1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử không mặc giá trời y - Hà Vũ ( Hoàn - 10c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.1

      thể nghĩ tới chính nàng cũng đến nơi này!

      Khi bước vào Hình bộ đại lao, Sở Nhụy lại cảm thấy đột nhiên có nhiều cảm xúc.

      Hơn mười năm trước, Cảnh gia hơn bảy mươi người cũng bị nhốt vào đại lao phải chịu bao nhiêu đau khổ, bị vu oan giá họa, cuối cùng bị trảm đầu thị chúng.

      tại bây giờ tình cảnh của mình so với cha mẹ tốt hơn nhiều lắm!

      Tuy rằng là đại lao, nhưng giam cầm nàng ở nơi tiếp theo giam giữ tội phạm Hình bộ là hai thế giới khác nhau. Nơi này sáng ngời, thông gió, khả năng khiến người ta cảm thấy áp bức.

      Quan ngục mang Sở Nhụy vào gian lao ngục, nàng phát bên trong có chiếc giường, giường chăn gối đều sạch , bàn còn bày nến, ấm trà.

      " nương, hãy nghỉ ngơi trước, đại nhân án tử vội." Thủ hạ của Phùng Dực Phong đối với nàng rất khách khí, xong rồi ra ngoài.

      vội? Đem nàng nhốt lại ở nơi này mỗi ngày, kêu trời, trời thấu ở địa phương quái quỷ này. Nhưng bọn họ thực vội.

      Sở Nhụy ngồi giường, hay tay ôm đầu gối, đem mặt chôn sâu ở trong người, nhớ tới Tiểu Liên Bồng chết thảm rốt cuộc nàng nhịn được nước mắt tuông như mưa.

      biết khóc bao lâu, thể xác và tinh thần nàng mệt mỏi ngã vào giường rất nhanh tiến vào giấc ngủ.

      Trong lúc nhất thời trong phòng giam trống rỗng tiếng động.... Nàng ngủ lâu, thấy chính mình lạc vào cảnh trong mơ, trong trung phiến sương trắng, nàng mơ hồ thấy được cha mẹ, tỷ tỷ, cùng vô số người thân trong Cảnh gia......Đúng vậy, là mọi người nàng vui mừng qua, càng ngày càng gần, gần đến mức có thể chạm vào họ.

      phấn khởi lại ôm mọi người, đột nhiên biết từ đâu bốn phương tám hướng xuất đầu trâu mặt ngựa, dùng xiềng xích thô to mang cha mẹ mọi người mất. Bây giờ, lại nhìn thấy xung quanh bây giờ bóng người, nàng qua lại đường lui bên cạnh là vách núi.

      Nàng mở miệng kêu, nhưng cách nào phát ra tiếng, chân muốn chạy nhưng chạy được, biết phải làm sao bên cạnh lại phát ra tiếng .

      "Xảy ra chuyện gì? Người êm đẹp, sao tự dưng lại chết?"

      "Nhanh chút bẩm báo đại nhân! được chậm trể?"

      "Đúng vậy, báo cho phòng chính Nhiếp đại nhân biết! Người như thế nào lại chết ở đại lao."

      chết! Mà ai chết? Sở Nhụy nghe xong càng nghĩ càng muốn mở mắt ra xem người nào chết, lại phát bản thân mình mở mắt được.

      Đầu óc của nàng bình thường, nhưng trái tim hình như đập,....Cho nên những người đó cho rằng nàng chết sao?

      Trong phòng giam nho tựa hồ rất nhiều người, nghe qua kết quả khám nghiệm tử thi.

      thanh nàng nghe được, người này là ở Nhiếp phòng chính khám nghiệm cho Tiểu Liên Bồng, nàng nghe họ :"Thực kỳ quái, phu nhân này hẳn là mắc bệnh tim, cho nên mới đột nhiên tử vong, mà bệnh này lại có dược liệu để điều trị.....Bằng thuộc hạ giải thích được vì sao phu nhân này có tim đập cùng mạch đập."

      Di chứng của bệnh tim? đùa, Thiền phu nhân kia nũng nịu mới có di chứng bệnh tim, nàng mới có bệnh như vậy?

      Ta có chết. Ta có chết nha.

      Sở Nhụy trong lòng như nóng như lửa, muốn lớn tiếng kêu to, nhưng yết hầu giống như bị chế trụ nàng hoảng sợ cực độ kêu ra mà động đậy lại được.

      Có người phủ tấm vải mỏng từ đầu đến chân của nàng. Nàng sợ hãi, ý thức ràng miệng thể , mắt thể mở.

      lúc sau, có vài người vào phòng giam trong đó nàng biết người, người này ở Trọng Hoa Cung hoả táng người chết.

      Sở Nhụy kinh ngạc, lâm vào mê mang, mặc cho những người đó thay xiêm y, búi lại tóc cùng cài trâm ngọc phượng mang giày thêu oa cho nàng.

      Tay chân cẩn thận đem nàng để trung, nếu nàng đón sai đây là quan tài.

      Hoảng sợ đến cực hạn, nàng ràng là chết, những người này..... là muốn đem nàng mai táng sao?

      Nàng chống cự kịch liệt, nàng muốn im hơi lặng tiếng chết .

      Nhưng kết quả là vẫn cứ như vậy trách được ai đây?

      trách hoàng hậu nương nương nhẫn tâm, trách Nhiếp Thư Thần vô tình mà là trách vận mệnh của mình quá bất công?



      Chương 5.2

      Sở Nhụy tuyệt vọng suy nghĩ những việc xảy ra, căn bản chính là cái bẫy tốt nha, có người đầu độc Thiền phu nhân, rồi giết chết Tiểu Liên Bồng, mục đích là muốn giá họa cho nàng!

      Là ai? là ai? Nàng tiếng động khóc thút thít, biết vận mệnh của nàng đến nơi nào.....

      Quan tài được nâng lên khiêng ra ngoài, lên bật thang... ra ngoài.... Cuối cùng là lên xe ngựa.

      Xe ngựa thanh lộc cộc "chi chi nha nha" ngừng lại chuyển động, vòng lại rồi ngừng, cùng với người lái xe ngựa thanh kêu ngựa, dần dần vào đám người ngựa xe như nước.

      --- ------ -------Tuyến phân cách---- ------ ------

      Hình bộ đại lao thực yên tĩnh, im lặng đến mức thanh kim rơi xuống đất cũng có thể nghe được.

      Hình bộ đại nhân Phùng Dực Phong hết hồn đứng xem người nam nhân, đó là người trực tiếp lãnh đạo , đương kim phòng chính đại nhân, bội phục kính trọng người này.

      canh giờ liền, có binh lính báo lại tiểu thiếp của phòng chính đại nhân chết trong lao ngục, thi thể cũng bị hoàng hậu nương nương mang rồi, bây giờ biết kết cục ra sao?

      Phùng Dực Phong trán chảy đầy mồ hôi lạnh, hồi tưởng trước kia phòng chính đại nhân phó thác:"Ta đem nàng giao cho ngươi, bảo hộ nàng ấy an toàn, có thể sai sót gì, chờ đến tối ta liền tới đón nàng."

      Đối với nghi phạm hại tiểu thiếp, việc này Phùng Dực Phong cũng đại nhân mua thuốc gì để trong hồ lô, nhưng theo đại nhân nhiều năm, biết cách tác phong làm việc của đại nhân, tiểu thiếp này nếu quan trọng đại nhân cũng làm như vậy.

      Bởi vì tin tưởng mình nên đại nhân có thể an bày như vậy, nhưng ai cũng đoán được chuyện xảy ra như vậy! Người chết, ngay cả thi thể cũng thấy-- Mình như thế nào ăn với đại nhân đây?

      "Đại nhân..." Nghĩ đến đây, Phùng Dực Phong vạn phần áy náy, thẳng tấp quỳ gối xuống:"Thuộc hạ làm việc bất tài, thuộc hạ xin nhận tội."

      Đứng ở phía sau là Lăng Phi, Lăng Việt, từ trong quân trại theo Nhiếp Thư Thần gần mười năm, thấy quỳ hai người nhìn nhau. Biết tính tình của chủ tử nên ai đám khuyên.

      Trong phòng giam nho đứng ở phía cửa sổ Nhiếp Thư Thần luôn luôn chuyện, đột nhiên ánh mắt chuyển tới phía giường , đệm chăn còn có dấu vết của người nằm xuống.

      Nhiếp Thư Thần phảng phất nhìn về chiếc gối mền mại kia, hai tròng mắt rì chặt đó có nước mắt còn chưa khô.

      Trong lòng căng thẳng, nhắm mắt lại, cỗ lửa giận thể kìm chế được quét toàn thân.

      Nhiếp Thư Thần cho rằng mình có thể bảo vệ nàng, ở đây đêm, nàng có thể an ổn sống dưới cánh chim của mình, ai cũng động được nàng, ai đánh chủ ý lên nàng!

      Ai mà biết cẩn thận mấy cũng có sai sót, vẫn có người nhanh chân hơn bước.

      Phù hoàng hậu này, thế lực lớn, hề kiêng kị đến Hình bộ, xuất thần biết quỹ hay, thậm chí có thể đem người !

      mưu trong hậu cung đứng đầu, quả nhiên thể coi thường!

      "Phùng Dực Phong." Nhiếp Thư Thần đột nhiên trầm giọng gọi.

      "Có thuộc hạ!" Phùng Dực Phong vẻ mặt xấu hổ quỳ như cũ:"Xin mời đại nhân giáng tội."

      "Gấp cái gì? Tội này của ngươi, trước tạm thời tha." Nhiếp Thư Thần hừ lạnh tiếp:"Nhưng ra Hình bộ lao tanh tra tốt, những phạm nhân khác chết vo đối chứng, cánh mà bay, mũ cánh chuồn đỉnh đầu ngươi, chỉ sợ cũng đừng mang."

      "Dạ! Thuộc hạ tuân lệnh."

      Nhiếp Thư Thần rời khỏi đại lao, bước ra bên ngoài , mặt bước nhanh như gió mặt hạ lệnh:"Lăng Phi!"

      "Có."

      "Chuẩn bị tiến cung."

      muốn gặp hoàng hậu nương nương kia, nương nương muốn đưa người của .

      Trọng Hoa Cung.

      Trong Phật Đường, khói bay lượn khắp nơi, tràn ngập mùi hương, cùng với tiếng gõ mõ, phong cảnh đều thiện ý.

      "Phòng chính đại nhân, nhiều ngày thấy mặt?" Phù hoàng hậu khẽ mĩm cười, nhìn lại đánh mõ, tiểu cung nữ đứng bên người đỡ đứng lên, nhìn về phía người cận vệ:" Mời đại nhân vào."

      Nhiếp Thư Thần hướng về hoàng hậu hành lễ, bước vào phật đường:" Nương nương thiên tuế."

      Có cung nữ đem trà đặt ở bàn, Hoàng hậu ngồi xuống, cười hỏi Nhiếp Thư Thần:" Cái gọi việc lộ diện, giúp hoàng thượng lo trong lo ngoài, hôm nay đặc biệt tiến cung biết có chuyện gì?"

      Nàng sai, Nhiếp phòng chính này cũng có nhược điểm, bằng có đích thân tới chuyến.

      "Nương nương, vì sao hạ quan đến nơi này nương nương trong lòng hiểu ."

      "Nga! Nhiếp phòng chính lời này, bổn cung thực ra cho lắm." Phù hoàng hậu giả hồ đồ:" bằng mời đại nhân thẳng."

      "Như vậy nhi thần xin thẳng vấn đề." Nhiếp Thư Thần cũng khách khí :"Người của nhi thần, hôm nay ở Hình bộ đại lao chết bất đắc kì tử, đợi nhi thần đến, người trong cung của nương nương giành trước bước."

      "Nha, nguyên nhân là chuyện này a!" Phù hoàng hậu làm như bừng tỉnh " Phòng chính đại nhân là người của khanh, nhưng chỉ là tiểu thiếp của đại nhân....Nhụy nha hoàn?"

      Nhiếp Thư Thần đáp chỉ lạnh lùng xem xét nàng.

      Phù hoàng hậu bật cười, so đo :" Nhưng ra có chuyệ như vậy, ta nghe Ngụy An Nhụy nha hoàn là bị đại nhân làm oan uổng, trở thành người bị tình nghi giết người nên bị nhốt vào đại lao, ta niệm tình Nhụy nha hoàn theo bổn cung hầu hạ nhiều năm, liền phái người xem, ai biết Nhụy nha hoàn bạc mệnh ngay cả mạng cũng còn, lại có người thân cho nên bổn cung cho người hỗ trợ, đưa nàng về quê mai táng."

      Nhiếp Thư Thần cười lạnh tiếng:" Người trong cung nương nương đúng kịp thời..... sau, vô luận nàng ấy có thân phận gì, vào nhà của nhi thần, chính là người của nhi thần, thế nào còn phải đưa về quê mai táng?"

      " đúng là.... ..." Phù hoàng hậu trả lời cách mỉa mai:" Phòng chính đại nhân luôn miệng Nhụ nha đầu là người của đại nhân, thời điểm bị oan uổng sao đại nhân che chở?"

      "Nương nương!" Nhiếp Thư Thần tranh cải với bà ta:"Mời nương nương chỉ , người của nhi thần bị nương nương mang đâu?"

      "Người chết sống lại, bổn cung có thể mang người chết để làm gì?" Phù hoàng hậu cười cười:"Cái này bổn cung hiểu được nguyên nhân đại nhân đến tìm ta đặc biệt là tính sổ."

      "Nhi thần đám." Nhiếp Thư Thần nhẫn nại thính tình:"Thủ hạ của nhi thần, mang theo ngựa đuổi đến Thanh Châu gần năm trăm dậm, căn bản là nhìn thấy xe ngựa mà nương nương ."

      Phù hoàng hậu hơi nhạt nhiên, rất nhanh khôi phục lại thần trí:" có khả năng."

      "Nương nương ruốt cuộc muốn định cùng nhi thần giả hồ đò sao?" Nhiếp Thư Thần vẻ mặt lạnh , đứng lên:" Nương nương, việc đến nước này xin nương nương mang người giao ra đây, thần có thể coi như việc này chưa phát sinh."

      "Được lắm, Nhiếp Thư Thần ngươi đám uy hiếp bổn cung." Phù hoàng hậu cũng phải ngồi , tức giận đập bàn:" Trong mắt ngươi có còn vương pháp ?"

      "Thần là quá lo lắng an nguy người của nhi thần, nếu đắc tội với nương nương mong người thứ tội, nhưng thấy người ở nơi nào xin nương nương nhất định báo cho nhi thần biết tiếng."

      "Ngươi."

      "Chẳng lẽ nương nương muốn nhi thần ở trước mặt hoàng thượng kêu oan sao?"

      "Ngươi muốn lấy hoàng thượng trấn áp bổn cung?"

      "Thần đám''

      Hai người giương cung bạc kiếm, ở ngoài cửa có người chạy vào đúng là thái giám Ngụy An ở Trọng Hoa Cung.

      "Nương nương, việc lớn hay.....Việc Thanh Châu....." Vẻ mặt hoang mang, rối loạn căn bản nhìn thấy Nhiếp Thư Thần ở nơi này, chờ phân phó , nhất thời thốt ra lời, chỉ hướng về người phía sau hành lễ :"Lão nô thỉnh an phòng chính đại nhân."

      "Ngụy công công? Thanh châu cái gì?" Nhiếp Thư Thần nắm được từ quan trọng, tiếng lên bước, hướng về Ngụy An nhìn chằm chằm:"Ngụy công công sao hết?"
      Hale205, ChrisAChu thích bài này.

    2. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      chương mới chương mới :yoyo14:
      thấy tác giả Hà Vũ là nhảy ngay

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 5.3

      "Đại, đại nhân......Ngài hiểu lầm." Ngụy An mặt trắng bệch, thanh run rẫy, liên tiếp lấy tay áo lao mặt, cười cười :"Lão nô nhất thời sai, xin đại nhân thứ tội."

      "Hoàng hậu nương nương, ngài muốn tiếp tục cùng vi thần vòng vo sao?" Nhiếp Thư Thần quay đầu liếc nhìn :" Nếu nữ nhân của vi thần có điều gì sơ xuất, thần nhất định bỏ qua."

      Phù hoàng hậu nhất thời chán nản, tức giận :"Nếu là như vậy phòng chính đại nhân muốn như thế nào?"

      "Rất đơn giản!" Nhiếp Thư Thần gằn từng chữ :"Người của vi thần, sống phải thấy người, chết phải thấy xác."

      "Tốt lắm, Ngụy An." Phù hoàng hậu hướng tới Ngụy An :" Ngươi phải kể rành mạch rằng cho Nhiếp đại nhân biết, bổn cung có phải mang quan tài của Sở Nhụy trở về Thanh Châu hay ?"

      "Bẩm nương nương là có nhưng ra là......." Ngụy An tuông mồ hôi lạnh lau như thế nào cũng xong, hết hồn nhìn Nhiếp Thư Thần:"Nhưng mà......"

      Hoàng hậu sửng sờ, trong lòng cảm thấy có điềm xấu, gấp giọng hỏi:" Bất kể chuyện gì? Ngươi mau nhanh."

      Ngụy An mặt uể oải lắp bắp:"Xe ngựa....Xe ngựa ở đường....đột nhiên thấy."

      "Lão nô theo an bày ở quan viên trạm dịch chờ mà thấy xe ngựa đâu, vì thế phái người tìm, ở rừng cây cách kim thành ba trăm dậm, chỉ thấy được thi thể của thị vệ, cũng thấy xe ngựa cùng bóng dáng của Sở Nhụy nương." Ngụy An cuối cùng đem tình :"Bảy tên thị vệ chết là do người có võ cao cường giết chết."

      Phù hoàng hậu á khẩu nên lời.

      Thực ra là nàng muốn cứu Sở Nhụy, thứ nhất muốn thử Nhiếp Thư Thần có phải hay đối với Sở Nhụy vô tình, thứ hai nếu Sở Nhụy vào đường cùng nàng liền đổi trắng thay đen đem người đưa về quê, đến cùng nàng trong lòng xin lỗi nha hoàn này.....

      Vì thế nàng phái người đến lao ngục bỏ vào trong trà loại thuốc màu vị, ở ngoài mặt giống như ngất, nhưng ý thức ràng, sau đó mang vào quan tài, đưa nàng ra ngoài thành.

      Ngàn tính vạn tính, nghĩ tới có người giết chết thị vệ, cướp xe ngựa, rốt cuộc người nào hại Nhụy nha hoàn, hay là lấy Nhụy nha hoàn uy hiếp Nhiếp Thư Thần?

      đem suy nghĩ ra, bên Ngụy An quỳ xuống.

      "Phong chính đại nhân, nương nương lòng muốn cứu Sở Nhụy nương, cho nên mới nghĩ ra biện pháp như vậy, nương nương căn bản có ý định hại Nhụy nương...."

      "Ngụy An cần phải nữa!" Phù hoàng hậu trong lòng đầy rối rấm, thở dài:" Nhiếp đại nhân, bổn cung phái người đem Ngụy nha hoàn trở về, cho ngươi ràng."

      Nhiếp Thư Thần lạnh lùng nhìn, chắp tay ít lời mà nhiều ý :" Thần cáo lui.", liền xoay người rời .

      Ở ngoài cung đường trở về, đường bước nhanh như bay, trong lòng lo lắng buồn buồn cùng hoảng hốt. Cảm xúc hiếm thấy như vậy đời này cũng chỉ có mình nàng mới mang cho mình cảm giác như vậy!

      "Gia."

      Lăng Phi ở ngoài cung canh giữ, Lăng Việt thấy Nhiếp Thư Thần ra cũng nhanh lập tức tiến lên.

      Nhiếp Thư Thần bước nhanh ngừng, Lăng Phi, Lăng Việt tập trung lắng nghe hạ giọng chỉ huy:"Lăng Phi lặp tức lấy quyền trượng của vương điện hạ điều động ám vệ."

      "Dạ, thuộc hạ hiểu được."

      "Lăng Việt, phái người tiếp tục nhìn xem phủ thái sư, có động tĩnh gì lặp tức báo lại.''

      "Dạ."

      ra tường đỏ trong hoàng cung, màu vàng ngói lưu ly như bạc kim, đứng tại sông ngọc kiều, thở dài hắt ra, quay đầu nhìn về phía trong hoàng cung.

      --- ------ ------Tuyến phân cách---- ------ ------ ----

      Hai năm trước, có người xâm chiếm biên cương, biên quan tám trăm dậm Lý gia cấp văn thư đưa đến trong kinh thành.

      Lúc ấy vừa mới nghĩ tạm trong cung Thiên Tử, trong đêm lúc này có người khẩn cấp triệu vào cung bàn bạc.

      Cửa cung mở ra, nhìn thấy các cung nữ trong cung mang lồng đèn chính là cười khanh khách xin đợi .

      Tuổi đến mười sáu, gương mặt trái xoan nhắn trắng noãn nà, lông mi cong cong như trăng lưỡi liềm, đôi mắt sáng long lanh càng nhìn càng đẹp, quả thực so với ngôi sao trời càng thêm động lòng người, trong đêm tối làm cho người ta muốn bỏ qua, toàn thân cao thấp như hạt bụi nhiễm tạp chất, đủ để làm cho mình bỏ qua những cảnh đẹp khác.

      "Đại nhân, hoàng thượng cùng hoàng hậu nương nương chờ lâu, mời người theo nô tỳ." thanh của nàng uyển chuyển hàm xúc đúng hương vị động lòng người, trong kinh thành so với danh môn khuê cát còn phát ra vài phần đoan trang thuần khiết.

      hơi hơi vuốt cằm, theo thân hình nhắn vào trong cung.

      Màu trắng của ánh trăng, đem bóng hai người bóng dài bóng bé , theo lúc sáng tối của ánh trăng, tựa hồ bắt đầu cùng xuất .

      Tiểu nữ nhi trưởng thành....

      Kỳ thực nhiều năm trước đây, liền chú ý tới nàng. Khi đó, còn ở tại quân doanh của vương điện hạ, là mưu sĩ cũng là chiến sĩ.

      Khi đến mùa đông, các cung nữ trong hoàng cung phụng mệnh may áo bông cho các tướng sĩ, sau đó được đưa đến quân doanh cho các binh lính chống lạnh.

      nhận được áo kiện miên bào, dày ấm áp, đường thêu tinh tế chỉnh tề, độ dày vừa đủ, nhìn ra được là người có tâm làm khéo tay.

      Nhưng là.......Đó là cái gì?

      tấm vải màu xanh, lấy sợ tơ màu trắng thêu nhiều chữ , nhiều đường xếp, tinh tế.

      Đến xuống lầu, kim trâm bốc lạc;Hỏi thiên nhiên; Người ở nơi nào; Hận vương tôn, luôn luôn ; Hồi lúc trước, ngô sai lỡi lời; Có nộp lên, vô sau câu dưới; Đen trắng cần hỏi; Tách ra cần dao; Theo nay đừng đem kẻ thù dựa vào; Ngàn dậm tương tư nhất phiết tiêu.

      Nhiếp Thư Thần thấy nhất thời bật cười, lúc này bên có quân sĩ nhìn thấy, liền tò mò nhìn lại đây, nghi ngờ hỏi:"Nhiếp tướng quân, đây là cái gì vậy? áo bông làm sao có chữ viết nha?"

      Các binh sĩ khác bên cạnh thấy vậy, ồ ạc chạy vào quay quanh, từ đầu tới đuôi cùng ý niệm, cũng là câu hiểu.

      Giống thơ, phải thơ! Giống văn phải văn?

      "Nhiếp tướng quân, cái này rốt cuộc là ý gì?" Chúng binh sĩ hiểu nên hỏi.

      Nhiếp Thư Thần mỉm cười đáp:"Là câu đố."

      "Uh, nếu các vị có hứng thú ngại đoán lần?"

      Trong trung doanh luôn luôn cảm thấy nặng nề, đột nhiên trở nên náo nhiệt đứng lên, từ người lãnh binh tướng cho đến nhất binh lính thường, đều dùng trí lực bừng bừng tham dự chưa từng chơi qua loại trò chơi này. Ngay cả người giữ ngựa, người nấu cơm nghe tin cũng đến, mọi người vui cười tức giận mắng, mọi người cùng vui đùa nhất thời cảm thấy thoải mái.

      Đáng tiếc, trong bụng chữ nghĩa quá ít, kêu loạn tranh cãi ầm ĩ, cuối cùng cũng có người nào đoán ra được đáp án của chữ đố này.

      Vì thế các binh lính quay đầu về Nhiếp Thư Thần:"Nhiếp tướng quân, ngài có thể đoán được ?"

      "Là" Nhiếp Thư Thần luôn luôn cười, xem mọi người tranh cãi, gặp người tới hỏi, hơi hơi vuốt cằm, lấy cây bút, viết dài án kỷ cương theo thứ tự:Nhất, nhị, tam, tứ, ngũ, lục, thất, bát, cửu, thập.

      "Này, đây là đáp án?" Các binh sĩ càng nghi hoặc hỏi.

      " sai, đó là chữ đố." Nhiếp Thư Thần kiên nhẫn giải thích:" Đến xuống lầu, kim trâm bốc lạc..... Xuống xóa chữ bốc, chính là nhất; Hỏi thiên nhiên, người ở phương nào......Chữ thiên xóa người, chính là nhị......"

      "Oh." Lúc này các binh sĩ trong lòng liền tỏ, cùng kêu ho to lên, "Khá khen cho nương thông minh tinh tế, như thế nào lại nghĩ ra trò chơi thú vị giải câu đố!"

      nhìn chằm chằm kiện miên bào trong tay, bên môi gợi lên độ cong hiếm thấy.

      Chói mắt, trải qua xan hạ đông, là năm thứ hai vào mùa đông, phân phát áo bông vào thời tiết se lạnh.
      Hale205, Vũ Nguyệt Nha, AChu2 others thích bài này.

    4. AChu

      AChu Well-Known Member

      Bài viết:
      713
      Được thích:
      2,483
      ngược nam 9
      ngược nam 9 tiếp
      :yoyo64: thế mới hả lòng hả dạ được

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Truyện hay quá nàng ơi. Hóng chương tiếp

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :