Nương Tử Ngốc Nghếch - Diệp Thiên Thiên (4.2/10) tạm ngưng

Thảo luận trong 'Truyện đã ngừng đăng'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. LạcLạc

      LạcLạc ( ◜◡^)っ✂╰⋃╯

      Bài viết:
      6,034
      Được thích:
      63,505
      @AChu :052::052::052: nhắc nhở, 1 tháng rồi chưa chương mới, hết tuần này mà nàng vẫn có, ta tuyển editor mới, và phạt theo luật của cung. Thân!
      AChu thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 2.3
      “Là ai có gan lớn như vậy, dám đánh lén ta?” Cái gáy Tần Kiếm Phi, bị đánh trúng bất ngờ.

      “Đùa vui quá! Chơi vui quá! Chơi vui!” Vì muốn báo thù cho bà vú, Công Tôn Tuyết tiếc hy sinh bản thân.

      Tần Kiếm Phi sờ cái gáy, chạm phải cục phân. “Nàng sao lại có thể dùng phân ném phu quân chứ?”

      Lúc này, người lắp ôm củi muốn xuống bếp nhóm lửa, đúng lúc nhìn thấy bộ dạng nhếch nhác của trại chủ; bình thường nhìn thấy tình hình này, người bình thường nhanh tránh , nhưng người lắp lại hơi ngốc, ta ngược lại vẫn đứng ngây ngốc tại chỗ.

      Người lắp vốn bị gọi là người lắp là vì, năm đó ta lưu lạc đến cửa ác bá trại, đầu lưỡi vừa dày vừa lớn, nhét hết được vào miệng, thè ra giống như cẩu, hỏi tên gì, a cả buổi vẫn a được, cho nên Tần Kiếm Phi dựa theo bề ngoài gọi tên.

      Tuy người lắp phản ứng chậm chạp, nhưng cố gắng làm việc, vì vậy được Tần Kiếm Phi cho ở lại trong phủ, phụ trách tạp vụ.

      Nghiêm khắc mà , thu nhận người lắp tất nhiên là từ lòng tốt, nhưng cũng có chút tâm tư gây chuyện. Ở trong phủ, phải nam chủ nhân cao nhất, mà là tiểu nam nhân ngẩng đầu nổi, muội muội mới là người đứng đầu, tiếp theo là Lí ma ma, chỉ có người lắp ngốc hơn , giúp nâng địa vị lên thôi.

      “Chơi rất vui…” Công Tôn Tuyết lại ném tới, nhưng dễ dàng lắc mình tránh thoát.

      “Nghịch phân là hành vi tốt đâu!” Tần Kiếm Phi tăng thêm ngữ khí, giống như người lớn giáo huấn trẻ ngoan.

      “Ta phải méch với cha mẹ ta, ngươi bắt nạt ta.” Công Tôn Tuyết nước mắt rơi như mưa.

      “Nương tử đừng khóc nữa, ta đưa nàng rửa tay nha.”

      Tần Kiếm Phi giọng an ủi.

      “Người xấu! Ngươi là người xấu!” Công Tôn Tuyết đưa tay lên lau nước mắt.

      “Đừng lấy tay lau mặt!” Tần Kiếm Phi vội vàng đưa tay lên ngăn lại.

      Công Tôn Tuyết nhân cơ hội dùng tay bẩn nhéo râu . “Ngu ngốc! Ngươi là tên đại ngu ngốc!”

      “Đúng, rất ngốc! Trại, trại chủ rất… ngốc!” Người lắp ở bên vui sướng khi người gặp họa.

      Những lời này ràng là thêm dầu vô lửa, nhưng nỡ tức giận với nàng, thương còn hết nữa là.

      Cúi đầu nhìn nhìn, bộ râu lớn bị phân dính đến chồng chéo lên nhau, còn hấp dẫn đám ruồi bọ bu lại.

      Chỉ thấy bàn tay to của vung lên, ruồi bọ bu xung quanh bộ râu lớn, nháy mắt con cũng còn, toàn bộ nằm ngay đơ trong bàn tay , sau đó đám ruồi bọ bị nghiền nát, rơi đầy mặt đất.

      Nhưng ngay trong nháy mắt đó, trước mặt chẳng hiểu sao lại tối om om, lúc này đây --- phân ném trúng ngay mắt .

      Còn chưa kịp lau sạch phân dơ bẩn che hai mắt, trong mơ mơ màng màng, thấy thân thể mình lắc lắc, lung lay.

      “Coi chừng ngã ---!” Tần Kiếm Phi nhất thời tình thế khẩn cấp, chú ý dưới chân có dầu trơn, bản thân trượt ngã.

      “Ha ha! Chụp ếch! Chụp ếch!” Công Tôn Tuyết sớm bày bẫy, ở trước đống dầu trơn là bãi phân.

      Tần Kiếm Phi giống như rơi vào hầm cầu, cả người toàn là phân. “Nàng từ đâu nhặt được nhiều phân như vậy?”

      “Cười… Cười, , quá buồn cười!” Người lắp ôm bụng cười to, đầu lưỡi đong đưa qua lại.

      “Con trai ngoan, mở miệng ra, mẹ đút con ăn cơm.” Công Tôn Tuyết nắm nắm phân.

      Tần Kiếm Phi dễ dàng giữ lấy nàng. “Xin nàng đừng ầm ĩ nữa, ta đưa nàng rửa tay.”

      Công Tôn Tuyết liều mạng dùng chân đạp . “Đứa con hư hỏng, đứa bất hiếu, nghe lời mẹ.”

      “Đánh, đánh … Hay.” Người lắp hồn nhiên biết tai họa sắp xảy ra, vỗ tay cổ vũ.

      “Ngươi còn mau dọn sạch phân !” Tần Kiếm Phi vừa phải giữ bình tĩnh, vừa phải duy trì uy nghiêm của trại chủ.

      cho đụng vào cơm lão nương vất vả cực nhọc nấu ra!” Công Tôn Tuyết thở gấp, hét to lên.

      Tần Kiếm Phi ra lệnh cho người lắp: “Từ hôm nay trở , ngươi phụ trách dạy chó được tùy tiện đại tiểu tiện.”

      “Được… Dạ, trại, trại chủ.” Vẻ mặt người lắp bị vạ lây mà trắng bệch.

      “Nếu để ta nhìn thấy đất có phân, liền cho ngươi làm cơm ăn.” Tần Kiếm Phi lớn tiếng uy hiếp.

      “Tuân, tuân lệnh, trại… trại chủ.” Người lắp đáng thương thành nơi trút giận.

      “Còn nữa, được chuyện này ra ngoài.” Tần Kiếm Phi đành lòng nên sửa lại thành ôn nhu nhắc nhở.

      “Tiểu… tiểu nhân , dám!” Qua hết trăm đắng ngàn cay, người lắp mới vất vả được hết lời.

      Nhìn trại chủ kéo nương tử ngốc nghếch dần dần xa, người lắp thở phì phò hướng theo bóng dáng trại chủ, le lưỡi dài ra.

      Đáng giận! Đứa ngu ngốc cũng nổi giận đó! Người lắp càng nghĩ càng giận, ràng phải ta thu thập phân, vì sao việc này lại đổ lên đầu ta? Nghĩ đến sau này phải hốt phân, tức giận đến ngay cả lưỡi cũng muốn phun ra ngoài! Mỗi lần “” xong, chùi mông mình còn chưa sạch, huống chi còn phải chùi mông chó?

      Cùng lúc đó, Tần Kiếm Phi kéo Công Tôn Tuyết trở lại phòng, đóng chặt cửa sổ, bắt đầu nảy sinh lá gan háo sắc.

      Cảm tạ ông trời, để trong họa được phúc! xoa tay, khiến lòng bàn tay nóng lên, tiếp theo mở tủ y phục, lấy y phục sạch ra, còn có cái yếm đỏ mê người, hầu kết vì nôn nóng mà nuốt nước miếng.

      Chỉ cần nghĩ đến thân thể mềm mịn ngát hương của nàng, thấy đầu choáng mắt hoa, hồn phi phách lạc rồi…

      “Nương tử, ta giúp nàng thay y phục sạch nha.” Vẻ mặt Tần Kiếm Phi đắc ý vênh váo.

      “Sắc… Sắc lang!” Nhìn thấy dáng vẻ háo sắc ghê tởm của , Công Tôn Tuyết sợ tới mức đầu lưỡi rung lên.

      Tần Kiếm Phi lộ ra vẻ đầu đau như nứt ra. “Trời ơi! Nàng sao lại bắt chước người lắp chuyện?”

      “Ta… Ta thích, thích… Thích thế.” Công Tôn Tuyết tương kế tựu kế, cách bàn tròn đứng song song với .

      “Đầu của ta đau quá!” Tần Kiếm Phi lộ ra vẻ mặt đau khổ, phân tán chú ý của nàng, bước chân chầm chậm tới.

      “Đau, đau chết , đáng… đáng lắm!” Công Tôn Tuyết chỉ lo vỗ tay khen hay, nhận ra được mưu của .

      “Được lắm, nhanh ngậm miệng lại, giơ tay lên.” Tần Kiếm Phi xông tới bước lớn liền bắt được nàng.

      “Ngươi, ngươi đánh lén!” Công Tôn Tuyết vung tay áo lên, đánh lên trán .

      Tần Kiếm Phi đau đến nhe răng trợn mắt. “Nàng dùng cái gì đánh ta vậy?”

      “Cục, cục… Cục đá.” Trong mắt Công Tôn Tuyết lên tia khoái cảm trả thù.

      “Dương lão, ông mau tới cứu ta!” Máu tươi chảy dọc xuống, Tần Kiếm Phi lập tức tông cửa xông ra.
      thuytChris thích bài này.

    3. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 3.1
      “Trại chủ, người tìm gì vậy?” thợ săn tò mò ngồi xổm xuống.

      thôi, ta theo dõi trại chủ phu nhân.” Tần Kiếm Phi giống như cún nằm bò trong bụi cỏ.

      Nhìn thấy tay chân bò rạp tới trước, thợ săn có lòng tốt nhắc nhở: “Trại chủ như vậy, để người ta nhìn thấy hay đâu.”

      “Ai dám xấu ta, ta liền cắt lưỡi kẻ đó!” Tần Kiếm Phi từ trước đến nay có thói quen uy hiếp, đe dọa kẻ dưới.

      là làm, thân là trại chủ phải có uy nghiêm cơ bản, phó trại chủ chỉ lần nhắc nhở , nhưng đều bị xem thành gió thoảng qua tai.

      Thói xấu của rất nhiều, giữ lời cũng là trong số đó, nhưng chưa từng làm tổn thương bất cứ ai phạm sai lầm, mọi người ngược lại thích hơn phó trại chủ, vì lời mọi người đều xem thành gió thoảng, chút để trong lòng.

      Phó trại chủ thể mạo phạm, ở trước mặt nàng ấy, tất cả mọi người thận trọng từ lời đến việc làm, phải cẩn thận.

      Trại chủ giống thế, đối với ai cũng đều giống như huynh đệ tỷ muội tốt, ở trước mặt cho dù tùy tiện phóng uế, cũng tức giận, chỉ cần nhổ sợi râu nào của , là có thể bình an sống đến trăm tuổi, ngủ yên hai tay buông lỏng.

      Cả ác bá trại, đầu đường cuối ngỏ, mọi người mọi nhà, ngay cả trẻ mới sinh, cũng biết trại chủ còn chưa viên phòng. Từ đêm tân hôn đến giờ, qua mười ngày, nếu là nam nhân khác sớm xông tới, mặc kệ lão bà là ngu hay ngốc, nhưng trại chủ vẫn kiên định, khiến người khác bội phục tự đáy lòng.

      Tinh thần trại chủ, cao ngang núi, thọ cùng trời đất, vĩnh viễn lưu truyền! Mắt thấy trời tối cũng sắp mưa rồi, thợ săn vội vàng cởi áo tơi người ra. “Trại chủ, trời sắp mưa rồi, áo tơi cho người dùng đây.”

      “Phiền ngươi rồi, khoát áo tơi lên người trại chủ phu nhân .” Người đầu tiên trong đầu Tần Kiếm Phi nghĩ đến là kiều thê.

      “Nam nữ thụ thụ bất thân, huống chi nàng ấy là trại chủ phu nhân…” Thợ săn lúng túng từ chối.

      “Ngươi yên tâm , nàng có phản ứng gì đâu.” Trong ánh mắt là cho phép từ chối, còn có vài phần bất đắc dĩ.

      “Trại chủ sao tự mình săn sóc?” Thợ săn vừa nảy ra ý, tự nhận là đề nghị hay.

      “Ta cũng muốn, ta đương nhiên muốn lắm chứ, nhưng nàng chịu nhận đâu.” Tần Kiếm Phi nhún vai tỏ vẻ biết làm sao.

      Thợ săn gật đầu. “Được rồi, nếu trại chủ ngại, lại tin tưởng ta như vậy, ta đây thử xem sao.”

      “Nếu để ta nhìn thấy người thừa cơ trêu chọc, ta liền cắt vụn đầu ngón tay ngươi!” Tần Kiếm Phi lo lắng mở miệng cảnh cáo.

      “Trại chủ, người vậy chẳng khác nào gây chuyện với ta, ta làm.” Thợ săn giả bộ xoay người muốn .

      xin lỗi, xin lỗi, xem như ta bậy , ngươi mau !” Tần Kiếm Phi cười làm lành giải thích.

      Nhìn thấy áo tơi được khoát lên người nàng, quả nhiên ngoài dự đoán, nàng chút cảm giác cũng có.

      Ầm tiếng, tia chớp như lưỡi đao sắc bén chẻ đôi trời đất, lệch qua cánh tay nữa là chém thành hai nửa rồi! Nhưng vẫn tiếp tục giữ khoảng cách theo sát nàng, qua bụi cỏ rậm rạp, vào đường mòn đầy ấp đá vụn.

      Nàng sớm biết theo nàng, hơn nữa giống như cún hoang vẫy đuôi mừng chủ, cho nên nàng cố ý chọn loại đường có đầy đá vụn vừa nhọn vừa cứng, mục đích là muốn tra tấn , xem xem có thể chịu đựng trong bao lâu? thể tin được tên râu ria này đúng là có thể chịu được đau đớn da thịt, thế mà hết đường đầy đá vụn rồi?! vào trong thôn xóm, người đến người , ngượng ngùng đứng dậy, bắt chước kiểu cún nữa, thấy nàng đứng bên cửa sổ trường học, bên trong truyền đến tiếng trẻ con, oang oang đọc những lời từ lúc chào đời tới nay mới nghe lần đầu ---

      “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.”

      Bốn con ngựa cũng đuổi kịp, thêm con ngựa nữa, phải kịp sao? Lời này là dễ hiểu nha.

      Sau khi nghỉ chân lâu, nàng lại bắt đầu bộ, về phía tửu quán , chủ hiệu lập tức đón nàng ngồi bàn .

      Quay người lại, chủ hiệu thấy trại chủ cả người ướt đẫm như cún rơi xuống nước, vội vàng mang khăn mặt tới nghênh đón, nhưng sau khi tới gần trại chủ, bị dọa sốc nặng.

      Trại chủ lôi thôi lếch thếch cũng khiến người bất ngờ, nhưng ta chưa bao giờ thấy trại chủ có bộ dạng nhếch nhác chịu nổi như vậy, ống quần từ đầu gối trở xuống rách tan nát, quần còn dính vết máu khô đen.

      Xảy ra chuyện gì? Trại chủ phải quỳ bàn tính, hay là quỳ bàn đinh thế? Thấy mặt trại chủ lại tươi cười thỏa mãn, có lẽ là luyện thần công tự ngược nào đó rồi?! Nhận lấy khăn mặt, Tần Kiếm Phi lấy luôn làm khăn trùm đầu, che mặt, che giấu cho người biết.

      “Đừng ra, ta ngồi góc xó là được rồi.” Tần Kiếm Phi giọng chỉ thị.

      “Trại chủ…” Chủ tiệm giọng la, lại bị ánh mắt to như hai cái chuông đồng bắn lửa giận ngăn lại.

      “Đừng gọi ta là trại chủ.” Tần Kiếm Phi muốn bị người chú ý, muốn lẳng lặng làm bạn và nhìn ngắm thiếu nữ xinh đẹp.

      “Ta lập tức hâm bầu rượi cho người ấm thân .” Chủ hiệu có ý tốt, đều giống mọi người kính trại chủ.

      vội, chủ hiệu, trại chủ phu nhân thường tới lắm sao?” Tần Kiếm Phi nhìn chuyển mắt theo bóng dáng giai nhân.

      Chủ hiệu đầu đuôi gốc ngọn: “Mỗi ngày đều đến, trại chủ phu nhân hình như rất thích tiếng đàn sáo.”

      Tần Kiếm Phi lại hỏi: “Ngươi cảm thấy ta nên học đàn nhị, hay học đàn tỳ bà?”

      “Trại chủ bận rộn trăm bề, vẫn nên lấy việc quản lý ác bá trại làm trọng.” Chủ hiệu khuyên can.

      Tần Kiếm Phi kích động : “Ta càng muốn lấy lão bà làm trọng.”

      Ai ai trong ác bá trại đều biết, cố gắng lý với trại chủ, là có kết quả tốt.

      Trại chủ lúc trước thích nghe lời có lợi với mình, nhất là nghe mọi người ca tụng công đức của phó trại chủ, trại chủ đâu có ăn uống , lời, trốn trong phòng cắn chăn bông, ba ngày ba đêm ra ngoài.

      Trại chủ người cao ngựa lớn, tư thế oai hùng tỏa sáng, nhưng tính cách lại giống đứa trẻ, chỉ cần dỗ , lừa có chuyện gì nữa.

      Dương lão từng tìm chủ hiệu bí mật bàn bạc, tỏ vẻ phải giải quyết tật xấu dốt đặc, tự đại, cố chấp, học vấn, nghề nghiệp của trại chủ, phải hốt thuốc đúng bệnh, mà linh dược duy nhất chính là nương tử ngốc nghếch.

      Chỉ cần nhắc tới nương tử ngốc nghếch, trại chủ lập tức trở thành cún ngoan, muốn hướng đông, tuyệt đối liếc mắt hướng tây cái nào.

      biết Dương lão có đúng ? Chủ hiệu ôm dự định thử lần, dò hỏi : “Theo ta được biết, trại chủ phu nhân tới trường nghe giảng bài, rồi tới tiểu điếm nghe hồ cầm cũng được thời gian dài rồi.”

      “Ý của ngươi là…” Lời ràng như vậy, Tần Kiếm Phi lại nghe hiểu?! Chủ hiệu theo căn dặn của Dương lão : “Người sao bái Dương lão làm thầy ?”

      “Muốn ta đọc sách, còn bằng chém ta đao !” Tần Kiếm Phi nghiến răng nghiếng lợi.

      Chủ hiệu nhanh chậm : “Lấy lão bà làm trọng, nên bắt đầu thôi.”

      “Ngươi tiếp đón lão bà của ta , ta muốn mình yên lặng suy xét.” Tần Kiếm Phi lâm vào suy tư.

      “Suy nghĩ gì nữa, rèn sắt khi còn nóng, càng nhanh biết đọc biết viết càng tốt.” Chủ hiệu ngừng cố gắng.

      Tần Kiếm Phi khinh thường chu mỏ. “Ngươi ngược lại thử xem, đọc sách biết chữ sao lại tốt? Tốt chỗ nào?”

      “Tốt chỗ sớm ngày viên phòng với lão bà.” Những lời này làm tổ sâu trong lòng Tần Kiếm Phi, kích thích gợn sóng.
      thuytcá cơm thích bài này.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 3.2
      “Ta đọc lần, ngươi đọc theo lần.” Dương lão cầm roi ngựa, vẻ mặt nghiêm túc.

      biết, ông nhanh bắt đầu được !” Tần Kiếm Phi lười biếng chống khuỷu tay lên mặt bàn.

      chút quy củ cũng có!” Dương lão dùng sức quất cái, vút tiếng, roi ngựa quất lên lưng .

      Tần Kiếm Phi thẳng lưng, cảm giác đau đớn nóng rực từ lưng lan rộng ra. “Ông sao lại đánh ta?”

      “Ngồi ra ngồi, đương nhiên đáng đánh.” Dương lão hạ quyết tâm, phải cải tạo từ đầu tới chân luôn.

      “Lão già xấu xa, lão tử ta luôn luôn ngồi kiểu này mà.” Tần Kiếm Phi rất nổi giận.

      năng lễ phép, đáng đánh!” Dương lão hất cầm ra lệnh, cho roi nữa.

      Tần Kiếm Phi tức giận đến nghiến răng nghiến lợi. “Ông sao lại đánh ta?”

      “Ta dạy ngươi tôn sư trọng đạo.” Dương lão lúc nào cũng đều đúng lý hợp tình.

      “Sau khi học xong, ta nhất định “tôn kính” ông tốt!” Tần Kiếm Phi căm giận thào tự .

      cho tới nay mới biết, Dương lão ra là ngụy quân tử, ra trong cơ thể chảy dòng máu tàn bạo khát máu.

      Đường đường là trại chủ lại ăn khép nép, bái ông ta làm thầy, thế là vinh dự lớn lao của ông ta rồi, ông ta thế mà lại biết phân biệt, bày ra đống kiểu cách? Lúc bắt quỳ lạy hình vẽ người tên là Khổng tử, lúc bắt quỳ lạy ông ta, báo hại toàn bộ vàng dưới gối* mất hết.

      (trong câu “Dưới gối nam nhi có dát vàng)

      Nghĩ đến mình nhận hết khuất nhục, hoàn toàn là vì tin lời ông ta , gì mà chỉ cần nhã nhặn có lễ, mở miệng thành thơ, bệnh của thiếu nữ xinh đẹp khỏi nửa…Giờ phút này nghi ngờ, ông ta vốn là giả bộ mượn tiếng là dạy học, dựa vào đó hạ độc thủ làm đau, đánh cho tróc da tróc thịt, rồi thu tiền thuốc men của , kiếm lời cho vào túi riêng hay .

      sao, lần này tạm thời tin ông ta, lỡ như mất linh nghiệm, đánh cho ông ta máu thịt lẫn lộn luôn! Chỉnh lại tư thế ngồi, tập trung tinh thần dựng thẳng tai lên nghe, tránh cho da thịt lại chịu đau đớn, nhưng chỉ trong thời gian ngắn, xương sống, thắt lưng đau nhức, dưới mông hình như có cái gì dài dài, đâm khó chịu! Cúi đầu tìm kiếm, quá đáng mà, sao lại có cây kim?! May mà đâm vào thịt ở mông, phải bộ phận quan trọng, bằng năm ngày năm đêm còn sử dụng được “của gia truyền” mất, nương tử chẳng phải oán giận thể tạo người sao?

      ra, trong hơn mười ngày nay, vốn chẳng có cơ hội nào sử dụng “của gia truyền” cả.

      Tần Kiếm Phi hung hăng hỏi: “Dương lão, vì sao ghế lại có kim?”

      “Đệ tử lúc trước ngồi ghế này để lại.” Dương lão cho có lệ.

      “Là tên đệ tử ngốc nào?” Tần Kiếm Phi nổi giận đùng đùng.

      “Là Tiểu Lý.” Chính Dương lão khâu áo làm rớt kim, lại đổ lên đầu .

      “Bỏ !” Trong ác bá trại có quy định, người đánh trẻ con phải ngồi tù ngày, đây là quy định do phó trại chủ lập ra, chỉ cần hành hạ trẻ con, bất luận vì lý do gì đều xem như phạm pháp.

      Muội muội vô cùng thích trẻ con, từ trước đến nay chủ trương chuộng giáo dục, còn kỷ luật hơn sắt thép, giơ hai tay hai chân tán thành theo.

      Nhưng Dương lão ràng là tuân theo mà, roi ngựa trong tay ông là chứng cứ! Đường đường là trại chủ, thế mà lại trở thành ngựa bị đánh, bảo sao chịu nổi, bảo sao ngẩng đầu lên được đây?

      “Nhân chi sơ, tính bản thiện…” Dương lão bắt đầu đọc Tam Tự kinh căn bản nhất.

      “Phụt---” phì tiếng, Tần Kiếm Phi nhịn được phát ra tiếng cười trộm.

      Ánh mắt Dương lão mở lớn. “Ngươi cười cái gì?” Mắt hí như vậy, ngay cả muỗi cũng sợ nữa là.

      “Cười cho khỏe mạnh…” Tần Kiếm Phi nhìn đôi mắt hí của ông, lại cười ra tiếng, rồi lại bị quất roi.

      “Trong lúc học, cho phép!” Dương lão cảm thán, so với ngựa hoang đứt cương còn khó thuần phục hơn.

      ràng là ông , mỗi ngày cười to ba tiếng, sống đến trăm tuổi đó sao.” Tần Kiếm Phi chỉ ra.

      Dương lão cẩn thận tỉ mỉ nghiêm mặt : “Học tập tri thức là chuyện rất nghiêm túc.”

      “Ta cười vì ta vui mừng mình thông minh tuyệt đỉnh mà!” Tần Kiếm Phi .

      Dương lão châm chọc : “Ngươi thông minh, hai chữ ngu ngốc biến mất rồi.”

      “Suy nghĩ của ta giống với thánh hiền, đây là chứng minh tốt nhất.” Tần Kiếm Phi lập tức phản bác.

      “Ngươi nếu có suy nghĩ, heo mẹ leo cây rồi!” Dương lão rung đùi đắc ý, khinh thường lời của .

      Heo mẹ leo cây ư?! Chuyện này mới à nha, chưa bao giờ nghe tới, Dương lão quả nhiên kiến thức sâu rộng nha, sống đến già học đến già… A, hiểu rồi! Đây là đề thi, Dương lão thử , xem có thể nghĩ heo mẹ vì sao lại leo cây hay đây mà? lập tức rơi vào suy nghĩ nát óc ---

      phải nhanh nghĩ ra đáp án mới được, tránh cho bị xem thường!

      Đầu tiên, nghĩ có cây chỉ ra lá, có cây ra trái, hấp dẫn loài chim và khỉ; về cây là xong rồi, thở dài nhõm hơi, bây giờ là vấn đề heo mẹ đây.

      Heo mẹ bốn chân ngắn ngủn, suy nghĩ ngu ngốc, thân mình mập phì, hết ăn lại nằm, chờ người cho ăn thôi, cho nên heo mẹ thể vì ăn trái cây mà leo cây.

      Giữa các loài có chung ngôn ngữ, điều này thấy đúng, cho nên heo mẹ cũng thể vì bạn bè mà leo cây, như vậy chỉ còn lại khả năng --- giao phối! Quả có thể lắm chứ, bất cứ loài động vật nào lúc phát tình, đều thể dùng lý trí được. Nhưng loài chim thân hình quá , vốn thể thỏa mãn heo mẹ, hay heo mẹ nhìn trúng con khỉ, xem cái đuôi khỉ thành bảo bối?! đúng, đuôi cứng được…

      Thế này phải, thế kia đúng, nếu là luận võ, tuyệt đối quăng kiếm đầu hàng, nhưng còn về đầu óc, bỏ . “Heo cha đều mặt đất, heo mẹ sao lại phải leo cây?” Tần Kiếm Phi quyết định đầu hàng nhận thua.

      “Đây chỉ là ví von thôi, ý là cười nhạo ngươi lấy mình so với thánh hiền, biết thẹn mà.”

      “Nhân chi sơ, tính bản thiện, cũng giống hệt như ta nghĩ thôi.” vẫn cho rằng mình hiểu được ý câu này.

      “Vậy ngươi giải thích cho ta nghe xem.” Dương lão từ đáy lòng tin lời .

      Tần Kiếm Phi đắc ý đầy đất : “Con người sinh ra, biết cái hay của việc tình dục.”

      Dương lão suýt nữa miệng sùi bọt mép. “Ngu ngốc! Tính ở đây phải tính đó, mà ý là bản tính lương thiện.”

      , ngươi xuyên tạc, ta tin đây là sách hiếu sắc thánh hiền viết.” Tần Kiếm Phi kiên trì ý mình.

      “Chờ ngươi viết được ngàn chữ, ta đưa ngươi quyển hiếu sắc quý hiếm.” Dương lão đổi thành dụ dỗ, vừa đấm vừa xoa.

      ngàn chữ nhiều quá, năm trăm chữ nha?” ngàn chữ với , còn nặng hơn ngàn lượng vàng ròng nữa.

      Dương lão hừ tiếng. “Đây là trường học thiêng liêng, chứ phải cái chợ.”

      Tần Kiếm Phi gấp gáp truy hỏi: “Là loại sách hiếu sắc quý hiếm gì?”

      “Tố nữ kinh.” Dương lão đúng mực thỏa đáng .

      “Ta đâu cần biến thành nữ nhân!” Tần Kiếm Phi cho là mình bị lừa, nổi giận.

      “Tố nữ kinh, là sách dạy kỹ xảo chuyện giường chiếu.”

      ra đặt tên lạc chút, hại có chút khẩn trương, nhưng lúc này đây tâm rục rịch ngóc đầu lên.

      Nghe thấy tố nữ kinh hình như thích hợp để vợ chồng cùng xem, nếu kiều thê có thể biến thành tố nữ, biết tốt bao nhiêu đây? Vì để có sách quý đó, ra quyết định quyết tâm phải nỗ lực phấn đấu, dùi mài học tập, muốn dùng thời gian ngắn nhất, học được ngàn chữ! Cho dù trời có sập xuống, cho dù lửa cháy đến mông, cũng rời khỏi ghế, ngoại trừ tiểu phải ra ngoài thôi….

      Bài tiết và phát tiết dùng chung “của gia truyền”, thể quý cho kỹ được.

      Dương lão cũng thế, dạy ngàn chữ trước, cho tự tiện rời chỗ ngồi! Trong khoảng thời gian ngắn, trong trường tràn ngập tinh thần phấn chấn ào ào, trung khí mười phần đọc lưu loát lanh lảnh theo Dương lão.

      Thấy cố sức như thế, Dương lão nửa thấy vui, nửa lại thấy lo. Ông vốn có tố nữ kinh, vì ông vốn có loại nhu cầu này nữa, nhưng sao, ông có tay có não, tuy trí nhớ bằng lúc trước, nhưng với kinh nghiệm của bản thân ông, hơn nữa bằng kiến thức y học, gom góp chắp vá, ứng phó dư dã rồi.

      “Cẩu (cẩu thả) bất giáo, tính nãi thiên…” Giọng Dương lão bị cắt ngang.

      “Chó lấy chồng có quan hệ gì với tính cách chứ?” Tần Kiếm Phi hoang mang thôi.

      “Dạy dỗ phân biệt, phải chuyện dễ dàng.” Dương lão nước mắt chảy ngược vào trong.
      thuyt, cá cơmbellchuong thích bài này.

    5. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      Chương 3.3
      bình thường mà, trại chủ lại học Tam Tự kinh!” Lí ma ma kích động .

      “Lí ma ma, chuyện này có quan hệ gì tới ta chứ?” Công Tôn Tuyết lập tức sinh nghi.

      “Hoàn toàn quan hệ gì, lão nhân là vì trại ác bá nên cảm thấy vui mừng thôi.” Lí ma ma miễn cưỡng cười .

      Khuôn mặt Công Tôn Tuyết u sầu tràn đầy, yếu ớt thở dài. “ trở nên thông minh, với ta mà , là tin xấu.”

      “Đừng lo, nàng hề có sơ hở gì quá, phát được đâu.” Lí ma ma cố gắng trấn an để nàng thả lỏng.

      , chỉ là giấy gói được lửa, ta sớm muội cũng bị nắm đuôi cáo thôi.” Công Tôn Tuyết rủ mi xuống.

      Lông mi nhìn vừa dài vừa dày rung động bất an, Lí ma ma dám thêm gì, chỉ nhếch rìa môi, vì bà biết mình hớ ra rồi.

      Tiểu thư Công Tôn Tuyết là người thông minh, nàng có suy nghĩ, nàng có nghi ngờ, nàng trong lúc nhớ lại, vào lúc này nếu quấy rầy suy nghĩ của nàng, ngược lại càng cho thấy bà có tật giật mình… Bà chỉ có thể cầu xin ông trời phù hộ, câu đó đừng trở thành phân chuột phá hỏng bát cháo ngon! Trại chủ vất vả lắm mới chịu hiểu quan trọng của đọc sách, đây là chuyện khó khăn cỡ nào, trước kia lúc còn có phó trại chủ, mặc kệ khuyên bảo thế nào, vừa đấm vừa xoa, thậm chí lấy dây thừng trói gô trại chủ lại, dùng tăm tre chống mí mắt trại chủ, có thể là dùng hết thế võ toàn thân, cũng thể khiến trại chủ cầm sách vở lên được.

      giờ trại chủ tự động tự phát, tất cả đều là vì nàng, vì muốn giành được tiếng cười của giai nhân.

      Nàng --- là đèn quang minh của trại chủ, là lửa sinh mệnh của trại chủ, là miếng thịt đầu quả tim trại chủ! thể có nàng, thể mất nàng, thế như cướp mất hồn , muốn mạng của .

      Tần Lĩnh, phải chỉ có mình trại ác bá thôi, ngoại trừ bọn họ, còn có trại đại long và trại hắc báo, hai trại này bình thường vì chút việc cỏn con nho đánh đánh giết giết, lấy tiếng là tự bảo vệ mình, ra là vì tranh gianh địa bàn, mở rộng thế lực mới là mục đích của bọn chúng.

      Trước kia bọn chúng kinh sợ vì phó trại chủ mưu tính sâu xa, chẳng những dám mạo phạm, còn thỉnh thoảng tặng lễ vật đến nịnh bợ lấy lòng; tại phó trại chủ “thay mận đổi đào”, tự mình hoán đổi, trại ác bá chỉ còn lại trại chủ quản lý thôi, loại chuyện này là khiến người có chút lo lắng.

      “Lí ma ma!” tiếng gọi , làm Lí ma ma phục hồi tinh thần lại ngay.

      “Ta có thắc mắc, dù sao có gì để , lại nghĩ đến nàng ấy.” Thái độ Công Tôn Tuyết thoải mái tự nhiên.

      “Ở bên ngoài trại chủ là lão đại, ra phó trại chủ mới là người quản lý chủ chốt.” Lí ma ma cân nhắc từng chữ.

      “Ngoại trừ thông minh, lanh lợi ra, nàng ấy còn có thể thế nào?” Công Tôn Tuyết nhìn như hề quan tâm, tùy ý tâm .

      Lí ma ma lại như “đứng đống lửa”, như “ngồi đống than”, cẩn thận đáp lời: “Còn nhiều lắm, múa đao phất kiếm, binh pháp ám khí, mọi thứ đều thông thạo.”

      như vậy, nàng ấy xem như là nữ trung hào kiệt rồi.” Công Tôn Tuyết huệ chất lan tâm, màng danh lợi.

      (Huệ chất lan tâm: ý chỉ người phụ nữ cẩn thận, tinh khiết, sang trọng)

      “Lão trại chủ nuôi dưỡng nàng ấy như bé trai, hại thảm nàng ấy.” Lí ma ma lắc đầu thở dài.

      “Sao lại thảm chứ?” Công Tôn Tuyết càng thêm nồng nhiệt thân mật, để Lí ma ma thả lỏng cảnh giác.

      , kim biết dùng, đất biết quét, biết nấu ăn, còn thảm nữa sao?”

      “Thế nàng ấy có xinh đẹp ?” Công Tôn Tuyết cẩn thận, cố gắng để cho trong giọng lộ ra chút cảm giác đánh giá nào.

      “Đương nhiên kém Công Tôn tiểu thư trời sinh đoan trang rồi.” Lí ma ma lời thẳng thắng, bộc trực.

      Khóe miệng Công Tôn Tuyết cong lên nụ cười yếu ớt thẹn thùng. “Ta phải hỏi bà nhìn ta như thế nào.”

      “Mặt mũi thanh tú, đáng tiếc làn da đen, trắng nõn như tuyết giống nàng.” Lí ma ma nghi ngờ gì.

      “Theo bà , trại chủ và nàng tuyệt giống huynh muội.” Công Tôn Tuyết chú ý mặt lộ vẻ xem thường.

      “Đúng là giống, nếu bỏ đống râu ria lùm xùm đó, trại chủ còn đẹp hơn nàng ấy.” Lời Lí ma ma giấu diếm huyền cơ.

      Những lời này nghe ra giống như mấy đề tài tám nhảm cắn hạt dưa vậy, ra hoàn toàn phải như vậy…

      Tất cả bí đều bị vạch trần từng cái , nàng rốt cuộc thấy , Lí ma ma là đạo đức giả thôi, Dương lão cũng giống vậy. Hai người bọn họ liên thủ, phải thương hại nàng, cũng phải đồng tình với nàng, mà kéo dài thời gian, đùa giỡn sách lược, nghĩ chỉ cần tên râu ria đó trở nên văn vẻ lịch , có thể làm rung động lòng nàng.

      Bọn họ sai mười phần, đánh giá sai tính tình của nàng; nàng phải loại nữ tử nông cạn chú trọng bề ngoài này, lại càng có thể ngâm thơ đối đáp liền thương nhung nhớ .

      Nàng chán ghét , cũng chán ghét cả trại ác bá này! Bọn họ tất cả đều là thổ phỉ, chỉ cướp tài vật của người khác, ghê tởm hơn chính là, bọn họ cướp kiệu hoa của nàng, hủy hoại cả đời nàng! Nhưng nàng trở mặt ngay lúc này đâu, nàng phải giữ bình tĩnh, ung dung bình thản tiếp tục đóng vai nương tử ngốc nghếch, chiến đấu với bọn họ tới cùng, cho đến khi nàng dẫn được quan binh vây quét được trại ác bá, đưa toàn bộ bọn họ ra công lý, để bọn họ cũng nếm cảm giác bị nhốt ở trong nhà giam giống nàng! Còn có, thể tha thứ nhất chính là phó trại chủ, nàng ta là đầu sỏ gây nên! Nữ nhân đó chỉ cướp tài tử, còn muốn đẩy nàng vào vực sâu đáy, hại nàng lúc nào cũng phải lo lắng, đề phòng, từng giây từng phút sợ hãi, kinh hoàng, có giây phút nào yên ổn, ngay cả trong lúc ngủ, chỉ cần nghe thấy ngoài cửa sổ có chút tiếng động, mặc kệ là tiếng gió thổi cỏ lay hay côn trùng kêu vang, chim hót, nàng đều bị dọa cho thân mồ hôi lạnh.

      Loại cuộc sống nhìn thấy điểm dừng này, đến tột cùng còn phải chịu đến bao giờ? Đau khổ của nàng, bi oán của nàng, phẫn hận của nàng, khiến nàng càng muốn nằm trong vòng tay ấm áp của tài tử…

      Tài tử sao còn chưa đến? Y thể phát , giai nhân trắng nõn như tuyết, khác với ả mặt đen, trừ khi --- y bị nàng ta quấn lấy! Y bị nàng ta mê hoặc! luồng ý lạnh rét mà rung, từ đế giầy thêu cháy lên, lan khắp toàn thân.

      Công Tôn Tuyết cắn môi dưới, cố nén xúc động muốn khóc lớn. Nước mắt của nàng với thể xác và tinh thần đều phải giữ cho tài tử, nàng tin y giống tên râu ria vừa ngốc lại vừa xấu đó, chỉ có y mới là chỗ dựa cả đời của nàng, là người nàng ký gửi cả đời, là thương nàng mong nhớ ngày đêm, là ràng buộc mong nhớ chờ đợi của nàng.

      Nàng tuyệt đối tặng tài tử cho phó trại chủ tâm như rắn rết đó!

      Lí ma ma lo sợ bất an chăm chú nhìn ánh mắt phức tạp của nàng. “Công Tôn tiểu thư, người suy nghĩ cái gì vậy?”

      “Đương nhiên là cách chạy trốn ra ngoài rồi.” Công Tôn Tuyết giả bộ như , nhưng biểu lại nghịch ngợm.

      “Nàng nghĩ cách gì rồi?” Lí ma ma sợ hãi, môi đầy nếp nhăn run nhè .

      Công Tôn Tuyết buồn bả, tiếc nuối lắc đầu. “Chưa có, trại ác bá đề phòng rất nghiêm ngặc.”

      “Phó trại chủ mặc dù ở đây, nhưng nàng ấy ra quy củ, ai dám lơ là.” Lí ma ma .

      “Mùa thu tới nhanh, ta luôn luôn sợ lạnh…” Hai tay Công Tôn Tuyết ôm chặt trước ngực, run rẩy.

      “Ta ngày mai tới phòng phó trại chủ, lấy vài bộ y phục chống lạnh cho nàng.” Lí ma ma từng bước vào cạm bẩy.

      “Ta cùng bà, lỡ như y phục vừa người, đành phiền Lí ma ma sửa lại cho.” Công Tôn Tuyết cảm kích cười.
      thuytbellchuong thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :