1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, vi phu bị người bắt nạt - Dạ Cát Tường (114 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 34. Ta thay ngươi báo thù!
      Nhan Noãn Noãn tới cửa lớn đột ngột dừng lại, câu ‘phế nhân’ kia khiến
      nàng nhíu mày, mi tâm khó chịu, nàng quay người tới bên cạnh Nhan Ngọc Thông, từ
      cao cúi người nhìn xuống như nữ vương cao cao tại thượng, kiêu ngạo mà lại tao
      nhã.
      “Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Nhan Ngọc Thông trong lòng khẽ run, vẻ đề phòng nhìn
      Nhan Noãn Noãn, gương mặt cười như cười của nàng khiến có cảm giác lạnh
      dựng tóc gáy.
      “Muốn làm gì? Ta chỉ là muốn cho tứ đệ thấy ta đến tột cùng có phải Nhan Noãn Noãn
      trước kia hay thôi.” Nhan Noãn Noãn , liếc mắt nhìn thấy xa xa có vài hạ nhân
      đến, đáy mắt chợt lóe tinh quang, Nhan Ngọc Thông lần nữa hét lên, tiếng hét còn
      thảm thiết hơn lúc bị Nhan Noãn Noãn bẻ tay gấp trăm lần.
      Nhan Noãn Noãn nàng tuy có nội lực nhưng võ thuật đại cũng phải là để
      hù người. Taekwondo, thủ đạo, nhu đạo, tán thủ,… những thứ liên quan tới võ thuật
      đại, nàng tuy phải là cao thủ đệ nhất nhưng cũng được coi là cao thủ trong cao
      thủ. Đối phó với Nhan Ngọc Thông vô dụng phải là chuyện khó khăn gì, chẳng
      qua là ở thời đại nội lực cao thâm đống võ công của nàng quả chỉ đồ bỏ .
      Nhan Noãn Noãn lộ vẻ kinh hãi cùng thất sắc : “Nha, tứ đệ, xin lỗi a, ta chỉ là muốn
      đến gần hơn xem ngươi thế nào, cẩn thận lại dẫm lên chân ngươi rồi!” Nàng xấu hổ
      , hai hàng lông mi dài khẽ hạ xuống che phủ ý cười trong đôi mắt đẹp. Nhan Noãn
      Noãn quay người, trước khi đám hạ nhân đến nắm tay Long Trác Việt ra khỏi phủ, đầu
      cũng hề quay lại.
      “Nhan Noãn Noãn, ngươi…” Nhan Ngọc Thông đau đến chảy nước mắt, sắc mặt trắng bệch
      như tờ giấy, xương bánh chè bị Nhan Noãn Noãn đạp gãy khiến đau muốn ngất , mà
      đầu sỏ phạm tội lại chỉ bỏ lại câu ‘ cẩn thận’ rồi trực tiếp chạy lấy người.
      Nhan Noãn Noãn chết tiệt, cho dù có chém nàng ta trăm ngàn lần cũng thể giải được
      mối hận này của , cái gì mà cẩn thận chứ, nàng ta chính là cố ý mà!
      “Aaa…” Nhan Ngọc Thông đau đến kêu thành tiếng, cả người vô lực ngã đất, hận
      nghiến răng nghiến lợi, Nhan Noãn Noãn kia ra tay cũng độc, đây chính là Nhan Noãn
      Noãn trói gà chặt trong trí nhớ của sao? ràng chính là nàng ta nhưng vì sao
      lại giống như người hoàn toàn khác đâu?
      “Thiếu gia, thiếu gia! Người làm sao vậy?” Vài tên hạ nhân nghe được tiếng rên của Nhan
      Ngọc Thông liền tới, thấy ngã lăn đất khỏi lo lắng kêu lên.
      Sáng nay Hầu gia đột nhiên mắc bệnh lạ, Vũ Dương hầu phủ gần như muốn nổ tung, loạn
      thành đoàn, Hầu gia là chủ nhân của Vũ Dương hầu phủ, nếu ông có chuyện gì
      Dương hầu này biết về đâu nữa.
      Các vị phu nhân cũng đến phòng Hầu gia sớm, nửa hạ nhân trong phủ cũng được
      phái ra ngoài mời đại phu, phần còn lại toàn bộ đều tập trung ở viện của Nhan Hướng
      Thái nằm ở phía đông Hầu phủ chờ sai phái. Vũ Dương hầu phủ hôm nay đóng cửa
      tiếp khách vì thế tiền viện cũng có hậu vệ gác cửa, chỉ còn vài người bọn họ quét
      dọn mà thôi.
      Nhan Ngọc Thông đau đến độ phát cáu, lớn tiếng quát: “Còn mau đỡ bổn thiếu đứng
      dậy?”
      “A, dạ dạ!” bọn hạ nhân vội vàng vâng dạ rồi bước tới đỡ Nhan Ngọc Thông dậy, nào ngờ
      vừa đụng tới tay thấy hét lên thảm thiết, bọn hạ nhân hoảng sợ rụt tay lại.
      “Các ngươi muốn chết sao? biết tay chút sao?” Nhan Ngọc Thông giận dữ
      cùng đau đớn quát lên, “ lũ ngu như heo, còn đứng đó làm gì, còn mau mời đại
      phu, muốn để bổn thiếu gia đau chết sao?”
      Trước cửa Hầu phủ, chiếc xe ngựa hôm qua đưa Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt tới
      đợi sẵn từ lâu, đánh xe là nam tử trung niên da ngăm đen, đôi mắt sáng nhân từ.
      Lão vừa thấy Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn ra cúi người hành lễ: “Vương gia!
      Vương phi!”
      “Phong thúc, chúng ta hồi phủ thôi!” Nhan Noãn Noãn có ấn tượng rất tốt với người tên
      Phong Cốc này, phải là vì ông đối với Long Trác Việt tôn kính vô cùng mà Phong Cốc
      này là người duy nhất trong Vương phủ giữ đúng bổn phận của mình. Chỉ cần là người
      có những hành động quá phận Nhan Noãn Noãn luôn hòa nhã đối đãi.
      Phong Cốc lấy chiếc ghế ra đặt xuống làm bệ cho Long Trác Việt cùng Nhan Noãn
      Noãn lên xe, Nhan Song Song ngồi ngoài cùng Phong Cốc.
      “Giá!” Phong Cốc vung roi ngựa, bánh xe chậm rãi lăn .
      Long Trác Việt nhanh chóng ngồi xuống bên cạnh Nhan Noãn Noãn, vỗ vỗ ngực chính mình
      : “Noãn Noãn, có phải chết rồi ?”
      “Yên tâm, chết được đâu!”
      Lúc hai người ra khỏi cửa phủ còn nghe được tiếng Nhan Ngọc Thông tức khí chửi loạn,
      còn chưa đến nỗi đau chết sống lại mà.
      “Vậy sau này nếu gặp ta, có phải đánh ta ?” Long Trác Việt chớp chớp
      đôi mắt to tròn nhìn Nhan Noãn Noãn chờ câu trả lời.
      “Chuyện này…” Nhan Noãn Noãn ngừng lại chút nhìn Long Trác Việt, trong lòng
      khỏi do dự, với tính cách của Nhan Ngọc Thông chắc chắn thể trả thù
      được.
      Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn do dự nhất thời cảm thấy sợ hãi: “A, vậy người ta
      sau này chắc chắn thảm rồi, sớm biết thế này Noãn Noãn nên hạ thủ nặng tay
      như vậy a!” Có khi nào sau này bị người ta đánh gãy tay gãy chân ?
      Nhan Noãn Noãn chỉ hận rèn sắt thành, trừng mắt nhìn Long Trác Việt : “Ta đây
      phải là vì ngươi sao? Ngươi cảm kích ta chớ lại còn ở đó hờn giận, nếu
      ngươi sợ sau này trả thù cứ việc quay lại cho đánh .”
      Long Trác Việt thấy Noãn Noãn giận dữ lớn, cả người nhanh chóng rụt lùi về phía sau,
      thanh ấm ức như thiếu phụ bị chồng ruồng bỏ : “Chuyện này… kỳ thực là người ta lo
      lắng cho nàng thôi mà!” Lời có lý nhưng do khí thế quá yếu nên người nghe cảm
      thấy chột dạ.
      cần ngươi quan tâm. Hừ!” Nhan Noãn Noãn khoanh tay ôm ngực, thở phì phì, giận
      dữ quay mặt , tại sao nàng lại đột nhiên tốt bụng mà ra mặt giúp chứ? Tại sao a?
      Người ta căn bản đâu có cảm kích hành động của , đáng giận!
      “Noãn Noãn, nàng đừng tức giận!” Long Trác Việt cẩn trọng , bất quá Nhan Noãn
      Noãn vẫn thờ ơ như trước hề để ý tới .
      Long Trác Việt thấy vậy mà khỏi sốt ruột, vội vàng đứng dậy vòng đến trước người
      Nhan Noãn Noãn, hai bàn tay nắm thành quyền ấn vào hai má Nhan Noãn Noãn khiến gương
      mặt nàng phút chốc bị ép thành bánh bao thịt, ấn đến khi Nhan Noãn Noãn nhịn được
      mở miệng thở ra hơi.
      “Noãn Noãn, người ta quan tâm tới nàng mà, nàng đánh gã ngốc kia thành tàn phế
      rồi lão già ấy nhất định bỏ qua cho nàng, như vậy chẳng phải sau này nàng
      còn người nhà nữa sao?”
      Nhan Noãn Noãn nghiêng người thoát khỏi hai bàn tay Long Trác Việt, lại nghe thấy
      vậy, nét mặt cũng trở nên ôn hòa hơn. Long Trác Việt thấy nàng như vậy, vui vẻ tiếp:
      “Noãn Noãn vừa rồi dạy dỗ tên ngốc kia thực uy phong a, người ta ngờ Noãn Noãn
      lại trút giận giúp người ta a. Sau này có Noãn Noãn ở đây, người ta bị người khác
      khi dễ nữa, có phải ?
      Long Trác Việt kích động, hai hàng lông mi dài khẽ rung, ánh mắt tín nhiệm nhìn Nhan Noãn
      Noãn như thể có nàng thể có ngày mai vậy, hiển nhiên quăng Thiên
      Minh trung thành lên tận chín tầng mây.
      Được Long Trác Việt tâng bốc, Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch khóe miệng, gật đầu : “Đó là
      đương nhiên, có ta ở đây ai dám động tới cộng tóc của ngươi, về sau nếu có
      người khi dễ ngươi cứ cho ta biết, ta thay ngươi báo thù!”

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 35. Có thể ôm Noãn Noãn nha!
      “Ân ân!” Long Trác Việt gật đầu như trống bỏi, đột nhiên nhào tới ôm Nhan Noãn Noãn, kích
      động : “Oa, vẫn là Noãn Noãn tốt với người ta nhất!”
      Nhan Noãn Noãn cười cười vỗ vai Long Trác Việt, đối với việc lợi dụng cơ hội ăn đậu hũ
      của nàng cũng giận : “Đó là đương nhiên, ai bảo chúng ta là tỷ đệ tốt đâu, huống
      chi ngươi cũng rất cố gắng bảo vệ ta, sau này ta cũng nhất định bảo vệ ngươi.”
      Nhan Noãn Noãn nghĩ, nếu là tỷ đệ tốt để Long Trác Việt ôm chút cũng
      sao cả.
      “Đúng, đúng! Chúng ta chính là tỷ muột tốt mà!” Long Trác Việt gục đầu vai Nhan Noãn
      Noãn, cánh tay cứng như thép gắt gao ôm lấy thân hình xinh của nàng, nhuyễn ngọc ôn
      hương rất là hưởng thụ, bất tri bất giác mà cơn buồn ngủ lại kéo tới.
      Kỳ thực Long Trác Việt vốn muốn làm tỷ đệ tốt với Nhan Noãn Noãn nhưng vì
      muốn Noãn Noãn giữ khoảng cách với , lần này nhẫn!
      Nhan Noãn Noãn đợi lúc lâu mà thấy Long Trác Việt nhấc đầu lên, nội tâm bắt
      đầu buồn bực, cúi người nhìn xuống thấy Long Trác Việt biết từ lúc nào nhắm
      mắt ngủ luôn vai nàng.
      Hai hàng lông mi dài hạ xuống, che khuất đôi mắt trong sáng, mặt nạ ngăm đen với vết sẹo
      dài, nhìn qua quả khá dọa người.
      Nhan Noãn Noãn ý cười nơi đáy mắt, mọi người chỉ nhìn bề ngoài ngốc nghếch
      hiểu con người , Long Trác Việt này dù ngốc nhưng lại ngốc theo cách rất
      đáng , ra phải ngốc mà là tính tình đơn thuần giống như
      tiểu hài tử, hồn nhiên vô lo. So với những người mưu kế đầy mình ngoài kia Long Trác
      Việt còn tốt hơn rất nhiều.
      Huống chi, dung mạo của Long Trác Việt rất tuấn mỹ, nếu lấy diện mạo
      ra ngoài biết có bao nhiêu người điên đảo vì khí chất tao nhã của đây.
      Trong lòng Nhan Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy mình may mắn. May mắn là Long Trác
      Việt chỉ là ngốc tử, cho dù chuyện mang mặt nạ bị bại lộ với thân phận của
      Vương gia ngốc thất sủng cũng có người nguyện ý gả cho . Nếu với
      thân phận của còn rước được bầy ong bướm sao?
      Mà vạn nhất có kẻ ham mê thân phận cùng địa vị của mà chỉ say mê tuấn mỹ
      của mà làm bậy sao? Nhan Noãn Noãn nhanh chóng chuyển sang lo lắng.
      Nhan Noãn Noãn đưa cánh tay bị Long Trác Việt đè lên nhàng đụng vào mặt ,
      giúp chỉnh lại mặt nạ. Biện pháp tốt nhất chính là cứ để duy trì bộ dáng như lúc
      này, như vậy có kẻ nào có cơ hội thèm muốn ‘sắc đẹp’ của nữa.
      Long Trác Việt ngủ say sưa phát ra những tiếng ngáy nho .
      Nhan Noãn Noãn nhịn được thầm câu: “ nghĩ nàng là đệm thịt sao?
      phải có chăn thêu thỏ ngủ được sao?”cũng biết
      hay giả nữa, quả thể tin được mà.
      Xe ngựa đường cái, tiếng kinh hô, tiếng rêu bán ngừng vang lên, chỉ nghe thôi
      cũng đủ thấy được kinh thành phồn hoa đến độ nào.
      Nhan Noãn Noãn vô lực nhìn Long Trác Việt ôm nàng, đối với đường phố thời cổ đại
      nàng rất hiếu kỳ, bất quá cả người bị Long Trác Việt ôm chặt nên tài nào
      nhấc rèm cửa lên được. Cho dù có tiền để mua nàng cũng muốn nhìn mà!
      Nhan Noãn Noãn muốn đẩy Long Trác Việt ra nhưng là cánh tay vừa vươn lên, do
      dự lát rồi khẽ thở dài hơi lại thả xuống, chấp nhận số phận làm gối ôm cho Long
      Trác Việt ôm. Nàng vì sao lại có suy nghĩ muốn quấy nhiễu giấc ngủ của đâu
      này?
      Chung quanh dần trở nên im ắng, chỉ nghe thấy tiếng bánh xe lăn đường, bao lâu
      sau xe ngựa cũng dừng lại, tiếng Phong Cốc vang lên: “Vương gia! Vương phi! đến
      Vương phủ rồi ạ!”
      biết có phải là do giọng Phong Cốc quá lớn hay là do Long Trác Việt canh thời
      gian rồi nên vừa đến Vương phủ liền trở mình tỉnh dậy.
      Long Trác Việt dụi mắt, chậm rãi mở đôi mắt vẫn còn mơ màng vì buồn ngủ, mờ mịt như trẻ
      con mới sinh, ngây thơ vô cùng. lâu sau đó mới lên tiếng hỏi: “Noãn Noãn, chúng ta
      ở đâu?”
      đến Vương phủ rồi, mau xuống xe .”
      “Ân!” Long Trác Việt lại dụi dụi mắt, mơ mơ màng màng theo Nhan Noãn Noãn ra khỏi xe
      ngựa.
      Trần xe ngựa rất thấp, lúc ra ngoài cần phải cúi người, Nhan Noãn Noãn trước, Long
      Trác Việt theo sau, sơ sểnh thế nào mà lại giẫm phải vạt váy của Nhan Noãn Noãn.
      Chỉ nghe ‘binh’ tiếng, cả người Nhan Noãn Noãn ngã nhào về phía trước, trước mắt trở
      nên tối tăm, trán nổi đầy gân xanh.
      Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn ngã xuống đất, phút chốc tỉnh cả ngủ, nhìn Nhan Noãn
      Noãn vì ‘sai lầm’ của mình mà gặp họa, nội tâm khỏi run rẩy, mặt lo lắng Nhan
      Noãn Noãn ngã bị thương, mặt càng sợ Nhan Noãn Noãn tức giận mà mắng rồi
      thèm để ý đến nữa. Noãn Noãn để ý tới nữa, nhất định rất
      thương tâm a!
      “Oa, Noãn Noãn, nàng làm sao vậy?”
      Nhan Noãn Noãn chậm rãi đứng dậy, lại phát vạt váy còn ở dưới chân Long Trác Việt,
      nàng cử động được, nghiến răng nghiến lợi : “Nhấc chân của ngươi lên cho ta!”
      Còn dám hỏi nữa sao? Nàng ngã như vậy phải đều là do ban tặng sao?
      ngờ Nhan Noãn Noãn nàng cũng có ngày vấp phải sai lầm như vậy.
      “A?” Long Trác Việt đầu tiên là sửng sốt nhưng rất nhanh hiểu được ý của Nhan Noãn
      Noãn, vội vàng nhấc chân lên, nghiêng người tới đỡ Nhan Noãn Noãn dậy.
      “Noãn Noãn, thực xin lỗi, váy của nàng dài quá, ta còn chưa tỉnh ngủ nên mới sơ ý giẫm
      phải!”
      “Ngươi còn nữa?” Nhan Noãn Noãn trừng mắt giận dữ nhìn Long Trác Việt, xoa xoa
      khuỷu tay vừa nãy đụng vào góc xe, lại dám váy nàng quá dài, sao
      đường có mắt đ, “Chưa tỉnh ngủ? Ngươi thế nhưng ngủ thoải mái nha!” Sớm biết
      thế này lúc nãy nàng nên mềm lòng mà đánh thức .
      “Đúng nha, người ta ngủ rất thoải mái a, nguyên lai ôm Noãn Noãn cũng có thể ngủ
      ngon như vậy.” Về sau mỗi khi có chăn thêu thỏ, có thể ôm Noãn Noãn ngủ nha.
      Long Trác Việt nghĩ vậy, trong lòng khỏi kinh hỉ, cười đến sáng lạn.
      Nhan Noãn Noãn im lặng gì, khóe miệng nhịn được run run. Thiên a, nàng
      sao lại so đo với tên ngốc Long Trác Việt này chứ? Quả là đàn gảy tai trâu mà, vĩnh
      viễn chính là ông gà bà vịt, nàng đông Long Trác Việt hướng tây mà.
      Đúng lúc này Phong Cốc từ bên ngoài vén rèm lên hỏi: “Vương phi, xảy ra chuyện gì
      thế ạ?” Phong Cốc ở bên ngoài nghe được thanh khác thường, nhịn được hỏi.
      có gì!” Nhan Noãn Noãn lắc đầu rồi nhanh chóng xuống xe.
      Long Trác Việt ân cần chạy quanh Nhan Noãn Noãn, ngừng hỏi: “Noãn Noãn, tay có
      đau ? Ta giúp nàng thổi nha!”
      cần!”
      “Vậy ta giúp nàng xoa xoa nha!”
      cần!”
      “Ta giúp nàng đấm bóp nha!”
      cần!”
      Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời, Long Trác Việt kịch liệt khóc vang trời: “Oa oa oa, ô ô ô…
      Noãn Noãn cần người ta nữa, Noãn Noãn để ý tới người ta nữa… ô ô ô,
      người ta cho nàng giẫm lại được ?”
      Hai cánh tay Long Trác Việt nắm chặt ống tay áo Nhan Noãn Noãn, bộ dáng đáng thương
      như sủng vật bị vứt bỏ, nước mắt trong suốt đọng mi mắt, khẽ chớp lũ lượt rơi
      xuống.
      ^.^

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 36. Ngươi xấu lắm!
      “Ngừng!” Nhan Noãn Noãn dừng bước, quay đầu quát lớn.
      Long Trác Việt bị Nhan Noãn Noãn quát, nhất thời nín khóc, nước mắt cũng nhanh chóng
      ngừng lại.
      Phong Cốc đứng bên nhất thời nghẹn họng, trân trối nhìn màn trước mắt mà
      tài nào giấu được kinh ngạc. Lão ở Vương phủ này cũng có tới năm sáu năm rồi, hạ nhân
      trong phủ ai ai cũng biết Hiền vương gia rất ưa khóc, hơn nữa khi khóc là khóc
      ngừng, từng có người vì tiếng khóc của Vương gia mà đau đầu thôi, dùng mọi
      cách dụ dỗ, uy hiếp thế nào cũng thể khiến Vương gia ngừng khóc nháo.
      Sau vô số lần thất bại, bọn họ cũng lười nghĩ cách, từ đó về sau mỗi lần nghe thấy Vương
      gia khóc bọn họ lập tức lấy hai cục bông gòn nhét vào lỗ tai, chờ Vương gia khóc mệt tự
      nhiên ngừng lại.
      Nào ngờ hôm nay, Vương phi chỉ cần tiếng thôi cũng có thể khiến Vương gia ngừng
      khóc. Thần kỳ! quá sức thần kỳ rồi!
      “Đừng khóc, trở về phòng giúp ta xoa bóp được ?”
      thế mà ngủ thoải mái, chỉ khó cho đệm thịt là nàng đây, bên vai bị dựa vào
      sớm tê cứng cả, vừa rồi lại ngã thêm cú, là quá đau mà!
      “Được, được!” Long Trác Việt phấn khởi gật đầu, tuyệt đối vì chuyện bị Nhan Noãn
      Noãn sai phái mà bất mãn, vui sướng nhảy nhót quanh Nhan Noãn Noãn, được bóp vai cho
      Noãn Noãn là phúc khí của nha!
      “Noãn Noãn, ta đỡ nàng về phòng!” Long Trác Việt vẻ lấy lòng tiêu sái đến bên cạnh
      Nhan Noãn Noãn, cẩn thận nâng bên tay nàng.
      Nhan Noãn Noãn đột nhiên muốn ưỡn ngực, cảm giác lúc này giống Thái hậu được
      người ta nâng đỡ nha, tivi phải đều diễn như vậy sao? Chỉ cần Thái hậu vừa cất
      bước, công công thân cận chẳng phải lập tức khom người tới đưa tay cho bà ta vịn
      sao? Tuy rằng tư thế của Long Trác Việt có chút giống lắm nhưng chính là cái bộ
      dáng cúi người lấy lòng này rất giống nha.
      Đưa mắt nhìn Long Trác Việt, Nhan Noãn Noãn bất ngờ nổi hứng trêu đùa : “Tiểu Việt
      tử, về phòng thôi!”
      Long Trác Việt ngẩng đầu, nhướn mày nghi hoặc nhìn Nhan Noãn Noãn, mờ mịt hỏi: “Noãn
      Noãn, Tiểu Việt tử là ai a? Người hầu mới trong phủ sao?”
      Nhan Song Song cùng Phong Cốc phía sau khỏi hỗn loạn.
      Khóe miệng Nhan Noãn Noãn khẽ run: “Đúng, là người mới nha!”
      “Như thế nào ta lại biết nha? Hơn nữa cái tên Tiểu Việt tử kia lại cũng có chữ
      ‘Việt’ giống ta, chúng ta thiệt là có duyên nha, ai, Noãn Noãn, sao nàng nhanh vậy, đợi ta
      với a!”
      Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn nhanh về phía trước vội vàng đuổi theo, miệng
      còn quên lẩm bẩm: “Người ta lát nữa nhất định phải xem cái tên Tiểu Việt tử kia!”
      Trong phòng, Nhan Noãn Noãn đen mặt nhìn Long Trác Việt cuộn mình trong chăn: “Long
      Trác Việt, ngươi xấu lắm, phải giúp ta bóp vai sao?”
      Long Trác Việt miễn cưỡng mở mắt ra rồi lại nhắm lại : “Noãn Noãn, người ta buồn ngủ
      quá à!” cũng muốn giúp Noãn Noãn bóp vai nhưng là cả tối hôm qua đều có ngủ
      được, vừa vào phòng thấy cái chăn thêu thỏ quen thuộc, cơn buồn ngủ của lại vô cớ
      kéo tới. Trời đất bao la, ngủ là quan trọng nhất!
      phải ngủ hơn nửa canh giờ xe ngựa ngươi rồi sao?” Nếu muốn bóp
      vai cho nàng đừng có hứa, hại nàng vui mừng hồi, cảm giác mong chờ rồi hụt hẫng
      khó chịu mà.
      Đáp lại tiếng Nhan Noãn Noãn chỉ là những tiếng ngáy nho của Long Trác Việt. Nhan
      Noãn Noãn kìm được day day huyệt thái dương rồi xoay người ra khỏi phòng. Sờ tới
      cái bụng trống rỗng nàng mới nhớ đến là từ sáng tới giờ chưa có ăn điểm tâm. Nhan Noãn
      Noãn chậm rãi đến phòng bếp, nếu có ai bóp vai nàng đành tự mình chiêu
      đãi mình bữa vậy.
      Từ khi đuổi ba tay đầu bếp kia , phòng bếp dần dần trở thành chốn riêng của Nhan
      Noãn Noãn, ngoại trừ nàng cùng Long Trác Việt, Nhan Song Song thỉnh thoảng ghé qua
      hạ nhân trong Vương phủ rất ít khi đến đây, bởi vì bọn họ có gian bếp riêng khác, Nhan
      Noãn Noãn cần tới đó cũng biết, thức ăn ở đó khẳng định ngon hơn so với thức ăn
      của Long Trác Việt.
      Nhan Song Song sau khi sắp xếp đồ đạc xong xuôi ra ngoài mua thức ăn, Nhan Noãn
      Noãn cầu nàng ta mỗi lần mua đồ ăn về phải giá cả cho nàng nghe, sau đó đưa tiền
      thừa lại cho nàng, hôm sau mua đồ ăn Nhan Noãn Noãn lại đưa tiền cho nàng ta.
      Nhan Noãn Noãn nấu cháo thịt bằm trứng bắc thảo, nàng múc cho mình chén rồi lấy
      nắp đậy lại để dành cho Long Trác Việt, lát nữa tỉnh ngủ khẳng định rất đói bụng,
      giữa buổi ăn chén cháo lót bụng cũng được.
      Nhan Noãn Noãn bưng chén cháo ngồi ghế trong phòng bếp, vừa ăn hết ngoài cửa
      vang lên tiếng bước chân, ngẩng đầu lên thấy Nhan Song Song cúi đầu đến.
      Nhan Noãn Noãn lạnh lùng liếc nàng ta cái, Nhan Song Song hễ ra phủ là đeo mạng
      che, giữa khe hở Nhan Noãn Noãn có thể nhìn thấy mảng xanh tím, khóe miệng
      còn có vết máu chưa kịp khô.
      “Sao lại thế này?” Nhan Noãn Noãn lạnh lùng lên tiếng hỏi.
      Nhan Song Song khẽ nghiêng người, cúi đầu : “Nô tỳ… nô tỳ sao cả!”
      “Ta là giỏ thức ăn trong tay ngươi!” Nhan Noãn Noãn đưa mắt nhìn giỏ thức ăn, rau củ
      dập nát hết cả, cho cá ăn còn được chứ đừng cho người ăn.
      “Nô tỳ…”
      Nhan Song Song vừa mở miệng định Nhan Noãn Noãn cắt ngàng: “Ngươi cùng
      người khác có chuyện gì ta cần biết nhưng ta muốn đồ ăn của ta vì ngươi mà
      hư hỏng.”
      Những thứ này đều là dùng bạc mua về. hôm nay là đồ ăn còn có thể chấp nhận được
      nhỡ sau này nàng mua đồ sứ phải là trở lại sao?
      “Nô tỳ biết sai rồi, lần sau chú ý hơn ạ!” Nhan Song Song cúi đầu, run rẩy , biết
      là vì bị Nhan Noãn Noãn khiển trách mà cảm thấy bất mãn hay là vì bị người khác khi dễ mà
      cảm thấy ủy khuất.
      Nhan Song Song cúi đầu nên Nhan Noãn Noãn nhìn thấy vẻ mặt của nàng ta lúc này.
      Đúng lúc này Lưu Quang Lâm đột ngột xuất ở cửa bếp, cười nhìn Nhan Noãn
      Noãn : “Nguyên lai Vương phi ở trong này, nô tài tìm người khổ a!”
      Nhan Noãn Noãn tranh quyền khiến Lưu Quang Lâm rất vừa lòng, hơn nữa thái độ
      thức thời cùng nhan sắc tuyệt mỹ của nàng khiến Lưu Quang Lâm mỗi lần nhìn thấy đều
      nhịn được tươi cười chào đón.
      Nhan Noãn Noãn theo bản năng nhíu mày, đối với ánh mắt dâm tà của Lưu Quang Lâm
      chán ghét vô cùng, nhưng tình thế trước mắt lại trở mặt với được nên chỉ có thể
      áp chế phẫn nộ trong lòng, khẽ cười hỏi: “Lưu tổng quản tìm ta có chuyện gì sao?”
      “Có người ngoài phủ muốn cầu kiến Vương phi!”
      “Được, để ta !” Nhan Noãn Noãn vậy nhưng trong lòng khỏi khó hiểu, trong trí
      nhớ của nàng Nhan Noãn Noãn trước kia cũng quen biết ai cả, là ai tìm nàng chứ?
      ^.^

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 37. Đối xử tử tế!
      Nhan Noãn Noãn thẳng tới cửa lớn Vương phủ, nhìn người phụ nữ trung niên đứng tựa
      bên cửa lớn mà khỏi nhíu mày, người phụ nữ nghiêng người, nhìn mặt
      nhưng thân áo tang vải thô cũng đủ biết là phải quý phu nhân nhà giàu.
      Nhan Noãn Noãn mang theo nghi hoặc đến gần người phụ nữ hỏi: “Ngươi tìm ta?”
      Người phụ nữ nghe thấy thanh mềm mại lập tức quay người lại, khóe mắt đầy nếp nhăn,
      sắc mặt tái nhợt.
      Kiếp trước Nhan Noãn Noãn ở nhi viện, viện trưởng cũng là thầy thuốc, nàng trước
      kia từng đọc qua Bản thảo cương mục, Thần nông bách thảo kinh, tự nhiên theo viện
      trưởng cũng học được ít kinh nghiệm, nhìn người phụ nữ trước mặt có vẻ mang
      bệnh rất lâu, tại ở trong tình trạng nguy kịch rồi.
      Vừa nhìn thấy Nhan Noãn Noãn, người phụ nữ hơi cúi người : “Đại tiểu thư… ,
      Vương phi!”
      “Ngươi là người của Vũ Dương hầu phủ?” câu đại tiểu thư kia giúp Nhan Noãn Noãn lập
      tức biết được thân phận của bà ta, sắc mặt cũng trở nên trầm hơn, đối với người của
      Nhan gia, nàng chung qui có lấy nửa phần hòa nhã.
      Người phụ nữ dường như cũng cảm giác được khó chịu của Nhan Noãn Noãn, cẩn trọng
      : “Hồi bẩm Vương phi, nô tỳ đúng là người của Vũ Dương hầu phủ.”
      “Vào trong .” Nhan Noãn Noãn chút biểu cảm , nàng xoay người vào phủ,
      trong lòng phỏng đoán mục đích bà ta tới đây.
      Nhan Noãn Noãn cố gắng nhớ lại thân phận của người phụ nữ nhưng vô ích, trí nhớ của
      nàng rất mơ hồ, ngoại trừ biết bà ta là người của Vũ Dương hầu phủ cùng chút
      quen thuộc ra nàng cũng nhớ ra nổi bà ta là người hầu của ai trong phủ cả.
      Xem ra Nhan Noãn Noãn trước kia đúng là ra khỏi cửa, huống chi Vũ Dương hầu phủ
      sản nghiệp to lớn, hạ nhân rất nhiều, nàng chỉ nhớ được vài người mà thôi.
      Vào tới đại sảnh, Nhan Noãn Noãn vẫy tay ra hiệu cho Lưu Quang Lâm lui xuống, đại sảnh
      nhanh chóng chỉ còn lại hai người.
      “Ngươi là ai? Tìm ta có chuyện gì? Là ai phái ngươi tới tìm ta?” Nhan Noãn Noãn vừa ngồi
      xuống hỏi liên tiếp mấy câu liền, đáy mắt ngập tràn cảnh giác đề phòng.
      “Nô tỳ là tạp vụ trong Vũ Dương hầu phủ, tên là Vân nương, ai bảo nô tỳ tới tìm Đại
      tiểu thư cả… Vương phi, hôm nay Hầu gia mắc bệnh lạ, Tứ thiếu gia bị trọng thương nên
      trong phủ rất hỗn loạn, nô tỳ trốn tới đây tìm Vương phi là có việc muốn khẩn cầu người.”
      Vân nương vừa xong liền thở hổn hển, cả thân người lung lay như sắp ngã tới nơi.
      “Vân nương, ngồi xuống !” Nhan Noãn Noãn mím môi .
      ngờ nàng vừa dứt lời, Vân nương lập tức quì xuống, dập đầu với Nhan Noãn Noãn
      rồi : “Nô tỳ dám, nô tỳ tự biết đại nạn sắp đến, điều nô tỳ yên lòng nhất
      chính là Song Song, nay Song Song theo bên cạnh Vương phi, nô tỳ to gan, khẩn cầu
      Vương phi đối xử tốt với Song Song.”
      “Ngươi là tới Nhan Song Song?” Nhan Noãn Noãn từ ghế đứng dậy, vẻ
      tin nhìn Vân nương: “Nhan Song Song là nhi nữ của Nhị thúc, ngươi muốn ta đối xử tử tế với
      nàng? Vân nương, mười mấy năm qua ta tin chắc ngươi cũng biết nhà bọn họ đối xử
      với ta như thế nào .”
      “Vương phi bớt giận, nô tỳ biết mình cầu hơi quá, Vương phi từ ở trong nhà, thứ
      cho nô tỳ thẳng, nếu Vương phi còn là Đại tiểu thư ngày trước nô tỳ chắc chắn
      nghĩ tới chuyện nhờ cậy người nhưng là từ lúc Song Song hồi phủ hôm qua, nàng tới
      tìm ta hỏi về tính tình của Vương phi ngày trước, qua những điều Song Song nô tỳ nhận
      thấy Vương phi của ngày hôm nay khác xưa rất nhiều, điều này khiến cho nô tỳ dấy
      lên tia hy vọng.”
      “Song Song từ mệnh khổ, nương của nàng vừa hạ sinh nàng liền cùng người khác
      bỏ trốn. Hầu gia khi ấy rất giận dữ, cho rằng nàng là con người khác nên muốn bỏ , là
      đại phu nhân ngăn cản, dùng máu của Hầu gia cùng Song Song để chứng thực huyết thống.
      Có điều, Hầu gia từ đó cứ nhìn thấy Song Song là lại nhớ tới nương của nàng cùng nỗi nhục
      bị đội nón xanh nên ném nàng vào phòng của hạ nhân, còn ra lệnh cho Đại phu nhân
      được lén lút giúp đỡ nàng, càng cho phép hạ nhân trong phủ coi nàng như tiểu
      thư. Song Song ở trong Vũ Dương hầu phủ cũng chẳng khác gì hạ nhân cả.
      Nhan Noãn Noãn yên lặng lắng nghe, trong lòng cân nhắc tính chân những điều Vân
      nương .
      “Song Song là do tay nô tỳ nuôi lớn, nàng mặc dù mang họ Nhan nhưng lại chưa bao
      giờ được đối đãi như tiểu thư Nhan gia, việc nặng việc đều đến tay nàng, nàng
      thậm chí còn phải làm nhiều hơn cả nha hoàn tạp vụ trong phủ. Nhị tiểu thư, Tam tiểu thư
      cùng Tứ thiếu gia luôn khi dễ nàng, nhiều lần nàng thương tích đầy mình trở về đều cố gắng
      giấu vì sợ ta lo lắng.”
      Theo những lời này cuộc sống của Nhan Noãn Noãn cùng Nhan Song Song cũng có chút
      tương đồng, khác chăng chỉ là Nhan Noãn Noãn chưa bao giờ phải làm việc như hạ nhân
      trong phủ cả, so với Nhan Song Song làm trâu làm ngựa có vẻ tốt hơn nhiều. Cái chính
      là bà ta vì sao lại muốn nàng đối xử tốt với Nhan Song Song? Trong thiên hạ này người
      đáng thương hơn nàng ta có vô số, chẳng lẽ ai nàng cũng phải đối xử tốt?
      “Theo như lời ngươi Nhan Song Song cũng được Nhị thúc coi trọng, nhưng là
      vì lần này ta trở về hoàn toàn khác trước nên Nhan Song Song bị Nhị thúc gọi tới hỏi
      chuyện?”
      Nhan Noãn Noãn nét mặt trước sau biểu cảm khiến cho Vân nương có chút e dè, có
      lẽ lần này bà đến đây có chút mạo muội nhưng là Nhan Noãn Noãn bây giờ bình tĩnh, tự tại
      hoàn toàn khác với Nhan Noãn Noãn yếu đuối, rụt rè trước kia, Vân nương
      cam lòng buông bỏ ý định muốn thuyết phục nàng.
      Qua lời kể của Song Song Đại tiểu thư cả gan dám viết hưu phu cho Tư Đồ công tử
      ngay trước mặt Hầu gia, bà cũng nghe tư thế cùng khí chất thanh cao của nàng lúc
      rời sau đó. Nếu Song Song có thể theo Đại tiểu thư, bà tin chắc nàng phải
      chịu khổ nữa.
      Vân nương nghĩ vậy, lại hướng Nhan Noãn Noãn dập đầu, tiếp tục : “Song Song đối với
      Hầu gia gì nghe nấy đều là do bị nô tỳ liên lụy.”
      “Ngươi vậy là có ý gì?”
      “Nửa năm trước thân thể nô tỳ bắt đầu yếu , dù uống bao nhiêu thuốc thang cũng
      khá hơn chút nào, bệnh tình ngày càng trở nặng, lại thêm có tiền bốc thuốc nên cứ
      kéo dài tới tận bây giờ. Lúc bấy giờ Vương phi vì muốn gả cho Hiền vương gia nên
      tự sát nhiều lần, chỉ là hôn này do chính Hoàng thượng hạ chỉ ban hôn, nếu Vương
      phi có xảy ra chuyện hay, đến ngày thành hôn có tân nương, tội khi quân này
      nếu bị truy cứu Nhan gia dưới đều bị xử trảm. Ở trong Hầu phủ Hầu gia còn
      có thể cử người canh chừng Vương phi nhưng là nếu người gả vào Vương phủ rồi mà lại
      muốn tự sát, đến lúc đó chọc giận tới Hoàng thượng, người giận chó đánh mèo mà liên lụy
      tới Vũ Dương hầu phủ hay nên Hầu gia tìm người giám sát Vương phi. Song
      Song là người của Nhan gia, nếu Nhan gia gặp chuyện may cả nàng cũng phải
      chịu tội, vì sợ Song Song chịu ngoan ngoãn nghe lời nên Hầu gia lấy điều kiện
      giúp nô tỳ chữa bệnh để ép Song Song nghe theo chỉ thị của .”
      “Song Song vì muốn chữa bệnh cho nô tỳ nên mới đáp ứng chuyện này, nô tỳ vốn hy
      vọng Song Song vì mình mà chịu thiệt nhưng Song Song lại rất kiên trì muốn , còn hứa với
      nô tỳ làm trái với lương tâm mình, có điều Hầu gia được tấc lại muốn tiến
      thước, bức bách Song Song hạ độc Vương phi!”
      Nhan Noãn Noãn đột ngột trừng mắt, cả kinh hỏi lại: “Độc hại ta?”
      “Song Song tối qua có đến thăm nô tỳ, nô tỳ thấy nàng tâm trạng bất an nên tìm mọi cách
      dồn hỏi biết được chuyện Hầu gia muốn nàng hạ độc Nguyệt mê tán cho Vương phi,
      Song Song chịu liền lấy tính mạng của nô tỳ ra ép buộc nàng, nô tỳ vì
      muốn Song Song làm chuyện trái lương tâm nên mới nhân lúc hỗn loạn trốn tới đây
      tình. Nô tỳ những chuyện này chỉ hy vọng Vương phi có thể cứu Song Song, trăm
      ngàn lần đừng để nàng vì nô tỳ mà làm trái lương tâm mình.”
      “Nguyệt mê tán là loại độc gì?” Nhan Noãn Noãn nheo mắt hỏi.
      “Độc này nếu thường xuyên hạ trong thức ăn cho người ăn tới tháng có thể
      khiến cho người ta mất lý trí mà trở nên si ngốc.”
      Hầu gia chính là sợ nàng tự sát đời nhà ma, Song Song lại thể nghe theo bố trí
      của nên mới quyết định hạ độc, chỉ cần nàng trở nên si ngốc, thể có hành động
      tự hại tới mình trước mắt Nhan gia vì nàng ta mà gặp đại nạn nữa.
      Đôi mắt đẹp của Nhan Noãn Noãn tối lại, hàn ý như thủy triều dâng cao. Khá lắm Nhan
      Hướng Thái, trước tính kế nàng , nay lại dám hạ độc nàng. Mất lý trí trở nên si
      ngốc? Qủa nhiên chút cũng lưu tình.
      ^.^

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 38. Thâm tàng bất lộ!
      Bầu trời xanh thẳm, những áng mây trắng mềm như bông,
      Gió xuân khẽ thổi, nhánh cây theo gió lay động.
      Nhan Noãn Noãn ngồi ghế đá, hai tay chống cằm, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại, vẻ hưởng
      thụ pha chút trầm tư.
      “Vân nương, ngươi dựa vào cái gì mà nghĩ ta đối xử tốt với Nhan Song Song? Nàng ta
      nghe lời Nhị thúc đến hại ta, cho dù ngươi có lòng cho ta biết nhưng điều này
      có nghĩa là ta tha thứ cho Nhan Song Song.”
      Ngày đó Nhan Noãn Noãn mỉa mai hỏi Vân nương như vậy.
      Vân nương lúc bấy giờ chỉ nhìn nàng chăm chú, rất lâu sau mới chua xót : “Nô tỳ tự
      cược với bản thân, cược rằng Vương là người thấu tình đạt lý. Song Song chuyện
      Vương gia cùng Vương phi ở chung cho nô tỳ nghe, dù tận mắt nhìn thấy nhưng
      nô tỳ biết chắc Vương phi phải loại người phân thị phi, nếu Vương phi có
      thể tin tưởng nô tỳ cùng Song Song lần, nô tỳ ngàn lần cảm tạ. Nếu nô tỳ cược sai
      cũng chỉ trách Song Song bạc mệnh, nếu nàng giúp Hầu gia làm chuyện ác mà hạ độc
      Vương phi, con đường vạn kiếp bất phục nô tỳ mong Vương phi có thể nể tình nô
      tỳ cho người mọi chuyện mà tha cho Song Song mạng, nô tỳ cũng coi như mẹ
      của Song Song, thử hỏi có người mẹ nào thấy con mình làm chuyện thương thiên hại lý mà
      đau lòng chứ, cho dù là nàng bị ép buộc ta cũng nguyện ý để nàng làm vậy.
      “Nhan Song Song coi như may mắn hơn Nhan Noãn Noãn ta, tuy nàng ta phải làm hạ
      nhân nhưng còn có ngươi đau lòng vì nàng ta.” Mặc kệ Nhan Noãn Noãn trước đây hay
      Nhan Noãn Noãn bây giờ, Nhan Song Song đều may mắn hơn các nàng rất nhiều.
      “Nếu Song Song ngoan độc hơn người nô tỳ cũng thương nàng như vậy.”
      “Vân nương, ta thẳng cho ngươi biết, ta cũng hoàn toàn tin tưởng Nhan Song
      Song là vô tội nhưng vì ngươi che chở thương nàng ta như vậy ta lưu tâm,
      nếu lương tâm nàng còn chưa mất hết ta đương nhiên cũng làm khó nàng ta.”
      Vân nương nghe vậy, tâm tình phút chốc vui vẻ, liên tục dập đầu với Nhan Noãn Noãn :
      “Đa tạ Vương phi, đa tạ Vương phi…”
      Từ lúc Vân nương bái kiến tới nay cũng được vài ngày, Nhan Noãn Noãn đối với Nhan
      Song Song khá cảnh giác, cũng tăng thêm vài phần lưu tâm. Vân nương muốn nàng đối xử
      tử tế với Nhan Song Song, ý tứ ràng là muốn nàng giữ lại nàng ta bên người, nhưng là
      nàng đoán mãi ra, Nhan Song Song đối với Nhan Hướng Thái là lòng phục tùng
      hay chỉ là ngụy trang?
      Nếu có thể thu phục Nhan Song Song đây chắc chắn là tay sai đắc lực nhất, bởi vì Vân
      nương trước khi về với nàng: “Tất cả mọi người đều cho rằng Song Song chỉ là
      hạ nhân vô danh tiểu tốt nhưng thực nội lực của nàng đạt đến cấp bảy rồi!”
      Cấp bảy! Nhan Noãn Noãn rất kinh ngạc, Nhan Hướng Thái như thế nào lại có thể
      bỏ qua bảo bối như vậy chứ?
      Người tu luyện nội lực từ cấp năm lên cấp sáu quá trình rất khó khăn, bởi vậy
      những người đạt được nội lực cấp năm đại lục này tuy rất nhiều nhưng những người
      đạt được cấp sáu chỉ vỏn vẹn vài người trong các gia tộc lớn. Nếu trong gia tộc nào
      đó xuất nữ tử tu luyện đạt cấp sáu cả gia tộc vô cùng vinh quang, toàn bộ những
      người trong gia tộc lấy đó làm tấm gương tu luyện.
      Mấy ngày nay Nhan Noãn Noãn cũng tìm hiểu biết được đại lục Lạc Thiên này chưa
      từng có người nào đạt được nội lực cấp mười, cấp cao nhất bất quá cũng mới chỉ là cấp
      chín, hơn nữa cũng chỉ có ba người. Cấp tám cùng cấp bảy tuy rằng ít nhưng giở tay
      ra đếm cũng thể coi là nhiều được.
      Long Trác Việt ở phía sau thay Nhan Noãn Noãn đấm lưng, hồi chạy qua bên phải đấm
      đấm, hồi lại chạy qua bên trái xoa xoa.
      “Noãn Noãn, lực đạo có vừa ?”
      “Noãn Noãn, người ta xoa bóp có thoải mái ?”
      “Noãn Noãn, nàng chuyện với người ta được ? Người ta xoa bóp cũng cả canh giờ
      rồi mà nàng chẳng để ý tới người ta gì cả!”
      Nha, tay rất mỏi a, vì sao Noãn Noãn còn có bảo dừng lại nha? Mấy
      ngày nay Noãn Noãn đều ngẩn người, hết nhìn cái này lại nhìn cái nọ, chút cũng
      để ý tới nha.
      Long Trác Việt hôm từ Vũ Dương hầu phủ về liền lăn ra ngủ, quên luôn cả việc hứa
      xoa bóp cho Nhan Noãn Noãn khiến nàng tức giận, để bù lại, mỗi ngày đều nhiệt tình
      giúp nàng đấm lưng, hy vọng Noãn Noãn có thể nguôi giận. Chỉ là Noãn Noãn từ hôm đó
      thường xuyên ngẩn người thất thần khiến cho Long Trác Việt có chút chột dạ, nghĩ đến
      Nhan Noãn Noãn vẫn còn giận mình nên càng ra sức đấm bóp cho nàng, hi vọng nàng có
      thể để ý tới .
      Long Trác Việt hết chạy sang trái rồi lại chạy sang phải, thỉnh thoảng lại lén quan sát sắc
      mặt Nhan Noãn Noãn, đáy mắt khỏi có chút quyến luyến. Kỳ thực, lúc Noãn Noãn im
      lặng trông rất đẹp nha, đẹp đến nỗi khiến người ta luyến tiếc rời!
      Từ phía xa đột nhiên truyền tới thanh ầm ĩ cắt ngang dòng suy nghĩ của Nhan Noãn
      Noãn, mắt đẹp khẽ ngước lên, khó hiểu hỏi: “Có chuyện gì mà ầm ĩ như vậy?”
      Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn rốt cuộc cũng chịu chuyện, nhất thời mừng rỡ
      thôi, mặt mày cười đến sáng lạn, hỏi ngược lại nàng: “Noãn Noãn, có chuyện gì mà
      ẫm ĩ như vậy nha?”, thanh Noãn Noãn ngọt ngào, nhu mì, rất êm tai nha.
      xem !”
      “Noãn Noãn, chúng ta cùng .” Long Trác Việt cười hì hì , trong lòng khỏi thúc
      giục: Noãn Noãn, tiếp , nữa a, người ta muốn nghe Noãn Noãn
      chuyện.
      Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch khóe miệng, gì mà chỉ liếc Long Trác Việt cái:
      “Ngươi có thể đừng lập lại lời ta nữa được ?” rồi đứng dậy về phía phát ra
      thanh ầm ĩ kia. Nàng vốn cũng trông mong gì chuyện Long Trác Việt nghe ngóng
      mọi chuyện rồi về kể cho nàng nghe.
      “Noãn Noãn, có thể lặp lại…” Long Trác Việt biết sống chết lặp lại lời Nhan
      Noãn Noãn, được nửa mới giật mình bừng tỉnh, lại nhìn thấy Nhan Noãn Noãn vẻ
      mặt trầm bất định mà khỏi khiếp đảm thè lưỡi, rụt cổ, lúng túng : “Noãn Noãn,
      đừng trừng mắt nhìn người ta như vậy, giống như tiểu hắc nhà bán thịt phố nhìn
      tiểu hoàng như thể muốn nhai xương nó nha, người ta bất quá chỉ là muốn được nghe Noãn
      Noãn chuyện thôi mà, là vui quá thôi!”
      Nhan Noãn Noãn trán xuất ba đường hắc tuyến. Tiểu hắc, tiểu hoàng, nhai xương?
      Đừng tưởng rằng gọi tên rồi là nàng biết Long Trác Việt so sánh nàng với mấy
      con chó gần đây nha! Chỉ là bộ dáng Long Trác Việt lúc này giống tiểu bạch thỏ, đôi
      mắt vô tội động lòng người khiến hờn dỗi trong lòng Nhan Noãn Noãn phút chốc tan .
      Nàng cũng từng là người hạ thủ lưu tình, phân biệt người tốt kẻ xấu, như thế
      nào đối với tên ngốc này lại có biện pháp đâu? Nhan Noãn Noãn lắc đầu thở dài, tiếp
      tục theo hướng huyên náo tới.
      Mới vừa quẹo vào con đường thấy vài nha hoàn vây lại thành vòng
      ngừng đấm đá cái gì đó ở bên trong, miệng liên tục chửi mắng, bộ dáng hung hăng
      ác độc vô cùng.
      “Oa, Noãn Noãn, người ta sợ nha!” Long Trác Việt vừa thấy màn trước mặt liền giống
      như con rùa rụt cổ lui lại phía sau Nhan Noãn Noãn, hai tay gắt gao túm lấy quần áo nàng,
      đôi mắt đẹp ngập tràn hoảng sợ.
      Nhan Noãn Noãn vừa mới nghĩ kẻ nào may như vậy nhìn thấy Nhan Song Song
      mặt mũi bầm dập nằm đất, nghĩ đến ánh mắt từ ái cùng khẩn cầu của Vân nương ngày
      trước, lòng Nhan Noãn Noãn khỏi lay động, nhanh chóng quát lớn: “Tất cả dừng tay
      cho ta!”
      Nếu Vân nương chưa đến nàng có thể thờ ơ trước màn này, nhưng là Vân nương
      tha thiết cầu xin nàng, nàng thể làm như biết mà bỏ qua được, cho
      dù nàng tín nhiệm Nhan Song Song nhưng cũng muốn bỏ qua Vân nương.
      Bà đối với Nhan Song Song thương cùng sủng nịch, Nhan Noãn Noãn nàng đương nhiên
      biết được đó là từ tâm chứ phải giả dối.
      Đám nha hoàn nghe thấy tiếng quát của Nhan Noãn Noãn đều nhất loạt dừng tay, cả đám
      mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, hành lễ : “Nô tỳ tham kiến Vương gia, Vương phi!” Bộ
      dáng như thể hành lễ cho có lệ, lại có chút khinh thường cùng ngạo mạn.
      Nhan Noãn Noãn khẽ liếc mắt nhìn vết thương người Nhan Song Song, đôi mắt sắc bén
      đảo qua người đám nha hoàn nọ, lạnh lùng : “A, các ngươi nhàn rỗi nha, nhàn
      rỗi đến độ ở đây đánh người, như thế nào? cần làm việc sao? Hay là muốn ta cùng
      Vương gia tự tay động thủ?”
      ^.^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :