1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử không mặc giá trời y - Hà Vũ ( Hoàn - 10c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      H H H :050:
      sắp có H
      hóng hóng nè
      thuyvy2711 thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 7.2

      Cả người nàng nóng rang, nên lời, nàng chỉ cảm thấy cơ thể của nàng đều bị nam nhân sờ qua, toàn bộ đều là hơi thở nam tính.

      sai! Nàng nhất định nằm mơ, bằng nàng làm sao có thể nhìn thấy cơ chứ?

      Nhưng mà người nam nhân này sao lại chân thực đến như vậy?

      "Ân....." Nàng mở đôi mắt to, có chút mờ mịt biết phải làm sao, trước mắt nhìn thấy khuôn mặt của người, làm cho Sở Nhụy cảm thấy mình vẫn nằm trong mộng.

      "Tỉnh lại." Nhiếp Thư Thần ngẫn đầu lên nhìn nàng, thân hình cao lớn vẫn động đậy nằm ở người nàng đứng dậy, cánh tay chuyển động, con ngươi nhìn khuôn mặt nhấn kinh ngạc của nàng, ít khi biểu lộ hứng thú đối với nàng.

      "Ngươi......" Sở Nhụy bây giờ mới thực tỉnh táo, vẻ mặt khiếp sợ nhìn về người nam nhân, lắp bắp hỏi:" Ngươi, làm sao ngươi có thể ở trong này."

      Nhiếp Thư Thần nhìn khuôn mặt lúc trắng lúc hồng của nàng, đôi mắt to trừng, khó có thể tinh được, môi đào bởi vì kinh ngạc mà giương lên.

      đáng ! Đáng đến nổi hận thể ôm nàng thân mật phen. Khuôn mặt của nàng như thế này mới chân thực làm sao?

      Lần đầu tiên gặp nàng lúc nào cũng gọi là 'Gia', khuôn mặt xinh đẹp lúc nào cũng giả giả cười cười, trong mắt giấu được vẻ mặt kinh thường......Nàng căn bản biết khi nhìn thấy nàng liền nhớ tới câu 'Khẩu phật tâm xà.'

      Khi đó, trong lòng như có ngọn lửa nhịn được muốn khiêu kích chọc giận nàng, muốn lột chiếc mặt nạ của nàng ra.

      lẳng lặng nhìn nàng, nàng như vậy làm cho mừng tả được.

      " vui khi nhìn thấy gia sao? Nhưng gia là đặc biệt đến nơi này để bái tế ái thiếp bất hạnh qua đời nha!" Nhiếp Thư Thần lười biếng nhếch môi, cười như cười :" nghĩ đến ái thiếp của gia chỉ chết sống lại, mà sống tốt đẹp như vậy , câu chuyện cười a."

      Chuyện cười này buồn cười chút nào! Hơn nữa nàng cũng cười được.

      Kuôn mặt nhắn của Sở Nhụy lặng lẽ quan sát , môi đào phun ra ba chữ:"Buông ta ra."

      "Buông nàng ra." Nhiếp Thư Thần mở miệng , con ngươi đen dưới ánh nến rạng rỡ tỏa sáng " Để cho nàng coi ta ra gì chuồn mất lần nữa sao?"

      chuồn mất, chẳng lẽ để cho chàng mang ta vứt bỏ lần, lại đến Hình bộ đại lao sao?

      Nhớ đến đại lao kia, trong lòng Sở Nhụy ủy khuất, giận dỗi :"Vậy ngươi muốn như thế nào?"

      "Theo ta hồi kinh."

      Sở Nhụy im lặng lát, mặt lộ ra vẻ tức giận, giọng cười cười :" Nhiếp đại nhân, Thanh Châu có câu xưa, mọi người thường dùng để dạy con , đoán rằng đại nhân chưa từng nghe qua."

      Nghe nàng gọi ba chữ 'Nhiếp đại nhân', Nhiếp Thư Thần ánh mắt hơi hơi chóp mắt, con ngươi chuyển sang lạnh lùng:"Câu xưa gì?"

      "Người xưa có câu:'Trượng phu, ăn cơm riêng ở riêng, nương tử mặc giá trời y." Nàng giải thích ràng:" Ý của nó rằng, tay làm hàm nhai, cuộc sống nên dựa vào bất kỳ người nào a."

      "Hay." Nhiếp Thư Thần tán thưởng :"Có chí khí."

      Đó là đương nhiên! Nàng càng thêm nghiêm túc :" Huống hồ ở kinh thành ta là người chết, cùng với đại nhân liên quan, sao có thể tùy tùy tiện tiện theo đại nhân cơ chứ?"

      " liên quan?" Nhiếp Thư Thần ánh mắt trầm nhìn nàng, rồi chậm rải nhìn qua chỗ khác, trong giọng tràn ngập cho ý kiến :" Nàng còn trẻ, trí nhớ sao lại kém như vậy."

      Sở Nhụy đề phòng trừng mắt , có hơi thở nam tính bao phủ lấy nàng.

      "Trước kia phải gia từng với nàng, sống là người của gia,chết là ma của gia." Ánh mắt lên tia vui từng câu từng chữ với nàng:'' hay ở lại......Nàng cho rằng tùy vào nàng?"

      Sở Nhụy cười lạnh, phải do nàng! Phải nghe theo sao?

      Ở trong kinh thành chẳng phải có thê tử tài sắc song toàn sao? Nàng là người thiếp chết, rốt cuộc là coi là gì?

      --- --------Tuyến phân cách---- -------

      Nhiếp Thư Thần vừa bước vào phủ, nàng liền nghĩ cách đánh lạc hướng hai gã thị vệ , sao đó chuồn khỏi khách điếm.

      Nàng nữ tử cải nam trang, chính mình thuê chiếc xe ngựa hướng về thành Kinh Li.

      sai! Nàng muốn mình hồi kinh, cùng trở về, nàng muốn gặp hoàng hậu nương nương, muốn biết người nào bắt nàng, nàng muốn chết minh bạch ít nhất có hoàng hậu nương nương bảo vệ.

      Chạy ngày đường, đến gần tối, mưa to gió lớn rủ nhau mà đến buộc nàng phải dùng chân ở dịch quán nghỉ tạm đêm.

      Ở dịch quán đến vài người, ngoài cửa sổ giông gió rất lớn, sét đánh lên nhánh cây, ánh sáng rực lên làm dọa người.

      Tiểu nhị bưng chén để bàn nàng, nàng ăn được hai muỗng liền bỏ xuống đặt lại bàn.

      Nàng muốn tắm rửa cho sạch , rồi ngủ sớm, ngày mai còn phải sớm, nghĩ đến có thể cách người nam nhân này càng lúc càng xa trong lòng khỏi vui mừng.

      Vào mùa đông ở phía nam buổi tối lạnh đến bức người, Sở Nhụy có thể chất chịu lạnh được tốt, nhưng hôm nay thực kỳ quái, nàng đắp người tấm chăn bông mỏng, có cảm giác lạnh, mà ngược lại càng ngủ càng nóng.

      Nàng ngồi dậy cởi bỏ quần áo, người chỉ còn lại áo quần lót, nhưng thân thể giống như bị hỏa thêu, bụng dưới nóng ran, làm cho nàng toát mồ hôi.

      Thực chịu nổi khô nóng này, nàng mang hài vào, nàng xuống giường đến chiếc bàn cầm bình trà uống hai ngụm lớn.

      Uống trà xong nàng cảm thấy dễ chịu hơn buông bình trà xuống, vừa , vô tình nhìn qua gương đồng, nhìn thấy nàng trong gương phản chiếu nhất thời kinh ngạc.

      Hai gò má đỏ ửng, ánh mắt quyến rũ của nữ tử, vẻ mặt đều là ý xuân.....Là nàng sao?Rốt cuộc nàng làm sao vậy, nàng nên lời trong lòng cảm thấy bất an.

      Lúc này, cửa yên lặng được mở ra......

      nữ nhân uyển chuyển đứng ở nơi đó.

      Sở Nhụy cảnh giác quay đầu, nhìn về phía người khi là Thích Thiền Nhi....
      Chris, AChuHale205 thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 8.1

      Vì sao nàng ấy lại ở trong này? Từ đầu đến cuối nàng cùng Thích phu nhân nữa câu, trước kia nhìn thấy gương mặt của người này khi ở cùng với Nhiếp Thư Thần lúc nào cũng là vẻ mặt thẹn thùng, e ngại.

      Chẳng lẽ nàng đến Thanh Châu để tìm Nhiếp Thư Thần? Nhưng vì sao lại xuất ở trong phòng nàng chứ?

      Trong đầu Sở Nhụy mảnh hổn độn, sửa sang lại quần áo người nàng, thân thể được bình thường càng ngày càng bốc cháy, trán đổ đầy mồ hôi.

      Thiền phu nhân về phía nàng.

      "Ngươi ... .... làm gì ta?" Sở Nhụy nhàng mở miệng, rất nhanh hiểu được ý đồ của nhữ nhân kia! Cũng may lúc nãy tiểu nhị mang cháo đến cho nàng, mà nàng khẩu vị dược tốt lắm chỉ ăn có ít.

      " Cái này là ' Ngọc lộ kiều' được bào chế ở trong cung, Nhụy phu nhân ngại thử lần." Thích Thiền Nhi cười gian trá, có nữa điểm nào gọi là thẹn thùng!

      "Vì sao ngươi lại làm như vậy?" Sở Nhụy thấy cả kinh, 'Ngọc lộ kiều này ràng là xuân dược, nàng và Thiền phu nhân này chút thâm thù đại hận nào, tại sao lại đối xử với nàng như vậy?

      "Bởi vì ta muốn nhìn xem ngươi còn trong sạch cần ngươi nữa."

      Sở Nhụy vô cùng kinh ngạc, hơi thở hỗn loạn :" Ta....Ta và có quan hệ nào hết."

      "Ngươi còn giả ngu! đến Thanh Châu phải tìm ngươi sao?" Thích Thiền Nhi giận dữ :"Ngày đó ta cho rằng dùng bẫy hảm hại ngươi đuổi ngươi ra khỏi phủ, buông tha cho ngươi, ai ngờ......"

      Ai ngờ chỉ hoàng hậu nương nương đem nàng ra khỏi kinh thành, mà Nhị thúc Thích Sùng đối với người của Cảnh gia có hứng thú lập tức phái người nửa đường mai phục.

      Nếu nàng ấy chết cũng thôi ! nghĩ tới nàng ấy số mạng lớn, chỉ chạy thoát khỏi Độc Nương Tử, làm cho Nhiếp Thư Thần phái 'Ám vệ' tìm được nàng.

      Thích Thiền Nhi nàng sớm biết người mà Nhiếp Thư Thần để ý đến cũng chỉ có mình Sở Nhụy này.

      Thích Thiền Nhi hiểu nàng còn kém hơn so với cung nữ?

      Nàng cầm kỳ thư họa cái gì cũng thông, tuy nàng là thứ nữ nhưng so với cung nữ cao quý hơn nhiều, tương lai nàng ấy cũng chỉ có thể là thê thiếp.

      Nhưng nàng đoán được, tất cả mọi người trong phủ biết Sở Nhụy phu nhân được sủng ái, là nữ quan trong cung hầu hạ hoàng hậu nương nương.

      Nhiếp Thư Thần vì Sở Nhụy phu nhân à chạm qua nàng, thậm chí cũng nhìn nàng.

      Nàng thể nhẫn nhịn nữa, khi Nhiếp Thư Thần ở bên cạnh nha hoàn nàng giả bênh mời qua xem nàng, ra đến đây với khuôn mặt lạnh đến bức người, nhìn nàng lời, nhìn nàng chột dạ đỗ mồ hôi trộm, liền nghiêng ngang ra ngoài.

      chỉ làm việc vợ chồng cũng có mình Sở Nhụy.

      Thích Thiền Nhi nhìn cơ thể của Sở Nhụy xuân dược phát tán, nhưng khuôn mặt lại xinh đẹp có gì sánh bằng, càng giận dữ lớn tiếng:"Ngày xưa cha ngươi bại dưới tay của Nhị thúc ta, trở thành loạn tạc bị chu vi cửu tộc, nếu phải Nhị thúc ta đánh chủ ý gì với ngươi, ngươi cũng giống như hai vị tỷ tỷ chết đối chứng rồi, sao có thể cùng ta tranh giành chứ."

      "Ngươi, ngươi..... mới vừa rồi cái gì?" Dĩ nhiên dược tính bắt đầu phát tán, Sở Nhụy toàn thân như nước, tay dùng sức níu cạnh bàn, ánh mắt long lanh đầy kiếp sợi:"Ngươi .... ..."

      Thích Sùng? Là ông ta! Năm đó là người cùng cha nàng to sửa hoàng lăng, cùng với cha nàng đối đầu, về sau tiên hoàng giáng tội cho Cảnh gia năm sau liền thăng chức thành công bộ thượng thư.

      Sở Nhụy nhất thời nghĩ tới người hãm hại Cảnh gia bao nhiêu năm lại là Thích Sùng, nhất thời vừa vui vừa buồn, trong cơ thể bắt đầu nóng lên nàng duy trì được ngã ở bên bàn.

      " sai! Cảnh gia đấu lại Thích gia nhà ta, cũng giống như Cảnh Sở Nhụy ngươi như bây giờ cũng thua trong tay Thích Thiền Nhi ta." Thích Thiền Nhi đắc ý cười rộ lên :"Hôm nay ta giúp ngươi chuẩn bị lễ vật, từ từ hưởng thụ nha."

      Nàng vỗ tay hai cái, từ bên ngoài xuất hai người nam nhân, nhìn qua thô bỉ chịu nổi, nhìn chằm chằm Sở Nhụy cười ngừng.

      "Thích Thiền Nhi........Ngươi muốn làm gì?" Sở Nhụy thở gấp từng hồi, cả người mồ hôi chảy đầm đìa, môi phát run, nên lời.

      "Các ngươi hôm nay phải hầu hạ tốt cho Nhụy phu nhân, nàng ấy phải là khuê nữ gì cả, các ngươi cần phải khách khí."

      Thích Thiền Nhi cười cười , đứng lên ra ngoài, mới vừa bước ra ngoài cửa đột nhiên kêu tiếng khuôn mặt trắng bệch giống như bình thường, lui về sau mấy bước.

      Tiếp đến là hai gã hướng đến Sở Nhụy chuẩn bị ôm nàng, ngay cả kêu cũng kịp kêu đột nhiên 'Rầm' tiếng ngã xuống đất hiển nhiên là bị ám khí đánh trúng.

      Toàn thân màu đen, nam tử cao lớn xuất ở cửa, là Lăng Phi và Lăng Vệt mang bốn nam tên ám vệ bịt mặt theo phía sau, cách đó xa làm vài tên gia đinh của Thích gia nằm ở đất.

      Thích Tiền Nhi kinh hãi, cả người phát run , nàng nghe giọng lạnh như băng :"Ngươi to gan, dám động đến nàng ấy."

      thanh này rất quen thuộc là ai đến đây.

      Sở Nhụy rất muốn ngẫn đầu lên nhìn xem thử là người nào, nhưng đáng tiếc ý thức của nàng rất hỗn độn, nàng vô lực nằm ở bàn, toàn thân như nước, giữa hai chân sớm ẩm ướt mảng, trong hoa huyệt của nàng như muốn hỏng vậy.....

      Trong sương mù, nàng cảm nhận có người ôm nàng vào lòng lại cẩn thận đem cơ thể ẩm ướt của nàng bao bộc trong cơ thể mình.

      "Nhiếp ... ..." Nàng theo bản năng 'Umh' tiếng, như vô thức gọi người nào đó.

      "Ngoan , vẫn còn nghĩ đến ta." Nhiếp Thư Thần bên tai nàng, trầm thấp mà giàu từ tính, đều là lời dụ dỗ.

      "Ngô...." Nàng thoải mái rên rỉ, cuối cùng tìm được lòng ngực quen thuộc, mềm mại xương ở trong cơ thể của , nhắm hai mắt lại, khuôn mặt nhắn đỏ bừng cọ cọ vào lòng ngực , như con mèo cọ vào lòng chủ nhân.

      Bên tai Sở Nhụy có vài thanh ồn ào, làm nàng nhíu long mày.

      "Ngươi hạ nàng dược gì?"

      "... ..."

      " đúng ......Gia cũng có xuân dược mạnh nhất, làm cho ngươi muốn sống cũng được muốn chết cũng xong, ngươi có muốn thử ?"

      "! Gia.....Xin người tha cho Thiền nhi?"

      "Vậy còn ....."

      "Là.....là' Ngọc lộ kiều'."

      Nhiếp Thư Thần khi nghe đến ngọc lộ kiều bỗng chóc yên tâm, tuy ngọc lộ kiều là xuân dược nhưng dược tính lại ôn hòa, làm thương tổn đến cơ thể của nàng.

      Nhiếp Thư Thần ôm ngang người ngừng vặn vẹo trong lòng, lạnh giọng :"Gia trước hết lưu lại mạng của ngươi, nếu nàng ấy có mệnh hệ nào, ngươi cũng dừng mong sống sót."

      Thích Thiền Nhi nhìn người nam nhân ra ngoài, đột nhiên khóc lớn tiếng :"Gia.....Thiền nhi vì quá chàng, vì sao chàng chưa bao giờ nhìn Thiền nhi lần, vì sao?"

      Nàng lòng dạ, trước kia chưa đến Nhiếp phủ luôn lấy lòng người nam nhân này, thậm chí nàng quên Thích thái sư gọi nàng đến đây là có mục đích.....Nàng muốn làm gián diệp, nàng muốn là làm nữ nhân của Nhiếp Thư Thần, nhưng cuối cùng lại cung nữ chiếm được người nam nhân này.

      "Ngươi?" Nhiếp Thư Thần nghe xong cũng quay đầu lại, lười biếng :"Ngươi xứng sao?"

      Người này, có tâm địa độc ác, luôn luôn bày kế, làm sao biết được chứ? Bất quá nhìn thấy lười vạch trần thôi.
      Chris, AChuHale205 thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 8.2

      ngoài mặt chăm lo cho nàng cũng muốn cho Thích Thái sư an tâm, giảm bớt được nhiều phiền toái, mà nàng tâm cơ lại độc ác giả thành thục nữ.

      Nếu nàng ấy an phận chút, liền có chuyện gì. Nhưng đáng tiếc nữ nhân này ác độc, nàng hôm đó chỉ giá hoạ cho Nhụy Nhi, mà hôm nay dám hạ xuân dược nàng.

      Nếu có ám vệ luôn luôn theo nàng, chừng bị ta làm hại, thậm chí vì như vậy khó có thể bù đắp lại vết thương cho nàng......

      dám nghĩ tiếp nữa, trong lòng thề từ hôm nay trở để nàng rời xa nữa bước?

      Sinh mệnh của hai người chặt chẽ buộc vào nhau.

      Đồng sinh cộng tử, có phúc cùng hưởng, cả đời gắn kết ở bên nhau.

      Ban đêm, hạt mưa vẫn rơi tí tách, chiếc xe ngựa hướng đến Thanh Châu chạy như bay.

      Trong xe ngựa rèm dày ngăn cách với thế giới bên ngoài, Nhiếp Thư Thần gắt gao ôm người nữ nhân ở trong lòng.

      Thân thể nàng mềm mại với vẻ mặt lộ ra hứng thú, da thịt trắng tuyết cùng với những đường cong lung linh trắng hồng do tác dụng của dược tính.

      "Ân." Sở Nhụy lắc lư cơ thể của mình, mắt mờ mịch từ trong lòng chui ra, miệng nhắn cắn cổ của lộ ra bên ngoài ngoại bào, bàn tay bé sờ khắp thân thể của người nam nhân.

      "Nhụy Nhi,....." Nhiếp Thư Thần thở dốc, tóm lại bàn tay nghe lời của nàng.

      "Ô........Thiếp .......Muốn." Nàng khóc nức nở, cơ thể như bị lữa đốt, mà người mát lạnh khiến cho nàng cảm thấy thoải mát, giống sa mạc mà thiếu nước như tìm được nguồn nước cứu mạng.

      "Ngoan,...... Nghe lời chúng ta trước hết tìm đại phu, được ." Nhiếp Thư Thần dụ dỗ nàng, hôn lên môi lên trán nàng trấn an.

      "......Thiếp khó chịu......." Nàng càng khóc càng hung, thể làm giảm lửa nóng trong người, Sao lại giúp nàng?

      Nhiếp Thư Thần thở dốc.

      Hồi xưa, Liễu Hạ Huệ có thể ôm người nữ nhân trong lòng mà loạn, là ôm chứ phải âu yếm, đây chính là số mệnh của !

      "Nhụy Nhi......" Nhiếp Thư Thần thấp giọng gọi tên của nàng, bàn tay thô ráp chạm qua lưng nàng, chuyển động cơ thể xinh đẹp của nàng.

      "Ngô...." Nàng cảm giác được âu yếm vuốt ve, Sở Nhụy càng phấn khởi, cơ thể gắt gao dán ở người , khuôn mặt đỏ ửng đều phong tình, ánh mắt mơ màng nhìn , .

      "Nàng.....Tiểu tinh này......" Hầu kết chuyển động hai lần, bàn tay to nắm đôi gò bông của nàng, ngừng vuốt ve, ngón trỏ kéo nụ hoa màu hông nhạt của nàng vân ve đứng thẳng rất kiều diểm.

      "A.....A......" Nàng thoải mái khẽ rên rỉ, bàn tay ôm đầu vai của , hướng về phía mà hôn .

      phải là trúng xuân dược nàng chưa bao giờ mà chủ đông như vậy?

      Nhiếp Thư Thần cười, trều mến hôn lên đôi môi nàng, đầu lưỡi tiến vào khoan miệng của nàng, từ bị động rất nhanh lấy lại chủ động nhấm nháp hương vị đặc biệt ấy, nhiều lần ở trong miệng của nàng mỗi ngõ ngách đều là hương vị ngọt ngào, nàng chịu nổi phát ra thanh kháng nghị, mới lưu luyến ra khỏi miệng nhắn của nàng, tiếp tục xuống gáy trắng tuyết của nàng liếm cắn.

      nhìn làn da trắng tuyết cùng gáy của nàng hận thể liền ăn nàng ngụm.

      Mồ hôi của và mồ hôi cơ thể của nàng ở cùng chỗ, bụng dưới nhất thời cứng rắn tạo thành chiếc liều .

      Nhiếp Thư Thần bật cười, muốn giúp nàng trì hoãn dược tính của Ngọc lộ kiều, ai ngờ bị nàng dụ hoặc thành ra như vậy!

      Giữa hai chân nàng chảy rất nhiều dịch mật, làm ướt cả quần lót, ướt cả niêm bào của nữa chứ.

      Sở Nhụy xấu hổ, bên muốn khép lại hai chân, bên muốn cùng ... .... Tùy ý cùng khoái lạc cùng chỗ.

      hình như biết được ý thức nàng từ từ khôi phục, bàn to tiến vào quần áo của nàng, ngón tay xâm nhập vào hoa huyệt của nàng.

      "A!" Sỏ Nhụy khẽ kêu, thân thể như nước, cảm giác được ngón tay vào trong hoa huyệt của nàng, đến vách tường ngon mịn làm cho nàng co rúm lại, mà ngón tay tìm vị trí mẫn cảm của nàng, càng ngừng vuốt ve, làm cho nó càng ngày chảy ra càng nhiều dịch mật.

      "A......." Nàng thở gấp, miệng nhắn phát ra tiếng mê người, ngón tay mãnh khảnh vào qua eo cổ vũ.

      "Thoải mái sao? Nhụy Nhi......" nghe nàng rên rỉ động lòng người, trong lòng đột nhiên có ngọn lửa, nguyện ý muốn cho người ngoài nghe được. Vì thế hôn trụ môi nàng đồng thời xâm nhập vào trong hoa huyệt của nàng làm bừa.

      lát sau Sở Nhụy cảm thấy hoa huyệt của nàng trận co rúm lại nàng run run, bắt đầu co rút lại, rất nhanh đạt đến cao trào, cơ thể nàng mềm yếu ngã vào lòng ngực , vô lực mà thở gấp.

      ''Ngoan, Trước ngủ chút sắp đến nơi rồi." bên tai nàng lại tiếp tục xuống nữa, ôm nàng chặt chẽ trong cơ thể.

      ôn nhu làm cho tim nàng đập nhanh, Sở Nhụy chậm rãi nhấm mắt lại rất nhanh tiến vào giấc ngủ.

      biết qua bao lâu, nàng ngủ mê mang, ý thức được hình như có người ôm nàng xuống xe ngựa, vào nơi có hương thơm của hoa mai.

      Cơ thể chắt khỏe bao vây nàng, đôi tay cẩn thận đặt nàng xuống giường, sau đó lấy chăn bông đấp lên cơ thể nàng.

      Chăn bông ấm áp, nàng oa tiếng thoải mái, bên tai có tiếng người , cẫn thận lắng nghe lại có.

      Nàng an ổn được lát, cơ thể bắt đầu nóng lên, khuôn mặt nhắn vùi vào lòng , dùng hàm răng cắn trước ngực , muốn cùng ân ái với nàng.

      "Ngoan, đừng nóng vội, ta ở đây..." Nhiếp Thư Thần trấn an, vô cùng kiên nhẫn, hôn liên cơ thể của nàng dùng miệng lưỡi làm nàng vui vẻ, tay to nâng mông của nàng, vùi đầu phía dưới liếm hoa huyệt của nàng, đầu lưỡi xâm nhập vào bên trong, dịch mật chảy ra rất nhiều.

      "Ân......" Nàng vô lực nằm ở giường, hai gò má đỏ ửng, khép hờ đôi mắt, phát ra tiếng rên rỉ.

      Cả đêm chỉ muốn nàng có lần, làm cho nàng giống như bây mây, làm cho nàng choáng váng mà vui sướng, làm nàng biết phải làm sao?

      Từ đêm đó trở , mọi người cẩn thận phát , biết Nhiếp phòng chính từ khi nào cũng mang theo người nam nhân bên cạnh mình. Xem như trân châu bảo bối, cùng ngủ giường, như hình với bóng.

      Mà người nam nhân kia khuôn mặt xinh xắn, thân hình thướt tha, da vẻ trắng như tuyết, ngũ quan tinh xảo thậm chí so với nữ nhân còn đẹp hơn vài phần.


      Mọi người cùng nhau Nhiếp phòng chính như vậy làm cho Thích Thế Phát vô cùng giật mình, nguyên nhân đại nhân thích người đồng luyến chứ phải thích nữ nhân.

      Ngày Thích thái thú hiểu ra, liền phái hạ nhân mang vài người nam nhân qua thử xem như thế nào.


      Ở phía tây trong thành Thanh Châu, Nhiếp Thư Thần ở tại căn nhà Uyển Đình.

      Nơi này phong cảnh hoàn toàn an tĩnh, trong vườn hoa, hoa đào hoa mai đua nhau cùng nở hoa, phồn thịnh hừng hực khí thế, làm che khuất gấp khúc của hành lang, nhìn xa xa giống như màu lửa.

      Thời tiết càng rét lạnh, Tranh thêu hoa nhi càng thêm kều diễm, bên ngoài trời tuyết rơi. Bên trong căn phòng ấm áp, bàn có xong trầm hương thơm mát.

      Sở Nhụy nằm giường, mặc người đồ nam trang, đầu dùng đá cẩm liên tạo thành cây trâm bộc lại mái tóc tán loạn, lười biếng vùi đầu vào trong gối, chọp mắt chút.

      bàn Nhiếp Thư Thần đọc án trạng khép lại hồ sơ, đứng dậy qua bên nàng, bàn tay to khẽ vuốt ve khuôn mặt tiều tụy của nàng, thấp giọng :"Sao lại mệt mỏi như vậy? Có chỗ nào được khỏe sao?"

      Nàng ngủ mơ màng nghe hỏi, uể oải mở mắt ra.

      Mấy nàng nay, khẩu vị của nàng rất kém, thường xuyên cảm thấy cả người mệt mỏi, buồn nôn, thường xuyên thiếu ngủ, biết nàng bị bệnh gì, .....Đại khái chắc tại người nam nhân này.

      Từ khi bị Thích Thiền Nhi hạ dược, hai người triền miên đêm, ngày ngày ngủ cùng, mặc dù chưa muốn nàng, nhưng khác gì ân ái cả?

      Sở Nhụy buồn bực nhìn người nam nhân này,...... mặc cẩm bào màu tím đậm, phía thêu gấm hoa, con thiên nga, tính hoa lệ, nhưng mặc ở người sao lại đẹp đến vậy?

      Cũng khó trách ngày nào Thích Thế Phát điều mang các tiểu mĩ nhân đến đây, mà các người mĩ nhân khi nhìn thấy ánh mắt tỏa sáng, hận thể cùng lên giường ân ái.

      Hừ! Làm sao nàng hiểu được chứ?

      Nghĩ đến đây, khẩu vị được tốt, nàng nhíu mày, muốn nôn ra, bởi vì hai ngày nay nàng ăn được gì muốn nôn mà nôn được.

      Nhiếp Thư Thần thấy thế, chạy nhanh về phía nàng ôm nàng đứng dậy, cẩn thận ôm thân thể mềm mại của nàng, để trán nàng dựa vào vai của mình, trều mến vuốt ve lưng nàng:" Khó chịu sao? Đại phu lập tức đến xem như thế nào?"

      Nàng tưởng rằng mình mắc bệnh gì rất nặng, bằng người sắt đá như sao có thể lo lắng cho nàng chứ, làm sao có thể nhiều lần gọi đại phu đến?

      Sở Nhụy suy nghĩ như thế, uất ức nước mắt chảy ra, mũi đỏ lên, nghẹn ngào trong lòng , giống như con mèo nằm ở trong lòng chủ nhân hưởng thụ hương vị ấm áp.

      Nàng biết từ khi gặp lại chính mình lại suy nghĩ lung tung, luôn muốn khóc.

      "Đều tại chàng." Nàng nức nở oán trách , kỳ thực cũng biết vì sao lại trách nữa.

      Nhiếp Thư Thần nghe xong buồn, ngược lại thoải mái cười to, đột nhiên câu:" Đương nhiên phải trách ta."

      Sở Nhụy nghe xong càng thêm buồn bực, biết vì sao lại cao hứng đến vậy!

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Đến đoạn sủng rồi quá cơ.hee..... co khi nao có baby k nhỉ

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :