Nương Tử, Vi Phu Chịu Thua Rồi - Thẩm Du (Update C 265) - Tuyển editor

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bánh Bao

      Bánh Bao Well-Known Member

      Bài viết:
      328
      Được thích:
      5,018
      :012: cuối cùng có chương mới :th_18::th_18::th_83::th_83::th_59:
      cỏ tranh thích bài này.

    2. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 105: Mối tình đầu của nàng! (1)

      "Vậy à ......"

      "Ngươi nếu muốn cứu Thẩm Hoài Nhiên, chỉ có đem giữ bên người, làm như ngươi muốn nạp ".

      ". . . . . ."

      "Nạp" được sao?

      Rồi được cái gì thích mê kia.

      " phải người trong nước Trăng Non, hơn nữa thân phận lại là Vương gia, ta thể để ở lại trong cung."

      "Có thể được mà," Gia Cát Mộ Quy ở bên mở miệng, "Chuyện này cứ giao cho ta an bài."

      " ổn đâu". Dù sao kia cũng là Vương gia nước láng giềng.

      Hạ Noãn Ngôn lo lắng là vì giúp nàng nên mới nhượng bộ.

      "Ta có chừng mực mà". dắt tay nàng, cười cười trấn an.

      Bạch công tử bay tới làm hỏng bầu khí, đến gần nhìn chằm chằm hai người họ.

      "Ngươi nhìn cái gì?". Hạ Noãn Ngôn mệt mỏi hỏi .

      "Ta biết ngươi mấy trăm năm, vậy mà lần đầu tiên mới nhìn thấy ngươi đỏ mặt".

      ". . . . . . Cái gì?"

      "Lỗ tai ngươi có vấn đề à? Ta còn tưởng ngươi chỉ là mất trí nhớ thôi".

      Bạch công tử hay giỡn, mà là nghiêm túc hỏi, còn vội vàng kéo lỗ tai của nàng xem.

      ". . . . . .Ta nghe tốt lắm, nhưng ngươi mới vừa biết ta mấy trăm năm rồi là sao?"

      "Chẳng lẽ hơn ngàn năm rồi?"

      ". . . . . . Ta muốn hỏi là ta lớn bao nhiêu rồi.........."

      " có đếm qua, dù sao đối với ngươi tuổi quan trọng".

      ".........Sao quan trọng chứ?"

      "Ta quên ngươi cái gì cũng nhớ rồi !"

      Bạch công tử vỗ ót, giải thích lại lần nữa, "Người Linh tộc các ngươi là có thể trường sinh bất lão, ta biết ngươi lâu, ngươi chính là như bây giờ rồi."

      ". . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn yên lặng sờ sờ mặt mình.

      Quả nhiên phải người địa cầu. . . . . .

      "Trước đây nàng thế nào?". Gia Cát Mộ Quy hơi tò mò.

      "Bọn họ cùng người thường vừa mới sinh ra khác nhau, đến khi có mối tình đầu, gặp được người trong lòng thứ nhất, dung mạo vẫn như thế thay đổi".

      "Thế nếu có người sớm làm sao. . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn cảm thấy làm người Linh tộc quá nguy hiểm rồi.

      Nàng nhớ khi còn ở nhà trẻ có tiểu bằng hữu thích người khác, chẳng lẽ cả đời giữ mãi bộ dáng tuổi học trước sao?

      "Vậy chỉ có thể coi là may rồi".

      Chương 106: Mối tình đầu của nàng! (2)

      Gia Cát Mộ Quy lại hoàn toàn giống như nghe được trọng điểm, "Mối tình đầu?"

      cười cười, "Người thứ nhất trong lòng nàng là ai? Bây giờ còn sống ?"

      ". . . . . ."

      Trăm ngàn lần đừng là còn sống nha!

      "Ngươi cần hay dám để cho ta ."

      Bạch công tử thoải mái đem suy nghĩ trong lòng nàng ra, "Ta cũng mất chút trí nhớ, tại nghĩ ra người trong lòng ngươi là ai rồi."

      Dừng chút, lại hơi do dự , "Nhưng ta nhớ láng máng, phải người thường, tại hẳn là còn sống."

      ". . . . . ."

      Thế là ra mất rồi!

      Hạ Noãn Ngôn che đầu.

      Nàng sai rồi, nàng nên tin tưởng tình thương của Bạch công tử!

      " Còn sống ?" Gia Cát Mộ Quy cười đến mức càng nghiệt, "Kia có cơ hội nhất định phải tìm hiểu chút."

      Bạch công tử dùng móng vuốt đẩy đẩy Hạ Noãn Ngôn, "Ngươi phát ra chưa? hình như là cái thùng dấm chua siêu cấp"

      ". . . . . ."

      Cám ơn nhắc nhở, nhưng nàng sớm thấy rồi!

      Ô, thực ra nàng cũng có chút tò mò n năm trước, người thứ nhất trong lòng nàng thế nào.

      Trong lòng vừa toát ra ý nghĩ này, nàng cảm thấy nguy rồi.

      Quả nhiên, Bạch công tử vỗ vỗ cánh, thoải mái , " ngoài dự đoán, chừng so với Gia Cát Mộ Quy còn tốt hơn, ngươi chính là còn có thể thích cái ban đầu kia".

      "....... vào đề chính !"

      Hạ Noãn Ngôn khóc ra nước mắt, che mặt muốn nhìn vẻ nghiệt mặt người bên cạnh kia.

      Bạch công tử cũng cảm thấy chính mình gây họa.

      Đáng lẽ, thân là người Linh tộc tôn quý nhất, còn cần sợ ai?

      . . . . . . Nhưng chủ nhân bây giờ hoàn toàn hợp phong cách người Linh tộc.

      Nghĩ vậy, Bạch công tử cũng buồn bã rồi

      "Người Linh tộc các ngươi cứ cách trăm năm đều phải quay về Linh đảo hội họp lần, hơn nữa gia quy cho phép dẫn lên đảo, cho dù là người Bạch gia chúng ta cũng được lên".

      "Hơn chín mươi năm trước, lại là lần hội họp, ta vốn là ham chơi, làm thuyền tưởng tới gần Linh đảo, xem xem các ngươi rốt cuộc là làm cái gì, sau đó. . . . . ."

      "Sau đó thế nào?"

      "Sau đó ta cũng biết."

      Bạch công tử cúi đầu, "Những người Bạch gia khác tìm được ta ta bị trọng thương hôn mê, ta mất phần trí nhớ, khi đó cánh cũng còn".
      Last edited: 15/5/15
      Neavah Redneval, tú cầu, Mizuki2 others thích bài này.

    3. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 107: Mối tình đầu của nàng! (3)

      "Hơn nữa Linh đảo cũng bị người ta phá hủy, tất cả người Linh tộc đều biến mất thấy, có ai biết lúc ấy xảy ra chuyện gì, sau đó ta lúc nào cũng tìm kiếm ngươi ở mọi thời ".

      Bạch công tử xong mặt nhăn lại, "Người Bạch gia chúng ta có thể cảm ứng được hơi thở của chủ nhân, nhưng biết là ai động tay động chân ở người ngươi, nhiều năm như vậy ta cũng tìm được ngươi, nếu phải trước đây ngươi liên tục dùng pháp thuật hai lần, ta còn biết phải tìm bao lâu".

      "Pháp thuật?"

      Hạ Noãn Ngôn sửng sốt chút, "Ngươi đại lúc thời gian ngừng lại, ta bỗng nhiên từ lầu 25 chạy đến lầu 32, là pháp thuật sao?"

      "Nếu ngươi cho là vì sao?"

      "......... Thế là bởi vì ta?"

      "Đương nhiên!"

      Hạ Noãn Ngôn nhớ tới ở miếu thần lần đó, Trữ vương có qua.

      "Ta đây biết pháp thuật gì?

      "Rất nhiều, thời gian lâu lắm rồi, ta nhớ ".

      Bạch công tử rất nể tình tiếp tục , "Nhưng bây giờ ngươi đều có, nên hỏi ta vì sao, ta cũng biết."

      ". . . . . ."

      Gia Cát Mộ Quy ở bên mở miệng, " vậy, bây giờ thể để cho người khác biết nàng là người Linh tộc"

      "Vô ích, nàng bị đánh lén hai lần, có kẻ biết nàng trở lại."

      Gia Cát Mộ Quy lắc đầu, "Người nọ có võ công tệ, nhưng so sánh vẫn còn thua ta, lấy năng lực của , hoàn toàn thể nào ngăn cuộc hội họp ở Linh đảo của người Linh tộc".

      Tuy rằng bình thường đến bây giờ cũng chưa từng gặp qua người Linh tộc, cũng theo như lời Bạch công tử, năng lực của người Linh tộc nên vượt xa cao thủ võ công bình thường mới đúng.

      "Có lẽ người nọ chính là được chủ mưu phía sau phái ra".

      "Bốn nước ai cũng biết trình độ võ công của ta".

      Gia Cát Mộ Quy nhìn Bạch công tử, "Nếu luận võ công, ta mạnh hơn ngươi, lần đầu đánh lén cũng thành công, ở trước mặt ta tiếp tục động thủ lần thứ hai".

      "Ngươi ngoài cái người năm đó hủy diệt Linh đảo, còn có kẻ gây bất lợi cho Linh tộc sao?"

      "Đúng vậy."

      "Ta hiểu rồi".

      Bạch công tử ở quay vòng vòng, lại biến trở về bộ dáng Mỹ Thiếu Niên .

      Chương 108: Mối tình đầu của nàng ! (4)

      hơi cảm thấy được tự nhiên nhìn ngắm chính mình trong kính, "Người nọ đánh lén chỉ là nhân vật , nếu làm cho kẻ chủ mưu năm đó biết có người Linh tộc trở lại, vậy gay go rồi".

      Tia sáng trắng chợt lóe, lại lại biến trở về dạng mèo, hơn nữa thu lại trong khác gì con chim sẻ bình thường.

      "Ta ra mặt, cùng lời đồn trong miếu thần cái cây này bỗng nhiên biến thành cây con là ta ra tay, trước đem lời đồn đãi áp chế ."

      xong vỗ vỗ cánh, làm bộ muốn bay .

      "Chờ chút!"

      Hạ Noãn Ngôn đuổi theo vài bước, đợi cho có người nào mới hỏi , "Ngươi có biết chuyện Gia Cát Mộ Quy trúng độc phải ?"

      "Ngươi muốn giúp giải độc?"

      "Ừ, có cách gì ?"

      "Ta có cách."

      Bạch công tử lắc đầu, "Có lẽ ngươi có thể làm được, nhưng là đợi sau khi ngươi có thể sử dụng pháp thuật mới biết được."

      "Ngươi biết ta lâu như vậy cũng biết sao?"

      "Người Linh tộc các ngươi dùng pháp thuật giống nhau, ngươi lại có khoe ra với ta là biết bao nhiêu, ta làm sao có thể biết."

      "Vậy à ......"

      Hạ Noãn Ngôn có chút lo lắng, " thể học pháp thuật lần nữa sao?"

      " thể, người Linh tộc các ngươi trời sinh liền biết pháp thuật, ta cũng biết sao lại có."

      Bạch công tử xong an ủi vỗ vỗ nàng, "Đừng quên ngươi là người Linh tộc, năm đó chuyện lớn như vậy ngươi còn chưa chết, tại nhất định cũng có thể đem pháp thuật tìm trở về !"

      Có hi vọng đúng . . . . . .

      ——————————————————————————

      Hạ Noãn Ngôn biết, mặc kệ là phòng bị cái kẻ chủ mưu năm đó kia, hay là muốn giúp Gia Cát Mộ Quy giải độc, việc khẩn cấp trước mắt là chính mình bây giờ tìm về tình hình xảy ra tai nạn lúc trước.

      Nhưng mà nên làm như thế nào?

      Cẩn thận ngẫm lại, ở đại trong lúc vô tình hai lần sử dụng pháp thuật, đều là tình huống có vẻ đặc biệt.

      Lần đầu tiên nàng cảm thấy mình nhất định bị xe đánh bay, tám phần là chết rồi.

      Lần thứ hai, nàng cảm thấy chính mình sắp mệt chết được.

      Đều là có liên quan đến "chết" sao?"

      Giờ xem ra, cây cổ thụ trong miếu thần kia cũng nhất định là bị nàng biến ra cây con rồi.

      Ngày đó ra nàng cũng là ở trong lòng nghĩ, nếu xuất ra được cái pháp thuật gì, Trữ vương có thể lấy cớ giết nàng.

      Chẳng qua là cái pháp thuật kia xuất hơi trễ, chậm lại ít thời gian.

    4. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 109: Cứ như vậy biến thành nữ hầu (1)

      Xem ra ra trọng điểm là ở tại .... "chết" này.

      Phải có cảm giác gấp gáp mất còn sao?

      Sống hay chết sống hay chết sống hay chết ..........

      Ở trong sân thong thả bước vô ý thức, Hạ Noãn Ngôn cúi đầu lẩm nhẩm ở trong lòng, cảm xúc nghiêm túc nổi lên.

      Gia Cát Mộ Quy tiến vào, đúng lúc nhìn đến hình dáng này của nàng.

      Kêu nàng vài tiếng cũng thấy đáp lại, cười giữ chặt tay nàng, "Noãn Ngôn?"

      Im lặng.

      Im lặng lâu ........

      Tầm mắt của hai người đều cùng nhìn chằm chằm chỗ, có ai mở miệng, bầu khí hết sức kỳ dị.

      Qua hơn nửa ngày, Hạ Noãn Ngôn lắp bắp , "Là ta hoa mắt sao?"

      " có, cánh tay phải của ta biến thành cánh rồi."

      Vén tay áo lên xác nhận lời của mình, giọng của Gia Cát Mộ Quy vẫn bình tĩnh.

      "........ Ta Ta phải cố ý ."

      Hạ Noãn Ngôn nuốt nuốt nước miếng, "Ta nổi lên cảm xúc, thử sử dụng pháp thuật, chàng lôi kéo ta, cứ như vậy rồi. . . . . ."

      "Đây phải là có tiến bộ sao?"

      "......... Nhưng ta biết làm sao đem tay chàng biến trở về".

      Nàng sợ tùy tiện thay đổi, lại thành ra cái kỳ quái gì đó.

      Như bây giờ ra vẫn còn rất thiên sứ rất đẹp.

      Nhưng là chút giá trị thực dụng cũng đều có. . . . . .

      " có gì, coi như luyện tập ". Gia Cát Mộ Quy cười an ủi nàng, muốn để nàng tự trách.

      "Sao có thể có gì!"

      Hạ Noãn Ngôn biết an ủi mình, tuy rằng dùng quần áo che chút cũng nhìn ra cái gì, nhưng cái này là tay phải này, tay phải dùng được, mỗi ngày phải phiền toái lắm.

      "Thực xin lỗi, sau này chàng ăn cơm thay quần áo gì đó, ta đều giúp chàng ......"

      Nàng cũng chỉ có thể làm thế thôi.

      Gia Cát Mộ Quy vốn là muốn gì, nghe nàng như vậy, ánh mắt chớp chớp, vừa sửa lại miệng, "Được".

      . . . . . . Vì thế Hạ Noãn Ngôn liền trở thành nữ hầu.

      Lúc ban ngày còn tạm.

      Khi ăn cơm Gia Cát Mộ Quy đổi dùng muỗng, chỉ là thỉnh thoảng cần phải có Hạ Noãn Ngôn giúp.

      Như là chuyện lau tay, lau mặt, cũng coi như làm tốt.

      Đến buổi tối, thử thách đến đây.

      Long bào Trăng Non quốc thiết kế thực phức tạp, nếu dựa vào tay trái của Gia Cát Mộ Quy mà cởi, chỉ sợ phải cởi canh giờ.

      Chương 110: Cứ như vậy biến thành nữ hầu (2)

      Hạ Noãn Ngôn đành phải giúp, vừa giúp vừa rối rắm ở trong lòng rồi yên lặng vung tay gãi.

      Động tác chậm quá , có vẻ như nàng cố ý kéo dài thời gian, thực thích động tác cởi quần áo cho này. . . . . .

      Động tác quá nhanh , lại có loại ảo giác nàng rất sốt ruột muốn lột quần áo của .........

      Ôi, đây là điển hình trong lòng nàng có có quỷ!

      Lúc trước nàng đem lột hết, cũng chỉ là hơi xấu hổ, mặt ngay cả đỏ cũng chưa đỏ.

      . . . . . . Khi đó chỉ đem làm bằng hữu.

      tại thân phận thay đổi, liền dễ dàng nghĩ lệch rồi.

      "Nàng cứ mạnh dạn cởi , dù sao nàng cũng đều xem qua rồi".

      Giọng của Gia Cát Mộ Quy ở đỉnh đầu nàng vô cùng bình tĩnh.

      ". . . . . ."

      Khóe miệng hơi run rẩy, Hạ Noãn Ngôn vốn cảm thấy chính mình hiểu sao nghĩ lệch đâu rồi, vừa nghe như vậy, liền hoàn toàn nghĩ lệch luôn ......

      Ngẩng đầu, nhìn đến khuôn mặt đẹp đến nghiệt nhưng là cũng hơi hơi ửng đỏ.

      Nếu bởi vì đỏ mặt, nàng muốn nghĩ là là cố ý.

      Xem ra rất ngây thơ, căn bản biết mình như thế có bao nhiêu dễ dàng làm cho người ta suy nghĩ trong đầu.

      Hạ Noãn Ngôn càng nghĩ càng oán giận, cũng quan tâm nhiều như vậy, dùng tốc độ nhanh nhất đem nửa thân trần của lột xong.

      Hít sâu hơi, vẻ mặt nàng ngay thẳng xoay người sang chỗ khác.

      "Chàng trước tắm rửa , ta ra ngoài cửa chờ, có việc lại gọi ta".

      Nàng muốn làm cái nóng lắng xuống!

      Hơn nữa tốt nhất cần kêu nàng tiến vào!

      Lúc này cảm thấy, thích người khác gần thân thể tật xấu này cũng được tốt lắm a, bằng tại phải có thể tìm người khác giúp rồi sao?

      Cũng đúng, vậy bị người ta biết chuyện nàng lại sử dụng pháp thuật lung tung, lại muốn có tin đồn nàng là người Linh tộc rồi.

      Trời ơi, tóm lại tại nàng nhanh chóng khôi phục lại năng lực sử dụng pháp thuật như Bạch công tử kia !

      Ở ngoài cửa đầy lát, cửa phía sau mở ra.

      Gia Cát Mộ Quy người khoác cái áo ngoài, vạt áo nửa mở, mặt ửng đỏ, "Ta tắm suối nước nóng".

      "Tại sao?"

      "......... Cánh để được vào trong thùng tắm".

      ". . . . . . Được rồi, suối nước nóng".

      Hạ Noãn Ngôn theo vòng quanh phía sau tẩm cung, băng qua con đường mà nàng chưa từng .

      " có suối nước nóng, trước kia sao thấy chàng dùng?"

    5. cỏ tranh

      cỏ tranh Well-Known Member

      Bài viết:
      179
      Được thích:
      1,158
      Chương 111: Nơi ấy là .... suối nước nóng (1)

      Suối nước nóng tiện lợi thoải mái a.

      "Lúc trước tắm suối nước nóng, có lần ta vừa lúc bị độc phát tác, ngâm ở trong đêm có cách nào ra".

      ". . . . . ."

      Vốn là rất đồng cảm với , Hạ Noãn Ngôn đột nhiên hơi cứng nhắc.

      Đúng lúc này, Gia Cát Mộ Quy xoay đầu lại, bí mật câu, "Ta lâu rồi độc có phát ra".

      ". . . . . ."

      "Ngộ nhỡ độc phát, nhớ đem ta ra khỏi đó"

      ". . . . . ."

      Hạ Noãn Ngôn lại nhìn mặt chút, muốn xác nhận kỹ.

      Vẫn đỏ, phải cố ý .

      "Nàng yên tâm, trời tối, bên kia có đốt đèn lồng, nhìn đâu".

      ". . . . . ."

      Thấy mà mò được !

      Bọn họ nghĩ cái gì a. . . . . .

      Đoạn đường rối rắm theo đến suối nước nóng phía sau tẩm cung thực bí mật, Hạ Noãn Ngôn cũng biết có phải hay chính mình dọc đường nghĩ ngợi nhiều lắm, tại nhìn thấy suối nước nóng lại luôn nghĩ đến ít hình ảnh rất trong sáng.

      "Ta chờ chàng ở chỗ này".

      Hạ Noãn Ngôn lui về phía sau vài bước, làm bộ rất bình tĩnh đưa lưng về phía suối nước nóng, ngồi ở ghế đá bên cạnh.

      " ghế đá rất lạnh, nàng lại đây ngồi chút ".

      ". . . . . . sao, ta lạnh."

      Nàng tại rất nóng máu sôi sùng sục, nhưng nàng dường như muốn giả vờ biết vì sao.

      Nàng thực cảm ơn giả vờ trong sáng mà đáng phạm pháp, .

      "Ngồi lâu lạnh".

      Gia Cát Mộ Quy cười tới, đem nàng kéo đến suối nước nóng rồi ngồi xuống bên cạnh tảng đá bằng phẳng lớn.

      ". . . . . ."

      Tuy rằng mặt vẫn đỏ, nhưng thái độ ngươi thản nhiên xem người ta này, ngươi xấu hổ sao!

      Hạ Noãn Ngôn trong lòng mạnh mẽ lên án chính mình.

      xấu hổ, nhưng đối mặt với khuôn mặt như vậy, dáng người như vậy, chuyện hóa sói là rất bình thường rồi !

      Trong lòng có cái giọng gian tà trả lời.

      A. . . . . . Ngươi còn chú ý dáng người của !

      Chính nghĩa giọng che mặt lại.

      liếc liếc, hơn nữa ta cũng hoàn toàn hóa sói, chỉ là máu nóng ở trong lòng sôi trào chút, chưa hóa thân thành nữ sắc lang nhào tới!

      Giọng gian tà năng hùng hồn đầy lý lẽ, đem thẹn thùng trong giọng chính nghĩa đánh bay ra ngoài.

      ". . . . . ."

      là làm cho người ta xấu hổ rồi !

      Nàng vừa phát mình căn bản phải là người có ý chí kiên định gì.

      Chương 112: Nơi ấy là .... suối nước nóng (2)

      Nàng nghi ngờ khoảng cách nàng hoàn toàn hóa sói xa nữa rồi. . . . . .

      Phía sau là tiếng nước, lại có rất nhiều hình ảnh trong sáng xuất .

      Duy nhất làm cho nàng cảm thấy có vẻ vui mừng là, những hình ảnh này đều cần ném đá .....

      Bằng nàng liền muốn trực tiếp đánh cho chính mìn bất tỉnh.

      Càng mạnh mẽ ép chính mình cần nhìn lung tung, trong lòng càng dễ dàng nghĩ loạn, Hạ Noãn Ngôn đơn giản trực tiếp quay đầu, thoải mái liếc mắt xem cái.

      . . . . . . Kết quả nàng vừa đối mặt với khuôn mặt tươi cười của Gia Cát Mộ Quy.

      "Có lời muốn sao?"

      Tuy rằng mặt vẫn là có chút đỏ, giọng lại rất ấm áp, thái độ thực tự nhiên hỏi nàng.

      ". . . . . ."

      Có!

      Ngươi tắm rửa sao cần phải xoay đầu lại tắm!

      có thể cho người ta cơ hội nhìn lén sao!

      Còn có, ai trời tối thấy !

      Nàng xem rồi!

      Cơ bắp thực rắn chắc thực đẹp!

      Nhiều câu như thế, câu có thể ra được.........

      Hạ Noãn Ngôn điềm tĩnh nhìn , "Ta muốn nhắc nhở chàng cẩn thận kẻo cảm lạnh".

      " đâu". Gia Cát Mộ Quy lại mỉm cười.

      ". . . . . . Vậy tốt".

      Nàng cố tỏ ra tự nhiên quay đầu .

      Quả nhiên sau đó lại cười tiếng nữa, lực sát thương quá lớn. . . . . .

      Lại lát sau, nàng chịu được giáo huấn lần trước, quay đầu lại nhìn cái.

      ..... Kết quả nàng lại cùng Gia Cát Mộ Quy ánh mắt lại chạm nhau rồi.

      "Sao vậy?". lại là dùng thái độ thực tự nhiên hỏi nàng.

      ". . . . . ."

      Nhất thời thể nghĩ ra cái cớ được, Hạ Noãn Ngôn dừng chút rồi mới hỏi , "Chàng chút nữa có muốn ăn khuya hay ?"

      " cần."

      Gia Cát Mộ Quy xong nở nụ cười, "Ta còn tưởng rằng nàng muốn hỏi ta có cần giúp hay ".

      ".........Chàng làm sao có thể nghĩ như vậy chứ?"

      Hạ Noãn Ngôn muốn giả bộ nghiêm túc chút, kết quả cẩn thận giọng lại có vẻ dùng thơ ca đọc diễn cảm ......

      Cũng may Gia Cát Mộ Quy hình như chú ý tới, vẫn là cười đáp nàng, "Nhìn vẻ mặt nàng, giống như rất muốn tới đây để giúp đỡ".

      ". . . . . . có, là suối nước nóng sương mù quá nhiều, chàng nhìn lầm rồi."

      Nàng lộ ra vẻ mặt gian tà như vậy rồi sao?

      Xoay người sang chỗ khác, nàng khóc ra nước mắt sờ sờ mặt mình, quyết định có cái gì cũng thể lại nhìn lén nữa.
      Last edited: 16/5/15

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :