1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, vi phu bị người bắt nạt - Dạ Cát Tường (114 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 44. Ám sát!
      Trời vào đêm, vầng trăng khuyết treo giữa bầu trời, những ngôi sao lấp lánh bốn phía hình
      thành bức tranh trăng sao tuyệt đẹp. Gió đêm khẽ thổi mang theo hương hoa nhàn nhạt
      trong tiết trời đầu xuân se lạnh.
      Nhan Noãn Noãn trừng mắt nhìn chằm chằm lên trần nhà, giường truyền tới tiếng ngáy
      nho của Long Trác Việt, thoáng đưa mắt nhìn ra ngoài, nương theo ánh trăng nàng có
      thể nhìn thấy dung mạo tuyệt đại khuynh thành của Long Trác Việt, dưới ánh trăng
      rất thuần mĩ, thanh tao cùng cao quí khiến cho người khác tài nào cưỡng lại
      được.
      “Aizzzz…” Nhan Noãn Noãn khẽ thở dài tiếng, đêm nay nhất định đêm rất dài,
      vậy mà cái tên đầu heo Long Trác Việt này lại có thể lăn ra ngủ như chết được, ràng là
      gây họa thế mà hết lần này đến lần khác chỉ có nàng phải đứng ra gánh vác.
      Thái hậu là người thông minh, Nhan Noãn Noãn tin chắc bà ta nhận ra khăn tay kia chính
      là của Long Trác Việt, mà khi bà ta biết gian tình của mình bị lộ chuyện nàng với
      chết toàn thây là chuyện sớm muộn mà thôi.
      Sắc trời ngày càng tối đen, thời điểm này chính là lúc thích hợp để ám sát người.
      Ở Vương phủ này, người nàng có thể tin tưởng chỉ có duy nhất mình Thiên Minh, chỉ sợ
      nhất là sát thủ do lão bà kia phái tới võ công cao hơn Thiên Minh mà thôi. Nếu đêm nay
      sóng yên gió lặng những tháng ngày sau này nàng nhất định mất ngủ rồi. Nhan Noãn
      Noãn hi vọng sát thủ nên tới tới sớm hơn.
      Đến sớm nàng có thể sớm nghĩ ra đối sách, nếu mỗi ngày đều phải sống trong lo
      lắng sợ hãi chỉ sợ sát thủ chưa đến nàng chết vì lo lắng rồi.
      Nhan Noãn Noãn vừa nghĩ vậy ngoài cửa sổ chợt lóe lên đạo bóng đen.
      Nhan Noãn Noãn cả kinh, hốt hoảng nhảy dựng lên, cả người cứng đơ, đưa tay chạm vào
      cây gậy ở bên cạnh, chớp mắt nhìn vào cửa chính.
      Bên ngoài vang lên tiếng đao kiếm va chạm, chiến khí trắng lóa chói mắt chiếu thẳng vào
      trong phòng khiến Nhan Noãn Noãn tự chủ nheo mắt, trong lòng khỏi kinh
      ngạc.
      Lúc trước xem Nhan Lăng cùng Nhan Xảo giao đấu, chiến khí của các nàng phát ra cũng
      thể mạnh bằng người bên ngoài được. Là cấp bảy hay cấp tám đây? Nhan Noãn
      Noãn càng lúc càng cảm thấy khẩn trương.
      Dựa vào thanh giao đấu từ bên ngoài truyền vào, Nhan Noãn Noãn đại khái có thể đoán
      được bên địch có hai người, Thiên Minh chọi với hai quả nhiên có chút yếu thế hơn.
      Thái hậu quả nhiên tâm ngoan thủ lạt, biết Long Trác Việt là tên ngốc, biết nàng
      hề có võ công mà cũng phái tới hai cao thủ, chẳng lẽ là vì muốn đối phó với Thiên
      Minh, muốn có bất trắc xảy ra sao?
      “Noãn Noãn, trời sáng rồi sao?”
      Giọng mơ màng của Long Trác Việt đột ngột vang lên, vừa đưa tay dụi mắt vừa
      định rời giường đứng dậy, hiển nhiên là bị màn giao đấu bên ngoài kia đánh thức. Bộ
      dáng Long Trác Việt mơ mơ màng màng thực rất đáng , chỉ là lúc này Nhan Noãn
      Noãn cũng có tâm tư mà thưởng thức.
      “Suỵt, đừng lên tiếng!”
      “Suỵt, đừng lên tiếng!” Long Trác Việt đến gần Nhan Noãn Noãn, ngón trỏ đặt lên môi, khẽ
      lặp lại lời Nhan Noãn Noãn, rồi như nghĩ ra điều gì đó, Long Trác Việt đột ngột nhảy lên vui
      sướng : “Noãn Noãn, chẳng lẽ nàng cùng Thiên Minh chơi trò trốn tìm sao?”
      Ách… Nhan Noãn Noãn kinh ngạc nhìn Long Trác Việt đầy hưng phấn mà có chút
      theo kịp. Nàng bọn họ chơi trốn tìm bao giờ chứ?
      đợi Nhan Noãn Noãn lên tiếng, Long Trác Việt lần nữa kích động kêu lên: “Chơi trốn
      tìm nha, Noãn Noãn, người ta thích nhất chính là chơi trốn tìm a, mau, chúng ta cũng nhanh
      chóng trốn , đừng để Thiên Minh tìm được a!”
      Đôi mắt trong sáng của Long Trác Việt lóe lên tia vui sướng, ngừng chạy quanh
      phòng tìm chỗ nấp: “Trốn ở chỗ nào tốt nhỉ? Trốn ở đâu bây giờ? Nhất định thể
      để Thiên Minh tìm được, a, có rồi, Noãn Noãn, chúng ta trốn trong tủ !” dứt lời liền kích
      động lôi kéo Nhan Noãn Noãn chui vào trong tủ quần áo.
      Đến khi yên vị trong tủ quần áo tối như mực, Nhan Noãn Noãn mới dần hoàn hồn, tại
      phải thời điểm tốt để chơi trốn tìm a!
      Nhan Noãn Noãn vừa đưa tay định đẩy cửa tủ Long Trác Việt kinh hãi kêu lên: “Noãn
      Noãn, nàng muốn làm gì a?”
      Nhan Noãn Noãn nhíu mày, vỗ vỗ hai lỗ tai bị Long Trác Việt làm cho ù hết cả, kìm
      được nghiêng đầu liếc cái, mặc dù nàng biết ở chỗ tối đen như thế này Long Trác
      Việt chưa chắc thấy được biểu tình này của nàng.
      “Ngươi chút , sợ người khác biết ngươi trốn ở đây sao?”
      Ông trời ơi, có phải là tủ quần áo này quá mà sao nàng thấy màng nhĩ đau quá
      a!
      “Nha, đúng đúng, phải chút, nhưng là Noãn Noãn, nàng muốn ra ngoài sao?” Long
      Trác Việt gật đầu như gà mổ thóc nhìn Nhan Noãn Noãn hỏi.
      “Vô nghĩa!” ra làm sao có thể kháng địch được, ở bên ngoài tốt xấu gì cũng có
      thể đánh lén, ở lại chỗ này chẳng phải là chờ người tới giết sao?
      Long Trác Việt rất nhanh đưa tay nắm lấy tay Nhan Noãn Noãn: “ được nha, chúng ta
      chơi trốn tìm, thể ra được!”
      “Việt Việt, ta rảnh cùng ngươi chơi đâu!” Nhan Noãn Noãn giãy bàn tay bị
      Long Trác Việt nắm , chỉ là nàng có cố đến mấy cũng cách nào rút tay ra được.
      “Cùng chơi , Noãn Noãn cùng chơi với người ta !”
      “Ngươi mau buông tay!”
      , , nhất định buông!”
      Nha, thể ngờ tên ngốc này lại mạnh đến vậy nha!
      “Còn buông là ta tức giận đó!”
      “Oa, Noãn Noãn, nàng cần tức giận, cùng chơi với người ta , cùng chơi …”
      Nhan Noãn Noãn thấy Long Trác Việt bắt đầu kêu khóc, nội tâm khỏi lo lắng, ầm
      ĩ như vậy người ngoài chẳng cần nghĩ cũng biết bọn họ trốn trong tủ áo, chỉ là tay
      vẫn bị nắm chặt lấy, Nhan Noãn Noãn cuối cùng cũng nhẫn nại được nữa, thân
      mình khẽ lùi lại, giơ chân trực tiếp chắn ngang miệng Long Trác Việt, chỉ nghe
      ngừng ngô ngô gì đó!
      “Ngươi nếu còn ầm ĩ nữa có tin ta lấy kim khâu miệng ngươi lại ?”
      Trong tình hình nguy cấp như vậy mà tên Long Trác Việt vô tâm vô phế này còn quấy rối
      nàng, cũng biết tình hình bên ngoài thế nào rồi nữa?
      “Ngô ngô ngô….”
      Kỳ lạ, như thế nào mà lại yên lặng vậy? Chẳng lẽ đánh xong rồi? Đến tột cùng là ai thắng
      ai thua rồi? Nhan Noãn Noãn muốn ra ngoài nhìn nhưng lại sợ gặp phải hai tên thích khách
      kia, nhưng là ra làm sao biết được ai thắng ai thua đây? Chết tiệt, phiền chết
      nàng mà! Nhan Noãn Noãn nhất thời có cảm giác nghẹn chết người mà!
      Trong lúc Nhan Noãn Noãn còn rối rắm bên ngoài đột ngột vang lên tiếng :
      “Vương phi, có việc gì rồi, người có thể ra rồi!”
      Nhan Noãn Noãn ràng cảm nhận được nội tâm mình khẽ rung lên, kia phải do
      thanh bên ngoài mà chính là từ đáy lòng nàng vang lên a!
      +.+

    2. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 45. Mạc danh kỳ diệu!
      “Vương phi, an toàn rồi!” Thiên Minh lần nữa lên tiếng xác nhận.
      Long Trác Việt buông cánh tay Nhan Noãn Noãn rồi nắm lấy chân nàng chắn ngang
      miệng mình đẩy ra!
      “Phù phù, Noãn Noãn, nàng sao có thể lấy chân mình chắn ngang miệng người ta như vậy
      nha? Nghẹn chết ta rồi!” Long Trác Việt hít vội khí trong lành nhìn Nhan Noãn Noãn
      đầy u oán .
      Nhan Noãn Noãn chút quan tâm tới ánh mắt oán giận của Long Trác Việt, lên tiếng
      hỏi: “Việt Việt, ngươi có nghe thấy tiếng gì ?”
      “Có nghe!” Long Trác Việt day day mũi, lẩm bẩm : “Thiên Minh an toàn rồi, chúng
      ta có thể ra ngoài!”
      Chẳng lẽ đây chính là thiên lý truyền trong tiểu thuyết của những cao thủ võ lâm sao?
      Nhưng là vì sao nha? Nếu an toàn rồi sao Thiên Minh trực tiếp vào gọi bọn họ ra?
      Nhan Noãn Noãn nghĩ thế nào cũng thể hiểu nổi, bất quá nếu an toàn rồi nàng
      cũng chẳng cần phải ở trong ngăn tủ chật hẹp này nữa, có trời mới biết là chen chúc với
      Long Trác Việt trong gian như vậy sắp khiến nàng tắt thở rồi.
      Những ngón tay ngọc vừa muốn đẩy cửa tủ ra bị Long Trác Việt đột ngột giữ lại: “Noãn
      Noãn, nàng ra ngoài như vậy bị Thiên Minh thấy nha, chúng ta thể bị lừa
      nha!” Long Trác Việt đơn thuần chớp chớp mắt, đôi mắt đẹp trong sáng như ngọc lưu ly
      trong đêm tối.
      Nhan Noãn Noãn đứng trước cực phẩm Vương gia như vậy biết gì,
      thể lấy phương thức như người bình thường để ứng đối được, đành : “Việt Việt,
      Thiên Minh chịu nhận thua rồi!”
      vậy sao?” Long Trác Việt kinh hỉ nhướn mày, vẻ thể tin hỏi lại.
      “Ân, chính vì thể tìm thấy chúng ta cho nên mới phải truyền tới bảo chúng ta
      ra ngoài nha, tin lát nữa ngươi cứ hỏi a!”
      vui nha, Noãn Noãn, chúng ta mau ra ngoài thôi!” Long Trác Việt vui vẻ cười , rất
      nhanh đẩy cửa tủ bước ra ngoài.
      “Thiên Minh, Noãn Noãn ngươi thua rồi, lát nữa ngươi phải trồng cây chuối canh giờ
      nha!”
      Thiên Minh kinh ngạc nhìn Long Trác Việt, thân hình thẳng tắp như pho tượng hoàn mỹ vô
      khuyết, mày kiếm giương lên, khóe miệng nhịn được run rẩy, trong lòng khỏi
      ngạc nhiên cùng khó hiểu.
      thua? thua cái gì a? Vương gia, người lại tính diễn màn gì đây? Tại sao vô duyên
      vô cớ bắt thuộc hạ trồng chuối canh giờ?
      cần phải chỉnh như vậy chứ? Thiên Minh nghi hoặc nhìn Long Trác Việt rồi lại
      nhìn Nhan Noãn Noãn chậm rãi bước ra khỏi tủ quần áo, cần được giải thích a!
      Nhan Noãn Noãn cười tươi như thể trăm hoa đua nở, rực rỡ vô cùng. Nàng nhìn Thiên Minh
      khẽ nhún nhún vai, vẻ thể khác được như muốn , theo chủ tử đặc biệt như
      , ngươi chỉ có thể chấp nhận mà thôi.
      Thiên Minh đột nhiên cảm thấy Nhan Noãn Noãn thực tà ác, nhưng chủ tử ra lệnh,
      chỉ có thể tuân lệnh mà thôi.
      “Thuộc hạ tuân lệnh!”
      Thiên Minh ôm quyền , thấy Long Trác Việt cười đến vui vẻ khỏi cảm thán trong
      lòng, sẵn tiện lại nhìn Nhan Noãn Noãn : “Bẩm Vương phi, Nhan Song Song ở ngoài
      cửa!”
      “Nàng?” Nhan Noãn Noãn khỏi sửng sốt nhưng rồi rất nhanh nhớ tới điều gì đó, vội
      quay qua Long Trác Việt : “Việt Việt, mau mang mặt nạ vào!”
      “Nha!”
      “Lúc nãy nàng cũng hỗ trợ ít, nghĩ tới bên cạnh Vương phi còn có nha hoàn
      thâm tàng bất lộ như vậy!”
      Thiên Minh nét mặt chút biểu tình nhưng đáy mắt giấu nổi ý kính trọng đối với
      Nhan Noãn Noãn, hơn nữa đối với Nhan Song Song có chút kính nể. Nội lực cấp bảy,
      nghĩ tới nha hoàn bé như vậy lại có nội lực ngang cấp với , khi nãy nàng ta phát
      động công kích, nội lực so với thậm chí còn muốn cường đại hơn hẳn. Tuy rằng
      cam lòng nhưng Thiên Minh cũng thể thừa nhận nội lực Nhan Song Song
      đạt đến đỉnh của cấp bảy, chỉ chút nữa thôi là nàng ta có thể đột phá lên cấp tám rồi,
      còn lâu mới đạt được như nàng!
      Thích khách tối nay có hai người người cấp sáu, người cấp tám. Đối phó với
      người cấp sáu Thiên Minh dư sức nhưng đối kháng với người cấp tám, căn bản
      phải đối thủ của kẻ kia.
      Thiên Minh tuy biết thích khách là do ai phái tới nhưng mục tiêu của bọn họ chắc chắn
      là Vương gia cùng Vương phi, dù chết cũng nhất quyết thể để bọn chúng tổn hại
      đến Vương gia cùng Vương phi. Tối nay may mà có Nhan Song Song hỗ trợ, nếu
      chết cũng khó tránh bị trọng thương, đến lúc đó an toàn của chủ tử chưa
      chắc được bảo toàn.
      Nhan Noãn Noãn nhìn Thiên Minh lúc lâu mới yếu ớt cười : “Ngươi cũng kém,
      người ngoài nhìn vào còn nghĩ ngươi mới đạt cấp bốn thôi nha!”
      “Vương phi quá khen!”
      Thiên Minh chắp tay, khiêm tốn . Người ngoài chỉ biết là hộ vệ cấp bốn, nếu để
      người khác biết đạt tới cấp bảy người đầu tiên yên tâm chính là Thái hậu.
      Nếu muốn ở lại bên cạnh Vương gia thể để lộ quá nhiều, nếu Thái hậu
      nhất định ra tay diệt trừ trước tiên. Chỉ là, người bên cạng Vương gia, thực lực đâu
      chỉ như vậy được?
      Long Trác Việt đem mặt nạ dán chặt lên mặt xong vui vẻ nhảy tới bên cạnh Nhan Noãn
      Noãn: “Noãn Noãn, còn muốn chơi trốn tìm nữa sao?”
      “Hôm nay chơi nữa, ngày mai tiếp tục sau !” Nhan Noãn Noãn rồi nhìn sang
      Thiên Minh: “Để cho nàng vào !”
      Nhan Song Song vào trong phòng, hành lễ với Nhan Noãn Noãn: “Nô tỳ tham kiến Vương
      phi!” sắc mặt Nhan Song Song có chút tiều tụy, gương mặt đẹp lúc trước nay sưng tấy,
      thân y phục trắng toát, thanh thuần thoát tục, ánh mắt lộ bi thương, mái tóc đẹp
      còn gắn thêm đóa hoa trắng.
      Nhan Noãn Noãn hiểu được, lúc này nàng chính là để tang cho Vân nương! Có thể
      hiếu thảo như vậy, chắc chắn trong lòng Nhan Song Song rất bi thương, có thể đúng
      như lời Vân nương trước kia, nàng ta vốn rất thiện lương.
      “Thiên Minh tối nay ngươi trợ giúp ít?”
      “Bảo hộ chủ tử an toàn chính là nhiệm vụ của nô tỳ!”
      “Trước đó ta có thông báo cho ngươi biết, ngươi vì sao lại đến đúng lúc như vậy?”
      Nhan Noãn Noãn biểu tình hỏi.
      Nhan Song Song khẽ cúi đầu : “Nô tỳ nhân lúc đêm khuya muốn đốt cho Vân nương
      chút giấy tiền cảm nhận được nguồn nội lực lớn mạnh phát ra từ hướng phòng của
      Vương phi, nô tỳ lo lắng chạy tới đây thấy Thiên Minh giao đấu với hai hắc y nhân
      kia!”
      Nhan Song Song dứt lời vội quì xuống thỉnh tội: “Xin Vương phi thứ tội, nô tỳ chỉ muốn
      bái tế cho Vân nương, nô tỳ cố ý phá vỡ qui củ!”
      Nhan Noãn Noãn đương nhiên hiểu được điều Nhan Song Song . Ở thời đại này, trong
      những nhà giàu cho phép hạ nhân đốt giấy tiền cúng bái bất kỳ ai vì muốn
      rước xui vào nhà, nếu bị phát là trục xuất khỏi phủ, nặng có thể loạn côn
      đánh chết. Nhan Song Song thành như vậy khiến Nhan Noãn Noãn có chút hài lòng.
      có việc gì, ngươi bất quá cũng chỉ vì lòng hiếu thảo, chuyện tối nay còn phải cảm ơn
      ngươi ra tay giúp đỡ Thiên Minh. Vân nương là người thân của ngươi, về sau bái tế
      cũng cần lén lút như vậy, thời gian còn sớm, ngươi lui ra !” Nàng dù sao
      cũng phải người của thời địa này, quan niệm cũng thoáng hơn rất nhiều, cúng bái
      thân nhân mình là chuyện nên làm.
      “Tạ Vương phi ân điểm!”
      Nhan Song Song hành lễ xong liền xoay người rời , nhưng là vừa tới cửa, nàng đột
      nhiên quay đầu, giống như là đưa ra quyết định quan trọng nào đó, lần nữa quay lại quì
      xuống, trong tay nàng biết từ lúc nào xuất bao giấy màu vàng!
      +.+

    3. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 46. Thái hậu triệu kiến!
      Nhan Noãn Noãn khẽ nheo mắt, đôi mắt đẹp chớp lóe hàn quang nhìn chằm chằm vào vật
      trong tay Nhan Song Song, khóe miệng khẽ nhếch lên chờ đợi những lời tiếp theo.
      “Lần trước Vương phi hồi phủ, trước khi trở về Hầu gia có đưa cho nô tỳ bao Nguyệt
      mê tán này, dặn nô tỳ bỏ vào thức ăn của người để người trở nên si ngốc, thần trí mơ hồ
      nhằm nắm chắc sinh tử của người, tránh tai họa về sau. Là nô tỳ ngu muội, thiếu chút nữa
      tạo thành sai lầm lớn, nô tỳ xin thỉnh tội với Vương phi, xin Vương phi thứ tội, nô tỳ
      muốn tiếp tục làm trái với lương tâm mình nữa.”
      “Ngươi làm như vậy thể nghi ngờ chính là phản bội lại Nhị thúc, là cha ngươi!;
      Nhan Noãn Noãn nhìn Nhan Song Song .
      “Hầu gia phải chủ tử của nô tỳ, nô tỳ cũng tính là phản bội, nô tỳ là nha hoàn
      của Vương phi, Vương phi mới là chủ tử của nô tỳ, huống chi, nô tỳ đối với Hầu gia chỉ là
      quân cờ, cũng phải là nữ nhi trong lòng .” Nhan Song Song bình thản ,
      thanh chút cảm xúc, khi tới Nhan Hướng Thái cũng hề có chút tình cảm
      cha con nào.
      Mười mấy năm qua ông ta cũng đâu quan tâm gì tới nàng, lúc cần lại lấy Vân nương ra
      uy hiếp nàng, bức nàng tuân theo mệnh lệnh của ông ta, trong lòng ông ta, nàng phải
      nữ nhi cũng phải là bất cứ thứ gì cả.
      Nhan Song Song đương nhiên có oán, có hận cũng có ủy khuất. Nhan Hướng Thái tuy là
      cha nàng, nàng thể làm gì ông ta nhưng cho dù vậy, ông ta cũng có quyền
      biến nàng trở thành con rối như vậy được.
      “Cho nên, dù ngươi đạt tới cấp bảy cũng nguyện ý cho bất cứ kẻ nào biết?” Nhan
      Noãn Noãn ngữ khí khẳng định .
      Nhan Song Song cúi đầu gì coi như thừa nhận lời Nhan Noãn Noãn. Cứ coi như
      trước kia nàng bị lợi dụng nhưng cũng mấy người biết được giá trị của nàng.
      “Nếu ta muốn ngươi thành người của ta, ngươi có nguyện ý ?”
      Nhan Song Song vừa nghe những lời này của Nhan Noãn Noãn liền ngẩng đầu lên, đôi mắt
      bình tĩnh trước giờ có chút gợn sóng, là khát vọng cùng thể tin được.
      “Vương phi tin tưởng nô tỳ?”
      Nhan Noãn Noãn đến trước Nhan Song Song, đỡ nàng ta đứng dậy : “Dùng người
      phải tin người, nghi ngờ nên dùng, ta nếu vậy hoài nghi
      ngươi!” Nhan Noãn Noãn khẽ cười, hai hàng lông mi dài khẽ lay động dưới ánh nến tạo
      thành hai hàng mờ ảo.
      “Tạ Vương phi!” Nhan Song Song khóe miệng nhịn nở nụ cười khẽ, đáy mắt bi
      thương xuất ý vui sướng, lời vừa rồi của Nhan Noãn Noãn chính là khẳng định tín
      nhiệm đối với nàng, Nhan Song Song trong lòng ngừng thầm cảm ơn Nhan Noãn
      Noãn.
      Nhan Noãn Noãn cười ” “Mặc kệ trước kia thế nào, tất cả đều xóa bỏ, được chứ?”
      “Nô tỳ nghe theo Vương phi!” Nhan Song Song gật đầu, đáy mắt lưu chuyển vài tia sáng
      trung thành. Vân nương nàng theo Vương phi mới là con đường đúng đắn! Từ nay
      nàng nhất định trung thành với Vương phi!
      Ngày hôm sau, tâm phúc bên cạnh Thái hậu là Vạn công công xuất ở Hiền vương phủ
      mang theo khẩu dụ của Thái hậu truyền Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt tiến cung.
      “A… Noãn Noãn, muốn a, tại sao lại phải tiến cung gặp lão bà nữa rồi?” trong
      phòng vang lên tiếng kêu thất thanh của Long Trác Việt, Nhan Noãn Noãn bị dọa, vội
      vàng bịt miệng lại : “Ngươi muốn chết hay sao mà kêu lớn tiếng vậy hả? sợ
      Vạn công công ở ngoài nghe thấy sao?”
      muốn sống cũng đừng kéo theo nàng xuống bùn chứ? Nàng chết lần
      rồi, sinh mạng này rất đáng quí trọng, nếu phải mất mạng vì những chuyện như vậy
      cũng quá mất mặt và oan uổng .
      Long Trác Việt gỡ bàn tay Nhan Noãn Noãn đặt trong bàn tay mình, tinh tế thưởng thức,
      bất mãn thầm: “Nhưng là Noãn Noãn, nàng phải chúng ta phát gian tình
      của bà ta, bà ta giết chúng ta sao? tại triệu chúng ta tiến cung chắc chắn là muốn
      giết người diệt khẩu nha.”
      Dứt lời liền ngẩng đầu nhìn Nhan Noãn Noãn, chớp chớp mắt hỏi: “Noãn Noãn, cái gì là gian
      tình a?”
      “Vương… Vương phi?”Nhan Song Song bưng chậu nước rửa mặt định ra ngoài nghe
      thấy hai tiếng ‘gian tình’ kia của Long Trác Việt, sợ tới mức suýt nữa đánh đổ cả chậu
      nước, mở to mắt nhìn Nhan Noãn Noãn.
      “Hừ!” Nhan Noãn Noãn chút kiêng dè đánh đòn phủ đầu: “Vương gia, những chuyện
      này thể lung tung được, nếu tránh khỏi cái chết đâu. Chuyện
      thích khách tối qua người cũng nên biết là ai phái tới, Thái hậu thủ đoạn tàn nhẫn, nếu
      chuyện này để lộ ra ngoài cho dù bên cạnh người có hộ vệ cấp bảy cũng chưa chắc
      đánh lại cao thủ bên cạnh Thái hậu đâu.”
      Nhan Noãn Noãn phải là muốn uy hiếp Long Trác Việt mà chính là tự nhắc nhở
      chính bản thân mình. Cho tới bây giờ, Thái hậu chắc chắn cho rằng chỉ có nàng cùng Long
      Trác Việt biết được chuyện này, mà nàng vốn định làm cho Thái hậu nghĩ rằng có
      người thứ ba biết chuyện này, nàng cần người thứ ba biết chuyện lúc này.
      Nhan Song Song ngơ ngác trợn tròn mắt, hai má sưng tấy được bôi thuốc nên khá lên
      rất nhiều, có điều nhìn vẫn như chiếc bánh màn thầu .
      Nhan Song Song nghe Nhan Noãn Noãn , chút do dự gật đầu: “Nô tỳ hiểu!”
      Ngừng lại chút, Nhan Noãn Noãn lại : “Ngươi đem Nguyệt mê tán bỏ vào trong thức
      ăn của Xuân Nhi !”
      Người của Thái hậu nàng thể bán có nghĩa là có cách đối phó.
      “Dạ, Vương phi!” Nhan Song Song đáp rồi nhanh chóng bưng chậu nước ra ngoài.
      Nhan Noãn Noãn lúc này mới đến cạnh giường cầm lấy áo ngoài của Long Trác Việt giúp
      mặc vào: “Lát nữa gặp Thái hậu, ngươi cần gì cả, có biết ?”
      “Ân, ta nghe Noãn Noãn!” Long Trác Việt ngẩng đầu để Nhan Noãn Noãn thay thắt nút
      quần áo, nhu thuận gật đầu .
      Nhan Noãn Noãn chăm chú thắt nút nên thể thấy được nét mặt lúc Long Trác Việt
      ngẩng lên, tự nhiên cũng thể thấy được đôi mắt đẹp của phát ra từng đợt hàn
      quang rét lạnh.
      “Vạn công công đại giá quang lâm, công công mời vào trong!”
      “Vạn công công, đây là trà Bích La xuân thượng hạng nô tài đặc biệt sai người pha, mời
      công công uống trà trong lúc chờ đợi!”
      “Vạn công công, biết Thái hậu triệu Vương gia cùng Vương phi vào cung có chuyện
      gì mà lại phiền tới ngài tự mình đến tuyên ạ?”
      Ngoài tiền sảnh thanh ân cần nịnh nọt của Lưu Quang Lâm ngừng vang lên, trước
      mặt Vạn Toàn, giống như con chó vẫy đuôi cố lấy lòng người vậy.
      Vạn Toàn nâng chén trà, hai ngón tay gạt gạt nắp trà, nghe Lưu Quang Lâm hỏi đống
      chuyện cũng hờn giận liếc nhìn cái, ánh mắt sắc bén khiến Lưu Quang Lâm
      trong lòng khỏi rùng mình.
      “Thái hậu là người tôn quí cỡ nào mà phận tôi tớ hèn mọn có quyền suy đoán tâm tư của
      người chứ? Những chuyện nên hỏi ngươi tốt nhất im miệng cho ta!”
      “Dạ dạ, là nô tài lắm miệng, Vạn công công bớt giận!” Lưu Quang Lâm kinh sợ cúi đầu
      khom lưng, đưa tay tự vả mình hai cái.
      Vạn Toàn khinh thường nhìn , bộ dáng cao ngạo như thể Lưu Quang Lâm cũng
      chỉ là con chó trước mặt . Mà thực tế Vạn Toàn coi Lưu Quang Lâm chính là
      con chó, nhìn cái cũng cảm thấy bản thân mình bị vũ nhục.
      Lưu Quang Lâm khẩn trương đứng cạnh Vạn Toàn, mồ hôi lạnh tự chủ chảy xuống.
      Toàn bộ đại sảnh ngập tràn khí rét lạnh khiến người ta có cảm giác bức bách cùng
      áp lực.
      Vạn Toàn hờn giận uống hết ly trà, khẽ nhướn mày hỏi: “Có chuyện gì mà Hiền
      vương gia cùng Hiền vương phi còn chưa ra, còn muốn chúng ta chờ bao lâu nữa?”
      +.+

    4. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 47. Đối đầu!
      Lời Vạn Toàn vừa dứt, Nhan Noãn Noãn cùng Long Trác Việt chậm rãi vào trong đại
      sảnh.
      Lưu Quang Lâm vừa thấy hai người bước đến, nhất thời giống như được đại xá, vội kêu
      lên: “Đến rồi, đến rồi! Vạn công công, Vương gia cùng Vương phi đến rồi!”
      Vạn Toàn miễn cưỡng ngước nhìn hai người từ ngoài cửa vào, xấu xí vô cùng,
      lại như thiên tiên hạ phàm, hai thái cực hoàn toàn trái ngược lại đồng thời xuất khiến
      người ta nhìn thế nào cũng cảm thấy tự nhiên.
      Vạn Toàn hừ lạnh tiếng, vẫy phất trần : “ thôi!”
      Nhan Noãn Noãn nhìn Vạn Toàn vênh váo tự đắc, khẽ nghiến răng, sau này nàng nhất định
      phải hảo hảo chấn chỉnh tên thái giám chết bầm coi ai ra gì này.
      Long Trác Việt từ đầu chí cuối đều muốn theo Nhan Noãn Noãn lên xe ngựa, bộ dáng
      ủy khuất như thể sắp lên pháp trường tới nơi. Mà Nhan Noãn Noãn đương nhiên cũng cho
      rằng tới gặp Thái hậu lúc này cũng chẳng khác gì lên pháp trường là mấy!
      Lần thứ hai bước vào Từ Ninh cung, Nhan Noãn Noãn như trước bị xa hoa, mĩ lệ làm
      cho choáng váng, sợ là lão bà này sớm đem toàn bộ những bảo bối tốt nhất về đây
      rồi.
      “Noãn Noãn tham kiến Thái hậu, Thái hậu cát tường!” Nhan Noãn Noãn bình tĩnh hành lễ
      trước Thái hậu, giở tay nhấc chân đều tao nhã vô cùng, hề có chút bất an hay khẩn
      trương, sợ hãi gì cả.
      Thái hậu ngồi nhuyễn tháp, mắt phượng khóa chặt người Nhan Noãn Noãn, đáy
      lòng dấy lên tia nghi hoặc. Nha đầu kia bình tĩnh như thể chưa có chuyện gì xảy ra là sao?
      Nhan Noãn Noãn quì đất, cúi đầu nhìn thấy Long Trác Việt phía sau vẫn còn đứng
      vội lôi kéo vạt áo trước của , ý bảo cũng nên thỉnh an Thái hậu.
      “Nhi… Nhi thần tham kiến Thái hậu!”
      Long Trác Việt bị Nhan Noãn Noãn lôi kéo, cuối cùng cũng ngoan ngoãn hành lễ, đầu cúi
      thấp như thể hận thể vùi luôn vào đất, thanh run run như tiếng muỗi kêu.
      Long Trác Việt thỉnh an rồi mà Thái hậu như trước vẫn hề liên tiếng, áp lực trong
      chính điện Từ Ninh cung càng lúc càng lan rộng.
      Nhan Noãn Noãn cũng hề sốt ruột, chỉ là đầu gối có điểm đau do bị quì lâu, trong
      lòng khỏi thống hận đống qui củ lễ nghi thời cổ đại, hở chút bắt người ta quì là sao
      chứ? Nàng tài nghệ bằng người, võ công cũng đánh lại, vì bảo vệ tính mạng
      nên đành phải để người khi dễ thôi.
      Chính điện yên lặng như tờ, ngoài thanh hít thở ra có bất kỳ tiếng động nào.
      Mãi đến lúc lâu sau mới nghe giọng uy nghiêm của Thái hậu vang lên: “Đều lui xuống
      hết , ai gia có chuyện muốn cùng Hiền vương gia cùng Hiền vương phi!”
      “Dạ!”
      Đám cung nhất từng nhóm hành lễ rồi rời khỏi chính điện.
      Cửa lớn chính điện cũng được đóng lại, tâm Nhan Noãn Noãn nhịn được nhảy lên.
      Thái hậu rốt cuộc cũng thể kiên nhẫn hơn được nha.
      Khóe miệng Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch lên, ý tứ mỉa mai trong đáy mắt ngày rệt,
      cho dù đuổi hết đám người kia xuống chỉ còn lại ba người bọn họ vẫn hề lo lắng hay
      sợ hãi. Thái hậu là muốn đọ kiên nhẫn với nàng sao? Cứ chờ xem ai mới phải là người
      lên tiếng trước.
      Thái hậu nghiêm mặt muốn dùng uy nghiêm của mình để chế trụ Nhan Noãn Noãn, nhưng
      là mặc kệ bà ta im lặng bao lâu, Nhan Noãn Noãn vẫn quì gối cúi đầu, bộ dáng thập phần
      nhu thuận khiến bà ta khỏi nộ khí trong lòng.
      Giằng co lúc lâu, Thái hậu rốt cuộc cũng lên tiếng: “ biết Hiền vương có nhận ra
      chiếc khăn tay này ?” rồi cầm chiếc khăn tay lụa quăng tới trước mặt hai
      người, biết là do vô tình hay cố ý mà chiếc khăn kia bay thẳng vào mặt Long Trác
      Việt khiến sợ đến nỗi nước mắt lưng tròng, thân hình cao lớn dựa tới bên cạnh Nhan
      Noãn Noãn.
      “Noãn Noãn…” mà, lão rất khủng bố!
      Nghe thấy thanh nghẹn ngào của Long Trác Việt, Nhan Noãn Noãn đáy lòng đối với Thái
      hậu lại thâm vài phần khó chịu. Bà ta đối với Long Trác Việt đúng là hề che giấu
      thái độ ghét bỏ mà!
      Nhan Noãn Noãn nhìn thoáng qua khăn tay kia, chút lo lắng : “Thứ cho Noãn Noãn
      ngu muội hiểu được ý của Thái hậu, phải đây chỉ là cái khăn tay thôi sao?
      Vương gia sao có thể nhận biết được?”
      “Đừng có giả bộ với ai gia, khăn tay này chính là cái mà Hiền vương thương mang theo mỗi
      lần tới gặp ai gia, đó còn có uyên ương hí thủy do chính tay thêu, ai gia sao có thể
      nhận sai được?” Thái hậu vỗ mạnh tay vịn, phẫn nộ quát lên.
      “Nguyên lai đây là khăn của Vương gia, Noãn Noãn thay mặt Vương gia đa tạ Thái hậu
      bảo quản dùm, chỉ là… biết vì sao Thái hậu lại có được khăn này?” Nhan Noãn Noãn
      khẽ ngước mặt lên, mang theo ý nghi hoặc hỏi, thái độ giống như hề biết chuyện gì
      khiến Thái hậu tức đến nỗi muốn thổ huyết.
      “Ngươi…” Thái hậu tức giận đến nghiến răng, cả giận : “Được lắm Nhan Noãn Noãn,
      ngươi lại dám vờ vịt trước mặt ai gia!”
      Lúc này đây Thái hậu mới hiểu được, Nhan Noãn Noãn này hóa ra phải kẻ nhát gan
      sợ chết mà chính là kẻ khôn khéo giả vờ khiếp nhược, hóa ra bà ta bị nàng ta vờ vịt
      qua mặt rồi.
      Nhan Noãn Noãn thản nhiên cười : “Thái hậu nương nương cao minh độ lượng, Noãn
      Noãn sao dám giả vờ trước mặt người!”
      “Ngươi đừng với ai gia là ngươi biết cái khăn này tại sao lại ở trong tay ai gia!”
      Nhan Noãn Noãn lần nữa đưa mắt nhìn chiếc khăn tay rồi lại nhìn Thái hậu, vẻ bừng tỉnh :
      “Nha, Noãn Noãn nhớ rồi, ngày hôm qua lúc ngang qua lãnh cung, Vương gia cẩn
      thận làm rơi, khó trách hôm nay Vương gia đòi thay cái khăn mới!”
      Bộ dáng Nhan Noãn Noãn thập phần thoải mái tự nhiên cùng vẻ phẫn nộ của Thái hậu lúc
      này hiển nhiên hoàn toàn đối lập nhau.
      Nhìn bộ dáng uất nghẹn của Thái hậu, Nhan Noãn Noãn trong lòng giấu được thích
      thú. Trước khi tới đây nàng biết trước là có khả năng lừa gạt bà ta, khi
      vậy cũng chẳng cần phải che dấu làm gì.
      “Ngươi tới lãnh cung làm gì?”
      Thái hậu gắt gao nắm chặt hai tay vịn, lời như thể qua kẽ răng, đôi mắt phượng gắt
      gao nhìn Nhan Noãn Noãn chằm chắm, ánh mắt sắc bén mà ngoan.
      Nhan Noãn Noãn chút nghi ngờ là Thái hậu muốn động thủ giết người diệt khẩu
      rồi. Đôi mắt đẹp khẽ lưu chuyển, Nhan Noãn Noãn ngừng lại chút rồi đột ngột ngẩng
      đầu nhìn thẳng vào Thái hậu, nhanh chậm : “Những cái nên thấy hay
      nên thấy đều thấy cả!”
      “Ngươi… quả nhiên ngươi…” Thái hậu đứng phắt dậy, những ngón tay ngọc chỉ chỉ vào
      Nhan Noãn Noãn nên lời.
      “Thái hậu nương nương nhất định là rất hận Noãn Noãn , nếu cũng phái
      cao thủ đêm hôm tới ám sát Noãn Noãn cùng Vương gia như vậy.” Nhan Noãn Noãn thấy
      Thái hậu đứng lên cũng chờ bà ta tự mình đứng dậy, đôi mày thanh tú
      khẽ nhướn lên, bộ dáng thập phần kiêu ngạo, vừa vừa quên đỡ Long Trác Việt
      sợ tới run người đứng dậy.
      Thái hậu thấy Nhan Noãn Noãn coi mình ra gì, ngón tay run run, gương mặt lúc trắng
      lúc xanh, lửa giận càng lúc càng dâng cao. Thái hậu trừng mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, lửa
      giận bốc lên ngùn ngụt, hận thể đốt cháy hai người thành tro.
      Nhan Noãn Noãn chút sợ hãi nhìn thẳng vào bà ta, đôi mắt đẹp đầy hàn ý cùng kiêu
      ngạo khiến cho Thái hậu khỏi căm hận cùng kinh ngạc.
      Bà ta từng qua, bà ta ghét nhất là kẻ tự cho mình là thông minh, giả nhân giả nghĩa.
      Mà Nhan Noãn Noãn này lại cố tình phạm phải cả hai điều, nữ nhân như vậy còn sống
      ngày bà ta khó chịu ngày, huống chi, Nhan Noãn Noãn này còn thấy những thứ
      đáng thấy, nàng ta nhất định phải chết!
      Sau lúc lâu, Thái hậu nhìn Nhan Noãn Noãn rồi đột ngột cười lớn, tiếng cười lãnh khốc
      vô tình: “Ngươi cho là với năng lực của ngươi có thể ra khỏi Từ Ninh cung này sao? Người
      cũng sắp chết tới nơi, ai gia ngại cho ngươi biết, hôm nay ngươi vào đây
      đừng có vọng tưởng còn sống ra khỏi nơi này!”
      Thái hậu nhìn Nhan Noãn Noãn, ánh mắt sắc bén như muốn lăng trì người khác.
      Nhan Noãn Noãn mi tâm khẽ động, nếu nàng sợ hãi nhất định là dối,
      tới Thái hậu có võ công hay , chỉ tính tới cao thủ bên cạnh vì bà ta mà bán mạng
      cũng đủ để nàng cùng Long Trác Việt chết dấu vết.
      Long Trác Việt gắt dao nắm chặt ống tay áo Nhan Noãn Noãn, Nhan Noãn Noãn thấy vậy
      cũng chỉ nghĩ là sợ hãi chứ hề để ý tới đôi mắt đẹp mọi khi bây giờ
      phóng ra hàn quang sắc bén như thể cắt rời cả thiên địa.
      Nếu lão bà kia dám động tới sợi tóc của Noãn Noãn thôi, nhất định khiến bà
      ta sống bằng chết!
      Nhan Noãn Noãn cảm nhận được hơi thở khác thường, biết bốn phía trong chính điện nhất
      định bị bao vây, đôi mắt như nước hồ thu chợt lóe tinh quang, sắc sảo : “Thái hậu tự
      tin như vậy sao?”
      “Ai gia muốn ngươi chết, ngươi tuyệt đối thể sống!”
      Nhan Noãn Noãn khẽ nhếch miệng, nhún nhún vai, lạnh nhạt : “ khi như vậy, Thái
      hậu muốn giết nhớ làm cho cẩn thận nha!”
      Hử? Thái hậu nhướn mày, nghi hoặc nhìn Nhan Noãn Noãn, trong lòng khỏi phân vân
      xem đến tột cùng Nhan Noãn Noãn muốn ám chỉ điều gì.
      Long Trác Việt cũng ngẩng đầu, đôi mắt ngập nước nhìn Nhan Noãn Noãn chăm chú, hiển
      nhiên cũng bị câu kia của nàng làm cho khó hiểu thôi.
      “Noãn Noãn, người ta còn chưa có muốn chết a!”
      “Yên tâm, chết được đâu!” Nhan Noãn Noãn cầm lấy bàn tay lớn của , dỗ dành.
      “Ngươi đừng tưởng ai gia dám giết ngươi!” Thái hậu nghiến răng, trừng mắt nhìn
      Nhan Noãn Noãn quát. Tuy lớn tiếng như vậy nhưng trong lòng vẫn khỏi đề phòng,
      Nhan Noãn Noãn này bộ dáng thản nhiên giống như kẻ sắp chết chút nào.
      “Noãn Noãn chỉ là kẻ vô danh tiểu tốt, trước mặt Thái hậu chẳng khác gì con kiến,
      Thái hậu muốn Noãn Noãn chết, Noãn Noãn chút năng lực bảo vệ bản thân tất
      nhiên khó có thể sống, bất quá …” đến đây, Nhan Noãn Noãn đột ngột dừng lại ngẩng
      đầu nhìn Thái hậu, đôi mắt đẹp lần nữa lưu chuyển tia tinh tế khiến Thái hậu nhìn mà
      kìm được cảm giác bất an.
      Quả nhiên, những lời tiếp sau đó của Nhan Noãn Noãn khiến Thái hậu hận thể
      nghiền xương nàng.
      “Bất quá nếu hôm nay Noãn Noãn thể bình an trở về Vương phủ ngày mai cả
      Thương Nam quốc này từ đường lớn cho tới từng ngõ , thậm chí cả Lạc Thiên đại lục
      này đều biết chuyện phong lưu của Thái hậu người!” Nhan Noãn Noãn mỉm cười , đáy
      mắt tràn ngập hàm ý đùa cợt, mỉa mai.
      Sắc mặt Thái hậu lúc trắng lúc xanh, hết đỏ gay lại chuyển sang tím tái vì giận.
      “Ngươi… lớn mật, ngươi dám uy hiếp vu tội cho ai gia?”
      “A… có phải là vu tội hay , Thái hậu so với Noãn Noãn càng hiểu hơn nha!”
      “Làm càn, ai gia đường đường là Thái hậu Thương Nam quốc, ngươi cho rằng thiên hạ
      tin lời đồn vô căn cứ của ngươi sao?”
      Nhan Noãn Noãn nhếch miệng đầy mỉa mai, ánh mắt phảng phất như xem kịch vui : “Nếu
      Thái hậu chắc chắn dân chúng ngoài kia tin vào lời đồn thổi đâu cần phải phải
      chột dạ như vậy? Huống chi, Thái hậu cũng phải dân chúng ngoài kia, người làm sao
      đoán được họ có tin tưởng hay ? Thái hậu tự tin như vậy bằng thử giết Noãn
      Noãn xem thế nào?”
      Ngông cuồng, kiêu ngạo, lớn gan làm càn. Nhan Noãn Noãn như thế chỉ khiến
      Thái hậu khiếp sợ mà ngay cả Long Trác Việt cũng khỏi kinh ngạc, chỉ là sau cơn
      kinh ngạc lại tăng thêm vài phần sủng nịch. Nhan Noãn Noãn như vậy càng khiến
      thích thể buông tay.
      Nhan Noãn Noãn cũng nhìn biểu tình tức giận muốn phát điên của Thái hậu, trực tiếp
      kéo Long Trác Việt ngồi xuống ghế, ung dung chờ Thái hậu đưa ra quyết định. Thần thái tự
      tin như vậy càng khiến nàng rực rỡ hơn hẳn, khí chất thanh cao như hoa cúc, tao nhã như
      ánh mặt trời buổi sớm mai.
      Đáy lòng Nhan Noãn Noãn vẫn có chút lo sợ nhưng ở trước mặt Thái hậu, nếu muốn
      chết nàng nhất định thể tỏ ra yếu thế được. Nàng tại chính là muốn cùng Thái
      hậu chơi trò tâm lý nha!
      “Thích khách hôm qua ám sát thất bại, thông minh như Thái hậu chắc hẳn cũng đoán được
      đằng sau Noãn Noãn cùng Vương gia cũng có ít cao thủ bảo hộ. Noãn Noãn chết
      cũng quan trọng, chỉ tiếc cho đời minh của Thái hậu bị hủy hoại trong
      chốc lát thôi!”
      Hàm ý của Nhan Noãn Noãn rất ràng, chỉ cần hôm nay nàng bình yên vô trở về
      ngày mai gian tình của bà ta nhất định bị người của nàng lan truyền, bà ta thậm chí
      còn thể tra ra người lan truyền là ai.
      Thái hậu cho dù vắt óc ra nghĩ cũng thể nghĩ ra cao thủ phía sau Nhan Noãn Noãn
      cùng Long Trác Việt là ai. Hôm qua phái thích khách , người đạt tới cấp tám là cao thủ
      mạnh nhất bên cạnh bà ta, vậy mà cũng thể giết chết được Nhan Noãn Noãn cùng
      Long Trác Việt, vậy còn phải bỏ xác ngoài bãi tha ma. Bà ta tình nguyện tin hai gã sát
      thủ kia bị người khác giết cũng muốn tin là bọn họ bị giết bởi người của Long Trác
      Việt cùng Nhan Noãn Noãn, mà thể nào thay đổi, khiến bà ta tức chết
      mà!
      “Ngươi đây là uy hiếp ai gia?” Thái hậu trợn mắt nhìn Nhan Noãn Noãn, muốn giết mà
      lại thể giết khiến bà ta tức giận thôi, Nhan Noãn Noãn kia lại còn cố tình
      coi ai ra gì, muốn đứng liền đứng, muốn ngồi liền ngồi, hoàn toàn đem Thái
      hậu là bà ta đặt trong mắt mà!
      Nhan Noãn Noãn khẽ mỉm cười : “Noãn Noãn dám, Noãn Noãn chỉ là muốn cùng
      Thái hậu làm giao dịch thôi!”
      “Giao dịch cái gì?” Thái hậu híp mắt, sắc mặt vô cùng khó coi nhìn Nhan Noãn Noãn chằm
      chằm.
      “Rất đơn giản, Noãn Noãn muốn có được quyền lực mà Hiền vương phi nên có, đối với Thái
      hậu mà đây chỉ là chuyện thôi!”
      “Ngươi tại là Hiền vương phi rồi!”
      “Thái hậu cần vòng vo với Noãn Noãn, Noãn Noãn muốn gì thiết nghĩ Thái hậu phải
      hiểu rất chứ? Hiền vương gia đường đường là Vương gia cao quí vì sao lại bị người
      khi dễ khắp nơi? Chẳng phải là vì người quyền thế cộng thêm Thái hậu ở sau
      chống lưng cho đám người kia làm bậy sao? Noãn Noãn nay gả cho Vương gia, cũng
      tức là người của hoàng thất, Noãn Noãn hi vọng quyền lực cao sang nhưng ít ra cũng
      thể để cho người khác đè đầu cưỡi cổ được, Thái hậu xem Noãn Noãn
      đúng ?”
      bậy, ai gia khi nào chống lưng cho kẻ khác làm bậy chứ?”
      Từ lúc Nhan Noãn Noãn bước vào Từ Ninh cung, Thái hậu vẫn luôn ở trong thế bị động,
      những lời của Nhan Noãn Noãn khiến bà ta có cảm giác bản thân mình hoàn toàn trần
      trụi trước mắt thế nhân, khiến bà ta chột dạ hết lần này đến lần khác.
      Nhan Noãn Noãn kín đáo đưa mắt dò xét Thái hậu, khóe miệng cười như cười, cũng
      muốn dây dưa quá lâu với bà ta, trực tiếp hỏi: “ biết Thái hậu có đáp ứng điều
      kiện của Noãn Noãn?”
      Đôi môi đỏ của Thái hậu khẽ nhếch lên, Nhan Noãn Noãn nhìn qua cũng thấy cả gương mặt
      bà ta run lên sau lớp phấn dầy, hiển nhiên là bị chọc tức ít. Cái cảm giác bị
      người chế trụ như hôm nay sợ là bà ta sống đến nửa đời người mới được nếm qua a!
      “Làm sao ai gia biết người lừa ai gia?” Thái hậu nghiến răng, cố sức gằn từng tiếng
      .
      Nhan Noãn Noãn khẽ nhướn mày, thờ ơ : “Chỉ cần ngày Noãn Noãn còn chưa chết
      bí mật của Thái hậu có ai biết đến, nếu Noãn Noãn lừa người chẳng phải là tự
      tước mất lợi thế của mình sao? Đến lúc đó Thái hậu bỏ qua cho Noãn Noãn Noãn
      Noãn chỉ còn con đường chết, chuyện thiệt thân như vậy Noãn Noãn sao có thể làm
      chứ?”
      +.+

    5. ngochanh1992

      ngochanh1992 Active Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      143
      Chương 48. Noãn Noãn, nhéo ta a!
      Ra khỏi Từ Ninh cung, nhìn thấy mặt trời bên ngoài lên tới đỉnh, Nhan Noãn Noãn hít sâu
      hơi, tâm tình vui sướng như ánh mặt trời kia. Tuy rằng cùng Thái hậu giao dịch giống
      như lên pháp trường chờ chết nhưng là thể phủ nhận được hiệu quả tuyệt hảo của
      nó.
      Kể từ giờ nàng có thể yên tâm kê cao gối, cần lúc nào cũng đề phòng Thái hậu nữa,
      có điều, trước khi bà ta điều tra ra được cao thủ phía sau nàng rồi giết sạch nàng nhất
      định phải củng cố địa vị của mình, chỉ khi địa vị vững chắc rồi mới có khả năng chống lại
      Thái hậu được.
      Mãi đến khi ra khỏi Từ Ninh cung đoạn rất xa, hai chân Long Trác Việt bỗng nhiên mềm
      nhũn, xụi lơ đất, có lớp mặt nạ da đen ngăn cản nên ai có thể thấy gương mặt
      trắng bệch của lúc này, bất quá đôi mắt trong suốt đầy sợ hãi kia cũng đủ để cho
      Nhan Noãn Noãn hiểu được phần nào tâm trạng sợ hãi của .
      “Việt Việt, có việc gì rồi, chúng ta hồi phủ thôi!” Nhan Noãn Noãn ngồi xổm trước mặt
      , cầm khăn tay thay lau mồ hôi lạnh trán, an ủi .
      “Noãn Noãn, mau, mau nhéo người ta cái !”
      Nhan Noãn Noãn buồn bực nhìn Long Trác Việt, dưới ánh mắt tha thiết chờ mong của ,
      nàng dùng sức nhéo má Long Trác Việt cho đến khi khóc rống lên vì đau mới dừng lại.
      “Oa oa oa, đau đau, Noãn Noãn, đau quá!”
      Nhan Noãn Noãn buông tay, ngón trỏ dí dí lên trán Long Trác Việt, nhìn : “Biết đau
      mà còn bảo ta nhéo?” Ngươi có bệnh ?!
      Long Trác Việt xoa bên má bị đau, tinh thần đột ngột kích động hỏi: “Noãn Noãn, đau nha?”
      “Nếu ngươi chưa thấy đau để ta nhéo thêm cái?” Nhan Noãn Noãn rồi liền vươn
      tay muốn nhéo thêm cái nữa, nàng ra cũng chỉ thuận miệng vậy thôi, nào ngờ Long
      Trác Việt vội vàng đưa mặt tới gần nàng : “Nhéo a, Noãn Noãn nhéo nữa, người ta lại
      đau nha, đau nha!”
      Khóe miệng Nhan Noãn Noãn run rẩy, trán lên vô số đường hắc tuyến: “Ngươi rốt
      cuộc muốn làm gì?”
      Tên ngốc chết tiệt, tên ngốc thúi, tính trêu chọc nàng sao?
      “Noãn Noãn nhéo, nếu đau nghĩa là người ta còn sống nha! Noãn Noãn nhéo nữa !”
      Long Trác Việt cao hứng nhìn Nhan Noãn Noãn , Nhan Noãn Noãn bị lý do của làm
      cho sống dở chết dở, hung hăng trừng mắt liếc cái rồi dứt khoát đứng dậy, đầu
      cũng quay lại mà trực tiếp tới cửa cung, nàng vì sao lại muốn cùng ở chỗ này
      lãng phí thời gian đâu?
      Long Trác Việt mờ mịt nhìn theo bóng Nhan Noãn Noãn, biểu tình vô tội đến cực điểm:
      “Noãn Noãn, sao lại rồi? Nàng còn chưa có nhéo người ta mà?” vừa vừa đứng dậy
      đuổi theo.
      “Vương phi, người cuối cùng cũng trở về rồi, bên Thái hậu thế nào rồi ạ?” Nhan Noãn Noãn
      vừa về tới phủ, Nhan Song Song vội vàng chạy tới hỏi, đôi mày thanh tú khẽ nhíu lại, vô
      cùng lo lắng nhìn Nhan Noãn Noãn.
      Nhan Noãn Noãn trong lòng ấm áp, cười : “Yên tâm, ta có thể sống sót trở về chứng tỏ
      có chuyện gì xảy ra, bất quá Song Song, sau này nếu phải tình huống bất đắc
      ngươi tuyệt đối thể để cho người khác biết ngươi có võ công!”
      “Dạ, nô tỳ biết!” Nhan Song Song chút nghi hoặc đáp. Dù sao nàng giấu mình cũng
      thành thói quen rồi, Vương phi làm vậy chắc chắn là có lý do của nàng.
      Rất nhanh sau đó, Vạn Toàn mang theo ý chỉ của Thái hậu lần nữa tới Vương phủ, ban
      Thượng phương bảo kiếm cho Nhan Noãn Noãn, có thể tiền trảm hậu tấu những kẻ chống
      đối.
      Hiền vương phi rất được lòng ai gia – Nhan Noãn Noãn nghe Vạn Toàn câu này
      kìm nén được cảm giác buồn nôn, nàng có thể tưởng tượng ra được lúc Thái hậu viết câu
      này chắc chắn nghiến răng nghiến lợi nguyền rủa nàng.
      Nhưng cũng thể phủ nhận, tuy lời này khiến người ta buồn nôn nhưng lại làm cho tất
      cả mọi người hiểu được rằng, Nhan Noãn Noãn nàng từ nay có Thái hậu chống lưng. Từ
      nay người nào chọc tới Long Trác Việt chính là chọc tới Nhan Noãn Noãn nàng, mà chọc tới
      nàng cũng chính là chọc tới Thái hậu, mà chọc tới Thái hậu chỉ có con đường chết mà
      thôi!
      “Song Song, đem Thượng phương bảo kiếm treo trong phủ!” Nhan Noãn Noãn yếu ớt cười
      , tại cũng nên làm sạch đám rác rưởi trong phủ rồi!
      Ngay cả lúc Vạn Toàn rời , Nhan Noãn Noãn cũng hề đưa mắt nhìn . Cảm giác
      bị người ta coi thường khiến Vạn Toàn vạn phần khó chịu, nhưng là lúc này đây cũng
      dám kiêu ngạo như buổi sáng nữa. Trước mắt ngay cả Thái hậu cũng bị con ranh này
      chế trụ, là phận nô tài càng thể tùy ý chọc giận hay đắc tội với nàng được.
      Lưu Quang Lâm chứng kiến màn này, trong lòng khỏi giật mình, như thế nào mà
      Nhan Noãn Noãn này chỉ mới tiến cung lần được Thái hậu ưu ái như vậy? Nàng ta
      đến tột cùng là dùng biện pháp gì? tới việc ban thưởng Thượng phương bảo
      kiếm, chỉ riêng đạo ý chỉ ám chỉ Nhan Noãn Noãn từ nay chính là người của Thái hậu, ai
      cũng được đụng tới nàng cũng đủ để người ta khiếp sợ rồi! Từ nay nên làm thế
      nào đây? Hiền vương phủ này đâu còn là chỗ để hoành hành ngang ngược nữa?
      Lưu Quang Lâm rối rắm thôi, tuy rằng sợ Vạn Toàn nhưng vẫn là nhịn
      được đuổi theo Vạn Toàn hỏi nguyên do.
      “Vạn công công xin dừng bước!”
      Vạn Toàn trong lòng vốn khó chịu lại bị người khác làm phiền, kiên nhẫn trách
      mắng: “Chuyện gì?”
      “Nô tài ngu dốt, hiểu được hàm ý của Thái hậu nương nương, Hiền vương phi
      nàng…”
      ý gì hết, ngươi nên làm thế nào làm thế ấy !” Vạn Toàn khó chịu , Lưu
      Quang Lâm sống chết có liên quan gì tới chứ? Nếu thông minh phải hiểu
      được Nhan Noãn Noãn bây giờ thể đắc tội, nhưng nếu tiếp tục làm bậy cũng
      chỉ trách ngu dốt, mà ngu dốt chết cũng chẳng có gì đáng tiếc.
      Lưu Quang Lâm sững người nhìn theo bóng Vạn Toàn, đối với câu trả lời kia hoàn toàn
      vừa ý, gương mặt dữ tợn khẽ run lên, ràng là giận mà dám gì. Trong
      lòng vô cùng rối rắm, rốt cuộc nên làm sao bây giờ? Thuần phục Vương phi hay là
      nghe theo lời Vạn Toàn? nên làm thế nào mới tốt đây?
      Mặc kệ, tại Vương phi có Thượng phương bảo kiếm trong tay, lại có ý chỉ của Thái
      hậu, thể đắc tội với nàng ta được. Lưu Quang Lâm nghĩ như vậy, nhanh chóng
      xoay người tới phòng thu chi.
      Chỉ là Lưu Quang Lâm biết điều, cho dù có làm bao nhiêu việc bù lại
      chăng nữa ấn tượng của với Nhan Noãn Noãn cũng thể thay đổi, chính là
      người đầu tiên nàng muốn xử lý.
      Nghỉ ngơi xong, Nhan Noãn Noãn ngồi ghế đá trong sân phơi nắng, hai tay chống cằm,
      hai mắt nhìn chăm chú vào Long Trác Việt ngồi thêu bên cạnh, mỗi lần nhìn thấy đều
      khiến nàng kinh ngạc cùng cảm thán thôi! nam nhân sao lại có thể linh hoạt cùng
      khéo tay như vậy chứ?
      Đúng lúc nàng suy nghĩ đến nhập tâm Nhan Song Song đột ngột lên tiếng :
      “Vương phi, Lưu tổng quản đến ạ!”
      Nhan Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn thấy Lưu Quang Lâm cầm theo hộp chữ
      nhật, chậm rãi về phía nàng. Đôi mày liễu khẽ nhíu lại, gương mặt tuyệt mĩ lên
      nụ cười nhạt, đáy mắt lạnh như băng, đôi môi hồng khẽ hé, tà ác : “Ai, làm sao bây giờ?
      Ta ghét nhất chính là những kẻ gió chiều nào theo chiều nấy mà?”
      Nhan Song Song đương nhiên hiểu ý nàng, cười khẽ : “Vương phi nếu ngại để nô tỳ
      giải quyết cũng được!” Nàng trước giờ vẫn cảm thấy Nhan Noãn Noãn rất đẹp, nhưng là lúc
      này đây, giọng Nhan Noãn Noãn mang theo tà ác, nụ cười mỉm trông vô cùng nghịch
      ngợm, đáng .
      “Giải quyết nhất định rồi, nhưng là nếu im ắng quá cũng mất vui a!”
      Lưu Quang Lâm trước kia kiêu ngạo như thế nào nàng cũng xen vào nhưng là mấy
      ngày qua chèn ép nàng như vậy, sao có thể bỏ qua cho chứ? Cứ nghĩ tới
      người của Thái hậu là nàng lại khó chịu mà!
      “Noãn Noãn, gió chiều nào theo chiều ấy là sao a? Nàng muốn chơi dẫn người ta chơi
      cùng với a!” biết từ khi nào mà Long Trác Việt dừng thêu, đôi mắt thủy tinh to tròn
      tò mò nhìn Nhan Noãn Noãn.
      +.+

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :