1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, vi phu bị người bắt nạt - Dạ Cát Tường (114 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 24. Đoạt cơm trưa của Nhị nương
      Cả đám người mang đống oán hận cùng chán ghét trừng mắt nhìn Nhan Noãn Noãn
      đứng bên ngoài bếp.
      “Đại tiểu thư làm vậy là có ý gì? Nếu hài lòng với bọn nô tài có thể , tại sao
      lại đạp cửa bếp như vậy?”
      “Người đường đường là tiểu thư, làm như vậy cũng quá thô lỗ.”
      “Chuyện này nếu để người ngoài thấy được, còn tưởng rằng Vũ Dương hầu phủ chúng ta
      có giáo dưỡng cẩn thận.”
      “Đại tiểu thư từ ru rú trong nhà, có người nào nhìn đến nàng ta mà giáo với chả
      dưỡng chứ.” Có kẻ cười nhạo .
      “Cũng khó trách việc nàng ta làm ra loại chuyện thấp kém này, so với Nhị tiểu thư cùng Tam
      tiểu thư là kém xa.” kẻ khinh thường nhìn Nhan Noãn Noãn phụ họa.
      Nhan Noãn Noãn khoanh tay trước ngực, ý cười mặt ngừng lan rộng, người
      ngoài nhìn chỉ tưởng nàng cười mà nhìn thấy được tia sắc lạnh sâu trong đáy
      mắt. Nhan Noãn Noãn đảo mắt lượt nhìn đám người trong phòng bếp, ghi nhớ mặt của
      từng kẻ, rồi nhanh chóng tung đạp hướng tới cánh cửa còn nguyên vẹn khác.
      loạt tiếng lỏang xoảng lần nữa vang lên, cánh cửa khác hi sinh cách vinh quang
      khiến đám người trong phòng bếp trợn mắt, há hốc mồm kinh hãi.
      Nhan Noãn Noãn vỗ vỗ tro bụi người, ngẩng đầu, thờ ơ : “Các ngươi cũng ta
      là Đại tiểu thư, cũng coi như chủ tử của các ngươi. Chủ tử làm việc còn tới phiên đám cẩu
      nô tài các ngươi xen vào sao? Nếu quyết định làm chó của Vũ Dương hầu phủ nên
      hiểu trách nhiệm của con chó, chủ tử còn chưa lên tiếng, các ngươi ở đó sủa loạn gì
      chứ? Đừng tưởng rằng biết vài câu tiếng người liền đem mình thành người !”
      “Ngươi…” đám người bị lời của Nhan Noãn Noãn chọc giận cho tái xanh mặt mày, có kẻ
      phẫn nộ vươn tay chỉ chỉ Nhan Noãn Noãn, ánh mắt như muốn phun lửa thiêu Nhan Noãn
      Noãn thành miếng thịt nướng để hả giận.
      Nhan Noãn Noãn nét cười mặt đổi, thường ngày nàng vốn vô cùng khuynh
      diễm, cười rộ lên lại càng mê hoặc lòng người, khẽ đưa tay ngoáy ngoáy lỗ tai : “Như
      thế nào? Giận quá muốn đánh nhau? Hay lắm, chúng ta đến đường cái từ từ đánh, để cho
      dân cả kinh thành này tới xem Vũ Dương hầu phủ dạy dỗ hạ nhân như thế nào mà cả chủ tử
      cũng dám đụng đến.” Nhan Noãn Noãn dứt lời liền lui về phía sau mấy bước.
      Đám người trong phòng bếp đưa mắt nhìn nhau rồi nhanh chóng lùi lại mấy bước, vẻ kiêu
      ngạo, khinh thương Nhan Noãn Noãn dần dần biến mất.
      Bọn họ khinh thường Nhan Noãn Noãn là chuyện, trong phủ này hạ nhân nào mà chẳng
      khi dễ nàng ta chứ? Nhưng nếu bọn họ dám đụng tới ngón tay của nàng cho dù có
      phải ở đường cái, chuyện này truyền ra ngoài danh dự của Vũ Dương hầu
      phủ để ở đâu chứ? Lúc đó hạ nhân bọn họ cũng thoát khỏi bị trừng phạt.
      Trước kia Nhan Noãn Noãn luôn cam chịu, bị bọn họ khi dễ nàng ta cũng dám hé
      răng nửa lời, chỉ yên lặng cúi đầu nức nở cho nên bọn họ ngày càng coi nàng ra gì
      cả. Nhan Noãn Noãn trước mặt cuồng vọng, cao ngạo khiến đám người nghi hoặc
      thôi.
      thôi, như thế nào lại ?”
      “Đại tiểu thư bớt giận, bọn nô tài lỡ lời.” thấy Nhan Noãn Noãn duy trì bộ dáng nghiêm túc,
      đám người trong phòng bếp chỉ có thể nhận thua, tuy bọn họ cam lòng vì bị chính
      người trước kia mình khi dễ uy hiếp nhưng cũng chỉ có thể tận lực đè nén lại.
      Đôi mắt như nước hồ thu của Nhan Noãn Noãn chợt lóe tinh quang, ý cười càng đậm, kẻ có
      quyền lực nàng đấu lại làm gì, ngay cả đám cẩu nô tài này cũng muốn
      quyền đè đầu cười cổ nàng sao? Nhan Noãn Noãn nàng là người dễ ức hiếp vậy sao?
      Đám hạ nhân khúm núm khiến tâm tình Nhan Noãn Noãn thoải mái đôi chút, nàng đương
      nhiên biết trong lòng bọn họ nghiến răng nghiến lợi chửi rủa nàng nhưng như vậy
      sao chứ, nhan Noãn Noãn bị đám người này khi dễ đâu phải chuyện ngày ngày hai.
      Nhan Noãn Noãn định xoay người rời , ánh mặt lướt đến mâm đồ ăn bằng bạc
      bàn gỗ lim dài, do cửa bị nàng đạp sập nên đám hạ nhân mang đồ che đậy lại để tránh
      bụi làm bẩn đồ ăn.
      Dựa vào cái gì mà mấy người Nhan gia lại được ăn sơn hào hải vị mà nàng lại phải nhịn đói
      trong Thanh viện chứ? chân vừa bước ra của nàng nhanh chóng thu lại tới về phía
      bàn gỗ, bọn hạ nhân thấy nàng bước đến vội lùi lại phía sau, cảnh giác nhìn nàng.
      Khi những ngón tay thon dài của nàng chạm tới mâm bạc, nam tử mập mạp bỗng dưng
      quát lớn: “Ngươi làm gì, đó là thức ăn chuẩn bị cho Nhị phu nhân, ngươi thể đụng
      vào.”
      “Hửm?” Nhan Noãn Noãn đầy nghi hoặc hửm tiếng, ánh mắt sắc lạnh như tên bắn về
      phía người vừa lên tiếng. Nam tử mập mạp mới vừa rồi còn lớn tiếng khiển trách, vừa bắp
      gặp ánh mắt của nhan Noãn Noãn có chút cả kinh, ánh mắt dừng lại ở bàn tay của nàng
      bên mâm bạc, run rẩy : “Đại… đại tiểu thư, thứ đó là chuẩn bị cho Nhị phu nhân, nếu
      người mang đám nô tài có thức ăn mang tới cho Nhị phu nhân. Nếu Đại tiểu thư
      thích, nô tài lập tức làm mâm khác đưa đến Thanh viện cho người.”
      Hạ nhân trong Vũ Dương hầu phủ này ai mà biết Hầu gia sủng ái nhất chính là Nhị
      phu nhân Lâm Hương Y, từ chuyện ăn mặc cho đến chi phí hàng tháng đều kém so
      với Đại phu nhân, ngoại trừ danh phận kém hơn bậc nhiều khi lời của Nhị phu
      nhân còn có trọng lượng hơn cả Đại phu nhân, ai bảo nàng ta là người Hầu gia sủng ái nhất
      chứ, chỉ cần là điều Nhị phu nhân muốn, Hầu hia nhất định đáp ứng. Bọn họ có thể chậm
      trễ phục vụ ai chứ thể chậm trễ trong phục vụ Nhi phu nhân a.
      Nam tử mập mạp cổ có quàng cái khăn trắng, trong tay còn cầm cái vá to,
      xem ra người này chính là đầu bếp chính ở đây rồi.
      Nhan Noãn Noãn vẻ hiểu ý gật đầu rồi hỏi: “Những thứ nào là của Nhị nương?”
      Nam tử béo mập nghe nàng hỏi vậy, tâm tình hơi buông lỏng, nghĩ là Nhan Noãn Noãn có
      thể hiểu được điều mình . Dù sao đại tiểu thư chịu thiệt chỉ là chuyện , đồ ăn của
      nàng đến tối đưa qua cũng chẳng sao nhưng là nếu chậm trễ bữa trưa của Nhị phu nhân
      bọn họ đảm đương nổi. Nam tử béo mập tới chỉ loạt những thức ăn
      bàn.
      Nào ngờ ông ta vừa chỉ xong, Nhan Noãn Noãn cầm lấy cái giỏ ở bên cạnh đem tất cả
      những thứ đó chừa món bỏ vào giỏ. Nam tử nọ sợ đến nỗi hai mắt mở to, trừng
      trừng nhìn Nhan Noãn Noãn.
      “Đại tiểu thư, người…”
      Nhan Noãn Noãn chút khách khí đẩy bàn tay định ngăn cản nàng của nam tử
      kia lại rồi đậy nắp giỏ lại, nhìn ông ta chớp mắt : “Ngươi cũng đây là thức
      ăn của Nhị nương, nàng ta thân phận thế nào? thế nào cũng chỉ là thứ thiếp, thân phận
      tuy cao hơn bọn cẩu nô tài các ngươi nhưng luận tôn ti, nàng ta nhìn thấy ta còn phải hành
      lễ gọi tiếng ‘Đại tiểu thư’, ta còn chưa dùng bữa nàng ta sao có thể phạm thượng ăn
      trước ta được?”
      “Chuyện này…” Nam tử nọ nhướng mày, ông ta bị những lời này của Nhan Noãn Noãn làm
      cho nghẹn lời, trong lòng vô cùng tức giận, đại tiểu thư từ khi nào lại trở nên nhanh mồm
      nhanh miệng như vậy chứ? Lời lại rất có đạo lý làm cho bọn họ có cách nào phản
      bác được.
      phục sao? Vậy cứ bảo Nhị nương tới Thanh viện tìm ta, ta ngại cùng nàng ta
      phân tích tôn ti trật tự trước mặt Nhị thúc đâu.”
      Nhan gia đối với Hiền vương chỉ có khinh thường nên đương nhiên cũng để ý tới thân
      phận Hiền vương phi của nàng nhưng nàng đường đường là nữ nhi của con cả Vũ Dương
      hầu phủ này, nàng tin Nhan Hướng Thái lại sợ Vũ Dương hầu phủ này mất mặt
      mà dung túng tiểu thiếp đè đầu cưỡi cổ nàng.
      Thứ thiếp khi dễ trưởng nữ, chuyện này mà truyền ra ngoài Nhan Hướng Thái cũng đừng
      mong được yên ổn ở trong triều, Nhan Noãn Noãn trước kia nhát gan, nhu nhược nhưng
      nàng , danh dự của Nhan gia có liên quan gì tới nàng chứ.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 25. Có thể đổi được rất nhiều tiền!
      Nhan Noãn Noãn mang theo giỏ đồ ăn, ngẩng đầu, khẽ nhếch môi rồi trước ánh mắt như
      muốn ăn tươi nuốt sống nàng của đám người kia rời . Ở chỗ này bị khi dễ này giờ cũng
      nên có chút phúc lợi an ủi bản thân mình chứ? Đồ ăn của Nhị phu nhân Nhan gia cho dù
      phải mĩ vị nhân gian cũng là sơn hào hải vị rồi.
      Nhan Noãn Noãn vừa rời khỏi, nhà bếp phút chốc như nổ tung.
      “Mau, báo với Nhị phu nhân, bảo đại tiểu thư mang thức ăn chuẩn bị cho người về Thanh
      viện rồi!”
      Tuy đồ ăn là bị đoạt trong phòng bếp nhưng tội này bọn họ như thế nào cũng thể chịu
      được, đại tiểu thư phải rất ngông cuồng sao? Nếu nàng ta để Nhị phu nhân
      vào mắt tội này cứ để mình nàng ta chịu .
      Nhan Noãn Noãn mang theo giỏ đồ ăn về Thanh viện rồi bày tất cả mọi thứ lên bàn,
      nhìn bộ đồ ăn bằng bạc được điêu khắc rất sống động mà khỏi hừ lạnh trong lòng,
      chỉ là tiểu thiếp mà đồ ăn cũng có thể xa hoa đến vậy, có thể thấy Nhan Hướng Thái có
      bao nhiêu coi trọng nàng ta, khó trách Nhan Xảo lại kiêu ngạo đến vậy. Cái gọi là người
      đắc đạo, gà chó lên trời quả xứng với mẹ con nhà này, chỉ bởi Lâm thị được sủng ái
      mà Nhan Xảo cao ngạo còn hơn cả Nhan Lăng.
      Nhan Noãn Noãn nhàng bỏ nắp đậy xuống, những món ăn mê người xuất trước
      mắt.
      Long Trác Việt mở to mắt nhìn bàn đồ ăn trước mặt, kinh hỉ kêu lên: “Oa oa, Noãn Noãn
      lợi hại a, mới có lúc mà làm được nhiều món như vậy a, chỉ có thịt mà còn
      có cả cá nữa nha.” rồi nhịn được nuốt nước miếng ừng ực, đôi mắt to tròn
      hề dời khỏi bàn thức ăn, đôi lông mày nhướng lên vô cùng vui vẻ!
      Long Trác Việt kích động đột nhiên nhíu mày, ngẩng nhìn Nhan Noãn Noãn hỏi: “Noãn
      Noãn, nàng có cảm thấy thiếu thiếu cái gì ?”
      “Thiếu?” Nhan Noãn Noãn nghi hoặc nhìn Long Trác Việt sau đó cúi đầu nhìn lượt các
      món ăn bàn, lắc đầu : “ thiếu a, nhiều đồ ăn như vậy chúng ta khẳng định
      thể ăn hết trong buổi đâu, có thể chừa lại ít cho buổi tối. Ở đây có cả cá
      muối, vi cá nữa này, những thứ này người thường có ăn đâu.” Cho dù là ở kiếp
      trước, nàng cũng chưa từng được ăn qua những món trân quí như vậy.
      “Đũa đâu?” Long Trác Việt mở to đôi mắt trong sáng, chớp mắt nhìn Nhan Noãn
      Noãn, phải tới đồ ăn a, “Bát đâu? Còn cả cơm nữa?”, cái gì cũng có,
      vậy đống đồ ăn kia khác gì chỉ có thể nhìn mà thể ăn? Oa, cái này có khác gì cực
      hình a!!!
      Nhan Noãn Noãn há hốc mồm, đối với những thứ Long Trác Việt nhắc tới biết
      sao, vừa nãy nàng chỉ muốn trừng phạt bọn hạ nhân mà quên mất cầm theo bát đũa rồi…
      Nhan Noãn Noãn khóe miệng khẽ giật, vô cùng mất tự nhiên chống lại đôi mắt đầy ai oán
      của Long Trác Việt, bộ dáng của cứ như thể nàng vừa phạm phải tội tày đình
      bằng.
      Nhan Noãn Noãn khó chịu hừ lạnh : “Biểu tình này của ngươi là sao chứ? Tốt xấu gì ta
      cũng mang về rất nhiều đồ ăn ngon, nếu ngươi thích tự mình lấy .”
      “Oa oa oa, mặt người ta đau lắm nha, mông cũng đau, trán cũng vậy nữa…” Long Trác Việt
      đột nhiên ôm đầu, rung đùi, đắc ý kêu lên, ánh mắt đáng thương nhìn Nhan Noãn Noãn
      khiến tức giận trong nàng đột ngột bị ép xuống, chỉ còn lại áy náy thôi.
      Nhan Noãn Noãn yên lặng liếc nhìn Long Trác Việt, biết giả bộ nhưng vẫn
      nhịn được thỏa hiệp. Ai bảo đỡ thay nàng cái tát đâu, ai bảo mông của
      là do nàng đạp đâu, trán của phải cũng do cú đạp của nàng mà đập vào góc
      bàn đó sao? tóm lại là mọi vết thương người hôm nay tuy là vô ý nhưng đều là
      do nàng mà ra cả.
      “Vậy ta lấy mấy thứ đó!” Nhan Noãn Noãn khẽ vuốt vuốt ngực để tránh cho mình hỏa khí
      công tâm mà ngất xỉu tại chỗ. Vì sao nàng cảm thấy tên vương gia ngốc này phúc hắc
      ?
      Nhan Noãn Noãn quay lại khiến cho đám hạ nhân khẩn trương cùng nghi hoặc nhưng cũng
      dám lời lỗ mãng như trước, đến khi nàng cầm bát đũa, mang cơm rời đám
      người mới thở phào nhõm, thả lỏng người. Ngay cả bản thân bọn họ cũng thể tin
      được có ngày mình nhìn thấy Nhan Noãn Noãn lại có cảm giác kinh sợ như vậy.
      “Đại tiểu thư tại sao lại trở lại? Các người bẩm báo với Nhị phu nhân chứ?” Có người
      nhìn thấy Nhan Noãn Noãn từ phòng bếp ra lên tiếng hỏi.
      bẩm báo rồi!”
      “Kỳ quái, Đại tiểu thư giống như chẳng có việc gì xảy ra cả, hay Nhị phu nhân nhịn cho qua
      chuyện này rồi?”
      “Ta nghĩ phải đâu, chừng còn tính cách trị Đại tiểu thư đấy. Chúng ta
      là phận nô tài dám đối đầu với Đại tiểu thư , Nhị phu nhân dù sao cũng là
      thiếp của Hầu gia, cho dù thân phận Đại tiểu thư cao nhất sao chứ, tất cả mọi chuyện
      vẫn là do Hầu gia định đoạt.”
      “Chuyến này Đại tiểu thư nhất định chịu thiệt rồi!”
      “Chịu thiệt cũng đáng tội, ai bảo nàng ta dám đoạt bữa trưa của Nhị phu nhân đâu.”
      Nhan Noãn Noãn mang theo hai chén cơm lớn định về Thanh viện đột nhiên nghe
      được thanh cãi cã, nàng chậm rãi đến ngã tư phía trước, quay đầu nhìn sang con
      đường bên phải thấy hai nha hoàn cãi nhau đến đỏ mặt tía tai.
      Tư thế của hai người bọn họ lúc nào cũng khác nhau là mấy, tay mang giỏ thức
      ăn, tay còn lại chỉ chỉ về phía đối phương, lớn tiếng cãi vã đến văng cả nước miếng.
      Nhan Noãn Noãn nhận ra hai nha hoàn này chính là nha hoàn bên cạnh Nhan Lăng cùng
      Nhan Xảo. Chủ tử đối đầu nên hai nha hoàn này hễ gặp mặt là bày ra bộ dáng chán ghét,
      ganh đua ầm ĩ.
      Nhan Noãn Noãn nhếch miệng khinh thường, nụ cười tươi rói nhưng lại mang đầy hàm ý
      châm chọc, đối với chuyện đám nô tài tranh cãi nàng cũng chẳng hứng thú, dù sao chuyện
      này chắc chỉ diễn ra hai lần, trong trí nhớ nàng cũng thấy qua mấy lần.
      Hai bên đều ỷ có chủ tử làm chỗ dựa, ở chỗ người càng hồ ngôn loạn ngữ hơn cả.
      Nhan Noãn Noãn mặc kệ bọn họ, bưng cơm trở về Thanh viện.
      Long Trác Việt ngồi chồm hổm, cả thân người vô lực nằm mặt bàn ủ rũ, đôi mắt đẹp
      nhìn chằm chằm bàn thức ăn trước mặt, cảm giác chỉ có thể nhìn mà thể ăn
      khó chịu, cứ như là có con mèo nào đó cào cào dạ dày vậy, ngứa ngáy mà!
      Long Trác Việt nhìn thấy bóng dáng xinh đẹp của Nhan Noãn Noãn ở cửa viện liền nhảy
      dựng lên.
      “Noãn Noãn, cuối cùng nàng cũng về rồi!” Long Trác Việt toét miệng cười, tuy là với
      Nhan Noãn Noãn nhưng ánh mắt lại nhìn chằm chằm vào hai tô cơm lớn trong tay nàng, hai
      tròng mắt sáng lên hận thể trực tiếp bay đến lấy.
      “Ăn .” Nhan Noãn Noãn mới đưa tay ra, Long Trác Việt đợi được vội nhào tới
      cầm lấy.
      Bởi vì hai cái ghế duy nhất trong phòng, cái gãy chân, cái bị Long Trác Việt ngồi
      hư nên bây giờ hai người chỉ có thể đứng ăn cơm. Long Trác Việt vừa và cơm vào miệng
      vừa ngừng cảm thán.
      “Oa, ngon nha!”
      “A, thơm quá à!”
      “Ân, vị rất ngon!”
      “Oa, lâu lắm rồi được ăn đồ ăn ngon đến vậy a.” Nếu là ngày trước ở trong cung
      phải chờ đến cung yến mới có thể ăn được những món ngon như vậy. Mà cung yến
      năm cũng chỉ có mới lần, còn lại đại đa số thời gian là phải ở trong phủ ăn rau xanh
      cùng đậu hũ.
      Ăn hết chén cơm, Long Trác Việt thèm muốn liếm liếm môi, ánh mắt như sói đói nhìn
      chằm chằm chén cơm trong tay Nhan Noãn Noãn. Nhan Noãn Noãn ra sức và cơm, rất
      muốn bỏ qua ánh mắt của Long Trác Việt nhưng cái chính là ánh mắt của khiến
      người ta ớn lạnh cả người mà.
      “Ngươi cần nhìn ta như vậy, cùng lắm là ta chia cho ngươi nửa là được chứ gì?”
      Nhan Noãn Noãn ngẩng nhìn Long Trác Việt .
      Long Trác Việt nghe vậy vui mừng tả được, cặp lông mày nhướn lên, gật gật đầu,
      vươn tay đưa chén của mình tới trước mặt Nhan Noãn Noãn : “Ừ ừ!”
      Nhan Noãn Noãn đen mặt, nhàng gạt nửa phần cơm của mình sang chén Long
      Trác Việt. Long Trác Việt được ăn thêm nửa chén cơm nên vô cùng thỏa mãn.
      Nhan Noãn Noãn nhìn vẻ mặt mừng vui hớn hở của nhịn được cười theo, nụ
      cười của rất tươi, chói mắt vô cùng. Đơn thuần như Long Trác Việt, chút
      tạp niệm, thỏa mãn dễ vô cùng, cụ cười kia giống tiểu hài tử.
      “Noãn Noãn, cái này là chén bạc nha, nhà nàng cũng xa xỉ a!”
      “Đãi ngộ như vậy đương nhiên chỉ có thể là Đại phu nhân cùng Nhị phu nhân rồi!” Nhan Noãn
      miễn cưỡng , đúng là rất xa xỉ, bất quá phải dành cho nàng.
      “Đống chén dĩa này nhất định đổi được rất nhiều tiền nha, ngày mai chúng ta mang hết
      về rồi đem ra ngoài đổi lấy bạc, thế là mỗi ngày đều có thể ăn thịt rồi!” Long Trác Việt
      miệng đầy đồ ăn , càng nghĩ càng thấy mình thông minh nha.
      Nhan Noãn Noãn gắp rau bỗng khựng lại, nhướn đôi mày thanh tú nhìn Long Trác Việt
      : “Chuyện này có thể nha!” nghĩ tới tên ngốc này cũng có lúc nghĩ được chủ ý tốt
      vậy.
      Tuy là có chút tùy tiện nhưng cũng thể coi là hành động bất chính được, nàng họ
      Nhan, Vũ Dương Hầu phủ này chính là nhà của nàng, nàng lấy đồ trong nhà mình cũng
      phải thể. Huống chi, người khác kính nàng thước, nàng kính người ta
      trượng, người trong Nhan gia trước giờ đều khi dễ nàng, cho dù nàng có tùy tiện lấy đồ
      cũng chẳng có gì quá đáng cả.
      “Ta có nghe người khác , những người thích dùng dụng cụ ăn uống bằng bạc toàn là
      những kẻ nhát gan, bọn họ chính là vì sợ mình bị hạ độc nên mới dùng đồ bạc ạ. Lão
      bà cũng vậy, Vạn công công ngày nào cũng phải thay bà ta thử đồ ăn bằng châm bạc nha.
      Bà ta ác độc như vậy chắc chắn có rất nhiều người muốn hạ độc , đáng tiếc là đến giờ cũng
      chưa thấy lão bà đó trúng độc bao giờ cả.” Long Trác ăn thêm mấy miếng cơm,
      ngừng lải nhải, bộ dáng tiếc hận như thể chuyện lão bà còn sống tới hôm nay
      đáng ghét mà.
      “Ngươi muốn người ta dỡ bỏ Thanh viện này hay sao mà ăn suy nghĩ gì thế hả?”
      Nhan Noãn Noãn trừng mắt liếc cái, trách mắng. Cứ coi như nơi này
      người lui tới ở đây vẫn còn người thứ ba là Nhan Song Song biết lúc nào xuất
      , nàng ta là người của Nhan Hướng Thái, vạn nhất nàng ta kiếm cớ đâm chọc bọn họ
      phải làm sao chứ? Thái hậu kia tâm ngoan thủ lạt, cho dù muốn rủa bà ta rủa ở trong
      lòng cũng được rồi, cần phải ra như vậy.
      “Hạ độc?” Nhan Noãn Noãn bừng tỉnh, miệng thầm hai chữ này như thể nghĩ ra điều
      gì đó, đôi mắt đẹp lóe lên tia giảo hoạt.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 26. Chó cắn chó!
      Cảnh xuân tháng ba tươi đẹp vô cùng, hàng liễu rủ ven hồ vừa đâm lộc, màu xanh của lá
      dưới ánh nắng trở nên vô cùng thanh lệ. Hồ nước trong đến độ có thể nhìn thấy đáy
      cùng vô số loài cá quí tung tăng bơi lội trong nước.
      Hồng Lăng các bên cạnh hồ nước trong Vũ Dương hầu phủ chính là nơi ở của Nhan Lăng.
      Tường đỏ ngói xanh, mái hiên bằng ngọc lưu ly, sân trước trồng vô số kỳ hoa diệu thảo,
      dưới ánh mặt trời sắc hoa rực rỡ vô cùng, cơn gió thổi qua cũng đủ để gian
      nơi đây tràn ngập hương thơm thanh khiết.
      Nhan Noãn Noãn vịn cửa trước Hồng Lăng các, thở phì phò vì mệt, nha hoàn bên trong nhìn
      thấy Nhan Noãn Noãn, nguýt dài tiếng bước tới cửa trước, chờ Nhan Noãn Noãn
      ổn định nhịp thở vội đuổi nàng ra ngoài như đuổi kẻ ăn mày.
      , nơi đây phải là nơi ngươi có thể đến, cẩn thận đừng để giầy của ngươi làm ô
      uế chỗ này!” rồi cầm cây chổi quơ qua quơ lại trước mặt Nhan Noãn Noãn, vẻ khinh miệt
      hề che giấu.
      Nhan Noãn Noãn nắm chặt tay khắc chế ham muốn muốn đánh người xuống, đôi mày thanh
      tú khẽ nhíu lại như thể hề nghe thấy điều nha hoàn kia , vẻ khẩn cấp : “
      xong rồi, mau để ta vào gặp nhị muội!”
      Nha hoàn nọ liếc mắt trừng Nhan Noãn Noãn, cây chổi vẫn giơ ra trước mặt Nhan Noãn
      Noãn, vui : “Đại tiểu thư, ngươi có chuyện liên quan gì tới tiểu thư của ta, Nhị tiểu
      thư bận, có rảnh gặp ngươi, mời ngươi trở về !”
      phải ta mà chính là nhị muội có chuyện a, ngươi…” vẻ mặt Nhan Noãn Noãn càng
      lúc càng khẩn trương, bất quá đáy mắt lại có gì là vội vã hay có chuyện cả mà
      ngược lại tràn ngập ý cười khi người khác gặp họa. Chỉ là nàng còn chưa hết câu bị
      nha hoàn nọ cắt ngang.
      “Phi phi, nhị tiểu thư của chúng ta rất tốt làm sao có chuyện được, ngươi ở đây
      hưu vượn là cố tình kiếm chuyện sao?” rồi hung hăng trừng mắt nhìn Nhan Noãn
      Noãn.
      Nhan Noãn Noãn nhìn ánh mắt nàng ta, rất phối hợp làm động tác rụt cổ, khiếp nhược cắn
      cắn môi : “Ta mà, vừa rồi nha hoàn Bạch Mai bên cạnh Nhị muội tới phòng bếp
      lấy bữa trưa, đường gặp nha hoàn Tuệ Nhi của Tam muội, hai nàng ấy làm ầm ĩ cả lên,
      ta chính mắt nhìn thấy nha hoàn Tuệ Nhi bỏ thứ gì đó vào đồ ăn của Nhị muội a!” Nàng đúng
      là tới gây chuyện đó nha.
      vậy?” Nha hoàn nọ bán tin bán nghi nhìn Nhan Noãn Noãn hỏi lại.
      “Đương nhiên là rồi! Ngươi mau để ta vào, nhỡ Tuệ Nhi bỏ độc vào thức ăn của Nhị
      muội rất có thể Nhị muội xảy ra chuyện rồi a!”
      Nhan Noãn Noãn gấp đến độ dậm chân, thần sắc bối rối của nàng khiến cho nha hoàn nọ
      cũng cảm thấy khẩn trương theo. Bộ dáng Đại tiểu thư xem ra cũng phải là
      giỡn a! Trong lòng đột nhiên cả kinh, ném cây chổi trong tay xuống rồi vội vã chạy vào
      trong, xong rồi, Bạch Mai tỷ mang bữa trưa về từ lâu, chỉ sợ giờ này Nhị tiểu thư
      cũng ăn rồi mất!
      Nhìn nha hoàn nọ vội vã chạy , Nhan Noãn Noãn đưa tay sờ mũi, mắt phượng khẽ nheo
      lại, nở nụ cười lạnh lùng, tiết mục chó cắn chó hẳn là rất đặc sắc . Nghĩ rồi cũng vội
      chạy theo.
      Nhan Noãn Noãn cùng nha hoàn nọ cùng lúc đứng ở cửa phòng khách, đưa mắt nhìn vào
      thấy Nhan Lăng cầm đũa, thức ăn cũng sắp đưa tới miệng, nha hoàn nọ vừa muốn
      lên tiếng ngăn cản Nhan Noãn Noãn nhanh miệng trước: “Nhị muội thể ăn
      thứ đó a!”
      Nhan Lăng nghe thấy giọng của Nhan Noãn Noãn, đôi lông mày tự giác nhíu lại, tâm
      trạng đột ngột kém đến cực điểm, nàng ta quay đầu lại, hung hăng trừng mắt nhìn Nhan
      Noãn Noãn rồi nhìn sang nha hoàn nọ, nổi giận đùng đùng mắng: “Sao ngươi lại để nàng ta
      vào đây hả? Càng ngày càng làm càn mà, trong mắt ngươi còn có chủ tử này nữa
      hả?”
      Nha hoàn nọ cả kinh, vội vàng quì xuống : “Nhị tiểu thư hiểu lầm rồi, nô tỳ có ý đó,
      là Đại tiểu thư, nàng…”
      “Còn dám cãi lại, Bạch Mai, vả miệng cho ta!” Nhan Lăng ghét nhất chính là nha hoàn hay
      xảo biện, chủ tử sai chính là sai, phận nô tài chỉ có thể ngoan ngoãn nhận sai chứ
      có quyền cãi lại.
      “Dạ, Nhị tiểu thư!” Bạch Mai nhận lệnh đến trước nha hoàn nọ.
      Nha hoàn nọ thấy vậy vội dập đầu mấy cái liền : “Nhị tiểu thư tha tội, nô tỳ cố ý!”
      Nha hoàn này mới vừa nãy còn vênh vênh váo váo tự đắc với Nhan Noãn Noãn nay ở trước
      mặt Nhan Lăng lại thập phần khép nép, quả nhiên là điển hình của loại người thích bắt nạt
      kẻ yếu mà!
      “Đại tiểu thư, người mau !”
      Nhan Noãn Noãn hai tay ôm ngực nhìn bộ dáng thất kinh của nha hoàn kia, hề có ý
      định lên tiếng giúp nàng ta khỏi bị đánh. Vừa mới rồi phải rất kiêu ngạo sao?
      phải đuổi nàng như đuổi kẻ ăn mày sao? Coi nàng là gì chứ? Nàng mới thích lên
      tiếng.
      Bạch Mai thấy nha hoàn nọ khóc đến đỏ cả mắt, chút khách khí tát cho nàng ta
      cái tát vang dội, Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch khóe miệng cười mỉa.
      Có thể làm nha hoàn bên cạnh Nhan Lăng, Bạch Mai đương nhiên cũng biết chút võ công,
      bởi vì được Nhan Lăng tín nhiệm nên ở Hồng Lăng các này nàng ta cũng được coi như có vị
      thế hơn người, tát này chí ít cũng phải dùng tới tám phần công lực. Ai biểu nàng ta
      khiến Nhị tiểu thư vui đâu.
      Nha hoàn nọ bị tát ngã đất, đưa tay ôm má, tức giận nghiến răng nghiến lợi mà
      dám gì.
      Nhan Noãn Noãn lúc này nhanh chóng tới trước mặt Nhan Lăng, đưa tay gạt phăng thức
      ăn cùng đũa tay nàng ta xuống đất, Nhan Lăng bị hàng động của nàng chọc giận nhảy
      dựng lên hét lớn: “Nhan Noãn Noãn, ngươi phát điên cái gì vậy, muốn chết à?”
      “Nhị muội đừng kích động, đồ ăn này có vấn đề!”
      Nhan Lăng trừng mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, trực giác cho nàng biết hôm nay Nhan Noãn
      Noãn tới đây nhất định là muốn làm loạn: “Thức ăn này mỗi ngày ta đều ăn, có thể có vấn
      đề gì chứ?”
      “Ta tận mắt thấy Tuệ Nhi bỏ gì đó vào trong đồ ăn mà!” Nhan Noãn Noãn mở to đôi mắt
      xinh đẹp, thành khẩn .
      Nhan Lăng vừa nghe nàng nhắc tới Tuệ Nhi, khẽ nhíu mày, “Ngươi thấy lúc nào?”
      “Chính là lúc Bạch Mai cùng Tuệ Nhi cãi nhau khi nãy.” Nhan Noãn Noãn nhìn Bạch Mai rồi
      tiếp: “Ta về sau ngẫm lại thấy đúng lắm, nếu Tuệ Nhi bỏ độc vào trong đồ ăn
      chẳng phải Nhị muội gặp nguy hiểm sao nên vội vã chạy đến đây!”
      “Ta tại sao phải tin lời ngươi ?” Nhan Lăng híp mắt hỏi, bất quá trong lòng cũng tin
      là đồ ăn hôm nay có vấn đề.
      Bạch Mai ở bên đột ngột lớn: “A, khó trách hôm nay Tuệ Nhi lại cản đường
      cho nô tỳ , nguyên lai là nàng ta muốn hạ độc a, đáng giận! Nhị tiểu thư, việc này nhất
      định là do Tam tiểu thư ở đằng sau sai khiến rồi!”
      Nếu khắc trước Nhan Lăng còn nghi ngờ tính chân trong lời của Nhan Noãn
      Noãn lúc này đây, Bạch Mai vừa dứt lời, đôi mắt đẹp của Nhan Lăng dấy lên ngọn lửa tức
      giận. Giỏi cho Nhan Xảo kia, lại dám hạ độc nàng! Để cho ngươi yên ngươi lại muốn đè đầu
      cười cổ ta sao?
      “Bạch Mai, mang theo đống thức ăn này tới Tử Xảo các!”
      Nhan Lăng oán hận cùng giận dữ thổi, đôi mắt đẹp lên những tia đỏ máu, nếu
      tính sổ với Nhan Xảo kia lửa giận này thể nào tiêu tán được.
      Gương mặt thanh tú của Bạch Mai cũng lên tia hung ác, nàng ta trước nay luôn hận
      Tuệ Nhi đến thấu xương, hôm nay tiện nhân này suýt chút nữa khiến nàng trở thành hung
      thủ độc chết Nhị tiểu thư, thù này trả được mà.
      Nhan Noãn Noãn nhìn theo bóng Nhan Lăng rời , vẻ mặt mờ mịt, thập phần vô hại, chỉ là
      trong lòng khỏi kích động, trò hay mới bắt đầu thôi mà! Sở dĩ nàng muốn xuống tay
      với Nhan Lăng là vì Nhan Xảo kia thông minh khôn khéo, dễ dàng bị chọc giận như
      vậy.
      Nhan Lăng trước giờ vẫn tự coi mình là trưởng nữ, thân phân tôn quí, đãi ngộ là độc nhất
      vô nhị. Nhan Xảo kia chỉ là thân phận con thứ thiếp lại cố tình tranh sủng, được hưởng
      đãi ngộ ngang với nàng, điều này khiến nàng khó chịu từ rất lâu. Hôm nay Nhan Xảo kia
      lại dám hạ độc nàng là muốn chính mình trở thành độc nữ trong nhà, trở thành người thừa
      kế duy nhất của Vũ Dương hầu phủ này sao?
      ~///~

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 27. Xem kịch!
      Nhan Lăng hùng hổ tới Tử Xảo các, hận ý mặt khiến cho đám nha hoàn trong Tử
      Xảo các kinh hãi thôi.
      “Nhị tiểu thư!”
      nha hoàn cung kính tiến đến hành lễ, lửa giận phừng phừng khiến Nhan Lăng nhấc chân
      đá nàng ta ngã sang bên, lớn tiếng hét lên: “Cút qua bên cho ta!”
      Nàng tại chỉ hận thể đem Nhan Xảo kia băm thành trăm mảnh, đối với người của
      Nhan Xảo đương nhiên cũng chẳng dễ chịu gì.
      “Nhan Xảo, ngươi lăn ra đây cho ta!” Nhan Lăng hướng phòng trong tới, vừa vừa hét
      lớn.
      Nhan Xảo ở đại sảnh dùng bữa trưa, đột nhiên nghe thấy tiếng Nhan Lăng la hét ở
      phòng ngoài, ngẩng đầu nhìn Tuệ Nhi : “ xem có chuyện gì xảy ra?” dứt lời lại tiếp tục
      dùng bữa, coi như có chuyện gì xảy ra.
      Nhan Lăng gây chuyện sinh ở Tử Xảo các này cũng phải lần đầu, nhiều lần thành
      quen, Nhan Xảo cũng lười quan tâm đến nàng ta, trước mắt nương vẫn được phụ thân sủng
      ái, chính bản thân nàng cũng được phụ thân sủng ái ít, chọc giận Nhan Lăng cũng
      phải chuyện khó hiểu gì. Nếu lần nào cũng phải ‘tiếp đãi’ nàng ta nàng cũng mệt
      chết a.
      “Dạ!” Tuệ Nhi nhún người đáp rồi nhanh chóng xoay người ra, có điều chân vừa bước tới
      cửa bị Nhan Lăng xông vào đẩy sang bên, nàng ta hoảng hốt kêu lên: “Nhị tiểu thư,
      người…”
      ‘Ba’ tiếng, Tuệ Nhi vừa bị Nhan Lăng đẩy, đứng còn chưa vững lãnh nguyên cái
      tát trời giáng, bên mặt truyền tới cơn đau rát.
      “Nha đầu chết tiệt kia, đợt lát nữa coi ta làm sao thu thập ngươi!” Nhan Lăng trừng mắt
      hung dữ nhìn Tuệ Nhi, dám hạ độc trong đồ ăn của nàng, món nợ này chờ nàng cùng Nhan
      Xảo tính xong tính toán với ả sau.
      Nhan Lăng đáy mắt lên tia ác độc như muốn giết người, Tuệ Nhi sợ đến nỗi run rẩy cả
      người.
      Thấy nha hoàn thân cận vô duyên vô cớ bị đánh, Nhan Xảo cho dù để ý tới Nhan
      Lăng cũng thể nuốt trôi cơn giận này, tục ngữ , đánh chó còn phải ngó mặt chủ,
      Nhan Lăng đánh nha hoàn của nàng tức là nể mặt Nhan Xảo nàng rồi.
      “Nhị tỷ, người làm vậy là sao?” Nhan Xảo trầm, hạ đũa xuống, chậm rãi đứng dậy trừng
      mắt nhìn Nhan Lăng, bốn mắt nhìn nhau như muốn tóe lửa, cả hai đều nhìn thấy cừu hận
      trong mắt đối phương.
      Nhan Lăng khẽ vẫy tay, Bạch Mai từ phía sau vội đưa giỏ thức ăn trong tay cho nàng ta, chỉ
      thấy Nhan Lăng đặt mạnh giỏ thức ăn lên bàn, giận dữ : “Ngươi độc ác, lại dám cả
      gan sai người hạ độc trong đồ ăn của ta!”
      Nhan Lăng vừa vừa từ trong giỏ lấy chén canh, đôi mắt đẹp nheo lại đầy ác độc, vươn
      tay hất thẳng chén canh vào mặt Nhan Xảo: “Ta cho ngươi biết, muốn độc chết ta
      dễ như vậy đâu. Ngươi ngày là thứ nữ cả đời cũng vẫn là thứ nữ hạ tiện, đừng hòng
      vọng tưởng trèo lên đầu ta!”
      Nhan Xảo hóa đá, nàng vốn còn mơ hồ hiểu điều Nhan Lăng muốn ,
      suy nghĩ xem chuyện gì xảy ra hứng nguyên chén canh vào mặt. Cảm giác được dầu
      mỡ chảy mặt, Nhan Xảo nén được cơn giận, bất chấp chân tướng mọi chuyện,
      tiện tay cầm lấy mâm đồ ăn hất bay vào người Nhan Lăng.
      Nhan Xảo nhân lúc Nhan Lăng còn tránh né mâm thức ăn, cầm lấy roi da của mình,
      dùng sức quật về phía Nhan Lăng, công kích ngừng khiến cho Nhan Lăng
      tránh kịp, bên mặt bị roi đánh trúng lưu lại vết lằn đỏ sẫm.
      Nữ nhân coi trọng nhất chính là dung mạo, mặt truyền tới cơn đau nhắc nhở Nhan Lăng
      là Nhan Xảo hủy gương mặt mình. Trong chớp mắt, lửa hận bùng lên trong đôi mắt
      xinh đẹp như muốn thiêu hủy tất thảy mọi vật chung quanh.
      “Tiện nhân, ngươi dám hủy gương mặt của ta sao?” Nhan Lăng ôm má bị roi quật, nghiến
      răng nghiến lợi hét lớn, hận thể ăn thịt, uống máu Nhan Xảo.
      Nhan Xảo cầm roi da, lạnh lùng nhìn Nhan Lăng rồi lại nhìn vết roi mặt nàng ta, đáy mắt
      lên tia khoái trá: “Đây là ngươi tự tìm lấy!”
      đầu còn chảy xuống mấy giọt canh, Nhan Xảo đương nhiên thấy là mình làm
      sai gì cả. Ngày thường nàng nhẫn nhịn Nhan Lăng quá nhiều rồi, hôm nay nàng ta
      phân biệt thị phi, làm loạn Tử Xảo các lại còn dám hất canh lên mặt nàng, sỉ nhục này
      nàng làm sao có thể nhịn xuống được chứ?
      “Ngươi muốn chết?” Nhan Lăng giận dữ hét lên, toàn thân bắt đầu tản ra những tia ánh
      sáng trắng rồi dần dần tụ lại thành thứ ánh sáng chói mắt vô cùng, đám nha hoàn trong phủ
      kéo tới Tử Xảo các xem náo nhiệt vừa nhìn thấy Nhan Lăng như vậy, trong lòng kinh hãi
      thôi. Nhị tiểu thư lần này bị chọc giận rồi!
      Mối thù hạ độc cộng thêm hành động hủy nhan của Nhan Xảo vừa rồi khiến Nhan Lăng chỉ
      ý niệm duy nhất là phải nghiền nát Nhan Xảo này thành tro bụi.
      Nhan Xảo nhìn Nhan Lăng phát động nội lực, đáy mắt lên tia giễu cợt, chỉ mới đạt cấp
      bốn thôi mà cũng định đấu với nàng sao? Có kẻ tự dẫn xác tới tìm ngược, nàng sao lại né
      tránh chứ? Cái chính là thể để nàng ta hủy Tử Xảo các được.
      “Nơi này thích hợp đánh nhau, nếu muốn đánh chúng ta ra ngoài đánh!” Nhan Xảo
      lạnh lùng nhìn Nhan Lăng, bộ dáng khinh thường để nàng vào mắt khiến lửa giận
      trong lòng Nhan Lăng lần nữa bùng lên.
      Nhan Noãn Noãn khéo léo tránh ở cửa Tử Xảo các xem náo nhiệt, tuy rằng ở bên ngoài
      nhìn vào được nhiều nhưng thanh các nàng cũng , chỉ nghe thôi cũng đủ
      thấy lửa giận ít, tình hình bên trong nhất định rất hay ho.
      Trước mắt nàng đột ngột xuất đạo ánh sáng trắng, sáng đến nỗi nàng phải nhắm
      mắt lại, đến khi mở mắt ra được thấy Nhan Lăng cùng Nhan Xảo đứng trước Tử Xảo
      các, cách nàng khoảng mấy trượng, mà nàng cũng nhận ra được ánh sáng trắng kia là
      do đâu rồi.
      Đôi mắt đẹp của Nhan Noãn Noãn khẽ nheo lại, đáy mắt xẹt qua tia sáng, nguyên lai là do
      nội lực của các nàng phát ra a, nội lực càng cao ánh sáng phát ra càng mạnh nha.
      Nhan Xảo vừa ra khỏi Tử Xảo các liền phát động nội lực, ánh sáng người nàng ta so
      với ánh sáng người Nhan Lăng càng mạnh hơn cả, ngọn roi da trong tay vung lên, uốn
      lượn như rắn đánh tới Nhan Lăng.
      Nhan Noãn Noãn hề chớp mắt nhìn màn giao đấu căng thẳng phía trước, cẩn
      trọng né tránh để bị bại lộ. Cho dù có muốn xem kịch cũng nên thái quá quá a!
      Nhan Lăng nhìn roi da hướng tới phía mình, linh hoạt né tránh, trong lòng khỏi
      hối hận vì mang theo kiếm khi tới đây, tại có vũ khí là thua thiệt
      mà.
      “Di, Noãn Noãn, nàng làm gì a?”
      Nhan Noãn Noãn xem tới nhập tâm phía sau đột nhiên truyền tới giọng dễ nghe
      của Long Trác Việt dọa nàng nhảy dựng lên. Nhan Noãn Noãn vỗ vỗ ngực mình, quay đầu
      trừng mắt nhìn Long Trác Việt: “Ngươi là u hồn sao? cũng nghe tiếng động, nếu
      nhát gan chắc chắn bị ngươi hù chết rồi!”
      Long Trác Việt tay bưng chén cơm, tay cầm đũa, chớp chớp đôi mắt to tròn nhìn
      Nhan Noãn Noãn, ánh mắt vô tội như chú cừu non làm cho Nhan Noãn Noãn tài nào
      mắng được nữa, là có cảm giác vô lực khi đánh vào bông gòn mà.
      “Ngươi tới đây làm gì a?”
      “Noãn Noãn, cái gì gọi là u hồn a? U hồn có hình dạng như thế nào? Vì sao u hồn
      đứng tiếng động?” Long Trác Việt cắn đầu đũa, đôi mắt to tròn nhìn Nhan Noãn Noãn
      tò mò hỏi.
      Đối với tình huống ông gà, bà vịt này Nhan Noãn Noãn chỉ biết đưa tay vỗ
      trán thở dài.
      ~///~

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 28. Vừa ăn vừa xem kịch!
      “Noãn Noãn, nàng cho người ta !” Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn đặt tay lên
      trán gì, chịu bỏ cuộc, vừa bỏ miếng cơm vào miệng vừa hỏi: “U hồn,
      tên dễ nghe a, chẳng lẽ giống như tiên nữ sao?”
      Tiên nữ biết bay, đứng quả tiếng động nha!
      chỉ tiên nữ mới biết bay, quỉ cũng biết a!” Nhan Noãn Noãn liếc nhìn Long Trác Việt,
      trán ba đường hắc tuyến U hồn mà dễ nghe sao? Quả là quái thai mà!
      Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời chợt nghe thấy trận những tiếng răng va chạm vào nhau,
      nhìn lại chỉ thấy Long Trác Việt hai mắt trừng lớn, vẻ mặt hoảng sợ, bộ dáng kia
      sắp khóc tới nơi.
      Nhan Noãn Noãn trầm lại, vội đưa tay che miệng : “ được khóc!”
      Dựa vào kinh nghiệm mấy lần trước chứng kiến Long Trác Việt khóc, thanh thảm thiết
      kia nhất định khiến người khác chú ý, đến lúc đó tất cả mọi người đều biết nàng trốn ở
      đây xem kịch vui, vạn nhất để Nhan Lăng hoài nghi màn kịch này phải là cần
      diễn nữa rồi hay sao?
      “Ngô… ngô…ngô…”
      được khóc!” nghe thấy thanh ‘ngô ngô’ của Long Trác Việt, Nhan Noãn
      Noãn nghĩ sắp khóc tới nơi liền thấp giọng cảnh cáo rồi đưa mắt nhìn bốn phía chung
      quanh, thấy mọi người đều chăm chú nhìn Nhan Lăng cùng Nhan Xảo giao đấu mới
      thở phào nhõm.
      Cây roi da màu đỏ của Nhan Xảo hệt như con linh xà, thu phóng rất tự nhiên, mỗi lần
      vung ra đều mang theo uy lực mạnh mẽ. Nội lực của Nhan Lăng vốn bằng Nhan Xảo
      lại thêm có vũ khí trong tay nên đối với thế công của Nhan Xảo chỉ có thể cố sức né
      tránh, có thể là vô cùng chật vật.
      Mấy roi liền đều đánh trúng Nhan Lăng khiến Nhan Xảo tức giận thôi, bất quá
      nét đắc ý mặt cũng hề che giấu, nội lực chỉ mới đạt cấp bốn mà cũng dám
      đấu với nàng, biết lượng sức mình.
      Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch miệng cười, xem ra Nhan Lăng kia cũng phải ngu như
      heo, tuy rằng bị Nhan Xảo áp đảo nhưng cũng hề bối rối, ngược lại còn vô cùng trấn
      tĩnh, khiến người ta liên tưởng đến yên tĩnh trước cơn bão.
      Nhan Lăng vốn là người dễ nổi giận, tại bị Nhan Xảo áp đảo như vậy mà chút
      nôn nóng, có thể thấy được chuyện này nằm trong dự liệu của nàng ta, nàng ta bất quá
      chỉ là đóng kịch để Nhan Xảo buông lỏng cảnh giác mà thôi.
      người luôn thông minh, khôn khéo như Nhan Xảo lại hề phát ra điều này, tự
      kiêu quá mức hậu quả nhất định rất thảm.
      “Ngô ngô ngô…”
      Long Trác Việt ngừng kêu lên bên tai Nhan Noãn Noãn khiến nàng tài nào tập
      trung được, tức giận quay đầu lại thấy Long Trác Việt đáng thương nhìn mình
      chăm chú, bàn tay cầm đũa chỉ chỉ vào bàn tay chặn ngang miệng của Nhan Noãn
      Noãn ý bảo nàng bỏ tay ra.
      “Ngươi cam đoan khóc, làm loạn?” Nhan Noãn Noãn lo lắng hỏi.
      Long Trác Việt liên tục gật đầu, Nhan Noãn Noãn thấy vậy mới dần buông lỏng tay.
      Long Trác Việt hít lấy hít để khí, đến khi có thể thở lại được bình thường mới ai oán
      nhìn Nhan Noãn Noãn: “Người ta đâu có muốn khóc, là nàng bịt miệng, bịt mũi khiến người
      ta cũng sắp chết ngạt tới nơi rồi.”
      Nhan Noãn Noãn nhìn biểu tình mặt Long Trác Việt mà khỏi than thầm, nếu
      buông chén cơm trong tay xuống phải khổ sở đến vậy.
      “Ngươi ở Thanh viện mà chạy đến đây làm gì?”
      “Người ta thấy nàng vội vã chạy nên tò mò, chạy theo đến đây. Noãn Noãn hư nha,
      trốn ở đây xem kịch vui mà cũng gọi người ta đến xem cùng.” Long Trác Việt bĩu môi
      , thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nhan Noãn Noãn cái, ý tứ chỉ trích như thể nàng giấu
      là chuyện đại xấu xa gì đó.
      Nhan Noãn Noãn nghiến răng, suýt chút nữa tức đến thở nổi. Này… cái này, tên ngốc
      này nhìn nàng như vậy là có ý gì chứ?
      Chung quanh đột nhiên vang lên những tiếng kinh hô cùng thanh hít khí, Nhan
      Noãn Noãn quên luôn cả giận, vội quay đầu nhìn lại, chỉ thấy trận chiến sớm xoay
      chuyển, roi da của Nhan Xảo biết từ lúc nào nằm trong tay Nhan Lăng.
      “Trời ạ, nội lực cấp năm, Nhị tiểu thư lại đạt tới cấp năm rồi!” trong đám hạ nhân vây xem
      có người kinh hãi , ràng cố gắng hạ giọng nhưng thanh giống như là ma
      vậy, từng câu từng chữ đập thẳng vào tai những người chung quanh.
      Nhan Xảo giật mình, tim cũng đập nhanh hơn mấy nhịp, vẻ mặt kinh hãi, thể tin vào
      những gì diễn ra trước mắt.
      Nhan Lăng hai năm nay vẫn luôn ở cấp bốn, nhớ ngày đó nàng đột phá từ cấp bốn lên
      cấp năm cũng chỉ mất nửa năm, nàng vốn nghĩ Nhan Lăng chắc chắn thể đột phá nổi
      cấp năm, thể ngờ được nàng ta lại có thể đột phá cách ngẫu nhiên như vậy.
      Điều này đối với Nhan Xảo luôn tự kiêu về nội lực của mình nhất thời ganh tị thôi.
      Nhan Lăng sinh ra có địa vị cao quí hơn nàng, trong lĩnh vực tu luyện nội lực nàng vốn có
      thiên phú hơn hẳn nên mới có được địa vị ngang hàng như Nhan Lăng, tại lĩnh vực này
      cũng bị nàng ta giật lại mất rồi.
      Từ cấp năm cho đến cấp sáu là quá trình đầy gian khổ, rất nhiều người tu luyện cả đời
      mà vẫn thể nào đột phá được, nếu có thể đạt được cấp sáu có thể chính thức
      đứng vào hàng Ngũ đại cao thủ, tuy rằng về sau rất khó để đột phá cấp bảy nhưng ở lục
      cấp cũng đủ để người đời kính vọng rồi. Đến lúc đó trưởng nữ cũng chẳng còn ý
      nghĩa gì nữa, ở Vũ Dương hầu phủ này nàng là tiểu thư có địa vị tôn quí nhất.
      tại Nhan Lăng cùng ở ngang cấp với nàng, nàng bốn năm rồi đột phá
      được cấp sáu, nàng biết tới bao giờ nàng mới có thể đột phá được nữa,
      cũng có thể cả đời này nàng cũng thể nào đột phá được. Vạn nhất sau này Nhan
      Lăng đột phá trước nàng những cố gắng của nàng trước nay phải đều hóa thành
      tro bụi sao? Nghĩ đến ngày mình còn được sủng ái nữa, nội tâm Nhan Xảo khó
      chịu như bị mèo cào, nội lực càng lúc càng phát ra mãnh liệt hơn bao giờ.
      Nhan Lăng cầm roi, khóe miệng nở nụ cười xinh đẹp vô cùng, vẻ khinh thường càng lúc
      càng đậm. Cổ tay khẽ động, roi da vung lên, nội lực được nàng đẩy lên đầu roi, chút
      khách khí hướng tới mặt Nhan Xảo quật liên tiếp mấy roi liền, vẻ hung tàn khiến người ta
      kinh hãi.
      ‘Ba ba’, tiếng roi quật thanh thúy vang lên, hai má Nhan Xảo lập tức hằn hai lằn roi đỏ
      sẫm. Nhan Xảo bị đau, sợ hãi che mặt, nàng có thể tránh được hai roi nhưng thể
      tránh được nội lực cấp năm đầu roi của Nhan Lăng.
      “Tiện nhân, ta nhất định để ngươi yên đâu!” Nhan Xảo tức giận, đôi mắt đẹp ánh lên
      tia đỏ, hận thể băm thây Nhan Lăng thành trăm mảnh. Nhan Lăng mới thăng cấp
      bao lâu, nàng tin nàng bốn năm ở cấp năm lại thua kẻ mới đột phá.
      Hào quang người Nhan Xảo càng đậm hơn, nhanh chóng bay lên hướng tới roi da
      tay Nhan Lăng muốn đoạt lại.
      mắt a, so với coi đám hát còn mắt hơn nha!” giọng của Long Trác Việt
      đột ngột vang lên, đũa tay lại vô thức gắp thêm miếng cơm bỏ vào miệng.
      Đôi lông mày thanh tú của Nhan Noãn Noãn khẽ nhíu lại, khó hiểu hỏi: “Ta phải chỉ
      cho ngươi thêm nửa chén cơm thôi sao? Sao ở đây lại có chén?” còn có, ngươi xem
      kịch cứ xem , làm gì mà mang cả chén cơm tới đây, vừa ăn vừa xem kịch, cũng quá là
      biết hưởng thụ .
      Nhìn chén cơm kia, bụng Nhan Noãn Noãn nhịn được reo vang, vừa rồi chỉ mới ăn
      chút, giờ nhìn thấy cơm liền cảm thấy đói bụng rồi.
      ~///~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :