1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử của lãnh khốc giáo chủ - Dạ Minh Nguyệt (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 50: Đại kết cục

      Lúc bốn người Trần Thiên Vũ, Lâm Vũ Hạo, Hàn Khiết Nam và Hoàng Lân bước vào chánh điện liền thấy mình Tiêu Triệt mình đối phó với Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính. Hàn Khiết Nam muốn xông vào trợ giúp nhưng lão Hoàng Lân ngăn lại.

      " Kiên nhẫn chút, tại ngươi thể tùy tiện xông vào, cẩn thận chỉ gây bất lợi cho mình thôi ". Lão .

      " Vậy chúng ta nên làm gì? Chỉ đứng đây và chờ đợi thôi sao? Ta thể làm được chuyện đó ". Hàn Khiết Nam phản bác.

      " Hàn huynh, huynh bình tĩnh chút, tại xông vào đó chỉ gây hại cho Lãnh huynh thôi. Chúng ta chờ lúc bọn họ sắp kiệt sức, Tiêu Triệt chắc chắn chủ quan, đến lúc đó chúng ta xông vào tiếp ứng vẫn chưa muộn ". Lâm Vũ Hạo khuyên nhủ Hàn Khiết Nam. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ta cũng nghĩ như vậy ". Trần Thiên Vũ phụ họa.

      Hàn Khiết Nam cố gắng đè nén xông lên phía trước, nhẫn nhịn lùi lại chờ đợi thời cơ thích hợp.

      Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính lúc này dường như kiệt sức, hai người nhận ra bốn người Hàn Khiết Nam ở phía sau chờ đợi thời cơ, sức lực cơ thể cũng giảm nên cố gắng gồng mình dẫn dụ Tiêu Triệt về phía bọn họ.

      Hoàng Lân nhận thấy hai người Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính dần kiệt sức, Tiêu Triệt cũng bị dẫn dụ đến chỗ của mình nên quay sang với ba người còn lại.

      " Chính là lúc này "

      Hàn Khiết Nam nghe lời đó liền cấm kiếm xông lên, Trần Thiên Vũ và Lâm Vũ Hạo cũng theo sao . Lão Hoàng Lân lại quay sang với hai người Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính.

      " Các ngươi tạm thời dừng tay lại , tiếp theo cứ để cho bọn ta. Tiếp theo phải cố gắng tạo tiếng động để Ngô Phong đến đây, nên nhớ mục tiêu là viên ngọc, tuyệt đối được tổn hại đệ ấy ". rồi lão Hoàng Lân liền xông vào trận chiến.

      Tiêu Triệt vốn muốn nhanh chóng giải quyết nhưng ngờ giữa chừng lại xuất những kẻ cản đường, sức lực của cạn dần. được! thể tiếp tục như thêd này! còn cách nào khác, đành phải sử dụng nó thôi. Tiêu Triệt từ trong người lấy ra viên ngọc , sau đó bóp nát nó trong tay rồi quăng về phía bọn người Hoàng Lân.

      mùi hương xuất khiến cho tất cả mọi người cảm thấy thân thể dần kiệt sức, ngay cả Tiêu Triệt cũng ngoại lệ.

      " Hahahaha, đây là loại dược ta vừa mới điều chế, đáng tiếc ta vẫn chưa thể hoàn thiện nó được ". Tiêu Triệt cố gằng trụ vững .

      Bây giờ lão Hoàng Lân, Hàn Khiết Nam, Trần Thiên Vũ, Lâm Vũ Hạo đều thể cử động thân thể, giống như có tảng đá lớn đè nặng lên bọn họ. Ngay cả Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính ở đằng xa cũng ngoại lệ. Bây giờ tất cả mọi người đều dùng ánh mắt phẫn hận nhìn Tiêu Triệt. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Hận ta sao? Tất cả đều do các ngươi tự chuốc lấy thôi! Nếu các ngươi chịu hy sinh nữ nhân kia, lúc này tất cả các ngươi phải chờ chết như lúc này. Nữ nhân có gì tốt chứ? Tất cả nữ nhân đều có ham muốn, mưu đối với các ngươi. Ngươi nghĩ ả ta cảm kích hay tha tội cho sao? Nằm mơ! ". Tiêu Triệt vừa vừa đến chỗ của Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính.

      " Chính nữ nhân của Lãnh gia các người ép Phong phải tự kết liễu đời mình, ta diệt toàn bộ Lãnh gia là điều phải làm! Ngươi còn sống bởi vì tên tự của ngươi giống như Phong, lúc này Phong sống lại, ngươi cũng còn giá trị cõi đời này nữa "

      " Khoan "

      Ngay khi Tiêu Triệt chuẩn bị hạ thủ với Lãnh Phong Bạch Thiên Chính lại lên tiếng ngăn cản. Điều này khiến cho đám người Hàn Khiết Nam rất ngạc nhiên. Chẳng phải rất ghét Lãnh Phong sao? Tại sao lại lên tiếng ngăn cản?

      Bạch Thiên Chính gắng gượng đứng thẳng, từng bước đến chỗ của Tiêu Triệt. Tiêu Triệt tạm thời dừng tay lại, quay lại chờ đợi Bạch Thiên Chính làm gì.

      " Hãy để ta giết ". Bạch Thiên Chính .

      " Ngươi vừa gì? ". Lão Hoàng Lân ngạc nhiên.

      " Bạch Thiên Chính! ngờ ngươi lại dám phản bội lại lòng tin của Lãnh Phong ". Trần Thiên Vũ hét lên.

      " Ta sớm cảnh cáo Lãnh huynh, nhưng huynh ấy vẫn lựa chọn tin tưởng ngươi. Bạch Thiên Chính, ngươi khiến ta thất vọng ". Lâm Vũ Hạo .

      " Bạch Thiên Chính, ngươi nghĩ giết Lãnh Phong ngươi có thể có được Chi nhi sao? Đừng quên bọn ta vẫn còn ở đây! ". Hàn Khiết Nam tức giận .

      " Chỉ cần giết chết các ngươi, nàng làm sao biết được chuyện ta làm? ". Bạch Thiên Chính khẳng định.

      " Ngươi.... "

      " Hahaha, quả hổ là đồ đệ của ta. Bạch Thiên Chính, tất cả những đau khổ, dằn vặt, tự trách kia đều do ngươi diễn kịch phải ? "

      " Vâng thưa sư phụ "

      " Bạch Thiên Chính, quả là sai lầm khi tin ngươi! Cho dù ta có chết , Tiểu Chi chắc chắn bao giờ thuộc về ngươi ". Lãnh Phong phẫn hận . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Hối hận bây giờ quá trễ! Bạch Thiên Chính, mau cầm lấy thanh kiếm này kết liễu , rồi ngươi vẫn là Thiếu chủ của Ma giáo "

      Bạch Thiên Chính cố gắng từng bước đến chỗ Tiêu Triệt, nhận lấy thanh kiếm tay sau đó đứng trước mặt Lãnh Phong .

      " Ta chấp nhận lời cầu của ngươi để khi Chi nhi tỉnh lại, nàng nhận ra là ta thay đổi. Tất cả những gì ta còn lại chỉ có Chi nhi, nếu nàng có hỏi, cái chết của các ngươi chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Muốn trách chỉ trách ngươi quá tin người, đừng nên trách ta vô tình "

      Bạch Thiên Chính giơ thanh kiếm lên chuẩn bị ra tay với Lãnh Phong, Tiêu Triệt thấy cảnh đó liền xoay lưng lại cười lớn.

      " Hahahahaha..... "

      ' Phập '

      Chuyện vừa khiến cho tất cả ngạc nhiên. Ngay khi Tiêu Triệt vừa quay lưng lại Bạch Thiên Chính liền cố gắng dùng hết sức từ phía sau đâm vào người Tiêu Triệt, sau đó mạnh mẽ rút kiếm ra. Tiêu Triệt liền xoay người lại cho Bạch Thiên Chính chưởng, lần này dùng hết sức của mình.

      Bạch Thiên Chính phun ngụm máu sau đó cả người liền bị đánh bay về đằng xa, Tiêu Triệt đưa tay lên vết thương người cố gắng cầm máu. Vết kiếm của Bạch Thiên Chính rất gần với tim của Tiêu Triệt, lần tấn công này của Bạch Thiên Chính thành công.

      Tiêu Triệt cố gắng cầm máu nhưng thể, máu cứ từ vết thương của chảy ra ngừng.

      " !!!!!! "

      tiếng hét tuyệt vọng từ ngoài cửa khiến cho mọi người chú ý, chỉ thấy Ngô Phong mang bộ dáng hớt hải đứng trước cửa. Ngô Phong vội vã chạy đến bên người Tiêu Triệt, hốc mắt dần đỏ lên. Hoàng Dực cũng theo sau Ngô Phong chạy vào, thấy phe mình kiệt sức do dược liền cho mỗi người uống viên thuốc để lấy lại sức lực, hiệu quả rất nhanh chóng.

      " Chẳng phải huynh hứa là ở bên cạnh ta sao? Tại sao huynh lại bỏ ta mà đến đây chiến đấu mình chứ? Tại sao huynh lại ngốc như vậy? ". Ngô Phong vừa khóc vừa cố gắng giúp Tiêu Triệt cầm máu.

      " Phong, ngươi đừng khóc, ta đau lòng, tại sao ngươi lại biết ta ở đây? "

      " Nếu phải ta tỉnh lại sớm, ta lại tiếp tục bị huynh chuốc mê dược rồi. Thuộc hạ của huynh quả trung thành, ta phải lấy cái chết ra dọa nếu ta cũng thể đến đây. Huynh xấu lắm, huynh lừa ta, huynh xấu lắm ". Ngô Phong càng càng khóc to hơn.

      Tiêu Triệt đau lòng xoa vết cắt nhỉ kế bên cổ của Ngô Phong, lại làm cho Phong khóc thêm lần nữa.

      " Ngô Phong, đệ hãy đưa cho ta viên ngọc, ta phải thả linh hồn của Nguyệt nhi, thời gian còn nhiều nữa ". Lão Hoàng Dực hướng Ngô Phong .

      " Huynh thời gian còn nhiều nghĩa là sao? Chẳng phải sau hai ngày Triệt thả linh hồn nàng ta ra sao? ". Ngô Phong mơ hồ hỏi.

      " Đệ chỉ cần.... "

      " được !!! "

      Lão Hoàng Dực chưa kịp hết lời bị Tiêu Triệt. Vẻ mặt khuôn mặt Tiêu Triệt lúc này chính là hốt hoảng. ! Chính là hoảng sợ, sợ sau khi Phong biết chán ghét lừa dối Phong. lời kia của Tiêu Triệt dường như là dùng hết sức để , máu từ vết thương cũng chảy ra nhiều hơn. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Triệt, huynh đừng động, đừng động.... ". Ngô Phong khóc lóc .

      " Xin lỗi sư huynh, nhưng chuyện này đệ nhất định phải cho Ngô Phong biết "

      Lão Hoàng Lân sau khi lấy lại sức lực, liền hướng Tiêu Triệt xin lỗi, sau đó quay sang nhìn Ngô Phong .

      " Đệ chỉ cần ở bên cạnh viên ngọc trong ngày là cơ thể đệ có thể sinh hoạt như người còn sống. Còn về việc tại sal sư huynh là hai ngày, ta biết "

      Ngô Phong nghe thế liền chăm chú nhìn Tiêu Triệt, vẻ mặt thể tin được.

      " Nhị sư huynh... điều mà nhị sư huynh ... là ... đúng ? Triệt, huynh dối ta... phải ? Triệt, huynh chứ, huynh mau ! Huynh hề lừa gạt ta, phải ? "

      " Phong, ta xin lỗi "

      " Tại sao? Tại sao!? Chắc chắn huynh phải có lý do chứ. Tại sao? "

      Ngô Phong càng nước mắt càng to hơn, Tiêu Triệt đau lòng dùng tay kéo sát Ngô Phong ôm vào lòng, để cằm mình dựa lên đầu của Ngô Phong.

      " Ta quả hề muốn lừa dối ngươi. Từ sau khi ngươi và ta hiểu được lòng mình, ta biết ngươi luôn áy náy về việc thể sinh hài tử cho ta. Mãi cho đến khi ngươi tự tử, ta liền điên cuồng tìm kiếm phương thức hồi sinh người chết sống lại, có trang giấy ghi rằng nếu người được hồi sinh là nam nhân và ở cạnh viên ngọc hai ngày liền, người đó có thể sinh hài tử.

      Phong, ta muốn lừa dối ngươi chút nào, nhưng ta biết đó là mong muốn của ngươi. Bọn họ tìm cách lấy lại viên ngọc để cứu nữ nhân kia, ta còn cách nào khác ngoài việc lừa gạt ngươi, như thế ngươi mới có thể an toàn mà đạt được mong ước của mình "

      " Ngốc lắm, huynh ngốc lắm. Huynh vì ta làm bao nhiêu chuyện vì ta, nhiêu đó đáng sao? Xấu lắm, huynh xấu lắm! Huynh lừa ta tự mình gánh vác mọi chuyện, tại sao? Làm như vậy chỉ khiến huynh mang thêm nhiều tội danh. Ta cần! Ta cần huynh giúp ta sinh được hài tử! Ta cần huynh ta sống lại! Ta cần! "

      Ngô Phong nghe xong những lời đó liền ở trong lòng Tiêu Triệt khóc, nỗi dằn vặt trong lòng lại càng tăng thêm. Chỉ vì mình mà Triệt phải mang mình gắng nặng tội lỗi. Nhìn người trong lòng khóc đến thảm thương như vậy, Tiêu Triệt cảm thấy rất đau lòng.

      " Phong, tất cả những gì ta làm, tất cả tội danh ta gánh vai, tất cả đều đáng giá. Bởi vì ta làm đều là vì ngươi, vì người mình mà làm tất cả, cho dù phải mang bao nhiêu tội danh, tất cả đều đáng.

      Phong, có lẽ lần này ta thể vượt qua được cửa tử này rồi. Ngươi mau , thuộc hạ của ta đưa ngươi đến môt nơi an toàn. Ta để tinh dịch của bản thân vào lọ, hãy sống bình an với hài tử của chúng ta. Cho dù chết , ta vẫn ở luôn ở bên ngươi và hài tử. Phong, đây là lần cuối cùng ta ra lệnh cho ngươi, hãy mau , ta xin ngươi "

      Tiêu Triệt cố gắng khuyên nhủ Ngô Phong rời , nhưng người trong lòng vẫn mực chịu rời . Lão Hoàng Lân và Hoàng Dực thấy tình cảnh trước mắt tuy rất cảm động, nhưng thời gian còn nhiều nữa. Vừa tiến lên bước liền bị tên thuộc hạ của Tiêu Triệt ngăn cản. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ngô Phong, xin đệ hãy... "

      Lão Hoàng Dực chưa kịp xong thấy vật tròn bay về phía mình. Lão theo bản năng bắt lấy, đó chính là viên ngọc mà mình cần.

      " Hai huynh mau đem về sau đó thả linh hồn nương kia ra "

      " Đa tạ đệ "

      có thứ mình cần, lão liền quay lại đưa cho Lãnh Phong viên ngọc.

      " Tiểu tử, ngươi mau đem viên ngọc về, sau đó để lên trán Nguyệt nhi linh hồn con bé trở về. Còn về phần Bạch Thiêm Chính, lục phũ ngũ tạng của tất cả đều bị đánh hỏng. Khi linh hồn Nguyệt nhi trở về con bé tỉnh lại ngay sau đó, nhưng thân thể vẫn chưa thể lấy lại sức lực ngay được, có lẽ nên để gặp Nguyệt nhi lần cuối ". Lão Hoàng Dực đề nghị.

      " Được, vậy ta trở về trước, còn lão? "

      " Ta và sư huynh ở lại đây thêm lát, ngươi mau trở về , chỉ còn lại canh giờ nữa thôi "

      Lãnh Phong vội vàng cất viên ngọc vào trong người sau đó trợ giúp Lâm Vũ Hạo và Trần Thiên Vũ đưa Bạch Thiên Chính trở về. Cả ba người đều cảm thấy Bạch Thiên Chính hoàn toàn trở thành con người khác, còn là con người ngạo mạn độc đoán như trước. Chỉ tiếc, lúc nhận ra quá trễ, lúc này chỉ còn lại những hơi thở đứt quãng.

      Lão Hoàng Lân và Hoàng Dực muốn đến chỗ của Tiêu Triệt nhưng lại bị tên kia nất quyết ngăn cản.

      " Bọn ta chỉ muốn vào xem tình hình của sư huynh, ngươi cần phải đề phòng bọn ta như vậy "

      " có lệnh của giáo chủ, ai được lại gần "

      Ở phía , sau khi Ngô Phong đưa viên ngọc cho lão Hoàng Dực, cả người liền bị Tiêu Triệt ôm chặt vào người. Lúc ngẩng đầu lên chỉ thấy rất tức giận.

      " Tại sao ngươi lại đưa cho bọn họ? Chẳng lẽ tất cả những gì ta làm ngươi cảm động sao? Chẳng lẽ ngươi muốn mang hài tử của chúng ta sao? Mạng sống của ta còn dài nữa, Phong, chẳng lẽ ngươi thể làm tgeo ý ta lần cuối hay sao? "

      " Ta biết huynh sắp phải rời khỏi ta, lời hứa huynh ở bên cạnh ta, huynh thể làm được, huynh bỏ ta lại mình. Cho dù có hài tử sao? Hài tử vẫn thể thay thế vị trí của huynh trong lòng ta. Vì thế ta quyết định theo huynh, Triệt, ta biết làm vậy khiến cho tất cả những cố gắng của huynh trở nên vô nghĩa, nhưng vì huynh luôn là người phải theo ta, vậy lần này hãy để ta theo huynh ". Ngô Phong mỉm cười nhìn Tiêu Triệt.

      " Ngươi ta ngu ngốc, trong khi ngươi mới là người ngu ngốc hơn ta "

      Tiêu Triệt thở dài ôm chặt Ngô Phong vào lòng, dịu dàng hôn lên trán .

      " Để bọn họ lên đây ". Tiêu Triệt ra lệnh.

      Rào cản cuối cùng còn, lão Hoàng Lân và Hoàng Dực lập tức đến bên cạnh Tiêu Triệt và Ngô Phong.

      " Sư huynh, sư đệ "

      " Sư huynh, sư đệ "

      Cả hai người đồng thanh , Tiêu Triệt đưa ánh mắt ý bảo hai người đến gần bọn họ.

      " Có lẽ đây là lần đầu tiên chúng ta tụ họp đông đủ sau bao nhiêu năm ". Tiêu Triệt cảm thán.

      " Đúng là huynh đệ chúng ta đông đủ, nhưng tình huống này lại hề vui vẻ cho mấy ". Lão Hoàng Dực buồn bực .

      " Sư huynh, huynh vẫn có thể chữa trị được, huynh có muốn... "

      " còn kịp nữa rồi, cho dù đệ có là Dược Vương cũng thể cứu được ta, suy cho cùng ta chính là tội nhân. Ta có chuyện muốn nhờ, hai đệ hãy giúp ta chăm sóc cho Phong tốt, đừng để đệ ấy làm chuyện dại dột "

      " Ta đồng ý! Có chết ta cũng phải theo huynh, chẳng lẽ huynh quên hứa với ta chuyện gì sao!? "

      " Sư đệ, ta biết đệ cam lòng nhưng mà... "

      " Nhị sư huynh, tam sư huynh, Triệt, xin lỗi, ta thể làm theo lời của các người. đúng hơn là bây giờ quá trễ, độc vốn bắt đầu xâm nhập vào người đệ rồi ". rồi Ngô Phong phun ngụm máu đen ra. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Phong, ngươi trúng độc lúc nào? ". Tiêu Triệt lo lắng hỏi.

      Lão Hoàng Dực vội vàng tiến lên bắt mạch chi Ngô Phong, lúc sau vẻ mặt của lão vô cùng ngạc nhiên.

      " Sư huynh, đệ... đệ xin lỗi, Ngô Phong, đệ... đệ ấy chỉ còn lại rất ít thời gian, có lẽ huynh nên tranh thủ thời gian còn lại thôi "

      " ! thể nào! Phong, ai hạ độc ngươi? Là kẻ nào to gan dám tổn thương ngươi? ". Tiêu Triệt thể tin hỏi.

      " Triệt, là... là ta tự mình uống. Ta biết huynh chắc chắn để cho ta với huynh, nên ta đành phải tự mình ra tay. Đồ người huynh, cất giấu ở đâu, công dụng ra sao, chẳng lẽ ta còn biết sao?

      Ta vốn mang theo để ép buộc đối phương, nhưng lúc này ta phải dùng cho chính mình. Triệt, huynh muốn trốn khỏi ta, chuyện đó dễ đâu "

      " Đồ ngốc "

      Tiêu Triệt thể làm gì khác ngoài ôm chặt Ngô Phong vào lòng, máu người ngừng chảy, bàn tay Ngô Phong dùng để cầm máu cũng dần thả lỏng.

      " Từ lúc này ngươi trở thành Giáo chủ Ma giáo, ngươi hãy thay ta trông coi Ma giáo. Nếu chính đạo muốn tấn công, ngươi hãy tận lực chống trả, nếu , cứ nhẫn đừng làm gì. thể quá nhượng bộ, ngươi hiểu ý ta chứ!? ". Tiêu Triệt hướng thuộc hạ của mình ra lệnh.

      " Thuộc hạ tuân lệnh Giáo chủ "

      " Còn hai đệ, hãy giúp ta làm việc cuối cùng. Hãy chôn cất ta và Phong cùng chỗ, đó là việc cuối cùng ta cầu xin hai đệ "

      Lão Hoàng Lân và Hoàng Dực ở lại cho đến khi Tiêu Triệt và Ngô Phong còn hơi thở, cả hai người vẫn ôm nhau cười hạnh phúc cho đến lúc chết. Sau khi an táng ổn thỏa, hai người mới lên đường trở về.

      ... ...... ...... ....


      Lãnh Phong cố gắng trở về nhanh nhất có thể, vội vàng chạy vào trong phòng của Hàn Nguyệt Chi, sau đó để viên ngọc lên trán nàng, luồng ánh sang bao bọc lấy nàng. lúc sau, nàng chậm rãi tỉnh dậy, lúc này cả cơ thể của nàng rất là nặng nhọc, giống như bị tảng đá kéo xuống. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Phong... ". Nàng yếu ớt gọi.

      " Tiểu Chi, nàng rốt cuộc cũng tỉnh lại ". Lãnh Phong vui mừng tiến đến đỡ nàng ngồi dậy.

      " Nàng cảm thấy như thế nào? "

      " Thân thể ta lúc này rất mệt mỏi, xảy ra chuyện gì vậy? "

      " Ta kể cho nàng sau, lúc này có người muốn gặp nàng "

      " Là ai vậy? ". Hàn Nguyệt Chi mơ hồ hỏi.

      Lãnh Phong bước ra mở cửa, sau đó cùng Hàn Khiết Nam đưa Bạch Thiên Chính vào. Lúc này cả người Bạch Thiên Chính còn bao nhiêu sức lực, liên tục thở dốc lấy từng ngụm khí.

      " Ca ca, chuyện này là...? "

      " Chi nhi, Bạch Thiên Chính vì cứu muội nên cùng Lãnh Phong xông vào Ma giáo. Hăn còn nhiều thời gian nữa, nên huynh đưa vào đây gặp muội lần cuối cùng ". Hàn Khiết Nam giải thích.

      Lãnh Phong để Bạch Thiên Chính ngồi lên đối diện với Hàn Nguyệt Chi giường, cố gắng những lời cuối cùng với nàng, nhưng điều đó rất khó khăn.

      " Chi nhi, có lẽ... đây là lần... cuối cùng ta chuyện với nàng. ra... tất cả nhũng vết thương của ta... đều do... sư phụ ta tự tạo ra. Ta biết, bản thân ta để lại cho nàng ấn tượng tốt... nhưng... Khụ khụ khụ ". ho khan vài tiếng.

      " Nhưng... ta thể quay trở lại quá khứ... làm lại từ đầu. Vì thê, ta quyết định... dùng cái chết để chuộc lại lỗi lầm. Chi nhi, nàng có thể gọi ta... là Thiên Chính ca ca... như lúc trước, được... ? Đó chính là... cầu... cuối cùng... của... ta "

      Hàn Nguyệt Chi tuy vẫn mờ mịt hiểu điều gì, nhưng nhìn thấy người trước mắt đứng bờ vực sinh tử, dùng ánh mắt cầu xin nhìn nàng. Ngay cả ca ca cùng Phong ở kế bên cũng dùng ánh mắt tiếc thương nhìn người trước mắt, nàng biết huynh ấy thực phải ra rồi.

      " Thiên... Thiên Chính ca ca "

      " Cảm ơn nàng, nếu... có kiếp sau, ta... hy vọng... mình là người... đem lại hạnh phúc... cho nàng. Bây giờ... ta phải ... đền tội với phụ mẫu... và Vân Nhu... thôi "

      Bạch Thiên Chính cố gắng vươn tay muốn chạm vào gò má có chút gầy của Hàn Nguyệt Chi, nhưng khi bàn tay gần chạm vào cả người Bạch Thiên Chính liền ngã vào trong lòng Hàn Nguyệt Chi. Nàng sững sờ lúc, sau đó liền hốt hoảng bắt mạch cho . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Thiên... Thiên Chính ca ca, huynh... huynh mau tỉnh lại . Chẳng phải huynh muốn ta tha thứ cho huynh sao? Ta tha thứ, ta tha thứ cho huynh rồi, huynh cần dùng cái chết để chuộc tội. Thiên Chính ca ca, huynh mau tỉnh dậy .... ". Hai dòng nước mắt của nàng tự chủ mà liên tục chảy ra.

      Hàn Nguyệt Chi ôm Bạch Thiên Chính vào lòng vừa khóc vừa . Nàng hối hận rồi. Nếu như nàng tha thứ cho huynh ấy sớm hơn, huynh ấy phải ngày càng sâu vào con đường tội lỗi đó. Tất cả là lỗi của nàng!!!

      Lãnh Phong tiến đến ôm lấy Hàn Nguyệt Chi nức nở khóc vào lòng, an ủi nàng, đồng thời cũng nhìn Bạch Thiên Chính nở nụ cười sau khi chết. Hàn Khiết Nam đưa xác của Bạch Thiên Chính an táng.

      ' Bạch Thiên Chính, ngươi chết như hùng, phải là ma đầu của Ma giáo, hãy an nghỉ, hy vọng kiếp sau ngươi cuộc sống hạnh phúc hơn '. Lãnh Phong nghĩ.

      --- -------- năm sau --- --------

      Kể từ năm sau khi Tiêu Triệt chết, Ma giáo tiếp tục trả thù mà lại an phận tranh chấp với chính phái. Lão Hoàng Lân và Hoàng Dực đau lòng vì cái chết của Tiêu Triệt và Ngô Phong thời gian dài, hai người quyết định ngao du tứ hải để giải tỏa tâm trạng.

      Chính giáo nhiều lần muốn đưa quân diệt Ma giáo, nhưng đều bị Lãnh Phong và hai lão Hoàng Lân, Hoàng Dực ngăn cản

      Bạch Thiên Chính được miễn tội, và được an táng ở bên cạnh phụ mẫu mình. Tất cả người hầu và gia sản của Bạch gia đều được Hàn Minh thu mua, sau đó để cho người hầu Bạch gia làm việc ở Kiểm Vân sơn trang.

      Phải trong suốt năm đó, đối với Lãnh Phong là khoảng thời gian khổ ải nhất. Hàn Khiết Nam lấy lí do Nguyệt Ánh Nhi phải giúp Diệp Uyển trị bệnh nên thể thành thân được, vì thế và Hàn Nguyệt Chi vẫn thể thành thân được.

      Đau khổ hơn nữa là phải chứng kiến mọi người xung quanh thành thân trước . Vào tháng hai, đưa Hàn Nguyệt Chi qua Kim Quốc dự đại hôn của Lâm Vũ Hạo và Vân Tiểu Niên. Tháng tư, vào cung thay mặt phụ mẫu Ảnh Hồn trong ngày thành thân của với Trần Y Nhiên.

      Tuy rất mừng vì thuộc hạ có thể kiếm được người chung sống với mình sau này, nhưng chính là chủ tử a, đau khổ hơn là phải chứng kiến thuộc hạ thành thân trước mình.

      Cho đến giữa tháng sáu, Diệp Uyển hoàn toàn nhớ lại mọi chuyện, Trần Thiên Vũ phải theo đuổi nàng hơn hai tháng, và sau hai tháng, hỉ nữa lại được cử hành.

      Rốt cuộc Lãnh Phong thể chịu được nữa, kiên quyết tìm Hàn Khiết Nam quyết đấu trận. Nếu thắng, Hàn Khiết Nam phải lập tức cử hành hôn lễ sau nửa tháng nữa. Mặc dù Hàn Khiết Nam cố gắng hết sức, nhưng kết quả vẫn bại trận trước Lãnh Phong, Nguyệt Ánh Nhi sau trận đấu còn châm chọc nữa chứ. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Khiết Nam, chàng cũng nên để Chi nhi gả thôi, dù chàng cùng bá phụ nỡ nhưng có người nào đó chờ nổi nữa rồi. Với lại chàng muốn để thiếp chờ tới lúc nào nữa đây, Y Nhiên muội muội cùng Tiểu Niên tỷ tỷ có thai rồi, cả Diệp Uyển muội muội dường như có tin vui rồi "

      Nghe lời đó, Hàn Khiết Nam còn cách nào khác ngoài việc chấp nhận thành thân. Sau năm ai oán, tại lúc này vẻ mặt của Lãnh Phong thể nở nụ cười, bởi vì hôm nay chính là ngày vui của với Hàn Nguyệt Chi.

      " Nhất bái thiên địa "

      " Nhị bái cao đường "

      " Phu thê giao bái "

      Sau ba lạy, Lãnh Phong ngay lập tức bế Hàn Nguyệt Chi vào tân phòng, nhưng sau đó lại bị Hàn Khiết Nam ép ra ngoài nhận rượu mừng của mọi người.

      Hàn Nguyệt Chi ngồi trong tân phòng mình, bản thân nàng ngẫm nghĩ lại những chuyện qua. Từ sau cái chết của Bạch Thiên Chính, nàng buồn rầu trong khoảng thời gian dài, nhưng bên cạnh nàng luôn có rất nhiều người quan tâm an ủi nàng.

      trong dòng suy nghĩ của mình, Hàn Nguyệt Chi cảm thấy có ai bế bổng nàng lên, muốn hét lên nàng lại nghe người đó .

      " Tiểu Chi, là ta. Có nơi ta muốn đưa nàng "

      Lãnh Phong bế nàng sau đó vận hết khinh công bay ra khỏi Kiểm Vân sơn trang. lúc sau, đáp xuống phía trước cánh rừng, sau đó cất bước sâu vào bên trong.

      " Tiểu Chi, chúng ta uống rượu giao bôi thôi ". tháo hỉ khăn đầu nàng xuống .

      Sau khi uống xong rượu giao bôi, Hàn Nguyệt Chi mới để ý cảnh vật xung quanh. Xung quanh nàng trồng rất nhiều cây đào và trúc xen kẽ nhau, nơi nàng đứng hình như chính là ở giữa tòa nhà lớn.

      " Phong, nơi đây là...? "

      " Đây chính là tổ ấm của riêng chúng ta, đích thân ta tự tay xây nên tất cả, nơi đây ai biết cả "

      " Chứ phải chàng muốn ở cùng ca ca và phụ thân ta sao!? "

      " Đương nhiên là ! Ta muốn có nhiều người tranh giành nàng với ta "

      rồi Lãnh Phong bế Hàn Nguyệt Chi vào tân phòng, lúc sau ở bên trong liền phát ra vài tiếng rên rỉ ám muội. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Còn ở Kiểm Vân sơn trang......

      " Tên họ Lãnh khốn khiếp ". Hàn Khiết Nam rống to.

      đáng hận, muốn vào náo động phòng để Chi nhi bị con sói kia ăn hết, ngờ vừa bước vào tân phòng người thấy đâu, chỉ có mẩu giấy.

      ' Ta đưa Tiểu Chi nơi khác động phòng, đó là ngôi nhà mới của nàng. Đừng lo, ta "thường xuyên" đưa nàng về thăm các ngươi '

      " Phụ thân, chúng ta phải đưa Chi nhi về, thể để con bé ở riêng với tên kia được ". Hàn Khiết Nam hướng Hàn Minh .

      " Được, chúng ta "

      " được! ". Nguyệt Ánh Nhi ngăn cản hai người quá kích động lại.

      " Tại sao chứ? Ánh Nhi, nàng để ta , ta nhất định phải đưa Chi nhi về "

      " Chàng mà đừng gặp thiếp nữa! Chi nhi có cuộc sống của riêng mình, thể ở đây với chàng cùng phụ thân mãi "

      " Nhưng... "

      " Chàng còn nữa thiếp lập tức , hài tử trong bụng thiếp tự mình nuôi "

      " Ta... ta... Haiz, thôi được rồi ". Hàn Khiết Nam chán nản .

      Nguyệt Ánh Nhi buồn cười đưa Hàn Khiết Nam trở về phòng. Chi nhi, muội hãy sống hạnh phúc, Kiểm Vân sơn trang luôn nhà nhà của muội.

      Đêm, còn rất dài.......

      Hoàn chính văn

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Ngoại truyện 1: Câu chuyện đêm động phòng.

      Lãnh Phong mạnh nẽ ôm Hàn Nguyệt Chi bước vào tân phòng, cánh cửa vừa được đóng lại, bản chất "sắc lang" của liền .

      vừa hôn nàng vừa thuận tay cởi từng kiện xiêm y, tranh sức của nàng. Hàn Nguyệt Chi nguyên bản vẫn chưa nhận ra hành động của ai kia, mãi cho đến khi nàng được đặt lên hỉ giường, nàng mới nhận ra mình còn mảnh vải che thân.

      Lãnh Phong dùng cặp mắt nóng rực chăm chú nhìn cảnh đẹp trước mắt. Làn da trắng nõn, khuôn mặt ửng đỏ lúc này của nàng khiến nàng càng trở nên kiều diễm. liếc nhìn hai bên cao vút kia, thầm nghĩ, nhất định phải khiến cho nơi đó to hơn chút. Nhận thấy ánh mắt nóng rực của ai kia, Hàn Nguyệt Chi xấu hổ dùng tay che lại nhưng hành động đó lại khiến thêm nóng bức.

      " Đừng che lại, nàng lúc này rất đẹp ". áp hai tay nàng lên đỉnh đầu.

      " Vậy... vậy chàng đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó "

      " Phu quân nhìn thê tử của mình có gì là sai!? Hay là... nàng xấu hổ sao? ". vừa vừa thổi khí bên tai nàng.

      " Ai... ai xấu hổ chứ! ". Hàn Nguyệt Chi đỏ mặt .

      " Vậy nương tử, chúng ta nên bắt đầu động phòng thôi "

      " chịu! Chàng... chàng coi chàng vẫn còn mặc y phục, trong khi ta lại... "

      " ra nàng muốn nhìn thân thể của ta, nếu vậy ta thể để nương tử của mình chờ đợi nữa "

      Lãnh Phong dùng sức xé hỉ phục cùa mình, sau đó toàn thân xích lõa nhanh chóng áp lên người Hàn Nguyệt Chi. Dạ Minh Nguyệt -DĐLQĐ

      " Tiểu Chi, nơi đây của ta thể tiếp tục chờ đợi thêm nữa "

      Lãnh Phong để tay Hàn Nguyệt Chi chạm vào bên dưới , chỉ thấy nơi đó vốn trướng to. Hàn Nguyệt Chi đỏ mặt rút tay lại, mắng tiếng "sắc lang" sau đó đôi bàn tay bắt đầu vuốt ve lồng ngực của . Nhận được đồng ý của nàng, mạnh mẽ tiến công.

      Đầu tiên là cùng nàng môi lưỡi dây dưa, chờ cho đến khi ý thức nàng trở nên mơ hồ, bàn tay bắt lấy nơi đầy đặn cao vút kia.

      " Rất vừa tay ta, chỉ có điều đẫy đà cho lắm "

      " Chàng thích đừng chạm vào! "

      " Ai ta thích! Chỉ là vi phu thích nơi này của nàng có thêm chút thịt, vậy nên trách nhiệm của ta chính là giúp nàng "

      xong dùng hai ngón tay bắt lấy khỏa hồng nho kia, sau đó nhàng xoa nắn. bên dùng tay xoa nắn, bên còn lại dùng miệng giúp nàng.

      Đầu lưỡi nhàng đảo quanh khỏa hồng, đôi lúc lại khẩy cái, hai khỏa hồng rất nhanh mà cương cứng lên.

      " Ưm... ". Nàng nhịn được khẽ rên, hai tay tự chủ muốn đẩy ra.

      Lãnh Phong bắt lấy hai tay của nàng, sau đó để lên đỉnh đầu, dùng mảnh lụa trói vào đầu giường.

      " Hai tay của nàng rất ngoan "

      xong lại tiếp tục trêu chọc hai khỏa hồng kia, bên dùng tay xoa nắn, bên dùng lưỡi trêu chọc. Lãnh Phong làm lúc rồi lại đổi bên, cứ liên tục chọc ghẹo khiến Hàn Nguyệt Chi cảm thấy khó chịu, nàng liên tục ưỡn ngực ra phía trước, hai chân tự chủ được mở rộng ra.

      Hai mắt Lãnh Phong vô tình nhìn xuống phía dưới của nàng, hai mắt tối xầm lại. lại tiếp tục hôn nàng, chờ cho đến khi ý thức của nàng trở nên mông lung, chậm rãi trượt bàn tay từ cổ xuống bụng sau đó là nơi bí bên dưới. Hàn Nguyệt Chi hoảng sợ vội khép chân lại, vô tình khóa chặt bàn tay của Lãnh Phong giữa hai chân. Sức nóng nơi bàn tay khiến cho bên dưới của thêm sưng to, nhưng làm giảm nỗi đau của nàng mới là quan trọng.

      " Tiểu Chi, ngoan, mau thả lỏng cơ thể. Đây là lần đầu của nàng, của ta có chút lớn, ta giúp nàng làm quen trước, ngoan... ". Lãnh Phong vừa hôn khắp cơ thể nàng vừa dụ dỗ.

      lúc sau, Hàn Nguyệt Chi lần nữa bị Lãnh Phong hôn đến mơ nàng, hai chân của nàng cũng dần dần thả lỏng. Lãnh Phong nhàng đưa bàn tay vào nơi thần bí kia, đưa ngón tay vào nơi hẹp ngừng tiết chất dịch trắng. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " A! ". Cảm thấy có dị vật tiến vào, Hàn Nguyệt Chi bất ngờ la lên.

      " Đừng sợ, để ta giúp nàng khuyếch trương nơi đó trước. Nơi đây hẹp, và điều nữa... Tiểu Chi, nơi này của nàng ướt! "

      " Chàng... chàng vô sỉ. A! Đừng... đừng động nữa "

      Lãnh Phong nhân lúc nàng liền tiến nhập thêm ngón tay nữa. ngừng dùng tay miết chặt "cửa động", sau đó ngừng ra vào ở dưới thân nàng.

      " Ưm... Phong, chàng đừng làm... như vậy. Ta... ta cảm thấy khó chịu lắm, chàng... dừng lại . A! Đừng... dừng lại "

      " Nàng muốn ta dừng lại, hay là tiếp tục hử ". Lãnh Phong xấu xa .

      " Ưm... dừng... dừng lại. A! "

      Lãnh Phong ngừng trêu đùa bộ vị mẫn cảm của Hàn Nguyệt Chi, rút hai ngón tay ra, đưa lưỡi thưởng thức hương vị ngọt ngào tay.

      " ngọt "

      " Chàng đừng nữa "

      " , vậy ta tiếp tục làm vậy "

      rồi Lãnh Phong cúi xuống dùng miệng mút lấy những chất dính chảy ra của nàng. Đầu tiên đưa lưỡi khẽ lướt xung quanh, sau đó là dùng khoang miệng bao chặt lấy, điên cuồng mút lấy từng chất dịch đặc sậy kia.

      " Phong, đừng. Ưm... A... a... nơi đó... nơi đó rất bẩn, chàng... chàng đừng tiếp tục nữa "

      Lãnh Phong cố tình làm ngơ lời của Hàn Nguyệt Chi, tiếp tục động tác của mình, khi cảm thấy "nơi kia" của Hàn Nguyệt Chi đủ để chứa "tiểu đệ đệ" của , Lãnh Phong cởi dây lụa trói tay nàng lại, để hai tay nàng lên cổ của mình, sau đó để vật sớm cương cứng ngay miệng cửa huyệt của nàng.

      " Tiểu Chi, mở mắt ra nhìn ta "

      Hàn Nguyệt Chi ngại ngùng nhìn người ở phía nàng. Đây chính là phu quân của nàng, là người mà nàng tin tưởng suốt cuộc đời này. Nhưng nghĩ đến lúc vật kia thực vào người nàng, nàng có chút sợ hãi. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Phong, cái kia... ưm... rất đau, đúng ? "

      Lãnh Phong sửng sốt lúc, sau đó lại lớn tiếng cười.

      " Hahahaha, ngờ, nương tử của ta lại sợ đau "

      " Ai cho chàng cười, ta đương nhiên có quyền... A! "

      Ngay lúc Hàn Nguyệt Chi phân tâm, Lãnh Phong mạnh mẽ cử động thân dưới khiến nàng ngạc nhiên. Hàn Nguyệt Chi vì quá bất ngờ nên hai bàn tay liền ôm chặt cổ của , móng tay bấu chặt lấy tấm lưng trần kia.

      " Tiểu Chi, nàng chặt, ấm ". Lãnh Phong vừa vừa thổi khí bên tay nàng.

      " Ưm, đau "

      " lúc nữa tốt hơn, nàng chịu khó chút "

      Lãnh Phong vừa dụ dỗ nàng, thân dưới cũng nhàng cử động. biết nàng rất khó để tiếp nhận toàn bộ, nên chỉ có thể nhàng cử động, để nàng có thể từ từ dung nhập toàn bộ.

      " Ưm, Phong, ta... ta khó chịu quá "

      " Nàng thấy khó chịu ở đây? ". Lãnh Phong xong liền dừng lại động tác bên dưới.

      " Ưm? Sao chàng... lại dừng "

      " Nàng muốn nó sao? ". xấu xa cười.

      " Chàng... chàng... chàng... "

      " Tiểu Chi, nàng vậy để ta giúp nàng. Nàng rất muốn nó! "

      Lãnh Phong xong liền tiếp tục động, động tác dưới thân cũng ngày càng nhanh hơn. Hàn Nguyệt Chi thể chống đỡ được, khoái cảm khiến nàng thể liềm chế được tiếng rên rỉ từ miệng phát ra, điều đó càng khiến cho Lãnh Phong cảm thấy lửa càng thêm nóng.

      Hai thân thể cứ tiếp tục quấn quít lẫn nhau, mãi cho đến khi Hàn Nguyệt Chi ngất lần thứ ba, Lãnh Phong mới lưu luyến tha cho nàng. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      ôm nàng tẩy sạch thân thể ở phía sau phòng, Hàn Nguyệt Chi thể cử động thân thể vào lúc này, chỉ có thể để cho Lãnh Phong tẩy rửa giúp nàng.

      " Mệt sao? ". hỏi.

      " Chàng còn hỏi, tất cả đều do chàng ". Nàng bất mãn kháng nghị.

      " Đối với ta nhiêu đó vẫn đủ đâu, cấm dục suốt năm trời, nàng còn phải giúp ta khoảng thời gian nữa "

      " Chàng... "

      " Nàng nhắc ta mới nhớ, chẳng phải nơi đây là nơi thích hợp sao? Làn khói mờ nơi đây giúp nàng còn cảm thấy đau nữa. Tiểu Chi, từ giờ về sau nàng chỉ thuộc về mình ta, chỉ mình ta mà thôi "

      Khung cảnh ái muội lại tiếp tục diễn ra, đêm còn rất dài.....
      ôi, cái nghiệp ngồi hóng ngoại truyện của ta cuối cùng công thành danh toại. :bighug: :bighug:
      Cảm ơn tác giả nhiều lắm lắm luôn!!! :clap: :clap: :flower2: :flower2:
      P/s: Dạ Minh Nguyệt ơi, cho ta hỏi bạn có viết ngoại truyện tiếp ko? Hỏi hỏi vậy thôi chứ ta vẫn cứ mong chương mới của bạn :pray: :pray:
      Ngoại truyện 2: Cuộc chiến giành nương tử

      ba tháng kể từ khi Hàn Nguyệt Chi thành thân, phải cuộc sống của nàng lúc này rất hạnh phúc. Lãnh Phong tự mình xây lên ngôi nhà của cả hai ở nơi bí mật, lúc đầu nàng cũng biết mình ở đâu. Tất cả mọi thứ trong nhà, từ bàn, ghế, giường đều do tay Lãnh Phong tự mình làm, ở ngoài sân lại có những mẫu đất để trồng rau cũng như thảo dược. Xung quanh nơi đó chỉ có ám vệ canh giữ, ngoài ra có bất cứ người hầu nào cả.

      Công việc ở Huyết giáo thể cứ để đó, vì thế Lãnh Phong còn cách nào khác ngoài việc tự thân đến Huyết giáo. Trong lòng Lãnh Phong cảm thấy rất có lỗi vì để Hàn Nguyệt Chi mình, vì thế mỗi buổi trưa luôn trở về dùng bữa với nàng rồi mới trở về Huyết giáo.

      Lúc đầu khi Hàn Nguyệt Chi gặng hỏi nơi này là đâu, Lãnh Phong luôn tìm cách lái sang chuyện khác. Mãi cho đến hai tháng trước, Lãnh Phong vui vẻ ôm nàng vào lòng .

      " Ta muốn cho nàng biết nơi này là đâu vì ta sợ nàng bỏ ta lại mình. Nhưng bây giờ ta có thể hoàn toàn yên tâm nàng rời bỏ ta, Tiểu Chi, nàng biết nơi này là đâu ? Chính là ngôi nhà của ta trước khi bị Tiêu Triệt đến phá hoại, tuy lúc trước nơi đây là ác mộng của ta, nhưng nhờ có nàng ở đây, tất cả đều là niềm vui với ta. Tiểu Chi, may mắn khi ta có nàng ở bên cạnh "

      Khi nghe xong câu đó của Lãnh Phong, Hàn Nguyệt Chi câu "Chàng ngốc lắm" sau đó ở trong lòng khóc rất lâu. Mỗi khi nàng nhớ lại, nàng đều cảm thấy trong lòng rất buồn, mặc dù nàng cố che dấu nỗi buồn nhưng Lãnh Phong vẫn có thể nhận ra được. Những lúc như thế, hai người luôn ngồi ngoài sân vào buổi tối nhìn ngắm bầu trời, có đôi lúc còn "vận động ".

      Hàn Nguyệt Chi ở trong trù phòng chuẩn bị bữa trưa, lúc này bên ngoài có bóng đen đáp xuống.

      " Phu nhân, giáo chủ nhắn là trưa nay người thể về, người còn dặn phu nhân sau khi ăn xong nên nghỉ ngơi, việc dọn dẹp thuộc hạ lo liệu "

      " Có chuyện gì xảy ra ở Huyết giáo sao? "

      Hàn Nguyệt Chi lo lắng hỏi, đây là lần đầu tiên Lãnh Phong về dùng bữa với nàng, chắc chắn là có chuyện gì quan trọng xảy ra ở Huyết giáo.

      " Chuyện này… chuyện này… Phu nhân, thứ lỗi thuộc hạ thể được "

      " Ngươi cứ , ta đảm bảo tính mạng cho ngươi ". Nàng còn tính cách của phu quân mình sao.

      " Vậy… ra sáng nay có người đến Huyết giáo khiêu chiến, giáo chủ lệnh cứ để bọn họ nháo. Nào ngờ bọn chúng lại dám tấn công, tuy thiệt hại lớn nhưng giáo chủ rất tức giận, tại người tra hỏi bọn người đến khiêu chiến "

      " Ngươi mau đưa ta đến Huyết giáo ". Hàn Nguyệt Chi suy nghĩ lúc rồi .

      " Phu nhân, chuyện này là thể. Giáo chủ muốn người ra bên ngoài, giáo chủ muốn… "

      " Ta biết chàng muốn cho ta điều gì, nhưng lúc này chàng gặp chuyện, ta thể cứ đứng ngoài cuộc. Ngươi cần khuyên, còn mau đưa ta đến huyết giáo "

      " Thuộc… thuộc hạ tuân mệnh "

      đường đến Huyết giáo, trong lòng Hàn Nguyệt Chi cảm thấy rất lo lắng, nàng biết liệu Lãnh Phong có bị thương ? Kẻ nào dám cả gan khiên chiến với Huyết giáo chứ?

      Lãnh Phong tra khảo bọn khiêu chiến trong địa lao, khi nghe tin Hàn Nguyệt Chi đến đây, liền nhanh chân tẩy hết mùi máu người, sau đó lao nhanh gặp nương tử của mình.

      " Tiểu Chi, tại sao nàng lại đến đây? "

      " Ta lo cho chàng. Phong, chàng sao chứ? Có bị thương ở đâu ? Để ta xem qua thử "

      " Nàng cần phải lo, ta có thương tích gì cả. Nàng là, có thai được hai tháng lại còn lung tung, ta muốn nàng xảy ra chuyện gì hết "

      Lãnh Phong vừa vừa đặt tay lên bụng của Hàn Nguyệt Chi, nơi đây có hài tử của , là kết tinh tình của bọn họ.

      " Ta sao, chàng cần phải lo lắng quá như vậy. Mọi chuyện sao rồi, có cần ta giúp gì ? Ta muốn nhìn chàng mình cực khổ "

      " Mọi chuyện được làm rồi, rất nhanh bọn chúng dám đến đây lần thứ hai, nàng cứ yên tâm "

      " Chàng chắc chắn chứ? "

      " Có khi nào ta dối gạt nàng chưa, đừng nhắc đến chuyện này nữa, nàng cứ lo lắng như thế tốt cho hài tử đâu. Dù sao nàng đến đây, để ta đưa nàng vòng "

      " Cũng được "

      Lãnh Phong đưa Hàn Nguyệt Chi vòng Huyết giáo, sai người hầu cho nàng gian phòng để nghỉ ngơi, sau đó quay trở lại làm việc dang dở.

      Lúc vừa nghe tin Hàn Nguyệt Chi mang thai được tháng, khuôn mặt của Lãnh Phong thể nào hạnh phúc hơn. Kể từ lúc đó, lại càng quản nàng chặt hơn, cho nàng làm bất cứ việc nặng gì, chỉ cho phép nàng ngồi chỗ.

      Thai phụ hai tháng đầu vẫn chưa có biểu gì, nhưng khi qua tháng thứ tư Hàn Nguyệt Chi lại bị hành hạ rất nhiều. Nàng liên tục nôn nghén thể ăn được gì, cả người ốm rất nhiều, khiến Lãnh Phong đau lòng thôi. Mặc dù giao mọi chuyện của Huyết giáo cho các đường chủ nhưng đôi lúc vẫn phải tự mình giải quyết, những lúc như vậy chỉ có thể để Hàn Nguyệt Chi mình. Mặc dù muốn nhưng vẫn phải ra quyết định cuối cùng, đưa nàng trở về Kiểm Vân sơn trang. Cũng từ đó, rất nhiều tình huống dở khóc dở cười diễn ra.

      Mỗi sáng khi tỉnh dậy, Lãnh Phong đều có thói quen hôn lên trán Hàn Nguyệt Chi để đánh thức nàng, nhưng từ khi nàng có thai, chỉ dám hôn phớt qua. muốn đánh thức nàng nên nhàng rời giường, sau đó tự rửa mặt chai đầu rồi mặc xiêm y. ngờ khi vừa đặt tay lên cửa liền bị giọng làm cho khó chịu.

      " Chi nhi, chúng ta mau thỉnh an phụ thân thôi ". Hàn Khiết Nam ở bên ngoài la to.

      Lãnh Phong vội vàng quay trở lại giường vỗ cho Hàn Nguyệt Chi thiếp ngủ lại, sau đó trực tiếp ra kéo Hàn Khiết Nam .

      " Ngươi muốn làm gì, ta phải chờ Chi nhi cùng đến chỗ phụ thân ". Hàn Khiết Nam chống đối.

      " Thế nương tử của ngươi đâu? "

      " Ánh Nhi nàng ấy mang thai gần mười tháng rồi, ta làm sao dám nỡ đánh thức nàng "

      " Ngươi xót nương tử của mình thế là lại làm phiền Chi nhi, nàng mới mang thai được bốn tháng, nhưng ngươi lại quấy phá giấc ngủ của nàng "

      " Ta… ta cố ý. Đó vốn dĩ là thói quen lúc trước của ta, dù sao Chi nhi cũng ngủ lại rồi "

      " Hừ, sai lầm khi đưa Tiểu Chi về đây "

      Cảnh tượng hai nam nhân cãi nhau lúc sáng sớm quá quen thuộc với mọi người ở Kiểm Vân sơn trang. Kể từ khi gia đưa tiểu thư trở về, thiếu gia cùng gia lúc nào cũng cãi nhau vì muốn trang giành tiểu thư.

      lần….

      " Chi nhi, muội mau ăn thử món này , đây là món muội thích nhất ". Hàn Khiết Nam gắp miếng cua cho Hàn Nguyệt Chi.

      " được, cua mang tính hàn, tốt cho hài tử. Tiểu Chi, nàng uống bát canh nóng này ". Lãnh Phong trực tiếp bỏ miếng cua và miệng mình rồi .

      " Ta gắp miếng đó cho Chi nhi… "

      " Nàng ấy tại thể ăn cua được "

      " Tại sao muội ấy lại thể!? Lúc trước khi Ánh Nhi có thai nàng ấy rất thích ăn thịt cua, thậm chí ngày lại ăn đến… Đau ". Hàn Khiết Nam chưa kịp xong liền bị Nguyệt Ánh Nhi ở bên cạnh nhéo cái.

      " Nương tử ngươi khác Tiểu Chi, nàng tại ốm nghén, thể ăn cua được, ngươi nếu muốn tốt cho nàng đừng tiếp tục làm những chuyện dư thừa, ta có thế lo cho Tiểu Chi "

      " Lo được mà ngươi đưa con bé về Kiểm Vân sơn trang sao? "

      " Ta đưa nàng trở về vì đôi lúc ta phải đến Huyết giáo, thể đưa nàng rồi đưa nàng về được, ngươi đừng dùng lý do đó với ta "

      " Ngươi… "

      lần khác…

      " Chi nhi, để ta dìu muội dạo "

      " Ca ca, tẩu tẩu đâu rồi, chẳng phải huynh nên dìu tẩu tẩu sao? "

      " Ánh Nhi nàng ấy trở về nghỉ trước rồi, càng gần đến ngày sinh nàng ấy lại càng buồn ngủ, muội biết trước khi ngủ ta nhiều như thế nào mà, nên ta muốn bồi muội chút, lát nữa khi ta buồn ngủ đánh thức Ánh Nhi dậy "

      " Sao ngươi luyện công , cơ thể mệt mỏi cũng rất dễ ngủ ". Lãnh Phong từ phía sau xuất ôm Hàn Nguyệt Chi vào lòng.

      " Ta muốn bồi Chi nhi dạo, liên quan đến ngươi sao? "

      " Đương nhiên là có, ta là tướng công của nàng "

      " Ta là ca ca của muội ấy "

      …………………

      Các cuộc cãi vã cứ thế tiếp tục, sau khi Hàn Nguyệt Chi sinh con được tháng, Lãnh Phong trực tiếp đưa nương tử cùng hài tử của mình trở về, khiến Hàn Khiết Nam tức giận thôi.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :