Chương 186: Nàng quên đêm động phòng hoa chúc? (1) Cứ ra khỏi cửa dò la tin tức, là nghe được được dân chúng thân thể Gia Cát Mộ Quy có vấn đề, cần tĩnh dưỡng lâu dài, cách nào quan tâm đại quốc gia, đành thoái vị. tại tân vương được kế vị, trong triều hết thảy đều bình thường. Xem ra Trữ vương đem tất cả xử lý ổn thỏa, bọn họ cũng có thể yên tâm rời khỏi kinh thành. Bằng người ở kinh thành phần lớn biết bọn họ, ra cửa là tiện. Lần này bởi vì đường xa, bọn họ chuẩn bị bốn chiếc xe ngựa. Gia Cát Mộ Quy cùng Hạ Noãn Ngôn đương nhiên là ngồi cùng chỗ. Thương thế của Bạch tôn coi như ổn, cần người ở bên chăm sóc, nên độc chiếm chiếc xe ngựa. Tiểu Vương Gia cùng bé con chung xe, hơn nữa xe còn cái thích làm bóng đèn Bạch công tử. Trong chiếc xe ngựa thứ tư, chỉ có mình Tư Đồ Tĩnh ngồi. Xe ngựa được bài trí rất thoải mái, Hạ Noãn Ngôn uể oải nằm đống đệm mềm, hỏi người bên cạnh, "Chàng nhìn gì vậy?" "Bản đồ, ta nghĩ tìm mấy căn nhà ở đâu đây". "Nhà?" "Ừ, đợi sau này có việc gì, chúng ta liền ở đấy luôn". Hạ Noãn Ngôn tinh thần tỉnh táo, cũng đến gần nhìn bản đồ trong tay . Gia Cát Mộ Quy đem người ôm vào trong lòng, "Nàng muốn làm nhà nơi nào?" "Ờ..... Muốn bốn mùa ràng, nhưng cũng cần quá lạnh hay là quá nóng, có núi có nước, sản vật phong phú. . . . . ." Hạ Noãn Ngôn vạch ra ngôi nhà lý tưởng trong lòng. cầu của nàng quá mức, ngược lại thu hẹp phạm vi, Gia Cát Mộ Quy nhanh chóng lựa ra vài thành trấn thích hợp . "Vừa vặn trong khoảng thời gian này có thể xem từng cái, lựa chọn làm sao cho hợp ý nhất". "Ừ~" Hạ Noãn Ngôn giơ bản đồ lên, càng nghĩ càng vừa lòng, hận thể tìm được chỗ nào non xanh nước biếc ở lại luôn bây giờ "Tư Đồ Tĩnh vẫn là chịu cái bí mật kia sao?". Cũng biết nàng muốn kéo dài tới khi nào. "Nàng kiên trì phải đợi Bạch tôn thu nhận nàng". ". . . . . . có hi vọng sao. . . . . ." Hạ Noãn Ngôn cảm thấy đây là nhiệm vụ hoàn toàn có khả năng. " hi vọng." Gia Cát Mộ Quy cũng hoàn toàn có cái nhìn tốt về Tư Đồ Tĩnh. "Song bí mật này đời chỉ có nàng biết, vì kế hoạch hôm nay, cũng đành thuận theo tự nhiên".
Chương 187: Nàng quên đêm động phòng hoa chúc? (2) "Ừ, may mà Bạch tôn còn cần ngươi chăm sóc, tại cũng có cớ để cho Tư Đồ Tĩnh theo, bằng liền càng phiền phức rồi". Ai. ra Hạ Noãn Ngôn còn có nỗi băn khoăn, "Tiểu Vương Gia ngày hôm qua với ta, sau này muốn cùng Tư Đồ Tĩnh quen biết lẫn nhau". Tiểu Vương Gia cái gì cũng biết, nhưng Tư Đồ Tĩnh biết là biết. Hai tỷ đệ cứ như vậy ai quen biết nhau, ngay cả cũng chưa câu nào. "Tiểu Nhiên muốn quen biết coi như xong" Bởi vì trải qua thời thơ ấu, Gia Cát Mộ Quy có cái nhìn về chuyện kết thân rất lãnh đạm, "Tư Đồ Tĩnh cũng coi Tiểu Nhiên là đệ đệ, cho dù tỷ đệ quen biết lẫn nhau, Tiểu Nhiên cũng cảm nhận được cái gì là tình thân". "Cũng tốt, dù sao có chúng ta ở đây, tiểu bằng hữu cũng có độc." "Nhưng dù sao chúng ta cũng là người lớn." "Hả?" Có ý gì? "Tiểu Nhiên rất thích trẻ con". "Biết, cũng rất thích bé con". ra bé con chỉ có cái khuôn mặt nhắn đáng có thể gạt người kia, còn cái khác đâu có giống trẻ con? "Bằng chúng ta sinh bảo bảo ?" ". . . . . ." Đề tài thay đổi quá nhanh rồi. . . . . . "Noãn Ngôn", Gia Cát Mộ Quy cười nhìn nàng, "Nàng quên chuyện gì phải ?" "Cái gì?" "Ngày hôm qua đáng lẽ là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta". "......... Nhưng nghi thức gián đoạn rồi mà". "Nàng phải ghét nhất quy củ rườm rà này sao?" "Đâu có, ta thích nhất quy củ!" " ?" "Đương nhiên là , ta là người xem trọng quy củ !" Hạ Noãn Ngôn vẻ mặt nghiêm túc, khăng khăng mình là người bảo thủ. Cho nên có đêm động phòng hoa chúc gì hết! biết là nàng càng ngày càng thích Gia Cát Mộ Quy hay là gần đây lúc nào cũng cười, nàng cảm giác càng ngày càng có chiều hướng thích làm bậy. Cho nên nàng cần chút thời gian thích ứng. Nếu ở đêm động phòng hoa chúc. . . . . . Nàng có thể tụ máu não mà ngất xỉu . Gia Cát Mộ Quy nhìn mặt nàng hơi ửng đỏ, đột nhiên tâm tình trở nên tốt mỉm cười. " khi như vậy, vậy tất cả nghe theo nàng, cứ theo quy củ mà đến " Cười này có vấn đề! Hạ Noãn Ngôn trong lòng nổi lên chuông báo động, cảm thấy ổn, "Có ý gì?" Chương 188: Nàng quên đêm động phòng hoa chúc? (3) "Quy củ của Trăng Non quốc, đêm động phòng hoa chúc, là phải qua hết bảy ngày bảy đêm ." Hạ Noãn Ngôn suýt hộc máu, "Gạt người cũng phải có hạn độ thôi! Làm sao có thể có loại quy củ này!" "Nàng cũng biết trẻ con ở Trăng Non quốc quan trọng bao nhiêu, đương nhiên là muốn đảm bảo chút". ". . . . . ." Cho dù đảm bảo cũng cần khoa trương bảy ngày bảy đêm như vậy. ràng là lần đầu tiên .......... Là có thể thụ thai, cùng bảy ngày bảy đêm có quan hệ gì! Hạ Noãn Ngôn nhận định nghiệt trước mắt gạt người, "Ta mắc mưu ." "Ta ." Gia Cát Mộ Quy mặt vô tội cười, " tin nàng hỏi người ta ". ". . . . . ." Làm sao hỏi chứ? Nàng hỏi được mới là lạ! "Noãn Ngôn, tai nàng vẫn thích quy củ sao?" "............. , vui, thích". Nghiến răng. "Vậy hôm nay đền bù đêm động phòng hoa chúc ." "..........Nhưng mà!" Rống xong, Hạ Noãn Ngôn cuối cùng tìm được cớ rồi. đúng. nên là lấy cớ. Lí do này đúng là thỏa đáng, cũng là vấn đề bọn họ thể lo lắng . "Nam nhân Trăng Non quốc các ngươi phải ...... Khụ, hướng tới chuyện làm cho người ta thụ thai sao? Gần đây quá nhiều chuyện, thích hợp mang thai." Cho nên đêm động phòng hoa chúc của bọn họ chỉ hơi chậm lại thôi. "Ta biết." "Vậy chàng vừa rồi như vậy làm gì?" Hạ Noãn Ngôn lại muốn nghiến răng. "Ta thích nhìn nàng đỏ mặt." Gia Cát Mộ Quy rất tự nhiên. ".......... Chàng có thể tự mình soi gương xem". "Ta đối với nàng đáng ." ". . . . . . Buồn nôn!" Gia Cát Mộ Quy cười lớn ôm lấy nàng, hơi xoay người, đem người đặt ở dưới thân chính mình. "Đêm động phòng hoa chúc chính xác là trễ chút thôi, nhưng chúng ta cũng coi như thành thân, nên dọn tới phòng ngủ chung " Sau đó dùng tư thế tại này ôm nàng? "Ta cự tuyệt!" Hạ Noãn Ngôn lập tức kháng nghị, giãy dụa nghĩ muốn đem người đẩy ra. "Noãn Ngôn, yên nào". Ngược lại khẽ hít vào ngụm khí lạnh, Gia Cát Mộ Quy bị khàn tiếng, ánh mắt mờ mịt. ". . . . . ." Hạ Noãn Ngôn yên lặng quay đầu, nàng cái gì cũng biết, nàng phải cố ý . . . .
Chương 189: Nàng quên đêm động phòng hoa chúc? (4) Nhưng là đây cũng quá dễ dàng xúc động a. . . . . . Từ vẻ mặt cũng nhìn ra được nàng nghĩ cái gì, Gia Cát Mộ Quy vừa bực mình vừa buồn cười véo véo mặt nàng "Nàng phải biết rằng bây giờ ta rất dễ dàng xúc động ." ". . . . . . Kỳ ta lập tức có thể tự mình kịp phản ứng, chàng cần như vậy cũng sao". Hạ Noãn Ngôn rưng rưng lệ. là cần phải như vậy a! Nàng biết kinh nghiệm lúc trước cùng nữ nhân thân mật chút cũng có, cho nên rất dễ dàng xúc động. . . . . . Gia Cát Mộ Quy bật cười đem đầu vùi vào gáy nàng, thầm nhắc tới, "Lại để cho ta thấy mặt nàng đỏ, ta vĩnh viễn có cách nào tỉnh táo lại." ". . . . . ." công bằng! Rất công bằng! tại sao bình thường động chút là đỏ mặt thử thách bình tĩnh của nàng! Cảm giác người dưới thân thở hổn hển bất mãn, Gia Cát Mộ Quy cười hỏi nàng, "Bất mãn à?" " có." Sau này tính sổ! Bây giờ là lúc "bình tĩnh", thể gây thêm rắc rối........ Nhưng Gia Cát Mộ Quy càng muốn hỏi cho ràng, Hạ Noãn Ngôn cũng đành ăn ngay . "Đó là nàng khá bình tĩnh". Nghe xong rồi, Gia Cát Mộ Quy thực nghiêm túc bình luận như vậy. ". . . . . . Đa tạ khích lệ." "Đương nhiên cũng có thể là nàng có nghĩ mà mà có gan làm". "........ Vẫn là suy đoán thứ nhất hợp lý chút." "Là dễ nghe chút." ".........Vừa hợp lý lại dễ nghe". "Lời bình thường có dễ nghe". Gia Cát Mộ Quy nhắc nhở nàng nên nhận . "......... Chàng phải là bình tĩnh rồi sao!" " có." Gia Cát Mộ Quy ở người nàng tiếp tục chơi xấu đứng dậy. ". . . . . . Ta rất nhớ lần đầu tiên gặp mặt khi chàng mang bộ dáng băng giá". Hạ Noãn Ngôn muốn cắn khăn tay. "Nhưng ngày đó ta có mặc quần áo." ". . . . . . Là có mặc áo!" "Nàng xem rất đấy". Gia Cát Mộ Quy rất "ngây thơ" đỏ mặt. ". . . . . . Ta muốn từ hôn!" "Từ hôn là chuyện trước khi thành thân". ". . . . . . Ta đây thôi phu!" " được." Điểm ấy hoàn toàn thương lượng, Gia Cát Mộ Quy trực tiếp bắt lấy người nàng, hôn lên cái miệng kháng nghị của nàng. Chương 190: Nàng quên đêm động phòng hoa chúc? (5) Trong chiếc xe ngựa của bọn họ cảnh xuân kiều diễm, Bạch công tử lại lánh nhờ ở trong chiếc xe ngựa khác. Do dự hết lần này tới lần khác, vẫn biến trở về hình người, nhảy xuống xe ngựa, tìm Bạch tôn. "Đại ca." Mở cánh cửa chiếc xe ngựa kia của Bạch tôn, Bạch công tử đợi cho phép, nhảy vào. Bạch tôn cũng ngăn , cúi đầu, vẫn luôn ngắm nghía lệnh bài của gia chủ Bạch gia trong tay. "Đại ca, ta biết vật huynh muốn đều dễ dàng buông ra, nhưng huynh thể làm hại Noãn Ngôn". "Hại?" Bạch tôn chậm rãi ngước mắt lên, rất hiếm mà cũng giải thích câu, "Làm sao có thể". "Nhưng huynh thiếu chút nữa hại bọn họ thể thành thân, nếu phải thái độ Gia Cát Mộ Quy ràng, bọn họ có lẽ chia tay rồi!" Bạch tôn lần này câu nào nữa, vẫn là bộ dáng lãnh đạm xa cách, có ý định gì đó trách mắng đệ đệ. Cho dù là thủ đoạn quang minh. Cho dù là tưởng mở ra bọn họ. Nhưng có nghĩa là có gì ác ý, làm rất nhiều việc, đúng sai đều có, nhưng chưa từng có ý muốn hại nàng. Mặc dù là tại, nàng đem quên sạch, làm sao có thể hại nàng? Thấy lời nào, Bạch công tử nghĩ là nghe lời khuyên, tức giận lại thất vọng phẩy tay áo cái, nhảy xuống xe ngựa về. Bốn chiếc xe ngựa tiếp tục trước, khi sắp đến cái thành trấn đột nhiên bị người ngăn cản. "Làm phiền, cho hỏi người ngồi trong xe là Hạ tiểu thư?" Nam nhân trung niên thân áo lam đứng ở bên ngoài xe ngựa, khách khí hỏi. Bị gọi tên, Hạ Noãn Ngôn tò mò xốc tấm mành mềm mại lên. "Ngài là Hạ tiểu thư?" "Đúng". Nam nhân trung niên khách khí vái chào, "Tiểu đệ họ Triệu, là chưởng quầy của khách sạn Phúc Nguyên, ở đây chào đón Hạ tiểu thư lâu rồi". "Có việc sao?" Triệu chưởng quầy hơi sửng sốt, "Chẳng lẽ phải là nương bao trọn gian khách sạn sao? "Ta hoàn toàn biết có gian khách sạn như vậy". Nàng ra khỏi kinh thành liền chẳng biết đâu là đâu cả. "Này. . . . . ." Người làm ăn, kiếm tiền là quan trọng, danh dự cũng vậy. Nếu thu bạc của người ta, là phải đem cuộc buôn bán làm cho xong. Triệu chưởng quầy cũng quan tâm người trả tiền cho rốt cuộc là ai.
Chương 191: Kẻ đuổi theo thần bí (1) "Có lẽ là cố nhân của Hạ tiểu thư sắp xếp, tới đoạn đường này, chư vị nhất định cũng mệt mỏi, khách điếm chuẩn bị hết thảy xong xuôi, bằng chư vị trước ngủ lại rồi sau " "Muốn trọ ?" Hạ Noãn Ngôn quay đầu hỏi Gia Cát Mộ Quy. Nghĩ ra là ai sắp xếp, cảm thấy có chút kỳ quái. Gia Cát Mộ Quy gật đầu, "Dù sao người kia biết đến hành tung của chúng ta rồi". Được rồi. Hạ Noãn Ngôn lại ló đầu ra, "Triệu chưởng quầy, xin mời dẫn đường ". "Dạ, chư vị mời theo ta". Mục đích đến, mọi người mới phát lần này là nhân vật lớn mời rồi. Vài người họ đối với phong cách cổ có quen thuộc, có ....... hay xuất cung điện, cũng giống như Bạch tôn đạt tới trình độ xoi mói, tới chỗ nào cũng phải đặt mua tòa nhà riêng. tóm lại, bọn họ ai có hiểu biết gì về ngành nghề khách sạn của Trăng Non quốc. Khách sạn Phúc Nguyên là thủ phủ của bốn nước, cũng chính là sản nghiệp của Nghiêm gia ở Đông Lâm quốc. Việc buôn bán của Nghiêm gia từ trước đến nay cũng chỉ qua loa, làm khách sạn cũng ngoại lệ. Bên trong mỗi chi nhánh của bốn nước đều là mời người có chuyên môn thiết kế qua, vừa vào nhà trọ, có thể thấy được khắp nơi đường nét thiết kế độc đáo, ngay cả cái chén cái khay bát đĩa cũng đều phải vật thường. Tiền thuê khách sạn này chắc chắn rẻ, nhất là bao trọn cả gian khách sạn, đúng là rất nhiều bạc. "Trữ vương sắp xếp hả?" Bạch công tử ở bên mở miệng hỏi. Hạ Noãn Ngôn le lưỡi, "Trữ vương nhất định hận chết chúng ta, nếu như là Trữ vương sắp xếp, ta cảm thấy thay chúng ta bao tiếp theo tòa tiểu khách sạn đó". "Đó là cái gì? " Bạch công tử lâu lắm quay về phong cách cổ, nhất thời kịp phản ứng. ".......... Nam kỹ quán" ". . . . . . Quả giống chuyện Trữ vương làm". Bạch công tử chọn phòng. Chuyến ra ngoài này của bọn họ ....... Quá mức chói mắt rồi. Gia Cát Mộ Quy tất nhiên là cần phải , nếu như đem mặt lộ ra ở đường , nhất định dẫn đến chuyện xảy ra xung đột bạo lực. Bạch tôn đấy, tuy rằng mang theo mặt nạ biết là đẹp hay xấu, nhưng đôi mắt lạnh lùng dọa người kia mà liếc nhìn ai cái, có thể dọa đến dân chúng lương thiện sợ hãi.......... Bạch công tử là mỹ thiếu niên làm cho người ưa thích, ngay cả Tiểu Vương Gia cùng bé con cũng là viên ngọc được chạm trổ xinh đẹp đến kinh ngạc. Chương 192: Kẻ đuổi theo thần bí (2) Mấy người bọn họ đúng là thích hợp để lộ mặt ra........ Ở đường cũng rồi, khi xuống xe, phải mang theo mũ che mặt, đem cả khuôn mặt đều che lại, ngay cả ánh mắt cũng cho lộ ra ngoài. Tư Đồ Tĩnh vốn có thói quen mang mũ che mặt, cho nên đám người lớn như vậy, mà chỉ có Hạ Noãn Ngôn đem mặt để lộ ra ngoài. Thấy bọn họ ra khỏi xe ngựa, chưởng quầy bị sững sờ. Thấy qua mang mũ che mặt rồi, nhưng còn chưa có thấy qua nam nhân dùng cái khăn dày che mặt như vậy! Dù là chưởng quầy được huấn luyện nghiêm chỉnh, khóe miệng cũng khỏi mím chút. Đây là đoàn khách nào a? Hạ Noãn Ngôn xấu hổ ho tiếng, cùng chưởng quầy chào tiếng, rồi vào chọn phòng trách chưởng quầy khiếp sợ như vậy. Chính nàng quay đầu nhìn lại, cũng cảm thấy bọn người bịt mặt này là cái tổ chức tà giáo nguy hiểm gì du lịch đến đây........ Hạ Noãn Ngôn chọn trước gian phòng, Bạch công tử liền cẩn thận kiểm tra trong phòng. "Noãn Ngôn, có thể nào là người nọ đánh lén ngươi sắp xếp gian khách sạn này ?" " thể nào, giống tác phong của người nọ". Người nọ tổng cộng liền xuất ba lần, xem nàng là mục tiêu duy nhất để giết. Về phần thói quen của người nọ, chính là tránh ở chỗ tối, đột nhiên từ đâu đó xông ra. Hết sức đơn giản dứt khoát. "Nhưng ngươi cũng biết những người khác, Triệu chưởng quầy , tìm người là Hạ tiểu thư." "Chưa chắc". Gia Cát Mộ Quy ở bên mở miệng, "Những người chúng ta, đều vừa nghe là có thể nhận ra thân phận". Gia Cát là cái họ, trong bốn nước lại chỉ có gia đình họ Bạch, cần đoán cũng biết bọn họ là ai. Họ của Tiểu Vương Gia cũng phải là duy nhất, nhưng vẫn là tiểu bằng hữu, cũng thể gọi tên muốn tiếp đãi . "Đó là lão bằng hữu của các ngươi à?" Hạ Noãn Ngôn tò mò nhìn về phía những người khác. Gia Cát Mộ Quy có lão bằng hữu, hai vị tiểu bằng hữu cần đến, Tư Đồ Tĩnh cùng bọn họ quen, Bạch tôn ............ Bạch tôn có bằng hữu sao? Nhìn vòng, Hạ Noãn Ngôn cuối cùng đem ánh mắt nhìn đến người Bạch công tử. "Ta ngoài người Linh tộc ra có bằng hữu ở ngoài". Bạch công tử lập tức lắc đầu phủ nhận. Nhưng những người Linh tộc khác đều chẳng biết đâu, cách khác tại chỉ còn Hạ Noãn Ngôn là bằng hữu duy nhất thôi.
Chương 193: Kẻ đuổi theo thần bí (3) Nhưng mà ........ Nàng còn chưa lên tiếng hỏi, Tiểu Vương Gia mở miệng trước, "Miêu ca ca, có thể nào là người thích ngươi hay nha?" ".......... biết, ta nhớ có người nào thích ta nữa". Nhưng Bạch tôn nhớ ? Tiểu Vương Gia có chút muốn hỏi, nhưng lại thôi, trề môi, . Cái ca ca mang mặt nạ kia ánh mắt quá lạnh lùng! Khách sạn có vấn đề gì, trong phòng có cạm bẫy, trong đồ ăn có hạ độc, tất cả mọi người đều thoải mái ở. Nhưng sau cơm chiều, lại xuất vấn đề. Hạ Noãn Ngôn ngồi ở bên cạnh bàn, mệt mỏi chống cái trán, ánh mắt nhìn chằm chằm cái vật gì đó giữa bàn. "Ai có thể cho ta biết đây là ai đưa . . . . . ." " phải ta!" Bạch công tử cùng Tiểu Vương Gia vội vã phủi sạch liên quan, cùng lên tiếng trả lời. Ngay cả bé con cũng quay lại khinh thường "hừ" tiếng, đối với đồ vật bàn kia khinh bỉ cực kỳ. Hạ Noãn Ngôn từ từ quay đầu, nghi ngờ nhìn về phía Gia Cát Mộ Quy. Gia Cát Mộ Quy nhìn nàng cười, "Nếu như là tặng cho nam nhân, nên tặng hoa". "......... Thế cũng chưa chắc, ta cảm thấy người có thể viết ra những lời này, đưa cái gì ta đều là có thể lý giải được". ra vật bàn cũng có quái lạ, chỉ là đóa hoa Lạc Tuyết mọc riêng ở Trăng Non quốc. Kỳ lạ là cây hoa có buộc cái dây lụa, phía viết "Tặng ngươi đẹp nhất nè"............ Hạ Noãn Ngôn vừa trông thấy lập tức hơi lạnh mình. Nếu như là giữa tình nhân tặng nhau, có lẽ rất lãng mạn. Nhưng để lộ thân phận đưa lại đây như vậy, thấy thế nào cũng giống như làm cái gì biến thái điên cuồng. Gia Cát Mộ Quy lo lắng cây hoa bị người động tay gì đó, vốn là muốn gọi chưởng quầy trực tiếp đem cây hoa vứt rồi. Nhưng khóe miệng chưởng quầy lại run run vừa khẽ lật tay, cho bọn họ nhìn bên khác của dây lụa . Phía viết —— " cần đem ta vứt bỏ, đau lòng". ......... Vì thế đóa hoa này được chưởng quầy đặt tới bàn đây. " ra đóa hoa này phải là đưa cho người Bạch gia". Hạ Noãn Ngôn thầm . "Vì sao?" Bạch công tử từ chối tin rằng người Bạch gia có người mang bom đuổi theo như vậy. "Lạc Tuyết giúp đạt ước nguyện a..... Nhiều hoa như vậy, cố ý tặng Lạc Tuyết, hẳn là có ý này ". Chương 194: Kẻ đuổi theo thần bí (4) "Tuyết rồi cũng qua , mùa hè còn có thể mãi mãi sao?" Bạch công tử tức giận vung tay áo, "Noãn Ngôn, bản công tử nghĩ đây là tặng cho ngươi". Thôi , tưởng chưa từng đến qua đại sao? ". . . . . . Được rồi, đóa hoa này là tặng lầm". Tất cả mọi người mặc kệ rốt cuộc là ai đưa nó, nghỉ ngơi đêm, sáng ngày mai lại tiếp. Cũng mặc kệ bọn họ đến thành trấn nào, đều có người giúp bọn họ sắp xếp ăn ở trước. Hơn nữa kiên trì, mỗi đêm là đóa Lạc Tuyết, cây hoa vẫn như cũ cột dây lụa có viết câu chữ mang bom. "Người nọ là cố ý . . . . . ." Hạ Noãn Ngôn vô tình gục xuống bàn, "Mỗi ngày cố ý mang bom". Mới đầu còn tưởng rằng là có kẻ ngốc nào đuổi theo, giờ nàng nghĩ như vậy nữa. "Noãn Ngôn, ta thực cảm thấy hoa này là tặng cho ngươi đó". Giọng của Bạch công tử rất nghiêm túc, giống như đùa. Nghe vậy, Gia Cát Mộ Quy hơi chau mày, bắt đầu cảm thấy hứng thú với cuộc chuyện này. "Sao là ta?" "Vừa tặng hoa, vừa dọc đường cẩn thận sắp xếp chỗ ăn ở như vậy, cái này nhìn thế nào cũng giống như theo đuổi nữ nhân". "Có sao?" Hạ Noãn Ngôn cũng nam nhân cổ đại theo đuổi như thế nào, bắt đầu mơ hồ. "Nhưng người ta quen biết đều ở đây mà". Còn có ai theo đuổi nàng chứ? Hơn nữa có Gia Cát Mộ Quy ở đây, ai theo đuổi công khai như vậy? Nàng thấy rằng Bạch công tử đoán có gì đáng tin. "Thân phận Linh tộc của ngươi công khai rồi, trong bốn nước, có rất nhiều người muốn lấy người Linh tộc về nhà ". Bạch công tử dừng chút, "Nhưng ngược lại ta cảm thấy người này là người của Nghiêm gia". "Nghiêm gia?" "Thủ phủ bốn nước, Nghiêm gia Đông Lâm quốc, dọc đường chúng ta ăn nhờ tửu lâu, trọ ở khách sạn, đều là sản nghiệp của Nghiêm gia đó". Cho nên người đáng nghi thứ nhất đương nhiên là Nghiêm gia. ". . . . . . Ta cảm thấy có nghe qua nhà này rồi phải?" Gia Cát Mộ Quy dùng ánh mắt liếc nhìn bé con, nhắc nhở nàng. "A. . . . . . Nghĩ ra rồi!" Là phụ thân của Trữ vương phi vốn muốn đem nàng gả cho nhà kia, là đương gia Đại công tử Nghiêm gia biến thái ngông cuồng kia! Hạ Noãn Ngôn hơi run run, " phải đâu. . . . . ."