1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử không mặc giá trời y - Hà Vũ ( Hoàn - 10c )

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      CHƯƠNG 3.2

      "Ân...." Ánh mắt nàng khép hờ, cái miệng phát ra tiếng kiều mê người, cơ thể mềm mại xương tựa vào người đàn ông cường tráng.

      Nhiếp Thư Thần nghe được thanh rên rỉ của nàng trong lòng như có ngọn lửa bừng cháy, nhịn được hôn lên gương mặt nhắn của nàng. Nhìn nàng vô lực ở dưới người mình.

      Bàn tay to lớn xoa lên khuôn mặt trái xoan đỏ ửng của nàng, trán lắm tấm mồ hôi, cái miệng bị hôn đến sưng đỏ hơi hơi mở ra, ngay cả thở cũng thông.

      Nhiếp Thư Thần nhịn được lại lần nữa hôn lên môi của nàng, vật nam tính càng thâm nhập sâu vào cơ thể của nàng.

      Người nam nhân va chạm mãnh liệt, nhiều lần xâm nhập đến nơi sâu nhất của nữ tính, nắm chặt vòng eo của nàng.

      " cho gia, có muốn hay ?" Nhiếp Thư Thần ép hỏi.

      "Ân......." Nàng bị va chạm vô thức rên rỉ khóc, đôi gò bông theo động tác hoan ái mà chuyển động lên xuống,....

      ".... ....Có muốn hay ?"

      "A....Muốn......." Nàng bị làm cho khóc thành tiếng.

      Tiếng thở dốc của người nam nhân cùng với tiếng khóc nức nở nhu nhược của nữ nhân kết hợp tại chỗ, tia thần trí cuối cùng của Sở Nhụy cũng biến mất, vô ý thức cùng lên đỉnh, đầu lưỡi hai người dây đưa quấn quít với nhau, làm mọi cách thương.

      Đêm càng dài, ánh đèn càng sáng khả năng hai người hoan ái càng kịch liệt.

      Nàng chịu nổi, vô lực ngất . mạnh mẽ tiến vào ôm thân thể xinh đẹp vào trong lòng, đem toàn bộ chất lỏng bắn vào hoa tâm của nàng.....

      --- ------ ------ ------ -------Tuyến phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ --

      Lúc nàng tỉnh dậy trời cũng sáng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu qua cơ thể của nàng.

      Lông mi dài hơi động đậy, Sở Nhụy chậm rải mở mắt ra, ở bên giường xuất tiểu nương, thấy nàng tỉnh dậy, vui mừng bước tới bước:"Nhụy phu nhân tỉnh rồi."

      Tiểu nương với gương mặt tròn tròn, người mặc y phục màu hồng phấn, tuổi lớn lắm nhưng lại rất thông minh lanh lợi, hầu hạ nàng, từ khi nàng bước vào Nhiếp phủ, tên nàng cũng rất thú vị, gọi là' Tiểu Liên Bồng'

      Tuy toàn thân nàng đều đau, nhưng cũng có thói quen có người xưng hô mình như vậy, Sở Nhụy nhìn về khuôn mặt nhắn đáng cũng nhàn mỉm cười, giọng hỏi:" tại.... Là canh mấy rồi?"

      " giờ tỵ."

      trễ thế này? Nàng ách xì cái, Sở Nhụy bắt đầu ngồi dậy, vươn cánh tay trắng tuyết bắt đầu kéo chăn, đột nhiên ngây người.

      cổ tay lành lạnh, có chiếc vòng bạch ngọc ở tay.

      Chiếc vòng kia, được làm từ bạch chưởng bạch ngọc tạo thành, tính chất bạch ngọc trong suốt, thủ công tinh tế, thập phần là tinh xão,.

      Nàng kinh ngạc nhìn chằm chằm nó, biết từ khi nào nó lại xuất cổ tay nàng.

      Chẵng lẽ là đêm qua Nhiếp Thư Thần thưởng cho nàng? Trong lòng nhất thời buồn chán, muốn đem chiếc vòng tay cở ra, nếu ở tay nàng làm vỡ tốt cho lắm.

      Nàng thở dài! Dù sao cho nàng, nếu mà trả lại rất biết điều a!

      Tiểu Liên Bồng còn bận rộn thu dọn thứ hỗn độn trong phòng, trong phòng chạy chạy lại, giường còn có hương vị của người nam nhân.

      Đêm qua quần áo hai người quăng loạn xạ, chiếc áo yếm thêu hoa mẫu đơn đỏ thẩm ướt ác cùng với áo trắng người nam nhân, nhìn qua có vài phần triền miên.

      "Gia vào triều lúc phu nhân ngủ say, gia cần đánh thức phu nhân dậy."Tiểu Liên Bồng vừa vừa vuốt sạch xiêm y.

      Sở Nhụy nghe xong, khuôn mặt khỏi đỏ bừng, tay vớ lấy quần áo, tiểu nha đầu bỗng nhiên:

      "A....." Ngạc nhiên nhìn về thứ gì đó.

      Nàng cúi đầu xem lại chính mình,..... thân thể trắng tuyết toàn là vết hôn cùng dấu răng, ở những nơi dễ thấy được, nhìn thấy mà ghê.

      Sở Nhụy bỗng chốc hai gò má bừng bừng, trong đầu lặp tức lên tình cảnh đêm hôm qua.

      Ai có thể nhận ra được trong mắt mọi người Nhiếp đại nhân là người phúc hậu hiền lành, thực chất là người phúc hắc vô cùng.

      Nàng bị đặt giường, ép buộc đằng đẳng hết đêm, kịch liệt đến như vậy giống như nữa đời người chưa từng hoan ái, chưa từng chạm qua nữ nhân a.

      Nàng như thế nào cũng là khuê nữ, lại thương hoa tiếc ngọc, nàng mệt mỏi vô lực ngất xỉu đến vài lần.

      Bất đắc dĩ nàng dám phản kháng, chỉ có thể cắn răng chịu đựng, về sau tận hưởng, nàng chỉ còn lại nữa cái mạng .

      muốn tiểu nha đầu nhận ra nàng ngượng ngùng, Sở Nhụy tay chân nhanh nhẹn tự mặc quần áo, bất kỳ điều gì cũng tự bản thân mình làm cần người khác giúp đỡ.

      Còn tiểu nha đầu này cười cười, chịu khó giúp nàng bưng chậu nước ấm tới trước mặt nàng:"Phu nhân cần rửa mặt trước ."

      "Nga" Khuôn mặt của nàng đỏ lên, cúi đầu dùng khăn ẩm ướt lau mặt,rồi dùng nước muối súc miệng.

      Lúc này, ngoài rềm cửa thanh lớn hỏi:"Tiểu Liên Bồng, Nhụy phu nhân tỉnh chưa?"

      "Đúng vậy, Thân ma ma, phu nhân tỉnh rồi." Tiểu Liên Bồng nhanh tay chạy ra ngoài kéo rềm cửa, cho bà vào.

      ''Nhụy phu nhân vừa mới tỉnh," Thân ma ma kia là người hôm qua lại đây thu xếp, tay bà có cầm chén nước màu hồng.

      Đến là để đưa điểm tâm sao?

      Sở Nhụy mặc giày thêu hoa, vừa mới đứng lên chân liền tê rần, thầm rên rỉ, toàn thân bủn rủn vô lực, nhất là lưng thể đứng dậy được, nàng chau mày ngẩn đầu, Thân ma ma nhìn hiểu , nhất thời mặt đỏ bừng.

      "Nhụy phu nhân ngồi là được, cần phải lao động." Thân ma ma thấy thế, liền bưng chén thuốc tới."Mời phu nhân uống chút canh."

      Đây là cái gì vậy? Sở Nhụy hiểu nhìn chén canh đen đen, hương vị hình như rất đắng.

      "Đây là gia cố ý phân phó, mời phu nhân uống hết toàn bộ." Thân ma ma lấy cường điệu của chủ tử mệnh lệnh.

      "Thân ma ma, có thể cho Sở Nhụy biết đây là gì ?" Nàng bưng chén sứ lên, tuy rằng uống là nhất định phải uống, nhưng nàng muốn biết bản thân mình uống cái gì, vạn nhất Nhiếp Thư Thần thấy mình vừa mắt, muốn giết nàng diệt khẩu, cái đó phải có khả năng.

      ''Thuốc tránh thai?" Thân ma ma trả lời ba chữ.

      ra là thế! Sở Nhụy thần sắc tự nhiên mỉm cười, gì, đem thuốc uống hơi cạn sạch.

      "Vị đắng quá, lần sau nhờ Thân ma ma mang ít mứt hoa quả được ?" Nàng thản nhiên ra, trong lòng an tĩnh.

      Tiểu Liên Bồng mở miệng to, nhìn nhất cử nhất động của nàng, Thân ma ma mặt dù mặt chút biểu cảm, nhưng trong mắt có tia kinh ngạc.

      --- ------ ------ ------ ------ -----Tuyến phân cách---- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---

      là mau, thoáng cái đến Tết Trung Thu.

      Mỗi ngày, Sở Nhụy đều mang Tiểu Liên Bồng ở người cùng Thân ma ma chuyên với nhau, phố mua vài thứ riêng tư.

      Nàng mang theo Tiểu Liên Bồng đến Li kinh thành ở phía bắc, nơi này nhìn chút, nơi kia xem lát, hai người dường như rất hưng phấn!


      CHƯƠNG 3.3

      Kinh thành phồn hoa, ngã tư hai bên đường đều có trà tâm lầu, nhiều loại cửa hàng bày Thần Phật tung bay, đường ngựa xe như nước, người đông đúc, cùng với các tiểu thương mời chào hàng bán náo nhiệt vô cùng.

      Thỉnh thoảng nhiều lúc nhìn thấy thương khách ăn mặc lố lăng, cao lớn giống như lạc đà, tính tình ôn hòa, đôi mắt to dài ướt sủng, nhìn Sở Nhụy với ánh mắt thân mật, khiến nàng vui vẻ cười ha ha.

      Trước kia ở trong cung, Sở Nhụy chưa từng bước ra ngoài cung nữa bước, cũng biết người dân ở ngoài náo nhiệt đến như vậy. Cho nên trong lòng vui mừng, mặt thỉnh thoảng tạo ra nụ cười mãn nguyện, làm cho người cùng nàng cũng ngây người.

      "Phu nhân đẹp , em hiểu được..." Tiểu Liên Bồng cười khen ngợi, vội thốt ra câu:"Gia tại sao thích?"

      Liên Bồng vừa dứt lời, cảm giác như mình sai điều gì, đỏ mặt bịt miệng lại, ái náy nhìn về phía Sở Nhụy.

      Sở Nhụy để ý, giữ chặt tay của Tiểu Liên Bồng, dạo chỗ này dạo chỗ khác.

      Nàng đến chính phủ là nhờ câu hoàng hậu nương nương, nương nương muốn mượn quyền lực của Nhiếp phòng chính, mà nàng thầm nghĩ muốn thay Cảnh gia rửa sạch oan tình.

      Trong cung hay ngoài cung người nguyện ý có thể giúp nàng chỉ có hoàng hậu nương nương.

      Trong phủ, quản gia và các nha hoàn điều gọi nàng là 'Nhụy phu nhân', mà Nhiếp Thư Thần chưa bao giờ gọi nàng như vậy, thân là chủ tử nàng cũng chỉ nhìn , còn cần gọi tới sao?

      Nàng sống ở trong phủ, ăn được, ngủ được, duy nhất chỉ có chuyện làm tình chính nàng đem hầu hạ tốt, coi như để ý đến thân thể nàng cho được ăn no.

      Trong phủ từ xuống dưới ai cũng đều nhìn ra được Nhiếp Thư Thần thích nàng. Tuy rằng cách đây mấy ngày, đều ngủ cùng nàng, nhưng bình thường rất ít khi thấy xuất .

      Tuy rằng nàng được sủng ái, nhưng Nhiếp Thư Thần cũng bạc đãi nàng.

      Ngày thường nàng ăn mặc quần áo, trang sức, son phấn đều tùy nàng. Nhưng nàng thầm quan sát dường như Nhiếp đại nhân thích ăn mặc giản dị, đối với mọi người cũng rộng lượng,...Đương nhiên bao gồm nàng.

      Làm trọng thần, Sở Nhụy biết rất bận rộn, thiên tai, thiên hạ thái bình.

      Ngày hôm qua ở Cảng Châu thủy nạn! Hôm nay đại hạn! Ngày mai Trạm Châu trộm cướp! Yên tĩnh đến vài ngày, bên kia truyền đến có bạo dân tạo phản.

      thân là phòng chính, mỡ kho lương thực, miễm thuế, vừa muốn cùng bộ binh phái tới Cảng Châu cùng Trạm Châu......

      Các loại quốc đặt cùng nhau, hoàng thượng dời lại việc lập thái tử, điều này tạm thời làm cho Sở Nhụy tạm thời thở phào nhỗm.

      "Khát nước ? Chúng ta uống trà." Nàng kéo tay Tiểu Liên Bồng hướng tới quán trà.

      Vừa bước vào bật thang liền nghe mọi người bàn luận với nhâu, họ đến "Nhiếp đai nhân" kia, nàng tự chủ được dừng bước.

      "Ê! Đó phải là Nhiếp đại nhân sao?"

      "Đúng rồi, đúng là phòng chính Nhiếp đại nhân."

      " , phòng chính Nhiếp đại nhân này, chân chính là trụ cột của nước nhà a."

      "Kia là đương nhiên! Thay cho dân chúng bao nhiêu việc tốt! Trăm năm khó gặp người tốt a!"

      "Là ..... ai! Kia, bên cạnh là nương? Bộ dáng là mĩ nhân a, vừa thấy liền biết là tiểu thư nhà khuê cát con nhà giàu...."

      "Có phải là Nhiếp đại phu nhân ?"

      " , Nhiếp đại nhân còn chưa lấy nương tử, đó chắc là thiếp của Nhiếp đại nhân."

      "Lão Trương, ông làm sao biết được?"

      "Kinh Ly thành đều truyền tin nhau, ngươi như thế nào lại biết? Nhiếp đại nhân làm rể quý của Thích thái sư, là cưới cháu của Thích thái sư nha."

      "Thích thái sư."

      "Umh! Hoàng thượng ban hôn , phong Thích cửu gia đem Thích quận chúa gã cho Nhiếp đại nhân, bất quá tuổi quận chúa còn , cho nên trước hết đem Thích quận chúa nạp làm thiếp."

      " ra là thế, hoàng thượng đối với đại nhân thực coi trọng a!"

      " sai, sai."

      Sở Nhụy quay đầu liền thấy đôi nam nữ.

      Nam cao lớn tuấn, mặc y phục hằng ngày, thân màu đen cẩm bào; Nữ tử rất xinh đẹp, khoác người áo choàng gấm, nhìn xứng đôi.

      Hai người từ xe ngựa bước xuống, Nhiếp Thư Thần đỡ lấy thân hình nữ nhân, cử chỉ rất chi là thân mật, nữ nhân nhu nhược, vẻ mặt đều là vẻ thẹn thùng.

      Tuy Sở Nhụy trông mong Nhiếp Thư Thần có bao nhiêu lòng tin, nhưng nhìn thấy màng này làm cho người ta chói mắt.

      "Phu nhân...." Tiểu Liên Bồng thay nàng khó chịu nhịn được giọng kêu, tay lây kéo góc áo của nàng.

      "Ân! Làm sao vậy?" Sở Nhụy quay đầu.

      "Phu nhân mau thôi!....Mười lăm ngày nữa, gia cưới Thích nương kia vào phủ."

      Sở Nhụy lộ ra vẻ mặt bừng tỉnh, đối với ánh mắt mang tia đồng tình đối với tiểu nha đầu gật đầu:" Khó trách Tiểu Liên Bồng cho ta, nguyên nhân là sợ ta đau lòng."

      "Phu nhân ..... Người tức giận sao?"Tiểu Liên Bồng khó hiểu hỏi.

      "Tức giận nha, nhưng tức giận cũng vô dụng, cho nên là vẫn giảm khí lực a." Sở Nhụy hướng tới nàng buồn buồn :''Bất quá, sau này em hãy nhớ, có chuyện gì cũng phải cho ta biết trước tiếng, miễn cho ta trở thành ngu ngốc để người khác chê cười."

      "A! Phu nhân ...... Người như thế nào sốt ruột a?" Tiểu Liên Bồng thở dài, tiếc là sắt thành thép:" Vốn gia đối với người rất lạnh nhạt, nếu như Thích nương kia vào phủ, người chẵn phải càng ngày...."

      Nhìn cái, ngay cả tiểu nha đầu cũng nhận ra được Nhiếp Thư Thần đối với nàng lạnh nhạt.

      Sở Nhụy nở nụ cười, nghĩ rằng khó trách dạo gần đây xuất , nguyên nhân là vội vàng cưới thê thiếp.

      Ban đầu nàng cho rằng, tốt xấu gì nàng cũng là hoàng hậu nương nương thưởng, như thế nào cũng nể chút mặt mũi. Nhưng trước mắt tình hình phải như vậy, chưa từng đem để trong mắt.

      Bởi vì Nhiếp đai nhân nạp thiếp chỉ hoàng hậu nương nương thưởng, cũng có người khác thưởng.

      Hơn nữa phần thưởng này so với nương nương có chút mặt mũi hơn, tỷ như hoàng thượng.... ...
      Hale205, AChuChris thích bài này.

    2. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.1

      Hàng năm vào dịp Tết Trung Thu. vòng tỏ sáng trăng tròn nhô lên cao, mây bay bầu trời tựa như sương khói.

      đầu phố, hương thơm của hoa quế. Nhà nhà thấp đèn lồng, mọi người đều lấy bánh tế nguyệt, bánh của Tết đoàn viên, cánh hoa được khắc như hoa sen.

      Vào đêm sau, tất cả người trong thành ra ngoài ngắm trăng, ngắm sao băng. Cả ngày toàn bộ kinh thành đều là người.

      --- ------ --------Tuyến phân cách---- ------ -------

      Vào ngày đó, Nhiếp phòng chính nạp thêm người thiếp, Thích Thiền Nhi được kệu đưa vào cửa, người thiếp này cũng được gọi là phu nhân. Cho nên từ xuống dưới mọi người gọi là Thiền phu nhân.

      Lúc trước là so sánh cho nên biết, bây giờ mới biết cái gì là thua kém người ta.

      Trừ bỏ nhà chính, phong cảnh buổi tối yên tĩnh cảnh đêm xinh đẹp tuyệt trần vườn Vân Thủy Các đành cho 'Thiền phu nhân'. Thân thể nương ấy yếu đuối chịu được tiếng ồn, ngày ba bữa đều có nhân sâm, canh tổ yến.

      Thức ăn hợp khẩu vị nàng ấy xanh xao tuyệt đối có lần thứ hai; Ngự y trong cung đến đây thường xuyên đối với Thiền phu nhân có sơ xuất gì là đắc tội với Nhiếp phòng chính a.

      Đãi ngộ này đối với chính thê cần phải ! Cũng biết tương lai cưới quận chúa về an bày như thế nào nha?

      Sở Nhụy ra cũng để ý những chuyện đó, ngược lại Tiểu Liên Bồng ngày đêm thay nàng bênh vực.

      Tiểu Liên Bồng từ cha mẹ ở với cậu. năm trước bị bán đến Nhiếp phủ làm nha hoàn, từ bị đánh mắng là chuyện bình thường, từ khi theo hầu hạ Nhụy phu nhân này đều toàn tâm toàn ý hướng về nàng.

      Tuy rằng phu nhân được sủng, ngoài mặt xem ra rất lạnh nhạt, nhưng chưa bao giờ chửi mắng mình, bộ dạng này so với Thiền phu nhân đẹp mắt hơn.

      Hơn nữa lại khéo tay, thêu chim, thêu hoa nhi sống động như . Làm cho người ta "chặc chặc" khen ngợi, chiếc khăn tay được phu nhân tặng các nha hoàn trong phủ thực sáng mắt, tranh nhau cùng nàng đổi, sao nàng chịu đổi cơ chứ?

      Nàng thực , phu nhân tốt như vậy? Gia vì sao đối với phu nhân lại lạnh nhạt như vậy chứ?

      Từ khi Thiền phu nhân kia vào cửa, gia xuất tại đây vô số lần. Phía dưới tôi tớ ai cũng biết chủ tử vui, tự nhiên đều chậm trể đứng lên. lúc sau nhìn thấy Nhụy phu nhân nơi này quả thực muốn phát hỏa liền yên tĩnh.

      Nghĩ tới nghĩ lui, Tiểu Liên Bồng nghĩ thông gia là thích phu nhân, giương mắt lặng lẽ nhìn lại người ta.......

      Nhụy phu nhân mặc áo màu lam thanh tao nhã nhặn, quần màu la thủy, ở cổ tay trắng tuyết có vòng nạm vàng bạch ngọc. Thản nhiên ngồi an tỉnh thêu áo gối từng đường kim mũi chỉ cẩn thận tỉ mỹ.

      Vô luận nhìn ở gốc độ nào! Đều toát ra tiểu mĩ nhân a!

      Thời tiết tốt đẹp, mùi hoa lan thơm ngát, chợt có tiếng đàn truyền đến. thanh nhã nhặn hợp lòng người, mười phần êm tai.

      Sở Nhụy ngừng việc trong tay, nhắm mắt lẳng lặng nghe tiếng đàn, cảm thấy tài nghệ của người này quả cao thủ.

      Lắng nghe khúc nhạc cuối, nàng mở to đôi mắt hỏi:"Tiểu Liên Bồng, em biết người nào đánh đàn ?"

      Tiểu Liên Bồng đưa cho nàng tách trà mân mê cái miệng :" Còn phải là Thiền phu nhân...."

      Sở Nhụy gật gật đầu, mỉm cười để ý, uống trà xong, vùi đầu tiếp tục thêu áo gối.

      Tiểu Liên Bồng ở ngoài nghe ít tin tức, đều mang về lại với nàng, ví dụ như hôn của Nhiếp Thư Thần.

      Nguyên nhân là hoàng thượng ban hôn, là đem huynh trưởng của Thích quý phi, quốc cữu là thích Mẫn Vinh quận chúa gả cho Nhiếp Thư Thần. Thích quý phi lo lắng tuổi Mẫn Vinh còn trẻ nếu làm thê thiếp liền bị người ta . Nên trước tiên năn nỉ hoàng thượng là đem con trưởng Thích Sùng ban thưởng cho Nhiếp Thư Thần làm thiếp, tương lai có thể chiếu cố lẫn nhau.

      Thích nương kia tuy là do Sở thiếp sinh, lại có dung mạo, am hiểu nhạc cụ, hôm nay nghe xong khúc đàn Sở Nhụy cảm thấy Nhiếp phòng chính ra có diễm phúc nha!

      Vị Thiền phu nhân so với nàng thích Nhiếp Thư Thần hơn.

      Nàng nhớ tới ở đường từng nhìn qua nàng ấy, bộ dáng ngày thường nhu nhu nhược nhược, động lòng người. Hơn nữa biết cầm kỳ thi họa, cha lại là quốc cữu, thân thế hiển hách lại cam lòng làm thiếp, làm sao có người nam nhân nào thích?

      giống nàng, bộ dạng khó lường nhưng lại đắc tội với đại hậu thần.

      Duy nhất việc tốt là Thiền phu nhân kia cơ thể khỏe.
      --- ------ ----------Tuyến phân cách---- ------ ------ ----
      Ngày hôm qua, Nhiếp Thư Thần ở trong phòng nàng, hai người cởi y phục ở giường, chợt nghe bên ngoài truyền đến Thiền phu nhân bệnh tim tái phát, mời gia qua nhìn thử.

      Nhiếp Thư Thần xanh mặt, từ giường đứng dậy, lời nào tay chân nàng luống cuống đứng lên, đại khấi thay nữ nhân sốt ruột.

      Nha hoàn của Thiền phu nhân đến đúng lúc a!

      Nhiếp Thư Thần đem xiêm y của nàng cởi nữa, đặt nàng ở dưới người, hôn cái miệng nhắn của nàng dứt, chưa cởi hết xiêm y của nàng, nữa đường gặp Trịnh Giảo Kim phá hư chuyện tốt.

      Sốt ruột, hơn nữa dục vọng chưa được thỏa mãn, tất nhiên là tức giận.

      Người nam nhân cởi đồ ở bên ngoài chỉ còn quàn áo bên trong, lộ ra nữa người ở bên ngoài nàng cũng để ý, chỉ vội vàng hầu hạ mặc quần áo trong lòng ước gì Nhiếp Thư Thần nhanh chút nàng có thể ngủ ngon.

      "Nàng tức giận?" Nhiếp Thư Thần xem nhất cử nhất động của nàng, bỗng nhiên lạnh nhạt hỏi câu.

      "Gia.... .... với thiếp sao?" Nàng thu lại vẻ mặt hưng phấn, hiền lương thục nữ đáp:"Thiền phu nhân là người trong lòng gia, trước mắt bệnh cũ tái phát, thiếp lo lắng còn kịp sao lại tức giận."

      châm biếm câu:"Nàng.... Nhưng ra càng ngày càng hiểu chuyện."

      "Đa tạ gia khích lệ." Nàng cười mỉa rồi đáp, đồng thời động tác tay cũng ngừng.

      Nàng hầu hạ Nhiếp Thư Thần mặc đồ xong, nàng xoay người muốn lấy ngoại bào, đột nhiên bị người ta ôm từ đằng sau.

      "Gia?" Nàng sợ hãi lên tiếng, biết nơi nào chọc giận .

      "Nàng hiểu chuyện như vậy, gia có phải nên thưởng cho nàng chút?" Nhiếp Thư Thần khẽ cắn vành tai của nàng, ngữ điệu bình thản, ánh mắt sắt bén nhìn nàng.

      " cần,....Gia....." Hơi nóng từ phía sau vành tai truyền đến, toàn thân nàng nóng lên, tự chủ được run sợ.

      "Điều này sau ? Kia, chẳng phải ủy khuất nàng?"

      "Thiếp ủy khuất..." Nàng khẩn trương nuốt nước miếng :" Thiền phu nhân chờ......"
      Hale205, AChu, Chris 1 thành viên khác thích bài này.

    3. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.2

      Nàng còn chưa dứt lời, vừa vừa chế trụ bàn tay to làm loạn. đợi, Nhiếp Thư Thần xoay người quay đầu nàng lại hướng về phía mình. Sở Nhụy nhất thời thở gấp hơi.

      "Gia......Chàng làm sao vậy?" Nàng kinh sợ, lắp bắp hỏi:"Thiền,....Thiền phu nhân.... .... nương ấy"

      "Trước tiên nàng hãy lo cho bản thân mình ! Về sao trừ gia ra, những người khác.... ..." Nhiếp Thư Thần hừ tiếng, cúi đầu hôn cái miệng nhắn vừa vừa giận này, mơ hồ tiếng:" Nàng thiếu lo lắng cho ta."

      Người nam nhân này đúng, biết là thưởng hay là phạt nàng nữa, như thế đem nàng ép buộc, mà địa điểm là ở bàn nữa chứ!

      Ngay ở bàn, ngay cả quần áo còn cũng cởi, liền đưa vật cứng rắn tiến vào trong nàng, từng chút đâm vào hoa tâm non mịn của nàng.

      Nàng vừa thẹn thùng, vừa vội,..... đám lên tiếng! Nha hoàn của Thiền phu nhân còn đợi ở bên ngoài.

      vừa vào liền động thân cái tiến vào vách tường của nàng, nàng lập tức mê mang, thân hình vừa chua xót liền bị khoái cảm đoạt lấy.

      "Ngô......" Nàng cắn môi dưới, thanh rên rĩ rất , nhưng lại nhịn được, vươn bàn tay trắng tuyết gắt gao ôm cổ của Nhiếp Thư Thần, đem khuôn mặt nhắn vùi vào trong ngực của .

      Nhiếp Thư Thần nhìn thấy nàng nhẫn nhịn khó chịu, liền cúi đầu hôn lên môi nàng, đầu lưỡi gắn bó triền miên với đầu lưỡi của nàng, giống như cũng muốn nàng rên lên.

      Đem đôi chân thon dài của nàng để vai mình, thân thể cao lớn áp sáp thân thể của nàng, hận thể đem nàng hòa vào trong cơ thể của mình.

      Sở Nhụy bị đặt ở bàn, xương sống thắt lưng đều đau, cả người giống như bị nghiền nát, trong lòng thầm kêu khổ.

      Người nam nhân này sức lực là vô hạn, ở bàn làm xằng làm bậy đến trời sáng cũng có khả năng, sức lực sao lại tốt như vậy? Vì thế nàng liền chủ động ngồi người Nhiếp Thư Thần, hoa tâm liền co rút lại, buộc nhanh chống kết thúc.

      Nàng chưa bao giờ chủ động, mang đến cảm giác mất hồn trước nay chưa từng có, làm Nhiếp Thư Thần càng thêm điên cuồng.

      "A......" Nàng bị đùa giỡn, sắc mặt đỏ ửng, đôi mắt mê mang trong phút chốc lưng trắng tuyết, vật nam tính hung hăng ra vào cơ thể của mình, khoái cảm đạt tới hạn.

      Mấy lần sao, vật nam tính chôn sâu vào trong hoa tâm của nàng, bàn tay to dùng sức ấn nụ hoa của nàng, mới bắn vào cơ thể của nàng.

      Cuối cùng cũng xong, nên vừa lòng rồi chứ?

      Sở Nhụy nhàng thở ra, nhưng vẫn thở gấp, thanh tựa hồ có chút mệt mỏi.

      đoán ra được, Nhiếp Thư Thần rời khỏi cơ thể của nàng, vẻ mặt trầm, lạnh lùng nhìn nàng giọng căm hận:"Nàng thực ra càng ngày càng có năng lưc."

      Sở Nhụy cúi đầu, chột dạ đám nhìn , bàn tay bé lấy quần áo che lại cảnh xuân vô hạn.

      Nhiếp Thư Thần thoạt nhìn rất căm tức, mặc quần áo xong cũng để ý tới nàng, nhanh mở cửa ra bên ngoài.

      "Gia! Thiền phu nhân chờ gia đâu vậy." Nha hoàn ở ngoài cửa nhìn thấy, vô cùng phấn khởi theo sao lên tiếng sợ người khác biết chuyện này.

      Tiểu Liên Bồng tức giận gậm chân, mở cửa vào, vừa nhìn thấy bên trong liền hoảng hốt.

      "Phu nhân?" Buổi tối hôm nay sao lại thế này? Gia, vừa rồi mặt đen kịt ra khỏi phòng, Nhụy phu nhân quần áo mặc nữa ngồi ở bàn? Hai người này vừa làm gì thế biết.

      "Ta sao, đừng ồn ào, đem chỉ thêu đến đây cho ta?" Sở Nhụy sửa lại mái tóc, ngón tay hướng tới Tiểu Liên Bồng lấy, ở ngoài mặt có chuyện gì nhưng ra trong lòng trách thầm.

      Người nam nhân này chút cũng thương hoa tiếc ngọc, chẵng lẽ sợ nàng giống với Thiền phu nhân kia nũng nịu, hơi thấy chạm vào tim đập mạnh?

      Khụ! Loại tình này nàng cảm thấy khả năng lớn.

      Nàng cái gì cũng kém hơn so với Thiền phu nhân, nhưng sức khỏe hơn hẳn,

      Nàng từ ở trong cung, mùa đông khắc nghiệt ở trong Cục Y Hoán giặt quần áo, ngày hè nắng chói chang là lúc các phi tầng được sủng ái nhất nghĩ ra suy nghĩ lạ, ngày đêm thấp đèn ho người ta viết "Tơ vàn vũ y."....Nàng còn cái gì chưa từng khổ qua chứ?

      Cho dù người nam nhân này ở giường giống như hổ báo, xuống giường tính tình khó lường, nàng còn phải ung dung đối phó, cũng biết Thiền phu nhân kia yếu đuối sao có thể chịu được?

      Ngẫm nghĩ lại còn cưới Mẫn Vinh quận chúa làm chính thê, thân thế hiển hách, cùng bản thân nàng khác trời vực, nàng này về là lập ngai vị thái tử, đoán chừng thổi cũng dùng được.

      Sở Nhụy tim đập mạnh và loan nhịp nhìn về gối thêu trước mắt, kinh bỉ bản thân nàng suy nghĩ loạn.

      Vô luận là kim chi ngọc diệp quận chúa, vẫn phải chịu Nhiếp Thư Thần thích Thiền phu nhân, các nagf nhận đãi ngộ này cũng là tự nhiên, cùng nàng cung nữ quan bất đồng nàng cần gì phải lo lắng cơ chứ?

      Nàng ngày đêm lo lắng, hoàng hậu nương nương vì Cảnh gia rửa sạch oan tình.

      Nhớ tới nương nương năm xưa nàng tận lực hầu hạ năm năm, kết quả còn phải đem nàng thành lễ vật thưởng sao?

      Mỗi khi nhớ tới Sở Nhụy cảm thấy trong lòng rất buồn.

      Nàng để nàng ta vứt bỏ nàng lần nữa, vận mệnh là của mình nhất định phải thương bản thân mình.

      Bởi vì nàng muốn thay Cảnh gia từ xuống dưới già trẻ lớn hơn bảy mươi người còn sống.

      Chỉ cần nàng còn sống nàng thay họ rửa sạch oan tình.

      số việc, mình tìm nó, nó lại tìm mình, ví dụ như phiền toái.....

      Sở Nhụy thế nào cũng hiểu được. Bổng nhiên chính mình là nhân vật bị người ta chỉ trích.

      --- ------ ------ ---------Tuyến phân cách---- ------ ------ -----

      Mới sáng sớm, nàng bị thuộc hạ của Nhiếp Thư Thần đưa đến đại sảnh. Phía trước là người phía sau cũng là người, như tường đồng vách sắt quay quanh nàng.

      Nhiếp Thư Thần ngồi ghế chính giữa của đại sảnh, nhìn qua nét mặt chút biểu cảm, nhưng Sở Nhụy vẫn nhìn ra được gương mặt đều là lạnh lùng.

      Nhiếp Thư Thần người này vui giận gì cũng biểu lộ ra bên ngoài, làm cho người ta nắm bắt được, cư nhiên cảm xúc biểu lộ ra ngoài chẵng lẽ xảy ra chuyện gì?
      Hale205, AChuChris thích bài này.

    4. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Chương 4.3

      Sở Nhụy hơi kinh ngạc, con ngươi chuyển về phía người bên cạnh chính là quan tứ phẩm. Người này hình như giải thích an ủi điều gì, vẻ mặt điều là lấy lòng. Gương mặt này gầy gò, nàng nhận ra người này là ở kinh thành Kinh Doãn Lưu Nhân.

      Lưu đại nhân này luôn luôn nhát gan sợ phiền phức, với những tiêu chuẩn đầu là ai có quyền lực đắc thế, liền hướng tới.

      Hôm nay biết có phong ba bão táp gì, quan quản lý ở kinh thành tại sao xuất ở đến nơi này?

      Mặt khác, nàng cũng nhìn thấy hai bậc thị vệ của Thích Huy. Sắc mặt của Nhiếp Thư Thần vẫn như cũ trước mắt cũng có Hình bộ mới nhậm chức Phùng Dật Phong cũng có mặt.......

      Trừ bỏ quan trong kinh thành, còn có Hình bộ đại nhân? Hay trong phủ thực ra xảy ra chuyện gì?

      Sở Nhụy thầm ngờ nghệch, Lưu Nhân ngồi đối diện với Nhiếp Thư Thần cười cười , ánh mắt vừa chuyển liền nhìn thấy nương đứng ở dưới kia, người mặc quần áo màu xanh nước biển, duyên dáng kiều, hình như từng gặp ở nơi nào liền vắt óc suy nghĩ:" Ngươi phải ở trong cung với hoàng hậu nương nương sao? Sao lại chạy đến nơi này?"

      "Thỉnh an Lưu đại nhân." Sở Nhụy thấy nhận ra mình, hướng tới thỉnh an, trả lời câu hỏi của .

      "Này......." Lưu Nhân nghi ngờ chuyển về hướng Nhiếp Thư Thần, biết cung nữ ở trong cung đến nơi này để làm gì?

      Nhiếp đại nhân chuyện, nhưng ra là quản gia chạy nhanh tới tiếng:" Đại nhân, đây là Nhụy phu nhân ở trong phủ."

      Lưu Nhân nghe được, trong lòng như tỏ.

      Ai cũng biết đến Sở Nhụy nương là nữ quan ở bên cạnh nương nương. giờ là ở trong phủ Nhiếp đại nhân.

      Vốn cũng coi ra gì, nhưng lại là hoàng hậu nương nương hạ chỉ ban thưởng, nhưng cố tình là khéo Thiền phu nhân trúng độc lại là nhà mẹ của Thích quý phi.

      Phù hoàng hậu cùng Thích quý phi như lửa với nước. Đấu tranh gay gắt, chuyện gần đây nhất chính là ngai vị Thái tử.

      Án tử trước mắt này, người sáng suốt cũng thấy ràng. Trúng độc kia chính là Sở Nhụy làm thôi! Vì lợi ích của chủ tử, cũng là vì địa vị của mình.

      Suy nghĩ như thế Lưu Nhân cảm thấy mình có chút thành tựu, chính mình minh thần võ, ho khan tiếng :" Phòng chính đại nhân, việc hạ độc này hạ quan có đáp án."

      "Nga?" Nhiếp Thư Thần, nhàn nhạt mở miệng:" Thỉnh giáo đại nhân."

      "Thiền phu nhân trúng độc.......đúng là vị này làm là Nhụy phu nhân."

      Sở Nhụy kinh ngạc nhìn về phía Lưu Nhân, cố gắng nghe lời .......Thiền phu nhân! Trúng độc? Thiền phu nhân trúng độc? Nhưng chuyện này liên quan gì tới nàng?

      "Lưu đại nhân chỉ giáo cho?" Nhiếp Thư Thần nhìn về Sở Nhụy cái, rất nhanh rồi dời .

      "Chuyện này,...... ở đây tiện cho lắm?" Lưu Nhân cẩn thận dè dặn nhìn bốn phương tám hướng rồi , nhiều người nhiều việc, ít người vẫn tốt hơn.

      "Lăng Phi?" Nhiếp Thư Thần thản nhiên :"Dẫn mọi người xuống trước ."

      "Dạ, gia." Mọi người đưa Sở Nhụy đến, ý bảo lặp tức kêu mọi người xuống dưới.

      " tại còn người ngoài, mời Lưu đại nhân ." Nhiếp Thư Thần ý bảo Lưu Nhân tiếp tục .

      "Nhụy phu nhân này là ở bên cạnh hoàng hậu nương nương, phòng chính đại nhân ngài hẳn biết chứ?" Lưu Nhân bộ mặt thần bí .

      Vô nghĩa!

      "Thiền phu nhân là người nhà của Thích quý phi..... Phòng chính đại nhân ngài biết?"

      Vẫn là vô nghĩa!

      '' Vì vậy,,,,,Cho nên, Nhụy phu nhân muốn hại chết Thiền phu nhân......Đại nhân hẳn hiểu được a!" Lưu Nhân ngượng ngùng thấu đáo, trong hậu cung ân ân oán oán.

      Sở Nhụy nghe vậy dỡ khóc dỡ cười.

      "Lưu đại nhân cũng là có lý! Mời đại nhân đòi lại công đạo cho muội muội ta?" Thích Huy là cháu của Thích thái sư, tuy là tướng võ, trong lòng nhiều lắm đạo lý. Nghe tới Phù hoàng hậu lông mày liền nhướng lên hữu ý tán thành.

      "Ý của Lưu đại nhân là........ ấy vì hoàng hậu nương nương mới sinh lòng hại người?" Nhiếp Thư Thần cố ý hiểu người có lòng, chỉ thẳng, hơn nữa dễ hiểu.

      "Làm tốt, việc này chừng là chủ làm.... ..." Thích Huy còn chưa hết lời, ở ngoài đại sảnh chợt nghe tiếng ....

      "Nhất phái bậy."

      Người bước vào là tướng quân, đầu mang kim quan, thân hoàng kim giáp, gương mặt tuấn, biết muốn làm bao nhiêu nương phải biến sắc.

      Người này, Sở Nhụy cũng nhận ra được đó là cấm quân thống lĩnh Phù Khanh.

      Phù Khanh này chỉ có đương kim hoàng hậu chống lưng, hoàng thành cũng có hơn tám mươi vạn đại quân thống lĩnh, suất lĩnh Phù gia quân bảo vệ an nguy của tử cấm thành.

      Phù Khanh tướng mạo ngày thường tuấn, tính tình thô bạo vô cùng, ở chiến trường được xưng danh là la sát, mặc dù hoàng hậu được hoàng thượng sủng ái, nhưng Phù Khanh rất được hoàng hậu coi trọng.

      "Lưu Nhân!" Phù Khanh chỉ vào mặt Lưu Nhân lớn tiếng :" Ngươi gió chiều nào theo chiều đó, tính vu oan giá họa cho hoàng hậu nương nương, chính là ngươi sờ gáy hoàng thượng có bao nhiêu cái đầu để đủ chém?"

      Lưu Nhân sợ tới mức run người. Ở trong kinh thành, ngoài hoàng thượng, sợ nhiều người trong này.

      Người phòng chính Nhiếp Thư Thần, Hiên Viên hầu phủ Hầu gia, Thân phụ Thích quý phi Thích thái sư, đương nhiên còn vị trước mắt này Phù Khanh.

      Nhất là Phù Khanh từ theo phụ thân trinh chiến xa trường, ở trong mắt phạm khởi lục thân nhận. Hồi đó còn đem Tây bình vương đánh trận, đánh đến mặt mũi bầm đập, người kia kêu thảm nha!

      Tây bình vương bị đánh, chạy tới trước mặt hoàng thượng cáo trạng, càng chọc giận vị tổ tôn. Ở trước mặt hoàng thượng nhận sai, ra cung thấy bình vương lần liền đánh lần.

      Nhưng lại thực ngoan hoàng thượng hỏi liền chết nhận, thậm chí có nhân chứng vật chứng, tìm về tây bình vương có khổ mà ở đó tố được , tức giận tới đấm ngực gậm chân thiếu chút nữa hộc máu.

      Lưu Nhân giỏi nhất là đưa đẩy, hướng tới Phù Khanh cười cười:"Phù thống lĩnh, ngài mắn rất đúng, hạ nhân suy đoán lung tung, mong đại nhân chấp kẻ tiểu nhân..."

      "Được, hãy chấm dứt việc đó." Phù Khanh thấy liền phiền lòng, kiên nhẫn vung tay lên:"Thẩm tra nhanh án tử, ta còn vội cấm vệ quân đâu?"



      Chương 4.4

      Phù Khanh biết vị quan trong kinh thành này nhát gan sợ phiền phức, đám đắc tội với Thích quý phi. Nhưng tưởng ở dưới mí mắt của có thể xấu hoàng hậu nương nương được chắc, cũng dễ như vậy đâu?

      Thích Huy này cũng giao đấu với Phù Khanh này vài lần, vừa thấy đến, bản thân mình cũng sợ vài phần, bắt đầu giả câm giả điếc.

      Thấy những người này gì, Nhiếp Thư Thần lắc lắc đầu, con ngươi lợi hại nhìn về phía Sở Nhụy:"Nàng còn gì để ?"

      "Gia." Nàng nhìn về , hai con mắt trong suốt, kêu ngạo sủng nịnh :"Sở Nhụy hiểu."

      yên lặng xem nàng, chậm rãi :"Sáng hôm qua có người nhìn thấy ngươi đến Cung Thủy Các."

      "Là ai?" Sở Nhụy thiếu chút buồn cười, làm sao có thể?

      Nhiếp Thư Thần kêu Lăng Việt, thấp giọng phân phó vài người, Lăng Việt liền lui xuống. lúc sau, liền dẫn người vào, sao đó hành lễ với các quan, rồi đứng ở bên.

      Thân ma ma! Sở Nhụy có chút tin được, trong lòng khỏi nên lời, là Thân ma ma thấy nàng vào Cung Thủy Các sao? Bà ấy làm sao hãm hại nàng?

      Nếu là người khác nàng chỉ chỗ sai của mình, nàng cũng thôi, nhưng người này lại là Thân ma ma là người rất chính trực, nhìn ra được là người hiền lành, cùng với Tiểu Liên Bồng cũng thường xuyên lặng lẽ chiếu cố nàng, nàng hiểu vì sao người hãm hại mình lại là Thân ma ma?

      "Thân ma ma, những lời vừa rồi lặp lại lần nữa?"

      "Dạ." Thân ma ma cũng có nhìn người bên cạnh là Sở Nhụy, ro ràng :" Sáng hôm qua lão nô, nhớ tới khi buổi trưa, gia ban cho Thiền phu nhân ít nho, đỉa nho kia lão nô đặt ở Cung Thủy Các. Vì thế đặt xong rồi trở về, ai biết chưa được đến nơi, xa xa nhìn thấy Nhụy phu nhân ra, bởi vì cách quá xa có gọi phu nhân, đến nữa đêm liền nghe thấy Thiền phu nhân bị trúng độc."

      Nhiếp Thư Thần gật đầu, giao Thân ma ma cho Lăng Việt xuống dưới, ánh mắt chuyển về phía Sở Nhụy:" Vậy ngươi qua cung Thủy Các?"

      " có." Sở Nhụy thở dài, vẫn là tin tưởng Thân ma ma hãm hại nàng:" Chắc là Thân ma ma già rồi hoa mắt nhận nhầm người.

      Nhiếp Thư Thần lại hỏi:" Buổi tối hôm qua, ngươi có ở trong phòng ?"

      "Có."

      "Ai có thể làm chứng cho ngươi?"

      " Là Tiểu Liên Bồng."

      " giờ ấy đâu."

      "Sáng sớm thấy, thiếp muốn vườn hoa tìm, liền bị người của gia gọi tới." Nàng thành trả lời.

      Buổi sáng rời giường, nàng khó chịu khi thấy Tiểu Liên Bồng, nàng tìm vòng vẫn thấy liền hỏi những người khác mọi người cũng biết.

      "Cao Phúc." Nhiếp Thư Thần lớn tiếng gọi người ở ngoài:" tìm Tiểu Liên Bồng lại đây."

      Ước chừng chưa uống xong ly trà, Cao phúc hớt ha hớt hãi chạy vào vẻ mặt hoảng sợ , phía sau nhìn thấy Tiểu Liên Bồng.

      "Gia, Tiểu Liên Bồng...... nương ấy."

      Nhiếp Thư Thần nhíu mày chút:"Làm sao vậy?"

      " chết."

      Vừa đến hai chữ đó, mọi người điều ồ lên tiếng.

      "Tiểu Liên Bồng hình như bị hạ độc chết, ngay tại trong phòng, hình như vừa mới chết."Quản gia mang vẻ mặt xem xét chỉ trích liếc nhìn Sở Nhụy cái:" Nhụy phu nhân làm sao phát ?"

      Sở Nhụy kinh ngạc nghe xong, cả người lạnh thấu xương hai chân như nhũn ra.

      Tiểu Liên Bồng ràng ở trong phòng, làm sao có thể đột nhiên chết?

      Tiểu nha hoàn hoạt bát lanh lợi, ngày hôm qua còn ríu ra ríu rít quấn lấy nàng muốn học thêu cách mới, hôm nay lại thấy.... thấy nữa.......

      Chính mình sợ ấy làm phiền? Nếu có người khác hại ấy, nàng lại nghĩ ra nguyên nhân?

      Sở Nhụy nhất thời trong đầu mãnh hỗn loạn, nàng muốn suy nghĩ nữa, gắt gao cắn chặt môi, cho nước mắt rơi xuống.

      Trong đại sảnh mãnh im lặng, Nhiếp Thư Thần đôi mắt hơi hơi phức tạp, lời nào.

      Vị Phùng Dật Phong phái người khám nghiệm tử thi, Phù Khanh lười biếng dựa vào ghế, chút để ý vui đùa chơi đá chủy thủ trong tay,Thích Huy cảm thấy thẩm án phức tạp, mưu sát lẫn nhau, trong tay bưng lên ly trà uống lại buông ra.

      Còn Lưu Nhân đột nhiên đứng dậy, hướng tới Phù Khanh :"Tiểu Liên Bồng chết kỳ lạ...Bất quá y như hạ quan phán đoán, cho dù Nhụy phu nhân xuất ở Cung Thủy Các, cũng thể nương ấy hạ độc, nếu nương ấy hạ độc cũng thể có liên quan đến hoàng hậu nương nương." hết lời, còn chuyển đến Phù Khanh hỏi câu:"Ngài thử xem có đúng Phù thống lĩnh?"

      Phù Khanh hừ tiếng, mặc kệ .

      "Lưu đại nhân này,... ....đúng là tu hành cao thâm nha." Luôn luôn mở miệng cuối cùng cũng mởi kim khẩu, trước đem Lưu Nhân mặt đỏ tai hồng.

      Khi chuyện, vị khám nghiệm tử thi cùng với bổ đầu vào đại sảnh.

      "Thỉnh an phòng chính đại nhân." Hai người bước đến Nhiêp Thư Thần hành lễ, sau đó cùng với những người khác cũng chấp tay.

      "Thế nào?" Phùng Dật Phong là lãnh đạo trực tiếp của hai người này, chậm trể lập tức hỏi:" Có manh mối gì ?"

      "Bẩm báo đại nhân, nha hoàn kia là bị hạ độc chết, cùng với độc của Thiền phu nhân là cùng loại." Vị pháp y tiếp:"Thiền phu nhân là cứu kịp thời nên bảo toàn được tính mạng, còn nha hoàn kia là phát quá muộn nên cứu kịp."

      Bộ đầu tiếp theo tiếp:"Mặc khác, thuộc hạ trong kia phát trong hộp nữ trang có ít bột thuốc giống nhau." mở tay ra, trong lòng bàn tay có gói thuốc màu trắng.

      Nhiều ánh mắt nhìn về sắc mặt trắng bệch của Sở Nhụy.

      Đúng vậy còn gì để nữa rồi! Còn cái gì để giải thích? Người kia hôn mê, là vì tranh giành tình cảm; Còn người chết, còn chết ở trong phòng nàng còn là bị hạ độc, ở trong phòng nàng còn tìm thấy thuốc độc....Còn giải thích cái gì, chỉ sợ giải thích ai tin?

      Sở Nhụy trong lòng cười khổ, nghe được Phùng Dật Phong với mình:"Người cũng chết, phiền Nhụy phu nhân theo hạ quan đến hình bộ chuyến."

      Phùng Dật Phong quay đầu nhìn về phía Nhiếp Thư Thần, trong mắt chỉ có cấp với cấp dưới :"Phòng chính đại nhân, Phù thống lĩnh hai vị thấy như thế nào?"

      Phù Khanh cười cười, đứng lên vẻ mặt uể oải với Lưu Nhân:"Lưu đại nhân hồ đồ thẩm án, quan trọng nhất khó được hồ đồ, biết đại nhân có hồ đồ , ta dù sao cũng lười nhìn trước bước."

      Liên tiếp 'Hồ đồ', Lưu Nhân cả đầu như nghe, thể đắc tội với thái tuế gia, chạy nhanh khuôn mặt tươi cười ra tiễn.

      Sở Nhụy đột nhiên ngẩn đầu, mắt đẹp hề chớp mắt nhìn về Nhiếp Thư Thần.

      Sở Nhụy biết Hình bộ là nơi nào......Ổ sói lang hùm, vào là tội phạm, tuy rằng chết nhưng cũng bị cực hình....... có ý đinh là muốn nàng đến nơi đó chứ?

      " khi như vậy." thanh lạnh thấu xương của Nhiếp Thư Thần vang lên, nàng nín thở lắng nghe, nghe được gằn từng chữ với nàng:"Ngươi phải xuống Hình bộ chuyến ."

      Nếu trước đó nàng còn chút kỳ vọng vào Nhiếp Thư Thần, nhưng giây sau tan theo khói bụi.
      Chris, Vũ Nguyệt Nhamelodyevil thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Nha

      Vũ Nguyệt Nha Well-Known Member

      Bài viết:
      1,497
      Được thích:
      1,631
      ôi ta muốn ngược chết nam chính, ta ko thích, ta muốn nữ 9 có nam phụ khác thương, ta chém chết tác giả, òa òa đọc đau lòng gần chết. :-((
      bắt đền nàng đó soosyl. huhu. :yoyo44::yoyo44::yoyo44::yoyo44:
      SooSyl, AChuChris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :