1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, vi phu muốn ăn thịt - Tuần Thảo

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      Chương Kết

      Uông Tử Phong vòng vòng trong phòng, sờ soạn vách tường vài lần, tay cát đá vụn vặt ngờ dính đầy, có cảm giác như bị kim đâm hơi đau.

      ngẩng đầu nhìn về phía nóc nhà, rất cao, muốn leo lên phải có lực đẩy từ dưới lên xà nhà, có chút khó khăn. Nóc nhà này giống nhử đỉnh trời, chỉ có cái cửa , bên trong tối đen, thấy được ánh sao, giống như tương lai phía trước phải đổi mặt, đen nhánh ảm đạm có hy vọng.

      “Cũng biết cha có thể sống sót hay .” Uông Tử Phong theo bản năng lầu bầu câu. Trong nhà có ai khác, căn bán biết mình lầm bầm.

      Lúc buổi trưa liền bị người ta trói tới nơi này, bị mang trước mặt cha . trước, nghe được cha đột nhiên chuyện với người mù kia: “Bất luận kẻ nào các nguơi cũng được đọng đến cọng tóc gáy của .”

      Uông Tử Phong cũng có chút ấn tượng với người mù đó, ở Nhàn Vân sơn trang, rất nhiều người tôn kính ta. Khi đó Uông Tử Phong sợ trời sợ đất, còn tìm đối phương tỷ võ, hình như gọi là Cưu Phương Hi phải?

      Uông Tử Phong nhớ lắm, nhưng cha có chút kiêng kị với đối phương. Từ Cửu Phương Hi đột nhiên bước ra lúc bọn ở trà lâu, cha liền có cảm xúc, rất giống với trước đây, thời điểm lần đầu tiên bọn họ gặp gỡ nhau.

      Lạnh nhạt, xa cách, nhìn ra suy nghĩ gì. Nhưng dựa vào trức giác Uông Tử Phong biết rằng, khắp toàn thân cha rất khẩn trương, nam nhân gầy yếu nhưng kiên cường cản tầm mắt quan sát Uông Tử Phong của Cửu Phương Hi.

      Người mù đó có mắt, nhưng xung quanh lại tản mát hơi thở tựa như hai mắt của ta, có thể nhìn thấy mọi người từ xa rất ràng. Uông Tử Phong đánh hơi được mùi máu tanh, loại máu tanh này từ việc lăn lộn lâu năm trong đống thi thể mà ra, Cửu Phương Hi này chính là tắm máu người sống, đoán chừng nếu ai đối kháng với ta chắc chắn chỉ còn lại thi thể.

      Ngay lúc mà máu trong người Uông Tử Phong sôi sục, nấp bên trong cơ thể, mãnh thú trong tâm trực trào nhào ra, cắn xé phân cao thấp với Cửu Phương Hi.

      Cha ở giữa hai người, tiếng động đối chọi với Cửu Phương Hi lâu, cuối cùng để cho Uông Tử Phong rời khỏi quán trà.

      Uông Tử Phong biết, đây là lúc Uông Vân Phong tranh thủ cho con đường sống. Mặc dù cần, cái cần là dũng đánh nhau với địch nhân, rất bất mãn.

      Trước khi hai tay nắm ở cửa rời , nhìn chằm chằm vào cha.

      Uông Vân Phong liếc vô cùng lạnh lùng, : “Phân nhi, rời khỏi nơi này, giết hết bọn người quấy nhiễu ngươi.”

      Uông Tử Phong nhao nhao muốn thử: “Cha mắng con, đánh con nữa chứ.”

      Uông Vân Phong khóe miệng có chút cười khổ: “Nhi tử, cha muốn đánh ngưoi mắng ngươi, điều kiện là ngươi nhất định phải còn sống.”

      Uông Tử Phong liếc nhìn về phía Cửu Phương Hi: “Vậy con có thể giết ?”

      Uông Vân Phong đứng bất động tại chỗ.

      Mặt trời Tiết Đoan Ngọ gay gắt, xuyên thấu qua màn trúc, xuyên qua cơ thể người tạo thành những bóng đen. Tất cả ngăn chặn tầm mắt người mù như Cửu Phương Hi, trong lúc đó Uông Vân Phong hy vọng cơ hội sống. Chẳng qua là câu , hai người trong nhà hô hấp cũng ngừng, đối với mọi người thở dốc bên ngoài, tranh đấu hết sức căng thẳng.

      Uông Tử Phong liếm khóe miệng, hai tay cụp xuống, nhìn vào tư thế có thể công kích bất cứ lúc nào. Ở dưới trường sam, đầu gối hạ thấp, cái chân ở ngoài cửa, cái chân bên trong cửa, ánh mắt sắc bén mang theo ánh mặt trời đầy kim quang, giống nhu dã thú.

      Uông Vân Phong đột ngột cười tiếng, mặt đầy thầm trâm: “Nhi tử ngu ngốc, ở chỗ này ngươi có đường sống. thôi, đừng để cha lần hai, cũng đừng bướng nữa.”

      Uông Tử Phong miết cái miệng, thấy người mù đó nhúc nhích, lúc này mới chậm rãi ra ngoài.

      Cửa, trong nháy mắt liền đóng lại.

      Ngoài phòng, Trang Hắc Tử đứng đó.

      Uông Tử Phong tự hỏi: “Giết người quen cũ của mẫu thân, cũng thành vấn đề chứ?”

      Đáng tiếc, Uông Vân Phong cho đáp án.

      Thân thể dã thú ngủ đông của Uông Tử Phong khi rời khỏi phòng liền thức tỉnh, an tĩnh, thân mình theo Trang Hắc Tử rời khỏi quán trà, rời khỏi nơi đua thuyền huyên náo. quá an tĩnh, cho nên ai hoài nghi.

      Ở giữa đường, Trang Hắc Tử đánh bất tỉnh, lúc tỉnh lại là ở trong ngôi nhà có nóc nhà rất cao, trong phòng bốn phía trống rỗng.
      gõ vách tường lần, chỉ có mặt tường hồi , bên trong có ám thất, hoặc là có gian phòng khác, chẳng qua trong thời gian ngắn, thể tìm được cơ quan.

      Cũng biết đây là giờ nào, cánh cửa sắt nặng nề mở ra, có người ném vào hai vật tròn vo, càu nhàu dưới chân của .

      Vật kia vừa bò dậy vừa nhìn, là Thái tử Cố Khâm Thiên, còn kia là Quận chúa Thượng Cẩm.

      Ba đứa bé, sáu con mắt, nhìn nhau.

      Thái tử đưa tay lên chào hỏi: “ ra là ngươi cũng ở đây.”

      Quận chúa hào sảng đứng lên sửa lại quần áo, sửa sang lại búi tóc: “Chỉ có ba chúng ta, còn ai nữa hả?”

      Uông Tử Phong hỏi: “Làm sao các ngươi tới đây?”

      “Bị trói tới đây.” Quận chúa , dần làm quen bắt đầu quan sát xung quanh, ở nơi địa phương đen tối này, ánh sáng duy nhất là dây chuyền phát sáng cổ Quận chúa.

      “Hoàng huynh mời chúng ta xem thuyền rồng, nửa đường thất lạc. đường về bị vây bắt, cấm vệ đều chết hết, chúng ta bị mang tới nơi này.” Thái tử xong còn nhún vai cái, “ biết hai vị hoàng huynh kia còn sống .”

      Quận chúa tựa tiếu phi tiếu (cười như cười) nhìn .

      Thái tử buông tay: “Được rồi, có lẽ hết thảy là có mưu. Hai vị hoàng huynh phách lối kia nhất định còn sống, có lẽ sớm trở về cung, tìm Phụ hoàng và mẫu hậu tố cáo, ta ham chơi tìm thấy mọi người.”

      Quận chúa đưa tay ra chỉ vào trán Thái tử, chỉ chỉ khiến lay động, cả người như sắp ngã. Uông Tử Phong nhìn được, chợt giúp đỡ Quận chúa, Thái tử té thịch xuống đất, ai oán kêu to: “Các ngươi hợp sức khi dễ ta! Nhìn ta chỉ có thân liền cho rằng ta dễ khi dễ phải ? Cho là ta chết các ngươi có ngày sống tốt đúng ?”

      Uông Tử Phong căn bản biết sao lại tức giận, Quận chúa ngược lại biết, cười : “Hai vị Hoàng huynh kia của ngươi rất đần, có lẽ là bị người khác lợi dụng .”

      Thái tử cười, lộ ra chút u: “Có lẽ bọn bọ mượn đao giết người, ước gì có người giết chết chúng ta, bọn họ chỉ cần ngư ông đắc lợi.” suy nghĩ chút, xoay người nhảy lên, vỗ vỗ bụi bặm quần áo: “Quên , ta cũng quen rồi. Chúng ta suy tính xem làm sao thoát khỏi đây.”

      , vách tường kia có thanh vang lên, sau lưng là lồng tre. Lồng tre đó có chút quen mắt, ba đứa trẻ càng quen thuộc với thứ trong lồng tre hơn.

      “Là sư tử.” Cặp mắt Quận chúa sáng lên, thiếu chút nữa vọt tới, Thái Tử dùng tay giữ nàng ta lại: “Chậm , có cái gì đúng.”

      Sư tử hiển nhiên bị nhốt rất lâu, có chút lười biếng, có sức lực nằm úp sấp bên trong lồng. Khi thấy ba đứa trẻ, dã thứ kia cư nhiên bò dậy, chậm rãi bước thong thả đến chỗ lồng tre. Đầu va chạm, cửa lồng cư nhiên bị đụng vỡ.

      Thái tử kéo hai đứa trẻ lui về phía sau vài bước, nhìn nước miếng của con sư tử xuống như chậu máu: “Nó khẳng định là đói bụng.”

      “Hơn nữa còn đói bụng từ lâu, rất giống thời điểm chó ngao nhà ta đói bụng.” Quận chúa bất giác , “Nó là muốn ăn chúng ta đấy!”
      Thái tử im lặng liếc mắt xung quanh, Uông Tử Phong theo bản năng tìm tòi, muốn tìm món binh khí cầm tay, đáng tiếc nơi này có gì cả.

      Sư tử khí phách mười phần nhìn chăm chú bọn họ, lòng bàn chân dán mặt đất có tiếng động, đầu hơi hạ xuống, điều này khiến ba đứa trẻ nhịn được phát run.

      Quận chúa đánh hàm răng đầu tiên, : “Ta, ta là mỹ nữ, các người, các người phải bảo vệ ta.”

      Thái tử khinh bỉ nàng: “Còn ta đây là Thái tử, các ngươi cho nó ăn trước, nó chừng ăn ta.”

      Uông Tử Phong nghẹo đầu, quyết định tư lợi chút, thầm: “Ta nhất.”

      Hai đứa trẻ mặt lớn phía trước quay đầu lại, phi hớp: “ biết xấu hổ.”

      Uông Tử Phong cảm thấy rất oan uổng, biết xấu hổ phải là bọn sao, sao lại biến thành mình rồi: “Các ngươi đáng ghét.”

      “Ngươi ghét nhất!” Hai đứa lớn tôn quý cùng phun .

      Ba đứa bất giác lui vào góc tường, sư tử cách bọn chúng chừng ba thước ngừng lại, tựa hồ châm chước xem đứa nào xui xẻo để ăn trước.

      Cả người Quận chúa phát run: “Làm sao, sao bây giờ?”

      Ở ngang hông Thái tử lấy ra ngọc bội thượng hạng, tiếng vang lên, bên trong là cái hộp : “Ta chỉ có năm cây kim độc. Nó quá lớn, tộc tính chừng đủ.”
      Quận chúa cắn răng cái, lấy cây trâm tóc xuống, rút ra cái: “Ta có thuốc độc, khiến máu bị đông, bất quá làm thế nào cho nó ăn đây?”

      Thái tử : “Để cho nó cắn ngươi hớp, chúng ta liền ném vào.”

      Quận chúa tốn hơi thừa lời : “Ngươi thịt mềm nhất, ăn ngươi tốt nhất.”

      Uông Tử Phong tiếng động rút ra nhuyễn kiếm, đây là lễ vật cha cho , vẫn cẩn thận mang theo bên mình. Dưới tình huống có vũ khí, nhuyễn kiếm cũng có thể đấu trận kịch liệt.

      Thái tử đưa ám khí cho Quận chúa, cầm nhuyễn kiếm của Uông Tử Phong: “Ta sử dụng kiếm lợi hại hơn ngươi, để ta lên.” Vừa liền đẩy Uông Tử Phong ra sau lưng.

      Uông Tử Phong ngẩn người, nhìn bóng dáng đủ cao lớn trước mắt. Quận chúa cũng đứng bên cạnh Thái tử cùng tính toán thời cơ công kích.

      Sư tử cào móng mặt đất, nhịn được nhổm lên. Nó xác thực đói nhiều ngày, có chút kiên nhẫn nào, sức lực cũng nhiều, nó trực tiếp nhảy lên, đánh về phía Thái tử trước.

      Quận chúa lăn vòng ngay tại chỗ, lượn quanh bên cạnh. Thái tử lấy kiếm chống cự với sư tử, Uông Tử Phong căn bản chút do dự nhảy lên, bay trực tiếp sau lưng Thái tử lên lưng sư tử, nắm cái đuôi của nó. Sư tử giận dữ, xoay người tính hất ra.

      Nhuyễn kiếm của Thái tử rất tốt, Quận chúa vẫn yên lặng chờ thời cơ, hai cây châm cắm giữa những ngón tay, thân hình Uông Tử Phong vô cùng linh hoạt, nhéo vào cái đuôi sư tử rồi nhảy xuống, giống như con khỉ hoang dã.

      Hai đứa bé tri thường ngày hay tỷ võ với người khác, bất kể Hạ gia hay người trong cung, đều có người bồi luyện, hơn nữa ở thư viện và võ sư ở bên ngoài, hai đứa bé đều có kinh nghiệm. Quận chúa cũng phải là tính cách mảnh mai, thời điểm nàng ở nơi phụ vương cai quản ở đường cái đánh nhau với người ta, xưng vương xưng bá cũng sợ, tới Hoàng Thành, cũng theo Thái tử đánh nhau. Nhiều lần gây sức ép, ba đứa trẻ từ từ ăn ý, thường ngày đối địch cũng làm cho lòng sợ hãi của bọn họ giảm chút, tựa hồ dựa vào lẫn nhẫn có đường sống.

      Người ở bên ngoài lắng tai nghe động tĩnh bên trong, thỉnh thoảng truyền ra tiếng kêu sợ hãi, con sư tử rống to, mỗi người nghe chân đều mềm nhũn. Bọn họ thường ngày chiếu ăn uống của sư tử, đối với hàm răng và móng vuốt sắc bén của nó, khắc sâu sợ hãi.

      Ai cũng nhận định, ba đứa trẻ là còn đường sống.

      Bên trong nhà mùi máu bốc lên, ngoài phòng dán tai nghe vào tường, sờ người nổi hết da gà, liếc mắt lẫn nhau, đều thấy được hoảng sợ của đối phương. Bất quá, bọn họ cũng gì, quen với phương thức thiêu hủy thi thể này, chết lặng, chẳng qua bên trong chỉ là ba đứa trẻ vô tội…

      Thời điểm Lạc Lạc xách theo rổ cơm canh giọng , có vẻ trầm muộn. tên trong chừng nghi ngờ cười : “Lạc nương thế nào lại tới đây?”

      Lạc Lạc cúi đầu: “Tất cả mọi người đều bề bộn nhiều việc, chỉ có ta nhàn rỗi, cho nên muốn giúp tay chân.”

      Nhận lấy rổ từ tay nàng, bên trong còn có đùi gà rất hiếm hoi: “Còn có rượu này!” gã trông chừng khác kêu lên, “Nhờ phúc của Lạc nương, tối nay lại có thêm bữa ăn.”

      Lạc nương cười tiếng khô khan, ánh mắt nhìn chìa khóa treo bên hông của hán tử đó, bất giác gật đầu: “Các người cứ từ từ ăn, ta còn muốn đưa cơm cho những người khác.” Nàng về phía trước hai bước, tựa hồ nghe tiếng nữ oa khóc thảm thiết, cả bả vai cũng phát run: “Trong này có phải có người… hay ?”
      Hán tử gặm đùi gà ngẩng đầu lên, nhìn vào mắt lẫn nhau, trong hai người cười ha hả: “Làm sao có thể. Bên torng là sư tử đó, chúng ta mới cho nó ăn thịt, nó đói quá ă ngấu nghiến. biết chứ, thời điểm dã thú kia cắn xương, thanh kẽo cà kẽo kẹt kinh khủng giống như quỷ, đừng đến người, ngay cả cọp cũng dám lại gần.”

      Lạc Lạc bán tin bán nghi ngắm vách tường dày kia lúc, khóe miệng miễn cường : “Cũng đúng”, bao giờ … nhiều lời nữa, chuyển qua góc phòng, ở chỗ đó có người đứng hồi lâu chưa nhúc nhích.

      Thiên Đô bào trùm cả màu đen, căn bản thấy được chút ánh sáng, ngay cả gió cũng có.

      Lạc Lạc như người vô hồn ngây ngô lát, thời điểm bóng dáng quen thuộc từ từ đến liền lấy lại tinht hần. Nàng có chút hốt hoảng, tiếp tục nấp, lại dám bỏ , chỉ có thể làm bộ như ngang qua, nắm khăn ra, giọng gọi người: “Hắc Tử ca.” Dừng chút, mấp mấy môi mấy lần, cũng được chữ.

      biết từ lúc nào, nàng thể cùng Hắc Tử ca chuyện, lớn tiếng cười , trắng trợn làm nũng. Phần lớn thời gian là nàng yên lặng theo sau lưng hoặc cách năm bước, nhìn bóng dáng của được ánh nắng chiếu rọi hoặc là ánh sao chiếu rọi, trong lòng chua sót chịu được.

      Đáng tiếc, tối nay Hắc Tử ca rất thâm trầm, đó là loại thành thục. chỉ dừng lại chút mặt nàng: “Ngươi ở đây làm gì?”

      Lạc Lạc cảm thấy ủy khuất, khóe mắt vương chút nước: “ có, có gì.”

      nên đến đây, trở về phòng của ngươi .”

      Lạc Lạc còn chưa chuẩn bị nhúc nhích, Trang Hắc Tử nặng nề “Ừ” tiếng, Lạc Lạc theo bản năng bả vai run lên, dưới cái nhìn chăm chú của rời , về gian phòng của mình.
      Cửa mở ra, rồi đóng lại, xung quanh hết nửa canh giờ, những bóng đen đó lần nữa ra. Nàng biết là, những bóng đen đó cũng có sinh mạng, nàng vừa động, những bóng đen đó yên lặng ở đây phiêu đãng, lúc xa gần tới, tựa như dính vào sau lưng nàng.

      Thiên viện hoàn toàn yên tĩnh lại, hai gã trông cửa lần lượt té xuống đất, bầu rượu trong tay rơi mặt đất, dính ướt mảng lớn.

      Lạc Lạc chạy cà nhắt nhặt được chìa khóa bên hông, do dự mấy lần cũng mở khóa. Nàng gấp gáp vun tay, nhìn hai bên chút, thử lại lần nửa, rốt cục mở ra.

      Còn tiếp……..

    2. huyetsacthiensu

      huyetsacthiensu Well-Known Member

      Bài viết:
      3,280
      Được thích:
      7,821
      (Tiếp theo và kết thúc...)

      Cửa mở ra…

      Bên trong, mùi máu tanh nồng đậm khiến người ta buồn nôn, tiếng tim đập thình thịch trong lồng ngực.

      “Uông, Uông tiểu công tử…” Lạc Lạc đưa lồng đèn vào bên trong cửa, người còn chống đỡ ở ngoài cửa, từng bước cũng dám vào bên trong.

      Bên trong nhà tiềng thở dốc tăng thêm, tiếng máu chảy nhàng vang lên, cần nhìn cũng khiến người ta phát run.

      Lạc Lạc rùng mình, cổ họng run rẩy khóc thút thít kếu: “Tiểu Uông Uông, ngươi có ở đó hay ?”

      Ánh sáng đèn lồng quá mờ, chỉ có thể chiếu sáng khoảng trước cửa, trong nhà tối om, ép nàng sao thở được.

      Chớp mắt, cái tay tái nhợt trống rỗng chìa ra, nháy mắt bao phủ mặt nàng, nàng chưa kịp kêu lên, cái tay kia liền chặn miệng của nàng. Nàng cảm giác được bàn tay đó có gì chảy xuống, mùi tanh nồng.

      “Ngươi tới là muốn giết ta sao?” biết từ lúc nào, cả người Uông Tử Phong ở người của nàng, đánh thẳng trực tiếp, khiến nằng ngã mặt đất.

      Dưới bầu trời đêm, còn là hài đồng bễ nghễ nhìn nàng, trai hai con mắt hổ trắng noãn nhìn người trầm, mặt của cũng thấy lắm. Cái tay khác của Uông Tử Phong bấm vào cổ của nàng, chậm rãi dùng sức. Phía sau hai đứa trẻ ra. Thái tử tay kéo nhuyễn kiếm, cả người lười biếng có sức lực, mà tiếng thở dốc thô trọng phát ra từ tiểu Quận chúa kéo xác của con sư tử, nàng từng bước lôi thi thể ra ngoài, máu kia liền kéo dài như dòng sông, theo ngưỡng cửa chảy xuống.

      Ba đứa bé giống như từ quỷ bò ra từ trong ao máu, biếng nhác, diêm dúa lẳng lơ, làm người ta hít thở thông.

      “Tiểu báo, nàng tới là cứu chúng ta ra ngoài, buông nàng ra.” Thái tử rút chìa khóa từ cánh cửa, hai thủ vệ hôn mê bị đá mấy cái.

      Uông Tử Phong lạnh lùng : “Cha , cản đường ta chỉ có chết.”

      Thái tử tay còn nắm kiếm, tay đè lại bả vai của Uông Tử Phong, đưa con dã thú sang tay cho kéo, liếc mắt nhìn Lạc Lạc ho khan ngừng. Chẳng qua chỉ có như vậy, Lạc Lạc cảm thấy mình như ở đoạn đầu đài, cả người toát mồ hôi lạnh.

      “Nàng có thể dùng, giữ lại . Chúng ta cần nàng để bắt ép thế lực của Trang Hắc Tử.” Thái tử ngồi chồm hỗm, ngoắc tay hướng về phía Lạc Lạc, cười đến vô tội: “Ngươi , có phải , Lạc nương.”

      Lạc Lạc có loại ảo giác, tựa hồ ba đứa trẻ cần nàng bảo vệ, cũng cần nàng rắn vẽ thêm chân tới cứu người. Bản thân bọn họ là ác ma, bọn họ cần người ta tới bố thí.

      “Ta, ta.. các người muốn giết Hắc Tử ca sao.” Lạc Lạc đột nhiên bật khóc.

      Thái tữ cười khẽ: “Lạc nương cái gì đó, chúng ta đều là hài tử, làm sao có thể giết tiêu cụ Nhị đương gia được giang hồ xếp hàng thứ nhất chứ. Lạc nương, ngươi quá để mắt chúng ta rồi.”

      Lạc Lạc khó khăn bò dậy, cứng ngắc : “Ta phải là cầu xin ngươi, mà là cầu xin Thái tử điện hạ.”

      Thái tử nhíu mày, căn bản cho là đối phương biết thân phận của mình. Bọn họ tới tiêu cục thường xuyên, mỗi lần xuất nhập đều thong dong, vừa nhìn chính là phi phú tức quý ( phú cũng quý).

      “Hắc Tử ca , là bị người lợi dụng… bị Cửu Phương công tử lợi dụng, Cửu Phương công tử lừa !”

      Thái tử căn bản nghe được lời lắp bắp của Lạc Lạc, tầm mắt rơi về phía sau lưng nàng, nơi đó chôn dấu đám bóng đen. người trong bóng đen đó quỳ ra ngoài: “Xin Thái tử điện hạ hồi cung.”

      Thái tử vuốt vuốt ngón tay, tiếng răng rắc ở nơi đen tối này có vẻ đáng sợ: “Hoàng huynh của Bổn cung về chưa?”

      “Hồi bẩm Thái tử, Đại Hoàng tữ và Nhị Hoàng tử bị gian nhân vây giết, may mắn được cứu, đưa về trong cung chữa trị.”

      Thái tử chê cười, ném nhuyễn kiếm ném cho Uông Tử Phong: “ như vậy, chúng ta liền trở về thôi. Toàn bộ người nơi này dọn dẹp sạch toàn bộ, , cái, , lưu!!”

      “Vâng.”

      Lạc Lạc kêu to, tiêng kêu kinh động người trong tiêu cục, lâu sau có người vọt tới. Người cầm đầu rất quen thuộc, phải Trang Hắc Tử là ai.

      Thái tử thèm để ý, già dặn ra ngoài, chỉ cần thanh đao sắc bén giết sạch bọn họ là được.

      Ba đứa trẻ thẩn thờ nhìn cuộc thịnh yến máu tanh bắt đầu trong đêm tối, tiếng kêu la, thanh kêu đau thảm thiết, còn có thanh binh khí sắc lạnh cắt vào cơ thể con người.

      Bọn họ bị đám hắc y nhân vây ở chính giữa, thần sắc lạnh nhạt mà kêu căng, tựa như chiến thấn tiếp giáp với chiến trường, vô tâm vô tình thưởng thức chém giết, đau khổ vui buồn.

      Đêm đen vô tận, cùng màu máu chói mắt, đan vào nhau đẹp mắt.

      Uông Vân Phong ngồi ở quá trà bị tàn phá, buổi chiều còn rất náo nhiệt, hôm nay máu nhiễm đầy đất.

      bình tĩnh mình ngồi giữa đống thi thể, uống trà, động tác rất tự nhiên, ánh mắt trì ngưng. Bạch Nghiên Mực và Tiểu Bạch đồng thời bẩm báo kết quả, cũng nhúc nhích.

      thân lãnh ngạo, nhưng thực ra rất tịch.

      Uông Tử Phong từ bên ngoài xông tới, buồn bực đâm đầu vào ngực của , Uông Vân Phong ổn định ôm lấy , hồi lâu mới tỉnh thần sờ sờ đầu của , cẩn thận xem xét nhi tử từ xuống dưới nhìn lần: “Có bị thương ?”

      Uông Tử Phong bò lên đầu gối của (UVP): “ có.” Sau đó còn : “Người mù đâu rồi?”

      Ánh mắt Uông Vân Phong chuyển hướng, nơi nó bốn phía đều là máu, : “Vạn tiễn xuyên tâm.” Còn cầm tay Uông Tử Phong lên sờ sờ, xác định hài tử chịu chút tổn thương nào lúc này mới yên tâm, mặc dù mùi máu tanh nồng đậm, nhưng hài tử vẫn còn sống.

      Uông Tử Phong cao hứng: “Lần sau bắt bại hoại nữa, con còn muốn chung.”

      Uông Vân Phong gõ đầu của : “Đây phải là trò chơi, mẹ của con lo lắng.”

      Uông Tử Phong giãy giụa hai cái người của : “Con khát.”

      Uông Vân Phong giải thích được thở dài, đứa con trai này a, tỉnh tâm. Nhưng cũng vui vẻ chịu đựng, gọi người ta đổi trà lần nữa, bưng cái ly đút cho uống, nhìn hài tử ở trong ngực nghịch ngợm dáng vẻ lệ thuộc, nhịn được mỉm cười, tâm tình bị đè nén mấy tháng mới từ từ thanh tỉnh lại.

      sửa sang lại y phục cho nhu tử, dắt tay của : “Chúng ta về nhà.”

      “Cha, Trang Hắc Tử trốn rồi.”

      “Cha biết.”

      “Cha, con thấy trong xe ngựa, mẹ tới rồi phải ?”
      “Phân nhi, đợi lát nữa mẹ con cầm roi quất con, con bỏ chạy, mẹ con đuổi kịp.”

      “Kìa cha còn cha sao?”

      có sao, cha đánh yểm trợ cho con.”

      “Được! Cha, chúng ta đánh chết con sư tử, con muốn đuôi của nó cho cha bồi bổ cơ thể. Mẹ , thân thể của người yếu đuối, sau khi bị đánh uống thuốc bổ là tốt nhất.”

      “Phân nhi, ngươi mà còn bồi cha ai mà tách ra được.”

      Tháng tám, cuối thu mát mẻ.

      Cửa sổ thư phòng được mở ra, bàn là chậu lan tỏa mùi thơm bị nước nhộm ẩm ướt trơn bóng, có vẻ kiêu căng mà độc lập.

      Uông Vân Phong nhấn bút lông trong đồ rửa bút cái, cửa bên ngoài mở ra, Hạ Lệnh Mị vào, sau lưng là hai tiểu nha đầu bưng theo bát thuốc.

      sửng sốt, theo bản năng lùi lại từng bước, may là tỉnh táo nhanh chóng, đối với Hạ Lệnh Mị cười : “Sao ngủ?”

      “Ừ, nháo cả buổi tối, mời vừa ăn xong vất vả mới ngủ được.”

      Uông Vân Phong lập tức : “Ta xem chút.”

      Hạ Lệnh Mị nắm cổ tay lại, cười đến ôn hòa: “Chàng gấp cái gì, uống chén canh này rồi .”
      Uông Vân Phong run lên: “Ta khát”, muốn thoát ra đối phương lại dùng sức bắt ép, hồi lâu cũng thoát ra được, nhịn được cười khan vài tiếng, bồi thêm câu: “Ta cũng đói. Nếu , phu nhân uống giúp ta , chớ lãng phí.”

      Hạ Lệnh Mị lực đại vô cùng, kéo tới bên cạnh bàn, tay khác ép bả vai ngồi xuống: “Đúng là thể lãng phí. Nơi này là chén con trai của chàng cố ý “lấy đuôi của sư tử nấu canh, chén này là ta dặn dò quản gia cắt con gấu đen chế thành canh này, chàng chọn chén rồi uống .”

      Uông Vân Phong há miệng: “Kia chén khác…”

      Hạ Lệnh Mị cười híp mắt: “Tiếp tục chịu đựng, để làm bữa ăn khuya.”

      Lúc này, Uông Vân Phong ngừng phát run, ngay cả da đầu của hai nha đầu kia cũng run lên. Liên tục hơn tháng, uống canh bổ như vậy, lão gia có thể thất khiếu chảy máu tới chết hay a?

      Uông Vân Phong cũng đứng lên, lôi kéo tay của nàng, : “Nàng còn chưa hết giận ta sao?”

      Hạ Lệnh Mị : “ đời này thần cơ diệu toán Uông lão gia dẫn theo Uông thiếu gia trung can nghĩa đảm, còn có Thái tử nhiều mưu mô, à còn có tiểu Quận chúa lanh lợi cùng tính phạm pháp lượt, trừng trị ác nhân, con em thế gia cố ý hãm hại Hoàng tử, ta là nữ tử nào dám suy nghĩ, làm sao có thể tức giận chứ!”

      Uông Vân Phong cười mỉa: “Chúng ta đều tốt sao, để cho nàng lo lắng là chúng ta đúng, lần sau bảo đảm tái phạm nữa.”

      Hạ Lệnh Mị căn bản tin được đảm bảo của . Đối với nàng mà , phụ tử Uông Vân Phong kể cả Thái tử và Quận chúa, ba người e là sợ thiên hạ còn chưa đủ loạn. Nàng lo lắng được xem là cái gì, nàng sợ hãi được tính là cái gì, lòng của nàng tim gan của nàng cũng bị bọn họ dọa cho đến sợ vỡ tan, vậy cũng coi vào đâu.
      “Chớ nhảm”, Hạ Lệnh Mị ngẩng đầu lên, đưa hai chén thuốc đến trước mặt : “Vì để cho chàng có thể tiếp tục dẫn mấy người… hài tử kia cùng nhau dày vò thần kinh mọi người ở thành Bắc Định, bắt bọn họ cũng uống.”

      “A, phải chén sao?”

      “Đổi thành hai chén, uống nhanh lên còn gặp khách đợi. Hôm nay là tiệc trăng tròn, chàng còn dám gây chuyện, ta liền cắt đứt chân của chàng.”

      Lời này, cả Uông phủ nhịn được run lên.

      “Ta làm sao cảm thấy có chút lạnh?” Thái tử điện hạ ôm hai cánh tay, ngẩng đầu nhìn mặt trời ở , mới tháng Tám, nên lạnh thế này.

      Uông Tử Phong vừa đúng ôm lấy nôi của trẻ con, nghẹo đầu nhìn lát, bẹp phát cắn mặt tiểu oa nhi. Thái tử bị dọa sợ, lập tức đẩy đầu của ra, hù dọa : “Ngươi làm cái gì đó?”

      Uông Tử Phong nháy mắt, hoàn toàn vô tội: “Hôn nha.”

      Dưới ót Thái tử nổi lên sợi gân xanh: “Ngươi cắn có.”

      “Là hôn , mẫu thân cứ hôn phụ thân như vậy.”

      Thái tử bóp quyền: “Đó là ngươi cắn.” Mặc dù Phụ hoàng ta cũng hôn mẫu hậu như vậy, nhưng Thái tử có thể giơ tay lên thề, Uông Tử Phong “hôn ” khác hoàn toàn với các trưởng bối khi “hôn ”, khác với khi trộm hôn các cung nữ.

      Được rồi, ngay cả chỗ hôn cũng bất đồng.
      Tiểu Quận chúa dùng đầu tách hai người ra: “Đần, các người đều phải là hôn . Xem ta đây.” Nàng tay đoạt lấy oa nhi trong tay Uông Tử Phong, trề môi phấn hồng hôn hôn vào cái miệng nhắn, a ô hớp hôn lên cái miệng nhắn của đứa trẻ.

      Trong nháy mắt, thoắt cái, nhanh đến én nhan, xê xích chun trà…

      Thái tử kêu to: “ là vô lễ! Cố Thượng Cẩm, ngươi ngay cả con nít cũng tha. Ngươi con Sắc Hầu tử này!”

      Uông Tử Phong nghi ngờ: “ ra hôn là hôn miệng. Tới, đệ đệ, đưa ta thử chút. Biểu tỷ, đưa đệ đệ cho ta.”

      Thái tử cắn răng: “Nàng ta phải hôn , là phi lễ. Nàng ta vô lễ với đệ đệ của ngươi, a, tiểu biểu đệ có cách nào cưới nương tử rồi!”

      Tiểu Quận chúa đắc ý ngẩng đầu lên, hết sức hiền hậu vỗ vỗ hài tử sắp tỉnh: “Tốt lắm, coi như sau này ai thèm lấy ta, cũng có người lấy ta.” Nàng cười hướng về phía Uông Tử Phong, miệng rộng nở nụ cười ta ác: “Tử Phong, kêu tiếng em dâu nghe thử nào.”

      ————“

      Cả Uông phủ đều ở đây hô hào.

      Lão quản gia từ từ giáo huấn những điều cần lưu ý, đối với đám nha hoàn vừa mới vào : “Nhớ, trong phủ này phu nhân là lớn nhất. Các ngươi phải hiểu vô lễ chớ nhìn, vỗ lễ chớ nghe, vô lễ chớ đạo lý. Tỷ như, phu nhân rút roi đánh thiếu gia và lão gia, lúc đó các người phải lập tức chạy xa, khi làm cái gì cũng nên nhìn; còn nửa tỷ như thời điếm lão gia và thiếu gia chạy trối chết, các người muốn làm gì làm cái đó, nên làm cái gì làm cái đó, còn nữa tỷ như Uông gia Ngự Sử là quan gia nghiêm túc, tuyệt đối xuất thê trong nom nghiêm, mà có thiếp, lời đồn bên ngoài hề giống như , lời các ngươi truyền ra là nha môn tới, ba mươi đại bản, nặng dính líu đến cửu tộc. Nghe chưa?”
      “Nghe rồi!”

      “Tốt lắm.” Lão quản gia hai tan đan chéo, lắc lư vào phòng bếp. Trong miệng “Hơn tháng trước, con Hắc Hùng kia ăn xong rồi, có nên mua thêm hay đây? Chính là đủ mới mẻ, ai…”

      Tác giả có lời muốn : Kết thúc rồi ~\(≧▽≦) ~~~

      Cảm ơn kẹo đường địa lôi ╭(╯3╰)╮

      Đầu tiên muốn cảm ơn tất cả mọi người ủng hộ, bởi vì có ủng hộ của mọi người cho nên ta mới có thể viết xong thiên văn này, thời điểm viết mười vạn chữ ta cũng uể oải, có rất nhiều người nhắn lại đặt hố, để cho ta dám buông tay, cũng thể buông tay cho dù đập bị va đập, đứt quãng, phải kiên trì viết cho xong, văn án, tính tình nữ chính và bối cảnh vân vân…. Để cho ta tương đối tức giận

      Cũng may, còn có nhiều bạn tốt khắp nơi khích lệ ta, thúc giục ta kết thúc, vừa khuyên can tỉnh lại, cho nên cuối cùng vẫn quyết định viết văn án duy trì kế hoạch, viết trùng sinh báo thù. Sau đó tất cả mọi người giấu địa chỉ chuyên mục, có truyện mới thôi! Ta giấu đây (y^▽^)y

      Lời của người edit: cảm ơn tất cả mọi người theo dõi truyện trong thời gian qua. Đây là lần đầu tiên mà mình edit, kính mong mọi người lượng thứ những sai sót trong lần edit này. Hy vọng mọi người luôn ủng hộ những truyện tiếp theo nữa =D =D. Cảm ơn mọi người lần nữa! Chúc mọi người cuối tuần vui vẻ! 
      Binbin1891 thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :