1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, vi phu bị người bắt nạt - Dạ Cát Tường (114 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 9. Thái hậu là Lão bà!
      đường tiến cung, Long Trác Việt sợ hãi đến cực độ, Nhan Noãn Noãn có thể tưởng
      tượng ra được gương mặt trắng bệch của dưới lớp mặt nạ đen thui kia.
      Xe ngựa dừng lại ở cửa cung, Long Trác Việt xuống xe, bởi vì quá sợ hãi mà chú ý
      đạp vào khí, ngã từ xe xuống, lăn mất vài vòng mới dừng lại được, đám cung
      nhân đứng chờ che miệng cười trộm.
      Nhan Noãn Noãn gì, mi mắt giật giật, chậm rãi bước xuống xe, gương mặt
      tuyệt sắc có chút lo lắng yên: “Vương gia, đứng phải cẩn thận!” Nàng ôn nhu ,
      thanh thanh thúy, uyển chuyển động lòng người.
      Đám cung nhân nhìn thấy dung mạo nàng, lại thấy nàng ôn nhu như vậy khỏi hít
      hơi khí lạnh, cúi đầu im lặng tiếng động.
      Từ Ninh cung là tẩm cung của Thái hậu, ngói xanh lưu ly dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng
      xanh mát rượi, viền mái đỏ vô cùng nguy nga, rực rỡ. Vách tường khắc vô số hoa văn rồng
      bay phượng múa, cổ kính mà nghiêm trang vô cùng.
      Đại điện xa hoa đến cực điểm, đỉnh đồng vàng kim được khắc hình hoa mẫu đơn, bốn phía
      treo đèn phượng hoàng vô cùng sống động, ngoài làm bằng bạch ngọc, bên trong khảm
      chân trâu, khắc hoa lung linh. Tinh tế nhìn lại lượt khắp Từ Ninh cung, quả nhiên theo
      đúng chuẩn Lam điền ấm ngọc, là con người biết hưởng thụ mà.
      Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt đứng ở đại điện lúc lâu mới thấy Thái hậu được
      cung nhân dìu tới. Thái hậu thân lễ phục hoa lệ, đầu đầy những trang sức quí
      báu bằng châu ngọc, mặc dù quá năm mươi nhưng bảo dưỡng rất khá, thoạt nhìn qua
      chỉ giống thiếu phụ ba mươi, lông mày kẻ thành đường cong, đôi mắt nước diễm
      lệ, câu hồn đoạt phách, đáy mắt thâm sâu, trầm đầy hàn ý.
      Đứng bên trái Thái hậu chính là hoàng đế Long Cẩm Thịnh, mỉm cười nhìn Long Trác
      Việt cùng Nhan Noãn Noãn. Thái hậu vừa ra, Long Trác Việt sợ hãi lùi từng bước về phía
      sau Nhan Noãn Noãn, hai tay gắt gao tóm chặt tay áo nàng.
      Thái hậu nhìn thấy hành động này của Long Trác Việt, mày liễu khỏi nhíu lại,
      hờn giận : “Như thế nào, Hiền vương ngay cả liếc nhìn ai gia cái cũng
      nguyện ý sao?”
      lời vừa ra, đại điện nhất thời trở nên vô cùng áp lực, Nhan Noãn Noãn có thể cảm thấy
      được Long Trác Việt phía sau cả người cứng ngắc, lắp bắp : “ phải, ta…”
      Nhan Noãn Noãn cúi đầu, từ lúc Thái hậu chuyện, nàng cơ bản cũng có thể hiểu được
      tính cách của lão thái bà này, ít nhất đối với Long Trác Việt cũng là muốn gặp mặt,
      cũng phải là dạng người hiền lành gì, sau này nàng nhất định phải cẩn trọng hơn.
      “Noãn Noãn tham kiến Thái hậu, Thái hậu vạn phúc kim an!” Nhan Noãn Noãn cúi người,
      khóe miệng giương lên thành nụ cười yếu ớt, thanh cao thấp, cố tình lộ ra
      chút run rẩy cùng sợ hãi nhưng cũng quên cấp bậc lễ nghĩa của mình.
      Thái hậu thấy Nhan Noãn Noãn khiêm nhường như vậy khỏi hài lòng nhìn nàng
      cái rồi khẽ ho tiếng, ánh mắt lập tức chuyển thành sắc bén nhìn sang Long Trác
      Việt.
      “Thái hậu bớt giận, đường tiến cung Noãn Noãn thấy vương gia khẩn trương nên có hỏi
      vì sao. Vương gia với Noãn Noãn, mỗi lần vào cung gặp Thái hậu người đều rất lo lắng
      dung mạo của mình khiến Thái hậu kinh sợ, lo lắng ban đêm người gặp ác mộng mà tổn
      hại tới phượng thể cho nên luôn khẩn trương. Noãn Noãn thấy vậy nên Vương gia
      đứng phía sau Noãn Noãn, cần ngẩng lên mà lại quên mất như vậy là bất kính đối với
      Thái hậu, là Noãn Noãn phải, mong Thái hậu thứ tội!” Nhan Noãn Noãn hơi cúi đầu,
      chậm rãi giải thích từng chuyện, bộ dáng kính cẩn, ôn nhu vô cùng.
      Thái hậu nâng chén trà thanh hoa, chậm rãi nhấp ngụm, ánh mắt sắc bén nhìn Nhan
      Noãn Noãn, thấy nàng nhu thuận, mềm mại, giải thích hợp ý mình, miễn cưỡng nâng mắt hỏi
      lại: “Phải vậy ?”, thanh tuy vẫn còn lạnh nhạt nhưng cũng còn bức người
      như trước nữa.
      Nhan Noãn Noãn nghe vậy, đầu lại cúi thấp hơn chút, ôn nhu : “Thưa Thái hậu, đúng
      là như vậy ạ. Vương gia bản chất đơn thuần cho nên biết diễn tả tâm trạng lo lắng
      của mình, để Thái hậu thường xuyên hiểu lầm, thỉnh Thái hậu đừng trách người!”
      Thái hậu mắt phượng tinh tế nhìn Long Trác Việt, khóe miệng đột nhiên giương lên, trong
      lòng khỏi khinh thường: “Bản chất đơn thuần? Hiền vương phi đúng lắm. Niệm tình
      tấm lòng hiếu thuận của Hiền vương, ai gia bỏ qua chuyện lần này. Hiền vương phi,
      ngẩng đầu cho ai gia nhìn.”
      “Dạ!” Nhan Noãn Noãn chậm rãi ngẩng đầu, nụ cười gương mặt tuyệt sắc càng thêm
      sáng lạn, mềm mại mà cung kính, có chút run sợ nhìn Thái hậu.
      “Qủa nhiên là trang quốc sắc thiên hương, Hiền vương gia có phúc, đứng lên .
      Người đâu, ban thưởng ghế ngồi!”
      “Tạ Thái hậu ân điểm!”
      “Noãn Noãn! Hiền vương phi ngại ai gia gọi ngươi vậy chứ?” Nhan Noãn Noãn vừa
      mới ngồi xuống nghe Thái hậu hỏi mình như vậy, mắt phượng khẽ chớp, bộ dáng Thái
      hậu lúc này trở nên ôn hòa hơn cả.
      Thấy Nhan Noãn Noãn ngồi xuống, Long Trác Việt cũng vội vàng ngồi xuống bên cạnh nàng.
      “Là phúc khí của Noãn Noãn ạ!” Nhan Noãn Noãn cúi đầu cười , trong lòng đối với Thái
      hậu rất khó chịu nhưng cũng bộc lộ ra.
      là nữ nhân hiểu biết, Hiền vương gia từ nay phải nhờ con chiếu cố rồi!”
      “Noãn Noãn hiểu, Noãn Noãn nhất định đối xử tốt đối với Vương gia, quản lý chuyện
      trong Vương phủ tốt ạ!” Nhan Noãn Noãn cung kính trả lời.
      Thái hậu gật đầu hài lòng : “Như vậy là tốt!”
      Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt ở lại Từ Ninh cung lâu, Thái hậu vài câu rồi
      sai người đưa bọn họ trở về.
      Long Cẩm Thịnh từ Từ Ninh cung ra, nhìn theo bóng hai người phía xa, gương mặt
      tuấn mỹ lên tia vui mừng: “Nhâm Văn Hải, ngươi cảm thấy Hiền vương phi là người
      như thế nào?”
      Nhâm Văn Hải cúi người : “Là nữ tử thông minh, ứng biến rất lanh lợi, bất quá có chút
      yếu đuối, ngoan hiền như chú mèo , cùng với các thiên kim tiểu thư khác mà
      chút bằng, nô tài nhìn ra nàng ta có điểm gì đặc biệt cả.”
      Long Cẩm Thịnh nhìn xa xăm, nghe Nhâm Văn Hải xong, ý cười gương mặt tuấn mỹ
      càng lúc càng đậm. ngoan hiền, đáng tới sao?
      Xe ngựa thẳng tiến về phía Hiền vương phủ, bên trong xe ngựa, đôi mắt đẹp của Long Trác
      Việt nhìn Nhan Noãn Noãn chớp, vẻ vui mừng cùng hưng phấn giấu được:
      “Oa, Noãn Noãn, nàng rất lợi hại a, cư nhiên hề sợ hãi lão bà kia, tuyệt
      quá à!”
      Nếu phải hai người ngồi xe ngựa Long Trác Việt chắn chắn xoay
      vòng bên người Nhan Noãn Noãn mà hét lên.
      “Lão bà?” Nhan Noãn Noãn nhướn mày, cười cười nhìn Long Trác Việt: “ tại lấy lại
      tinh thần rồi sao? Như thế nào mà lúc nãy ta trông sao cũng ra con rùa, sợ tới mức rụt
      đầu rụt đuôi đâu kìa?”
      Long Trác Việt bị nàng trêu chọc, bĩu bĩu môi : “Lão bà thực rất đáng sợ mà!”
      lớn như vậy sợ người khác nghe thấy chạy bẩm báo sao?”
      Lão bà? Dùng từ này hình dung Thái hậu rất chuẩn , ngay cả Hoàng thượng
      ngồi bên cạnh mà cũng dám lên tiếng đủ thấy bà ta có bao nhiêu quyền thế rồi!
      “A, như vậy sao?” Long Trác Việt vừa nghe Nhan Noãn Noãn vậy, đôi mắt đơn thuần
      mở lớn hết sức có thể, hoảng sợ nhìn Nhan Noãn Noãn, như thể có người tới tróc nã
      hồi cung nhận trừng phạt của lão bà ngay lập tức vậy.

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 10. Hạ nhân kiêu ngạo
      Mặc dù tiến cung lâu nhưng lúc Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt về tới Hiền
      vương phủ là giữa trưa, đúng giờ dùng bữa trưa, vừa xuống xe ngựa, Long Trác Việt
      lên tiếng hỏi Lưu Quang Lâm: “Lưu tổng quản, bữa trưa làm xong chưa?”
      Lưu Quang Lâm ngồi ghế đá lau lau lọ thuốc hít, nghe thấy Long Trác Việt hỏi,
      miễn cưỡng ngẩng đầu lên, thản nhiên liếc cái : “Xong rồi!”, rồi lại cúi đầu lau lau
      lọ thuốc. Bộ dáng như thể chính mình mới là chủ nhân của Vương phủ.
      Long Trác Việt cũng cảm thấy có gì ổn, cười cười kéo Nhan Noãn Noãn tới
      phòng ăn, sáng nay bị lão bà dọa, bụng đều bị dọa cho đói meo rồi.
      Nhan Noãn Noãn khẽ nhíu mày, rút tay về, cũng để ý tới vẻ giật mình của Long Trác
      Việt, vừa vừa suy nghĩ về Lưu Quang Lâm, nàng phải người của thời đại này, quan
      niệm tôn ti trật tự vốn nặng nhưng nhìn thấy thái độ vô lễ, ngạo mạn của , lửa
      giận nhịn được bốc lên. Trước giờ nàng hầu hạ aicả, muốn nàng xem sắc mặt
      người khác mà sống, nàng vạn lần làm được.
      Long Trác Việt bên cạnh Nhan Noãn Noãn, nhìn thấy nàng lạnh lùng mà khỏi ảm
      đạm trong lòng, có phải Noãn Noãn thích bị lôi kéo?
      Nhan Noãn Noãn nhìn bữa ăn trưa bàn, đáy mắt phút chốc lên hàn quang.
      mâm đậu hũ luộc, cải trắng nấu, chén nước tương, hai chén cơm! Đây là cho nàng
      cùng Long Trác Việt sao? Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch miệng, nụ cười như hoa nở, Vương
      phủ nuôi đám hạ nhân vô dụng như vậy cũng lãng phí lương thực !
      Long Trác Việt vừa vào tới phòng ăn nhìn thấy nụ cười thập phần mê người kia của
      Nhan Noãn Noãn, trong lòng khỏi chấn kinh, da đầu được trận tê rần. Vì sao
      cảm thấy Nhan Noãn Noãn lúc này thậm chí còn khủng bố hơn cả lão bà a!
      “Noãn Noãn, nàng đâu vậy? dùng bữa sao?” Nhan Noãn Noãn vừa xoay người rời
      thấy Long Trác Việt kêu lên.
      “Phòng bếp!” Nàng thản nhiên ném lại câu, đầu cũng quay lại tiếp tục bước ,
      thêm vài bước nữa đột nhiên quay lại nhìn Long Trác Việt : “Đưa ta tới phòng bếp!” Tuy
      rằng Vương phủ lớn nhưng nàng mới đến nơi đây, phòng bếp ở đâu nàng
      biết.
      Long Trác Việt nghe vậy lập tức chạy lại bên cạnh Nhan Noãn Noãn, đôi mắt đơn thuần
      sáng lên giống như được Noãn Noãn nhờ vả là kiện cực kỳ vinh quang vậy.
      Phòng bếp nằm ở phía bắc, cạnh cửa sau Vương phủ, bên ngoài là khoảng sân rộng,
      giữa sân có cây hòe đại thụ, to đến mức năm thanh niên to lớn cũng thể ôm hết,
      bất quá cành lá rất tươi tốt, ánh mặt trời xuyên qua những tán là cây hình thành
      vùng đốm sáng dưới đất.
      Dưới gốc cây là đống hỗn độn nào lá cây, đồ ăn,… xem chừng ra là vài ngày
      có người dọn.
      Trong phòng bếp có đầu bếp chính, hai hạ nhân giúp việc, lúc này cả ba ngồi ăn
      cơm cái bàn ở giữa phòng. Từ ngoài cửa sổ nhìn vào, Nhan Noãn Noãn có thể
      nhìn thấy bàn có cái chén, cái dĩa đầy thịt nướng.
      Từ phía sau vang lên thanh nuốt nước miếng, Nhan Noãn Noãn cần nhìn lại cũng
      biết là ai, Long Trác Việt nhìn thấy bát thịt kia sợ là tròng mắt cũng sắp rớt ra ngoài .
      “Noãn Noãn, thịt, đó là thịt đó!” Long Trác Việt chỉ vào bàn thức ăn ở giữa bếp, kích động
      kêu lên, chỉ còn thiếu mỗi hành động chạy qua ăn mà thôi.
      Tiếng kêu kích động của khiến cho ba người trong bếp chú ý, gã đầu bếp béo ù đúng
      lên, quay đầu nhìn ra cửa sổ hỏi: “Ai ở bên ngoài?”
      “Ta biết là ở trong Vương phủ này, cuộc sống của hạ nhân so với chủ tử còn tốt hơn
      gấp chục lần nha, hạ nhân nhàn nhã ăn thịt, chủ tử lại ăn đậu hũ nước tương!” Nhan
      Noãn Noãn hai tay ôm ngực, chậm rãi vào trong.
      Những người này căn bản chưa từng thấy qua Nhan Noãn Noãn, nàng vừa bước vào, bọn
      họ bị dung mạo như thiên tiên của nàng khiến cho ngây ngẩn, tròng mắt mở lớn hết mức
      có thể, cơ hồ cùng sắp rớt ra ngoài.
      “Ngươi là?” đầu bếp chính chỉ vào Nhan Noãn Noãn lên tiếng hỏi, đáy mắt giấu được
      kinh diễm, thậm chí còn vài tia dâm đãng. Trời ạ, nữ nhân này đẹp như
      tiên nữ mà, chẳng lẽ là hạ nhân mới trong phủ? Hắc hắc, nếu có thể cướp nàng ta về tay
      là dục tiên dục tử mà.
      Ánh mắt dâm đãng của đánh giá Nhan Noãn Noãn khiến nội tâm nàng dâng lên cơn
      chán ghét nồng đậm.
      “Nàng là nương tử a!” thân hình cao lớn của Long Trác Việt tới chắn trước thân hình
      xinh của Nhan Noãn Noãn, tức giận trừng mắt nhìn gã đầu bếp, nếu phải bọn họ đều
      biết Long Trác Việt là ngốc tử bị bộ dáng này của hù cho thất kinh rồi.
      Đám người này lại dám nhìn Noãn Noãn của , đáng ghét mà!
      Nhan Noãn Noãn ngửa đầu mới phát chính mình chỉ cao tới bờ vai Long Trác Việt,
      nàng cười , ngốc tử này cũng phải đáng ghét đến nỗi thể ở chung được.
      Gã đầu bếp liếc nhìn phía sau Long Trác Việt mới phát mình căn bản nhìn thấy
      Nhan Noãn Noãn nữa, sợ hãi thu hồi lại ánh mắt: “Nguyên lai là Vương phi, đáng
      tiếc, gả ai gả lại gả cho ngốc tử!”
      Câu sau của rất , rất nhanh, cơ hồ như tiếng thầm, bất quá những người
      có mặt đều nghe được gì. Hai hạ nhân còn lại rất phối hợp, giậm chân tới
      hai bên Long Trác Việt, ánh mắt hung dữ nhìn .
      “Bọn nô tài ăn thịt là do chính mình mua về, trong phủ chúng ta đâu có bao nhiêu bạc mua
      đồ ăn, nếu Vương phi muốn ăn thịt thỉnh lấy bạc đến đây!” trong hai gã đầu bếp phụ
      việc lên tiếng , vừa mở miệng, hàm răng to như răng nanh lộ ra khiến người đối diện
      ăn tiêu.
      Vương phi thế nào chứ, cũng chỉ là vợ tên ngốc tử, nữ nhân có thể làm
      được nên cơm cháo gì chứ?
      Nhan Noãn Noãn lên đứng bên cạnh Long Trác Việt, ánh mắt nhìn ba gã hạ nhân
      mà quay đầu nhìn thẳng Long Trác Việt, thanh ngọt ngào : “Việt Việt, đầu bếp mà
      ngay cả cơm nấu cũng xong, giữ lại cũng vô dụng, bằng đuổi ?”
      Thanh nàng ngọt ngào động lòng người, chút mềm mại cũng có nhưng nghe
      vẫn như tiếng suối chảy bên tai, thấm vào lòng người. Ba gã hạ nhân vừa nghe tiếng nàng,
      xương cốt cũng muốn mềm nhũn ra, cái chính là hàm ý trong lời khiến người ta
      tức giận mà.
      Long Trác Việt nhìn mặt gã đầu bếp tái nhợt mà khỏi thỏa mãn, đôi mắt phượng nhìn
      Nhan Noãn Noãn, gật đầu lia lịa : “Được, mọi chuyện đều nghe Noãn Noãn!”
      Gã đầu bếp khỏi giận dữ hỏi: “Vương phi, lời này của người là có ý gì?”
      “Ý phải rất ràng sao?” Nhan Noãn Noãn khẽ cười, nhu nhược mà dịu dàng, nhìn
      qua rất vô hại.
      “Hừ! Vương phi muốn đuổi bọn ta phải có đồng ý của Lưu tổng quản, người trong
      Vương phủ phải muốn đuổi là đuổi. Chúng ta tìm Lưu tổng quản phân xử!” gã đầu
      bếp trợn mắt dữ tợn, hung dữ nhìn Nhan Nhoãn, tin dọa được nàng.
      “Cũng tốt, ta cũng có vài chuyện muốn hỏi Lưu tổng quản!” Nhan Noãn Noãn thu lại ý cười,
      thân mình khẽ co lại dưới ánh mắt hung tợn của gã đầu bếp, bộ dáng sợ sệt vì bị dọa. Hai
      gã phụ việc thấy vậy cũng cao ngạo theo gã đầu bếp, lúc qua Nhan Noãn Noãn còn
      quên dò xét nàng.
      Nhan Noãn Noãn lần nữa trở lại phòng ăn, ngồi được lúc thấy Lưu tổng quản dẫn
      theo ba gã đầu bếp tới, vừa vào cửa, lễ còn chưa hành trực tiếp chất vấn Nhan Noãn
      Noãn: “Nghe Vương phi muốn đuổi ba người họ, bọn họ trước giờ đều làm việc rất tốt,
      vô duyên vô cớ đuổi như vậy, nô tài cảm thấy ổn.”

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 11. Che dấu!
      Nhan Noãn Noãn ôn nhu nhìn Lưu Quang Lâm khiến cho Lưu Quang Lâm mới hơn ba mươi
      tuổi rạo rực xuân tâm,vẻ kiêu ngạo gương mặt dần chuyển sang dâm tà đáng khinh,
      trong lòng ngứa ngáy như bị mèo cào, nữ nhân xinh đẹp này khiến người ta thèm
      dãi mà.
      Đôi mắt đen của Nhan Noãn Noãn khẽ chuyển nhưng gương mặt vẫn chút biểu
      cảm nhìn Lưu Quang Lâm : “Lưu tổng quản, ta có thể hỏi ông mấy chuyện ?”
      Thái độ nhún nhường của Nhan Noãn Noãn làm cho Lưu Quang Lâm cảm thấy thỏa mãn vài
      phần, khuôn mặt đầy thịt lộ ra chút ý cười: “Vương phi có chuyện gì cứ việc hỏi ạ!”
      “Lưu tổng quản chắc là làm ở Vương phủ rất lâu rồi?” Nhan Noãn Noãn cầm đãa, tùy
      tiện chọc chọc cơm trong chén, đôi mắt to tròn trong sáng nhìn Lưu Quang Lâm hỏi.
      Lưu Quang Lâm có chút đắc ý, ưỡn ngực : “Vương phi có điều chưa biết , từ lúc
      Vương gia chuyển tới Vương phủ, chức vụ tổng quản Vương phủ vẫn luôn do nô tài đảm
      nhận.”
      “Nha?” Nhan Noãn Noãn tỏ vẻ hứng thú, nhíu mày : “Vậy là Lưu tổng quản theo Vương
      gia từ trong cung tới đây sao?” Đây mới chính là vấn đề mà Nhan Noãn Noãn muốn biết
      nhất.
      Nếu chỉ là quản gia bình thường cho dù Vương gia có ngốc hơn nữa cũng
      dám làm càn như vậy. Cứ theo phụ thuộc của ba kẻ kia vào gã Lưu Quang Lâm
      này chắc chắn cũng là có quan hệ với nhau. Mặc kệ Long Trác Việt ngốc thế nào nhưng
      cũng là Vương gia, đám quan thần dù có cười nhạo nhưng chuyện với cũng phải
      cúi đầu, hạ giọng. Lưu Quang Lâm này lại dám công khai coi thường nàng cùng Long Trác
      Việt, kiêu ngạo đến cực điểm, nàng thể hoài nghi về người đứng sau chống
      lưng cho .
      “Nô tài phải là hạ nhân trong cung, là Vạn công công ưu ái cho nô tài đến Hiền vương
      phủ làm tổng quản. Ân đức của Vạn công công, đời này nô tài khó có thể nào quên được!”
      Lưu Quang Lâm lời Vạn công công, hai lời cũng Vạn công công, thái độ vô cùng kính
      sợ khiến Nhan Noãn Noãn có loại cảm giác là với Vạn công công chẳng khắc
      thần là mấy vậy.
      “Vạn công công?” Nhan Noãn Noãn quay đầu nhìn sang Long Trác Việt hỏi, có thể chống
      lưng cho Lưu Quang Lâm làm bậy đến vậy chắc chắn cũng phải là người tốt lành
      gì.
      Nàng khẽ quay người, thấy Long Trác Việt lại lộ ra bộ dáng kinh sợ. Biểu cảm này của
      khiến Nhan Noãn Noãn mười phần có tới bảy tám phần khẳng định Vạn công công này
      chính là người bên cạnh Thái hậu. Nhan Noãn Noãn vừa nghĩ vậy, nghe thấy Long Trác
      Việt lên tiếng xác nhận.
      “Vạn công công là tâm phúc bên cạnh Thái hậu!” Long Trác Việt kề sát bên tai nàng
      , hơi thở của phả vào tai nàng khiến nàng có chút nhột nhạt, lòng của nàng bất giác
      run rẩy, phản xạ có điều kiện muốn cách ra xa chút.
      Long Trác Việt xác nhận xong, thân hình nhắn xinh xắn của Nhan Noãn từ ghế đột
      ngột đứng dậy, chậm rãi đến trước mặt Lưu Quang Lâm, gương mặt tuyệt mỹ tràn ngập
      ý cười, hề che dấu ý định lấy lòng.
      như vậy Lưu tổng quản là người được Thái hậu phái tới rồi, Nhan Noãn Noãn có
      mắt như mù, lại đối đãi với Lưu tổng quản như quản gia bình thường, mau, mời Lưu
      tổng quản ngồi!”
      Nãng biết mà, Long Trác Việt đường đường là Vương gia đương triều lại bị hạ nhân khi
      dễ mà cũng có ai quản, Lưu Quang Lâm này là người do tâm phúc của Thái hậu phái
      tới, xem ra Long Trác Việt thê thảm như ngày hôm nay, Thái hậu cũng có công lao ít.
      Sau lưng có gốc đại thụ như vậy, Lưu Quang Lâm này ngang ngược cũng là chuyện
      đương nhiên.
      Chuyện tốt tự nhiên tới khiến cho Lưu Quang Lâm nhất thời ngây dại, Nhan Noãn Noãn tươi
      cười nịnh nọt khiến thần hồn điên đảo, để mặc nàng giúp mình tìm ghế ngồi, nội tâm
      kiêu ngạo đến cực điểm.
      Ba gã đầu bếp thấy vậy, mặt vẻ đắc ý, bọn họ biết mà, nữ nhân có thể
      làm nên công chuyện gì chứ, vừa biết người chống lưng cho Lưu tổng quản quay sang
      lấy lòng rồi.
      Lưu Quang Lâm đối với hành động của Nhan Noãn Noãn vô cùng hưởng thụ, tay khẽ nắm
      lại đặt miệng ho khan tiếng, thẳng lưng : “Vương phi nâng đỡ, ba người bọn
      họ…” đến đây bất chợt ngừng lại, đưa mắt nhìn ba gã đầu bếp, ý tứ cần
      cũng có thể biết được.
      Nhan Noãn Noãn vẻ khó xử nhìn Lưu Quang Lâm, ngón tay xinh đẹp chạm tới đai lưng bên
      hông : “Lưu tổng quản, phải ta muốn cho ngươi mặt mũi nhưng là ba người
      bọn họ làm đồ ăn ta ăn nổi. Ngươi là người do Vạn công công đề bạt, chúng
      ta đều biết, người thay Vạn công công làm việc chính là thay Thái hậu nương nương làm
      việc, mỗi chuyện ngươi làm đều nên vì thể diện của Thái hậu, nếu hạ nhân trong phủ làm
      việc đạt cầu, gian dối trốn việc chẳng phải người đầu tiên mất mặt chính là Lưu
      tổng quản ngươi sao? Như vậy cũng chẳng phải là gián tiếp làm mất mặt Thái hậu sao?”
      Nhan Noãn Noãn đến đây chợt ngừng lại, nhìn Lưu Quang Lâm như muốn ‘ngươi
      biết rồi đấy’ rồi lại ngồi xuống chỗ của mình, sửa sang lại vạt áo trước, tùy tiện : “Hôm
      nay ta tiến cung thỉnh an Thái hậu, vốn tưởng Thái hậu là người nghiêm khắc thể xâm
      phạm nhưng lại ngờ tới người lại hòa ái dễ gần đến vậy. Tuy người có chút nghiêm
      khắc nhưng ta lại cảm thấy rất thân thiết, Thái hậu dặn ta phải chiếu cố tốt cho Vương gia,
      quản lý tốt công chuyện trong Vương phủ, ta đáp ứng người nhất định phải làm cho
      tốt. Đương nhiên người vẫn là tổng quản của Vương phủ nhưng Vương gia là phu quân
      của ta, chiếu cố người là bổn phận của ta. Ngươi , nếu ta chiếu cố tốt cho Vương
      gia, có phải là làm trái lời của Thái hậu rồi ? Chỉ là đồ ăn hàng ngày khiến
      người ta ăn nổi, vạn nhất Thái hậu trách tội xuống, ta nhất định phải bẩm báo chi tiết
      mọi chuyện, chính là… Lưu tổng quản, biết đến lúc đó…”
      Nhan Noãn Noãn đến đó lại ngừng, bất quá xem biểu cảm ngay ngày càng ngưng trọng
      của Lưu Quang Lâm, xem chừng là cũng hiểu được điều nàng muốn rồi.
      Lưu Quang Lâm này xem chừng khó giải quyết đây, Vạn công công có thể công khai an bày
      người trong Vương phủ, nếu có chỉ thị của lão bà đó làm sao có thể
      thuận lợi như vậy được? Phải làm sao mới có thể bảo đảm được sau này Thái hậu
      cử người tới nữa, đuổi Lưu Quang Lâm , còn có Lưu Quang Lâm thứ hai mà.
      khi như vậy đành phải loại bỏ đám tôm tép này trước vậy. Nếu nàng đoán
      lầm màn này, sợ là chưa tới canh giờ nữa truyền tới tai lão bà đó rồi!
      Lưu Quang Lâm trầm tư suy nghĩ hồi rồi cũng ngẩng đầu lên : “Vương phi có lý, nô
      tài lập tức đuổi ba người này ra khỏi Vương phủ, vĩnh viễn bao giờ thuê lại, bên cạnh
      đó, nô tài tuyển người mới thay thế!”
      Ba gã đầu bếp nghe vậy, kinh hãi mở to mắt kêu lên: “Lưu tổng quản, nô tài biết sai rồi, về
      sau nhất định sửa đổi. Vương phi khai ân, đừng đuổi chúng nô tài!”
      Hiền vương phủ có bao nhiêu lợi lộc vào làm thể biết được, trừ bỏ lương
      mỗi tháng bọn họ còn có thể ăn bớt tiền đồ ăn hàng ngày, tháng thu được cũng
      ít bạc, công việc béo bở như vậy tìm sao được chứ.
      “Lưu tổng quản hiểu lý lẽ, Vạn công công coi như cũng có nhìn sai người. Việc
      tuyển người cần vội, muốn tìm hạ nhân đáp ứng đủ cầu cũng dễ, Lưu
      tổng quản lại bận nhiều việc, đồ ăn hàng ngày trước do nha hoàn hồi môn của ta phụ
      trách, những chuyện khác liên quan tới Vương gia ta đích thân đảm nhận, như vậy
      cần sợ Thái hậu trách phạt chiếu cố tốt cho Vương gia nữa. Những chuyện
      khác của Vương phủ, Lưu tổng quản cứ tiếp tục quản lý.” Nhan Noãn Noãn cười , hàm ý
      cho phép Lưu Quang Lâm từ chối mà cũng hề làm mất lòng .
      Lưu Quang Lâm còn tưởng tân Vương phi muốn ra oai phủ đầu nên mới giết gà dọa khỉ,
      tưởng phen này khó chu toàn mọi chuyện, ngờ Vương phi chỉ khách khí
      mà còn suy nghĩ cho trước, đoạt quyền cũng có ý làm mất mặt.
      Được, chỉ cần nàng tranh quyền lợi với vài đồng tiền cơm, cấp cho nàng
      hay cấp cho ai cũng chẳng khác biệt là mấy, chỉ cần tiền của vẫn nguyên vẹn là được.
      Lưu Quang Lâm nghĩ vậy, ý cười mặt càng đậm, đối với Nhan Noãn Noãn biết thức
      thời rất là vừa lòng.
      Nhan Noãn Noãn ý cười càng sâu, hàn ý trong đáy mắt được che dấu rất kỹ, trong lòng đối
      với Thái hậu càng thêm cảnh giác. Toàn bộ hạ nhân trong Hiền vương phủ này đều thuộc
      quyền giám thị của bà ta, nếu nàng che dấu tốt cho chính mình, sợ là chưa kịp rời
      bị lão bà kia chỉnh chết rồi.
      Nàng lạ gì Lưu Quang Lâm kia, với loại người chỉ cần có bạc là xong chuyện, nếu
      trực tiếp đoạt lấy bổng lộc hàng tháng của Vương phủ lại e rất khó. tại Lưu Quang
      Lâm cũng đấu với nàng, tiền đồ ăn tuy ít nhưng nếu tính toán tốt cũng có thể chu
      toàn được, đến lúc rời khỏi đây cũng coi là có chút ít lộ phí.

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 12. Tuyệt kỹ của vương gia!
      Hoàng cung nguy nga tráng lệ, mái đình cong hình ốc giác, ngói lưu ly dưới ánh mặt trời
      sáng trong như ngọc.
      Từ Ninh cung, bàn gỗ đàn hương dài được phủ bằng vải gấm thượng hạng, bàn đồ
      ăn được bày theo các kiểu khác nhau bộ chén đĩa kim khí thượng hạng, mỗi món
      ăn đều được thái giám Vạn Toàn dùng ngân châm bằng bạc thử qua rồi mới gắp vào trong
      chén của Thái hậu.
      Vạn Toàn bên cẩn trọng thử thức ăn, gắp thức ăn cho Thái hậu, bên đem chuyện
      xảy ra ở hiền phủ bẩm báo lượt.
      Thái hậu cầm đôi đũa vàng, chậm rãi gắp từng món ăn bỏ vào miệng, tinh tế thưởng thức,
      hừ lạnh tiếng : “Xem ra là ai gia đánh giá nàng ta quá cao, nguyên tưởng rằng
      nàng ta thông minh hơn người, đủ năng lực gánh vác Vương phủ, hóa ra cũng chỉ được
      như thế thôi.”
      Tuy ngoài miệng lời khinh thường nhưng nội tâm lại khỏi suy nghĩ, người thông
      minh đương nhiên tốt nhưng kẻ tự cho mình là người thông minh chỉ khiến bà thấy
      chướng mắt. Bà tuyệt đối cho phép dưới cai quản của mình xảy ra bất cứ chuyện
      gì khác thường, mọi chuyện nhất định phải tuân theo quĩ đạo bà đặt ra.
      Vạn Toàn theo hầu bên cạnh Thái hậu lâu năm, thấy Thái hậu vậy cũng thuận nước
      đẩy thuyền : “Hiền vương phi như vậy cũng giúp lão phật gia ngài tiết kiệm được ít
      tâm tư. Chuyện bên Hiền vương phủ nô tài bảo Lưu Quang Lâm chú ý nhiều hơn, chỉ cần
      còn làm chủ ở đó phải sợ bọn họ làm ra chuyện ngoài tầm kiểm soát.”
      “Ân, còn có Nhan Noãn Noãn kia, bảo chú ý tới nàng ta nhiều chút!” Trước mặt bà
      ra vẻ nhu nhược, sau lưng bà lại thành người khác hẳn, Thượng Quan Dong bà cũng
      phải là người mà ai cũng có thể trêu vào.
      Vạn Toàn khom người, khúm núm : “Nô tài hiểu!”
      Tốc độ làm việc của Lưu Quang Lâm rất nhanh, tới nửa canh giờ đem ba
      tên ở nhà bếp đuổi khỏi Vương phủ, sau đó cầm hai thỏi bạc trắng giao cho Nhan Noãn
      Noãn.
      Hai mươi lượng là tiền ăn cho cả tháng cho nàng cùng Long Trác Việt.
      Nhan Noãn Noãn cười như cười lời cảm tạ, bộ dáng mang ơn thỏa mãn tính thích
      hư vinh trong lòng Lưu Quang Lưu Quang Lâm, càng khẳng định vị trí vững chắc của
      trong Vương phủ, khiến cho Nhan Noãn Noãn ở trong suy nghĩ của trở thành thiếu
      phụ yếu đuối, cần phải để tâm phòng bị.
      Hiệu quả như vậy chính là điều Nhan Noãn Noãn muốn.
      Nhan Noãn Noãn tới phòng bếp, nơi đây tuy hẹp nhưng lại khá đầy đủ dụng cụ, nàng
      cầm lấy củ măng đặt vào trong rổ, đáy mắt lên tia hưng phấn, nấu cơm,
      làm khó được nàng. Trước kia nàng chính là nhi, cuộc sống từ khi đến trường
      học đều là tự mình làm lấy, vì kiếm tiền nàng học rất nhiều thứ khác nhau trong đó có
      cả nấu ăn. phải nàng tự khen nhưng là chỉ cần là những chuyện nàng muốn làm
      chưa bao giờ thất bại, ở trường nàng là học sinh gương mẫu, làm mật thám nàng cũng là
      mật thám xuất sắc nhất, nếu phải nàng biết nhìn người, ngờ tới
      đồng bạn phản bội cuộc sống của nàng nhất định rất hoàn mỹ.
      Nhan Noãn Noãn nghĩ đến đây mà khỏi nghiến răng nghiến lợi, thể tự mình
      bắt phản đồ làm nàng nghẹn khuất mà. Nhan Noãn Noãn thu hồi suy nghĩ tiêu cực,
      đặt củ măng lên thớt chém xuống, củ măng dưới công phu của nàng trong nhát mắt
      được cắt thành nhiều đoạn ngắn.
      Tức được gì chứ, suy nghĩ làm gì chứ, cơ hội trở lại cũng quá xa vời, tốt nhất cứ nghĩ
      cách rời khỏi nơi đây trước. Chuyện rời khỏi Hiền vương phủ tuy quan trọng nhưng ăn cơm
      còn quan trọng hơn, những thứ thức ăn nhạt nhẽo đó cho vào miệng chẳng bằng ăn
      còn hơn.
      Trước có điều kiện làm gì, bây giờ có mà chăm lo cho chính
      mình là tự ngược mà!
      Long Trác Việt bám ở khung cửa, vươn đầu nhìn vào trong nhà bếp, nhìn Nhan Noãn Noãn
      sử dụng dao thuần thục như vậy mà khỏi trợn mắt há hốc mồm, đầu kìm được
      đung đưa theo nhịp dao của Nhan Noãn Noãn, giống như con gà mổ thóc, vẻ sùng bái
      gương mặt tuấn mỹ, ngây thơ.
      Nhóm lửa là việc của Nhan Song Song, phải là Nhan Noãn Noãn biết làm mà
      có người tội gì sai, nàng ta cũng phải tâm phúc của nàng, làm chút việc nặng
      cũng chẳng cần đau lòng.
      Đối với Nhan gia, Nhan Noãn Noãn oán hận đến cực điểm, mà trong nhận thức của nàng,
      Nhan Song Song lại trung thành với Nhan gia, tự nhiên lọt vào danh sách những người
      nàng chán ghét.
      Đợi chảo nóng, Nhan Noãn Noãn đổ ít dầu vào, vì có thịt nên đành phải xào
      măng . Đợi dầu nóng, nàng đổ toàn bộ măng thái vào đảo, cho thêm ít gia vị
      đường, muối, nước tương, hành lá rồi trút toàn bộ ra dĩa.
      Long Trác Việt nhìn thấy dĩa măng xào dầu vàng ruộm, thơm phúc, bụng vốn đói nay
      càng biểu tình dữ dội hơn, ùng ục réo rắt, yết hầu ngừng nuốt nước miếng thèm
      thuồng.
      Đậu hũ cùng cải trắng còn thừa từ bữa trưa, Nhan Noãn Noãn đem cả hai đổ vào nồi nấu
      chung, chỉ chừng khắc thành món canh đậu hũ cải trắng ngon mắt, Long Trác
      Việt ở ngoài cửa ngửi thấy mùi đồ ăn, đói đến mềm cả chân, cả người khụy xuống nơi cửa,
      thấy Nhan Noãn Noãn quay đầu nhìn mình liền vội vàng đứng dậy, đôi mắt to tròn nhìn nàng
      như muốn hỏi: “Noãn Noãn, có thể ăn cơm chưa?”
      “Việt Việt, đến ăn cơm !” Nhan Noãn Noãn rồi xoay người đặt đồ ăn lên bàn, dù sao
      mọi người cũng ở trong này, đỡ mất công phải mang lên phòng ăn, đợi đến đó sợ đồ ăn
      cũng nguội lạnh cả rồi.
      Tuy rằng đồ ăn nhiều nhưng cho hai người ăn vẫn đủ, chủ yếu là do nguyên liệu
      nấu ăn nhiều lắm nên thể làm được nhiều món. Huống chi Long Trác Việt vẫn
      luôn đứng ở cửa bếp, thanh nuốt nước miếng của của rất lớn, nàng
      thể nào chú ý được, nếu còn cho ăn sợ rằng ngất xỉu vì
      đói mất.
      Long Trác Việt chính là chờ những lời này của nàng, nàng vừa xong, cả người vọt tới
      ngồi xuống cạnh bàn, cơm vừa tới tay vội vã và vào miệng, gắp vội miếng măng xào
      bỏ vào miệng nhai, Long Trác Việt kinh hỉ mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn: “Noãn Noãn,
      ngon quá a!” vừa khen vừa ngừng động tác gắp thức ăn.
      So với những món ăn trước đây, đồ ăn hôm nay là mỹ vị nhân gian mà!
      Nhan Noãn Noãn chậm rãi gắp miếng măng bỏ vào miệng nhai chậm, hương vị
      tệ, khóe miệng giương lên nụ cười hài lòng, nhìn qua Long Trác Việt ăn như hổ đói
      bên cạnh, nàng còn chưa ăn được mấy miếng thấy sắp ăn hết chén cơm, bàn
      tay to duỗi ra trước mặt nàng ý bảo muốn thêm cơm.
      Long Trác Việt áng chừng phải ăn tới bốn chén cơm, ăn đến khi bụng tròn hẳn ra, ngồi
      phịch ghế, ợ lên hơi, khóe miệng dính cơm, màu cơm trắng nổi bật gương
      mặt đen thui.
      Nhan Noãn Noãn làm hai món rau, Long Trác Việt ăn đến nổi cả nước canh cũng
      chừa, nếu phải đồ ăn hết hẳn còn có thể ăn thêm chén nữa cũng
      chừng.
      Long Trác Việt liến liếm môi, ợ hơi tiếng hỏi: “Noãn Noãn…ách…buổi tối… ách… có
      được ăn nữa… ách…?”
      Nhan Noãn Noãn khẽ gật đầu, trong lòng khỏi oán thầm, là heo a, trong bụng
      cơm còn chưa kịp tiêu hóa xong nghĩ tới bữa tối ăn gì rồi.
      Gió thổi qua, ăn xong bữa trưa, Nhan Noãn Noãn chuyển ghế dài từ trong phòng ra
      nằm phơi nắng, ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người, Nhan Noãn Noãn dâng lên trận
      lười biếng. Nàng hơi nghiêng đầu, màn trước mắt khiến nàng bị dọa suýt ngã xuống
      khỏi ghế dài.
      Cách chỗ nàng nằm vài bước, Long Trác Việt ngồi ghế đá, tay cầm khung thêu,
      tay cầm kim, thủ pháp thuần thục làm cho người ta nhìn mà khỏi cứng lưỡi, Nhan
      Noãn Noãn thấy cảnh này quá quỉ dị .
      Thêu!
      Cái này cũng quan trọng, quan trọng là đại nam nhân thêu a?
      Vẻ mặt chăm chú, kim thêu ngừng đâm xuống xuyên lên, động tác như nước
      chảy mây trôi, nhanh đến nỗi khiến người nhìn cảnh này còn tưởng phải
      thêu mà là đâm loạn kìa.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 13. Liếm giúp ta!
      Nhan Noãn Noãn đứng dậy đến bên cạnh Long Trác Việt, đưa mắt nhìn bức tranh
      thêu mà khỏi ngây người kinh hãi.
      Chỉ thấy giữa nền lụa thượng hạng là đóa mẫu đơn rất có hồn được dệt lên bởi muôn
      ngàn sợi chỉ hồng, tốc độ thêu của Long Trác Việt rất nhanh, Nhan Noãn Noãn nhìn
      khỏi hoa mắt, chỉ thấy cả thân hình cao lớn của Long Trác Việt như tỏa ra hào
      quang, chói mắt vô cùng.
      Đóa mẫu đơn dưới bàn tay Long Trác Việt chậm rãi nở rộ, muôn vàn hương sắc
      khác gì mẫu đơn vậy.
      Khóe miệng Nhan Noãn Noãn khẽ run rẩy, tầm mắt dừng lại ở động tác của Long Trác Việt
      khỏi ngửa mặt lên trời thở dài, kỹ thuật thêu xuất thần nhập hóa như thế lại có thể
      xuất người tướng công danh nghĩa của nàng? ngốc tử cư nhiên lại biết nữ
      công? phải là nương cũng phải gay, này so với việc biết
      tên ngốc tử thậm chí còn đả kích người gấp mấy lần.
      Cảm nhận được phía sau có người, Long Trác Việt thoáng đưa mắt nhìn, vừa thấy Nhan
      Noãn Noãn đứng đó, gương mặt tuấn mỹ lập tức nở nụ cười tươi rói, bất quá tay vẫn
      ngừng lại động tác: “Ân, Noãn Noãn dậy rồi sao? Có phải chuẩn bị làm bữa tối?”
      Thanh Long Trác Việt có chút kích động cùng mong chờ, đôi mắt hắc bạch phân minh
      toát lên vẻ hiểu.
      Nhan Noãn Noãn kinh ngạc ngẩng đầu, im lặng nhìn vầng thái dương cao, bọn họ dùng
      bữa trưa cao lắm cũng chưa được canh giờ . Nhan Noãn Noãn mím môi, quyết định
      nhìn Long Trác Việt, tuy rằng nàng tại muốn chiếu cố ngày ba bữa nhưng là
      cũng có nghĩa là nàng chấp nhận chuyện là phu quân của nàng. Sống chung với
      ngốc tử khiến nàng uất nghẹn rồi, nay lại phát còn là ngốc tử thích nữ
      công, nàng chịu nổi. Điều an ủi duy nhất chính là Long Trác Việt có là loại
      người nào chăng nữa cũng phải chuyện liên quan tới nàng, dù sao nàng cũng
      tính ở lại đây cả đời với .
      Long Trác Việt ngừng đâm kim, đôi mắt phượng gắt gao nhìn theo bóng Nhan Noãn
      Noãn rời , hàng lông mi dài khẽ rung, phảng phất như hồ điệp tung cánh, có chút thất thần.
      Vì sao Noãn Noãn vui a?
      “A… đau…” Long Trác Việt thất thần, mũi kim chệch hướng đâm vào ngón tay, giọt
      máu hề báo trước xuất đầu ngón tay khiến Long Trác Việt ngẩn người.
      Gì chứ? Nguyên lai cũng có thể bị đâm khi thêu?
      Long Trác Việt sau cơn giật mình cũng rất nhanh lấy lại tinh thần, nhìn chằm chằm chỗ bị
      đâm đầu ngón tay, “Oa” tiếng khóc toáng lên, tiếng khóc kinh thiên động địa đến
      nỗi Nhan Noãn Noãn phía trước cũng phải giật mình quay đầu nhìn lại.
      Tiếng khóc này so với khóc cha mẹ chết còn kinh khủng hơn, nàng bình tâm nhìn lại mới
      phát tiếng khóc thảm thương này phải ai khác mà chính là Long Trác Việt.
      Long Trác Việt thấy Nhan Noãn Noãn nhìn mình, mắt phượng híp lại, khóc càng thương tâm
      hơn cả, từng giọt nước mắt to hơn hạt đậu ngừng chảy xuống gương mặt đen thui
      của , hàng mi dài rậm cũng ướt nước.
      Nhan Noãn Noãn lần nữa tới bên cạnh Long Trác Việt hỏi: “Làm sao vậy?”
      Long Trác Việt mở to đôi mắt đáng thương, giơ giơ ngón tay mình lên trước Nhan Noãn
      Noãn, nức nở : “Ô, người ta bị thương rồi… đau quá a…”
      Nhan Noãn Noãn nghiêng đầu nhìn kỹ ngón tay Long Trác Việt, nhìn giọt máu còn hơn
      cả giọt nước mắt của khỏi đen mặt: “Chỉ vậy thôi?”
      Bị kim thêu đâm có chút mà khóc lóc thảm thương như vậy sao?
      Long Trác Việt gật đầu như bổ củi, đưa ngón tay bị kim đâm tới trước mặt Nhan Noãn
      Noãn, khóc lóc ngừng khiến Nhan Noãn Noãn choáng váng mặt mày: “Đau chết người
      a, ô ô ô, Noãn Noãn, thổi thổi…”
      Ngón tay ngọc day day mi tâm, Nhan Noãn Noãn hít sâu hơi, quát lớn: “ được
      khóc!”
      Bị nàng quát, tiếng khóc của Long Trác Việt phút chốc được thay thế bởi những tiếng nức
      nở, đầu cúi thấp, vụng trộm liếc nhìn Nhan Noãn Noãn, bộ dáng khiếp nhược giống như
      nàng dâu bị mẹ chồng hung ác khi dễ vậy. Mà mẹ chồng hung ác ở đây phải ai khác,
      chính là Nhan Noãn Noãn.
      Nhan Noãn Noãn nhìn ánh mắt lên án của Long Trác Việt, khóe miệng cứng ngắc : “Việt
      Việt ngoan, chảy máu chỉ cần liếm chút thôi là có chuyện gì rồi!”, Nhan Noãn
      Noãn than thầm trong lòng, lẽ ra nàng nên quay lại mới đúng.
      Hàng lông mi xinh đẹp của Long Trác Việt khẽ lay động, nước mắt chảy dài gương mặt
      đen thui có cách nào lay động lòng người nổi.
      Long Trác Việt nghi hoặc nhìn Nhan Noãn Noãn rồi lại nhìn ngón tay bị thương của mình, rất
      nhanh chóng đưa nó tới trước mặt Nhan Noãn Noãn, ánh mắt trong sáng như nai con vô tội
      : “Vậy Noãn Noãn giúp ta liếm !”
      Máu nóng Nhan Noãn Noãn dồn lên não, nội tâm ngừng nhắc nhở bản thân phải bình
      tĩnh, phải bình tĩnh, chính là tên ngốc, nàng là người có kiến thức, thể
      chấp nhặt tên ngốc được.
      Nhan Noãn Noãn quăng cho Long Trác Việt ánh mắt khinh thường rồi rời , đầu cũng
      quay lại, mà Long Trác Việt lại giống như miếng da trâu dính lấy nàng, giữa trưa
      nắng ngừng kêu lớn: “Noãn Noãn, nàng giúp ta liếm !”
      Nhan Noãn Noãn cuối cùng cũng nhịn được, cầm lấy con dao trong phòng bếp, hung
      hăng chém lên thớt gỗ: “Còn ầm ỹ nữa cơm chiều cũng đừng mong có ăn!”
      Long Trác Việt cả kinh, bị dọa đến nỗi vội vàng đưa tay bịt miệng mình. có cơm
      chiều, chuyện đó sao được chứ.
      Ba ngày sau là ngày Nhan Noãn Noãn về nhà thăm cha mẹ, mọi lễ vật đều được Lưu Quang
      Lâm chuẩn bị kỹ lưỡng. Long Trác Việt tuy nghèo, có đồ tốt gì nhưng Hiền vương
      phủ tốt xấu gì cũng là mặt mũi của hoàng thất cho nên Long Cẩm Thịnh ban thưởng
      ít châu báu, giao cho Nhâm Văn Hải mang tới.
      Nhan gia ở kinh thành cũng được tính là danh gia vọng tộc, Vũ Dương hầu phủ này
      khiến người ta có cảm giác được nơi này giống những hầu phủ khác.
      Cửa lớn sơn son, hai bên cửa là hai tượng sư tử đá điêu khắc tinh tế, oai phong vô cùng.
      Nhan Noãn Noãn vừa xuống xe ngựa có thị vệ canh cửa chạy vào bẩm báo, nhưng là đợi
      lúc lâu cũng thấy có ai ra đón chứ đừng tới cảnh khóc lóc mừng con trở về.
      Ánh mặt trời ấm áp, gió khẽ thổi qua. Gương mặt Nhan Noãn Noãn xuất ý cười
      nhợt nhạt, đôi mắt đẹp chất đầy hàn ý đến nỗi ngay cả ánh mặt trời cũng làm tan
      được.
      Nàng vì sao lại quên tên Nhan Hướng Thái đó có bao nhiêu ‘ thương’ với nàng chứ.
      Nàng chỉ là chắt nữ, làm gì có kẻ nào vui mừng chào đón nàng trở lại đâu?
      Nhan Noãn Noãn quay đầu nhìn hạ nhân bưng lễ vật đằng sau : “ thôi, đem tất cả
      những thứ này vào trong .”
      Nàng hiền lành có nghĩa là người khác được phép khi dễ nàng.
      Long Trác Việt gắt gao tóm lấy tay áo Nhan Noãn Noãn, nhắm mắt theo đuôi nàng vào
      trong hầu phủ.
      “Đại tiểu thư xin chờ chút, hầu gia còn chưa có phân phó cho bọn nô tài!” Thị vệ canh
      cửa vươn cánh tay ngăn Nhan Noãn Noãn lại .
      “Trong Vũ Dương hầu phủ này, ta là ai?” Nhan Noãn Noãn biểu tình, chỉ vào chính
      mình hỏi tên thị vệ.
      Đối với việc bị thị vệ ngăn cản này, Nhan Noãn Noãn cũng muốn nhiều, cho dù
      phải đích thân Nhan Hướng Thái ra lệnh chí ít cũng ngầm tán thành.
      Thị vệ nọ bị Nhan Noãn Noãn hỏi có chút sửng sốt, ngơ ngác : “Là đại tiểu thư!”
      “Ngươi nếu cũng gọi ta tiếng đại tiểu thư chứng tỏ ta cũng là người trong phủ, ta về
      nhà của mình chẳng lẽ còn cần được người khác cho phép?” giọng nàng uyển chuyển
      động lòng người, thánh thót như hoàng , thanh quen thuộc vậy nhưng vẫn khiến cho
      thị vệ nọ cảm thấy áp lực.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :