1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, vi phu bị người bắt nạt - Dạ Cát Tường (114 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 14. Hai tỷ muội phiền toái!
      Trong lúc thị vệ canh cửa vẫn còn chưa kịp phản ứng, Nhan Noãn Noãn lướt qua người
      vào trong phủ, chờ tên thị vệ lấy lại tinh thần chỉ còn thấy bóng dáng Nhan Noãn
      Noãn ở phía xa mà thôi.
      đường , những đồ vật tinh xảo, hoa mỹ trong phủ khiến Nhan Noãn Noãn cảm thán
      thôi, hình ảnh trong trí nhớ cũng thể nào bằng thực, hòn non bộ trải rộng,
      hồ nước tĩnh lặng phía xa, phòng ở với tường cột trạm trổ cầu kỳ, trụ hành lang bằng ngọc,
      thềm đá trắng, hoa viên trồng đầy kỳ hoa diệu thảo, số loại vốn đúng mùa nhưng
      vẫn nở hoa, rực rỡ vô cùng, chỉ cần cơn gió khẽ thổi qua, hương thơm lập tức tràn
      ngập khí, len lỏi vào hô hấp của từng người.
      Hiền vương phủ thể sánh bằng nơi này!
      “A, xem này, xem xem ai trở về này!”
      giọng chói tai đột ngột vang lên phá vỡ bầu khí yên tĩnh, Nhan Noãn Noãn
      muốn bỏ qua để ý tới nhưng là người khác lại chịu buông tha cho nàng.
      cánh tay đột ngột xuất chắn ngang trước mặt Nhan Noãn Noãn, cổ tay áo rộng
      được thêu những đóa tường vi bằng chỉ bạc, từng ngón tay thon dài, trắng nõn như ngọc:
      “Nha đầu chết tiệt kia, ta chuyện với ngươi đấy, thái độ của ngươi như vậy là
      sao?”
      Nhan Noãn Noãn xoay người, ngẩng nhìn nữ tử hung dữ trước mặt, thấy nàng ta da thịt
      trắng nõn, đôi mắt sáng động lòng người, đôi môi xinh, đỏ mọng như hoa đào, eo
      nhắn, nhìn sao cũng là mỹ nhân như hoa như ngọc, nhưng cái chính là trong trí nhớ
      Nhan Noãn Noãn trước đây, nàng ta lại là chủ nhân của những việc làm độc ác, tâm ngoan
      thủ lạt, đánh vỡ hình tượng xinh đẹp mà!
      Nhan Noãn Noãn nhanh chóng cúi đầu: “Nhị muội, có chuyện gì sao?” bộ dáng này lọt vào
      trong mắt Nhan Lăng chính là nhát gan, yếu đuối, khiến tâm tình nàng ta đột nhiên tốt hơn
      hẳn.
      “Đừng tưởng rằng ngươi tại là Hiền vương phi mà tự cho mình thành phượng hoàng,
      nếu phải Nhan gia tráo bát tự của ta với ngươi ngươi có được ngày hôm nay
      sao?” Nhan Lăng khinh thường nhìn Nhan Noãn Noãn rồi lại nhìn Long Trác Việt ở phía sau
      đến đầu còn dám ngẩng lên, khinh thường trong lòng càng tăng.
      Nếu muốn nàng ta cùng sống với tên ngốc như vậy cả đời, nàng ta thà chết còn hơn.
      Lời của Nhan Lăng khiến ý cười trong lòng Nhan Noãn Noãn càng tăng, đúng là nếu
      có Nhan Hướng Thái chiếu cố vị trí Hiền vương phi này quả thể tới
      phiên nàng, chuyện tráo đổi bát tự làm gì, Nhan Lăng này lại dám ở đây chế giễu
      người gặp họa. Nhan Noãn Noãn nàng dễ ức hiếp đến thế sao?
      Hừ, Nhan Noãn Noãn nàng sao có thể để người ta tính kế như vậy chứ, có ngày nàng
      bắt nàng ta phải trả lại gấp bội phần, nàng ta nghĩ rằng cần gả cho ngốc tử là có thể
      vô tư mà sống sao?
      “Vẫn là nhờ phúc của nhị muội, nếu phải nhị muội nhường cho chức danh Hiền
      vương phi này cũng tới lượt ta, lại , phúc phận này lẽ ra nên của của nhị muội!”
      Thanh Nhan Noãn Noãn ngọt ngào, ràng vẫn là ngữ khí nhu nhược trước kia nhưng
      lại làm cho Nhan Lăng kích động muốn bóp chết nàng.
      “Nhan Noãn Noãn, ngươi ở đây hươu vượn như vậy sợ phụ thân trách cứ
      sao?” Nhan Lăng kinh sợ, thế nào chuyện tráo đổi bát tự của hai người, nếu bị truy
      cứu chính là tội khi quân, đến lúc đó mọi việc bị điều tra ra, Nhan gia phải là cả
      nhà bị tru di sao?
      “Nhị muội vì sao lại tức giận như vậy, chuyện này phải là do nhị muội nhắc đến trước
      sao?” Nhan Noãn Noãn hơi ngẩng đầu, tròng mắt như nước nhìn Nhan Lăng, cẩn thận mà
      kém dịu dàng.
      Nhan Lăng chán nản, hai mắt như phun lửa nhìn Nhan Noãn Noãn, trong lòng có chút buồn
      bực, Nhan Noãn Noãn trước kia nếu phải là khúm núm khi gặp nàng cũng là
      bộ dáng hoảng sợ. Còn Nhan Noãn Noãn bây giờ sao? Cũng vẻ mặt khiếp nhược cùng
      sợ hãi đó nhưng nàng ta lại dám phản bác lại, chuyện này chưa từng xảy ra trước đây,
      chẳng lẽ nàng ta coi mình là phượng hoàng rồi sao? Nhan Lăng nghĩ vậy, trong
      lòng lửa giận càng dâng cao.
      Long Trác Việt lén liếc nhìn Nhan Lăng biểu tình như hung thần ác sát, sợ tới mức co rụt
      người lại, cả người khẽ run lên, chỉ thiếu nước chui vào chỗ nào đó trốn . Ô! là khủng
      khiếp, so với lão bà trong cung kém chút nào!
      “Ngươi giỏi lắm Nhan Noãn Noãn, mới ba ngày giáo huấn mà ngươi muốn làm
      phản rồi sao, biết cái gì gọi là trời cao đất rộng nữa rồi sao?” Nhan Lăng vừa dứt lời
      liền giơ tay lên, người có mắt đều nhìn thấy nàng ta muốn làm gì.
      Nhan Noãn Noãn nhìn cánh tay giơ lên kia, thần sắc hoảng sợ, đưa tay ôm ngực, cả
      kinh : “Nhị muội đây là muốn đánh ta sao? Ta dù thế nào cũng là Hiền vương phi do đích
      thân Hoàng thượng tứ hôn a!”
      nhiều, ta đánh chính là ngươi!” Nhan Lăng cười lạnh tiếng, đối với uy hiếp của
      Nhan Noãn Noãn hoàn toàn để trong mắt, dứt lời liền thẳng tay tát xuống. tiếng
      ‘ba’ thanh thúy vang lên.
      Nhan Lăng tát được Nhan Noãn Noãn, tâm tình thư thái vô cùng, tiện nhân này dám lấy thân
      phận Hiền vương phi tới đàn áp nàng, nàng phi, Hiền vương phi thế nào chứ, nhìn khắp
      kinh thành này có ai để Hiền vương gia vào trong mắt, Hiền vương phi là cái thá gì chứ.
      Nhan Lăng đắc ý, muốn nhìn chút biểu tình khổ sở của Nhan Noãn Noãn khi bị mình tát,
      chính là nhìn người trước mặt bưng mặt, cắn môi, nước mắt lưng tròng mà khỏi trợn
      tròn mắt. Như thế nào lại phải Nhan Noãn Noãn?
      Nhan Song Song hiểu vì lẽ gì mà thay Nhan Noãn Noãn lãnh trọn cái tát này
      của Nhan Lăng, trong lòng tuy rất ủy khuất nhưng cũng chỉ đành yên lặng chấp nhận, ai bảo
      nàng ta lại chính là nha đầu hồi môn của Nhan Noãn Noãn chứ, chủ tử gặp nạn, nha hoàn
      chịu thay là lẽ đương nhiên.
      “Nhị muội đánh cũng đánh rồi, mắng cũng mắng rồi, biết trong lòng có cảm thấy
      thoải mái hơn chưa?”
      Đối với việc Nhan Song Song bị đánh, Nhan Noãn Noãn có lấy chút áy náy,
      người trong Nhan gia này có tới người thiện lương, nàng đương nhiên có thể dễ
      dàng tránh được cái tát của Nhan Lăng, nhưng nếu Nhan Song Song là nha đầu của nàng
      việc thay chủ tử nhận cái bạt tai cũng là chuyện bình thường, dù sao cũng là người
      của Nhan Hướng Thái, đánh thêm vài cái nữa nàng cũng cảm thấy đau lòng.
      Nhan Lăng tức giận thôi, người nàng ta muốn giáo huấn là Nhan Noãn Noãn, đánh
      tiện tỳ chỉ tổ làm ô uế tay nàng, Nhan Noãn Noãn này mới gả vài ngày mà đầu óc
      cũng trở nên thông minh hơn hẳn, cư nhiên lại lấy nha hoàn ra làm lá chắn cho mình. Nhan
      Lăng nhìn gương mặt phong hoa tuyệt đại của Nhan Noãn Noãn mà khỏi ghen tị, hận
      mình thể tự tay phá hủy Nhan Noãn Noãn.
      Nhan Lăng muốn phát tác phía sau truyền tới tiếng trêu tức của nữ tử, mọi
      người quay lại nhìn thấy Nhan Xảo trong bộ váy áo vàng nhạt thêu hoa thướt tha
      tới.
      “Nhị tỷ có nhã hứng nha, sáng sớm ra đây đứng canh đại tỷ về, quả là tỷ muội tình
      thâm mà!” khóe môi Nhan Xảo khẽ cong lên, cười như cười, vạt áo dài nhàng lay
      động theo từng cử động của nàng ta, giở tay nhấc chân đều tha thướt như cành liễu trước
      gió.
      thể , Nhan gia quả nhiên là có gien tốt, cho dù nhan sắc của Nhan Lăng
      cùng Nhan Xảo bằng được nửa của Nhan Noãn Noãn nhưng tùy tiện bước ra
      đường cũng đủ khiến người ta trợn mắt trông theo.
      Ánh mắt của Nhan Xảo khẽ lướt qua Nhan Noãn Noãn, tuy chỉ là thoáng qua nhưng cũng đủ
      để Nhan Noãn Noãn nhìn thấy hận ý trong mắt nàng ta, ánh mắt Nhan Xảo dừng lại
      người Nhan Song Song.
      “Chậc chậc, đây là có chuyện gì a, đại tỷ về nhà thăm bố mẹ là chuyện tốt, như thế nào mà
      nha đầu kia nước mắt lưng tròng, nha, mặt kia là làm sao, sưng như vậy là do ai đánh?”
      Nhan Xảo cả kinh thốt lên khiến cho Nhan Noãn Noãn mất dần kiên nhẫn. Nhan Xảo này tuy
      chỉ là con thứ nhưng tư thế tuyệt thấp hơn con cả Nhan Lăng. Chuyện hai nàng ta
      tranh đấu cũng chẳng hiếm hoi gì nhưng là nhiều khi lại rất biết phối hợp ăn hiếp Nhan Noãn
      Noãn, bộ dáng đắc ý khi thấy người gặp họa tuyệt sai biệt.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 15. Gặp quỉ!
      Nhan Lăng hung hăng liếc xéo Nhan Xảo, cười nhạt.
      Ở trong phủ, Nhan Xảo cùng nàng tranh sủng của phụ thân ít, bất quá cũng chỉ là con
      thứ, ngay cả tư cách xách dép cho nàng còn xứng, chỉ vì mẫu thân nàng ta được phụ
      thân sủng ái mà lúc nào cũng kiêu căng, coi mình là cao nhất, phụ thân cũng phá lệ quan
      tâm tới Nhan Xảo, nàng có đồ gì tốt nhất định Nhan Xảo cũng có, điều này
      khiến con trưởng như nàng rất bất bình.
      Tại thời đại này, chỉ cần người nào được sủng địa vị càng cao, cho dù xuất thân là
      thứ nữ sao chứ, chỉ cần được phụ thân sủng ái đương nhiên vẫn có cơ hội được
      đối xử như trưởng nữ, nếu là con thứ mà có tư chất thông minh việc vượt qua con
      trưởng cũng thể trước được. Mà Nhan Lăng hiển nhiên cũng quên, người mà
      nàng gọi là phụ thân cũng chỉ là con của thiếp, nếu phải con trưởng bất hạnh qua đời
      tước vị Vũ Dương hầu này cũng đến phiên mơ tới, càng có chuyện
      nàng có thể ở đây kiêu căng, tự đại như vậy được.
      Ánh mắt Nhan Xảo dừng lại người Nhan Lăng, hề nể mặt : “Này phải
      là do nhị tỷ đánh ?” rồi đợi Nhan Lăng phản ứng tiếp: “Nhị tỷ, tỷ cũng
      là, cho dù tỷ có chán ghét đại tỷ cũng nên trút giận lên Song Song nha, tuy rằng
      tại Song Song là nha đầu hồi môn của đại tỷ nhưng cũng là nữ nhi của phụ thân, tỷ như thế
      nào lại có thể xuống tay với cả muội muội của mình?”
      Lời Nhan Xảo như tảng đá ném vào lòng Nhan Noãn Noãn khiến nó nổi sóng, nàng chưa
      bao giờ nghĩ tới Nhan Song Song lại là nữ nhi của Nhan Hướng Thái. Nếu là nữ nhi của ông
      ta vì sao trong ký ức của nàng lại có chút ấn tượng? Càng khiến nàng khó hiểu
      hơn là vì sao ông ta lại để nữ nhi của mình làm nha hoàn cho nàng chứ?
      Đôi mắt như nước hồ thu của Nhan Noãn Noãn khẽ nheo lại nhìn Nhan Song Song nãy giờ
      vẫn cúi đầu gì, trong lòng lại tăng thêm tầng cảnh giác, nha đầu này rốt cuộc
      là yếu đuối hay giả vờ, nếu là giả vờ, đường đường thân phận kim chi ngọc diệp
      lại chấp nhận làm nha hoàn bên cạnh nàng, tâm cơ cùng định lực cũng cao .
      “Là ta đánh thế nào? Ngươi phục cứ với phụ thân, nàng ta bất quá cũng
      giống như ngươi, là đám con thứ đáng tới, ngươi so với nàng tốt số hơn
      chút, có mẫu thân hồ ly tinh chống đỡ, còn nàng ta, ngay cả thân phận tiện tỳ còn
      bằng nữa kìa.”
      Nhan Lăng chút che giấu ý tứ châm chọc trong lời , Nhan Xảo bị mắng đến xanh
      mặt nhưng vẫn giả vờ để ý tới lời nàng ta, nụ cười gương mặt so với khóc còn
      khó coi hơn, điều nàng ta hận nhất trước nay chính là thân phận con thứ của mình, mà Nhan
      Lăng lúc nào cũng cố tình lấy ra để đàn áp nàng.
      Đúng lúc này tiếng gầm như sấm dậy đất bằng vang lên phía sau: “Loạn ngữ,
      Lăng nhi, con càng ngày càng có qui củ, lễ giáo ngày thường đâu hết rồi?
      Dám lộng ngôn nhục mạ Xảo nhi… con… con làm mất hết thể diện của Nhan gia ta!”
      Nhan Hướng Thái lúc này dẫn khách quí tới đại sảnh, ngờ lại nghe được nữ nhi
      mình thương chút kiêng kị mắng chửi người, mà lại ai khác chính là thân
      muội muội của mình, chút bộ dáng của tiểu thư khuê các đều có, chuyện này nếu
      để người ngoài nhìn thấy nghĩ gia giáo của Vũ Dương hầu phủ như thế nào chứ?
      Nhan Hướng Thái luôn coi thể diện như mạng, bao nhiêu thể diện của ông đều mất hết
      trước mặt khách quí rồi, ông hận thể ngay lập tức ném đứa con này vào nơi nào
      ai thấy mặt, phép nàng làm trò hề ngoài này.
      Nhan Lăng nghe thấy giọng của Nhan Hướng Thái, trong lòng khỏi cả kinh xoay
      người lại, vẻ kiêu ngạo khi nãy nhanh chóng thay bằng sợ hãi: “Cha!”
      “Xảo nhi tham kiến phụ thân! Phụ thân đừng trách nhị tỷ, nhị tỷ chỉ vô tình thế thôi, là
      Xảo nhi tốt, Xảo nhi nên nhiều!” Nhan Xảo cúi người chào Nhan Hướng
      Thái, cử chỉ dịu dàng cùng mềm mại lên tiếng .
      Nhan Noãn Noãn đưa mắt nhìn Nhan Xảo, thấy đáy mắt nàng ta rất nhanh chóng xẹt qua
      tia đắc ý khỏi cười mỉa, hóa ra Nhan Xảo này cũng chẳng phải có ý tốt muốn
      giúp đỡ Nhan Song Song mà là cố ý chọc giận Nhan Lăng để Nhan Hướng Thái nghe thấy.
      Tâm cơ cỡ này, có thể tồn tại nơi nhà cao cửa rộng, nhàn nhã vui vẻ qua ngày trí tuệ
      của Nhan Xảo này coi như là hơn Nhan Lăng bậc .
      Nhan Xảo vẻ ôn nhã, đáy mắt chút ủy khuất lập tức giành được đồng tình của
      Nhan Hướng Thái, ông ta trừng mắt nhìn Nhan Lăng cái rồi thay đổi thái độ, cung kính
      nhìn nam tử bên cạnh : “Tiểu nữ lỗ mãng, khiến Tư đồ công tử chê cười rồi!”
      “Hầu gia khách khí rồi, nhị vị tiểu thư tính tình thẳng thắn, ôn nhu như nước, hầu gia
      quả nhiên có phúc!”
      Thanh nam tử nọ rất êm tai, tiếng chậm rãi như nước suối chảy xuôi, từng lời ứng
      đối khéo léo, lấy lòng Nhan Hướng Thái khiến ánh mắt mọi người toàn bộ tập trung
      người .
      Nam tử thân cẩm bào xanh thẫm, thắt lưng đính ngọc, gương mặt như điêu khắc, đôi
      mắt sáng ngời như kim cương, ánh mắt lộ vẻ cao quí cùng ngạo khí ai sánh nổi,
      bạc môi mỏng khẽ giương lên.
      Nhan Lăng cùng Nhan Xảo vừa nhìn thấy Tư Đồ Tử Ngôn, đáy mắt tia kinh diễm, vẻ
      ái mộ giấu nổi.
      “Còn mau tới thỉnh an Tư Đồ công tử.” Nhan Hướng Thái vẫy vẫy Nhan Lăng cùng
      Nhan Xảo .
      Nhan Lăng cùng Nhan Xảo vội vàng thu lại ánh nhìn, tươi cười nhìn Tư Đồ Tử Ngôn cúi
      người : “Tham kiến Tư Đồ công tử!”
      “Tử Ngôn tham kiến nhị vị tiểu thư!” Tư Đồ Tử Ngôn tuy rằng cao ngạo nhưng cũng
      hề thất lễ.
      Nhan Noãn Noãn đứng bên đánh giá Tư Đồ Tử Ngôn, tò mò về thân phận của , có
      thể khiến cho Nhan Hướng Thái cung kính như vậy chắc chắn phải người tầm thường
      rồi.
      mải suy nghĩ nghe thấy thanh nghi hoặc của Tư Đồ Tử Ngôn: “Vị này là?”
      Người Tư Đồ Tử Ngôn hỏi phải ai khác mà chính là Nhan Noãn Noãn.
      Nhan Hướng Thái nhìn theo ánh mắt của Tư Đồ Tử Ngôn, nhìn thấy Nhan Noãn Noãn vui
      vẻ : “Nha, Noãn Noãn về đó sao? Hạ nhân trong phủ ngày càng ra sao cả,
      Noãn Noãn trở về mà cũng thấy kẻ nào thông báo tiếng!” bộ dáng Nhan Hướng
      Thái lúc này đầy từ ái như bao người khác nhìn thấy nhi nữ xa nhà lâu ngày mới về vậy.
      Nhan Noãn Noãn trong lòng khẽ hừ lạnh tiếng khinh thường, vẫn đứng bên
      nhúc nhích, đầu khẽ cúi xuống, những người có mặt thể nhìn thấy hàn ý nơi đáy mắt
      nàng nên cho là nàng sợ hãi đến độ dám ngẩng đầu lên.
      Nhan Hướng Thái hơi dừng lại chút, ánh mắt nhìn quanh như muốn tìm gì đó: “Di, như
      thế nào nhìn thấy Hiền vương gia? Chẳng lẽ Hiền vương gia trở về cùng con
      sao?” bộ dáng Nhan Hướng Thái có chút thất vọng nhưng trong lòng khỏi vui sướng
      khi nhìn thấy người gặp họa.
      Nhan Hướng Thái vừa dứt lời, Long Trác Việt từ sau lưng Nhan Noãn Noãn nhảy lên :
      “Ngươi tìm ta sao?”
      “Quỷ a!”
      “A!”
      Những tiếng đồng thời vang lên, thanh của Nhan Lăng cùng Nhan Xảo là cao nhất, vẻ
      nhu mì khi nãy vì sợ hãi mà vằn vẹo cả lên, thân người tự chủ lui lại mấy bước liền,
      hẹn mà cùng kéo nha hoàn bên cạnh chắn ở phía trước.
      Các nàng sớm nghe về diện mạo của Long Trác Việt nhưng tận mất nhìn thấy vẫn
      khiến hai người khỏi kinh hãi.
      Long Trác Việt nghe thấy các nàng kêu có quỉ, cả người như chim non sợ hãi túm lấy cánh
      tay Nhan Noãn Noãn nhảy loạn lên : “Aaaaaa, có quỉ, quỉ ở chỗ nào a? Oa ô ô ô… người
      ta sợ nhất chính là quỉ a!” tiếng kêu của so với Nhan Lăng cùng Nhan Xảo còn có phần
      thảm thiết hơn cả, nước mắt nước mũi nhanh chóng chảy xuống.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 16. Con thỏ chết!
      Long Trác Việt kêu lớn khiến cho Nhan Lăng cùng Nhan Xảo thốt nên lời, nhìn chằm
      chằm vào Long Trác Việt khóc tới kinh thiên động địa lúc lâu mới có thể định thần
      lại, nghĩ đến chính mình thất thố trước Tư Đồ Tử Ngôn mà khỏi e thẹn, nhanh chóng
      khôi phục lại bộ dáng nhu nhược.
      Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt bên cạnh mà khỏi cả kinh, khóe miệng có chút
      run rẩy, cố gắng khắc chế xúc động muốn gào lên của mình, đè giọng : “Vương gia,
      quỉ xuất vào ban ngày đâu!” vừa nãy phải thích trốn sau lưng nàng lắm
      sao, lớn tướng như vậy rồi mà cư nhiên vẫn muốn trốn sau lưng người khác là sao?
      Tư Đồ Tử Ngôn hứng thú nhìn Long Trác Việt, khóe miệng cong lên nụ cười châm chọc,
      lúc lâu sâu mới chắp tay hướng tới Long Trác Việt : “Tư Đồ Tử Ngôn tham kiến Hiền
      vương gia!”
      Long Trác Việt nghe Nhan Noãn Noãn quỉ xuất lúc này, tiếng khóc mới dần
      dần đình chỉ, nước mắt thu là thu, nhanh chóng tóm lấy ống tay áo Tư Đồ Tử Ngôn quẹt
      đường mặt lau hết nước mắt nước mũi rồi mới làm động tác khoát tay :
      “Thỏ chết, miễn lễ!”
      Tư Đồ Tử Ngôn nhìn ống tay áo mình dính đầy nước mắt nước mũi, gương mặt phút chốc
      tái , cả người khẽ run rẩy muốn ói mà làm sao ói được. Tên ngốc chết tiệt này lại
      dám lấy tay áo của lau nước mũi sao? bẩn chết mà! Còn có, câu ‘Thỏ chết’
      kia là ý gì chứ?
      Nhan Noãn Noãn rốt cuộc cũng nhịn được, lớn tiếng cười vang, nếu phải muốn
      giữ hình tượng nàng muốn lăn ra đất mà cười mà. Con thỏ chết! Ha ha ha,
      nhịn được cười mà!
      Từ lúc gả cho Long Trác Việt đến nay, Nhan Noãn Noãn lần đầu tiên tên ngốc này cũng có
      chỗ đáng riêng.
      Tư Đồ Tử Ngôn sắc mặt trầm, cố gắng giấu vẻ lạnh lẽo gương mặt tái
      giận dữ, trừng mắt nhìn Long Trác Việt, nghiến răng nghiến lợi lên tiếng hỏi: “Xin hỏi Vương
      gia, Tư Đồ Tử Ngôn làm gì sai trái khiến Vương gia vui, lên tiếng lăng mạ thần?”
      Long Trác Việt nhìn Tư Đồ Tử Ngôn, vẻ vô tội trừng mắt : “Thỏ chết, ta chửi ngươi khi
      nào? Ta có chửi ngươi sao?” rồi đột ngột quay đầu, bĩu môi đầy ủy khuất nhìn Nhan
      Noãn Noãn: “Noãn Noãn a, ta khi nào mắng rồi?”
      Nhan Noãn Noãn vốn cũng thích Tư Đồ Tử Ngôn, nhất là đối với ánh mắt khinh miệt,
      cười nhạo của càng cảm thấy thoải mái. tiếng ‘Thỏ chết’ của Long Trác Việt
      khiến nàng cảm thấy thư thái mà, vừa nghe Long Trác Việt hỏi mình, tâm tình
      khỏi vui sướng vỗ vỗ tay : “ có a!”
      “Vương gia, vì sao mắng ta là Con thỏ chết?” Tư Đồ Tử Ngôn nghiến răng .
      “Nha, cái đó phải là chính ngươi sao?” Long Trác Việt vẻ khó hiểu nhìn Tư Đồ Tử
      Ngôn, “Chính ta nghe ngươi ngươi là con thỏ chết đó thôi!”
      “Vương gia, là Tư Đồ Tử Ngôn!” Tư Đồ Tử Ngôn cố gắng kìm nén lửa giận trong lòng, giải
      thích với Long Trác Việt.
      “Nha?” Long Trác Việt kéo dài giọng, vẻ giác ngộ : “Nguyên lai Ông thỏ chết a, thực xin
      lỗi, vừa nãy ta nghe a!” thái độ nhận sai của Long Trác Việt rất thành tâm, cái
      chính là cái tên hay đến vậy, qua lời khiến người nghe chịu nổi.
      Long Trác Việt lầm bầm tự : “Tại vì sao lại là Ông thỏ mà phải Bà thỏ a, chẳng lẽ
      bởi là nam nhân nên muốn kêu là Ông? Ân, chắc chắn là như vậy rồi!” thanh tuy
      lớn nhưng cũng đủ để những người chung quanh nghe thấy.
      Nhan Noãn Noãn cúi đầu, bả vai ngừng rung động khiến người mù cũng biết là nàng
      cười mãnh liệt thế nào.
      Hoàn hảo là Long Trác Việt chỉ là ngốc tử, nếu cũng quá phúc hắc
      , nào có ai đùa giỡn với tên người khác như vậy chứ, mà cũng do tên của Tư Đồ Tử Ngôn
      quá hay thôi, gặp phải Long Trác Việt khiến người ta mở rộng tầm mắt mà.
      Tư Đồ Tử Ngôn cảm nhận được tư vị của người tự rước lấy nhục nhã, gương mặt lạnh lùng
      xuất nét hoảng sợ, đôi mắt đẹp trừng lên nhìn Long Trác Việt giống như muốn nhìn
      xuyên qua vậy.
      Nhan Hướng Thái trong lòng cả kinh, vội lên tiếng đánh vỡ tình huống xấu hổ này: “Đứng lâu
      như vậy mọi người chắc cũng mỏi rồi, Tư Đồ công tử mời vào đại sảnh ngồi chơi.” Dứt lời,
      ánh mắt sắc bén như đao nhìn về Nhan Noãn Noãn, cái sao chổi chết tiệt này trở về làm gì
      biết, vốn định khiến cho nó xấu mặt ngờ được lại khiến Tư Đồ Tử Ngôn bị bêu
      xấu, cũng biết Tư Đồ Tử Ngôn có vì vậy mà trút oán hận lên người nữa,
      tất cả những chuyện này đều là do con ranh Nhan Noãn Noãn cùng tên ngốc Long Trác Việt
      kia gây ra cả.
      Tư Đồ gia phải quan to hay quí nhân gì nhưng cũng là trong bốn thế lực mạnh
      nhất Thương Nam quốc, những có tài lực hùng hậu mà cao thủ với khả năng lĩnh ngộ
      cao cũng rất nhiều. Bởi vì đặc điểm hơn người này mà mặc dù Tư Đồ gia phải hậu
      duệ quí tộc nhưng cũng là thế lực khiến người khác phải nể mặt mấy phần, còn lại ba
      thế lực khác, tuy có bắng Tư Đồ gia nhưng cũng có ít người làm quan lớn
      trong triều.
      “Đúng nha, đúng nha! Đứng lâu như vậy, chân người ta đều sắp tê cứng cả rồi, Noãn Noãn,
      chúng ta cũng vào ngồi !” Long Trác Việt đấm đấm chân, làm nũng .
      Nhan Noãn Noãn liếc nhìn Nhan Hướng Thái cái rồi thản nhiên : “Nhị thúc còn phải
      chiêu đãi khách quí! Vương gia, nếu ngài mệt chúng ta có thể về việc trước!”
      “Cùng cũng sao, hôm nay tại hạ đến chính là để bàn chuyện của mình cùng đại tiểu
      thư, đại tiểu thư trở về mọi chuyện càng dễ hơn.”
      Nhan Noãn Noãn vừa cự tuyệt, Tư Đồ Tử Ngôn nghiêm mặt , đáy mắt hề che
      giấu chán ghét.
      “Vậy tất cả cùng .” Nhan Hướng Thái , nét mặt giấu nổi tâm trạng buồn bực
      trong lòng. trước nay đều lấy lễ đãi khách quí, Nhan Noãn Noãn cùng Hiền vương gia
      cư nhiên muốn gây khó dễ, là tức chết mà!
      Nếu Nhan Noãn Noãn biết những suy nghĩ của Nhan Hướng Thái, chắc chắn gào lên: Lão
      già chết tiệt, từ đầu đến cuối trêu chọc Tư Đồ Tử Ngôn là Long Trác Việt, phải ta.
      Lời của Tư Đồ Tử Ngôn khiến Nhan Noãn Noãn có chút nôn nao, bọn họ phải mới
      gặp nhau lần đầu sao? Trong trí nhớ của nàng cũng hề có , nàng thể đoán
      được rốt cuộc là hai người họ có gì để chứ?
      “Noãn Noãn, biểu tình của Ông thỏ chết khủng khiếp, muốn cái gì với nàng a?”
      Long Trác Việt sợ hãi liếc nhìn Tư Đồ Tử Ngôn cái rồi nhanh chóng lùi lại phía sau
      Nhan Noãn Noãn hỏi.
      câu ‘Ông thỏ chết’ này lần nữa thành công trong việc biến gương mặt điển trai của Tư
      Đồ Tử Ngôn trở nên vặn vẹo.
      Nhan Noãn Noãn lắc đầu, đây cũng chính là chuyện nàng muốn biết, “ xem biết thôi!”
      Nhan Lăng cùng Nhan Xảo đồng loạt nhìn Noãn Noãn, đáy mắt chất chứa căm hận sâu sắc,
      trong lòng khỏi suy đoán, Tư Đồ Tử Ngôn từ khi nào lại nhận thức Nhan Noãn Noãn?
      Hai người nhìn nhau rồi rất ăn ý theo Nhan Hướng Thái cùng Tư Đồ Tử Ngôn, đối với
      những chuyện liên quan tới Nhan Noãn Noãn, các nàng thường rất đồng tâm hiệp lực.
      Tư Đồ Tử Ngôn lúc qua Nhan Noãn Noãn kìm được liếc mắt nhìn, đôi môi mỏng
      khẽ mấp máy, tiếng động nhả ra hai từ, gương mặt tuyệt sắc của Nhan Noãn Noãn
      phút chốc lạnh như sương sớm mùa đông.
      Hai chữ phế vật của Tư Đồ Tử Ngôn khiến hàng lông mi dài của Nhan Noãn Noãn khẽ giật,
      trán tối sầm lại, đáy mắt lên hàn quang, lạnh đến nỗi có thể đóng băng người.
      Tư Đồ Tử Ngôn, tốt lắm, dám nàng là phế vật sao? Thù này nàng nhất định ghi nhớ!
      Vừa ngồi xuống ghế trong đại sảnh, Nhan Noãn Noãn lạnh lùng hỏi: “ biết Tư Đồ công
      tử tìm ta có chuyện gì?” tuy thể đoán chính xác là chuyện gì nhưng nàng dùng đầu
      ngón chân suy nghĩ cũng biết là chuyện chẳng tốt lành gì

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 17. Hôn ước vô nghĩa
      Những người có mặt trong đại sảnh, ngoại trừ Nhan Hướng Thái biết được lý do Tư Đồ Tử
      Ngôn tới đây hôm nay tất cả đều tò mò dựng lỗ tai lắng nghe.
      Tư Đồ Tử Ngôn tao nhã nhấp ngụm trà, giở tay nhấc chân đều có mị lực vô cùng, cái
      chính là cho dù có ngồi yên động cũng khiến người khác thể dời mắt
      được.
      Bất quá người bị lôi cuốn cũng chỉ có Nhan Lăng cùng Nhan Xảo. Nhan Noãn Noãn
      nhìn Tư Đồ Tử Ngôn mà khỏi khinh thường trong lòng, từ lúc nghe thấy hai tiếng ‘phế
      vật’, ấn tượng của Nhan Noãn Noãn đối với ngày càng tệ, vẻ khinh thường lộ hẳn ra bên
      ngoài. Bề ngoài tô vàng nạm ngọc, bên trong thối nát vô cùng, tổng thể mà thậm
      chí còn được phần ba của Long Trác Việt.
      Tư Đồ Tử Ngôn biết những suy nghĩ này của Nhan Noãn Noãn, bình thản đặt chén trà
      xuống, vẻ khinh miệt nhìn nàng, giọng cũng mang theo vài phần hàn ý: “Hôm nay ta đến
      là để giải trừ hôn ước cùng Nhan đại tiểu thư!”
      câu nhàng lại chẳng khác gì tiếng sấm đánh thẳng vào những người có mặt
      trong đại sảnh. Nhan Lăng cùng Nhan Xảo vẻ tin, trừng lớn mắt nhìn Nhan Noãn Noãn
      như thể gặp quỉ. Chuyện này sao có thể chứ? Cái loại phế vật kia lại có hôn ước cùng Tư
      Đồ công tử? Đánh chết các nàng cũng thể tin được điều vừa nghe thấy.
      Nhan Lăng cùng Nhan Xảo bị lòng ghen tị làm cho mờ mắt, hoàn toàn để ý tới chuyện
      Tư Đồ Tử Ngôn muốn giải trừ hôn ước, nghĩ thế nào cũng thể chấp nhận được
      chuyện Nhan Noãn Noãn thường ngày bị các nàng khi dễ lại có mệnh tốt đến vậy. Bốn tròng
      mắt căm phẫn nhìn trừng trừng Nhan Noãn Noãn.
      Nhan Noãn Noãn bị câu của Tư Đồ Tử Ngôn làm cho kinh ngạc, nàng ngước đôi mắt
      đầy nghi hoặc nhìn , ánh mắt này của nàng lọt vào trong mắt Tư Đồ Tử Ngôn lại có ý
      nghĩa là nàng muốn từ bỏ hôn ước này.
      biết xấu hổ, nàng ta gả cho Hiền vương gia rồi còn muốn giữ lại hôn ước
      này với sao? Mà cho dù nàng ta có gả cho Hiền vương gia Tư Đồ Tử Ngôn
      cũng nhất quyết thú nàng qua cửa. Tư Đồ đại thiếu phu nhân phải là người có tài
      hơn người, khí thế cùng diện mạo cùng phải thuộc loại ưu tú nhất. Nhan Noãn Noãn này xác
      thực là mỹ nữ khuynh quốc khuynh thành nhưng lại quá nhát gan cùng yếu đuối, cái gì cũng
      biết, nữ nhân như vậy trở thành Đại thiếu phu nhân của Tư Đồ gia có khác gì
      vũ nhục dòng họ nhà chứ.
      Nhan Hướng Thái nhìn vẻ mặt kinh ngạc của Nhan Noãn Noãn, đáy mắt lên tia khinh
      thường, hảo tâm giải thích cho nàng: “Noãn nhi, chuyện là như vậy: phụ thân con cùng với
      phụ thân của Tư Đồ công tử là bạn tốt với nhau, lúc hai con còn ở trong bụng mẹ có hôn
      ước với nhau. Chỉ là chuyện đời như ý muốn, con được Hoàng thượng đích thân ban
      hôn, trở thành Hiền vương phi. Tư Đồ công tử vì muốn ảnh hưởng tới danh tiếng của
      Tư Đồ gia nên vội vàng tới kinh thành để giải trừ hôn ước, miễn cho sau này có người hiểu
      lầm mà tốt.”
      Cái gì mà vội vàng chứ, chỉ sợ là sớm có dự tính, chẳng qua là gặp dịp nàng phải gả
      cho Long Trác Việt mà tiến hành giải trừ hôn ước mà thôi.
      “Chuyện này chẳng qua là do gia phụ tự ý làm chủ, Nhan đại tiểu thư cũng phải mẫu
      người ta thích, hơn nữa, có thể trở thành Tư Đồ đại thiếu phu nhân nhất định phải là
      người tài mạo song toàn. Ta sớm nghe được những lời đồn về Nhan đại tiểu thư, thiết
      nghĩ tiểu thư cũng thể đảm đương nổi cương vị đại thiếu phu nhân của Tư Đồ gia.
      Nay tiểu thư cũng có phu quân, hôn ước này có thể giải trừ, đây là tín vật phụ thân tiểu
      thư đưa cho phụ thân ta, ta trả lại cho tiểu thư, mong tiểu thư mang tín vật của phụ thân ta
      trả lại cho ta, từ nay về sau chúng ta còn bất cứ liên quan gì nữa!” Tư Đồ Tử Ngôn
      rồi từ trong ống tay áo lấy ta miếng ngọc bội màu tím đặt lên bàn, chỉ dựa ánh
      sáng của miếng ngọc cũng đủ biết là hàng cực phẩm rồi.
      Cặp lông mày thanh tú của Nhan Noãn Noãn khẽ nhíu lại, cố gắng nhớ lại những chuyện có
      liên quan tới Tư Đồ Tử Ngôn nhưng vô ích, đừng tới tín vật mà cả tới chuyện hôn ước
      của hai người nàng cũng chút ấn tượng.
      “Tín vật gì? Ta chưa từng thấy qua!” Nhan Noãn Noãn lắc đầu, thành , nàng
      có chút ấn tượng nào về tín vật cả, nếu có, nàng nhất định hai lời ném
      trả lại cho , thứ chó má này cho dù Nhan Noãn Noãn trước kia có muốn nàng cũng
      muốn.
      thành của nàng trong mắt những người có mặt ở đại sảnh lại mang nghĩa khác hẳn.
      Tư Đồ Tử Ngôn đen mặt, hề khách khí : “Nhan đại tiểu thư, người quang minh
      lời hai nghĩa, tiểu thư chưa từng thấy qua tín vật của phụ thân ta là có ý gì?
      Chẳng lẽ tiểu thư còn vọng tưởng tới chuyện cầm tín vật để dây dưa với ta sau này sao?
      Tiểu thư mặt dày như vậy là có ý gì?”
      nghĩ tới Nhan Noãn Noãn này cái gì cũng giỏi lại giỏi nhất là vô sỉ, dám mặt
      dày chuyện với như vậy.
      Nhan Hướng Thái sắc mặt cực kỳ tốt, lên tiếng : “Noãn nhi, đừng làm loạn nữa,
      con nay là Hiền vương phi, là người của hoàng thất, mau đem tín vật trả lại cho Tư Đồ
      công tử!”
      “Đúng vậy, đại tỷ, tỷ nay là Hiền vương phi, còn giữ tín vật của Tư Đồ công tử làm gì.
      Tư Đồ công tử cũng , tỷ căn bản đủ tư cách là Tư Đồ đại thiếu phu nhân!”
      Nhan Lăng nắm chặt khăn tay, ghen tị cùng châm chọc , câu cuối cố tình rất ,
      dường như phát ra thanh nhưng vẫn bị Nhan Noãn Noãn đoán ra được nhờ khẩu
      hình của nàng ta.
      Nhan Noãn Noãn giận đến run cả người, đám người hỗn đản, bọn chúng cho Nhan
      Noãn Noãn nàng là loại người nào, chỉ bằng mà cũng muốn được nàng dây dưa? Có
      cho nàng còn thèm ấy chứ.
      khinh thường trong lời của Tư Đồ Tử Ngôn cùng với ánh mắt khinh miệt của đám
      người Nhan gia đánh tan chút lý trí cuối cùng của Nhan Noãn Noãn. Nàng đột ngột ngẩng
      đầu, hất cằm thành đường cong tuyệt mỹ, đôi mắt đẹp hàn ý cũng lãnh đạm
      nhìn thẳng vào Tư Đồ Tử Ngôn.
      Từ đầu đến giờ chỉ thấy vẻ khiếp nhược của Nhan Noãn Noãn, nay đột nhiên thấy ánh mắt
      cùng khí thế hơn người của nàng, Tư Đồ Tử Ngôn cả kinh, suýt chút nữa quay mặt né tránh
      ánh nhìn của nàng.
      Giọng lạnh băng cùng cao ngạo của Nhan Noãn Noãn rất nhanh cất lên: “Tư Đồ công tử,
      ta biết phụ thân ta trước kia mắt mù hay tỉnh táo mà lại quyết định hôn này.
      Bất quá người xưa cũng có câu biết người biết mình , công tử cũng phải mẫu người
      mà Nhan Noãn Noãn ta thích. Huống chi, ngươi nghĩ vị trí đại thiếu phu nhân của Tư Đồ gia
      các ngươi có thể so sánh với vị trí Hiền vương phi của ta nay sao? Nhan Noãn Noãn ta
      chút cũng thấy hơn, ta nay tốt xấu gì cũng là người của hoàng thất, theo lẽ,
      Tư Đồ công tử còn phải hành lễ với ta, gọi ta tiếng Hiền vương phi mới đúng!”
      Gương mặt trang điểm của nàng tươi mát động lòng người, tròng mắt như nước
      mang theo hàn ý như có thể nhìn thấu tất thảy, khóe miệng cong lên thành nụ cười băng
      lãnh, giọng đầy trào phúng cùng khinh miệt. Tư Đồ Tử Ngôn cùng đám người Nhan gia
      bị những lời của nàng làm cho sững sờ, nhất thời quên cả phản ứng.
      Nhan Noãn Noãn ngừng lại chút, đôi mắt lãnh mạc đảo qua những người có mặt,
      tiếp: “Người đâu, mang giấy bút đến đây!”
      Hạ nhân Hầu phủ do dự nhìn Nhan Hướng Thái, bọn họ trước đây có cho lời của
      Nhan Noãn Noãn là mệnh lệnh lúc nào cả nên đương nhiên phải hỏi ý kiến Hầu gia.
      “Còn đứng ở đó làm gì, mau lấy giấy bút?” Nhan Noãn Noãn thấy bọn hạ nhân nhất
      loạt đứng đó, ngữ khí khỏi tăng thêm vài phần lạnh lẽo, tên hạ nhân sợ tới mức
      giật mình, vội vàng xuống.
      “Ngươi lại muốn chơi trò gì đây?” Tư Đồ Tử Ngôn giật mình hoàn hồn đầu tiên, gương mặt
      tuấn tú ba đường hắc tuyến, trầm giọng hỏi, đáy lòng khỏi oán thầm, vừa mới
      rồi là bị ảo giác sao? Vì sao Nhan Noãn Noãn trước mặt lúc này lại hoàn toàn khác
      với những gì nghe được?
      phải là nhát gan, yếu đuối, chuyện gì cũng biết làm sao? Vì sao lại
      thấy người nàng tỏa ra vô số hào quang rực rỡ, từ dung mạo như hoa như nguyệt cho
      đến khí chất thanh thuần, thoát tục, cao cao tại thượng kia của nàng, như thế nào cũng
      phải là người yếu đuối được?
      phải bỏ lỡ điều gì ? Tư Đồ Tử Ngôn bỗng nhiên có loại xúc cảm khác lạ
      muốn thu hồi lại những điều kia lại.
      ~.~

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 18. Ngươi có thể vô liêm sỉ hơn nữa được ?
      Hạ nhân nhanh chóng mang giấy bút tới cho Nhan Noãn Noãn, trong lúc những người khác
      còn kinh ngạc, nàng cầm lấy bút lông, vừa muốn hạ bút chợt ý thức được là chính
      mình biết viết bút lông nên đành đảo lại bút, dùng đầu có lông chấm mực bắt
      đầu viết.
      Những người có mặt đối với tư thế cầm bút kỳ quái của Nhan Noãn Noãn khỏi kinh
      ngạc, cầm bút như vậy cũng có thể viết được sao?
      Tốc độ viết của Nhan Noãn rất nhanh, trong khi đám người còn nghiên cứu tư
      thế cầm bút của nàng nàng cũng viết đầy mặt giấy.
      “Trò chơi có, hưu thư . Tư Đồ công tử chẳng phải tới đây là để giải trừ
      hôn ước giữa chúng ta sao, Nhan Noãn Noãn ta khinh muốn gả cho công tử nên hưu
      thư này công tử cứ giữ lấy, về sau chúng ta nước sông xâm phạm nước giếng. Có
      tờ hưu thư này cho dù ta đưa tín vật ra, ngày sau cũng dây dưa với
      người của Tư Đồ gia các ngươi. Cửa Tư Đồ gia quá thấp, ta chút cũng thấy vừa
      mắt!” Nhan Noãn Noãn cầm lấy tờ hưu thư viết xong đưa tới trước mặt Tư Đồ Tử Ngôn,
      tư thế cao ngạo, bễ nghễ như nữ vương .
      Nếu muốn giải quyết phải giải quyết cho sạch , tín vật gì chứ, giấy trắng mực đen
      phải hữu hiệu hơn sao? nghĩ là nàng cần cái tín vật bỏ kia sao? đùa,
      nếu phải nàng biết cái tín vật kia ở chỗ nào sớm quăng trả cho
      rồi.
      Tư Đồ Tử Ngôn cầm lấy hưu thư trong tay Nhan Noãn Noãn, trán nổi đầy gân xanh, nữ nhân
      chết tiệt này cư nhiên dám ở trước mặt nhiều người như vậy viết hưu thư, khiến mặt
      mũi của mất hết mà. Ánh mắt dừng lại ở nét bút thanh tú tờ hưu thư, đôi mắt
      như có thể phun ra lửa của Tư Đồ Tử Ngôn nét kinh ngạc.
      nghe Nhan Noãn Noãn cái gì cũng biết, người sống khác gì
      phế vật có khả năng viết ra những nét đoan trang tú lệ như vậy được. Dù tư thế cầm
      bút của nàng ta có chút quái dị nhưng nét chữ đồng nhất, tất cả đều chứa linh khí đất
      trời cùng khí thế hơn người. Tư Đồ Tử Ngôn từng thấy qua chữ viết của rất nhiều nữ tử
      nhưng có ai có được chữ viết có thần như vậy cả.
      “Vũ Dương hầu phủ chật hẹp tiếp nổi nhân vật lớn như Tư Đồ công tử đây, mời công
      tử trở về thôi!” Nhan Noãn Noãn hề khách khí hướng tới Tư Đồ Tử Ngôn làm tư thế
      tiễn khách, trắng ra là đuổi người.
      Tư Đồ Tử Ngôn thu hồi lại suy nghĩ, sắc mặt trầm, đôi mắt sâu thẳm nhìn Nhan Noãn
      Noãn: “Nhan đại tiểu thư tốt nhất nên nhớ kỹ những gì mình hôm nay, cáo từ!”
      Nhan Noãn Noãn khẽ giương khóe môi châm trọc, hai tay giữa trung nắm lại
      thành quyền: “Hi vọng từ nay về sau bao giờ gặp lại vẻ mặt con thỏ chết này của
      công tử, tiễn!”
      Tư Đồ Tử Ngôn vừa tới cửa, trong bụng vốn tích tụ cả bụng oán khí, lại nghe thấy
      những lời này của Nhan Noãn Noãn, bước chân có chút lảo đảo, suýt chút nữa vấp vào
      bậu cửa.
      Tư Đồ Tử Ngôn quay đầu, gương mặt tuấn nguy hiểm, hàn ý như hố băng
      lạnh lẽo. Tư Đồ Tử Ngôn muốn gia thế có gia thế, muốn tài có tài, muốn mỹ có mỹ,
      đến đâu cũng được người lấy lễ chiêu đãi, ngờ được hôm nay lại bị nữ nhân khinh
      thường đuổi , sỉ nhục đối với mà. Tư Đồ Tử Ngôn phút chốc lửa giận phừng
      phừng, sớm muộn gì cũng phải kiến cho nữ nhân phế vật này nếm thử tư vị bị người
      khác sỉ nhục.
      Tư Đồ Tử Ngôn vung tay áo, mang theo tức giận rời khỏi Vũ Dương hầu phủ, gương mặt so
      với đít nồi con đen gấp mấy lần.
      Tư Đồ Tử Ngôn nổi giận đùng đùng rời , Nhan Hướng Thái cùng Nhan Lăng, Nhan Xảo tận
      lực níu giữ nhưng được. Nhan Lăng cùng Nhan Xảo tức giận thôi, hung ác nhìn
      trừng trừng Nhan Noãn Noãn, hận thể đục vài lỗ người nàng. Các nàng còn chưa
      kịp gì với Tư Đồ công tử người bị Nhan Noãn Noãn đáng ghét này chọc giận mà
      bỏ rồi.
      Nhan Hướng Thái ngồi ở vị trí chủ nhà, vẻ trầm mang theo vài phần hoảng sợ, đôi mắt
      sắc bén như chim ưng lạnh lùng nhìn Nhan Noãn Noãn rồi bất ngờ đứng dậy. Nhan Noãn
      Noãn chỉ thấy luồng bạch quang xẹt qua, rất nhanh sau đó tiếng ‘ba’ thanh thúy
      vang lên. Nhan Noãn Noãn nghe thấy cũng biết là có người vừa bị tát cái rất mạnh.
      Nhan Noãn Noãn ngẩn người nhìn thân hình cao lớn biết xuất từ lúc nào chắn
      trước mặt nàng, rất nhanh phản ứng lại, người bị tát phải ai khác mà chính là Long
      Trác Việt.
      Chứng kiến Long Trác Việt kinh ngạc nhìn Nhan Hướng Thái, vẻ đẹp khiến người ta hít thở
      thông của Nhan Noãn Noãn phút chốc hàn ý dầy đặc, lạnh đến nỗi khiến người ta
      tưởng mình đứng trong hầm băng vậy. tát kia ra chính là muốn tát nàng, Long
      Trác Việt thay nàng nhận tát này.
      Nàng cảm thấy thân thủ mình cũng đủ nhanh nhưng màn trước mặt vừa rồi cho nàng
      thấy, thân thủ của nàng so với những người có võ công ở thời đại này như châu
      chấu đá xe. Luồng bạch quang khi nãy hơn nửa phần là nội lực do Nhan Hướng Thái phát
      ra, xem ra võ công ông ta cũng thấp chút nào cả.
      Bất quá Long Trác Việt phải ngồi ghế sao? Ngay cả nàng cũng chưa kịp
      phản ứng, như thế nào có thể nhanh như vậy xuất trước mặt nàng, thay nàng nhận
      cái tát này chứ? Nhan Noãn Noãn nghi ngờ nhưng cũng nhanh chóng dẹp chuyện này
      qua bên, lúc này phải lúc nghĩ tới những chuyện đó.
      “Vương gia, người thế nào rồi?” Nhan Noãn Noãn đến trước mặt Long Trác Việt, khẩn
      trương hỏi.
      Long Trác Việt bị Nhan Hướng Thái tát mạnh đến nỗi đầu cũng xoay sang bên, tay
      ôm má, những ngón tay thon dài, trắng như dương chi bạch ngọc hoàn toàn đối lập với
      gương mặt đen đúa.
      “Noãn Noãn, đau quá!” Long Trác Việt cắn môi dưới, đôi mắt to tròn như nai con đầy ủy
      khuất nhìn Nhan Noãn Noãn, hốc mắt ngập nước ngừng đảo tròn, nước mắt trực rơi
      xuống lại bị cố kìm lại. Bộ dáng chực khóc của Long Trác Việt rất đáng thương,
      chính là gương mặt khủng bố, quỉ dị của khiến người ta kinh hãi.
      Tuy mặt Long Trác Việt thấy dấu vết của cái tát kia nhưng chỉ cần nghe thanh
      phát ra, Nhan Noãn Noãn cũng đủ biết Nhan Hướng Thái hề có ý định lưu tình,
      tát này mà tát lên mặt nàng nàng cũng dám cam đoan có bị trật khớp
      quai hàm nữa.
      Nghĩ tới khả năng này, hàn ý mặt Nhan Noãn Noãn tăng thêm vài phần. Nàng quay đầu
      nhìn Nhan Hướng Thái, khóe miệng giương lên nụ cười lạnh : “Nguyên lai nhị thúc lại lớn
      gan đến vậy, ngay cả Vương gia cũng dám đánh. Nhị thúc là để Vương gia vào mắt
      hay là để hoàng thất vào mắt? Hành vi đại nghịch bất đạo như vậy, biết nhị
      thúc có bao nhiêu cái đầu đây?”
      Nhan Hướng Thái còn định tát tiếp nhưng nhìn tới người bị tát là Long Trác Việt, cả người
      cả kinh, sắc mặt lúc xanh lúc xám, cái chính là rất nhanh lấy lại tinh thần, thong dong thu
      tay, lạnh nhạt nhìn Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt : “Chê cười rồi! Noãn nhi,
      ngờ từ ngày ngươi gả càng lúc càng làm càn như vậy, ngay cả nhị thúc cũng dám
      chửi, con mắt nào của ngươi thấy ta đánh Vương gia? Có ai thấy ta đánh Vương gia
      ?”
      Thanh Nhan Hướng Thái trầm thấp nhưng cũng đầy áp bức, đôi mắt lạnh lùng, uy nghi
      quét vòng khắp đại sảnh, tất cả những người có mặt lập tức cúi đầu, giống như bàn
      bạc kỹ lượng, đồng loạt lắc đầu : “Nô tài/Nô tỳ nhìn thấy ạ!”
      Nhan Hướng Thái vừa lòng nhếch khóe miệng, nhướn mày nhìn Nhan Noãn Noãn đầy khiêu
      khích. Đánh Vương gia đương nhiên là tội lớn, thể thoát được tội sỉ nhục hoàng thất
      nhưng Vương gia này lại phải ai khác mà chỉ là tên ngốc tử. Long Trác Việt
      thường ngày cũng bị ít người đánh, thân là Hầu gia, tất nhiên giống như
      mấy tên thế gia công tử bình thường lấy việc khi dễ Long Trác Việt làm thú vui nhưng cũng
      có nghĩa là ông ta sợ thân phận của Long Trác Việt, đánh chính là đánh, ai dám làm
      gì ông ta chứ?
      Nhan Noãn Noãn nhất thời giống như bị đá tảng đè tim, tức giận đến nỗi hít hở thông.
      Mẹ nó chứ, còn có thể vô liêm sỉ hơn nữa ? Nhan Hướng Thái mặt dày biết
      xấu hổ này sợ là bom nguyên tử cũng nổ nổi, câu dối mà cũng tính toán hợp
      tình hợp lý. Cặn bã, quá cặn bã!
      ~.~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :