1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử không mặc giá trời y - Hà Vũ ( Hoàn - 10c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.4

      tìm được rồi quả nhiên vẫn cứ là nàng.... ...

      Tết nguyên tiêu, ngột tọa dưới ánh đèn;Hận ngọc lang, đường thẳng nối với tâm; tình trước mắt muốn ngừng mà ngừng được.....

      yên lặng nhớ kỹ, trong lòng thực vui mừng, cầm qua đưa cho chúng binh sĩ, mọi người đồng tâm hiệp lực vừa đoán vừa thông suốt, cuối cùng vãn là hỏi tiếp.

      "Này, lần này với lần trước phải giống nhau sao?"

      "A! Ta biết, ta biết! Nguyên tiêu, ngột tọa dưới ánh đèn....Nguyên xóa chữ ngột, là nhất!"

      "Tiếng thiên kêu.....Người ở nhà ai....Thiên xóa nhân, là nhị."

      "Haha. Lão Trương, ngươi thông minh.''

      "Ngươi ngốc đâu! Tại cố gắng học giống như Nhiếp tướng quân đó, văn võ song toàn."

      "Là nha! Bất quá là cung nữ may kiện miên bào, là có hứng thú, năm trước đến khảo chúng ta, năm nay lại lần nữa, đúng là... Haha lâu rồi chúng ta được vui vẽ như vậy a!"

      "Đúng rồi a! May nhờ vào nương này nha, mà biết nương này ở đâu......"

      bên nghe, vừa đem miên bào cất vào trong.

      Rời xa kinh thành lâu như vậy, luôn luôn đứng ở trong quân doanh, đột nhiên muốn về nhà nhìn xem.

      Nhiếp gia lòng trung liệt.

      Phụ thân của Nhiếp Thư Thần là Nhiếp Nhượng nhậm chức tiết độ xứ ở Đồng Châu, trấn thủ ở phía bắc biên cương. Mẫu thân là công chúa của Ô Thác vương tộc. Lúc ấy hai bên thân cận, hòa thân cũng là muốn hai bên hài hòa hơn.

      Nhiếp Nhượng cũng là vì Ô Thác tộc đột nhiên phái binh tấn công Đồng Châu chết trận, mà công chúa biết được tin dữ, đem đứa con bảy tuổi giao cho nô tỳ, liền tự tử đến với tướng công.

      Nô tỳ ngàn vạn dậm xa sôi đưa huyết mạch duy nhất của Nhiếp gia về Kinh Ly Thành, hoàng thượng và các văn võ bá quan biết được, đều lâm vào bi thống. Cũng truy phong Nhiếp Nhượng là phiêu kị đại tướng quân.

      Hồi Nhiếp Thư Thần sống ở trong Hiên Viên hầu phủ, Vân lão hầu gia xem như con cháu, tiểu hầu gia Vân Mặc xem như sư huynh, ở hầu phủ sống những ngày ấm áp.

      Năm gần mười lăm tuổi, rất chăm chỉ, hầu gia mời các sĩ tử về dạy đọc sách nghiên cứu; Đợi đến mười lăm tuổi hầu gia hỏi , tương lai muốn làm gì? là muốn đến quân doanh.

      Vì thế lão hầu gia viết phong thư, phái người đưa đến phía tây biên cương....... quân trại Thập tứ vương gia vương điện hạ, đóng quân ở nơi đó.

      Đại doanh vương điện hạ tuổi trẻ dũng, có ba quân, thiên hạ giờ có hơn phân nữa là người của , Nhiếp Thư Thần bội phục người này.

      vương gia hỏi vì sao muốn đến quân doanh, ở trong thành đọc sách tốt sao, tương lai ghi được công doanh, thuận lợi tiến vào con đường quan văn thần. Mà vào quân doanh rất khổ cực khi chiến tranh còn có thể kết thúc vận mệnh sớm, làm tốt cái mạng được bảo đảm.

      Nhiếp Thư Thần với vương gia là muốn biết cuộc sống phụ thân của mình như thế nào.

      Phụ thân sinh ra ở hàn môn, ở chiến trường vào sinh ra tử, dũng cũng từng là thuộc hạ của vương gia.

      Cho nên muốn tới nơi này, muốn biết phụ thân trải qua bao nhiêu khổ cực, muốn biết phụ thân từng qua nơi nào, tìm kiếm dấu vết mà người để lại.

      vương gia gật đầu đáp ứng lưu lại , cũng là vị trí thấp nhất là lính liên lạc.

      ở quân doanh là năm năm, theo lính liên lạc mang trăm hai mươi người bách hộ, lại tới ngàn hộ, chỉ mang binh đánh giặc mà còn là người phụ tá trẻ tuổi nhất của vương gia.

      biết đến khi nào mới trở về kinh thành, nhưng mà ở mùa đông năm năm sau, đột nhiên muốn trở về nhìn xem chút.

      Đúng lúc vương gia có quân hàm muốn đưa cho Thiên Tử, đánh roi thúc ngựa, mang theo hai người thị vệ phong trần mệt mỏi trở về hoàng thành Ly Kinh.

      Lão hầu gia vẫn như củ thân thể khỏe mạnh cường tráng, tiểu hầu gia vẫn giả dối như cũ, hoa đào tàn rồi lại nở.

      vào cung, yết kiến hoàng thượng hoàng hậu mới đăng cơ, trong cung vì mà yết tiết tẩy trần, cùng công tôn vương tử hoan hô nâng chén.

      Kỳ thực cùng vương tôn công tử hợp lắm.

      Khi còn , thường bị những người này nhạo báng. Bọn họ cười nhạo là con ngoại tộc, là tạp chủng, càng đem Ô Thác tộc nhiều lần xâm chiếm biên cương đều để đầu .

      giờ những người này hướng tới cầu tốt, khuôn mặt tươi cười dối trá càng khiến người ta sinh ra phản cảm.

      Trừ bỏ tiểu hầu gia, thiếu niên có quen biết trung có thể làm cho thành tâm đối đãi cũng chỉ có Phù gia tướng quân thiếu tướng Phù Khanh.

      Phù Khanh là đương kim binh bộ đại tư mã, là cháu của hoàng hậu nương nương, thân thế hiển hách cũng dựa vào bản thân mình, máu đỗ ghi đến công doanh. Hơn nữa tính tình giống như lửa, cho tới bây giờ cũng biết 'Gặp dịp chơi', sống chân chính cố tình làm bậy.

      Phù Khanh ước chừng đến hoàng cung thượng uyển đấu kỵ xạ, còn lớn miệng cho biết, chính mình từng vụng trộm bắn vài con diều hâu mà hoàng thượng thích nướng ăn, hương vị so với các con khác đều như nhau, chính là các thái giám nuôi nấn con diều hâu, hoàng thượng vắt óc suy nghĩ nuộ càng nhiều con diều hâu nhưng là số lượng càng ngày càng ít nha.

      Nhiếp Thư Thần nghe xong dở khóc dở cười, hai người mới vừa qua ngự hoa viên ở góc hành lang dài, chợt nghe tiếng của các cung nữ líu ríu biết bọn họ thảo luận cái gì nữa.

      Phù Khanh dừng chân, nhíu mày :"Tiểu nha đầu ở Hoán Y Cục, khẳng định là Hoa Nhi gì đó, đóa hoa, mà phải là thêu hoa nhi thôi! Làm giống như là chưa thấy qua cảnh đời?"

      Trong lòng rung động, có ý niệm trong đầu cs tia nhanh như chớp xẹt qua:" Áo bông trong doanh trại là do các nương đó làm sao?"

      "Đúng vậy......." Phù Khanh đột nhiên thần bí :"Các nha đầu trong cung ra là rất thông minh lại tốt bụng, làm mọi việc đều tốt, trước đây là con công bộ Cảnh đại nhân, tuổi còn tiến vào cung làm nô tỳ, là đáng thương."

      "Vậy sao?"

      Đúng lúc này, thanh nhè mền yếu vang lên:" Này Lục Châu tỷ tỷ, 'qua điệt liên tục', là từ bên trong đến, ý là mong ước con cháu an khanh thịnh vượng." Người nam nhân khi nghe được thanh kia, mền mại uyển chuyển, ngọt ngào rất là dễ nghe.

      Có người hỏi tiếp:"Sở Nhụy muội muội,'qua điệt kia' cái kia là ý tứ gì nhanh lên?"

      "Điệt ý tứ , từ này đúng là bào thai thường xuyên , nhưng mạng này dứt, có cơ hội lớn lên."

      "Nguyên nhân là như vậy a, trách hoàng hậu muốn cứu đại hoàng tử thêu bức 'qua điệt liên tục', ta chỗ nào cũng nghĩ ra a, muội muội là tốt nha!"

      AChu, Hale205Chris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.1

      "Tỷ tỷ cần khách khí, các tỷ tỷ thường xuyên chiếu cố Sở Nhụy, Sở Nhụy cũng chưa lời cảm tạ......."

      "Ai, tuổi muội còn , ở Hoán Y Cục bị người ta khi dễ, ma ma kia hại muội, còn có Lệ phi nương nương kêu muội may cái gì váy vũ y vũ gì đó, muội liền ngày đêm may nghỉ để hoàn thành, cũng khó cho muội a!"

      thanh mềm mại giống như cười cười, trả lời, có người bên cạnh tiếp:"Y như ta , ở trong cung muội là người khéo tay nhất, cũng khó trách Lệ phi nương nương đều sai muội, ngay cả lần trước muội thêu khăn tay cho ta có câu thơ, mọi người vô cùng thích."

      "Đúng nha! cũng là muội tiểu tinh nghịch ngợm này năm trước chúng ta cấp áo bông cho binh lính thêu cái gì câu đố vào đó chứ?"

      "Ai, cũng biết mọi người tham gia quân lính ngay cả mùa coi chừng cũng ai đoán được!"

      "Ha ha....."

      Các cung nữ cùng nhau tán gẫu, cười cười là vui, căn bản là phát có hai người trẻ tuổi nghe trộm câu chuyệ này.

      "Sở Nhụy nha đầu kia, cũng chính là con của Cảnh đại nhân." Phù Khanh chỉ cho xem.

      Nhiếp Thư Thần lẳng lặng vòng qua, có tiểu cung nữ ngồi hành lang dài, người mặc áo xanh quần trắng, có hai cái nơ rất đơn giản, gương mặt nho còn chưa nảy nở, phấn hồng trắng noản, hấp dẫn người ta nhất là cặp mắt trong suốt, sáng hơn sao trăng, tương lai có thể thấy ra được là tiểu mỹ nhân.

      tin tưởng chính là nàng.

      Ngày đó từ thượng uyển ra, vô tình cố ý hỏi Phù Khanh, nha hoàn đó khéo tay như vậy, biết cảm thấy tiểu nha đầu Cảnh gia đáng thương quay đầu năng nỉ của mình chính là Phù hoàng hậu, rất nhanh đem tiểu nha đầu từ Hoán Y Cục đến Trọng Hoa Cung.

      Sau đó lưu lại kinh thành nhậm chức Hình bộ đại nhân, nàng ở bên người hoàng hậu nương nương làm nữ quan rất được tính nhiệm.

      tin tưởng, chờ ngày nàng lớn thêm chút nữa, chờ có cơ hội mang nàng rời khỏi chốn phồn hoa hiu quạnh kia, mang nàng trở thành thê tử của , cả trọn đời, xa rời nhau giống như cha mẹ mình vậy.

      Ai biết nhìn thấy chiến tranh khai hỏa khi nàng bị hoàng hậu mang nàng ở bên cạnh trở thành người của .

      Vô luận Phù hoàng hậu nhận ra cái gì, nàng đến làm cho vừa vui vừa giận.

      Vui là bởi vì có thể ngày ngày nhìn thấy nàng, có thể ở bên nàng, nàng giống như trân bảo quý giá, bao giờ buông tay ra nữa.

      Giận là bởi vì nàng chưa từng đặt ở trong mắt, toàn tâm toàn ý lấy lòng hoàng hậu nương nương, thậm chí thầm đưa đến bên người nữ nhân khác.

      Nàng trộm đánh cắp tim của , làm cho nó lúc vui lúc buồn, làm cho nó trở về chỗ cũ, làm cái nghiêng trời lệch đất mà nàng lại biết gì cả, bình thường giống như khép tay áo, nào chó chuyện tiện nghi như vậy?

      Thích gia bàn tính chuyện gì phải là biết, có người muốn trừ khử nàng, ràng đem nàng treo đầu sóng ngọt kéo xuống dưới thích đáng. Hoàng hậu có lòng tốt mà làm phá hư chuyện, làm cho nàng ở dưới mí mắt lại thấy.

      Mỗi khi vừa nghĩ đến Sở Nhụy có phải bị người có bụng dạ xấu xa khó lường bắt , hay bị chịu khổ nhục nào, trong lòng như có lửa đốt.

      nhắm mắt lại trong lòng thấp giọng hỏi: Nàng rốt cuộc ở nơi nào? Nhụy nhi.......

      --- ------ ------ ------ ----Tuyến phân cách---- ------ ------ ------ ------ ---------
      Chuyện ở trong kinh thành, Sở Nhụy làm sao mà biết được, nàng rốt cuộc cũng có thể mở mắt được khi biết bản thân mình ở chiếc xe ngựa.

      Bên trong xe ngựa, tựa hồ đến ban đêm, bánh xe vẫn cứ như cũ vang lên 'chi chi cha cha' vang lên, đại khái khi co đường giống như lộ hơi hơi bị dằng.

      Nàng ở góc tường trong xe, tay chân bị trói chặt, cả người đau ơi là đau, thể động đậy được.

      Sau đó, nàng phát phải mình nàng còn có người, thân hình gầy nằm sắp ở bên chân nàng, tựa hồ là ngủ nghe được tiếng hít thở đều đều.

      Nàng thở mạnh cái hoàn hảo, nàng vẫn còn sống.

      Bên ngoài truyền đến thanh lái xe ngựa, tiếp theo truyền đến thanh nam và nữ, hiển nhiên là đôi vợ chồng.

      "Tướng công, ngày mai đến bình quận, xong việc lần này, hai vợ chồng chúng ta sống cuộc sống an bình."

      "Được."

      "Ai, ai biết bề muốn con quỷ kia làm gì, vì nương ấy mà chúng ta giết nhiều tên thị vệ như vậy.......Ta nghĩ như vậy cảm thấy thích hợp."

      "Kia cũng có biện pháp, bề giao như vậy làm được đâu."

      "Ân con quỷ kia biết có lai lịch gì, trong cung như thế nào có thị vệ hộ tống, triều đình thể đụng vào, may mắn chúng ta có động thủ, theo ta thấy 'vu sơn thất quỷ', lúc này ta thấy phiền toái lớn."

      " là......Nương tử, nữa đường đánh lên ăn mày, làm sao đem bắt ."

      "Tướng quân, chàng biết ăn mày kia có tà môn ngoại đạo, chút võ công cũng có, nhưng người sao lại rớt ra cuốn'Huyền hoàng lệnh' may mắn bị tay mắc của ta bắt trở lại.....Chàng hẳn là biết cái kia là cái gì chứ?"

      " vậy chăng! Nàng như thế nào trước kia cho ta biết?"

      "Ta nào dám to tiếng, chàng cũng biết ' Vu sơn thất quỷ' cái gì tốt, chúng ta cùng đại nội thị vệ giống nhau, thân thủ lạ thường."

      "Nương tử,.......Như thế, nàng ăn mày kia cùng với nội đại thị vệ có phải cũng có quan hệ."

      " biết, ta chỉ biết,......hai người trong kia đều là phiền toái."

      Sở Nhụy nín thở ngưng thần nghe, hai vợ chồng này là người nào, vì sao phải bắt nàng? Còn có cái gì 'Vu sơn thất quỷ' thậm chí còn vì nàng mà giết sạch đại nội thị vệ.

      được nàng cần phải nghĩ biện pháp thoát khỏi nơi này.

      nghĩ tới đột nhiên xe ngựa dừng lại, nàng nhanh mắt nhắm mắt lại, vẫn nhích giả bộ ngủ.

      Có người vén rèm lên nhìn nhìn, nhìn hề động tĩnh, liền lại buông rèm ra, ngay sau đó, cách đó xa nghe được tiếng súng nổ cùng với tiếng chẻ củi, xem ra đôi vợ chồng kia tính qua đêm ở lại đây.

      Nghĩ nghĩ, nhìn về người ngủ say, trong miệng 'gọi hoa ', nghe đột nhiên lời vô nghĩa, thanh nhưng nghe qua ngọt ngào nhu mì:"Sư phụ....Ngô,....... cần cắn ta..."

      Sở Nhụy khỏi ngẩn ra, '' phải ''! ràng là tiếng của nữ nhi.

      Đêm càng ngày càng khuya, trong ngoài xe ngựa yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng côn trùng kêu như ếch, đôi vợ chồng kia lát lại tiếp, dần dần có tiếng vang hẳn là ngủ.

      Sở Nhụy tiến đến lại gần bên tai tiểu oa nhi, dùng thanh kêu:"Này, tỉnh lại mau lên."

      Tiểu oa nhi vẫn ngủ ngoan lành, còn phát ra tiếng ngáy ngủ, có ý định tỉnh dậy.

      Sở Nhụy nghĩ nghĩ tiếp tục kêu bám riết tha:"Uy.....Sư phụ ngươi đến đây rồi."

      Những lời này hình như có ma lực, tiểu oa nhi mở mắt to, bừng tỉnh.

      Nàng lăng lốc liền ngồi dậy, ánh mắt trừng to nhìn Sở Nhụy, cặp ánh mắt kia như thu thủy, như minh châu, đựng vô cùng hoảng sợ.

      "... ......." Sở Nhụy tay mắt lanh lẹ bảo tiểu oa nhi đừng lên tiếng:"Đừng lên tiêng! chúng ta bị người xấu bắt, thể kinh động đến bộn họ hiểu chưa?"

      Tiểu oa nhi ngơ ngát nhìn nàng, tựa hồ nhớ lại chính mình sao lại ở xe ngựa, sau đo gật đầu như bầm tỏi.

      "Chúng ta muốn tẩu thoát, ngươi nguyện ý ta ?"

      "Umh"

      "Được, giờ chúng ta cùng nhau giúp đỡ tương trợ lẫn nhau, cởi bỏ dây thừng tay, ....."

      Hai người lưng tựa vào nhau, Sở Nhụy chỉ như thế nào mới cởi bỏ dây thừng tay cho tiểu oa nhi, tiểu oa nhi tính là thông minh, gần sáng hai người mới có được tự do.

      "Tốt lắm, chúng ta lén lút rời khỏi nơi này." Sở Nhụy hít hơi sâu, chôn giấu kinh sợ, trước tiên vén rèm lên nhìn ra ngoài hồi, xa xa nhìn hai vợ chồng già cùng dựa vào nhau để ngủ, vì thế lẳng lặng nhảy xuống ngựa, lại ôm tiểu oa nhi xuống, lôi kéo tay nàng, lấy tấm màng đen che giấu, trốn mất dạng.....

      Từ trước đến giờ nàng chưa bao giờ khát vọng tự do đến như vậy!

      Tựa như chim chóc khát vọng được bay, như con cá hướng tới biển lớn. Nàng, tự do!

      Nơi này là trấn Thái Bình, thuộc loại quận bình cùng Hán Trung biên giới, hướng bắc. hướng nam là Li Kinh, chính giữa là Thanh Châu tất kinh thành.

      Trấn màu xám, gấp khúc hẻm , khắp nơi lộ ra khí chất, chất phát.

      Sở Nhụy đường mệt mỏi, lại sợ người ta truy đuổi, chạy hai ngày đến nơi này, dọc đường tựa hồ vẫn có người đuổi theo, thế này mới thấy lòng an tâm.

      Ngày đó đặt chân tới trấn Thái Bình, đó là phiên chợ, chợ người về về, rộn ràng náo nhiệt, đủ loại thanh dứt ở bên tai, đặc biệt vui sướng nhìn về cảnh tượng.

      Sở Nhụy mang theo tiểu oa nhi kia, đến trước tiệm cầm đồ, ở người có vài món nữ trang.

      Sở Nhụy tháo xuống ngọc bội người, lại muốn cởi ra bạch ngọc kim đeo cổ tay nhất thời do dự.

      Nhìn đến chiếc vòng tay, lão cầm đồ mắt sáng lên, cười hỏi:" nương, chiếc vòng tay này vô cùng tốt, lẫn tạp chất, biết nương có thể bỏ chiếc vòng tay thích hay ?"

      "Cái này......TA BÁN......."

      Nàng chút suy nghĩ cự tuyệt, cầm bạc lôi kéo tiểu oa nhi .

      Hai người đến tiệm vải mua bộ đồ nam nhân, sau đó tìm quán khách điếm.

      Tẩy bụi bậm người, tiểu oa nhi kia như thế nào thần kỳ biến thành mặt mài trắng tươi như họa, phản phất ra chỉ giáo người xem thích.

      Sở Nhụy chải đầu cho nàng, hỏi lai lịch của nàng:

      "Họ gì ở đâu?"

      Tiểu oa nhi nhìn trong gương đồng xem nàng, rất giọng :"Họ Ngọc."

      "Bao nhiêu tuổi?"

      "Mười bốn."

      "Là từ trong nhà vụng trộm bỏ sao?"

      "Umh"

      "Kia cũng được đâu, làm người nhà của ngươi lo lắng làm sao bây giờ?"

      Tiểu oa nhi lời nào, vẻ mặt đau thương đau lòng.

      "Còn có nha, ta nghe ngươi gọi sư phụ ở trong mộng.... ...."

      'Sư phụ' này thực rất có ma lực, tiểu hoa nhi nhảy dựng lên kinh sợ, vẻ mặt điều là thấp thỏm lo âu.

      Sở Nhụy thấy thế chạy nhanh lại ôn nhu trấn an:"Đừng sợ, đừng sợ có phải sư phụ của ngươi đối sử tốt với ngươi?"

      Vấn đề này tựa hồ làm tiểu oa nhi khó xử, suy nghĩ muốn gật đầu nghĩ lại cũng phải biết nên gật đầu hay lắc đầu đây.

      Sở Nhụy cười:"Trước chuyện này, ngươi nếu có chỗ có thể tạm thời theo tỷ tỷ, được ?"

      Tiểu oa nhi hai mắt to chớp chớp, nhìn nàng hồi lâu, mới ngọt ngào cười:"Hảo."

      Hai người đổi bộ y phục nam, tay cầm tay từ khách điếm ra, tìm quán để ăn cơm.

      Sở Nhụy tính tình nhàn nhã ôn hòa, họ 'Ngọc' kia tiểu oa nhi chất phát, vô tà, hai người trong chốc lát liền khắng khích với nhau.

      Từ trong quán ra, Sở Nhụy đưa cho tiểu oa nhi chuỗi tiền đồng, xem nàng sôi nổi mua ít đồ ăn vặt, tiểu oa nhi tựa hồ rất dễ thõa mãn, trong tay cầm cây kẹo hồ lô cười hớn hở.

      dạo ở trấn lí lát, thấy sắc trời cũng gần tối, hai người mới trở về khách điếm. Vừa rửa mặt, chợt nghe tiếng gõ cửa ở bên ngoài.

      Cứ tưởng tiểu nhị đến đưa trà, Sở Nhụy liền nghi ngờ liền mở cửa, nhìn đến hai gương mặt từng gặp nhau nhất thời lui về sao.

      "Tỷ tỷ." Tiểu oa nhi cũng nhìn ra mặt của hai người này ý thức được lui về sau.

      "Cuối cùng cũng tìm được, lão công cái này gọi là trốn thoát lòng bàn tay của Như Lai Phật Tổ a." Người đầu tiên là người nữ nhân khoảng bốn mươi, dáng người gầy, bên trái chân mày có cái bớt màu đỏ.

      theo bà ta là người nam nhân nở nụ cười hai tiếng hắc hắc!, cùng nương tử xấp xỉ tuổi nhau, cái đầu thấp bé tráng kiệt, bị mù con mắt giống nông phu.

      "Nếu là đánh mất, vợ chồng các ngươi còn muốn sống sao?" Người vào cuối cùng là phải nam tử quá trẻ, nhìn qua giống như tên ăn chơi, thân hoa lệ, trang điểm lòe loẹt, vẻ mặt ngá ngởn.

      "Hoa Hồ Điệp vợ chồng chúng tôi làm việc cần ngươi phải lo." Người trung niên kia tựa hồ thích người này, hừ tiếng ở bên bàn ngồi xuống.

      "Độc Nương Tử, cần tức giận đến như vậy, chúng ta cùng thuyền, có chuyện gì ai chạy cũng thoát đâu a!" Hoa Hồ Điệp kia xong, đôi mắt nhìn chăm chăm Sở Nhụy, với vẻ mặt thèm dãi:"Này tiểu nương tử......Để tại hạ tự mình mang cho chủ tử!"

      "Ngươi nghĩ đến sắc." Độc Nương Tử thổi cái:"Đừng tưởng rằng lão nương biết ngươi muốn đánh chủ ý gì nha?"

      "Các ngươi......Rốt cuộc là ai?" Sở Nhụy đem tiểu oa nhi bảo vệ đằng sau, cố lấy dũng khí lớn tiếng:" Vì sao lại muốn bắt ta?"
      AChu, Hale205Chris thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 6.2

      "Chúng ta là ai? nương cần phải biết chỉ cần ngoan ngoãn theo chúng ta là được?" Độc Nương Tử cười cười :"Đúng rồi......Bông hoa kia.... Sau khi tẩy sạch bụi bẩn lại là tiểu mĩ nhân a!"

      Hoa Hồ Diệp ánh mắt chuyển qua Tiểu Oa Nhi:"Đại mỹ nhân các người có thể mang , nhưng tiểu mỹ nhân để lại cho ta cũng được a!"

      Tiểu Oa Nhi nghe xong càng ôm chặt Sở Nhụy.

      "Tiểu Oa Nhi này, chỉ sợi ngươi đám động vào a!" Độc Nương Tử đùa cợt :"Nếu có thể xem ăn được, lưu cũng là bạch lưu a!"

      " cần hù dọa người?" Hoa Hồ Điệp nghe xong cho là đúng:" phải chỉ là Tiểu Oa Nhi thôi sao? Chẳng lẽ có ba đầu sáu tay."

      "Ba đầu sáu tay tất nhiên có, ngươi có biết người nàng mang theo cái gì ?"

      "Cái gì?"

      "Huyền Hoàng Lệnh."

      Hoa Hồ Điệp biến sắc:" có khả năng?"

      "Cái kia từ người nàng rơi xuống, ta dám lưu lại, nếu ngươi dám trêu 'Vô Nhân Cốc' ta liền đem Tiểu Oa Nhi lưu lại cho ngươi, dù sao lão nương cũng lo lắng biết xử trí như thế nào."

      "Ngươi ở đây đùa ! Độc Nương Tử ,từ mười năm trước 'Vô Nhân Cốc' có xuất làm sao có thể cùng nương này có quan hệ chứ?"

      Sở Nhụy nghe cũng hiểu, muốn nghe bọn họ tiếp, đột nhiên khí lạnh như băng cùng với giọng ở bên cửa sổ vang lên.

      "Độc Nương Tử, lão Tam, Hoa Hồ Điệp các ngươi muốn đến 'Vô Nhân Cốc' toàn là người chết sao?''

      Trong phòng này, thế nhưng còn có người.

      Người này vào từ lúc nào, sao lại vào đây được? Trong phòng có năm người lại phát có người vào?

      Sở Nhụy trận kinh ngạc, Tiểu Oa Nhi khi nghe thấy thanh của này đột nhiên khóc òa òa lên.

      Còn ba người khác mặt biến sắc, tay cằm vũ khí như lâm vào trận địch.

      người nam tử mang mặt nạ trong bóng tối ra, người mặc bộ trắng dài, lưng có nhiều kim liên tinh tế, toàn thân đều lộ cỗ tà khí.

      đeo cái mặt nạ làm bằng vàng, thập phần dữ tợn, che lại nữa khuôn mặt, ở trong ánh nến tảng ra ánh hào quang, làm cho người ta trận kinh sợ.

      Làm cho người ta kinh ngạc nhất là tới cả người phát ra màng sương, tiếng động làm cho người ta thấy được khinh công xuất quỷ nhập thần.

      Độc Nương Tử ba người họ giá lạnh, trăm miệng lời to tiếng '' Tiêu Ngạo" trong thanh toàn là kinh sợ.

      Mà người nam nhân này nhìn bọ họ, khoanh tay đứng ở nơi đó, dưới mặt nạ lộ ra lộ ra nụ cười hướng lên, chỉ câu:"Còn lại đây?"

      Tiểu Oa Nhi theo Sở Nhụy ngẩn đầu lên, thân hình nho thể nghi ngờ là run rẩy, lại đám nghe lời, liền chậm rải đến người nam nhân đó.

      Tiếu Ngạo trong mắt chỉ có mình Tiểu Oa Nhi, hỏi lại câu:" Chơi đủ chưa?"

      "Dạ đủ rồi......"

      "Theo ta trở về?"

      "Dạ"

      "Những người này, có phải khi dễ ngươi?"

      "... ......"

      "Hay......Là có?"

      "Bọn họ....Ách!" Tiểu Oa Nhi nghĩ nghĩ liền cáo trạng chuyện ác :" Bọn họ muốn bắt tỷ tỷ."

      "Sau đó thuận tiện bắt ngươi?"


      "Umh!" Tiểu Oa Nhi gật đầu, tiếp tục kể tội xấu của bọn chúng:" Bọn chúng còn dùng dây thừng bắt ta và tỷ tỷ."

      Tiếu Ngạo nghe xong, khéo miệng lại lộ ra nụ cười quỷ dị cùng giểu cợt, nhàng bâng quơ :" khi như vậy, các người muốn để lại cánh tay!"

      Trong lòng ba người bọn họ trận kinh sợ, Hoa Hồ Điệp kiên trì kêu lên:"Tiêu Ngạo, Tiểu Oa Nhi này chúng ta có làm gì, ngươi muốn dẫn cũng được, muốn để lại cánh tay để làm gì?"

      " cần cũng được ngươi muốn tiếp chưởng!" Người kia kêu 'Tiêu Ngạo' cũng dùng giọng điệu để thương lượng, mà người khác thể tiếp thu lựa chọn cửu tử nhất sinh.

      Người này võ công cao lường, bọn họ biết ràng, đều tự suy nghĩ, nếu chọn tiếp chưởng, cho dù chết cũng mất nữa cái mạng, bằng chọn đúng thời cơ phản công, mọi người hợp lực cùng liều mạng cũng thể thất bại, so với khoanh tay chịu chết kết cục tốt hơn nhiều!

      Vì thế ba người liếc mắt lẫn nhau, cảm thấy nhất định cùng nhau phản công.

      "Tiêu Ngạo, bọn ta liều mạng với ngươi!" Ba người đồng thanh , liền quay quanh nam tử, lấy vũ khí ào ào tiến tới .

      " biết sống chết." Tiếu Ngạo tiếng thân hình bay lên, lấy tay đánh chưởng, ra tay là mau lẹ sắc bén ngoan đọc.

      Ba người thấy võ công kì lạ, giống như chưởng giống như quyền, hoa cả mắt, ứng phó kịp! Đợi đến gần, lại vô số kim châm ở người, trợn mắt há miệng.


      Hoa Hồ Điệp chờ người kia hấp thụ năng lực cực lớn phong chưởng cùng nhau bao lấy, toàn thân điều giống như lâm vào trận sóng to, cả người theo chưởng trận lảo đảo, đừng giãy dụa ngay cả đứng còn nổi.

      Độc Nương Tử trước hết ngăn cản được, trúng chưởng, nhất thời lui ra sau vài bước, cổ họng phun ra ngụm máu tươi, tiếp theo là Hoa Hồ Điệp cùng Lão Tam trúng chưởng cả người dăng lên bàn gỗ, "Phanh" tiếng bàn gỗ nhất thời bị bể.

      Ba người cùng ngã xuống đất, thống khổ vạn phần, trong lòng nhất thời kêu khổ, nếu tiếp thêm chưởng nữa cũng khó bảo toàn tính mạng.

      "Hoa Hồ Điệp, ngươi muốn lưu lại đồ đệ của ta?" Tiêu Ngạo thu lại chưởng lạnh lùng hỏi:"Có phải ?"

      "! Tiểu nhân dám." Hoa Hồ Điệp chỉ cảm thấy hoảng sợ, buông miệng phủ nhận.

      "Ngươi cho rằng ta diếc sao?" Tiêu Ngạo giận dữ, ngón tay trỏ và ngón cái bàn tay phải chuyển động, cây phi đao bắn vào lưng :"Ngươi có bản lĩnh đến 'Vô Nhân Cốc' giải độc"

      "!" Hoa Hồ Điệp hồn phi phách tán, kêu to hai tiếng, ói ra máu đen sau đó ngất .

      Vợ chồng Độc Nương Tử kinh hồn, cái nho kia là người trong giang hồ e sợ nhất đó là ' phi đao', nếu trúng độc càng cử động, càng thống khổ chết được chết xong.

      Tiếu Ngạo thu tay lại, bịch mắt Tiểu Oa Nhi đành lòng cho nàng xem, bỗng nhiên bay ra ngoài cửa sổ, cơ thể mơ hồ, giống như quỷ mị.

      "Tỷ tỷ.....Tỷ tỷ.'' Tiểu Oa Nhi từ bên cửa sổ khóc la ở bên tai.

      ''Ầm ỉ cái gì?" Người nam tử lạnh giọng cùng giận lẫy :" Ầm ỉ ta bỏ ngươi lại đây?"

      "Oa.....Sư phụ có thể bỏ lại Nông nhi cũng được.....Nhưng cần bỏ lại tỷ tỷ nha......Sư phụ."

      "Thực là phiền toái." Tiếu Ngạo nghiến răng nghiến lợi , tựa hồ thể làm, tay phải tay ôm đồ đệ, tay bên hông kéo liên kim, 'Ào ào' run lên từ bên ngoài cửa sổ tiến vào, bò liên thắt lưng của Sở Nhụy, chút liền đem nàng ra bên ngoài.

      " A....... " Lại tiếng nữ tử thét chói tai, vang vọng bầu trời đêm.

      Trời đầy sao, trong lúc đó có ngôi sao cũng vì tiếng vang này xẹt qua.......

      Trấn Thái Bình, chút cũng thấi bình.

      Tiểu Oa Nhi muốn theo sư phụ cỗ quái trở về nhà.

      Lúc gần , Tiểu Oa Nhi từ trong người lấy ra cái quyền trượng màu đen rồi với Sở Nhụy:"Tỷ tỷ, tỷ tỷ nhất định phải đến 'Vô Nhân Cốc' tìm muội, được ?"

      "Được." Sở Nhụy gật gật đầu, hai người ở cùng nhau vài ngày, tình cảm tỷ muội khó có thể chia lìa.

      "Tỷ tỷ.....oa oa......" Tiểu Oa Nhi vừa xong vừa khóc nhè, còn muốn tiếp tục ôm tỷ tỷ, bên sư phụ kiên nhẫn phen khởi động cổ áo, bóng trắng khuất dần chỉ nghe được tiếng khóc được hơn trăm dặm.

      Sau khi chia tay đôi thầy trò cổ quái kia, Sở Nhụy tiếp tục chạy về phía trước, bởi vì sợ bị bắt lại, lại dám trì hoãn, lại sợ bọn người Đợ Nương Tử đuổi theo.

      xe ngựa bôn ba mấy ngày, nàng rốt cuộc cũng đến Thanh Châu kia, tháng mười buông xuống, thời tiết bắt đầu se lạnh.

      Thanh Châu là quê hương của mẫu thân nàng, phía nam thành , giống như hòn quý luôn luôn xinh đẹp.

      Vào ban ngày, đầu đường cuối ngỏ rất phồn vinh, mọi người điều chơi, vào ban đêm sông rất nhiều, ánh đèn sáng trưng, cảnh tượng đẹp.

      Sở Nhụy lặng lẽ vào thành, đến bên cửa hàng bán trang phục nam, cửa tiệm thực bình thường bên lại để biển hiệu to bự: Gấm vóc trang.

      Vừa vào cửa, chưởng quầy bên trong liền ra đón khách, vẻ mặt tươi cười liền nghênh tiếp đón.
      AChu, Hale205Chris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 7.1

      Lúc này trong tiệm có khách, Sở Nhụy hỏi :"Chưởng quầy, ta nghĩ từ Kinh Li thành đến 'Yên Tý La' mất bao lâu?"

      Chưởng quầy sững sốt, ánh mắt nghiêm túc đánh giá nàng, chỉ thấy nàng mặc người bộ đồ nam, da trắng như tuyết, lông mi rất dài, mắt long lanh nhìn thoạt qua chắc là nữ cải nam trang, ánh mắt lập tức chuyển sang nới khác khuôn mặt tươi cười :" biết nương 'Yên Tuý La' này có ý gì?"

      "Bất quá từ trong câu thơ trung mà thôi." Sở Nhụy mỉm cười:" Lặng yên chăm chú nhìn cảnh, trăng buồn lộ nhuyễn."

      Chưởng quầy lần nữa nhìn Sở Nhụy, kéo tay áo của mình lên có chuỗi ngọc màu đỏ hổ phách nằm ở , rồi thở dài :" nương, ta chờ rất lâu rồi, hôm nay Bùi mỗ cuối cùng cũng hoàn thành tâm nguyện."

      "Đa tạ chưởng quầy." Sở Nhụy lâu mới hướng tới chưởng quầy hành lễ.

      Chưởng quầy lấy cuộn tranh giao cho nàng, nàng rời khỏi tiệm trang thêu.

      Nàng đến tiệm cơm ăn vài món, nàng ăn vài miếng rồi buông bỏ đũa chắc là do mấy ngày nay nàng bôn ba ngoài đường mệt mỏi quá độ cho nên muốn ăn, muốn tìm chỗ để nghỉ ngơi, chợt nghe có tiếng đánh trống khua chiêng, hang nghìn binh lính dẫn đường, trong đó có chiếc xe ngựa chậm rãi chạy qua.

      Dân chúng thấp giọng thầm với nhau, Sở Nhụy đứng lên ra bên ngoài, nghe được 'Kinh thành', 'Đại nhân', 'Tham ô', liền nhịn được giọng hỏi cụ ông:"Đại gia này, xảy ra chuyện gì thế? Sao có nhiều binh lính đến vậy?"

      "Khụ, tiểu công tử xem ra phải là người ở địa phương này rồi? Cho nên biết Thanh Châu chúng ta xảy ra chuyện?" Cụ ông với vẻ mặt thần bí, nhìn Sở Nhụy lắc đầu tiếp:"Là người trong kinh thành, được hoàng thượng phái đến để phá án các quan ăn tham ô."

      Sở Nhụy gật gật đầu:"Nga, ra là thế."

      người thương nhân ở bên cạnh qua đây thấp giọng :" biết có phải cũng là có tiếng lớn nhưng làm chẳn được gì."

      Sở Nhụy nghe xong kinh ngạc hỏi:"Đại thúc, xin chỉ giáo?"

      "Tiểu công tử biết, Thanh Châu chúng ta giàu có, án tham ô này hàng năm có người báo án, hàng năm bề cũng cử người đến tra dưới bảy tám lần, người ta có người chức cao hơn chống lưng, tay che trời, người phái đến điều tra tìm ra được chứng cứ, nếu có tìm được cũng ai làm gì được họ." Người thương nhân thở dài.

      "Kia chẳng phải Thanh Châu có người quan tốt sao?"

      "Cũng phải, tục ngữ trăm người giống nhau, quan tốt cũng biến thành tốt, có 'nhất tiền chủ bộ', cũng có ' Tứ tẫn thái thú'." Người thương nhân giọng nhìn Sở Nhụy chậm rãi tiếp:" Coi như Thanh Châu chúng ta có kỳ quan."

      Sở Nhụy ngạc nhiên :" Sao gọi là' nhất tiền bộ chủ'?"

      "Nhất tiền bộ chủ, chỉ là Ngô bộ chủ, là người liêm khiết chính trực, mỗi khi thay dân chúng làm việc lấy xu, đan chúng thấy vậy thương lượng lấy trăm văn tiền cảm tạ , nhận rời , Ngô bộ chủ thấy bất đắc dĩ lấy văn tiền bởi vậy gọi là mỹ danh."

      Sở Nhụy nghe xong thầm bội phục:'' Sao gọi là 'Tứ tẫn thái thú?"

      Cụ ông tiếp:" 'Tứ tẫn thái thú' tức là Thích Thế Phát, là người của Thích thái sư, ở trong này ỷ thế hiếp người, vô pháp vô thiên, trong nhà có hơn trăm thị thiếp, thường xuyên đối với người ta :' Thích Thế Phát ta ở Thanh Châu làm thái thú, nhất định phải có tứ tẫn, cá trong nước chết, nai trong núi chết, trong sơn động chết, dân chứng trong thôn chết' cho nên mọi người gọi là ' Tứ tẫn thái thú ' "

      Sở Nhụy bừng tỉnh, :" Thích thái thú này đáng ghét, là người của Thích thái sư, mà Thích thái sư giờ thế lực rất lớn, biết trong triều đình phái người quan nào để điểu tra ?"

      "Hắc." Cụ ông cười sung sướng:" phải lúc trước tra ra , nhưng lần này quan lớn bằng sao chế trụ được Thích thái thú kia."

      " Là ai vậy?"

      "Nhiếp phòng chính nha!" Cụ ông với vẻ mặt tán thưởng:" Nhiếp phòng chính này là người quan tốt a! Con của ta là người học sách, với ta Nhiếp đại nhân kia là người có tài có công trị quốc, tận trung giả dối, có công tất thưởng, phạm pháp phải trị,... ....."

      Sở Nhụy khi nghe đến chữ 'Nhiếp' ngẫn người ra, lại nghe tiếp gười thương nhân kia thở dài:"Chỉ tiếc, biết vì sao đem Ngô bộ chủ bỏ vào tù, nếu vì bị người khác hãm hại mà định tội, đúng là oan uổng nha!"

      "Ta liền hoài nghi là 'Tứ tẫn thái thú' kia hãm hại Ngô bộ chủ, hai người bọn họ hợp với nhau phai ngày ngày hai......."

      "Mau xem, là Nhiếp phòng chính đại nhân." biết người nào ở bên cạnh hô tiếng, mọi người điều im lặng, vô số ánh mắt hướng về phía kia.

      Xe ngựa dừng lại ở trước phủ đại môn, bước xuống xe ngựa là người nam tử cao lớn, ở phía sau có hai gã tùy tung thân tính, thong thả bước vào bên trong phủ.

      ngờ, cũng đến Thanh Châu.... .....

      Giờ khắc nỳ, Sở Nhụy cảm thấy tựa hồ nàng đứng vách núi, bốn phía chỉ có khoảng cao ngạo thương tùng, biết tên, nhìn xuống là biển mênh mong.

      Cái gì cũng nhìn thấy, nàng nhìn xa xa, trong lòng có tiếng động muốn khóc lớn, lại cố tình nhịn xuống xoay người rời , thập phần rất kiên định.

      Thích Thế Phát kia là người của Thích gia cũng là sư huynh của Thiền phu nhân, có thể giơ cao đánh khẽ thả người giống như thả con ngựa nha!

      Có lẽ đến nơi này là vì hoàng thượng tính nhiệm , được mọi người người quan tốt, thương Thiền phu nhân.......Chỉ đối với mình nàng vô tình.

      Ở trong lòng nàng, vĩnh viễn thể quên được việc để nàng đến Hình bộ đại lao....Việc này đại biểu cho việc buông tha nàng.

      cần nàng,... ....

      câu : ra khỏi cửa thể quay đầu lại, chàng vô tâm ta liền quên.

      Cho nên nàng cũng muốn.

      Mùa đông ở Thanh Châu cực đẹp, có văn ca làm chứng:' Mùa đông cảnh giống như hoa mùa xuân, giọt sương rơi chiếc lá, chờ ngày nắng lên.

      sông, tiếng ca da diết, tiếng đàn lưu động trong gian, chiếc thuyền hoa diễm lệ, dọc theo mặt sông lướt qua, từng mũi của chiếc thuyền đều cúi xuống tạo thành hoa đăng hồng cùng vải lụa tung bay.

      lúc sau trời tối, ánh sáng màu hồng mặt sông cũng biến mất, chỉ có ánh trăng độc nhất chiếu xuống mặt sông phong tình vạn chủng.

      Trong thuyền ấm ấp, mùi hương của rượu ngon, những nữ tử xinh đẹp uyển chuyển mặc người lụa mỏng múa tung bay, cùng với tiếng sáo tiếng đàn, làm người khác say lòng.

      Thái thú ở Thanh Châu, Thích Thế Phát nâng ly rượu lên cao, tha thiết mời người nam nhân chủ tọa kính rượu, nam tử cũng khoác lát, mỉm cười uống ngụm .

      "Phòng chính đạ nhân, nơi này là nơi đẹp nhất ở Thanh Châu, biết đại nhân nhìn thấy thế nào?" Thích Thế Phát ra sức hàn huyên lấy lòng.

      "Ân." Người nam tử cũng nhiều.

      Thích Thế Phát xấu hổ cười trừ, người này thể đắc tội, người chảy đầy mồi hôi lạnh.

      Vị trước mắt này là người được hoàng thượng phái đến điều tra quan tham ô, phần thẩm án thể tra được, cũng định tội được, kỳ thực nhờ người ta câu?

      Ban đầu Thích Thế Phát cứ tưởng người nam nhân nào cũng qua được tửu sắc. Nhưng sau khi tiếp xúc được mấy ngày, mới phát người này vui buồn biểu qua bên ngoài.

      Ngày thứ nhất tặng tranh chữ, món đồ cỗ, ngọc trân châu, vàng bạc mang rương này rương nọ vào trong dich quán, đến ngày thứ hai án tiếp tục thẩm tra hoàn toàn chút mua chuộc.

      Thích Thế Phát có chút hiểu vật cũng thu, nhưng lại liều thuốc an thần, lẳng lẽ là trúng chỗ sao?

      Mọi người cũng là thân thích với nhau, tuy rằng quận chúa chưa có gả qua thôi, đến lúc đó phải thân càng thêm thân sao?

      Thích Thế Phát cứ tưởng như vậy trong lòng còn có nhiều hy vọng, hướng đến nữ tử ánh mắt nàng hiểu được lặp tức tiến lên, nữa quỳ về phía trước Nhiếp Thư Thần, tay cầm bình rượu nũng nịu :" Trân nương kính đại nhân ly."

      Trân nương là hoa khôi tuyệt sắc ở Thanh Châu, cầm kỳ thi họa đều giỏi, đến đêm nay được đường đại nhân nhìn trúng, cũng uổng Thích Thế Phát giọng mời đến.

      Nhiếp Thư Thần nhíu mày, cũng thèm nhìn người mỹ nhân lần, trái lại ánh mắt rũ xuống nhìn vào trong ly rượu thưởng thức, tựa hồ cũng vội đem ly rượu uống cạn.

      Trân nương lúng túng, nam tử này phải là người ăn chơi đàng đúm, người tảng ra khí thế vương giả, toàn là nhuệ khí, nàng đám hội kiến giống như những người nam nhân bình thường khác mà vui vẻ được, tại nhìn gần như vậy,nàng nhịn được đầu gối phát run.

      Thích Thế Phát thấy thế nhái mắt với Trân nương tiếp tục chủ động, Trân nương cũng chỉ có thể tiếp tục như vậy mà tiến lên.

      đợi nàng hướng tới đột nhiên có hai người thị vệ tiến vào, tiến đến Nhiếp Thư Thần thầm vài câu.

      Thích Thế Phát tin rằng có nhìn lầm, mặt Nhiếp Thư Thần vẫn lộ chút biểu cảm nào, nhưng ánh mắt này sáng ngời chắc nghe báo cáo.

      "Đại nhân......" Trân nương vẫn buông tay

      "Phong chính đại nhân......." Thích Thế Phát nhìn thấy muốn nên mới kêu lại.

      Nhưng Nhiếp Thư Thần đứng lên, nhàn nhạt :" Nhiếp mỗ cáo từ." liền nhanh chóng bước ra ngoài.

      ra khỏi chiếc thuyền liền lên chiếc thuyền , môi nở ra nụ cười.

      mặt sông có chiếc thuyền hào hoa, nghe được tiếng đàn cùng với tiếng sáo hợp xướng;" Hết mưa phùn xuân liền đến, nghe thanh oanh oanh yến yến ở bên tai. Mây khói mờ mịt mở cuôn tranh, người trước mắt là ý trung nhân......."

      Ban đên như thế này thích hợp gặp người trong mộng.

      Khách đếm nho , bên trong phòng ánh nến lại làn nữa được thấp sáng.

      Nữ tử giường chút cũng phát , tiếp tục ngủ say.

      Nam nhân ngồi giường, xốc chiếc chăn màu trắng ra nhái mắt nhìn chăm chú vào người nữ tử xinh đẹp ngày nhớ đêm mong....

      Nàng ở nơi này, gần ngay trước mắt..... nhịn được vương tay xoa má trắng mịn của nàng.

      Ngón tay chậm rãi dọc theo đường cong của trán, mũi, đôi môi đỏ mộng, đến xương quai xanh, cẩn thận vẽ hình dáng của nàng.

      thể nào bình tĩnh khi gặp được nàng! cười đúng là tiểu tinh!

      Bàn tay to nắm giữ cổ tay trắng tuyết của nàng, nhìn chiếc vòng ngọc vữa nằm yên ở chỗ cũ con ngươi đen toàn bboj là nhu tình.

      Vòng ngọc này là mẫu thân truyền lại! nghĩ muốn đeo lên cho nàng, nàng vẫn luôn mang theo người.

      cúi người, hôn lên đôi gò bông no đủ của nàng, lúc đầu rất ôn nhu sau đó liền thấy đủ cắn nuốt làm càn, nụ hoa hồn nhạt đính nước bọt, càng nhìn càng thêm kiều.

      Nàng cho rằng mình nằm mộng, theo bản năng ừ tiếng.
      AChu, Hale205Chris thích bài này.

    5. thuyvy2711

      thuyvy2711 Active Member

      Bài viết:
      401
      Được thích:
      206
      hay qá à...hóng chương mới..thanks editor

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :