Chương 3.4“Tiểu thư Công Tôn Tuyết, người thích bộ nào, cứ lấy bộ ấy.” Lí ma ma mở tủ y phục ra. “Sao tất cả đều là y phục da thú, lông thú vậy?” Công Tôn Tuyết hình như còn ngửi thấy mùi máu tươi nên lui lại. “Người xem bộ này , lông tơ mềm, mặc vào liền ấm áp, sờ vào lại thoải mái.” Lí ma ma mạnh mẽ giới thiệu. Công Tôn Tuyết tức giận dâng trào : “Có lông hổ, báo hoa, chồn trắng, là ai tàn nhẫn giết chúng nó như thế?” “Đều là phó trại chủ tự mình bắt được, tự lột da, tự phơi nắng làm…” Lí ma ma . “ là khủng khiếp! Ta thích! Ta dám mặc đâu!” Công Tôn Tuyết trong lòng sợ hãi, lắc lắc đầu. “Có! Cái áo bông cũ này, ủy khuất người dùng tạm vậy.” Lí ma ma lấy ra, mặc vào giúp nàng. “Rất vừa người, nhưng chỉ có bộ, ta dù sao cũng thể thay y phục được…” Công Tôn Tuyết ai oán, thở dài hơi. “Ta lập tức hiệu y phục, cắt vải làm y phục ấm áp ngay.” Lí ma ma nóng vội, nghĩ nhiều liền thẳng ra ngoài. Công Tôn Tuyết lộ ra nụ cười, tròng mắt nhanh như chớp đảo qua đảo lại. “Ta ở đây chờ bà.” Chờ Lí ma ma xa, nàng có thể cần đề phòng lật tung từng thùng rương lên, nàng tin trong phòng phó trại chủ, nhất định có thể tìm được cách thoát ra ngoài. Ở trong phủ, Lí ma ma ngoài mặt cẩn thận chăm sóc nàng, nhưng nàng biết Lí ma ma ra là đề phòng nàng chạy trốn, còn có, ánh mắt gian tà của tên râu ria đó, luôn đảo quanh sau mông nàng, nếu phải nàng có giáo dưỡng, sớm muốn “xả khí” ngạt chết . Giờ phút này, ở tiệm vải, ở trường học, ai có thể theo dõi từng cử chỉ của nàng nữa. Ngay lúc nàng đánh giá bốn phía, thân mình chưa kịp di chuyển, ngoài cửa bỗng truyền đến tiếng bước chân gấp gáp --- là tên râu ria! Ngoại trừ , có ai đường giống như giẫm chết con gián vậy, từng bước mang sát khí rệt. trở về làm gì? Khóe miệng của nàng lên nụ cười lạnh. Tên râu ria tám phần là có thù oán với sách vở, ngồi nổi, chạy về đánh giấc rồi; ngay cả A Đấu cũng bằng, ít nhất A Đấu còn có thể đọc sách viết chữ, cái gì cũng biết. Tần Kiếm Phi nhìn lén vào khe cửa chưa đóng, nhìn thấy bóng dáng quen thuộc, sợ hãi la tiếng “Á!” lúc lâu sau, sau khi lấy lại tinh thần mới thở dài nhõm hơi. “Là ta sợ nhảy dựng!” “Trại chủ, ngài khi nào lá gan rồi?” Lí ma ma còn chưa xa, dùng khuỷu tay chắn ở cửa. “Ta còn tưởng muội muội trở về, chê cười nhìn ta.” Tần Kiếm Phi nhất thời bị áo bông mê hoặc. “Người phải đọc sách sao? Chạy đến đây làm chi?” Đối với việc bỏ dở giữa chừng, Lí ma ma khó nén nổi thất vọng. Tần Kiếm Phi đúng lý hợp tình : “ nhà vệ sinh.” Từ trường học nín nhịn suốt đường về đến phủ, đều nhờ vào thân võ công. “Trong trường học có nhà vệ sinh ư!” Lí ma ma dở khóc dở cười, cảm thấy ngốc đến đáng . “Ta ngồi chồm hổm quen, vẫn là nhà vệ sinh trong nhà thơm hơn nha.” Tần Kiếm Phi cười hì hì. “Thôi , ngươi tám phần là nhớ trại chủ phu nhân rồi.” Lí ma ma cười nhạo, trêu chọc. Tần Kiếm Phi nín thở tập trung hỏi: “Hai ngày nay nàng thế nào?” Lí ma ma mặt biến sắc. “Vẫn ngốc nghếch thôi.” “Bà chăm sóc nàng, chạy ra đây làm gì?” Tần Kiếm Phi hung hăng hùng hổ. “Trời trở lạnh, ta muốn tiệm vải cắt vải may bộ y phục mới.” Lí ma ma ăn ngày . “Bà thế mà dám lén giấu tiền riêng?! Khó trách dạo này nhìn xanh xao yếu ớt!” Tần Kiếm Phi ức giận . “ phải cho ta, là cho trại chủ phu nhân thêm bộ y phục ấm.” Lí ma ma luôn miệng cố . gấp gáp lấy ngân phiếu 200 trong lòng ra. “Ở đây có ngân phiếu, bà cầm dùng .” “Trại chủ, mắt ngươi, mắt lớn, mắt đó.” Lí ma ma chua xót chế nhạo. “ hả? Ta soi gương cái .” Tần Kiếm Phi có ý đồ xấu . “Ngươi nếu nhà vệ sinh, ta thấy ngươi sau này được đó.” Lí ma ma giành trước bước, khóa cửa lại. “Bà khóa cửa làm chi? Lỡ như nương tử ta muốn vệ sinh, bà bảo nàng phải làm sao bây giờ?” Tần Kiếm Phi nổi giận lôi đình. “Nàng ấy chỉ khi nhìn thấy ngươi, mới có thể bị dọa đến ra quần thôi.” Lí ma ma chút khách khí vạch trần. Tần Kiếm Phi chắp tay trước ngực lạy Quan . “Chỉ liếc mắt cái thôi, xin bà đó, liếc mắt nhìn cái thôi mà.” “ được!” Lí ma ma những chịu nhúc nhích, mà còn bỏ đá xuống giếng chu môi huýt sáo. “Bà huýt sáo làm chi?” Tiếng này giống như ma xuyên não, khiến Tần Kiếm Phi phải kẹp chặt hai chân. “Thúc giục ngươi nhanh nhà vệ sinh đó.” Lí ma ma huýt càng lớn hơn, chỉ thấy hai chân càng run lợi hại hơn. “ là, tất cả mọi người đều bắt nạt ta.” Tần Kiếm Phi càng thấy tủi thân, vội vàng chạy như điên tới nhà vệ sinh. Tất cả mọi người đều vì tốt cho , mới có thể giúp , mới suy nghĩ cho lợi ích của , tuy Lí ma ma thẳng ra, nhưng trong lòng Công Tôn Tuyết hiểu . Chờ đợi, đợi thêm lúc, cho đến khi ngoài cửa hoàn toàn im lặng, nàng mới đứng dậy bắt đầu tìm kiếm. Mở hai ngăn kéo bàn trang điểm, bên trong đều là son phấn giá rẻ và trang sức châu báu giả khiến người ta khinh thường, khó trách phó trại chủ mang theo chúng; nàng ta chẳng những cướp kiệu hoa, còn cướp của hồi môn của nàng, là hai huynh muội cấu kết với nhau làm chuyện xấu mà! Trong tủ quần áo, ngoại trừ mấy bộ y phục da thú đáng sợ này, tất cả đều là y phục tầm thường chịu nổi. tới bên giường, chân giẫm xuống chỗ để chân, nghe tiếng chắc là rỗng ruột, bên trong nhất định giấu diếm cái gì, nhưng cơ quan ở đâu? Sờ trái sờ phải, vừa đá vừa đạp, chỗ để chân vẫn như cũ chút sứt mẻ, nàng lui về sau, đánh giá từng chút. Giường này nhìn sơ cũng bình thường, khác biệt gì, ngoại trừ đầu giường có lớp màn mỏng, màn mỏng cuối giường có thêm cái dây kéo… Nàng hiểu rồi! Kéo dây cái, két tiếng, chỗ để chân mở ra. Bên trong có mấy bình đủ màu sắc, biết dùng làm gì, nàng dám sờ loạn, nhưng nàng tin, trong đó có cái là mê dược, hại nàng và kiệu phu hôn mê bất tỉnh trong khách điếm. Ngoài ra, bên trong còn có ít ám khí, có hình dạng giống bươm bướm, có hình dạng giống chim én, đáng tiếc nàng hoàn toàn biết cách dùng. Nè? Ở đây thế mà có lệnh bài trại chủ?! tốt quá, nàng rốt cuộc tìm thấy bảo vật nàng muốn rồi, nhanh chóng giấu lệnh bài vào trong yếm, sau đó khôi phục lại nguyên dạng chỗ để chân. Có lệnh bài trại chủ, cũng chứng tỏ nàng có thể công khai khỏi trại ác bá, vì nàng biết thuật dịch dung, cho dù cải trang thành lão bà bà hoặc mặt rỗ, thủ vệ nhìn thấy mặt rồi, chưa chắc dễ dàng cho , ngược lại kiểm tra gắt gao hơn… Trừ khi nàng có thể ở trong trại ác bá, tìm được người tốt nguyện ý giúp nàng. Ai là người tốt? Ai chịu giúp nàng? vấn đề mới nữa, lại phải nghĩ cách thôi.
Chương 4.1“Trại chủ! hay! hay rồi!” tay sai vặt hoang mang rối loạn, chạy thẳng vào đại sảnh. “Chuyện gì hay? Là quan binh đánh tới đây, hay là nhà ngươi bị cháy?” Tần Kiếm Phi đọc sách. “Đều phải, là trại chủ Đại Long trại mang quà mừng tới, muốn chúc mừng người.” Tay sai vặt báo lại theo . “Có lễ vật để lấy, đây là chuyện tốt mà.” Tần Kiếm Phi cầm sách trong tay, giống như bảo bối cực kỳ trân quý trong lòng. Sách trong lòng , là dùng năm ngày để học tập, ngừng nghỉ để đổi lấy tố nữ kinh, đương nhiên phải cất giữ cho kỹ, hơn nữa tuyệt đối cho bất cứ kẻ nào lén liếc mắt nhìn qua. Mặc dù có vài từ thâm thúy còn chưa biết, nhưng dùng bút lông khoanh tròn lên, đợi chút nữa nhân lúc đêm dài yên tĩnh, bốn phía vắng lặng, hỏi Dương lão. Nhưng trong lòng có chút buồn bực, sách cổ này vốn có từ rất lâu rồi, sao lại có mấy chữ còn chưa ráo mực? Năm ngày thấy kiều thê, chỉ được ngắm bóng dáng yểu điệu lần, nghĩ đến nàng, sau khi đọc sách, lại càng muốn nàng, nhưng bây giờ chưa phải là lúc; định tập trung tinh thần đọc tố nữ kinh từ đầu tới cuối, nắm vững thông thạo, sau đó lại cùng kiều thê chia sẻ huyền diệu của cá nước thân mật. Giờ phút này, lòng xoay chuyển trăm vòng, kích động lợi hại, trong sách có nhắc tới thân thể nữ nhân, giống như trước mắt hóa ra thân thể tuyết trắng mềm mại như ngọc của kiều thê, theo từng loại tư thế miêu tả trong sách, ra trần trụi… Tưởng tượng đến tình cảnh hai người quay cuồng dây dưa giường, thể thèm dãi ba thước. “Trại chủ, xin dùng khăn tay .” Tay sai vặt đưa khăn tay ra trước. “Ngươi muốn ta lau chỗ nào?” Tần Kiếm Phi hoàn toàn thèm nhìn. “Trại chủ, râu của người nước kìa.” Tay sai vặt dám hỏi nguyên do. “Có từng xì mũi lên chưa?” Tần Kiếm Phi mặt đổi sắc, da mặt còn dày hơn cả tường thành. “Có, nhưng mẹ ta giặt rồi.” Nhắc tới mẹ, mặt tay sai vặt liền tràn đầy tôn kính. “Ta dùng tay áo lau là được rồi, khăn tay này để lại làm khăn lau vậy.” Tần Kiếm Phi xem như lễ vật nhận lấy. Tay sai vặt cảm thấy quang vinh, nhưng lại quên chuyện quan trọng nhất. “Trại chủ, có chuyện gì tìm tới cửa, Long trại chủ đến tuyệt đối phải chuyện gì tốt.” “Ngươi sai, nhưng vì sao phải sợ ta chứ?” Tần Kiếm Phi đọc sách, nhưng vào đầu nổi. “ ta… ta nhất định đòi gặp trại chủ phu nhân.” Tay sai vặt mặt ngượng ngùng úp mở. Tần Kiếm Phi lúc này mới bừng tỉnh hiểu ra. “Lỡ như ta phát nàng là giai nhân nổi tiếng gần xa, thế hay rồi!” “Tiểu nhân lo lắng ta lan truyền khắp nơi, trại chủ cưới phải nương tử ngốc nghếch, làm trò cười cho giang hồ.” Tay sai vặt lấy đại cuộc làm trọng. “Chỉ cần ta biết thân phận của nàng, những cái khác sao cả.” Tần Kiếm Phi thèm quan tâm. “Ta phải tìm Lí ma ma, bà ấy đưa trại chủ phu nhân rửa mặt, chải đầu mới được.” Tay sai vặt giả bộ muốn lui xuống. “Tiện thể chuẩn bị rượu và thức ăn, thể nhận lễ vật của người ta.” ra Tần Kiếm Phi là thấy đói bụng cơ. Sau khi tay sai vặt lui xuống, tay sai vặt khác ở ngoài cửa hô to. “Trại chủ Đại Long trại, Long Đằng Thiên cầu kiến.” “Mau mau cho mời.” Tần Kiếm Phi đứng dậy tới cửa, nghênh đón lễ vật hơn nghênh đón người. Long Đằng Thiên, giống như kẻ địch cũng giống như bạn bè, vừa địch vừa bạn, muội muội chỉ lần nhắc nhở , cần phải đề phòng Long Đằng Thiên! Nhưng từ trước tới nay chưa từng xem ta là đối thủ, hai người cũng chưa từng giao thủ. Thám tử , Long Đằng Thiên đều luyện công ban đêm. Nhưng nghĩ, nam nhân nên lúc nắng to cởi trần múa kiếm, cả người tỏa ra mùi mồ hôi nam tính, đây mới là nam tử hán đại trượng phu chân chính! Nhìn xem Long Đằng Thiên da thịt trắng muốt, nghi ngờ ta chỉ khoa tay múa chân, chịu nổi đòn, cho nên tiếp nhận được ta có lá gan dám xâm phạm trại ác bá. Mỗi lần Trung Thu và Năm Mới, trại đại long và trại hắc báo đều tranh giành chen lấn đến tặng lễ, bởi vậy có thể thấy được, bọn họ đều sợ , biết có võ công cái thế, danh tiếng vang xa, cho nên mới đến nịnh bợ. Ngay cả sinh nhật của muội muội, bọn họ cũng ngại vất vả đích thân đến tặng lễ chúc mừng, đương nhiên muội muội là dựa vào hào quang của , mới có thể nhận được lễ vật này, làm ca ca, tuy được nhận quà sinh nhật, nhưng tuyệt đối ghen tị đâu, chỉ cần muội muội vui vẻ, cũng vui vẻ. Mấy tên lão gia hỏa này sao biết bắt giữ trọng điểm, sao thuận tiện tìm hiểu ngày sinh nhật chút? là kì lạ mà! Nhưng tên Long Đằng Thiên ẻo lả này, lần này ra tay vô cùng hào phóng, mang theo rương vàng ròng nặng trịch đến làm lễ vật chúc mừng --- trong đó nhất định có bẫy! Chẳng lẽ biết muội muội gả phía nam xa xôi? Chẳng lẽ trong trại ác bá có nội gián? sao, chỉ cần còn ở đây, vạn người cũng địch lại! đối với bản thân rất tin tưởng. Tuy trong ngoài trại ác bá, mọi người lén lút bàn luận là cơm mềm trại chủ sống nhờ muội muội, ra muội muội ngay cả gạo còn chưa từng vo nữa mà, lần này đúng lúc cho cơ hội tự chứng minh bản thân phải tôm chân mềm. “Chúc mừng Tần huynh, ôm được mỹ nhân về.” Long Đằng Thiên chắp tay làm lễ, vừa thấy mặt liền cười dài. Tần Kiếm Phi cười đến khép miệng lại được. “Ta cũng chúc mừng Long huynh, cưới được bảy bà vợ, sinh được con trai.” “Bảy nữ nhân xấu xí đó, sao so được với kiều thê như hoa như ngọc được chứ?” Long Đằng Thiên từ trước đến nay miệng lưỡi đều trơn tru. “Huynh bảy ngày ngủ bảy nữ nhân, ta bảy ngày chỉ có thể ngủ cùng nữ nhân, thua huynh thua chắc rồi sao.” Tần Kiếm Phi cũng rảnh nhiều lời. “Tiểu đệ mang tiếng là tới chúc mừng, ra là muốn gửi lời thăm hỏi tới phu nhân xinh đẹp cơ.” Long Đằng Thiên lời biết xấu hổ. “Nữ nhân ăn mặc ít nhất cũng phải mất nén nhang.” Chậm chạp thấy kiều thê, Tần Kiếm Phi chống đỡ cho có lệ. “Đẹp càng thêm đẹp, thế tiểu đệ chẳng phải càng được mở rộng tầm mắt sao?” Long Đằng Thiên ríu rít kinh hô. Tần Kiếm Phi tránh nặng tìm : “Chắc rồi, Long huynh tặng lễ vật hậu hĩnh, nương tử đương nhiên phải có đền đáp xứng đáng chứ.” “Mấy tháng gặp, Tần huynh thay đổi nhiều rồi, đối đáp trôi chảy.” Long Đằng Thiên có chút ngạc nhiên. “Rất xin lỗi, trại chủ, tiểu nhân có chuyện quan trọng cần bẩm báo.” Tên sai vặt lúc nãy tới thông báo đứng ở cửa. “Để ta xử lý chút, lập tức trở lại.” Tần Kiếm Phi ra cửa. Xung quanh tìm thấy bóng dáng nương tử ngốc nghếch, Lí ma ma đoán lang thang đâu rồi, muốn lại là thân thể bị bệnh . Vừa nghe thấy kiều thê, lòng nóng như lửa đốt, mặc kệ Long Đằng Thiên còn ở trong phòng, hai chân như muốn tách rời khỏi thân thể. Lí ma ma sớm đoán được thiếu kiên nhẫn, muốn mấy tay sai vặt tới giúp đỡ, giữ chặt lấy trại chủ kích động, đồng thời lựa lời khuyên bảo, trại chủ phu nhân chưa xa, chắc chỉ dạo loạn trong trại, hoặc lòng vòng đâu đây thôi. Bọn họ thoải mái, cũng đâu phải lão bà của bọn thấy đâu, bọn họ đương nhiên vội; cho dù lão bà bọn họ chạy đâu, bọn họ có lẽ cũng thờ ơ giống vậy thôi, vì lão bà bọn họ đều là thiếu phụ luống tuổi. đời có mấy ai nếm trải tình khắc cốt, bọn họ sao hiểu được tâm tình lúc này? Trong tình của có dày vò, có đau đớn, có lo lắng, còn có ngọt ngào nồng đậm đến tan nổi, dáng vẻ sao giống bọn họ được, đám đều có chủ kiến, có đại não, chỉ theo lệnh cha mẹ (ác bá trại có bà mối), cứ thế qua loa cưới nữ nhân hàng xóm. càng nghĩ càng tức giận, sử dụng sức mạnh, quăng đám tay sai muốn mạnh mẽ kéo lại ném qua vai. May mắn Lí ma ma có dự kiến trước, căn dặn bọn họ nếu thấy trại chủ mất lí trí, liền ép uống viên thuốc an thần do Dương lão đặc chế, vì vậy đám tay sai sau khi té ngã nhanh chóng đứng lên, ba chân bốn cẳng quấn lấy trại chủ, ép nuốt thuốc an thần vào. Ặc tiếng, thuốc an thần to như trứng gà nghẹn trong cổ họng , hại xanh cả mặt, hít thở khó khăn. Mọi người theo lời Lí ma ma căn dặn, nhân lúc thuốc an thần tan dần, khuyên trại chủ hiểu được đại nghĩa --- Long Đằng Thiên mang sẵn kế hoạch nham hiểm trong lòng đến đây, ta muốn tìm hiểu , nhìn xem có cơ hội tấn công trại ác bá hay ? bị dược liệu khống chế, Tần Kiếm Phi tạm thời khôi phục lại lý trí, yên ổn ngồi xuống, quyết định lấy đại cuộc làm trọng. “Vừa rồi ở ngoài cửa, xảy ra chuyện gì?” Thấy bước tênh, Long Đằng Thiên hiểu ra sao. “Đám thuộc hạ nhất thời hứng chí, muốn ta cùng bọn họ chơi vật nhau.” Tần Kiếm Phi vững như thái sơn. “Sao lâu rồi vẫn chưa thấy trại chủ phu nhân đại giá?” Long Đằng Thiên chờ đến còn kiên nhẫn. Tần Kiếm Phi áy náy : “ là có lỗi, nương tử hôm nay thân thể bị bệnh .” “Có phải đêm qua làm lụng vất vả quá độ ?” Long Đằng Thiên chế nhạo . Tần Kiếm Phi lộ ra vẻ mặt như si như say. “ lợi hại, bị huynh đoán trúng rồi.” “Nhìn thần thái Tần huynh sáng láng, chắc là như cá gặp nước.” Long Đằng Thiên như đổ ngã cả bình dấm chua. “Nuôi quân ngàn ngày, dùng trong gườ, dù gì ta cũng chăm chỉ luyện thân kiện thể.” Tần Kiếm Phi tự thổi phồng bản thân. Thấy vẻ mặt đắc ý của , Long Đằng Thiên nhìn nổi nữa, quyết định đổi đề tài: “Sao thấy phó trại chủ?” “Muội ấy lên núi hái thuốc rồi, còn chưa trở về.” Tần Kiếm Phi lập tức đề cao cảnh giác, chỉ là vẻ mặt vẫn tự nhiên. “ dám gạt Tần huynh, ta vốn muốn ở nhờ đây vài ngày, đám nữ nhân trong nhà cãi cọ khốc liệt.” “Hoan nghênh, có bằng hữu từ xa tới, gì đáng vui mừng hơn!” “Tiểu đệ có nghe nhầm ? Tần huynh vừa rồi cái gì?” Long Đằng Thiên khó có thể tin mà líu lưỡi. “Long huynh nghe nhầm đâu, tiểu đệ gần đây ham học hỏi chút.” Tần Kiếm Phi lại lộ cái miệng công lực khéo ăn khéo . “Tần huynh gọt dũa từng chữ , khiến người khác cảm thấy mới mẻ.” Long Đằng Thiên ngoài cười trong cười, cười đến rất khó coi. “Tiểu đệ phong độ nhàng bằng Long huynh, tiểu đệ còn phải học hỏi nhiều hơn.” Tần Kiếm Phi trong nụ cười giấu đao.
Chương 4.2" nương xinh đẹp, xin dừng bước." Mắt Long Đằng Thiên sáng ngời như phát bảo vật. Nam nhân y phục nổi bật xa hoa rực rỡ, giống người trong ác bá trại ăn mặc giản dị, đơn giản; mặc kệ ta là ai, chỉ với ấn tượng đầu tiên, Công Tôn Tuyết liền vô cùng chán ghét ta, xoay người muốn . là tên đáng ghét mà, mặc kệ nàng xoay bên nào, ta luôn mạnh mẽ nhanh chân giành trước, ngăn cản đường , ràng vẻ mặt của nam nhân này có ý tốt nào, nàng lập tức đề cao cảnh giác. So ra, ánh mắt tên râu ria đó tràn ngập cảm giác dương cương (nam tính), cũng mất ôn nhu, trong tiếng khàn khàn có chút tự đại, cũng mất đa tình, mà nam nhân này lại giống tặc bà nương, mày mỏng mắt , giọng như sợi tóc, khiến người ta nghe xong, cả người như nổi mụn. Kì lạ, nàng sao lại nghĩ đến tên râu ria chứ? Thậm chí hy vọng xuất , giúp nàng đuổi tên khiến người chán ghét này ?! Trời còn chưa sáng nàng chuồn xuống giường thăm dò địa hình, tới vùng đất xa hoang vu có dấu chân người, ngờ ở chỗ hẻo lánh gọi trời trời đáp, gọi đất đất chẳng hay này, lại gặp phải tên đại sắc lang, nàng nên làm gì đây? Ngoại trừ cố gắng bình tĩnh, nàng còn có thể làm gì? "Tiểu sinh là trại chủ trại Đại Long, họ Long, tên Đằng Thiên." Long Đằng Thiên hữu lễ tự giới thiệu. Vừa nghe đến trại chủ, tâm tình của Công Tôn Tuyết như tuyết lạnh thêm sương, quyết định lạnh nhạt chống đỡ. " nương xinh đẹp vì sao lời nào? xấu hổ ư?" Long Đằng Thiên càng nhìn nàng, càng thấy thích. Vung cái tát lên cái mặt tái nhợt như người chết đó, là ý muốn lớn nhất của Công Tôn Tuyết vào lúc này. "Chẳng lẽ nương xinh đẹp vậy mà lại câm điếc?!" Trong lòng Long Đằng Thiên tiếc nuối thở dài. Trời xanh biết trêu chọc người, cho nàng dung nhan xinh đẹp, lại keo kiệt cho nàng tiếng duyên dáng... Nhưng bảy bà trong nhà cả ngày cãi nhau, ta cần kiểu mỹ nữ có thể giúp tai thanh tĩnh này làm bạn. "Cho dù nương xinh đẹp thể chuyện, tình của tiểu sinh đối với nương vẫn thay đổi." "Long... Long trại chủ, người, người muốn làm... gì đó?" Người ngọng đúng lúc ngang qua. "Tên ngọng, phải chuyện của ngươi, ngươi cút ngay." Long Đằng Thiên ra vẻ phóng khoáng, phất ống tay áo. "Chớ, chớ có vô, vô lễ!" Người ngọng trung thành, che chở Công Tôn Tuyết như bọ ngựa đấu xe. Long Đằng Thiên duỗi tay ra, nhanh như điện giật, bóp chặt cổ người ngọng. " biết tự lượng sức mình!" "Đau... quá!" Đầu lưỡi người ngọng thè ra, dài qua cằm tấc. "Dừng tay!" Công Tôn Tuyết đành lòng, dưới tình thế cấp bách kêu ra tiếng. "A... A...!" Người ngọng được thả ra, nhưng cổ vẫn thấy được dấu đỏ như tay quỷ. " ra nương xinh đẹp chẳng những phải câm điếc, giọng còn ngọt ngào tự nhiên!" Long Đằng Thiên rất vui mừng. ", được... cho phép ngươi..." Người ngọng càng thở gấp, lời càng ràng hơn. Trong mặt Long Đằng Thiên lộ tia hung ác. "Ngươi còn cút , ta lấy mạng của ngươi!" Người ngọng nổi trận lôi đình, thu lưỡi vào. "Ngươi là vương bát đản!" "Hay! thể ngờ được người ngọng thế mà mắng chửi người lại mồm miệng lưu loát nha!" Giọng Long Đằng Thiên hiểm khiến người rét là run cười rộ lên. "Long trại chủ, ngươi ở đây dây dưa với trại chủ phu nhân, trại chủ giết ngươi." Người ngọng giống như thay đổi thành người khác. "Trời ạ! nương xinh đẹp như vậy, sao lại gả cho cái tên Tần Kiếm Phi đó, loại..." Long Đằng Thiên đột nhiên dừng lại. "Ngươi loại gì cho hết , ta chuyển lời lại hết cho trại chủ." Người ngọng ngược lại uy hiếp ta. Người dưới mái hiên, thể cúi đầu, Long Đằng Thiên căm giận cắn răng : " hùng hào kiệt." Long Đằng Thiên gượng gạo rời , nhưng được vài bước, quay đầu lại ném lại nụ cười mỉm. Công Tôn Tuyết và người ngọng rất ăn ý, cùng nhau thè lưỡi nhục nhã . Nhưng nhìn trong mắt Long Đằng Thiên, ta lại cảm thấy nữ nhân thè lưỡi với ta là khiêu khích, biểu có cảm tình tốt với ta. ta tin tưởng, tin tưởng sâu sắc, trái tim của nàng xà vào lòng ta, nếu phải vì ngại có người ngọng tố cáo cho Tần Kiếm Phi, thân thể của nàng nhất định hận thể lập tức ngã vào lòng ta rồi. Giờ phút này, cả người ta giống như có linh hồn, giống như xác cương thi, mất tri giác, mất phương hướng, chờ ta phục hồi tinh thần lại, mới phát mình lại lạc đường. ta trước đến nay xem việc lấy được trại ác bá dễ như bỡn, vì trại chủ sơn trại là nữ nhân, tuyệt đối phòng thủ thể kiên cố được, bởi vậy mới có thể dự định nhân lúc trời còn chưa sáng, dò la phòng tuyến của trại ác bá. Tuy mục đích việc này thuận lợi đạt được, nhưng lại có thu hoạch bất ngờ, ta có thể là lòng tràn đầy vui mừng. Ý niệm lấy được trại ác bá trong đầu, ở trong lòng ta giống như lửa thiêu cháy lớn! ta biết, nàng đợi ta làm hùng cứu mỹ nhân, vì dưới bàn tay ma quỷ của Tần Kiếm Phi, nàng sống ngày như năm, sống bằng chết. Nghĩ đến cái mồm râu ria lởm chởm, xấu xí mơn trớn thân thể mê người của nàng, ta liền tức giận đến mức mắt muốn nứt ra, răng chảy máu. ta phải nhanh lên! Phải nhanh chóng quay về trại đại long, sẵn sàng ra trận, chuẩn bị tấn công! Xem ra những nam nhân làm trại chủ này, nhiều hay ít đều có chút khuynh hướng tự đại và tự kỷ kỳ quái. Trải qua hồi tìm tìm kiếm kiếm, Long Đằng Thiên vất vả mới tìm được đường, nhưng mặt trời sớm treo giữa trời rồi. "Long huynh, huynh sao lại có bộ dáng hồn bay phách lạc rồi?" Tần Kiếm Phi sớm chuẩn bị rượu ngon món ngon. Ánh mắt Long Đằng Thiên như si như say. "Đẹp! là đẹp khiến người ta suốt đời khó quên!" "Là ai đẹp đến mức khiến huynh phô cả hàm răng ra thế?" Tần Kiếm Phi cảm khái mình lại có thêm người ái mộ nữa. "Là chị dâu (tẩu phu nhân), nàng ấy là người đẹp ta gặp suốt đời khó quên." Long Đằng Thiên nhất thời nhanh miệng. Tần Kiếm Phi vô cùng khó chịu kéo dài mặt. "Ngươi tốt nhất nên quên nàng ấy , tránh sinh ra ý nghĩ an phận." Long Đằng Thiên ngồi nghiêm chỉnh : "Tần huynh xin yên tâm, tiểu đệ tuyệt đối có dã tâm tranh giành cướp đoạt (hoành đao đoạt ái) gì." "Ta hy vọng mình có thể tin tưởng ngươi." Giọng điệu Tần Kiếm Phi tràn ngập tin và khinh thường. "Tần huynh và tiểu đệ mặc dù có quan hệ máu mủ gì, nhưng tình cảm như em." "Có sao? Phải đó?" Tần Kiếm Phi cười nhạt. "Vì rương hoàng kim, xin Tần huynh tha thứ tiểu đệ lúc nãy lỡ." "Bắt người tay ngắn, những lời này tuyệt đối sai." Tần Kiếm Phi nhất thời cảm thấy được thủ đoạn hai tấc. "Hai nam nhân nhìn nhau uống rượu, rất có ý nghĩa." Long Đằng Thiên mượn cơ hội sang chuyện khác. "Vậy ngươi đưa lưng về phía ta mà uống rượu, phải được rồi sao?" Tần Kiếm Phi ước gì lấy chổi quét ta ra khỏi trại ác bá luôn. "Tần huynh, sao phái người mời chị dâu cùng đến dùng bữa?" Long Đằng Thiên đề nghị. Tần Kiếm Phi chút che giấu : "Nàng ấy bị con sói dọa sợ bây giờ còn nôn." "Nàng có ai là sói ?" Trong lòng Long Đằng Thiên sợ hãi, đứng ngồi yên. "Sói chính là sói, phải hổ." Nhìn ra Long Đằng Thiên lại ngốc như vậy, Tần Kiếm Phi nghĩ thầm. Nguy hiểm ! Long Đằng Thiên từ trong lòng lấy khăn tay thêu hoa ra, lau mồ hôi trán, lau còn chưa xong trong lòng liền vui sướng. Nàng khai ra ta, có thể thấy được nàng chỉ có tình cảm với ta, còn có nghĩa; nàng bảo vệ ta, nàng lo lắng cho ta, biết ta thế đơn lực bạc, đơn độc khó địch lại đàn khỉ, rất sợ bị chút xíu thương tổn nào. Quan tâm của nàng, tình của nàng, dịu dàng của nàng, ta đều biết, ta đều hiểu được. Trong tâm tư mơ hồ, ta giống như nhìn thấy khuôn mặt lộ ra xấu hổ mang sợ hãi, đôi mắt đen sâu thẳm đưa tình, đôi môi đầy đặn rên rỉ hé mở, ngóng nhìn về phía ta, khát vọng ta, mong đợi ta. ta gần như có thể cảm giác được, đôi môi ấm mềm của nàng, ngực đầy đặn của nàng, da thịt non mịn của nàng, ở dưới thân ta đong đưa run rẩy, lâu thể dừng... tràn tiếng cười thất thố vừa nhọn vừa , lại nghe giống như thái giám trẻ tuổi cười. "Ngươi cười cái gì?" Tần Kiếm Phi cảm thấy chói tai, ngoáy ngoáy hai tai. " có gì, ta đột nhiên nhớ ra có chuyện phải xử lý." Long Đằng Thiên tự mâu thuẫn. Tần Kiếm Phi cảm thấy có chút buồn bực. "Trong lúc có gì, lát lại có việc, ngươi phải điên đó chứ?" "Tần huynh, lần sau lại uống rượu mừng của huynh, tiểu đệ xin cáo từ." Long Đằng Thiên chắp tay, làm bộ dáng cáo lui. " cần đến nhanh quá, cũng cần thường xuyên đến, tiểu đệ có nhiều thời gian tiếp đón Long huynh đâu." Tần Kiếm Phi rất khách khí. Long Đằng Thiên tự cho là thông minh : "Tiểu đệ đều biết, đều là trại chủ cả, công bận rộn mà." ", tiểu đệ vội là việc tư, vội việc cá nước thân mật." Tần Kiếm Phi vội vàng làm sáng tỏ. "Tần huynh là tính phúc!" Long Đằng Thiên cắn chặt hàm răng, tâm như đao cắt, ruột gan đứt từng khúc. Tần Kiếm Phi tự đắc vui sướng : "Mỗi ngày ba bữa sau khi ăn xong, thương nương tử, là trách nhiệm làm trượng phu."