Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi - Thẩm Du (Update C 265) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 255: Kẻ đuổi theo thần bí xuất (21)

      “Đó là tỷ của ta!”

      “Đó cũng là muội của ~”

      Ngón tay dài mảnh trơn bóng như ngọc, Nghiêm đại công tử tiện tay chỉ như vậy, động tác đơn giản tựa hồ cũng mang theo quyến rũ vô cùng.

      Đáng tiếc năng lực quyến rũ này ở trong lòng người khác kích thích sóng to gió lớn, đến Bạch tôn lúc này, cũng là kích thích đến nỗi ngay cả cơn sóng cũng đều dậy nổi.

      Bạch tôn cả nhìn cũng chưa từng nhìn .

      Bị người ta để mắt đến, Nghiêm đại công tử lại cười đến vui vẻ, bỗng nhiên nhìn chằm chằm Bạch tôn.

      Nhìn hồi lâu, vừa lòng vỗ vỗ tay, “Cái này tốt quá, phòng thủ đại môn nhất định ai dám tiến vào!”

      xong quay đầu dặn bảo, “Tiểu Hắc, ngươi về nhà gọi người đem hai cái sư tử bằng đá bỏ , điêu khắc hai cái Bạch tôn để ở cửa~”.

      “Dạ, công tử”.

      Chưởng quầy đem bàn ủi đốt hồng cầm lại đấy, Bạch tôn lại có ý muốn ngăn cản.

      Bạch công tử trước mắt biến thành màu đen, muốn giết người, “Ngươi chẳng qua là giúp tỷ ấy tỉnh, ta có cách khác đấy!”

      Khách sạn có người tinh thông y thuật, nhưng Bạch tôn ràng hỗ trợ, về phần Gia Cát Mộ Quy……..

      Chính Bạch công tử cũng cảm thấy mặt mũi nào mở miệng gọi hỗ trợ.

      "Bạch công tử!"

      Hạ Noãn Ngôn vội vàng gọi lại, kéo tay áo Gia Cát Mộ Quy qua, lục ra bình sứ ở bên trong sườn túi áo, đưa tới.

      Trong lòng cảm thấy áy náy, Bạch công tử cúi đầu, đôi mắt đều đỏ, “Ta …… Về sau đem chân mèo cho ngươi cầm”.

      xong lập tức xoay người lại, đổ ra viên thuốc trị thương cho Bạch Huyên.

      Thuốc trị thương của môn phái bọn Gia Cát Mộ Quy có hiệu quả rất nhanh, Bạch Huyên vừa mở mắt, liền nhìn thấy cặp mắt hút hồn kia của Nghiêm đại công tử gần ngay trước mắt.

      Ánh mắt mãnh liệt, nàng trước là nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy, phát đều có chuyện gì, thở phào nhõm.

      Sau đó nàng mới trợn mắt nhìn Nghiêm đại công tử, “Ngươi muốn làm gì!”

      “Gọi ngươi dậy xem trò vui a ~”

      Nghiêm đại công tử vui vẻ “an ủi” nàng, “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi còn có hơi thở, ta đều đem ngươi làm cho tỉnh, để cho ngươi lỡ mất trò hay”.

      Cặp mắt hút hồn chớp chớp, lại bổ sung thêm, “Trừ phi ngươi chết”.

      Cười lạnh tiếng, Bạch Huyên hai lời, nâng chưởng hướng đỉnh đầu của mình mà đánh.

      Lúc này tất cả mọi người có đề phòng, nàng vừa mới có động tác, Thẩm Hoài Nhiên lập tức ngăn nàng lại.

      Bạch Huyên thế nhưng muốn tự sát sao?

      Chương 256: Kẻ đuổi theo thần bí xuất (22)

      Thẩm Hoài Nhiên sửng sốt chưởng này của nàng tập trung toàn bộ nội lực.

      Nếu ngăn kịp, chưởng này mà đánh hẳn là phải chết nghi ngờ, thần tiên cũng cứu được.

      Nghiêm đại công tử mất hứng, oán giận, “Ngươi đúng là phiền phức ~”

      xong đứng lên, "Quên , nhiều người xem thế ta cũng thẹn thùng lắm, ngươi chết ~"

      Sau đó ngoắc ngoắc tay, vui vẻ gọi Gia Cát Mộ Quy, “, chúng ta chơi bời ~"

      “Ngươi vô liêm sỉ!” Bạch Huyên ở phía sau mắng khàn cả giọng.

      “Ngươi sao giờ mới nhìn ra ưu điểm của ta ~"

      Nghiêm đại công tử thuận tay kéo Tiểu Hắc qua bên, vô cùng thân thiết cọ cọ ở gương mặt Tiểu Hắc, “Hơn nữa ngươi coi, ta giống như dám xuống tay với Gia Cát Mộ Quy sao~"

      Bị ôm, vẻ mặt của Tiểu Hắc vẫn bình tĩnh như cũ nhìn Bạch Huyên, “Bạch nương, công tử nhà ta tình dục mãnh liệt, làm ngươi chê cười”.

      Ngay cả chết đều giải quyết được vấn đề, Bạch Huyên rốt cục hết cách, thê thảm nghiêm mặt mở miệng, “Được, ta ! Phong Cốc ở ngay núi Vô Ưu !”

      Núi Vô Ưu, Vô Ưu ở ngay ngoài thành Đông Lâm quốc.

      Tên núi là Vô Ưu, cũng là trơ trụi, được vài bước liền đến vách núi.

      Vô Ưu ở ngay trong thành của Nghiêm gia, Nghiêm đại công tử tất nhiên biết tình huống này.

      Nhìn ra nghi ngờ của , Bạch Huyên cười thảm, “Phong Cốc ở ngay dưới vách núi”.

      Rốt cục hỏi ra đáp án, Gia Cát Mộ Quy dắt theo Hạ Noãn Ngôn xoay người bước , “Chuẩn bị xuất phát”.

      ngay cả nhìn cũng chưa từng liếc mắt nhìn Bạch Huyên cái.

      Người trong đại sảnh cũng đều về phòng thu dọn hành lý, chỉ Bạch tôn vẫn mở miệng cũng .

      đứng lên, từ từ đến trước mặt Bạch Huyên.

      “Là sao?” Tiếng của lạnh lẽo u, lộ ra hơi thở rét lạnh.

      Bạch Huyên trả lời, chỉ buồn bã khuôn mặt, nhắm chặt mắt.

      Bạch tôn ngẩng đầu, vừa lúc nhìn thấy Thẩm Hoài Nhiên đúng ở chỗ rẽ của thang lầu, nhìn bọn họ như nghĩ tới cái gì đó.

      “Biết được nhiều quá, phải chuyện tốt đâu”.

      Giọng lạnh nhạt bỏ xuống câu kia, Bạch tôn cũng thu dọn hành lý.

      Bọn họ nhiều đồ vật lắm, hành lý đều thu dọn xong.

      Bạch công tử ra trước hết, bỏ cái bình sứ ở bên người Bạch Huyên, giọng cứng cỏi , “Giải dược Nguyên hình lộ”.

      Sau đó gì nữa, tới cửa chờ mọi người.
      Last edited: 20/11/15
      Mizuki thích bài này.

    2. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      [​IMG]
      Mizuki thích bài này.

    3. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 258: Kẻ đuổi theo thần bí xuất (24)

      “Tư Đồ Tĩnh ngẩn người?” Hạ Noãn Ngôn nghe được sửng sốt.

      Tính tình của Tư Đồ Tĩnh có vẻ mạnh mẽ, nghĩ muốn cái gì đều thẳng —— đương nhiên là cùng bọn họ.

      Cũng mặc kệ thế nào, bộ dáng của nàng giống như là đem tâm để bụng mà tự mình buồn rầu.

      Làm sao hôm nay lại ngẩn người?

      Gia Cát Mộ Quy dường như cũng hiểu được Tư Đồ Tĩnh hôm nay rất khác thường, buông bản đồ trong tay, liếc mắt về hướng phòng bếp.

      Nhưng cũng chỉ liếc cái, gì.

      Bàn này của bọn họ coi như im lặng , bên kia Nghiêm công tử thế nhưng lại vội vàng.

      "Tiểu Hắc, vừa rồi cơm chiều sao ngươi ăn ít vậy, có phải đồ ăn hợp khẩu vị? Sau này xuất môn, ta muốn đem đầu bếp trong nhà cùng".

      "Công tử, ngươi có thể mang theo ta xuất môn."

      "Như vậy sao được?"

      Cặp mắt hút hồn chớp chớp, Nghiêm đại công tử dựa đầu lên người Tiểu Hắc, "Nhưng ta nỡ xa ngươi lâu như vậy ~"

      "Công tử, phải đoan trang." Tiểu Hắc chút khách khí đem đẩy ra.

      "Nghe lời ngươi, ta đoan trang ~"

      Nghiêm đại công tử lập tức ngồi nghiêm chỉnh lại, bộ đại gia mẫu mực. . . . . . Bộ dáng quyền quý, đáng tiếc cặp mắt kia đúng là thế nào cũng đoan trang nổi.

      "Tiểu Hắc, ăn điểm tâm ? Ta bón cho ngươi."

      "Bẩm công tử, ăn."

      "Thế ăn trái cây sao? Ta giúp ngươi gọt vỏ ha."

      "Bẩm công tử, ăn."

      "Thế muốn ăn vặt gì ? Ta gọi người mua."

      "Bẩm công tử, ăn."

      "Vậy ngươi muốn ăn ta sao?"

      Nghiêm đại công tử giọng "xấu hổ" hỏi Tiểu Hắc, nhưng cặp mắt đào hoa hút hồn lấp lánh cười cười kia đúng là nhìn thế nào viết thế ấy "Đến ăn ta a đến ăn ta a mau tới ăn ta a" . . . . . . "Bẩmcông tử, ăn."

      Tiểu Hắc bình tĩnh trả lời xong, lại quay đầu nhìn mọi người hóa đá trong đại sảnh khách sạn.

      Hạ Noãn Ngôn vội vàng run run giơ tay lên ngăn cản nàng, "Ngươi cần phải , chúng ta đều biết công tử nhà ngươi hướng nội, chúng ta chê cười. . . . . ."

      ra bọn họ chút cũng buồn cười, bọn họ chỉ cảm thấy gặp quỷ rồi. . . . . .

      đám người đều bị Nghiêm đại công tử làm cho sợ tới mức lập tức lên lầu, từng cái quay về các phòng, muốn lại thấy .

      Đúng rồi, còn phải nhớ đem cửa cài cho chặt, bằng nhỡ ra Nghiêm đại công tử chạy đến phòng bọn họ mà hướng nội chút sao?
      Last edited: 17/12/15
      Mizuki thích bài này.

    4. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 259: Ta buông ngươi ra (1)
      Nghiêm đại công tử biết vì sao võ công hoàn toàn biến mất, cho nên đến thành Vô Ưu, liền định thẳng về nhà, cùng theo chân bọn họ núi Vô Ưu.

      “Sau này gặp lại”.

      Cặp mắt quyến rũ hút hồn kia lại bắt đầu hướng về phía mọi người cười, , ánh mắt lại nhìn chằm chằm Gia Cát Mộ Quy.

      “Lấy được Long Tiên quả, ta tự mình đưa về đây”.

      Gia Cát Mộ Quy bị ánh mắt ảnh hưởng, lạnh giọng cam đoan.

      "Vậy đa tạ”.

      Cặp mắt quyến rũ cong lên, Nghiêm đại công tử rốt cục xoay người mất.

      có sau này!

      Thời điểm bọn họ đưa Long Tiên quả nhất định đến!

      Tất cả mọi người đều thầm đọc trong lòng như vậy.

      Núi Vô Ưu cách vị trí của bọn họ xa, đến nửa canh giờ, bọn họ đến ven núi rồi.

      Giống hệt như lúc trước Nghiêm đại công tử đề cập, là núi, ra chút phong cảnh cũng có, chưa được vài bước chạy đến bên vách đá rồi.

      “Ta xuống xem trước nha”.

      “Phịch” ánh sáng trắng chợt lóe, Bạch công tử biến thành bộ dáng mèo, cánh khẽ vỗ, bay xuống.

      Thời điểm phục hồi hình người, cánh của tuy cũng mọc ra, nhưng vì mọc đủ, tại chỉ có thể bày đặt cho đẹp mắt, thể dùng tới.

      Bọn họ ở núi nửa ngày, đến khi hơi lo lắng, rốt cục Bạch công tử trở lại.

      “Ở dưới chẳng có gì”.

      Bạch công tử quất cái đuôi, dừng ở giữa trung, “Ta vòng vèo vài vòng, hoàn toàn giống như nơi vào khe núi”.

      Bạch Huyên dối?

      Đây là suy nghĩ đầu tiên xuất trong lòng mọi người, nhưng lại lập tức phủ nhận.

      Dựa vào bản lĩnh của bọn họ, cũng phải tìm được Bạch Huyên.

      Nếu nàng ta dối, bọn họ tìm đến Nghiêm đại công tử, để đổi cách bức cung lần nữa.

      Bạch Huyên hẳn là ngốc đến mức muốn ăn khổ lần nữa ?

      “Ta dối”

      Giọng nữ mềm mỏng vang lên gần bọn họ, làm cho tất cả mọi người lắp bắp kinh hãi.

      Bạch công tử lại càng hoảng sợ thiếu chút nữa từ trung ngã thẳng xuống, “Tỷ, tỷ quay lại!”

      Mọi người thấy hoa mắt, từ đàng xa con chim khắp mình trắng như tuyết mau chóng bay tới.

      Cũng ánh sách trắng chợt lóe như vậy, chim biến trở về bộ dáng người, mà chỉ người Bạch gia mới có năng lực biến thân.

      Mọi người đau đầu, Bạch Huyên thế nhưng lại quay lại!

      Chương 260: Ta buông ngươi ra (2)

      Lúc trước bọn họ còn ước gì Nghiêm đại công tử mau chóng rời , tại lại hi vọng nhanh chút có mặt, đem Bạch Huyên đuổi .

      Bạch Huyên dường như là cảm nhận được địch ý cùng ác cảm của mọi người, giọng điệu như cũ giải thích ——

      “Phong Cốc đích thực ở chỗ này, nhưng chỉ có ta biết làm sao vào, nếu cho dù các ngươi có đem cả hòn núi Vô Ưu phá hủy , cũng tìm thấy Phong Cốc đâu”.

      Bạch công tử bắt đầu muốn lui ra sau, tính lôi Nghiêm công tử quay lại.

      Nhưng Gia Cát Mộ Quy mở miệng rồi.

      Cũng giống như trước, vẫn ngay cả nhìn cũng nhìn Bạch Huyên, giọng lãnh đạm.

      "Tư Đồ tiểu thư, cửa vào Phong Cốc ở đâu?”

      Tư Đồ Tĩnh?

      Bọn họ cùng Tư Đồ Tĩnh đều gì, có thể Tư Đồ Tĩnh ở trong đám người bọn họ có cảm giác vô cùng tồn tại, nếu nàng ta ra ở bên người Bạch tôn, bọn họ bình thường đem nàng ta quên khuấy .

      tai bỗng nhiên nghe được Gia Cát Mộ Quy kêu tới nàng ta, tất cả mọi người sửng sốt, rồi nhìn sang nàng ta.

      Bị nhắc đến tên sắc mặt Tư Đồ Tĩnh khẽ biến hóa, nhưng vẫn hừ tiếng giọng còn lạnh nhạt hơn nữa.

      “Ta cũng lần đầu tiên tới núi Vô Ưu vậy, làm sao mà biết được đây!”

      “Nhưng cha ngươi tới”.

      Tư Đồ Tĩnh cứng đờ, nhưng vẫn mạnh miệng, "Ta nghe hiểu ý của ngươi!"

      "Từ lúc bắt đầu nghe đến Long Tiên Quả, ngươi ràng rất khác thường rồi, muốn cho người ta chú ý cũng khó."

      Gia Cát Mộ Quy giương mắt nhìn nàng, "Ngươi có đệ đệ, chính là bởi vì cha ngươi từng ăn Long Tiên Quả."

      ra cũng là hoàn toàn dựa vào phản ứng của nàng ta mà suy đoán, thực chất có chứng cứ xác thực gì.

      Nhưng bí mật lớn nhất trong tay lại đột nhiên bị ra như vậy, tấc lòng Tư Đồ Tĩnh sớm đại loạn, sao còn có thể nghĩ nhiều như vậy được?

      Sắc mặt trắng bệch, nàng ta miễn cưỡng quyết định mềm lòng, "Coi như ngươi biết nguyên nhân , nhưng phải được trợ giúp của ta mới có thể vào Phong Cốc!"

      xong câu này, lòng tin của nàng khôi phục chút, "Trừ khi ngươi làm ta nêu ra điều kiện, bằng ta cho ngươi biết tiến vào Phong Cốc thế nào."

      "Ngươi quên. . . . . ."

      Gia Cát Mộ Quy mới chỉ hai chữ này, Bạch Huyên ở bên chợt nhảy lên, trong mắt đầy sát khí, đánh thẳng về hướng Tư Đồ Tĩnh.

      Gia Cát Mộ Quy sớm có phòng bị, vung lên tay áo nhìn như nhàng bâng quơ, đem Bạch Huyên ngã văng ra ngoài xa.
      Last edited: 30/12/15
      Mizuki thích bài này.

    5. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 261: Ta buông ngươi ra (3)

      Gia Cát Mộ Quy coi như mình chỉ bị người ngắt lời chút, vẻ mặt đổi tiếp: “Ngươi quên còn người có cùng mục đích giống như ngươi, ngươi , khi nàng ta muốn giết ngươi, chúng ta cũng chỉ đứng nhìn thôi”.

      Tư Đồ Tĩnh trước đó nghĩ tới Bạch Huyên vùng lên tấn công, vẻ mặt trắng bệch còn chưa hết hoảng hồn.

      Ngược lại Bạch Huyên, nàng bị Gia Cát Mộ Quy quăng như vậy, mạnh mẽ bay ra ngoài.

      Nếu phản ứng nhanh, đụng thẳng lên núi đá, cho dù chết, cả khuôn mặt cũng bị hủy

      Miễn cưỡng đứng thẳng người, nàng run rẩy lên tiếng hỏi Gia Cát Quy, “Ngươi ……. chút cũng để ý ta”.

      Gia Cát Mộ Quy bực mình nhăn mày lại, “Ta biết ngươi”.

      câu thực bình thường, tuy rằng đúng là coi thường người tới cực điểm, rất là đả kích người, nhưng ………

      Bạch Huyên thế nhưng chống đỡ được liền té xuống, xem sắc mặt nàng, quả thực là có thể dùng đến mất hết can đảm để hình dung.

      Tóm lại nhìn thế nào cũng phải phản ứng bình thường.

      Gia Cát Mộ Quy quan tâm phản ứng của nàng, “Tư Đồ tiểu thư”. lạnh giọng nhắc nhở Tư Đồ Tĩnh.

      Tư Đồ Tĩnh lấy lại bình tĩnh, biết mình có lựa chọn nào khác, "Ta đưa các người xuống”.

      Gia Cát Mộ Quy gì, mà chỉ khẽ gật đầu.

      Nhưng động tác gật đầu mới làm được nửa, cả người đột nhiên cứng đờ, sắc mặt phút chốc trở nên đỏ bừng, ngay cả hơi thở cũng trở nên yếu dần.

      Nguy rồi, độc phát ra!

      Ai cũng ngờ trong giờ phút quan trong này độc phát, Hạ Noãn Ngôn vội vàng giúp ngồi xuống, “ tìm khối băng đến!”

      Những người khác đều chỉ nghe độc người Gia Cát Mộ Quy phát tác định kỳ, đây là lần đầu tiên thấy, nghĩ tới lời đồn là , có dấu hiệu trước khi phát tác, nhất thời đều ngây ngẩn cả người.

      Nghe được lời của Hạ Noãn Ngôn, Bạch công tử lập tức bay ra ngoài, “Ta lập tức quay lại!”.

      Thẩm Hoài Nhiên vốn định dùng nội lực đem nước ngưng tụ thành băng trước, tạm thời đáp ứng chút.

      Nhưng vừa đem túi nước lấy ra, ánh mắt liền liếc thấy Bạch Huyên nhìn về hướng Gia Cát Mộ Quy.

      Thời điểm thấy Gia Cát Mộ Quy độc phát, Bạch Huyên vốn ngây dại.

      Nhưng đến khi nàng ta lấy lại tinh thần nàng ta liền lập tức xông đến, miệng còn phẫn nộ gào to, “Ta cho ngươi chạm vào !”

      Lời này dĩ nhiên là thét về phía Hạ Noãn Ngôn.

      Chương 262: Ta buông ngươi ra (4)


      Xem hình dáng của nàng, giống như nàng mới chính là nương tử chính quy, Hạ Noãn Ngôn là người đoạt tướng công của nàng vậy.

      Bởi vì Gia Cát Mộ Quy đột nhiên độc phát, Thẩm Hoài Nhiên vốn vội vàng, tại thấy nàng như vậy lại khó chịu.

      “Nếu ngươi ngăn nàng lại ta giết nàng!"

      gào lên với Bạch tôn người vẫn luôn làm lơ mọi chuyện.

      Bạch tôn mở miệng, chỉ là lạnh như băng ngước mắt lên, liếc nhìn Bạch Huyên cái.

      Bạch Huyên vẫn phát điên chợt rùng mình cái, bị cái liếc nhìn này làm cho sợ đến mức phải dừng bước, lui ra đàng sau đến bên vách đá.

      Tuy rằng đây là hiệu quả mà muốn, song Thẩm Hoài Nhiên vẫn nhìn sửng sốt.

      Ánh mắt lạnh lùng của Bạch tôn thực dọa người, sức mạnh lớn, cái này vẫn biết.

      Nhưng Bạch Huyên thế nào cũng đều là người Bạch gia, ánh mắt như thế, cũng biết là xem qua bao nhiêu lần rồi.

      Trước kia bọn họ vì ngăn cản Bạch Huyên, đều dùng qua nhiều biện pháp mạnh, cũng thấy Bạch Huyên lập tức buông tha nhanh như vậy.

      Tựa như. . . . . . bị cái uy hiếp gì nghiêm trọng rồi.

      Cảm thấy đúng, nhưng Thẩm Hoài Nhiên có tâm trí đâu để suy nghĩ lại, dùng tốc độ nhanh nhất làm khối băng xuất , đưa cho Hạ Noãn Ngôn.

      khối băng đắp lên trán, cái loại nhiệt độ nóng như bị bỏng mang đến đau đớn này rốt cục giảm bớt chút.

      Gia Cát Mộ Quy mỉm cười, an ủi Hạ Noãn Ngôn, “ muốn làm khó nàng như vậy, hơn nữa ta cũng quen rồi”.

      Lại nghĩ đến trước kia chịu đựng nỗi khổ này, Hạ Noãn Ngôn cúi đầu, nên lời ôm chặt lấy .

      Cảm giác được vai áo bị nước mắt làm ướt, Gia Cát Mộ Quy hơi đau lòng, nhàng lắc lắc tay nàng, “Hôn ta chút”.

      Hạ Noãn Ngôn ngẩng đầu lên, nghe lời mà hôn , Gia Cát Mộ Quy cũng buông nàng ra, nặng nề mà hôn tiếp.

      “Nếu bởi vì độc phát lần trước, ta cũng giữ nàng lại”, khẽ thở dài , nụ cười mặt cũng là thành , “Bởi vì nàng, ta bắt đầu cảm tạ lúc bị trúng độc rồi”.

      Hai người bọn họ thân mật ôm nhau, sắc mặt Bạch tôn trông khó coi.

      Phát Bạch tôn có tâm để ý mình nữa, mặt Bạch Huyên chớp lên nụ cười nham hiểm.

      ——————————————————————————————————————

      Kết thúc công việc, tốp thôi, mai gặp
      Last edited: 1/1/16
      Mizuki thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :