1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nương tử mau tới bảo vệ ta - Ngọc Tịnh Cam Lộ update C112

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 39 Phát tiết


      Lý Dụ vẫn chưa lấy lại tinh thần, thân thể theo phản xạ né sang bên, đưa tay phải nắm lấy cổ tay Tô Nhược Tuyết, vẻ mặt vô cùng lo lắng, "Rốt cuộc nàng làm sao thế?"


      Thế nhưng dáng vẻ sốt ruột của giờ càng khiến Tô Nhược Tuyết chướng mắt, tựa như tất cả mọi chuyện đều do nàng cố tình gây , Tô Nhược Tuyết càng nghĩ càng tức, nàng gạt tay Lý Dụ ra tiếp tục tấn công.


      Đây là lần thứ hai hai người giao đấu sau lần đầu tiên ở bên hồ, lần đầu giao đấu, Lý Dụ thấy võ công Tô nhị tiểu thư cao cường như thế xem như nhặt được bảo vật, có điều lần này có tâm trạng hiếu chiến, vừa đánh vừa lui, luôn miệng thắc mắc, "Tuyết Nhi, cuối cùng xảy ra chuyện gì? Nàng tiếng nào, ta rất lo lắng..."


      càng như thế, Tô Nhược Tuyết càng ấm ức, đôi mắt đẹp như hoa đào tràn đầy tủi thân và tức giận.


      Thấy nàng như thế, Lý Dụ dứt khoát dừng lại, né tránh nữa.


      chưởng xé gió quất qua, nhắm ngay mặt Lý Dụ, mà hai mắt sáng ngời, cứ đứng đó, bất động như núi, vô cùng bình thản và ung dung.


      Sau lát, Tô Nhược Tuyết thu hồi nắm đấm dừng lại ngay trước mũi Lý Dụ, nàng xoay người lại, rơi nước mắt, "Chàng ."


      Nếu lúc này mà Lý Dụ ngoan ngoãn quay người rời , xem thường chính mình. muốn ép buộc nàng, Lý Dụ kiềm nén bực bội, cố gắng dịu dàng giọng suy đoán, "Có phải tiểu muội xuất giá, trong lòng nàng nỡ đúng ?"


      Lý Dụ ngốc, chẳng qua lúc nãy quá mức nóng vội nên mới kịp suy nghĩ, bây giờ thấy tâm trạng nàng tốt mới ép mình tĩnh táo lại.


      Tô Nhược Tuyết lời nào, hốc mắt vẫn ngập nước.


      Lý Dụ chặm rãi tiến tới, từng bước , cẩn thận từng li từng tí đến sau lưng nàng, cánh tay dài duỗi ra ôm người vào lòng, cũng gì mà chỉ lẳng lặng đứng ôm nàng.


      Từng chút từng chút , từ sụt sùi biến thành khóc lớn, cho đến khi Lý Dụ xoay người nàng lại, Tô Nhược Tuyết mới vùi vào lòng thút thít nỉ non, lâu sau nàng mới tìm lại được tiếng của mình.


      Nàng biết mình giận chó đánh mèo, thế nhưng hôm nay thấy phụ thân như vậy, nàng chịu nổi.


      Người đời đều thiên vị nhi tử, nhưng Tô phụ tình thâm, chỉ cần có ba tỷ muội các nàng là thỏa mãn, điều đó khiến lòng người làm nhi nữ như Tô Nhược Tuyết chua xót. Trước đây nàng luôn coi thường những người xem nữ nhi bằng nhi tử, tuy nhiên bây giờ ba tỷ muội các nàng trưởng thành, còn lần lượt xuất giá nữa, lúc này, Tô Nhược Tuyết mới có chút hiểu được.


      Nàng xót xa cho phụ thân....


      Lý Dụ vẫn im lặng, cho đến khi Tô Nhược Tuyết từ từ hồi phục lại, tiếp theo kéo nàng ta tay phải nâng cằm nàng lên, mặt đối mặt, ánh mắt vô cùng vững vàng, "Tuyết Nhi, bất luận thế nào ta cũng xác định là nàng rồi. Hơn nữa ta tin rằng, bá phụ cũng hi vọng nàng có cuộc sống tốt."


      Tô Nhược Tuyết vốn phải là người hay cố tình gây , lúc này tâm trạng nàng tốt hơn, nhớ đến tình cảnh lúc nãy, cả người nàng thoải mái giống như cá nằm thớt, có thể do từ trước đến giờ nàng chưa từng nũng nịu hồn nhiên như các tiểu nữ nhân khác, giờ càng xấu hố biểu ngoài mặt nàng càng nghiêm túc, nhưng hai gò má hồng hồng trong suốt hoàn toàn bán đứng nàng, đáng đến nỗi cả trái tim nam nhân trước mắt mềm nhũn.


      Tô Nhược Tuyết kiềm chế xúc động giơ tay lau nước mắt, mặt nàng thay đổi, "Hôm nay ta hơi thất lễ, giờ còn sớm nữa, nếu như có chuyện gì chàng về ."


      xong lời cuối cùng, hình như nàng phát mình tiễn khách quá đột ngột nên nàng rũ mắt, dám nhìn Lý Dụ, đôi lông mi chớp chớp, giống như cánh bướm hoảng hốt, khiến người ta thương tiếc.


      Nàng đáng như thế, Lý Dụ hận thể thu hết vào mắt, ngón tay làm theo lý trí , biết nên vạch trần nàng, nhưng ai bảo hai má hồng nhuận phơn phớt của nàng quá mức dụ dỗ, chỉ là kẻ phàm phu tục tử, cách nào ngăn cản được sức hấp dẫn này.


      Thuận theo trái tim mình, ngón tay Lý Dụ lướt như gảy đàn, đánh khúc nhạc say lòng người lên đôi gò má trắng nõn của Tô Nhược Tuyết, lên tiếng tựa như than thở tựa như cảm khái, "Tuyết Nhi, có ai với nàng chưa, nàng đẹp đến nổi khiến người ta say..."


      Người này, tự hỏi tự trả lời, ràng nàng đuổi rồi mà, sao tự nhiên phát triển thành hoàn cảnh này.


      Tô Nhược Tuyết ra vẻ oán trách, ra vẻ bất mãn, song lại mang theo mấy phần xấu hổ của nữ nhân, cộng thêm trái tim được nỗi vui sướng lấp đầy, khiến nàng muốn phớt lờ mà phớt lờ được.
      Ánh mắt hai người giao nhau, thầm giằng co, chỉ mới chớp mắt căn phòng rơi vào im lặng, có điều hoàn toàn khác với lúc nãy, bầu khí lúc này vừa lạnh như băng, lại vừa nóng như lửa.

      Đêm nay, Do Tô Nhược Tuyết đột nhiên bộc phát, Lý Dụ luống cuống tay chân dỗ dành nàng, đợi đến khi lâng lâng trở về Ngọc Sênh Cư mới phát ra, hình như quên với nàng chuyện....

      Tháng tư hoa hạnh nở rộ, sắc đỏ rực rỡ cả vùng trời, thân cây to lớn giống như tô son điểm phấn, kiều xinh đẹp, chiếm trọn gió xuân. Từ trước đến nay người đời rất thích hoa hạnh, cho nên ngày yết bảng kỳ thi hội thường được công bố trong ngày hoa hạnh tỏa hương, yết bảng thi hội còn được gọi là ‘Hạnh bảng đề danh.’

      Mười bốn tháng tư, Tô Nhược Tuyết và đại tỷ Tô Nhược U cùng cữu mẫu Vương thị đến Từ Ân tự thấp hương cầu phúc. Ngày mai chính là ngày yết bảng, Vương thị cầu nguyện cái gì cần cũng biết, hơn nữa người đến thấp hương có mục đích giống bà ấy cũng ít, dù sao khoa cử chính là chuyện lớn, mấy ngày nay người đến đây thấp hương có thể là nối đuôi nhau dứt.

      Sau khi dùng cơm chay và đến hậu viện chùa nghỉ ngơi, Vương thị vuốt ve mái tóc dài sau lưng tiểu nữ nhi, dịu dàng : ‘Chiều nay mấy tiểu nương các con đừng theo ta nữa, các con dạo chơi giải sầu .’

      Khương Dao còn tuổi, đúng thời điểm rực rỡ hoạt bát nhất, lần này cùng mẫu thân tiểu nương cũng biết là cầu nguyện cho tương lai của đại ca, cho nên bé rất ngoan ngoãn theo bên cạnh Vương thị, nhưng mà tụng kinh quá nhàm chán, bé chịu đựng buổi sáng là cực hạn, bây giờ mẫu thân cho mình được tự do, Khương Dao hoàn toàn hề giả vờ khách sáo, bé cười ngọt ngào đồng ý, ‘Vậy con dạo trong hậu viện với Tuyết Nhi tỷ tỷ và U Nhi tỷ tỷ, con chạy lung tung đâu ạ.’

      Tiểu nữ nhi mình sinh ra mình hiểu, thấy bé như thế, Vương thị bất đắc dĩ mỉm cười mắng , ‘Con đúng là nghịch ngợm.’

      Khương Dao nhăn mũi trả lời mà chỉ cười ha hả ngây ngô. Trời tháng tư, Từ Ân Tự lại được xây dựng núi cao, mảnh rừng hạnh quanh năm đắm chìm giữa Phật quang, lúc nở cũng rực rỡ xinh đẹp hơn các nơi tầm thường khác, có thể xem là cảnh đẹp nhất kinh thành, nếu đến đây rồi bé nhất định phải tham quan mới được.

      Huống chi, hôm nay bé mang trọng trách người, giả sử mẫu thân lên tiếng, bé cũng chơi xấu làm nũng để dẫn Tuyết Nhi tỷ tỷ ra ngoài.

      Vì thương nhi tử nên Vương thị rất thành kính, vừa nghỉ ngơi lát bà trở lại Phật đường tụng kinh tiếp, để lại Khương Dao nóng lòng thúc giục, ‘U nhi tỷ tỷ, Tuyết nhi tỷ tỷ, chúng ta dạo rừng hoa hạnh .’

      Thấy tiểu nương thể nhẫn nại được, Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết cùng bật cười, ngay lập tức trong lòng hai người cũng đánh giá lời cữu mẫu mắng Khương Dao, đúng là tiểu nghịch ngợm mà.

      Nhìn mặt trời chói chang, Tô Nhược U giơ tay giữ Khương Dao lại khuyên nhủ, ‘Dao Nhi đừng gấp, trời vẫn còn nắng quá, chúng ta nghỉ thêm lát rồi nhé.’

      Vị Tô gia đại tiểu thư này trước giờ nổi tiếng chính chắn, làn da của nữ nhân rất quan trọng, làm sao có thể chịu nổi ánh nắng thiêu đốt? Tính tình tiểu thư nhà mình hoạt bát, từ trước đến nay nổi hứng lên là bất chấp mấy thứ này, chỉ tội cho đám ma ma nha hoàn hầu hạ này, tránh khỏi bị chủ mẫu trách mắng, lúc này Tô Nhược U lên tiếng ngăn cản, đám nha hoàn bên cạnh Khương Dao biết ơn cười cười, sau đó mới vội vàng khuyên nhủ, ‘Tiểu thư, bên ngoài còn nắng lắm, chúng ta nghỉ lát rồi nhé.’

      Trong lòng Khương Dao chỉ hơi nôn nóng, ra bây giờ cách thời gian ước định còn lâu, tại bị khuyên can, tiểu nương xấu hổ cúi đầu cười cười, ‘Vậy , vậy khắc sau chúng ta cũng được.’

      Vừa vào rừng hoa hạnh, Khương Dao lập tức như chim Hoàng Oanh sổ lòng, líu ríu, sôi nổi, nếu phải còn lo lắng cho chung thân đại của Đại ca nhà mình, dưới rừng hoa hạnh rực rỡ trong lành thế này, bé tuyệt đối muốn bước chân rời khỏi.

      Từ Ân Tự là thắng cảnh lễ phật nổi tiếng, cũng bởi vì cảnh sắc động lòng người nên là chỗ dạo chơi ngoại thành lý tưởng. Mỗi mùa hoa hạnh nở có vô số khách vãng lai dừng chân, cho nên trong rừng hoa hạnh xây dựng rất nhiều đình nghỉ mát, để khách hành hương dừng chân nghỉ ngơi.

      Khương phụ là trọng thần đương triều, giờ có chú tiểu dẫn các nàng đến đình nghỉ chân xây theo kiểu lục phương. Chung quanh bao bộc bởi các hàng cây hạnh, hoa hạnh dày đặc tươi đẹp, khi có gió kiêu hãnh, lúc có cơn gió thổi qua mênh mông như mưa cánh hoa, dễ dàng thu hút trái tim người ta. Bên tai là tiếng nước chảy mơ hồ, còn ánh mặt trời chói chang nữa khiến người ta vô cùng thoải mái.

      ‘Làm phiền tiểu sư phụ.’

      Tô Nhược U và Tô Nhược Tuyết nhìn nhau, cả hai đều thấy nét vui vẻ trong mắt đối phương cho nên lên tiếng cảm ơn chú tiểu nhiệt tình.
      Tuổi chú tiểu sắp sỉ Khương Dao, biết do mặt trời quá lớn, hay tiểu nương trước mặt xinh đẹp như hoa mà gương mặt trắng trẻo ngây thơ của chú tiểu đầy ngượng ngùng, ‘Nữ thí chủ đừng khách sáo, đây là bổn phận của tiểu tăng.’

      Khương Dao khom lưng xem xét bốn phía mấy lượt rồi lưu luyến kéo cánh tay Tô Nhược Tuyết, ngọt ngào cầu khẩn, ‘U Nhi tỷ tỷ ngồi nghỉ ngơi lát nhé, Tuyết Nhi tỷ tỷ dẫn muội dạo vòng được ?’

      Tiểu nha đầu vốn dính người, giờ khắc này môi hồng cong lên, hai mắt to tròn đầy khát vọng, bé đáng như vậy làm sao Tô Nhược Tuyết nỡ lòng từ chối? Huống chi, nàng cũng định từ chối bé điều gì, mặc dù có nhiều chuyện nàng thích chút nào...

      Ung dung đứng dậy, Tô Nhược Tuyết mỉm cười nhìn về phía đại tỷ, ‘Đại tỷ, muội dẫn Dao Nhi dạo vòng, miễn cho nha đầu này nhảy nhót như khỉ con.’

      Khương Dao: ‘. . .’ Hôm nay quả bé là khỉ con, lại đều do đại ca!

      Cũng may mọi chuyện vẫn thuận lợi như kế hoạch, đến khi Khương Dao kéo Tô Nhược Tuyết thoát khỏi đám nha hoàn ma ma vào nơi sâu nhất trong rừng hoa, thấy căn nhà trúc cách đó xa, khóe môi Khương Dao tươi cười càng sáng lạn.

      Buông tay Tô Nhược Tuyết ra, Khương Dao vui xuống chạy trái chạy phải, ‘Tuyết Nhi tỷ tỷ, muội thấy bên này có rất nhiều hoa đẹp, tỷ vào phòng trúc chờ muội, muội hái hoa rồi đến tìm tỷ!’

      Vừa dứt lời tiểu nương ba chân bốn cẳng chạy , cho nàng có cơ hội từ chối.

      Tô Nhược Tuyết nhìn theo bóng lưng ngày càng xa của tiểu nương, trong lòng tức cũng được, vui cũng phải. Nàng khẽ thở dài hơi nhìn căn phòng trúc cách đó xa, ánh mắt Tô Nhược Tuyết sâu thẳm, nàng ràng từ lâu người này lại mượn tay tiểu nha đầu tiếp tục dây dưa, ta cho rằng nàng đùa à?

      chút do dự, Tô Nhược Tuyết nhấc chân đến phòng trúc, trước nay nàng thích dây dưa dài dòng, nếu như ta chịu hiểu đừng trách nàng nể mặt.

      Nhưng đến khi nàng vào phòng trúc, lúc trông thấy người bên trong, nàng ngạc nhiên, sao lại xuất ở đây?
      Last edited by a moderator: 27/5/18

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Who? đừng nó là Dụ ca xuất nhé, Vậy là xử nhân vật Khương Trạch rồi ah. Bá đạo quá. Thanks Nàng
      Tồn Tồn thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 40 Phúc lợi


      "Thế nào? thấy người mình muốn gặp nên nàng rất thất vọng phải ?''


      xong, tuy ngoài mặt Lý Dụ vẫn tươi cười, nhưng đôi mắt phượng híp lại, giống như lửa nóng hòa tan băng giá, nếu như người trước mặt cho lời giải thích hợp lý, nhất định từ bỏ ý đồ.


      Người này, ăn dấm chua vui vẻ quá nhỉ!


      Có điều do người đến là nên lửa giận tràn ngập trong lòng Tô Nhược Tuyết cánh mà bay, Tô Nhược Tuyết bình thản đến ghế trúc ngồi xuống, mắt cũng thèm liếc Lý Dụ cái, nàng lạnh nhạt: "Sao lại là chàng?"


      Thấy nàng vẫn thờ ơ lạnh nhạt như trước, lửa giận trong lòng Lý Dụ càng tăng, hơi cúi đầu mỉm cười mỉa mai, " phải là ta, vậy nàng muốn là ai?"


      lại mấy lời quái gỡ, Tô Nhược Tuyết có tâm trạng đùa với , nàng dứt khoát vào thẳng vấn đề, "Khương Khánh Trạch đâu?"


      "Chưa chết được."


      để ý đến mây đen giăng đầy trong mắt Lý Dụ, nghe thế Tô Nhược Tuyết gì nữa, nếu người chưa chết nàng cũng chẳng quan tâm làm gì. Chỉ là liếc nhìn nam tử vẫn hờn dỗi trước mặt, Tô Nhược Tuyết thầm thở dài hơi, dáng vẻ này, người biết tưởng nàng là nam nhân mạc tình mất...


      Nhưng nàng hiểu, sao lại ghen tuông như vậy... Nàng tự nhận ở kiếp này mình chưa từng có tình cảm mập mờ với Khương Khánh Trạch, song lại giống như Thiên Lý Nhãn, dứt khoát chỉa mũi nhọn về phía Khương Khánh Trạch, thậm chí nàng cũng hiểu sao cố chấp với mình vậy.


      Tô Nhược Tuyết thừa nhận, ngay từ lúc bắt đầu, bởi vì sợ phải đau lòng mà nàng đóng chặt trái tim mình lại, từ chối , có điều tình cảm giữa nàng và , từ đầu đến cuối hề liên quan đến người nọ.


      Nghĩ tới đây, Tô Nhược Tuyết kiềm được lại thầm thở dài hơi, vả lại từ lúc nàng và thắng thắng thừa nhận tình cảm, nàng quyết định, nàng muốn phần tình cảm này chịu tổn thương vì bất cứ chuyện gì.


      Ho tiếng, Tô Nhược Tuyết lên tiếng, phá vỡ cục diện bế tắc trước mặt, "Chàng đến đây từ lúc nào?"


      "Giờ Tỵ." Biết nàng cố ý đánh trống lãng, mặt Lý Dụ vẫn nhăn nhó nhưng lại trả lời theo phản xạ.


      Thấy thế, khóe môi Tô Nhược Tuyết nhàng giương lên cười cười, thấy người này ấm ức giống như tiểu nương, nàng đành lòng bỏ mặc, tuy nàng có kinh nghiệm dỗ dành nam nhân, nhưng trong nhà có tiểu muội thích làm nũng, kinh nghiệm dỗ dành tiểu nương của nàng ngược lại ít.


      Tô Nhược Tuyết thầm nhủ cứ xem người trước mặt như Nhị Nhi là được, suy nghĩ liên tục biến chuyển, lúc nàng nhìn lên khuôn mặt vẫn giận dỗi như cũ của Lý Dụ, trong mắt nàng có thêm mấy phần vui vẻ.


      Nếu ở đây, Tô Nhược Tuyết bị ý nghĩ của mình chọc cười rồi.


      Khoan hãy , với dung mạo của , nếu cải trang thành nữ nhân, chắc chắn mỹ nhân....

      Càng nghĩ càng hăng, suýt chút nữa Tô Nhược Tuyết bật cười thành tiếng. Nàng trắng trợn quan sát, còn phối hợp với sắc mặt như thế, nếu Lý Dụ vẫn tiếp tục hờn dỗi mới là chuyện lạ!

      ‘Ta buồn cười lắm sao?’

      Lần này hiếm khi Tô Nhược Tuyết thành , đôi mắt nàng vui vẻ lấp lánh, nàng nhàng lắc đầu dịu dàng , ‘Thấy chàng, tâm trạng ta rất tốt.’

      Tô nhị tiểu thư lạnh nhạt mở miệng dỗ dành, tuy hơi rụt rè chút nhưng khiến nam tử đối diện thẫn thờ.

      Thấy Lý Dụ phản ứng như vậy, Tô Nhược Tuyết lập tức mắc cỡ mặt đỏ bừng, nàng lúng túng đứng dậy muốn .

      Lúc này Lý Dụ bỗng ra tay, duỗi tay ra, vừa chớp mắt người nằm gọn trong lòng , có chút xíu do dự nào, cúi đầu ngậm lấy cánh môi đào khiến phát điên kia.

      Lúc này đây bất chấp mọi thứ buông thả, lúc lâu sau mới dừng lại.

      Còn chưa kịp phục hồi, Tô Nhược Tuyết phớt lờ hai gò má đỏ ửng của mình lạnh giọng chất vấn, ‘Ta cho phép chàng hôn rồi à?’

      Chiếm được lợi ích, giờ khắc này Lý dụ cười rất đường hoàng, mắt ngập tràn vui mừng nhưng gì.

      Ngoài ý muốn, bỗng có đôi tay mịn màng vòng quanh cổ kéo xuống, chờ kịp phản ứng, môi của bị người ta chặn lại!

      hề nghi ngờ, đây là lần đầu tiên Tô nhị tiểu thư chủ động hôn , Lý Dụ có tiền đồ bởi vì quá mức khiếp sợ mà ngẩn ngơ lần nữa.

      Đối với Tô Nhược Tuyết mà , nàng chỉ cố gắng lấy hết can đảm làm đến đây, về phần chuyện tiếp theo, nàng vốn nghĩ người này chủ động dẫn dắt, song hoàn cảnh trước mắt.... Tô Nhược Tuyết hé môi, từng chút từng chút ngậm lấy môi , sau đó đầu lưỡi thẳng mạch trượt vào trong...

      Vừa hôn xong, hai mắt Lý Dụ mở to, lên tiếng, tuy hơi khó hiểu nhưng rất thỏa mãn, ‘Hôm nay có chuyện gì vui hử?’

      Mặt Tô Nhược Tuyết đầy ý cười nhưng tiếp lời.

      ‘Ta phải nhớ kỹ ngày hôm nay mới được.’ xong, hôn cái vang dội lên môi Tô Nhược Tuyết, sau đó kề sát đến bên tai Tô Nhược Tuyết, vừa ngậm vành ai mượt mà của nàng vừa nỉ non, ‘ ra Tô nhị tiểu thư phải hoa Tuyết Liên mà là hoa Túc, câu hồn nhiếp phách, khiến người ta muốn ngừng mà ngừng được...’

      Giữa hai người nhau, hôn môi rất dễ gây nghiện, biết từ lúc nào, Tô Nhược Tuyết bị người ôm vào lòng, cùng nhau ngã lên giường trúc, trâm cài lộn xộn, hơi thở bất ổn...

      Đợi nàng phát bàn tay to xoa bên eo mình bất chấp mọi thứ bò lên cách lớp y phục...

      ‘Bỏ ra.’ Tô Nhược Tuyết hoảng hồn, nàng vội vàng đưa tay ngăn chặn bàn tay to mang ý xấu tìm tòi kia.

      Giờ khắc này, Lý Dụ hoàn toàn chìm đắm trong thiên đường tốt đẹp, bởi vì Tô nhị tiểu thư nhà luyện võ từ nên dáng người cao hơn các nương bình thường ít, cộng thêm nơi mê người cao vút kia, dưới hỗ trợ của vòng eo nhắn đầy nắm tay càng trở nên run rẩy, cao chót vót.

      mơ ước đỉnh núi cao vút này lâu, bây giờ khó khăn lắm mới trèo lên được, làm sao có thể dễ dàng khuất phục?
      chỉ muốn bỏ ra mà còn vì nàng từ chối mà nhắm ngay trúng đích.

      Lúc này, Tô Nhược Tuyết trong lòng mình xấu hổ bao nhiêu, thế là cơn giận bùng phát, ‘Chát’ tiếng, cả thế giới gần như yên tĩnh lại.

      ‘Chàng... Chàng nhìn cái gì? Còn mau buông tay, muốn ta tát thêm cái nữa hả?’ Mặt Tô Nhược Tuyết đỏ bừng, biết có phải chột dạ hay mà nàng dám nhìn vào mắt Lý Dụ.
      Ai bảo vô lý trước, nàng chỉ là, chỉ là phòng vệ chính đáng mà thôi....

      Đột nhiên bị ăn cái tát, người bình thường ai mà chịu đựng nổi, Lý Dụ cũng thoáng bực mình, thế nhưng bực mình xong lại bạo phát, mạnh mẽ ngậm chặt hai cánh môi hồng nhuận phơn phớt của Tô Nhược Tuyết, hung hăng cắn cái, cả hai tay càn rỡ cùng trèo lên, ‘Nàng đánh .’ Người này, vì... Thậm chí ngay cả thể diện cũng cần....

      ‘Lưu manh thối...’

      Mà bên này, tuy Khương Dao tạo cơ hội cho đại ca nhà mình, nhưng tiểu nương vẫn hiểu được nam nữ khác biệt, tình ngay lí gian, thấy qua thời gia uống cạn chén trà mà Tô Nhược Tuyết còn chưa ra, Khương Dao liên tục do dự có nên tiến vào phòng trúc hay .
      Có điều may là tiểu nương còn nhớ hô lên tiếng, nếu ...

      ‘Tuyết Nhi tỷ tỷ, muội hái hoa xong rồi, chúng ta thôi!’
      Giọng quen thuộc ngây thơ dễ nghe như tiếng chim hoàng oanh khiến cho Tuyết Nhi tỷ tỷ nàng suýt chút nữa bị dọa toát mồ hôi.

      giờ, dù thế nào Tô Nhược Tuyết cũng cho làm ẩu, nàng cố gắng giãy giụa đẩy ra, vốn nàng muốn chạy ngay, nhưng nàng bất đắc dĩ nghĩ, dáng vẻ mình bây giờ làm sao gặp người đây? có cách nào, nàng đành kiên nhẫn dừng lại chỉnh trang lại, đồng thời lên tiếng trả lời bên ngoài, ‘Dao Nhi, muội chờ ta lát.’

      May mắn là tiểu nha đầu bên ngoài chột dạ nên tùy tiện đẩy cửa vào như thường ngày, ngược lại cho Tô Nhược Tuyết ít thời gian thở dốc.
      Nàng vội vàng vuốt thẳng váy áo, chỉnh lại trâm cài tóc, Tô Nhược Tuyết vẫn lo lắng hỏi người ngồi chiễm chệ như vị thần giường, ‘ ổn chưa?’
      Lý Dụ nhướng mày cười cười, mang theo ba phần vui vẻ bảy phần tà khí, ‘Cũng tạm ổn rồi.’ Dù sao đôi môi sưng đỏ như bôi son và đôi mắt hoa đào sóng nước lăn tăn kia làm thế nào cũng che giấu được!

      ‘Tuyết Nhi tỷ tỷ, tỷ xong chưa?’

      Giọng thanh thúy dễ nghe, xen lẫn mấy phần quan tâm lọt vào tai Tô Nhược Tuyết lần nữa. Tuy biết lúc này mình rất dễ để lộ sơ hở, song bây giờ Tô Nhược Tuyết nghĩ được nhiều như thế, nếu tiểu nha đầu Khương Dao kia mà tiến vào biết phải giải thích thế nào.

      Hít sâu hơi, Tô Nhược Tuyết cố gắng bình tĩnh lại, mắt nàng mở to, mặc dù đôi mắng vẫn còn sóng nước long lanh nhưng trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày. Mắt hoa đào lườm lườm người đối diện, Tô Nhược Tuyết nhiều lời nữa mà nhấc chân muốn ra ngoài.

      Bỗng nhiên, Lý Dụ phát mấy ngày nay vẫn chưa tìm được cơ hội ra chuyện của mình, ngày mai là ngày yết bảng rồi, nếu còn cơ hội nữa, dù muốn hay Lý Dụ vẫn thốt lên, ‘Nàng biết ngày mai là ngày gì ?’

      Ngày mai... Tô Nhược Tuyết bối rối vì chuyện của Khương Dao, bỗng chốc nàng kịp phản ứng, dưới ánh mắt ngày càng lạnh của Lý Dụ, nàng càng sốt ruột, ‘Cuối cùng là có chuyện gì?’

      Nữ nhân này, rốt cuộc là hoàn toàn quan tâm mình hay là trông chờ mình có thể đạt được thành tích gì? Lý Dụ bỗng cảm thấy có luồng hơi nóng bốc lên, ngay cả tức giận cũng lười, ‘ có gì.’
      Sao lại giận dỗi nữa rồi....
      Lòng Tô Nhược Tuyết nóng như lửa, nàng ngóng ra cửa rồi nhìn nhìn nam nhân vẫn hờn dỗi trong phòng, cảm giác vô lực quét sạch toàn thân, có điều nàng thể nào bỏ mặc xoay người rời được.
      ‘Đừng giận mà, có gì tối chúng ta tiếp nhé.’ xong, Tô Nhược Tuyết hôn lên môi Lý Dụ cái xem như an ủi rồi vội vã ra ngoài.
      Sau lát, Lý dụ mới có phản ứng, mở cửa sổ si mê nhìn theo bóng lưng càng càng xa của Tô nhị tiểu thư, khóe miệng kéo đến chân trời, trông có vẻ như mới phát ra chuyện bất ngờ...
      Tuyệt, tuyệt tuyệt, quyết định rồi, sau này phải tức giận trước mặt Tô nhị tiểu thư nhiều hơn chút, phúc lợi quá ngọt ngào!
      Last edited by a moderator: 27/5/18

    4. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 41 Hội nguyên.


      Cuối cùng, lúc mọi người thấp thỏm yên, có chờ mong có lo lắng, thời gian yết bảng đến.


      Từ sáng sớm Lý Hải màng ăn uống, cậu tiện tay cầm cái bánh bao rồi chạy thẳng ra đường lớn. Nếu thiếu gia nhà mình đứng đầu bảng tất nhiên lễ bộ sai người đến báo, nhưng Lý Hải làm sao chờ được bọn họ đến báo? Lúc này, cậu đến địa điểm yết bảng chờ từ lâu rồi.


      Giờ Thìn, bầu trời sáng , trong lúc mọi người hô hào chờ đợi, rốt cuộc người cầm danh sách yết bảng đến, trước khi đến Lý Hải rất có lòng tin, nhưng khi thấy mọi người sau lưng nôn nóng, thời gian chờ đợi lại lâu, cậu cũng tránh khỏi hồi hộp yên, dù sao ky thi này đều tập hợp tất cả tinh trong giới tài tử của Đại Hạ, đương nhiên cậu rất tin tưởng tài năng của thiếu gia nhà mình, chỉ là, có chuyện gì là tuyệt đối và chẳng có ai hoàn mỹ cả...


      Được rồi, được rồi, hình như dùng hai câu này thích hợp với hoàn cảnh bây giờ lắm, có điều giờ Lý Hải còn tâm trạng quan tâm những thứ này, viên quan yết bảng tới rồi đây này.


      Thế là, dưới lo lắng bất an của Lý Hải, cuối cùng danh sách cũng được dán lên, phát huy tác dụng của nó, khi nhìn thấy tên đứng đầu bảng, hai tay Lý Hải nắm chặt, lòng đầy kích động, có điều cậu cố gắng kiềm chế lại, đầu ngẩng cao như chú gà trống nhìn quanh khắp bốn phía, cậu có cảm giác như ở cao nhìn xuống, coi thường quần hùng, dáng vẻ đó, biết gây thù chuốc oán bao nhiêu rồi.


      Hạ nhân cũng có vòng tròn lẩn quẩn của riêng mình, nếu hai chủ nhân ưa nhau hạ nhân hai bên nhìn nhau cũng thấy ghét, nhất là thiếu gia nhà mình còn sợ thiên hạ đủ loạn, kẻ thù ghét ít, thế nên giờ khắc này Lý Hải thoáng nhìn sang bốn phía thấy ít người quen, cậu cười cười mỉa mai, nếu sau lưng cậu có đuôi vểnh lên đến bầu trời từ lâu, có cách nào, ai bảo thiếu gia nhà cậu thích hăng hái tranh giành chứ.


      Tục ngữ rất đúng, 'người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném*', những người kia biết thiếu gia nhà mình tốt thế nào, cho bọn họ tức chết!


      * Nguyên văn: Nhân bỉ nhân đắc tử, hóa bỉ hóa đắc nhưng(人比人得死, 货比货得扔): Người so với người chỉ muốn chết, hàng so với hàng chỉ muốn ném | ý mỗi người/vật có số mệnh/đặc thù riêng có người hơn xa mình, có người thua xa mình. Nếu cứ lấy ra so sánh thấy mình thua kém chỉ muốn chết/muốn ném.


      Thấy mấy người kia trừng mắt há miệng, cả buổi thốt ra được câu, Lý Hải thỏa mãn, ngạo nghễ bước ra khỏi đám người bước về hướng Hầu phủ.


      Thế nhưng, vừa ra đến đầu phố chuyển sang hẻm , lúc này cậu cần kiềm chế nữa mà bắt đầu chạy như bay về.


      Rốt cuộc khi về đến Hầu phủ, ban đầu Lý Hải muốn nhanh chân chạy về Ngọc Sênh Cư, nhưng nghĩ lại, cậu vội vàng chạy đến An Hi Cư báo tin vui trước, tóm lại dưới tận lực tuyên truyền của Lý Hải, đến nửa khắc, trong Vĩnh Định Hầu phủ người người đều biết, Nhị thiếu gia Lý Dụ thường ngày chơi bời lêu lỏng mà hôm nay đứng đầu bảng.


      "Tốt tốt tốt!" Lý Lão Hầu gia nhìn tôn tử cười hớn hở trước mặt, ông rất kích động và tự hào.


      Từ xưa đến nay, so với gia đình bình thường, tuy đệ tử thế gia được ông trời ưu ái hơn rất nhiều, nhưng cũng vì như thế mà người tài nhiều lắm. Tôn nhi của ông trái lại rất tốt, hiểu tại sao lúc trước dù cho ông và Bùi lão gia khuyên thế nào cũng chịu vào chính đạo, tại mặc dù hiểu tại sao Nhị tiểu tử nghĩ thông, song danh hiệu kim khoa trạng nguyên Vĩnh Định Hầu phủ của ông nắm chắc trong tay rồi.


      Đối với Lý Lão Hầu gia, chuyện khiến ông phiền muộn xót xa nhất chính là văn nhân, bây giờ tốt rồi, phải mọi người luôn chê cười ông xuất thân từ tầng lớp quê mùa, cả người thô bỉ chịu nổi ư? Nhị tiểu tử nhà ông đỗ đầu hội nguyên, ông sung sướng sao cho hết!


      Lý Sấm ông, bất luận là võ tướng hay văn thần đều là tốt nhất, những hạng tôm tép kia làm sao sánh được.


      Ngay cả Chiêu Nghi Đại trưởng công chúa cũng vui vẻ hơn ngày thường mấy phần, "Quả lần này A Dụ cho nhà ta mặt mũi cực kỳ lớn, làm cho lão bà ta đây cảm thấy mặt mình sáng chói."

      ‘Nương, người đừng khoa trương như thế, đây mới là thi hội, kết quả cuối cùng phải đợi bảy ngày sau thi đình Thánh Thượng chủ trì mới tính ạ.’ Lý Tĩnh vừa nhận được tin lâu cũng vội vàng chạy tới, ràng giờ khắc này mặt ông tràn ngập ánh sáng đỏ tươi vui mừng nhưng vẫn cố ý làm mặt nghiêm, vẻ mặt đó vẫn giấu được cao hứng và mất tự nhiên.

      Song bất luận Lý phụ muốn khiêm tốn thế nào cũng phải đả kích Lý Dụ chút, miễn cho đắc ý vểnh đuôi lên trời, về sau sinh ra cố, từ trước đến nay Lý Lão Hầu gia luôn bao che khuyết điểm để lời Lý phụ vào tai, bạo phát ngay tại chỗ!

      ‘Tại sao thể khoa trương? Lão tử cứ thích khoa trương đấy! Cháu của ta đứng đầu hội nguyên nên ta cao hứng ta cứ khoa trương, có tài ngươi cũng thi cho lão tử xem !’

      Ông cụ trừng mắt mang theo ba phần sát khí, ba phần trêu tức, ba phần đường hoàng và phần vui vẻ như cũ mắng con lớn nhất của mình.

      Lý Tĩnh bị mặt đỏ bừng, túng túng tột đỉnh, ‘Phụ thân...’

      ‘Làm sao?’ Người Lý Lão Hầu gia vẫn đầy mùi thuốc súng, ‘Con có ý kiến gì?’

      Lý phụ có thể có ý kiến gì? Ông dám có ý kiến gì... Lý Tĩnh đau buồn --- Hôm nay Vĩnh Định Hầu chỉ có thể cắn răng nuốt giận, ai bảo ông vui đến nỗi choáng váng, quên mất Nhị tiểu tử là kim tôn phiền phức khó chịu mà ông cụ thương nhất...

      ‘Phụ thân, lời dạy của người A Dụ hiểu, nhưng danh hiệu Trạng Nguyên này con nắm chắc trong tay rồi.’ Dù sao cũng là cha ruột của mình, đại gia đình đều ở đây, thể trơ mắt nhìn ông mất mặt, đương nhiên chủ yếu vẫn do tâm trạng tốt.

      ra cảm giác thỏa mãn trông đợi của mọi người là như thế này đây, tệ lắm!

      Hơn nữa quan trọng nhất là, nhanh chóng suy nghĩ, tối nay phải đòi phúc lợi từ Tô nhị tiểu thư thế nào mới tốt...

      Lúc Vĩnh Định Hầu phủ náo nhiệt đội ngũ báo tin vui cuối cùng cũng tới. Hôm nay chỉ có Nhị công tử Lý Dụ đứng đầu hội nguyên, mà Tam công tử Lý Lâm cũng trúng bảng, đứng thứ chín, thành tích tương đối khá.

      Người báo tin vui cần tiền thưởng, lời hay ý đẹp gì cũng tuôn ra hết, hai bên ăn nhịp nhàng, bọn họ tình nguyện , người Vĩnh Định Hầu phủ vui vẻ cam tâm nghe. Cuối cùng khi hết lời, Lý Lão Hầu gia sai người tặng phần lễ vật lớn cho đoàn người đến báo tin vui, tất cả đều vui vẻ.

      Cho đến khi bầu khí trong Hầu phủ tạm yên tĩnh trở lại, Lý Lâm mượn cớ thay y phục lặng lẽ rút lui xuống dưới.

      Tuy vì thân phận của mình mà tồn tại của Lý Lâm ở Vĩnh Định Hầu phủ rất khó , nhưng đãi ngộ của y ở trong phủ vẫn đầy đủ, bị bất cứ ai cướp đoạt, thậm chí cũng khác là bao với bảy vị thiếu gia còn lại.

      Thính Vũ Uyển.

      ‘Thiếu gia...’

      Kỳ từ sáng sớm Lý Lô chạy ra phố xem yết bảng, thành tích thiếu gia nhà cậu đứng thứ chín là tương đói khá rồi, nhưng đợi cậu vui mừng quá lâu nhìn thấy cái tên ở đầu bảng.

      Tuy là nhi tử đại phòng, nhưng do gúc mắc những năm qua, Lý Dụ hận thể chọc trời phá người làm sao có thể dễ dàng buông tha cho thiếu gia nhà mình được? Nhưng hết lần này đến lần khác, kẻ bất hảo được mọi người thương, còn ngoan ngoãn hiểu chuyện bị phớt lờ bỏ qua.

      Khi nhìn thấy gương mặt đắc ý của Lý Hải, cậu hận đến nổi cắn chặt răng, người nào đứng đầu được, sao cứ phải là người kia? ràng lần trước ta xếp hạng cuối thông qua kỳ thi hương, làm cách nào mà lật ngược tình thế trong kỳ thi hội được chứ?

      Trở lại phủ, quả nhiên, đãi ngộ vẫn trời đất như cũ, thậm chí còn khác biệt hơn ngày xưa.

      Lý Lộ cảm thấy ấm ức thay thiếu gia nhà mình...

      Trở lại tiểu viện của mình, Lý Lâm cần phải lúc nào cũng căng thẳng thần kinh nữa.

      Hôm nay thành tích của y vẫn chưa vượt qua dự liệu,nhưng vậy rất tốt rồi, chì là người nọ... vượt qua suy nghĩ của bản thân.

      Sống chung nhiều năm như thế, y cũng mơ hồ biết chút về năng lực của Lý Dụ, thường ngày ỷ vào thương của mọi người, ban đầu y cữ ngỡ Lý Dụ màng thế và cũng quen như thế, có điều ngờ vào giờ khắc cuối, bỗng xoay chuyển tình thế.

      Y bất đắc dĩ cười cười, mà thôi, chỉ trách mình tài nghệ bằng người, chẳng lẽ lại trách người ta quá mức ưu tú hay sao...

      Bên này, Lý Lâm tự điều chỉnh tâm tình xem như tệ, trong lòng ít nhiều gì cũng có mất mát nhưng có nhiều hơn nữa, ít ra y cũng tự biết mình là ai. Song lúc này, tại Khương phủ hoàn toàn giống như thế.

      Khương Khánh Trạch thất bại...

      Từ lúc người đến báo tin mừng rồi, lòng Khương Khánh Trạch ngày càng cảm thấy mất mát, cuối cùng, y kiềm chế được nên tìm cớ về thư phòng của mình.

      Từ khi trùng sinh, y vốn rất có lòng tin, từng bước từng bước , chú ý cẩn thận, thế nhưng lại liên tiếp bị đả kích, biểu muội thương mình say đắm bỗng nhiên thay đổi, tránh mình còn kịp, sau đó thất bại trong hội nguyên, tuy vẫn đứng thứ hai, song vị trí thứ nhất sao phải là ta --- Tên đệ tử thế gia dám cả gan ngấp nghé Tuyết Nhi của y.

      đến trước kia ta cực kỳ quan tâm Tuyết Nhi ở Tam Nguyên lâu, mà ngay hôm qua, y muốn tìm cơ hội trò chuyện riêng với Tuyết Nhi, có điều ngờ ta trắng trợn chặn xe ngựa đường tới Từ Ân Tự của y lại.

      Khương Khánh Trạch thể nào quên ánh mắt khinh thường và khiêu khích của Lý Dụ lúc đó, bản năng nam nhân cho y biết, người này là cách trở lớn nhất giữa y và Tuyết Nhi. Sống hai đời, ngoại trừ kiếp trước Tô Nhược Tuyết bị hại chết, Khương Khánh Trạch chưa bao giờ giận dữ như hôm qua, nhưng đáng hận nhất chính là, y thể làm gì được.

      Hôm qua, ban ngày ban mặt, y bị giam giữ hai canh giờ! Đợi đến khi người nọ cười hết sức thỏa mãn trở về, y mới được thả ra.

      Vô cùng nhục nhã, cực kỳ nhục nhã!

      Song so với chuyện y bị đánh bại sở trường mình đắc chí nhất ngày hôm nay, dù Khương Khánh Trạch muốn thừa nhận nhưng thất bại ngay trước mắt ép y phải thừa nhận. Cảm giác bại giống như mây mù che mất mặt trời kiêu ngạo vậy...

      Có điều trong lòng y muộn phiền cũng được, hận thù cũng được, dưới chờ đợi của Lý Dụ, cuối cùng màn đêm cũng buông xuống.

      ‘Thiếu gia, khi nào chúng ta xuất phát ạ?’

      Sau khi dùng xong bữa tối, chờ Lý Dụ mở miệng, Triệu Vô Minh thể chờ đợi được mà lên tiếng dò hỏi.

      Hôm nay tâm trạng Lý Dụ rất tốt, lúc dùng bữa trưa và bữa tối hầu ông cụ nhà mình uống ít rượu, cũng may có võ công hộ thân, mấy lần vận chân khí, hơi men giảm tản bảy tám phần.

      Nghe Triệu Vô Minh , miệng Lý Dụ ngoác to, chân trước tiếng , ‘Bây giờ ngay!’

      A a a, rốt cuộc có thể tìm Tô nhị tiểu thư rồi!
      Last edited by a moderator: 27/5/18

    5. Heoiues

      Heoiues Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      56
      đòi lại phúc lợi của mình đây mà :yoyo60: KKT lạ nhỉ, lúc có quý trọng mà giờ còn trách ai, may cho chị nay , xứng đáng hơn nhiều :yoyo27:
      Hiểu Mộng Hồ Điệp thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :