1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Nương tử mau tới bảo vệ ta - Ngọc Tịnh Cam Lộ update C112

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      ấm ức ủy khuất gì đâu. :013: là ai chứ :058: chờ màn phản công của :064:
      Linh Truc thích bài này.

    2. Heoiues

      Heoiues Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      56
      ấm ức đây là hay giả đấy nhỉ, nhìn ấm ức mà lòng chúng em vui lắm cơ :hoho: cơ mà chị bắt đầu sa lưới của rồi :ex10::ex10:
      Tồn Tồn thích bài này.

    3. Tồn Tồn

      Tồn Tồn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      1,223
      Được thích:
      26,454
      Chương 25 Bàn tay


      Chờ đến khi Tử Yên run run rẩy rẩy, từng bước cẩn thận ra khỏi phòng, Tô Nhược Tuyết mới nhìn về phía Lý Dụ nổi cơn tam bành, ánh mắt bình tĩnh gợn sóng, " biết lần này vì chuyện gì mà Lý nhị công tử đến đây?"


      Nữ nhân này, lại gọi là "Lý nhị công tử"! Lý Dụ giận quá hóa cười, " nương, lặp lại lần nữa, gọi ta là gì?"


      Tô Nhược Tuyết hề nhúc nhích, nàng mang khuôn mặt lạnh như băng : "Lý nhị công tử, nếu có chuyện gì mời người trở về, Nhược Tuyết phải nghỉ ngơi rồi."


      Nàng càng như vậy, Lý Dụ càng tỉnh táo khác thường, bỗng tiến lên bước, tay phải vừa đưa lên nắm lấy cằm Tô Nhược Tuyết để cho nàng nhìn thẳng vào mình rồi giọng : "Lặp lại lần nữa."


      Tô Nhược Tuyết lạnh lùng, "Lý nhị công tử."


      Nháy mắt, đợi Tô Nhược Tuyết kịp phản ứng, trước mắt nàng bị cái bóng che phủ, lúc mờ mịt hình như môi của nàng bị người ta chạm vào.


      Đôi môi hồng khẽ đóng rồi mở này, nhàng ra, nhưng sao lại dễ dàng khiến phát điên chứ, Lý Dụ chặn lại theo bản năng, cho nơi này phát ra bất kỳ thanh nào mà thích nữa.

      Trong tích tắc chạm vào kia, lúc ấy trong đầu lửa giận bắn ra bốn phía, song bỗng chốc lại biến mất thấy bóng dáng.

      Môi của nàng cũng giống như con người của nàng vậy mát mát lành lạnh, nhưng lại mềm mại lạ kỳ, giống như điểm tâm lạnh mà xưa nay thích ăn, có điều điểm tâm lạnh rất ngọt, còn nàng sao?

      Lý Dụ giống như đứa bé ngây thơ tò mò về món ăn mà mình thích lâu nên vội vàng ngậm vài trong miệng, thưởng thức rồi lại thưởng thức.

      biết từ lúc nào, trong khi do dự cửa thành hé mở, Lý Dụ vô thức duỗi đầu lưỡi thăm dò vào, lập tức như mãng phu lạc vào Thánh Địa trong chốn đào nguyên, vừa kinh ngạc tán thưởng ngọt ngào đó lại vừa giống như mãnh thú cực kỳ thô lỗ đói khát, vô cùng bá đạo, từng bước chiếm hữu...

      thành thạo cũng chẳng có kiến thức, vừa đúng lúc làm cho Tô Nhược Tuyết ngẩn ngơ bừng tỉnh, sau khi nhận ra làm gì trong lòng Tô Nhược Tuyết tràn đầy xấu hổ, bối rối và loạn cào cào hết cả lên, nàng hoàn toàn nhớ được chiêu thức võ công học nhiều năm qua, bây giờ nàng giống như tiểu nương bình thường bị dê xồm cợt nhã mà giãy giụa lung tung.

      Nhưng thú tính bộc phát làm sao có thể dể chuyện như vậy được?

      Từng đợt giãy giụa của nàng đều bị Lý Dụ phá giải, thậm chí bởi vì nàng tập trung, Lý Dụ còn dùng hàm răng ma sát đầu lưỡi mềm mại của nàng chút xem như trừng phạt.

      Khi nhìn thấy sợi tơ bạc được kéo ra giữa môi lưỡi hai người, dưới ánh đèn vàng chói mắt trong phòng vô cùng mập mờ, Tô Nhược Tuyết chú ý được nhiều như vậy, nàng bỗng đưa chân đá vào đầu gối Lý Dụ cái.

      Lý Dụ tập trung gặm cắn vô cùng vui vẻ, nhất thời lơ là cảnh giác, đột nhiên bị đá nên cả người khuỵu xuống.

      Tiếp theo tiếng ‘Chát’ thanh thúy vang vọng trong đêm khuya yên tĩnh, rốt cuộc Lý Dụ mới khôi phục tinh thần, biết mình làm gì....

      Tử Yên đứng ngoài cửa, trái tim lơ lửng bị cái thanh lanh lảnh kia làm cho sợ đến mức suýt nữa vọt lên cổ họng, tiểu nương do do dự dự liên tục, đến khi nàng cắn răng quyết định đẩy cửa vào bỗng thấy Lý Dụ vẫn mang bộ mặt tràn đầy sát khí vừa rồi vội vàng từ trong ra.

      biết là do ánh sáng quá mờ hay là do nàng hoa mắt, hình như nàng thấy mặt của Lý nhị công tử có dấu bàn tay rất ràng.

      Nhưng mà, ai đánh người? Vì sao Lý nhị công tử lại bị đánh? Tử Yên kịp suy nghĩ, cũng dám suy nghĩ gấp gáp bước vào phòng.

      ‘Tiểu thư...’

      Lúc này Tô Nhược Tuyết xoay mặt vào trong nằm ở giường, màn che màu xanh nhạt gần như che chắn bên trong cực kỳ chặt chẽ.

      ‘Tử Yên, ta mệt rồi, hôm nay tạm gác chuyện thu dọn đồ đạc lại, sáng mai tiếp tục, muội cũng nghỉ ngơi .’

      Tử Yên mấp máy môi, lúc vừa mở miệng muốn gì đó, có điều lời vừa đến cửa miệng lại thu trở vào, nàng rất ngoan ngoãn nghe lời lui xuống.

      Đợi đến khi trong phòng chỉ còn lại mình nàng, Tô Nhược Tuyết mới miễn cưỡng thở gấp chửi tục tiếng, dám nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra nữa, nàng thầm khuyên chính mình nên mau chóng ngủ .

      lâu sau, người vốn nên chìm vào giấc ngủ Tô Nhược Tuyết trở mình xoay mặt ra ngoài, ngắm nhìn ánh trăng mông lung chiếu sáng vạn vật qua cửa sổ, lòng nàng vẫn thể nào bình tĩnh như trước.

      Rối loạn, lộn xộn, nên như thế, sao lại trở nên như thế rồi...

      Muôn vàn suy nghỉ quanh quẩn trong đầu, Tô Nhược Tuyết vẫn nghĩ mãi ra nguyên nhân, có điều may là có tiếng quen thuộc truyền ra từ trong lòng nhắc nhở nàng --- Trong kiếp này, nàng muốn dính đến tình nữa....

      Sáng sớm hôm sau, từ chối lòng tốt của người nào đó, Tô Nhược Tuyết bước lên xe ngựa Tô gia đến đây đón mình, lặng lẽ hồi phủ.

      Triệu Vô Minh thể tưởng tượng nổi theo sau lưng thiếu gia nhà mình, giương mắt nhìn theo chiếc xe ngựa càng càng xa, vô cùng ưu sầu.

      ‘Thiếu gia, người cứ để người ta rời như vậy ạ...’

      Đời này Triệu Vô Minh thể nào quên được thời điểm lúc thiếu gia nhà mình trở về phòng tối qua, khuôn mặt trong trẻo như ngọc in dấu năm ngón tay rất chói mắt.

      Nếu như phải nhìn thấy vẻ mặt tươi cười vừa hoảng hốt vừa phóng đãng của Lý Dụ, thân là tùy tùng thân cận như y chắc chắn tìm sàn diễn cho rồi? Tuy rằng bình thường hình như cũng cần tới y lắm...

      Dù xem như phát chỉ với phản ứng của thiếu gia, nếu nhận ra chút mờ ám nào chính y cũng tin! Vì thế Triệu Vô Minh bàng hoàng nhận ra thể cảm thán, nếu như thiếu gia nhà mình trước giờ vẫn ngu ngơ phân biệt được đâu là tình huynh muội đâu là tình cảm nam nữ, lần này chỉ với bàn tay của Tô nhị tiểu thư thôi hoàn toàn đánh văng trái tim nhộn nhạo của thiếu gia nhà mình ra...

      Với tư cách là tùy tùng tận tâm và trung thành, Triệu Vô Minh sâu sắc cảm nhận được trách nhiệm nặng nề của mình, suốt buổi tối ngày hôm qua y sốt ruột gấp rút gửi thư về phủ , sáng hôm nay lại nhìn thấy Tô nhị tiểu thư mang vẻ mặt như sương lạnh tùy ý rời sao y lại gấp gáp được.

      Thiếu gia nhà mình xuân tâm nhộn nhạo như thế rồi, sao còn chưa chịu thông suốt nhỉ?

      Lý Dụ lườm liếc tên tùy tùng nhà mình hưng phấn quá mức bên cạnh, chịu nổi nữa, làm như muốn giữ người lại bằng? Chủ yếu là... nàng hoàn toàn cho có cơ hội mở miệng biết chưa...

      Bất tri bất giác, Lý Dụ đưa tay sờ lên má phải của mình, hình như nghĩ tới gì đó, phiền muộn trong lòng nháy mắt tan thành mây khói, nhếch môi, nếu phải nhớ xung quanh còn có nhiều người nụ cười sớm kéo đến mang tai rồi.

      Triệu Vô Minh cảm thấy vô cùng tuyệt vọng, y dùng ánh mắt cầu xin giúp đỡ nhìn về phía Đới Xuân Vinh, ‘Tam gia...’

      Đới Xuân Vinh điềm nhiên như có chuyện gì liếc Lý Dụ vẫn cười ngây ngô cái, khóe môi y nhàng cong lên, chỉ chỉ vào đầu mình, ‘... có thuốc chữa.’

      Dứt lời y bèn nhấc chân bước vào nội viện, bị ép buộc mấy ngày trời, y cũng rất mệt đó.

      ‘Đừng mà....’ Triệu Vô Minh vội vàng đuổi theo, ‘Tam gia, người thể nào đối xử với thiếu gia nhà ta như vậy được, các người kết bái huynh đệ cùng sinh cùng tử rồi mà...’

      Bị tiếng rống to của Triệu Vô Minh làm cho hồi hồn, Lý Dụ tiếp tục chịu nổi liếc tên tùy tùng lên cơn nhà mình, sau đó lại cười dâm đãng, nàng chỉ là phải , chứ chưa nha?

      Được được được, cứ quyết định vậy , từ nay về sau muốn hàng đêm quang minh chính đại ghé thăm Lãnh Mai Các!
      Last edited by a moderator: 25/5/18

    4. Linh Truc

      Linh Truc Well-Known Member

      Bài viết:
      235
      Được thích:
      267
      Sau cái tát định mệnh ấy, Dụ ca ca quyết định quang minh chính đại leo tường
      Tồn Tồn thích bài này.

    5. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Dụ Ca hết thuốc chữa rồi. Gò má được in dấu tay mà ấy hạnh phúc thế. Thanks Nàng
      Tồn Tồn thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :