1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, vi phu bị người bắt nạt - Dạ Cát Tường (114 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 29. Đầu heo!
      “Người ta thấy nàng ra ngoài, nghĩ rằng nàng ăn no nên đổ luôn cả nửa chén cơm của
      nàng vào bát mình a!” Long Trác Việt liếc nhìn Nhan Noãn Noãn, hợp tình hợp lý rồi lại
      bày ra bộ dáng nghiêm nghị, giáo huấn : “Noãn Noãn, nàng sao có thể lãng phí lương
      thực như vậy, điều này tốt a, may là có ta ăn dùm nàng nha!”
      “Ai ta ăn no rồi, ai ta lãng phí lương thực? Ta bất quá chỉ ra ngoài lát rồi
      quay về ăn, ai cho ngươi lấy cơm của ta ăn hả?” Nhan Noãn Noãn tức giận, cố gắng hạ
      giọng thấp nhất có thể nhưng vẫn ngăn được sát khí mặt, Long Trác Việt sợ đến
      trợn mắt, há mồm nhìn Nhan Noãn Noãn.
      “Kia… nàng cũng quay lại ăn a!”
      “Ta cũng cho ngươi ăn a!” Nhan Noãn Noãn trừng mắt nhìn Long Trác Việt, cứ
      nghĩ tới ăn hết cơm của nàng, còn bày ra vẻ mặt ‘Ta là vì muốn giúp nàng tiết kiệm
      lương thực’ mà khỏi nổi giận.
      “Kia…” Long Trác Việt nhìn chén cơm trong tay rồi lại nhìn Nhan Noãn Noãn, hết há miệng
      rồi lại ngậm miệng, bị Nhan Noãn Noãn đến á khẩu rồi.
      “Kia kia cái gì chứ?” Nhan Noãn Noãn tức giận gầm , bụng càng lúc càng kêu dữ dội
      hơn khiến nàng càng lúc càng cảm thấy đói bụng, ngay cả đến sức ngồi cũng có.
      Nhan Noãn Noãn dứt khoát ngồi luôn đất, quay đầu nhìn trận chiến, cố gắng nhìn
      tới chén cơm tay Long Trác Việt, miễn cho càng nhìn càng tức, càng tức càng đói
      hơn thôi.
      Nhan Xảo bị trúng hai roi, phẫn nộ khơi dậy sức chiến đấu của nàng ta, dùng toàn lực đánh
      chưởng vào ngực Nhan Lăng. Nhan Lăng né tránh nhưng bả vai vẫn bị chưởng kia của
      Nhan Xảo đánh bị thương, đau đến độ hét lớn, roi da trong tay tuột ra.
      Nhan Xảo đáy mắt ra tia đắc ý, mũi chân khẽ điểm, vọt lên tiếp lấy roi da trong
      trung, chỉ là nàng ta vừa nhảy lên thấy cả thân người nặng nề, ngã lăn ra đất, lăn mấy
      vòng mới phát hóa ra mình bị Nhan Lăng kiềm chặt, đưa tay muốn đẩy Nhan Lăng
      ra lại bị ăn cái bạt tai của nàng ta.
      “Tiện nhân, dám đánh ta, ta cho ngươi dám đánh ta này!”
      tát kia, Nhan Xảo còn chưa kịp hoàn hồn cảm thấy trận đau đớn đầu, Nhan
      Lăng nắm tóc Nhan Xảo mãnh liệt lôi kéo.
      Nhan Xảo kìm được giận dữ, nhấc chân đá Nhan Lăng ra, màng đến tóc tai
      toán lạn, cũng cần lấy roi da, cả người đè lên Nhan Lăng, đem tất cả những gì nàng
      ta nhận được trả lại gấp bội cho Nhan Lăng.
      Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch môi, mỉa mai cười, người ta đều nữ nhân đánh nhau xem rất
      hay, quả nhiên là giống hai mụ điên đánh nhau mà, việc này mà truyền ra ngoài, biết
      Vũ Dương hầu phủ này ‘nở mày nở mặt’ tới cỡ nào đây a.
      Cả Nhan Lăng lần Nhan Xảo đều quên mất mình có võ công, lúc này cả hai thượng cẳng
      tay, hạ cẳng chân như những mụ đàn bà chanh chua. Chung quanh lâm vào yên tĩnh, ngoài
      tiếng rên rỉ vì đau chỉ còn lại tiếng bạt tai thanh thúy vang lên, đám hạ nhân ngây như
      phỗng.
      Nhan Noãn Noãn xem đến quên cả cơn đói bụng cỗ mùi thơm ập tới khiến cơn
      đói vất vả lắm mới áp chế xuống được lại dấy lên. Cúi đầu nhìn xuống thấy Long Trác
      Việt đưa miếng cá muối cắn dở tới trước miệng nàng : “Noãn Noãn, ăn a!”
      Nhan Noãn Noãn nhìn ánh mắt lấy lòng của Long Trác Việt, cơn tức giận nháy mắt tan biến,
      ngược lại còn có chút xúc động.
      Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn ăn, có chút khẩn trương : “Noãn Noãn, nàng
      vì sao ăn a? Ta ăn thử rồi, ngon lắm nha!” rồi đưa đũa tới gần chút nữa, đôi mắt
      trong veo như tuyết đầu mùa đầy mong chờ nhìn Nhan Noãn Noãn.
      Nhan Noãn Noãn cắn miếng cá muối, chậm rãi nhai.
      “Mặt kia toàn là nước miếng của ngươi thôi!” Nàng ăn hết bên cá, nhíu mày chán ghét
      , đôi mắt đẹp rất nhanh xẹt qua tia giảo hoạt.
      Long Trác Việt hệt như bóng cao su bị đâm xì hơi, cúi đầu : “Nàng cư nhiên ghét bỏ
      người ta, người ta ăn nước miếng của ngươi có gì đâu!”
      “Ngươi cũng có thể ghét bỏ a!” Nhan Noãn Noãn yếu ớt cười, trêu ghẹo , nhanh tay
      cướp lấy miếng cá muối bỏ thẳng vào miệng.
      Long Trác Việt thấy nàng ăn ngon miệng như vậy liền nhướn mày vui vẻ. Noãn Noãn ăn
      nghĩa là Noãn Noãn còn giận nữa a. Long Trác Việt gắp miếng cơm, cảm
      thấy cơm trắng cũng có mùi vị ngon hơn mấy phần.
      Nhan Noãn Noãn tập trung nhìn Nhan Lăng cùng Nhan Xảo, Long Trác Việt gắp miếng
      đồ ăn đưa tới miệng nàng mà nàng ngay cả quay đầu nhìn cũng lười, trực tiếp há miệng
      nuốt vào, vẻ mặt vô cùng hưởng thụ khi được người đút cơm.
      Mà Long Trác Việt sau khi đút cơm cho Nhan Noãn Noãn, thấy nàng ghét bỏ nữa
      vui vẻ thôi. Noãn Noãn ăn miếng, cũng ăn miếng, ăn thêm
      miếng lại đút cho Noãn Noãn miếng nữa.
      Nhan Lăng cùng Nhan Xảo mải đánh nhau, cả hai lăn qua lộn lại đất, tóc tai hỗn loạn,
      gương mặt xinh đẹp bị đối phương đánh nhìn ra nguyên dạng.
      “Tất cả dừng tay cho ta!” tiếng thét giận dữ đột ngột vang lên, đám người vây quanh cả
      kinh, ngay cả Nhan Noãn Noãn ở chỗ khuất cũng bị nội lực của Nhan Hướng Thái làm cho
      giật mình, hô hấp bị đè nén đến khó chịu.
      Mà Long Trác Việt bên cạnh nàng, mặt như cũ hề biến sắc và nốt miếng cơm cuối
      cùng vào miệng, vẻ bình thản như hề bị nội lực của Nhan Hướng Thái ảnh hưởng.
      “Ngươi khó chịu sao?” Nhan Noãn Noãn nhíu mày hỏi. Trong lòng đối với cảm giác áp
      bức này vô cùng khó chịu, trước kia nàng mình trong hắc bang, bị đám người đó sai
      khiến, khi dễ cũng cảm thấy áp lực lớn cỡ này. Nhan Noãn Noãn lần nữa nhận thấy
      được những thứ võ công thời đại so với võ công cổ đại quá khác biệt.
      Long Trác Việt trừng mắt nhìn nàng, khó hiểu hỏi: “ khó chịu ạ, vì sao lại khó chịu?”
      Nhan Hướng Thái bước nhanh đến chỗ Nhan Lăng cùng Nhan Xảo quần đảo, đám hạn
      nhân thấy ông ta đến vội quì xuống, loạt những tiếng động do đầu gối đập xuống đất
      vang lên, sắc mặt ai nấy đều mang theo vài phần sợ hãi, cúi đầu, đến thở cũng dám
      thở mạnh.
      Nhan Lăng cùng Nhan Xảo cũng vội buông đối phương ra, đứng dậy nhìn Nhan Hướng Thái
      đen mặt, sợ hãi cúi đầu cất tiếng : “Cha!”
      Hai tay Nhan Hướng Thái nắm chặt thành quyền, mu bàn tay nổi đầy gân xanh, nhìn bộ
      dáng chật vật của hai nữ nhi trước mặt, hận nỗi rèn sắt thành : “Hai các ngươi
      còn ra thể thống gì nữa, ở trong phủ đánh nhau tới mức này còn có bộ dáng tiểu thư khuê
      các nữa hả? Các ngươi tự nhìn lại mình , hạ nhân nhiều như vậy cảm thấy
      rất dọa người sao?”
      Nhan Lăng, Nhan Xảo đánh tới mặt cũng sưng cả lên, quần áo tả tơi, tóc tai tán loạn, bộ
      dáng so với người điên khác biệt là mấy.
      Cái này… muốn làm mất hết mặt già của ông ta mà. Nhan Hướng Thái cứ nghĩ đến
      hai nữ nhi nhà mình trước mặt bao nhiêu hạ nhân đánh đến còn thể diện gì, tức đến
      nỗi run cả người.
      Nhan Lăng quét mắt nhìn đám hạ nhân lượt, ác độc : “Cha, cứ móc hết mắt bọn
      chúng ra . Dám đứng xem náo nhiệt, muốn chết rồi!”
      “Ngươi câm miệng!” Nhan Hướng Thái đột ngột hét lớn: “Cả hai ngươi tới từ đường quì cho
      ta!”
      Nhan Lăng còn muốn gì nhưng nhìn thấy Nhan Hướng Thái giận dữ như vậy liền nuốt
      ngược trở lại, im lặng cúi đầu.
      “Được rồi, kịch diễn xong rồi, chúng ta trở về thôi!” Nhan Noãn Noãn lôi kéo Long Trác Việt
      lặng lẽ rời , ít nhất lúc này nàng thể để Nhan Hướng Thái phát được.
      được đoạn, Long Trác Việt đột nhiên lớn, biểu tình như thể vừa phát ra tân
      lục địa vậy: “Noãn Noãn, các nàng làm ảo thuật giỏi nha, mới đó thôi mà đem chính
      mình biến thành đầu heo rồi!”
      ~///~

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 30: Ngươi dám ăn?
      Từ đường Nhan gia nằm ở phía đông Vũ Dương hầu phủ, kiến trúc hùng vĩ, nghiêm trang vô
      cùng, dưới mái hiên là biển hiệu lớn viết hai chữ ‘Từ đường’, tất cả đều toát lên uy
      nghiêm thần thánh.
      Từ đường bài trí rất đơn giản, so với xa hoa của các đình các khác trong phủ
      đơn điệu hơn rất nhiều nhưng đồ vật bên trong đều vô cùng trân quí. Chính giữa từ đường
      là nơi đặt bài vị tổ tiên, vách tường treo hình của chủ nhân Nhan gia nhiều thế hệ, uy
      nghiêm cùng khí phách.
      Trước nơi đặt bài vị tổ tiên, Nhan Lăng cùng Nhan Xảo quì gối bồ đoàn, bởi vì mới vừa
      rồi đánh nhau kịch liệt nên cả người đau nhức vô cùng, đau đến méo cả miệng, trong lòng
      thầm đem đối phương ra nguyền rủa trăm vạn lần.
      Nhan Hướng Thái mặt lạnh như tiền, khóe miệng vì tức giận mà méo cả , hai tay chắp sau
      lưng, đôi mắt ưng sắc bén nhìn Nhan Lăng cùng Nhan Xảo chớp mắt. lâu sau
      đó mới cất tiếng, thanh giận dữ như hổ gầm: “ cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra
      chuyện gì?”
      Trong quá khứ hai nữ nhi này cũng phải chưa cãi nhau làm loạn qua, cho dù là đánh
      nhau cũng chưa từng dùng tới nội lực, mà hôm nay… thiên a, hai nữ nhi này lại cả gan làm
      loạn, hạ nhân trong phủ toàn bộ đều muốn kéo tới coi náo nhiệt rồi, tốt xấu gì cũng là
      chủ nhân của Vũ Dương hầu phủ này, như thế nào lại sinh ra hai nữ nhi có tiền đồ
      như vậy chứ? chút cũng hề nghĩ tới lợi ích của gia tộc.
      “Cha, là Nhị tỷ cố tình đến Tử Xảo các gây trước, rằng hất nguyên
      chén canh lên mặt con!” Nhan Xảo đánh đòn phủ đầu, điềm đạm lên tiếng kể tội Nhan Lăng.
      Nhan Lăng nghiêng đầu, hung hăng trừng mắt liếc Nhan Xảo : “Tiện nhân, lại dám chơi
      trò ác nhân cáo trạng trước, cha, là nàng sai khiến Tuệ Nhi hạ độc vào thức ăn của con
      trước, nữ nhi vì quá tức giận mới đến Tử Xảo các đòi lại công đạo.”
      Nhan Lăng vừa mới dứt lời bị Nhan Hướng Thái trừng mắt: “Lăng nhi, Nhan gia giáo
      dưỡng ngươi bấy lâu nay thế nào hả? Mở miệng là tiện nhân này tiện nhân nọ, trong mắt
      ngươi còn có người cha này sao? Ngươi coi gia qui Vũ Dương hầu phủ này là gì hả?”
      “Cha, ta…” Nhan Lăng bị Nhan Hướng Thái mắng, muốn gì đó nhưng lại thôi. Nhan Xảo
      chết tiệt này lại dám ở trước mặt phụ thân vờ vịt hại nàng sao?
      Cửa từ đường đóng chặt đột ngột bị đẩy ra, Đại phu nhân Nguyễn Mai vội vàng vào,
      bộ dáng tươi trẻ hề bị thời gian tác động, vẻ lo lắng gương mặt đẹp.
      Ánh mắt Nguyễn Mai dừng người hai nữ nhi quì trước bài vị tổ tiên, vừa thấy
      Nhan Lăng quay đầu để lộ cả mảng xanh tím mặt, tâm khỏi đau đớn. Tuy rất
      muốn qua an ủi nữ nhi mình nhưng lại ngại Nhan Hướng Thái nên đành đứng lại hành lễ.
      “Thiếp thân bái kiến Hầu gia!”
      Nhan Hướng Thái thản nhiên liếc mắt nhìn Nguyễn Mai, khẽ hắng giọng ‘Ừ’ tiếng rồi lại
      nhìn Nhan Lăng cùng Nhan Xảo.
      Nguyễn Mai thấy Nhan Hướng Thái lãnh đạm, nội tâm có chút đau đớn nhưng vẫn dịu dàng
      cười : “Hầu gia, xin người bớt giận, thiếp thân cũng vừa mới nghe hạ nhân lại. Lăng
      nhi Nhan Xảo đánh nhau như vậy là đúng nhưng trước giờ Lăng nhi luôn luôn qui củ,
      chuyện lần này nhất định có tình.”
      Nguyễn Mai ôn nhu , chỉ là lời của nàng khiến Nhị phu nhân Lâm Hương Y vừa bước
      tới cửa từ đường tức giận thôi.
      “Đại phu nhân như vậy có ý gì? Nữ nhi của người qui củ, chẳng lẽ Xảo nhi của ta lại
      là người cố tình gây sao? Ngày thường ai đoan trang, ai kiêu ngạo ương ngạnh thiết
      nghĩ Hầu gia cũng biết , phiền tới Đại phu nhân nhọc lòng.”
      Lâm Hương Y vừa vừa bước nhanh vào từ đường, nàng ỷ được Nhan Hướng Thái sủng
      ái mà đường tới trước Nhan Xảo, đừng đến hành lễ mà ngay cả nhìn cũng
      thèm nhìn Nhan Hướng Thái, ôm lấy bả vai Nhan Xảo, thương tiếc : “Xảo nhi của ta
      đáng thương, như thế nào lại bị đánh thành như vậy chứ? Ngươi tại sao lại nhẫn tâm đánh
      muội muội của mình nặng tay như vậy chứ? Ngươi mà cũng xứng là trưởng nữ Vũ Dương
      hầu phủ sao? Hầu gia, người nhất định phải làm chủ cho Xảo nhi của chúng ta a, người nhìn
      gương mặt xinh đẹp của Xảo nhi, đều bị Nhan Lăng đánh hỏng mất rồi, nàng ta chính là ỷ
      thế trưởng nữ mà khi dễ Xảo nhi của ta a. Hầu gia, người nhất định phải thay Xảo nhi đòi lại
      công đạo.”
      Lâm Hương Y ôm Nhan Xảo hướng Nhan Hướng Thái khóc lóc kể lể, bộ dáng hoa lê đái vũ
      động lòng người, dù là nam nhân cứng rắn đến đâu nữa cũng thể mềm lòng.
      Nhan Hướng Thái ngồi xổm xuống, vỗ bả vai run lên vì xúc động của Lâm Hương
      Y, giọng an ủi: “Nàng yên tâm, nếu chuyện này là lỗi của Lăng nhi, ta nhất định
      nghiêm trị nàng.”
      Lời này của ông ta khiến cho mẹ con Lâm Hương Y đắc ý thôi, lại như dội nước lạnh
      vào người Nguyễn Mai.
      “Hầu gia…” Nguyễn Mai nắm chặt tay, móng tay cắm sâu vào da thịt như thể chỉ có đau
      đớn mới có thể khiến bà bình tĩnh được vậy, đáy lòng vì hành động của Nhan Hướng Thái
      tức giận thôi nhưng vẫn cố gắng duy trì bộ dáng hiền lương thục đức.
      Nhan Lăng sợ hãi nhìn Nguyễn Mai, trong lòng dấy lên cơn ganh ghét cùng cam lòng
      : “Nếu như theo lời Nhị phu nhân, phụ thân nhất định cũng phải cho con công đạo,
      nếu phải Nhan Xảo kia hạ độc trong đồ ăn của con, con vì sao phải chạy đến chỗ
      nàng ta chứ, huống chi, chính là nàng ta – nữ nhi bảo bối của người dùng roi hủy gương
      mặt của ta trước.”
      Nhan Lăng tuy rằng có khẩn trương cùng lo lắng vì Nhan Hướng Thái công khai bao che cho
      Nhan Xảo nhưng vẫn nhịn được lên tiếng phân trần.
      Nhan Hướng Thái nhíu mày nhìn Nhan Xảo, hai nữ nhi này đều thương, Nhan Lăng
      mặc dù thông minh, trầm ổn như Nhan Xảo nhưng cũng phải là người ngu dốt
      cùng lỗ mãng, thể nào vô duyên vô cớ gây được, chẳng lẽ những lời Lăng nhi
      ? Chỉ là Xảo nhi trước nay luôn ôn nhu, thể nào làm chuyện ác độc như vậy
      được.
      Lâm Hương Y đánh giá ánh nhìn của Nhan Hướng Thái đối với Nhan Xảo, trong lòng
      khỏi lo lắng. Nhan Hướng Thái mặc dù rất sủng ái mẹ con nàng nhưng có nghĩa là
      cho phép người trong phủ làm chuyện tổn hại đến danh dự Vũ Dương hầu phủ.
      “Hầu gia, Xảo nhi làm ra những loại chuyện đấy đâu.”
      “Đúng vậy, cha, nữ nhi có hạ độc Nhị tỷ!”
      Nhan Lăng trừng mắt liếc nhìn Nhan Xảo: “Ngươi có nhưng ngươi sai khiến nha hoàn
      của ngươi hạ độc!”
      “Ngươi bậy, ràng là ngươi vu oan giá họa cho ta!” Nhan Xảo tức giận rồi lại vội
      quay sang Nhan Hướng Thái giải thích: “Cha, nhất định là Nhị tỷ muốn hãm hại con, người
      tin tưởng con, con có a!”
      Nhan Hướng Thái trầm mặc rồi lên tiếng gọi Tuệ Nhi vào từ đường, Tuệ Nhi nơm nớp lo sợ
      quì xuống : “Nô tỳ bị oan, nô tỳ có hạ độc trong đồ ăn của Nhị tiểu thư, thỉnh Hầu
      gia minh xét!”
      Nhan Hướng Thái nheo mắt nhìn Nhan Lăng, khẽ ừ hử tiếng.
      Nhan Lăng căng thẳng nhìn ông ta : “Cha, nếu là Nhan Xảo làm nàng ta sao có thể dễ
      dàng nhận tội được chứ.” rồi quay sang nhìn Nhan Xảo: “Ngươi ngươi hạ độc
      vậy ngươi có dám ăn đồ ăn ta mang tới ?”
      “Ta…”
      Nhan Xảo cứng người, nàng mặc dù trong sạch nhưng có nghĩa là nàng lo
      lắng chuyện Nhan Lăng cố tình muốn gài bẫy nàng. Đồ ăn kia cũng có thể bị chính Nhan
      Lăng hạ độc, nếu nàng ăn mà trúng độc tất cả mọi người cho rằng độc chính là nàng
      hạ, lúc đó nàng hết đường chối cãi. Lỡ như Nhan Lăng hạ độc dược trí mạng nàng ăn
      vào cũng thoát khỏi cái chết, cứ như vậy Nhan Lăng vừa có thể loại bỏ nàng vừa
      có thể gắn tội mưu hại trưởng nữ cho nàng. Nhưng nếu nàng ăn hiềm nghi lớn
      nhất vẫn chính là bản thân nàng.
      Đồ ăn này, mặc kệ nàng ăn hay ăn đều bất lợi cả.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 31. Con thỏ !
      Đáng chết, mưu cao thâm như vậy Nhan Lăng ngu ngốc kia có khả năng tự mình
      nghĩ ra, chẳng lẽ là do Đại nương bày kế? Đúng rồi, nương vẫn thường Đại nương tâm
      kế thâm trầm, tâm như rắn rết, tuy rằng kế này có tự thương tổn nhưng lại có thể đạt được
      mục tiêu mũi tên trúng hai nhạn.
      Nàng hạ độc mưu hại trưởng nữ mẫu thân chắc chắn cũng thể thoát khỏi liên can,
      địa vị của mẫu thân ở trong lòng phụ thân nhất định được như trước nữa. Nhan
      Xảo càng nghĩ càng kinh hãi, chỉ cần bây giờ nàng sai bước hậu quả khó
      lường.
      Nhan Xảo mím môi, ngẩng đầu nhìn Nhan Hướng Thái : “Phụ thân, nữ nhi oan
      uổng mà, nếu con hạ độc hại Nhị tỷ sao lại sai khiến nha hoàn của mình được,
      phải là tự mình vạch trần mình sao?”
      “Làm bộ làm tịch!” Nhan Lăng nhìn Nhan Xảo, lạnh lùng .
      Nhan Xảo cố gắng đè nén tức giận trong lòng, xoay người ngẩng mặt nhìn Tuệ Nhi quì
      phía sau, vừa nhéo vừa quát mắng: “Ngươi biết tốt xấu, có phải ngươi lại ở sau
      lưng ta vụng trộm làm chuyện gì phải ? Còn mau khai ra, thường ngày ta đối
      xử với ngươi tệ, nghĩ tới ngươi ở sau lưng ta làm chuyện xấu khiến ta chịu
      tiếng ác với người.”
      Tuệ Nhi bị Nhan Xảo nhéo đau đến chảy nước mắt nhưng cũng dám né tránh, chỉ có
      thể liều mạng cầu xin: “Tam tiểu thư tha tội, nô tỳ có làm, nô tỳ oan uổng a!”
      “Ngươi như vậy là muốn Nhị tỷ ta bịa chuyện làm càn sao? Nếu phải
      làm sao Nhị tỷ lại có thể đến chỗ ta vấn tội được. Nha đầu chết tiệt nhà ngươi, là ta đánh
      hay mắng chửi gì ngươi mà ngươi lại cố tình hại ta như vậy?”
      “Ô ô ô, Tam tiểu thư, nô tỳ bị oan mà, nô tỳ có hạ độc Nhị tiểu thư, xin Tam
      tiểu thư minh xét, xin Hầu gia minh xét a!”
      Lâm Hương Y thấy Nhan Xảo đột ngột chuyển sang vấn tội nha hoàn của mình có chút
      kinh ngạc nhưng rất nhanh hiểu được dụng ý của nàng, tròng mắt khẽ đảo chỉ vào Tuệ
      Nhi, lớn tiếng : “Ta biết rồi, ngươi nhất định là vì lần trước bị ta phạt quì mà ghi hận trong
      lòng cho nên mới hạ độc Nhị tiểu thư vu oan giá họa cho nữ nhi của ta. Hầu gia, mọi chuyện
      đều là do con tiện tỳ này làm ra, Xảo nhi trước giờ luôn đoan trang hiền dịu, nàng vạn lần
      cũng dám làm ra chuyện đại nghịch bất đạo hạ độc Nhị tỷ của mình đâu.”
      Tuệ Nhi bị mẹ con Lâm Hương Y đổ tội, trong lòng kinh hãi, trừ bỏ dập đầu mình bị oan
      cũng chỉ biết khóc mà thôi.
      Có người khi khóc khiến Nhan Hướng Thái cảm thấy thương nhưng là có người khóc
      chỉ khiến ông ta đau đầu cùng chán ghét, đáng thương là Tuệ Nhi lại thuộc loại thứ hai.
      Nhan Hướng Thái quét đôi mắt ưng sắc bén nhìn Tuệ Nhi, giọng lạnh đến thấu xương:
      “Tuệ Nhi, ngươi lớn mật, dám độc hại Nhị tiểu thư rồi vu hại Tam tiểu thư, tội của ngươi
      thể nào tha được. Người đâu, lôi xuống đánh chết cho ta!”
      Tuệ Nhi vừa nghe xong, tâm đột ngột lạnh như trong hầm băng mà Nhan Xảo cũng
      nhịn được đau lòng. Tuệ Nhi là nha hoàn hầu hạ cạnh nàng lâu, hôm nay tình thế
      ép buộc phải hi sinh nàng, Nhan Xảo có chút nỡ, nhưng để bảo vệ địa vị của hai mẹ
      con nàng trong Vũ Dương hầu phủ, nàng thể yếu lòng được.
      Tuệ Nhi ngây người hồi lâu mới lấy lại được chút tinh thần, thảm thiết khóc lóc cầu xin
      tha mạng.
      “Hầu gia tha mạng, nô tỳ có, Hầu gia tha mạng a! Tam tiểu thư, Tam tiểu thư cứu nô
      tỳ, nô tỳ thực làm chuyện gì có lỗi với người, Tam tiểu thư cứu nô tỳ a!”
      Nguyễn Mai đứng bên cạnh nhìn Nhan Hướng Thái, ánh mắt nhu hiền khiến người ta nhìn
      vào luôn nghĩ nàng là chủ mẫu hiền lương thục đức, chỉ là ai phát ra sâu
      trong đáy mắt bà ta đầy những mưu kế thâm sâu khó lường. Bà nhìn Tuệ Nhi dập đầu đến
      chảy máu, mặt lộ vẻ thương tiếc, lắc lắc đầu thở dài rồi chậm rãi ra khỏi từ đường, gọi hạ
      nhân tới thực thi mệnh lệnh.
      Hầu gia giải quyết mọi chuyện nhanh chóng, việc lần này coi như Nhan Lăng là người bị hại.
      Chỉ e Tuệ Nhi này chỉ là người chết thay, có điều, hi sinh nha hoàn bé mà có thể
      bảo toàn danh dự Nhan gia, bảo toàn được nữ nhi mà thương , mặc kệ là ai cũng
      biết nên giữ lại ai, nên trừ bỏ ai thôi.
      Tuệ Nhi nhanh chóng bị hạ nhân kéo xuống, tiếng kêu khóc vang cả vào trong từ đường,
      Lâm Hương Y cùng Nhan Xảo nghe được mà khỏi sợ hãi trong lòng.
      Nhan Lăng cắn cắn môi dưới, có chút tức giận cùng bất bình, nàng tin Nhan Xảo
      liên can tới chuyện hạ độc này. Phụ thân cũng là, thẩm vấn Tuệ Nhi vội
      ra lệnh đánh chết, làm sáng tỏ mọi chuyện là muốn bảo vệ Nhan Xảo sao? Nhan
      Lăng nghĩ vậy, trong lòng ghen tị nhưng cũng dám bộc lộ ra bên ngoài, chỉ là vẻ
      cam lòng tài nào che giấu được.
      “Lăng nhi, lần này ủy khuất cho con rồi!” Nhan Hướng Thái trìu mến nhìn Nhan Lăng rồi lại
      nhìn Nguyễn Nguyễn Mai : “Mời đại phu giỏi nhất kinh thành đến đây, mặc kệ dùng biện
      pháp gì, bao nhiêu tiền cũng được, trăm ngàn lần được để vết thương mặt Lăng
      nhi cùng Xảo nhi thành sẹo!”
      Hai nữ nhi này mặc dù có được vẻ khuynh quốc khuynh thành như Nhan Noãn Noãn
      nhưng cũng thuộc hàng mỹ nhân, ngày sau muốn gả cho gia đình tốt mặt thể để
      lại sẹo được.
      “Phụ thân, nữ nhi là chủ tử của Tuệ Nhi mà lại dạy dỗ được nàng ta khiến nàng ta
      gây ra chuyện tày trời này, là sai sót của nữ nhi thiếu chút nữa hại tới Nhị tỷ, nữ nhi nguyện
      chịu phạt.” Nhan Xảo thẳng người, vẻ mặt đau đớn dập đầu với Nhan Hướng Thái khiến ông
      ta cảm động, nghĩ nàng là người có trách nhiệm, hiểu chuyện hơn người.
      Nhan Hướng Thái vui mừng nhìn Nhan Xảo, vẻ nỡ, do dự hồi lâu mới : “Nếu
      con hiểu chuyện như vậy lưu lại từ đường suy nghĩ tháng .”
      “Hầu gia, Xảo nhi người còn nhiều vết thương, sao có thể chăm sóc tốt được
      chứ? Lâm Hương Y nghĩ đến nữ nhi mình phải chịu phạt, cam lòng .
      Nguyễn Mai nghe vậy khẽ nhướn mày, đành lòng nhìn Nhan Xảo : “Đúng vậy Hầu
      gia, vạn nhất để vết thương nhiễm trùng tốt.”
      Điều Nhan Hướng Thái vừa lòng nhất ở Nguyễn Mai chính là hiền lương thục đức, ôn nhu
      rộng lượng. Nguyễn Mai dù lớn tuổi, nhan sắc còn được như xưa nhưng vẫn được
      ông coi trọng, cho dù tình cảm còn mặn nồng cũng nỡ đoạt địa vị chủ mẫu
      trong nhà của bà.
      vậy chờ vết thương tốt hơn rồi tới từ đường sau .”
      Nhan Lăng được Nguyễn Mai dìu về Hồng Lăng các, vừa vào tới sân viện nhịn
      được bùng phát tức giận trong lòng.
      “Nương, người vì sao lại thay tiện nhân kia cầu tình, sao để nàng ta ở lại từ đường
      tháng, tốt nhất là ở đó để bị hủy nhan luôn .”
      “Nhan Xảo ràng có thể cần chịu phạt, nàng ta chủ động đề nghị phải là
      muốn tranh thủ đồng tình của cha ngươi sao? Nếu hôm nay để nàng ta ở đó chịu phạt,
      cha ngươi từ nay về sau có nghi ngờ cũng vì hành động này mà tiêu tán cả. Hơn nữa, dù
      nương lên tiếng ngươi tưởng cha ngươi để Nhan Xảo kia mang vết thương ở
      trong từ đường tháng sao? thể thay đổi chi bằng lên tiếng trước, ít nhất
      như vậy còn có thể để lại ấn tượng tốt với cha ngươi!”
      Nguyễn Mai nhịn được nhìn Nhan Lăng, luận tâm kế, Nhan Lăng thể nào sánh
      được với Nhan Xảo. Hôm nay tuy Nhan Xảo nhận thua nhưng có nghĩa là sau này
      nàng ta trả thù, đến lúc đó biết Lăng nhi có đấu lại nàng ta nữa.
      Nguyễn Mai như nhớ đến điều gì đó, đột ngột quay sang Nhan Lăng hỏi: “Đúng rồi, con sao
      lại biết chuyện Nhan Xảo hạ độc trong thức ăn?”
      “Là Nhan Noãn Noãn nhìn thấy rồi cho con biết!”
      “Nhan Noãn Noãn…” đáy mắt Nguyễn Mai lên con gió , bà thầm , ngày
      thường Lăng nhi thường xuyên khi dễ nàng ta, nàng ta như thế nào lại tốt bụng cho Lăng
      nhi biết chuyện này chứ?
      Sáng sớm hôm sau, ánh mặt trời theo cửa sổ chiếu vào phòng, cả căn phòng nhất thời ấm
      áp vô cùng. Gió thổi qua mang theo hương hoa tiến vào.
      Nhan Noãn Noãn trợn mắt, ngồi bật dậy, vừa quay đầu bị đôi mắt gấu mèo hù cho
      giật bắn cả người. Mắt Long Trác Việt hõm sâu, thâm quầng vòng gương mặt
      tuấn, trông rất buồn cười. Bộ dáng giống như bị người ta đấm hai đấm vào mắt
      vậy.
      “Oa, ngươi sao thế này?” Nhan Noãn Noãn sợ hãi kêu lên.
      Long Trác Việt ngáp dài cái, vẻ mặt ủ rũ, đôi mắt đẹp trong suốt mà vô thần, ấm ức
      : “Noãn Noãn, ta quên đem theo con thỏ tới, có con thỏ , ta ngủ
      được.” rồi lại ngáp dài cái nữa.
      ^.^

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 32. Phế nhân!
      Nhan Noãn Noãn biết con thỏ trong lời của Long Trác Việt là vật gì, nhớ tới vật đó
      nàng biết gì nữa, đường đường đại nam nhân mà chăn ngủ dĩ nhiên
      lại thêu vô số những hình thái khác nhau của loài thỏ, thêm vào đó, mỗi đêm mà
      chăn thêu con thỏ, nhất định nháo loạn chịu ngủ.
      Nàng có thể lý giải là người dùng cái chăn lâu ngày trở thành thói quen, nếu
      cảm thấy thiếu vắng nhưng có nghĩa là thể ngủ được. Long Trác
      Việt đối với cái chăn kia rốt cuộc si mê tới cỡ nào mới có thể mất ngủ đây?
      phải chỉ là cái chăn thôi sao, ngươi làm gì khoa trương vậy chứ.” Nhan Noãn
      Noãn chậm rãi đứng lên, kiên nhẫn nhìn Long Trác Việt .
      “Đó phải chỉ làm cái chăn!” Long Trác Việt nâng hai mắt gấu mèo, ai oán nhìn
      Nhan Noãn Noãn: “Đó là bảo bối của người ta, từ đến lớn người ta đều ngủ cùng nó,
      khắc cũng rời a!”
      “Là bảo bối của ngươi!” Nhan Noãn Noãn gật đầu cho có lệ rồi cầm mặt nạ đưa cho Long
      Trác Việt : “Mau mang vào , lát nữa về Vương phủ là ngươi có thể ôm bảo bối của
      ngươi ngủ giấc rồi!”
      Đúng lúc này ngoài cửa truyền đến tiếng Nhan Song Song đập cửa: “Vương phi, nước
      trong phủ hiểu vì sao lại bốc lên mùi tanh, nô tỳ lấy được nước sạch.”
      “Ta biết rồi, người thu thập mọi thứ, chúng ta lập tức về Vương phủ.” Nhan Noãn Noãn
      muốn nhiều, gương mặt xinh đẹp phút chốc trở nên lạnh lùng, chút tò mò
      hay nghi hoặc : “Chúng ta về Vương phủ rửa mặt, chải đầu sau.”
      Long Trác Việt mang mặt nạ, đôi mắt lên tia khó hiểu: “Hả? Vì sao a?”
      “Vì sao cái gì?” Nhan Noãn Noãn giúp Long Trác Việt thay y phục, thuận miệng hỏi.
      Quần áo Long Trác Việt trước giờ đều là do Thiên Minh lo liệu, bất quá hôm nay nàng với
      Long Trác Việt là vợ chồng, nếu để cho nam nhân khác vào phòng hay cho lắm
      nên Nhan Noãn Noãn quyết định từ nay nhận lấy trọng trách thay quần áo cho Long Trác
      Việt. Cũng may quần áo nam tử thời này so với quần áo nữ nhân đơn giản hơn rất
      nhiều, thể làm khó nàng được. Chỉ là Long Trác Việt sinh ra cao lớn, thân hình
      nhắn của nàng chỉ đứng đến đầu vai , nàng giúp thay quần áo đều phải nhón
      gót, kiễng chân rất tốn sức.
      Long Trác Việt giang hai tay, tùy ý để Nhan Noãn Noãn giúp mặc quần áo: “Nàng
      xem vì sao nước giếng đột nhiên lại có mùi tanh này?” Long Trác Việt hơi ngửa đầu hỏi.
      Nhan Noãn Noãn đến phía trước Long Trác Việt giúp thắt dây lưng, những ngón tay
      thon dài, tinh tế như bạch ngọc chậm rãi thắt, đối với câu hỏi của Long Trác Việt cũng
      hề để tâm : “Đây là chuyện của người ta, ta làm sao biết được.”
      Long Trác Việt cúi đầu, đôi mắt đẹp dừng lại ở đỉnh đầu Nhan Noãn Noãn, đáy mắt xẹt qua
      tia sáng rồi đột nhiên ra vẻ tỉnh ngộ : “Nha, ta biết!” Long Trác Việt cả kinh kêu lên.
      Nhan Noãn Noãn thấy kích động như vậy, ngón tay thắt nút khẽ dừng lại, ngẩng
      đầu lên hỏi: “Ngươi biết cái gì?”
      “Nước giếng bị vậy là do nàng làm nha!” Long Trác Việt trực tiếp khẳng định .
      Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch miệng, nhanh chóng dời tầm mắt : “ bừa!” phải
      ngày thường ngốc lắm sao, như thế nào hôm nay lại đột nhiên thông minh vậy?
      Long Trác Việt chớp mắt nhìn Nhan Noãn Noãn chằm chằm như thể muốn nhìn thấu
      suy nghĩ của nàng, lúc lâu sau mới lên tiếng, chắc nịch : “Noãn Noãn, nàng chột dạ
      nha, tối qua ta ràng nhìn thấy nàng vụng trộm ra ngoài nha.”
      “Ta thể ra ngoài vệ sinh sao? Còn có, ta sao phải vụng trộm chứ?” Nàng ràng là
      quang minh chính đại ra nha.
      “Phải ?” Long Trác Việt đưa mắt nhìn Nhan Noãn Noãn từ đầu đến chân, mặt viết
      hai chữ tin.
      “Tin hay tùy ngươi a!”
      Là nàng làm sao chứ, ai bảo Nhan gia này quá khinh người, ai bảo bọn cẩu nô tài kia
      biết cao thấp. Nàng thấp cổ bé họng, có võ công có nghĩa là người
      khác có quyền khi dễ nàng a. Nếu phải hôm qua Nhan Xảo bị trọng thương cộng
      thêm Nhan Hướng Thái trách phạt khiến Lâm Hương Y kia lo lắng sợ là bà ta sớm tới
      đây hỏi tội nàng rồi. Lâm Hương Y đến đối với nàng cũng coi là giảm được chút
      phiền toái nhưng có nghĩa là nàng bỏ qua cho bọn họ. Chuyện nước giếng kia so
      với những chuyện mà đám người Vũ Dương hầu phủ này làm với nàng chỉ là chuyện vặt
      vãnh mà thôi.
      Nàng chung cũng chỉ đổ có mấy thùng nước rửa chén xuống giếng cho bọn chúng có
      chút hương vị thôi mà. Nhan Noãn Noãn nghĩ đến nỗi đôi môi hồng tự chủ nhếch lên
      thành nụ cười giễu cợt. cho cùng bọn họ vẫn nên cảm tạ nàng chỉ đổ nước rửa chén
      chứ phải là dạ hương nha.
      Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt cả diểm tâm cũng ăn chuẩn bị rời khỏi Vũ
      Dương hầu phủ, mới đến tiền viện thấy ít hạ nhân chạy qua chạy lại, bộ dáng
      bối rối như thể có chuyện lớn xảy ra.
      Triệu tổng quản kéo tay lão đại phu lớn tuổi chạy vội qua chỗ Nhan Noãn Noãn,
      ngừng thúc giục: “Đại phu, nhanh lên, nhanh lên a.”
      “Ai a, tổng quản đại nhân, ngài chậm , xương cốt lão phu chịu nổi nữa rồi.”
      thể chậm trễ được, nếu Hầu gia có chuyện chỉ e là mạng của chúng ta cũng
      còn nữa a.”
      Nhan Noãn Noãn nhìn theo bóng dáng kích động của Triệu tổng quản rồi quay đầu nhìn
      gương mặt đầy nghi hoặc của Long Trác Việt, biết có hỏi cũng chẳng được gì nên lại
      quay sang hỏi Nhan Song Song: “Ngươi có biết chuyện gì xảy ra ?”
      Hôm qua Nhan Hướng Thái chẳng phải vẫn còn rất khỏe sao, như thế nào mới sáng sớm
      mà Triệu tổng quản mang bộ dáng như thể ông ta sắp chết tới nơi rồi? Nếu
      mạng già của Nhan Hướng Thái khó giữ được … đây quả là chuyện đáng mừng nha.
      Nhan Noãn Noãn trong lòng thầm nghĩ.
      “Bẩm Vương phi, nô tỳ nghe đám hạ nhân trong phủ là Hầu gia đột nhiên sinh bệnh lạ,
      thể , tay cũng thể động đậy được. Sáng nay thỉnh tới hơn mười đại phu
      vị nào có thể chuẩn đoán được nguyên nhân.”
      Nhan Song Song cúi người , vẻ nhu mì xinh đẹp chút thay đổi khiến cho người ta
      nhìn ra suy nghĩ trong lòng nàng, bình thản như thể người gặp chuyện là người
      xa lạ nào đó chứ phải là người cha thân sinh ra nàng.
      “Có chuyện này sao?” đôi mắt thanh lệ của Nhan Noãn Noãn bỗng dưng sáng ngời, đáy mắt
      lóe lên tia bất định, người tinh ý nhìn vào có thể nhận ra ý cười khi thấy người gặp họa.
      Cuối cùng ông trời cũng chịu mở mắt rồi sao?
      “Oa, tay thể dùng được nữa sao?” Long Trác Việt đột nhiên kêu lên hưng phấn,
      “Có phải là tại cái gì cũng làm được?”
      “Có thể là vậy!” Nhan Noãn Noãn gật đầu .
      “Vậy chẳng phải là phế nhân rồi sao?” Long Trác Việt rất nhanh chóng đưa ra kết luận, “Oa,
      nguyên lai Vũ Dương hầu cũng là phế nhân, chỉ có phế nhân mới thể làm được gì hết
      nha.” Thanh lớn đến nỗi tất cả những hạ nhân quanh đó đều có thể nghe ,
      đám người quay đầu nhìn Long Trác Việt với những biểu tình khác nhau.
      Nhan Noãn Noãn nheo mắt, gương mặt xinh đẹp ý cười nhìn Long Trác Việt, đưa
      tay khẽ chạm vào gương mặt đen đúa của , kìm được khen ngợi: “Việt Việt, ta
      đột nhiên phát ngươi thông minh nha.” Cư nhiên có thể liên tưởng hay đến vậy về
      tình trạng của Nhan Hướng Thái.
      Ha ha ha… ông trời quả nhiên là có mắt, trước kia bọn họ phải mở miệng là mắng
      nàng thành phế nhân sao? Bây giờ Nhan Hướng Thái chỉ được mà tay
      cũng thể nào cử động được, là phế nhân nha.
      “Nhan Noãn Noãn, ngươi làm càn, dám năng lỗ mãng như vậy, có tin ta thay cha
      dùng gia pháp dạy dỗ ngươi ?” tràng những tiếng chửi mắng truyền đến phá vỡ
      tâm trạng tốt đẹp của Nhan Noãn Noãn.
      ^.^

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 33. Chó nhà ai chạy loạn?
      Long Trác Việt cười híp mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, vui vẻ đến chu cả môi lên, được Noãn
      Noãn khen ngợi, tâm tình của giống như mây nha.
      Thông minh! Noãn Noãn khen thông minh nha! Tuyệt quá! Đây là lần đầu tiên có người
      bảo thông minh a.
      Tâm tình rất tốt, Nhan Noãn Noãn đối với Long Trác Việt cũng có chút phá lệ, đối với
      đây quả là phần thưởng đặc biệt nha, cảm giác hưởng thụ mà.
      Chỉ là cảm giác tốt đẹp như vậy lại đột nhiên bị người khác phá vỡ, Long Trác Việt
      che giấu bất mãn, nhìn người mới tới khó chịu : “Đáng ghét, là chó nhà ai chạy loạn
      vậy?”
      “Phốc!” Nhan Noãn Noãn cực nể mặt người khác, cười lớn thành tiếng, chuyện
      độc a! Long Trác Việt kia cư nhiên mở to mắt, bộ dáng thập phần đơn thuần ra
      câu như vậy khiến cho Nhan Noãn Noãn cảm thấy lúc này cực kỳ đáng , nhịn
      được nhéo nhéo má mấy cái liền rồi mới buông tay nhìn người vừa mới tới.
      Nhan Noãn Noãn đánh giá người mới tới lượt mới nhận ra thân phận của , Nhan
      Ngọc Thông, con trai thứ tư của Nhan Hướng Thái!
      Nhan Ngọc Thông môi hồng, răng trắng, mày kiếm đen dày, hai mắt sắc như dao, vẻ
      tuấn còn kèm lỗ mãng.
      Nhan Ngọc Thông này là tiêu biểu của loại người ỷ gia thế ăn trơi chắc táng, bên ngoài tô
      vàng nạm ngọc, bên trong thói rữa vô cùng. thường xuyên ỷ vào sủng ái của Nhan
      Hướng Thái và thế lực của Vũ Dương hầu phủ để cùng đám công tử con nhà quan khác ăn
      uống, đánh lộn, ở kinh thành hoành hành ngang ngược khiến dân chúng căm phẫn mà chỉ có
      thể ngậm đắng nuốt cay.
      Nhan Ngọc Thông này tuy là con của thứ thiếp nhưng lại là con trai độc nhất của Nhan
      Hướng Thái nên Nhan Hướng Thái luôn coi là bảo bối, để tay sợ rơi, ngậm trong
      miệng sợ tan. Nhan Hướng Thái cưng chiều hết mực, cho dù có ở ngoài sinh
      cũng chưa từng mắng chửi mà luôn giúp dọn dẹp hậu quả khiến Nhan Ngọc Thông ngày
      càng trở nên kiêu ngạo hơn cả.
      Ngoài Nhan Ngọc Thông Nhan Hướng Thái còn có người con nuôi nữa là Nhan Ngọc
      Phong, có điều Nhan Ngọc Phong từ lúc trưởng thành rời khỏi Nhan gia, nhiều năm rồi
      vẫn chưa trở lại. Nếu hỏi trong Vũ Dương hầu phủ này còn có người được coi là ‘tốt’
      Nhan Ngọc Phong chính là đáp án duy nhất. Trong trí nhớ của Nhan Noãn Noãn, mỗi lần
      gặp nàng đều khẽ mỉm cười, là người duy nhất lấy việc khi dễ nàng làm thú vui.
      “Hỗn đản, ngươi ai là chó hả?” Nhan Ngọc Thông bị Long Trác Việt nhục mạ nhất thời xù
      lông như bị chạm phải đuôi mèo, nhanh tới trước mặt Long Trác Việt giận dữ hét lên.
      Long Trác Việt nhìn Nhan Ngọc Thông, vô tội : “Ta lại ngươi, ngươi kích
      động như vậy làm gì?” dứt lời liền trưng ra bộ mặt ‘ngươi là tự mình đa tình ’ khiến
      Nhan Ngọc Thông tức đến nỗi mặt lúc trắng lúc xanh.
      Nhan Ngọc Thông còn chưa kịp định thần lại nghe thấy Long Trác Việt kêu lên: “Nha,
      ta hiểu rồi, nguyên lai ngươi lại tự nhận mình là chó nha!” rồi tới hai bước, đưa tay vỗ
      vỗ vai Nhan Ngọc Thông vẻ thông cảm : “Ra là tên ngốc, đáng thương a!”
      Long Trác Việt thương hại nhìn Nhan Ngọc Thông khiến xém chút tức chết, mặt nổi đầy
      gân xanh. Long Trác Việt xong lại chạy tới bên cạnh Noãn Noãn, kích động kéo tay nàng
      : “Noãn Noãn, nàng trước kia ta ngốc hóa ra phải là gạt ta, ta đến bây
      giờ mới biết được ngốc tử chính là những người như a!” ngón tay đẹp chỉ chỉ vào
      Nhan Ngọc Thông, đôi mắt đen lóe sáng như bảo thạch trong đêm tối.
      Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch miệng, nhìn Nhan Ngọc Thông bị Long Trác Việt chọc tức mà
      khỏi cười thành tiếng. Long Trác Việt này là biết bày trò nha.
      “Ngươi mới chính là tên ngốc!” Nhan Ngọc Thông tức giận trừng mắt mắng Long Trác Việt.
      Long Trác Việt chớp mắt nhìn Nhan Ngọc Thông, hề bị lời nhục mạ của
      làm cho giận dữ hay hoảng sợ chút nào, nhìn lúc lâu rồi mới kéo cánh tay Nhan Noãn
      Noãn : “Noãn Noãn, chúng ta trở về , nên chấp nhặt cùng tên ngốc, người
      biết còn tưởng chúng ta bị ngốc ấy chứ.”
      Lời này của Long Trác Việt khiến Nhan Ngọc Thông nổi trận lôi đình.
      “Long Trác Việt, ngươi muốn chết hay sao mà dám mắng ta là tên ngốc hả?” Nhan Ngọc
      Thông hùng hổ túm lấy áo Long Trác Việt khiến Long Trác Việt sợ mở to hai mắt nhìn .
      “Oa, giết người! Noãn Noãn cứu mạng a!” Long Trác Việt thét lên chói tai, nước mắt nhanh
      chóng chảy dài.
      Ý cười trong mắt Nhan Noãn Noãn phút chốc trầm xuống, đáy mắt xẹt qua từng đợt hàn ý,
      nàng đưa tay nắm lấy cánh tay nắm áo Long Trác Việt của Nhan Ngọc Thông, đôi môi
      hồng khẽ cười, nụ cười như nắng thu động lòng người.
      “Tứ đệ sao phải tức giận chứ, Vương gia chỉ là vô tâm thôi!” nàng cười , thanh ôn
      nhu, thanh thúy, có chút ý tứ muốn lấy lòng.
      nữ tử như hoa như ngọc đột nhiên cười với mình khiến Nhan Ngọc Thông nhất thời
      choáng váng, hai mắt ngập tràn si mê cùng tham lam.
      Nhan Noãn Noãn trước kia vốn rất nhát gan, cho dù nàng ta rất đẹp nhưng lại thiếu
      sức sống, bất quá chỉ được coi là mĩ nhân đầu gỗ khiến người ta cảm thấy vô vị,
      vậy nàng ta lại còn thích cúi đầu, vẻ tuyệt sắc cũng bị tư thế hèn mọn phá hỏng hoàn toàn.
      Sống chung nhiều năm như vậy rồi mà đến hôm nay Nhan Ngọc Thông mới cảm nhận được
      vẻ đẹp tuyệt sắc của Nhan Noãn Noãn, bộ dáng mềm mại đáng này thua
      kém đám nữ tử thanh lâu, thực là muốn câu hồn người mà, cho dù bây giờ kinh thành đệ
      nhất mỹ nhân Bạch Vũ có ở đây cũng phải nhường lại ánh sáng. Nếu có thể đưa nàng ta lên
      giường, tư vị chắc chắn thua kém gì so với hoa khôi của thanh lâu nổi tiếng nhất
      kinh thành.
      “Nếu đại tỷ thế đệ đương nhiên chấp nhặt với tên ngốc này!”
      Nhan Ngọc Thông vẻ dâm tà nhìn Nhan Noãn Noãn, vươn móng vuốt chạm tới mu bàn tay
      Nhan Noãn Noãn, hai mắt lộ tham lam khiến Nhan Noãn Noãn nhìn mà nhịn được
      buồn nôn.
      Đôi mắt đẹp phút chốc tràn ngập hàn ý, Nhan Noãn Noãn nắm lấy cổ tay Nhan Ngọc Thông
      dùng sức bẻ ngoặt lại, mạnh đến nỗi có thể nghe thấy cả tiếng xương cốt bị ép chặt.
      Nhan Ngọc Thông bỗng dưng bị đâu, chẳng còn tâm trí đâu mà nghĩ tới chuyện đưa được
      Nhan Noãn Noãn lên giường, gương mặt tuấn thống khổ, đau đớn kêu lên ngừng:
      “Đau… đau… tiện nhân, mau buông tay ra!”
      Nhan Noãn Noãn thấy Nhan Ngọc Thông mạnh miệng chửi, hàn ý càng đậm, ý cười mặt
      đổi,“Được!”, nàng đáp rồi bất ngờ tăng thêm mấy phần lực đạo, Nhan Ngọc
      Thông đau đến nỗi phải buông áo Long Trác Việt ra.
      “A a a, ngươi còn buông tay, có tin hay ta bảo cha đánh chết ngươi?”
      Nhan Ngọc Thông chỉ cảm thấy tay của mình sắp bị Nhan Noãn Noãn bẻ gãy tới nơi, cho dù
      có võ công cũng thể nào đứng dậy nổi, thêm vào đó, Nhan Hướng Thái cưng
      chiều quá mức nên võ công của chỉ ở mức bình thường, so với có cũng
      khác biệt là mấy. Dù sao việc có võ công hay cũng hề ảnh hưởng tới
      địa vị của ở Nhan gia cũng như trong lòng Nhan Hướng Thái.
      ‘Rắc!’ thanh xương gãy vang lên cùng lúc với tiếng hét kinh hãi, đinh tai nhức óc của
      Nhan Ngọc Thông.
      “A a a a…”
      Nhan Noãn Noãn khẽ dùng lực, Nhan Ngọc Thông ngã lăn đất, nàng lạnh lùng nhìn
      Nhan Ngọc Thông đau đến chảy cả mồ hôi, thản nhiên phủi bụi quần áo, lạnh nhạt :
      “Ngươi cứ việc Nhị thúc đánh chết ta, ấy là nếu ông ta còn có thể cầm gậy được… Còn
      có, tục danh của Vương gia phải để cho ngươi tùy tiện gọi, người cũng phải
      để ngươi tùy tiện mắng lại càng phải là đối tượng cho ngươi khi dễ!
      Nhan Ngọc Thông tuy học vấn, vô công rỗi nghề nhưng lại rất có tiếng, trước kia
      Nhan Noãn Noãn tuy bước ra khỏi cửa nhưng đối với chuyện của cũng biết
      vài chuyện, nàng chính là xác định Nhan Ngọc Thông này ‘yếu nhược’ nên mới hạ thủ. Muốn
      ăn hồng đương nhiên phải chọn hồng mềm rồi. Về phần hậu quả, để sau , tại chỉ cần
      nàng thích là được.
      “Việt Việt, chúng ta thôi!” Nhan Noãn Noãn nắm lấy cánh tay Long Trác Việt đến cửa
      phủ.
      Nhan Ngọc Thông dùng cánh tay bị Nhan Noãn Noãn bẻ gãy chỉ chỉ nàng, trừng mắt
      hoảng sợ, trở mặt còn nhanh hơn người ta lật sách : “Ngươi… ngươi phải Nhan
      Noãn Noãn. Nhan Noãn Noãn là phế nhân, nàng ta có võ công!”
      ^.^

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :