Hồi 38
Nghề nghiệp của Trang Sinh có tính chất đặc thù, ngày bình thường bày gương mặt gây tai hạ cho chúng sinh còn chưa đủ, còn giỏi về dỗ ngon dỗ ngọt, sở trường nhất lại là tìm kiếm dấu vết để lại, có thể lấy ra cái xương trong giửa đống vỏ trứng gà. Vốn chuyện này là đồ kiếm cơm của , đơn giản gặp người.
tại dùng cái nghề được di truyền từ tổ tiên để tìm kiếm tung tích cả nhà Hạ Lệnh Mị, quả thực hề lo lắng.
Bên trong trạm dịch phần lớn là ngang qua quan sai, đa số dẫn theo tư binh hoặc là hộ vệ, hơn nữa do Uông Vân Phong cố ý chuẩn bị, bên trong lại thể tự nhiên thay đổi tăng thêm binh lính chăm sóc nhóm Ám Vệ, ở tạm nơi đây đêm chắc là sao. Nếu như là cho bản thân thay đổi, coi như là bôn ba ngựa mấy ngày đêm cũng sợ, thế nhưng lần đầu tiên mang theo vợ con, chú ý đến mình cũng phải chiếu cố tốt người nhà.
Trang sinh tự mình dò xét sức chiến đấu của hai bên, cảm thấy án binh bất động là tốt.
ra bây giờ trong lòng của cũng xốc xếch, biết mình vì sao mình phải theo đuổi Hạ Lệnh Mị đến đây, tâm tư cho tới bây giờ lại bình thản, chính cũng biết có cách nào khác chiến thắng mang được mỹ nhân về. Nhưng mà, đáy lòng luôn phục. giang hồ này, còn có người mà cố ý nịnh nọt lại thể chinh phục được, là làm ô danh đại danh 'Hái hoa tặc' của . Cũng từng nghĩ tới, nếu quả chiếm được trái tim của Hạ Lệnh Mị, có phải là còn có thể như trước kia, sau khi nếm hết ngon ngọt quăng đối phường , lại tìm mục tiêu kế tiếp. Trong mơ hồ, cảm giác mình giống như bị ma quỷ nhập vào, Hạ Lệnh Mị chính bông hoa nở rộ giữa sương mù tràn ngập ma chướng, quá gần, biết là tự mình có thể hái được hoa, hay là bông hoa đó nuốt sống rồi.
Hết giờ sửu, trạm dịch khôi phục yên tĩnh từ lâi. đường lạ lẫm, chỉ có thể mơ hồ nghe thấy tiếng con muổi bay vo ve.
Trang Sinh đặt sát mặt xuống đất nghe ngóng, quả nhiên Cửu Phương Hi phái người theo dõi , tin tức cũng theo tới. Trang Sinh muốn chạm mặt với bọn họ, im hơi lặng tiếng dấu thân vào rừng trúc cách đó xa.
bao lâu, quả nhiên nghe thấy tiềng đám người ồn ào, còn có tiếng binh khí bén nhọn đánh nhau phát ra tiếng động.
Trang Sinh núp chẳng mảy may nhúc nhích, thậm chí móc ra lương thô lấy từ phòng bếp ở trạm dịch trước kia, theo Tửu Quỷ uống rượi thuận tay lấy mồi ngon rượu ngon, bên cạnh tính theo tính tình hai bên, lúc tính kế gì cũng chỉ ngồi ngư ông đắc lợi. Qua thời gian canh trà, vốn người ở Nhàn Vân Trang cũng chờ người áo đen truyền lệnh cùng lẻn vào bên trong trạm dịch, tình thế bắt đầu vi diệu. Lúc này đây, Cửu Phương Hi đem mình an bài ở trong trang , xem bộ dáng là muốn đẩy ba người nhà Uông gia cận kề cái chết.
Trang Sinh, chỉ để ý mình Hạ Lệnh Mị mà thôi. Có lẽ, nhiều hơn nữa là mang theo Hạ Phân, dùng để hối lộ cùng khống chế Hạ Lệnh Mị!
trận Huyết Chiến.
Ám vệ của Uông gia và Hạ gia là những người trải qua nhiều kinh nghiệm, nhưng những chiến sĩ chết của Cửu Phương Hi đưa đến lại là những người liều mình chân chính. Thời điểm bọn họ đến trước khách điếm trong trấn cơ hồ bị bọn hộ vệ Uông Vân Phong tàn sát hơn phân nửa, những người còn lại cũng biết nếu trở về mà Uông gia còn sống, chủ tử nhà mình nghênh đón người đó ra cái dạng gì. Đám kia theo Cửu Phương Hi ra giang hồ ban đầu chỉ là vì lợi ích khu đông, bọn ở trong môn phái giang hồ lại tranh đấu phân chia quyền lợi lần nửa, có thể nhìn thấy máu nhiều hơn, thấy nhiều phần tứ chi bị chặt đứt, mỗi người đều giết đỏ cả mắt rồi, trong lúc bất tri bất giác là vì giết người mà giết người, nếu nhìn kỹ lại, phát trong mắt đám người giang hồ kia trở nên vô cảm có linh hồn, có chút thần chí. Đám tử sĩ kia tựa như cũng biết đau đớn, cho dù chặt đứt tay chân cũng muốn giơ cao kiếm lên để liều mình chém giết.
Rất hiển nhiên, bất luận là tử sĩ vẫn là người giang hồ, đều biết bị dược vật khống chế tâm trí.
Uông gia người liên tiếp thất bại phải lui về sau, cả trạm dịch biến thành bãi tu la, ít quan sai chạy ra trốn, cũng bị đao kiếm bên ngoài giết chết.
Trang sinh liếc mắt liền thấy được Hạ Lệnh Mị, trường tiên trong tay nàng như tia chớp trong mưa, sáng lạn mà trí mạng. thân thể nho của Hạ Phân ngồi xổm bờ vai Võ Sinh, ra tay thôi, vừa ra tay muốn mạng người. Đứa , cầm chắc Tiểu Đao máu ở trong tay, muốn trực tiếp xuyên qua cổ họng của đối phương, muốn trực tiếp móc trái tim của người áo đen ra. có giết người, nó nhanh chóng trở lại bờ vai Võ Sinh, đôi con mắt dã thú lẳng lặng dò xét đối thủ xung quanh, chọn lựa mục tiêu kế tiếp.
Bọn họ hộ vệ chính giữa, là Uông Vân Phong.
Mục tiêu của Cửu Phương Hi, cũng là Uông Vân Phong.
Trang sinh gắt gao nhìn chằm chằm vào cả gia đình bọn họ, mỗi lần Hạ Lệnh Mị bảo vệ Uông Vân Phong cũng làm cho nghiến răng nghiến lợi, mà ngay cả Hạ Phân cũng thỉnh thoảng chú ý đến an nguy của Uông Vân Phong.
Tự dưng Trang Sinh cảm thấy chướng mắt, cẩn thận chạy tới chuồng ngựa trạm dịch, cắt đứt dây cương, hơn nữa còn đâm kiếm lên mông con ngựa cái, tiếng hí của tuấn mã lao nhanh ra ngoài, xông vào đám người. Hạ Lệnh Mị cơ hồ là đem Uông Vân Phong thảy lên lưng ngựa, mình cũng nhảy lên.
Tứ chi Trang Sinh chạm đất, ở giữa máu thịt chạy theo.
Hiển nhiên, võ công của Cửu Phương Hi cũng cao hơn so với tất cả mọi người, đuổi chưa tới nửa dặm đường, giơ kiếm trực tiếp phóng tới sau lưng Uông Vân Phong. Mấy lần bị hộ vệ Uông gia ngăn trở, Cửu Phương Hi đều bị bỏ rơi lại phía sau.
Nếu như Uông Vân Phong tránh sang bên, Hạ Lệnh Mị ở trước người bị thương.
Uông Vân Phong đương nhiên trốn, đè thân thể Hạ Lệnh Mị xuống, kiếm kia trực tiếp đâm qua vai của . Cửu Phương Hi đem cả người khiêu khích, Hạ Lệnh Mị hét lớn, cây roi hướng phía sau rút kiếm ra.
Trang sinh lẳng lặng nằm ở đám rể cây, đem mình ngụy trang thành trong bóng đen trong đem. Lúc này, phải ra ngoài chờ thời cơ tốt nhất.
Bạch Nghiên cùng Hắc Tử đuổi theo sau, Hạ Lệnh Mị đá Uông Vân Phong ra xa, với hai người khác: "Chúng ta cùng tiến lên."
Uông Vân Phong hít khí, biết lúc này mình chính là vướng víu, cũng trả treo, tự mình giật tay áo xuống bao bọc vết thương. Máu chảy nhiều, chóng mặt, đến lúc đó càng rắc rối.
Hắc Tử với Hạ Lệnh Mị rất ăn ý, thỉnh thoảng Bạch Nghiên tìm khe hở đánh lén, bốn người giằng co.
Trang sinh chịu đủ kiên nhẩn, biết Cửu Phương Hi vẫn chưa ra tuyệt chiêu. Ánh mắt cũng dám nháy nhìn chằm chằm vào Cửu Phương Hi, nhìn đối phương đâm lỗ vào Bạch Nghiên, Hắc Tử chịu kiếm thay Hạ Lệnh Mị, còn lại cây chẳng chống vững nhà.
Nhưng mà, Hạ Lệnh Mị phải chống đỡ xuống dưới.
Cửu Phương Hi đâm kiếm vào tay phải của nàng, cười lạnh : "Đây là ta báo thù thay cha ta."
Hạ Lệnh Mị thay đổi cầm trường tiên qua tay trái, gió thổi vù vù, máu từ tay phải chảy xuống thành vũng nước, trong nháy mắt ướt đẫm.
Nàng lại trúng kiếm, lần này là chân, nàng đau đến bước lui lại mấy bước. Trường tiên giỏi về đánh xa, mà kiếm lại là đánh gần, võ công bí hiểm của Cửu Phương Hi có nội công sâu sắc, cơ hồ là coi Hạ Lệnh Mị như Hầu Tử để đùa. Nhìn nàng cắn răng đau khổ, cười : " kiếm này là thay tỷ tỷ của ta Cổ Tôn Tụy báo thù."
Hạ Lệnh Mị có ý thức cách xa Uông Vân Phong chút, nhưng Cửu Phương Hi ngăn cản đường lui của nàng, liên tục công kích, lúc này đây trực tiếp đem cả người nàng dính tại bên cạnh Uông Vân Phong, trường kiếm đâm vào từ bụng nàng, Hạ Lệnh Mị cũng nhịn được nữa, kêu lên thảm thiết, mồ hôi cùng máu dính lấy cổ yếu ớt ra ở trước mặt kẻ thù.
" kiếm này, là thay ta tỷ tỷ Cổ Tôn Tuỵ bị băm thành trăm mảnh báo thù."
Cửu Phương Hi tàn nhẫn đem mũi kiếm vặn vẹo hai cái, Hạ Lệnh Mị hét lên đau đớn cơ hồ muốn vỡ cảbầu trời đêm.
Cửu Phương Hi rút Ngân Kiếm ra, giọt máu ánh lên lưỡi kiếm, như là nước mắt của người. Con ngươi của Cửu Phương Hi trong đêm tối mang theo chút ngân bạch, bộ trường bào hắc y quan đạo bị gió thổi bay phất phới, giơ kiếm lên: "Cuối cùng, là vì bản thân ta. Tỷ muội Hạ gia các người phá huỷ gia tộc ta, giết phụ thân của ta, tỷ tỷ song sinh của ta, ta muốn thay bản thân ta lấy lại công đạo..."
Trường kiếm sáng lạnh trung mở ra, mang theo mùi máu tanh, tư thế chặt đứt thù hận nhân gian.
" —— "
Đôi mắt Hạ Lệnh Mị trợn trắng, căn bản cảm giác được bất cứ đau đớn nào, nàng nhìn tay Uông Vân Phong gắt gao cầm lấy trường kiếm , nghe kêu: ", chạy ! muốn giết chính là ngươi, Lệnh Mị ngươi chạy !"
Cửu Phương Hi đạp cước mạnh dẫm lên vết thương vai Uông Vân Phong, muốn rút kiếm ra từ trong tay đối phương. bên Hạ Lệnh Mị được che chở gian nan đứng lên, nếu như phải Uông Vân Phong cố gắng hết sức đẩy kiếm ra, kiếm kia sớm đâm vào ngực nàng từ lâu
Uông Vân Phong ho ra máu căn bản giảy ra được lòng bàn chân của Cửu Phương Huy.
Hạ Lệnh Mị lảo đảo, còn muốn huy động roi, Uông Vân Phong kêu to: "Hắc Tử, mang nàng !"
Bạch Nghiên tỉnh lại, lại công kích Cửu Phương Hi lần nửa, Hắc Tử chỉ suy tư trong giây lát cũng gia nhập chiến cuộc, Hạ Lệnh Mị lại lần nữa công kích vào. Cửu Phương Hi kiếm rút ra được, trực tiếp dùng sức đâm xuống, mũi kiếm từ lòng bàn tay của Uông Vân Phong đâm xuyên vào cơ thể Uông Vân Phong. Uông Vân Phong trực tiếp lăn cơ thể qua vòng, kiếm bẻ gảy. nửa ở trong cơ thể , nửa ở trong lòng bàn tay .
Cửu Phương Hi bỏ chuôi kiếm, trực tiếp dùng lòng bàn tay ngăn cản công kích ba người khác.
mong muốn tàn sát của Cửu Phương Hi lại được nâng lên, tay đập vỡ xương sườn Bạch Nghiên, cước đạp bay Hắc Tử ra xa mấy trượng, thổ huyết ngừng. Hạ Lệnh Mị xiết chặt trường tiên, nàng thể trốn, cũng trốn.
Cửu Phương Hi nhìn thấy tùy ý vươn ngũ trảo, chậm rãi, trực tiếp, dán vào gò má trước mặt Hạ Lệnh Mị.
Khôn cùng, những dồn nén sợ hãi trong nháy mắt chất đầy trong trái tim Hạ Lệnh Mị, nàng tựa như động đậy được. Nàng cảm giác mắt mình chỉ có thể nhìn chăm chú Cửu Phương Hi, nàng nhận ra bất kỳ vật gì, có bất kỳ tư tưởng, trường tiên trong tay vừa buông ra lại nắm chặt, khẩn trương lại buông lõng...
Bỗng nhiên, bóng người như sấm đột nhiên xuất giữa hai người, trang sinh cơ hồ là công kích liên hoàn, mỗi lần đều chen vào đôi mắt của đối phương, đánh cho Cửu Phương hi trở tay kịp, chật vật rút lui.
Hạ Lệnh Mị mạnh mẽ run lên, đột nhiên tỉnh táo lại, nhất thời cũng nghỉ ra lúc nãy bản thân xảy ra chuyện gì, trực tiếp cùng với trang sinh, tiêu diệt Cửu Phương Hi.
Trang sinh công kích ánh mắt của , Hạ Lệnh Mị chuyên môn co đánh vào phía dưới của đối phương. Hai người bạc nhược ở chỗ bất cứ lúc nào cũng gặp phải trận quyết đấu đau khổ.
Uông Vân Phong từ trong đau đớn giãy dụa mở mắt ra, liền nhìn thấy bóng dáng Trang Sinh với Hạ Lệnh Mị. Lúc này, hiểu được xuất của Trang Sinh làm tăng thêm đường sống cho mấy người bọn họ rồi, ngầm chú ý, rút ống tre làm tín hiệu từ tay áo, bắn ra ngoài.
mất máu nhiều lắm rồi, đầu cũng bắt đầu hôn mê.
Cách đó xa, bóng dáng Hạ Lệnh Mị bắt đầu lắc lư, cố gắng chống đỡ đứng dậy, lưỡi kiếm kia tựa như đâm sâu hơn, điều này làm cho tỉnh táo chút.
Hạ Lệnh Mị động tác lại là trì hoãn, nàng trúng ba kiếm, là sa cơ lỡ vận, chỉ có thể trơ mắt nhìn năm ngón tay của Cửu Phương Hi như ngọn đao đâm vào trái tim mình lần nữa.
Thình thịch, thình thịch...
biết là tim ai đập.
Uông Vân Phong cơ hồ dùng hết chút sức lực cuối cùng bò lên: "Lệnh Mị —— "
Nàng nháy mắt, biết là mồ hôi hay là nước mắt từ hốc mắt chảy xuống... Cuối cùng nàng vung trường tiên lên.
Phút chốc, vẫn là bóng người này, lại ngăn ở trước người của nàng lần nữa, Hạ Lệnh Mị chỉ kịp nhìn thấy con ngươi kinh ngạc của Trang Sinh.
Trang sinh rất kinh ngạc, thậm chí mang theo chút nghi hoặc, rồi mới là sợ hãi, cuối cùng, cười rộ lên, đẩy ra nàng.
Năm ngón tay của Cửu Phương Hi đâm vào lưng của Trang Sinh, trực tiếp xuyên qua đâm thủng ngực.
Trang sinh trở tay kiếm đâm vào bụng Cửu Phương Hi.
Hạ Lệnh Mị rút lui, tiếp bước lui, nàng thể tin nhìn khuôn mặt cười khẻ của Trang Sinh, giông như rất lâu về trước, cười với nàng: "Này, ta phải hái hoa tặc."
Last edited by a moderator: 24/2/16