Chương 239: Kẻ đuổi theo thần bí xuất (5)
đám người đồng loạt nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy, biết mỗi ngày giống như cái gì cũng quan tâm, ra làm bao nhiêu chuyện rồi.
“Chàng thả độc gì?” Hạ Noãn Ngôn ngược lại có vẻ quan tâm đến điều ấy.
“Ta tùy tay cầm lọ”.
Gia Cát Mộ Quy xong lấy từ trong ngực ra cái bình sứ, tựa hồ muốn xác nhận chút mình dùng cái độc gì.
Liếc mắt nhìn cái, rồi , “Sau khi dính bị rụng tóc”.
Mọi người gật đầu, sau khi trúng độc dễ dàng để nhận ra, cũng phải cái độc tra tấn gì, sai.
“Sau khi rụng tóc là tróc da, tróc tróc, cũng chỉ còn thừa thịt thôi”. Gia Cát Mộ Quy tiếp.
". . . . . ."
Mọi người giật nảy rùng mình cái, cảm thấy da thịt của mình hơi đau.
Bạch tôn trái lại vẻ mặt như thường gật đầu, “ ra là lộ nguyên hình rồi”.
Nhìn thần sắc của , giống như trúng độc phải muội muội của vậy.
Lộ nguyên hình, lộ nguyên hình ………
Da cũng bị mất đây phải là lộ nguyên hình sao, đó là tối nay có quỷ!
Bất kể nghiên cứu ra thuốc độc này vẫn là đặt tên cho thuốc độc này nhất định cũng phải người bình thường ……….
Mọi người nhận định môn phái của bọn đều là quái vật.
Bạch Huyên mặt hơi biến sắc, rốt cục cười nữa, “Ta có chạm qua hoa, nhưng ngươi biết, chưa cho ta giải dược mà thôi, nhưng quả thực phải của ta đưa”
Gia Cát Mộ Quy để ý tới nàng ta, ánh mắt cũng chưa từng nhấc lên chút.
Hít sâu hơi, Bạch Huyên ổn định lại tâm tư, “Nếu như là ta đưa hoa, làm sao có thể viết cái lời cổ quái này chứ?”
Đúng vậy!
Hạ Noãn Ngôn cùng Thẩm Hoài Nhiên liếc mắt nhìn nhau cái, lúc bọn họ lần trước, hoàn toàn hiểu được dụng ý của hành động này.
“Bởi vì như vậy chúng ta mất thời gian vây quanh hoa kia, mà đem vứt bỏ nó luôn”.
Mọi người nghe được ngẩn ra.
Đúng vậy, bọn họ tuy rằng bị bài thơ cổ quái hay lời tỏ tình này thả mìn mà chết, nhưng mỗi lần lòng hiếu kỳ đều tăng vọt muốn nhìn chút hoa mới đưa tới lại viết cái gì.
Lòng hiếu kỳ quả nhiên được!
Gia Cát Mộ Quy tiếp, “Trọng điểm phải là hoa, mà là hoa có ngấm thuốc ”.
Nghe câu này, ánh mắt của Bạch tôn tối sầm, sắc mặt chợt lạnh xuống.
lập tức đứng lên, đưa tay bắt lấy cổ tay Hạ Noãn Ngôn.
Chương 240: Kẻ đuổi theo thần bí xuất (6)
Nhưng Bạch tôn mới đưa đến nửa đường, Gia Cát Mộ Quy đem cổ tay của mình đẩy tới, “Đa tạ sư huynh”.
Sắc mặt của Bạch tôn lạnh hơn, hừ tiếng, bắt tay thu hồi lại, hoàn toàn tính giúp Gia Cát Mộ Quy bắt mạch.
Bạch công tử nhức đầu , "Đại ca!"
Gia Cát Mộ Quy tuy rằng am hiểu dùng độc, nhưng dù sao cũng chỉ thấy qua thảo dược bên ngoài, về phần thảo dược quý hiếm chỉ có ở Bạch gia, hẳn là cũng chưa từng thấy.
Bằng đại tỷ thả độc vào hoa, Gia Cát Mộ Quy nhất định sớm phát !
Bạch tôn đội mặt nạ, cũng thấy sắc mặt của .
Song tất cả mọi người cảm giác được, người phát ra khí lạnh càng nặng rồi.
Vươn tay ra, vẫn thỏa hiệp vươn ra ngón tay, đặt lên cổ tay của Gia Cát Mộ Quy, giúp ta bắt mạch.
Sau lát, hơi hơi nheo mắt lại, thậm chí lại bỏ thêm ngón tay, thái độ hình như còn bắt đầu chăm chú.
Qua hồi lâu, mới thực xác định ra kết luận, “Chính là dược liệu an thần”.
Nhưng đúng là chỉ có Bạch gia mới có.
Tất cả mọi người thể tin được vào lỗ tai của mình.
Trong khoảng thời gian chờ đợi này, bọn họ từng nghĩ đến các khả năng rồi.
Thả độc có thể làm cho người đó mất hết võ công, khả năng làm đứt gân mạch người đó, còn khả năng nữa là làm người đó thần chí mơ hồ.
Bọn họ thậm chí ngay cả xuân dược cũng từng nghĩ đến, lại có nghĩ tới độc Bạch Huyên thả chính là độc dược an thần
Đây là gì chứ?
Hao tốn tâm tư, giả thần giả quỷ, mục đích chính là vì để cho mọi người nghỉ ngơi tốt sao?
ra cũng có ai tin!
Bạch Huyên rũ mắt xuống, “Nếu bị phát , ta giấu diễm nữa”.
Giọng của nàng ổn định, chút căng thẳng sau khi bị phát cũng có, vẫn như cũ duy trì phong độ nên có của Bạch gia đại tiểu thư.
“Tiểu Cửu cũng , bình thường ta thích xuất môn, hơn phân nửa thời gian đều tự giam mình ở trong phòng nghiên cứu thảo dược”.
Nàng hướng Gia Cát Mộ Quy mỉm cười, “Am hiểu trị bệnh đều có cái thói quen này, nghe có kỳ độc gì, đều muốn tự mình nhìn xem, muốn biết chính mình có cách nào giải độc , lần này ta đến, cũng là mục đích này”.
Giơ bức thư trong tay lên, nàng ta tiếp.
“Long Tiên Quả cũng phải tùy thích là có thể ăn được, ta muốn nhận thách thức này”.