1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, xin nhẹ chút! - Hoa Diên U Lạc (65c)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 63: Tân Hoàng đăng cơ

      Ưng Thiên Ngô cười lãnh đạm, uống hớp trà, nhìn cảnh tuyết bên ngoài cửa sổ thêm gì nữa.

      Ba người ăn bữa lớn, thuận tiện tới phủ Thượng Thư ngồi lúc.

      Đường Thải Nhi đề nghị chơi ngựa treo, sau đó bị toàn bộ thành viên phủ định, trời sắp tối rồi, Lăng Dạ Tầm dẫn Đường Thải Nhi về nhà, Ưng Thiên Ngô tiếp tục ở lại phủ Thượng Thư.

      Về tới phủ, chân Lăng Dạ Tầm còn chưa chạm đất lại phải vào cung.

      Dạo này tương đối căng thẳng, chúng Hoàng tử tranh giành chư quânị. Trước đó vài ngày Lăng Dạ Tầm thả lỏng ít, cũng may kế hoạch được vạch trước, đa số cựu thần trong triều gần như đều ủng hộ , cũng có Hoàng hậu chống lại, bản thân lão Hoàng đế cũng chưa hồ đồ, biết người hạ độc mình là ai.

      Lúc này, thiên thời địa lợi nhân hoà, tất cả mọi việc, đều chỉ có kết quả.

      Lập Lăng Dạ Tầm làm Thái tử, chính là nguyện vọng của mọi người.

      Vả lại, Lăng Dạ Tầm có năng lực tuyệt hảo, hữu dũng hữu mưu, Nhị Hoàng tử hữu dũng vô mưu, có thể hành quân đánh giặc, làm Hoàng đế xã tắc thiên hạ hay lại khách quan; Tứ Hoàng tử tính tình quái đản, ham nữ sắc, nên thể làm người khác tâm phục khẩu phục, cũng thể là vua. Những Hoàng tử khác, vụn cát mâm, cũng chỉ là dã lang muốn cướp thịt để ăn.

      Tuyên Tông hoàng chinh chiến cả đời, dành được thiên hạ, nhất định phải truyền thừa kế.

      Bàn về phẩm cách, bàn về giao thiệp, bàn về thủ đoạn.

      Lăng Dạ Tầm là lựa chọn hàng đầu.

      Đường Thải Nhi ngồi mình trong đình, ngẩn người nhìn mặt hồ.

      Mọi việc đều được định đoạt, Dạ Nhi, cuối cùng trở thành chủ nhân của thiên hạ này.

      Đêm xuống, Đường Thải Nhi nằm bên cạnh Lăng Dạ Tầm giả vờ ngủ say, đợi Lăng Dạ Tầm ngủ rồi, nàng mới xoay người, đối mặt với , tung Mê Hồn tán ra.

      Vỗ tay hai cái, thấy Lăng Dạ Tầm có phản ứng, nàng để nguyên áo đứng dậy, mặc áo choàng lông chồn vào, thầm vận nội lực, bay ra phòng ngủ.

      " đợi lâu." Đường Thải Nhi nắm nắm áo choàng, hướng về phía người đứng trong tuyết lâu tiếng xin lỗi.

      " sao, đây là tin tức người muốn." Bách Hiểu Sinh giao túi gấm vào tay Đường Thải Nhi.

      Giang hồ Bách Hiểu Sinh, khác với mật thám, phải tùy tiện ra ít bạc là có thể mời đến được. Bách Hiểu Sinh tên Trương Lưu Vân, năm trước, Đường Thải Nhi cứu phụ thân mạng, lúc ấy cũng đòi báo đáp, liền lưu lại nhân tình.

      Trước đó vài ngày, Đường Thải Nhi có chuyện muốn hỏi, Trương Lưu Vân hai lời liền tiếp nhận.

      Đường Thải Nhi vuốt ve túi gấm trong tay, : "Chuyện này, về sau nếu có người muốn điều tra. . . . . ."

      "Lưu Vân nhất định chữ."

      Đường Thải Nhi yên tâm cười cười, từ trong ngực lấy ra bình sứ, giao cho Trương Lưu Vân.

      "Đây là?"

      "Giang hồ có người muốn giết ngươi, có người muốn tìm ngươi. Thuốc này ít nhiều có thể bảo vệ tính mạng cho ngươi, gặp nguy hiểm, uống viên, chết giả, sau mười hai canh giờ, tỉnh lại."

      Thuốc giả chết, lưu truyền giang hồ lâu, nhưng chưa bao giờ có người gặp qua.

      Trương Lưu Vân kinh hãi, vội vàng đẩy thuốc cầm trong tay trở về: "Đường công tử đối với phụ thân ta là đại ân khó báo, sao có thể nhận thần dược quý như vậy chứ."

      " sao, nhận ." Đường Thải Nhi muốn dây dưa, trực tiếp nhét thuốc vào trong ngực , sau đó xoay người rời .

      “Giang thành Hồng Diệp sơn trang, tộc Tần thị. Trang chủ Tần Hào Lâm, sinh thời tổng cộng có ba người con trai. người Tần Vân, con trai thứ hai Tần Mục, con trai thứ ba Tần . Mười hai năm trước, sơn trang huyết tẩy thê thảm, con trai thứ ba Tần chạy trốn, lại bị bắt, được Hình gia cứu giúp, sau đổi tên thành Lam . Trải qua hơn mười năm, ngoài lâu chủ Tiêu Vũ lâu trước sau thích giết chóc, các chủ Hoa Phong các,Mộ Dung gia, độc y Đường Ngân Tử, thần y Liễu Á vì Tần thị báo thù.”

      Đường Thải Nhi ngồi im bên hồ, giấy Tuyên Thành bị nàng nắm chặt trong tay.

      Đôi mắt như nước lẳng lặng nhìn mặt hồ sớm kết băng, toàn là tuyết. Gió lạnh thổi qua, lại thổi những bông tuyết kia bay lên, có ít bay vào trong cổ áo nàng.

      Nàng dường như biết mình run rẩy, là bởi vì tuyết lạnh, hay là chân tướng lạnh thấu xương này.

      Bàn tay khẽ mở ra, giấy trong tay sớm bị bóp nát vụn bay theo gió, trong phút chốc biến mất còn mảnh.

      Nàng đứng lên, hai chân đông cứng từ lâu, càng ngày càng thường xuyên mất thính giác và thị giác, khiến cho nàng từng khắc từng khắc đếm ngược thời gian của mình. Ngửa đầu, nhìn bóng đêm đen kịt, nàng thở sâu hơi, nhắm mắt lại.

      Trong bóng tối, bóng người lẳng lặng nhìn nàng.

      Lăng Dạ Tầm tựa cột, trong mắt vẫn cách nào đè nén dao động.

      "Nàng chịu đựng như thế, chính là vì để ngươi tiếp tục sống tốt, để ngươi làm quân làm vua, ngươi nên phụ nàng. . . . . ."

      "Nàng , nàng chịu nguyên nhân, thay vì làm mọi việc, bằng tiếp tục duy trì cái bề mặt yên ả này."

      " ra , nàng chưa bao giờ nhẫn tâm."

      Từ rất lâu rồi, biết. Khi lần thứ hai nhìn thấy Ưng Thiên Ngô biết Đường Thải Nhi trúng kịch độc, loại độc khó giải này, Ưng Thiên Ngô có sức, Giang Vô Nhai cũng có cách nào.

      kiếm kia, vốn nên đâm , độc này, vốn nên là chịu.

      Nàng đành lòng để tự trách, đành lòng để lại chịu sinh ly tử biệt. Cho nên nàng vẫn giấu, vẫn dùng thuốc để kéo dài sinh mệnh của mình, chờ đến ngày xưng vương.

      Đau nhức tiêu tan, lấyi mạng; kéo dài tính mạng, thống khổ vô cùng.

      Lăng Dạ Tầm lẳng lặng nhìn Đường Thải Nhi, nhìn nàng lại ngắm nhìn hai mắt, bước loạng choạng, từ từ về phía phòng ngủ.

      im lặng tiếng động theo phía sau, trông chừng nàng, sợ nàng bị ngã, sợ nàng bị lạc hướng.

      Chẳng qua là, chờ đợi như vậy, lại giữ được dài lâu.

      ra là. . . . . .

      ra là trời cao để cho nàng và ta gặp nhau, để cho chúng ta nhau, mà được nắm giữ nhau cả đời. . . . . .

      - - - - - - - - - - -

      Tuyên Tông năm bốn mươi tám, hai mươi ba tháng chạp, Tuyên Tông vương Lăng Kỳ Chương băng hà, hưởng thọ bảy mươi hai, hiệu Dạ Minh Hoàng.

      Ngày tang lễ lớn đó, đội ngũ quốc táng trùng trùng điệp điệp, như Trường Xà trận (chiến thuật chiến trường), từ đại nội Hoàng cung chậm rãi lên đường.

      Phần đông đội ngũ đầu mở đường đều mặc cẩm y vệ màu trắng.

      Đoàn lễ nhạc thổi nhạc thương tiếc phía trước, mấy trăm đội cung nữ, thái giám theo sát phía sau, hoặc khiêng hoặc nâng mang theo y giấy hàng mã, linh bài và dụng phẩm táng lăng.

      đám hòa thượng đầu trọc chút biểu tình, vừa gõ mõ, vừa đọc tụng đến sinh kinh, nối đuôi ở phía sau.

      Mười tám người khiêng linh cữu rất lớn của Hoàng đế từ từ về phía trước, Lăng Dạ Tầm choàng áo tang lấy thân phận Thái tử hai tay đỡ quan tài bước theo đế cữu; Phía sau là xe kéo toàn bộ Hoàng tử Hoàng nữ, hậu cung Hoàng phi; Sau nữa là chư thần bách quan xếp theo thứ tự cấp bậc, cuối cùng là hàng loạt quân đội sát hộ tống.

      Cả đội ngũ đông hơn vạn người, đập vào mắt người ta đều là bạch y, xe ngựa đều được khoác lên ngân hoa lụa trắng. Đội ngũ đưa tang kéo dài giống như con sông trắng chậm rãi theo dòng, trang nghiêm, bi thương lại trầm túc.

      Đến giữa trưa, quốc táng hàng dài đến Hoàng lăng, lăng mộ nguy nga, dưới ánh nắng chói chang giữa buổi trưa càng làm tăng khí thế Đế vương. Về sau chủ trì lễ quan, làm bài lễ bái hiến tế long trọng chưa từng có.

      Theo như lễ nghi, Tân hoàng phải đợi sau quốc táng bảy ngày mới được lên ngôi.

      Bảy ngày túc trực bên linh cữu, do Thái tử dẫn đầu, quỳ lạy ở trước lăng cữu Hoàng đế, cung kính thành tâm dâng hương đọc tụng công đức của Đế vương khi còn sống, mở con đường rộng lớn sau khi tái sinh.

      Bảy ngày qua , Lăng Dạ Tầm liền chuẩn bị lên ngôi Tân hoàng.

      Thượng Quan Linh cau mày ngăn lại : "Quá sớm, khó tránh khỏi khiến người ta chỉ trích."

      Lăng Dạ Tầm chỉ lẳng lặng cúi đầu, cười khổ : "Ta có thời gian đợi."

      Thượng Quan Linh , hiểu suy nghĩ trong lòng Lăng Dạ Tầm, nhưng chỉ biết rằng thể chờ đợi.

      Đường Thải Nhi cười cười, vỗ vỗ gương mặt Lăng Dạ Tầm : "Dạ Nhi là nóng vội."

      Lăng Dạ Tầm cười cầm tay Đường Thải Nhi, môi mỏng khẽ mở: "Vội để nàng làm Tân Hoàng hậu của ta."

      Mùa đông lạnh lẽo, tuyết trắng bay bay, trong Hoàng thành bao phủ bới màu trắng, càng ngày càng trắng, gác chuông ở bốn phía cổng thành vừa được gõ vang, thanh xuyên suốt từ bình minh đến chạng vạng, vang vọng đến từng ngóc ngách trong kinh thành, lòng người phấn chấn.

      Toàn bộ cổng trong Hoàng cung vào giờ khắc này đều mở rộng, vạn hộ trong kinh thành đều mở cửa, dân chúng vui vẻ ca hát rồi nhảy múa, chỉ vì hôm nay là ngày mùng tháng giêng, ngày Tân đế lên ngôi cũng là ngày bắt đầu năm mới.

      Ngôi sao mai đầu tiên, trước Chiêu Hoa điện nguy nga, nghi thức vũ lâm sôi nổi hăng hái, uy phong bát diện, từ hơn mười bậc thềm ngọc rộng lớn sừng sững sán sát, kéo đến hết tầm mắt, nhảy múa đón gió, chính khí vô cùng.

      Thượng Quan Linh và Lâm Mục đầu đội mũ sa chỉnh tề chia nhau đứng vây quanh trước cửa cung Hoàng Cực điện. Cả người mặc triều phục trang trọng, hai tay chặt cầm ngọc khuê (dụng cụ bằng ngọc dùng trong nghi lễ của vua chúa thời xưa, nhọn dưới vuông), bước chân thong dong mà vượt qua Lăng Ba đến ba cây cầu bạch ngọc, sau đó theo bách quan, cung kính về phía trước, ngang qua quảng trường rộng lớn trước điện, dọc theo cấp bậc chuẩn bị vào triều.

      Tuyết Mai phía bên phải Chiêu Hoa điện nở rộ như nghênh đón đội ngự tiền thị vệ thân đeo trường kiếm, ngang qua hành lang điện, Lăng Dạ Tầm tử y lộng lẫy dẫn đầu phía trước. Trước điện người chủ trì cao giọng tuyên cáo: "Dạ —— Chiêu—— thịnh —— thế, Tân —— hoàng —— đăng —— cơ ——"

      cung điện hùng vĩ, quần thần lập tức đứng dậy, ngẩng đầu nhìn lên, cao giọng : "Dạ Chiêu thịnh thế, thỉnh Lẫm Vương điện hạ đăng cơ!" vang trầm bổng.

      Đợi Lăng Dạ Tầm tới chính giữa, người chủ trì tiếp tục : "Đăng cơ!"

      Mấy cung nữ xinh đẹp như hoa cầm vương miện trong tay tới, khay bội sức (đồ trang sức đeo ở đai áo), nối đuôi nhau, hai đầu gối quỳ xuống đất, cung kính dâng lên từng thứ. Có mỹ nhân mặc hoa phục khác khéo léo mở rương, cẩn thận gỡ mũ quan đầu xuống, đeo Kim Lưu Châu Vương Miện lên đầu , sau đó lấy áo choàng dệt kim tuyến ra dâng bằng hai tay. Chỉ thấy cánh tay Lăng Dạ Tầm khẽ vung, áo choàng mỏng manh như cánh ve khoác lên hai vai rộng rãi của .

      Người chủ trì vung tay lên, mỹ nhân và cung nữ đồng loạt lui ra.

      Mắt phượng của Lăng Dạ Tầm liếc xuống chúng thần cúi người khom lưng dưới bậc, hai tay hướng hai bên khẽ hất, áo choàng tung bay, cực kỳ phóng khoáng ngồi xuống ghế rồng. Ánh nắng mặt trời buổi sớm vừa lúc chiếu lên người , kim quan chói mắt, áo choàng lộng lẫy. Trong khoảng thời gian ngắn, lại rực rỡ khiến mọi người mở ra được mắt.

      Cùng lúc đó, hai bên đại điện, đàn sáo lễ nhạc tấu vang, quảng trường tiếng lễ bái lập tức ập tới, vang mãi bên tai.

      "Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

      - - - - - - - - - - - - - - -

      Bên trong Kính Thủy uyển, Đường Thải Nhi ngồi trong lầu gác, nhìn cây khô ngoài cửa sổ mà ngẩn người. Bên tai chợt vang lên tiếng sáo nghênh ngang ngừng, triều bái kia là rung động đến tâm can, xuyên qua tầng tầng tường cung, truyền vào trong tai của nàng. Nàng ngửa đầu nhìn trời xanh bao la, khóe miệng lơ đãng cong lên nụ cười vui vẻ.

      "Trời lạnh như thế, sao lại ngồi cạnh cửa sổ lâu vậy!"

      tiếng quở trách vọng đến từ phía sau, Đường Thải Nhi quay đầu lại, chỉ thấy Ưng Thiên Ngô cầm chén sứ đứng ở cửa, vẻ mặt tán thành.

      Đường Thải Nhi ngượng ngùng cười, điều chỉnh thân thể, "Sư huynh, cần khẩn trương như vậy."

      Ưng Thiên Ngô nhìn Đường Thải Nhi, cất bước vào nhà, đặt chén sứ lên bàn bên cạnh Đường Thải Nhi, mở miệng, " tại, muội cũng phải hiểu cách chăm sóc thân thể của mình, uống thuốc này ."

      Đường Thải Nhi le lưỡi, mở nắp chén ra, thoáng hỏi, "Bỏ thêm cành Cẩu? A, làm phiền sư huynh rồi."

      Ưng Thiên Ngô làm như nghe thấy gì xoay người thở dài, tới bên cạnh đóng cửa sổ.

      "Sư huynh, ai nhìn thấy huynh nấu thuốc này chứ?" Đường Thải Nhi xong, ngửa đầu khổ sở uống cạn toàn bộ thuốc bên trong.

      " có, Thải Nhi, chẳng giấu được bao lâu nữa, muội tính với điện hạ thế nào?" Ưng Thiên Ngô đứng đối diện Đường Thải Nhi, khẽ cau mày, hai mắt như nước nhìn nàng đầy quan tâm.

      Đường Thải Nhi có chút mệt mỏi nằm nhoài bàn, đẩy chén ra xa, nghe Ưng Thiên Ngô thế, cũng chỉ rũ mắt, lên tiếng.

      Ưng Thiên Ngô cúi đầu nhìn gò má Đường Thải Nhi, Đường Thải Nhi ngẩng đầu, hướng về phía Ưng Thiên Ngô cười ngây ngô, "Cũng được, tại muội có thể là công thành lui thân."

      "Thiên hạ của Hoàng đế, lại mất người có thể chia sẻ."

      "Dạ Nhi. . . . . ." Đường Thải Nhi vùi đầu trong khuỷu tay, líu ríu, "Sư huynh, khi nào Dạ Nhi ư trở lại vậy?"

      "Điện hạ vừa mới lên ngôi, có rất nhiều chuyện phải xử lý, sợ rằng lát nữa vẫn chưa tới được."

      Ưng Thiên Ngô vừa dứt lời, tiếng bước chân thùng thùng đơn giản đáp lại vang lên, hai người nhìn về phía cửa, tỳ nữ Mật Nhi mang mặt nụ cười, hướng về phía Đường Thải Nhi cúi người, mở miệng : "Nương nương, Hoàng thượng đến đây, nương nương cần phải ra ngoài nghênh đón?"

      "Bãi triều rồi sao? Nhanh vậy." Đường Thải Nhi cười , "Ta rất lười, cũng muốn nhúc nhích."

      "Nàng gần đây càng lúc càng lười." giọng nam trầm thấp từ tính vang lên sau lưng Mật Nhi, dọa Mật Nhi sợ đến mức vội vàng xoay người lại, nhìn thấy Lăng Dạ Tầm, vội vàng cúi người hành lễ, "Nô tỳ ra mắt Hoàng thượng."

      Lăng Dạ Tầm khoát tay áo, sai Mật Nhi xuống.

      Đường Thải Nhi nhìn Lăng Dạ Tầm thân hoa phục tử bào, mặt kim ti lướt mây bay, bàn long trông rất sống động. nén được cảnh đẹp ý vui mà cười, hổ là tướng công của mình, y phục này mặc quá chói mắt.

      Ưng Thiên Ngô cười nhạt khom người, "Thần, bái kiến Hoàng thượng."

      Lăng Dạ Tầm gật đầu, "Hai người các nàng vừa chuyện gì vậy?"

      Đường Thải Nhi đứng lên, sải bước đến bên cạnh Lăng Dạ Tầm, ôm khuỷu tay của , cười cong mi, "Chúng ta suy nghĩ, chừng nào chàng tới xem ta, nghĩ tới chàng lại nhanh như vậy!"

      khuôn mặt lạnh của Lăng Dạ Tầm bịt kín tầng ôn tồn, vỗ má Đường Thải Nhi, "Tại sao có thể để Đường Phi độc nhất của ta mình ở Kính Thủy uyển chứ."

      Ưng Thiên Ngô mỉm cười, cúi mắt, "Hoàng thượng, Đường phi nương nương, thần cáo lui trước."

      Lăng Dạ Tầm cười : "Ừ, Thiên Ngô, ngày mai ngươi theo ta cùng lên triều. Chức Dược Tư tổng quản, hi vọng mai ngươi."

      "Tạ Hoàng thượng, Thiên Ngô cáo lui."

      Đường Thải Nhi nhìn thân ảnh của Ưng Thiên Ngô xa, bỗng xuất thần, chợt cảm thấy gương mặt đau nhói, ghé mắt phát hung thủ hung hăng véo thịt mình.

      "Này, thả ra, Dạ Nhi thối!"

      Đôi mắt Lăng Dạ Tầm đầy bá đạo, ngữ điệu lại ấm, "Nếu nàng đứng gần nam nhân khác như vậy lần nữa, đừng trách trẫm phải làm bạo quân."

      Hai mắt lườm lườm của Đường Thải Nhi trong nháy mắt cong thành đường, "Ta chợt muốn ăn bánh chẻo."

      "Ừ?" Lăng Dạ Tầm buông lỏng tay ra, nhìn Đường Thải Nhi xoa mặt, "Nghĩ như thế nào lại muốn ăn bánh chẻo rồi?"

      Đường Thải Nhi hít hà trong khí, "Bởi vì ta ngửi thấy mùi dấm chua, ta mà ngửi thấy mùi dấm liền muốn ăn sủi cảo."

      Sắc mặt Lăng Dạ Tầm tối sầm, "Tốt lắm, Ái phi của ta ra chê cười ta."

      Đường Thải Nhi cười to, lập tức hướng về phía Lăng Dạ Tầm làm mặt quỷ.

      Khóe miệng Lăng Dạ Tầm cong lên nụ cười xấu xa, lách mình cái ôm Đường Thải Nhi vào trong ngực, trầm giọng hỏi bên tai: "Ái phi có biết, cười nhạo đương kim thánh thượng là đắc tội gì ?"

      Đường Thải Nhi bị Lăng Dạ làm thế khiến bên tai nhột nhột, rụt cổ lại, "Hoàng thượng tha mạng! !"

      "Muộn rồi." Lăng Dạ Tầm tàn nhẫn tuyên bố, ngay sau đó, cánh tay vung lên cầm hai chân Đường Thải Nhi, vừa nhấc bế nàng lên.

      "A a!" Đường Thải Nhi túm được vạt áo Lăng Dạ Tầm, "Chàng muốn làm gì? !"

      Lăng Dạ Tầm híp mắt lại, nhíu mày : "Dĩ nhiên là xử nàng!"

      "Dạ Nhi khốn khiếp! Xử chàng cởi quần áo ta làm gì? !"

      "Ừ, như vậy có vẻ thuận tiện hơn."

      ". . . . . . A a! Chàng làm gì mà cũng cởi quần áo mình? !"

      "Khắp thiên hạ ai cũng biết trẫm chỉ Đường phi, hình phạt như vậy sao có thể để cho Ái phi mình chịu đựng?"

      "Chàng . . . . . Ưm. . . . . ."

    2. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 64: Kết thúc

      Sau khi Lăng Dạ Tầm nhàng muốn lần, liền hề động tới Đường Thải Nhi nữa, chỉ là cẩn thận ôm nàng vào trong ngực, cúi đầu hít hương thơm tóc nàng.

      Đường Thải Nhi hắt hơi cái, cười : "Dạ Nhi ơi, ta rất muốn về Vong Xuyên cốc lần."

      Giọng Lăng Dạ Tầm rầu rĩ, ôm Đường Thải Nhi, để cho lưng nàng càng sát mình, cười nhạt, giọng dịu dàng: "Được."

      "Lần trước ở lâu như vậy, chúng ta cũng chưa cùng nhau nhìn mặt trời mọc, mặt trời lặn. Chàng biết ? Mặt trời mọc và mặt trời lặn ở Vong Xuyên cốc, vô cùng đẹp."

      "Xem mặt trời mọc, nàng thức dậy nổi sao?" Lăng Dạ Tầm cười, giơ tay lên nhéo mũi Đường Thải Nhi.

      "Sao lại thể? !" Đường Thải Nhi cười hì hì, xoay người chui vào trong ngực Lăng Dạ Tầm, ngẩng đầu hôn lên môi , còn háo sắc liếm liếm, "Có phu quân ở đây, cái gì ta cũng làm được hết."

      Lăng Dạ Tầm cười, nén vị đắng chát nơi khóe miệng, ôm Đường Thải Nhi vào lòng, để nàng nhìn thấy nụ cười sớm cách nào giữ lại của mình. nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng, tim đau, gần như khiến hít thở thông.

      "Thải Nhi. . . . . ."

      "Ừ?"

      "Ngày mai, ta muốn chiêu cáo thiên hạ, để nàng làm Hoàng hậu của ta."

      Đường Thải Nhi cười ha ha, cắn cái lên vai , trêu : " muốn, có bản lĩnh chàng ôm ta ngồi lên ngai vàng của chàng ."

      "Được, chỉ cần nàng đồng ý." Lăng Dạ Tầm lật người cái, để cho Đường Thải Nhi nằm lồng ngực của mình, "Nàng nguyện ý ?"

      Đường Thải Nhi nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên nụ cười, trả lời, làm như cơn buồn ngủ đến.

      Lăng Dạ Tầm cũng ép hỏi, giơ tay lên dịu dàng vuốt ve mái tóc dài của nàng, từng chút, từng chút, hòa cùng nhịp tim, kèm theo đau lòng.

      "Chúng ta, ngày mai về Vong Xuyên cốc."

      Lăng Dạ Tầm giọng , sợ gây ồn đến nàng. Thấy người trong ngực có phản ứng, khỏi kinh hãi, hẳn ngây ngốc duỗi ngón tay ra tìm kiếm hơi thở của nàng.

      Vào lúc này, Đường Thải Nhi bỗng mở hai mắt ra, giây tiếp theo cong đôi mắt cười: "Sao vậy?"

      " sao, ta , ngày mai chúng ta về Vong Xuyên cốc."

      "Được!" Đường Thải Nhi quay đầu lại, hôn lên khóe môi Lăng Dạ Tầm, ánh mắt mị vô cùng, "Phu quân, có mệt ?”

      " mệt."

      Đường Thải Nhi cười ha ha hai tiếng, rút hai cánh tay ngọc từ trong chăn gấm ra ôm cổ Lăng Dạ Tầm, nhắm mắt hôn lên môi , đưa đầu lưỡi thăm dò vào trong miệng của .

      Lăng Dạ Tầm ôm lấy cổ nàng, đôi môi siết chặt.

      Nếu nàng rời , ta thế nào?

      Cả đời ta cuối cùng mới có thể hiểu, cảm giác đau này, là đau đến mức muốn chết mà được.

      "Nương tử, đời này của Dạ Nhi, nhất chính là nương tử."

      Mùng ba Tết, tuyết rơi ít , mặt trời ló dạng. nam nữ mặc áo đôi, cùng cưỡi chung bạch mã, tới trước Lan Vân thôn.

      Nam tử lập tức ôm nữ tử xuống ngựa, khắc sau liền vận nội lực, nhún chân bay .

      Mùa đông ở Vong Xuyên cốc, dường như ngăn cách với thế giới bên ngoài, có tuyết tích lại, khắp nơi trong cốc vẫn đầy hương hoa, chim ca ríu rít.

      Hai người vào cốc, Đường Thải Nhi trước đến trước bia mộ, dập đầu ba cái, lại từ trong giỏ lấy ra trái cây cúng và hương nến. Lăng Dạ Tầm tiến đến, dùng khăn lụa lau bụi bặm mộ.

      "Dạ Nhi, làm cơm . Ta đói bụng, muốn ăn gà nướng!" Đường Thải Nhi cười toe toét, tùy ý sai vặt Lăng Dạ Tầm.

      Người sau cam nguyện làm nô lệ, cười trả lời câu: "Tuân lệnh nương tử." Sau, đó xoay người xông vào núi, làm thợ săn.

      Đường Thải Nhi cười đưa mắt nhìn thân ảnh Lăng Dạ Tầm biến mất trong rừng sâu, quay đầu lại, hướng về phía phần mộ tự : "Cha mẹ, hai người , có phải là nam nhân rất tốt ?”

      "Ha ha, con cảm thấy vậy." Khóe miệng Đường Thải Nhi cong lên nụ cười, "Chỉ tiếc, con có phúc hưởng. . . . . ."

      Trước mắt, sắc trời vừa đúng.

      Đường Thải Nhi dựa vào Lăng Dạ Tầm, ngồi bên cạnh đống lửa. Nhìn đương kim Đế vương nghiêm túc nướng thịt gà, khóe miệng khỏi từ từ cong lên nụ cười, nàng chợt : "Dạ Nhi, Vong Xuyên cốc hàng năm vào tháng sáu có trận tuyết bông liễu(hạt của cây liễu có tơ, có thể bay theo gió), rất đẹp."

      "Nơi này có liễu, tại sao có tuyết bông liễu?" Lăng Dạ Tầm ngẩng đầu nhìn, kinh ngạc .

      Đường Thải Nhi chỉ chỉ trời: "Chúng ta ở trong núi, đỉnh núi này có đủ loại liễu, tháng sáu hàng năm, thấy tuyết bông liễu bay vào Vong Xuyên cốc, giống như tuyết rơi."

      "Vậy tháng sáu năm nay, ta cùng nàng về đây lần nữa."

      Đường Thải Nhi ngẩn người, cười yếu ớt cúi đầu.

      Ăn gà nướng phu quân làm xong, Đường Thải Nhi thỏa mãn duỗi thẳng chân, hai tay chống sau lưng, ngửa đầu hít thở hương hoa quanh người.

      Lăng Dạ Tầm gối lên chân Đường Thải Nhi, cả người cũng nằm xuống, nhìn bầu trời bao la trước mặt. Lá cây, cùng những chú chim biết tên ngẫu nhiên bay qua.

      Đường Thải Nhi cúi đầu, chống lại đôi mắt của Lăng Dạ Tầm : "Ngủ , đợi đến lúc mặt trời lặn, ta gọi chàng."

      "Ta mệt."

      Đường Thải Nhi chớp chớp mắt hỏi: "Nhưng mà ta muốn nhìn khuôn mặt chàng lúc ngủ mà, đại mỹ nhân à ~"

      Lăng Dạ Tầm sủng nhịn than than thở thở, nhắm hai mắt lại: "Nương tử nhìn cho kỹ nhé."

      Đường Thải Nhi đưa tay bấu bấu: "Mềm muốn chết, ta , sau này sinh em bé, nhất định phải giống chàng!"

      Lăng Dạ Tầm mở mắt ra, khóe miệng chứa ý cười: "Bé trai giống ta, be nhất định phải giống nàng."

      Đường Thải Nhi chu mỏ lắc đầu: " được, ta xinh."

      Lăng Dạ Tầm cười: "Ai , nương tử của ta rất đẹp."

      " năng ngọt xớt."

      "Lời của trẫm phải phù phiếm." Hai mắ tLăng Dạ Tầm lại thong thả nhắm lại, qua hồi lâu, lại , "Thải Nhi, sau khi hồi cung, làm Hoàng hậu của ta nhé."

      ". . . . . . Được."

      Khi mặt trời lặn, cả Vong Xuyên cốc được bao phủ bởi màu vàng óng ánh. Nước hồ hơi nhuộm đỏ, lá đỏ khắp núi như thơ như vẽ. Chim chóc cả ngày ra ngoài tìm thức ăn cũng ríu rít về tổ. Trong khoảnh khắc, cả sơn cốc đắm chìm trong cảnh tĩnh mịch ấm áp mênh mang.

      Đường Thải Nhi và Lăng Dạ Tầm dựa lưng vào nhau, tiếng nào, thưởng thức ánh chiều tà đắm say lòng người.

      Tà dương đẹp, cũng sắp tới hoàng hôn.

      Đầu óc Lăng Dạ Tầm chợt hỗn loạn, cơn mệt mỏi mãnh liệt ập tới, nội tâm thầm kêu tiếng tốt, trúng độc!

      "Thải. . . . . ." Còn chưa phát ra bất kỳ thanh nào, đầu liền nặng nề rơi xuống, mất tri giác. Đường Thải Nhi ôm Lăng Dạ Tầm vào trong ngực, thứ ánh sáng từ lúc mặt trời lặn trong nháy mắt biến mất khỏi mắt nàng. Nàng ngửa đầu nhìn, chỉ còn bóng tối vô biên vô hạn.

      " xin lỗi, ta thể thực tất cả lời hứa." Đường Thải Nhi hôn lên gương mặt Lăng Dạ Tầm, môi ấm hạ xuống, rốt cuộc lại nâng lên được. Hai mắt ngừng rơi xuống lệ châu, nàng đau khổ khóc, "Chàng có biết , ta. . . . . . Ta muốn rời xa chàng. . . . . ."

      Luồng ánh mặt trời xuyên qua khe hở cửa gỗ chiếu lên mặt, mang theo tia ấm áp.

      Lăng Dạ Tầm khẽ giật giật cơ thể, đầu óc chớp mắt thanh tĩnh, bỗng đứng dậy. Bởi vì động tác quá mức, chăn gấm đắp người rơi xuống mặt đất.

      Bên cạnh bóng người.

      Chỉ lưu lại bức thư, Lăng Dạ Tầm cầm lên mở ra.

      mặt giấy là nét chữ thanh tú, nhanh chậm viết bốn câu .

      "Nhân như kỳ tử mộng như chân, khởi lạc tham thương chung bất kiến. Quân dĩ thành quân hư hoa độ, giang hồ tùy ngã nhâm hồng trần."

      (Kiếp người như quân cờ chẳng mộng hay . Sao trời mọc lặn chẳng tương phùng. Quân dĩ thành quân hư hoa độ, ta theo khắp chốn mặc hồng trần.)

      Làm sao để nàng mặc hồng trần?

      Đường Thải Nhi, nàng là lẻ lừa đảo!

      "Đường Thải Nhi!" Lăng Dạ Tầm rống to, lòng đầy lửa giận, "Đường Thải Nhi! Nàng ra đây cho ta!"

      Hất chăn gấm ra, chạy ra khỏi phòng trúc, tìm kiếm khắp nơi, "Thải Nhi! Đừng làm loạn nữa! Ra đây! Ra đây !" lo lắng hô to, từng tiếng từng tiếng ngừng lượn vòng bầu trời sơn cốc.

      Chỉ là, có ai đáp lại , như kẻ điên, chạy khắp nơi.

      "Đường Thải Nhi, nàng lại đây, trẫm ra lệnh cho nàng trở lại! !" Lăng Dạ Tầm hướng lên trời cao gào thét, càng gào càng vô lực.

      "Ta chỉ muốn nàng quay về bên ta, cầu xin nàng quay về. . . . . . Đừng để ta nhìn thấy nàng. . . . . ." Cước bộ tìm kiếm của Lăng Dạ Tầm thoáng dừng lại, cuối cùng, té quỵ xuống đất, "Nàng trở lại . . . . . . Thải Nhi. . . . . ."

      Lông mi chớp, khóe mắt đong đầy nước mắt, theo gò má tinh tế của rơi xuống, tử cằm xuống sam y.

      "Dạ Ngu Ngốc! Bắt đầu từ hôm nay ngươi chính là nam nhân của Đường Thải Nhi ta! Chỉ có thể là của mình ta! Có nghe thấy ?"

      Tuyên bố khi xưa thoang thoảng bên tai, mỗi câu của nàng, lúc này đều trở nên ràng.

      Tất cả ký ức vui đùa ngừng lên trước mắt , tựa như cưỡi ngựa xem đèn.

      "Quân thành quân hư hoa độ? Ha, Đường Thải Nhi, nàng có biết, nếu có nàng, thiên hạ này đối với ta còn có ích gì? !" Lăng Dạ Tầm rơi lệ nơi khóe mắt, ngửa đầu cười lớn, dường như phát điên.

      đường cửa tây, bên đường chất đầy đống tuyết, tốp năm tốp ba xe buôn chậm rãi qua. Đường Thải Nhi mặc thân nam trang, ngồi trong xe ngựa, phu xe là lão già, mang theo nón, nắm trường tiên, chốc chốc lại điều khiển xe.

      Xe ngựa chậm rãi dừng lại, Đường Thải Nhi mở to đôi mắt mệt mỏi, mắt nhìn mành xe bằng vải bông dày.

      Đột nhiên, màn xe bị người khác vén lên, gió lạnh theo đó thổi vào. Đường Thải Nhi nắm chặt cổ áo, nhìn nam tử luôn mặc thân hồng y mị kia.

      "Lam đại ca. . . . . ." Đường Thải Nhi hữu khí vô lực gọi câu.

      Lam chui người tiến vào, khép mành xe lại, xe ngựa tiếp tục chậm rãi tiến về phía trước.

      "Sao Hoàng thượng cùng muội?" Lam cau mày, nhìn sắc mặt tái nhợt của Đường Thải Nhi, hỏi: “Muội sao vậy? Bị thương hả? !" Lam vội vàng đưa tay chạm lên trán Đường Thải Nhi.

      Đường Thải Nhi mím môi lắc đầu cái, " sao." Dứt lời, nàng liền thêm gì nữa, nhắm mắt lại, chậm rãi hô hấp.

      Lam thấy vậy, cau mày, vô cùng lo lắng cho thân thể của nàng.

      Xe ngựa được hai canh giờ, mới từ từ dừng lại. Phu xe bên ngoài vén rèm cửa lên, "Hai chủ tử, đến rồi."

      Đường Thải Nhi từ từ mở hai mắt ra, thắt chặt nút áo lông cáo người, thò người ra xuống xe ngựa. Lam theo sát phía sau, xuống xe mới phát , hai người đúng là đến ngoại ô Giang thành.

      "Vì sao chúng ta tới đây?" Lam hiểu, nhìn bốn phía, quay đầu nhìn lại, thân thể trong nháy mắt cứng ngắc.

      mím môi, hề sợ hãi cũng hề hoảng hốt nhìn trường kiếm trước mắt nhắm thẳng vào cổ họng mình.

      Đường Thải Nhi đứng vững trong gió, Trạm Lô kiếm trong tay phát sáng, tia sáng kia lại băng lãnh thấu xương.

      "Muội muốn gì?" Lam điềm tĩnh hỏi, thấy thân thể nàng lảo đảo muốn ngã, có chút đành lòng giằng co với nàng như thế.

      Đường Thải Nhi cắn chặt răng, cố sức : "Lam đại ca, đây là lần cuối cùng ta gọi huynh như thế."

      Ánh mắt thâm thúy của Lam nhếch lên, chỉ thoáng, nhiều loại tâm tình phức tạp lướt qua đáy mắt, cuối cùng từ từ phai , cười khổ: "Muội biết."

      "Phải . . . . . Ta hiểu, ngươi là vì báo thù, giết cha mẹ ta, nhưng mà bọn họ sinh ta, nuôi ta, ta cũng nên hoàn trả."

      "Muội muốn thế nào?"

      "Giết ngươi, sau đó. . . . . . Ta chết cùng ngươi." Khóe miệng Đường Thải Nhi tràn ra chấm đỏ, sau đó giống tơ hồng, chậm rãi chảy ra, xuống áo, đóa hoa đỏ tươi nở rộ.

      Lam có chút giận giữ: "Muội đối với mình như vậy làm gì?" cất bước tiến lên, Đường Thải Nhi vội vàng cầm kiếm chặn lại, ngăn bước chân Lam .

      "Vì sao, là ngươi, vì sao lại là ngươi giết bọn họ. . . . . ." Hơi thở Đường Thải Nhi mong manh, hai mắt lần nữa mất ánh sang, Ánh mắt nàng tan rã, bật cười, "Cha, mẹ, nữ nhi bất hiếu. . . . . ."

      Nàng dựa vào trí nhớ, hướng tới bóng tối, vung kiếm. Lam trốn tránh, chẳng qua là, Đường Thải Nhi rốt cuộc cách nào đả thương .

      “Cạch!”

      “Keng keng keng…”

      Tiếng Trạm Lô kiếm rơi xuống đất, thân thể Đường Thải Nhi xiêu vẹo. Lam bước lên, ôm nàng vào lòng.

      lắc lắc hai cánh tay Đường Thải Nhi: "Thải Nhi! Thải Nhi!"

      Nhưng người trong ngực. . . . . . Rốt cuộc còn cảm giác nữa. . . . . .

      ngày sau, Lam ôm Đường Thải Nhi còn hơi thở tới dòng suối, đặt bè trúc. ngồi bên cạnh nàng, nhìn sắc mặt trắng bệch như tờ giấy của nàng mà cười khổ lắc đầu: "Nha đầu ngốc."

      Dựng sào dài lên, dùng sức đẩy cái, bè trúc bồng bềnh trôi .

      Lẫm Triệu ngày mười lăm tháng giêng năm thứ nhất, sau lễ phong tước Tân hoàng, quần thần triêu bái, hô to vạn tuế.

      Lẫm Triệu hoàng mặc long bào màu tím, ôm trong ngực hũ tro cốt kỳ dị có hoa văn mạ vàng, bước lên đại điện.

      Quần thần thấy vậy ngừng thổn thức cảm khái.

      Lẫm Triệu hoàng dịu dàng đặt hũ tro cốt bên ghế rồng, nhàng phủ tấm hỉ khăn tươi đẹp lên hũ tro cốt chắn tầm mắt của mọi người. Ưng Thiên Ngô liếc mắt liền nhận ra hỉ khăn này chính là Kim Phượng hỉ khăn lúc trước Đường Thải Nhi dùng để bái đường trước mộ, trong lòng nhất thời đắng chát chịu nổi, ngũ vị lẫn lộn.

      Thái giám chủ trì cất tiếng chói tai tuyên bố Hoàng thượng phong Đường Thị Thải Nhi làm Hoàng hậu, quần thần đều ngạc nhiên, nhưng dám nửa câu.

      Đến lúc đó, khắp thành ngừng xôn xao.

      Tân hoàng phong Đường phi qua đời làm Hậu, tình này ý đó, hẳn làm cảm động ít thiếu nữ chốn kinh thành.

      Sâu trong Hoàng cung, màn đêm buông xuống như mọi ngày. Tân hoàng vung bút phê xong bản tấu chương cuối cùng, đưa tay day day ấn đường lộ ra nếp nhăn, đứng dậy bãi giá trở về tẩm cung.

      long sàng trong tẩm cung được trải ngay ngắn chỉnh tề, bên gối bày hộp tinh xảo, chính là hũ tro cốt của Hoàng hậu Đường thị kia, bên trong hộp chỉ có hũ tro cốt, mà còn đặt ngọc bội chữ Tầm mà Đường Thải Nhi thích nhất, cùng với giá y của nàng ở góc rất ngay ngắn.

      Lăng Dạ Tầm dịu dàng ôm hũ tro cốt, ưu nhã nằm long sàn. Từng sợi tóc đen như mực xõa xuống, ngón tay nhàng mơn trớn hộp thuốc và kim châm cứu hoa văn cây cỏ, chân thành ra những lời ấm áp riêng tư như với tình nhân: "Thải Nhi, hôm nay nàng trở thành Hoàng hậu, có thấy vui ?"

      "Về sau, mỗi ngày nàng đều phải dậy sớm, theo ta vào triều. Chính là làm khổ nàng, ha ha, sao, nàng có thể ngồi ghế phượng của nàng mà ngủ. Yên tâm, có ai dám nàng hết."

      "A, đúng rồi. Lam đại ca của nàng từ quan rời , phải về chốn giang hồ, ta thả . giống nàng, hướng tới cuộc sống giang hồ."

      "Thải Nhi, gần đây tuyết rơi càng nhiều rồi, nàng rất lạnh phải ? sao, đợi lát nữa ta sai người chuẩn bị thêm lò sưởi, thể để nàng đóng băng được."

      Đám người Thượng Quan Linh, nhìn Lăng Dạ Tầm như thế, cũng nên lời.

      Trước đó vài ngày, cung nữ vô ý câu, Hoàng hậu là người chết, liền bị Lăng Dạ Tầm kéo ra cửa cung chém đầu. Từ đó về sau, trong cung có ai dám câu về Hoàng hậu nữa.

      hai năm.

      Lẫm Triệu hoàng si tình thay đổi, mỗi ngày mang theo hũ tro cốt thượng triều, hạ triều, làm việc nghỉ ngơi, dùng bữa ngủ, hộp gỗ tinh xảo cũng rời khỏi người.

      Hậu cung vốn nên giai lệ ba nghìn, hoa phi vô số.

      Nhưng, Lẫm Triệu hoàng chỉ sủng ái người.

      người chết.

      Ngày hôm đó, Lẫm Triệu hoàng ở thư phòng mơ mơ màng màng ngủ dưới ánh hoàng hôn ấm áp.

      Tỉnh lại lần nữa, dưới ánh sáng hoàng hôn ấm áp đó, có bóng người quen thuộc dựa vào cửa ngự thư phòng nhìn về phía này.

      Ngược sáng, Lăng Dạ Tầm khỏi giơ tay lên che mắt lại, nhìn người nọ.

      Người nọ khẽ mỉm cười, Lăng Dạ Tầm cả kinh, thẻ tre trong tay nháy mắt kinh động rơi xuống.

      "Ngu ngốc, ta cười dọa người đến vậy sao?"

      Giọng hài hước quen thuộc, Lăng Dạ Tầm run rẩy, xác định hỏi: "Thải Nhi. . . . . . Phải . . . . . Là nàng về sao?"

      Đường Thải Nhi cười rạng rỡ: "Đương nhiên là ta."

      Lăng Dạ Tầm hốt hoảng đứng dậy, cước bộ chợt dừng lại. sợ khi lên phía trước, phát mọi thứ trước mắt chỉ là ảo giác. Mộng như vậy, quá mức đẹp, cũng quá chân .

      "Nàng, chết?"

      "Vốn là chết, nhưng mà được cha mẹ ta cứu sống. Ha ha, hai người bọn họ muốn ta dưỡng thân thể tốt mới để cho ta ra ngoài. Tại bên trong thủy vực đó, ta phải nán lại đến mốc meo luôn, nghe chàng phong ta làm Hoàng hậu rồi, vui!" Đường Thải Nhi dừng chút, cuối cùng thu lại giọng điệu hài hước, cười dịu dàng , "Dạ Nhi. . . . . . Để chàng chờ lâu rồi."

      Lăng Dạ Tầm cười: "Chỉ cần nhìn thấy nàng, cho dù bao lâu, cũng thấy lâu."

      Hoàng hôn buông xuống, giấc mộng của Đế vương, phải chăng chỉ là giấc mơ hão huyền.

    3. Tử Liên Hoa 1612

      Tử Liên Hoa 1612 Active Member

      Bài viết:
      131
      Được thích:
      130
      Chương 65: Lời cuối sách

      Trong Dạ Chiêu cung, yên tĩnh tiếng động, ngoài trời mưa lất phất, mười cánh cửa cung lại đồng thời mở ra. Tiếng thái giám tổng quản như đánh trống xuyên đến mỗi góc Hoàng cung.

      "Hoàng thượng Hoàng hậu lại biến mất rồi! ! !"

      Thượng Quan Linh ngủ say sưa bỗng run cái, rồi “Ầm” tiếng, rơi xuống đất. Cả người thành chữ đại nằm đất, chăn lụa đỡ dưới lưng.

      "Khốn kiếp. . . . . ." Thượng Quan Linh gầm tiếng, từ mặt đất nhảy dựng lên, ôm chăn, chỉ vào người giường, mở miệng mắng, "Ngươi chiếm giường của ta, lại còn dám đá ta xuống giường?!"

      Tịch Thanh nâng cao cằm, cúi mắt nhìn Thượng Quan Linh mặc gì, hừ lạnh : "Ngươi cho rằng ai đồng ý chung giường với bổn bảo chủ? Mau xem thử, Dạ Nhi và Thải Nhi lại thấy nữa rồi."

      Thượng Quan Linh phiền não gãi tóc: " thấy thấy, cũng phải là lần đầu tiên."

      " người là Hoàng thượng người là Hoàng hậu, mất tích há có thể đùa?" Tịch thanh lập tức đồng ý.

      Mắt phượng của Thượng Quan Linh nheo lại, ngồi ở mép giường, ngáp cái: "Chỉ cần Hoàng thượng phê duyệt công văn xong, vứt cục diện rối rắm cho ta là được.”

      Tịch Thanh thở dài: " nhất định chưa phê xong."

      "Tại sao?"

      Tịch Thanh ngửa đầu nhìn trời: "Bởi vì ngày hôm qua ta nhìn thấy Thải Nhi lao vào ngự thư phòng, phát túm lấy Hoàng thượng định phê duyệt công văn. . . . . ."

      "Cái gì? !" Thượng Quan Linh nhảy dựng lên, hốt hoảng cầm y phục giường, vừa chân nhảy xỏ giày vừa hô: "Người đâu! Người đâu! Bắt Hoàng thượng Hoàng hậu về! !"

      đường hẹp quanh co, đôi phu thê áo trắng, cùng cưỡi con ngựa, nhàn nhàn nhã nhã phóng khoáng mà .

      Đường Thải Nhi cầm cỏ nhung trong tay, thỉnh thoảng ngâm nga khúc nhạc ngắn.

      Lăng Dạ Tầm ngồi phía sau siết dây cương, rồi ngáp cái.

      "Thải Nhi, lần này chúng ta ra ngoài, là định làm gì?"

      Đường Thải Nhi vươn cổ, quay đầu lại nhìn Lăng Dạ Tầm, "Đương nhiên chọn cho con chúng ta món quà mừng sinh nhật!"

      Khóe miệng Lăng Dạ Tầm nhếch lên, nhàng hôn lên gò má Hoàng hậu: "Quà gì?"

      "Ưm, nghe chỗ minh chủ võ lâm có khối ngọc đẹp tuyệt thế."

      Lăng Dạ Tầm khẽ nhíu mày, véo tai Đường Thải Nhi, hung ác : "Là con muốn, hay là nàng muốn đây?"

      "Con , con con mà!" Đường Thải Nhi vùng vẫy, "Được rồi! Là ta muốn! Chàng có giúp ta lấy hay ?"

      "Haiz. . . . . ." Lăng Dạ Tầm cưng chiều thở dài, "Thải Nhi, tính tham tiền của nàng, tại sao sau khi sinh con vẫn thay đổi vậy?"

      "Trời sinh, thay đổi được."

      "Con nàng sinh ra cũng tham tiền." Lăng Dạ Tầm cảm khái.

      Đường Thải Nhi hài lòng, liếc : "Chàng nuôi nổi sao? Chàng chưa nghe qua, nghèo nuôi con trai giàu nuôi con sao?"

      "Ừ, nghe qua."

      "Hả? Chàng nghe ai ?"

      "Nàng."

      "Được rồi. Dù sao ta muốn ngọc của Hình Dận, chúng ta lấy." Đường Thải Nhi cười ha ha, lấy cỏ nhung chọc chọc khuôn mặt Lăng Dạ Tầm.

      Lăng Dạ Tầm hẩy ra, giọng : "Thải Nhi, ra con lại xin ta món quà khác."

      "Hửm? Là gì?"

      Khóe miệng Lăng Dạ Tầm nhếch lên, trong mắt tràn đầy tà mị: "Nó . . . . . ." xong, cúi đầu để sát bên tai Đường Thải Nhi, "Nó muốn chúng ta sinh cho nó thêm bé trai nữa.”

      Mặt Đường Thải Nhi đỏ lên, giơ tay lên muốn đẩy Lăng Dạ Tầm ra: "Cái gì nữa! Chàng láo!"

      Lăng Dạ Tầm cười lớn, quan tâm dừng ngựa lại, ôm Đường Thải Nhi ngã xuống dưới đòi hỏi. Đường Thải Nhi hét lên tiếng, cả người rơi vào trong bụi hoa.

      Cánh hoa phía dưới bị rung động mà tung bay, hương hoa khắp nơi.

      Lăng Dạ Tầm nheo mắt lại, hôn lên môi mật của Đường Thải Nhi: "Thải Nhi, nàng đẹp."

      "Ngậm miệng! cần khen ta. . . . . . Ưm. . . . . ."

      Trong lúc ngượng ngùng, đôi môi lạnh của Lăng Dạ Tầm hạ xuống, bịt miệng nàng lại.

      Hoa trong rừng, bóng người quấn quít

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :