1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, vi phu bị người bắt nạt - Dạ Cát Tường (114 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 39. Kiêu ngạo điêu nô!
      Đám nha hoàn khinh miệt nhìn Nhan Noãn Noãn, nha hoàn tên Thúy Lan thậm chí còn
      biết trời đất, lên tiếng : “Vương phi hôm nay cũng có lòng đến quản giáo
      chúng nô tỳ làm việc, vậy cũng bớt chút tâm tư giáo huấn nha hoàn của chính mình
      !”
      đúng lắm, tiện tỳ này lại dám cả gan trộm bạc của chúng ta, tay chân sạch
      nha!” Nha hoàn tên Cúc Hương ở bên cạnh xen vào.
      nha hoàn tên Xuân Nhi cười nhạo : “Người ta vẫn chủ nào tớ nấy…”
      Xuân Nhi còn chưa kịp hết câu bên má bị tát mạnh cái, nàng ta ngước nhìn
      gương mặt tuyệt mỹ tràn ngập hàn ý của Nhan Noãn Noãn, vẻ đẹp động lòng người mà lại
      như mùa đông khắc nghiệt khiến người ta khiếp đảm.
      “Ngươi hóa ra cũng biết những lời này, vậy ngươi chủ tử như ta nên dạy dỗ hạ nhân
      như thế nào đây?” Nhan Noãn Noãn lạnh lùng hỏi. Lại dám ám chỉ làm việc mờ ám, tay chân
      sạch , lá gan của đám nô tài này cũng lớn , quá mức vô pháp vô thiên.
      Đáy mắt Xuân Nhi lên tia ngoan độc, căm phẫn : “Ngươi dám đánh ta?”
      “Như thế nào? Ta được phép đánh sao? Ngươi là kẻ dưới mà dám xúc phạm người
      , ăn ngông cuồng vũ nhục chủ tử, chỉ bằng mấy tội này thôi cũng đủ để ngươi chịu
      loạn côn đánh chết rồi!”
      “Ngươi bất quá cũng chỉ là phế nhân, có tư cách gì đánh ta chứ? Ngươi…”
      Xuân Nhi vô cùng tức giận, ăn cũng hề cấm kỵ, lời còn chưa dứt hứng trọn
      cái tát trời giáng khác của Nhan Noãn Noãn.
      Hạ nhân trong Hiền vương phủ vốn nhiều, những kẻ này ỷ vào chuyện Long Trác Việt
      ngốc tử mà hoành hành ngang ngược, lại thêm có Lưu Quang Lâm dung túng nên
      ngày càng trở nên kiêu ngạo, ương ngạnh, ngay cả Long Trác Việt cũng bị bọn họ khi dễ
      chửi rủa nên bọn họ đương nhiên cũng để Nhan Noãn Noãn vào mắt.
      Xuân Nhi ăn hai cái tát của Nhan Noãn Noãn, lửa giận trong mắt phút chốc bùng lên, mắt
      trừng lớn nhìn Nhan Noãn Noãn, trong lòng khó chịu muốn tìm chỗ phát tiết. Cũng
      biết có phải do giận quá mất khôn mà nàng ta đột nhiên giơ cao tay.
      tiếng ‘ba’ thanh thúy cùng tiếng ‘binh’ khác lạ đồng thời vang lên, Nhan Noãn Noãn
      có chút ngạc nhiên nhìn Nhan Song Song đứng chắn trước mặt mình, mắt đẹp khẽ chuyển,
      nhanh chóng lấy lại vẻ bình thản.
      Nàng phải là thấy hành động của Xuân Nhi, nàng ta tuy có võ công, nàng đánh
      lại nhưng cũng thừa sức né tránh. Chỉ là thân người vừa chuyển thấy bóng
      người thoáng qua, giống hệt như ngày trước Long Trác Việt thay nàng đỡ tát của Nhan
      Hướng Thái, Nhan Noãn Noãn theo bản năng nghĩ là Long Trác Việt nên nhanh chóng phản
      ứng lại kéo ra.
      Bất quá nàng tuy nhanh nhưng cũng bằng tốc độ của Xuân Nhi.
      “Oa ô ô ô… Noãn Noãn làm người ta té rồi, Noãn Noãn mau thổi thổi a, người ta đau quá
      , rất đau nha… oa oa oa, đau chết người ta rồi…” trong lúc Nhan Noãn Noãn còn
      kinh ngạc bên cạnh vang lên tiếng Long Trác Việt kêu khóc.
      Nhan Noãn Noãn đưa mắt nhìn qua thấy Long Trác Việt chật vật ngã ngồi đất.
      Cẩn thận suy nghĩ lại, Nhan Noãn Noãn cũng đoán được đại khái là Long Trác Việt cũng có
      ý muốn giúp nàng cản tát kia của Xuân Nhi, chỉ là cũng ngờ được Nhan Song
      Song đột nhiên đứng dậy chắn trước nàng, Long Trác Việt lại bị nàng lôi kéo nên ngã lăn
      đất.
      Đám nha hoàn đứng cạnh Xuân Nhi thấy Nhan Noãn Noãn bị thương cúi đầu, đáy
      mắt lên tia thất vọng, tuyệt nhiên có kẻ nào cảm thấy sợ hãi vì hành động hạ
      nhân đánh chủ tử kia cả.
      Hàn ý mặt Nhan Noãn Noãn càng lúc càng lạnh.
      “Song Song, phế hai tay nàng ta !” từng chữ lạnh đến thấu xương khiến cho đám nha
      hoàn khỏi rùng mình kinh hãi.
      Nhan Song Song nhíu mày quay đầu nhìn Nhan Noãn Noãn, ngập ngừng : “Vương phi, nô
      tỳ…” trước giờ đều là người khác khi dễ nàng, bảo nàng phế hai tay Xuân Nhi nàng làm
      nổi.
      “Phế !” Nhan Noãn Noãn lạnh lùng , đôi mắt đẹp phóng ra hàn ý, dám động thủ đánh
      nàng sao? Nha hoàn Hiền vương phủ nàng quả thực là chán sống rồi!
      “Ngươi là nha hoàn hồi môn của ta, muốn đánh muốn chửi cũng chỉ mình ta có
      quyền đó.”
      Nhan Song Song kinh ngạc nhìn Nhan Noãn Noãn lúc lâu mới có thể hiểu được ý trong
      câu của nàng, ánh mắt sắc như dao nhìn qua Xuân Nhi.
      Xuân Nhi chịu thua kém, trừng mắt nhìn lại Nhan Song Song, cả giận : “Chỉ bằng
      ngươi mà cũng…. Aaaaa…” nàng ta còn chưa hết câu đau đớn hét lên.
      Đám nha hoàn trừng mắt, vẻ thể tin nhìn Nhan Song Song nhu nhược mọi khi phút
      chốc biến thành Tu La với dáng vẻ tàn nhẫn, khí thế bức người khiến đám người nội lực
      thường thường thuần phục trong kinh hãi.
      “Ngươi… ngươi…” Cúc Hương đưa tay chỉ chỉ Nhan Song Song rồi lại chỉ chỉ hai cánh tay
      gãy lìa của Xuân Nhi, hoảng sợ thốt nên lời.
      Nhan Noãn Noãn nhìn Xuân Nhi đất thống khổ kêu rên rồi lại đảo mắt nhìn qua đám nha
      hoàn kia, thản nhiên : “Đem các nàng nhốt lại chờ ta nghĩ xem nên xử trí đám nô tỳ
      biết tôn ti trật tự này như thế nào .”
      Đám nha hoàn kia nghe vậy, đưa mắt nhìn nhau rồi nhất loạt quì xuống, dập đầu nhận sai:
      “Vương phi tha tội, nô tỳ biết sai rồi!”
      “Vương phi bớt giận, Vương phi bớt giận, nô tỳ lỡ lời, xin Vương phi bớt giận…”
      Các nàng có lẽ sợ Nhan Noãn Noãn nhưng lại dám xem thường Nhan
      Song Song. Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, đám nha hoàn trong lòng hẹn mà
      gặp, kẻ nào cũng nghĩ chờ qua được cửa này rồi tìm Lưu tổng quản bàn bạc sau.
      Đám nha hoàn dập đầu nhận sai vô cùng thành khẩn, chỉ là Nhan Noãn Noãn nàng dù sao
      cũng từng là mật thám, mấy cái trò giả dạng này sao có thể khiến nàng mềm lòng được?
      Khóe miệng nhếch lên đầy châm biếm, Nhan Noãn Noãn nhìn Nhan Song Song : “Làm ,
      kẻ nào dám phản kháng cần nương tay!”
      Đột nhiên váy Nhan Noãn Noãn bị người ta lôi kéo, nàng cúi đầu nhìn thấy Long Trác
      Việt hai mắt rưng rưng, cắn cắn môi vô cùng đáng thương nhìn nàng, đôi mắt đẹp ý lên
      án. Nhan Noãn Noãn khó hiểu, ân, nàng khi nào chọc tới rồi?
      “Noãn Noãn, người ta té rất đau, nàng vì sao để ý tới người ta?” Long Trác Việt thấy
      Nhan Noãn Noãn cuối cùng cũng chú ý tới mình oán giận , mắt đẹp ngập nước lấp
      lánh nhìn nàng.
      “Việt Việt, đừng làm loạn, ta có việc a!” Nhan Noãn Noãn giọng an ủi.
      Nhan Noãn Noãn ngờ được Long Trác Việt vừa nghe vậy liền nhào tới ôm chặt lấy
      đùi nàng, bát nháo kêu lên: “ muốn, muốn, muốn a… Noãn Noãn
      cần làm việc, làm việc cũng thể để ý đến người ta, người ta thương tâm a,
      Noãn Noãn… Noãn Noãn… Noãn Noãn…”
      Thanh trong như tiếng suối chảy ngừng gọi tên Nhan Noãn Noãn khiến cho nàng
      phút chốc cảm thấy ngọt ngào, nhìn Long Trác Việt như tiểu hài tử ôm lấy đùi nàng làm
      nũng mà khỏi mềm lòng.
      “Việt Việt, Thiên Minh đâu rồi?”
      Long Trác Việt ngẩn người trong giây lát rồi lại khóc òa lên, khóc đến nỗi Nhan Noãn Noãn
      chịu nổi, đầu đầy hắc tuyến. Nàng gì sai sao?
      Thiên Minh trong nháy mắt xuất trước mặt Nhan Noãn Noãn, ôm quyền : “Vương phi
      tìm thuộc hạ có gì muốn phân phó ạ?”
      Long Trác Việt vừa thấy Thiên Minh xuất , hung hăng trừng mắt nhìn , chính là ánh
      mắt hung hãn kia lại mang theo vài phần đáng , hoàn toàn có lực sát thương:
      “Thiên Minh, người ta muốn nhìn thấy ngươi, ngươi cần phải xuất trước
      mặt Noãn Noãn, ngươi xuất Noãn Noãn đều có quan tâm tới người ta gì cả!!!”
      Trong lòng Long Trác Việt khỏi chán ghét, Thiên Minh đáng ghét mà, Noãn Noãn
      nhớ còn hơn cả nhớ mình nữa.
      Thiên Minh trong lòng khỏi kêu rên, Vương gia, người tại càng ngày càng ghét
      bỏ thuộc hạ nha, thuộc hạ oan uổng mà! ràng là Vương phi gọi thuộc hạ, thuộc hạ
      cũng đâu muốn xuất trước mặt Vương phi chứ!
      đến bây giờ cũng hiểu được vì sao từ ngày Vương gia lấy Vương qua cửa liền
      thèm nhìn tới nữa. Nếu Thiên Minh biết Long Trác Việt là vì mỗi lần xuất
      , Nhan Noãn Noãn đều nhìn chăm chú nên mới muốn xuất
      cảm xúc như thế nào nữa.
      Thiên Minh thấy chủ tử mình chào đón mình, mặt cũng đổi, ôm quyền :
      “Thuộc hạ cáo lui!”
      ^.^

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 40. Bán người!
      “Đứng lại, ai cho ngươi chứ?” Nhan Noãn Noãn thấy Thiên Minh chuẩn bị rời lập tức
      quát bảo dừng lại.
      Thiên Minh nhìn Nhan Noãn Noãn rồi lại nhìn ánh mắt tối tăm của Long Trác Việt, ý tứ
      cần cũng biết, là Vương gia bảo a.
      Nhan Noãn Noãn đưa mắt nhìn vẻ ủy khuất như con chó của Long Trác Việt rồi lại nhìn
      Thiên Minh : “Ngươi hỗ trợ Song Song đem đám người này , sau đó…” Nhan Noãn
      Noãn đến đây liền nhìn Thiên Minh, ngoắc ngoắc ngón tay, ý bảo tới gần hơn.
      Thiên Minh do dự lúc lâu cuối cùng vẫn ngoan ngoãn tới gần nàng, cả người bị ánh nhìn
      như hàng vạn mũi tên của Long Trác Việt đâm xuyên. là thuộc hạ của Vương gia,
      đương nhiên mọi chuyện đều lấy Vương gia làm trọng. Nếu là trước kia đương nhiên
      dám trái lời của Vương gia, nhưng tại còn như xưa nữa rồi, từ lúc
      Vương gia muốn nghe theo lệnh của Vương phi, Thiên Minh liền hiểu được là Vương phi
      ở trong lòng Vương gia địa vị thể xem thường được.
      Về phần địa vị ấy quan trọng cỡ nào biết, bất quá cảm thấy hậu quả của
      việc nghe lệnh Vương phi so với nghe tốt hơn nhiều.
      Ánh mắt uy hiếp của Long Trác Việt khiến cho Thiên Minh run sợ, ngay tại thời điểm
      sắp chịu nổi nữa rồi Nhan Noãn Noãn rốt cuộc cũng lui về phía sau. Thiên Minh
      như trút được gánh nặng, nhìn Nhan Noãn Noãn ôm quyền, cúi đầu : “Thuộc hạ tuân
      lệnh!”
      “Noãn Noãn, nàng cùng Thiên Minh chuyện gì a, ta cũng muốn nghe nữa!” Long Trác
      Việt cam chịu bị bỏ tơi, ôm chặt lấy đùi Nhan Noãn Noãn nũng nịu hỏi.
      Nhan Noãn Noãn vẫy tay ra hiệu cho Thiên Minh cùng Nhan Song Song lui xuống rồi ngồi
      xổm xuống trước mặt Long Trác Việt : “Ngươi đứng dậy trước , lát nữa biết ngay
      thôi!”
      Long Trác Việt chịu, duỗi chân làm nũng: “ chịu, chịu… người ta tại
      muốn nghe, nàng cho Thiên Minh mà cho người ta, Noãn Noãn bất công,
      Thiên Minh thối, Thiên Minh hư, người ta chán ghét Thiên Minh!”
      Thiên Minh ở phía xa đột nhiên cảm thấy ớn lạnh toàn thân, cả người nổi đầy da gà, bất
      quá vẻ mặt như băng sơn trước sau hề thay đổi.
      Nhan Noãn Noãn khóe miệng khẽ giật, quyết định thèm để ý tới Long Trác Việt
      làm mình làm mẩy đất mà xoay người rời , chỉ là chân lại bị đôi cánh tay cứng
      như gọng kìm ôm lấy, làm thế nào cũng rút ra được.
      “Ngươi buông tay ra!”
      buông!”
      buông sao?”
      buông, buông, Noãn Noãn cho người ta, người ta chết cũng
      buông!” thái độ cương quyết của Long Trác Việt khiến Nhan Noãn Noãn nhất thời đau đầu
      thôi, hai tay khoanh trước ngực, vui : “Nếu ngươi còn buông ra ta
      thèm để ý đến ngươi nữa, về sau cơm ngày ba bữa ngươi cũng tự lo !”
      Long Trác Việt nghe vậy khỏi cả kinh, đôi mắt đẹp mang theo khẩn trương cùng sợ
      hãi, lực đạo càng mạnh hơn, vừa la vừa khóc : “Oa ô ô ô, muốn, muốn…
      Noãn Noãn được để ý tới người ta, Noãn Noãn phải nấu cơm cho người ta,
      Noãn Noãn phải để ý đến người ta… ô ô ô…”
      Thanh Long Trác Việt bi thiết, nước mắt lưng tròng, bộ dáng hệt như chó bị chủ
      nhân bỏ rơi khiến cho Nhan Noãn Noãn phút chốc cảm thấy tội lỗi.
      “Noãn Noãn, Noãn Noãn, nàng phải để ý đến người ta, người ta ngoan mà, rất
      ngoan…” Long Trác Việt chôn mặt vào váy Nhan Noãn Noãn, dùng sức cọ cọ rồi tiếp tục
      khóc toáng lên.
      Nhan Noãn Noãn đầu ba đường hắc tuyến, để tránh cho quần áo mình tiếp tục
      bị người giày xéo, vội vàng lên tiếng: “Ta để ý đến ngươi là được chứ gì, mau đứng lên ,
      ta muốn tìm Lưu tổng quản, ngươi nếu còn đứng lên ta để ý
      đến ngươi nữa!”
      Nghe được trong giọng nhàng của Nhan Noãn Noãn có mang theo ngữ điệu uy hiếp,
      Long Trác Việt vội thu lại nước mắt, nhanh chóng đứng dậy, mở to đôi mắt đẹp nhìn Nhan
      Noãn Noãn hỏi: “Noãn Noãn, chúng ta tìm Lưu tổng quản làm gì a? Nàng còn chưa cho
      ta nghe nàng với Thiên Minh những gì a!”
      Nhan Noãn Noãn đưa mắt liếc cái : “Tìm Lưu tổng quản rồi biết!”
      Trong tiền sảnh, Lưu tổng quản mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn hỏi: “Vương phi, người
      muốn khế ước bán thân của đám nha hoàn kia dùng vào việc gì ạ?”
      “Nô tỳ cậy thế khi dễ chủ tử, nếu là Lưu tổng quản, Lưu tổng quản giữ lại dùng sao?
      Hôm nay các nàng dám cả gan làm loạn quả thực là phụ lòng dạy dỗ của Lưu tổng quản rồi,
      nếu phải ta biết Lưu tổng quản đối với Vương phủ tận tâm tận lực ta còn nghĩ các
      nàng chính là do tổng quản dung túng làm càn, khi dễ chủ tử là ta nữa kìa.”
      Nhan Noãn Noãn chút sợ hãi , đôi mắt đẹp bình tĩnh nhìn Lưu Quang Lâm, ánh
      nhìn động lòng người.
      Lưu Quang Lâm thần trí mơ hồ, hiểu ý nàng : “Nô tài dám, đúng như lời
      Vương phi , nô tài là tận tâm làm tròn trách nhiệm với Vương phủ, đối với Vương gia
      cùng Vương càng dám hai lòng, càng thể có việc dung túng hạ nhân bất kính
      với Vương phi!”
      Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch môi cười nhạt : “Ta cũng nghĩ vậy, Lưu tổng quản là người
      do Vạn công công đề bạt làm quản trong Vương phủ, năng lực tự nhiên phải hơn người,
      đám nha hoàn này kiêu ngạo coi thường chủ tử, Lưu tổng quản để mặc bọn họ ,
      bọn họ lại còn coi mình thành chủ tử, lại dám cả gan bất kính với ta, cần nghĩ cũng
      biết trước kia bọn chúng có bao nhiêu bất kính với Vương gia, biết Lưu tổng quản đối
      với những hành động coi trời bằng vung của bọn chúng có biết hay ?”
      Lời của Nhan Noãn Noãn mang theo ý lấy lòng khiến Lưu Quang Lâm cảm thấy lâng
      lâng, vội xua tay : “Bọn hạ nhân lén lút làm việc, nô tài quả biết. Nô tài thấy
      bọn chúng ngày thường rất qui củ, nào ngờ bọn chúng trước mặt nô tài ra vẻ, sau lưng
      nô tài lại làm càn đến vậy, nô tài thất trách, thể quản giáo hạ nhân nghiêm ngặt, xin
      Vương phi bớt giận!”
      Nhan Noãn Noãn trong lòng khẽ hừ lạnh tiếng, lão hồ li này, nếu ngươi phải là
      người của Thái hậu ngươi chính là kẻ đầu tiên ta đuổi cổ khỏi Vương phủ này.
      “Lưu tổng quản đứng lên , việc này phải lỗi của ngươi, vốn ta cũng nghĩ nếu bọn họ
      làm gì quá phận ta có thể mắt nhắm mắt mở cho qua, chỉ là lần này Xuân Nhi kia
      lại quá kiêu ngạo, cả gan dám đánh cả ta, ta lệnh cho Thiên Minh đưa nàng ta cùng
      những người khác bán vào thanh lâu rồi. Làm nô dịch cũng tốt, làm kỹ nữ cũng chẳng ảnh
      hưởng gì, tom lại ta muốn thấy đám người đó lần nữa!”
      “Nha…” Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời Long Trác Việt ngồi bên cạnh nhịn được lên
      tiếng, “Nguyên lai Noãn Noãn là kêu Thiên Minh bán người nha!”
      Ách, tên ngốc này có cần trắng ra như vậy ? Đám nha hoàn kia đối với nàng khinh
      thường cùng bất kính, lại còn cả gan muốn đánh nàng, nàng đem bọn chúng bán vào thanh
      lâu cũng là chuyện bình thường, như thế nào mà từ miệng ra lại như thể nàng
      làm chuyện đại ác vậy? Xua ý nghĩ trong đầu, Nhan Noãn Noãn quay đầu trừng mắt nhìn
      Long Trác Việt quát: “Câm miệng!”
      “Nha!” Long Trác Việt bị Nhan Noãn Noãn thị uy vội lấy hai tay bịt miệng, đôi mắt đẹp
      khẽ chớp.
      “Vương phi, chuyện này…” Lưu Quang Lâm đột nhiên lộ vẻ khó xử, do dự mở miệng mà
      biết nên thế nào.
      Khó xử sao? Nhan Noãn Noãn đương nhiên cũng cho rằng Lưu Quang Lâm thiện tâm
      muốn giữ lại đám nha hoàn kia.
      “Lưu tổng quản muốn lấy khế ước bán thân của đám nha hoàn đó ra sao? Vương
      phủ chúng ta bé, nuôi nhiều người như vậy chắc chắn rất tốn kém, Lưu tổng quản sao
      nhân cơ hội này đuổi ít nha hoàn , có nha hoàn chúng ta vẫn còn
      vài hạ nhân khác, những chuyện trong phủ chắc cũng làm khó được bọn họ. Về phần
      Vương gia và ta chỉ cần nha hoàn là đủ rồi, cần nuôi đám người rảnh rỗi
      mà lãng phí lương thực.”
      Nhan Noãn Noãn chậm rãi , Lưu Quang Lâm trong lòng thầm tính toán, cảm thấy trong
      phủ nếu bớt vài nha hoàn chẳng phải tiền của nhiều hơn sao? Nếu Vương
      phi cảm thấy nha hoàn cũng đủ rồi làm gì phải suy nghĩ nhiều? Lưu Quang Lâm
      nghĩ như vậy, nét mặt cũng đắc ý thêm vài phần. làm nô tài phải là muốn kiếm
      bạc sao, có cơ hội sao lại từ chối chứ?
      “Vương phi suy nghĩ chu đáo, mọi chuyện xin theo phân phó của Vương phi, chỉ là
      khế ước bán mình của nha hoàn Xuân Nhi kia, nô tài thể đưa ra được, Vương phi
      càng thể bán nàng ta vào thanh lâu.”
      Nhan Noãn Noãn nghe vậy, khó hiểu hỏi lại: “Tại sao?”

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 41. Cái chết của Vân nương!
      Lưu tổng quản xoay người : “Xuân Nhi là nha hoàn do thái hậu nương nương phái
      đến Vương phủ để hầu hạ Vương gia.”
      Lời này của vừa xong, Nhan Noãn Noãn giật mình sửng sốt lúc lâu. Lưu Quang
      Lâm chết tiệt, đây chính là cố tình đào hố chờ nàng nhảy xuống sao? Còn tưởng những
      ngày qua nàng đối đãi với tệ cũng phải có chút khách khí với nàng,
      ngờ lại dám ngầm hãm hại nàng. biết nàng ta là người của Thái hậu, vì sao
      sớm cho nàng biết chứ? tại hai tay Xuân Nhi đều bị nàng phế rồi, Thái hậu
      còn tính sổ với nàng sao? là quá hiểm mà!
      “Những lời này của Lưu tổng quản là sao? Vì sao ta ở trong phủ cũng mấy ngày rồi mà
      chưa từng nghe Lưu tổng quản đề cập tới chuyện này?” Nhan Noãn Noãn cố giọng hỏi.
      “Đó là bởi vì Vương phi có hỏi nô tài!”
      Nhan Noãn Noãn tức đến muốn hộc máu! Nàng cắn chặt răng, hận thể cắn cho tên
      Lưu tổng quản kia mấy cái trút giận, hai bàn tay đẹp gắt gao nắm chặt, cố ra vẻ tươi cười
      : “ như vậy là do ta sơ suất, biết chuyện Xuân Nhi là người của Thái hậu rồi!
      Vậy cứ để Xuân Nhi lưu lại Vương phủ , về phần những người khác, thỉnh Lưu tổng quản
      đưa khế ước của các nàng giao cho Thiên Minh.”
      Đáng chết! Nàng muốn dính tới Thái hậu mà lại vô tình chọc trúng. Thái hậu lão
      bà kia mà biết chuyện nàng đánh người của bà ta còn gây khó dễ mới lạ, nàng
      phải nhanh chóng nghĩ ra đối sách mới được.
      Nhan Noãn Noãn cũng cho rằng khế ước bán thân của Xuân Nhi ở trong tay của
      Lưu Quang Lâm. Nếu Xuân Nhi là người của Thái hậu tất yếu là người trong cung rồi,
      khế ước bán thân cũng thể nào giao cho tổng quản bé như Lưu Quang Lâm
      được.
      Đám nha hoàn nọ đến khi bị đuổi ra khỏi phủ rồi mới hiểu được kết cục của bản thân là do
      Nhan Noãn Noãn định đoạt, sợ tới mức tái mặt, liên tục cầu xin tha thứ, làm gì còn tâm tư
      mà lo lắng chuyện khác, giữ lại mạng sống cùng trong sạch là quan trọng nhất.
      Các nàng tuy chỉ là tỳ nữ nhưng cũng là những nương trong sạch, nếu hôm nay bị bán
      vào thanh lâu đừng tới tự do, trong sạch bấy lâu nay cũng chưa chắc giữ được,
      cuộc sống lúc bấy giờ chắc chắn còn bằng chết nữa.
      Tiếng khóc lóc cầu xin vang vọng cửa trước Vương phủ nhưng Nhan Noãn Noãn vẫn thờ ơ.
      Nếu sợ hãi ngày hôm nay ngày trước ở trong Vương phủ diễu võ dương oai có từng
      nghĩ đến cảm nhận của Long Trác Việt ? Những kẻ trước đây khi dễ Long Trác Việt,
      người nàng cũng bỏ qua.
      Đợi đám nha hoàn bị Thiên Minh dẫn rồi, Nhan Noãn Noãn cầm hai bình dược tới
      phòng Nhan Song Song.
      Cửa sổ gỗ trong phòng Nhan Song Song khép hẳn, Nhan Noãn Noãn đưa mắt nhìn
      vào thấy Nhan Song Song ôm đầu gối ngồi giường, cả mặt vùi vào khe hở
      giữa hai đầu gối, bả vai khẽ rung, vẻ đau thương bao phủ cả người nàng ta.
      Nhan Noãn Noãn nghĩ Nhan Song Song là do bị đám nha hoàn đấm đá mà cảm thấy ủy
      khuất.
      “Cầm lấy, màu trắng là để bôi ngoài da, màu đen là để uống.” Nhan Noãn Noãn đứng trước
      giường Nhan Song Song, đưa hai bình dược trong tay tới trước mặt Nhan Song Song.
      Nàng nghe Long Trác Việt , thuốc này là do Hoàng thượng ban cho , bởi vì
      thường bị người khác khi dễ nên khó tránh khỏi bị thương, Hoàng thượng thấy thường
      xuyên tím bầm liền lấy thuốc trong cung cho . Thuốc do Hoàng thượng ban thưởng
      chắc chắn phải là loại tốt nhất rồi!
      Nhan Song Song chậm rãi ngẩng đầu, mái tóc đen gọn gàng bị đám nha hoàn nọ lôi kéo rối
      tung rối mù, gương mặt vốn xinh đẹp giờ phút này cũng sưng tím, khóe miệng vẫn còn lưu
      lại vết máu, đôi mắt đẹp khóc đến sưng đỏ cả. Nhan Song Song mờ mịt nhìn Nhan Noãn
      Noãn, khẽ cắn môi dưới, bộ dáng vô cùng ủy khuất.
      Nhan Noãn Noãn đặt hai lọ thuốc lên giường, lạnh nhạt : “Ngươi thà ngồi đây khóc lóc
      cũng chịu sửa sang lại bộ dáng chật vật của mình lúc này? Phải biết rằng ngươi có
      khóc hơn nữa cũng vô dụng thôi. Bất quá, cảm ơn ngươi thay ta cản tát kia của
      Xuân Nhi!”
      Nhan Noãn Noãn có chút nghi ngờ cùng khó hiểu, nàng đối với Nhan Song Song cũng
      thể coi là tốt được, mà Nhan Song Song lại chịu uy hiếp của Nhan Hướng Thái, nàng ta
      cho dù lòng muốn hại nàng nhưng là cũng thể đứng về phía nàng như vậy
      chứ? Ánh mắt vừa rồi của nàng ta thực ra là vì sao chứ?
      Nhan Song Song cúi đôi mắt đỏ quạch nhìn hai lọ thuốc chớp mắt, mặc dù Nhan
      Noãn Noãn lời khó nghe nhưng trong lòng nàng lại dấy lên cỗ xúc động, ngực dội
      lên cơn đau đớn, Nhan Song Song khóc càng mãnh liệt hơn cả.
      Nhan Noãn Noãn nhíu mày : “Ngươi khóc như vậy, người biết còn tưởng là chủ tử
      ta ngược đãi ngươi!”
      Ngược đãi có, bất quá lời lạnh nhạt cộng thêm thái độ lạnh lùng kia cũng
      kém ngược đãi là bao. Đáy lòng bất chợt vang lên thanh khác lạ khiến cho
      Nhan Noãn Noãn tức giận đến độ muốn đánh người.
      Nhan Song Song khẽ nhếch khóe miệng, im lặng gì càng khiến cho người khác
      cảm thấy nàng chính là bị chủ tử Nhan Noãn Noãn này ngược đãi.
      Nhan Noãn Noãn thu lại ánh nhìn, có chút vui, xem ra Nhan Song Song này cũng
      muốn nhìn thấy nàng, nàng cũng cần ở đây tự chuốc phiền toái. Nhan Noãn
      Noãn nghĩ vậy liền xoay người rời .
      Chỉ là mới được vài bước phía sau đột nhiên vang lên tiếng bi ai của Nhan Song
      Song, mà lời của nàng ta khiến Nhan Noãn Noãn thể cả kinh mà quay
      người lại.
      “Vương phi, Vân nương chết rồi, người hiểu nô tỳ nhất chết rồi!” dứt lời liền khóc nức nở
      thành tiếng, tiếng khóc bi ai, thống thiết vô cùng.
      Nhan Noãn Noãn trố mắt, vẻ thể tin nhìn Nhan Song Song, đáy mắt kinh hãi
      thôi.
      “Đêm qua nô tỳ mới biết chuyện Vân nương từ sáu ngày trước đột nhiên phát bệnh mà
      chết!” Nhan Song Song nhìn Nhan Noãn Noãn , thanh như tự với chính
      mình, ánh mắt vô hồn nhìn về phía xa xăm nhưng biết là nhìn gì.
      Sáu ngày trước? Đó phải là sau ngày Vân nương tới tìm nàng sao? Vân nương tuy
      rằng bệnh nặng, khó có thể chữa khỏi hoàn toàn nhưng cũng thể đột ngột phát bệnh
      chết được. Nhan Noãn Noãn trong lòng thầm nghĩ.
      Nàng nhớ Vân nương trước khi rời , ánh mắt ôn nhu chất chứa bi thương cùng lo lắng
      với nàng: “Thỉnh Vương phi cần đem chuyện nô tỳ tới gặp người cho Song
      Song nghe!” Nhan Noãn Noãn ý tứ của bà, bất quá nàng cũng định ra
      chuyện này.
      “Nô tỳ ba lần tới gặp người nhưng Hầu gia đều người dưỡng bệnh nên để
      cho nô tỳ gặp. Nô tỳ rất lo lắng nên đêm qua lén lút hồi phủ, ngờ vừa vào
      phòng thấy bài vị của người! Triệu nương vì nô tỳ khẩn thiết cầu xin nên cho nô tỳ
      biết mọi chuyện, bà còn là Hầu gia hạ lệnh nghiêm cấm tất cả mọi người chuyện
      Vân mẹ qua đời cho nô tỳ!” Nhan Song Song vừa dứt lời, đáy mắt xẹt qua tia sắc bén.
      Người nàng gọi là cha kia ngờ lại nhẫn tâm lừa dối nàng. ràng đáp ứng
      nàng chữa khỏi bệnh cho Vân nương, vậy mà…
      Nhan Noãn Noãn ngẫm nghĩ hồi rồi đột ngột cả kinh, ngày đó Vân nương đến tìm nàng
      biết trước mình sắp chết sao? Điều bà yên tâm nhất chính là Nhan Song Song.
      Vân nương tuy đột ngột phát bệnh mà chết nhưng cũng thể nghi ngờ chuyện bà
      sớm dự liệu được mọi chuyện, xem ra, bà chính là muốn bản thân mình trở thành
      công cụ để Nhan Hướng Thái uy hiếp Nhan Song Song. Nhan Hướng Thái biết chuyện Vân
      nương qua đời tất nhiên làm mọi cách để cho Nhan Song Song biết.
      “Ngươi hận Nhị thúc sao?” Nhan Noãn Noãn nhìn biểu tình mặt Nhan Song Song, trầm
      giọng hỏi.
      Nhan Song Song mở to mắt nhìn nàng, lắc đầu : “ hận, chính là cha ta!”
      Nguyên lai vì là cha nên nàng mới thể hận, loại tư vị muốn hận mà thể hận
      này khiến người ta khó chịu như bị lửa thiêu đốt, mỗi lần nàng hít thở lại cảm thấy
      cơn đau đớn như có ai đó cầm kim đâm vào tim mình.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 42. Bắt gặp!
      “Nhưng ngươi lại nghe theo mệnh lệnh của mà làm nha hoàn hồi môn của ta, phải
      sao?”
      Nhan Song Song ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn Noãn rồi lại cúi đầu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
      “Ngươi lời nào nghĩa là thừa nhận rồi, Nhan Hướng Thái để ngươi ở bên cạnh ta
      chắc cũng chẳng có ý tốt đẹp gì. Bất quá ngươi cũng nên hiểu tình trạng tại của bản
      thân, khi ta biết chuyện ngươi làm việc cho Nhan Hướng Thái rồi có khả năng
      ta tiếp tục giữ lại ngươi nữa. Ngày mai ngươi trở về Vũ Dương hầu phủ , ta giữ lại
      những người trung thành với ta!”
      “Xin đừng!” Nhan Song Song phản xạ có điều kiện , đôi mắt ngập nước khẽ ngước lên,
      mặc dù được như Long Trác Việt khiến người ta thương nhưng bộ dáng bất lực
      cũng đủ khiến người ta thương xót.
      “Là nô tỳ ngu muội, nô tỳ muốn trở lại Vũ Dương hầu phủ, cầu xin Vương phi đừng
      đuổi nô tỳ, xin Vương phi cho nô tỳ ở lại đây!”
      Trước giờ nàng vẫn luôn do dự việc lựa chọn giữa cha cùng Vương phi. Ngày lại mặt đó,
      Vân nương với nàng rằng Vương phi là người đáng để nàng hầu hạ, nương tựa cả
      đời. Hầu gia dù sao cũng đối với nàng lãnh khốc, vô tình, chút tình cảm cha con, ở lại
      cũng chỉ thêm thương tâm. Bà còn bảo nàng cần lo cho bà, nên vì bà mà làm
      hại Vương phi rồi sau này lại hối hận, cuộc đời nàng còn dài, bà muốn nàng vì kéo
      dài hơi tàn của bà mà làm chuyện trái với lương tâm.
      Nghĩ tới Vân nương, Nhan Song Song kìm được đau đớn, người duy nhất nàng có
      thể nương tựa chỉ còn lại Nhan Noãn Noãn!
      “Ta nhìn thế nào cũng thấy thành ý của ngươi nên ngươi có lý do phải lưu lại
      nơi này!” Nhan Noãn Noãn sắc mặt đổi , đôi mắt như nước hồ thu nhìn Nhan Song
      Song chăm chú, bỏ qua bất cứ biểu tình nào của nàng.
      Nàng biết trong lúc Nhan Song Song thương tâm mà ra những lời này chẳng
      khác gì sát muối lên vết thương của nàng ta. Nhan Noãn Noãn nghĩ tới những gì Vân nương
      làm vì Nhan Song Song, đối với lời của bà lại tin tưởng thêm vài phần, điều Vân nương hi
      vọng nhất chính là nàng có thể đối xử tốt với nàng ta, mà muốn được như vậy nàng nhất
      định phải biết Nhan Song Song có xứng đáng được nàng đối tốt hay .
      “Người chết cũng thể sống lại được, Vân nương chết khiến cho ngươi thương tâm
      như vậy có thể thấy Vân nương đối với ngươi rất quan tâm, ta tin bà cũng là vì
      muốn ngươi vì bệnh của bà lo lắng, chắc hẳn bà cũng muốn thấy ngươi sống hạnh
      phúc, vui vẻ.”
      Nhan Noãn Noãn ngừng lại chút, an ủi , nàng cũng nóng lòng muốn biết đáp
      án của nhan Song Song, nàng cho nàng ta thời gian để suy nghĩ, chỉ hi vọng đáp án của
      nàng ta khiến nàng thất vọng.
      ……
      “Noãn Noãn, chúng ta phải gặp lão bà kia sao?”
      Long Trác Việt theo Nhan Noãn Noãn vào sâu trong cung mà khỏi kinh hãi, cả đoạn
      đường tiến cung biết đây là lần thứ mấy trăm hỏi câu này.
      Nhan Noãn Noãn kiên nhẫn gật đầu đáp: “Ừ!”
      Ngồi chờ Thái hậu tới tìm nàng bằng nàng chủ động tìm bà ta thỉnh tội trước,
      chừng bà ta thấy thái độ của nàng thành khẩn mà so đo nữa cũng nên. Chủ
      động với bị động cũng chỉ khác nhau có chữ mà hiệu quả lại cách biệt trời vực.
      Mà cho dù hôm nay nàng tiến cung ngày khác bà ta cũng triệu nàng tiến cung,
      lúc đó nàng vẫn phải cúi đầu nhận sai thôi.
      Long Trác Việt hết lần này đến lần khác thở dài bên tai Nhan Noãn Noãn, chỉ bằng lực đạo
      hai tay nắm ống tay áo nàng càng lúc càng chặt cũng đủ để nàng biết có bao nhiêu
      sợ hãi rồi.
      Nhan Noãn Noãn quay đầu nhìn , cười : “Sớm ngươi cần phải cùng ta
      mà ngươi lại nghe!”
      “Sao có thể chứ?” Long Trác Việt vừa nghe Nhan Noãn Noãn vậy, nhất thời ưỡn ngực,
      vẻ nghiêm túc : “Ta làm sao có thể để mình Noãn Noãn gặp lão bà ia chứ?
      Người ta phải bảo vệ Noãn Noãn, để lão bà kia khi dễ Noãn Noãn a!”
      Long Trác Việt khí phách hơn người, đôi mắt trong sáng lấp lánh như ngọc lưu ly khiến
      Nhan Noãn Noãn nội tâm khỏi cảm thấy ấm áp!
      Mắt đẹp khẽ chuyển, nhếch miệng : “Ngươi phải sợ nhất là Thái hậu sao?”
      “Đúng nha!” Long Trác Việt bất giác sợ hãi co rụt người, khí thế bừng bừng khi nãy phút
      chốc đều bị hai chữ ‘thái hậu’ đánh lui cả: “Lão rất đáng sợ, người ta rất sợ
      nha, Noãn Noãn, chúng ta trở về !”
      Nhan Noãn Noãn mới vừa rồi còn thấy cảm động, phút chốc bốc hơi cả, nàng khẽ chớp mi
      mắt đẹp : “Muốn về ngươi về , ta về!”
      Long Trác Việt đến gần Nhan Noãn Noãn hơn, lớn tiếng như thể muốn lấy thêm can đảm để
      át nỗi sợ hãi trong lòng: “Noãn Noãn về người ta cũng !”
      Nhan Noãn Noãn đưa mắt nhìn Long Trác Việt, cười : “Vậy nhanh thôi!”
      lúc lâu sau, Nhan Noãn Noãn mờ mịt nhìn cảnh sắc hoang vắng chung quanh cùng cung
      điện cũ nát phía trước rồi lại nhìn Long Trác Việt hỏi: “Việt Việt, chúng ta ở đâu?”
      “Noãn Noãn, nơi này chính là lãnh cung nha!” Long Trác Việt nhu thuận nhìn Nhan Noãn
      Noãn .
      “Lãnh cung?” Nhan Noãn Noãn kinh ngạc nhìn chung quanh rồi lại nhìn Long Trác Việt:
      “Ngươi vì sao lại đưa ta tới lãnh cung a?”
      “Noãn Noãn, người ta oan uổng nha, người ta ràng là theo Noãn Noãn mà!” Long Trác
      Việt chớp chớp mắt nhìn nàng .
      “Ách? Phải ?” Nhan Noãn Noãn hơi ngẩn người, hình như là như vậy , “Nhưng
      hoàng cung chẳng phải nhà của ngươi sao? Ngươi quen đường như vây sao lại dẫn
      đường cho ta tới Từ Ninh cung?”
      Long Trác Việt hấp háy mắt, vẻ vô tội nhìn Nhan Noãn Noãn : “Nàng lại cầu
      ta nha!”
      Nhan Noãn Noãn trợn mắt, xém chút nữa tức chết! Ông trời ơi, nàng sai rồi, là nàng sai!
      “Vậy ngươi tại có thể dẫn ta đến Từ Ninh cung ?”
      Long Trác Việt nở nụ cười khoe hàm răng trắng sáng : “Đương nhiên có thể a!”
      “Vậy còn mau !”
      “Được!” Long Trác Việt đáp rồi từ phía sau Nhan Noãn Noãn chạy vọt lên trước dẫn đường
      cho nàng. Bàn tay to lớn của tự nhiên nắm lấy bàn tay xinh của nàng, mười ngón
      tay đan chặt vào nhau, trước khi Nhan Noãn Noãn kịp phản ứng lên tiếng : “Noãn
      Noãn, nàng nhất định phải theo sát người ta nha, hoàng cung rất lớn, cẩn thận lạc
      đường a!”
      Nhan Noãn Noãn nghe vậy cũng chỉ có thể cam chịu để yên cho Long Trác Việt nắm lấy tay
      mình, tự nhủ với lòng chính là có lòng tốt muốn nàng bị lạc thôi.
      Lúc hai người qua cửa lớn của lãnh cung trận thanh khác thường từ bên trong
      đột ngột theo gió thổi tới, Nhan Noãn Noãn nhíu mày nhưng cũng mấy để tâm, chỉ là
      thanh kia càng lúc càng lớn hơn hẳn.
      Đây chắc chắn là thanh thở gấp của nữ tử, cao vút mà lại kịch liệt, hỗn loạn nhưng lại
      tràn ngập hưng phấn!
      Nhan Noãn Noãn mặc dù là người đại nhưng khi nghe được thanh kia vẫn
      nhịn được đỏ mặt, vội vàng nhấc chân muốn rời . Chỉ là nàng muốn nhưng người nào đó
      lại muốn a!
      “Noãn Noãn, thanh gì thế nha? kỳ quái nha!” Long Trác Việt nhìn Nhan Noãn Noãn
      hỏi.
      có gì, chúng ta mau thôi!” Nhan Noãn Noãn nắm chặt tay Long Trác Việt, thúc
      giục.
      được, chúng ta vào xem !” Long Trác Việt nhìn Nhan Noãn Noãn mà nhất
      mực lôi kéo nàng vào trong lãnh cung.
      Nhan Noãn Noãn thắng được sức lực của Long Trác Việt nên đành phải theo
      vào, trong lòng cũng khỏi hiếu kỳ về thanh khiến người ta đỏ mặt kia trong lãnh
      cung. Ban ngày ban mặt, lại ngay trong hoàng cung mà ai có lá gan làm chuyện biết
      xấu hổ như vậy chứ?
      +.+

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 43. Bị phát !
      Nếu Nhan Noãn Noãn sớm biết rằng người có gian tình bên trong là Thái hậu đương triều
      có đánh chết nàng cũng dám tò mò vào. tại là cái tình hình gì chứ? Nàng
      cùng Long Trác Việt tay nắm tay ngồi xổm dưới cửa sổ nhìn màn xuân cung đồ sống ở
      bên trong.
      Sa trướng mỏng khẽ lay động, bộ dáng Thái hậu dâm mị như như , phóng đãng kêu
      rên, dù Nhan Noãn Noãn nàng có là người đại nữa nhìn màn này cũng
      nhịn được đỏ mặt tía tai.
      Nàng dời mắt nhìn sang Long Trác Việt thấy mắt cũng chớp, nhìn chằm chằm
      màn kích tình bên trong, liên tục nuốt nước miếng, hề dời mắt . Đôi mắt trong sáng
      vướng bụi trần chút cũng vì cảnh bên trong mà mất vẻ thuần khiết vốn
      có.
      Nhan Noãn Noãn ngẩn người, vội đưa tay bịt đôi mắt đẹp hơn bất cứ thứ nước nào đời
      kia của Long Trác Việt lại.
      “Noãn Noãn, nàng làm gì a? Vì sao lại bịt mắt người ta, người ta nhìn thấy a!” Long
      Trác Việt đưa tay nắm lấy tay Noãn Noãn bịt mắt mình, bất mãn .
      “Còn muốn nhìn?” đồng tử Nhan Noãn Noãn đột ngột co rút lại, trừng mắt nhìn Long Trác
      Việt, hạ giọng : “Ngươi muốn nhìn cái gì? biết đây là cảnh thiếu nhi nên
      xem sao?”
      Trong phòng, nam nữ ngày càng kịch liệt, tiếng giường rung động càng lúc càng
      mạnh khiến Nhan Noãn Noãn bên ngoài khỏi đổ mồ hôi lạnh. Kịch liệt như vậy là muốn
      làm sập giường luôn sao?
      “Noãn Noãn, cái gì gọi là thiếu nhi nên xem?”
      “Chính là ngươi thể xem được!”
      “Nhưng Noãn Noãn cũng xem mà!”
      “Ta có thể xem!”
      “Vì sao Noãn Noãn có thể mà người ta lại thể a?”
      thể nhìn chính là thể nhìn, ngươi ở đâu ra lắm vì sao vậy chứ?”
      “Nhưng là…”
      có nhưng là…” Nhan Noãn Noãn đưa tay kéo đầu Long Trác Việt cho
      nhìn vào bên trong, hai má trắng nõn vì màn kích tình bên trong mà cũng hồng lên, vẻ
      tuyệt sắc động lòng người, đôi môi đào hồng nhuận như dụ mời người tới hái.
      Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn trừng mắt nhìn mình, giận mà thể
      nghẹn chết mà. Từ bên trong lại truyền tới trận thanh kịch liệt khác, ánh mắt
      tự chủ nhìn vào, bộ dáng thập phần giống tiểu hài tử ham học hỏi.
      Bọn họ làm cái gì a? Vì sao nhìn mà tim càng lúc càng đập nhanh, mặt cũng
      muốn đỏ bừng rồi?
      Chỉ là Long Trác Việt còn chưa kịp tìm ra đáp án từ bên trong truyền tới tiếng quát:
      “Kẻ nào ở bên ngoài?”
      giọng nam khàn khàn, trầm đục sau khi được thỏa mãn cùng với chút khẩn trương lo
      sợ bị người khác nhìn thấy gian tình nhưng vẫn giảm được khí phách cùng uy nghiêm
      trong đó.
      Nhan Noãn Noãn trong lòng cả kinh, vội vàng kéo Long Trác Việt bỏ chạy. xui xẻo mà,
      bị phát rồi! Qủa nhiên phải ai cũng có thiên phú rình coi mà! Nhất là mang theo
      tên Long Trác Việt, phải gây rối chuyện xấu cũng tự nhiên kéo đến.
      “Noãn Noãn, nàng chậm chút, a, khăn tay của người ta rớt rồi!” Long Trác Việt vừa chạy
      theo Nhan Noãn Noãn vừa kêu lên, vừa bước ra khỏi cửa lớn lãnh cung khăn tay của
      đột ngột rớt xuống.
      Nhan Noãn Noãn đứng lại, vừa định thay Long Trác Việt lượm khăn tay nghe thấy
      tiếng cửa lãnh cung đột ngột bị mở ra, trong lòng khỏi cả kinh, bỏ qua cả chuyện
      khăn tay vội vàng lôi kéo Long Trác Việt quay đầu bỏ chạy.
      Tính mạng quan trọng hơn! Nếu còn chần chừ thêm nữa bọn họ chết như thế nào cũng
      chưa biết được.
      nam tử quần áo chỉnh tề xuất ở ngưỡng cửa lãnh cung, nhìn quanh lượt
      phát kẻ khả nghi, vừa định vào thấy chiếc khăn tay bằng lụa vân
      cẩm cao cấp thêu hình uyên ương hí thủy vô cùng sinh động rơi gần đó. Nam tử nhíu mày
      nhặt khăn tay lụa lên, tia hi vọng trong lòng vừa mới nhóm lên cũng bị dập tắt.
      Liễu Bình Dịch hoảng sợ túm chặt khăn tay lụa rồi vội vàng trở lại lãnh cung.
      Có người lạ xâm nhập khiến Thái hậu cũng mất hứng thú, sau khi Liễu Bình Dịch ra ngoài
      liền đứng dậy mặc quần áo, gương mặt xinh đẹp đầy cao quí nghiêm lại, chỉ là gương mặt
      ửng đỏ do trận kích tình mang tới dễ gì đẩy lui được.
      Vừa thấy Liễu Bình Dịch nghiêm mặt vào, Thái hậu liền hiểu được tình lần này khá
      nghiêm trọng, vừa mặc quần áo bà ta vừa lên tiếng hỏi: “Có phải có người xông vào
      ?”
      “Ân!”
      “Là ai?”
      Tìm khắp hoàng cung nếu có nơi khiến người ta muốn vào nhất chính là lãnh cung
      này. Chết tiệt! Bà ta luôn nghĩ lãnh cung là nơi an toàn nhất, mà từ trước tới nay chưa hề
      có người ngoài tiến vào lãnh cung cả, hiểu vì sao hôm nay lại có người nữa. Cả
      người Thái hậu toát ra hàn khí lạnh lẽo, hận thể đem kẻ vừa tới kia nghiền nát thành
      tro.
      Liễu Bình Dịch đưa khăn tay lụa tới trước mặt bà ta : “ biết là cung nữ nào
      hiểu chuyện xông vào, ta đuổi theo tới cửa lớn cũng nhìn thấy ai cả, chỉ bằng cái
      khăn tay này mà muốn tìm người trong cung phải chuyện dễ.”
      Thái hậu nhìn khăn tay lụa tay Liễu Bình Dịch, đôi mày thanh tú nhíu chặt lại, lúc
      lâu sau, đáy mắt bà lóe ra tia sáng khác thường, đưa tay đoạt lấy khăn tay lụa lật qua
      lật lại xem xét cẩn thận lượt.
      “Nàng nhận ra đây là khăn của ai sao?” Liễu Bình Dịch thấy phản ứng của Thái hậu, vội lên
      tiếng hỏi.
      Thái hậu khẽ nhếch miệng thành nụ cười nửa miệng độc ác : “Cũng phải chỉ
      có cung nữ mới dùng khăn tay.”
      Long Trác Việt! Cư nhiên lại là tên ngốc nhà ngươi!
      Nếu chỉ là khăn tay bình thường bà ta cũng thể tìm được người nhưng cái chính là
      kỹ thuật thêu của Long Trác Việt quá mức xuất thần nhập hóa, chỉ cần nhìn qua
      lần liền thể nào quên được, huống chi khăn tay này chính là cái thích nhất,
      mỗi lần tới thỉnh an nàng đều mang theo cho nên bà ta đương nhiên phải nhận ra chứ.
      Nhưng nếu chỉ bằng Long Trác Việt có khả năng chạy đến nơi người
      này, chắc chắn phải cùng người khác nữa. Đôi mắt phượng lạnh lẽo, hàn ý như
      những mũi tên nhọn bắn ra, Nhan Noãn Noãn, chắc chắn là nàng ta!
      Nhan Noãn Noãn kia bà mới chỉ gặp qua lần, tuy là người thông minh nhưng nhát gan,
      sợ phiền phúc, nhìn thế nào cũng ra dáng đại tiểu thư Nhan gia cả. Nhưng ngoại trừ
      nàng ta ra bà ta nghĩ ra kẻ thứ hai có thể cùng Long Trác Việt tới lãnh
      cung này.
      “Ngươi về trước , chuyện này ta xử lý!” Thái hậu nhìn Liễu Bình Dịch , mắt phượng
      khẽ nheo lại, sát khí trong đáy mắt càng lúc càng dày đặc, hoàn toàn còn chút dấu
      vết gì của trận kích tình khi nãy.
      Liễu Bình Dịch nghiêm mặt, nhìn thoáng qua thái hậu, khẽ gật đầu rồi quay người rời

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :