1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử không mặc giá trời y - Hà Vũ ( Hoàn - 10c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 10

      Vừa nghe đến ba chữ 'đại pháp sư bọn người của Lăng Việt sắc mặt biến sắc, mọi người muốn tìm bọn họ nhưng La Tương lang kia lại tìm đến đây.

      Người trong giang hồ điều biết người La Tương Lang làm nhiều việc ác, tùy ý giết người tu luyện ma công, mà các đệ tử Tây vực lại gian dâm từ bất cứ việc xấu gì nguyên nhân đến tìm bọn chúng mà bọn chúng lại chạy đến.

      Nhiếp Thư Thần ánh mắt cảnh giác nhìn bọn chúng, xe ngựa có năm tên ám vệ bảo vệ an toàn, nhìn xem đối phương có hành động gì có nữa điểm sai lầm.

      Bên ngoài có tiếng vang lớn, Sở Nhụy sớm thức dậy, kéo rèm cửa im lặng xem ở ngoài cửa sổ.

      Lúc này nhóm người bọn họ tảng ra có người trung niên ngồi ngay ngắn kiệu, người khoác chiếc áo cađ sa màu vàng, bộ dáng đầu trâu mặt ngựa, khuôn mặt dữ tợn, đúng là La Tương Vương.

      Sở Nhụy nhìn thấy người này vỗ tay hai cái hướng tới Nhiếp Thư Thần :"Phòng chính đại nhân nghe danh lâu hôm nay mới được gặp mặt, trăm nghe bằng mắt thấy."

      Nhiếp Thư Thần để ý nhưngc lời nịnh hót, lạnh lùng chấp vấn :"La Tương Vương ngăn xe ngựa của ta lại biết là có chuyện gì?"

      "Nếu người đac thẳng, ta cũng dòng do." La Tương Lang tiếp:" Mời đại nhân để nương trong xe ngựa lại."

      Nghe đến đây Sở Nhụy cảm thấy kinh ngạc nàng biết được những người này là đến muốn bắt nàng, có phải người Thích gia kia hồn bất tán?

      "Làm càn." Nhiếp Thư Thần đôi mắt bắt đầu biến sắc, ánh mắt sát khí chuyển động.

      Lăng Việt quát lớn :"Trong xe là ái thê của đại nhân, các ngươi dám mạo phạm."

      "Chính là người thê tử thôi, nam tử hán đại trượng phu sợ gì có người khác chứ?" La Tương Vương biến sắc, tiếp tục :"Chỉ cần đại nhân giao người này ra đây, ta tuyệt đối làm khó đại nhân."

      Nhiếp Thư Thần nhạo báng câu:"Vậy ngươi có thể làm gì?"

      Sở Nhụy nghe lời , khuôn mặt đều là nước mắt.

      "Vậy đừng có trách bổn vương đối với Nhiếp phòng chính bất kính." La Tang Vương cười kỳ quái, muốn kêu đệ tử tiến lên, mà lúc này ngờ có trận gió lớn, và trong gió có huýt sáo, nháy mắt rừng trúc vang vọng hiển nhiên cao thủ xuất .

      Mọi người nhìn về phía rừng trúc cao, nơi đó biết từ lúc nào xuất người nam nhân trẻ tuổi.

      Nam nhân này ngũ quan ah tuấn có đôi mắt làm cho người khác có cảm giác khiếp sợ, cạnh khóe mắt có vết sẹo do đao kiếm,.

      cao giọng :'' Vu sơn thất quỷ! Nương tử của lão tử ngủ mà các ngươi dám làm ầm ỹ, có phải muốn chán sống?"

      Nương tử? Mọi người đưa mắt nhìn, cũng thấy bên cạnh có người nào?

      Nam nhân phi từ ngọn trúc xuống mắng mỏ:'' Các ngươi có thấy xấu hổ hay ? Nhiều người bắt nạc người.....Đây phả là phòng chính đại nhân sao?"

      Nhiếp Thư Thần thấy gióng như dòng nước chảy, liền đoán ra người này lòng sâu khó lường, trong lòng cảm thấy như vậy, liền hỏi:"Thỉnh giáo tôn tính đại danh?"

      " dám, đại nhân cần biết ta là ai?" cười cười:" Ta thích xen vào chuyện của người khác, bọn thất quỹ này điều là dâm tặc phải người tốt, bằng chúng ta cùng nhau hương lượng chút?"

      Nhiếp Thư Thần mỉm cười rồi :"Mời các hạ ."

      "Ta giúp ngài dẹp loạn những người này, mà ngài giao nữ nhân trong xe ngựa cho ta thấy như thế nào?"

      Lăng Phi, Lăng Việt khi nghe được điều kiện của , cứ tưởng đến đây giúp đỡ, ngờ người này và bọn chúng có chung mục đích.

      " ra là vậy?" Nhiếp Thư Thần nhíu mày thản nhiên :" như vậy các hạ cũng muốn người của Nhiếp mỗ ta?"

      "Cũng phải, bất quá mọi người cùng nhau tranh giành, như vậy Nhiếp phu nhân phải là người bình thường, bằng theo ta làm nương tử ?"

      Vu sơn thất quỷ nghe xong , ào ào kêu gào :"Ngươi chỉ là xú tiểu tử? cái gì dẹp loạn bọn ta? Đúng là quá mạnh miệng nha?"

      chợt nhíu mày:" tin? Cức việc đến đây thử xem?"

      Vu sơn thất quỷ ỷ vào có La Tang Vương làm chỗ dựa, cũng tin người này mạnh miệng ngông cuồng, bảy người bọn họ nháy mắt, tất cả điều xông lên.

      Công phu là nhanh, Xú tiểu tử kia còn chưa lấy kiếm ra mà hơn phân nữa người của bọn họ ngã xuống đất.

      Cao thủ so tài, chú ý đến chiêu thức, chỉ dựa vào tiếng động phân cao thấp có thể phân ra thắng bại, Nhiếp Thư Thần cẩn thận nhìn ra tay, biết được ở đây có người nào là đối thủ của .

      Sau đó nghe gọi:"Nương tử đưa bảo đao cho ta."

      Liền nhìn thấy biết là đao hay là kiếm bao vây, từ đầu ngọn trúc rơi xuống, duỗi tay bắt lấy, liền lấy binh khí ra, hai mắt cùng cây kiếm điều bức ngườ giống nhau, náy mắt lộ ra ánh hào quang đỏ.

      "Phá, phá sơn kiếm." Lão đại vu sơn thất quỷ sợ hãi kêu to, bọn họ điều là người trong võ lâm, cũng là người trong ngành nên cũng biết vật này là gì?

      " ra là Phá sơn kiếm, vậy là......" Bốn phía điều im lặng biết bảo kiếm 'Phá sơn kiếm' thiên hạ chỉ có người có được nó chính là Mạc Bắc Lang Vương Lôi Lạc.

      Bọn Vu sơn thất quỷ đồng loạt lui về sao vài bước, ai dám lên chịu chết bọn họ chỉ sợ bảo kiếm này mà còn sợ sói....Dam ở trong bầy sói xưng tên, ai mà dám lên nộp mạng.

      Lôi Hạc cười cười hướng tới Nhiếp Thư Thần :"Phòng chính đại nhân thấy đề nghị của ta thế nào? Ngươi có đáp ứng hay ?"

      Nhiếp Thư Thần tiếp nhận kiếm từ Lăng Việt đưa tới hướng tới Lôi Hạc :" cần." Người của để tự bảo vệ là được.

      Giao chiến lúc, Nhiếp Thư Thần và La Tang Vương đánh nhau, bảo vệ đầu xe cùng với huynh đệ Lăng gia và ám vệ bảo vệ ở thân xe ngựa, đánh lui được ba người có ba người khác lên tiếp.

      Sở Nhụy ở trong xe trong lòng như lửa đốt, nàng biết mấy người này muốn cái gì.... phải là cuộn tranh của mẫu thân nàng sao?

      Nàng lấy ra món đồ nho , bên trong có cuộn tranh và Hoàng huyền trượng mà Tiểu Oa Nhi cho nàng.

      Nàng mở cuộn tranh kia bên có thêu vài chữ:"Cảnh yên túy nhìn chăm chăm, Trăng sầu ngưng lộ"

      "Cảnh" là họ của cha nàng, ''Ngưng'' là họ của mẫu thân nàng. Cha và mẫu thân rất thương nhau có ba người con gia đình hạnh phúc,... ngờ tu sửa hoàng lăng lại gặp tai họa.

      Hoàng lăng chỉ thuộc quyền sở hữu của tiên hoàng, mà bên trong cất gửi rất nhiều châu báo, mà cha nàng thiết kế và xây dựng hoàng lăng cũng biết mỗi cơ quan và ngõ ngách trong hoàng lăng.

      Thích Sùng tra ra được từ cha nàng nên bày mưu hãm hại cha nàng.

      Mẫu thân nàng thêu rất đẹp , khi cha nàng phác thảo bản nháp của cha nàng vô tình thêu ra bức "Yên túy la" bằng gấm vóc thượng hạng nhất thêu thành bản đồ trong hoàng lăng.

      Tâm tư mẫu thân rất đơn thuần muốn thêu ra bứ tranh muốn cho gia đình hòa thuận và may mắn... nào ngờ ngược lại mang đến tai họa nên bà mẫu thân sớm mang cuộn tranh về quê hương cất giữ ở trong tiệm trang thêu trong thành Thanh Châu.

      Trước khi hai tỷ tỷ của nàng chết ra bí mật này cho nàng biết, nếu bí mật này mà truyền ra ngoài gây ra họa sát thân, nhưng mà nàng vẫn đến tiệm trang thêu lấy nó mang theo bên người.

      Khi đó nàng nghĩ mình cũng còn gì nếu trước khi chết có thể mang theo di vật của mẫu thân nàng làm bạn, nàng ngờ lại gặp Nhiếp Thư Thần ở nơi này.

      giờ dùng tính mạng của mình để bảo vệ nàng.

      Sở Nhụy gắt gao cắn môi, nàng mới đầu cứ tưởng biết tồn tại của cuộn tranh này! là người như thế nào, cùng với Thích Sùng sao nhiều lần đến tìm gặp nàng, nàng mới coi thường .

      Nhưng mà cho đến bây giờ cũng có hỏi nàng bất cứ chuyện gì, thậm chí cả thử nàng cũng có mà ngược lại thứ muốn là bản thân nàng.

      Trong lúc hỗn loạn, ám vệ ngã xuống đất, đợi bọn chúng tiến lên bị Nhiếp Thư Thần nhảy lên ngựa quay đàu lại ngăn cản La Tang Vương.

      Sở Nhụy bây giờ đứng ngồi yên, vén tấm rèm lên, liền nghe thấy tiếng vải bị rách, tiếp theo nàng nhìn thấy cánh tay và lưng có rất nhiều máu.

      Khi nàng nhìn thấy lòng nàng đau như dao cắt.

      sai nàng chính là thương tính mạng của nàng hết, nhưng mà Nhiếp Thư Thần là người rất quan trọng đối với nàng khi nhìn bị thương tâm nàng như vỡ ra...

      "Dừng tay." Nàng kêu to.

      "Nhụy Nhi!" Nhiếp Thư Thần quay đầu lại nhìn thấy nàng nhất thời sắc mặt thây đổi, sợ nàng bị thương rất nhanh chạy tới bảo vệ nàng.

      "Các người muốn gì hãy dừng tay, nếu dừng tay ta hủy cuộn tranh này." Nàng giơ cuộn tranh lên cao, khuôn mặt nhắn mới đầu tái nhợt sau rất lạnh giọng .

      Trong nháy mắt mọi người yên lặng, ánh mắt nhìn về phía cuộn tranh này.

      Vu sơn thất quỷ nếu lấy được cuộn tranh này Thích Thái sư thưởng vô số kim ngân châu báo, hưởng cả đời cũng hết.

      La Tang Vương tình cũng muốn bán mạng cho Thích Sùng khi nhìn thấy cuộn tranh này nhất thời cũng im lặng.

      "Nhụy Nhi!" Nhiếp Thư THần bay đến bên cạnh nàng, thân muốn ôm nàng vaò trong xe ngựa :"Nhụy Nhi... vào."

      "." Nnàg tránh né, nhìn nước mắt nhịn được tuông ra :" Thiếp muốn chàng và mọi người bỏ mạng vì thiếp."

      chỉ có Nhiếp Thư Thần cũng có huynh đệ Lăng gia cùng với ám vệ bỏ mạng, nàng thể trơ mắt nhìn từng người ngã xuống trước mặt nàng.

      "Nhụy Nhi!" Nhiếp Thư Thần thấy nàng tránh né mình trong lòng cũng buồn bã :"Chúng ta nhất định có việc gì, ngoan nghe lời vào trong xe ngựa."

      "Nhiếp phu nhân mau quăng cuộn tranh lại đây, chúng ta cho các người con đường sống." Vu sơn thất quỷ khi nhìn thấy cuộn tranh này nhất thời kích động :"Quăng lại đây."

      "Tiểu nương, tốc độ nhanh chút quăng cuộn tranh qua đây ta liền tha mạng cho phu quân ngươi." La Tang Vương chậm rãi tới gần xe ngựa.

      "Chờ chút!" Lúc này người từ nảy đến giờ xem kịch vui đột nhiên quát tiếng:" Vật ở cuộn tranh là cái gì?"

      nhắc tới mới nhớ mọi người đều nhìn về phía cuộn tranh đó phải được tạo từ hắc quyền trượng sao?

      "Đây có phải là Hoàng quyền trượng ?" Lôi Hạc rất vui mừng hỏi tiếp:"Vậy Nhiếp phu nhân có phải là người của Vô nhân cốc."

      Sở Nhụy nhìn theo ánh mắt của mọi người nhìn về phía hoàng quyền trượng, xác thực nàng nghe tên của nó gật đầu :"Đây quả thực là Hoàng Hoàng Lệnh, nhưng ta phải là người của Vô Nhân Cốc."

      "Mặc kệ, có Hoàng Quyền Trượng là tốt rồi." Lôi Hạc vẻ mặt tươi cười :"Ta thay phòng chính đại nhân giết sạch những người này, nhưng Nhiếp phu nhân có thể mang quyền trượng giao cho ta."

      vậy sao? Sao đột nhiên lại tốt đến như vậy? Sở Nhụy kinh ngạc nhìn .

      "Trẻ con, mà dám cùng bổn vương giao đấu có phải xem mệnh của mình dài quá hay ?" Vừa rồi khi nghe tiểu tử này rất nóng giận rồi, tự xưng mình là lão dâm tặc, sớm hận thể bâm thành tranh mãnh, bây giờ hận càng thêm hận.

      " phục sao? Vậy đến đây tiếp hai chiêu của ta rồi hãy ." Toàn thân Lôi Hạc giống như điện rất nhanh đến trước mặt của La Tang vương đánh tới.

      La Tang Vương ngờ khinh công của lại mạnh như vậy nhất thời đề phòng, thiếu chút nữa đánh lại vận công dùng khí lực chống lại.

      Đánh rất náo nhiệt, đột nhiên có tiếng vó ngựa bay nhanh đến nơi này, ngựa là tướng quân trẻ tuổi, đầu đội kim tử quan, toàn thân là kim giáp, gương mặt lãnh khóc,,....Phía sau quân lính đông nghịt tất cả đều mặc người áo giáp màu đen, trong tay cầm vũ khí, hành động đồng nhất được quấn luyện rất kỹ.

      "Là Phù gia quân."

      "Còn ở đó làm gì, mau chạy nhanh."

      bóng người đột nhiên xẹt qua với Sở Nhụy :" Nhiếp phu nhân mượn Hoàng quyền trượng lúc, Vô cùng cảm kích, cám ơn nhiều!" Hoàng quyền trượng liền cánh mà bay.

      Phù Khanh ra lệnh cho binh mã bao vây bọ sĩ tử lại sao đó hướng tới Nhiếp Thư Thần :"Này, Có sao ?"

      "Sao cậu lại đến chậm như vậy?" Nhiếp Thư Thần tức giận .

      "Nhưng ta cũng đến đây rồi mà." Phù Khanh cũng phát hỏa .

      "Nhụy Nhi....Lại đây." Nhiếp Thư Thần cũng thèm nhìn tên này phát hỏa, nhìn nàng chạy về phía mình....

      Nàng chạy nhanh về phía Nhiếp Thư Thần đầu tựa vào lòng ôm ấp, vừa khóc, vừa hỏi:"Vết thương của chàng?"

      " có việc gì, đừng khóc." Nhiếp Thư Thần gắt gao ôm nàng:"Ta phải , chúng ta nhất định có việc gì?"

      Từ lúc chuẩn bị rời khỏi Thanh Châu Nhiếp Thư Thần gởi bức thư mật cho Phù Khanh, muốn tức tốc tới bảo vệ, quả nhiên liền đến kịp thời.

      "Có đau ?" Nàng xử lý miệng vết thương tay và lưng trong lòng rất đau hỏi.

      " đau."

      "Có ?"

      " đau, có nàng ở bên cạnh đau."

      Phù Khanh ở bên nghe được trận bất ngờ. Đây là người lạnh lùng nghiêm túc, thiết diện vô tư Nhiếp phòng chính sao? những lời rất thú vị đến nỗi buồn nôn.

      Sau khi trở lại kinh thành, Nhiếp Thư Thần lập tức tiến vào cung diện kiến, Sở Nhụy được Lăng Việt hộ tống đến Hiên Viên hầu phủ được an bày sẵn.

      Hiên Viên hầu phủ là trung tâm trong thành Li kinh, nhìn từ bên ngoài khác gì với phủ phòng chính, thậm chí diện tích lớn hơn, khi vào làm mọi người khen ngợi.

      Bên trong hầu phủ làm người ta sáng mắt. Bên tỏng trang trí văn phòng tứ bảo, các loại thảo dược quý hiếm, đồ cổ, vàng bạc gấm vóc...

      Khi Sở Nhụy nhìn thấy trong lòng rất nhiều cảm xúc. Có thể nhìn thấy được Tiểu hầu gia, sinh ra ngậm chìa khóa vàng, ông nội là cha của đương kim thiên tử, sau này là huynh đệ, người người đều kính trọng lão hầu gia, chỉ tiếc có người con trai độc nhất qua đời, chỉ còn lại đứa cháu độc nhất, họ Vân tên Mặc, được gọi là tiểu hầu gia.

      Trong kinh Tiểu hầu gia thanh danh được tốt cho lắm, ngay cả các châu phủ cũng dám làm gì, mọi người điều biết trong kinh thành có hai người dễ chọc vào là Phù Khanh hai là Tiểu Hầu gia

      Phù Khanh tính tình nóng như lửa, rất hung bạo khi vi phạm cả người thân cũng nhận trở mặt vô tình; Vân Mặc tính tình gian trá, keo kiệt sau này có thể mang cả hầu phủ bán bạc.

      Khi Sở Nhụy tiến vào phủ, lão hầu gia đến núi Thương Li cùng với các hòa thượng uống trà chơi cờ, trong phủ chỉ có mình Tiểu hầu gia làm đương gia.

      Tiểu Hầu Gia này, cũng rất tốt!

      nhóm gia đinh ăn mặc lòe loẹt, cùng tiếng sáo và tiếng trống, rất náo nhiệt nha! bên các ma ma cùng với tiểu nha hoàn mọi người điều để tang, phất cờ trước khi động quan, rải vàng mã và giấy tiền bạc chân tay rất nhanh nhẹn lúc sau xếp thành ngọn núi .

      bên náo nhiệt bên tang cùng làm mọt lúc làm cho người ta nhạc nhiên.

      Người chỉ huy mọi người là nam nhân trẻ tuổi, vừa nghe có khách đến, quay mặt lại thất cái mũi rất đẹp , con ngươi đen như tinh, gương mặt rất đẹp.

      "Đây là đại tẩu sao?" Nam nhân trẻ tuổi, bỏ lại tấm vải lụa màu hồng bên tay trái cùng với tấm vải lụa màu trắng để xuống, chạy ra ngoài cười cười :"Sớm nghe , huynh trưởng ta muốn đưa đại tẩu qua đây mấy hôm, tiểu đệ bận làm chút việc riêng, biết đại tẩu đến ra nghênh đón, xin đại tẩu thứ lỗi."

      Sở Nhụy còn chưa chuyện, đặc biệt Cao Phúc đến bên cạnh Sở Nhụy :"Tiểu Hầu gia....."

      "Đây phải là Cao quản gia sao? Hôm nay đặc biệt đến đây có điều gì xin chỉ giáo."

      "Tiểu hầu gia, gia của ta tạm thời quấy rầy ngài nàng vạn lần đừng làm cho phu nhân của gia bị lạnh, nóng, đói, mệt bằng gia đến tìm nàng tính sổ...Mặc khác, phu nhân của ta cũng xem như người nhà, mong Tiểu hầu gia vui lòng nhận lời."

      Cao Phúc biết Tiểu hầu gia là người rất khó chuyện, trong đầu nhớ lại việc Nhiếp Thư Thần phân phó ra hết, cuối cùng còn cao giọng câu:"Tiểu hầu gia việc này điều là gia của ta nô tài có thể thề thêm hoặc thiếu chữ."

      "Được rồi, được rồi, điều là người nhà thôi, cần gì phải khách khí." Vân Mặc thấy nô tài mang theo ngân lượng đến đương nhiên là cười thấy mắt, phen ôm vào lòng :"Ta khách khí, đại tẩu đây là bản thân gia mang tới đấy."

      Trong lúc này, Thân ma ma cùng với Tiểu Liên Bồng được Nhiếp Thư Thần đưa đến nơi này, khi nhìn thấy họ trong lòng rất vui mừng vô cùng được lòi nào nước mắt chảy ngừng.

      Sở Nhụy ở lại Hiên Viên phủ kì quái này, thời gian dài cũng có gặp lại Nhiếp Thư Thần, nhưng nàng biết có việc trọng đại, àng ở tại nơi này cũng là chủ ý của .

      Vì vậy nàng an tâm dưỡng thai, xem Tiểu hầu gia làm trò náo nhiệt thấy thú vị tâm tình tương đối tốt, hơn nữa có Thân ma ma và Tiểu Liên Bồng chăm sóc nàng sắc mặt cũng tốt hơn rất nhiều.

      Nàng quan tâm lo lắng chỉ có mình nam nhân này, mỗi khi đêm khuya an tĩnh, nàng tựa vào cửa sổ nhắm trăng, biết lúc này đnag làm gì, hay còn phê duyệt văn án, vẫn chưa có dùng bữa?

      Nàng nghe Vân Mặc , Thích gia liên tục gặp chuyện xui, vài người sợ chết trong ngự thư phòng những việc người nhà Thích gia, đẫn tới làm hoàng thượng giận dữ, tuy rằng kết quả vài tên ngự sử bị giáng tội, nhưng công bộ thượng thư Thích Sùng bị giáng chức để điều tra cùng với hai tên thị vệ của Thích Huy cũng bị tạm giam.

      Nàng biết đó là công lao của Nhiếp Thư Thần.

      Những người bên cạnh dần dần đứng lên, lão hầu gia trở lại, nhìn thấy Sở Nhụy liền thích, muốn nhận nàng làm nghĩa nữ. Hoàng hậu nương nương đề ra chủ ý xuống dưới việc này rất nhanh được thực .

      Cách đây mấy ngày nghe hôn của Nhiếp Thư Thần và Mẫn Vinh quận chúa được cử hành.

      Mẫn Vinh quận chúa từ đêm đó vẫn xuất , nghe bị bệnh mà chết, có người àng cùng với tú tài bỏ trốn biết tung tích.

      Bây giờ Sở Nhụy mới hiểu được vì sao Nhiếp Thư Thần muốn nàng ở lại hầu phủ bởi vì hoàng hậu truyền ý chỉ rất nhanh tuyên bố nghĩa nữ của Hiên Viên hầu gia gã cho Nhiếp Thư Thần, nữa năm sau có tin vui.

      Mọi người điều rất vui chỉ có Vân Mặc được vui, vô duyên vô cớ có người dì hơn vài tuổi, còn người từ đến lớn xưng huynh đệ với Nhiếp Thư Thần bây giờ phải bấm chặt răng kêu tiếng 'Dượng'

      Cái này cũng được coi là chuyện tốt chứ?

      Hiên Viên hầu phủ hôm nay rất náo nhiệt già tre lớn bé ở trong kinh thành đều đến hầu phủ chúc mừng ngài nhận nghĩa nữ.

      Hầu phủ canh giử nghiêm ngặt hơn so với hoàng cung, bởi vì hôm nay tiểu hầu gia nhận rất nhiều lễ vật châu báo....Hầu phủ nhất định là mục tiêu cho các đạo tặc trộm cướp, sao thể canh giử nghiêm ngặt đây?

      Nơi này ngăn được tên trộm 'Hái hoa tặc' thương hoa tiếc ngọc được.

      Bên trong phòng ngủ của gia, điều dùng những loại gỗ thượng hạng điêu khắc thành, thập phần rất đẹp, bàn trang điểm có bày cái gương phản chiếu hộp dựng trang sức bên ngoài có hoa vàng mạ vào.

      cửa sổ có chuông gió, từ từ phất qua nghe được tiếng leng keng.

      giường hai cơ thể quấn quýt lấy nhau muốn khảm đối phương vào trong cơ thể của mình.

      Sở Nhụy tựa nữa người vào trong ngực của Nhiếp Thư Thần, mái tóc dài làm cho nàng mãnh mai, thân thể trắng nõn của nàng tùy vết nào, nâng khuôn mặt của mình tiếp nhận những nụ hôn của .

      Bàn tay to cởi chiếc áo yếm mỏng manh của nàng ra, môi mỏng dần dần xuống, ngừng hôn lên cơ thể của nàng, thẳng đến bụng của nàng.

      Nàng mang thai được năm tháng, bụng tròn tròn nhô ra bên ngoài, lộ những đường cong cơ thể là khiêu gợi.

      "Có phải hai ngày này nàng ăn tốt ? Nếu phải có người báo cho ta biết chắc nàng cũng định ?" Nhiếp Thư Thần ngẫn đầu vui tố cáo nàng.

      Sở Nhụy buồn cười chỉ có hai ngày thôi mà, quá!

      "Vẫn là trong nhà mình tốt hơn, qua ngày mai ta tự mình chăm coi nàng mới được."

      Ngày mai là ngày vui của bọn họ, nhớ nàng đến phát điên, lặng lẽ chạy đến hầu phủ nhìn nàng cái, ôm nàng lúc, là tốt nhất.

      "Gia...." Nàng nhất thời kêu lên, cũng nguyện ý sửa lại, bàn tay non mềm vuốt ve gương mặt tuấn mĩ, mắt đẹp có tia đau lòng :"Chàng gầy."

      Nhiếp Thư Thần công việc rất nhiều, đêm khuya lặng lẽ đến đây để xem nàng, trời chưa sáng phải về phủ phòng chính chuẩn bị vào triều, tiếp tục ngày bận rộn.

      Nàng ôn nhu quan tâm , làm cho trong lòng cảm giác rất ấm áp, ôn nhu, cực kỳ thoải mái a! Hôn liên tiếp lên mặt nàng, muốn dùng nụ hôn mãnh liệt lên tình của mình.

      "Gia.....Umh......" Nàng cảm giác được quần lót của nàng bị cởi ra đến mắt cá chân, lộ ra cái mông trắng tuyết, nàng hồi thuận hôn lại , đối với tình của làm cho nàng khuất phục hoàn toàn từng động tác,từng cầu của .....

      "Tiểu tinh...nhớ gia có phải hay ?" hôn toàn thân của nàng cùng với môi nàng....

      Lúc này mở hai chân của nàng ra, nàng chút do dự mang chân quấn lên thắt lưng của , chờ thân thể hai người kết hợp với nhau.

      "Nhụy Nhi.....chặt như vậy....." thấp giọng, chậm rãi tiến vào, cực kỳ nhàng, đắm chìm nơi ngọt ngào ấp áp của nàng.

      "A....." Nàng bị kích thích mà thở gấp, sợi tóc tán loạn, đôi má ửng hồng.

      lát sau, dỡ eo trắng tuyết đặt nàng quỳ xuống giường, lại từ phía sau chậm rãi tiến vào.

      "Gia....Nhanh chút...Xin gia." Đêm nay nàng chặt chẽ trơn mềm, thủy dich chảy ra rất nhiều, rên rỉ ra tiếng kiều, thiếu chút nữa làm bén lên dục vọng trong cơ thể Nhiếp Thư Thần.

      "Ngoan, đừng vội, bảo bối....." lo lắng cho cơ thể của nàng, dám tiến vào quá sâu, cùng dám mạnh mẽ tiến vào, đặt nàng ngã giường, vân vê cánh hoa của nàng, thẳng đến làm nàng rên lên, kích thích hơn xuất vào trong cơ thể nàng.....

      Bọn họ bao giờ tách ra nữa.

      Nàng mang thai được mười tháng, thai nhi cũng rất tốt.

      Ở giữa trưa nàng đau bụng sanh, sanh bé trai trắng trẻo mập mạp, Nhiếp Thư Thần đặt tên là 'Nhiếp Kình Thương'

      Nhưng mà tiểu bảo bối sanh ra khiến rất đau đầu, cuối cùng cũng tức giận đến phát hỏa.

      Bởi vì tiểu tử này từ trong bụng nàng sanh ra, muốn cùng cha chiếm lấy người của cha chắc.

      "Oa....Oa....." Tiểu Kình Thương mới được sanh ra bốn tháng, Thân ma ma và Tiểu Liên Bồng thay phiên nhau chăm sóc, ở bên ngoài lớn tiếng nỉ non khóc.

      "Cục cưng khóc, thiếp muốn xem....." Sở Nhụy ở giường nữa người lộ ra thân thể trắng tuyết, giãy dụa muốn đứng dậy, con khóc thời gia dài, trong lòng nàng rất đau, mà đứa này lại cố tình khi cha quấn lấy nàng cho nàng mà khóc.

      "Nhiếp Thư Thần." Cắt dứt ý nghĩ nàng cho nàng cự tuyệt.

      "Oa...a......." Bên ngoài Tiểu thiếu gia khóc lớn tiếng hơn, hiển nhiên là đưa đến bên mẫu thân .

      "Con khóc thời gian dài rồi....A......Đừng....." thanh mềm mại thể nào giao động người nam nhân người nàng.

      "Mặc kệ, con ngày nào cũng như vậy mà? Khóc lúc là ngưng." Môi nóng bỏng liếm đôi gò bông no đủ của nàng, bàn tay to hướng đến cặp chân mềm mại của nàng, hoàn toàn mặc kệ con của mình ở ngoài khóc.

      "Đừng......Thiếp đau......." Ngực của nàng căn cứng lên do tuyến sữa rất đau.

      "Đau ? Muốn ta làm bớt đau ." Con ngươi đen có ánh lửa dục, ngón tay tham lam tiến vào, cũng từ từ đứng lên.

      ", thiếp muốn cho cục cưng bú...." Nàng kiều thở hổn hển, khó chịu vặn vẹo cơ thể.

      "Nàng nghĩ cũng đừng nghĩ." cúi đầu vùi vào trước ngực nàng, môi mỏng dùng sức hút lấy sữa của nàng.

      có mời bà vú chăm sóc con, đôi gò bông nở nang của nàng chỉ thuộc về mình thôi, ai cũng được chạm vào.

      "A......" Sở Nhụy giương cao gáy, làm nàng khoái cảm cùng với đau đớn, trộn lẫn vào nhau.

      Phát cáu với con của mình đây là Nhiếp phòng chính sao? Lại có tính trẻ con đến vậy!

      Nhưng trong lòng nàng rất ấm áp, nàng biết rất thương nàng.

      Sau ba ngày thần thân, trong ngăn tủ nàng lấy ra hai cái áo bông, điệt ngay ngắn chỉnh tề, nhìn thấy quen mắt, bên có thêu câu đố rất ngốc nghếch a.

      Cái áo bông này là của nàng thêu nha! Sao lại có những thứ này?

      Cuối cùng nàng dụ dỗ , nàg mới bừng tỉnh : Người nam nhân này, rất lâu trước kia nhìn trúng nàng.

      thực rất nàng.

      Hoàng thượng đối với gia đình Thích gia rất thất vọng, lập hoàng tử làm thái tử, hoàng hậu nương nương rốt cục cũng hoàn thành tâm nguyện.

      Nhiếp Thư Thần yên lặng duy trì thế lực cho hoàng hậu, cũng vì cảm kích nương nương mang nàng đến bên cạnh .

      Nàng đưa cuộn tranh giao cho , giống như đặt hết trái tim cùng với kỳ vọng muốn xử lý cho tốt. Mà lại hỏi nàng muốn xử lý như thế nào, nàng suy nghĩ lâu cuối cùng đem cuộn tranh trước mộ của Cảnh gia thêu hủy nó, trước vong linh của cha mẹ.

      Nhiếp Thư Thần với nàng, nhìn thấy cuộn tranh từ từ cháy hết biến thành tro bụi, nàng đột nhiên cảm thấy bản thân nàng có gì tiếc nuối cả.

      Nàng rất may mắn, nàng đến như vậy, mà nàng cũng rất , nàng cảm thấy nhắm mắt hay mở mắt điều rất hạnh phúc, trọn đời trọn kiếp bên nhau xa rời...



      HOÀN
      AChu, ChrisHale205 thích bài này.

    2. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438
      SooSyl thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :