1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, xin nhẹ chút! - Hoa Diên U Lạc (65c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 27: Nửa đêm lén lút tìm nơi quái dị (thượng)

      "Nương tử rất thích võ lâm bí tịch sao? Tại sao vị lão bá kia lại có?"

      "Ngươi hiểu đâu ~"

      " hiểu."

      "Ngươi nha! Lắm lời thành nghiện đúng ? ! Xem ra lâu rồi ta chưa đánh ngươi ~!" Hai mắt Đường Thải Nhi lần nữa trợn tròn, ngoài miệng như vậy, nhưng tay lại nhẫn tâm đối với Bạch Si Dạ làm ra hành động bạo lực gì. Nhưng mà suy nghĩ cẩn thận, cũng thể nuông chiều quá, vì vậy duỗi bàn tay ra, đoạt cái bánh bao cuối cùng mà cầm tay, phát nhét vào trong miệng.

      "A! Bánh bao của ta. . . . . ."

      "Hừ ~" Đường Thải Nhi ra sức nhai kỹ, bưng bát cháo lên húp hớp, ép nuốt bánh bao xuống, "!"

      " đâu? Dạ Nhi rất mệt nha!" Dạ Nhi cầm kiếm của mình lên theo phía sau Đường Thải Nhi.

      " Liễu phủ. Người thiếu ngủ chết được, ta vội."

      "Nương tử vội cái gì?"

      "Chân tướng ." Đường Thải Nhi cười gian quay đầu lại, khiến Dạ Ngu Ngốc sợ đến mức dừng bước.

      Đường Thải Nhi và Dạ Ngu Ngốc đường vui đùa ầm ĩ tới trước Liễu phủ. Đường Thải Nhi chọc chọc hông của Dạ Ngu Ngốc, ", gõ cửa."

      "Nha." Dạ Ngu Ngốc chạy đến trước cửa, vừa muốn giơ tay lên gõ cửa lớn mở ra, tên gia đinh ngày đó ló đầu ra.

      Dạ Ngu Ngốc vừa nhìn thấy quen, khóe miệng cong lên nụ cười, gật đầu ra hiệu.

      Bởi vì thay đổi trang phục lại thay đổi cả dung mạo, làm cho tên gia đinh kia nhìn sửng sốt đến mấy giây, sau đó vẻ mặt cảnh giác, "Công tử tới đây có việc gì sao?"

      "A? Ta. . . . . . Chúng ta. . . . . ." Dạ Ngu Ngốc biết trả lời thế nào, quay đầu lại nhìn Đường Thải Nhi nhờ giúp đỡ.

      Đường Thải Nhi thấy có người ra, liền cất bước đến, ôm quyền : "Thỉnh tiểu ca thông báo tiếng, chúng ta là tới thăm Liễu công tử."

      "Ngươi là?"

      "A, là người quen cũ của Liễu công tử, chúng ta, mấy ngày trước đây còn gặp qua kia mà." Đường Thải Nhi cười cười nhìn tên gia đinh kia, thấy đối phương cố gắng nhớ lại, " nhớ sao?"

      " ra là nương, tiểu nhân nhớ." vừa vừa mở rộng cửa, né qua bên, "Mời vào, tiểu nhân mang hai vị đến phòng khách."

      Đường Thải Nhi trừng mắt nhìn, "Làm phiền tiểu ca ~"

      Vào nhà, hai người theo phía sau người nọ quẹo trái quẹo phải, sương mù mịt mờ cộng thêm rừng cây um tùm, gần như nhìn thấy điểm cuối, nếu như có người quen dẫn dắt, chắc chắn bị lạc đường.

      Đường Thải Nhi chắp tay sau lưng, cước bộ nhàn nhã, vừa vừa nhìn, "Nơi này rất đẹp nha."

      Dạ Ngu Ngốc theo ánh mắt của Đường Thải Nhi thưởng thức xung quanh, sau đó cười nắm tay của nàng, "Nương tử thích nhà lớn như vậy sao?"

      "Thích nha ~ chỉ cần ốp vàng lên, ta đều thích ~ ha ha!" Đường Thải Nhi ghé sát vào Dạ Ngu Ngốc, bộ dạng tham tiền.

      Dạ Ngu Ngốc nghiêm mặt, sau đó gật đầu, bộ dạng nghiêm túc nhưng rất khả ái, "Về sau ta muốn cho nương tử ở tòa nhà lớn hơn tiểu Lam Lam luôn."

      "Ừ hừ, có chí khí, rất tốt rất tốt. Ta thích."

      "Hai vị thiếu hiệp, xin chờ ở chỗ này, tiểu nhân gọi chủ tử."

      "Đa tạ, à, đúng rồi, tiểu ca tên là gì?" Đường Thải Nhi mỉm cười hỏi.

      "Liễu Ngũ, phu nhân nếu ngại, có thể gọi tiểu nhân là tiểu Ngũ." Liễu Ngũ khom người cười tiếng, sau đó lui ra ngoài.

      Đường Thải Nhi thấy người rồi, ngồi trở lại ghế, cau mày suy nghĩ sâu xa. Dạ Ngu Ngốc cười đùa đứng ở trước mặt nàng, khom người ghé sát vào nàng, "Nương tử suy nghĩ gì đó?"

      Đường Thải Nhi ngẩng đầu, bốn mắt nhìn nhau, "Bị người ta gọi là phu nhân, có chút quen nha. Ta ràng còn rất là tuổi, tại sao lại đột nhiên bị gọi già như vậy? !"

      "Ừ?"

      "Đều tại ngươi cứ kêu nương tử nương tử, khiến người khác cho rằng chúng ta là vợ chồng." Đường Thải Nhi chống cằm, nghiêng mặt thèm nhìn .

      Dạ Ngu Ngốc trừng lớn hai mắt, bộ dạng giống kiểu chuyện đó đâu có liên quan gì tới ta.

      "Thải Nhi!" Giọng của Liễu Chiêu Vân truyền đến từ phía xa.

      Đường Thải Nhi đứng dậy ra cửa, quả nhìn thấy Liễu Chiêu Vân toàn thân mặc lụa mỏng màu trắng, chạy chậm tới trước người nàng, "Thải Nhi, muội đến rồi."

      "Vân Nhi tỷ." Đường Thải Nhi cười nghênh đón, đồng thời nhìn phía sau Liễu Chiêu Vân, "Đường huynh đâu?"

      "Hẳn là có việc bận, ra được." Liễu Chiêu Vân tùy tiện suy đoán.

      Dạ Ngu Ngốc vẫn mỉm cười đứng ở bên, nhìn hai người.

      Liễu Chiêu Vân ngẩn người, nhìn Dạ Ngu Ngốc đứng sau lưng Đường Thải Nhi, "Vị này là?"

      Đường Thải Nhi vui vẻ, cười ha ha, ghé sát vào tai Liễu Chiêu Vân, " chính là Bạch Si Dạ đó ~"

      "Sao!" Liễu Chiêu Vân cả kinh, sau đó ý thức được mình có chút thất lễ, vội vàng cúi đầu thi lễ, " ra là Bạch công tử."

      Bạch Si Dạ phồng phồng hai má, "Vân Nhi tỷ gọi ta Dạ Nhi, gọi Dạ Nhi !"

      Liễu Chiêu Vân: "Ha ha, Dạ Nhi."

      "Đứng mệt quá, tìm chỗ ngồi ." Đường Thải Nhi cảm thấy đứng như vậy mà chuyện có chút ổn.

      Vì vậy Liễu Chiêu Vân mang theo hai người vào tiểu viện của nàng ấy, đường , nô bộc ít ỏi, chỉ có mấy lão gia đinh già yếu quét dọn trong trong ngoài ngoài.

      giàu sang của Liễu phủ đều thể ở mọi nơi, quả ít nô bộc như vậy, làm cho người ta cảm thấy kỳ lạ và bất an. Đường Thải Nhi mím môi, đối với lời đồn đãi bên ngoài cũng có chút thừa nhận.

      Ba người tiến vào trong phòng , hạ nhân bưng nước trà và điểm tâm lên liền lui ra ngoài.

      Đợi Đường Thải Nhi xác nhận xung quanh có ai mới mở miệng hỏi: "Hôm ấy những người kia có làm gì mọi người ?"

      Liễu Chiêu Vân: "Hôm đó nghe lời Thải Nhi muội, tỷ tìm đường huynh của tỷ, đường huynh thông minh, biết bên ngoài có nguy hiểm, lúc các ngươi đánh nhau dẫn ta rời khỏi từ cửa sau của khách điếm kia. Thải Nhi, may mà muội có chuyện gì, nếu tỷ . . . . . . . . . . ."

      "Đường huynh của tỷ làm đúng, như vậy cũng đoán được, sau khi chúng ta thoát khỏi nguy hiểm tới Tây quận tìm mọi người." Đường Thải Nhi cười nhạt, cầm chén trà lên uống trà giải khát, "Dù sao, mọi người bị dính líu là tốt rồi."

      "Đám người kia rốt cuộc có lai lịch ra sao?"

      Đường Thải Nhi vô lực lắc đầu, mà Dạ Ngu Ngốc ở bên cạnh lại hết sức kích động cộng thêm phẫn hận mở miệng, "Bọn họ đều là người xấu!"

      Đường Thải Nhi và Liễu Chiêu Vân nhìn bộ dạng của Dạ Ngu Ngốc, khỏi nhìn nhau cười tiếng.

      "Đúng là như vậy mà." Dạ Ngu Ngốc thấy hai nữ tử nhìn cười cười, thành ra mất hứng dẩu môi lên, lại tiếp tục cúi đầu im lặng ăn điểm tâm.

      Liễu Chiêu Vân vừa mới thay đổi thần sắc nhõm, chân mày hơi hơi nhíu lại.

      Đường Thải Nhi chú ý tới thay đổi của của nàng ấy, quan tâm hỏi: "Vân Nhi tỷ tỷ làm sao vậy?" Lại thấy Liễu Chiêu Vân đứng lên quỳ mạnh gối xuống đất, Dạ Ngu Ngốc và Đường Thải Nhi bị hành động bất thình lình của nàng ấy hù sợ.

      "Tỷ. . . . . . Vân Nhi tỷ làm cái gì vậy? !" Đường Thải Nhi vội vàng cúi xuống đỡ Liễu Chiêu Vân lên.

      "Thải Nhi, muội hãy nghe tỷ , muội cứ để cho tỷ tỷ quỳ ." Đôi mắt Liễu Chiêu Vân đẫm lệ mà nhìn nàng.

      "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì, tỷ cần gì phải làm như vậy?" Đường Thải Nhi lo lắng đỡ nàng ấy dậy.

      Liễu Chiêu Vân cúi đầu, cầu xin, "Thải Nhi, tỷ tỷ biết y thuật của muội cao minh, đủ loại chứng bệnh nghi nan muội đều có biện pháp."

      "Tỷ muốn muội cứu Liễu Sanh?"

      "Ừm, đường huynh là thân nhân duy nhất còn đời của tỷ, Thải Nhi, cứu ." Liễu Chiêu Vân xong, lệ sớm rơi đầy mặt.

      Đường Thải Nhi khe khẽ thở dài, "Tỷ tới cầu xin muội, biết ?"

      Liễu Chiêu Vân cắn môi dưới lắc đầu, "Đường huynh cho bất kỳ đại phu nào xem bệnh cho , mà luôn trốn tránh đại phu."

      Dạ Ngu Ngốc nhíu mày lại, "Nếu thích, Thải Nhi làm cách nào xem bệnh cho đây."

      "Cho nên tỷ mới tới cầu xin muội, xin muội. . . . . ." Liễu Chiêu Vân khóc, nàng cũng biết nên làm thế nào cho phải, nhưng nhìn Liễu Sanh ngày càng suy yếu, mỗi ngày đều chịu nhịn đau đớn, quả khiến cho lòng nàng đau như dao cắt.

      "Nương tử. . . . . . Chúng ta giúp Vân Nhi tỷ , chứ nàng ô ô rồi, đáng thương nha." Dạ Ngu Ngốc ngồi ở bên cạnh Đường Thải Nhi, giọng .

      Đường Thải Nhi nhíu mày nhìn về phía , "Vẫn còn biết thương hoa tiếc ngọc sao." Sau đó hơi thở dài, "Vân Nhi tỷ mau đứng dậy , Thải Nhi đáp ứng tỷ, , muội đối với bệnh của người này có cảm giác rất hứng thú nha ~ đừng cái gì cầu cái gì xin nữa, ha ha."

      Liễu Chiêu Vân thoải mái cười tiếng, được Đường Thải Nhi đỡ đứng dậy, "Thải Nhi, đại ân như thế, tỷ tỷ nợ muội, sau này nhất định đền đáp."

      "Cái đó… quan trọng, ha ha." Đường Thải Nhi duỗi thắt lưng lười biếng, "A, xem ra chúng ta phải ở nhà của tỷ tỷ mấy ngày ~"

      Dạ Ngu Ngốc thuận thế ôm lấy eo của Đường Thải Nhi, "Nương tử, mệt , chúng ta ngủ ~"

      Nhìn hai người thân mật như thế, Liễu Chiêu Vân khỏi đỏ mặt, vội vàng xoay người sang chỗ khác, "Ta. . . . . . Ta mang hai người đến phòng khách."

      Đường Thải Nhi trợn mắt, chặn móng vuốt của Dạ Ngu Ngốc, làm bộ dạng hung ác, sau đó theo Liễu Chiêu Vân ra ngoài. Dạ Ngu Ngốc cười dịu dàng, đổi tay cầm kiếm, cất bước theo.

      Giữa trưa, mặt trời rực rỡ chiếu từ cao xuống, sương mù bao phủ Tây quận dần dần lui tán, khí trở nên trong lành chút ít, nhưng vẫn yên tĩnh làm cho người ta dám lớn tiếng.

      Cơm trưa chuẩn bị xong xuôi, Liễu Chiêu Vân gọi hai người cùng đến hậu đường dùng bữa.

      Đường Thải Nhi lúc này mới nhìn thấy Liễu Sanh, vẫn đầu tóc bạc trắng và khuôn mặt nhìn tái nhợt, khác biệt chính là tinh thần của dường như càng uể oải, ủ rũ hơn, làm cho người ta lo lắng giây kế tiếp ngã xuống đất bất tỉnh.

      "Đường nương, Bạch công tử." Khóe miệng của Liễu Sanh mang theo ý cười, chắp tay với hai người.

      Đường Thải Nhi nhướng mày, gọi phu nhân nha, "Ta và Dạ Nhi muốn ở quý phủ quấy rầy mấy ngày, Liễu công tử."

      "Tùy ý." Liễu Sanh cười, "Nơi này của ta có mấy người, có những chỗ phục vụ tới, mong thứ lỗi."

      Mấy người ngồi vào bàn, im lặng dùng bữa, ngày đó Liễu Sanh gặp nguy hiểm, theo lẽ thường mà , người bình thường hẳn là phải có chút nghi vấn hoặc là lo lắng, nhưng cứ như vậy chẳng hỏi han gì, đồng ý cho hai người bọn họ ở lại nơi này, làm người khác rốt cuộc suy nghĩ cái gì.

      Đường Thải Nhi vừa cúi đầu ăn cơm vừa dùng dư quang quan sát Liễu Sanh. Chẳng qua chỉ nhìn thôi vẫn chưa đủ, còn phải xem mạch mới có thể biết được, cũng thể để cho phát mình xem bệnh cho , đúng là vấn đề nan giải.

      Ăn cơm xong, Đường Thải Nhi mang theo Dạ Ngu Ngốc ra khỏi Liễu phủ, Liễu Chiêu Vân muốn cùng, bị Đường Thải Nhi cự tuyệt, "Nếu Vân Nhi tỷ cùng, vậy chút tin tức về Liễu phủ, muội sợ muốn hỏi cũng hỏi ra."

      Liễu Chiêu Vân hiểu, gật đầu cái, "Vậy, làm phiền Thải Nhi rồi."

      "Uầy uầy uầy, lại khách khí rồi, trở vào , bọn muội về trước khi trời tối." Đường Thải Nhi khoát tay áo, kéo Dạ Ngu Ngốc càng lúc càng xa.

      -------------

      Trong mật thất Liễu phủ.

      Liễu Sanh yếu ớt ngồi ở ghế, hai mắt hõm sâu nhìn ngọn nến bàn, dưới ánh nến, thỉnh thoảng phát ra tiếng xèo xèo.

      tên nam tử mặc quần áo bằng vải bố vào, ngồi đối diện với Liễu Sanh.

      "Ta nghĩ đám các ngươi lúc ở Hoài Châu, giải quyết bọn chúng." Liễu Sanh cười mấy tiếng, khuôn mặt tái nhợt mang theo vẻ khinh miệt.

      " nương kia đơn giản. . . . . ."

      " đơn giản nhưng cũng chỉ là nữ tử." Liễu Sanh chờ đối phương xong, mở miệng , vừa vừa nhìn về phía người mới đến, "Trương công tử, hôm nay người này tới Liễu phủ của ta, hi vọng các ngươi sớm động thủ."

      Người nọ híp mắt, "Thế nào? Ngươi sợ bọn họ phát ra cái gì sao? Phát ngươi ra là quái vật người ra người, quỷ ra quỷ?"

      Hai mắt Liễu Sanh rét lạnh, ngay sau đó vung ống tay áo lên, chén trà và cây nến bàn rơi mạnh xuống đất, rơi “đồm độp” nát bấy, "Trương Hằng! ! Đừng tưởng rằng ngươi là thái tử, Liễu Sanh ta phải nhịn ngươi!"

      Trương Hằng ngửa đầu cười to, đến nắm cằm của Liễu Sanh, "Chậc chậc, nhìn gương mặt tiều tụy của ngươi này, nếu phải vì bị trúng cổ độc, ngươi có lẽ mỹ nam của Vụ Ảnh quốc đó nha."

      Bả vai Liễu Sanh run rẩy, sắc mặt càng thêm trắng bệch, đôi môi sớm vì tức giận mà tím bầm, "Cút, cút cho ta!"

      Ánh mắt của Trương Hằng trở nên sắc bén, ngón tay nắm cằm càng dùng sức thêm, "Thái tử giết ngươi, tuyệt đối là bởi vì ngươi còn hữu dụng, đừng coi trọng bản thân quá chứ, ngươi cho rằng ngươi còn có cái gì sao? Ha ha! Làm thứ công cụ , như vậy ngươi còn có thể sống lâu hơn tí." Vừa vừa hung hăng hất cằm của ra, sau đó phẩy tay áo bỏ .

      Liễu Sanh nắm chặt quả đấm, bởi vì tức giận đánh thẳng vào khiến trong cơ thể lại đau đớn hơn, làm cho gần như thể hô hấp, vùng vẫy té ngã đất, "Ngũ. . . . . . Tiểu Ngũ. . . . . ."

      --------------

      Đường Thải Nhi và Dạ Ngu Ngốc vòng lớn khắp Tây quận, cho đến mặt trời lặn xuống, cả vùng đất được phủ tầng ánh sáng vàng óng ánh, hai người mới dừng bước ở bên hồ, nghỉ ngơi chút.

      "Cái nơi này đúng là khác người nha, hơn nửa ngày mà đường lớn cũng chỉ có mấy người."

      Dạ Ngu Ngốc lửng thững tới bên cầu, nhìn cảnh hồ phía xa, "Đúng nha, ràng là cảnh sắc đẹp như vậy, ngờ chỉ có ta và nương tử ở chỗ này thưởng thức."

      "Ngươi lên cầu lúc nào vậy." Đường Thải Nhi vốn tưởng rằng Dạ Ngu Ngốc phía sau mình, nhưng ngờ vừa ngẩng đầu thấy đứng ở cầu, giang hai tay đón gió, hưởng thụ ánh tà dương.

      "Nương tử ~ mau đến đây , nhìn kìa! Mặt trời lặn đẹp quá !" Dạ Ngu Ngốc vẫy tay, gọi Đường Thải Nhi.

      Đường Thải Nhi cười tiếng, khinh thân nhảy cái, váy dài tung bay, chân vững vàng rơi cầu, nhìn Dạ Ngu Ngốc, "Nương tử của ngươi đẹp sao?"

      Dạ Ngu Ngốc nghiêng đầu nhìn Đường Thải Nhi, cả người nàng gần như dung nhập vào vầng sáng này, gió thổi qua, nhìn quần áo nàng bay lên, tóc đen lộn xộn trước ngực, nụ cười của càng trở nên nhu hòa đến cực điểm, giọng dịu dàng, "Đẹp."

      Đường Thải Nhi ngờ Dạ Ngu Ngốc lại trả lời cách nghiêm túc như vậy, giống như si mê, hai gò má khỏi đỏ ửng, bám lan can cầu, nhảy lên, thảnh thơi ngồi ở phía , "Lời ngon tiếng ngọt, Dạ Nhi học cái xấu tốt đâu."

      Dạ Ngu Ngốc nghiêng đầu cười, đứng sau lưng vuốt mấy sợi tóc rối bên tai Đường Thải Nhi, "Nương tử của ta, đẹp nhất thế gian."

      "Này này này, đừng quyến rũ ta à nha, ngươi có biết, định lực của ta rất yếu !" Đường Thải Nhi né tránh bàn tay của Dạ Ngu Ngốc, chỉ vào cảnh cáo.

      Dạ Ngu Ngốc cười tiếng, đôi mắt mị đón ánh tà dương, càng thêm vạn phần mê người.

      "Con bà nó! !" Đường Thải Nhi hô to tiếng, sau đó chợt sượt qua hai má của Dạ Ngu Ngốc, ôm cổ của , hung hăng kéo đến gần mình mình, "Là ngươi ép ta a!"

      "Sao?" Dạ Ngu Ngốc cười, nhíu mày hỏi nàng có ý gì.

      Đường Thải Nhi cắn răng, khinh thân nhảy xuống, môi mình cùng môi dán chặt ở chỗ, hôn phớt lên đôi môi đỏ mọng. Ánh mắt Dạ Ngu Ngốc khẽ động, sau đó nhắm hai mắt lại, cùng Đường Thải Nhi dây dưa.

      "Thải Nhi. . . . . ." Dạ Ngu Ngốc khẽ cười, cầm cánh tay mà Đường Thải Nhi ôm , "Ta dạy cho nàng. . . . . ." Giọng nhàng, như gió thoảng qua.

      Đường Thải Nhi có chút hoảng hốt, lý do, chỉ cảm thấy đôi môi của Dạ Ngu Ngốc bắt đầu hôn trả nàng. . . . . .

    2. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 28: Nửa đêm lén lút tìm nơi quái dị (hạ)

      Trước khi trời tối hai người trở lại Liễu phủ, về phòng uống trà nghỉ ngơi. Đầu của Đường Thải Nhi vẫn còn choáng váng, lúc này đối mặt với Dạ Ngu Ngốc có chút mất tự nhiên cộng thêm tim đập mạnh, liếc mắt nhìn , lại thấy đối phương vẫn cười buồn lo, khiến cho Đường Thải Nhi hoài nghi nam nhân mới hôn mình đến thất điên bát đảo có phải là nam nhân ngu ngốc trước mặt hay .

      "Dạ Ngu Ngốc này. . . . . ." Đường Thải Nhi suy nghĩ lát rồi nằm bàn ghé sát vào Dạ Ngu Ngốc, do dự mở miệng, "Ngươi. . . . . ."

      Dạ Ngu Ngốc ngậm chén trà lên miệng, uống trà lạnh bên trong, thấy Đường Thải Nhi nhìn về phía , lại mỉm cười ngọt ngào, "Ừ?"

      "À. . . . . ."

      Dạ Ngu Ngốc trợn tròn hai mắt, để chén trà xuống, "Nương tử muốn gì sao?"

      Đường Thải Nhi mấp máy miệng, gãi gãi đầu, sau đó thở hơi dài, túm cổ áo của Dạ Ngu Ngốc, "Ngươi từng hôn ai sao? ! Tại sao lại điêu luyện như vậy? !"

      "Nương tử cái gì vậy?"

      "Ngươi ít lừa lão nương ! , ngươi có phải nhớ ra cái gì ? đúng. . . . . . thể nào đâu, người trúng loại độc này sao có thể khôi phục trí nhớ chứ."

      "Nương tử. . . . . . Nàng rốt cuộc định gì?" Dạ Ngu Ngốc bĩu môi, vẻ mặt lo lắng, vừa vừa đưa tay sờ trán Đường Thải Nhi, "Ngã bệnh sao?"

      Đường Thải Nhi mệt mỏi buông tay ra, ngồi lại vào ghế, ngắt mi tâm của mình, "Thôi quên , dù sao sớm muộn gì ngươi cũng phải khôi phục trí nhớ."

      "Trong trí nhớ của Dạ Nhi chỉ có nương tử! Hì hì ~"

      "Hồ đồ, nghe mà buồn nôn. Chờ ngươi nhớ lại mọi việc, ngươi thể là của mình ta rồi, cho đến lúc này, trong tim của ngươi có chỗ của ta hay chứ." Đường Thải Nhi buồn cười .

      Lại thấy Dạ Ngu Ngốc nghiêm túc, đứng dậy đến bên cạnh Đường Thải Nhi, ôm chặt nàng từ phía sau, tóc dài thuận thế trượt xuống, mang theo mùi thơm đặc biệt của riêng Dạ Nhi.

      "Dạ Nhi vĩnh viễn rời bỏ nương tử, trong lòng cũng chỉ có nương tử, ai cũng cần."

      " sao?"

      "Ừ! Dạ Nhi thích nương tử nhất!"

      Đường Thải Nhi ngửa đầu, nhìn thẳng Dạ Ngu Ngốc: "Phải nhớ kỹ lời ngươi nha." Vừa ngón tay khẽ nhéo chóp mũi của : "Cả đời này ngươi là nam nhân của Đường Thải Nhi ta."

      "Ừ. . . . . . Nương tử, vậy muốn ta thế nào đây?"

      " cái gì?"

      Đôi mắt Dạ Ngu Ngốc chuyển cái, sau đó cười ngây ngốc: "Nàng là nữ nhân kiếp này của Lăng Dạ Tầm ta."

      câu , khiến cho trái tim Đường Thải Nhi khẽ động, cũng là cảm động hay là nhịp tim, có lẽ hai người đều có: "Ngu ngốc, phải với ngươi sao. . . . . .Tên của ngươi, được tùy tiện nhắc tới." Giọng của nàng rất , trong lời che giấu vui vẻ và ngọt ngào.

      "Thải Nhi, hỏi được gì ? A!" Liễu Chiêu Vân lo lắng đến, vừa mới vào phòng thấy tư thế mập mờ của hai người, cả kinh dừng bước sau đó xoay người, "Ta. . . . . . Ta cái gì cũng chưa thấy."

      Đường Thải Nhi ho tiếng, thân thể giật giật, đẩy Dạ Ngu Ngốc ra, giọng ra lệnh: "Ngồi về chỗ ."

      "Hừ ~" Dạ Ngu Ngốc bĩu môi, rất muốn trở về ghế của mình, thà tiếp tục uống trà lạnh.

      Đường Thải Nhi thở hơi, cười : "Vân Nhi tỷ vào đây ngồi ."

      Liễu Chiêu Vân vỗ vỗ gương mặt ửng đỏ của mình, xoay người sang chỗ khác, cười nhạt ngồi vào bên cạnh Đường Thải Nhi, "Thải Nhi, ra ngoài điều tra thế nào rồi?"

      "Ít nhiều cũng biết chút ít, gốc bệnh gần giống với những gì muội đoán."

      "Ừ?"

      "Trước tiên về những chuyện Vân Nhi tỷ biết ? Muội phải xác nhận lại." Đường Thải Nhi cau chân mày lại, mỉm cười hỏi.

      Liễu Chiêu Vân ngẫm nghĩ lát, chậm rãi : "Tỷ còn nhớ lúc tỷ còn , khi tới nhà đường huynh ở Tây quận chơi, có bộ dạng này, khi đó nhà Nhị bá có mối làm ăn thất bại, tiền bạc gần như mất hết. Nhị bá, Nhị bá mẫu hầu như mấy tháng liên tục ở nhà, bận bịu buôn bán bên ngoài. Vì vậy mẹ tỷ để cho tỷ đến chơi với đường huynh. . . . . ."

      "Sau đó lại biết bon họ dùng cách gì, đột nhiên lấy lại toàn bộ tiền, mà việc buôn bán càng làm càng lớn đúng ?" Đường Thải Nhi sắc bén hỏi.

      Liễu Chiêu Vân gật đầu: "Ừ, chỉ trong mấy ngày. Nhà bọn họ còn giàu có hơn so với trước đây. . . . . . Cha tỷ là thủ phủ ở Đông quận, sau mấy ngày kia, Nhị bá vốn là buôn bán trở thành thủ phủ của tây quận."

      " là lợi hại nha." Dạ Ngu Ngốc chống cằm cảm khái, " ngờ chỉ mấy ngày thành thủ phủ."

      Đường Thải Nhi tùy ý vuốt vuốt sợi tóc của mình, "Sau đó sao?"

      "Sau đó muội cũng biết rồi, mấy ngày trước đây tỷ gặp lại đường huynh, trong nhà chỉ còn lại mình , tất cả thân thích, gia quyến chết hết."

      "Chết thế nào tỷ biết ?"

      Liễu Chiêu Vân lắc đầu, thần sắc có chút đau thương, "Tỷ biết, gia đinh đề cập tới, đường huynh cũng , tỷ thể nào biết được."

      "Muội nghĩ muội đoán ra tám, chín phần." Đường Thải Nhi híp mắt, dáng vẻ có chút cao thâm.

      Chiêu Vân: "Bệnh gì?"

      Đường Thải Nhi đưa ngón tay để ở môi, "Suỵt. . . . . . Tối nay muội đáp án."

      Dạ Ngu Ngốc trợn tròn hai mắt nhìn Đường Thải Nhi, "Nương tử muốn làm gì?"

      Đường Thải Nhi cười gian , "Nửa đêm thám thính Liễu phủ. . . . . ."

      Ban đêm.

      Đường Thải Nhi nằm ở bệ cửa sổ nhìn trăng sáng bên ngoài, ngón tay gõ lan can cửa sổ theo tiết tấu. Dạ Ngu Ngốc ở phía sau lật người, hai mắt lim dim, "Nương tử. . . . . ." Vừa vừa ngáp cái, "Nương tử khi nào thám thính Liễu phủ vậy?"

      Ngón tay gõ lan can cửa sổ của Đường Thải Nhi dừng chút, "Chờ chút nữa, ngươi yên tâm ngủ ."

      "Nương tử, Dạ Nhi muốn với nàng."

      " được, mang ngươi theo rất phiền phức, đừng thêm gánh nặng cho ta, ngoan, ngươi tiếp tục ngủ ." Đường Thải Nhi tiếp tục nhìn trăng sáng trời, giọng bác bỏ đề nghị của Dạ Ngu Ngốc.

      "Hừ, Dạ Nhi mới thèm làm phiền nương tử á." Dạ Ngu Ngốc giọng lẩm bẩm.

      Đường Thải Nhi quay đầu lại trừng hai mắt, "Sao? !"

      Dạ Ngu Ngốc lè lưỡi, lật người lại, mặt hướng bức tường trắng, "Dạ Nhi ngủ đây!"

      "Ừ. . . . . . Ngoan lắm." Nàng vừa vừa ngửa đầu nhìn trời, " đến lúc." Dứt lời, chống tay, lật người nhảy ra từ cửa sổ , sau đó khoát tay áo với Dạ Ngu Ngốc bên trong phòng: " được ra khỏi phòng, nhắm mắt ngủ ngoan, ta về ngay."

      Dạ Ngu Ngốc ngồi dậy, giọng dặn dò: "Nương tử phải cẩn thận á ~"

      "Ừ, nằm xuống ." Đường Thải Nhi vừa vừa đưa tay đóng cửa sổ lại, cản tầm mắt của Dạ Ngu Ngốc.

      Nàng nhìn xung quanh, sau đó cúi đầu lấy bình sứ từ trong ngực ra, vẩy bột phấn ở trong bình vào cửa phòng, sau đó dùng chưởng phong, bột phấn theo đó tản ra khắp nơi, hầu như rải rộng khắp, "He he, như vậy ai cũng đến gần được."

      Chặt đứt được nổi lo, Đường Thải Nhi phủi phủi ống tay áo, khinh thân nhảy cái, phi thân bay lên nóc nhà, bắt đầu tìm tòi nghiên cứu khắp nơi.

      "Kỳ lạ kỳ lạ nha, Vụ Ảnh quốc này xứng với tên nha, ban đêm còn nhiều sương mù như vậy." Đường Thải Nhi nhảy xuống viện có sân, nhìn đám sương quanh thân khỏi cảm khái.

      Theo hiểu biết của nàng, Liễu Sanh bị trúng độc, mà là nuôi con trùng (sâu) độc.

      Dưỡng Cổ thuật rất ít người biết, chỉ lưu truyền ở Phong Ảnh quốc. Có rất nhiều người bởi vì trúng cổ độc mà chết thảm, đến nổi cho tới bây giờ, người nào nghe thấy từ "Con trùng độc " mà biến sắc, thậm chí có ít người lầm tưởng muc đích nuôi con trùng độc là để hại người hoặc trả thù, nhưng phải vậy. Có rất nhiều con trùng độc có thể giúp người ta chiêu tài cầu phúc, chẳng qua là muốn nuôi loại con trùng độc này phải trả cái giá rất lớn, nếu như may, con trùng độc người kí chủ đòi gấp đôi, cho đến khi nó giết chết kí chủ.

      Con trùng độc mà Liễu gia nuôi lúc đầu hẳn là Kim Chung cổ dùng để chiêu tài, dùng mười hai loại trùng chôn ở mười giao lộ, qua mấy ngày, lấy ra phụng trong lư hương, trải qua quá trình chúng nó tự giết lẫn nhau, cuối cùng chỉ có con sống sót, được đặt tên là Kim Tàm, tàm này có thể chiêu tài vào bảo khố, nhưng cần máu tươi để nuôi. khi bắt đầu nuôi thể dừng lại, nếu lấy mạng kí chủ.

      Kim Chung cổ thích , vào ban đêm, khí toàn thân trở nên rét lạnh.

      Cho nên, lúc này là thời khắc tốt nhất để tìm được chỗ của Kim Tàm.

      "Ai, sớm biết thế này hỏi Vân Nhi tỷ nơi nào lạnh nhất là được rồi. . . . . ." Đường Thải Nhi có chút hối hận, chân mày nhăn lại, thể làm gì khác hơn là tìm từng phòng từng phòng , hết đông sang tây.

      Người trong Liễu phủ ít ỏi, dọc theo đường rất ít khi gặp hạ nhân, nhiều đại viện còn có người ở. Ban đêm tĩnh mịch, thỉnh thoảng có tiếng điểm canh vang lên, khiến người nghe rợn tóc gáy.

      Xem xét khoảng canh giờ, nàng vào khu viện hoang vu, trong góc chồng chất ghế gãy vứt , đất đầy cành cây khô và lá rụng, khí xung quanh lạnh lẽo và ẩm ướt. Vốn là giữa hè, mọi thứ ở đây đều thích hợp, nguyên nhân xem ra chỉ có , Kim Tàm.

      "Rốt cuộc cũng tìm được nó." Đường Thải Nhi vui vẻ .

      "Ngươi muốn làm gì?"

      Đường Thải Nhi giơ chân lên định bước vào bên trong, giọng bất thình lình vang lên, khiến nàng sợ đến xoay người mạnh.

      Xuất trước mặt mình là khuôn mặt trắng bệch, là Liễu Sanh.

      Đường Thải Nhi cười gượng mấy tiếng, vỗ vỗ ngực của mình, "Liễu công tử, ngươi là làm ta sợ muốn chết."

      " nương cũng hù tại hạ." Vẻ mặt Liễu Sanh chút thay đổi , đôi mắt tĩnh mịch đến kỳ lạ nhìn chằm chằm vào Đường Thải Nhi.

      "Éc. . . . . ." Đường Thải Nhi thấy phía sau tê dại, mở to đôi mắt, trong đầu lướt qua những suy nghĩ, phải giải thích nguyên nhân mình ở đây như thế nào ta, "Cái đó. . . . . . Nửa đêm ta ngủ được, ra. . . . . . Ra ngoài bộ dạo. . . . . . Ha ha, bộ dạo. . . . . ."

      "Tại hạ nhớ là phòng của nương ở viện phía đông mà? Đây là viện phía tây."

      "Sao! Phải ? Ha ha! Ai da da, thiệt là, ta dạo xa như vậy sao, ha ha ha. Lại có chút mệt nha. . . . . ." Đường Thải Nhi cố ý ngáp cái, khóe mắt chú ý đến vẻ mặt của Liễu Sanh, từ đầu tới cuối đều là vẻ mặt của người chết.

      " nương nếu mệt rồi, nên về phòng nghỉ ngơi . Nửa đêm ra ngoài rất nguy hiểm." Liễu sanh cười yếu ớt, giọng rất , nhưng làm cho người ta hết sức khó chịu.

      Đường Thải Nhi nuốt ngụm nước bọt, gật đầu: "Được, vậy. . . . . . Ta nha." xong cũng quay đầu lại mà theo lối cũ quay về.

      "Xem ra tối mai mới có thể trở lại." Đường Thải Nhi bất đắc dĩ thầm trong lòng.

      Sáng sớm hôm sau, Đường Thải Nhi nằm ở giường muốn dậy, ngáp cái, giương mắt nhìn phía ngoài cửa sổ lần nữa, "Dạ Nhi, ta rất đói á. . . . . ."

      " nương kia cũng sắp dậy rồi." Dạ Ngu Ngốc ngồi ở trước bàn, đong đưa sợi dây chuyền Đường Thải Nhi cho .

      "Nhưng ta muốn ngủ hơn."

      "Vậy ngủ chứ sao."

      Hai mắt Đường Thải Nhi dời về phía Dạ Ngu Ngốc, "Ngươi thoải mái với ta được sao?"

      Dạ Ngu Ngốc ngẩng đầu lên, "Dạ Nhi bưng đồ ăn đến để nương tử ăn ở giường được ?"

      Đường Thải Nhi cười ha ha, "Được á."

      Dạ Ngu Ngốc gật đầu, vừa muốn đứng dậy ra ngoài, thấy Liễu Chiêu Vân vô cùng sốt ruột chạy vào, "Thải Nhi, Tây quận xảy ra việc lớn rồi."

      Đường Thải Nhi nhíu mày, "Việc lớn gì?"

      "Sáng nay ở hồ, phát ba thi thể."

      Đường Thải Nhi ngáp cái, "Đây gọi là việc lớn gì chứ, người chết giang hồ rất bình thường mà."

      Liễu Chiêu Vân lắc đầu, "Mấy người kia đều bị hút cạn hết máu."

      Đường Thải Nhi run lên, tự nhiên nảy sinh dự cảm xấu, "Mất máu mà chết. . . . . ."

      " là ghê quá , nương tử." Dạ Ngu Ngốc cắn môi, vẻ mặt hưng phấn. Khóe mắt Đường Thải Nhi giật giật hai cái, có phải nàng nhìn nhầm , tại sao mặt Dạ Ngu Ngốc lại có nét hưng phấn.

      "Thải Nhi, hôm nay tỷ còn nghe , tình trạng trước khi chết của đại bá và người nhà rất giống nhau." Hai vai Liễu Chiêu Vân có chút run rẩy, hơi hoang mang hơi lo sợ, "Việc này. . . . . . Đây chẳng lẽ là bị nguyền rủa sao?"

      "Vân Nhi tỷ cần phải sợ, Thải Nhi mau chóng giải quyết chuyện này." Đường Thải Nhi đứng dậy ôm lấy Liễu Chiêu Vân, khẽ vuốt sống lưng của nàng ấy, "Tối nay muội lại thám thính lần nữa."

      -----------

      Trong thư phòng Liễu phủ.

      Liễu Sanh chấp bút ở giấy tuyên thành viết cái gì đó, Trương Hằng ngồi ở ghế đối diện uống trà nóng.

      "Muốn loại bỏ Bạch công tử, phải loại bỏ Đường Thải Nhi." Trương Hằng bưng chén trà, ngón tay nhàng vuốt ve miệng chén trà.

      "Đêm qua bên trong phòng chỉ có mình Bạch công tử, tại sao các ngươi động thủ?" Liễu Sanh phất tay áo nâng bút, để bút ráo mực.

      Cặp mắt Trương Hằng sắc bén nhìn Liễu Sanh, lại đặt chén trà lên bàn, "Đường Thải Nhi hạ độc ở cửa, thủ hạ của ta vừa mới đến gần hôn mê bất tỉnh."

      Liễu Sanh cười khẽ, "Độc của nàng đúng là lợi hại nha."

      "Đường Thải Nhi chính là độc y Đường Cảnh trong truyền thuyết."

      Liễu Sanh lại để bút ráo mực, sau đó dừng bút ngẩng đầu nhìn hướng Trương Hằng, "Ngươi , nàng chính là Đường Cảnh có y thuật rất cao minh?"

      " sai, hơn nữa gần đây còn có tin đồn, nàng là nữ nhi của thần y Đường Ngân Tử."

      Liễu Sanh cười lạnh, "Hừ, Đường Thải Nhi." xong, phóng bút viết , ba chữ Đường Thải Nhi to đùng lên giấy.

      "Cần nghĩ biện pháp loại bỏ Đường Thải Nhi."

      Liễu Sanh đặt bút xuống, ngồi vào ghế, "Giao cho ta."

      "Ngươi có biện pháp sao?"

      "Lòng hiếu kỳ, đủ để giết người."

      -----------

      Ngay đêm đó, Đường Thải Nhi cẩn thận về phía trước, dựa theo trí nhớ mà tìm được khu viện u ám kia. Mới vừa vào phòng khách trong viện, mùi máu tanh làm người ta muốn nôn mửa ập đến.

      Từ trong ngực lấy ra hộp diêm, mượn ánh lửa yếu ớt tìm cửa mật thất.

      Loại Kim Chung cổ thích nơi có ánh sáng, cho nên đại đa số mọi người đều chọn mật thất trong lòng đất để nuôi chúng. Đường Thải Nhi dựa vào kinh nghiệm của mình, giẫm lên từng viên gạch đất, hi vọng có thể phát chút dấu vết.

      "Ha ha, tìm được rồi." Đường Thải Nhi vui vẻ, ngồi chồm hổm xuống, gõ viên gạch dưới chân, quả nhiên khác với những viên khác. Thổi tắt que diêm thả vào trong ngực, hai tay hợp lại, nhấc viên gạch lên, cái hố xuất trước mắt, bên trong vừa vặn đặt cái hũ, "Quả nhiên ở chỗ này."

      Vừa muốn lấy Kim Tàm cổ ra, lực mạnh đánh tới, chỉ cảm thấy cổ hơi trầm xuống, ánh mắt mơ hồ, "Ngươi. . . . . ."

      Liễu Sanh khẽ cười, đâm cây ngân châm vào cơ thể Đường Thải Nhi, sau đó nhàng rút tay ra, híp mắt nhìn Đường Thải Nhi hôn mê bất tỉnh nằm mặt đất, "Lòng hiếu kỳ, đủ để giết ngươi."

      Những lời này ngừng lượn qua lượn lại trong đầu Đường Thải Nhi, sau đó mất tất cả tri giác.

    3. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 29: Sập bẫy bị hỏa thiêu

      Tây quận của hôm nay giống hôm qua, phố lớn, ngõ đông nghẹt người, dòng người tấp nập đổ xô đến trường phạt (nơi chuẩn bị trừng trị kẻ có tội).

      " bắt được hung thủ giết người hút màu rồi! !"

      "Nghe phù thủy chuyên hút máu người! Chẳng trách sao lúc nữ nhân kia tới đây, Tây quận của chúng ta lại xảy ra án mạng."

      " là đáng sợ, may mà bắt được, nếu có nhiều người chết hơn."

      Đám người huyên náo, mỗi câu của mọi người đều là kêu la, mặt đều là biểu tình căm phẫn.

      thanh ồn ào kéo Đường Thải Nhi tỉnh dậy, giật giật ngón tay tê dại từ lâu, nàng dùng hết khí lực của toàn thân để mở mắt, nhưng giây tiếp theo lại hết sức kinh hãi.

      Nhìn dưới đài có mấy trăm người chỉ chỉ trỏ trỏ nàng, đầu óc của nàng phản ứng kịp rốt cuộc xảy ra chuyện gì.

      "A. . . . . ." Muốn mở miệng , lại phát thể phát ra chữ, nàng bị người ta điểm á huyệt : huyệt câm!

      Chuyện gì xảy ra? ! Rốt cuộc chuyện gì xảy ra? !

      Tại sao nàng lại bị trói ở chỗ này, đống củi bên cạnh dùng để làm gì? Bọn họ điên rồi! ! Bọn họ muốn nàng chết cháy hay sao? !

      "A! A. . . . . ." Đường Thải Nhi mở miệng, phát ra tiếng a ô, lo lắng nhìn xuống dân chúng dưới đài, nhờ bọn giúp đỡ.

      Lại thấy những người đó hoảng sợ lui về phía sau mấy bước, "Nàng ta đáng sợ! Muốn ăn thịt người sao? !"

      "Đúng đó! Thiêu chết nàng ta ! Thiêu chết !"

      Ngay sau đó, tiếng tức giận kéo tới như mưa, Đường Thải Nhi cắn môi dưới, thân thể run rẩy, ai sẵn lòng giúp nàng, có ai đứng ra giúp nàng.

      Rốt cuộc chuyện gì xảy ra, đêm qua. . . . . . Đêm qua xảy ra chuyện gì. . . . . .

      Trong đầu chợt thoáng qua khuôn mặt của Liễu Sanh, Đường Thải Nhi chợt hiểu tất cả mọi việc đều là do sắp đặt! Nàng kinh hoảng tìm kiếm Liễu Sanh khắp nơi, tầm mắt dừng ở chỗ, Liễu Sanh đứng ở cửa sổ tầng hai của tửu lâu, cặp mắt vô tình nhìn nàng chăm chú.

      Hai mắt Đường Thải Nhi đầy lửa giận, nhìn gắt gao.

      "Mọi người hãy im lặng, im lặng." lão già bước từng bước tập tễnh từ từ lên đài cao, đứng ở trước mặt của Đường Thải Nhi, mặt nhìn xuống hàng trăm dân chúng dưới đài.

      Đường Thải Nhi chóng mặt, tay chân gần như còn chút sức lực, lộ vẻ yếu ớt, lại cắn chặt hàm răng, dám bất tỉnh nữa.

      "Gần đây, Tây quận chúng ta xảy ra án mạng, hung thủ rất tàn nhẫn, khiến lòng người hoang mang. Rốt cuộc, Ông trời có mắt, để cho chúng ta bắt được phù thủy này!" Vừa vừa chỉ Đường Thải Nhi, "Nàng chính là kẻ cầm đầu giết chết người nhà của chúng ta!"

      Đường Thải Nhi giãy giụa, nếu như nàng có thể mở miệng chuyện, nàng nhất định mắng to “Thúi lắm “!

      "Thiêu chết nàng ta! Thiêu chết nàng ta!"

      Lão già vừa mới xong, vô số tiếng hô theo đàn nổi lên.

      "Thả nương tử ta ra! !"

      tiếng hô hòa lẫn trong đó, Đường Thải Nhi nghe được, đó là tiếng của Dạ Ngu Ngốc, nàng tuyệt vọng trong nháy mắt lại thấy được hi vọng, theo tiếng nhìn xuống, thấy nam tử áo đen từ trong đám người chen ra ngoài, trong chớp mắt có hai cánh tay chắn ở dưới đài, "Ai cũng được động vào nàng!"

      "Người tới là ai? ! !" Lão già hai tay run run chỉ vào bóng lưng Dạ Ngu Ngốc hỏi.

      Dạ Ngu Ngốc vẻ mặt tức giận quay đầu lại, cao giọng họ tên, "Bạch Si Dạ! Phu quân của nàng!"

      Đám người lại im lặng, sau đó càng ồn ào hơn.

      "Nam tử này nhất định bị phù thủy kia lừa!"

      "Bọn họ là nhóm sao."

      "Nam tử đẹp như vậy giống người xấu, nhất định là bị hồ ly tinh kia mê hoặc! Hỏa thiêu hồ ly tinh ! !"

      Dạ Ngu Ngốc nghe tất cả mọi người muốn hỏa thiêu Đường Thải Nhi càng sốt ruột hơn, " cho! Nàng là nương tử của ta, cho bất luận kẻ nào trong các ngươi khi dễ nàng!"

      Lão già trừng hai mắt, nhìn về phía tráng hán (nam tử hán cường tráng) đứng hai bên ra lệnh: "Người đâu, kéo xuống! thể quấy rối ở đây!"

      " được đụng vào ta, thả nương tử ta ra!"

      Hai, ba tên tráng hán bắt Dạ Ngu Ngốc, hung ác kéo lui về phía sau.

      "Thả ta ra!" Dạ Ngu Ngốc giãy giụa, lại cảm giác tóc bị người ta hung hăng kéo, cầm lấy hai bàn tay mình lại hận thể cắm sâu vào trong thịt , "Đau quá, các ngươi thả ta ra."

      Đường Thải Nhi nhìn Dạ Ngu Ngốc, hai mắt nhịn được ươn ướt, hướng về phía lắc đầu, ý bảo được giãy giụa, nếu bị thương.

      Mà Dạ Ngu Ngốc lại muốn, rống to, đòi thả Đường Thải Nhi.

      Lão già nhìn thấy đám người sắp hỗn loạn, quát to tiếng, "Đánh cho ta! đánh đến chết cho ta!"

      Đường Thải Nhi a ô, dùng sức lắc đầu, được! được đánh ! Cầu xin ngươi! được đánh !

      Mà nàng trước sau đều được chữ, chỉ có thể dùng hết khí lực toàn thân để giậm chân.

      Từng cú đấm của tráng hán đều đánh vào bụng, mặt, lưng của Dạ Ngu Ngốc, hết sức tàn nhẫn, làm người xem đứng xung quanh cũng đành lòng nhìn nữa.

      ". . . . . . cho. . . . . . Đụng đến nương tử của ta. . . . . . A!" cú lại đánh vào ngực , làm cho khó thở, trong nháy mắt ngã xuống đất, co quắp, "Thả nương tử ta ra. . . . . ."

      " được đánh ! ! Van cầu các ngươi! ! được đánh ! !" Hai gò má của Đường Thải Nhi đầy nước mắt từ lâu, ra sức la lên, lại như gào khóc, " được đánh ."

      Lão già liếc mắt nhìn Dạ Ngu Ngốc nằm dưới đất, "Kéo xuống."

      "Dạ!" Mấy tên tráng hán lĩnh mệnh, túm lấy tóc của Dạ Ngu Ngốc, kéo lên.

      Dạ Ngu Ngốc đẩy mấy gã tráng hán kéo , thân hình lảo đảo muốn ngã, "Ta. . . . . . Ta ! Thả nương tử ta ra. . . . . . Ta là phu quân của nàng, ta phải bảo vệ nàng!"

      "Dạ Nhi. . . . . ." Đường Thải Nhi nhìn hình bóng của Dạ Ngu Ngốc, Hai mắt khóc đến sưng đỏ khiến cho tầm mắt bắt đầu nhòe , "Ngốc tử ngươi, , !"

      Dạ Ngu Ngốc quật cường đứng ở nơi đó, hơi thở mong manh, "Thả. . . . . . Thả nàng. . . . . ."

      "Người đâu ! Đem hỏa thiêu!" Lão già để ý tới Dạ ngu ngốc dưới đài nữa, ra lệnh bắt đầu châm lửa. Lúc này, tiếng hô của dân chúng dưới đài lại vang lên, "Thiêu chết nàng! Thiêu chết nàng!"

      Chung quanh huyên náo, Đường Thải Nhi và Dạ Ngu Ngốc nhìn nhau, khói lửa tỏa ra ngăn được tầm mắt của .

      Hai chân của Dạ Ngu Ngốc mềm nhũn, quỳ mặt đất, nhìn Đường Thải Nhi bị người ta trói trong biển lửa, thế nhưng lại còn khí lực để gào thét câu, hai mắt đỏ lên nhìn Đường Thải Nhi, "Nương tử. . . . . ."

      Đường Thải Nhi bật cười, nàng nghĩ đến mình chết thế nào, nhưng chưa bao giờ nghĩ đến, mình lại bị người ta thiêu cháy. Cười thê thảm, nhìn Dạ Ngu Ngốc, "Dạ Nhi, tìm Tịch Thanh. . . . . Khụ khụ. . . . . . Khụ khụ! ! !" Giọng của Đường Thải Nhi yếu ớt, khói đặc tắc trong cổ họng, nàng khó chịu thể hô hấp.

      ---------

      Cách đó xa, lão ăn mày toàn thân rách rưới khẽ vuốt tuấn mã màu nâu, "Ngoan ngoãn nha, lão hủ ta cho ngươi ít lương thảo, tại chính là lúc ta cần dùng ngươi đó, cho ta chút mặt mũi, có nghe ? !" cười đùa , nâng tay lên uống hớp lớn trong hồ lô, sau đó hung hăng vỗ mông ngựa, " thôi!"

      tiếng rống dài, tuấn mã vọt tới trường phạt, sau lưng còn kéo theo đống pháo lớn. Đột nhiên, mọi người lại hỗn loạn, rối rít chạy tứ tán, con ngựa như bị điên phi nhanh trong đám người, sau lưng pháo nổ đùng đoàng. Phần lớn dân chúng bởi vì kịp chạy trốn mà ngã xuống đất, còn có người đụng vào gian hàng bên đường, sào tre, ván gỗ rơi xuống rầm rầm.

      "Chuyện gì xảy ra! Ngựa hoang từ đâu tới! Người đâu! Đem nó. . . . . . Đem nó. . . . . . a a!" Lão già vừa muốn kêu người, thấy thân ngựa mạnh mẽ đâm tới, khung gỗ dưới đài rung rung lắc lắc, lão già suýt nữa té từ cao xuống.

      Lão ăn mày ở nơi xa còn lo lắng, vừa uống rượu trong hồ lô, vừa nghênh ngang về hướng này.

      Dạ Ngu Ngốc cắn răng chống thân thể đứng lên, chạy đến gần Đường Thải Nhi. Toàn thân Đường Thải Nhi bị ngọn lửa bao vây: Lửa lớn, căn bản cách nào để đến gần. Dạ Ngu Ngốc ho sặc sụa, nâng lên tay áo đem xua khói đặc trước mắt, "Nương tử! Nương tử!"

      Ý thức của Đường Thải Nhi dần dần mất , nhìn Dạ Ngu Ngốc muốn lao thân vào đống lửa, thống khổ lắc đầu, "Dạ Nhi. . . . . ." Dứt lời, toàn bộ tri giác tê liệt, hai mắt lần nữa tối sầm.

      "Người trẻ tuổi, nên xúc động như vậy ~" tiếng già nua lo lắng vang lên ở bên tai, Dạ Ngu Ngốc kinh hãi quay đầu lại, thấy xuất trước mặt là lão ăn mày gặp ngày hôm trước.

      Trong khoảnh khắc, chỉ cảm thấy trận gió lớn nổi lên, lượn quanh thân Đường Thải Nhi, đống củi bị hất tung tạo ra khe hở, thân hình của lão ăn mày lướt , hai tay túm hai người, "Ha ha, các ngươi cũng đừng lộn xộn nữa, xương cốt của lão hủ còn cứng cáp đâu." Vừa , hai chân đạp cái, thi triển khinh công trong nháy mắt bay xa khỏi trường phạt.

      Bên trong sơn động ở ngoài Tây quận.

      Dạ Ngu Ngốc ngồi ở bên cạnh đống lửa hong khô thân thể, cho dù bùn đất người được rửa sạch , nhưng mặt vẫn còn ứ đọng ít máu.

      Lão nhân quái dị ngồi đối diện với , đem con gà rừng nhổ sạch lông, cắm lên nhánh cây chuẩn bị gác đống lửa nướng ăn. Ngẩng đầu nhìn vết thương mặt của Bạch Si Dạ, khỏi cười tiếng cộc lốc, "Công tử này, ngươi tẩy sạch dịch dung mặt , nếu những thuốc kia ngấm vào vết thương của ngươi, ta sợ là nó hủy mặt mũi của ngươi đó."

      Dạ Ngu Ngốc xoa xoa mặt, nhìn lão, "Dạ Nhi biết rửa thế nào đâu, là nương tử vẽ cho đấy."

      Lão nhân quái dị vuốt vuốt chòm râu hoa râm, gác gà rừng lên đống lửa, phủi lông gà tay, "Vì sao nương tử nhà ngươi phải dịch dung cho ngươi vậy?"

      Dạ Ngu Ngốc lắc đầu, " thể ."

      "Ha ha ha! ! Được, cũng được." Lão nhân quái dị cười to mấy tiếng, hỏi tới nữa, cặp mắt dời về phía Đường Thải Nhi nằm đống rơm, "Xem ra có người mất hứng vì nàng muốn điều tra Liễu phủ."

      Dạ Ngu Ngốc bĩu môi, trừng lớn hai mắt, "Lão bá bá, Khi nào nương tử nhà ta mới tỉnh lại?"

      "Nàng trúng Nhuyễn Cốt Tán, coi như giải được nhưng muốn tỉnh lại cũng phải cần nửa ngày nữa."

      Dạ Ngu Ngốc ngồi dưới đất, ôm đầu gối thêm gì nữa, dời mắt nhìn Đường Thải Nhi ngủ ở xa.

      Lão nhân quái dị lật lật con gà, nhìn đôi mắt si tình của Dạ Ngu Ngốc, khỏi có chút ngạc nhiên, "Ta người trẻ tuổi này, ngươi có biết , hôm nay ngươi thiếu chút nữa bị đánh chết."

      Dạ Ngu Ngốc sửng sờ gật đầu cái, "Biết."

      " biết nên ngươi ngu dốt hay là quá cố chấp đây."

      Dạ Ngu Ngốc nhìn Đường Thải Nhi cười ha ha, "Dạ Nhi biết, nương tử Dạ Nhi là kẻ ngốc."

      Lão nhân quái dị cười sảng lãng, "Đôi vợ chồng các ngươi là thú vị nha."

      "Sao?"

      "Ngươi tên gì?"

      Dạ Ngu Ngốc trợn tròn hai mắt nhìn về phía lão nhân quái dị, "Bạch Si Dạ, lão bá tên gì?"

      "A, Bạch công tử. Tên của lão hủ ta là. . . . . ." Lão nhân quái dị dường như suy nghĩ sâu xa trong chốc lát, sau đó cau mày có chút tức cười lắc đầu khóc thán, "Lâu lắm rồi, đến tên của mình mà ta cũng quên nữa. Chẳng qua, có rất nhiều người gọi ta là điên tiên nhân, ha ha! !"

      "Điên tiên nhân, lão bá rất điên sao?" Dạ Ngu Ngốc lệch đầu tò mò hỏi.

      Lão nhân quái dị cười ha ha, "Điên có gì tốt chứ? Con người ấy mà. . . . . . cần quá minh mẫn, lâu lâu điên điên chút tốt sao? Đó gọi là điên thể sống được! Ha ha!"

      Dạ Ngu Ngốc cắn môi dưới, cau mày nhìn lão nhân quái dị, tất nhiên, hoàn toàn hiểu lão nhân quái dị cái gì, nhưng cũng hỏi nữa, chẳng qua là lạnh nhạt nhìn lão cái, ồ tiếng.

      Lão nhân quái dị sửng sốt, ngay sau đó chép miệng, "Trẻ tuổi như ngươi tại sao có chút thú vị vậy."

      Dạ Ngu Ngốc ôm chặt đầu gối, gác đầu lên cánh tay mình, ánh mắt vẫn nhìn Đường Thải Nhi, "Lão bá rất thú vị."

      "A sao? Ha ha! Ta thích nghe câu này, ta người trẻ tuổi. . . . . . Ha, ha, ngươi đừng nhìn chằm chằm nàng như vậy được ? Nếu ngươi là liếc nhìn nàng cái chết, đến bên cạnh nàng , ngổi ở đây xa như vậy, ngươi mệt mỏi sao?" Lão nhân quái dị có chút khó chịu vì người chuyện với mình lại nhìn mình, mở miệng .

      Dạ Ngu Ngốc quay đầu nhìn lão nhân quái dị, trong ánh mắt kia ràng là “Lão bị ngu sao”

      "Ánh mắt của ngươi là sao?" Lão nhân quái dị cau mày hỏi.

      Dạ Ngu Ngốc: "Nếu ta lại đó quấy rầy nương tử ngủ nha, nương tử tức giận, lão bị ngu sao!"

      ". . . . . ." Lão nhân quái dị lập tức cứng họng, vuốt ria mép của mình bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Dạ Ngu Ngốc, "Ngươi xem , lão đầu tử ta hiểu nổi người trẻ tuổi các ngươi."

      Dạ Ngu Ngốc hướng về phía lão nhân quái dị làm mặt quỷ, "Nữa nữa nữa ~~"

      Lão nhân quái dị sửng sốt trong chốc lát, sau đó chỉ vào Dạ Ngu Ngốc cười ha hả, "Thú vị nha, thú vị! ! Ha ha! !"

      Dạ Ngu Ngốc nghiêm túc gật đầu cái, "Lão bá quả nhiên bị điên nha."

      Hai mắt của lão nhân quái dị chuyển cái, đứng dậy còng lưng tới bên cạnh Dạ Ngu Ngốc, "Dạ Nhi, ngươi biết vì sao hôm nay ngươi lại bị ức hiếp ?"

      Dạ Ngu Ngốc: "Ta. . . . . ."

      "Bởi vì ngươi đủ mạnh mẽ!" Lão nhân quái dị vừa vừa hung hăng đập hai cái vào lưng Dạ Ngu Ngốc.

      "Khụ khụ!" Thân thể của Dạ Ngu Ngốc bị thương, bị lão đập như vậy thiếu chút nữa ngã xuống đất dậy nổi.

      Lãi nhân quái dị nhìn đến ánh mắt ai oán của , tiếp tục : "Ngươi suy nghĩ , lấy bộ dạng này của ngươi, về sau làm sao bảo vệ nương tử của ngươi được? Nếu gặp phải nguy hiểm phải làm sao đây."

      Dạ Ngu Ngốc cắn môi, cúi đầu nghiêm túc suy nghĩ.

      "Cho nên mới , Dạ Nhi này, học võ ." Lão nhân quái dị mở to mắt nhìn , "Như thế nào? Ta dạy cho ngươi ~"

      Dạ Ngu Ngốc ngẩng đầu nhìn lão, "Tại sao lão bá muốn dạy võ công cho ta vậy?"

      "Bởi vì ta thích thu ngươi làm đồ đệ nha."

      "Nhưng Dạ Nhi rất ngốc, học được phải làm sao nha?"

      Lão nhân quái dị khoát tay ngăn lại, "Ai? sao, yên tâm, thành vấn đề. Như thế nào? Muốn bái ta làm thầy ? Hở?"

      Dạ Ngu Ngốc gãi gãi đầu, "Bái như thế nào? Giống . . . . . Giống như bái thiên địa sao?"

      Lão nhân quái dị nghịch nghịch râu của mình, hắng giọng, " khác lắm. . . . . . Ngươi quyết định chưa?"

      Dạ Ngu Ngốc chép miệng, "Chưa quyết định."

    4. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 30: Lão nhân quái dị là sư phụ

      "Ơ kìa, còn do dự cái gì. Ngươi bái ta làm sư phụ được sao?" Lão nhân quái dị dẫu môi, vẻ mặt vui. Còn nhớ năm đó lão từng là bậc tiền bối có tiếng tăm lưng lẫy giang hồ nha, võ công có thể là thiên hạ đệ nhị, có bao nhiêu người cầu xin được theo để làm đệ tử của lão.

      Dạ Ngu Ngốc: "Sư phụ thể nhận bừa được, ta muốn suy nghĩ kỹ, chờ nương tử tỉnh lại, nàng đồng ý rồi hãy tiếp."

      "Ngươi!" Lão nhân quái dị chỉ chỉ Dạ Ngu Ngốc, sau đó khóc than, hết lắc đầu rồi lại giậm chân, "Đồ sợ vợ ơi là đồ sợ vợ, tại sao cái gì ngươi cũng nghe nàng vậy!"

      "Nàng là nương tử của ta nha ~" Dạ Ngu Ngốc thấy hạnh phúc lại cười thỏa mãn.

      Lão nhân quái dị hừ tiếng, ngồi lại đất, "Tùy ngươi, tùy ngươi, chờ nương tử của ngươi tỉnh lại. A ~~~ hí hí. . . . . . tệ, gà quay ngon lắm."

      Dạ Ngu Ngốc sờ sờ cái bụng xẹp lép của mình, buồn buồn nhìn lão nhân quái dị.

      "Ha ha, đói bụng ~~ cho ngươi nè." Lão nhân quái dị vừa vừa bẻ cái đùi gà xuống đưa tới tay Dạ Ngu Ngốc.

      Dạ Ngu Ngốc cầm đùi gà, hai mắt vẫn nhìn lão nhân quái dị.

      Người kia sửng sốt, "Sao ngươi ăn ?"

      "Muốn cái nữa."

      "Ăn hết cái trong tay ngươi rồi hãy ."

      " đùi gà nữa." Dạ Ngu Ngốc mím môi, hai mắt nhìn chằm chằm vào cái đùi gà khác của lão nhân quái dị.

      Lão nhân quái dị nhe răng trợn mắt, "Trong tay ngươi có cái đùi rồi, còn muốn cái khác sao."

      "Đùi gà ~~" Dạ Ngu Ngốc làm bộ dạng đáng thương, làm cho người ta thấy đau lòng, cho dù lão nhân quái dị hơn sáu mươi tuổi cũng thể chịu được, vô thức đưa đùi gà trong tay tới trước mặt .

      Dạ Ngu Ngốc vui vẻ cười tiếng, nhận lấy đùi gà, "Ha ha ~~ đùi này của Dạ Nhi, đùi này giữ lại cho nương tử ~~"

      Lão nhân quái dị quay lại, lập tức dựng râu trợn mắt, "Khá lắm! Ngươi thiên vị nương tử của ngươi ! Để sư phụ ngươi đói chết cũng được!"

      "Lão còn chưa phải là sư phụ của ta đâu, hơn nữa chỗ lão cầm còn nhiều như vậy, ta chỉ lấy có hai cái đùi gà mà thôi nha." Dạ Ngu Ngốc cười híp mắt, dáng vẻ rất xảo quyệt.

      Ăn cơm trưa xong, Đường Thải Nhi vẫn chưa tỉnh lại, Dạ Ngu Ngốc liếm liếm ngón tay, nhìn cái đùi gà khác trong tay, trợn trừng hai mắt.

      Vì vậy, trong đầu của có ý nghĩ gì khác ngoài há mồm chút khách khí mà cắn cái đùi gà, ăn lần nữa.

      Lão nhân quái dị vào rừng hái được ít quả dại trở lại, vừa vặn nhìn thấy màn Dạ Ngu Ngốc gặm xương gà, chẳng biết tại sao, ngực lại có chút khó chịu, " phải, ngươi muốn để giành cho nương tử ngươi sao? !"

      "Chờ nương tử tỉnh, đùi gà lạnh, ăn ngon." Dạ Ngu Ngốc liếm liếm ngón tay, lại liếm môi cái, hướng về phía lão nhân quái dị cười ha ha hai tiếng.

      Đường Thải Nhi mơ mơ màng màng, cảm giác lưng mình có chút đau nhưng dám mở mắt. Trong đầu toàn là suy nghĩ “Ta chết rồi sao? Tại sao chết còn cảm giác được đau đớn vậy? ?”

      Tiếng động bên tai ngày càng ràng, khi Đường Thải Nhi nghe được giọng vui vẻ của Dạ Ngu Ngốc, giây tiếp theo liền lập tức mở hai mắt ra, nhìn nham thạch màu xám tro đỉnh đầu, "Đây là đâu? !" xong tự mình ngồi dậy, nhìn hai người ngồi khoanh chân cách đó xa, nàng cười tiếng, "Ta chưa chết nha ~"

      "Nương tử! !" Dạ Ngu Ngốc thấy Đường Thải Nhi tỉnh lại, hưng phấn để quả dại xuống chạy tới ôm chặt lấy nàng, "Nương tử rốt cuộc tỉnh ~"

      Đường Thải Nhi vỗ vỗ lưng của Dạ Ngu Ngốc, "Tỉnh rồi, mau cho ta nhìn mặt của ngươi."

      Dạ Ngu Ngốc cười khúc khích ngồi thẳng lưng lên, quay mặt về phía Đường Thải Nhi, "Nè! Nương tử nhìn ~"

      Đường Thải Nhi nhìn vết máu đông lại mặt , giơ tay lên vuốt ve gương mặt này, "Ngốc lắm, còn đau ?"

      Dạ Ngu Ngốc lắc đầu cái, " tí cũng đau, nương tử đói ? Dạ Nhi bắt gà rừng cho nàng ăn!"

      Đường Thải Nhi bật cười, "Ngươi đúng là có tinh thần, a, vị kia là. . . . . ." Nàng nhìn Lão nhân quái dị ngồi ở xa, ngẫm nghĩ chốc lát, mới chợt nhớ lại, "Là lão tiền bối mà chúng ta gặp hôm trước."

      Dạ Ngu Ngốc gật đầu cái, "Đúng nha, lão lão gọi là cái gì. . . . . .Điên tiên nhân, là lão cứu nương tử với ta á ~"

      "Ngươi lão là điên tiên nhân? Tốt lắm, đây chính là đại nhân vật tiếng tăm lừng lẫy giang hồ!" Hai mắt Đường Thải Nhi phát ra tinh quang, hận được đập bàn tán thưởng, ngày đó mình là con mẹ nó sáng suốt, nàng cũng biết, người ăn mặc như vậy tuyệt đối phải là nhân vật đơn giản.

      Dạ Ngu Ngốc trợn tròn hai mắt, quay đầu lại ngoắc điên tiên nhân. Điên tiên nhân cầm bầu rượu hồ lô cười đến khoa trương, tới.

      "Tiểu nương tử của Dạ Nhi tỉnh rồi sao? ~" Điên tiên nhân trêu nhọc hỏi.

      Đường Thải Nhi: "Lão tiền bối đừng gọi ta như vậy, gọi là Thải Nhi được rồi. Thái nhi lần nữa đa tạ ơn cứu mạng của lão tiền bối."

      "Ai ~ Ta đây phải cứu ngươi, mà trả lại cái ơn mà ngày đó ngươi thưởng rượu cho ta, cần để ở trong lòng, ha ha! Ta với ngươi huề nhau rồi!" Lão nhân quái dị cười sảng lãng.

      Đường Thải Nhi mỉm cười, trong lòng cảm khái, ra tác phong của đại nhân vật đều hào sảng như vậy.

      Lão nhân quái dị vuốt vuốt râu, đôi mắt nhìn Dạ Ngu Ngốc đứng sau lưng Đường Thải Nhi, "Ta Thải Nhi này."

      "Tiền bối có gì chỉ giáo ạ?"

      "Ta muốn thu tướng công nhà ngươi làm đồ đệ ah ~" Lão nhân quái dị làm bộ bí hiểm, ánh mắt nhìn Đường Thải Nhi và Dạ Ngu Ngốc rời.

      Hai mắt Đường Thải Nhi sáng lên, "Được ạ được ạ!" Vừa ánh mắt cũng chuyển vị trí, trực tiếp đưa tay kéo Dạ Ngu Ngốc đến trước mặt lão nhân quái dị, "Này, của lão!"

      Dạ Ngu Ngốc ngẩn người, cặp mắt ngây ngốc cùng nhìn lão nhân quái dị.

      "Ha ha ha ~ Thải Nhi thẳng thắn như vậy, làm cho lão nhân ta cảm thấy vui vẻ nha. Dạ Nhi ngoan, bái ta làm thầy ." Lão nhân quái dị cười híp mắt, lão giống như đứa trẻ bướng bỉnh.

      Trải qua trắc trở, Dạ Ngu Ngốc vẫn quay về với số mệnh, bái điên tiên nhân làm sư, giống như lúc bái đường, cũng lạy ba lạy. Vốn bái sư phải dâng trà, nhưng bởi vì ba người ở trong rừng hoang núi sâu, hai cái ly cũng có chớ đừng là có trà, vì vậy dâng trà đổi thành dâng quả.

      Dạ Ngu Ngốc quỳ mặt đất, cầm quả dại cầm trong tay dâng lên trước mặt điên tiên nhân, "Mời sư phụ ăn quả ~"

      Điên tiên nhân vui vẻ nhận quả dại, cắn miếng, "Đồ đệ ngoan, ha ha ha ha!"

      Đường Thải Nhi vỗ tay, cảnh thầy trò nhau là quá cảm động, " tốt, quá tốt."

      Điên tiên nhân vui vẻ vuốt ria mép của mình, "Lão hủ rốt cuộc cũng có đồ đệ ~"

      Đường Thải Nhi hoạt bát tới bên cạnh hai người, "Lão tiền bối, nhanh dạy Dạ Nhi chút gì ." Miệng vui sướng, mong đợi, nhưng trong lòng lại có suy nghĩ khác. . . . . .Đó chính là học lén. . . . . .

      Điên tiên nhân nhìn Đường Thải Nhi khẽ mỉm cười, "Đừng nóng vội, lão hủ muốn dạy ái đồ duy nhất của ta cẩn thận." Vừa vừa bắt cổ tay Dạ Ngu Ngốc sâu vào trong cánh rừng.

      Đường Thải Nhi nóng nảy, níu điên tiên nhân lại, "Lão. . . . . . Lão muốn làm gì?"

      "Truyền giáo nha!"

      " được! Lão thể cùng Dạ Nhi ngây ngô ở với nhau!" Đường Thải Nhi nóng nảy, liều chết túm vạt áo của điên tiên nhân thả.

      Điên tiên nhân thổi ria, trừng hai mắt, "Nha đầu này, gấp cái gì, ta có thể ăn thịt tướng công nhà ngươi hay sao? !"

      " chừng, dáng dấp của Dạ Nhi nhà chúng ta nhìn ngon miệng như vậy, lão nổi lên ác ý biết làm sao!" Đường Thải Nhi trừng lại, hoàn toàn có bộ dạng tôn sư trọng đạo như vừa rồi.

      Dạ Ngu Ngốc ăn quả dại trong tay, liếc nhìn hai người, quyết định tham dự vào trận cải cọ này.

      "Nha đầu này, ngươi. . . . . . Ta từng này tuổi rồi, còn có thể nổi ác ý nữa sao!" Điên tiên nhân gắt gỏng, sau đó tay giơ lên, nhanh như chớp điểm vào huyệt đạo của Đường Thải Nhi.

      Dạ Ngu Ngốc nhìn Đường Thải Nhi động đậy được, cũng chuyện được nữa, khỏi lệch đầu ra, sau đó nhìn nửa quả dại trong tay mình, vẻ mặt luyến tiếc đặt vào tay Đường Thải Nhi, "Nương tử, cho nàng ăn nè."

      Điên tiên nhân cười ha ha, lôi cánh tay Dạ Ngu Ngốc, ", Dạ Nhi, sư phụ dạy tuyệt thế võ công cho ngươi ~" dứt lời, mang theo Dạ Ngu Ngốc biến mất trong tầm mắt của Đường Thải Nhi.

      Đường Thải Nhi nhúc nhích được đành nhìn ra xa, gào thét trong lòng, con bà nhà lão, giải huyệt đạo cho ta! !

      Mặt trời lặn đằng tây, lại nhớ, bên tai truyền đến tiếng nước chảy, Đường Thải Nhi giữ nguyên động tác gần ba canh giờ, lại vẫn có chút dấu hiệu huyệt đạo được khai giải, nàng khóc thét trong lòng, huyệt bị điểm thế nào vậy, ngờ có thể khiến nàng đứng lâu như vậy.

      Đôi mắt vừa chuyển, nhìn chằm chằm vào nửa quả dại vẫn mắc kẹt trong tay mình, đáy lòng phức tạp.

      Trong đầu toàn là cảnh đẫm máu, điên tiên nhân bị xé nát, sau những suy nghĩ tàn nhẫn, Đường Thải Nhi lại khóc than, các ngươi nhanh trở lại ~~~

      Trước khi trời tối, rốt cuộc cũng nhìn thấy điên tiên nhân vừa chầm chậm vừa cái gì đó với Dạ Ngu Ngốc.

      "Nương tử chờ Dạ Nhi sao?" Dạ Ngu Ngốc bỏ lại điên tiên nhân, vừa chạy vừa nhảy tới trước mặt Đường Thải Nhi, lại nhìn thấy quả dại trong tay nàng, "Ủa? Sao nương tử ăn ?"

      Hai mắt Đường Thải Nhi dời về phía Dạ Ngu Ngốc, nháy mắt nháy mắt nháy mắt.

      Điên tiên nhân cười ha ha, giơ tay lên giải khai huyệt đạo cho Đường Thải Nhi.

      Máu trong người Đường Thải Nhi chợt lưu chuyển, thân thể tê dại, xoay người nhìn điên tiên nhân, tính khí nóng nảy thể kiềm chế tiếp, nâng quả đấm lên vừa muốn hung hăng đánh xuống, thân thể lại lần nữa bị cố định. . . . . .

      Điên tiên nhân uống hớp rượu, cười cười nhìn Dạ Ngu Ngốc, "Dạ Nhi này, , sư phụ dẫn ngươi bắt mấy con gà rừng về."

      Dạ Ngu Ngốc vui vẻ gật đầu, "Ừ, Được á!" Thấy điên tiên nhân xoay người trước, Dạ Ngu Ngốc cười thầm, ghé sát mặt Đường Thải Nhi, "Nương tử, Dạ Nhi muốn hôn, hôn ~"

      Hôn con bà nhà ngươi!

      Vẻ mặt Đường Thải Nhi vẫn duy trì dử tợn, ánh mắt phẫn nộ nhìn Dạ Ngu Ngốc. Người kia lại hoàn toàn biết gì, chu miệng ra, hôn đánh chụt má Đường Thải Nhi cái, sau đó mới xoay người vui vẻ rời .

      Đường Thải Nhi gào thét trong lòng, a a a giết ta . . . . . . Giết ta . . . . . .

      lúc lâu sau.

      Dạ Ngu Ngốc và điên tiên nhân rốt cuộc cũng trở lại, thầy trò hai người vừa vừa cười, vui vẻ hòa thuận. Ngươi tay cầm con gà, ta tay cầm con thỏ, vui vui mừng mừng quay về nhà.

      "Sư phụ, nương tử đợi chúng ta trở lại, ha ha, nhất định là đói bụng lắm rồi, nương tử." Dạ Ngu Ngốc cười .

      Điên tiên nhân đưa con gà cầm tay cho Dạ Ngu Ngốc, "Dạ Nhi, mang vào động nhóm lửa trước ."

      "A ~"

      Thấy Dạ Ngu Ngốc vào sơn động, điên tiên nhân mới cười cười tới bên cạnh Đường Thải Nhi, cảm thấy khi dễ tiểu nha đầu này rất thú vị, "Ta , nha đầu này, biết lỗi chưa?"

      Hai mắt Đường Thải Nhi chuyển qua nhìn điên tiên nhân, hung hăng nháy mắt hai cái, sau đó ánh mắt đầy cầu khẩn.

      "Ta giải huyệt cho ngươi, ngươi cũng nên làm loạn nữa ~"

      Lại nháy mắt.

      Điên tiên nhân hài lòng gật đầu cái, giơ tay lên nhanh chóng giải huyệt.

      Đường Thải Nhi im lặng vận động cơ thể, sau đó dữ tợn giống như con cọp mẹ, "Lão nha! Lão nhân chết tiệt này! ! ! Dám khi dễ ta! Ta phải nhổ hết râu của lão! !"

    5. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 31: Ngươi đuổi ta cản

      Bên trong Liễu phủ.

      Liễu Sanh ngồi trong phòng tối, thân thể xiêu vẹo, nằm bàn đá, cặp mắt vô thần.

      “Rầm” tiếng, ống tay áo đánh rớt cây nến bàn đá, cả căn phòng tối vài phần, khiến cho cặp mắt vô thần của Liễu Sanh thu hồi chút thần sắc.

      nhanh chậm ngẩng đầu lên, đứng dậy, nhìn bộ mặt tức giận của Trương Hằng, lại đưa mắt nhìn cây nến vô tội, khóe miệng khỏi cong lên, lạnh lùng nở nụ cười, "Trương công tử tức giận."

      Trương Hằng nắm chặt quả đấm, "Liễu Sanh, ngươi lại muốn giở trò gì! Nếu có bản lĩnh làm Đường Thải Nhi hôn mê, tại sao trực tiếp giết nàng !"

      Khóe miệng Liễu Sanh nở nụ cười nhàn nhạt, giơ tay cầm ấm trà lên, tự rót cho mình chén trà lạnh, lẳng lặng uống, làm cho người ta hoàn toàn đoán ra suy nghĩ trong lòng .

      Trương Hằng hơi tỉnh táo, ngồi xuống bên, "Thế nào? Ngươi muốn giết nàng? Ngươi hy vọng nàng có biện pháp chữa bệnh của ngươi sao?"

      Bàn tay cầm chén trà của Liễu Sanh đột nhiên cứng ngắc, cặp mắt mang theo tia sắc bén nhìn Trương Hằng, "Trương công tử suy nghĩ quá nhiều rồi."

      "Là ngươi làm quá nhiều chứ!" Trương Hằng chờ xong, lại tức giận, túm tóc Liễu Sanh, quay khuôn mặt kia về phía mình, "Ngươi ngươi giải quyết nàng, nhưng hôm nay, người những giải quyết được, còn để hai bọn họ chạy thoát, ngươi cứ chờ chết !"

      "Trương công tử cần gì phải sốt ruột như vậy, bọn họ trở lại." Hai tay Liễu Sanh run rẩy nắm chặt quả đấm, nở nụ cười .

      "Tốt nhất nên như thế, nếu , mạng của ngươi kết thúc." Trương Hằng khẽ cười, buông lỏng tóc Liễu Sanh ra, xoay người bước ra ngoài.

      Liễu Sanh cắn răng, cặp mắt nhìn Trương Hằng đầy sát ý, mạnh mẽ áp chế ánh mắt khát máu xuống, sửa quần áo bị xộc xệch, chân mày cau lại, "Đường Thải Nhi. . . . . ."

      ------------

      Trong rừng cây ở ngoại thành phía đông Tây quận, có nữ tử mặc quần áo màu trắng hành hung lão già gầy yếu, sau đó còn hai tay chống nạnh ngửa mặt lên trời huýt sáo, nàng, tên là Đường Thải Nhi.

      Sau khắc, điên tiên nhân ngồi xếp bằng tảng đá ở cửa sơn động, dẫu môi trừng mắt còn thổi râu, " ngờ dám dùng Nhuyễn Cân Tán với lão nhân ta, ngươi quả có đức hạnh giống cha ngươi! Hừ!"

      Đường Thải Nhi nướng gà, nghe vậy sửng sốt, cầm con gà chạy đến bên cạnh lão nhân quái dị, "Lão biết cha ta hả?"

      "Hừ." Lão nhân quái dị tính tình trẻ con hừ tiếng, ngó lơ Đường Thải Nhi thèm để ý.

      Đường Thải Nhi nhướng chân mày, đưa tay cầm gì nhổ sợi râu của lão nhân quái dị, "Này!"

      Lão nhân quái dị lập tức nhe răng trợn mắt, "Nha đầu nhà ngươi tại sao chút dịu dàng cũng có vậy, giống y hệt con cọp mẹ!"

      Đường Thải Nhi nhổ, con gà mất nhúm lông, nàng đưa lên miệng thổi bay, cười ha ha, "Đa tạ lão tiền bối khích lệ, Dạ Nhi, nướng!" Vừa vừa duỗi cánh tay ra, đưa con gà về phía Dạ Ngu Ngốc, người kia cười hì hì, lại quay về đống lửa bắt đầu nướng gà.

      Lão nhân quái dị lắc lắc cơ thể, "Ta và cha ngươi là huynh đệ kết nghĩa, lúc ngươi còn ta từng bế ngươi ~"

      "Có chuyện như vậy sao?" Đường Thải Nhi theo phản xạ nghi hoặc.

      "Dĩ nhiên, từ biệt hơn mười năm, hồi đó là đứa nhóc đáng ngờ lớn lên lại thành. . . . . ."

      Đường Thải Nhi trợn tròn hai mắt.

      Lão nhân quái dị dừng lại chút, sau đó lỗ mũi căng lớn, chút khách khí : "Nữ tử vạm vỡ!"

      "Ai, người ta rất thô, đứa bé hoang dã lớn lên trong rừng, cứ như vậy ~" Đường Thải Nhi cười hề hề nhíu mày trả lời.

      Lão nhân quái dị cười ha ha tiếng, "Tính tình của nha đầu ngươi, giống với cha ngươi! Ha ha! !"

      Đường Thải Nhi thở dài, chuẩn bị nghịch tóc của mình, "Cái này là duyên phận nha, nếu lão tiền bối tới cứu ta, đoán chừng, Đường Thải Nhi ta sớm bỏ mạng."

      Lão nhân quái dị làm bộ bí hiểm, cười ha ha tiếng, "Như thế nào, ngươi tìm tòi nghiên cứu quá nhiều, bị người ta coi là cái đinh trong mắt ."

      Đường Thải Nhi há to miệng, chớp mắt điên cuồng, sau đó ghé sát vào lão nhân quái dị, "Lão nhân, lão biết cái gì sao?"

      "Ngươi cảm thấy ta biết cái gì sao?"

      Hai mắt Đường Thải Nhi híp lại, "Lão. . . . . ."

      Lão nhân quái dị khoát tay áo, " ra mọi việc đều khó suy đoán. . . . . . khó đoán! Ha ha ~"

      "Này! Lão ngã xuống đất biết cái gì sao?"

      Lão nhân quái dị làm bộ say rượu, híp mắt, chỉ chỉ Đường Thải Nhi, "Ngươi, đơn giản, , cũng đơn giản ~"

      Sắc mặt Đường Thải Nhi càng thay đổi, ngũ quan co quắp, nhìn lão nhân quái dị lời nào.

      "Nhưng mà, ta biết ngươi là ai, nhưng vẫn biết, rốt cuộc là ai ~" lão nhân quái dị vuốt vuốt chòm râu, cười giống như lão hồ ly.

      " phải là trọng điểm."

      "Ha ha, cho là như vậy . Nhưng mà lão hủ ta biết nha, ngươi nhất định là phát ra bí mật của Liễu Sanh, tám, chín phần, ngươi là bị làm cho hôn mê."

      Đường Thải Nhi làm vẻ mặt kính nể vươn ngón tay cái, "Cao nhân nha, cao nhân."

      Dạ Ngu Ngốc vừa nướng gà rừng, vừa nhìn về phía Đường Thải Nhi và điên tiên nhân, rất tò mò về hai người, biết chuyện gì mà vui vẻ như vậy, "Nương tử ~ mọi người gì vậy?"

      Đường Thải Nhi chỉ chỉ con gà trong tay Dạ Ngu Ngốc, "Chú ý được nướng cháy."

      "Oh oh!" Hai mắt Dạ Ngu Ngốc tiếp tục trở lại con gà, nướng rất nghiêm túc.

      Lão nhân quái dị cười ha ha tiếng, "Nha đầu kia, ngươi có biết gốc bệnh của Liễu Sanh ?"

      " ra là lão nhân biết được."

      "Đúng vậy đó, Kim Chung cổ."

      " sai."

      "Chẳng qua lão hủ am hiểu về loại cổ độc này, nha đầu, ngươi cũng biết cách giải."

      Đường Thải Nhi trầm mặc hồi, sau đó mở miệng, "Biết. . . . . ."

      -------------

      Đêm khuya, Đường Thải Nhi nằm ở cửa sơn động, gối lên cánh tay Dạ Ngu Ngốc nhìn lên bầu trời đêm. Gác hai chân, chân thoáng cái, trong miệng ngậm cọng rơm, thỉnh thoảng cười , thảnh thơi đến khó hiểu.

      Dạ Ngu Ngốc mở rộng hai cánh tay, thành chữ Đại nằm ở bên cạnh nàng, cùng ngắm bầu trời đầy sao, "Nương tử, mảnh bụi mù mịt, nàng nhín cái gì vậy?"

      "Ngôi sao."

      Dạ Ngu Ngốc trợn tròn hai mắt, ra sức nhìn chằm chằm bầu trời đêm đầy sương mù đỉnh đầu, vất vả nặn ra câu, "Nương tử, ta nhìn thấy gì hết nha."

      Đường Thải Nhi thổi bay cọng rơm trong miệng, "Đồ ngốc, gì ngươi cũng tin sao. Này, cho ta biết, hôm nay lão nhân kia dạy ngươi cái gì?"

      "Nha. . . . . . Sư phụ dạy ta bay."

      "Bay?" Đường Thải Nhi nghiêng đầu nhìn Dạ Ngu Ngốc, phát đôi mắt sáng ngời của nhìn mình chứa nụ cười, "Ánh mắt của ngươi là sao đây?"

      "Dạ Nhi rất nương tử nha." Dạ Ngu Ngốc cười hi hi tiếng.

      Đường Thải Nhi trợn mắt liếc cái, " bậy bạ gì đấy, dạy ngươi bay sao? Là khinh công hả? Cái đó ta cũng biết ~"

      Dạ Ngu Ngốc giật giật cánh tay bị Đường Thải Nhi gối lên, giơ tay lên vuốt ve tai của nàng, nhàng lướt qua, "Ta biết mà, sư phụ , học xong công phu, về sau có thể bảo vệ nương tử."

      Đường Thải Nhi xong xoay người cái, chống cằm nằm bên cạnh Dạ Ngu Ngốc, cúi đầu nhìn xuống mắt , "Dạ Nhi vốn vẫn có thể bảo vệ ta mà! Ha ha ~"

      đến đây, nàng quả chịu khổ ít, đầu tiên là bị thiêu, bị người chửi là phù thủy, lại bị điên tiên nhân điểm huyệt đứng ngày, mặc dù lúc sau nhổ râu của lão để bớt tức, nhưng mà nhớ lại toàn bộ, hôm nay là ngày xui nhất. . . . . .

      Dạ Ngu Ngốc giơ tay lên ôm khuôn mặt của Đường Thải Nhi, khẽ lắc đầu, "Dạ Nhi bảo vệ nương tử tốt, thân là tướng công thể để cho nương tử chịu tí ủy khuất nào."

      Trong lòng Đường Thải Nhi thấy ấm áp, sau đó gãi gãi hai má, "Ai dạy ngươi lời này?"

      "A! Cần Nhi!"

      Chân mày Đường Thải Nhi cau lại, "Cần Nhi? ! Nữ nhân từ đâu tới? !"

      "Chính là nữ nhân xấu nha! Ép ta và tiểu Tịch Tịch thành thân chính là người xấu!"

      Hai mắt Đường Thải Nhi đảo quanh vòng, nhớ lại vị đại tiểu thư ở Khương Biệt trại, " ra là. . . . . . Nàng dạy ngươi. . . . . .Rất tốt. . . . . . A, đúng rồi, sư phụ giao cho ngươi, ngươi học xong chưa?"

      Chân mày của Dạ Ngu Ngốc nhảy dựng, bộ dạng thoạt nhìn có chút giống công tử phong lưu, "Nương tử có muốn thử chút ?"

      ". . . . . . Cái gì. . . . . . Thử chút?"

      Dạ Ngu Ngốc lật người, ôm Đường Thải Nhi đặt ở phía dưới, "Đương nhiên là bay rồi!"

      Dứt lời, Đường Thải Nhi chỉ cảm thấy gió đêm thổi qua tai, trong nháy mắt, cùng Dạ Ngu Ngốc bay vọt đến giữa rừng. Màn đêm yên tĩnh, chỉ có tiếng lá cây xào xác, tiếng quần áo tung bay, tiếng thở gấp của Dạ Nhi cùng với tiếng lòng ngày càng mãnh liệt của mình.

      "Nương tử, nhìn xem ~ Dạ Nhi rất thông minh nha! Sư phụ dạy Dạ Nhi, Dạ Nhi học được nha!"

      Đường Thải Nhi cười, ôm cổ Dạ Ngu Ngốc, "Đúng nha! Dạ Nhi thông minh nhất."

      "Oa a ~" Dạ Ngu Ngốc ôm Đường Thải Nhi, ngồi nhánh cây, vẻ mặt thuần túy, vui sướng.

      Hai mắt Đường Thải Nhi chuyển cái, buông lỏng cánh tay ôm Dạ Ngu Ngốc "Đến đây, ta với ngươi tỷ thí chút, xem xem ngươi có thể đuổi kịp ta hay !" Dứt lời, xoay người bay vọt .

      Dạ Ngu Ngốc có chút hoảng hốt, lập tức kêu to, "Nương tử đừng chạy! !"

      Cửa sơn động.

      Điên tiên nhân mang theo bình rượu hồ lô, nhìn hai người khoa chân múa tay trong đêm, khỏi thở dài, "Người trẻ tuổi a, luôn có sức sống ~"

      Tiếp theo xoay người vào trong động, bước loạng choạng.

      Trong đầu thoáng qua phương pháp giải cổ mà Đường Thải Nhi lúc chập tối, vuốt vuốt chòm râu, "Chỉ mong phát sinh chuyện gì nữa. . . . . ."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :