Thái tử phi, nàng cho là bản thân có thể trở mình. Nghĩ đến đây, đôi mắt Như Điệp có chút tàn:


      - Hừ. Nương, hôm nay phải dạy dỗ tiện chủng này thậttốt, để cho nàng biết lợi hại của mình.


      Nguyệt Mộng Tâm nhíu nhíu mày, đúng là mẹ nào con nấy. Hai chữ tiện chủng này khó nghe. Nàng lạnh lùng nhìn hai nha hoàn tiến tới, trong lòng tức giận vô cùng. Nguyệt Mộng Tâm lắc mình, nhanh chóng giơ tay đánh các nàng hai tát. Hai nha hoàn đột nhiên bị đánh, đầu óc có chút choáng váng.


      Nàng lách mình, giơ tay chế ngự cổ của Nguyệt Như Điệp, đem nàng ta chắn trước người mình, nhàng cười. Nụ cười của nàng thanh lệ mà cao nhã, ánh mắtthâm thúy lên tia sát khí:


      - Nhị nương, ngươi nghĩ thử xem, nếu ta khắc đóahoa mặt tam muội...có phải là xinh đẹp hơnkhông?


      - Tiện chủng, mau thả Như Điệp ra.


      Cốc thị thấy con mình bị chế ngự, trong lòng chấnđộng, chân tay lập tức luống cuống, hoàn toàn mất vẻ uy nghiêm thường ngày.


      Nàng mất Như Băng, Như Điệp dù thế nào cũngkhông được xảy ra chuyện gì. Nếu để cho lão gia biết,hậu quả thể tưởng tượng nổi.


      Sắc mặt Nguyệt Như Điệp tái nhợt giống như tờ giấy,đáy mắt tràn đầy sợ hãi. Nàng thể bị hủy dung,nàng còn phải dựa vào khuôn mặt này để trở thành Tháitử phi của Yến Vũ quốc. Nàng tuyệt đối thểgiống nhị tỷ, thất thân lại trở nên điên loạn.


      - Đại tỷ, xin lỗi. Là Như Điệp sai, Như Điệp bồi tộivới đại tỷ. Tỷ có thể thả ta ra hay ?


      -Thả ngươi, ha ha. biết vừa rồi ai mới kêu ta làtiện chủng.


      Nguyệt Mộng Tâm giọng cười lạnh, tại biếtsợ. Bàn tay nàng nhàng di chuyển lên khuôn mặt củaNguyệt Như Điệp.


      Thân thể Nguyệt Như Điệp có chút run rẩy, đáy mắy mờ mịt mang theo tầng hơi nước, nàng ta nhìn Cốc thị,run giọng :


      - Nương, cứu ta.


      - Nhị nương, nếu ngươi dám sai nha hoàn tiến lên, ta sẽđộng thủ.


      Giọng của Nguyệt Mộng Tâm êm dịu nhưng lạikhiến cho lòng người lạnh lẽo vô cùng.


      Cốc thị thấy ý định trong đầu mình bị Nguyệt MộngTâm xem thấu, liền lạnh lùng :


      - Ngươi muốn như thế nào mới chịu thả người?


      - Kêu hai nha hoàn kia trói ngươi lại, sau đó đem khăn nhét vào miệng ngươi. Các ngươi nếu dám có ý đồ gìkhác, mặt của nàng ........sợ là tam muội muốn làmThái tử phi cũng được rồi. Đúng rồi, sau khi các ngươi buộc xong trong hai người trói người kia.Nhanh chóng làm theo lời của ta.


      Nguyệt Mộng Tâm cười lạnh .


      Hai nha hoàn kia nghe nàng vậy liền oán độc nhìnnàng, hung ác tới mức muốn ăn tươi nuốt sống nàng ngay tại chỗ này. Kêu các nàng trói chủ mẫu, đến lúc đóngười chết thảm nhất chính là các nàng.


      - Được, lời định, ngươi nhất định phải thả NhưĐiệp ra.


      Cốc thị tức giận đến mức toàn thân phát run. Từ trước đến giờ, nàng chưa từng bị sỉ nhục như vậy. Ả tiện chủnggiống như biến thành người khác, hôn mê ba ngày,nàng sao lại trở nên lợi hại như vậy?


      Bị Nguyệt Mộng Tâm uy hiếp, Cốc thị kêu hai nha hoàn kia trói mình lại rồi nhét khăn vào miệng. Đáy mắt bà ta lên tia độc, khiến cho người ta phải rùng mình.


      nha hoàn khác cũng bị trói lại rồi nhét khăn vào miệng. Nha hoàn bị trói đứng bên yêntĩnh nhìn Nguyệt Mộng Tâm, ý tứ muốn kêu nàng thảngười ra.


      - Đại tỷ, nương làm theo lời của tỷ rồi, tỷ thả ta ra cóđược ?


      Nguyệt Như Điệp nịnh nọt .


      - Yên tâm, ta thả ngươi, lát nữa còn thương ngươi chút.


      Nguyệt Mộng Tâm vuốt khuôn mặt của Nguyệt Như Điệp, nhàng cười .


      Trong lòng Nguyệt Như Điệp run lên. biết tại saonữ nhân này tự dưng lại trở nên điên cuồng như vậy.Trước kia, nàng khi dễ nàng ta rất nhiều, hơn nữa còn sai khiến tiểu Thu đẩy nàng vào trong hồ. Nếu như nàng ta biết chuyện này là do mình bày trò, nàng đem mình xử lí như thế nào? Càng nghĩ càng sợ hãi, thân thể NguyệtNhư Điệp ngừng run rẩy.


      - Lăng Hương, ngươi trói nàng ta lại.


      Nguyệt Mộng Tâm phân phó Lăng Hương ngâyngốc ở bên.


      Lăng hương lấy lại tinh thần, nàng bị màn này hù cho sợ hãi, toàn thân đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt tái nhợt, quỳ mặt đất :


      - Đại tiểu thư, người mau thả tam tiểu thư và phu nhân ra. Nếu lão gia biết được còn mạng đâu.


      Nàng bất quá chỉ là cái nha hoàn, chuyện phạmthượng này nàng thể làm. Nếu như làm liên lụy đến cha mẹ, nàng giúp được đại tiểu thư, chỉ biết cầu xin đại tiểu thư mau dừng tay rồi cầu lão gia và phunhân tha thứ.


      Nguyệt Mộng Tâm nghĩ tới nàng lại nhát gan như vậy, đáy mắt lộ ra vẻ vui. Nàng làm như vậy liên lụy đến nàng, vốn định mang theo nàng ra phủ,sau đó an bài cho nàng cái đường ra. Nhưng là bây giờ có lẽ cần.


      Thời gian càng lâu bị người ta phát , việc này đối với nàng cũng có lợi. Trong lòng hạ quyết định,vươn tay đánh vào gáy của Nguyệt Như Điệp. Cảm giác được trước mắt tối sầm, nàng ta liền té xỉu mặt đất.


      Nguyệt Mộng Tâm nhanh chóng đánh về phía nha hoàn kia, nha hoàn kia muốn thét lên nhưng lại bị nàng che miệng lại. Nguyệt Như Tâm dùng sức đánh nàng ta ngấtxỉu.


      Lăng hương sợ hãi vô cùng, nàng biết Đại tiểu thư gây ra họa lớn, sắc mặt tái nhợt nhìn Nguyệt Mộng Tâm,trong đôi mắt tràn đầy lo lắng.


      - Đại tiểu thư, người nhanh.........


      Lăng Hương chưa kịp hết bị Nguyệt Mộng Tâmđánh ngất.


      Nguyệt Mộng Tâm tự nhiên thấy được lo lắng trong đôi mắt của nàng, trong lòng cảm thấy ấm áp. Nha đầunày, lớn tiếng như vậy còn mạng đâu.


      ¸.•♥•.¸¸.•♥• Hết chương 5 •♥•.¸¸.•♥•.¸
      Last edited by a moderator: 1/9/16
      bornthisway011091Chris thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      Truyện rất hay, nữ 9 rất mạnh mẽ, kiên cường, mình thích hehe. Thanks nàng @vulinh , nàng nhiều, mau post chương tiếp nha :037::037::037:
      vulinh thích bài này.

    3. tuyết thiên băng

      tuyết thiên băng Well-Known Member

      Bài viết:
      272
      Được thích:
      300
      truyện rất hay ta đọc văn án đã thấy thích rồi....nữ chính trước hay sau xuyên qua dị thế đều xinh đẹp thông minh như thế chỉ là sau này tăng thêm nét thành thục thôi :060::060::060:
      tính cách nữ chính rất hợp nha tks nàg :038::038::038:
      ủnh hộ nàg hết mình :grin::grin::grin::cute::cute::cute:

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 6: Đốt phủ Thừa tướng


      Cốc thị nhìn thấy tất cả mọi người đều bị Nguyệt Mộng Tâm đánh ngất xỉu, trong lòng hoảng sợ. Nhìn bộ dáng nàng tươi cười tiến đến phía mình, đôi mắt bà ta lộ ra vẻ sợ hãi, thân thể dịch chuyển. Tiện chủng này rốt cuộc muốn làm gì nàng?



      Nguyệt Mộng Tâm ngồi xổm người xuống, ngón tay thon dài cầm lấy cằm của Cốc thị, nàng dùng lực rất mạnh, khiến cho xương cốt của bà ta giống như bị bóp nát vậy. Cốc thị liều mạng lắc đầu, muốn hét lên nhưng lại giãy dụa phát ra tiếng.



      Nâng cằm Cốc thị lên, nàng cẩn thận xem xét khuôn mặt của bà ta. Cho đến khi nàng cảm giác được bà ta sợ đến mức toàn thân run rẩy, hồn bay phách lạch.



      Nguyệt Mộng Tâm nhàng cười, ôn nhu :



      - Nhị nương, đa tạ ngươi những năm này chăm sóc, chiếu cố cho ta. Hôm nay chúng ta hãy cùng nhau tính toán mọi nợ nần.



      Cốc thị phát ra thanh ô ô. Bà rất đau, đau đến tận xương tuỷ, nước mắt cứ như thế mà tuôn trào. Từ đến lớn, bà luôn được ăn ngon mặc đẹp, phu quân cũng rất sủng ái bà, chưa bao giờ bà phải trải qua mùi vị đau khổ này.



      Trong đầu Nguyệt Mộng Tâm lên hình ảnh Nguyệt Mộng Tâm lúc trước bị bà ta đánh mắng, khi dễ, chóp mũi có chút đau xót.Trong lòng truyền đến hồi đau đớn, đôi mắt nàng híp lại, đáy mắt lộ ra tia sáng lạnh như băng sương. Nguyệt Mộng Tâm dùng sức giơ tay tát vào mặt Cốc thị.



      Trong gian an tĩnh, làn khói xanh toả ra từ lư hương lượn lờ trong trung như nhảy múa, sau đó từ từ biến mất. Tiếng bạt tai lại ngừng vang lên.



      Cốc thị sớm bị Nguyệt Mộng Tâm đánh cho ngất xỉu, cả khuôn mặt bà ta sưng đỏ như đầu heo. Cho đến khi thoả mãn nàng mới buôn tay ra.



      Đứng trước mặt Nguyệt Như Điệp, nàng hừ lạnh, tiển thể cho nàng ta mấy tát sau đó cầm lấy dây thừng ở bên đem nàng ta trói lại. Tiếp đó là Lăng Hương, nha hoàn bị nàng đánh ngất xỉu.



      Thấy mình buộc chặt, nàng cướp hết đồ trang sức người Cốc thị và Nguyệt Như Điệp rồi ra ngoài đóng cửa lại.



      Theo trí nhớ trước kia, nàng tìm được rất nhiều ngân phiếu và châu báu trong gian phòng của Cốc thị. Nguyệt Mộng Tâm mang tất cả bỏ vào túi của mình, những thứ này đủ cho nàng sống cả đời rồi.



      Sau đó, nàng đến kho chứa củi, nhìn chỗ ở trước kia của Nguyệt Mộng Tâm, trong lòng vô cùng khó chịu. Khoé miệng nàng nở nụ cười trào phúng, từ giờ trở Nguyệt Mộng Tâm còn xu ất trong cái phủ Thừa tướng có tính người này.



      Cầm đèn dầu trong phòng ra, nàng nhóm củi lại rồi ném lên chổ củi. Ngay lập tức, ngọn lửa bùng cháy nhanh chóng lan tràn ra xung quanh.



      Nguyệt Mộng Tâm lạnh nhạt xoay người đến hậu hoa viên để lại phía sau lưng ngọn lửa ngút trời.



      - xong, xong, mau lấy nước.



      Mấy nô tài phát phía nhà củi đột nhiên bốc cháy liền la lớn, khiến cho phủ Thừa tướng loạn lên.



      Thừa dịp hỗn loạn có ai chú ý, Nguyệt Mộng Tâm lặng lẽ khỏi phủ Thừa tướng.



      Ra được bên ngoài, nàng làm dơ khuôn mặt của mình, sau đó nhanh chóng tìm cửa hàng mua bộ nam trang thay vào rồi tìm khách điếm, bao tiểu viện trụ lại.



      Tiểu viện này rất vắng vẻ, tĩnh mịch, xung quanh có trồng mấy cây đào. Bây giờ là mùa hạ, hoa đào sớm héo tàn, cành vẫn còn lưu lại vài chiếc là xanh lủng lẳng đầu ngọn cây.



      Tiểu nhị nhanh chóng đem nước nóng đến. Nguyệt Mộng Tâm thấp giọng tiếng rồi ném cho chút bạc lẻ.



      Sau khi tiểu nhị rời khỏi, nàng đóng chặt cửa lại, cúi đầu nhìn chậu nước trước mặt nàng. Bây giờ nàng muốn tẩy rửa thuốc nước mặt trước khi phủ Thừa tướng phái người đến điều tra. Thuốc này là do mẫu thân trước khi chết đưa cho nàng.



      Nàng thò tay vào trong áo lấy ra bọc giấy màu vàng rồi nhàng mở ra, đổ phấn bột màu đen vào thau nước. Ngay lập tức, nước bị nhuộm thành màu đen như mực.



      Cẩn thận tẩy rửa khuôn mặt xong, nàng dùng khăn lau khô. đến bên cạnh bàn trang điểm, nhìn vào gương đồng, nàng có chút hoảng hốt. Gương mặt này so với nàng kiếp trước còn đẹp hơn gấp mấy lần.



      Kìm lòng được, Mộng Tâm giơ tay vuốt gương mặt mình. Người trong gương có đôi lông mày nhạt như khói, hai con ngươi bình lặng, thanh tịnh như nước, mị hoặc quyến rũ lòng người. Đôi môi nàng kiều diễm, đỏ mọng, ướt át. Khuôn mặt xinh đẹp như được điêu khắc, lộ ra khí tức tao nhã, thanh cao mà thoát tục.



      Từ giờ về sau, nàng muốn dùng gương mặt này xuất ở cái thế giới này. Trong lòng nàng sớm có ý định, nàng muốn khắp bốn nước, ngao du ngoạn thủy, sống cuộc sống tiêu diêu tự tại.



      Nguyệt Mộng Tâm ở trong khách sạn ba ngày, có người cầm bức họa đến thầm điều tra nhưng nhìn thấy nàng là cái nam nhân liền vòng qua nơi khác. Nàng với tiểu nhị được để người khác quấy rầy chính mình. Tiểu nhị kia coi như nhanh nhẹn, nhìn thấy nàng cũng là tận tâm tận lực phục vụ.



      Ở đây nửa tháng, Nguyệt Mộng Tâm mỗi ngày đều tu luyện Tiên Quyết Hồng Môn , hấp thu linh khí của trời đất.



      Vừa mới bắt đầu tu luyện, đương nhiên rất khó. Nhưng chỉ cần tĩnh tâm vài ngày, trong kinh mạch xuất chút chân khí, linh khí ở đây cũng rất dồi dào, điều này làm cho nàng rất vui. Lục lọi trong đầu hồi, nàng tìm được bộ khinh công. Đến lúc gặp nguy hiểm cũng có thể nhanh chóng chạy trốn.



      Mỗi ngày mất ăn mất ngủ để tu luyện, khinh công của nàng cũng trở nên thuần thục bảy tám phần, biết nàng có bay nhanh .



      đường phố, cảnh tượng vô cùng náo nhiệt. Cửa hàng hai bên đường nhiều người lui tới, ven đường cũng có rất nhiều quán hàng rong. Nguyệt Mộng Tâm đến quầy hàng phía trước rồi mua cái quạt giấy.



      Cho dù đến chỗ nào cũng nghe thấy tiếng mọi người bình luận về Bách Hoa Hội. Có ít các vị phu nhân quý tộc mang theo nữ nhi của mình mua sắm đồ mới và những bộ trang sức đủ kiểu.



      Bách Hoa Hội là ngày lễ bảy năm mới có lần tại Yến Vũ quốc. Ngoại trừ những nữ nhi hoàng thân quốc thích được tham gia tất cả nữ nhân của Yến Vũ quốc đều ăn mặc những bộ quần áo rất diễm lệ, trang điểm cũng rất xinh đẹp rồi tụ tập ở hai bên bờ sông. Họ cầu nguyện với trời cao, nghi thức long trọng, thành kính. Sau đó, các thiếu nữ thể tài nghệ của bản thân mình, cuối cùng bầu ra vị Bách Hoa Tiên tử. Người được chọn làm Bách Hoa tiên tử thường được hoàng thất phong làm công chúa, hưởng thủ vinh hoa phú quý cả đời.



      Nhưng năm nay lại có khác biệt, Yến đế muốn chọn vị Bách Hoa tiên tử lần này làm Thái tử phi. Việc đợi thái tử lên ngôi vị hoàng đế, rồi chính mình trở thành hoàng hậu của Yến Vũ quốc là mơ ước của biết bao nữ nhân của Yến Vũ quốc.



      Ở Bách Hoa Hội, nữ nhân thả đèn xuống sông, những nam nhân phong lưu nếu vớt được đèn lồng sông, chừng tạo ra nhân duyên tốt được mọi người khen ngợi.



      Minh Nguyệt lâu là trà lâu lớn nhất ở Yên kinh, đây là nơi mà các vị văn nhân hay những người giàu có tụ tập. Nguyệt Mộng Tâm vào trà lâu, nhìn lướt xung quanh, nơi đây được trang trí rất đẹp, mang khí thái trang nhã, đẹp đẽ.



      Trà lâu ồn ào bỗng lập tức yên tĩnh lạ thường. Ánh mắt của mọi người đều tập trung người Nguyệt Mộng Tâm, ánh mắt họ tỏa sáng. Thiếu niên này quả rất tuấn, tiêu sái.



      thân áo trắng, tay áo bồng bềnh, tư thế oai hùng, mái tóc được buộc cao bằng sợi dây lụa màu xanh, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra khí phách hiên ngang, chiếc quạt xếp trong tay nhàng lay động. Chỉ cử động của nàng khiến cho ai cũng bị hớp hồn.



      Thấy mọi người đều nhìn chằm chằm mình, sắc mặt Nguyệt Mộng Tâm vẫn như thường. Nguyệt Mộng Tâm gấp quạt lại gõ cái vào tiểu nhị ngẩn người nhìn mình, nàng khẽ:



      - Mang đến loại trà tốt nhất và mấy đĩa bánh ngọt cho ta.



      Tiểu nhị sờ đầu mình, lấy lại tinh thần, vội vàng cúi đầu :



      - Công tử muốn ngồi tầng hai hay là ngồi ở tầng ?



      - Ta ngồi ở đó



      Nguyệt Mộng Tâm chỉ vào cái bàn trống cách đó xa rồi bước .



      - Vâng, khách quan , người từ từ ngồi, trà nhanh chóng được mang tới.



      Tiểu nhị nhanh chóng bước đến, dùng khăn lau vắt vai lau sạch mặt bàn lượt



      Nguyệt Mộng Tâm ngồi xuống, đôi mắt liếc nhìn xung quanh lượt. hổ là trà lâu lớn nhất Yên kinh, bố cục được xây dựng rất độc đáo, chỉ có thể dùng chữ “Nhã” để hình dung, cảm giác rất yên tĩnh, thoải mái.



      Tiểu nhị rất nhanh đưa trà và bánh ngọt đến, để xuống bàn, mỉm cười :



      - Công tử, xin mời ngài dùng.



      - Ừ.



      Nguyệt Mộng Tâm tao nhã cầm chung trà lên, hương trà thơm ngát tỏa ra bốn phía. Nàng nhàng uống ngụm, đầu lưỡi truyền đến hương vị đắng chát, nhưng khi vào trong miệng lại trở nên rất thanh ngọt. Bánh ngọt ở bàn cũng đựơc làm rất tinh xảo, lộ ra màu sắc mê người.



      Trà lâu khôi phục lại ồn ào như ban đầu, ít người nghĩ thầm rằng nàng nhất định là công tử thế gia giàu có du ngoạn mình, mọi người đều thu hồi ánh mắt.



      - Triệu Phong huynh, khoảng tháng nữa là đến Bách Hoa Hội, cũng là khoảng thời gian tuyển thái tử phi, quả rất náo nhiệt.


      Nam tử mặc bộ quần áo xanh thẫm gặm lấy hạt dưa, cười hì hì .



      - Ha ha, nếu phải vì nó ta cũng từ Phong Dạ quốc chạy về, bảy năm mới có lần, rất khó có được cơ hội này. Ngô Minh huynh, ba tháng gặp, nghe ngươi lại cưới thêm tiểu thiếp xinh đẹp.



      Nam tử mặc áo bào trắng khẽ cười .


      - Ha ha, Triệu Phong huynh ở Phong Dạ quốc có gì mới lạ có thể kể cho ta nghe chút ?


      Ngô minh cười khẽ .



      Nguyệt Mộng Tâm nghe thấy hai người chuyện với nhau liền quay đầu nhìn, họ đều ăn mặc như thư sinh.



      Triệu Phong uống ngụm trà, bỏ ly trà xuống, sắc mặt có chút thần bí :



      - Quả chuyện bí mật, chuyện nãy cũng được truyền ra bên ngoài nhiều lắm.



      - Chuyện gì? Mau kể ra nghe



      Ngô Minh dừng động tác gặm dưa lại, tò mò hỏi.



      Lời của hai người bọn họ tự nhiên cũng khiến cho mấy bàn bên cạnh để ý, tất cả đều dựng thẳng lỗ tai lên mà nghe.



      - Thiên hạ phải đổi rồi. Đại tế tự của Nguyệt Ly quốc lâu trước đó về cõi tiên, trước khi ông ta câu: Thiên nữ xuất , bốn nước hỗn loạn, có được thiên nữ có được thiên hạ này.


      Sắc mặt Ngô Minh ngưng trọng, cầm lấy chén trà rồi hỏi .



      - Triệu Phong huynh, chuyện này là sao? Nhưng là chỉ là câu , Điệp Vũ đại lục rộng lớn như vậy, biết tìm kiếm thiên nữ ở đâu, ta thấy giống như là mò kim đáy biển.



      - . Đại tế tự kia Thiên nữ ở tại Yến Vũ quốc. Chính vì thế nên ba nước mới điều các sứ quan đến Yến Vũ quốc, vừa để tới tham gia Bách Hoa Hội, vừa tới chúc mừng việc tham gia hội tuyển Thái tử phi, nhưng tất cả đều thầm tìm kiếm thiên nữ đó.



      - Ha ha, ta nghĩ việc tìm kiếm thiên nữ khó hơn lên trời. Nhưng gần đây ta có nghe ít tin đồn của phủ Thừa tướng.



      Ngô Minh cầm lấy khối điểm tâm đưa vào trong miệng, uống hớp trà, chuyện có chút mơ hồ.



      - A, chuyện gì?



      - Đêm đại thọ bốn mươi của Nguyệt thừa tướng, Dạ vương gia gặp chuyện. May mắn là thân thủ của Dạ vương gia rất cao nên giết hết mấy tên thích khách kia. Về sau, nhị tiểu thư của Nguyệt thừa tướng đột nhiên trở thảnh người điên, hai ngày sau phủ thừa tướng đột nhiên bị cháy, đại tiểu thư cũng bị chết cháy rồi. Ngươi việc này có kỳ quái ?



      Triệu Phong thần bí .



      - Ta nghe tam tiểu thư phủ Thừa tướng chính là đệ nhất tài nữ của Yến Vũ quốc, biết có bao nhiêu công tử vương tôn quý tộc ái mộ. Vậy dung mạo của nhị tiểu thư và đại tiểu thư chắc thua kém , đáng tiếc...


      Ngô Minh lộ ra vẻ mặt tiếc hận .



      - Được rồi. Ngô Minh huynh, đêm nay ta mời ngươi Xuân Hương các, tìm mấy vị mỹ nữ xinh đẹp.


      Ánh mắt Triệu Phong mập mờ, thấp giọng .



      - Tốt, quyết định như vậy .



      Ngô Minh nở nụ cười, mang theo vài phần hèn mọn, bỉ ổi.



      Hai câu kia khiến cho Nguyệt Mộng Tâm muốn nghe nữa. Bánh ngọt trong tay cũng sai, hương vị cũng rất được. Nàng tay nâng cằm, gương mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười nhàn nhạt.



      Thiên nữ, chuyện này thú vị, nhưng là có liên quan đến nàng. nghĩ tới phủ Thừa tướng cũng vô tình, đối với người ngoài nàng bị chết cháy, bên trong lại thầm tìm kiếm. Hừ, cho dù tìm cà ngàn năm, vạn năm cũng nghĩ tới nàng thay đổi khuôn mặt.



      Nhưng là Bách Hoa Hội, nàng ngược lại rất có hứng thú. Vốn nàng định đến Phong Dạ quốc để du ngoạn, nhưng bây giờ, đợi cho Bách Hoa Hội kết thúc rồi cũng muộn.



      Lúc sau nàng lại nghe thấy người ta chuyện phiếm, giờ mới biết, ra thế giới này còn có cả Chú thuật sư và Đại tế tự. Nhưng phải ai cũng có thể trở thành Chú thuật sư. cầu rất hà khắc, vạn người mới có thể xuất người.



      Chú thuật sư có thể điều động linh khí của trời đất, lực công kích rất mạnh, rất thần bí.



      Mà Đại tế tự là do di truyền từ gia tộc, truyền từ đời này sang đời khác, biết xem bói, coi thiên cơ. Bốn quốc gia đều thầm bồi dưỡng ít hai loại người này.



      Uống trà lúc, nàng đứng lên gọi tiểu nhị tính tiền. Lúc này, nữ tử đột nhiên từ cửa trà lâu xông vào, thất kinh liếc mắt nhìn mọi người, nhìn thấy Nguyệt Mộng Tâm đứng mình liền cuống quít chạy lại trốn phía sau nàng, sợ hãi :



      - Công tử, cầu xin ngươi hãy cứu ta.



      lúc sau, mấy người thanh niên vạm vỡ xông tới, nhìn thấy nữ tử kia trốn sau lưng Nguyệt Mộng Tâm, liền lớn tiếng kêu lên:



      - Tiện nhân, để xem ngươi còn chạy đâu.


      o^^o Hết chương 6 o^^o

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,850
      Được thích:
      14,139
      Chương 7: Nữ tử thanh lâu

      Nguyệt Mộng Tâm vốn sững sờ, khóe miệng co rút. Nàng uống trà cũng gây ra tai họa sao? Nhìn nữ tử phía sau lưng run rẩy, rồi quay lại nhìn ba nam nhân to lớn kia, ánh mắt nàng trầm xuống.


      Ba nam nhân kia liếc nhìn Nguyệt Mộng Tâm, ánh mắt rơi người nàng, nửa ngày vẫn chưa khôi phục tinh thần. Trong lòng bọn thầm khen ngợi, quả công tử khôi ngô, tuấn mỹ, có hai.


      - Trước cho ta biết, các ngươi diễn trò gì?


      Nguyệt Mộng Tâm khẽ nhíu mày, khóe miệng lộ ra nự cười nhàn nhạt.


      Ba nam nhân kia phục hồi lại tinh thần, nam nhân cầm đầu trấn định lại, hai tay giơ lên thủ thế :


      -Công tử, đây là nữ nhân của Bách Hoa Lâu chạy trốn đến đây, xin công tử trả lại cho chúng ta. làm phiền nhã hứng thưởng trà của công tử.


      Nam nhân cầm đầu nhìn thấy mọi nhất cử nhất động của Nguyệt Mộng Tâm toát ra thần thái cao nhã, thanh tao liền đoán nàng là công tử con nhà quan liền nhẫn nại giải thích .


      - Công tử, xin người hãy cứu nô tì, nô tì làm trâu làm ngựa báo đáp người cả đời.
      Nữ tử kia quỳ xuống trước mặt nàng, khuôn mặt kiều mị tràn đầy nước mắt, điềm đạm đáng nhìn nàng.


      Tất cả mọi người trong Trà lâu nhìn chằm chằm vào màn này, tỏ vẻ xem kịch vui.


      - Mong rằng công tử làm cho Bách Hoa Lâu khó xử, chúng ta còn phải đưa tiện tỳ này trở về để báo cáo kết quả.


      Nam nhân cầm đầu trầm giọng .



      Nguyệt Mộng Tâm dùng quạt xếp khều quai hàm nữ tử kia, ánh mắt nàng lộ ra tia sáng dồn dập, ôn nhu hỏi:


      - Ngươi tên là gì?


      - Nô tì tên là Thanh Trúc.


      Nhìn trước công tử mắt , tâm tư sợ hãi, hoảng sợ của Thanh Trúc cũng trở nên bình tĩnh, gương mặt lộ ra tầng mây đỏ. Trước giờ nàng chưa từng gặp qua công tử tuyệt mỹ như vậy, Thanh Trúc khẽ cười, lộ ra phong thái tao nhã.


      - Thanh Trúc, ngươi theo bọn họ trở về . Ta giúp được ngươi, nhưng tốt nay ta đến thăm ngươi.


      Nguyệt Mộng Tâm khẽ cười tiếng, trong lòng lên tia thương tiếc, đáy mắt lại lộ ra tia lạnh lùng.


      Nàng bây giờ còn chưa muốn gặp phải phiền toái, nhưng buổi tốt đến Bách Hoa Lâu chuộc nàng ta ra là được rồi.


      - Công tử, ngươi phải cứu ta, công tử.


      Thanh Trúc vốn tưởng rằng người trước mắt cứu mình, nghĩ rằng lại nghe được câu này, giấc mộng trong lòng lập tức tan vỡ, sắc mặt tái nhợt giữ chặt ống tay áo của nàng.


      Nam nhân cầm đầu lộ ra vẻ vui mừng, sợ thiếu niên trước mắt này nhúng ta vào khiến cho mọi việc náo loạn tốt khi báo cáo kết quả với Bách hoa Lâu.



      - Vương Hổ tạ ơn công tử. Các ngươi cò đứng đó làm gì, còn mau đem tiện tỳ này về.



      Nam nhân cầm đầu vừa cảm tạ nàng, vừa quay sang phất tay kêu hai thuộc hạ kia.
      Nữ tử lập tức bị hai nam nhân kia bắt lấy, những giọt nước mắt của nàng long lanh rơi xuống đất, gương mặt kiều mị lộ ra vẻ tro tàn, ánh mắt tràn đầy tuyệt vọng nhìn Nguyệt Mộng Tâm.



      Bộ dáng tươi cười của Nguyệt Mộng Tâm vẫn thay đổi, chẳng qua là đứng đấy lẳng lặng nhìn nàng bị mang .



      Trong trà lâu có ít người lộ ra thần sắc phẫn nộ, vốn nghĩ rằng vị công tử này thương hoa tiếc ngọc, hùng cứu mỹ nhân, nghĩ tới lại lãnh huyết vô tình như vậy.



      Nguyệt Mộng Tâm ném thỏi bạc lên bàn. Những vẻ mặt của mọi người xung quanh đều rơi vào trong tầm mắt của nàng, con ngươi thâm thúy lộ ra khinh thường. Tại sao nàng phải ra tay cứu người, muốn làm hùng cứu mỹ nhân, tại sao tự chính mình ra. Nàng mở quạt xếp trong tay, phất vài cái rồi tiêu sái bước ra khỏi trà lâu.



      Trong căn phòng ở lầu hai, ánh mắt hướng về phía bóng lưng Nguyệt Mộng Tâm rời , đôi mắt u ám xẹt qua tia cân nhắc.



      - Ám ảnh, điều tra .



      mặt nam tử lộ ra nụ cười tà mị.



      - Vâng, vương gia.


      bóng dáng màu đen nhanh chóng biến mất trước mặt nam tử.


      <><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><><>


      vầng trăng sáng nhô lên, màn đêm như nước có rất nhiều sao trời. Thỉnh thoảng có chút gió lướt qua, lộ ra chút phần mát lạnh.



      Nguyệt Mộng Tâm đứng ở cửa ra vào ở Bách Hoa Lâu, nhàng phất quạt nhìn xung quanh, hai mắt lộ ra hiếu kỳ. Từ những lịch sử văn hóa mà nàng biết, thanh lâu là nơi rất đặc biệt, nó vừa là nơi cao nhã nhất vừa là nơi dơ bẩn nhất. Biết bao khách hàng phong lưu, chơi bời trăng hoa liếc mắt đưa tình liếc nhìn những kỹ nữ thanh lâu, có rất nhiều bài thơ hay đều là từ thanh lâu truyền ra, có biết bao câu chuyện làm cho lòng người rung động.



      Mà thanh lâu nữ tử cũng là người đáng thương nhất trong thiên hạ.Cánh tay ngọc ngà vạn người kê, đôi môi ngọt ngào vạn người nếm. Nhiều chuyện đau khổ, lòng người đau xót nào có ai biết đến.



      Tại cửa ra vào ở Bách Hoa Lâu sớm có nhiều xe ngựa đậu lại. Nhiều tài tử phong lưu, đệ tử phú gia hay những thương nhân có tiền hoặc thiếu gia con nhà quan cũng đều tụ tập tại đây để tìm hoa bắt bướm.



      Mấy nữ nhân ăn mặc hở hang, gương mặt trang điểm đậm, vẻ mặt nhõng nhẽo, e thẹn cười tiếp khách nhân vào bên trong lâu.



      Nguyệt Mộng Tâm vào, ngửi thấy cổ son phấn nồng khiến cho nàng nhịn được cau mày, nàng cầm cây quạy đặt ở chóp mũi, muốn ngăn cản cái hương vị ghê tởm này.



      Tất cả nữ tử đứng ở cửa đều kéo đến. Các nàng chưa từng gặp qua vị công tử nào tuyệt mỹ như vậy, nếu như trèo lên giường của , được để mắt nhất định trở nên phú quý, nếu như bị chướng mắt cũng như như được đêm ơn trạch, cả đời khó quên.



      Ánh mắt Nguyệt Mộng Tâm bao phủ tầng sương lạnh như băng , người nàng lộ ra xa cách lạnh lùng khiến cho đám nữ tử nhìn thấy nàng cũng dám tiến đến.



      -Ôi, vị công tử này lần đầu tiên tới Bách Hoa Lâu phải ? , , các nương mau đến cửa đón khách, được làm phiền vị công tử này.



      nữ nhân bộ dạng như tú bà, vẻ mặt tươi cười quyến rũ xuất trước mặt Nguyệt Mộng Tâm, ánh mắt miều mị liếc nhìn nàng.



      Nguyệt Mộng Tâm cảm thấy dạ dày của mình có chút thoải mái,bộ dạng của tú bà này giống như con sói già muốn ăn thịt cừu non khiến cho tóc gáy của nàng đều dựng lên hết rồi. Móc thỏi bạc từ trong lòng ra ném cho tú bà, nàng lạnh nhạt :



      - Thanh lâu của ngươi có nương tên là Thanh Trúc, bản công tử muốn gặp nàng.


      -Thanh Trúc......lát nữa công tử có thể nhìn thấy nàng. Hôm nay là ngày Bách Hoa Lâu treo bảng hai vị nương, Thanh Trúc cũng là trong số đó, ha ha, công tử mời ngài lên phòng .


      Tú bà cười khanh khách, nịnh nọt .



      -Ừ.



      Nguyệt Mộng Tâm lên lầu hai, bị tú bà đưa đến căn phòng có chữ thượng. Gian phòng được trưng bày thanh nhã, mấy tấm tranh chữ treo tường. Trong phòng có cái bàn vuông, bàn có mấy đĩa bánh ngọt đẹp đẽ, tinh xảo nhìn rất ngon miệng. Đằng xa có lư hương bằng đồng, nhàn nhạt tỏa ra mùi đàn hương thơm ngất.



      -Công tử, ngài có muốn lêu mấy vị nương lên ?



      Tú bà rót chén trà, mập mờ cười cười



      - cần.



      Nguyệt Mộng Tâm thu hồi cây quạt trong tay,ưu nhã ngồi xuống ghế, cầm chén trà nhàng uống ngụm.



      - Vậy công tử có cần gì cứ việc phân phó



      Nụ cười mặt tú bà thay đổi, trong lòng biết nàng là vì Thanh Trúc mà đến nên chướng mắt những nương khác. Nghĩ đến tối nay có thể kiếm được số tiến lớn, bà ta cười đến mức khép miệng lại được.



      Tú bà vài câu rồi nahnh chóng ra. Nguyệt Mộng Tâm nhàng thở dài, mùi vị son phấn người tú bà sắp giết chết nàng rồi.



      đến cửa sổ, phất cây quạt lụa trắng, nàng cúi đầu xuống nhìn xem dưới lầu, thanh ồn ào, náo nhiệt. Thanh nam nhân tán tỉnh, giọng dịu ngọt của nữ nhân, hai bên liếc mắt đưa tình, hành vi rất phóng đãng.



      Bỗng nhiên tiếng sáo vang lên, đám vũ nữ xuất nhảy múa sân khấu, dưới lâu càng trở nên náo nhiệt. Khóe miệng nàng lộ ra tia cười, mọi việc bắt đầu rồi.



      lâu sau, hai vị nữ tử nhàng bước lên, mặt mỗi người đều mang cái khăn che mặt, Bách hoa Lâu lập tức trở nên an tĩnh. Tất cả đều si ngốc nhìn chắm chằm hai nữ tử kia, nhưng lai nhìn được gương mặt của các nàng, nhưng là hai người có vòng eo rất , xinh đẹp động lòng người, càng khiến cho đám nam nhân phía dưới mơ màng.



      Tú bà nhìn vòng phía dưới đài, lại liếc nhìn mọi người phía lầu , cười :



      - Hôm nay là ngày khai bảng tên của hai vị nương này, ai trả giá cao sẹ có được nàng. Nhưng trước hết ta để cho mọi người nhìn thấy dung mạo của các nàng rồi mới bắt đầu ra giá.



      Hai nữ tử duỗi hai cánh tay thon dài, kéo tấm mạn che xuống, để lộ gương mặt của mình, phía dưới đài liền trở nên náo nhiệt, bầu khí lập tức sôi nổi hẳn lên.



      Nguyệt Mộng Tâm trong lòng khỏi khen ngợi thủ pháp của tú bà. Nam nhân nhiều khi rất ti tiện, càng chiếm được càng muốn đoạt lấy, càng nhìn thấy lại càng cảm thấy các nàng giống với những người bình thường, trong lòng bọn lại càng cố chấp.



      Nàng nhìn thấy Thanh Trúc đứng đài, nàng xinh đẹp kiều mị, rất diễm lệ khiến cho ít nam nhân lộ ra vẻ thèm thuồng.



      -Các vị khách quan, hai vị nương k, cầm kỳ thư họa, mọi thứ tinh thông, chuyện nam nữ cũng được chỉ dạy. Vậy bắt đầu từ Thu Hương nương trước, giá thấp nhất là 500 lượng bạc, bắt đầu ra giá.


      Tú bà phe phẩy khăn tay lớn tiếng .



      -Ta ra giá 800 lượng......



      -Ta ra giá ngàn lượng...



      ...............


      Đám người bắt đầu ra giá, lầu dưới lầu hô to ra giá, cuối cùng Thu Hương bị thương nhân mang với giá hai ngàn lượng.



      Nguyệt Mộng Tâm nhìn chằm chằm vào Thanh Trúc ở đài, khuôn mặt nàng kiều mị chút biểu cảm, ánh mắt lặng lẽ tia gợn sóng.



      cổ chua xót nổi lên trong lòng của nàng, đây chính là vận mệnh của nữ nhân sao? Nếu đổi lại là nàng, nàng làm như thế nào? Chẳng lẽ trở thành đồ vật chỉ biết phụ thuộc vào nam nhân sao?



      - Ta ra giá hai ngàn lượng.......



      đợi tú bà mở miệng, tên công tử đợi được liền ra giá, mặt lộ ra tự tin.



      - Hai ngàn năm trăm lượng.



      Thanh như ngọc từ lầu hai vang lên, khiến cho tất cả mọi người sửng sốt hồi. Giọng này êm tai.



      Trúc thanh đứng ở đài, dám tin nhìn lên lầu hai, thanh này nàng từng nghe qua, ánh mắt nhanh chóng lộ ra vài phần kích động.



      -Ba ngàn lượng...



      Tên công tử kia thầm cắn răng, run giọng .



      -Năm ngàn lượng



      Tất cả mọi người lập tức im lặng, ánh mắt đều hướng về phía lầu hai.



      Nguyệt Mộng Tâm phất quạt xếp, nàng tin tưởng có ai ra giá cao hơn. Nam ngàn lượng đủ để mua mấy nữ tử thanh lâu, mấy tên công tử kia phải là đồ đần.



      -Sáu ngàn lượng.



      Bỗng thanh lạnh lùng vang lên, tất cả mọi người nhanh chóng nhìn về phía căn phòng của Nguyệt Mộng Tâm.



      Nguyệt Mộng Tâm dừng lại, đáy mắt lộ ra tia hàn quang. Chết tiệt, nàng thấp giọng kêu lên:



      - Sáu ngàn hai trăm lượng.



      - Sáu ngàn năm trăm lượng



      Thanh trong trẻo nhưng lạnh lùng kia tiếp tục vag lên, tú bà đứng bên cười đến mức muốn rút gân. Bà ta nhìn Thanh Trúc, đúng là cây rụng tiền đến lúc đó bà nhất định đem nha đầu kia trở thành hoa khôi của Bách Hoa Lâu.



      - Bảy ngàn lượng.


      Nguyệt Mộng Tâm cắn môi, thanh mang vài phần lạnh lùng.



      - Mỹ nhân kia liền đưa cho công tử vậy. Xin chúc mừng.



      Thanh kia lại vang lên mang theo tia cười trào phúng.


      Nguyệt Mộng Tâm mạnh mẽ đứng dậy, nàng bị nam nhân đối diện đùa giỡn, đôi mắt màu đen tràn đầy phẫn nộ, quạt xếp trong tay thiếu chút nữa bị bẻ gãy.



      Đè nén giận dữ trong lòng, nàng tự với mình. Lúc này thể ra ngoài, đây là nơi tiêu tiền, có rất nhiều người giàu có, nàng thể vì chút chuyện này mà làm lớn chuyện. Nếu như người đối diện còn tăng giá, nàng theo nổi.



      Hít sâu hơi , nàng ôn hòa :



      -Đa tạ công tử bỏ thứ mình thích rồi.



      -Đêm xuân giá trị ngàn vàng, ta quấy rầy công tử.



      Thanh kia vag lên mang theo vài phần trêu chọc.



      Nguyệt Mộng Tâm nhíu mày trầm mặc , trong lòng có chút bất an, chẳng lẽ biết nàng là nữ nhân.


      Lúc này, tú bà đến, nịnh nọt :



      - Công tử, Thanh Trúc đưa đến phòng rồi.



      Nguyệt Mộng Tâm trong đáy mắt lộ ra tia chán ghét, trong lòng đưa ra ngân phiếu ném bàn, lạnh lùng :



      - Đưa ta .



      Tú bà nhìn thấy ngân phiếu bàn liền nhanh chóng nhào tới, đáy mắt lộ ra tham lam, vừa đếm tiền vừa cười :



      - Công tử, mời hướng này.



      Trong căn phòng đối diện, nam nhân cao lớn ngồi uống trà, khuôn mặt tuyệt mỹ lộ ra nụ cười nhạt:



      - Ám ảnh, điều tra như thế nào?



      - Vương gia, thuộc hạ vô năng, tra được gì. Nhưng bây giờ ở tại khách điếm Đông Lai.



      Ám Ảnh thấp giọng .



      - Vậy sao?



      - Dạ Ly Hoan cúi đầu nhìn chén trà trong tay, biết suy nghĩ điều gì, ánh mắt đen từ từ lộ ra tia hào quang, thú ví.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :