1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, vi phu bị người bắt nạt - Dạ Cát Tường (114 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 49. Thích!
      Long Trác Việt vừa dứt lời, Lưu Quang Lâm tới trước mặt Nhan Noãn Noãn, cung kính
      hành lễ: “Nô tài thỉnh an Vương phi!”
      Nhan Noãn Noãn tay chống cằm, đưa mắt nhìn Lưu Quang Lâm, cười : “Lưu tổng
      quản từ khi nào lại khách khí như vậy? Tìm ta có chuyện gì sao?”
      “Bẩm Vương phi, nô tài nghĩ kỹ, Vương phi là nữ chủ nhân của Vương phủ nên
      chưởng quản công việc trong Vương phủ, nô tài nên quá phận, đây là sổ
      sách cùng chìa khóa phòng thu chi, nô tài xin giao lại cho Vương phi!” Lưu Quang Lâm nịnh
      nọt hề để ý tới lãnh ý trong mắt Nhan Noãn Noãn, chỉ là đôi mắt vẫn
      thường liếc Nhan Noãn Noãn, đáy mắt giấu nổi tham lam cùng tà ác.
      “Lưu tổng quản khách khí rồi, lúc trước ta giao cho người quản lý chuyện trong Vương phủ
      có ý định thu lại!”
      Nhan Noãn Noãn nhanh chậm , lúc nhìn thấy ánh mắt của Lưu Quang Lâm,
      đáy mắt kìm được lóe lên sát ý. Tên sắc quỉ này lại dám dùng ánh mắt dâm tà đó
      nhìn nàng, thực hận thể móc mắt ra mà!
      Nhan Noãn Noãn ở trong lòng thầm đem Lưu Quang Lâm nghiền nát, nhưng mặt
      vẫn duy trì nét tươi cười thản nhiên : “Ta lời giữ lấy lời!”
      Nàng tuy muốn lấy lại quyền quản lý Vương phủ nhưng là cũng thích tự động
      dâng lên. Huống chi, nếu nàng dọa con cá Lưu Quang Lâm này chạy mất chẳng phải
      có người để chơi sao?
      “Được Vương phi nâng đỡ, nô tài vạn lần dám nhận!” Lưu Quang Lâm đoán
      được ý tứ của Nhan Noãn Noãn nên chỉ có thế cúi đầu, thận trọng lên tiếng.
      “Lưu tổng quản tận tâm vì Vương phủ làm việc nhiều năm, có gì mà dám nhận chứ?
      Huống chi ta còn phải quản lý cuộc sống hàng ngày của Vương gia, xin Lưu tổng quản tiếp
      tục quản lý chuyện trong Vương phủ!”
      Lời của Nhan Noãn Noãn muốn bao nhiêu thành khẩn có bấy nhiêu thành khẩn,
      gương mặt tươi cười nhìn Lưu Quang Lâm khiến choáng váng mặt mày, thiếu chút nữa
      nhận được phương hướng, chỉ cảm thấy giọng của Nhan Noãn Noãn ngọt
      ngào động lòng người, làm cho người nghe thần hồn điên đảo.
      Ngây ngốc lát, Lưu Quang Lâm hớn hở gật đầu : “ vậy nô tài cũng thể bất
      kính mà từ chối nữa, nô tài nhất định tận tâm thay Vương phi quản lý Vương phủ!”
      Xem ra là lo nghĩ quá nhiều rồi, Vương phi những bất mãn mà còn để
      tiếp tục quản lý chuyện trong Vương phủ. Nhất định là do là người của Thái hậu nên
      nàng ta vẫn nể mặt vài ba phần, thế nào và Vương phi tại cũng coi như
      người nhà ?!
      Trước khi rời , Lưu Quang Lâm vụng trộm quay đầu nhìn Nhan Noãn Noãn cái, bộ
      dáng thèm dãi chỉ thiếu điều chưa chảy nước miếng ra mà thôi. mĩ nhân như vậy
      mà phải gả cho tên ngốc đáng tiếc, biết tại có thể giống như
      gần vua được ban lộc mà giành được chút âu yếm trước ? Chỉ nghĩ thôi cũng đủ
      khiến mất hồn rồi!
      “Vương phi, ánh mắt tên cẩu nô tài kia khiến người ta buồn nôn mà, để nô tỳ móc
      mắt !” Nhan Song Song tức giận nghiêm mặt, nắm chặt tay .
      Long Trác Việt ở bên khỏi gật đầu, phụ họa : “Đúng vậy, móc , móc !” rồi
      lại bày ra bộ mặt hoảng sợ nhìn Nhan Song Song: “Oa, Song Song, ngươi là nữ hài tử nha,
      như thế nào lại bạo lực như vậy?”
      Nhan Noãn Noãn quay đầu nhìn vẻ mặt nghi hoặc của Long Trác Việt, trong lòng khỏi
      căng ra. Đôi mắt trong sáng thuần khiết như vậy, nàng tuyệt đối thể để những thứ
      xấu xa kia làm vấy bẩn, những lời tàn nhẫn như vậy cũng nên để cho nghe
      được. Nàng muốn bảo hộ , để lúc nào cũng thuần khiết như bây giờ. Nếu phải làm
      người ác cứ để mình nàng làm .
      Nội tâm Nhan Noãn Noãn bỗng trùng xuống, nhìn đôi mắt mê muội của Long Trác Việt giống
      như mang theo ma lực khiến cho người ta chìm sâu trong đó vậy.
      “Noãn Noãn, nàng vì sao lại nhìn người ta như vậy? Mặt người ta có dính thứ gì sao?” Long
      Trác Việt rồi đưa tay sờ mặt mình, đôi mắt như nai con nhìn Nhan Noãn Noãn.
      “Thấy ngươi rất suất nên nhìn a!”
      Nhan Noãn Noãn vừa xong những lời này, Nhan Song Song đứng sau khỏi đờ
      đẫn, đôi mắt đẹp mở to nhìn Long Trác Việt chăm chú như muốn tìm ra điểm đẹp
      gương mặt ngăm đen xấu xí kia.
      “Hì hì, Noãn Noãn. Người ta rất đẹp sao?” đôi mắt Long Trác Việt vì câu này của Nhan
      Noãn Noãn mà tỏa sáng thôi.
      “Ân, rất đẹp!” Nhan Noãn Noãn khẽ cười , tuy rằng gương mặt tại của có mang
      mặt nạ nhưng nàng mỗi lần nhìn nó lại có thể nhìn tới gương mặt của Long Trác Việt.
      Gương mặt thể dùng từ đẹp để hình dung nữa, thần thái tao nhã hơn
      người kia đủ để khiến nhân thần ghen tị.
      Nàng tự nhận thấy gương mặt mình cũng đẹp đến độ khiến người điên đảo nhưng so với vẻ
      tao nhã của Long Trác Việt vẫn có phần lu mờ, đủ sức thu hút.
      “Hì hì, Noãn Noãn người ta rất đẹp nha. Song Song, người ta rất đẹp nha, Noãn Noãn
      người ta rất đẹp a!” Long Trác Việt giống như nhận được bảo vật, kích động với
      Nhan Song Song rối rắm tìm kiếm nét đẹp mặt .
      Khóe miệng Nhan Song Song co rút, thốt nên lời, chỉ cố gắng nặn ra nụ cười miễn
      cưỡng. Nàng cảm thấy tâm ý của Vương phi đối với Vương gia ít nha!
      Lúc chỉ có Nhan Noãn Noãn cùng Nhan Song Song ở trong phòng bếp, Nhan Song Song
      kìm được hỏi: “Vương phi, người hình như rất thích Vương gia?” Nhan Song Song
      vừa nhóm lửa vừa hỏi.
      Nhan Noãn Noãn thái rau, nghe Nhan Song Song hỏi có chút phân tâm, xém chút nữa
      cắt trúng ngón tay mình khiến cho Nhan Song Song đứng bên cạnh kinh hãi.
      Thích? Nhan Noãn Noãn nhíu mày, nàng thích Long Trác Việt sao? Long Trác Việt tuy là
      ngốc tử nhưng đơn thuần, thiện lương, hề có tâm cơ, cho dù lời cùng
      hành động khiến người ta đau đầu nhưng có đôi khi cũng rất đáng . So với những con
      người miệng nam mô bụng bồ dao găm, ở cùng với Long Trác Việt rất nhàng, thoải
      mái, như vậy khó mà thích được.
      “Ân!” Nhan Noãn Noãn nghĩ nghĩ rồi gật đầu, tiếp tục thái rau.
      Lần này tới lượt Nhan Song Song nhíu mày buồn rầu : “Vương phi muốn sống cả
      đời với Vương gia, coi Vương gia là phu quân của mình sao?” Nàng cảm thấy với trí tuệ
      cùng nhan sắc của Vương phi, Hiền vương gia xứng với người, Vương phi
      xứng đáng với nam tử hoàn mỹ hơn mới đúng.
      Nhan Noãn Noãn nhịn được cười : “Ngươi nghĩ đâu vậy? Việt Việt với ta là tỷ đệ
      tốt, ta thích cũng giống như bạn bè thích nhau thôi!”
      Chắc là như vậy, Nhan Noãn Noãn tự với chính mình!
      ra là thế!” Nhan Song Song nghe vậy mới thở phào nhõm.
      Đột nhiên, Nhan Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn Nhan Song Song, nghiêm túc dặn dò : “Song
      Song, về sau ở trước mặt Việt Việt đừng những lời đẫm máu tàn nhẫn nữa!”
      “Dạ, Vương phi! Nô tỳ hiểu!”
      Gió đêm xuyên qua khung cửa thổi vào trong phòng, màn trướng theo gió lay động,
      gian mờ ảo vô cùng.
      Tẩm cung của Hoàng đế - Hoa Thanh cung, ánh trăng theo khe cửa chiếu vào, in đất
      những dải sáng bạc.
      đạo bóng đen bất chợt lóe qua, nhanh chóng chạy vào Hoa Thanh cung, tiêu sái tới
      cạnh long sàn như thể rất quen thuộc đường , thoải mái nằm lên long sàn rồi biến mất
      để lại dấu vết.
      Người ngoài thể nào tưởng tượng được ở long sàn của Hoàng đế thế nhưng lại
      có cơ quan. Tuy rằng có chút lộ liễu nhưng thử hỏi ở trong hoàng cung này, ai dám tự tiện
      nằm long sàn để bị chém đầu chứ? Huống chi có nằm lên được cũng chưa chắc biết
      được cơ quan ở đâu.
      +.+

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 50. Hâm mộ, ghen tị!
      Bên dưới long sàng là thư phòng , bố trí đơn giản nhưng kém phần uy
      nghiêm, nến đỏ chiếu sáng gương mặt tuấn mỹ của nam tử bên cạnh thư án.
      Nghe tiếng cơ quan được khởi động, nam tử nọ khẽ ngẩng đầu, cười : “Lần này đến trễ
      hơn so với mọi khi nha?!” thanh như ngọc, mắt phượng mang theo ý cười nhìn người
      mới đến.
      “Biết rồi còn hỏi!” Long Trác Việt ném cho Long Cẩm Thịnh ánh mắt khinh thường, thản
      nhiên tìm chỗ ngồi, thuận tay lấy từ trong lòng ra cái hà bao thêu dở, tay cầm kim
      thêu thành thạo đâm xuống, vô cùng tập trung.
      Trước kia thân mình, lại tự do, nhưng bây giờ trong phòng còn có Noãn
      Noãn, muốn ra ngoài đâu phải được.
      Long Cẩm Thịnh chột dạ sờ sờ mũi, cam lòng làm người vô hình : “Đệ hỏi
      xem ta tìm đệ có chuyện gì sao?”
      Tò mò? Long Trác Việt hẳn phải tò mò chứ?
      Long Cẩm Thịnh nhìn Long Trác Việt chăm chú thêu hà bao mà khỏi nóng ruột. Làm
      ơn , tên này ít nhất cũng phải tỏ ra tò mò chút cho có cảm giác thành tựu chứ?
      Long Trác Việt trầm mặc lúc lâu, cuối cùng đầu cũng thèm ngẩng lên : “Huynh
      có đáng ?”
      Ân! Noãn Noãn thích hà bao hình thỏ thêu chứ? Là đực cái ôm nhau
      nha, chỉ nhìn thôi cũng thấy có bao nhiêu hạnh phúc, chắc hẳn Noãn Noãn thích?!
      câu này của Long Trác Việt khiến Long Cẩm Thịnh suýt chút nữa ngã lăn ra đất, chỉ
      còn nước chưa nhảy dựng lên hét lớn, van cầu ngươi, nhanh nhanh hỏi ta vì sao a!
      Long Cẩm Thịnh thấy Long Trác Việt hoàn toàn chú ý gì tới mình, cúi đầu nhận thua,
      chậm rãi đứng dậy tới chỗ Long Trác Việt ngồi, đảo qua đảo lại mấy vòng với hi vọng
      khiến người nào đó chú ý. Tốt xấu gì cũng phải nhìn chút chứ, yên lặng như vậy
      khiến có cảm giác mình hề tồn tại nha!
      “Nghe Thái hậu sai Vạn Toàn mang đạo ý chỉ tới Hiền vương phủ, còn ban Thượng
      phương bảo kiếm cho Nhan Noãn Noãn, chuyện này là sao a?” thời điểm nghe tin này
      suýt chút nữa kìm được nhảy dựng lên vì khiếp sợ, khiến cho người ta chấn
      kinh mà!
      ai hiểu lòng dạ Thái hậu bằng , bà ta vì muốn giữ vững quyền lực của bản thân
      mà để cho dòng thứ là lên ngôi Hoàng đế, người ngoài nhìn vào tưởng quyền lực
      tối thượng, thực tế chỉ là quân cờ trong tay Thái hậu, có tự do cũng
      có quyền phản kháng, nhất nhất hành động theo mệnh lệnh như con rối.
      Người Thái hậu ghét nhất chính là Long Trác Việt, bởi vì chính là hoàng tử duy nhất của
      tiên đế có tư cách kế thừa ngai vị, chỉ là lúc còn bé lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà
      trở nên si ngốc. Nếu phải Long Trác Việt si ngốc có uy hiếp gì tới quyền lực
      của bà ta sợ là cũng có khả năng ngồi đây mà thêu thỏ nữa rồi.
      Mà nay, Long Cẩm Thịnh lại nghe Thái hậu đối với Hiền vương phi rất coi trọng, coi trọng
      Nhan Noãn Noãn cũng chính là coi trọng Hiền vương phủ, điều này khiến kinh
      ngạc vô cùng. Nếu chuyện này do người khác có đánh chết cũng tin nổi.
      “Nếu ta đoán sai, nhất định là Nhan Noãn Noãn nắm được nhược điểm của Thái
      hậu rồi? Hắc hắc, ta biết này đơn giản mà, quả nhiên gan lớn lại có trí tuệ
      hơn người!” Long Cẩm Thịnh ngớt lời khen ngợi, trong lòng thầm nhận định chuyện
      này chắc chắn có quan hệ với Nhan Noãn Noãn.
      Cũng chỉ có trước mặt Long Trác Việt mới gỡ xuống lớp ngụy trang hàng ngày,
      hề câu nệ mà xưng ‘ta’.
      Long Trác Việt thoáng ngừng động tác đâm kim, ngẩng gương mặt như họa lại như thần
      tiên hạ phàm với ngũ quan tinh tế, da thịt sáng bóng như bạch ngọc, mày rậm mi dài, đôi
      mắt đẹp trong đêm tối sáng như chân trâu, bạc môi mỏng gợi cảm vô cùng, thản nhiên liếc
      nhìn Long Cẩm Thịnh : “Quan ngươi đánh rắm!” (ý nhiều chuyện a =.:)
      Trong lòng thầm nghĩ: Noãn Noãn cùng Long Cẩm Thịnh đâu có quan hệ gì, nhiều
      như vậy là muốn gì?
      “Uy, Long Trác Việt, ngờ ngươi lại qua cầu rút ván, tốt xấu gì Vương phi này cũng
      là do ta giúp người cưới về nha!” Long Cẩm Thịnh giống như mèo bị giẫm phải đuôi,
      phân biệt lớn giãy nảy lên, lớn tiếng .
      “Theo như ta biết người hợp với bát tự của ta là nhi nữ thứ hai của Nhan Hướng Thái –
      Nhan Lăng, chứ phải Nhan Noãn Noãn nha! Ngươi cũng xem Nhan Lăng kia là
      loại đức hạnh gì mà gả cho ta mà còn dám ở đây kể công?” Ngươi có bệnh ?
      Long Cẩm Thịnh ngây ngốc chớp chớp mắt, mờ mịt hỏi: “Có chuyện này sao?”, như thế nào
      lại biết a? “Cho dù là như vậy ta cũng có công lao a, nếu phải có ta
      ban hôn, Nhan Noãn Noãn cũng có khả năng gả cho ngươi a!”
      Ân, đúng là như vậy nha! Long Trác Việt có thể lấy được Nhan Noãn Noãn chính là công lao
      của nha!
      Long Trác Việt im lặng liếc Long Cẩm Thịnh, ánh mắt ràng muốn : Ngươi đúng là quá
      mức vô liêm sỉ!
      “Là do ta cùng Noãn Noãn có duyên, cho dù có ngươi nàng nhất định cũng gả
      cho ta, chút xíu cũng can hệ tới ngươi!”
      Khóe miệng Long Cẩm Thịnh run run, thầm nghĩ, luận da mặt dày, nếu Long Trác Việt tự
      nhận thứ hai còn kẻ nào dám tranh vị trí thứ nhất chứ?
      “Nếu có ta đêm tân hôn sai Nhâm Văn Hải tháo mặt nạ của ngươi xuống khiến Nhan
      Noãn Noãn bị vẻ tuấn mỹ của ngươi hấp dẫn, nàng nhất định quan tâm tới ngươi!”
      Long Cẩm Thịnh cam lòng, cố vắt óc nhớ lại những hành động vĩ đại của mình trước
      đó, giúp Long Trác Việt lấy được Nhan Noãn Noãn vì sao lại có chút công lao
      nào chứ?
      “Noãn Noãn phải loại người nông cạn như vậy, nếu chán ghét lúc ở đại đường
      vui vẻ nhận làm tỷ đệ tốt với ta. Đổi lại là nữ tử khác sớm bị dọa thất kinh, khóc
      nháo làm loạn rồi!” cho nên, Noãn Noãn với chính là độc nhất vô nhị!
      Long Trác Việt dương dương tự đắc, chỉ là sau phút tự đắc, mày rậm khẽ nhíu lại khi nghĩ
      tới vấn đề khiến người ta đau đầu thôi – tỷ đệ tốt? Noãn Noãn đối tốt với ,
      bảo hộ như vậy là vì nàng luôn nghĩ mình và chỉ là tỷ đệ tốt! Nhưng là tại
      muốn làm tỷ đệ với nàng, muốn Noãn Noãn trở thành nữ nhân của , hiền thê
      duy nhất của , muốn làm cho Noãn Noãn trong lòng, trong mắt hay trong suy nghĩ chỉ có
      mình , duy nhất nam nhân là !
      Long Cẩm Thịnh sững người, trong lòng bi thương đến cực hạn. Thượng thiên a, như
      thế nào chút công lao cũng có a?
      “Ngươi gọi ta đến là để nghe ngươi những lời vô nghĩa đó sao? Nếu có việc gì
      ta trước đây.” Ở đây mắt to trừng mắt bé với còn bằng trở về nhìn Noãn Noãn
      đâu, Long Cẩm Thịnh so với Noãn Noãn đương nhiên Noãn Noãn quan trọng nhất.
      “Đừng nha!” Long Cẩm Thịnh nhanh tay nắm lấy cánh tay Long Trác Việt, tươi cười :
      “Việt Việt, ngoan, cho hoàng huynh biết , Nhan Noãn Noãn đến cuối cùng là nắm được
      nhược điểm gì của Thái hậu?”
      Long Trác Việt rùng mình cái, da gà toàn thân lập tức trỗi dậy.
      “Làm ơn , ngươi trăm ngàn lần đừng có gọi ta như vậy, ghê chết người!”
      Long Cẩm Thịnh trừng mắt liếc Long Trác Việt, có người chuyện độc ác như vậy sao?
      “Ngươi có sắc quên huynh đệ, như thế nào Nhan Noãn Noãn gọi ngươi thấy vui mà ta gọi
      ngươi lại kêu ghê tởm?”
      “Ngươi thể so được với Noãn Noãn!”
      Long Cẩm Thịnh được phen choáng váng, thiếu chút nữa là ngã lăn ra, bi thương kêu
      lên: “Được, được! Noãn Noãn cái gì cũng tốt, là bảo bối của ngươi!”
      “Ngươi đây là ghen tị cùng hâm mộ?” Long Trác Việt đột ngột hỏi.
      “A?” Long Cẩm Thịnh nhất thời kịp phản ứng, khó hiểu nhìn Long Trác Việt cúi
      đầu thêu hà bao, cần được giải thích a!
      “Ta biết, Noãn Noãn vĩ đại như vậy, lại là mĩ nhân tuyệt sắc đời khó gặp cho nên ngươi
      mới ghen tị, hâm mộ ta. Hoàng huynh, ngươi chấp nhận , đời này có Nhan
      Noãn Noãn thứ hai, ngươi cho dù hâm mộ, ghen tị cũng vô dụng thôi!”

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 51. Tặng lễ vật!
      Khóe miệng Long Cẩm Thịnh ngừng run rẩy: “Ngươi làm sao biết ta gặp
      được nữ tử như Nhan Noãn Noãn? Cho dù cũng có câu ‘yểu điểu thục nữ,
      quân tử hảo cầu’, nếu ta cùng Nhan Noãn Noãn ở chung lâu ngày, chừng nàng
      thích ta đâu này?”
      “Ngươi cái gì?” Long Trác Việt nhảy dựng lên, đôi mắt đẹp trừng lớn nhìn Long Cẩm
      Thịnh, cuồng nộ cơ hồ như muốn đốt cháy người trước mặt thành tro, nghiến răng
      nghiến lợi đầy khủng bố.
      Long Cẩm Thịnh rùng mình, cảm giác lạnh dọc sống lưng, cả người giống như ở trong
      hầm băng khiến cho người ta kìm được run rẩy. Long Cẩm Thịnh chút nghi
      ngờ rằng nếu còn tiếp tục nữa mạng của chắc chắn là giữ nổi rồi.
      Cái này là có sắc quên huynh đệ mà!
      Long Cẩm Thịnh yếu ớt liếc nhìn Long Trác Việt cái rồi ngay lập tức nở nụ cười nịnh
      nọt, vuốt vuốt ngực Long Trác Việt : “Hoàng đệ, đừng nóng giận, ta chỉ đùa thôi!” dứt
      lời liền lui lại mấy bước liền, cách xa nhân vật nguy hiểm là Long Trác Việt nổi giận.
      “Hừ!” Long Trác Việt lạnh lùng liếc Long Cẩm Thịnh, đối với hành động lấy lòng của
      khỏi khinh thường, trong lòng thầm ghi hận.
      Long Cẩm Thịnh biểu tình cứng ngắc, đột nhiên có cảm giác tự mình bê đá đập chân mình,
      ai cũng có thể đắc tội nhưng là thể đắc tội với Long Trác Việt a, có trời mới biết tên
      tiểu tử này hiểm cỡ nào, đắc tội với có khi chết lúc nào cũng biết ấy chứ.
      “Khụ khụ…” Long Cẩm Thịnh ho khan hai tiếng, cố gắng che dấu chột dạ : “Bàn về
      chính , theo tin tức đưa tới sáng sớm hôm nay Liễu Bình Dịch lặng lẽ đưa quân
      đội của mình đóng quân ngoài kinh thành, việc này liên quan tới chuyện của Thái
      hậu chứ?”
      biết!” Long Trác Việt đem hà bao vẫn chưa thêu xong cùng kim chỉ cất vào trong tay
      áo, thản nhiên ném lại câu rồi quay người rời . Đừng tưởng biết ý tứ của
      Long Cẩm Thịnh khi những lời này, chẳng phải là muốn qua lời của để tìm ra
      nguyên nhân Thái hậu đột nhiên đổi tính sao? Noãn Noãn đồng ý với Thái hậu là
      để cho người khác biết chuyện này, thể để nàng gặp rắc rối được.
      Long Cẩm Thịnh thấy bóng dáng tiêu sái của Long Trác Việt, vội vàng đuổi theo, quấn quít
      hỏi: “Hoàng đệ, chúng ta là người nhà a, đệ cần dấu ta phải ?”
      “Thái hậu là kẻ địch chung, chúng ta liên thủ nhiều năm như vậy, đệ cho ta biết !”
      “Hoàng đệ, ngươi đừng nha, nếu ngươi cho ta biết ta khó chịu ngủ
      được a!”
      “Hoàng đệ… hoàng đệ…”
      Ánh mặt trời ấm áp, gió thổi qua.
      Hậu hoa viên của Hiền vương phủ, trăm hoa đua nở, bướm bay vờn quanh, hàng dương liễu
      xanh như tơ rủ, trong gió xuân nhàng lay động.
      “Noãn Noãn, Noãn Noãn…”
      Long Trác Việt vui sướng kêu lên, giọng như tia nắng ấm áp đầu tiên chiếu qua Hiền phủ
      tĩnh lặng, thanh thanh nhã ôn thuận khiến người nghe say mê.
      Khóe miệng Nhan Noãn Noãn khẽ giương lên, khép lại quyển sách tay rồi ngẩng đầu
      nhìn thân ảnh nguyệt sắc nhảy chân sáo kia của Long Trác Việt. Bởi vì khá nhàn rỗi
      nên nàng bảo Nhan Song Song mang đến những bộ sử sách về đại lục Lạc Thiên, ít
      nhiều cũng có thể hiểu thêm về đại lục này.
      “Noãn Noãn, người ta vừa thêu xong hà bao cho nàng nha!”
      Long Trác Việt nhảy tới trước mặt Nhan Noãn Noãn, đưa hà bao mà phải tốn mất cả
      đem qua mới thêu xong tới trước mặt nàng, đôi mắt trong suốt lấp lấp tinh quang đầy mong
      chờ.
      Nhan Noãn Noãn nhận lấy hà bao, lật trái lật phải xem xét, mặt hà bao thêu cặp
      thỏ trắng ôm nhau khiến Nhan Noãn Noãn biết gì hơn, mà mặt trái là vài
      đóa hàn mai, nhìn kỹ lại những đóa hàn mai kia được sắp xếp thành chữ ‘Noãn’.
      Nhan Noãn Noãn thích thú ngắm mãi thôi. Chẳng hiểu vì sao những vật tầm thường
      qua tay Long Trác Việt đều trở nên sống động như thể có linh hồn vậy.
      “Rất đẹp!” Nhan Noãn Noãn khen ngợi.
      Long Trác Việt nghe vậy, tròng mắt khẽ đảo vòng, cười đến thỏa mãn hỏi lại: “Noãn
      Noãn có thích ?”
      “Thích!”
      “Hi hi, Noãn Noãn thích, Noãn Noãn thích nha!” Long Trác Việt vui sướng hoa chân múa tay
      chạy quanh nhan Nhan Noãn Noãn.
      Đúng lúc này Lưu Quang Lâm vội vàng chạy tới : “Khởi bẩm Vương phi, Hoàng
      thượng giá lâm ạ!”
      Long Trác Việt vừa nghe xong, ý cười trong mắt đột nhiên trùng xuống, trong lòng vô cùng
      khó chịu. Chẳng lẽ Long Cẩm Thịnh kia định dùng hành động để chứng minh câu ‘yểu
      điệu thục nữ, quân tử hảo cầu’ tối qua? Long Trác Việt nghĩ như vậy trong lòng khỏi
      hậm hực, hận thể bổ nhào tới tóm tên Long Cẩm Thịnh kia nhét vào bao tải, tống khứ
      về cung.
      ~.~

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 52. Đuổi người!
      Nhan Noãn Noãn vừa nghe Lưu Quang Lâm thông báo xong có chút sửng sốt, đăm chiêu
      nhìn Lưu Quang Lâm hồi lâu, đáy mắt lấp lóe tinh quang, khóe miệng khẽ nở nụ cười như
      hàn mai giữa trời giá lạnh, tinh thuần, thanh nhã vô cùng. Chỉ là trong lòng vài suy
      nghĩ tà ác. Hoàng thượng đến đúng lúc lắm, hôm nay Lưu Quang Lâm ngươi hãy chờ bị thu
      thập !
      “Noãn Noãn, nàng vui vẻ vậy sao?” Long Trác Việt bĩu môi, ai oán nhìn Nhan Noãn Noãn,
      trong lòng khỏi thầm nghĩ, phải là vì Long Cẩm Thịnh đến đó chứ? Chẳng lẽ
      Noãn Noãn vui khi nhìn thấy Long Cẩm Thịnh? Càng nghĩ Long Trác Việt càng cảm
      thấy nguy cơ, trong lòng khỏi cảm thấy bồn chồn cùng lo lắng.
      Nhan Noãn Noãn bị hỏi liền đưa tay sờ mặt, chẳng lẽ biểu lộ ràng như vậy sao?
      “Việt Việt, ngươi mời Hoàng thượng tới đại sảnh chờ , ta thay quần áo rồi ra!”
      Lời này của Nhan Noãn Noãn vừa ra khiến Long Trác Việt biến sắc, nếu phải
      bị ngăn cách bởi lớp mặt nạ đen thui giờ phút này ai cũng có thể thấy gương mặt trắng
      bệch của , đôi mắt nai mọi khi kìm được nổi bão.
      thể nào, phải đúng như nghĩ chứ? Nhìn xem, nhìn xem a, Noãn Noãn
      còn muốn tiếp chuyện Long Cẩm Thịnh nữa a?!
      Long Trác Việt cúi đầu cắn cắn môi, bàn tay to lớn nắm chặt vạt áo, bộ dáng thập phần
      giống con dâu bị ủy khuất.
      “Hử? Sao vậy, muốn sao?” Nhan Noãn Noãn nhìn Long Trác Việt tâm cam,
      tình nguyện mà khỏi khó hiểu. Nàng nhớ lầm lần trước Long Trác
      Việt rất thích Long Cẩm Thịnh, hơn nữa Long Cẩm Thịnh phải đối xử với rất
      tốt sao? Như thế nào lại có bộ dáng miễn cưỡng như vậy?
      “Ân, muốn a!” Long Trác Việt rầu rĩ gật đầu, muốn nguyện ý họa có quỉ a!
      “Vì sao?”
      “Người ta chán ghét a!” Long Trác Việt hừ lạnh , hề có ý định che dấu
      chán ghét của mình.
      Ách… Nhan Noãn Noãn sững người, chẳng lẽ quá mức đơn thuần cũng có lúc tâm tình bất
      ổn sao?
      “Vậy Song Song, ngươi đến đại sảnh tiếp đãi Hoàng thượng !” Nếu chịu
      đành phải sai người dưới thôi.
      “Dạ, Vương phi!” Nhan Song Song khẽ cúi người đáp rồi quay người rời .
      Chỉ là chân còn chưa bước ra khỏi cửa nghe thấy thanh cao vút của Long Trác Việt
      đằng sau: “Song Song, ngươi chờ chút, để ta !” dứt lời, đợi Nhan Noãn Noãn
      kịp phản ứng vội chạy .
      muốn trước khi Noãn Noãn ra phải xử lý xong tên Long Cẩm Thịnh này, loại chuyện này
      vẫn là tự mình xử lý hơn.
      Lưu Quang Lâm vừa quay người định rời lại bị Nhan Noãn Noãn gọi lại: “Lưu tổng
      quản, phiền ngươi ở ngoài đợi ta lát, đây là lần đầu tiên ta tiếp Hoàng thượng đến phủ,
      số việc cần ngươi hướng dẫn.”
      Thanh như gió xuân cộng thêm thái độ nho nhã, Lưu Quang Lâm hai lời
      liền đáp ứng chờ ở ngoài. Vương phi vậy nghĩa là coi trọng , Lưu Quang Lâm
      có cảm giác thành tựu mà!
      Cửa phòng vừa được đóng lại, Nhan Noãn Noãn nhìn Nhan Song Song bĩu môi mà
      nhịn được cười khẽ, Nhan Song Song rất nhanh liền hiểu ý, lập tức nở nụ cười tới tủ quần
      áo giúp Nhan Noãn Noãn thay y phục.
      Bộ váy vàng nhạt với kiểu dáng bình thường chính là y phục tốt nhất Nhan Noãn Noãn mang
      theo lúc gả cho Long Trác Việt, có điều sau khi được Nhan Song Song chỉnh lại đôi chỗ
      cũng có chút mới mẻ hơn.
      Thay y phục xong, Nhan Noãn Noãn đứng trước gương xoay vài vòng khiến làn váy lay động
      giống như vũ điệu của tinh linh. Nhan Song Song nhìn đến ngây người.
      Nhan Noãn Noãn cũng bởi vì gương mặt khuynh thành của mình mà được phen kinh
      diễm, nhìn vào gương mà tim nàng gần như chậm nhịp. Giữa hàng vạn người mà tìm
      thấy gương mặt như vậy rất hiếm!
      “Chúng ta thôi!” Nhan Noãn Noãn vén váy, cười .
      Long Cẩm Thịnh ngồi trong đại sảnh uống trà mà ngừng đưa mắt nhìn ra ngoài cửa,
      nét mặt lo lắng.
      “Hoàng thượng, ngài rất muốn gặp Vương phi?” Nhâm Văn Hải tay cầm phất trần đứng bên
      cạnh thấy vậy liền lên tiếng hỏi.
      Long Cẩm Thịnh nâng chén trà, chậm rãi nhấp ngụm, yên lòng đáp: “Ân!”
      đương nhiên muốn gặp rồi, tên tiểu tử Long Trác Việt kia kín miệng, hỏi thế nào
      cũng khiến đêm mất ngủ, muốn biết nguyên nhân Thái hậu đổi tính
      đành phải tìm đến Nhan Noãn Noãn thôi.
      “Hoàng thượng, ngài vội vã muốn gặp Hiền vương phi như vậy rất dễ khiến người khác hiểu
      lầm a!” Nhìn bộ dáng gấp gáp kia của Hoàng thượng, người biết còn tưởng người
      bởi vì thèm dãi sắc đẹp của Hiền vương phi, có ý định tranh thê cùng Hiền vương gia
      mất!
      “Hiểu lầm cái gì?” đôi mắt Long Cẩm Thịnh sáng ngời nhìn chằm chằm ra bên ngoài, đối với
      những lời của Nhâm Văn Hải nghe tai này lọt tai kia. Nhan Noãn Noãn như thế nào còn chưa
      ra a?
      “Hoàng huynh, ngươi tới làm gì, mau , mau a!”
      Từ phía xa đột ngột truyền tới tiếng la hét ầm ĩ của Long Trác Việt, khóe miệng Long Cẩm
      Thịnh giật giật, mắt trợn trắng, như thế nào mà chính chủ đến lại để cho tên Long
      Trác Việt này đến đây a?!
      Long Cẩm Thịnh nhìn rồi lại nhìn Long Trác Việt, cái gì a? Trong thiên hạ này, người
      dám đuổi khách là trừ bỏ Thái hậu cũng chỉ có thể là Long Trác Việt mà thôi!
      “Nô tài khấu kiến Vương gia!” Nhâm Văn Hải nhìn thấy Long Trác Việt vào liền lên hành
      lễ.
      Long Trác Việt nhìn ông ta cái, muốn đẩy sang bên mà: “Nhâm Văn Hải, ngươi
      làm gì mà chắn trước mặt ta? Chán ghét, mau tránh ra!”
      Nhâm Văn Hải bị ghét bỏ, trong lòng vô cùng ai oán, ánh mắt thống khổ nhìn Long Cẩm
      Thịnh như muốn , Hoàng thương, nô tài thực ủy khuất a!
      “Hoành huynh, ngươi mau hồi cung , hồi cung !” Long Trác Việt lôi kéo quần áo Long
      Cẩm Thịnh kéo ra bên ngài, hai má phồng lên như má ếch.
      Long Cẩm Thịnh nghiêm người ngồi ghế, quyết tâm nhúc nhích, tin
      Long Trác Việt dùng nội lực có thể kéo được a.
      “Hoàng đệ, trẫm làm gì đắc tội với ngươi mà ngươi lại muốn đuổi trẫm như vậy a?”
      Long Trác Việt trừng mắt nhìn , ý tứ vô cùng ràng: Trong lòng người biết mà còn
      hỏi!
      Long Cẩm Thịnh bị Long Trác Việt liếc cái khiến cho tim cũng đập nhanh mất vài nhịp
      nhưng là vẫn như trước, mặt dày mày dặn ngồi vững ghế!
      Nhâm Văn Hải đứng bên, do dự biết có nên tiến tới tách hai người ra .
      Hoàng thượng đối với Vương gia rất mực thương, nếu chọc Vương gia mất vui phận
      nô tài như cũng vui vẻ gì, nhưng là chủ tử của bị Vương gia lôi kéo đuổi
      a, nếu khoanh tay đứng nhìn phải Hoàng thượng mất hết mặt mũi sao?
      “Hoàng huynh, người ta chán ghét ngươi nha!” Long Trác Việt trừng mắt như chuông đồng,
      thở phì phì .
      “Trẫm…”
      “Aaaa…”
      Long Cẩm Thịnh vừa định gì đó phía xa lại truyền tới tiếng kêu hoảng sợ của Nhan
      Noãn Noãn, Long Trác Việt hoảng sợ, vội vàng thả Long Cẩm Thịnh ra chạy .
      Long Cẩm Thịnh khẽ nhíu mày kiếm rồi cũng nhanh chóng theo.
      Nhan Noãn Noãn ngã ngồi đất, gương mặt nhắn lúc trắng lúc xanh, môi đào
      cắn chặt, bi phẫn trừng mắt nhìn Lưu Quang Lâm: “Lưu… Lưu tổng quản, ngươi sao có thể
      làm vậy được?”
      Lưu Quang Lâm ngây người nhìn mảnh váy áo của Nhan Noãn Noãn tay mình, vẻ mặt
      mờ mịt. làm sao vậy? Vừa mới rồi Vương phi váy của nàng hơi dài, muốn nâng
      dùm, sau đó Vương phi biết vấp phải cái gì mà cả người chúi về phía trước, chỉ nghe
      ‘xoạt’ tiếng, mảnh váy áo của nàng nằm gọn trong tay .
      “Noãn Noãn, có đau ? Người ta giúp nàng đứng dậy nha!” Long Trác Việt cau mày
      ngồi xổm bên cạnh Nhan Noãn Noãn, ánh mắt đau lòng nhìn nàng.
      Nhan Noãn Noãn máy móc quay đầu nhìn Long Trác Việt rồi nhào cả người vào lòng
      khóc lớn: “Oa oa… Vương gia, ta muốn sống nữa!”
      Mỹ nhân thương đột nhiên nhào vào lòng, Long Trác Việt có chút biết phải làm
      sao, bất quá sau cơn giật mình, vươn hai tay ôm chặt Nhan Noãn Noãn vào lòng,
      trong lòng khỏi thỏa mãn. Chỉ là, nếu Noãn Noãn khóc vui hơn nữa
      nha!
      “Sao thế này?” Long Cẩm Thịnh vừa tới thấy Nhan Noãn Noãn ở trong lòng Long
      Trác Việt khóc lớn, sắc mặt khỏi trầm xuống, lạnh giọng hỏi.
      Long bào vàng rực dưới ánh mặt trời, gương mặt lãnh tuấn, tư thế hoàng gia biểu
      cùng tự nhiên nhưng cũng kém phần khí phách cùng uy nghiêm.

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 53. Thiến!
      Nhan Noãn Noãn lặng lẽ liếc nhìn Long Cẩm Thịnh, càng khóc càng bi thương, ngón tay
      ngọc ở trong lòng Long Trác Việt hung hăng xoa mắt mình, cho dù khóc ra nước mắt
      nàng cũng phải làm ra bộ dáng chực khóc tới nơi mới trông được. Nhan Noãn Noãn
      trong lòng thầm hi vọng Long Trác Việt mau mau khóc , chỉ cần khóc nàng lấy
      nước mắt bôi lên mặt mình.
      “Noãn Noãn, khóc, khóc nha!” Long Trác Việt nhàng vuốt lưng Nhan Noãn
      Noãn, dỗ dành nàng như dỗ dành tiểu hài tử, đôi mắt đen thui phẫn nộ nhìn Lưu Quang
      Lâm: “Lưu tổng quản, ngươi vì sao lại xé váy Noãn Noãn? Ngươi khiến Noãn Noãn khóc rồi,
      người ta chán ghét ngươi!”
      “Vương gia, nô tài có!” bị Long Trác Việt vô duyên vô cớ lên án, Lưu Quang Lâm
      khỏi kinh hoảng, vội vàng giải thích.
      Long Trác Việt đưa tay chỉ thẳng vào , bi phẫn lên án: “Vậy trong tay ngươi là cái gì
      hả?”
      Ánh mắt sắc bén của Long Cẩm Thịnh phút chốc bắn tới người Lưu Quang Lâm, ý tứ
      cần ra cũng đủ khiến Lưu Quang Lâm kinh hãi, hai chân mềm nhũn, vội vàng quì
      xuống phân trần: “Hoàng thượng, nô tài có khinh bạc Vương phi, xin Hoàng thượng
      minh giám!”
      “Nha? Trẫm biết Lưu tổng quản lại có tâm tư đến bậc này, khiến cho trẫm muốn
      trách ngươi hầu hạ Vương phi chu toàn cũng thể làm khác hơn nha!” Long
      Cẩm Thịnh lạnh lùng , bạc môi khẽ nhếch lên thành nụ cười lạnh.
      Lưu tổng quản nghe vậy, trán đổ ra tầng mồ hôi lạnh, hận thể vả miệng mình
      hai cái, Hoàng thượng còn chưa bất kính với Vương phi, như thế nào lại tự nhận
      trước đâu? Váy Vương phi bị rách trong tay khiến người ta rất dễ hiểu lầm, hơn
      nữa với câu vừa rồi của , người nghĩ nhiều đều thấy chính là giấu đầu lòi
      đuôi mà.
      Lưu Quang Lâm hối hận, ruột gan rối bời, đáy mắt giấu nổi kinh hoàng.
      Nhan Noãn Noãn trong lòng Long Trác Việt ngừng khóc, bả vai nhắn
      ngừng run lên khiến cho người khác nhìn vào tưởng nàng khóc rất thương tâm. Long
      Trác Việt nhàng vuốt ve lưng nàng, đôi mắt đẹp chất chứa đau lòng cùng phẫn nộ, nếu
      bỏ qua lớp mặt nạ xấu xí kia ở trong mắt người khác, bộ dáng lúc này của
      rất đáng .
      “Lưu tổng quản, ngươi đừng khinh người quá đáng!” Nhan Song Song nãy giờ vẫn đứng
      bên đột ngột nắm chặt tay, hét lớn, đôi mắt đẹp phẫn nộ nhìn chằm chằm Lưu Quang Lâm,
      hận thể ăn tươi nuốt sống : “Ngươi bình thường luôn nhìn Vương phi với ánh mắt
      dâm tà, ta ở bên cạnh đều nhìn thấy cả. Vương phi muốn ta làm lớn chuyện nên ta
      chưa từng gì cả, nghĩ tới hôm nay ngươi cư nhiên lại lớn gan như vậy, ngay cả
      quần áo Vương phi cũng dám xé, ngươi…” ngón tay nhắn chỉ thẳng vào Lưu Quang
      Lâm, giận đến tái mặt, khiến cho chuyện Lưu Quang Lâm sớm có ý đồ xúc phạm Nhan
      Noãn Noãn càng thêm thuyết phục hơn.
      Mặc dù những lời này có căn cứ, nhưng chuyện Lưu Quang Lâm xé quần áo Nhan
      Noãn Noãn là có , đối với chủ tử bất kính cũng là . Huống chi, chuyện này còn do
      chính mắt Long Cẩm Thịnh nhìn thấy, bấy nhiêu thôi cũng đủ khiến cho Lưu Quang Lâm
      thể gì hơn.
      Lưu Quang Lâm nghe Nhan Song Song xong, nhất thời đen mặt, buột miệng mắng: “Nha
      đầu chết tiệt kia, ai cho phép miệng chó nhà ngươi ở đây hươu vượn vu tội cho ta
      hả?”
      “Trẫm chính mắt nhìn thấy, như thế nào lại gọi là hươu vượn?” Long Cẩm Thịnh
      nhanh chậm , giọng bình thản nhưng hề mất uy lực.
      “Hoàng… Hoàng thượng, nô tài…”
      “Lưu tổng quản, ta bất quá chỉ kêu ngươi nâng váy dùm ta, nghĩ tới ngươi lại dám
      làm ra loại chuyện bại hoại này, ta còn mặt mũi nào mà sống đời này chứ?” Nhan Noãn
      Noãn sợ củi lửa đủ, từ trong lòng Long Trác Việt ai oán cùng bi thương thốt lên.
      Long Cẩm Thịnh khẽ nhướn mày, đôi mắt như ngọc mang theo tia giảo hoạt lên tiếng :
      “Em dâu yên tâm, có trẫm ở đây cho phép kẻ nào khi dễ ngươi!”
      “Hoàng thượng, nô tài oan uổng quá, nô tài có khinh bạc Vương phi, váy này nô
      tài cũng biết tại sao lại ở trong tay nô tài. Nô tài có ý khinh bạc Vương phi, xin
      Hoàng thượng minh xét!” Lưu Quang Lâm vội vàng dập đầu .
      Cái gì gọi là ăn quả đắng, muốn thể nên lời? Lưu Quang Lâm đâu biết
      rằng váy người Nhan Noãn Noãn là do nàng cố tình sai Nhan Song Song chỉnh sửa, chỉ
      cần hơi dùng lực chút là rách nguyên mảng. Lúc gần tới đại sảnh, Nhan Noãn Noãn
      cố ý giẫm phải vạt váy , cả người ngã sấp về phía trước, Lưu Quang Lâm ở phía sau
      lường trước được, vậy là nguyên mảng váy lớn nằm gọn trong tay .
      “Hoàng thượng, Lưu Quang Lâm háo sắc khinh người, xin Hoàng thượng chủ trì công đạo
      cho Nhan Noãn Noãn!” Nhan Noãn Noãn khẽ rung bả vai, thanh có chút run rẩy, đầy ủy
      khuất.
      “Trẫm hiểu, ác nô bậc này trẫm nhất định nghiêm trị tha!”
      “Hoàng…” Nhan Noãn Noãn vừa định tiếp nghe thấy giọng Long Trác Việt vang
      lên đỉnh đầu: “Lưu tổng quản khi dễ Noãn Noãn, đem thiến !”
      “Khụ khụ khụ…” Nhan Noãn Noãn nghe lời này của Long Trác Việt, lời mới lên tới yết
      hầu lập tức nghẹn lại, ho khan ngừng.
      Qủi thần ơi, là ai dạy vậy? Nàng cũng tính toán giao tên Lưu Quang Lâm này cho
      Hoàng đế xử trí, nhưng là cũng chưa từng nghĩ tới chủ ý này a.
      Thiến – nghe bình thường nhưng lời này từ miệng Long Trác Việt ra, Nhan Noãn
      Noãn như thế nào lại cảm thấy nó làm vấy bẩn thuần khiết của đâu này?
      Long Cẩm Thịnh nhíu mày, đối với chủ ý của Long Trác Việt cũng chút ngạc nhiên,
      biểu tình lạnh nhạt. Có thể ra những lời này mới đích thực là Long Trác Việt a!
      Long Cẩm Thịnh quay đầu nhìn Nhâm Văn Hải phía sau ra lệnh: “Nhâm Văn Hải, theo lời
      Hiền vương mà làm !”
      Nhâm Văn Hải lau mồ hôi trán, khom người đáp: “Nô tài tuân chỉ!”
      nghĩ tới Hiền vương gia còn có thể nghĩ ra cái chủ ý ác liệt như vậy, chẳng lẽ cưới
      được Vương rồi liền trở nên thông minh?
      Lưu Quang Lâm vừa nghe Long Cẩm Thịnh đồng ý với chủ ý của Long Trác Việt, hai mắt
      trợn ngược, sợ tới mức hôn mê bất tỉnh. Nhâm Văn Hải liếc cái rồi vẫy vẫy tay ra
      hiệu cho hai tên lính Ngự lâm quân vào lôi . Loại chuyện này tốt hơn là cứ giao cho kính
      phòng làm .
      “Noãn Noãn, sợ nữa nha, người ta nhất định bảo vệ nàng!” Long Trác Việt ôm
      Nhan Noãn Noãn buông, giọng dụ dỗ, rất có tư thế của kẻ nhân cơ hội ăn đậu hũ
      đáng khinh.
      Lời của Long Trác Việt nghe ra có gì khác thường, bất quá lại khiến Nhan
      Noãn Noãn dấy lên nỗi lo lắng. Nàng vội ngẩng đầu, hai mắt hơi hồng nhìn Long Trác
      Việt, : “Ta sao!”
      “Oa, Noãn Noãn, mắt của nàng giống mắt thỏ a, người ta rất thích nha!” Long Trác Việt
      đưa tay giữ lấy gương mặt Nhan Noãn Noãn, đôi mắt đẹp nhìn đôi mắt đỏ hồng của nàng
      chớp mắt.
      Nhan Noãn Noãn khỏi khinh thường, thích cái đầu quỉ nhà ngươi a, tên ngốc này
      phải muốn tổn thương nàng đó chứ? Có phải vừa nãy nàng dùng sức quá , sao
      cảm thấy hai mắt vừa đau vừa xót a?
      “Em dâu khóc nãy giờ chắc cũng mệt rồi, mau vào nhà uống ngụm trà, nghỉ ngơi a!” Long
      Cẩm Thịnh lúc này mới lên tiếng .
      Nhan Noãn Noãn nhìn Long Cẩm Thịnh, thấy trong mắt hề che dấu ý cười sâu xa,
      nội tâm khỏi nhảy lên, quả nhiên, có thể ngồi ngại vị Hoàng đế cũng phải
      kẻ ngu ngốc a!
      ~.~

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :