1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, vi phu bị người bắt nạt - Dạ Cát Tường (114 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 19. Ngươi cho ta là kẻ ngốc sao?
      Nhan Lăng cùng Nhan Xảo còn lo lắng chyện Nhan Hướng Thái đánh Long Trác Việt
      mà rước họa vào thân, nay lại nghe Nhan Hướng Thái vậy, cả hai thở phào nhõm.
      “Nhị muội, phụ thân tốt xấu gì cũng là nhị thúc của muội, muội phân biệt trái phải
      chẳng lẽ là muốn vu khống phụ thân ta bất nghĩa sao? thế nào phụ thân cũng ngậm
      đắng nuốt cay nuôi muội khôn lớn, đối đãi với muội cũng tệ. Nhan gia như thế nào lại
      nuôi ra nữ nhi bất hiếu như vậy, khiến chúng ta thất vọng rồi!” Nhan Lăng ra vẻ
      chính nghĩa , ép cho Nhan Noãn Noãn tội bất hiếu, bất nghĩa.
      Ngậm đắng nuốt cay? Ta phi, những lời như vậy mà các ngươi cũng thể ra sao? Quả
      nhiên là đám người biết xấu hổ, thiên hạ vô địch vô liêm sỉ mà!
      Nhan Xảo bỏ qua cơ hội, châm chọc : “Nuôi súc sinh, súc sinh còn biết báo ân
      chủ, xem ra Nhan gia chúng ta nuôi nàng ta vô nghĩa rồi!”
      Quả thực còn bằng loài súc sinh!
      Nhan Noãn Noãn nghiến răng nghiến lợi. Nàng đột nhiên cảm nhận được ống tay áo của
      mình khẽ lay động, quay đầu nhìn lại thấy Long Trác Việt rưng rưng, vẻ điềm đạm đáng
      nhìn nàng : “Noãn Noãn, người ta sợ, chúng ta thôi!” thanh nghẹn ngào mang
      theo ủy khuất thỉnh thoảng lại liếc nhìn Nhan Hướng Thái, nơm nớp lo sợ.
      Nhan Noãn Noãn trừng mắt nhìn Long Trác Việt, chỉ hận rèn sát thành thép, đáy lòng
      khỏi rít gào: Làm sao có thể quên chuyện này chứ? Nhưng là nàng còn chưa kịp lên
      tiếng bị lực đạo kéo ra ngoài.
      “Uy uy uy, ngươi làm gì mà lôi kéo ta?” Nàng còn chưa có tính sổ với bọn chúng, Nhan
      Hướng Thái tưởng câu ai nhìn thấy là xong chuyện sao? Nhan Noãn Noãn
      nàng dễ dàng để người ta khi dễ vậy sao?
      “Noãn Noãn, nàng đấu lại đâu, hảo hán chịu thiệt trước mắt!” Long Trác
      Việt hai mắt đẫm lệ nhìn Nhan Noãn Noãn , bước chân càng lúc càng trở nên nhanh hơn
      hẳn.
      Nhan Noãn Noãn giật mình sửng sốt lúc, suy tư về điều Long Trác Việt mới , lửa
      giận trong lòng cũng dần dần lắng xuống. Tuy lời này của Long Trác Việt chính là đề cao
      Nhan Hướng Thái, hạ thấp bản thân mình, bất quá nàng cũng phải thừa nhận
      mình đấu lại Nhan Hướng Thái, nếu còn cố chấp chỉ thiệt thân mà thôi.
      Đúng vậy! Hảo hán chịu thiệt trước mắt! nghĩ tới Long Trác Việt còn biết
      cả câu này. Bất quá nàng chỉ biết câu, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Nhan
      Hướng Thái mắc nợ thân thể này cũng chính là mắc nợ nàng, nếu bỏ qua cho Nhan
      Noãn Noãn nàng còn xứng gọi là Nhan Noãn Noãn nữa.
      Chuyện quan trọng là khối thân thể này hiểu vì lý do gì mà thể nào luyện võ
      được, thông qua trí nhớ của chủ nhân trước kia, Nhan Noãn Noãn thấy nàng ta rất nhiều
      lần cố gắng nhưng cách nào thành công. Người trong Nhan gia ai cũng có thể luyện
      võ, chỉ riêng nàng ta là thể, đây chính là trong những lí do khiến nàng ta bị mọi
      người coi là phế vật.
      Nhan Noãn Noãn trước kia được có nghĩa là Nhan Noãn Noãn nàng cũng
      được. Nàng tin cái gì gọi là trời sinh thích hợp hay cái gì gọi là
      thể được.
      Đôi mắt đẹp của Nhan Noãn Noãn toát ra vẻ kiên định, cả người giống như tỏa sáng,
      dung nhan tuyệt mĩ chói mắt mà chính bản thân nàng cũng hề nhận ra. Nhan Noãn
      Noãn cực kỳ tự tin, toàn thân toát ra sức hút trí mạng, chỉ cần cái liếc nhìn của
      nàng lúc này thôi cũng đủ khiến người khác thể rời được.
      Dựa theo tập tục của Thương Nam quốc, vợ chồng mới cưới về nhà cha mẹ đều phải ngủ
      lại đêm. Nhan Noãn Noãn dựa theo trí nhớ để tìm đường về viện của mình. biết
      qua bao nhiêu khúc quanh, vòng vo lúc lâu mới dừng lại ở khu vực khá vắng
      người. Nhan Noãn Noãn liếc nhìn khoảng sân cùng gian phòng cũ nát trước mặt, ngay cả
      biển viện cũng lung lay như thể chỉ cần cơn gió mạnh hơn tại chút là có thể
      cuốn văng .
      Thanh viện? Theo nàng thấy nơi này nên đổi tên là Thê lương viện hơn.
      quá hoang vắng.
      đường tới đây, nàng thấy gian nhà ở của hạ nhân thậm chí còn tốt hơn chỗ này mấy
      lần. Thanh viện này nằm trong góc khuất phía tây bắc của Hầu phủ, nếu phải là người
      trong phủ thể nào biết được trong Vũ Dương hầu phủ xa hoa này lại có nơi
      rách nát đến vậy. Đường đường Nhan đại tiểu thư, con của trưởng nam Nhan gia
      ngờ lại lớn lên trong chốn tồi tàn này. Nhan Hướng Thái này quả nhiên đối với nàng
      rất ‘chiếu cố’.
      Nhan Noãn Noãn mím môi đẩy cửa viện bước vào, tuy bên trong có rách nát nhưng cũng
      đến nỗi lộn xộn, cũng thấy cảnh cỏ dại mọc đầy sân. Ngày trước Nhan Noãn
      Noãn chưa xuất giá cũng có lấy tỳ nữ bên người, mọi việc đều phải tự mình lo
      làm nấy.
      Mỗi bước , trí nhớ của Nhan Noãn Noãn lại được khắc sâu thêm phần. Nhan Noãn
      Noãn trước kia nhát gan, yếu đuối nên rất ít khi ra khỏi Thanh viện, nhưng là mấy kẻ mang
      danh thiếu gia, tiểu thư kia cứ lúc nào rảnh rỗi, nhàm chán là lại thích chạy tới đây khi dễ
      nàng, tâm tình các nàng tốt còn đỡ, nếu tâm tình các nàng tốt Nhan Noãn
      Noãn thê thảm.
      Ngực đột nhiên truyền đến cơn đau đớn, Nhan Noãn Noãn vòng tay ôm lấy ngực mình,
      đôi môi hồng khẽ nhếch thành nụ cười lạnh. Nhan Noãn Noãn, ngươi cũng thống hận bọn họ
      sao? Thống hận bọn họ khi dễ ngươi, thống hận bọn họ chà đạp lòng tự tôn của ngươi?
      Những gì người trong phủ này làm đối với ngươi, ta nhất định ghi tạc trong lòng,
      ngày nào đó ta nhất định bắt bọn họ trả lại cho ngươi gấp trăm ngàn lần.
      Nhan Noãn Noãn đẩy cửa bước vào, trước mặt nàng là gian phòng giản dị, bên ngoài
      là phòng khách, bên trong là phòng ngủ, toàn bộ đám đồ đạc cũ kỹ phủ tầng bụi mỏng,
      cái bàn dài gẫy chân ở chính giữa phòng lung lay theo gió.
      Trước kia nàng thấy Hiền vương phủ vừa vừa cũ, hôm nay so với Thanh viện này
      xem ra vẫn được coi là thiên đường chán!
      Nhan Noãn Noãn cảm thán trong lòng phía sau đột nhiên truyền tới tiếng khóc thất
      thanh, chút báo trước ập thẳng vào tai nàng. Nhan Noãn Noãn muốn đưa tay
      ngoáy lỗ tai vật to lớn bổ nhào vào nàng.
      “Ô ô ô... Noãn Noãn, đau chết người ta rồi, ô ô ô…”
      Nhan Noãn Noãn bị tiếng than khóc của Long Trác Việt kéo ra khỏi dòng suy tưởng, nàng
      nhìn chằm chằm hai cánh tay ôm lấy cổ mình rồi lại nhìn Long Trác Việt ghé vào
      cổ nàng khóc đến thương tâm, khóe miệng nhịn được run rẩy.
      “Vương gia, chuyện cũng qua cả nửa canh giờ rồi mà bây giờ người mới khóc kêu đau,
      phản ứng cũng chậm !” Nhan Noãn Noãn lúc đó thấy cố gắng nhịn khóc còn
      tưởng có bản lĩnh , nàng quả nhiên đánh giá quá cao rồi.
      “Híc!” Long Trác Việt khịt khịt mũi, nũng nịu lúc lắc đầu vai Nhan Noãn Noãn, thanh
      oán giận : “Noãn Noãn, chỗ này có người ngoài!” có thể cần kêu
      Vương gia.
      Oán giận qua , Long Trác Việt từ vai Nhan Noãn Noãn ngẩng đầu lên, đôi mắt sau khi
      khóc như được bao trùm bởi màn sương mỏng nhìn Nhan Noãn Noãn chăm chú, nức
      nở tiếp: “Lão già đấy cũng phải muốn tát ta, là ta tự nhiên chạy lại, ta tự làm tự
      chịu, nếu mà ta khóc trước mặt còn gì mặt mũi nữa, nàng cho ta là kẻ ngốc sao?”
      Cho dù có đau hơn nữa ta cũng nhất quyết khóc trước mặt lão ta. Long Trác Việt
      rồi lại tiếp tục gục đầu vai Nhan Noãn Noãn khóc lóc.
      Khóe miệng Nhan Noãn Noãn giật giật, đôi mắt đẹp khẽ nheo lại nhìn Long Trác Việt khóc
      lóc vai nàng ngừng kêu đau mà kìm được xúc động muốn bóp chết ,
      đại ca, nếu ngài ngốc ai mới là người ngốc đây?
      ngốc tử cư nhiên lại dùng thái độ đó chất vấn người khác: Nàng cho ta là kẻ ngốc sao?
      Thiên a, chẳng lẽ thế thái nhân tình thay đổi hết rồi sao?
      ~.~

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 20. thần kỳ nha!
      Trong đại sảnh, Nhan Hướng Thái giận dữ ngồi ở vị trí chủ nhà, chút lo lắng về
      chuyện đánh nhầm Hiền vương gia khi nãy mà ngược lại vô cùng bất mãn vì chuyện Nhan
      Noãn Noãn chọc Tư Đồ Tử Ngôn nổi giận bỏ về.
      Biểu của Nhan Noãn Noãn hôm nay khiến Nhan Hướng Thái nghi hoặc trong lòng, đây
      chính là Nhan Noãn Noãn nhu nhược đó sao?
      Trước kia gặp phải những tình huống như vừa rồi, nàng ta phải nhún nhường vì lợi
      ích toàn cục cũng nhu nhược dám lên tiếng, có khả năng có những hành
      động phản kháng như hôm nay được. Ngôn ngữ châm chọc tính, nàng ta lại dám to
      gan viết cả hưu thư trước mặt bao nhiêu người, nếu đổi lại là những thiên kim tiểu thư nhà
      quan khác cũng chưa chắc dám làm ra những chuyện như vậy. phải trước giờ nàng
      ta đều ở trong Thanh viện bước ra ngoài sao, nha hoàn hầu hạ, ai dạy nàng ta
      viết chữ?
      Nhan Lăng cùng Nhan Xảo nghiêm chỉnh ngồi bên vẫn chưa rời , đừng Nhan
      Hướng Thái nghi ngờ mà đến các nàng cũng thể hiểu nổi hành động hôm nay của
      Nhan Noãn Noãn, chẳng lẽ nàng ta bị quỷ ám?
      Nhan Lăng cùng Nhan Xảo thấy Nhan Hướng Thái muốn gọi Nhan Song Song đến cũng
      cố nán lại tìm hiểu tình. Nhan Noãn Noãn kiêu ngạo khiến cho các nàng khó chịu
      trong lòng, bất quá, nghĩ tới chuyện nàng ta cùng Tư Đồ Tử Ngôn còn bất cứ quan
      hệ gì, tâm tình các nàng lại khá hơn đôi chút. Mọi chuyện như vậy nghĩa là các nàng vẫn có
      cơ hội trở thành Tư Đồ đại thiếu phu nhân.
      Tuy rằng phải là hoàng thân quốc thích gì nhưng cũng là đại thiếu phu nhân của
      trong bốn gia tộc lớn nhất Thương Nam quốc, có biết bao nhiêu thiên kim tiểu thư danh môn
      muốn được gả vào đó chứ.
      Nhan Lăng nghĩ lại những chuyện vừa rồi mà kìm được kích động, nghĩ tới Tư Đồ Tử
      Ngôn tuấn mỹ hơn người mà trong lòng như nở hoa, tim ngừng loạn nhịp. Nàng
      đường đường là con của chính thất người thừa kế Vũ Dương hầu, thân phận cùng với Tư
      Đồ Tử Ngôn quả rất xứng đôi.
      Nhan Lăng cao ngạo liếc nhìn Nhan Xảo, nàng làm sao nhìn ra tâm tư nàng ta chứ,
      nữ nhi của thứ thiếp, thân phận thấp hèn mà cũng muốn vọng tưởng muốn làm đại thiếu
      phu nhân của gia tộc lớn nhất cả nước sao? là tự rước nhục vào thân!
      Nhan Song Song cùng Vũ Dương hầu phủ Triệu tổng quản rất nhanh xuất trong đại
      sảnh.
      “Hầu gia, Nhan Song Song đến ạ!” Triệu tổng quản dừng lại ở giữa đại sảnh, cung kính
      cúi người trước Nhan Hướng Thái . Nhưng là thời điểm nhắc tới Nhan Song Song,
      ngữ khí lại toàn là khinh thường cùng lãnh đạm.
      Nhan Hướng Thái thản nhiên liếc Nhan Song Song cái rồi quay sang với Triệu tổng
      quản: “Được rồi, ngươi lui ra !”
      “Dạ, nô tài cáo lui!” Triệu tổng quản cúi người rồi nhanh chóng lui ra ngoài.
      Nhan Song Song quì mặt đất, hướng tới Nhan Hướng Thái dập đầu hành lễ: “Nô tỳ
      thỉnh an Hầu gia!” gương mặt trắng nõn in dấu vết bàn tay, má bên đó cũng bắt đầu
      sưng lên. Nhan Song Song dám ngẩng đầu, dè dặt quì dưới đại sảnh.
      “Hai con cũng lui xuống !” Nhan Hướng Thái nhìn Nhan Song Song rồi lại nhìn về hai nữ nhi
      của mình, chút cưng chiều .
      Nhan Lăng cùng Nhan Xảo mặc dù vui nhưng nhìn thấy thần thái ngưng trọng của
      Nhan Hướng Thái, cũng dám nhiều, ngoan ngoãn đứng dậy hành lễ với ông ta rồi
      cũng rời .
      Nhan Xảo là người rất biết nhìn mặt người mà sống, lúc rời còn quên đóng của đại
      sảnh lại, đứa con hiểu chuyện như vậy khiến Nhan Hướng Thái hài lòng.
      Cửa lớn vừa đóng lại, cả đại sảnh chìm trong khí quỉ dị mà kém phần áp bức.
      Nhan Song Song vẫn cúi đầu quì dưới đại sảnh, im lặng đợi Nhan Hướng Thái lên tiếng.
      đường đưa dâu có chuyện gì khác thường xảy ra ?” Trước khi Nhan Noãn Noãn
      lên kiệu hoa ông ta cảm thấy nàng ta có gì khác thường cả, mới có ba ngày
      gặp, nàng ta giống như biến thành người hoàn toàn khác, xa lạ đến nỗi khiễn cho
      Nhan Hướng Thái hoài nghi biết đường đưa dâu có bị tráo người nữa.
      “Hồi bẩm Hầu gia, đội ngũ đưa dâu từ Hầu phủ đến Hiền vương phủ rất thuận lợi, mặc dù
      Hiền vương gia chậm chạp đá kiệu hoa nhưng nhìn chung là có bất cứ chuyện gì bất
      thường cả ạ!” Nhan Song Song cúi thấp đầu .
      Nhan Hướng Thái nhíu mày, tiếp tục hỏi: “Ở Hiền vương phủ ba ngày qua, Nhan Noãn Noãn
      có gặp phải chuyện gì kỳ quái ?”
      “Thưa Hầu gia, hạ nhân trong Vương phủ đều xem Vương gia là chủ tử, tự nhiên
      cũng xem Vương phi là chủ của mình. Trong phủ từ chuyện lớn đến chuyện đều
      do Lưu tổng quản chấp quản, Vương phi chỉ phụ trách những vấn đề liên quan tới cuộc sống
      hàng ngày của Vương gia. Trừ bỏ hôm tiến cung thỉnh an Thái hậu Vương phi vẫn chưa
      ra khỏi phủ, cũng có chuyện gì khác lạ phát sinh cả!”
      Nhan Song Song đem tất cả những chuyện trong Vương phủ bẩm báo lượt cho Nhan
      Hướng Thái, sâu trong đôi mắt hạnh xinh đẹp xẹt qua tia chua xót. Trong mắt Nhan Hướng
      Thái, nàng đến tột cùng có địa vị như thế nào? Bởi vì mẫu thân nàng vừa sinh nàng xong
      bỏ trốn theo nam nhân khác mà nàng phải chịu oán hận của ông suốt mười mấy năm trời
      sao?
      Vũ Dương hầu phủ ngũ tiểu thư? Danh vị này mới khiến người ta hâm mộ làm sao, cái chính
      là nàng vô phúc, trong Vũ Dương hầu phủ này làm gì có ai xem nàng là ngũ tiểu thư chứ?
      Nàng từ cũng chỉ được xem là tỳ nữ hèn mọn, ai trong phủ nguyện ý
      nhắc tới thân phận của nàng, dần dần, ngay cả nàng cũng sắp quên mất mình cũng là nữ
      nhi của Nhan Hướng Thái rồi.
      Nhan Hướng Thái nghe Nhan Song Song vậy, đôi lông mày rậm ngày càng nhíu chặt.
      Nếu tất cả mọi chuyện đều bình thường vì lẽ gì mà biểu của Nhan Noãn Noãn hôm
      nay lại khác thường như vậy?
      “Ngươi chắc chắn là bỏ sót điều gì chứ?” Nhan Hướng Thái nghĩ ngợi lúc, vẫn
      thôi nghi hoặc hỏi.
      “Nô tỳ xác định!” Nhan Song Song , mặc dù nàng ta cũng hiểu vì sao Vương phi
      mà nàng theo hầu lại quá khác biệt với những lời đồn nhưng có chuyện gì xảy ra là
      có chuyện gì xảy ra, nàng có muốn bịa cũng có căn cứ để bịa.
      Nhan Hướng Thái chống cằm trầm tư, đôi mắt ưng lóe ra tia sắc bén, lẩm bẩm : “Hay là
      xú nha đầu kia nghĩ mình nay là Hiền vương phi mà kiêu ngạo, coi ai ra gì?”
      Nhan Hướng Thái suy qua nghĩ lại biểu của Nhan Noãn Noãn, thấy khả năng này là cao
      nhất, gật mạnh đầu khẳng định suy nghĩ của chính mình, nghi vấn trong lòng được giải đáp,
      tâm tình cũng trở nên thoải mái hơn hẳn.
      Nhan Hướng Thái đưa mắt nhìn Nhan Song Song vẫn quì đất, bạc môi khẽ nhếch
      lên, vừa nhìn thấy gương mặt thanh tú trước mặt là lại nghĩ ngay tới nữ nhân kia,
      ngờ nàng ta lại dám phản bội bỏ trốn theo nam nhân khác. Là người đàn
      ông, ai có thể chịu đựng được chuyện mình bị đội nón xanh, nữ nhi này nhắc nhở ông
      ta chuyện thân mẫu nàng khiến ông chịu nhục nhã như thế nào trong quá khứ.
      Nếu phải thế lực Vũ Dương hầu phủ mạnh, nhanh chóng ngăn chặn dư luận sợ là
      cả kinh thành này đến nay vẫn còn cười nhạo ông ta. Nhan Hướng Thái lấy từ ống tay áo ra
      bao giấy màu vàng ném tới trước mặt Nhan Song Song…
      Tiếng khóc than của Long Trác Việt vang vọng khắp Thanh viện, Nhan Noãn Noãn cũng
      biết khóc bao lâu rồi nữa, cảm giác được sức nặng vai mình đột nhiên
      biến mất, nàng khẽ cử động cánh tay mới phát tay mình bởi vì Long Trác Việt gác lên
      lúc lâu mà tê cứng hết cả.
      Long Trác Việt lấy từ ống tay áo ra cái khăn lụa màu hồng nhạt có thêu hoa phù dung,
      ngón trỏ cùng ngón cái hơi chếch lên trời, đúng thế Lan Hoa chỉ, Nhan Noãn Noãn nhìn mà
      huyệt thái dương nhịn được giật giật.
      Chỉ thấy Long Trác Việt cầm lấy góc khăn, động tác nhàng lau nước mắt.
      “A… Việt Việt, mặt nạ của ngươi bong ra rồi!” Nhan Noãn Noãn đột nhiên phát lớp mặt
      nạ đen thui mặt Long Trác Việt bị tróc mảng .
      Long Trác Việt mở to đôi mắt mờ sương, đưa tay sờ lên mặt mình, kinh ngạc thét to:
      “Đúng nha, thần kỳ nha, vết sưng biến đâu mất rồi?” đôi mắt đẹp khẽ chớp, hàng lông
      mi dài khẽ rung động, nhanh chóng đem mặt nạ gỡ xuống.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 21. Ổ chó thoái mái nhất đời!
      Khoảng khắc sau, Long Trác Việt bày ra bộ dáng hào hoa phong nhã, gương mặt tuấn
      mỹ vô cùng nghiệt. Nếu Nhan Noãn Noãn lớn lên khuynh thành Long Trác Việt kia
      chính là nam nhân khuynh quốc.
      Ngũ quan như tạc, nhìn ở góc độ nào cũng được coi là mỹ nam, làn da trắng vết
      xước, bóng mịn như phát sáng, đôi lông mày rậm và dài, hàng mi dài cong cong, đôi
      mắt đẹp đến nỗi ngôn từ nào có thể tả được, bạc môi mỏng khẽ cong lên cùng với
      biểu vui vẻ kia đẹp đến cực điểm.
      Nhan Noãn Noãn nhất thời cảm thấy hô hấp cứng lại, ràng phải là lần đầu tiên nhìn
      thấy bộ dáng này của nhưng mỗi lần nhìn thấy lại khiến nàng kinh diễm thể dời
      mắt .
      Lạ nhất là Long Trác Việt mặc dù khóc lóc rất lâu nhưng hốc mắt chẳng những đỏ
      mà ngay cả mũi cũng hồng, nếu phải tròng mắt còn vương hơi nước Nhan
      Noãn Noãn cũng phải hoài nghi có phải mình nghe nhầm rồi hay , Long Trác Việt
      căn bản là có khóc qua .
      Khóc đến kinh thiên động địa vậy mà sắc mặt hề thay đổi, hai mươi mấy năm
      đời, Long Trác Việt chính là người đầu tiên Nhan Noãn Noãn thấy.
      “Cửa còn chưa đóng, ngươi sợ có người qua nhìn thấy bộ dáng này của ngươi
      sao?” Nhan Noãn Noãn nhíu mày nhìn Long Trác Việt, khẽ nhếch miệng .
      Long Trác Việt muốn vứt nạ qua bên lại nghe Nhan Noãn Noãn vậy, động
      tác cũng khựng lại, khẽ cúi đầu, đôi mắt đen lóe ra hào quang, mịt mờ như sủng vật lạc mất
      chủ nhân : “Chỗ này vừa nhìn cũng đủ biết là có người đến, ai có thể thấy a?”
      rồi đôi mắt đen quét lượt khắp Thanh viện.
      Nhan Noãn Noãn nhíu mày, tuy rằng đây là nhưng cũng cần trắng ra như
      vậy chứ, nàng cũng phải kẻ mù, tên ngốc này biểu tình như vậy làm sao nàng nhìn ra
      chứ.
      Nhan Noãn Noãn đưa ngón tay chọc chọc chỗ bị Nhan Hướng Thái đánh má Long Trác
      Việt : “Ngươi có ý gì, khinh thường nơi ở của ta như vậy, có bản lĩnh tối nay đừng có
      ngủ ở chỗ này cho ta!” tuy rằng nàng chưa từng ở đây nhưng dù sao đây cũng là nhà của
      Nhan Noãn Noãn trước kia, nay các nàng thể, đối với những thứ của cựu chủ
      nhân, nàng vẫn muốn giữ gìn. Người khác xem thường làm gì, ngay cả tên ngốc
      này cũng muốn xem thường?
      Tuy rằng mặt bị đỏ nhưng bị Nhan Noãn Noãn chọc chọc, Long Trác Việt đau
      đến kêu cha gọi mẹ, liên tục cầu xin: “ phải… phải, phòng của Noãn Noãn, cho
      dù là ổ chó cũng là ổ chó thoải mái nhất đời!” thanh nịnh nọt thấm vào lòng
      người, tựa như ly rượu ngon làm người ta say mê.
      “Này cũng coi là… a, ta phi, cái gì mà ổ chó chứ? Ngươi cho ta là cẩu sao?” Nhan Noãn
      Noãn vừa định tán thưởng Long Trác Việt nhưng là mới được nửa câu, nàng đột nhiên ý
      thức, vừa mới cái gì chứ?
      Ngón tay xinh đẹp khách khí chọc chọc má Long Trác Việt, Nhan Noãn Noãn thở
      phì phì, tức giận nhéo hai má , bộ dáng nàng lúc này nhìn thế nào cũng giống như
      làm nũng cùng người.
      Long Trác Việt đau đớn hít hơi sâu, cắn môi dưới, ngoan ngoãn cúi đầu nhìn ngón tay,
      thầm: “Như thế nào người ta cái gì cũng sai, Noãn Noãn khó chiều a!”
      “Ngươi cái gì?”
      Long Trác Việt nghe thấy Nhan Noãn Noãn quát lên vội vàng xua tay, gương mặt ngây
      thơ có chút hoảng sợ: “, gì cả!”
      Thấy gương mặt của Nhan Noãn Noãn vẫn hề bớt giận, Long Trác Việt hết
      cách, đặt mông ngồi xuống cái ghế gần đó, hai tay liên tục đập xuống bàn, miệng
      ngừng la hét: “Noãn Noãn sao có thể đối xử với người ta như vậy chứ? Người ta
      rất đau lòng a, ô ô ô, người ta đau đầu, mặt cùng đau, oa oa oa, xương mặt cũng sắp bị
      đánh gãy tới nơi rồi… ô ô ô”
      Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt khóc lóc ngừng, khóe miệng khẽ run, bất quá
      trong lòng vẫn vì những lời này của Long Trác Việt mà áy náy, thế nào cũng là
      thay nàng nhận cái tát, nàng cũng nên tính toán chi ly với làm gì.
      “Sao…”
      Nhan Noãn Noãn trong lòng tự trách, vẻ mặt cũng trở nên ôn hòa hơn hẳn, nhưng mà vừa
      định hỏi nghe thấy tiếng ‘rầm’ vang dội, thanh như động đất khiến tim
      Nhan Noãn Noãn nhảy lên. Nhan Noãn Noãn cúi người nhìn Long Trác Việt há hốc
      mồm miệng ngồi mặt đất.
      Chỉ nghe thanh thôi cũng biết là cú ngã hề chút nào, Nhan Noãn Noãn khẽ
      nhíu mày đẹp, trong lòng có chút ngạc nhiên, di, Long Trác Việt ngã thành như vậy mà vẫn
      khóc, ngay cả nước mắt cũng thấy giọt?
      Hai chân Long Trác Việt vẫn đặt ghế dài, chỗ ghế ngồi nay vỡ vụn, nguyên lai
      tưởng ghế gãy chân nên ngồi, hóa ra ghế bốn chân cũng thể tùy tiện
      ngồi a. Long Trác Việt quả nhiên là vết xe đổ cho nàng noi gương. Nhan Noãn Noãn vỗ vỗ
      ngực, may là nàng có ngồi xuống đó!
      Nhan Noãn Noãn xoay người, định kiểm tra vết thương cho Long Trác Việt thanh
      kêu khóc còn thảm thiết gấp trăm lần khi nãy đột ngột đập vào tai nàng. Long Trác Việt
      chút để ý tới hình tượng của bản thân, gào khóc ngừng, nước mắt nước mũi
      thi nhau chảy xuống khiến bàn tay Nhan Noãn Noãn khựng lại giữa trung, nàng sợ là
      nếu đưa tay đến gần thêm nữa Long Trác Việt lấy tay áo nàng lau nước mũi mất.
      Mông truyền đến cơn đau đớn, chỉ khóc thôi thể nào đủ được, Long Trác Việt
      bên gào khóc, bên cũng quên đánh giá Nhan Noãn Noãn, thấy nàng thờ ơ lại
      cảm thấy vui, thân hình cao lớn bất chợt ngã ra đất, lăn qua lăn lại, thỉnh thoảng cũng
      quên giậm chân xuống đất.
      Noãn Noãn, cần an ủi a, cần an ủi… gào khóc trong lòng, ngừng lăn qua lộn lại
      mà nử tử gần đó vẫn thờ ơ, hiển nhiên nghe thấy tiếng lòng của Long Trác Việt.
      Nhan Noãn Noãn gì, ngồi xổm xuống, tay chống cằm, đôi mắt đẹp khẽ liếc
      Long Trác Việt lăn lộn đất. Ra sức gào khóc như vậy, thấy phiền sao?
      Qua chuyện lần này, Nhan Noãn Noãn mơ hồ nhận thức được chuyện, Long Trác Việt
      này căn bản chính là người thích khóc mà, tuyến lệ phát triển quá mức mà!
      Nhan Song Song đứng ở cửa Thanh viện nghe thấy tiếng hào khóc thảm thiết bên trong, lo
      lắng cùng hoảng sợ đẩy cửa chạy vào, nhìn màn trong phòng mà biết nên khóc
      hay cười nữa. người lăn lộn đất, miệng ngừng gào khóc, bình
      tình ngồi xổm nhìn.
      “Vương phi!” Nhan Song Song khẽ gọi.
      Nhan Noãn Noãn liếc nhìn Nhan Song Song, tia sáng khẽ xẹt qua đáy mắt, lạnh nhạt
      phân phó: “ chuẩn bị nước, luộc mấy quả trứng gà mang đến đây!”
      “Vâng!” Nhan Song Song cúi đầu đáp rồi nhanh chóng rời .
      Nhan Song Song vừa rời , Nhan Noãn Noãn đột nhiên cảm thấy tay áo mình bị người lôi
      kéo, quay đầu nhìn lại thấy Long Trác Việt chớp chớp đôi mắt trong sáng, điềm đạm
      đáng nhìn nàng, bộ dáng thập phần giống nàng dâu bị khi dễ, gương mặt tuấn mỹ lúc
      này giống như vừa bước ra khỏi chỗ khói lửa với tầng tro bụi, nhìn ra nguyên
      dạng.
      Đôi mắt đẹp của Nhan Noãn Noãn đột nhiên trừng lớn: “ xong rồi, Việt Việt, Song
      Song vừa mới vào đây, mặt của ngươi…”
      ~///~

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 22. muốn Noãn Noãn bị thương!
      Long Trác Việt ai oán nhìn Nhan Noãn Noãn, khóc lâu như vậy mà Noãn Noãn cũng
      an ủi chút, đáng thương nha!
      Long Trác Việt khịt khịt mũi,“Noãn Noãn, ta lăn lộn đất như vậy mà nàng cũng
      đoái hoài đến ta.”, rồi vỗ vỗ vai Nhan Noãn Noãn tiếp: “Noãn Noãn yên tâm, người ta
      thông minh, biết cách che dấu mà!”
      Nhan Noãn Noãn thở ra hơi mạnh, quét mắt liếc Long Trác Việt cái, khóe miệng
      cứng ngắc : “Ân, rất thông minh!” Nếu phải sợ người ngoài trông thấy
      lại đồn rằng nàng cất giấu nam nhân trong phòng, nàng mới mặc kệ có hay bị
      người khác nhìn thấy.
      “Ngã có đau ?”
      Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn , vẻ ủy khuất nhanh chóng thay bằng niềm kinh
      hỉ, gật đầu như gà mổ thóc, vừa khóc vừa cười : “Còn tưởng Noãn Noãn quan tâm
      tới người ta, hại người ta khóc mệt a, nghĩ tới Noãn Noãn đối với người ta là tốt
      nhất a, kia, Noãn Noãn, thổi cho người ta , thổi rồi đau nữa!”
      Long Trác Việt dứt lời liền chậm rãi nâng người, đưa mông tới trước mặt Nhan Noãn Noãn,
      đôi mắt sáng lấp lánh đầy mong chờ nhìn nàng.
      Nhan Noãn Noãn đứng dậy, trong lòng khỏi nổi bão!
      Đúng lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân, Nhan Noãn Noãn cả kinh, nhấc chân
      đá vào mông Long Trác Việt đá. Long Trác Việt hề phòng bị, cả người bị đá chúi
      xuống gầm bàn, trán va vào góc bàn đánh ‘cộp’ tiếng.
      Nhan Noãn Noãn khẩn trương quay đầu nhìn lại, thấy Long Trác Việt lần nữa vì nàng mà bị
      thương, chột da le lưỡi, đây là phản xạ có điều kiện, nàng cũng phải cố ý a.
      Bước vào phòng phải ai khác mà chính là Nhan Song Song, tay nàng ta mang
      theo nước cùng trứng gà luộc.
      Đợi Nhan Song Song đem tất cả các thứ đặt lên bàn, Nhan Noãn Noãn phất tay :
      “Ngươi lui xuống , nơi này để ta!” vừa vừa liếc nhìn Nhan Song Song, thấy bên má
      nàng ta cũng sưng lên mảng, ánh mắt lạnh chút gợn sóng chứ đừng tới đau
      lòng.
      Nhan Song Song cúi người rồi lui ra ngoài, vẻ nhún nhường chút thầm oán.
      Nhan Noãn Noãn đóng cửa lại, ngồi xổm xuống nâng Long Trác Việt dậy hỏi: “Việt Việt,
      ngươi như thế nào rồi?”
      “Nàng… nàng đạp ta?” Long Trác Việt run rẩy đứng lên, đôi mắt đẹp lần nữa bao trùm bởi
      nước mắt, lã chã chực khóc nhìn Nhan Noãn Noãn lên án, môi dưới bị cắn mạnh đến nỗi
      tưởng chừng như sắp chảy máu tới nơi, vẻ mặt đầy ai oán cùng ủy khuất khiến cho Nhan
      Noãn Noãn càng áy náy hơn, nàng có cảm tưởng mình chính là đồ tể tàn nhẫn, đến cả
      tiểu bạch thỏ đáng , điềm đạm cỡ này cũng có thể hạ thủ được.
      “Việt Việt, thực xin lỗi, ngươi chắc cũng muốn người khác nhìn thấy mặt ngươi lúc
      này ?” Nhan Noãn Noãn đưa tay giúp Long Trác Việt phủi bụi tro người, khẽ lời xin
      lỗi, chính là biểu tình mặt như muốn ‘Ta chỉ là tốt cho ngươi thôi’.
      Long Trác Việt ngẩn ra, lúc sau mới mờ mịt gật đầu: “ rất đúng nha!”
      Nhan Noãn Noãn trong lòng khẽ vui, khóe miệng nở nụ cười tuyệt mỹ đầy mị hoặc lại xen
      chút giảo hoạt khiến Long Trác Việt chốc lát ngây người.
      Xem ra việc ở chung với ngốc tử như cũng phải là thể chịu đựng
      được, ít nhất là rất dễ lừa mà cũng dễ dỗ dành nha. Suy nghĩ này khiến Nhan Noãn
      Noãn vốn cam tâm tình nguyện trở nên cân bằng chút ít. Kỳ thực tình trạng tại
      của nàng cũng đến nỗi nào, vừa xuyên qua đây gả cho ngốc tử vẫn tốt hơn
      chán so với việc phải gả cho nam nhân tàn bạo, ít nhất Long Trác Việt tâm tình đơn
      thuần, trừ bỏ chuyện suy nghĩ cùng hành động được như người thường cũng
      đến nỗi đối tệ với nàng.
      “Việt Việt, ngồi xuống , ta giúp ngươi lau mặt.” Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt
      rồi lấy miếng vải bố được làm ẩm, lại cầm lấy quả trứng gà nữa.
      Long Trác Việt nhìn khắp phòng lượt, cuối cùng quyết định ngồi xếp bằng tại chỗ. Đồ
      đạc trong phòng này thể nhìn bề ngoài được, đất vẫn là an toàn nhất.
      Nhan Noãn Noãn vừa quay đầu lại thấy Long Trác Việt ngồi dưới đất, nàng chậm rãi ngồi
      xổm trước mặt , dùng khăn lau sạch tro bụi mặt rồi lại lấy khăn lụa trong người
      ra bao lấy quả trứng gà, nhàng lăn qua lăn lại chỗ bị đánh mặt Long Trác Việt.
      Long Trác Việt cảm nhận được hơi ấm mặt, đôi mắt trong sáng mở to, tò mò hỏi:
      “Noãn Noãn, nàng làm gì a?”
      “Tiêu sưng!” biết có phải do Long Trác Việt mang mặt nạ mặt
      ngoại trừ dấu vết hơi hồng hồng bị sưng lên.
      “Trứng gà phải là để ăn sao?” Long Trác Việt nhìn quả trứng gà ngừng lăn
      qua lăn lại bên má mình, nhịn được nuốt nước miếng, giơ tay như muốn lấy trứng gà
      ăn.
      Nhan Noãn Noãn kéo tay Long Trác Việt ra : “Đừng nóng vội, lát nữa để cho ngươi
      ăn!”
      Vẻ mặt nàng lúc này rất chuyên chú, vài tia mặt trời chiếu xuyên qua cửa sổ chiếu rọi
      bên mặt Nhan Noãn Noãn, dung nhan như họa, làn da trắng như tuyết, thanh thuần
      thoát tục tựa như tỏa sáng, người nàng chỉ mặc bộ quần áo bình dị nhưng
      cũng giấu được khí chất tao nhã, thuần khiết.
      “Việt Việt, vì sao lại chắn dùm ta?” hàng mi dài của nàng khẽ chớp rồi rủ xuống tạo thành
      đường cong duyên dáng.
      Long Trác Việt ngoan ngoãn ngồi xếp bằng, im lặng như vậy nhìn qua khác
      mấy với những người bình thường khác, vẻ đẹp phảng phất như thần tiên hạ thế, tao nhã
      chút bụi trần, tựa như ngôi sao sáng giữa bầu trời đêm, chính là vừa mở miệng liền
      phá tan cảnh đẹp.
      Long Trác Việt bĩu bĩu môi, vẻ tuấn mỹ có chút ngây thơ : “Bởi vì muốn Noãn
      Noãn bị thương!”
      Đơn giản chỉ là ra suy nghĩ trong lòng nhưng lại khiến lòng Nhan Noãn Noãn gợn sóng,
      giống như mặt hồ yên ả có người ném hòn đá vào vậy, những vòng sóng
      ngừng lan tỏa, Nhan Noãn Noãn vô cùng cảm động.
      Nhan Noãn Noãn dời tầm mắt, né tránh đôi mắt trong sáng vướng chút bụi trần của
      Long Trác Việt. Kỳ làm ngốc tử phiền não cũng rất hạnh phúc!
      “Bởi vì Noãn Noãn là người duy nhất nguyện ý là tỷ đệ tốt với ta!” Long Trác Việt ngừng lại
      chút rồi lại tiếp tục , khóe miệng nở nụ cười tươi tắn có chút thơ ngây. nhìn
      nhận mọi chuyện rất đơn giản, bởi vì Noãn Noãn đối xử với rất tốt nên cũng muốn
      đối tốt với Noãn Noãn.
      Nhan Noãn Noãn hơi cứng người, đáy mặt xẹt qua tia mơ hồ, khẽ : “Thấy ngươi vì ta mà
      bị người đánh, về sau chỉ cần ngươi bị người khi dễ, ta nhất định che chở cho ngươi!”
      Nguyên lai bởi vì bọn họ chính là hảo tỷ đệ a? Kỳ quái, nàng mong chờ điều gì ở ngốc
      tử như chứ? Vì hành động hôm nay của , Nhan Noãn Noãn trong lòng đưa ra
      quyết định, chỉ cần ngày nàng còn ở Hiền vương phủ, nhất định để cho người
      ta khi dễ . Chỉ là Nhan Noãn Noãn ngờ, bảo hộ riết thành thói quen, càng che
      chở lại càng thành trách nhiệm vĩnh viễn thể rời .
      Đôi mắt Long Trác Việt sáng ngời như sao: “ vậy chăng? Noãn Noãn đối xử với ta
      tốt a!” nụ cười Long Trác Việt như hoa nở, hệt như tiểu hài tử được cho kẹo ngon vậy.
      Nhìn cười, Nhan Noãn Noãn khỏi bị cuốn theo, đôi môi hồng khẽ nở nụ cười.
      “Ngày mai chúng ta tiến cung bẩm báo chuyện này với Hoàng thượng, nhất định phải trị tội
      nhị thúc kiêu ngạo của ta!”
      được!” Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời thấy Long Trác Việt kích động kêu lên.
      Nhan Noãn Noãn nhíu mày nhìn : “Vì sao được?” Thái hậu thích Long Trác
      Việt là chuyện dễ hiểu nhưng là theo lời Long Trác Việt Hoàng thượng rất chiếu cố ,
      huống chi chuyện mệnh quan triều đình đánh vương gia liên quan đến thể diện hoàng thất,
      như thế nào Hoàng thượng cũng phải thay Long Trác Việt làm chủ mới đúng.
      Long Trác Việt hoảng hốt cùng sợ hãi, hai tay gắt gao nắm chặt vạt áo Noãn Noãn, đầu lắc
      như chơi trống bỏi khiến Nhan Noãn Noãn dùng trứng gà lăn cho cũng loạn cả lên.
      Nhan Noãn Noãn dừng tay, mờ mịt nhìn Long Trác Việt kinh hoảng trước mặt cố tìm
      kiếm lý do.
      ~///~

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 23. Canh hai!
      Long Trác Việt dời mắt khỏi Nhan Noãn Noãn, lúc lâu sau mới cúi đầu, yếu ớt
      : “Hoàng huynh rất thương ta nhưng lão bà rất đáng sợ, bà ta thích hoàng
      huynh giúp đỡ ta. Bởi vì ta chỉ là tên ngốc, hoàng huynh lại là hoàng đế nên lão
      hoành huynh nên mỗi ngày giúp ta chùi đít, mỗi lần hoàng huynh làm gì cho ta đều
      bị lão bà đó trách phạt, bất quá hoàng huynh vẫn thường vụng trộm giúp ta!”
      Long Trác Việt ngừng lại chút rồi lại bắt đầu than thở : “Bất quá lão bà đó
      chuyện cũng kỳ, người ta làm gì mà bắt hoàng huynh chùi đít mỗi ngày chứ, lần nào
      cũng là tự người ta làm lấy mà!”
      Ánh mắt Nhan Noãn Noãn đột ngột trầm xuống, an ủi : “Việt Việt mới phải kẻ ngốc,
      Việt Việt chỉ là đơn thuần hơn người a!” nàng vừa nghĩ tới Thái hậu gọi Long Trác Việt là
      ngốc tử là lại vui. Nhưng là nàng cũng quên mất rằng chính mình vẫn luôn coi
      tên ngốc, quả nhiên là điển hình cho câu thành ngữ ‘chỉ cho quan phóng hỏa, cho
      dân đốt đèn’, quá bá đạo.
      Long Trác Việt ngẩn người, ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn Noãn chăm chú, tim ngừng
      đập loạn, bộ dáng hân hoan hỏi: “Noãn Noãn, nàng ?” thanh trong trẻo
      như tiếng suối chảy, vẻ mặt hân hoan cùng thận trọng hỏi nàng như thể chú chó bị chủ
      nhân vứt bỏ tha thiết tìm chốn bình yên.
      “Đương nhiên là .” Nhan Noãn Noãn khẽ gật đầu khẳng định.
      Long Trác Việt nghe vậy khỏi hân hoan, cả người như bạch tuộc phóng tới, ôm chặt
      lấy cổ Nhan Noãn Noãn: “Qủa nhiên vẫn là Noãn Noãn đối với người ta tốt nhất!” rồi cả
      mặt dán lên mặt Noãn Noãn, bắt đầu cọ qua cọ lại.
      Cảm nhận được như chú chó cọ qua cọ lại mặt mình, Nhan Noãn Noãn như bị
      điện giật, cả người tê tê. Nhan Noãn Noãn cả kinh vội đẩy Long Trác Việt ra, cảm giác khác
      thường trong người càng lúc càng tăng nhưng vẫn cố bình tĩnh nhìn Long Trác Việt như
      có chuyện gì xảy ra.
      “Tuy rằng lão thích ngươi nhưng Nhị thúc đánh người chính là làm mất thể
      diện hoàng thất, bà ta thân là Thái hậu, có lý nào lại có thể ngồi yên được?”
      Nhan Noãn Noãn vừa dứt lời, Long Trác Việt ngay lập tức quăng cho nàng ánh mắt hàm ý
      ‘nàng ngốc’ : “Noãn Noãn, nàng quên mất những gì lão già đó sao?
      nhân chứng, nếu chúng ta tìm hoàng huynh cáo trạng, mặc kệ hoàng huynh có tin hay
      lão bà đều cảm thấy là chúng ta cố tình gây , chừng còn phạt
      chúng ta nữa ấy chứ.” đằng nào cũng ăn cái tát, muốn còn phải
      chịu trừng phạt của lão bà kia!
      Nhan Noãn Noãn bị ánh nhìn của Long Trác Việt làm cho khó chịu, thiếu chút nữa nhịn
      được cáu lên.
      “Ngươi có lý!” Nhan Noãn Noãn cắn răng , đưa trứng gà trong tay cho Long Trác Việt
      : “Cầm ăn !”
      Chẳng lẽ là do bản tính trời sinh, Long Trác Việt mặc dù ngốc nghếch nhưng dù sao cung
      sinh hoạt trong cung từ bé, mọi chuyện suy nghĩ cũng đơn giản như người thường.
      Xem ra nàng nhìn mọi chuyện quá đơn giản rồi. Tại vương triều phong kiến này, mọi
      chuyện đều được giải quyết bằng quyền lực.
      Nhan Noãn Noãn nắm chặt tay, tự nhủ: “Chuyện hôm nay ta nhất định ghi nhớ, cần tới
      Hoàng thượng, sớm muộn cũng có ngày ta trả lại cho Nhan Hướng Thái gấp trăm lần sỉ
      nhục này.”
      Những lời này của Nhan Noãn Noãn lọt vào tai Long Trác Việt lại được lý giải thành
      ý tứ khác hẳn. Noãn Noãn tốt, thấy bị thân nhị thúc nàng đánh, bỏ qua cả tình thân
      tìm cách báo thù cho , sau này nhất định phải đối xử với Noãn Noãn tốt mới
      được.
      Long Trác Việt nhìn trứng gà tay, nhướn mày vui vẻ thôi.
      “Đeo mặt nạ lên , ngoan ngoãn ở chỗ này đừng chạy loạn, ta tới nhà bếp làm chút đồ
      ăn.” Nhan Noãn Noãn nhặt mặt nạ lên đưa cho , cẩn thận dặn dò.
      Long Trác Việt nhu thuận gật đầu, cầm lấy mặt nạ trong tay nàng dán lên mặt, tay cầm quả
      trứng gà gõ gõ mặt bàn nhìn theo bóng Nhan Noãn Noãn rời .
      Thanh viện phút chốc yên ắng trở lại, làn gió thổi đám lá cây tạo thành những tiếng sột
      soạt xen lẫn thanh Long Trác Việt đập quả trứng gà, những ngón tay thon dài bóc vỏ
      trứng.
      bóng người vô thanh vô thức xuất trong gian phòng, người mới đến quì chân
      nền đất, nếu đổi lại là những người khác sớm bị dọa cho kinh hãi hét lên nhưng
      mà Long Trác Việt lúc này mặt cũng đổi, nhàn nhã cầm trứng gà vừa bóc xong cho
      lên miệng cắn miếng.
      “Vương gia, Nhan Hướng Thái…” Thiên Minh cung kính cúi đầu, ngập ngừng , yên lặng
      chờ đợi Long Trác Việt phân phó.
      Thời gian chậm rãi trôi qua, mãi đến khi Long Trác Việt ăn xong quả trứng gà mới trừng
      mắt liếc nhìn Thiên Minh, bạc môi mỏng khẽ nhướng lên để lộ hàm răng trắng toát, nhìn thế
      nào cũng thấy rất kinh dị.
      “Thiên Minh, Noãn Noãn nàng báo thù cho ta!” Thanh Long Trác Việt như nước
      chảy, đôi mắt ngây thơ trong sáng đến độ khiến người khác dám nhìn, chỉ sợ làm
      bẩn đôi mắt đẹp ấy.
      Long Trác Việt trực tiếp đem những lời của Nhan Noãn Noãn lý giải theo ý mình, nghe
      có vẻ rất hợp tình hợp lý.
      Thiên Minh cẩn thận suy xét ý tứ trong lời của Long Trác Việt, mặt đổi : “Thuộc
      hạ hiểu!”
      Vũ Dương hầu phủ rất lớn, từ xa nhìn lại, tầng tầng lớp lớp lầu các như những ngọn
      núi , nhấp nhô như khu rừng thu . Thiên Minh thân hắc y, gương mặt góc
      cạnh lạnh lùng như băng tuyết, đôi mắt đen, sâu như màn đêm đầy hàn ý, thân thủ nhanh
      nhẹn như báo săn nhảy qua nhảy lại các nóc nhà, thoải mái tự nhiên như
      mặt đất.
      Thiên Minh dừng lại ở nóc nhà, giở viên ngói lên ghé mắt nhìn xuống, Nhan Hướng
      Thái ngồi ở ghế , tay cầm sách, bàn trước mặt chỉ có độc nhất ly trà.
      Thiên Minh lấy từ bên hông ra bình sứ , hơi nghiêng bình, vô cùng chuẩn xác rót
      giọt xuống chén trà phía dưới.
      Đáy mắt xẹt qua tia sắc lạnh, Thiên Minh nét mặt đổi, trong lòng thầm hừ lạnh
      tiếng, coi như ngươi mạng lớn, vương gia tạm thời tha cho ngươi mạng, có điều tội
      chết có thể tha nhưng mà chút trừng phạt này thể nào có được.
      Vương gia tuy nhưng theo Vương gia đâu phải ngày ngày hai, nghĩ
      chút cũng có thể đoán được tâm tư của ngài. Nhan Hướng Thái trước cứ để cho
      Vương phi xử lý, đợi Vương phi báo thù rửa hận rồi tới phiên Vương gia hỏi tội . Đến
      lúc đó Nhan Hướng Thái đừng mong thoát khỏi cái chết. Mà muốn đảm bảo, từ giờ cho
      đến ngày đó, Nhan Hướng Thái nhất định phải sống vui vẻ.
      Nhan Noãn Noãn nổi giận đùng đùng từ nhà bếp ra, nghĩ tới đám hạ nhân kiêu ngạo kia
      khỏi tức giận, hung hăng nhấc chân đạp mạnh phát, chỉ nghe loạt những
      thanh đổ vỡ vang lên, cửa phòng bếp bị đạp của nàng đạp đổ, bụi đất bao trùm cả
      phòng bếp.
      Từ bên trong, những thanh khiển trách xen lẫn những thanh luống cuống
      ngừng vang lên.
      “Khụ khụ, sao lại thế nào, tại sao cửa bếp đột nhiên lại sập chứ?”
      “Mau mau, đem đồ ăn che lại, đây là đồ ăn chuẩn bị cho phu nhân và các vị tiểu thư,
      thể để tro bụi làm bẩn được.”
      “Là kẻ nào làm cửa bếp, tại sao chút vững chắc cũng có hả?”
      Nhan Noãn Noãn cũng ngờ được đạp kia của mình thế nhưng lại có thể đạp đổ
      cả cửa bếp nên có chút sửng sốt, bất quá rất nhanh liền nhếch môi cười, nhàn nhã đứng
      bên ngoài xem kịch vui, đá cửa xem ra hấp dẫn hơn đá bao cát rất nhiều a.
      Nàng phải chỉ tới mượn bếp nấu cơm sao? Bọn chúng cư nhiên lại dám đuổi nàng
      như đuổi kẻ ăn mày, miệng những lời dễ nghe, cái gì mà đại tiểu thư tôn quí, cái gì
      mà chờ bọn chúng mang thức ăn tới tận cửa chứ? Chờ bọn chúng đưa tới có mà nàng
      ăn luôn cả cơm trưa lẫn cơm chiều rồi. Còn cái biểu tình khinh thường kia là sao chứ?
      Từ trong nhà bếp đột nhiên truyền ra tiếng người chỉ trích: “Ta vừa mới thấy, chính là đại
      tiểu thư đạp sập cửa!”
      ~///~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :