1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, vi phu bị người bắt nạt - Dạ Cát Tường (114 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 4. nghiệt!
      Tiếng cười dần xa, Nhan Noãn Noãn nghe thấy tiếng cười vui vẻ của Long Trác Việt, nhất
      thời trán ba đường hắc tuyến, ràng là tiếng cười réo rắt động lòng người
      nhưng truyền vào tim nàng lại khiến cho nàng hận thể bóp nát nó.
      Ngốc tử quả nhiên thiếu tâm nhãn, người khác cười nhạo, châm chọc ràng như vậy mà
      cũng nhận ra, còn theo bọn họ uống rượu vui đùa nữa chứ.
      Long Trác Việt tình nguyện bị người kéo , muốn cùng nương tử động
      phòng cơ. Nhưng là mọi người đến dự hôn lễ của vui vẻ như vậy, thấy bản thân
      cũng nên làm người khác mất hứng.
      Trong tân phòng, Nhan Noãn Noãn thấy xung quanh yên tĩnh tiếng động, sau
      hồi khởi động tay chân liền đem khăn hỉ xốc lên, ném tới giường, bất quá rất nhanh sau
      đó khăn hỉ lại bị bàn tay trắng như ngọc nhấc lên, giọng mềm mại vang lên:
      “Vương phi, khăn hỉ này phải để Vương gia gỡ xuống!”
      Nhan Noãn Noãn nhìn qua, chỉ thấy khoảng mười năm mười sáu tuổi đứng cạnh
      giường, đôi mắt to tròn, có thần giờ phút này có chút giận dữ, gương mặt tròn trịa, đôi môi
      mím lại nhìn nàng.
      Nhan Noãn Noãn khẽ chớp chớp hàng mi dài, ánh mắt thản nhiên mà sắc bén nhìn nữ tử nọ
      lượt, lục tìm trong trí nhớ thấy có tồn tại của nàng ta, lạnh giọng hỏi: “Ngươi
      đây là chỉ trích ta?”
      Nữ tử nọ trong lòng khẽ biến, cúi đầu : “Nô tỳ dám! Nô tỳ chỉ là nghe các lão nhân
      gia , khăn hỉ phải để phu quân gỡ xuống mới may mắn!” Ánh mắt hờn oán
      của Nhan Noãn Noãn khiến nàng ta có cảm giác lạnh dọc sống lưng.
      Nhan Noãn Noãn nhàn tản liếc nàng ta cái rồi quay sang đánh giá tân phòng: “Ở đại
      đường sớm gỡ xuống, có gỡ thêm lần nữa cũng chẳng xấu hơn được nữa đâu!”
      Trong tân phòng lúc này trừ bỏ nàng cùng nha hoàn kia người cũng có, tân
      phòng trang trí khá đơn giản, giống như hoa lệ của hoàng thất nàng hay thấy
      trong phim truyền hình. Tuy trong phòng có khá nhiều đồ cổ quí giá nhưng tổng thể nhìn lại
      cũng có cảm giác thực thoải mái, chữ hỉ bằng vàng treo tường, đôi nến long
      phượng bàn, rượu hợp cẩn, long nhãn, lạc cùng táo đỏ thiếu thứ.
      Giường được chạm khắc hoa văn, rèm che được làm bằng tơ lụa quí giá, gối uyên ương
      xếp ngay ngắn đầu giường, chăn hỉ thêu uyên ướng hí thủy sinh động vô cùng.
      Nữ tử nọ nghe Nhan Noãn Noãn , gương mặt nhắn có chút rối rắm dần dần xị lại như
      bánh bao chiều, dẫu sao ở đại đường Vương phi cũng tự mình gỡ khăn hỉ rồi, nàng ta có
      ngăn cản cũng chẳng có ích gì nữa.
      Nhan Noãn Noãn đột nhiên thu hồi tầm mắt, lần nữa nhìn nữ tử nọ, lạnh nhạt hỏi:“Ngươi
      là ai?”
      “Nô tỳ Nhan Song Song, là nha đầu hồi môn của Vương phi!”
      Họ Nhan? Đáy mắt Nhan Noãn Noãn lên tia nghi ngờ, nha hoàn bé cũng mang
      họ Nhan? Chẳng lẽ hạ nhân nào đó được ban thưởng họ Nhan sao?
      Cùng lúc đó, tại đại đường.
      “Vương gia, vi thần kính người ly, chúc người sinh ra sớm quý tử!”
      “Tốt nhất là ba năm hai đứa, thông minh lanh lợi.”
      “Ta chúc vương gia cùng vương phi ân ái dài lâu...”
      Long Trác Việt bị đám đại thần cùng thế gia công tử vây quanh, mỗi người đều mang
      vẻ mặt vui mừng, thành ý chúc mừng . Duy chỉ có mình bản thân bọn họ mới biết được
      chính mình có bao nhiêu khinh thường đối với vị Hiền vương gia này. Nếu phải vì ngại
      hoàng đế cũng ở đây bọn họ cũng chẳng cần ‘nhã nhặn’ đến vậy.
      Sinh ra sớm quý tử? Thông minh lanh lợi? Trước tới tên ngốc này có biết làm thế
      nào để sinh con , cho dù thực hiểu được con của tên ngốc có thể thông
      minh hơn sao? quá mức buồn cười!
      Vợ chồng ân ái? Nữ nhân gả cho gã ngốc như , vợ chồng có thể ân ái được
      sao? chừng sớm muộn cũng chịu nổi mà hồng hạnh xuất tường, cùng gian phu
      trốn chạy kìa! Huống chi tân Vương phi lại là đại mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn, sợ
      là nàng cũng chịu nổi gã ngốc như !
      Có người bắt đầu xuất ý xấu, chờ mong ngày nào đó Hiền vương phủ truyền ra
      tin đồn Hiền vương phi cùng gian phu bỏ trốn, Hiền vương gia bị đội nón xanh, tin tức như
      vậy đảm bảo có thể khiến kinh thành sôi sục vài tháng là ít.
      Long Trác Việt đương nhiên biết được những suy nghĩ này, đầu lúc này
      cảm thấy choáng váng, nhìn người trước mặt hết chia ba chia bốn lại nhập thành rồi lại
      chia ba chia bốn…
      “Vương gia, đến, chúng ta lại làm ly.”
      gã công tử trẻ tuổi dùng sức lôi kéo hỉ bảo Long Trác Việt, cười , hành động này
      của khiến hỉ bào lần nữa bị xô lệch, chỉ nghe ‘phanh’ tiếng, nút thắt hỉ bào toàn
      bộ đứt ra khiến những người chứng kiến khỏi nghi ngờ là cố ý.
      “Ai da, Vương gia, phải, là ta vui quá mà!”
      Chính là cố ý! Ánh mắt tay công tử trẻ tuổi vẻ bất mãn, dựa vào cái gì mà tên
      ngốc như có thể thú được mỹ nhân khuynh quốc khuynh thành như vậy? Ngay cả
      Bạch Vũ – Kinh thành đệ nhất mỹ nhân, cũng được ba phần của nàng, tại sao vận khí
      của tên ngốc này lại tốt đến vậy chứ?
      “Ngô… ta uống nổi nữa, ta muốn động phòng… động phòng!” Long Trác Việt
      buông ly rượu, bĩu môi, lắc lắc đầu .
      lúc Long Trác Việt bị đám người lôi kéo tha, Long Cẩm Thịnh từ vị trí chủ hôn
      bỗng nhiên đứng dậy, nhàng : “ khắc xuân tiêu đáng giá ngàn vàng! Trẫm thấy
      các khanh cũng nên làm chậm trễ chuyện động phòng của Hiền vương nữa. Nhâm
      Vân Hải, đưa vương gia trở về !”
      “Nô tài tuân lệnh!” Nhâm Vân Hải lắc lắc phất trần trong tay, cung kính lĩnh mệnh rời .
      Hoàng đế lên tiếng, đám người phía dưới đương nhiên dám dị nghị.
      “Vương gia, đến tân phòng rồi, ngài cẩn thận chút!” Nhâm Vân Hải dìu Long Trác Việt
      đứng trước cửa tân phòng, định đẩy cửa vào Long Trác Việt giống như người
      khác vậy, hăng hái đứng thẳng lưng, hai mắt dán vào cửa tân phòng.
      “Đến rồi sao? Tốt lắm, Nhâm công công cũng trở về , ta muốn cùng nương tử động
      phòng!” Long Trác Việt đuổi Nhâm Vân Hải như đuổi ruồi bọ, vẻ mặt ghét bỏ như muốn :
      “Nhâm công công, người phiền phức a!”
      Dứt lời đẩy cửa bước vào tân phòng, để lại Nhâm công công đen mặt đứng ngoài, tâm tình
      hỗn độn, trong tay là vật gì đó đen xì. Hiền vương gia cư nhiên giả say? tốn bao
      nhiêu sức lực mới có thể dìu được người về phòng cuối cùng nhận được vẻ mặt ghét bỏ kia
      sao?
      Gương mặt trắng nõn của Nhâm Vân Hải vô cùng rối rắm cùng uỷ huất, cánh tay phất thanh
      phất trần, cầm theo vật đen đen kia, bi phẫn rời ! Ô ô ô, Hoàng thượng, vương gia rất tà
      ác!
      “Nương tử!” thanh vui vẻ truyền tới tai Nhan Noãn Noãn, chỉ nghe tiếng cửa bị đẩy ra,
      ngẩng đầu lên thấy nam tử tuấn mỹ hơn người trước mặt.
      Tân phòng nhất thời yên ắng, tiếng hít khí của Nhan Noãn Noãn cùng nha hoàn Song
      Song vang lên, bốn mắt trợn tròn nhìn nam tử tuấn mỹ vừa bước vào.
      Đối với gương mặt xấu xí Nhan Noãn Noãn có thể lạnh nhạt được, nhưng là lúc này đây,
      gương mặt tuấn mỹ của nam tử trước mặt là quá kích thích thị giác người khác mà!
      nghiệt! Đây chính là hai từ đầu tiên lên trong đầu Nhan Noãn Noãn.
      Nam tử trước mặt, mặt mày như họa, ngũ quan cân đối, da đẹp như ngọc, tinh tế mà bóng
      mịn, đôi mắt phượng hẹp dài, lông mi dài lay động hệt như cây quạt , đôi môi mỏng
      đỏ hồng, nụ cười tự nhiên mà đẹp vô cùng.
      Nam tử như vậy, là chỉ có trong mơ a!
      ~.~

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 5. Nương tử, chúng ta động phòng !
      “Nương tử!” Long Trác Việt trực tiếp bỏ qua ngạc nhiên của hai nữ tử, nụ cười trong
      sáng đầy dụ hoặc càng lúc càng tươi gương mặt tuấn mỹ.
      chưa được mấy bước, Long Trác Việt liền chú ý tới Nhan Song Song bên cạnh Nhan
      Noãn Noãn, nét tươi cười phút chốc cứng lại, vẻ hờn giận nhíu mày, bĩu môi, chỉ trích :
      “Ngươi như thế nào còn ở đây?”
      Nhan Song Song ngẩn ra, vội thu lại vẻ kinh diễm mặt, thức thời : “Nô tỳ cáo lui!”
      khắc khi cánh cửa tân phòng đóng lại, Nhan Song Song giật mình bừng tỉnh, đôi mày
      thanh tú nhít lại, câu hỏi đột ngột xuất trong đầu nàng: “Nam nhân vừa rồi là ai?
      Như thế nào lại vào trong tân phòng? Nếu vương gia trở về bắt gặp Vương phi phải làm
      sao?”
      Nhan Song Song ở bên ngoài tưởng tượng cảnh Vương phi lén gặp nam nhân xa lạ khiến
      Vương gia đội nón xanh, Hoàng thượng chắc chắn vô cùng tức giận, như vậy chẳng phải
      Nhan gia cũng bị vạ lây sao?
      được!”
      Nhan Song Song kêu lên tiếng rồi vội quay người lại, chỉ là vừa mới xoay người, sau
      gáy truyền đến trận đau đớn.
      Trước lúc hôn mê, Nhan Song Song trong đầu vẫn cố gắng níu giữ ý niệm phải bảo vệ
      trong sạch của Nhan Noãn Noãn, bảo vệ Nhan gia.
      đạo bóng đen quỉ dị xuất rồi nhanh chóng biến mất, bóng dáng Nhan Song Song
      cũng còn thấy đâu. Hết thảy mọi chuyện diễn ra trong nháy mắt, yên lặng
      tiếng động, Nhan Noãn Noãn ở trong tân phòng cũng hề cảm nhận được bất cứ
      tình gì bên ngoài.
      “Vương gia?” Nhan Noãn Noãn nhìn nam tử cao lớn càng bước càng tới gần, nghi
      hoặc hỏi, ngữ khí mang đậm chất khẳng định.
      câu nương tử lúc nãy cộng thêm hỉ bào đỏ rực người nam tử mới tới cho nàng biết
      mười phần có tới chín phần chính là tân lang hôm nay.
      Cái chính là gương mặt của nam tử này so với gương mặt đại đường thể nghi
      ngờ là cách biệt hệt như trời với đất, Nhan Noãn Noãn nghĩ tới có người giả mạo, trong lòng
      mơ hồ xuất nỗi sợ hãi.
      Nghe những người mang mặt nạ biểu tình thường rất khô cứng, nhưng ràng ở
      đại đường nàng cảm nhận được rất biểu cảm xúc động, vẻ hưng phấn chân của tên
      ngốc kia, xem ra người làm mặt nạ này tay nghề cũng cao .
      câu ‘Vương gia’ đầy nghi hoặc cùng lạnh nhạt của Nhan Noãn Noãn khiến Long Trác
      Việt mất hứng, đáy mắt lên tia ủy khuất: “Nương tử gọi vương gia khó nghe !”
      Nhan Noãn Noãn mi tâm căng thẳng, trong quan niệm của nàng, nam nhân dễ dàng bộc lộ
      bộ dáng ủy khuất như vậy ghê tởm cùng biến thái, nhưng là đối diện với Long Trác
      Việt, Nhan Noãn Noãn chút phản cảm mà ngược lại còn thấy giống như nàng dâu
      mới mong manh, ủy khuất, đánh mạnh vào lòng nàng: “Vậy? Việt Việt?”
      Đáy mắt Long Trác Việt lóe tinh quang, kín đáo dò xét người trước mặt rồi nhanh chóng thu
      lại, vô cùng phấn khởi chạy tới ngồi xuống bên cạnh Nhan Noãn Noãn, đôi mắt ngây thơ
      nhìn nàng chớp mắt.
      Nhan Noãn Noãn có chút kinh ngạc, nhanh như vậy thu lại biểu cảm, khống chế cảm xúc
      thoải mái như vậy, cảnh giới cũng cao !
      “Nương tử tên là gì?” Long Trác Việt chớp chớp mắt, ngoác miệng cười hỏi.
      Khoảng cách giữa hai người bất giác gần lại, hơi thở Long Trác Việt phả lên gương mặt
      Nhan Noãn Noãn, nhàn nhạt, tươi mát vô cùng. Nhìn gương mặt nghiệt gần trong gang
      tấc, Nhan Noãn Noãn khống chế được hít sâu hơi, kiếp trước nàng gặp qua
      ít soái ca nhưng cũng chưa từng có ai suất được phần ba của nam tử trước
      mặt.
      Ông trời quả nhiên là công bằng, cho tên Long Trác Việt này thân phận tôn quí, dung mạo
      tuấn mỹ khiến nhân thần căm phẫn nhưng lại lấy của trí thông minh.
      “Nhan Noãn Noãn!” Nhan Noãn Noãn giọng , ánh mắt Long Trác Việt dời khỏi gương
      mặt nàng, hàng mi dài như cây quạt khẽ lay động, dù Nhan Noãn Noãn phải
      phường háo sắc nhưng đại soái trước mặt này khiến người ta muốn ngã gục mà!
      “Nhan Nhan xinh đẹp nha, còn đẹp hơn của bức họa tiên nữ ta thấy nữa!” Long Trác
      Việt nhìn Nhan Noãn Noãn chằm chằm, chớp cũng chớp mắt cái, ánh mắt trong
      sáng, thuần túy chút giả dối.
      “Gia gia? Ta mới là nãi nãi a!” Nhan Noãn Noãn khẽ nhíu mày, hiển nhiên đối với xưng hô
      của có chút bất mãn, người biết mà nghe gọi còn tưởng nàng cũng là
      ngốc tử đâu này!
      “Noãn Noãn?”Long Trác Việt gọi tiếng, đôi mắt phút chốc bừng sáng, sáng như thể
      muốn chiếu sáng cả màn đêm: “Nguyên lai nương tử thích được gọi là Noãn Noãn a!”
      Nhan Noãn Noãn cũng gì thêm, cùng ngốc tử chuyện quả thực gian nan a!
      “Ngươi thích là được!” Noãn Noãn cứ là Noãn Noãn , ấm áp chút sao chứ, tuy
      có chút giống như gọi ‘nãi nãi’ nhưng so với hai tiếng ‘gia gia’ vẫn còn tốt chán.
      “Vương gia hôm nay chậm trễ ra là muốn đánh đòn phủ đầu với ta sao?”
      Nhan Noãn Noãn quên tính sổ, nàng nhàn nhã gỡ mũ phượng đầu, nở nụ cười
      rạng rỡ, ngữ khí ôn nhu hỏi.
      Tâm tình Long Trác Việt lâng lâng, Noãn Noãn cười trông rất đẹp a!
      Bất quá cũng rất nhanh thu hồi lại tâm tình vui sướng, vẻ vui trừng mắt lên án
      Nhan Noãn Noãn, cái chính là dù có trừng cỡ mấy cũng hề có chút lực công
      kích nào cả.
      “Việt Việt!” Long Trác Việt hờn dỗi , cánh tay vươn ra giúp nàng đỡ lấy mũ phượng.
      “Hử?” Nhan Noãn Noãn dừng lại động tác, suy nghĩ nhất thời theo kịp, bất quá thấy
      có ý giúp mình gỡ mũ phượng, nàng cũng rất vui vẻ buông tay.
      Chính là Long Trác Việt đầu đuôi hai chữ kia là có ý tứ gì? Bọn họ
      phải tính sổ chuyện ra oai phủ đầu với nàng sao? Nhan Noãn Noãn có chút
      hiểu, nghĩ đến thần cả người.
      “Việt Việt!” Long Trác Việt trịnh trọng nhấn mạnh, mũ phượng đầu Nhan Noãn Noãn
      cuối cùng cũng được gỡ xuống, nhìn đống châu báu lóe kim quang
      phượng, đôi môi mỏng bĩu lên, dứt khoát ném bay mỹ phượng vào trong góc phòng.
      Kẻ nào làm thứ này tay nghề cũng quá kém ! xấu!
      Cảm giác được đầu mình hẳn, tâm tình Nhan Noãn Noãn vô cùng thoải mái, đầu
      óc cũng trở nên nhanh nhạy kém, nàng rốt cuộc cũng hiểu được hai chữ ‘Việt Việt’ kia
      của là có ý gì rồi.
      Hóa ra thích nàng gọi là ‘Vương gia’.
      giọt mồ hôi lăn dài trán Nhan Noãn Noãn, nàng cũng gì, cứ nghĩ đến
      phần đời còn lại phải gắn bó với tên ngốc, da gà toàn thân lập tức dựng lên biểu tình.
      Thâm tâm Nhan Noãn Noãn ý định chạy trốn càng lúc càng ràng, mà nụ cười gương
      mặt Long Trác Việt càng lúc càng sáng, so với hoa còn muốn tươi hơn mấy phần.
      “Việt Việt vì sao chậm chạp ra đá của kiệu?” Suy nghĩ là chuyện của suy nghĩ, hành
      động cũng thể nóng vội, ngốc tử có thể đùa giỡn nhưng là hoàng đế dễ
      chọc, muốn ở dưới chân thiên tử chạy trốn an toàn phải là chuyện dễ dàng, bất quá,
      đối với mật thám nằm vùng như nàng mà việc rời khỏi đây cũng hẳn khó
      lắm. Trước mắt cứ phải giả vờ nhu thuận, ngoan hiền, vô hại để bọn họ nới lỏng cảnh giác
      !
      “Vì ai giúp mặc quần áo, ai chải đầu cho nên ra được!” Long Trác Việt
      cúi đầu, vẻ ủy khuất nghịch nghịch những ngón tay thon dài, xinh đẹp như kiệt tác của mình.
      Long Trác Việt chậm chạp vươn ngón tay trỏ, bộ dáng như thể tiểu hài tử làm sai chuyện
      chờ bị phạt, thanh yếu ớt, ủy khuất, cực kỳ êm tai.
      “Nha hoàn đâu?”
      Long Trác Việt đột ngột ngẩng đầu, khẽ cất tiếng : “Các nàng đều rất bận a, có ai
      đến giúp ta cả!”
      “Các nàng bận chuyện gì?” Ngày đại hỉ của Hiền vương gia, còn có việc gì quan trọng hơn
      việc chủ nhân thành thân sao?
      “Thúy Lan cùng Cúc Hương bận cắn hạt dưa, Xuân Nhi cùng Liên Mộng bận chuyện
      phiếm, Thúy Vân cùng Tiểu Tình phải uống trà, còn có…”
      “Đủ đủ!” Nhan Noãn Noãn nhịn được cắt ngang, hóa ra việc quan trọng của các nàng
      chính là vậy sao? Uống trà, buôn chuyện, cắn hạt dưa? Quả nhiên bận rộn nha,
      biết ai là chủ ai mới là nô tài a? Nhan Noãn Noãn bất giác cảm thấy phẫn nộ thay cho Long
      Trác Việt.
      cần nữa sao?” Long Trác Việt dừng lại động tác nghịch ngón tay, chăm chú nhìn
      Nhan Noãn Noãn lát rồi bất chợt nở nụ cười tươi rói : “Vậy… Nương tử, chúng ta
      cũng nhanh chóng động phòng thôi!” dứt lời, nhanh chân nhào lên giường.

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 6. Lăn lộn giường!
      Thanh Long Trác Việt như đạo ma truyền thẳng vào tai Nhan Noãn Noãn, nàng
      sợ tới mức cả người nhảy dựng lên, từ giường nhảy xuống chạy ra xa mấy chục bước,
      hoảng sợ trừng mắt nhìn ngốc tử ở giường lăn lộn, lấy chăn uyên ương quấn chặt lấy
      người.
      Động... Động phòng?
      Trái tim bé của nàng bị đả kích nghiêm trọng mà, cùng ngốc tử động
      phòng? bằng cho thiên lôi đánh chết nàng luôn !
      Mặc kệ, chết cũng động phòng!
      Nhan Noãn Noãn theo bản năng níu chặt quần áo người, ánh mắt ngừng canh
      chừng Long Trác Việt, chỉ cần dám có ý định cường bạo nàng, nàng nhất định khiến
      cả đời này đừng mong xuống giường lần nữa.
      Nhưng mà rất nhanh sau đó, Nhan Noãn Noãn ngốc trệ nhìn Long Trác Việt giường.
      Chỉ thấy Long Trác Việt lăn qua lăn lại giường, chỉ vài vòng đem cả thân hình cao
      lớn cuộn lại như con tằm, vừa lăn lộn vừa lớn tiếng : “Nương tử, lăn lộn a, lăn lộn sinh oa
      nhi a!”
      Khóe miệng Nhan Noãn Noãn giật giật, đầu đầy hắc tuyến nhìn tên ngốc Long Trác Việt vui
      vẻ lăn qua lộn lại giường! Ai tới cho nàng biết tên ngốc tử này như thế nào có thể
      ra những điều như vậy a?
      Long Trác Việt đợi hồi lâu mà thấy Nhan Noãn Noãn đáp lại, động tác lăn lộn lập
      tức dừng lại, chỉ thấy đầu chăn khẽ động, Long Trác Việt nhô đầu ra, tròng mắt trong
      suốt như thủy tinh vô hại nhìn nàng: “Noãn Noãn, sao nàng còn chưa lên, chúng ta cùng
      nhau lăn lộn a!”
      Nhan Noãn Noãn hết đường chống đỡ, khóe miệng cực lực run rẩy, người nào vô tâm
      hay biết gì.
      “Noãn Noãn, nhanh đến lăn cùng ta a, lăn như vậy là có thể sinh oa nhi rồi, lăn càng nhiều
      có thể có nhiều oa nhi nha!” Long Trác Việt vui sướng , Nhan Noãn Noãn để ý
      thấy khi tới sinh oa nhi, đáy mắt xẹt qua tia quang mang, đẹp đến nỗi làm người
      ta hít thở thông.
      Cái chính là câu nàng cũng nổi nữa rồi!
      Nhan Noãn Noãn liếc nhìn Long Trác Việt sung sướng lăn lộn, dứt khoát xoay người
      tới tủ quần áo.
      “Noãn Noãn, nàng muốn đâu? động phòng với ta sao?”
      Nhan Noãn Noãn mở ngăn tủ lấy ra cái chăn khác, quay đầu nhìn Long Trác Việt:
      “Ngươi biết cái gì gọi là động phòng sao?”
      “Biết a!” Long Trác Việt lẫn nữa nhô người ra, kích động gật đầu: “Động phòng chính là
      cùng nương tử của mình lăn lộn giường, sau đó sinh oa nhi a!”
      Được rồi! Nhan Noãn Noãn thừa nhận mình có vấn đề nên mới hỏi tên ngốc tử
      chuyện này! Nguyên lai là nàng lo nghĩ quá rồi, còn tưởng rằng tên ngốc này muốn
      cùng nàng động phòng, suy nghĩ của nàng cũng căn bản là giống nhau!
      Vô phương! Chỉ cần phải động phòng, tất cả chỉ là phù vân!
      “Cái đó là ai dạy ngươi?” Nhan Noãn Noãn rất ngạc nhiên cùng khó hiểu, phương thức động
      phòng khác người này là ai dạy ?
      “Chính là Nhâm Vân Hải!”
      Hắt xì… bên ngoài Hiền vương phủ, Nhâm Vân Hải bất giác hắt xì cái, đưa tay nhu nhu
      mũi, thầm: “Kỳ quái! Là ai mắng ta?”
      “Làm sao vậy?”giọng trầm tĩnh của Long Cẩm Thịnh từ trong kiệu rồng truyền ra, Nhâm
      Vân Hải vội điều chỉnh lại tâm tư, cung kính bên ngoài kiệu.
      “Nô tài sao, Hoàng thượng, đêm lạnh rồi, chúng ta cũng nên hồi cung rồi, nếu
      Thái hậu…” Nhâm Vân Hải đến đây bất giác ngừng lại, nét mặt có chút sầu lo.
      “Ừ!” Long Cẩm Thịnh nhàn nhạt ừ tiếng, đúng vậy, nếu còn hồi cung sợ là Thái
      hậu hài lòng rồi.
      “Khởi giá hồi cung!” Nhâm Vân Hải vung phất trần, trầm giọng hô vang, kiệu rồng chậm rãi
      hướng phía hoàng cung tới, Nhâm Văn Hải bên cạnh kiệu.
      “Việc ta giao cho ngươi làm thế nào rồi?” Long Cẩm Thịnh lần nữa trầm giọng hỏi.
      “Hồi bẩm Hoàng thượng, dựa theo phân phó của Hoàng thượng gỡ mặt nạ của Hiền
      vương xuống rồi ạ. Nô tài có chút hiểu, vì sao Hoàng thượng phải làm vậy?” Nhâm
      Văn Hải thấp giọng hỏi, cứ nghĩ tới đêm nay Hiền vương giả say khiến tốn bao nhiêu
      sức lực mới mang được người về tân phòng mà khỏi oán giận.
      “Ha ha ha, Nhan đại tiểu thư này nữ tử đặc biệt, trực giác cho trẫm biết nàng
      là nữ tử thích hợp với hoàng đệ, khi vậy ta cũng nên cấp cho nàng hoàng đệ
      hoàn mỹ chứ!” tiếng cười nhàng từ trong kiệu truyền ra,
      Nhan Noãn Noãn mặc dù biết Nhâm Văn Hải trong lời kể của Long Trác Việt là thần
      thánh phương nào, bất quá đối với năng lực lý giải của trong lòng khỏi cảm thán
      giơ ngón tay cái!
      Huynh đệ! Ngươi cũng quá trâu bò rồi!
      Long Trác Việt nhìn Nhan Noãn Noãn trải chăn đất, ánh mắt khỏi trừng lớn:
      “Noãn Noãn, nàng làm gì a?”
      Nhan Noãn Noãn nằm xuống, ôm chăn lăn vòng, bình tĩnh : “Việt Việt, thể
      cùng nhau lăn lộn giường được, phải tách ra mới có thể sinh oa nhi a, ngươi xem, ta
      lăn cũng giỏi lắm a!”
      Cái giường duy nhất trong phòng cũng bị tên ngốc chiếm lấy rồi, nàng còn hạ mình
      đến nỗi cùng ngủ chung giường với tên ngốc, hơn nữa, nàng cũng muốn tốn sức
      lực tranh giành với , chỉ cần được ngủ, nơi nào cũng giống nhau thôi! Kiếp trước
      phải cũng dễ dàng qua được sao!
      Long Trác Việt trừng mắt, tròng mắt mê mang, mờ mịt nhìn nàng: “ ?” thanh
      kéo dài đầy nghi hoặc.
      Ách! Nhan Noãn Noãn ngạc nhiên, tên ngốc này phải dễ lừa lắm sao? Vì sao lời
      người khác dễ dàng tin như vậy mà lời của nàng lại nghi ngờ đâu này?
      “Đương nhiên rồi, chẳng lẽ Việt Việt thà tin người ngoài mà cũng muốn tin tưởng ta?”
      “Noãn Noãn là nương tử của ta, ta đương nhiên tin tưởng Noãn Noãn rồi!” Long Trác Việt
      nhếch miệng cười , đôi mắt phượng xinh đẹp cong như trăng lưỡi liềm, rất nhanh sau đó
      lấy lại tinh thần ở giường vừa lăn lộn vừa vui vẻ lớn: “Lăn a, lăn a, lăn lộn sinh oa
      nhi, sinh oa nhi, sinh oa nhi gọi phụ thân!”
      Nhan Noãn Noãn nghe những lời này của Long Trác Việt, toàn thân nhanh chóng hóa đá!
      “Noãn Noãn, nàng vì sao lăn? Phải lăn nhiều sau này mới có thể sinh nhiều oa
      nhi a!”
      Nhan Noãn Noãn gân xanh nổi đầy mặt, nhẫn nại : “Ta lăn, ngươi lăn nhiều
      chút, lăn cả phần của ta luôn!”
      Vì thế đêm động phòng hoa chúc, Nhan Noãn Noãn trong thanh hưng phấn lăn lộn của
      Long Trác Việt cuối cùng cũng chìm vào giấc ngủ.
      Sáng sớm, ánh mặt trời chậm rãi xuyên qua tầng mây chiếu qua cánh cửa tân phòng soi
      sáng mảnh. Nhan Noãn Noãn mi mắt khẽ động, đập vào đôi mắt mơ màng buồn ngủ
      của nàng là mảnh đen đen?!
      Nhan Noãn Noãn kịch liệt chớp chớp mắt mấy lượt mới có thể nhìn đám đen đen trước
      mắt mình chính là gương mặt đen hơn than với vết sẹo kéo dài từ dưới mắt cho tới tận cằm
      của ai đó kề sát mặt mình, Nhan Noãn Noãn dù có bình tĩnh đến cỡ nào cũng
      khỏi hoảng sợ.
      Nghĩ mà xem, mới sáng sớm mở mắt nhìn thấy gương mặt dọa người như vậy, còn có
      thể bình tĩnh được sao?
      “Ngươi tính dọa ma ta hay sao mà tới gần vậy hả?” Nhan Noãn Noãn trừng mắt, lớn tiếng
      hỏi, nhưng là bình tĩnh suy nghĩ lại cảm thấy có chút gì đó quỉ dị khác thường, nàng nghi
      hoặc hỏi: “Mặt của ngươi?”
      Vẫn là gương mặt nàng thấy khi ở đại đường ngày hôm qua, chẳng lẽ gương mặt như thần
      tiên tối qua chỉ là ảo giác của nàng? Nàng nằm mơ sao?
      Long Trác Việt ngoác miệng nhìn Nhan Noãn Noãn, đối với hành động vô thanh vô tức dọa
      người của mình cũng có chút giác ngộ. Long Trác Việt nghe nàng hỏi, đầu đột nhiên cúi
      thấp hẳn, nhăn nhó cùng ngượng ngập : “Mặt của ta chỉ là để cho nương tử nhìn,
      cho phép người khác nhìn!”
      Nhan Noãn Noãn máy móc gật đầu, lòng đối phó nổi với tư duy của tên ngốc
      này, càng thể nào đối mặt được với cử chỉ ngượng ngập như nàng dâu mới này của
      .
      “Nhưng là tối qua nha hoàn kia cũng thấy rồi!” nếu bị người ngoài thấy cũng
      nhất thiết phải che giấu nữa.
      Lời nàng vừa dứt, tiếng gõ cửa liền vang lên, thanh Nhan Song Song từ bên ngoài
      truyền vào: “Vương gia, Vương phi, nô tỳ đem nước ấm tới!”

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 7. Hồi môn nghèo nàn!
      Nhan Song Song quy củ bưng chậu nước đứng trước cửa, thỉnh thoảng lại len lén liếc mắt
      nhìn nam tử mặc y phục bên cạnh, chính là mỗi lần liếc nhìn, nàng ta lại nhịn
      được run rẩy.
      Ánh mắt sắc lạnh đến thấu xương, tròng mắt đen tuyệt đẹp phát ra từng đợt hàn quang
      rét lạnh, dưới sóng mũi cao thẳng là đôi môi mỏng hồng hào nhưng cũng kém phần
      lạnh lẽo, từng đường nét gương mặt tinh tế, hoàn mỹ như họa.
      Nhan Song Song đứng cạnh nam tử nọ, cảm nhận được hơi thở của thậm chí còn muốn
      lạnh hơn băng tuyết mùa đông, cả người nàng cũng sắp đông thành tuyết rồi.
      Buổi sáng Nhan Song Song tỉnh lại thấy mình nằm giường trong phòng, nàng thậm
      chí còn biết mình như thế nào trở về phòng nữa. Vừa mở cửa thấy nam tử
      đứng như tượng trước hiên dọa nàng sợ tới mức hét toáng lên, nhưng là khi ánh mắt lạnh
      lùng của nam tử nọ phóng tới, nàng sợ tới mức tiếng kêu còn nên lời, chỉ có
      thể đứng chết trân tại chỗ, hoảng sợ nhìn nam tử trước mặt.
      đợi nàng lên tiếng, nam tử nọ nhả ra câu khô khốc: “Tối hôm qua uống rượu!”
      Sau đó, trong lúc nàng còn chưa kịp phản ứng, lần nữa lạnh lùng : “Nấu nước, nửa canh
      giờ nữa mang tới phòng!”
      Ngắn gọn, xúc tích đến độ Nhan Song Song tưởng thêm nữa chết tới nơi vậy.
      Nam tử rồi xoay người bỏ , Nhan Song Song bất động đứng trước cửa phòng tự vấn
      hồi mới hiểu được ý tứ lời của nam tử nọ.
      Ý là tối qua nàng uống nhiều rượu, là đưa nàng về phòng? Bảo nàng nấu nước là
      muốn nàng mang tới cho Vương gia cùng Vương phi rửa mặt, chải đầu?
      Nhan Song Song choáng váng, tối qua nàng có uống rượu sao? Nàng nhớ là mình
      nhìn thấy nam tử vô cùng tuấn mỹ vào tân phòng, nhưng những chuyện sau đó thế
      nào nàng lại hoàn toàn thể nhớ ra.
      Nhan Song Song bên hồi tưởng lại mọi chuyện, bên nhìn chằm chằm vào cửa tân
      phòng, nhìn đến khi Long Trác Việt trưng ra bộ mặt đen đúa, xấu xí mới thở phào
      nhõm, hoàn toàn tin rằng chính mình tối qua uống quá nhiều rượu dẫn đến loạn óc nằm mơ
      rồi.
      Vương phi bảo vệ được trong sạch, Nhan gia dưới bình an rồi!
      “Nô tỳ tham kiến Vương gia!” Nhan Song Song cúi người hành lễ, thủy chung dám
      nhìn Long Trác Việt, cũng phải ai cũng có khả năng nhìn thấy mặt Hiền vương gia mà
      tim nhảy, mặt biến sắc như Vương phi.
      là rất khủng bố!
      Lần đầu tiên Nhan Song Song cảm thấy tiếc hận thay cho Nhan Noãn Noãn! Vương phi xinh
      đẹp tựa thiên tiên như vậy gả cho Hiền vương gia là uổng phí đóa hoa mà!
      “Vương gia!” Nam tử mặt lạnh như băng vừa nhìn thấy Long Trác Việt đột nhiên thay đổi nét
      mặt, cung kính .
      Long Trác Việt tâm tình tốt, ngoác miệng cười lớn, Nhan Song Song cúi đầu vào phòng,
      Long Trác Việt cùng nam tử nọ dừng ở cửa tiến vào.
      Nhan Song Song vừa bước vào thấy Nhan Noãn Noãn vật lộn với tầng tầng lớp lớp
      giá y người, chính là nàng càng cố gỡ những nút thắt giá y chàng chặt hơn.
      Nhan Song Song đặt chậu nước ấm lên bàn rồi tới gần bình phong, nhìn giá y người
      Nhan Noãn Noãn mà khỏi sửng sốt, bất quá cũng rất nhanh lấy lại bình tĩnh tới.
      Hiền vương gia là tên ngốc tử, nàng làm sao lại nghĩ tới hai người bọn họ có thể
      động phòng đâu này?
      Nhan Noãn Noãn mặc dù thích có người nhìn lúc nàng thay quần áo nhưng là quần
      áo thời cổ đại này quá phức tạp nên cũng đành tùy ý để mặc Nhan Song Song cởi
      thay nàng rồi lại giúp nàng mặc vào cái váy khác đơn giản hơn.
      Bộ váy hồng nhạt này rất đơn giản, điểm nhấn duy nhất chính màu sắc váy áo, Nhan
      Noãn Noãn nhìn qua đống quần áo hồi môn của mình, mi tâm khỏi nhíu lại. Trước
      tới đơn điệu của đống quần áo số lượng ít ỏi này, cái quan trọng hơn là
      dường như tất cả đều phải đồ mới, xem ra nàng phải mặc lại đồ cũ rồi!
      Nàng dù sao cũng là Nhan đại tiểu thư của Vũ Dương hầu phủ, của hồi môn mà ngay cả
      kiện quần áo mới cũng có? Cái này phải so với nhi nữ thường dân còn
      nghèo hơn nữa sao?
      Nhan Noãn Noãn cắn chặt răng, cố gắng áp chế cơn phẫn nộ trong lòng. Nàng là Nhan
      Noãn Noãn, nàng đương nhiên chấp nhận chuyện bị người khi dễ mà phản
      kháng, Nhan phủ dám đối với nàng như vậy cũng thể trách nàng vô tình được.
      Lúc Nhan Noãn Noãn tĩnh tâm lại thấy mình ngồi trước gương đồng, Nhan Song Song
      đứng ở phía sau giúp nàng vấn tóc.
      Nhan Noãn Noãn nhìn gương đồng muốn nhìn xem dung mạo của khối thân thể này, có điều
      vừa mới nhìn qua, cằm nàng lập tức trễ xuống hết mức có thể.
      Chỉ thấy trong gương đồng lên gương mặt nữ tử dung mạo hoa nhường nguyệt
      thẹn, da trắng nõn nà, tưởng như thế gian thể tìm ra từ ngữ để diễn tả vẻ đẹp tuyệt
      thế của nàng. Má hồng nhuận, dáng người uyển chuyển, nhàng như mây trời,
      phiêu lãng như tuyết trong gió.
      là mỹ nữ kinh tâm, câu hồn đoạt phách mà!
      Nhan Noãn Noãn kinh ngạc xuất thần đến nửa ngày mới có thể bình tĩnh lại được,
      ngờ trong thời gian ngày ngắn ngủi nàng lại có cơ hội kinh diễm đến hai lần, trước chính
      là vì Long Trác Việt ngốc tử đại soái ca, sau lại là nhan sắc tuyệt thế của chính mình.
      Mặc dù thời tiết tại vào xuân nhưng sương buổi sáng vẫn còn rất lạnh, quay đầu
      nhìn lại chỉ thấy bóng lưng tuấn mỹ của người nào đó.
      “Vương gia, chúng ta tới thiện phòng chờ Vương phi!”
      Long Trác Việt khẽ lắc đầu, đối với nam tử phía sau có chút oán giận : “Thiên Minh,
      ngươi cách xa ta chút, ta sắp thành người tuyết đến nơi rồi, đợi lát nữa ngươi đừng có
      mà đóng băng Noãn Noãn!”
      Ý tại ngôn ngoại, Long Trác Việt chính là muốn hơi thở của nam nhân kia quá
      mức lạnh lẽo, cả người sớm cũng lạnh cóng rồi!
      Nam tử được gọi là Thiên Minh thản nhiên liếc nhìn Long Trác Việt cái rồi cố tình nhích
      tới gần hơn. Long Trác Việt trừng mắt nhìn vẻ hài lòng, Thiên Minh biết điều
      liền lùi lại vài bước.
      Cửa phòng cuối cùng cũng mở ra, Nhan Noãn Noãn ra, Long Trác Việt thu hồi ánh mắt
      trừng Thiên Minh quay sang nhìn nàng, cười tủm tỉm : “Noãn Noãn, ăn điểm tâm a!”
      Nhan Noãn Noãn khẽ gật đầu, nàng liếc mắt qua nhìn Thiên Minh phía sau Long Trác Việt,
      nghi hoặc hỏi: “ là ai?”
      Thiên Minh lạnh lùng nhìn Nhan Noãn Noãn, ánh mắt chút e ngại đánh giá nàng, đáy
      mắt xẹt qua tia tán thưởng, hiếm mới gặp người nhìn thấy bị dọa nha!
      Bất quá hàm ý tán thưởng của nhanh chóng thu lại, thái độ lãnh ngạo hề có ý
      định đáp lại ánh mắt dò xét của Nhan Noãn Noãn.
      là Thiên Minh, Noãn Noãn, nàng đừng để ý , chúng ta ăn sáng a!” Long Trác
      Việt đơn giản giới thiệu rồi vội vàng lôi kéo Nhan Noãn Noãn tới thiện phòng,
      thích Noãn Noãn của nhìn chằm chằm nam nhân khác như vậy.
      là thị vệ của ngươi sao?” Nhan Noãn Noãn hỏi.
      “Ân!” Long Trác Việt yên lòng gật đầu rồi đột ngột quay đầu, trừng mắt nhìn Thiên
      Minh ở phía sau : “Thiên Minh, ngươi cách xa ta chút! đúng! Ngươi tốt nhất là
      tới chỗ nào mà Noãn Noãn nhìn thấy được !’
      Thiên Minh chút biểu tình, nghe thấy câu sau cùng của Long Trác Việt mà
      khỏi run rẩy: “Dạ Vương gia!” rồi nhanh chóng biến mất.
      Tốc độ nhanh đến nỗi khiến cho Nhan Noãn Noãn sợ hãi than thầm trong lòng, nội lực như
      vậy chắc chắn phải người thường a! Nghĩ tới nội lực của người xưa, Lạc Thiên lục
      địa có bốn quốc gia, mỗi quốc gia đều lấy võ tướng làm trọng, vị trí của quan võ so với
      quan văn cao hơn rất nhiều! Thiên Minh này đối với Long Trác Việt phục tùng như vậy
      kiến cho nàng kinh hãi.
      Theo những điều Long Trác Việt , Nhan Noãn Noãn cũng có thể đoán được hạ nhân
      trong Hiền vương phủ này rất coi thường chủ tử là . Trước mặt chủ tử mà nha hoàn có
      thể thản nhiên uống trà, tán chuyện, cắn hạt dưa, có thể thấy tổng quản của Vương phủ này
      xem bộ cũng chẳng đáng tin rồi! Nếu có tổng quản dung túng bọn hạ nhân sao có
      thể làm càn tới mức này được?
      ~.~

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 8. Vương gia nghèo!
      Nhan Noãn Noãn theo Long Trác Việt tới thiện phòng, đường thuận tiện đánh giá
      Vương phủ, trong trí nhớ của nàng Hầu phủ là nơi cực kỳ xa hoa phú quí, đình đài lầu
      các, hành lang uốn khúc vô số, tường cột chạm trổ tinh tế, tường xanh ngói dỏ, hạ nhân
      cũng tới mấy trăm người. Vậy mà đường đường là Hiền vương phủ mà bằng được
      phần ba Hầu phủ, tới kiến trúc hùng vĩ cùng nội thất xa hoa, phòng ốc nơi
      này tuyệt giống Vương phủ của Vương gia chút nào.
      đường tới thiện phòng, Nhan Noãn Noãn cũng thấy hạ nhân nào, sân
      trước các viện lá vàng rơi rụng mà có người quét tước, dọn dẹp.
      tới thiện phòng, đập vào mắt nàng là vài dĩa thức ăn , cái nồi, hai bộ bát đũa
      cái bàn giữa phòng. Long Trác Việt vui vẻ kéo Nhan Noãn Noãn ngồi xuống
      ghế, trong phòng ngoại trừ nam tử trung niên thấy bất cứ hạ nhân nào.
      “Vương gia, Vương phi, mời dùng bữa!” Trung niên lão bá cũng chính là tổng quản Lưu
      Quảng Lâm lên tiếng , gương mặt trắng nõn chút biểu tình nhưng là tròng mắt
      dài lại toát ra vẻ hèn mọn khiến Nhan Noãn Noãn chú ý.
      Lưu tổng quan rồi cũng xoay người bước ra ngoài, thái độ ngạo mạn như thể người
      hầu hạ phải chủ tử mà chỉ là gã dân đen hèn mọn. Lưu tổng quản vừa tới cửa
      lại đột nhiên quay đầu : “Đúng rồi, Nhâm công công dặn nô tài nhắc nhở Vương gia dùng
      thiện xong dẫn theo Vương phi tiến cung thỉnh an Thái hậu!” rồi lần nữa bước .
      Long Trác Việt cầm đũa, nghe Lưu tổng quan tới việc vào cung thỉnh an, bàn tay
      thon dài có chút run rẩy, ý cười trong mắt cũng dần thay thế bởi hoảng sợ.
      “Làm sao vậy? Thái hậu có thể ăn thịt ngươi được sao?” Nhan Noãn Noãn hỏi.
      Long Trác Việt khẽ lắc lắc đầu, Nhan Noãn Noãn có thể thấy trong tròng mắt đẹp của
      có vương nước mắt, Long Trác Việt run run : “So với ăn thịt người còn muốn khủng bố
      hơn!”
      Nhan Noãn Noãn thản nhiên ‘nha’ tiếng, ánh mắt chuyển qua bàn điểm tâm trước mặt.
      Thái hậu là dạng người gì nàng biết, Nhan Noãn Noãn cũng chưa từng tiếp
      xúc qua, bất quá Long Trác Việt bị dọa thành như vậy cho dù bà ta ăn thịt người,
      chắc chắn cũng phải là lão thái thái dễ gần, mười phần có hơn năm phần khó
      đối phó rồi!
      Nhan Song Song ở bên cạnh bất mãn thầm: “Lưu tổng quản kia làm người thế nào vậy,
      coi ai ra gì mà!”
      Nhan Noãn Noãn nhíu mày, gương mặt chút biểu cảm nhưng trong lòng cũng
      khỏi gật đầu, ấn tượng của nàng đối với Lưu tổng quản này rất hài lòng, thân là nô tài
      nên hiểu thế nào là nô tài chứ.
      “Song Song, nhớ kỹ thân phận của mình, thời điểm nên nhiều tốt nhất là nên
      yên lặng!” Nhan Noãn Noãn thản nhiên , ràng giọng chút tức giận nhưng
      Nhan Song Song lại cảm thấy khí thế hơn người khiến nàng ta thể nào im
      lặng.
      Đối với Nhan Song Song, Nhan Noãn Noãn cũng có lấy tia hảo cảm, thậm chí
      chút thân thuộc cũng có, trong suy nghĩ của nàng nàng ta chỉ là nha hoàn
      hồi môn. nha hoàn nho mà cũng có thể theo họ Nhan có thể thấy phụ mẫu nàng ở
      trong Nhan gia chắc chắn cũng có địa vị nhất định, có thể khiến Nhan Hướng Thái kia coi
      trọng tất là người quan trọng. Nhan Song Song này nhất định nhận lệnh từ Nhan gia,
      chừng chính là do Nhan Hướng Thái cử tới giám sát nàng hoặc có ý đồ khống chế
      nàng cũng nên, người như vậy nàng nhất định thể tin dùng, càng thể tín nhiệm.
      Đáy mắt Nhan Song Song xuất tia nghi hoặc nhưng cũng nhanh chóng cúi người :
      “Nô tỳ biết!” Nàng ta mặc dù chưa từng hầu hạ đại tiểu thư nhưng cũng nghe người
      trong phủ qua, bất quá tân Vương phi trước mặt này so với đại tiểu thư trong lời đồn
      quá khác biệt.
      Tuy vẫn dịu dàng như trước nhưng khí chất thanh thuần thoát tục người Vương phi hôm
      nay đến nhị tiểu thư cũng thể sánh bằng, ánh mắt đầy tự tin kia qua lời đồn lại có thể
      trở thành nhát gan, yếu đuối? Thần thái thản nhiên, nhàng mà thoát tục kia khiến
      cho người ta cảm thấy chói lóa mà!
      “Múc cháo cho Vương gia !” Nhan Noãn Noãn thấy Long Trác Việt nhìn chằm chằm nồi
      cháo bàn, vẻ mặt muốn ăn đến chảy nước miếng của , nhàn nhạt lên tiếng phân
      phó.
      Nhan Song Song chút chậm trễ, vội vàng đến bên cạnh Long Trác Việt, thay
      múc chén cháo .
      Tuy việc phải tiến cung thỉnh an Thái hậu khiến cho Long Trác Việt kinh sợ nhưng nhìn bàn
      đồ ăn trước mặt vẫn là nhịn được tâm tình vui sướng hẳn lên, nhận lấy chén cháo từ
      tay Nhan Song Song nâng lên húp hơi cạn sạch.
      Thấy chén cháo hết trơn, quay đầu nhìn sang Nhan Noãn Noãn, thấy nàng vẫn còn nhìn
      chằm chằm bàn đồ ăn liền vươn đầu lưỡi liếm liếm nơi khóe miệng, giọng mang theo khó
      hiểu hỏi: “Noãn Noãn, nàng vì sao ăn a? Chẳng lẽ chỉ nhìn thôi cũng có thể no sao?”
      bàn ăn chỉ có dĩa đậu tương, dĩa dưa chuột, dĩa củ cải, hai trứng gà
      luộc, mà nồi cháo kia cũng thể hoàn toàn gọi là cháo được, chắc chắn là đem cơm
      nguội hôm qua bỏ thêm nước vào rồi mang lên, thậm chí nấu cũng chưa từng được nấu qua
      a!
      là quá nghèo nàn! Nếu là dân đen bình thường nàng có thể hiểu được nhưng
      này là sao đây? Đường đường Vương gia mà cũng phải ăn những thứ này sao?
      Dù Long Trác Việt có là ngốc tử chăng nữa cũng là con trai của tiên đế, trong
      người chảy huyết mạch hoàng thất, bổng lộc mỗi tháng chắc chắn , như thế
      nào mà lại lưu lạc đến mức độ này được? Dù đồ ăn sáng có ít ít ra cũng phải là đồ ăn
      có dinh dưỡng, dĩa cũng phải lớn tý, bàn là cái gì a, nước tương sao? cọng
      rau chấm vào muốn hết lấy gì mà ăn nữa?
      Nhan Noãn Noãn nhớ tới cái mặt trắng nõn của Lưu tổng quản cùng thân hình tròn vo của
      lão mà khỏi tức giận, bổng lộc của Vương phủ mỗi tháng chắc chắn hơn phân nữa là
      vào trong túi rồi, cho dù có thừa chỉ sợ hạ nhân trong phủ cũng sớm chia nhau xong
      hết rồi!
      “Việt Việt mỗi sáng đều ăn những thứ này sao?” Nhan Noãn Noãn hỏi, quay đầu nhìn Long
      Trác Việt, tròng mắt kia so với sao trời thậm chí còn đẹp hơn, đen lấp lánh, thuần khiết
      chút tạp chất.
      Long Trác Việt liếm liếm môi, đưa chén cho Nhan Song Song, ý bảo nàng múc cháo cho
      mình sau đó mới quay sang Nhan Noãn Noãn : “Đồ ăn hôm nay phong phú hơn mọi ngày,
      nàng xem, còn có cả trứng gà luộc nha!” rồi cầm lấy trứng gà, vẻ sung sướng nỡ
      buông tay: “Trước kia chỉ có đậu tương thôi, nhất định là bọn họ thấy ta cưới nàng nên vui
      mừng thay cho ta mà làm thêm đồ ăn a!”
      ngây thơ biết bữa ăn có mình có bao nhiêu thiếu thốn!
      “Việt Việt thích ăn hai trứng gà này đều cho ngươi ăn a!” Nhan Noãn Noãn rồi
      bưng chén của mình ăn vài miếng rồi lại đặt xuống bàn, hàng mi dài khẽ hạ xuống, đáy mắt
      phóng ra tia hàn quang lạnh lẽo.
      Long Trác Việt trước kia như thế nào nàng cũng mặc kệ nhưng là từ bây giờ cuộc sống của
      nàng gắn liền với Vương phủ này, nếu ngày nào cũng phải ăn mấy thứ này nàng
      thể nào chịu nổi. Nếu ngay cả ăn đều được ăn no làm sao có khí lực rời
      được?
      Long Trác Việt mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn ăn như hổ đói, vội vàng lên tiếng: “Noãn
      Noãn, nàng rất đói bụng sao? Nếu đói ăn cả phần của ta !” rồi nhanh chóng đưa
      chén cháo của mình tới trước mặt Noãn Noãn.
      cần đâu, ta ăn no rồi!” Nhan Noãn Noãn nhìn .
      Cho dù có lấy nước sôi đổ vào chén cháo kia cũng quá nhạt nhẽo, chỗ cứng chỗ mềm,
      là khó ăn mà! So với thức ăn ngày trước lúc nàng nằm vùng còn khó nuốt hơn
      mấy lần!
      Long Trác Việt vừa nghe Nhan Noãn Noãn vậy lập tức lấy chén cháo về, đôi mắt nhìn
      nàng chăm chú, sợ nàng đổi ý liền bưng chén cháo hơi nuốt thẳng xuống!
      Dùng xong điểm tâm, Long Trác Việt cùng Nhan Noãn Noãn lên xe ngựa tiến cung thỉnh an
      Thái hậu! Bởi vì tiến cung là chuyện lớn nên Lưu tổng quản cũng rất biết điều, sớm an
      bài xe ngựa chờ trước cửa phủ.
      ~.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :