Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi - Thẩm Du (Update C 265) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 225: Là tình địch làm sao? (1)

      “Nhưng ngươi cùng Linh tộc bình thường có gì khác nhau, nhất là khả năng giả trang mình của người Linh tộc, cũng nhất định là nhân vật lớn lợi hại gì đó …..”

      Người lợi hại như vậy đâu chỉ riêng Hạ Noãn Ngôn?

      Bạch công tử còn nhớ lại chuyện của rất nhiều năm trước, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì, ngây ngẩn cả người.

      “Nhưng ngoài ra còn có tình huống”.

      "Tình huống gì?"

      ". . . . . . Tình địch."

      Bạch công tử kiềm chế ánh mắt mình nên nhìn về hướng đại ca, “Nếu ngươi có tình địch, nàng kia đối phó riêng với ngươi cũng kỳ quái”.

      Cho nên đại ca, huynh năm đó trong lòng rốt cuộc là phải Noãn Ngôn, có phải huynh mang tình địch tới cho nàng hay !

      ". . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn cũng kiềm chế chính mình nên nhìn Bạch Tôn.

      Biết bọn họ đều chờ , Bạch Tôn vẫn là im ắng ngồi ở chỗ kia, chút xíu định mở miệng đều có.

      "Sư huynh, huynh thấy thế nào?"

      Gia Cát Mộ Quy cười như là có việc gì, chủ động ra tiếng hỏi Bạch Tôn.

      muốn thấy”.

      ". . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn yên lặng cúi đầu.

      Bây giờ là lúc châm biếm sao?

      Châm biếm quá nhạt nhẽo.

      Bạch Tôn quả nhiên là người chú trọng, ngay cả châm biếm cũng phải chọn phong cách xứng với chính mình ……..

      Sửa sang cổ họng, nàng cũng thử đánh vỡ cái bầu khí quỷ dị như vậy, “Người kia động tay nên xem như ……… Phong ấn? Có cách giải trừ ?”

      Vẫn là trước đừng để ý tới người kia muốn hại nàng rốt cuộc là ai, tuy rằng nàng cũng rất tò mò, nhưng Bạch Tôn ràng chủ động ra năm đó bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì.

      “Ta có thể giải trừ hết lớp độc kia”. Gia Cát Mộ Quy cũng theo nàng sang chuyện khác.

      “Ta cũng có thể”

      ". . . . . ."

      Hai người bọn họ có quan hệ đồng môn, đương nhiên là đều có thể.

      Rất hiếm nghe được đại ca nhạt nhẽo ít của chính mình cũng thừa, khóe miệng Bạch công tử hơi run rẩy.

      Nhưng ngay sau đó, cũng hiểu câu vô nghĩa này thể ý sau, “Đại ca, huynh cũng thể giải trừ phong ấn người Noãn Ngôn phải ?”

      ". . . . . . thể."

      Bạch Tôn trả lời hiển nhiên lòng cam tâm tình nguyện, trong giọng hiếm thấy chỉ là mảnh lạnh lẽo, dường như có chút buồn bực nữa.

      Ngay cả đại ca cũng bất lực?

      Bạch công tử kinh hãi, “Ngày đó chẳng phải là có ai làm được sao?”

      Chương 226: ghen tị ràng (1)

      Bạch công tử luôn sùng bái đại ca nhà mình như thần.

      Ở trong lòng của , Bạch Tôn mà làm được chuyện, thiên hạ liền có ai có thể làm được.

      Nghe như vậy, Bạch Tôn vốn sắc mặt tốt lắm lại càng khó coi.

      May mắn là mang mặt nạ, nhìn ra, nhưng ánh mắt cũng quái dị ——

      “Lệnh tôn làm được đấy.”

      "Lệnh tôn?"

      "Lệnh tôn là ai?"

      Hạ Noãn Ngôn cùng Bạch công tử cùng lúc đặt câu hỏi.

      Lặng chút, Hạ Noãn Ngôn giật mình nhìn về phía Bạch công tử, “Ngươi hề biết có cái người Lệnh tôn này?”

      "Ta biết. . . . . ."

      Bạch công tử cũng có chút mờ mịt, “ ta cũng là người bị ta quên à?”

      Người này vừa nghe cũng rất quan trọng, sao lại quên mất nhỉ?

      “Lệnh tôn là tộc trưởng của Linh tộc?” Gia Cát Mộ Quy đoán.

      “Phải”. Bạch Tôn mất bình tĩnh thường ngày, ngay cả động tác gật đầu cũng giống như mang theo tức giận.

      “Tộc trưởng?”

      Bạch công tử buồn bực ôm lấy đầu, “Ta thế mà hoàn toàn quên là Linh tộc có tộc trưởng”.

      Bởi vì người Linh tộc rất ít cùng tụ họp chỗ, đều là sống phân tán tại bốn nước, Linh tộc trong ấn tượng của chính là mọi người địa vị đều bình đẳng.

      “Tộc trưởng Linh tộc chỉ là cái danh hiệu mà thôi, có nghĩa là ta so với Linh tộc khác lợi hại hơn, cũng có đại biểu ta so với gia chủ Bạch gia lợi hại hơn”.

      Cũng còn ai hỏi , Bạch tôn lại là rất hiếm được chuỗi dài.

      ". . . . . ."

      Đại ca huynh cần ghen tị ràng như vậy chứ ………..

      Bạch công tử biết cái đại ca lạnh như băng của mình đây là bị làm sao.

      Bạch Tôn cũng ý thức được chính mình xử quái dị, liền rất nhanh chóng khôi phục bộ dáng băng sơn thường ngày của .

      Hạ Noãn Ngôn ở bên nhìn, hơi muốn cười.

      Trước kia thấy Bạch Tôn là cảm thấy căng thẳng, tại thấy bộ dáng mất bình tĩnh của , ngược lại cảm thấy rất thích thú, thậm chí rất thân thiết.

      “Lệnh tôn kia tại ở đâu?”

      "Ta cũng muốn biết ở đâu!"

      Bạch Tôn vù đứng dậy, hoàn toàn mất hết bộ dáng máy lạnh di động thường ngày, cơn tức lớn đến mức như ngọn núi lửa, cứ như vậy liền xông ra ngoài.

      ". . . . . ."

      Trong phòng ba người đều lặng im.

      Qua nửa ngày ——

      "Có vấn đề."

      "Quả có vấn đề."
      Last edited: 3/10/15
      Neavah Redneval, MizukiAlicia Tran thích bài này.

    2. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 227: ghen tị ràng (2)

      ". . . . . . Bạch công tử, ta cảm thấy ngươi đoán sai rồi, người làm cho đại ca ngươi động tâm kia hẳn là Lệnh tôn”.

      cái Lệnh tôn, cái Bạch tôn, nghe qua cũng rất xứng.

      Bạch công tử hơi hơi run, “Noãn Ngôn, ngươi cảm thấy Lệnh tôn hẳn là nam à?”

      " chừng chính là nữ ."

      “Nhưng ta cảm thấy hẳn là nam………”

      Bạch công tử quay đầu nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy, muốn kéo cái đồng minh, “Ngươi ?”

      Gia Cát Mộ Quy lại trả lời vấn đề của , ngược lại hỏi , “Trong ấn tượng của ngươi hoàn toàn có cái người Lệnh tôn này?”

      "Hoàn toàn có."

      Gia Cát Mộ Quy đứng dậy lấy bút, “Ta muốn tìm ra là ai”.

      “Nhưng ngay cả đại ca của ta cũng biết ở đâu”

      "Ta chỉ là muốn nhìn xem là ai."

      “Cái này rất quan trọng sao?”

      Gia Cát Mộ Quy liếc nhìn cái, “Ngươi đều quên chuyện gì?"

      "Hôm đó Linh đảo xảy ra chuyện gì, cánh của ta vì sao thấy nữa, người trong lòng Noãn Ngôn, người trong lòng của đại ca ta, người trong lòng của chính ta …..”. Bạch công tử lại bắt đầu kể ra.

      Khóe miệng Hạ Noãn Ngôn hơi run rẩy ngăn lại, “Ta phát , chuyện quan trọng đều bị ngươi quên mất, vậy chuyện quan trọng nhất ngươi cũng nhớ được đâu …….”.

      Cảnh ngộ bất hạnh của Bạch công tử bị mà tổn thương, “ thể nào khéo như vậy chứ, xem ra trí nhớ của ta cũng bị người ta động tay rồi”.

      Sau đó cảm thấy bình thường, hỏi Gia Cát Mộ Quy, “Ý của ngươi là , Lệnh tôn bị ta quên mất cũng nhất định rất quan trọng hả?”

      “Đúng”.

      “Nhưng ta cảm thấy Lệnh tôn quan trọng, ngoài Noãn Ngôn là chủ nhân của ta, người Linh tộc khác là cao hay thấp cùng ta liên quan”.

      Bạch công tử càng càng cảm thấy có khả năng, “Hơn nữa bình thường người Linh tộc đều từng người từng người, bọn họ cứ trăm năm lần tụ họp ta cũng thể tham gia, ta có thể hoàn toàn chưa gặp qua Lệnh tôn”

      "Cho nên muốn tìm ra là ai, mới có thể biết vì sao quan trọng”.

      "Ta nên làm như thế nào?"

      "Nhớ lại, theo ký ức lúc đầu của ngươi, ngươi có thể đem chuyện nhớ được đều ra, có chỗ ký ức bị gãy, chính là Lệnh tôn từng xuất ”.

      Nhớ lại chuyện từ đến là công trình khổng lồ.

      Hơn nữa Bạch công tử thoạt nhìn là bộ dáng thiếu niên, nhưng sống mấy trăm năm rồi. . . . .
      Chương 228: ghen tị ràng (3)

      Bạch công tử rất là phối hợp, lên tiếng lại chuyện từ hồi có thể nhớ được.

      Chuyện hồi có gì đặc biệt, đến khi mười bảy tuổi, xuất ký ức bị gãy lần đầu tiên.

      Nhưng căn cứ bề ngoài tại của mà phán đoán, kia hẳn là mối tình đầu đời của .

      Kế tiếp, chính là Hạ Noãn Ngôn ra đời, rời khỏi Bạch gia, bắt đầu theo bên người chủ nhân lúc ấy vẫn là tiểu oa nhi.

      ra ngươi còn từng làm vú em của ta sao?” Hạ Noãn Ngôn nghe được ngạc nhiên.

      Bạch công tử nhớ lại bộ dáng hăng hái khi “tuổi trẻ”của chính mình, cái lúc cánh của vẫn còn kia, quá mức oai luôn!

      Bạch công tử vừa trở về cao ngạo, nghe nàng hỏi như vậy, hất đầu lên ra vẻ, “Bản công tử khi làm vú em cũng là cái vú em nhanh nhẹn duyên dáng đó!”

      “…….. Ừ, ngươi tiếp tục ”.

      Nàng dám cùng vị “vú em nhanh nhẹn duyên dáng” cao hứng này tranh luận cái gì………..

      Hồi ức tiếp theo, cuộc sống của Bạch công tử liền cùng Hạ Noãn Ngôn gắn liền chỗ.

      học võ, Hạ Noãn Ngôn học ăn học học …….. Tiểu oa nhi cứ như vậy lớn lên chút, mãi đến ………

      Trong ký ức của Bạch công tử bị gãy chút, “Vì sao ta đối với sinh nhật mười sáu tuổi của ngươi đều chút ấn tượng nhỉ?”

      “Dung mạo của nàng sau này lại còn thay đổi sao?” Gia Cát Mộ Quy nhắc nhở .

      Bạch công tử nhớ lại chút, " có!"

      xong lòng liền chua xót, “Ta chịu nhiều vất vả nuôi lớn đứa mười sáu tuổi bị tiểu tử hay ho nào đó lừa mất!”

      Như vậy mạch nhớ lại, Bạch công tử rất muốn nhập vai vú em, tại có cảm giác nữ nhi bị người ta đoạt .

      Hạ Noãn Ngôn nghiêm mặt nhắc nhở , “Ngươi lúc trước nghi ngờ bảo mối tình đầu của ta là đại ca ngươi”.

      “…….. Nghĩ lại, ta cảm thấy làm cho ngươi động tâm cũng nhất định là tiểu tử hay ho, càng có thể là vị công tử nhanh nhẹn khỏe mạnh, đúng, nhất định là nhân vật ngọc thụ lâm phong tuấn phóng khoáng học rộng biết nhiều tài hoa hơn người !”

      Bạch công tử chút do dự đem thái độ làm cái chuyển biến 360 độ.

      ". . . . . ."

      Bạch công tử đối đại ca của là sùng bái mù quáng hết thuốc chữa………

      Tưởng rằng kế tiếp đến tình đầu tiên của Hạ Noãn Ngôn, vậy trí nhớ của hẳn là xuất khoảng trống mới đúng, nhưng là Bạch công tử phát cái gì mình cũng đều nhớ .
      Last edited: 3/10/15
      Neavah Redneval, Mizukitú cầu thích bài này.

    3. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 229: ghen tị ràng (4)

      Từ sau ngày sinh nhật mười sáu tuổi của Hạ Noãn Ngôn, đến năm nàng hai mươi tuổi, cẩn thận ngẫm lại, mỗi ngày chuyện muốn cũng đến.

      cách khác, cái người làm cho Hạ Noãn Ngôn mới biết này bốn năm nay lại chưa từng xuất .

      “Người trong lòng ngươi thích ngươi phải ?” Bạch công tử hỏi Hạ Noãn Ngôn.

      "Ta nào biết a. . . . . ."

      Nàng nhớ cái gì hết, “Nhưng ta xem ta là thất tình rồi”.

      Hu hu hu, thê thảm.

      “Nhưng ngày sinh nhật mười sáu tuổi của ngươi đó, trí nhớ cả ngày kia của ta đều biến mất, người nọ cả ngày cùng với ngươi, phải là thích ngươi”.

      Hạ Noãn Ngôn ai oán nhìn , “Ta cảm thấy cái chính là ngày đó ngươi cả ngày làm bóng đèn có”

      “…….. Ngươi gả cho cái thùng dấm chua ngồi ở bên cạnh ngươi kia, sắc mặt rất khó coi cười đến thực quái đản, ngươi chắc chắn ngươi muốn tiếp tục tiếc nuối lần đầu tiên hẹn hò của ngươi có ta cái bóng đèn này soi sáng toàn bộ hành trình sao?” Bạch công tử chút tốt bụng nhắc nhở nàng.

      “………. Ta chỉ cảm thấy ngươi theo chúng ta cả ngày quá cực khổ, chúng ta lại tiếp tục nhớ lại tiếp theo nữa , đề tài này thảo luận rất có ý nghĩa rồi”.

      Vì tránh xuất cái kiện bạo lực đổ máu gì đó, Bạch công tử phối hợp nhớ lại tiếp theo.

      Cho đến ngày Hạ Noãn Ngôn hai mươi mốt tuổi, trí nhớ của Bạch công tử lại xuất bị gãy.

      “Lần này là người trong lòng ai xuất rồi hả?” Hạ Noãn Ngôn cùng Bạch công tử mờ mịt nhìn nhau.

      "Ngươi hỏi sư huynh." Gia Cát Mộ Quy lên tiếng.

      “Ta theo đại ca ta sống cùng chỗ”.

      “Hỏi xem ngươi từng thích mấy người, đều là từ khi nào”.

      Sửng sốt lúc sau, Bạch công tử hiểu .

      Đại ca từ chối lộ ta tin tức gì cùng Hạ Noãn Ngôn có liên quan tình cảm, nhưng vấn đề tình cảm của Bạch công tử cũng sao kiêng dè được.

      Được đáp án rồi, lại dùng cách loại bỏ là được.

      Tốc độ cực kỳ nhanh chạy , Bạch công tử qua nửa ngày mới trở về, ủ rũ ôm đầu.

      “. . . . . Ngươi bị Bạch Tôn đánh à?”

      có, đại ca trừng mắt liếc nhìn ta cái”.

      Tâm tình của đại ca vẫn là tốt, tiếp tục ở trong phòng hóa trang bùng nổ núi lửa.

      “……….Ngươi bị trừng đến nội thương à?”

      Đôi mắt này mạnh mẽ biết bao……… , ánh mắt to a!

      Hạ Noãn Ngôn đột nhiên liền đối với Bạch tôn có chút cảm giác ngưỡng mộ.

      Chương 230: ghen tị ràng (5)

      " phải."

      Bạch công tử ngồi trở lại ghế dựa, lúc này dứt khoát ôm đầu nằm úp sấp bàn, “Là đại ca ta năm mười bảy tuổi ấy có thích qua người, sau đó có động tâm nữa”.

      Nhưng ban nãy nghe rồi nhớ lại, về sau người nọ làm cho động tâm chưa từng thấy xuất .

      Lại là mối tình đầu thất tình ?

      Hơn nữa sau này cũng chưa đối với ai động tâm nữa, có thể là từ lần thất tình đó mà bị đả kích có bình phục trở lại.

      Sợ gợi lên chuyện đau lòng của , Hạ Noãn Ngôn cùng Gia Cát Mộ Quy cũng hỏi nhiều, nhưng ra Bạch công tử lại tự mình đem mọi chuyện khai ra.

      “Năm ta mười bảy ấy có nhất kiến chung tình với người, sau ……… Sau phát đó là nam nhân! ”.

      ". . . . . ."

      Thiếu chút nữa miệng liền phun ra ngụm máu, Hạ Noãn Ngôn muốn vì Bạch công tử mà lau nước mắt chua xót.

      Bạch công tử ngẩng đầu lên, oán hận trừng mắt Gia Cát Mộ Quy, quả đấm nhanh chóng vung ra.

      “Ta ban đầu ta nhìn ngươi vừa mắt thế nào, bởi vì ta chán ghét nam nhân xinh đẹp đến mức phân biệt được là nam hay nữ! Nam nhân phải là bộ dạng tôn nghiêm mạnh mẽ! nên để người ta nhìn lầm thành nữ nhân!”.

      ". . . . . ."

      Gia Cát Mộ Quy liếc mắt nhìn cái là biết nam nhân rồi, lúc ấy nàng có nhận lầm ………..

      như vậy đương nhiên chỉ có thể để ở trong lòng, thể ra để tiếp tục kích thích Bạch công tử.

      Nhưng Hạ Noãn Ngôn quên, Bạch công tử có thể nghe được trong lòng nàng nghĩ cái gì ……..

      “Ngươi nhận lầm là vì lúc ấy có mặc quần áo! có ngực!”

      ". . . . . ."

      “Cơ ngực phải ngực!”

      Bạch công tử lại nghe được trong lòng Hạ Noãn Ngôn nghĩ cái gì……..

      Nàng chỉ là tùy tiện nghĩ như vậy thôi ……….. cần nàng phải ra a!

      Hạ Noãn Ngôn gạt nước mắt, tại nàng mới là cảnh ngộ bất hạnh kia!

      qua kỳ buồn bực, Bạch công tử ở trạng thái phát cáu, vỗ mạnh cái bàn.

      “Hồi ức kế tiếp! Xem ngươi thích người nào, là mối tình đầu của ngươi hay là thích người khác? !”.

      ". . . . . . biết."

      Bạch công tử vẫn tiếp tục nhớ lại, rất kỳ quái, thời điểm hai mươi tuổi, người nọ ở bên Hạ Noãn Ngôn cả ngày, sau đó lại thấy nữa.

      Chẳng lẽ nàng lại thất tình lần, hoặc là cùng người mà thất tình tới hai lần nhỉ?

      là lịch sử bi kịch tình ……..
      Last edited: 9/10/15

    4. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 231: ghen tị ràng (5)

      Cứ như vậy, thường cách bốn năm, trí nhớ của Bạch công tử đều bị gãy cả ngày, tình huống này vẫn liên tục đến khi Hạ Noãn Ngôn sinh ra sau hơn trăm năm ………

      là thời kỳ kinh khủng, may là dung mạo của nàng dừng lại ở bộ dáng mười sáu tuổi.

      “Người trong lòng ngươi là hai mươi chín tháng hai?”

      “………….. Có ý gì?” Hạ Noãn Ngôn hiểu lời Bạch công tử .

      “Hai mươi chín tháng hai chỉ năm nhuận xuất , thường bốn năm mới có năm nhuận, cho nên bình thường cũng thể tới tìm ngươi”.

      ". . . . . ."

      Bình tĩnh!

      Nàng thể chịu đả kích theo người ta quá ràng!

      Vẫn tiếp tục nhớ lại, nhưng phía sau hồi ức, có quy luật giống như trước.

      Có đôi khi, trí nhớ của Bạch công tử lại liên tục bị gãy vài ngày thậm chí mấy tháng, nhưng cũng có liên tục năm thậm chí hai năm, trí nhớ của đều nguyên vẹn.

      Bạch công tử nghi ngờ nhìn Hạ Noãn Ngôn , “Ngươi rốt cục quên hai mươi chín tháng hai, thích người khác, nhưng lại đổi tới đổi lui hay sao?”

      ". . . . . . Có lẽ từ đầu đến cuối đều là người."

      “Ta nhớ lại đến khi ngươi 300 tuổi, trong hơn ba trăm năm thích hơn 180 người cũng sao cả ~”

      Bạch công tử liếc nàng cái, “Tục ngữ người ta có vui buồn hợp tan, chút bạn bè tô điểm cho cuộc sống thôi”.

      ". . . . . ."

      "Ai ! Ai cuộc sống của ta được chút bạn bè tô điểm!"

      Bạch công tử lại nghe được trong lòng Hạ Noãn Ngôn nghĩ gì, vì thế hoàn toàn phát cáu lên.

      vỗ mạnh cái bàn, "Ngươi đem Gia Cát Mộ Quy cho ta mượn!”

      ". . . . . . Ngươi muốn gì chứ?"

      "Ta nhất định phải đem nam nhân làm hại mối tình đầu của ta thất bại kia tìm ra, mặc kệ chuyển thế mấy lần ta cũng phải tìm cho được !”

      "Sau đó sao. . . . . ."

      "Sau đó ta chờ đầu thai, đợi trước khi bắt đầu có mối tình đầu, ta đem Gia Cát Mộ Quy đưa đến trước mặt ! Ta muốn dùng cách của người đó trị người đó! Ta muốn báo thù!”

      Hạ Noãn Ngôn hơi run rẩy, “Ta cho ngươi mượn ……”

      “Ngươi trước kia có thể thích qua rất nhiều người, thùng dấm chua của nhà ngươi sắp phát tán rồi, ngươi cần ta tốt giúp đó!” Bạch công tử phát cáu uy hiếp nàng.

      "Còn có khả năng”. Gia Cát Mộ Quy vẫn bình tĩnh ngồi ở bên mở miệng.

      “Khả năng gì?”

      "Nàng chỉ từng thíchmột người”, Gia Cát Mộ Quy bình tĩnh tuyên bố, “Hơn nữa ta biết là ai rồi”.

      ————————————————————

      Kết thúc công việc, tốp thôi, ngủ ngon nào, ngày mai gặp

      Chương 232: Mỗi đêm đến phòng nàng (1)

      "Ai?"

      Hai người đồng thanh hỏi, đều vội vàng muốn biết kết quả.

      “Lệnh tôn”

      “………… phải là Bạch tôn à?”. Ngay cả chính Hạ Noãn Ngôn cũng cảm thấy kỳ quái.

      “Nhưng mà, đủ chứng cớ a”.

      Bạch công tử cũng nổi cáu, rất nghiêm chỉnh phân tích.

      “Tuy rằng theo những tình huống này xem cho biết, thời gian Lệnh tôn xuất cũng trùng với thời gian mà người trong lòng Hạ Noãn Ngôn xuất , nhưng có thể là mối quan hệ của Lệnh tôn và Noãn Ngôn rất tốt, thường đến thăm nàng”.

      Dừng chút, lại đưa ra khả năng khác, “Cũng chứng Lệnh tôn giống ta, luôn luôn làm bóng đèn”.

      Gia Cát Mộ Quy lắc đầu, “Nếu như là quan hệ bằng hữu, Lệnh tôn có thể thường đến làm ban với nàng, chứng minh quan hệ rất tốt rất thân thiết, người Linh tộc khác cũng nhất định biết điều này, thái độ bọn họ với Noãn Ngôn khác biệt, nhưng theo hồi ức của người mà xem, mọi người chỉ đem Noãn Ngôn coi như Linh tộc bình thường”.

      "Cũng đúng."

      Bạch công tử cũng thừa nhận có lý.

      Nếu người Linh tộc cũng có phân biệt địa vị thân phận, vậy suy nghĩ giống như dân chúng bình thường, đối với bằng hữu tốt cao quý của người Linh tộc, nên biết có chút đãi ngộc đặc biệt.

      Gia Cát Mộ Quy tiếp, “Về phần điện …..”

      “Bóng đèn, chính là đôi nam nữ hẹn hò, có cái người liên quan lúc nào cũng ở bên chướng mắt”. Bạch công tử nhắc lại phát này cho bằng từ ngữ đại.

      Gia Cát Mộ Quy cười cười, “Bóng đèn liền càng thể, người nào khiến Lệnh tôn làm bóng đèn chứ? ngày cũng thôi , có đôi khi là liên tục mấy tháng”.

      “Nhưng bình thường vì sao mấy năm lại xuất ?”

      "Bởi vì có việc?”

      Hạ Noãn Ngôn đoán, “Trọng trách người Lệnh tôn hẳn là cũng …….. Muốn học gì đó, phải xử lý việc, có thể tách thân ra ?”

      “Hơn nữa bọn họ rất có thể công khai quan hệ”. Gia Cát Mộ Quy tiếp lời của nàng.

      “Như thế, nếu ta là Lệnh tôn, ta cũng tùy ý công khai”.

      Bạch công tử gật đầu đồng ý, “Người thích Lệnh tôn nhất định cũng rất nhiều, Noãn Ngôn sợ nhất chính là phiền toái, nếu mỗi ngày đều có đống tình địch đến tìm nàng, nàng phát điên”.

      Xem có bao nhiêu người đánh chủ ý lên đại ca biết, Bạch tôn như thế này, tình huống của Lệnh tôn hẳn là cũng khác lắm.
      Last edited: 8/10/15

    5. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 233: Mỗi đêm đến phòng nàng (2)

      Hạ Noãn Ngôn lấy tay kéo cằm, hơi chần chờ, “Hơn nữa ta cảm thấy rất có thể phải lúc nào cũng biến mất trong thời gian dài a ……. Có lẽ có đôi khi tới tìm ta, nhưng là ngươi biết?”

      thể nào!”

      Bạch công tử quả quyết phủ nhận, “Trước kia cả ngày ta đều gần như ở cùng chỗ với ngươi, nếu muốn bị ta biết, chỉ có thể ban đêm vào trong phòng ngươi!”

      xong Bạch công tử liền biết bình thường.

      Nếu Lệnh tôn cùng Hạ Noãn Ngôn là quan hệ người , đương nhiên có thể đến ban đêm!

      Xong rồi xong rồi.

      Bạch công tử thản nhiên lui về phía sau, cảm thấy nơi này lập tức xảy ra chuyện bạo lực đổ máu cùng thùng dấm chua đổ nhào.

      Nhưng nét mặt Gia Cát Mộ Quy có gì thay đổi, còn rất bình tĩnh gật đầu, “Quả có thể”.

      ". . . . . ."

      Đây là yên lặng trước bão táp sao?

      Mí mắt Bạch công tử chớp mãi, càng ngừng nháy mắt cho Hạ Noãn Ngôn.

      Đáng tiếc Hạ Noãn Ngôn có lẽ còn suy nghĩ chuyện của Lệnh tôn, để ý tới đôi mắt nhắc nhở của .

      Bạch công tử nóng ruột, đột nhiên nghe Gia Cát Mộ Quy hỏi , “Ngươi nhớ Lệnh tôn, nhưng chủ nhân của ai đó trong nhà ngươi”.

      “Ta biết là chủ nhân của ai, loại quan hệ chủ tớ này ở Bạch gia là bí mật”.

      Bạch công tử cảm thấy chính mình may mắn, “Mỗi chủ tớ có hình thức sống chung khác nhau, phải đều có thể giống như ta và Noãn Ngôn làm bằng hữu như vậy”.

      Cho nên sau khi về nhà, rất nhiều người đều nín thinh đề cập tới chủ nhân của mình, mọi người cũng hỏi lung tung.

      Hạ Noãn Ngôn đột nhiên nghĩ đến chuyện, hỏi , “Bạch gia ai cũng có chủ nhân sao?”

      “Đúng”

      “Vậy chẳng phải Bạch tôn cũng có ……”

      Sửng sốt hồi lâu, Bạch công tử hơi run run, “Cho tới bây giờ ta nghĩ tới đại ca mà cũng có chủ nhân …..”

      “Ta cũng cách nào tưởng tượng bộ dáng nghe lệnh chủ nhân của Bạch Tôn ……… Bạch Tôn chưa bao giờ đề cập đến chủ nhân của mình à?”

      " có đề cập tới."

      Bạch công tử hiển nhiên bị đả kích lớn, giọng đều có chút hoảng hốt, “Hơn nữa đại ca phần lớn thời gian đều là ở Bạch gia, ta chưa bao giờ thấy bên cạnh có người Linh tộc”.

      “……… Có lẽ chủ nhân của sớm bị nhốt ở phòng tối rồi”.

      ". . . . . ."

      Rất có khả năng.

      Hai người đều lặng im, càng nghĩ càng cảm thấy đây là chuyện mà Bạch Tôn có thể làm .

      Chương 234: Mỗi đêm đến phòng nàng (3)

      Bạch công tử run lên chút, thể ngăn nổi suy nghĩ càng ngày càng kỳ quái này, vội vàng đem đề tài vòng trở về.

      “Người trong lòng Noãn Ngôn là Lệnh tôn ư?” hỏi Gia Cát Mộ Quy.

      Vậy đại ca xảy ra chuyện gì?

      đơn phương Noãn Ngôn, lúc nào cũng thất tình, cho nên mới nhắc tới Lệnh tôn liền trở nên kỳ quái như vậy?

      “Phải”.

      Gia Cát Mộ Quy gật đầu, hơi cụp mắt xuống.

      Hơn nữa đại khái đoán được Lệnh tôn là ai, nhưng vẫn thể hoàn toàn chắc chắn.

      đứng lên, “Ta có việc ra ngoài chút”.

      “Ừ”. Hạ Noãn Ngôn cũng hỏi muốn làm gì.

      Chờ rồi, Bạch công tử vẫn cảm thấy khó tin, “ vừa rồi thế mà ăn dấm chua chứ!”

      có ghen bậy”.

      Nhưng khi ghen, cũng nhất định là ăn rất lợi hại.

      “Ngươi có cảm giác là có chuyện chưa ?”

      "Ta cũng phát ."

      Hạ Noãn Ngôn rót mình chén trà, vô tình lắc đầu, “ có thể là phát cái gì đó, nhưng liền như vậy, có nắm chắc mười phần, ra”.

      Bạch công tử cười nàng, “Hai người các ngươi càng ngày càng ăn ý rồi”.

      cần quá nhiều lời, giải thích nhiều cũng biết tâm tư của đối phương.

      “Đúng vậy a”. Hạ Noãn Ngôn cười ngọt ngào.

      Cắt ~

      còn trực tiếp nghe được trong lòng nàng suy nghĩ cái gì, sao mà thấy được nàng cười vui vẻ đến như vậy chứ?

      Trọng sắc khinh bạn!

      Bạch công tử xem thường liếc nàng cái, “Lệnh tôn xuất , cánh của ngươi liền vĩnh viễn có hy vọng mọc ra”

      “Chờ ……. Có lẽ muốn xuất , chỉ là chúng ta biết?”

      Hạ Noãn Ngôn cùng Bạch công tử về chuyện trăm năm ước hẹn của người Linh tộc mà lúc trước bọn họ nghĩ đến.

      “Chúng ta cũng đoán người Linh tộc biến mất đều trở lại, đúng rồi, người trong nhà ngươi vội mà tìm chủ nhân sao? Còn có Bạch Huyên, nàng thế nào giống như cũng chút lo lắng vậy?”

      Bạch công tử bị nàng hỏi hơi xấu hổ.

      "Ta mới vừa , mỗi chủ tớ có hình thức ở chung khác nhau mà”.

      Thở dài, mới tiếp, “Đối với người Bạch gia mà , nghe theo mệnh lệnh của chủ nhân, hết thảy lấy hành động của chủ nhân là sứ mệnh, cũng là vừa sinh ra liền quyết định vận mệnh rồi, nhưng phải người Bạch gia nào cũng cam tâm tình nguyện nhận loại vận mệnh này”.

      Chương 236: Kẻ đuổi theo thần bí xuất (2)

      Nàng lòng bãi công, vui vẻ nhất đương nhiên là Tư Đồ Tĩnh, bởi vì nàng lại có cơ hội tiếp cận Bạch tôn rồi.

      Ngồi ở trong hành lang khách sạn, nhìn Tư Đồ Tĩnh dương dương đắc ý bưng thuốc về phía phòng Bạch tôn, Hạ Noãn Ngôn lắc đầu thở dài.

      Chỉ có Tư Đồ Tĩnh mới cảm thấy đây là phần chuyện tốt ……..

      Nhưng nàng ta đối với Bạch tôn có bao nhiêu chung tình chứ, kỳ cũng có, nếu lúc trước nàng ta cũng đối Thẩm Hoài Nhiên có chút động tâm.

      Ai!

      Trong lòng nghĩ đến Thẩm Hoài Nhiên, Thẩm Hoài Nhiên về phía nàng.

      Ngồi vào bên cạnh nàng, Thẩm Hoài Nhiên cười nhắc nhở, “Bạch Huyên chẳng qua là kiếm cớ chê phiền toái, muốn có nhiều thời gian chút để tiếp xúc với Gia Cát huynh đây”.

      Ban ngày tất cả mọi người ngồi ở trong hành lang, nhưng Bạch Huyên bởi vì muốn chăm sóc Bạch tôn, mỗi ngày đống việc vặt vãnh, hoàn toàn có thời gian nào cùng Gia Cát Mộ Quy tiếp xúc.

      nhiều ngày trôi qua, nàng ta ngoại trừ tặng hoa cũng có hành động gì khác”.

      Hạ Noãn Ngôn có chút mệt mỏi chống đầu, “Có phải chúng ta suy nghĩ nhiều rồi phải ?”

      Chẳng lẽ Bạch đại tiểu thư là loại người “Ta thích ngươi, nhưng mà ta nhất định cứ phải ở cùng chỗ với ngươi, chỉ cần có thể yên lặng nhìn ngươi liền thỏa mãn rồi” sao?

      Thẩm Hoài Nhiên mỉm cười, “Gia Cát huynh phải giỏi cướp đoạt sao, rất nhiều ngày cũng có động đậy gì có nghĩa là nàng ta thầm tính toán gì đó”.

      , bên ngoài có người vội tới đưa tin cho Bạch Huyên.

      Bạch Huyên mở phong thư ra, lôi ra tờ giấy liếc mắt nhìn cái, đột nhiên ngẩng đầu lên, quay sang phía Hạ Noãn Ngôn cười cười.

      Xem ánh mắt của nàng ta, như là có lời muốn cùng nàng.

      phải khéo như vậy chứ?

      Thẩm Hoài Nhiên vừa nàng ta có thể có tính toán gì đó, Bạch Huyên muốn tìm nàng sao?

      Đứng lên, bày ra vẻ mặt thực tự nhiên qua, Hạ Noãn Ngôn cười hỏi nàng, “Bạch đại tiểu thư, có chuyện gì sao?”

      “Hạ nương, nghe hồi từng bị trúng độc, chậm trễ thời cơ giải độc, mấy năm nay thường có thời điểm phát độc phải ?”

      “………… Đúng, Bạch đại tiểu thư sao lại hỏi cái này?”

      Là nàng suy nghĩ nhiều ư?

      Cái chữ “” kia nghe qua đúng là ………

      Chương 238: Kẻ đuổi theo thần bí xuất (4)

      Ít nhất đây phải là địa phương mà Bạch Huyên biên ra lung tung, xem ra độc của Gia Cát Mộ Quy quả được cứu rồi.

      “Tại sao cho trước giờ có nghe chàng đề cập qua?” Hạ Noãn Ngôn hỏi Gia Cát Mộ Quy.

      “Nó quả có thể giải trăm độc, nhưng nhiều năm như vậy cũng còn tiếp tục thế nữa”.

      Bạch công tử ở bên phụ họa, “Đúng, ta hoàn toàn ôm hi vong với nó, cho nên ngươi hỏi ta ta cũng tới”.

      Tất cả mọi người bị đề tài này gợi lên hứng thú, chỉ có Tư Đồ Tĩnh ở bên, nghe được tên của Long Tiên Quả, ánh mắt hơi kỳ dị.

      Nghe mọi người đều thảo luận, Bạch Huyên cười , “Bây giờ ta biết Phong Cốc ở nơi nào, có thể mang mọi người tìm Long Tiên Quả”.

      Lời này vừa ra, Bạch công tử kinh ngạc, Thẩm Hoài Nhiên nhíu mày, Hạ Noãn Ngôn có chút giật mình.

      Nàng còn tưởng rằng nàng ta giống như Tư Đồ Tĩnh, muốn trao đổi cái điều kiện gì đó.

      ngờ nàng ta lại thoải mái ra như vậy.

      Nghe được câu này, vui vẻ nhất hẳn là Gia Cát Mộ Quy mới đúng.

      Nhưng tại mặt chút tươi cười cũng có, ngược lại còn lạnh như băng.

      Ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Bạch Huyên, lạnh giọng hỏi nàng ta, “ biết Bạch đại tiểu thư làm như vậy, có dụng ý gì?”

      “Ta chỉ là muốn giúp giải độc mà thôi”.

      Giọng điệu của Gia Cát Mộ Quy vẫn cứ lạnh như băng, “Nếu mục đích của Bạch đại tiểu thư chỉ như vậy, sau này cũng cần đưa hoa nữa”.

      Những người khác nghe được kinh ngạc, Bạch Huyên lại chỉ cười cười, “Câu này có ý gì?”

      “Lạc Tuyết này là nàng đưa”.

      "Lạc Tuyết?"

      mặt Bạch Huyên xuất vẻ hoang mang, “Ta từng giải thích rồi, hoa này liên quan đến ta”.

      “Ta từng động tay đến gần Lạc Tuyết, chứng tỏ Lạc Tuyết đưa tới đều là hái ở gần đây”

      sớm nghi nghờ Bạch Huyên rồi sao?

      Hạ Noãn Ngôn sửng sốt, ngày đó đột nhiên muốn trong khách sạn này thời gian ngắn, chờ Bạch công tử mọc cánh, có phải hay chính là dụng ý này?”

      “Hoa là hái ở gần đây, cũng thể chứng mình là chính ta làm”. Bạch Huyên vẫn cứ phủ nhận.

      Gia Cát Mộ Quy cũng để ý tới phủ nhận của nàng ta, vẻ mặt lạnh nhạt tiếp, “Ta thả độc Lạc Tuyết gần đó, người khác chạm qua, ta đều cho bọn họ giải dược.”

      ". . . . . ."

      Ngươi khi nào động tay vào thức ăn của chúng ta rồi!
      Last edited: 18/10/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :