1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, xin nhẹ chút! - Hoa Diên U Lạc (65c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 10: Tiểu sắc nữ

      Tại sao đường đường là thiếu chủ của Tịch Gia bảo lại nghèo đến nổi ngay cả trăm lượng cũng có? ! Coi như ở giang hồ có tiếng tăm chăng nữa, nhưng cũng là Bảo mà, có tiền ai tin đây? !

      Đường Thải Nhi nhìn thẳng Tịch Thanh, mặt đầy vẻ tin và buồn chán sau khi bị lừa. Tịch Thanh nhìn biểu tình rối rắm đến đau bụng của Đường Thải Nhi, chỉ có thể mở to hai mắt, sắc mặt ửng đỏ, vâng dạ : ". . . . . . có tiền. . . . . ."

      ra , Tịch Thanh thế phải là giả. Phải nửa năm trước Tịch Gia bảo tuyệt đối có thể đạt tới cảnh giới tiêu tiền như nước. Nhưng mà xưa đâu bằng nay, sau khi trải qua năm lần thất bại trong buôn bán, ba lượt bị bắt phải quyên góp tiền chống thiên tai cộng thêm lần tranh chấp án kiện, Tịch Gia bảo nghèo như hoa sen trong Tây Hồ kia, băng thanh lại ngọc khiết.

      Chuyện kể rằng, vì sao Tịch Gia bảo lại suy tàn như thế kia? Trong vòng nửa năm xảy ra nhiều biến cố như vậy, làm gì cũng được, ăn gì cũng dư thừa sao? Nguyên nhân cụ thể theo quan điểm của Tịnh Thanh, đó chính là "Đều là vì tên khốn Hình Dận kia!", trong thoáng chốc khỏi làm người khác cảm thấy Tịch Đại thiếu gia là tiểu oán phụ bị họ Hình nào đó vứt bỏ.

      Đường Thải Nhi an ổn ngồi ghế bạch đàn, mi tâm vừa nhíu, cầm chén trà lên đưa bằng hai tay tới trước mặt Tịch Thanh, "Uống miếng nước, rồi tiếp tục ."

      “Ừng ực” hai ngụm uống cạn chén trà lạnh, Tịch Thanh hắng giọng, tiếp tục dùng cái giọng điệu khiến người khác nghe vào lỗ tai càng thêm vẻ trầm : " vất vả mới mua được muối và gạo, nhóm tiểu thương hiểu từ đâu bỗng nhiên vào Lương thành, bán muối giá thấp, mà lại còn treo biển mua cân muối tặng cân gạo, cái này gọi là người làm sao sống đây? Ba mươi vạn thạch muối toàn bộ đều bán được, hôm sau kho muối lại hiểu tại sao bị ngập nước. . . . . ."

      Dạ Ngu Ngốc vỗ vai Tịch Thanh, mặc dù hiểu những lời mà Tịch Thanh , nhưng do vẻ mặt của quá u oán nên có thể hiểu, người đàn ông này, tại cần có ai đó an ủi.

      "Tiểu Tịch Tịch, khóc đừng khóc nha." Dạ Ngu Ngốc mang theo nụ cười thánh nữ, như thế.

      Đường Thải Nhi thở dài, liếc nhìn Lam bên cạnh mặt chút thay đổi, lại chuyển sang hỏi Tịch Thanh: "Làm sao ngươi biết những thứ này đều là do Hình Dận làm chứ?"

      "Chính là ! Nửa năm trước tới tìm ta muốn Phi Sắc Lưu Ly, kết quả bị ta cự tuyệt, sau đó liền để lại uy hiếp ‘ ngày, ngươi đích thân đem Phi Sắc Lưu Ly giao cho ta.’"

      Tịch Thanh cắn răng nghiến lợi .

      Lam hồi lâu gì đột nhiên cười tiếng, khóe miệng cong lên tia ý cười hiểu biết, "Sợ rằng, Phi Sắc Lưu Ly này hôm nay đến tay Hình Dận."

      Đường Thải Nhi: "Lam đại ca biết Hình Dận là ai?"

      Lam gật đầu cái, "Chính là lâu chủ Vân Thiên lâu."

      "Cái gì? !" Đường Thải Nhi kinh hãi, "Là tà phái Vân Thiên lâu mà mọi người giang hồ đều khiếp đảm? !"

      "Đúng! Chính là cẩu tặc! Ta thề có chết cũng đem Phi Sắc Lưu Ly giao cho cái loại đại ma đầu đó!" Tịch Thanh bực tức .

      Lam nhìn hai người chuyện đúng trọng điểm, bình tĩnh mở miệng lần nữa, "Phi Sắc Lưu Ly kia, hôm nay đến tay Hình Dận."

      "Sao?" Lúc này, Tịch Thanh rốt cuộc cũng hiểu vấn đề, "Lam thành chủ là khẳng định sao? !"

      Lam cười thâm ý, "Suy đoán. Thải Nhi, bằng ngươi cùng Tịch công tử trở về tiêu cục Phú Quý ở Thủy thành chuyến, tìm xem đến cuối cùng là có chuyện gì." Lam mỉm cười , " trăm lượng bạc, ta trả thay Tịch công tử."

      "Vậy làm sao được, ha ha, Lam đại ca, Thải Nhi phải là người ham tiền tài." Đường Thải Nhi cười he he từ chối, đôi mắt nhịn được mà lóe sáng.

      Dạ Ngu Ngốc trừng lớn hai mắt, nghi ngờ : "Thải Nhi phải là rất thích tiền sao?"

      ". . . . . ."

      ". . . . . ."

      Bàn định ổn thỏa, Đường Thải Nhi quyết định ngày mai rời Giang thành, giường lớn mềm mại khắc hoa văn ở phủ Giang thành này, nàng chỉ có thể ngủ nốt đêm nay thôi.

      Ban đêm, trăng sáng nhô cao, gió đêm hiu hiu thổi, cảnh đẹp như vậy làm cho người ta đành lòng ngủ sớm chút nào.

      Đường Thải Nhi liếc Dạ Ngu Ngốc yên giấc bên cạnh lại liếc nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, vì vậy mới lật người, vô thanh vô tức lướt qua Dạ Ngu Ngốc, hai chân vững chắc đặt đất. Mặc áo choàng vào, vuốt vuốt mấy cái, nhàng đẩy cửa ra.

      Lửng thững vào trong đình, dưới ánh nến trong đình, Đường Thải Nhi híp mắt nhìn lại, chỉ thấy hồng y nam tử uống rượu ở đối diện, cần phỏng đoán, người dám mặc hồng y tươi mát trong Giang thành chỉ có người, đúng là Lam .

      "Ai? !" Lam mang ánh mắt nghiêm túc, ly rượu từ trong tay bắn ra.

      Đường Thải Nhi nghiêng người giơ tay vững vàng chụp được cái ly, vốn định đùa bỡn với soái ca chút, nhưng ngờ ngón tay dùng lực quá độ, bóp chén rượu vỡ tan trong tay, ngay sau đó đầu ngón tay truyền đến trận đau đớn, "A a a. . . . . . Lam đại ca. . . . . ."

      "Thải Nhi? !" Nghe giọng , Lam vội vàng đứng dậy, nhìn máu tươi ngừng ở cổ tay Đường Thải Nhi rơi xuống khỏi kinh hãi, vội vàng lướt đến bên cạnh nàng, "Ngươi nửa đêm canh ba ngủ được hả, sao lại ra đây?"

      "Lam đại ca, ngươi cũng phải là nửa đêm canh ba ngủ được ra ngoài uống rượu sao." Đường Thải Nhi cãi lại.

      Lam nghiêm túc rút mảnh vỡ đâm vào ngón tay nàng ra, mày kiếm nhíu chặt, "Theo ta trở về phòng, ta bôi thuốc cho ngươi."

      Đường Thải Nhi hề gì thu tay lại, cười cười, " có chuyện gì, chỉ là vết thương mà thôi, đại ca quên sao? Ta là đại phu à nha."

      Lam cười cười, "Thải Nhi. . . . . ."

      "Đại ca lúc này uống rượu mình, vậy có tâm gì sao? Nếu chê, cho Thải Nhi nghe được ?"

      Hai người vào trong đình, Lam cười nhạt rót cho Đường Thải Nhi ly rượu, "Rượu Nam Thủy hương hoa Quế, Thải Nhi nếm thử xem."

      "Đa tạ đại ca." Đường Thải Nhi đưa tay nhận lấy, đem ly rượu để sát trước mũi, "Thơm quá ~"

      Rượu thấm vào, Đường Thải Nhi chỉ cảm thấy cổ họng như có lửa đốt, nhất thời thể lên tiếng.

      Lam cười to, vuốt ve sống lưng Đường Thải Nhi, "Rượu hoa Quế này phải thử chút , Thải Nhi lại hào sảng rót hết vào, bị sặc đúng ?"

      " có. . . . . . có sao. . . . . ." Đường Thải Nhi đỏ mặt, vừa lên tiếng luồng gió lạnh thông vào cổ, khỏi sặc cái, ho khan.

      "Tính tình của nàng. . . . . . Mãi mà thay đổi." Lam thấp giọng trách cứ , "Người đâu."

      "Thành chủ." Hai nha hoàn từ trong rừng ra, uyển chuyển cúi đầu.

      "Pha bình trà nóng."

      "Vâng”

      Đường Thải Nhi dần dần thở bình thường, níu ống tay áo Lam lại, đôi mắt nhiều thêm mấy phần nghiêm túc và sắc bén, "Rốt cuộc ngươi là ai? !"

      Lam run lên, đôi mắt nhìn Đường Thải Nhi từ từ trở nên thâm thúy, làm cho người ta thấy đáy.

      Đường Thải Nhi đẩy cánh tay Lam để người mình ra, lui lại mấy bước, "Rốt cuộc ngươi là ai?"

      Lam thở dài, ánh mắt tà mị lại tràn ngập ý cười, đưa tay lấy từ trong ngực ra sợi dây chuyền bình thường đưa tới trước mặt Đường Thải Nhi.

      "Cái này đáng bao nhiêu tiền." Đường Thải Nhi nhìn sang, tiếp tục nhìn chằm chằm Lam .

      Khóe miệng Lam co quắp, "Thải Nhi, nàng nhớ sợi dây chuyền này sao? Lúc nàng sáu tuổi. . . . . ."

      Đường Thải Nhi nghệch đầu, bắt đầu hồi tưởng lúc mình sáu tuổi làm nên đại kinh thiên động địa, thần quỷ khiếp sợ gì.

      Ví dụ như. . . . . . mình trong rừng lượm đống đá lớn xâu thành mười sợi dây chuyền , chờ cùng phụ thân xuất cốc vào Lương thành, nếu là gặp được tiểu nam hài xinh đẹp, tặng sợi dây chuyền đáng giá xu này cho đối phương, làm tín vật đính ước. . . . . .

      Chẳng qua là từng trẻ người non dạ, huống chi trí nhớ của Đường Thải Nhi tốt, sớm đem đại của mình làm ra vứt ở sau gáy, mà lần này nhớ lại, mặt lên từng trận xấu hổ.

      là đáng khinh bỉ.

      Lúc ta còn tại sao lại sắc như vậy?

      "Thải Nhi còn nhớ ban đầu với ta những gì ?" Lam nhìn khuôn mặt phiếm hồng của Đường Thải Nhi, cho là nàng ngượng ngùng, vội vàng giọng hỏi.

      Nghe thế, Đường Thải Nhi thất kinh, giơ tay lên ra hiệu dừng lại, "Lam đại ca! Ta. . . . . ."

      Trong nháy mắt Đường Thải Nhi lập tức dừng lại động tác, trong đầu chợt lên câu làm cắt ngang lời của nàng.

      " bắt được phu quân trở về để chúng ta truyền nghề, cũng cần về nhà!"

      Hình tượng phụ thân uy vũ dứt khoát xuất ở trước mắt, Đường Thải Nhi há miệng lại mấp máy miệng, "Cái đó. . . . . . Lam đại ca, ha ha! ra là huynh! ! Ha ha!" Có trời mới biết, trong túi tre của nàng có bao nhiêu dây chuyền, cũng chỉ có trời mới biết, lúc đó nàng đưa cho bao nhiêu tiểu nam hài sợi dây chuyền định mệnh kia, "Thải Nhi làm sao nhớ chứ, ha ha! ! Huynh chính là tiểu nam nhi đó sao! Ha ha! Éc. . . . . . Chẳng qua là nghĩ tới, tiểu nam đồng khả ái lúc đó bây giờ trổ mã mị như vậy! Ha ha!"

      Lam tự động bỏ qua lời khen lớn lên tệ của Đường Thải Nhi đối với , khóe miệng cong lên, "Xem ra Thải Nhi còn nhớ."

      "Éc. . . . . . Thê tử của Lam đại ca chắc rất nhiều . . . . . ."

      "Tiểu Lam thê thiếp, ở hai viện đều là thân tín của ta."

      suy nghĩ sâu xa, giọng trong trẻo của Dạ Ngu Ngốc vang lên từ phía sau, Đường Thải Nhi hoảng sợ quay đầu lại, chỉ thấy Dạ Ngu Ngốc mặc quần áo màu trắng, tâm khỏi run lên.

      "Nương tử?" Dạ Ngu Ngốc cười cười, quẹo đầu nhìn Đường Thải Nhi, gió thổi qua, tóc đen tùy ý tung bay, đôi mắt sáng , cặp mắt nuốt chửng tất cả ý thức của Đường Thải Nhi.

      Lam trong mắt lóe lên tia tức giận, nhìn Dạ Ngu Ngốc, "Vì sao gọi nàng là nương tử?"

      Đường Thải Nhi cười hai tiếng, chỉ trong nháy mắt, trong đầu của nàng ra rất nhiều ý tưởng và giả thuyết. cho Lam ? thể! Mình và Lam chỉ mới quen biết hai ngày, cũng hiểu là người như thế nào, làm như vậy quá mạo hiểm, an toàn của Dạ Ngu Ngốc là hết. mình và Dạ Ngu Ngốc thành thân? ! A! Vậy cũng thể! Đây chẳng phải là chặt đứt nhân duyên của nàng với nam nhân nghiệt sao.

      Suy nghĩ lại, Đường Thải Nhi thản nhiên cười, "Đầu óc tiểu Bạch có vấn đề, cho rằng ta là nương tử của , ha ha! ngại ngại, đều là người trong giang hồ, câu nệ tiểu tiết."

      "Đầu óc có vấn đề phải chữa, y thuật của Thải Nhi cao siêu, vẫn chữa được sao?" Lam hai mắt thổn thức, nhìn thần thái mất tự nhiên của Đường Thải Nhi, trong lòng suy tính nếu từ từ bồi dưỡng tình cảm ấm áp chi bằng thừa thắng xông lên lần bắt luôn mỹ kiều nương.

      "Có thể, nhưng mà cần có thời gian, ha ha."

      "Ừ, sau khi ta với nàng thành thân, Dạ Nhi cũng thể gọi như vậy nữa, truyền ra ngoài tốt." Đôi mắt Lam chuyển cái, cười cười, giơ tay lên vuốt ve mái tóc Đường Thải Nhi.

    2. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260
      QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :
      Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
      ----•Nội dung cần:
      - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
      - Nguồn
      - Tác giả
      - Tên editor +beta
      - Thể loại
      - Số chương

      Mong bạn đọc lại và trình bày lại giúp mình.

    3. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      @Avehil chỉ cần sửa lại phần đầu chỗ giới thiệu thôi hay chương nào cũng thế hả nàng?

    4. Avehil

      Avehil Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,993
      Được thích:
      10,260

    5. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 11: Muốn thành thân

      Sau khi ngươi với ta thành thân. . . . . .Sau khi thành thân. . . . . . Thành thân. . . . . . Thân. . . . . . Thân. . . . . .

      câu cứ trầm bổng trong đầu Đường Thải Nhi, kéo dài liên tục.

      Dạ Ngu Ngốc nghe hai chữ thành thân, đáy mắt tinh khiết từ từ lật lên tia bị thương, "Nương tử, các ngươi cái gì vậy? Dạ Nhi hiểu. . . . . ."

      Đường Thải Nhi giật giật khóe miệng, nhìn về phía Lam , "Lam đại ca, cái đó, những chuyện này. . . . . . Chờ Thải Nhi xử lý xong chuyện Phi Sắc Lưu Ly bàn lại sau, được ?"

      Đường Thải Nhi có chút hoảng hốt, nghĩ nửa đêm tản bộ, lại lòi ra người si tình muốn đính ước, việc này cũng quá đột ngột rồi.

      Lam cười , chân mày cau lại liếc nhìn Dạ Ngu Ngốc, ngay sau đó lạnh nhạt : "Cũng tốt, Thải Nhi cũng sẵn dịp mấy ngày này mà suy nghĩ kỹ, tiểu Lam ở Giang thành chờ Thải Nhi về."

      Đường Thải Nhi hơi cúi đầu, cất bước rời khỏi đình, túm cổ tay Dạ Ngu Ngốc vội vàng trở về phòng.

      Dưới đình, Lam đứng chắp tay, nhìn bóng lưng Đường Thải Nhi mà thầm xuất thần, đợi thân ảnh kia biến mất ở trong rừng, rũ mí mắt xuống, che khuất vẻ yếu ớt trong đáy mắt, "Thải Nhi. . . . . . A, ta có phải quá gấp ?"

      Tịch Thanh đứng trong góc khuất vuốt cằm, lắc mình cái vô thanh vô tức cách xa rừng cây , chắp tay sau lưng lắc đầu cảm thán, "Vị Lam thành chủ này là dũng cảm, ta chỉ là thuần túy thích nam nhân mà thôi, lại muốn cưới nam nhân về nhà. . . . . . Dáng dấp của Đường Cảnh cũng chả có gì đặc biệt, muốn thanh thân nên cưới Dạ Nhi a. . . . . ."

      Chỉ có trời mới biết, tối nay rốt cuộc gió thổi như thế nào mà ai cũng đều ngủ được, ngồi chồm hổm trong góc tường nghe người khác tám chuyện. . . . . .

      -------------

      Đường Thải Nhi để ý tới đống câu hỏi của Dạ Ngu Ngốc phía sau, trực tiếp đẩy cửa phòng, bước vào trong đóng cửa lại.

      "Nương tử?"

      Đường Thải Nhi hít sâu, để cho đầu óc rối bời an tĩnh lại, ngẩng đầu chống lại cặp mắt của Dạ Ngu Ngốc, khẽ mỉm cười, " có gì, Dạ Ngu Ngốc ngoan, ngủ , ngày mai phải dậy sớm."

      "Ta tên là Lăng Dạ Tầm." Dạ Ngu Ngốc cúi đầu, chỏm tóc ngắn trán chặn lại hai mắt của , trong phòng mờ tối, Đường Thải Nhi đọc ra bất kỳ tâm tình gì của , chỉ cảm giác được giống bình thường.

      Là tức giận? Làm sao có thể, tiểu bạch cái gì cũng hiểu được, làm sao biết tức giận.

      Đường Thải Nhi thu lại thần sắc, "Ngươi nhớ tới quá khứ trước kia, muốn nhắc lại cái tên Lăng Dạ Tầm này! Ngươi là Bạch Si Dạ, phải là Lăng Dạ Tầm." Cảm giác được giọng điệu của mình có chút nghiêm khắc, nên giọng nàng mềm lại chút, "Dạ Nhi, ngủ , ngoan."

      Nhìn Dạ Ngu Ngốc vẫn đứng ở đó nhúc nhích, Đường Thải Nhi thở dài, tới, nắm lấy cánh tay muốn khiêng lên giường, cảm giác người của lạnh như băng, Đường Thải Nhi khỏi cau mày, "Về sau ra ngoài vào ban đêm, phải nhớ mặc nhiều quần áo chút."

      Chợt, có hai cánh tay ôm Đường Thải Nhi vào lòng, nàng kinh hãi gần như quên cả hô hấp.

      Dạ Ngu Ngốc ôm chặt lấy Đường Thải Nhi, "Thải Nhi bỏ lại Dạ Nhi, đúng ?"

      "Dĩ nhiên, rời xa ngươi." Đường Thải Nhi khỏi bật cười, nâng hai cánh tay lên ôm lấy Dạ Ngu Ngốc, bàn tay nhè vỗ về lưng của , "Đồ ngốc. . . . . ."

      -------------

      "Hai mắt Đường huynh vô thần, đáy mắt phát thanh, bộ dạng gặp đại nạn, chắc là đêm qua có nghỉ ngơi tốt?" Tịch Thanh ngồi lưng ngựa, vẻ mặt là kiểu "Ta nhìn ngươi chê cười".

      Cặp mắt vô thần của Đường Thải Nhi từ từ di động, nhìn về phía Tịch Thanh, "Ta vốn tưởng rằng thằng nhãi ngươi là thánh nữ ngây thơ, nghĩ tới dĩ nhiên là Mẫu Dạ Xoa vác miếu thờ trinh tiết, quá mức thối nát."

      Sắc mặt Tịch Thanh tối sầm, thở hơi thở gấp cũng được, nhìn ngựa của Đường Thải Nhi chạy nhanh, càng lúc càng xa run run quát: "Ngươi. . . . . . Ngươi ngươi ngươi ngươi. . . . . ."

      Dạ Ngu Ngốc ôm eo Đường Thải Nhi, quay đầu nhìn lại, hướng về phía Tịch Thanh cười he he, "Tiểu Tịch Tịch, tới đua ngựa nha! Thải Nhi! Cưỡi ngựa chạy mau ~"

      Đường Thải Nhi cười to, "Được! Dạ Nhi, nắm chặt! Giá!"

      "Chờ ta chút! !" Tịch Thanh vung roi ngựa, đuổi theo.

      Tuấn mã là Lam cho mượn, ba người quá nửa ngày tới Thủy thành, vào thành, dắt ngựa đến cửa lớn của tiêu cục Phú Quý, Đường Thải Nhi ngửa đầu liếc nhìn bảng hiệu vàng rực cửa chính, cặp mắt khỏi nổi lên trống rỗng.

      Dạ Ngu Ngốc nhìn theo ánh mắt của Đường Thải Nhi bắt chước nàng ngửa đầu, "Thải Nhi, ngươi nhìn cái gì?"

      "Mấy cái chữ này tuyệt đối được làm bằng vàng."

      "A ~" Dạ Ngu Ngốc gật đầu cái, "Làm bằng vàng ~"

      Tịch Thanh nhìn về phía hai người, khỏi thúc giục, " vào, vào, đừng nhìn nữa."

      Đường Thải Nhi sửa lại áo chút, phất ra cái quạt xếp, "Gấp cái gì." Vừa vừa bước lên bậc thang, vào tiểu đường của tiêu cục. Chung quanh dưới trăm người lui tới, bên tai đều là cãi nhau về giá cả và vân vân, nhìn cảnh tượng buôn bán thịnh vượng như thế trong lòng khỏi có chút hâm mộ nho .

      Lúc này quản mặc trường sam màu xanh vội vàng xông tới trước mặt, hai tay ôm quyền cúi đầu, ngay sau đó mở miệng hỏi: "Mấy vị đại hiệp, là muốn vận tiêu?"

      Đường Thải Nhi ôm quyền đáp lễ, cười híp mắt trả lời: "Chúng ta là đến tìm Lâm tiêu đầu."

      Trong ánh mắt của đối phương dính vào tia thận trọng, đánh giá dưới mấy người Đường Thải Nhi, sau đó cười cười dẫn bọn họ đến thiên sảnh nhã tĩnh, "Mấy vị xin chờ ở chỗ này."

      Đường Thải Nhi: "Làm phiền làm phiền."

      Dạ Ngu Ngốc ôm hai má ngồi ở ghế đùa giỡn vạt áo của Đường Thải Nhi, còn Tịch Thanh di chuyển trước trước sau sau, trái trái phải phải, tới tới lui lui, chút bình tĩnh cũng có.

      Đường Thải Nhi nhíu lông mày, dùng giọng thương lượng khuyên nhủ: "Tịch huynh, ngươi ngồi xuống chờ , nếu người khác tưởng rằng ta ngược đãi ngươi, quan trọng hơn là, ngươi còn lúc lúc ở trước mắt ta như vậy, ta sợ ta nhịn được mà ngược đãi ngươi. . . . . ."

      Tịch Thanh phẫn hận trợn mắt nhìn Đường Thải Nhi cái, vung trường sam lên đặt mông ghế.

      "Thế này mới đúng. Ta này, Dạ Nhi ngoan, đừng nghịch góc áo của ta nữa, chơi nữa ta cáu!" Đường Thải Nhi đánh rụng móng vuốt của Dạ Ngu Ngốc, dịu dàng khuyên nhủ.

      Dạ Ngu Ngốc cười ngọt tiếng, buông lỏng hai tay ra, chuyển sang ngọc bội bên hông của Đường Thải Nhi.

      "A. . . . . ."

      "Mấy vị đại hiệp chờ lâu, a! Là ngươi!" Lâm Bưu bước vào thiên sảnh, nụ cười mặt trong nháy mắt nhìn thấy Đường Thải Nhi biến mất còn mảnh.

      Đường Thải Nhi cười hàm chứa, lấy trăm lượng bạc từ trong ngực ra, đặt lên bàn, "Đây là tiền thù lao ngày đó Lâm tiêu đầu giao cho Đường Cảnh, hôm nay đặc biệt quy thuận."

      "Tiêu vật kia đâu? ! Ngày hôm trước nhận được thư do Lam thành chủ gởi, là tiêu vật bị người cướp ?"

      Đường Thải Nhi dùng khóe mắt liếc Tịch Thanh ở phía sau, ngay sau đó đau lòng cười, "Đúng vậy, bị người ta cướp , tại hạ tài hộ tiêu."

      "Phi Sắc Lưu Ly ràng là giả!" Giọng trong trẻo lạnh lùng của Tịch Thanh vang lên sau lưng.

      Khóe mắt Đường Thải Nhi giật giật, hận thể đánh Tịch Thanh trận, quả nhiên sau khắc sắc mặt Lâm Bưu biến đổi, nhìn về phía Tịch Thanh, "Là ngươi cướp tiêu vật sao? !"

      Quả nhiên trong xương tủy của Tịch Thanh huyết mạch phẫn đời của thiếu niên, nghe Lâm Bưu xong, hừ lạnh trong miệng, "Phi Sắc Lưu Ly vốn là bảo vật của Tịch gia ta! Tại sao lại cướp bóc!"

      "Hừ! miệng có bằng chứng, ban đầu cố chủ gửi tiêu cũng lấy ra bằng chứng trình quan phủ, bọn ngươi cướp tiêu, Lâm mỗ nhất định phải đòi lại công bằng! Còn ngươi nữa! Đường công tử, ra ngươi là đồng bọn của đám cường đạo này! nghĩ tới ta lại nhờ đúng người, giao tiêu vật vào tay ngươi!"

      " thế sai rồi! Lâm tiêu đầu ngươi. . . . . ."

      "Đường công tử, mau trả tiêu vật lại, nếu , ta đưa ngươi đến nha môn!" Vẻ mặt Lâm Bưu nghiêm túc, vuốt chòm râu quát lớn.

      Đường Thải Nhi bị đến á khẩu trả lời được, cảm giác hận được nhảy vào trong bụng mẹ mà trọng sinh lần nữa, tẩy oan khuất của mình. Thần sắc bình tĩnh lại, nàng tới bên cạnh Tịch Thanh, "Lấy Phi Sắc Lưu Ly ngươi cướp ra! Trả cho !"

      "Đó là giả, ta lúc ấy dưới cơn thịnh nộ . . . . . ."

      Hai mắt Đường Thải Nhi trừng lớn, "Ngươi làm cái gì? !"

      "Bị ta dùng nội lực chấn thành bột." Cặp mắt Tịch Thanh chớp chớp, ngay sau đó hề nhìn thẳng hai mắt Đường Thải Nhi mà nhìn ra ngoài cửa.

      Dạ Ngu Ngốc bước lên chắn trước người Đường Thải Nhi và Tịch Thanh, " ràng chính là ngươi cường ép giao phó cho chúng ta, tại sao lại lỗi là ở chúng ta!"

      "Hừ! Lão phu tự biết cách nào cãi nhau cùng bọn ngươi giang hồ vô lại, gặp quan phủ !"

      Đường Thải Nhi cấp bách đến giậm chân, thấy Lâm Bưu cất bước muốn rời khỏi, vội vàng lướt đến trước người , "Lâm tiêu đầu chờ chút, xin cho tại hạ mười ngày, mười ngày sau, nhất định trả tiêu vật lại."

      "Tại sao ta phải tin ngươi!"

      Đường Thải Nhi mấp máy miệng, từ trong ngực lấy ra khối ngọc thạch nhìn rất bình thường, "Đây là chi bảo Vẫn Thiên Châu, giá trị thua kém Phi Sắc Lưu Ly, tại hạ nguyện cầm cố vật này ở đây. Mười ngày sau, lấy Phi Sắc Lưu Ly đổi lại."

      Lâm Bưu cầm ngọc thạch lên, thần sắc cả kinh, "Các hạ lại có vật này. . . . . ."

      "Ý Lâm tiêu đầu như thế nào?"

      "Được, ha ha, hôm nay được nhìn thấy chi bảo Vẫn Thiên Châu mà người giang hồ vẫn muốn giành giật, rất may. Vật này để ở tay ta, cũng coi như ngươi dám chạy! Được! Ta cho ngươi mười ngày!"

      Đạt được giao dịch, đám người Đường Thải Nhi bị mời ra ngoài, ngay cả bữa ăn trưa cũng có giữ lại.

      Đứng ở cửa tiêu cục, gió lạnh thổi qua, Đường Thải Nhi ngửa đầu nhìn trời, trong lòng là bi thương.

      Tịch Thanh liếc nhìn chung quanh, cặp mắt sợ hãi nhìn chằm chằm than, "Ngươi thậm chí có giang hồ chí bảo Vẫn Thiên Châu!"

      Đường Thải Nhi liếc cái, tay dắt dây cương, tay kéo Dạ Ngu Ngốc cất bước về phía trước. Tịch Thanh thấy Đường Thải Nhi để ý tới mình, vội vàng dắt ngựa của mình theo tới, "Rốt cuộc gươi là ai? ! Tại sao lại có Vẫn Thiên Châu? !"

      "Đó là giả." Đường Thải Nhi nhàn nhạt bỏ lại câu, để ý tới Tịch Thanh sửng sốt tiếp tục đến cửa thành.

      Tịch Thanh đuổi theo lần nữa, "Vậy sao ngươi lại mang theo hàng giả bên người?"

      "Ngươi nhiều !" Đường Thải Nhi đứng lại, quát Tịch Thanh, tâm tình cực kỳ khó chịu. Đều là bởi vì người trước mắt ngu ngốc biết cái gì lại còn cố, làm hại mình rước lấy phiền phức, còn phải giao thánh dược Vẫn Thiên Châu dùng để chữa thương vào tay người khác để đổi lấy kỳ hạn mười ngày.

      "Thải Nhi ~ Tiếp theo chúng ta đâu?" Dạ Ngu Ngốc nắm chặt bàn tay ấm áp của Đường Thải Nhi, cười đùa hỏi.

      Đường Thải Nhi phi thân lên ngựa, tiện tay túm Dạ Ngu Ngốc ngồi ở phía sau, "Vân Thiên lâu!" Dứt lời, giục ngựa chạy như điên.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :