1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử, nàng đừng quá kiêu ngạo - Dạ Sơ

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Lăng Nhược Tâm thở dài, có cách nào lý được với nàng. Nếu lý được, dùng phương pháp khác vậy. nhìn thẳng vào mắt Thanh Hạm : “Thanh Hạm, nhưng ta là nam nhân!”

      Thanh Hạm nhìn từ xuống dưới lượt, rồi ra vẻ để tâm, : “Ta biết! Có điều, như vậy cũng có nghĩa là nhất định phải thành thân!”

      Lăng Nhược Tâm biết trong lòng nàng vẫn tức giận chuyện cá cược, liền kéo ghế vào gần nàng hơn chút, miệng cũng ghé sát vào tai nàng : “Có phải nàng rất muốn biết vì sao hoa cúc lại nở trong vòng ba ngày ?”

      Thanh Hạm quay đầu lại : “Đúng vậy!” Nhưng còn chưa dứt lời, môi của nàng bị ngậm lấy. Tay hơi vung lên, cả thân người nàng liền ngã vào lòng .

      Nụ hôn của vừa dịu dàng vừa nóng bỏng, vừa triền miên lại vừa mềm mại, hôn đến mức hai má nàng đỏ bừng, thở được nữa, mới chịu buông nàng ra, khẽ ôm nàng vào lòng : “Chuyện này hề quan trọng, quan trọng là... ta nàng, đúng ?”

      Đầu óc Thanh Hạm vẫn còn ở trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lập tức ngơ ngác gật đầu, rồi đến khi nghe được ý tứ của , liền mạnh mẽ lắc đầu.

      Nhìn thấy bộ dạng đó của nàng, Lăng Nhược Tâm lại bật cười, bế nàng từ ghế lên, tới bên giường, nhàng đặt nàng xuống, hai mắt sáng long lanh với nàng: “Thanh Hạm, đêm nay là đêm động phòng hoa chúc của chúng ta...”

      Nghe vậy, Thanh Hạm khỏi ngẩn người. Đây là lần thứ hai bọn họ thành thân. Tuy lần đầu tiên thành thân là sáu năm trước, nhưng cứ nhớ tới tình cảnh đêm hôm đó, nàng lại buồn cười. Thuốc bổ của Lăng Ngọc Song, xuân dược của Đoàn Lạc Trần, khiến cho đêm động phòng đầu tiên của bọn họ thực rất phấn khích, cuối cùng, nàng kìm được liền phì cười.

      Lăng Nhược Tâm hỏi: “Nàng cười gì thế?”

      Thanh Hạm đáp: “Chắc chàng còn nhớ chuyện lần trước chúng ta thành thân chứ?”

      Mắt Lăng Nhược Tâm thoáng lạnh , rồi chỉ giây lát sau, lại ghé sát vào người Thanh Hạm : “Chuyện kia đừng nhắc lại nữa, quan trọng nhất là đêm nay cơ...” Dứt lời, môi áp mạnh xuống môi Thanh Hạm, toàn bộ thân người cũng đè xuống người nàng.

      Đúng lúc này, giọng non nớt lại truyền tới từ cửa sổ: “ cho ông bắt nạt cha ta!” Ngay sau đó, cửa phòng bị đẩy mạnh ra, Vô Ưu nổi giận đùng đùng tới, mạnh mẽ kéo chân Lăng Nhược Tâm.

      đằng sau thân thể bé đó, còn có cả Tô Tích Hàn và Thanh Sơn. Thanh Sơn vốn định đến náo động phòng, nhưng giữa đường lại gặp Tô Tích Hàn và Vô Ưu chơi đùa với nhau, liền dỗ Vô Ưu tới đây, là Lăng Nhược Tâm muốn ức hiếp Thanh Hạm. Vô Ưu còn tuổi, làm sao hiểu được mấy chuyện này, bà người vừa nằm bò ra ở cửa sổ, Vô Ưu liền nhìn thấy ngay tình cảnh Lăng Nhược Tâm đè lên người Thanh Hạm, con bé vô cùng tức giận, vội lên tiếng ngăn cản. Chờ đến khi Thanh Sơn và Tô Tích Hàn kịp phản ứng, Vô Ưu vào tân phòng rồi.

      Lăng Nhược Tâm hít sâu hơi, đành phải nhảy từ giường xuống. Có điều, chuyện tốt bị quấy rầy, trong lòng khó tránh khỏi bực tức, nhưng người phá rối lại chính là con , khiến tức mà thể làm gì được.

      Vừa nghe thấy giọng của Vô Ưu, mặt Thanh Hạm đỏ bừng, ngồi bật dậy, bước xuống giường.

      Nhìn thấy dáng vẻ này của Thanh Hạm, Vô Ưu ngẩn người, sau đó lại kinh hãi kêu lên: “Cha, sao cha lại thành thế này?” Tuy Thanh Hạm với con bé rất nhiều lần, bảo con bé gọi mình là mẹ, nhưng cái nhóc này, vô cùng cố chấp, sống chết cũng chịu sửa lại, vẫn gọi cha ơi cha à suốt.

      Thanh Hạm ôm con bé vào lòng, trừng mắt : “Nhóc ngốc này, bảo con bao nhiêu lần rồi, gọi ta là mẹ!” rồi nàng chỉ Lăng Nhược Tâm : “ mới là cha con!”

      Vô Ưu vẫn hiểu, lại hỏi: “Nhưng ràng cha là cha con mà!”

      Thanh Hạm nghe thấy Vô Ưu vậy, lại thở dài dài, mỗi lần chuyện đều là thế này, khiến nàng biết phải làm sao!

      Vô Ưu nhìn dáng vẻ này của Thanh Hạm, lại tiếp: “Nhưng mà, cha, bộ dạng này của cha khác bình thường rất nhiều. Rất giống bà vú!” Tuy con bé vẫn gọi Thanh Hạm là cha, nhưng đổi cách gọi Tô Tích Hàn thành bà vú rồi.

      Tô Tích Hàn thầm hít sâu hơi, dù thế nào, nàng cũng vẫn là hoàng hoa khuê nữ, lại bị đứa trẻ gọi là bà vú, nghe kỳ quặc. Nàng cũng hiểu vì sao Vô Ưu vẫn cố chấp gọi Thanh Hạm là cha nhưng lại gọi nàng là bà vũ. Nghĩ lại bây giờ chỉ có Lăng Nhược Tâm là đáng thương nhất, cho tới bây giờ Vô Ưu cũng chịu gọi tử tế, mỗi lần đều gọi ‘này này’ mà thôi!

      Nhìn thấy Thanh Sơn và Tô Tích Hàn đứng đằng sau Vô Ưu, Lăng Nhược Tâm hừ lạnh tiếng : “Thanh Sơn, lần này là chủ ý của ai?” cảm thấy lửa giận của mình như bùng lên tứ phía. Nếu phải vì Tô Tích Hàn châm ngòi, Vô Ưu cũng phản ứng với như thế. Thanh Sơn này cũng giỏi , còn dám đưa Vô Ưu tới náo động phòng!

      Thanh Sơn ngượng ngùng : “Lần này phải là chủ ý của ai cả. Vô Ưu muốn gặp Thanh Hạm nên ta đưa con bé tới đây, ngờ lại quấy rầy hai người. Ngại quá! Tích Hàn, chúng ta nên ra ngoài nhanh chút hơn.”

      Bình thường Thanh Sơn cũng phải là người mồm mép nhanh nhạy, nhưng ít ra chuyện cũng ràng rành mạch, bây giờ bị Lăng Nhược Tâm hỏi như vậy, trong lòng vô cùng bối rối, lời ra cũng mâu thuẫn trước sau. Nếu chỉ đưa Vô Ưu tới đây, sao Vô Ưu lại phủ phục ngoài cửa sổ? biết cái cớ của mình thể lừa được Lăng Nhược Tâm, nhưng cũng hy vọng tốt nhất là Lăng Nhược Tâm nhận ra, trong lòng cũng hơi hối hận, sớm biết thế này đưa Vô Ưu tới đây.

      Nhìn thấy sắc mặt Lăng Nhược Tâm tốt, Tô Tích Hàn cũng hiểu rất thủ đoạn của , nghe Thanh Sơn vậy, nàng ta liền vội vàng theo Thanh Sơn ra cửa.

      Lăng Nhược Tâm : “Hai người đừng vội. Ta vốn định sáng mai tìm Thanh Sơn, vừa lúc, Thanh Sơn lại tới đây. Ngày mai ngươi hãy tới Vô Hối sơn trang ở nước Long Miên, xử lý chuyện bên đó .”

      Vừa nghe vậy, mặt Thanh Sơn nhăn lại như quả mướp đắng. Gần đây, khó khăn lắm mới có chút tiến triển với Tô Tích Hàn, giờ Lăng Nhược Tâm lại tách bọn họ ra. Dù có lỗi, nhưng cũng đâu cần phải dùng hạnh phúc cả đời của để trừng phạt chứ... liền lên tiếng cầu xin: “Trang chủ, ta biết ta sai rồi!”

      Lăng Nhược Tâm nhíu mày : “Sao thế? Ngươi làm việc luôn luôn cẩn thận, có thể làm sai chuyện gì chứ?”

      Thanh Sơn cúi gập đầu : “Trang chủ, ta biết sai rồi, ngài hãy bỏ qua cho ta lần này !”

      Lăng Nhược Tâm thản nhiên : “Được rồi, nếu ngươi biết sai, sau này cứ quay về nước Long Miên là được. Giờ lui xuống !”

      Thanh Sơn liếc mắt nhìn Tô Tích Hàn, thở dài dài, ngày mai với sau này có gì khác nhau đâu?

      Tuy Thanh Hạm cũng tức giận vì Thanh Sơn đưa Vô Ưu tới đây, nhưng nhìn bộ dạng đáng thương của , nàng lại nỡ, : “Thanh Sơn, huynh ngốc đấy, nếu huynh có ý, cũng có thể lừa người nào đó cùng đến nước Long Miên mà. Tới đó rồi, trời cao, hoàng đế xa, huynh muốn làm thế nào làm! Có điều, nếu có rượu mừng cũng đừng giấu cho chúng ta biết!” đến vậy rồi mà Thanh Sơn còn hiểu đúng là quá ngu ngốc!

      Nghe Thanh Hạm vậy, mặt Thanh Sơn tươi tỉnh hẳn, nhìn Tô Tích Hàn : “Tích Hàn, nàng Long Miên cùng ta được ?”

      Tô Tích Hàn oán hận trừng mắt lườm Thanh Hạm cái : “Ta đến cái nơi quỷ quái đó làm gì chứ!” Dứt lời, nàng quay đầu muốn rời .

      Thanh Hạm lại đứng trong phòng, giọng cực kỳ u : “Nếu Tích Hàn muốn , ta cũng miễn cưỡng. Vậy chi bằng, ở lại đây , chúng ta tính toán kỹ càng nợ nần vài năm qua, sao hả?”

      Vừa nghe Thanh Hạm vậy, Tô Tích Hàn định phản bác, lại nhìn thấy Lăng Nhược Tâm lạnh lùng trừng mắt nhìn nàng ta, khiến nàng ta hít sâu hơi : “Ta vốn tưởng chỉ có Lăng Nhược Tâm vô cùng giảo hoạt, ngờ cũng gian trá y như . Coi như ta sợ các người !” Dứt lời, nàng ta nhanh chân bước ra ngoài.

      Thanh Sơn vừa thấy tình huống này, mặt mày liền hớn hở : “Đa tạ trang chủ, đa tạ phu nhân!” Vừa dứt lời, cũng vội vàng chạy đuổi theo Tô Tích Hàn, sau khi ra cửa còn quên đóng cửa lại.

      Nhìn thấy Tô Tích Hàn và Thanh Sơn cùng rời , Vô Ưu nhất thời hiểu gì, chỉ mở to mắt hết nhìn Thanh Hạm lại nhìn Lăng Nhược Tâm, cũng hiểu vì sao vẻ mặt Tô Tích Hàn lại vui rời như thế, còn Thanh Sơn lại tỏ ra vô cùng vui vẻ.

      Lăng Nhược Tâm nhìn Vô Ưu ở trong lòng Thanh Hạm, thầm hít sâu hơi. năm nay dùng mọi cách, cả cưỡng ép, cả dụ dỗ, mà con bé vẫn chịu gọi là cha, nghĩ ra, cũng thất bại. lập tức ngồi xuống cạnh Thanh Hạm, với Vô Ưu: “Vô Ưu, vì sao con chịu gọi ta là cha?”

      Trong mắt Vô Ưu lộ ra vẻ khinh thường : “Vì sao phải gọi ông là cha chứ? Ông có bản lĩnh gì đặc biệt nào? Hơn nữa, cha cũng , bao nhiêu năm như vậy, ông cũng thèm quan tâm đến ta, gọi ông là cha vì muốn giúp mẹ hả giận, cũng là để trừng phạt ông đó.”

      bé vừa dứt lời, Lăng Nhược Tâm liền trừng to hai mắt nhìn Thanh Hạm : “Nàng là có bản lĩnh. Ngoài mặt bảo Vô Ưu gọi ta là cha. Sau lưng lại cho con bé gọi ta là cha. Thanh Hạm, nếu nàng có vấn đề gì cứ thẳng với ta, đâu cần phải dùng quỷ kế thế này chứ?” Vậy mà cứ nghĩ Vô Ưu gọi là cha là do Tô Tích Hàn, ngờ nàng cũng đứng sau lưng đạp cho cước.

      Thanh Hạm rúc rúc vào người Lăng Nhược Tâm : “Ta cũng chỉ với Vô Ưu có lần thôi, ngờ con bé lại nhớ như vậy!” Nàng như chợt nhớ ra gì đó, lại tiếp: “Nếu đến quỷ kế, ta làm sao so được với chàng! Hơn nữa, đúng là năm năm nay chàng đều làm tròn trách nhiệm của người cha mà, làm sao trách Vô Ưu nhận chàng được!”

      Nhắc đến chuyện này, Lăng Nhược Tâm cũng á khẩu, thầm thở dài hơi, nhưng vẫn cực kỳ cam lòng chuyện Vô Ưu chịu gọi là cha, liền nhìn Vô Ưu : “Cha con rất có bản lĩnh, mọi chuyện đều giỏi hơn mẹ con rất nhiều.”

      Vô Ưu khinh thường : “Tin ông mới là lạ!” Tuổi còn mà giọng điệu kiêu căng ngạo mạn như vậy rồi.

      Nhìn thấy dáng vẻ của Vô Ưu, Thanh Hạm cũng buồn cười.

      Lăng Nhược Tâm : “Hay là thế này , con tùy tiện ra đề mục. Chúng ta thi đấu lần. Nếu con thua, con phải gọi ta là cha. Sao hả?”

      Vô Ưu hỏi: “Chẳng lẽ nếu ông thua ta, ông gọi ta là mẹ sao?”

      Nghe Vô Ưu vậy, Lăng Nhược Tâm tức muốn hỏng người. Vô Ưu có dáng vẻ cực kỳ giống , nhưng cái tính năng thèm giữ mồm giữ miệng kia lại cực kỳ giống ai đó... Gọi con bé là mẹ à? Thói đời gì thế này chứ? Con của lại dám cá cược với như vậy, tức giận cũng được!!! nghiến răng nghiến lợi : “Được! Con , muốn thi cái gì?”

      Vô Ưu nghĩ chút rồi : “Vậy thi thêu thùa !” Đây là thế mạnh của con bé, con bé vẫn quên ngày đó con bé đánh bại Kim Tú Tú như thế nào.

      Khóe miệng Lăng Nhược Tâm thoáng xuất nụ cười gian xảo : “Được, thi thi!”

      Thanh Hạm đứng bên cạnh, nhìn cặp cha con dở hơi này qua lại, khỏi lắc đầu, liền thêm dầu vào lửa: “Hai người cứ từ từ mà thi nhé. Ta làm trọng tài. Người thua được nuốt lời!” Dứt lời, nàng lạnh lùng hừ với Lăng Nhược Tâm tiếng. Nàng thể tưởng tượng được tình cảnh Lăng Nhược Tâm thua Vô Ưu, rồi phải gọi Vô Ưu là mẹ!

      Nhìn bộ dạng đó của nàng, Lăng Nhược Tâm cũng khẽ hừ tiếng, rồi sai nha hoàn lấy hai bộ chỉ thêu nhiều màu đến. Chuẩn bị xong vải vóc, kim chỉ, hai cha con lớn bắt đầu so tài thêu thùa trong tân phòng.

      Thanh Hạm nhàm chán nhìn dáng vẻ chăm chú thêu thùa của hai người dở hơi kia ở dưới nến, nàng vặn người cái, rồi mình nằm giường ngủ quên mất. Cũng biết ngủ bao lâu, bỗng nàng bị tiếng khóc đánh thức. Nàng vội mở to mắt, nhìn thấy Vô Ưu ngồi khóc trước tấm vải thêu, còn Lăng Nhược Tâm đắc ý đứng nhìn.

      Nhìn tình cảnh này, Thanh Hạm giận dữ : “Lăng Nhược Tâm, chàng làm gì thế! Còn ức hiếp cả con của mình nữa, chàng... còn có nhân tính hả?”

      Lăng Nhược Tâm sờ mũi : “Ta đâu có ức hiếp con bé, tự con bé thua nên mới khóc mà.”

      vừa dứt lời, Vô Ưu liền chạy tới bên Thanh Hạm : “Cha, ông ta cậy lớn ức hiếp . Thắng vẻ vang gì!”

      Lăng Nhược Tâm vội kéo Vô Ưu vào lòng : “Cái gì mà là cậy lớn ức hiếp ? Cái gì mà thắng vẻ vang? nhóc này, chẳng lẽ con biết là tình nguyện cược phải chấp nhận thua sao? Hơn nữa, đề mục này còn là tự con đặt ra đấy chứ!”

      Vô Ưu nghẹn lời, liền bĩu môi, nhưng trong lòng vẫn phục, lại thể chịu thua, đành nức nở : “Nhưng ràng ông lớn hơn ta mà!”

      Lăng Nhược Tâm cười : “Năm đó, khi con thắng Kim Tú Tú, sao con mình ?”

      Vô Ưu nhất thời biết gì, nhìn hai cha con dở hơi này, Thanh Hạm khỏi lắc đầu, liền bước tới xem rốt cuộc bọn họ thêu cái gì. Chỉ vừa liếc mắt cái, nàng lại kìm được, khẽ bật cười, tim cũng trở nên mềm mại vô cùng. ra hai cha con đều thêu hoa sen. Vô Ưu thêu cực kỳ sống động, nhưng vẫn kém hơn Lăng Nhược Tâm chút. Quan trọng nhất là, Lăng Nhược Tâm thêu hoa văn hai mặt, hoa sen ở hai mặt lại giống nhau, còn Vô Ưu lại chỉ có thể thêu được hoa văn mặt thôi. Trình độ thêu thùa này, cao thấp thế nào, chỉ nhìn qua cũng thấy quá ràng.

      Thanh Hạm kéo tay Vô Ưu : “Vô Ưu, bây giờ con tin rằng có bản lĩnh, có thể làm cha con rồi phải ?”

      Tuy Vô Ưu cam lòng nhưng cũng đành phải gật đầu.

      Lăng Nhược Tâm nhìn Vô Ưu : “Giờ con thua rồi, còn gọi cha !” Giọng của vừa có chút vui sướng, lại có cả vẻ đắc ý khó giấu.

      Vô Ưu đành phải gọi: “Cha!” rồi quay đầu với Thanh Hạm: “Cha, sao ông ấy có thể thêu được hoa văn hai mặt?” Con bé rất ngạc nhiên cũng rất khâm phục, nhưng bây giờ vẫn cảm thấy cam lòng, nên thèm hỏi thẳng Lăng Nhược Tâm mà quay sang hỏi Thanh Hạm.

      Lăng Nhược Tâm : “Con cũng gọi ta là cha rồi, vậy giờ hẳn là con nên gọi nàng khác chứ?” Dứt lời, chỉ về phía Thanh Hạm.

      Vô Ưu nghĩ chút rồi gọi: “Mẹ!”

      Nghe thấy tiếng gọi này của Vô Ưu, rốt cuộc Lăng Nhược Tâm cũng có thể thở phào hơi. năm, cuối cùng cũng có thể làm cho Vô Ưu gọi là cha, gọi Thanh Hạm là mẹ. làm cha quả thực cũng dễ dàng gì. Nhưng mà tính tính lại, nếu sớm để cho Vô Ưu chứng kiến tài nghệ thêu thùa tuyệt thế vô song của , phải chờ đợi cả thời gian dài như thế!

      Lăng Nhược Tâm nhìn Vô Ưu : “Từ nay về sau, cho con gọi sai nữa. Nếu , để ta nghe được, ta phạt con đó! Còn nữa, nếu con muốn học kỹ thuật thêu hai mặt, có thể hỏi trực tiếp ta, cần phải quanh co lòng vòng hỏi mẹ con! Được rồi, đêm khuya, mau lên giường ngủ thôi!”

      Nhìn dáng vẻ nghiêm túc của , Thanh Hạm liền phì cười. Bộ dạng đó, quả có chút cảm giác là người cha nghiêm túc.

      Vô Ưu hơi sợ hãi liếc nhìn Lăng Nhược Tâm cái, rồi ngoan ngoãn leo lên giường ngủ. Dù sao, con bé cũng chỉ là đứa trẻ, chuyện vừa rồi cũng quên rất nhanh. Thêu thùa cả đêm con bé cũng mệt nhoài. Thanh Hạm cởi áo khoác giúp con bé, con bé ghé đầu vào gối rồi lại ngủ say.

      Lăng Nhược Tâm ngắm nhìn Vô Ưu, khóe miệng khẽ cong lên cười, ôm Thanh Hạm : “Mệt mỏi lâu như vậy, rốt cuộc chúng ta cũng có thể tận hưởng đêm động phòng hoa chúc chân chính rồi!” Dứt lời, liền hôn lên mặt nàng.

      Thanh Hạm mỉm cười đẩy ra : “Còn đêm động phòng cái gì nữa! Chàng nhìn xem, trời sáng rồi kìa!”

      Lăng Nhược Tâm ngẩn người, quay đầu nhìn ra cửa sổ, quả nhiên, ánh nắng sớm bắt đầu chiếu qua khe cửa, khiến trong phòng cũng hửng sáng lên. Đôi nến long phương cũng cháy hết, sáp nến chảy thành đống lớn ở bàn. vốn mải mê tỷ thí với Vô Ưu, ngờ lại tỷ thí tới tận bình minh.

      Lăng Nhược Tâm thầm hít sâu hơi, sao mệnh lại khổ thế chứ, mất bao nhiêu tâm lực mới có được đêm động phòng hoa chúc, ngờ lại để phí lãng xẹt thế này. hung hăng trừng mắt nhìn Vô Ưu lúc, nhưng rồi lại nghĩ, mất công sức cả đêm mới có thể khiến Vô Ưu tình nguyện gọi là cha, như vậy cũng tính là có lời rồi.

      Ngày hôm đó, hai người ngủ thẳng đến quá trưa mới tỉnh dậy. Thanh Hạm nhìn đám nữ trang rườm rà kia lại thấy đau đầu. Nàng biết phải mặc từ đâu.

      Nhìn thấy dáng vẻ khó xử của nàng, Lăng Nhược Tâm khẽ cười : “Nương tử, để vi phu giúp nàng mặc quần áo!” Dứt lời, cũng thèm quan tâm Thanh Hạm có đồng ý hay , liền cầm bộ xiêm y màu hồng phấn ở đầu giường lên, giúp Thanh Hạm mặc vào.

      Thanh Hạm thở dài, đây là lần đầu tiên nàng mặc xiêm y màu hồng phấn. Nàng biết Lăng Nhược Tâm cố ý, nhưng nghĩ lại, dù sao nàng cũng đồng ý với mặc nữ trang rồi, màu gì có quan trọng gì đâu, nàng lại : “Người ta , nữ nhân vì người mình mà làm đẹp. Giờ ta biết vì sao đám phi tần trong cung muốn dùng Lưu Quang Dật Thải để may y phục rồi.”

      Lăng Nhược Tâm vừa giúp nàng mặc đồ, vừa : “ ra, dùng Lưu Quang Dật Thải để may y phục cũng phải chuyện gì tốt.”

      Thanh Hạm ngạc nhiên : “Vì sao?”

      Lăng Nhược Tâm khẽ cười, lại ra vẻ thần bí : “Vì nếu mặc Lưu Quang Dật Thải hàng ngày, gây ra thương tổn cho cơ thể. Nếu mặc quanh năm suốt tháng, tuổi thọ của người ta giảm .”

      Nghe mấy lời này, Thanh Hạm khỏi kinh hãi : “Sao có thể thế được?” Nàng chợt nhớ trong thành phần thuốc nhuộm của Lưu Quang Dật Thải có Thiên Tâm lan, mà lần đó lúc bọn họ hái Thiên Tâm lan, bên cạnh đó lại có cỏ độc, liền hỏi: “Chẳng lẽ Thiên Tâm lan cũng có độc à?”

      Lăng Nhược Tâm nhìn Thanh Hạm : “Bản thân Thiên Tâm lan có độc. Nhưng sau khi chiết xuất thành nước, rồi nhuộm vải, nếu bị lẫn vào mồ hôi của người, thành độc dược. Nếu nữ nhân thường xuyên mặc người, vì trúng độc mà chết.”

      Thanh Hạm như chợt nhớ ra, : “Ý chàng là, thái hậu căn bản có bệnh, mà vì Lưu Quang Dật Thải sao?” Thảo nào hoàng thái hậu cũng mất ngay sau khi nhận được Lưu Quang Dật Thải vài năm, ra là vì nguyên nhân này. Xem ra, đám phi tần trong hậu cung, vì có được Lưu Quang Dật Thải, mà lại thành giữ được mạng sống.

      Lăng Nhược Tâm gật đầu : “Đúng thế, ngày đó khi tiến cung dâng vải, ta rất oán hận hành động độc đoán của hoàng thất, nên cũng để mặc họ. Dù sao, những nữ tử ác độc như họ, có chết cũng đáng tiếc. Cho nến, năm đó, khi dì trộm mất Lưu Quang Dật Thải của bà ngoại, ta cũng vờ như biết.”

      Thanh Hạm hỏi: “Đúng rồi, sao ta tìm thấy dì và Nhược Tình đâu? Họ đâu rồi? phải là có Lưu Quang Dật Thải nữa sao? Làm sao họ trộm được?”

      Lăng Nhược Tâm đáp: “ ra, trước khi bà ngoại ta chết, có để lại tấm Lưu Quang Dật Thải. Lúc ấy, bà phát ra Lưu Quang Dật Thải hơi khác thường, nên mới giấu nó . ngờ lại bị dì phát rồi trộm mất. Ngày đó, khi Huyến Thải sơn trang gặp khó khăn, bà ta trộm ít ngân lượng của Huyến Thải sơn trang, rồi rời khỏi Huyến Thải sơn trang. Ta từng phái người tìm tung tích của bà ta, biết tin bà ta bệnh nặng, có lẽ giờ cũng qua đời rồi.”

      Thanh Hạm thầm hít sâu hơi, kết cục của việc tham lam là như thế sao. Nàng lại chợt nghĩ ra, hỏi tiếp: “Sao chàng biết Lưu Quang Dật Thải có độc?”

      Lăng Nhược Tâm : “Cũng phải cảm ơn bản ghi chép của vị Hoàng hậu trong Hoàng lăng kia. Trong đó có ghi lại những điều cần chú ý khi sử dụng Thiên Tâm lan, nên ta mới biết được. Sau đó, ta cũng nhìn thấy ghi chú của bà ngoại ta về Lưu Quang Dật Thải. ra, bà sớm biết Lưu Quang Dật Thải rất có hại rồi.”

      Thanh Hạm lại thở dài : “ ra, cái gì đẹp cũng có độc.”

      Lăng Nhược Tâm khẽ cười, đáp.

      Trước bàn trang điểm, Thanh Hạm ngẩn người nhìn mình qua chiếc gương đồng. ra, mặc nữ trang khác mặc nam trang nhiều như vậy.

      Nhìn dung nhan trong chiếc gương đồng, nàng khẽ thở dài, nàng chưa bao giờ nghĩ, khi quay về mặc nữ trang, nàng cũng mang dáng vẻ của kẻ gây họa thế này.

      bàn trang điểm có rất nhiều các món trang sức mà Lăng Nhược Tâm tặng cho nàng, mỗi món đều cực kỳ khéo léo, đẹp đẽ, nhưng có cái nào nàng biết cách dùng cả. Nàng nhìn trái nhìn phải, biết làm sao.

      Lăng Nhược Tâm ở đằng sau nhìn thấy vẻ khó xử của nàng, liền khẽ cười : “Xem ra, sau này mỗi sáng ta lại có thêm việc để làm rồi.” Dứt lời, cầm lấy cây lược gỗ, nhàng chải đầu cho nàng, động tác vừa nhàng, vừa thuần thục.

      Thanh Hạm nũng nịu : “Tướng công, sau này ta vẫn mặc nam trang được ? Chàng xem, phiền toái thế này...!” Nàng biết mặc nữ trang, cũng biết chải đầu, đây đúng là chuyện quá phiền phức.

      Lăng Nhược Tâm cười nhạt : “Phiền toái à? Sao ta chẳng thấy có gì phiền phức nhỉ? Nếu nàng biết mặc y phục nữ, mỗi ngày ta dạy nàng mặc, nếu nàng biết chải đầu, mỗi ngày ta dạy nàng chải.”

      Thanh Hạm giận dữ : “Nếu cả đời ta cũng học được mặc y phục nữ với chải đầu sao?”

      Mắt Lăng Nhược Tâm nhìn nàng đầy vẻ dịu dàng, khẽ : “Vậy cả đời này, ta giúp nàng mặc xiêm y, chải đầu cho nàng!”

      Nghe vậy, Thanh Hạm khỏi ngẩn người. đến thế rồi, nàng cũng thể thêm gì nữa, chỉ khẽ khàng : “Nhưng rồi ngày chàng thấy phiền phức, rồi cũng có người cười chê chàng, chàng là đại nam nhân mà cả ngày chỉ biết chải đầu cho nương tử.”

      Lăng Nhược Tâm khẽ cười: “Người đời muốn , ta nguyện ý làm gì mới là quan trọng. Hơn nữa, hai mươi năm trước, ngày nào ta cũng mặc y phục nữ, còn sợ bị người ta cười chê, sao bây giờ ta phải sợ chứ?”

      Trong lòng Thanh Hạm vô cùng ấm áp, khẽ cắn môi : “Đây là tự chàng đấy, sau này cho chàng nuốt lời!” Nếu sợ phiền, vậy đành phải để chịu thua thiệt chút . Dù sao đây cũng đâu phải chuyện gì xấu.

      Lăng Nhược Tâm cười : “Nam tử hán đại trương phu, nhất ngôn cửu đỉnh!” Giúp nương tử của mình chải đầu, vốn là chuyện cực kỳ hạnh phúc, sao có thể nuốt lời được. nhìn Thanh Hạm rồi tiếp: “Nếu thực có kiếp sau, ta vẫn mong được làm tướng công của nàng. Nếu nàng vẫn biết mặc y phục, chải đầu, đời đời kiếp kiếp ta giúp nàng mặc y phục, chải đầu. Tuyệt đối nuốt lời!”

      Thanh Hạm cười tươi, trong nụ cười chứa đầy vẻ hạnh phúc.

      Lăng Nhược Tâm lấy chiếc trâm cài tóc hình hoa sen bàn trang điểm, gài lên đầu Thanh Hạm : “Nhìn xem, nàng có thích kiểu tóc này ?”

      Thanh Hạm nhìn vào trong gương đồng, chỉ nhìn thấy nữ tử mặc xiêm y màu hồng phấn, cười ngây ngô với chiếc gương. Đứng bên cạnh nàng là nam tử dịu dàng mặc xiêm y màu trắng, mặt đầy vẻ âu yếm ngắm nàng. Trong lòng nàng tràn ngập hạnh phúc, mắt cũng đầy ý cười, còn về kiểu tóc kia thế nào, hề quan trọng chút nào cả.

      Nàng nhàng xoay người sang, vòng tay ôm cổ : “Ta rất thích!” Cũng biết nàng là thích kiểu tóc này, hay là thích . Dứt lời, nàng nhón gót, nhàng hôn lên môi .

      Có điều, còn chưa kịp hôn, nghe thấy giọng trẻ con vang lên: “Cha, mẹ, hai người làm gì thế?”

      Lăng Nhược Tâm và Thanh Hạm cùng hít sâu hơi, sao bọn họ lại quên mất còn bảo bối này ở trong phòng chứ! Có điều, cuộc sống hạnh phúc còn rất dài, bọn họ cũng cần phải quá sốt ruột! Bây giờ cứ tạm thời nhịn xuống ! Dù sao, cũng thể dạy hư trẻ được!

      Có điều, cả hai người đều phát , khóe miệng Vô Ưu khẽ cong lên, lộ ra nụ cười đắc ý...

      HOÀN!!!

      ---o0o---

      Mẹ Cherry lại lảm nhảm ^^

      À, đây là bộ truyện thứ hai mình hoàn thành. Khác với bộ “Nghề Vương Phi”, bộ này mình đọc trước bản raw rồi mới quyết định làm. Truyện có ngược, có những đoạn day dứt, da diết đến ngược tim độc giả, nhưng cũng ít những đoạn khiến mình cảm thấy xúc động.

      Hình tượng của bé Hạm ban đầu, có thể có nhiều bạn thích, vì bé í nghịch ngợm quá, phá phách quá. Nhưng mà, lúc đó, bé í cũng chỉ mới 16 tuổi. Khi các bạn 16 tuổi, mấy ai được gọi là ‘chín chắn’ nào? Hơn nữa, từ bé, Thanh Hạm được sư phụ và các sư huynh đệ nâng niu trong lòng bàn tay, cưng chiều hết mực, dù có phá phách cũng ai nỡ trách phạt, việc bé í xuất sơn và ngang ngược như thế cũng dễ hiểu thôi.

      Nhưng quan trọng hơn là, bé í biết trưởng thành. Từ lo nghĩ gì, trong sáng, tinh khiết, qua thời gian và qua biến cố, Thanh Hạm trưởng thành lên rất nhiều. Cứ rằng bé í trẻ con, ngang ngược, nhưng mấy ai có thể mình vất vả mang bầu, sinh con, nuôi con, đồng thời lại kinh doanh sơn trang lớn như Vô Hối sơn trang, còn chưa kể liên tục lặn lội gian khổ, vượt qua mọi mưu, bẫy rập để tìm chồng mình? Cứ rằng bé í trẻ con, nhưng mấy ai nhìn thấy chồng mình rơi xuống vực, mà vẫn khăng khăng ‘chàng chưa chết’, vẫn quyết tâm tìm chàng, dù cho có bao nhiêu chứng cứ chỉ ra rằng, chàng chết rồi, Thanh Hạm vẫn hề tin tưởng? Thời gian và biến cố biến Thanh Hạm thành thương nhân biết dùng mưu kế, biết co biết giãn, nhưng cũng nhấn chìm Thanh Hạm trong oán hận.

      Trong truyện này, tuy tác giả miêu tả nam chính Lăng Nhược Tâm là ‘tuyệt thế mỹ nhân’, khuynh quốc khuynh thành, thông minh tuyệt đỉnh. Nhưng mình lại thấy, Lăng Nhược Tâm ‘lép vế’ hơn Thanh Hạm rất nhiều. Xuyên suốt cả câu chuyện là trưởng thành của hai nhân vật chính. Lăng Nhược Tâm, Lăng ‘đại tiểu thư’ mắt cao hơn đầu, có bệnh thích sạch gần gũi với ai. Dần dần lại vô tình bị hồn nhiên, ngây thơ của Thanh Hạm thu hút. Từ khi tiếp quản Huyến Thải sơn trang, luôn phải đối mặt với mưu, với tiền bạc, với giả dối của con người. Nhưng Thanh Hạm xuất , giống như làn gió mát thổi vào cuộc đời tăm tối của . Dù hai người gặp là động khẩu, thậm chí còn động thủ, nhưng cuộc sống của thú vị hơn rất nhiều từ khi có nàng.

      Từ người vô cùng kiêu ngạo, vậy mà bắt đầu biết quan tâm đến nàng, biết ghen tuông khi thấy nàng ở bên người con trai khác, thà hy sinh chính tính mạng của mình cũng vô thức lao ra đỡ hộ nàng mũi tên.

      Tuyến nhân vật phụ trong truyện cũng khiến mình hơi nuối tiếc. Tần Phong Dương vừa đáng giận vừa đáng thương. Đúng như Thanh Hạm : “ sai, ta cũng sai. Cái sai là duyên phận.” Chỉ vì tình của đặt nhầm chỗ. người nên , người mà trái tim chưa từng hướng về , khiến phạm hết sai lầm này đến sai lầm khác. Nhưng cuối cùng, vẫn là kẻ si tình...

      Tống Vấn Chi, thiếu niên trung hậu, thà, nhưng cố chấp. Tình cảm huynh muội biến thành tình từ bao giờ, chính cũng hề biết. Chỉ biết rằng, đời này, phải nàng, cưới. thà giấu kín tình của mình, để được ở bên nàng, được bảo vệ nàng, còn hơn phải cưới người con khác mà .

      Tô Tích Hàn, tiểu thư khuê các bướng bỉnh, dù ban đầu bị đại ca ép với Tống Vấn Chi, nhưng ràng chính chính trực của làm trái tim nàng cảm động. Biến cố xảy ra, ngay cả đại ca ruột thịt cũng chỉ coi mình như món hàng, nhưng Thanh Hạm, người hề có quan hệ gì lại là người đưa tay ra giúp đỡ nàng khi nàng tuyệt vọng nhất, cũng khiến nàng thay đổi. Câu chuyện cũng coi như viên mãn khi tác giả cho nàng kết thúc mở với Thanh Sơn.

      Cái điểm trừ duy nhất mà mình nghĩ... đó là cái chết lãng xẹt của Tần Phong Ảnh. kẻ tàn bạo, độc ác, nham hiểm mà chết vì... bị dọa ma... Có thể do tác giả giải thích, là bị chính bóng ma trong trái tim mình giết chết, nhưng mà... cũng quá hụt hẫng so với màn chuẩn bị binh khí thuốc nổ trước đó.

      chung, đây là câu chuyện bình bình, tầm tầm, hơi hài hước, hơi triết lý, cũng đủ các cung bậc cảm xúc cho người đọc. Mình nghĩ để đọc giết thời gian, cũng phí công đọc lắm đâu. Hy vọng mọi người có những phút giây thư giãn với bộ truyện này. Cảm ơn mọi người luôn ủng hộ mình trong thời gian qua ^^.

      Mẹ Cherry, kính bút!


    2. Nhok_Njco

      Nhok_Njco Active Member VIP

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      119
      Phát thêm 1 cái hố hoàn, biết bộ này có ebook chưa hén nhưng chị là chị thích thể loại bựa bựa hài hài như lày nà :))

      Coi để giải trí cho đỡ căng thẳng

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      những truyện em đăng hoàn toàn có ebook ạ :)
      Nhok_Njco thích bài này.

    4. Nhok_Njco

      Nhok_Njco Active Member VIP

      Bài viết:
      96
      Được thích:
      119

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :