1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Nương tử của lãnh khốc giáo chủ - Dạ Minh Nguyệt (Full+eBook)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 40: "Sóng gió"

      Kiểm Vân sơn trang khí lúc này rất ngột ngạt. đúng hơn khí này phát ra mạnh mẽ ngay tại phòng của Hàn Nguyệt Chi.

      Chuyện này phải đến hai ngày trước.

      Hàn Khiết Nam nhanh chóng lên đường trở về vì lo cho Hàn Nguyệt Chi, sợ nàng mình ở chung với ai đó bị "lợi dụng". Mặc dù đường bị lão Hoàng Lân liên tục giở trò ngăn cản nhưng cùng lão già Hoàng Dực cũng nhanh chóng hóa giải.

      Nhưng nào ngờ khi về đến nơi, sau khi vấn an Hàn Minh, muốn hỏi thăm về Hàn Nguyệt Chi Hàn Minh lại hỏi Hàn Khiết Nam người đâu. liền kể lại việc lúc chia tay Mộc Vũ Hiên, nhưng lại được khẳng định của phụ thân là Hàn Nguyệt Chi vẫn chưa về.

      Nghĩ đến muội muội có thể bị tên kia "bắt cóc" rồi liền tức giận quát hạ nhân nhanh chóng lấy ngựa, Hàn Khiết Nam muốn đến tận Huyết giáo đòi người, Hàn Minh cũng muốn theo đòi lại bảo bối của mình. Lão Hoàng Dực cũng tức giận kém gì Hàn Khiết Nam, đồ đệ quý của lão bị tên xấu xa kia lừa gạt mất rồi, lão là muốn khóc nhưng lại khóc ra nước mắt a. Cả đoàn người tức giận hùng hổ bước ra thấy con ngựa đen nhanh chóng chạy đến. Chưa kịp nhận ra chuyện gì xảy ra bọn họ thấy người ngựa hét lên.

      " Mau lên!!!!! Độc của Tiểu Chi bắt đầu phát tác rồi "

      Vì thế cả đoàn người hùng hổ nhanh chóng cuống cả lên, Lãnh Phong nhanh chóng ôm Hàn Nguyệt Chi xuống ngựa theo Hàn Minh trở về phòng. Lão Hoàng Dực nhanh chóng đưa thuốc cho nàng uống nhưng phải hơn canh giờ sau Hàn Nguyệt Chi mới ngưng thổ huyết, hơi thở trở nên bình thường.

      Sau khi gặp phụ mẫu Lãnh Phong, Hàn Nguyệt Chi liền trở về vòng ôm của trở về Kiểm Vân sơn trang, bản thân Lãnh Phong cũng thả chậm tốc độ Tiểu Hắc lại để Hàn Nguyệt Chi có thể thưởng thức cảnh đẹp bên ngoài. ngờ chỉ vừa có hai ngày, Hàn độc tố trong người nàng lại bộc phát. Lãnh Phong vội vàng thúc ngựa chạy về, nhưng phải mất ngày đêm mới về đến Kiểm Vân sơn trang, lúc này người trong lòng dần hôn mê.

      Khi lão Hoàng Dực bước ra, gật đầu cái, lúc này tất cả mọi người mới thở phảo yên tâm.

      Nhưng lý do là gì? Kể từ buổi tối khi Hàn Nguyệt Chi tỉnh lại, Lãnh Phong lần nào có thể tiếp cận nàng. Dù cho chỉ là lời , hay thậm chí là cái ôm, thể thực được. Tình trạng này diễn ra hai ngày rồi, lúc này tâm trạng của Lãnh Phong rất tốt, khí vô cùng tốt.

      Còn Hoàng Dực, Hàn Minh và Hàn Khiết Nam vô cùng thích thú. Chỉ cần tên kia muốn lại gần "bảo bối" của mình, trong ba người ngay lập tức nhanh chóng đến bên cạnh, hỏi thăm hoặc là ngồi xuống uy nàng ăn.

      " Tiểu Chi, nàng.... "

      " Chi nhi, muội mau ăn , Du nương mới tự tay làm cho muội tẩm bổ. Du nương thức dậy từ rất sớm để làm đó, nào, để ca ca uy muội ăn "

      Hàn Khiết Nam cầm tay chén tổ yến, cẩn thận cầm thìa lên, thổi cho nguội sau đó đưa đến bên miệng Hàn Nguyệt Chi. Còn lão Hoàng Dực và Hàn Minh lại đứng bên cạnh Hàn Khiết Nam, khiến cho Lãnh Phong cùng sư phụ thể nào chen vào được.

      Hàn Nguyệt Chi cảm thấy khí trong phòng ngày càng xấu , cũng dám để cho mọi người tiếp tục "bắt nạt" ai kia nữa.

      " Ca ca, muội đói. Muội có chút buồn ngủ, mọi người ra ngoài chút được ? "

      " Đương nhiên là được, muội hãy nghỉ ngơi cho tốt, vài ngày nữa hoa Thiên Yến nở thôi "

      " Dược liệu sư phụ cũng chuẩn bị rồi, chỉ cần hoa Thiên Yến nở là có thể điều chế thuốc giải rồi "

      " Chi nhi, con mau nghỉ ngơi , nếu cần gù con cứ gọi Vân nhi, phụ thân nhanh chóng cho người làm đến cho con "

      ... ...... ......


      Ba người nhanh chóng cướp cơ hội liên tục, nhất định thể để cho tên kia mở miẹng dụ dỗ thêm lần nào nữa, cả ba hẹn mà cùng suy nghĩ như vậy.

      Chờ đến khi Lãnh Phong thể chịu nổi, quay lưng bước ra khỏi cửa, Hoàng Dực, Hàn Minh và Hàn Khiết Nam mới dừng lời. Lúc này Hàn Nguyệt Chi lên tiếng.

      " Mọi người mau ra . Sư huynh, muội nhờ huynh chuyện được chứ? "

      Lời này ra khiến cho mọi người ngạc nhiên, nhất là ba người nam nhân đứng trước giường. Lão Hoàng Lân nhanh chóng nhân cơ hội ba người kia hóa đá đưa tay kéo cả ba ra khỏi phòng, còn tiện tay đóng cửa phòng lại. Rốt cuộc đồ đệ cũng có cơ hội rồi, phải mắt nhìn người của thằng bé giỏi, lão nghĩ.

      Còn ở trong phòng, sau khi những kẻ cản trở khỏi, Lãnh Phong đến bên giường ngồi xuống kế bên Hàn Nguyệt Chi.

      " Nàng muốn nhờ ta việc gì? "

      Hàn Nguyệt Chi gì, vươn tay lấy cái mặt nạ mặt Lãnh Phong xuống, cầm lấy tay , .

      " Dù sao ở đây cũng có ai, huynh cũng nên tháo bỏ nó ra, cũng dễ hít thở hơn. Ừm, muội muốn... muội muốn huynh uy muội ăn, có được ? "

      " Nàng muốn thứ gì, ta có thể từ chối được sao "

      cầm chén tổ yến lên, thổi cho nguội, sau đó bỏ vào miệng của mình.

      " Huynh... ". Hàn Nguyệt Chi ngạc nhiên .

      Nhưng Lãnh Phong cũng nhanh chóng áp môi mình xuống miệng nàng, từ miếng tổ yến được nhàng chuyển qua.

      " là ngon "

      " Huynh... huynh mau đưa đây, muội tự ăn "

      " Tự ăn? Chẳng phải nàng muốn ta uy nàng ăn sao? Sao tự nhiên lại đổi ý rồi? Ta còn chưa phạt nàng chuyện hai ngày nay nàng dám bỏ lơ ta "

      Nếu nàng lên tiếng phản đối, làm sao ba người kia dám được nước làm tới chứ.

      " Nhưng... nhưng muội muốn huynh uy như người bình thường ". Nàng bĩu môi .

      " Tiểu Chi, nàng đây là làm nũng với ta đúng ? "

      " Huynh... Hứ, muội ăn nữa ". rồi nàng nằm xuống quay lưng lại với .

      Nhìn giai nhân ấm ức quay lưng lại với mình, Lãnh Phong vẫn thản nhiên như thường.

      " ăn nữa? Vậy để ta ăn dùm nảng "

      Lãnh Phong cầm từng muỗng tổ yến lên ăn, khi ăn còn cố tình tạo ra tiếng, ánh mắt vẫn nhìn đến người giường.

      " Quả là ngon miệng, Du nương của nàng có tay nghề rất cao "

      Hàn Nguyệt Chi mặc dù đưa lưng quay lại với nhưng tất cả những tiếng ăn tổ yến vẫn phát ra rất ràng. Du nương vốn nấu rất ngon, đặc biệt là tổ yến, đó là món nàng thích ăn nhất. Mặc dù tại rất tức giận, nhưng nghe từng muỗng tổ yến ngon lành kia vào bụng người khác, muốn nàng lơ cũng thể làm được.

      " cho huynh ăn nữa, đây là tổ yến của muội ". Nàng ngồi dậy giữ lại tay .

      Lập tức muỗng tổ yến được đưa vào miệng nàng.

      " Ta chỉ đùa nàng thôi, nhìn nàng lúc này khác gì hài tử. Mau ăn nhanh , chẳng phải nàng buồn ngủ sao "

      " Tất cả đều tại huynh! "

      " Phải, phải, tất cả đều là lỗi tại ta, giờ thi nàng mau ăn "

      Lãnh Phong uy từng muỗng từng muỗng cho Hàn Nguyệt Chi, nhìn vẻ mặt thỏa mãn của nàng càng khiến cho lòng thêm nóng vội, nếu nhanh chóng cử hành hôn lễ có lẽ nhịn được mà trực tiếp ăn nàng. Sau đó ở bên cạnh nhìn nàng chậm rãi vào giấc ngủ, nhàng hôn lên môi nàng rồi đến đại sảnh.

      Tại đây, vẻ mặt của Hàn Minh, Hàn Khiết Nam và Hoàng Dực rất tốt, lão Hoàng Lân thấy đồ đệ từ phía xa liền nháy mắt ra hiệu, nhưng chỉ làm lơ mà tiến thẳng vào trong.

      " Tiểu tử ngươi thích Chi nhi? ". Hàn Minh hỏi.

      " phải thích, mà là ta nàng "

      " Hừ, kẻ thù của ngươi chính là Ma giáo, thù giết phụ mẫu thể bỏ, ngươi có cách gì bảo đảm an toàn cho Chi nhi sao?! "

      " Chuyện đó là thể, nhưng ta chắc chắn diệt trước khi ra tay "

      " là dễ, ta hỏi thêm câu, mấy ngày qua ngươi đưa Chi nhi đâu? "

      " Gặp phụ mẫu ta, nàng dâu sớm muộn gì cũng phải gặp mặt ngày nào đó "

      " Ta tuyệt đối gả Chi nhi cho ngươi ". Cả ba người đồng loạt .

      " Dù các người muốn cũng được, Tiểu Chi sớm ngủ cùng với ta, ngay cả thân mật hơn cũng làm rồi, lẽ các người muốn nàng chịu ủy khuất? "

      " Ngươi bịa chuyện, Chi nhi tuyệt đối .... Nhất định là ngươi ép buộc muội ấy ". Hàn Khiết Nam khẳng định.

      " Đúng hay cần các ngươi quản, tại ma muốn hướng Hàn trang chủ, mong người gả Tiểu Chi cho ta "

      Căn phòng cứ thế ồn ào về chuyện này, mãi cho tới khi Hàn Nguyệt Chi bước vào, mọi thứ mới tạm thời yên ắng sau ba canh giờ căng thẳng. Hàn Khiết Nam là người tiến đến hỏi trước.

      " Chi nhi, muội cho ta biết, có phải muội từng ngủ chung với tên kia ? "

      " Đúng.... đúng vậy ". Mặt nàng lúc này đỏ lên

      " Muội chưa từng vượt quá giới hạn... ý huynh là khụ khụ chuyện thân mật hơn, phải "

      " Đương nhiên là k... "

      " Nàng quên chuyện xảy ra khi gặp phụ mẫu ta rồi sao? ". Lãnh Phong chợt xen vào

      Nghe đến đây khuôn mặt của nàng càng đỏ hơn nữa. Hôm đó lúc hai người điên cuồng hôn nhau giữa rừng hoa, người nào đó mất chế, mãi cho đến khi chỉ còn trung y, nàng mới chợt tỉnh ngăn cản lại. Hàn Nguyệt Chi muốn mọi chuyện được hoàn hảo trong đêm tân hôn. Nhưng đối với người khác, cái đỏ mặt của nàng chính là thừa nhận.

      " Khốn khiếp, ta phải giết chết ngươi ". Hàn Khiết Nam xuất kiếm hướng đến Lãnh Phong.

      " Dừng tay! "

      " Phụ thân, ta "bắt cóc" Chi nhi rồi, người tức giận chút nào sao? "

      " Tại sao lại ? Nhưng giờ mọi như thế này, chúng ta đành phải chấp nhận thôi "

      Rốt cuộc nữ nhi của lão cũng đến lúc phải gả , lão cam tâm.

      " Nguyệt nhi, con gả rồi làm sao ta có thể dẫn con đây đó đây ". Lão Hoàng Dực ôm lấy Hàn Nguyệt Chi khóc lóc kể lể.

      Phải mất nửa canh giờ sau náo nhiệt nơi đây mới yên ổn trở lại. Lúc này ở phía sau Kiểm Vân sơn trang, bóng dáng lén lút ra từ cửa sau rồi thẳng vào rừng.

      " Ngươi nhanh chóng đưa tin tức này về, đây là chuyện quan trọng, nếu nhanh chóng Thiếu chủ nhất định vui "

      " Thuộc hạ hiểu "
      Chúc mọi người mừng năm mới vui vẻ ^^

      Chương 41: Giải độc

      " Ai cho phép ngươi quay trở về? Nhiệm vụ của ngươi chính là.... "

      " Tiểu huynh đệ, ta đương nhiên biể điều đó, nhưng đây là thông tin quan trọng, huynh mau giúp ta chuyển cho Thiếu chủ "

      " tại Thiếu chủ vẫn luyện Hắc thần công, họa ngu ta mới dám đặt chân vào đó "

      " Nhưng mà... "

      " Ai cho phép ngươi trở về đây? "

      Bạch Thiên Thính lạnh lùng từ trong phòng bước ra, đánh chưởng mạnh khiến người kia phụt ngụm máu to.

      " Thiếu... Thiếu chủ, thuộc hạ có tin quan trọng muốn báo cáo. Hàn nương... "

      " Nàng xảy ra chuyện gì? Bị ám toán hay là do độc phát? ". Bạch Thiên Chính nắm cổ áo tên thuộc hạ lên hoảng hốt hỏi.

      " Hàn nương đường về bị độc phát, lúc về đến Kiểm Vân sơn trang ngất xỉu. tại Hàn nương tỉnh, và... và... "

      " mau!!! "

      " Hàn trang chủ ... bàn hôn với Lãnh giáo chủ "

      đến đây, tên thuộc hạ cố gắng quay mặt sang chỗ khác. Khoảng khắc xong câu kia, vẻ mặt của Bạch Thiên Chính xấu đến cực điểm, khí xung quanh nhanh chóng trở nên lạnh lẽo.

      " Khi nào? "

      Nhưng tên thuộc hạ mặt vẫn ngơ ngác trả lời, Thiếu chủ khi nào, có phải là lúc cử hành hôn lễ ?

      " Ta hỏi ngươi là KHI NÀO? ". Bạch Thiên Chính hét lên.

      " Thuộc hạ... thuộc hạ biết "

      " Phế vật, đúng là phế vật mà. Trong vòng khắc ta muốn biết tường tận mọi việc, ngươi tự mình nhảy xuống hố rắn "

      " Thuộc hạ cố gắng hết sức "

      Bạch Thiên Chính thân bạch y đứng đó trong gió đêm. vừa đột phá được tầng 10 Hắc thần công, nghĩ đến lúc gặp lại người trong lòng khiến rất vui vẻ, nhưng nào ngờ tin tức khiến ngã cú đau. Thời gian ngắn như vậy mà có thể thuyết phục được Hàn Minh gả Nguyệt Chi . được! Nhất định thể để chuyện đó xảy ra! Kế hoạch phải được nhanh chóng tiến hành, nhất định phải ngăn chặn việc này!

      Bạch Thiên Chính vội vàng quay người . khẵ trôi qua, tên thuộc hạ kia sau khi trở lại tay , liền bị Bạch Thiên Chính chưởng đánh thẳng đến hố rắn. Lúc này cả toàn Ma giáo chìm trong sợ hãi, ai cũng mong Giáo chủ lên tiếng nhưng tất cả những gì người là làm theo lời Thiếu chủ.

      Ngay lúc Bạch Thiên Chính chuẩn bị trực tiếp xông đến Kiểm Vân sơn trang cướp người, con bồ câu bay đến với mảnh giấy chân. Sau khi đọc tin tức giấy, kích động đứng dậy .

      " Tốt, tốt, quả hổ là người ta trọng dụng. Người đâu, mau tìm kiếm tung tích của Bạch Vân Nhu cho ta "

      --- ------ ------ ------ --------

      Trở về Kiểm Vân sơn trang, sau khi được Hàn Minh đồng ý, Lãnh Phong liền lấy lý do bồi đắp tình cảm với Hàn Nguyệt Chi bước cũng rời. Ngay cả ám vệ cũng phải thừa nhận điều, Giáo chủ của bọn họ ngày càng vô sỉ!

      Lúc đầu nhìn thấy những hành động của dành cho Hàn Nguyệt Chi, tất cả ám vệ biết phải hóa đá biết bao nhiêu lần, đem những chuyện đó cho mọi người trong Huyết giáo, tất cả mọi người ai tin. Cho tới khi từng người lén "chạy" tới Kiểm Vân sơn trang "thay ca trực", lúc này cả Huyết giáo mới tin rằng vị Giáo chủ lãnh khốc vô tình của bọn họ có người áp chế rồi, ai nấy đều đếm từng ngày, mong chờ ngày cử hành hôn lễ sớm đến. phần là để thoát khỏi bộ mặt ân trầm của Giáo chủ, nhưng chủ yếu mọi người đều mường tuọng ra cuộc sống thoải mái sau này, khi phu nhân có thể áp chế tính tình thất thường của Giáo chủ.

      Lúc này, Lãnh Phong ôm Hàn Nguyệt Chi ngồi dưới gốc cây đào lớn nhất trong Đào viên. Vài ngày trước, được Hàn Minh đưa viếng mộ của Dạ Vân, lão cũng muốn thê tử trời yên lòng khi bây giờ Chi nhi cũng tìm được hạnh phúc của mình.

      " Vậy ra nàng cũng giống nhạc mẫu, cả hai đều thích hoa đào ". Lãnh Phong .

      " Đúng vậy, nhưng mà nhạc mẫu gì chứ? Ta vẫn chưa gả cho huynh đâu ". Hàn Nguyệt Chi đỏ mặt .

      " Đúng là nàng chưa gả cho ta, chẳng phải do phụ thân cùng ca ca " quí" của nàng sao "

      Đúng là Hàn Minh đồng ý gả Hàn Nguyệt Chi cho , nhưng phải đến hơn năm sau mới có thể cử hành hôn lễ. Vả lại Hàn Khiết Nam vẫn chưa cử hành hôn lễ, thể có chuyện muội muội lại có chuyện vui trước ca ca được.

      'Hứ, cho dù ngươi có thể lấy Chi nhi, nhưng ta vẫn có quyền kéo dài thời gian cử hành', Hàn Minh nghĩ.

      Lãnh Phong đương nhiên nhận ra ý đồ của lão, vì thế mỗi ngày lấy lý do muốn bồi dưỡng tình cảm với Hàn Nguyệt Chi lúc nào cũng bám theo nàng, lúc ăn, lúc ngủ, kể cả lúc nàng muốn tắm hay mao xí, đều bám theo buông. Đương nhiên là lúc tắm và mao xí đều đứng bên ngoài canh giữ, bên trong đều để cho nha hoàn Vân nhi giúp Hàn Nguyệt Chi.

      phải thuyết phục Hàn Nguyệt Chi rất lâu, và kết quả chính là có thể ôm giai nhân trong lòng, vừa có thể nhìn thấy vẻ mặt đen như đáy nồi của ba người Hàn Minh, Hàn Khiết Nam và Hoàng Dực. Sư phụ về Huyết giáo giúp giải quyết mọi chuyện, đương nhiên là cả việc chuẩn bị sính lễ.

      " Huynh chỉ vì lí do đó mà bực mình!? "

      " Tại sao lại ! Ta chỉ muốn nhanh chóng đưa nàng qua cửa, có như vậy nàng mới có thể thuộc về mình ta. Chi nhi, ta quả thể chờ đợi thêm được nữa "

      " Huynh là... "

      " Tiểu thư ". Vân nhi vội vàng chạy vào.

      " Có chuyện gì xảy ra? Tại sao ngươi lại vội vàng như vậy "

      " Hoa... hoa Thiên yến nở rồi! "

      " Ngươi chứ? ". Lãnh Phong kích động ngồi dậy.

      " Lão gia muốn tiểu thư qua đó, Dược Vương tại chuẩn bị bào chế thuốc giải "

      Lãnh Phong bế ngang Hàn Nguyệt Chi nhanh chóng đến chỗ lão Hoàng Dực. Lúc đến nơi, chỉ thấy Hàn Minh cùng Hàn Khiết Nam bị chặn ở bên ngoài.

      " Phụ thân, có chuyện gì vậy? "

      " Lão gì kia hoa Thiên yến khi nở rất nhạy cảm với ánh sáng, vì thế cho bọn ta mở cửa vào. Con đừng lo, chỉ thời gian nữa là thuốc giải được điều chế thôi "

      " Nhưng còn sư phụ... "

      " Nguyệt nhi, con mau về phòng nghỉ ngơi , sư phụ rất nhanh xong thôi "

      Hàn Nguyệt Chi dưới cưỡng chế của ba người đành phải quay về phòng chờ đợi, trước khi còn quên dặn dò lão Hoàng Dực phải cẩn thận. Mãi cho đến khuya hôm đó, lão mới hào hứng đạp cửa phòng chạy đến chỗ Hàn Nguyệt Chi.

      " Nguyệt nhi, con mau uống thuốc giải . Tuy nhiên sau khi uống con chìm vào giấc ngủ sâu, khi con tỉnh lại toàn bộ độc tố được giải hoàn toàn "

      Cứ thế, bốn người luân phiên nhau ở bên cạnh nàng, lần này hề có bất kì lời cãi vã nào.

      --- -------- Núi Trung Sơn, ngục thất --- --------

      " Thả ta ra, các người có biết ta là ai ? Ta chính là Bạch Vân Nhu, tiểu thư của Bạch gia. Ca ca rất nhanh đến cứu ta, đến lúc đó các ngươi nhất định chết vô cùng thê thảm. Thả ta ra! "

      Bạch Vân Nhu ngày nào cũng điên cuồng gào thét, bọn cai ngục cũng mặc kệ ả. Mộc Vũ Hiên tạm thời giam ả vào ngục, chờ đến khi Hàn Nguyệt Chi khỏe lại để nàng định đoạt tội của ả.

      " Hàn Nguyệt Chi, tiện nhân, ngươi mau xuất cho ta. Đừng nghĩ là bên cạnh có người bảo hộ là ta dám làm gì ngươi, đồ tiện nhân! "

      " Có lẽ như ngươi vẫn chưa biết tội của mình "

      bóng trắng xuất trước tầm mắt của ả, khí xung quanh dần trở nên lạnh hơn.

      " Ca ca, ca ca, huynh mau cứu muội , muội biết lỗi của mình rồi, muội nên chuốc thuốc huynh "

      " Cứu ngươi? Hãy cho ta lí do vì sao ta phải cứu ngươi "

      Bach Thiên Chính lạnh lùng để hai tay ra phía sau, nhìn người điên cuồng trước mắt, người từng là muội muội của .

      " Muội chính là muội muội ruột của huynh, muội nhất định làm theo tất cả những gì huynh , huynh mau cứu muội khỏi đây "

      " Tất cả? "

      " Tất cả! Huynh mau cứu muội ra khỏi đây, muội thề..... "

      " Được, chỉ cần ngươi hứa làm việc này giúp ta, ngươi có thể tự do "

      " Muội làm, nhất định làm "

      " Tốt "

      Ngay khi Bạch Vân Nhu chưa để ý Bạch Thiên Chính đánh ngất ả. Đừng trách tại sao ta vô tình, do ngươi phản bội ta trước, và ngươi cũng nên thương tổn nàng.

      Ngày hôm sau.....

      " Cái gì? Bạch Vân Nhu trốn thoát ". Mộc Vũ Hiên tức giận .

      " Sáng may lúc thuộc hạ vào đưa cơm, mới phát tất cả lính canh chết, cửa phòng giam cũng mở ra, người thấy đâu "

      " ổn, ngươi mau nhanh đưa tin tức này đến Kiểm Vân sơn trang cho ta, thể chậm trễ giây nào cả! "

      Còn ở Kiểm Vân sơn trang...

      " xong rồi, xong rồi "

      " Có chuyện gì mà mới sáng sớm la hét ồn ào như vậy? ". Hàn Minh bình tĩnh .

      " Lão gia, Bạch Vân Nhu xông tớ cừa rồi, ả ra điên cuồng muốn giết tiểu thư "

      " Ngươi vừa gì? "

    2. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 42: Bạch Thiên Chính cướp người.

      " Ngươi vừa gì? ". Lãnh Phong từ bên ngoài bước vào.

      " Bạch Vân Nhu biết vì sao võ công lại tăng thêm bậc, ả ta hét lên muốn giết tiểu thư, chúng nô tài cố gắng giữ chân ả ta "

      " Đúng là hồn bất tán, Vũ Hiên quả khinh suất, lại để ả ta thoát ra. Để ta ra đấu với ả ". Hàn Minh tức giận .

      " Ta với lão ". Lãnh Phong .

      " Ngươi ở bên Chi nhi sao? "

      " tại có nhi tử ngươi ở bên nàng, mau cho người qua thông báo cho "

      Lãnh Phong xong liền bước ra ngoài trước, mặc kệ Hàn Minh muốn cùng ra. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " biết tiểu tử ngươi là chủ nhân hay tiểu tế của ta nữa. Vân nhi, ngươi mau đến phòng tiểu thử tình hình nay, để thiếu gia cảnh giác hơn "

      " Nô tì biết "

      Lúc Lãnh Phong đến nơi, Bạch Vân Nhu đứng thở hồng hộc, xung quanh ả có rất nhiều tử thi, thanh kiếm tay ả cũng sớm nhiễm đỏ. Khi nhìn thấy người đến là Lãnh Phong, Bạch Vân Nhu chỉa thẳng kiếm trước mặt , điên cuồng cười lên.

      " Hahaha, Lãnh giáo chủ, ngờ ngươi lại đích thân đến đây. Cũng tiện, nếu tiện nhân kia biết ngươi chết, vẻ mặt đau khổ của ả nhất định rất hay. Tức giận rồi sao? Hahaha, đừng lo, ngươi cứ xuống dưới suối vàng trước, tiện nhân kia rất nhanh theo chân ngươi, hahahaha "

      Bạch Vân Nhu nhanh chóng phóng thẳng đến chỗ Lãnh Phong, lúc này vẫn bình thản đứng đó. Khi mũi kiếm gần chạm đến tim , bên tay phải Lãnh Phong bỗng xuất thanh kiếm, nhanh chóng cầm mũi kiếm đâm vào bụng ả sau đó rút ra chủa nể tình.

      " Muốn giết được ta, ngươi quá ảo tưởng rồi "

      Khi Lãnh Phong vừa quay người Bạch Vân Nhu lại cười.

      " Hahaha, thể giết ngươi? Đúng! Lúc trước đúng là như thế, nhưng tại ta có thể giết ngươi! "

      Ả ta chậm rãi đứng lên, khi tất cả mọi người nhìn đến bụng của ả, ai nấy đều khỏi ngạc nhiên. Vết thương ở bụng chảy máu lúc này khép lại, trông giống như là chưa từng bị thương.

      " Ngạc nhiên lắm sao? Hahaha, ta rồi, bây giờ giết ngươi chỉ là chuyện đơn giản mà thôi "

      Lãnh Phong càng thêm lạnh lùng nhìn ả, Hàn Minh vốn kinh ngạc, lúc này dường như nhớ tới chuyện gì chợt . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ngươi... ngươi... ngươi lại dám cấu kết với Ma giáo, chỉ có Ma giáo mới có loại thuốc này!!! "

      " Ma giáo sao? Chỉ cần giết được tiện nhân Hàn Nguyệt Chi, cho dù có bị huy dung hay tàn phế, ta đều làm!!! "

      " Bạch Thiên Chính ở đâu? ". Lãnh Phong lạnh lùng hỏi.

      " Hahaha, lúc này ngươi mới nhận ra sao!? Có lẽ ca ca thay ta giết chết ả tiện nhân kia rồi "

      Lãnh Phong và Hàn Minh nghe vậy liền nhanh chóng quay người chạy đến phòng của Hàn Nguyệt Chi, nhưng Bạch Vân Nhu xuất ở trước mặt chặn đường.

      " Muốn , dễ như vậy đâu!! "

      Lúc này ở phòng của Hàn Nguyệt Chi......

      " Có chuyện gì ồn ào ở ngoài kia? ". Hàn Khiết Nam .

      vốn vừa đến đây chăm lo cho muội muội, nghe thấy bên ngoài có tiếng ồn ào. Lão già Hoàng Dực vừa lên đường đến Huyết giáo do sư huynh lão gửi thư đến, nếu sớm ra ngoài rồi. Lúc này...

      " Thiếu gia, thiếu gia, xảy ra chuyện lớn rồi ". Vân nhi từ bên ngoài chạy vào.

      " Chuyện gì xảy ra? Ngươi mau cho ta "

      " Thiếu gia, Bạch tiểu thư, nàng ta... nàng ta xông đến trước cửa la to muốn giết tiểu thư. Lão gia cùng Lãnh giáo chủ ra ngoài đó xem tình hình, lão gia kêu thiếu gia cũng nhanh qua đó "

      " Cái gì? Nàng ta làm sao lại có thể thoát ra được. Nếu ta qua đó lúc này, ai chăm sóc Chi nhi? "

      " Nô tỳ ở đây với tiểu thư. Lão gia vì Bạch tiểu thư có tình cảm sâu nặng với thiếu gia nên thiếu gia có thể khống chế sau đó bắt giữ tiểu thư. Thiếu gia, ngài mau qua đó , nô tỳ ở đây chăm sóc tiểu thư "

      Hàn Khiết Nam nhìn qua Hàn Nguyệt Chi nằm giường, quay qua nhìn Vân nhi. nhìn thẳng vào mắt nàng, sau khi chắc chắn nàng dối, gật đầu . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ngươi ở đây chăm sóc tiểu thư, nếu có biến hãy hét lên chờ người đến cứu, ta qua bên chỗ phụ thân "

      " Nô tỳ tuân lệnh "

      Sau khi chắc chắn Hàn Khiết Nam , Vân nhi nhìn ngó xung quanh đảm bảo còn ai, nàng ta huýt sáo tiếng, lúc này bóng trắng nhàng hạ xuống.

      " Thuộc hạ tham kiến Thiếu chủ "

      " Vân nhi, ngươi làm tốt lắm, quả hổ là thuộc hạ đắc lực của ta. Mau uống viên thuốc này vào, nội lực của ngươi trở lại "

      " Đa tạ Thiếu chủ "

      Bạch Thiên Chính chậm rãi vào phòng, nhìn đến thiếu nữ nằm ngủ giường, lòng của vừa vui mừng vừa lo sợ. Hăn nhàng ngồi xuống bên cạnh nàng, vươn tay vuốt gò má của Hàn Nguyệt Chi.

      " Ngươi hạ thuốc nàng!? "

      " Thuộc hạ dám, tiểu thư ngủ sâu là do tác dụng của thuốc giải độc. Sau khi chất độc được giải hoàn toàn, tiểu thư tỉnh lại "

      " Vậy sao. Xe ngựa ở bên bìa rừng, ngươi theo chăm sóc cho nàng tốt, ta trở về sau "

      " Thuộc hạ tuân lệnh "

      Bạch Thiên Chính bế bổng Hàn Nguyệt Cho lên, động tác rất nhàng. Mặc dù biết nàng ngủ say nhưng lại dám cử động mạnh. Sau khi để giai nhân nằm yên ổn xe ngựa, Bạch Thiên Chính ngắm nàng lúc sau đó mới quay người rời .

      Ở bên kia, Hàn Minh và Lãnh Phong đều chật vật vì Bạch Vân Nhu. Bất kể bọn họ đả thương ả như thế nào, tất cả vết thương đều khép lại. lúc bọn họ cố nghĩ cách, lúc này Hàn Khiết Nam đột nhiên xuất . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Phụ thân, con đến rồi "

      " Khiết Nam, vì sao con lại đến đây, chẳng phải con nên ở cạnh Chi nhi sao? "

      " Vân nhi là phụ thân gọi con đến đây để áp chế ả ta, phải sao? "

      " Ta hề như vậy, ta chỉ bảo Vân nhi mọi chuyện để con để ý thêm thôi "

      " ổn, ta phải trở về xem thử, các ngươi ở đây đối phó với ả ". Lãnh Phong lo lắng .

      " Có lẽ quá trễ rồi "

      Tất cả mọi người đều quay sang hướng giọng phát ra, Bạch Thiên Chính nhàng đáp xuống.

      " Ca ca, muội làm theo như lời huynh , muội đánh lạc hướng bọn chúng rồi, ả tiện nhân kia chắc chắn chết rồi... "

      chữ cuối cùng chưa kịp ra, Bạch Vân Nhu bị Bạch Thiên Chính đâm kiếm vào tim, ả ta hai mắt trợn tròn thể tin được nhìn người trước mắt.

      " Ca ca, vì sao huynh lại... phải huynh là... "

      " Ngươi vốn chỉ là vật thế thân, tất cả những ai có ý muốn tổn hại nàng hay ngăn cản ta với nàng, ĐỀU PHẢI CHẾT! "

      " Chết sao? Huynh đừng quên viên thuốc huynh đưa muội có tác dụng gì "

      " Ta đương nhiên là nhớ, vì thế nên lưỡi kiếm ta đổ thuốc giải, lần này ngươi chỉ có thể chết! "

      " Huynh... "

      Ả ta chưa hết lời, Bạch Thiên Chính tàn nhẫn đâm lưỡi kiếm xuyên tim ả, thân hình Bạch Vân Nhu ngay lập tức ngã xuống. Hai mắt của ả vẫn mở to, tỏ vẻ thể tin được. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ngươi lại dám giết chết muội muội ruột của mình, ngươi quả tàn nhẫn ". Hàn Minh .

      " lẽ ngươi muốn nhìn thấy Chi nhi chết dưới tay ả sao? "

      'Vút'

      Lãnh Phong lạnh lùng phóng chủy thủ bên hông vào Bach Thiên Chính, lúc này cả cơ thể đều là khí lạnh và sát khí.

      " Ai cho phép ngươi gọi nàng như vậy? Ngươi có tư cách gọi tên nàng thân mật như thế "

      " có tư cách? Hahaha, đúng! Ta co tư cách, nhưng sớm muộn điều đó cũng xảy ra thôi "

      " Lão gia, xong rồi, thấy tiểu thư đâu cả "

      " Ngươi vừa gì? ". Lãnh Phong nắm lấy cổ áo tên nô tài tức giận .

      " Tiểu thư... tiểu thư thấy tromg phòng, cả Vân nhi cũng thấy "

      Tất cả mọi người nghe xong lời này đều quay qua nhìn Bạch Thiên Chính. Lãnh Phong lúc này tâm trí còn tỉnh táo nữa, nghe thấy giai nhân mất tích cộng thêm lời của Hàn Khiết Nam lúc nãy, đương nhiên biết thủ phạm là ai. còn quan tâm gì cả, nắm chặt thanh kiếm trong tay sau đó trực tiếp xông đến trước mặt Bạch Thiên Chính. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ngươi đưa nàng đâu? Mau giao nàng ra đây! "

      " Giao nàng ra? Nực cười, bây giờ ta có được nàng, tại sao ta phải đưa nàng cho ngươi "

      Bạch Thiên Chính bình tĩnh né tránh, hai tay vẫn tiêu sái để sau lưng. Sau hồi vờn đối thủ trước mặt, Bạch Thiên Chính liền biến mất vô ảnh, tất cả những gì để lại chỉ là câu .

      " Bây giờ ngươi còn tỉnh táo, nếu giao đấu ngươi cũng thua thôi. Nửa tháng sau tại Ma giáo, đó là trận chiến cuối cùng giữa ta và ngươi "

      Lãnh Phong tức giận đấm quyền xuống đất, ngay lập tức dòng máu tươi liền chảy ra.

      Là do quá chủ quan, cứ nghĩ còn gì đáng lo ngại nữa, ngờ tên khốn kia lại xuất . Tiểu Chi, hãy chờ ta, ta nhất định cứu nàng, nhất định. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Lúc này, người báo tin của Mộc Vũ Hiên mới đến nơi, nhưng tất cả quá trễ.

      Bạch Thiên Chính nhanh chóng đuổi kịp xe ngựa chở Hàn Nguyệt Chi, sau khi đuổi Vân nhi ra phía ngoài ngồi, nhàng nâng nàng ngồi dậy, để nàng dựa vào vai tiếp tục nghỉ ngơi.

      Chi nhi, hãy cho ta cơ hội, ta nhất định bù đắp cho nàng khoảng thời gian mà hai ta bỏ lỡ.

    3. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 43: Tỉnh lại

      " Thiếu chủ, người trở về "

      Bạch Thiên Chính bế ngang Hàn Nguyệt Chi trở về Ma giáo. Khi vừa về trước cửa phòng mình, thấy thuộc hạ thân tín của sư phụ đứng trước cửa.

      " Có chuyện gì? "

      " Giáo chủ biết người đón Hàn tiểu thư nên sai thuộc hạ đến đây. Giáo chủ muốn gặp Hàn tiểu thư "

      " thể được! "

      " Mong thiếu chủ đừng làm khó cho thuộc hạ, Giáo chủ có lệnh.... "

      " Câm miệng "

      Bạch Thiên Chính tức giận hét lên, tên thuộc hạ cũng lập tức im miệng. Sư phụ vì sao ại muốn gặp nàng? lẽ giữa hai người xảy ra chuyện gì mà biết. Bạch Thiên Chính ôm Hàn Nguyệt Chi thẳng vào phòng, nhàng đặt nàng xuống giường sau đó quay sang Vân nhi ra lệnh.

      " Vân nhi, nhiệm vụ của ngươi là bảo vệ nàng, nếu có ai đến đây, dù cho là người của Giáo chủ, cũng được bước vào đây dù chỉ nửa bước "

      " Thuộc hạ tuân mệnh! "

      " Giáo chủ có lệnh... "

      " Ngươi im miệng cho ta! Chỗ sư phụ ta , với lại tại nàng hôn mê, muốn gặp quả thể "

      " Chẳng lẽ hôn mê ta thề gặp sao!? "

      giọng chợt vang lên, lúc này mọi người mới nhận ra trong phòng biết từ lúc nào xuất thêm người thảnh thơi ngồi thưởng trà. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Chúng thuộc hạ tham kiến giáo chủ "

      " Sư phụ, người đến đây từ lúc nào? "

      " Chuyện đó quan trọng sao? Ta chẳng qua chỉ muốn gặp mặt nàng ta, ngươi lại chấp nhận. Sao? Sợ ta làm gì người trong mộng của ngươi sao? "

      " Chuyện năm xưa, sư phụ người ... "

      " Đúng là ta ra lệnh nhưng nàng ta khômg biết điều đó, tất cả những gì ta làm đều giúp ngươi có đủ yếu tố để luyện thành Hắc thần công. Ngươi nghĩ rằng chỉ cần ngươi chấp nhận, ta há có thể có cách gặp được nàng "

      " Đồ đệ dám, chẳng qua đồ đệ sợ nàng sau khi gặp sư phụ nhớ đến những chuyện tốt "

      " Vậy ngay bây giờ ta gặp, chắc làm phiền ngươi !? "

      Bạch Thiên Chính hồi im lặng cẩn thận suy nghĩ, sau đó gật đầu cái, đứng tránh sang bên để lộ khuôn mặt của người nằm giường. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Quả rất giống ngươi, rất giống ". Lão lẩm bẩm.

      " Sư phụ, người vừa gì? "

      " có gì. Khi nàng tỉnh lại, ngươi tốt nhất nên dặn nàng về cấm địa, nếu dù có mười cái mạng ngươi cũng cứu nổi nàng "

      rồi lão liền mất dạng, để lại Bạch Thiên Chính vẫn hơi sửng sốt. Lời vừa nãy của sư phụ, khiến suy nghĩ rất nhiều, "rất giống ngươi", như vậy nghĩa là sao? Nghĩ đến đây, liền hướng Vân nhi hỏi.

      " Vân nhi, ngươi ở đây trước ta, ngươi có biết chuyện gì về ái nhân của sư phụ ? "

      " Chuyện này... Thiếu chủ, đây là chuyện được cấm nhắc tới ở Ma giáo, người biết sao? "

      " Mau ra cho ta "

      " Nhưng mà, Giáo chủ có lệnh... "

      " Ngươi cứ , có gì ta chịu trách nhiệm "

      Vân nhi ậm ừ lúc, nàng đảo mắt nhìn xung quanh sao đó mới chậm rãi .

      " Lúc mới vào Ma giáo, nô tì chỉ vừa năm tuổi, mọi người đều Giáo chủ thích nữ nhân, kể cả nữ hài. Lúc đó nô tì rất sợ, nhưng ngờ Giáo chủ lại để nô tỳ đến Kiểm Vân sơn trang. Mọi người đều ái nhân của Giáo chủ bị nữ nhân hại chết, cho nên nữ nhân chính là điều cấm kỵ của giáo chủ. Đó là tất cả những gì mà nô tỳ biết được "

      " Được rồi, ta có chuyện cần giải quyết, ngươi hãy bảo vệ nàng cho tốt "

      " Thuộc hạ tuân mệnh "

      --- --------Kiểm Vân sơn trang---- -------

      " Tiểu tử kia sao rồi? ". Lão Hoàng Dực lên tiếng.

      Vừa đến Huyết giáo lâu, sau đó lão liền nghe tin Kiểm Vân sơn trang xảy ra chuyện, lão cùng sư huynh liền chạy vội về, mới hay tin Bạch Thiên Chính lợi dụng Bạch Vân Nhu bắt Hàn Nguyệt Chi . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Haiz, sau khi Bạch Thiên Chính mang Chi nhi rời , tiểu tử kia liền tự trách bản thân sau đó giam mình trong phòng của Chi nhi, cũng ăn uống vài ngày rồi ". Hàn Minh .

      lão vốn thích tiểu tử kia, nhưng nhìn thấy tình cảm của cũng với những hành động mấy ngày qua, có thể nữ nhi tìm được đối tượng tốt.

      " chỉ có nửa tháng để chuẩn bị, vậy thay vì bi thương tại sao lại giành thời gian để tăng cường thực lực cứu Chi i chứ, là tức chết ta ". Hàn Khiết Nam phẫn nộ .

      " Khiết Nam, con bình tĩnh lại . Phụ thân còn nhớ lúc Ánh Nhi bị bắt , con cũng có vẻ mặt tương tự tiểu tử kia. Dù bây giờ chúng ta khuyên can hết lời nhưng hăn vẫn kiên quyết như thế "

      " Hay để ta chuyện với tiểu tử đó, dù sao cũng là đồ đệ của ta ". Lão Hoàng Lân nêu ý kiến.

      " Sư huynh mau vào , nếu Nguyệt nhi của đệ bị bắt cóc mất, đệ thà để tiểu tử kia thú Nguyệt nhi còn hơn "

      Khi bước vào phòng Hàn Nguyệt Chi, lão Hoàng Lân chỉ thấy Lãnh Phong thẫn thờ ngồi giường, tầm mắt vãn hướng về chiếc gối nằm ở đầu giường. vẫn cứ ngồi như thế kể từ khi Hàn Nguyệt Chi bị bắt , tính đến nay là ba ngày rồi. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Đồ đệ à, con hãy ăn chút gì , con cứ như vậy phải là cách đâu "

      " Đây là cách duy nhất để con trừng phạt mình, tất cả đều do con quá chủ quan "

      " Đừng thử thách tính kiên nhẫn của ta! Được rồi, nếu con muốn như thế này cứ tiếp tục ngồi đây, sớm muộn gì con bé cũng thuộc về Bạch Thiên Chính "

      " Con để chuyện đó xảy ra đâu!! BAO GIỜ! "

      " Vậy đứng lên ngay cho ta, nếu con muốn mất con bé cứ tiếp tục ngồi đó ! Ta cho con thời gian nén nhang ". rồi lão ra khỏi phòng.

      Nửa nén nhang sau, Lãnh Phong liền xuất ở phòng chính, miễng cưỡng nuốt từng miếng cơm. Sau hai ngày lấy sức, liền nhanh chóng trở về Huyết giáo, bế quan liên tục luyện tập.

      Trong khoảng thời gian đó, cả đại lục chấn động chỉ vì lời của Ma giáo: Nửa tháng sau, chính là ngày tàn của Kim quốc và Tề quốc.

      Điều này khiến cho Lâm Vũ Hạo và Trần Thiên Vũ rất tức giận, cả hai vị đế vương hẹn gặp nhau tại biên giới của hai nước bàn về chuyện đối phó với Ma giáo. Hàn Minh cùng Hàn Khiết Nam, lão Hoàng Lân và Hoàng Dực cũng đến tham dự. Dù sao tên khốn cướp lấy bảo bối của bọn họ, cộng thêm việc lại là Thiếu chủ cũng đủ khiến cho bọn họ nhất định phải tham gia.

      Hàn Khiết Nam khi gặp lại Nguyệt Ánh Nhi liền bám lấy nàng rời. Vân Tiểu Niên vẫn luôn kề cận Lâm Vũ Hạo, còn về Diệp Uyển, có lẽ phương pháp Nguyệt Ánh Nhi rất có hiệu quả, tại mặt nàng có thêm vài phần sinh khí, cũng ngày càng thân cận với Trần Thiên Vũ hơn.

      Điều khiến mọi người ngạc nhiên hơn chính là Ảnh Hồn cà Trần Y Nhiên. biết giữa hai người xảy ra chuyện gì, nhưng khi Ảnh Hồn có thời gian rảnh ngay lập tức chạy đến bên cạnh Trần Y Nhiên, cả Trần Y Nhiên Cũng vậy. Có lẽ sau khi mọi chuyện kết thúc, lại có thêm cái tiệc mừng nữa.

      --- ------ ------- Ma giáo --- ------ -------

      Vân nhi vẫn luôn canh giữ bên cạnh Hàn Nguyệt Chi, khi vừa quay sang liền thấy mí mắt của nàng khẽ động. Nghĩ nàng có thể tỉnh lại, Vân nhi nhàng gọi. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Tiểu thư, tiểu thư, người tỉnh rồi phải ? Tiểu thư, tiểu thư... "

      Hàn Nguyệt Chi biết mình ngủ bao lâu, cả cơ thể nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Hai mắt nàng chậm rãi mở ra, phải mất lúc lâu mới có thể nhìn được người trước mặt, điều này khiến cho Hàn Nguyệt Chi khỏi buồn rầu. ngờ người nàng gặp đầu tiên sau khi tỉnh lại là Vân nhi, cư nhiên phải sư phụ, phụ thân cùng ca ca, đặc biệt là người sắp trở thành phu quân của nàng.

      " Vân nhi, ta ngủ trong bao lâu? "

      " Tiểu thư, người ngủ gần mười ngày rồi. Tiểu thư! Người đừng vội cử động, tiểu thư nên nằm thêm lát bữa "

      " Ta sao, nếu cứ tiếp tục nằm chắc xương cốt của ta bị đau nhức mãi thôi. Sư phụ, phụ thân cùng ca ca đâu? gia của ngươi đâu? "

      " Tiểu thư, chuyện này... "

      Lúc này Hàn Nguyệt Chi mới để ý đến cách bài trí xung quanh phòng, nơi đây phải là phòng của nàng!

      " Vân nhi, chúng ta ở đâu? Tại sao ta lại ở đây? Sư phụ, phụ thân cùng ca ca đâu? Chàng ở đâu? Ngươi mau gọi ba người bọn họ lại đây nhanh lên "

      " Tiểu thư, người bình tĩnh lại , chuyện này... chuyện này... "

      " Ngươi ? Được! Vậy ta tự mình tìm bọn họ "

      " Tiểu thư, đừng mà! Tiểu thư!!! "

      Hàn Nguyệt Chi để ý tới lời can ngăn của Vân nhi mà chạy thẳng ra cửa. Lúc vừa mở cửa ra, cảnh sắc bên ngoài khiến nàmg khựng lại vài giây, nơi đây phải là Kiểm Vân sơn trang!!!

      Hàn Nguyệt Chi hướng phía trước mà chạy thẳng, vô tình giẫm phải cơ quan, những cây kim sắc mỏng liền đâm vào cơ thể nàng, sắc máu dần thấm vào y phục cẩu nàng. Hàn Nguyệt Chi để ý đến vết thương mà gằng tiếp, lúc này Vân nhi đuổi kịp. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Tiểu thư! Tiểu thư, người tạm thời quay về chữa trị vết thương trước , nô tỳ giải thích sau với người "

      " Ngươi buông ta ra, ta phải tìm mọi người, nơi đây phải Kiểm Vân sơn trang, nhất định là xảy ra chuyện. được, ta phải tìm mọi người "

      " Tiểu thư, người khoan ... "

      " Ngươi buông ta ra, buông ta ra! "

      " Có chuyện gì xảy ra? "

      Bạch Thiên Chính sau khi xử lý xong mọi chuyện liền trở về viện của mình. Nghe thấy tiếng ồn bên trong liền nhanh chóng vào, ngờ lại thấy tình cảnh oái ăm bên trong.

      Bạch Thiên Chính thấy người Hàn Nguyệt Chi liền chạy đến bên cạnh, khiến nàng đối mặt với mình, sau đó tức giận quay qua mắng Vân nhi.

      " Chi nhi, nàng như thế nào lại bị thương! Vân nhi, ngươi làm gì? "

      " Thiếu chủ, tiểu thư vừa tỉnh dậy liền nhận ra đây phải Kiểm Vân sơn trang, tiểu thư chạy ra muốn tìm người nhưng lại chạm phải cơ quan "

      " Chi nhi, tạm thời nàng mau chữa vết thương trước , đừng nháo nữa "

      " Tại sao lại là ngươi? ". Hàn Nguyệt Chi thẫn thờ nhìn .

      " Ngươi là gì người thân của ta? Bọn họ ở đâu? Ngươi muốn gì ta cũng được, nhưng đừng làm hại họ, xin.... "

      Từ cuối cùng nàng chưa kịp ra, Bạch Thiên Chính điểm vào huyệt ngủ của nàng. nhàng đỡ lấy thân thể ngã xuống, đưa nàng vào phòng sau đó phân phó Vân nhi vào xử lý vêt thương và thay quần áo.

      Nhìn người nằm giường, Bạch Thiên Chính chỉ cảm thấy đau lòng. Khoảng cách giữa ta và nàng lớn, nhưng ta nhất quyết bỏ cuộc, nhất định! Sau đó nhàng đặt lên trán nàng nụ hôn.
      Đọc chap này thấy muốn chớt, ta ghét cái kiểu này ghét cái kiểu này. Tại sao tại sao lại như vậy????? :cry: :cry: :cry:
      Chương 44: Mối tình bị ngăn trở

      " Vân nhi, nàng tỉnh lại chưa? "

      " Tiểu thư vẫn hôn mê, Thiếu chủ, e rằng tình trạng tiểu thư lúc này... "

      " Ta biết! Ngươi cần phải . Ngươi mau chuẩn bị thêm y phục cho nàng, về phần Chi nhi ta lo liệu "

      " Thuộc hạ biết "

      Vân nhi nhanh chóng lui ra chuẩn bị vật dụng cần thiết cho Hàn Nguyệt Chi, để lại Bạch Thiên Chính trong phòng. Lúc này cảm thấy rất đau đầu, tuy tại đưa được người về, nhưng để nàng cho cơ hội nữa, quả vấn đề nan giải. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ưm.... "

      Bạch Thiên Chính nhìn về phía giường, thấy Hàn Nguyệt Chi dần tỉnh lại, đến bên giường ngồi xuống.

      " Nàng tỉnh dậy rồi! Chi nhi, nàng có muốn ăn gì ? Hay là tham qua nơi này vòng?... "

      Bạch Thiên Chính cố gắng tìm chuyện để với nàng, nhưng mặc dù có chờ đợi bao nhiêu, nàng vẫn nhất quyết lời. Bạch Thiên Chính cảm thấy rất nản chí, đành thở dài hơi.

      " Haiz. Chi nhi, ta biết nàng giận ta. Người nhà của nàng vẫn bình an, ta hề tổn hại đến họ, dù là sợi tóc. Ta đưa nàng về đây hề có ác ý gì, ta chỉ muốn bù đắp lại khoảng thời gian mà ta bỏ lỡ từ thuở bé. Chi nhi, hãy cho ta thêm cơ hội, được ? "

      Bạch Thiên Chính sau khi bày tỏ nỗi lòng, liền mang tâm trạng hồi hộp nhìn Hàn Nguyệt Chi. Hàn Nguyệt Chi hai mắt vẫn nhìn lên trần nhà, Bạch Thiên Chính vẫn mực nhìn người giường, mãi lúc sau...

      " Làm sao ta có thể tin được ngươi? ". Nàng mở miệng.

      " Nàng có thể hỏi Vân nhi, chắc nàng đoán ra được thân phận Vân nhi! "

      " Nàng là thuộc hạ của ngươi! ngờ, ta ại nuôi ong tay áo ". Nàng vẻ mặt tự giễu

      " Chi nhi, nàng đừng như vậy. Ta đưa nàng về đây cũng chỉ muốn bù đắp lại khoảng thời gian trước đây bỏ lỡ. Ta biết lúc trước ta đối với nàng tốt, nhưng nếu nàng cho ta cơ hội, ta bù đắp lại tất cả! " Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Tất cả? Vậy xin hỏi Bạch thiếu gia, à , Thiếu chủ của Ma giáo! Lúc trước ngươi chọn đối xử với ta như vậy, tại sao lúc này lại đổi ý? Đặc biệt là lời thề kia! Người Thiếu chủ để trong lòng chính là Tử Nguyệt, chứ phải Hàn Nguyệt Chi ta. Hàn Nguyệt Chi lúc nào cũng theo sau Thiếu chủ chết từ lâu rồi, kể từ cái ngày mẫu thân mất "

      Hàn Nguyệt Chi ngồi dậy điên cuồng thẳng vào mặt Bạch Thiên Chính. Nàng cần bù đắp, lúc này nành chỉ muốn trở về Kiểm Vân sơn trang, bên cạnh phụ thân và ca ca, hạnh phúc ở bên cạnh Phong.

      " Ta tất cả, mong Thiếu chủ để cho ta trở về "

      " Ta để cho nàng trở về! Đúng, lúc trước người ta là Tử Nguyệt, người ta ghét nhất chính là Hàn Nguyệt Chi. Nhưng kể từ khi biết được cả hai là , lúc đó ta mới bình tâm mà suy nghĩ lại. Nếu lúc trước ta ghét bỏ nàng, nếu ta ở bên cạnh nàng sau nỗi đau mất mẫu thân, nếu ta tung tin đồn là nàng thất thân, có lẽ tại ta cũng đau khổ mà theo đuổi Tử Nguyệt, nàng cũng phải mất nụ cười. Vì thế, tại ta thể để nàng , khi ta chưa thể bù đắp cho nàng, khi nàng chưa tha thứ cho ta, ta thể để nàng được "

      Hàn Nguyệt Chi thẫn thờ người ở trước mắt, đó chính là người lúc trước nàng từng dành hết tâm tư tình cảm, nhưng tất cả đều bị lạnh lùng bỏ qua. tại khi nàng bỏ qua quá khứ, tìm được nửa đời còn lại, người này lại xuất , muốn cùng nàng làm lại từ đầu, quả là quá đáng!

      " Đúng, nếu Thiếu chủ làm như những gì ngươi vừa mới , có lẽ tại ta ở bên người, mặc kệ Ma giáo hay chính phái. Nhưng bây giờ quá trễ! Tình cảm lúc trước nguội lạnh, ta bây giờ hứa hôn cùng người khác! Ngay cả tin đồn về ta cũng do người tung ra, làm sao ta có thể chấp nhận cho ngươi cơ hội? Thiếu chủ, , Bạch thiếu gia, người bây giờ tốt nhất nên buông tay thôi "

      " Chi nhi, đó là do lỗi của ta, ta biết mình có lỗi với nàng, chi cần nàng cho ta cơ hội. Ta biết tại nàng chưa thể thích nghi với nơi ở mới, nàng nghỉ ngơi trước , lát nữa Vân nhi mang y phục mới đến, ta có việc phải giải quyết, gặp lại nàng sau "

      Bạch Thiên Chính đứng lên hồi sau đó nhanh chóng ra khỏi phòng. sợ nếu còn tiếp tục ở trong phòng, nghe những lời của nàng , kiềm được mà xâm hại nàng. Dù làm như vậy nàng ở bê cạnh mãi mãi, nhưng mục đích tại của là bù đắp những tổn thương trước kia, phải là tạo thêm vết thương lòng cho Chi nhi. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Chi nhi, dù cho nàng cố chấp bao nhiêu, ta vẫn có được nàng!

      --- -------- Biên giới hai nước Tề - Kim --- --------

      " Tề Vương, việc chuẩn bị lực lượng bên huynh hoàn tất chưa? "

      " Nơi này chỉ có chúng ta, vẫn nên xưng hô như lúc ở núi Trung Sơn, ta cảm thấy như vậy tốt hơn "

      " Vậy ta khách khí, Lâm huynh, chuyện bên huynh sắp xếp ổn thỏa rồi chứ? "

      " Mọi chuyện hoàn tất, bây giờ chỉ cần chờ lực lượng bên Huyết giáo coi như chúng ta hoàn tất việc chuẩn bị lực lượng. Điều khiến ta thắc mắc nhất chính là vì sao Ma giáo đột nhiên tuyên bố muốn diệt hai nước Tề - Kim. Từ xưa đến nay triều đình hề có ý định nào với Ma giáo, ta nghĩ phía sau có tình ". Lâm Vũ Hạo lên nghi vấn của mình.

      " Ta cũng nghĩ như vậy! Dược Vương, ngài có biết chuyện gì xảy ra giữa Ma giáo cà hai nước Tề - Kim ? "

      Lão Hoàng Lân cùng Hoàng Dực chìm trong suy tư, sau khi nghe lời này của Trần Thiên Vũ mới tỉnh lại, lão Hoàng Dực ngập ngừng .

      " Chuyện này... ... Haiz, quả rất khó để mở lời. Sư huynh, chuyện này huynh là người thích hợp nhất để kể, huynh biết tường tận hơn đệ nhiều "

      Tất cả mọi người đồng loạt nhìn về phía Hoàng Lân, ai cũng dùng ánh mắt như muốn , lão còn đợi gì nữa? Còn mau kể nhanh lên.

      " ra chúng ta vẫn còn sư đệ, tên là Ngô Phong, khác với chúng ta, đệ ấy vẫn còn nhớ được tên của mình. Bởi vì bị thúc thúc hãm hại, đệ ấy bị trọng thương nặng, sau đó được sư phụ đưa về, lúc đó sư huynh vừa tròn mười lăm tuổi, hai chúng ta chỉ kém sư huynh hai tuổi, sư đệ vừa mười tuổi.

      Lúc đầu khi tỉnh lại, đệ ấy cảm thấy rất sợ hãi vì biết mình ở đâu, sư huynh giúp đệ ấy bình tĩnh trở lại, từ lúc đó Ngô Phong lúc nào cũng bám theo sư huynh. Cứ như thế cho tới khi đệ ấy được mười lăm tuổi, Ngô gia tìm được Ngô Phong. Mặc dù rất luyến tiếc nhưng sư huynh đành phải để đệ ấy trở về. Lúc đó hai người hứa với nhau thường xuyên liên lạc thư từ ". Lão Hoàng Lân bình tĩnh kể. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Này, lão có thể kể vào trọng yếu được , dài dòng làm gì biết ". Hàn Khiết Nam bất mãn .

      Lãnh Phong sau khi bế quan xong cũng theo Hoàng Lân đến đây, mới biết được thông báo mà Ma giáo tuyên bố. Chỉ tội cho Ảnh hồn, sau khi Lãnh Phong đến ngày nào được rãnh rỗi, vậy còn phải nhận lệnh quay trở về Huyết giáo đưa lực lượng cùng lương thực ở Kiểm Vân sơn trang đến viện trợ. Trần Y Nhiên ai oán mấy ngày nay rồi, Trần Thiên Vũ vừa phải lo chuyện vừa phải an ủi muội muội.

      Nhìn thấy vẻ mặt ngày càng đen của đồ đệ, lão Hoàng Lân cũng nhanh chóng .

      " Các ngươi cứ bình tĩnh, chuyện ta kể có liên quan đến mối thù này. Ba năm sau, Ngô gia muốn tìm hôm thê cho Ngô Phong, đệ ấy cũng từ chối. Nào ngờ sư huynh sau khi biết chuyện đó liền tức giận đến Ngô gia bắt sư đệ . Sau lần đó bọn ta mới biết được, sư huynh là đoạn tụ, và sư đệ cũng có ý với huynh ấy "

      " Cái gì!? ". Tất cả mọi người đều giật mình hét lên.

      " Lão... lão phải đùa chứ? Chuyện này làm sao có thể!? ". Hàn Khiết Nam ngạc nhiên.

      " Đó là , sau khi sư huynh bắt Ngô Phong , cả hai đều tâm ý của nhau. Bọn ta lúc đầu cũng rất ngạc nhiên, cũng lên tiếng khuyên can, nhưng chính chân tình của cả hai thuyết phục được bọn ta. Nhưng hạnh phúc kéo dài lâu. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Phụ thân của Ngô Phong là huynh đệ kết nghĩa của Tề Vương, còn mẫu thân là nghĩa muội của Kim Vương. Phụ mẫu Ngô Phong nhờ hai vị đế vương ra mặt ngăn cản, Ngô Phong và sư huynh khi biết chuyện trốn . Lúc này thân phận của sư huynh bị bại lộ, huynh ấy là Thiếu chủ của Ma giáo, nhưng huynh ấy trốn muốn chấp nhận thân phận đó.

      thể nào tìm được Ngô Phong, phụ mẫu của đệ ấy nghĩ ra kế, loan tin rằng mẫu thân bệnh nặng, ở ngưỡng cửa thập tử nhất sinh. Ngô Phong muốn trở về, nhưng sư huynh đồng ý, vì thế đệ ấy lén trở về. Nào ngờ... "

      Đến đây Hoàng Lân liền dừng lại, đợi mãi thấy lão kể tiếp, Hàn Khiết Nam là người lên tiếng đầu tiên.

      " Lão còn chờ gì mà còn mau kể tiếp, chuyện gì xảy ra sau đó? mau lên! "

      " Haiz, chuyện này đều khiến bọn ta rất đau lòng, ngươi tạm thời để sư huynh bình tĩnh lại ". Lão Hoàng Dực lên tiếng.

      " Ta sao, vậy để ta tiếp tục.

      Nào ngờ sau khi trở về, Ngô Phong liền bị hạ thuốc, ép buộc thành thân. Sau đêm tân hôn, đệ ấy rất đau khổ, sau đó liền ra trước cổng thành tự tử. Khi sư huynh chạy đến, mọi chuyện quá trễ.

      Huynh ấy ôm xác của Ngô Phong khóc rất lâu, sau đó liền điên cuồng muốn giết chết toàn bộ Ngô gia, cả Tề Vương và Kim Vương. Bọn ta lúc đến nơi liền ngăn cản huynh ấy, nào ngờ sư huynh tuyên bố từ giờ đoạn tuyệt quan hệ với bọn ta, sau đó liền ôm xác Ngô Phong trở về nhậm chức Giáo chủ Ma giáo "

      " Vậy chuyện đó liên quan gì đến Lãnh gia? Tại sao phải giết chết gia đình ta chứ!? ". Lãnh Phong tức giận .

      " Haiz, bởi vì nữ nhân vào đêm động phòng đó là người nhà họ Lãnh. Lãnh gia và Ngô gia vốn quen biết lâu năm, và vì nữ nhân đó cũng rất thích Ngô Phong, bên Ngô gia cũng rất vừa ý nàng. Mọi chuyện đến đây chắc mọi người cũng hiểu " Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Mọi người lúc này đều trầm mặc. ngờ chuyện này lại có tình trong đó. Đúng là chuyện của Ngô Phong rất cảm động, nhưng vì thế mà tên kia lại muốn diệt cả Tề quốc và Kim quốc. Lúc này Lãnh Phong lại lên tiếng.

      " Tại sao vẻ ngoài của lại hề thay đổi? "

      " Cũng đúng, đây cũng là chuyện mà mọi người thắc mắc đến giờ, tiền bối, người có biết vì sao ? ". Lâm Vũ Hạo .

      " Sau khi nhậm chức giáo chủ Ma giáo, sư huynh luyện loại cấm thuật, từ đó dung mạo liền thay đổi cho đến bây giờ "

      Lãnh Phong cảm thấy mình thể ở trong phòng thêm được nữa, liền đứng lên bước ra khỏi phòng. đến cạnh con sông gần đó, ngồi xuống cách mệt mỏi.

      Tiểu Chi, nàng tại như thế nào? Lúc này ta cảm thấy là mệt mỏi, nếu như nàng ở cạnh ta lúc này, ta cảm thấy rất yên lòng. Hãy chờ ta, ta nhất định cứu được nàng.

      --- -------- Ma giáo --- --------

      " Tiểu thư, người ăn chút gì , nếu tiếp tục như vậy cũng phải cách ". Vân nhi lo lắng nhìn Hàn Nguyệt Chi .

      " Ngươi cần phải lo cho ta, cũng cần tiếp tục gọi ta là tiểu thư. Ngươi là thuộc hạ của Bạch Thiên Chính, phải Kiểm Vân sơn trang ta "

      'Phịch'

      Hàn Nguyệt Chi nghe tiếng động liền quay qua, ngờ Vân nhi lúc này quỳ xuống. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Tiểu thư, nô tỳ biết mình đáng gọi người là tiểu thư, tuy nô tỳ là người của Kiểm Vân sơn trang, nhưng tiểu thư luôn là tiểu thư của nô tỳ. Thiếu chủ quả là người rất tốt, tuy lúc trước người đối xử với tiểu thư.... "

      " Được rồi, ngươi đừng nữa. Chỉ cần ta ăn là được, đừng nhắc đến Thiếu chủ của ngươi trước mặt ta "

      bóng dáng đứng từ xa chợt xuất rồi nhanh chóng rời . Người đó đến hầm băng, ở dưới hầm, có người nằm ở giường băng.

      " Phong, ta lại đến thăm ngươi đây. Ngươi biết ? tại kế hoạch diễn ra theo đúng ý định, chỉ thời gian ngắn nữa thôi chúng ta lại đoàn tụ, chỉ chút nữa thôi, tất cả mọi người từng chia cắt hai ta chịu trừng phạt thích đáng "

      --- ------ --- Hồi tưởng ký ức --- ------ ---

      " Sư huynh ". Ngô Phong gọi.

      " bao nhiêu lần rồi, đừng gọi ta là sư huynh, ngoan, mau gọi tên của ta ". Người nào đó dụ dỗ.

      " Ưm... Huynh đừng thổi khí vào tai ta nữa "

      " Phong, mau gọi tên của ta, nếu đừng trách ta... ". vừa vừa xấu xa lấy tay lần mò xuống dưới. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ngô, Triệt, đừng mà,... A! Huynh đáng ghét! "

      " Phong, hứa với ta, đừng bao giờ rời khỏi ta, chúng ta luôn ở cùng chỗ với nhau, được chứ "

      " Triệt, huynh đừng lo lắng nữa. Ta luôn ở bên cạnh huynh, chúng ta ở bên cạnh nhau cho đến khi xuống suối vàng ". Ngô Phong cười ngọt ngào .
      Chương 45: Thời hạn đến

      " Ngươi lại muốn gì nữa? ". Hàn Nguyệt Chi lạnh nhạt .

      " Ta chỉ muốn đưa nàng nơi, nàng cần lúc nào cũng đề phòng ta như vậy ". Bạch Thiên Chính cố giữ bình tĩnh .

      Mấy ngày nay tìm thử mọi cách khiến cho nàng cảm thấy thoải mái. Bạch Thiên Chính đưa Hàn Nguyệt Chi thưởng hoa, lên núi dạo quanh, thậm chí còn tìm gốc đào đẹp trồng trong sân, nhưng Hàn Nguyệt Chi vẫn lạnh nhạt quan tâm đến nhưng việc đó. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Thái độ của ta mấy ngày gần đây có lẽ ràng, Thiếu chủ cần gì phải ép buộc bản thân mình như vậy, vẫn là nên thả ta thôi "

      " Đủ rồi, nàng cần phải nữa, ta thả nàng . Nàng mau chuẩn bị , lát nữa Vân nhi đưa nàng ". rồi Bạch Thiên Chính bước ra khỏi phòng.

      Chờ khỏi phòng, Hàn Nguyệt Chi nhìn theo hướng Bạch Thiên Chính với ánh mắt tiếc nuối, thương cảm. Tiếc nuối vì cả hai thể đến với nhau, thương cảm về những chuyện xảy ra trong cuộc đời của .

      Vài ngày trước, Vân nhi kể hết mọi chuyện về Bạch Thiên Chính cho nàng, kể cả chuyện về phụ mẫu của . Vân nhi hy vọng qua việc này Hàn Nguyệt Chi có thể cho Bạch Thiên Chính thêm cơ hội, đúng là việc này có đả động đến nàng, nhưng tại người nàng là Lãnh Phong, nếu được, nàng chỉ có thể coi Bạch Thiên Chính như ca ca.

      Hàn Nguyệt Chi thầm quyết tâm trong lòng, nhân cơ hội cả hai ở riêng, nàng mọi chuyện cho .

      " Vân nhi, ngươi chuẩn bị tốt hết mọi thứ rồi chứ? ". Bạch Thiên Chính hai mắt chăm chú nhìn về phía ngoài cửa hỏi.

      " Thiếu chủ đừng lo lắng, nô tài chuẩn bị mọi thứ chu đáo, lần này tiểu thư nhất định rất thích "

      " Được! Ta tin tưởng ngươi, đừng làm ta thất vọng "

      " Thuộc hạ khiến Thiếu chủ phải thất vọng! "

      lúc sau...

      " Tiểu thư, nô tỳ đến đưa người "

      Hàn Nguyệt Chi gì, chỉ đứng dậy theo phía sau Vân nhi. đường , tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm nàng, mọi người đều biết nàng là người mà Thiếu chủ đưa về. Nhưng đa số mọi người đều tỏ ra bất mãn với Hàn Nguyệt Chi, bởi vì thái độ của nàng đối với Bạch Thiên Chính luôn lạnh nhạt, thậm chí đôi lúc còn chống đối. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Cho đến bây giờ, Hàn Nguyệt Chi vẫn luôn làm ngơ đến những ánh mắt khinh thường đó. Nàng biết, mình có tài năng gì, nàng chỉ giỏi y thuật, võ công cũng cao. Bạch Thiên Chính từng muốn đem những người khinh miệt giết chết, nhưng nàng nhờ Vân nhi chuyển lời ngăn cản. Đối với những lời khinh miệt đó, nàng quá quen rồi, chẳng có gì phải tức giận với những điều quá quen thuộc.

      khi Hàn Nguyệt Chi chìm trong suy nghĩ của mình, nàng bị lạc đường. Vân nhi ở phía trước chỉ luôn phòng hờ những điều xảy ra ở trước mắt, nàng luôn nghĩ Hàn Nguyệt Chi cho dù muốn nhưng vẫn theo mình.

      " Tại sao ngươi lại ở đây? "

      giọng cất lên khiến Hàn Nguyệt Chi bưng tỉnh. Đây là đâu? lẽ mình bị lạc?

      " Ta hỏi vì sao ngươi lại ở đây? ". Sát ý trong giọng lại tăng thêm.

      Lúc này nàng mới nhận ra có người đứng trước mặt. Nhìn vẻ ngoài người này cỡ chừng cũng bằng tuổi phụ thân nàng, sắc mặt của người nọ lúc này vô cùng tốt, có lẽ là mình vào nơi nên đến.

      " Đây là nơi nào vậy? ". Nàng hỏi.

      " Nơi này là cấm địa ở Ma giáo, Bạch Thiên Chính chưa từng dặn qua ngươi!? "

      " luôn để Vân nhi đưa ta nên... xin lỗi nếu như mạo phạm nơi này, vậy ta lập tức ra... "

      Lời cuối cùng nàng chưa kịp ra bị hành động của người trước mắt khiến nàng ngạc nhiên. Người này nhanh chóng tiến tới, điểm huyệt đạo của nàng, sau đó vươn bàn tay xoa mặt của nàng. Đôi mắt người nọ nhìn nàng giống như là nhìn ái nhân, điều này chỉ khiến cho nàng cảm thấy ghê tởm. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Quả rất giống, rất giống ngươi,... ". Người kia lẩm bẩm .

      Tay của người nọ vẫn cứ tiếp tục xoa mặt nàng, từ trán xuống mắt, sau đó đến mũi cùng hai bên má, cuối cùng ngón tay lại dừng ở môi nàng.

      " Tiền bối làm vậy là có ý gì? ". Cố gắng kiềm chế khó chịu trong lòng, nàng lên tiếng hỏi.

      " Ý gì? Ngươi tự tiện xông vào cấm địa, đương nhiên ta phải kiếm hình phạt thích hợp với ngươi. Với khuôn mặt này, ngươi có thể... "

      " Sư phụ, người làm gì vậy? ". Bạch Thiên Chính vội vã xông vào.

      Vừa rồi nghe Vân nhi báo cáo thấy nàng đâu, vội vàng chạy khắp nơi tìm nàng, ngờ nàng lại lạc vào cấm địa! Điều khiến bât ngờ hơn là sư phụ lại chạm vào Hàn Nguyệt Chi, chẳng phải trước giờ sư phụ rất ghét nữ nhân sao!?

      " Ngươi đến cũng đúng lúc, chẳng phải ta cảnh báo ngươi tốt nhất nên để nàng ta xông vào cấm địa sao. Vậy tại ngươi nghĩ ta nên trừng phạt như thế nào đây, Dục phòng bị bỏ cũng lâu lắm rồi ". Tay người nọ vẫn còn để môi của Hàn Nguyệt Chi.

      " Đừng! Sư phụ, tất cả đều là lỗi của đệ tử, xin người đừng đưa nàng đến Dục phòng. Tất cả đều do đệ tử báo trước với nàng, nên chuyện này xảy ra đều do lỗi của đệ tử ". Bạch Thiên Chính vội vàng . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " ? "

      " Là ! Vì thế xin sư phụ thả nàng ra, đồ đệ đảm bảo có lần sau "

      " Được thôi! Nếu ngươi đảm bảo, ta tha nàng lần này. Hãy chắc chắn có lần sau, nơi đây của ta chào đón người ngoài ". rồi lão liền biến mất.

      " Chi nhi, nàng sao chứ? ". Bạch Thiên Chính vội chạy đến giải khai huyệt đạo của Hàn Nguyệt Chi.

      " Ta sao, người đó là sư phụ của ngươi? "

      " Đó là sư phụ của ta, cũng là Giáo chủ tại của Ma giáo. Nơi đây là cấm địa, chủ mình người được bước vào. xin lỗi, đều do ta với nàng trước "

      " Ta sao, ngươi cần lo lắng "

      " Để ta lệnh Vân nhi đưa nàng về, có lẽ hôm nay ta thể đưa nàng ra ngoài được rồi "

      " Ta sao, với lại ta cũng có chuyện muốn , nơi này thích hợp "

      Bạch Thiên Chính đưa Hàn Nguyệt Chi trở về phòng, ngay khi vừa muốn ra Hàn Nguyệt Chi lại cất tiếng. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Thiên Chính ca ca "

      Bạch Thiên Chính nghe thế toàn thân liền chấn động, kích động đến trước mắt nàng, vẻ mặt vui mừng nắm chặt lấy bả vai Hàn Nguyệt Chi.

      " Chi nhi, nàng gọi ta như vậy có phải là màng tha thứ cho ta rồi phải ? Có phải nàng đồng ý cho ta cơ hội rồi phải ? "

      " phải! Ta gọi huynh như vậy bởi vì ta coi huynh giống như vị huynh trưởng. Vân nhi kể mọi chuyện của huynh cho ta biết rồi, nhưng tại muội thể chấp nhận tình cảm của huynh được. Thiên Chính ca ca, nếu được muội muốn coi huynh như huynh trưởng mà đối đãi, được ? "

      " Nàng gọi ta như lúc trước chỉ vì như thế sao? ". Bạch Thiên Chính tỏ vẻ tin nhìn Hàn Nguyệt Chi.

      " xin lỗi, nhưng tại trong lòng ta chỉ có thể chứa đựng người, hy vọng huynh... "

      " Ta muốn nàng thêm lời nào nữa!!! Tại sao lại thể là ta? TẠI SAO? Ta biết lúc trước làm nàng tổn thương, nhưng ta dành cả đời còn lại bù đắp cho nàng, thậm chí là kiếp sau. Nhưng tại sao nàng lại thể cho ta cơ hội. phải là nàng thể, mà do nàng MUỐN. Chính nàng ép ta phải bức nàng, xin lỗi, nhưng ngoài cách này ta còn xách nào để giữ nàng bên mình "

      Chưa đợi Hàn Nguyệt Chi nhận ra Bạch Thiên Chính ép nàng vào tường sau đó áp lên môi nàng. dùng hết sức mình ép nàng vào lòng, Hàn Nguyệt Chi ra sức vùng vẫy tránh khỏi nhưng thể, Bạch Thiên Chính hút hết dưỡng khí của nàng. Ngay khi Bạch Thiên Chính vòng tay qua eo Hàn Nguyệt Chi, chuẩn bị ép nàng lên giường, bên ngoài chợt có tiếng thông báo. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Thiếu chủ, Giáo chủ có lệnh cho gọi người "

      " Cút! "

      Đáng ghét, mọi việc chuẩn bị êm xuôi lại có kẻ phá đám.

      " Thiếu chủ, Giáo chủ ra lệnh cho người đến gấp, mong Thiếu chủ nhanh chân "

      " Ta biết rồi, ngươi trở về trước "

      " Thuộc hạ xin cáo lui "

      Bạch Thiên Chính lùi lại, nhìn hai mắt đỏ của người trước mắt mà đau lòng. muốn vươn tay chạm vào nàng, nhưng Hàn Nguyệt Chi lại vội tránh , Bạch Thiên Chính hiểu lại vừa tổn thương nàng thêm lần nữa.

      " Nàng nghỉ ngơi . Còn vài ngày nữa là đến hạn nửa tháng, lúc đó ta và tên họ Lãnh kia quyết trận cuối cùng. Ma giáo sớm mượn gì cũng diệt toàn bộ Tề quốc và Kim quốc, chờ ta giết , ta biết nàng đau lòng, nhưng chỉ cân ký ức của nàng về mất , nàng chỉ thuộc về mình ta, và nàng trở thsnhf nữ nhân tôn quý nhất thế gian này "

      Phải, quyết định sau khi giết chết tất cả, kể cả tên khốn họ Lãnh kia, tẩy sạch ký ức của nàng. sửa lại toàn bộ những ký ức đó, để nàng chỉ có thể nhớ rằng Bạch Thiên Chính ta chính là người nam nhân duy nhất của nàng.

      Sau khi Bạch Thiên Chính ra khỏi phòng, Hàn Nguyệt Chi vô lực ngồi xuống. được, nàng phải mạnh mẽ, Phong chắc chắn cứu được nàng, chắc chắn.

      Ở nơi khác...

      " Giáo chủ, tại sao người lại sai thuộc hạ ngăn cản Thiếu chủ? "

      " Hôm nay ngươi là nhiều chuyện "

      " Thuộc hạ biết tội "

      " Được rồi, ngươi mau chuẩn bị lực lượng, thời hạn nửa tháng sắp tới, lần này, ta phải khiến cho bọn chúng phải trả giá vì những gì làm với Phong "

      " Thuộc hạ cáo lui "

      Vì sao ta lại giúp nàng ta? Có lẽ bởi vì khuôn mặt kia! Phong, ngươi ở trời đừng giận ta, ta giúp nàng ta cũng bởi vì dung mạo nàng quá giống ngươi, nhìn cảnh nàng ta sắp bị xâm phạm, ta liền nghĩ đến ngươi. Phong, ngươi cố gắng chờ chút, chúng ta sớm đoàn tụ, hai chúng ta trở thành đôi tình lữ hạnh phúc như trước. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      --- -------- Vài ngày sau --- --------

      Thời hạn nửa tháng đến, trận chiến cuối cùng sắp diễn ra. Bởi vì chiến lần này liên quan đến hai nước Kim - Tề nên cuộc chiến diễn ra tại biên giới của hai nước.

      Lâm Vũ Hạo và Trần Thiên Vũ dẫn đầu toàn quân, Hàn Khiết Nam cùng Lãnh Phong hỗ trợ hai bên tả hữu, hậu phương liền giao cho Vân Tiểu Niên, Trần Y Nhiên, Hàn Minh chống đỡ. Về phần hai lão Hoàng Lân cùng Hoàng Dực, hai người xung phong đối phó với sư huynh của mình nên nhưng mấy ngày gần đây biết đâu.

      " Báo! "

      " Có chuyện gì? ". Trần Thiên Vũ hỏi.

      " Bẩm báo, Ma giáo dẫn đầu là Bạch Thiên Chính ở cách doanh trại trăm dặm "

      " Rốt cuộc cũng đến, Lâm huynh, hôm nay chúng ta quyết trận sinh tử với chúng "

      " Được, chúng ta "

      " Hạo! Chàng nhớ cẩn thận, thiếp luôn ở đây chờ chàng, nên nhớ chàng còn thiếu thiếp hỉ lớn ". Vân Tiểu Niên nghẹn ngào .

      " Tiểu Niên, chờ ta ". Lâm Vũ Hạo đành lòng hôn từ biệt ái nhân của mình.

      " Vũ ". Diệp Uyển tuy biết chuyện gì xảy ra nhưng nàng muốn Vũ rời .

      " Uyển nhi, nàng ngoan ngoãn ở lại đây, đừng ham chơi mà chạy nhảy lung tung, biết ? ". Trần Thiên Vũ thương xoa tóc Diệp Uyển.

      " Hoàng huynh đừng lo lắng, muội nhất định chăm sóc cho Diệp tỷ, muội cam đoan ". Trần Y Nhiên cam đoan. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Khiết Nam, chàng phải cẩn thận, đừng vì quá nóng vội cứu Chi nhi mà làm hại mình ". Nguyệt Ánh Nhi cầm tay Hàn Khiết Nam lo lắng.

      " Ta biết! Nàng ở lại đây nhớ cẩn thận, phụ thân, nhi tử nhất định cứu Chi nhi trở về "

      " Con nhớ cẩn thận, ra muốn cả con lẫn Chi nhi xảy ra chuyện gì ". Hàn Minh .

      " Nhi tử biết "

      Ai nấy đều coa người quan tâm lo lắng, duy chỉ Lãnh Phong là đơn. quan tâm đến những người khác, tất cả những gì muốn là đánh bại Bạch Thiên Chính, cứu lấy Tiểu Chi.

      Hai quân hẹn gặp nhau ở con sông cách biên giới hai nước hai trăm dặm. Bạch Thiên Chính dẫn đầu quân Ma giáo phía trước, toàn thân vẫn là bộ bạch y tiêu sái. Phía sau là hai chiếc kiệu, cái là của Giáo chủ Ma giáo đương thời, Tiêu Triệt. cái còn lại của Hàn Nguyệt Chi, lúc này nàng thể cử động toàn thân bởi vì tác dụng của dược mà Bạch Thiên Chính ép nàng uống sáng nay.

      Cuộc chiến cuối cùng sắp bắt đầu...

    4. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 46: Bị thương

      " Bạch Thiên Chính, nếu bây giờ ngươi chịu đầu hàng, ta có thể cho ngươi con đường sống ". Trần Thiên Vũ cố gắng thuyết phục Bạch Thiên Chính.

      " Đầu hàng!? Hahaha, điều này ta phải cho các ngươi mới đúng "

      " Ngươi... ". Trần Thiên Vũ tức giận.

      " Hừ, bây giờ ngươi có tư cách tức giận với ta, sớm muộn gì các ngươi còn tồn tại thế giới này. Lãnh giáo chủ, ngươi còn ra đây! Hôm nay ta và ngươi nhất định phải có người chết! ". Bạch Thiên Chính hét lên.

      " Giết ta? Ngươi quá cuồng vọng rồi, hôm nay Lãnh Phong ta nhất định phải cứu được Tiểu Chi ". Lãnh Phong đáp xuống trước mặt Bạch Thiên Chính .

      ' Lãnh Phong? Vậy ra đây chính là tên của sao? '. Tất cả mọi người đều nghĩ vậy. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Tiểu Chi đâu? Ngươi giấu nàng ở đâu? "

      Bạch Thiên Chính phất tay cái, tấm màn mỏng trước kiệu Hàn Nguyệt Chi được vén lên. Nửa tháng được nhìn thấy nàng, Lãnh Phong gần như phát điên rồi, kích động hét lên.

      " Tiểu Chi, nàng hãy cố gắng chờ thêm chút nữa thôi, ta cứu nàng khỏi tay "

      Hàn Nguyệt Chi lúc này toàn thân đều cứng đơ, thể cử động dù chỉ là cử động . Dù rất muốn mở lời nhưng thể bởi vì khoảng cách quá xa, nàng chỉ có thể biểu vui mừng qua đôi mắt. Kiếp này có người nàng như vậy, quá đủ rồi.

      Nhận ra khác thường của Hàn Nguyệt Chi, Lãnh Phong quay sang chất vấn Bạch Thiên Chính, trong giọng chứa đầy sát khí.

      " Ngươi làm gì nàng? "

      " Ta làm gì cả! Ta làm bất cứ điều gì thương tổn nàng. tại Chi nhi chỉ thể cử động thân thể mà thôi. Đợi ta giết chết ngươi, lúc đó nàng chỉ thuộc về mình ta "

      " Các ngươi chuyện nhiêu đó là đủ rồi ". bóng dáng lãnh đáp xuống. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Tiêu tiền bối, hôm nay ta và Trần huynh thay mặt trưởng bối của mình tạ lỗi với ngài về chuyện xảy ra ở quá khứ. Xin tiền bối suy nghĩ lại về trận chiến này! ". Lâm Vũ Hạo và Trần Thiên Vũ cúi đầu về phía Tiêu Triệt.

      " ngờ hai sư đệ tốt của ta lại chuyện đó cho các ngươi biết. Hahaha, hôm nay được hai vị đế vương cúi mình xin lỗi còn gì bằng, nhưng ta nhất quyết lui quân. Các ngươi dựa vào đâu mà ép Phong? Chính các ngươi ép Phong phải chết, ta chờ đợi mấy chục năm mới có thể báo thù cho . Ta nhất quyết LUI QUÂN!!!! "

      Bạch Thiên Chính đứng bên cạnh lão cũng ngạc nhiên mấy, chuyện cũ của sư phụ vài ngày trước biết được. vị hộ pháp lén cho biết, cấm địa chính là nơi sư phụ lưu giữ thân thể của ái nhân. Đúng là đoạn tụ được tất cả mọi người chấp nhận, nhưng tình chân có gì là sai? Vì thế quyết phải giúp sư phụ trả mối thù này.

      " Sư huynh, huynh đừng quá cố chấp. Ngô Phong nếu ở trời biết huynh vì đệ ấy mà trở thành con người mà huynh ghét nhất, đệ ấy nhất định rất đau lòng. Sư huynh, quay đầu là bờ "

      Hoàng Lân cũng Hoàng Dực biết từ nơi nào xuất khuyên ngăn Tiêu Triệt.

      " Sư huynh, thú bọn đệ vừa từ Ma giáo về, khi bọn đệ vào cấm địa, xác của Ngô Phong biến mất, huynh có biết việc này ? ". Hoàng Dực .

      " Ngươi vừa gì? thể nào! ai trong Ma giáo dám cả gan bước vào cấm địa. Nhất định là các ngươi giấu !!! mau, các ngươi giấu Phong ở đâu? "

      " Sư huynh, bọn đệ hề giấu đệ ấy !!! Nhân phẩm của hai đệ như thế nào huynh phải nhất sao!? "

      " Được, coi như ta tin hai ngươi lần này. Ta để chỗ này cho ngươi, ta phải trở về chuyến ". rồi Tiêu Triệt mất dạng.

      Vốn hai lão Hoàng Lân và Hoàng Dực nghĩ Bạch Thiên Chính đưa Hàn Nguyệt Chi ra nơi chiến trường nên cả hai liền lén đến Ma giáo cứu nàng. ngờ đến nơi người mất, hai người lại lạc vào cấm địa. Nhìn thấy giường băng và những đồ vật xung quanh, liền biết ai an nghỉ nơi đây. Nhưng người vốn nên nằm giường băng lại thấy, Tiêu Triệt chắc chắn mạo hiểm đưa đệ ấy , nên cả hai cược ván quay lại đây hy vọng có thể dụ được Tiêu Triệt nơi khác, hy vọng cứu Hàn Nguyệt Chi cũng cao hơn.

      " chuyện đến đây là đủ rồi, trận chiến này chính thức bắt đầu "

      Bạch Thiên Chính vừa dứt lời, toàn bộ người của Ma giáo đồng loạt tiến lên. Trận chiến cuối cùng bắt đầu. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Lãnh tiểu tử, tên họ Bạch kia chắc chắn đến khiêu chiến với ngươi. Ngươi tìm cách giữ chân càng lâu càng tốt, ta và sư huynh cứu Nguyệt nhi ". Lão Hoàng Dực .

      " Ta biết rồi "

      Hai bên giao chiến kịch liệt, xác người cũng dần nhiều lên, máu tươi xuất ở khắp mọi nơi. Người của Ma giáo lúc này chiếm ưu thế, biết quanh người có bôi dược gì nhưng nếu ai hít phải cả người đều vô lực. Lão Hoàng Dực nhận ra điều đó ngay lập tức hét lên.

      " Cẩn thận, người lính Ma giáo có bôi dược, nhất định được lại gần chúng lúc này "

      Nghe thế Trần Thiên Vũ và Lâm Vũ Hạo đồng loạt cho quân lui xuống, lúc này quân số của cả hai đều thiệt hại mất phần tư.

      " Bạch Thiên Chính, ngươi quả là tiểu nhân ". Hàn Khiết Nam hét lên.

      " chiến trường, nếu phải ngươi chết là ta. Vậy cớ gì ta phải làm quân tử, từ trước đến nay ai ở chiến trường quy định phải là quân tử khi giao tranh, vậy tại sao ta phải. Hahahaha... ". Bạch Thiên Chính cuồng vọng cười.

      " Ngươi... ". Hàn Khiết Nam muốn mắng chửi người Lãnh Phong ngăn lại.

      " Bạch Thiên Chính, nếu như bọn ta tiếp tục nhất định thua trận này. Bây giờ mỗi bên cử người ra so tài, nếu bên nào thua phải rút quân năm mươi dặm ". Lãnh Phong .

      " Năm mươi dặm? Các ngươi cầu cao quá nhỉ. Mười dặm! lúc này các ngươi bỏ mạng tại nơi đây. Còn về ái nhân của các ngươi, cũng đủ cho quân sĩ của ta thưởng thức, hahahaha... "

      Nghe lời này của Bạch Thiên Chính, Trần Thiên Vũ, Lâm Vũ Hạo, Hàn Khiết Nam đều căm phẫn trong lòng. Ta nhất quyết khồn để cho các ngươi chạm vào dù chỉ là sợi tóc của nàng, bọn họ đều có suy nghĩ vào lúc này.

      " Ảnh Hồn, ngươi mau trở lại doanh trại, nếu ở đây có xảy ra chuyện gì lập tức nhìn pháo hiệu mà đưa mọi người chạy ". Lãnh Phong với Ảnh Hồn.

      " Thuộc hạ hiểu ". rồi liền ngay.

      " Được! Mười dặm. Ngươi cử ai ra đầu tiên? ". Lãnh Phong chấp thuận .

      " Thay vì chờ đợi bằng thực luôn, ta là người đầu tiên! Lãnh Phong, ngươi có dám tiếp chiêu với ta ? ". Bạch Thiên Chính khiêu khích .

      " Được! Coi như đây là trận chiến cuối cùng giữa ta và ngươi, giữa hai phải có người chết. Nếu ta thắng, ngươi phải thả Tiểu Chi, nếu ta thua, sống chết tùy ngươi "

      " Được, lời định "

      Bạch Thiên Chính xong liền xông vào chỗ Lãnh Phong. dùng mười phần công lực đánh vào đỉnh đầu Lãnh Phong, nhưng Lãnh Phong kịp thời tránh né. Nơi chưởng kia đánh tới bể tan, to cỡ chừng ba người trưởng thành. Mọi người nhìn vào chỗ đó đều hút ngụm khí lạnh. Hắc thần công quả là ghê gớm. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      dừng lại ở đó, Bạch Thiên Chính rút kiếm, Lãnh Phong cũng thua kém, hai người ở vung kiếm tấn công và phòng thủ lẫn nhau.

      Nếu chiêu thức của Bạch Thiên Chính thiên về chuẩn xác của Lãnh Phong lại thiên về tốc độ. Cho dù các chiêu thức của Bạch Thiên Chính có nhanh và chuẩn xác đến đâu Lãnh Phong vẫn có thể tránh được.

      Vào lúc này, cả hai dồn mũi kiếm thẳng vào đối phương, ai có ý định nhường ai. Ngay lúc Bạch Thiên Chính nghĩ Lãnh Phong né tránh Lãnh Phong lại nghiêng người qua bên, mũi kiếm của Bạch Thiên Chính đâm thẳng vào bên vai phải, Lãnh Phong nhân cơ hội đối phương ngạc nhiên liền đâm mũi kiếm vào bên vai của Bạch Thiên Chính.

      Cả hai đều dùng hết sức lực đâm mạnh, đâm sâu đến hai phần ba thanh kiếm, sau đó dùng sức rút ra, những giọt máu cũng theo đó chảy xuống.

      " Ngươi muốn cả hai cùng đồng quy vu tận sao? ". Bạch Thiên Chính điểm huyệt cầm máu .

      " Muốn đả thương ngươi chỉ có cách đó thôi, ngươi quả là đối thủ của ta, nhưng vì thế mà ta giao Tiểu Chi cho ngươi "

      Sau khi điểm huyệt cầm máu cho bản , Lãnh Phong lại cầm kiếm xông thẳng vào Bạch Thiên Chính. Cứ thế Lãnh Phong liền dẫn dụ Bạch Thiên Chính nơi khác.

      Lão Hoàng Dực nhìn thấy Bạch Thiên Chính bị dẫn dụ nơi khác, liền liên thủ với lão Hoàng Lân cứu Hàn Nguyệt Chi. Hai người dùng khinh công lén rời sau đó im lặng đến phía sau kiệu của Hàn Nguyệt Chi. Phải biết Bạch Thiên Chính quá tự tin hay là chủ quan, xung quanh kiệu chỉ để Vân nhi, cùng ba tên khác canh giữ.

      Hoàng Dực dễ dàng hạ được ba tên kia, còn về Vân nhi, Hoàng Lân đành phải dùng mê hương đánh ngất nàng. Dù sao nàng cũng là người của Kiểm Vân sơn trang, để cho hai lão già xử nàng, quả tốt cho lắm.

      Mê hương ngay lập tức có tác dụng, Vân nhi sau khi ngửi thấy cố gắng la lên, nhưng ngay sau đó nàng lại ngất . Hàn Nguyệt Chi vốn được luyện tập chịu đựng mê hương với Hoàng Dực từ lâu nên nàng vẫn có thể thanh tỉnh được.

      " Nguyệt nhi, con sao chứ? Chết tiệt, tên khốn họ Bạch lại dám sử dụng dược khiến toàn thân con vô lực. có làm gì con ? ". Lão Hoàng Dực lo lắng hỏi.Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Sư phụ, con sao. Phong ở đâu? Người mau đưa con đến chỗ chàng "

      " Ta đưa con , nhưng trước hết con mau uống viên thuốc này , khôi phục thể lực là tốt nhất "

      Quả hổ danh là Dực Vương, sau khi uống viên thuốc đó Hàn Nguyệt Chi nhanh chóng lấy lại sức lực.

      " có thời gian ở lại đây, chúng ta mau thôi ". Lão Hoàng Lân vác Vân nhi vai .

      Cả ba nhanh chóng đến nơi giao đấu của Bạch Thiên Chính và Lãnh Phong. Khi vừa đến nơi, điều đầu tiên khi Hàn Nguyệt Chi đến nơi chính là nhìn thấy Lãnh Phong chuẩn bị nhận chưởng của Bạch Thiẻn Chính, dáng vẻ của lúc này vô cùng chật vật.

      nghĩ ngợi gì nhiều, Hàn Nguyệt Chi liều mạng chạy đến bên Lãnh Phong.

      " !!!!! "

      chưởng kia của Bạch Thiên Chính đánh thẳng vào lưng nàng, sau khi phun ngụm máu, nàng té ngã vào lòng Lãnh Phong.

      " Tiểu Chi "

      " Chi nhi "

      Lãnh Phong vội vàng đỡ lấy nàng đáp xuống, Bạch Thiên Chính lo lắng chạy tới .

      " Mau dùng nội lực giữ tâm mạch của nàng lại "

      Lãnh Phong nhanh chóng làm theo, điên cuồng rót nội lực vào người nàng, lúc này mới nhận ra Bạch Thiên Chính vừa rồi dùng Hắc thần công để đối phó với . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ngươi dùng Hắc thần công!? "

      " Nó đáng lẽ dành cho ngươi, nhưng ngờ nàng lại đột nhiên xuất "

      " Ngươi chỉ để bốn người canh chừng con bé, biết do ngươi quá tự tin hay là chủ quan ". Lão Hoàng Dực .

      Ps: vì quá buồn ngủ nên ta cắt tại đây. Chúc mọi người Năm mới vui vẻ. Xin thứ lỗi vì cách diễn tả trận đánh hạn hẹp kiến thức của ta.
      Chương 47: Ngô Phong tỉnh lại

      " Lão gì? ". Bạch Thiên Chính vẻ mặt tin hỏi.

      " Ta ngươi chỉ để bốn người canh giữ con bé, đương nhiên bọn ta có thể dễ dàng cứu được con bé rồi "

      Lão Hoàng Dực nhấn mạnh, tay vẫn chuyên chú bắt mạch cho nàng.

      " Tiểu Chi, nàng cảm thấy như thế nào? Nàng ngốc, ta vẫn có thể chịu được chưởng đó, tại sao nàng lại đỡ thay ta? Điều ta muốn nhất chính là nhìn thấy nàng bị tổn thương, nàng ngốc... ". Lãnh Phong ôm chặt lấy Hàn Nguyệt Chi.

      tại trong lòng rất sợ hãi, nàng thay chịu chưởng Hắc thần công mà đáng lẽ ra người nhận phải là . Bạch Thiên Chính chắc chắn dồn hết tất cả sức lực vào chưởng đó, nếu lúc này mất nàng, sống còn ý nghĩa gì nữa.

      " Ta... sao. Phong... chàng... bị thương có nặng lắm ? Ta... muốn... xem thử ". Hàn Nguyệt Chi cố gắng .

      " Nàng đừng cử động, để ta bảo vệ tâm mạch giúp nàng, đừng cử động... ". Lãnh Phong rối rít . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " chưởng này quá nặng, nhưng vẫn có thể cứu mạng sống con bé, chỉ có điều về sau con bé thể sử dụng võ công được nữa ". Hoàng Dực .

      " Ta quan tâm điều đó, chỉ cần giữ được tính mạng của Tiểu Chi, ta quan tâm bất kì điều gì khác ". Lãnh Phong hét vào mặt Hoàng Dực .

      " thể nào!!!! ". Bạch Thiên Chính chợt bừng tỉnh hét lên.

      " Ngươi vừa gì? thể nào!? Ngươi tên khốn khiếp! Ngươi coi trọng chút võ công hơn tính mạng Tiểu Chi sao? ". Lãnh Phong tức giận hét lên.

      " Ta có ý đó!!!! Ngoài Vân nhi ta phái hai trăm lính ở lại canh giữ Chi nhi, thể nào chỉ có bốn người ở đó. THỂ NÀO!!! "

      " Hừ, tin hay tùy ngươi ". Lão Hoàng Lân buồn bực , thuận tiện thả Vân nhi ngất vai xuống.

      Bạch Thiên Chính ngần ngại tiến đến dùng mọi cách gọi nàng dậy. Dù gọi, dù dùng chân đá vào người nàng bao nhiêu lần, Vân nhi vẫn bất tỉnh nằm đó. Rốt cuộc, rút chủy thủ bên hông đâm thẳng vào lòng bàn tay Vân nhi. Lúc này, hai hàng lông mĩ của nàng khẽ rung, Bạch Thiên Chính biết nàng tỉnh.

      " Vân nhi, ngươi mau cho ta biết, tại sao bên cạnh Chi nhi chỉ có bốn người canh giữ. Ta lệnh cho ngươi phải lựa chọn hai trăm người canh giữ, ngươi mau cho ta!! ". vừa vừa ghì chặt chủy thủ xuống đất.

      " Thiếu chủ, thuộc hạ xin lỗi "

      Sau khi Vân nhi vừa dứt lời, tiếng cười quái dị biết từ nơi nào phát ra, tiếp sau đó bóng đen xuất đánh chưởng vào Bạch Thiên Chính sau đó cướp Vân nhi . Mọi người đồng loạt nhìn về nơi phát ra tiếng cười, người đến ai khác chính là Tiêu Triệt.

      " Sư phụ, tại sao người...? ". Bạch Thiên Chính khó khăn .

      " Đồ đệ, thời gian qua vất vả cho ngươi, nhưng đến bây giờ thời khắc để ngươi trả ơn ta đến. Mau giao Hàn Nguyệt Chi qua đây!!!! "

      Câu này của Tiêu Triệt liền khiến mọi người bất ngờ. Vì cớ gì lại muốn Hàn Nguyệt Chi? Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Sư phụ, người muốn nàng làm gì? Ngươi định làm gì nàng? ". Bạch Thiên Chính chắn trước mặt Hàn Nguyệt Chi .

      " Cái đó quan trọng, ta nhắc lại lần nữa, giao Hàn Nguyệt Chi cho ta, nếu đừng trách ta ra tay độc ác "

      " Sư phụ, con biết dung mạo Chi nhi giống ái nhân của người nhưng con để người có được nàng! "

      " Hahaha, ngươi nghĩ ta vì dung mạo của nàng sao!? Hừ, cái ta cần là thứ khác, nà tại chỉ có Hàn Nguyệt Chi giữ nó trong mình "

      " Lãnh tiểu tử, ngươi mau đưa Nguyệt nhi , tuyệt đối được để Nguyệt nhi rơi vào tay . Còn ngươi, nếu quan tâm Nguyệt nhi mau giúp Lãnh tiểu tử đưa con bé , chuyện ân oán tính sau. Nếu lúc này con bé rơi vào tay sư huynh là chỉ có con đường chết ". Hoàng Dực hướng hai người Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính .

      Nghe Tiêu Triệt lời đó, cả Hoàng Lân và Hoàng Dực đều hiểu ý trong lời của . Cấm thuật đó do chính sư phụ của bọn tạo ra, chính người tự mình cất dấu nó, cà dặn bọn được phép sử dụng. ngờ sư huynh lại tìm thấy được!

      " Các ngươi còn chờ gì mà nhanh!? Chúng ta ngăn sư huynh lại, nhanh lên! ". Lão Hoàng Lân hét lên.

      Mặc dù muốn, nhưng để bảo vệ Hàn Nguyệt Chi, Bạch Thiên Chính đành phải giúp Lãnh Phong. Bởi vì Lãnh Phong giữ tâm mạch cho Hàn Nguyệt Chi nên phải vừa bế nàng vừa truyền nội lực, Bạch Thiên Chính đảm nhận việc bảo hộ bọn họ.

      " Bây giờ ngươi muốn đâu? ". Bạch Thiên Chính hỏi.

      " Trở lại chiến trường! Sau khi đưa nàng cho Hàn Khiết Nam, ta cà ngươi trở lại chỗ lúc nãy. Ta muốn biết mưu của Tiêu Triệt "

      " mưu? Ta chỉ biết tại người muốn trả thù cho ái nhân của mình, còn về phần tại sao người muốn Chi nhi, ta biết "

      Phải tốc độ của hai người rất nhanh, chẳng mấy chốc cả hai trở về chiến trường. Bạch Thiên Chính ra lệnh cho giáo chúng Ma giáo được hành động. Lãnh Phong nhanh chóng đưa Hàn Nguyệt Chi cho Hàn Khiết Nam, nhìn thấy muội muội ở bờ vực giữa sống và cái chết, rất sợ.

      " Chuyện gì sảy ra? Tại sao muội ấy lại thành như vậy? "

      " có thời gian để về chuyện đó, ngươi mau đưa nàng tránh , tại Tiêu Triệt muốn Tiểu Chi "

      " Cái gì? Tại sao lại muốn Chi nhi? "

      " Hahaha, chỉ bằng hai ngươi mà đòi chặn được ta sao "

      Tiêu Triệt quăng hai người Hoàng Lân và Hoàng Dực bất tỉnh xuống. phất tay cái, luồng khói trắng liền xuất , trong chốc lát, tất cả mọi người đều cảm thấy mình bị điểm huyệt. Sau khi màn khói bay , Tiêu Triệt bế Hàn Nguyệt Chi tay. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Hahaha, ta rồi, các ngươi phải là đối thủ của ta "

      Tiêu Triệt bế Hàn Nguyệt Chi lui về phía giáo chúng Ma giáo đứng. Có bốn người khiêng cái kiệu đến, kiệu là cái giường bằng đá cứng, người nằm đó chính là Ngô Phong. Sau khi đặt Hàn Nguyệt Chi nằm xuống Ngô Phong, Tiêu Triệt nhìn về phía Bạch Thiên Chính và Lãnh Phong, .

      " Đến lúc này ta cho các ngươi biết toàn bộ kế hoạch của ta, tất cả những gì ta làm chỉ có mục đích, đó là làm cho Phong sống lại "

      Khiến cho người chết sống lại? Tất cả mọi người đều nhìn vẻ mặt thể tin được nhìn Tiêu Triệt, nhưng miệng lại thể gì cả. Lão già chết tiệt, những điểm huyệt khiến bọn ta bất động còn khiến bọn ta thể được.

      " Đừng nhìn ta bằng ánh mắt đó, đó là chuyện hoàn toàn có thể. Ta chỉ cần xác của Phong bị phân hủy, linh hồn của người có dung mạo giống Phong, với điều kiện người đó phải bị Hắc thần công đánh trúng, giọt máu của người có tên tự giống trong cơn tuyệt vọng, và cuối cùng là trái tim của nữ nhân bất kì.

      Tất cả những gì ta làm, bắt cóc Hàn Nguyệt Chi, diệt Lãnh gia, thậm chí dùng dược vật sai khiến phụ mẫu Bạch Thiên Chính bán con mình, tất cả chỉ để có ngày hôm nay "

      Bạch Thiên Chính vẻ mặt tin nhìn Tiêu Triệt. Sư phụ vừa gì? Dùng dược vật sai khiến phụ thân cùng mẫu thân bán mình!? thể nào! Chuyệ đó thể là !!!!

      " Đồ đệ, điều ta chính là . Ta cần người từ bỏ tất cả người thân để truyền dạy Hắc thần công, Hàn Nguyệt Chi là người có dung mạo giống Phong, ngươi lại thích nàng, vì vậy ngươi chính là người thích hợp nhất. Ta thử đề nghị nhưng phụ mẫu ngươi lại từ chối, vì thế ta phải hạ cổ độc cho hai người họ, bày ra cảnh đó. ngờ, ngươi lại trở thành người đúng như ta mong đợi hahahaha.... "

      Bạch Thiên Chính tuyệt vọng giương mắt nhìn Tiêu Triệt. Tất cả những gì mình trải qua, tất cả những nỗi đau để có được thành quả như bây giờ, đều do sư phụ sắp xếp. Bị phụ mẫu bán , tận tay giết phụ mẫu, muội muội ruột của mình. Rốt cuộc mình trở thành con người như thế nào? Tất cả những gì mình làm, đều là sai lầm sao? sống với kẻ thù bao nhiêu năm nay, thậm chí còn gọi là sư phụ!! Vậy từ trước đến giờ, mình sống vì mục đích gì? Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Tuyệt vọng sao? Nếu lấy máu của ngươi lúc này được tốt, nhưng ngươi lại có tên tự giống Phong ". Tiêu Triệt vừa ánh mắt vừa nhìn về phía Lãnh Phong.

      Nhìn thấy ánh mắt kia, Lãnh Phong liền hiểu, máu của chính là nguyên liệu cuối cùng của . Nhưng lúc này hề cảm thấy tuyệt vọng, lẽ...?

      " Ta lấy linh hồn của nàng trước "

      Tiêu Triệt nhìn Hàn Nguyệt Chi chật vật vì vết thương của mình, lấy viên ngọc trong tay sau đó để lên trán nàng. vết sáng phát ra, sau đó cả người Hàn Nguyệt Chi liền bất động, tay nàng để ngực liền buông thả về bên.

      Lãnh Phong thấy thế liền ngơ ngác, thể nào, thể để nàng mất . Dù muốn vận nội công để giải khai huyệt đạo bị điểm, nhưng bây giờ còn sức lực. Tiểu Chi, nàng thể chết, thể, ta tin, ta tin.

      Tiêu Triệt cầm viên ngọc đến bên người Ngô Phong, nhưng lại làm gì cả. Nhìn về phía Lãnh Phong, lão cầm viên ngọc nhanh chóng đến bên cạnh , dùng kim châm cái vào đầu ngón tay, để giọt máu đó nhiễu vào viên ngọc.

      " Vân nhi ". Tiêu Triệt gọi.

      " Có thuộc hạ "

      " Mau đưa tim của ngươi cho ta "

      " Vâng "

      Vân nhi cầm chủy thủ tay, nhìn về phía Bạch Thiên Chính với ánh mắt nỡ.

      " Thiếu chủ, thuộc hạ xin lỗi người, nhưng nếu làm theo lời Giáo chủ, người bị giết sau khi việc hoàn tất. Thuộc hạ thầm mến người bao nhiêu lâu nay, nhưng thuộc hạ biết mình nên có ý nghĩ đó với người, thuộc hạ thậy xin lỗi "

      xong, Vân nhi cầm chủy thủ đâm vào vị trí gần tim mình, rạch đường xuống. Tiêu Triệt lạnh lùng đến, dùng tay móc tim của nàng ra, sau đó để viên ngọc tay lên trái tim của Vân nhi. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Viên ngọc nhanh chóng phát sáng, và trái tim của Vân nhi cũng biến mất. Tiêu Triệt đến bên cạnh Ngô Phong, để viên ngọc vào hai tay của Ngô Phong, sau đó miệng lầm bầm loại chú ngữ. vệt sáng lớn bao phủ lấy Ngô Phong, trong chốc lát hai tròng mắt của Ngô Phong khẽ động.

      " Ưm... "

      " Phong, ngươi... ngươi tỉnh lại rồi phải ? ". Tiêu Triệt kích động đến bên cạnh Ngô Phong.

      hình như giấc mơ dài. mơ thấy sau khi mình chết , Triệt trở lại Ma giáo, trở thành người mà trước đây bản thân Triệt ghét nhất. Triệt làm mọi thứ để hồi sinh mình sống lại, huynh ấy chiếm được bí thuật của sư phụ, sát hại biết bao nhiêu người, bày ra rất nhiều kế hoạch để có đủ thành phần hồi sinh mình.

      Sau khi nhìn người trước mắt, Ngô Phong vô cùng sửng sốt, đảo mắt nhìn xung quanh, nhìn thấy cảnh tượng quanh đây, hóa ra tất cả những gì trong mơ đều là . Hốc mắt dần mờ , những giọt nước mắt cũng từ đó chảy xuống, Ngô Phong quay qua nhìn Tiêu Triệt, .

      " Triệt, huynh vì ta làm như vậy đáng sao? Tại sao huynh phải làm nhiều thứ đến như vậy? Chẳng phải huynh ghét phải trở thành người giống như phụ thân huynh sao? Tại sao chứ? ". Ngô Phong vừa khóc vừa nắm chặt cổ áo của Tiêu Triệt.

      Tiêu Triệt nâng mặt Ngô Phong lên, hôn lên hai con mắt sưng lên vì khóc, sau đó nuốt những giọt nước mắt rơi xuống vào miệng.

      " Phong, chẳng phải ngươi hứa rời bỏ ta sao? Vì sao ngươi lại tự sát chứ? Ngươi hề làm gì sai, người sai là bọn họ, ta thể để ngươi chết như thế. Với lại, vì ngươi mà ta làm những điều ta ghét, tất cả đều do ta tự nguyện, vì ta ngươi. Phong, ta ngươi, đừng bao giờ rời khỏi ta nữa, ta muốn có thêm bất kì đau đớn nào xảy ra với ngươi. Chúng ta mau trở về thôi, Phong "

      " Ngu ngốc "

      rồi Ngô Phong ngửa mặt hôn Tiêu Triệt, hai người cứ thế ôm nhau, sau đó cuồng nhiệt mà hôn, quên hết tất cả mọi việc xung quanh. Sau khi thoát ra khỏi nụ hôn, Ngô Phông vô lực dựa vào Tiêu Triệt.

      " Triệt, huynh thả linh hồn của nữ nhân đó ra được ? Dù sao ta sống lại rồi ". Ngô Phong chỉ về phía Hàn Nguyệt Chi đề nghị.

      " thể, viên ngọc phải ở cạnh ngươi hai ngày. Sau thời hạn đó, ta thả linh hồn nàng ta ra "

      " Nhưng mà.... "

      " Nàng ta vẫn chưa chết, chỉ là cơ thể bị hút linh hồn ra thôi. tại nàng ta giống như hoạt tử nhân, hay có thể chỉ là ngủ giấc dài thôi. nhiều nữa, bây giờ ta đưa ngươi trở về, Phong, mau ôm chặt lấy ta "

      " Ừm "

      Tiêu Triệt sau khi đưa Ngô Phong , làn khói trắng liền xuất . Có người trong làn khói giải khai huyệt đạo cho bọn . Lãnh Phong sau khi được tự do liền chạy đến bên cạnh Hàn Nguyệt Chi, xác nhận lời vừa rồi của Tiêu Triệt. Quả nàng vẫn còn thở, Hàn Khiết Nam theo sau cũng bình tĩnh lại hơn sau khi xác nhận nàng vẫn còn thở. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Bạch Thiên Chính vẫn ngơ ngác quỳ ở nơi kia, lão Hoàng Lân và Hoàng Dực cũng tỉnh lại.

      Hóa ra kẻ thù chung của tất cả phải Bạch Thiên Chính hay Ma giáo, mà chỉ là mình Tiêu Triệt.
      Chương 48: Triền miên.

      Tiêu Triệt đường trở về Ma giáo luôn ôm Ngô Phong trong tay. Chỉ vừa được lúc, Ngô Phong ngủ mất, Tiêu Triệt cảm thấy chuyện này là đương nhiên, do vừa mới tỉnh dậy, cơ thể vẫn chưa thể thích nghi hoàn toàn.

      Sau khi bài trí chỗ ở thỏa đáng cho ái , Tiêu Triệt liền gọi thuộc hạ thân tín của mình an bài số chuyện.

      " Ngươi mau cho người canh gác, cứ nửa canh giờ đổi ca lần, bọn chúng rất nhanh phát ra . Tuyệt đối được để cho Phong biết, ngươi hiểu chứ "

      " Thuộc hạ tuân lệnh "

      --- -------- Biên giới hai nước Tề - Kim --- --------

      " Lão vừa gì? ". Lãnh Phong .

      " Thuật này gọi là cải tử hoàn sinh, sư phụ ta tạo ra để cứu sư nương. Nhưng cách thức của nó quá tàn bạo, sư phụ liền giấu kĩ nó và nghiêm cấm bọn ta được sử dụng. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Đúng là Nguyệt nhi lúc này vẫn còn sống nhưng nếu để quá hai ngày linh hồn con bé tiêu tán hết "

      Lão Hoàng Dực sau khi tỉnh lại liền chạy đến tìm Hàn Nguyệt Chi. Nhìn thấy nàng nằm ở giường, Lãnh Phong vẫn luôn ở bên cạnh nàng, lão liền hiểu nàng bị rút mất linh hồn. Nghe kể lại Ngô Phong xin Tiêu Triệt thả linh hồn Hàn Nguyệt Chi, lão cảm thấy sư đệ quả hề thay đổi chút nào, nhưng còn sư huynh... Nhưng khi nghe đến chuyện Tiêu Triệt sau ngày đêm mới thả linh hồn nàng ra, lão liền trở nên gấp gáp.

      " Ý lão , nếu như chờ Tiêu Triệt tự động thả linh hồn nàng, linh hồn đó tiêu tán sao? "

      " Đúng, vốn viên ngọc đó chỉ nên để bên người ngày là đủ, ta cũng hiểu sao sư huynh lại đến hai ngày. Nếu bây giờ chúng ta làm gì, ta chắc Nguyệt nhi có qua được ải này "

      Lãnh Phong nhìn Hàn Nguyệt Chi nằm giường, Tiểu Chi, ta để cho nàng phải xảy ra chuyện gì, nhất định.

      --- -------- Ma giáo --- --------

      Tiêu Triệt sau khi phân phó việc giám sát xong, liền trở về phòng xem Ngô Phong. ngờ vừa bước vào phòng liền thấy người đâu, tâm của liền hoảng sợ. Nghe thấy tiếng nước chảy ở phía sau, liền chạy vào xem thử.

      Ngô Phong từ trong bồn nước to bước lên, Tiêu Triệt vừa vào liền thấy cảnh đó. Làn da vốn trắng nõn mềm mại của Ngô Phong khi ướt lại càng thêm quyến rũ mê người, thêm hơi nước xung quanh bốc lên lại càng khiến cho Tiêu Triệt cản thấy khí huyết thông. vội vã tiến lên ôm lấy từ phía sau, Ngô Phong lau người cũng giật mình.

      " Phong, ngươi tỉnh từ lúc nào? "

      " Triệt, là huynh sao? Làm ta tưởng là người khác, ta cũng vừa tỉnh lại, cảm thấy hơi khó chịu nên vào đây tắm. Huynh quả rất biết hưởng thụ, xây bồn tắm to như cái hồ vậy, ngâm mình trong đó thoải mái "

      " Còn phải vì ngươi sao, chính bản thân ngươi rất thích ngâm mình trong bồn tắm lớn sao. Mau ngồi xuống , ta lau người giúp ngươi "

      Ngô Phong nghe lời ngồi xuống bên cạnh thành hồ, Tiêu Triệt cầm khăn giúp lau người. Nhìn người trước mắt vì mình làm tất cả, Ngô Phong vươn tay chạm vào khuôn mặt kia, mấy chục năm trôi qua, huynh vẫn già nhiều, nhưng lại gầy rất nhiều.

      " Làm thế nào huynh lại hề già vậy? "

      " khi làm giáo chủ Ma giáo, tất cả đều phải luyện loại thuật để bản thân già . Như vậy cũng tốt, ngươi lúc này vẫn là khuôn mặt như cũ, nếu ta già , quả xứng với ngươi "

      " Được rồi, huynh cần nữa. Bây giờ ta về bên cạnh huynh. Điều đầu tiên cần làm chính là phải làm cho huynh nhiều thức ăn để bồi bổ, huynh coi huynh gầy như vậy "

      " Được, được, nhưng điều đầu tiên ta phải làm bây giờ chính là ăn ngươi "

      Tiêu Triệt vứt khăn qua bên sau đó vươn tay kéo Ngô Phong vào lòng hôn xuống. nhàng dùng lưỡi tiến vào khoang miệng Ngô Phong, sau đó cả hai môi lưỡi triền miên. Chợt Ngô Phong chơt nhớ ra điều gì, đẩy Tiêu Triệt ra. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Sao vậy? ". Tiêu Triệt mơ hồ hỏi.

      " Hứ, huynh đưa bao nhiêu nữ nhân vào Dục phòng, nhìn biết bao nhiêu thân thể của các nàng, ta mới cần huynh chạm vào "

      " Ta chỉ hành hạ các nàng, sau đó để thuộc hạ thưởng các nàng, ta hề chạm vào các nàng. Ta còn chưa hỏi ngươi chuyện ngươi và nữ nhân Lãnh gia kia làm gì đêm đó đấy "

      " Ta... ta bị hạ mê dược, cả đêm hôm đó đều... đêu do nàng ta tự mình động. Sáng hôm sau thấy nàng nằm người ra mới hiểu, ta cảm thấy mình còn xứng đáng với huynh, cộng thêm việc phụ mẫu ta lại... nên ta mới tuyệt vọng mà tự tử "

      " Mọi chuyện qua rồi, đừng nhắc lại nữa, lúc này cả hai ta đều dơ bẩn, chuyện tiếp theo giúp hai ta tẩy sạch mình ". Tiêu Triệt ôm Ngô Phong vào lòng dụ dỗ, hai tay cũng bắt đầu sờ loạn.

      " Triệt... Ưm, nên ở trong này... "

      Chưa đợi Ngô Phong xong Tiêu Triệt bế bống quay trở lại phòng, đặt lên giường lớn, bản thân mình thoát ý phục sau đó đè lên người Ngô Phong.

      Cả hai vốn làm chuyện này biết bao nhiêu lần nhưng mỗi lần nhìn thấy thân thể của Tiêu Triệt, Ngô Phong luôn luôn đỏ mặt.

      " Hahahaha, Phong, ngươi vẫn luôn đỏ mặt như vậy. Ngoan, mau để hai tay lên đỉnh đầu , chúng ta cùng ôn lại chuyện xưa "

      Ngô Phong ngượng ngùng làm theo, Tiêu Triệt dùng miếng lụa cột hai tay Ngô Phong lên đầu giường, sau đó áp xuống môi , môi lưỡi cả hai bắt đầu triền miên. Cho đến khi Ngô Phong cảm thấy thể thở được nữa, Tiêu Triệt mới ngừng hôn.

      " Phong, ngươi vẫn luôn ngọt như vậy, vẫn luôn mê người như vậy, khiến ta thể buông tay "

      Tay Tiêu Triệt bắt đầu vuốt ve toàn thân Ngô Phong, sau đó lại tiếp tục hôn đôi môi đỏ mọng mê người kia. lúc sau lại chuyển sang hôn cổ, xương quai xanh và cuối cùng là hai khỏa hồng trước ngực. dùng lưỡi liếm quanh khỏa hồng, sau đó dùng miệng ngậm lấy bên điên cuồng liếm mút. Tất cả những nơi qua đều lưu lại người Ngô Phong dấu ấn.

      " Ưm... Triệt... A ha... Huynh...huynh "

      " Suỵt, Phong, đừng gì cả, hãy cứ im lặng hưởng thụ, vẫn chưa đến lúc thích hợp để ngươi lên tiếng "

      xong Tiêu Triệt liền chuyển qua bên còn lại tiếp tục liếm mút, tay lần mò xuống phía dưới, nắm lấy "tiểu đệ đệ" của Ngô Phong.

      " Triệt, huynh... A... nhanh lên chút. Ta... ta sắp chịu được ". Ngô Phong thở hổn hển . Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Vẫn chưa đến lúc, ngươi vừa tỉnh dậy, lâu có làm, ta cần giúp ngươi thả lỏng trước "

      Tay Tiêu Triệt vẫn luôn sờ nắn "tiểu đệ đệ" của Ngô Phong, toàn thân lúc này rất nóng, có gì đó gào thét trong người , biết mình muốn nhiều hơn thế.

      " Triệt... ta muốn.... "

      Cảm thấy nơi nào đó bắt đầu trướng to tay, Tiêu Triệt nở nụ cười xấu xa. thả tay ta, bắt ép Ngô Phong mở rộng hai chân, bản thân ngồi vào giữa, sau đó hạ mình ngậm lấy nơi trướng to kia.

      " A... Triệt... Huynh.... A... A... "

      Ngô Phong thể làm gì khác ngoài việc phát ra những tiếng rên rỉ dâm mĩ. Hai tay bị trói chặt ở đầu giường, hai chân lại bị chế trụ bởi tay của Tiêu Triệt. Toàn thân Ngô Phong run mạnh cái, khống chế được mà bắn tất cả vào miệng Tiêu Triệt.

      " ngọt! Hương vị của ngươi lúc nào cũng ngọt như vậy ". Tiêu Triệt tán thưởng.

      " Huynh đừng nữa ". Ngô Phong xấu hổ quay mặt nơi khác.

      Tiêu Triệt lấy bình từ y phục dưới đất, đổ ít ra tay, sau đó lại lần nữa lần mò xuống phía dưới, tiến vào nơi u bí mật kia.

      " A... Aha... "

      " Thoải mái ? ". Ai đó tà ác cười .

      " Ưm... Thoải mái, huynh.... huynh nhanh lên chút a "

      Tiêu Triệt nâng mặt Ngô Phong lên sau đó lại tiếp tục hôn xuống, tay ở phía dưới cũng tăng nhanh tốc độ, từ ngón, hai ngón và cuối cùng là ba ngón tay xâm nhập vào nơi bí đó.

      " nhanh, chưa gì ướt hết tay ta rồi "

      Tiêu Triệt để cho Ngô Phong nhìn vào bàn tay dính đầy dịch của , sau đó lại đưa vào miệng thưởng thức.

      " Triệt, xin huynh, cho ta, nhanh lên... Ta muốn huynh, rất muốn..."

      Nhìn ái nhân nức nở cầu xin, Tiêu Triệt cũng đùa giỡn nữa, cầm lấy bình , đổ ít vào tay sau đó thoa lên "tiểu đệ đệ" của mình. cởi dải lụa trói tay Ngô Phong ra, mở rộng hai chân ái nhân, để nơi kia nhắm ngay cửa động.

      " Phong, mau ôm chặt lấy ta "

      Ngô Phong mơ màng quàng chặt lấy cổ Tiêu Triệt. Tiêu Triệt thể nhẫn hơn nửa liền cử động mạnh thân dưới, đâm thẳng vào người Ngô Phong.

      " A! ". Ngô Phong giật mình thét lên, là đau mà.

      Nhận thấy người dưới thân dưới thân run rẩy vì đau, Tiêu Triệt cử động ngay, đưa tay sờ loạn thân thể người bên dưới, ở bên tai Ngô Phong ngừng an ủi.

      " Rất nhanh hết đau, ngoan nào, thả lỏng cơ thể ngươi "

      lúc sau, sau khi xác nhận Ngô Phong quen với việc kia, chậm rãi cử động thân thể. Dựa theo trí nhớ lúc trước, nhắm đúng chỗ mẫn cảm ở bên trong mà đỉnh vào, khiến Ngô Phong run rẩy càng thêm mạnh. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " A... Triệt... Huynh mau nhanh... nhanh lên chút "

      " Như vậy được chưa? ". Tiêu Triệt tăng tốc độ thân dưới.

      " Ưm, vẫn... vẫn chưa đủ... Triệt... A! "

      " Tiểu tinh "

      Tiêu Triệt nữa, chỉ cố gắng gia tăng tốc độ bên dưới, cố gắng đưa ái nhân lên đỉnh cao. Từng tiếng rên rỉ lại càng nhiều thêm, càng to thêm, hai thân thể xích lõa ở giường ngừng quấn lấy nhau. Ngay khi Tiêu Triệt bắn vào người Ngô Phong, cảm giác thoải mái liền chảy khắp người Tiêu Triệt.

      Nhìn người bên dưới ngừng thở dốc, Tiêu Triệt nở nụ cười thoải mái. Chưa đợi Ngô Phong nhận ra, Tiêu Triệt ôm đổi thành tư thế úp sấp.

      " Chúng ta hãy đổi tư thế khác "

      Sau khi để hai tay Ngô Phong nắm chặt đầu giường, Tiêu Triệt trực tiếp xông thẳng vào người Ngô Phong. tay giữ lấy eo , tay cầm lấy "tiểu đệ đệ" ngừng vuốt ve, thân dưới lại ngừng luật động.

      " A... a... a, Triệt, ta muốn huynh. Nhanh... nhanh thêm chút, nhanh nữa. A! "

      Tiêu Triệt đột nhiên thả chậm tốc độ, chậm rãi rút khỏi Ngô Phong, sau đó ôm đổi thành Tiêu Triệt bên dưới, Ngô Phong ở .

      " Ngô, Triệt, tại sao? ". Đột nhiên bên dưới trống rỗng khiến Ngô Phong cảm thấy khó chịu.

      " lâu rồi ta chưa thấy bộ dáng đó của ngươi, Phong, hôm nay ngươi vì ta mà làm chứ? "

      " Ưm, ta muốn huynh, Triệt, ta muốn huynh, muốn.... ". Ngô Phong khó chịu cử động mông cọ xát bụng Tiêu Triệt.

      " Muốn sao? Vậy tự ngươi đến , ngoan "

      Ngô Phong xấu hổ hạ mình xuống chỗ "tiểu đệ đệ" của Tiêu Triệt, dùng miệng bao chặt lấy nó. Tiêu Triệt lúc này cảm thấy rất thoải mái, cảm giác ấm nóng bao chặt lấy nơi đó khiến thoải mái.

      " Phong, ngoan, mau dùng lưỡi ngươi liếm mút nó , ngoan ". Tiêu Triệt dụ dỗ.

      Ngô Phong mơ màng làm theo, dùng lưỡi liếm quanh vật nóng, thô dài trước mắt, sau đó chuyển xuống tiểu cầu phía dưới. Tiêu Triệt tận hưởng phục vụ của Ngô Phong, vật nóng trong miệng Ngô Phong bỗng trướng to, sau đó luồng nóng chợt phun ra. Ngô Phong kịp đề phòng nên nuốt gần hết chất lỏng, Tiêu Triệt liền kéo đến lấy điên cuồng hôn, nuốt lấy chất lỏng trong miệng Ngô Phong, đồng thời cũng bắt đầu đợt triền miên mới trong người Ngô Phong.

      Sau khi thỏa mãn giải thoát bên trong cơ thể Ngô Phong, Tiêu Triệt để hai chân Ngô Phong vòng qua eo mình, sau đó ôm ái nhân trở lại bồn tắm, bên dưới vẫn rời khỏi thân thể Ngô Phong.

      Vô lực dựa lồng ngực Tiêu Triệt, mặc cho người nào đó giúp mình tẩy rửa, vậy còn lợi dụng ăn đậu hủ của mình, cảm thây như vậy tốt, hai tay ôm chặt lấy eo của Tiêu Triệt, thân thể lại dán sát vào thêm. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Sao vậy? ". Tiêu Triệt hỏi.

      " Chúng ta cứ như thế này tốt, chỉ tiếc điều, ta thể giúp huynh nối dõi tông đường, vì huynh sinh hài tử. Nếu có thể, có thể rất đáng ". Ngô Phong cảm khái.

      Tiêu Triệt nâng mặt Ngô Phong lên hôn xuống, nụ hôn này dường như muốn hút lấy hơi thở của Ngô Phong. Cả hai tiếp tục làm trong bồn tắm, Ngô Phong bị ăn sạch đến tận xương.

      Tiêu Triệt ôm Ngô Phong ngất trở về giường, ngồi ở mép giường nhìn ái nhân. Sờ những lọn tóc mềm mại kia, thương hôn lên trán Ngô Phong. Phong, ngươi đừng lo, rất nhanh ngươi được như ý nguyện, chúng ta có hài tử của riêng mình.


      --- -------- Biên giới hai nước Tề - Kim --- --------

      " Ngươi muốn hợp tác với Bạch Thiên Chính? ". Trần Thiên Chính hỏi.

      Lãnh Phong đến tìm và Lâm Vũ Hạo hỏi Bạch Thiên Chính bị giam ở nơi nào, sau đó lên kế hoạch phản công của mình.

      " Đúng, ta muốn liên thủ với diệt Tiêu Triệt, sau đó cứu Tiểu Chi. Hai người hãy rút quân về trước, chuyện này còn liên quan gì đến hai nước Tề - Kim, bây giờ cuộc chiến này chỉ là cuộc chiến cá nhân "

      " Nhưng ngươi có chắc thuyết phục được sao? Bạch Thiên Chính tại tuyệt vọng, ngươi có thể gọi trở lại ". Lâm Vũ Hạo nghi hoặc hỏi.

      " Ta thể chắc chắn chuyện này được, nhưng thử thể nào biết được chuyện gì xảy ra, đúng ? "

      " Hahaha, được, ta sai người dẫn ngươi gặp , nhưng bọn ta cũng muốn tham gia, thể để các ngươi mạo hiểm được "

      " Đa tạ hảo ý của hai vị nhưng thể! Đây trở thành chuyện tư thù cá nhân, ta đảm bảo diệt được Tiêu Triệt. Nếu coa chuyện gì hay, vậy lúc đó hai người đến vẫn muộn "

      " Được, vậy bọn ta ở nơi này chờ tin "

      Lãnh Phong bước vào địa lao, thẳng đến buồng giam của Bạch Thiên Chính. Chỉ thấy người ngồi ngẩn ngơ nhìn thẳng về phía, để ý đến chuyện gì xung quanh. Sau khi đảm bảo tên lính rời , Lãnh Phong đến bên người đấm cho Bạch Thiên Chính mạnh. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ngươi còn muốn đau thương đến khi nào nữa!? Còn mau tỉnh dậy , kẻ thù chân chính của ngươi vẫn còn sống, ngươi phải trả thù cho bản thân mình chứ! "

      Bạch Thiên Chính nhận ra người vừa đánh mình là ai liền bổ nhào lên người đánh trả lại.

      " Trả thù? Bằng cách nào chứ? Tất cả những gì ta có đều do ban cho, võ công của ta đều do truyền dạy. Cả cuộc đời này, có thứ gì mà của bản thân ta ! ". hét lên.

      " Đương nhiên là có! Cuộc sống tại là của ngươi, võ công là do ngươi khổ luyện, điều ngươi lựa chọn lúc này quyết định ngươi là ai! Với lại, bây giờ ta cần ngươi giúp ta cứu Tiểu Chi "

      " Chẳng phải sau hai ngày nàng được trả lại linh hồn sao? Tại sao lại cần ta "

      " Ngô Phong chỉ cần ở cạnh viên ngọc ngày là đủ, nhưng Tiêu Triệt lại là hai ngày. Nếu chờ đúng hai ngày, linh hồn nàng bị tiêu tán mãi mãi "

      Bạch Thiên Chính ngẩn người nhìn Lãnh Phong. Sau hồi suy nghĩ, .

      " Ta muốn gặp Chi nhi, ta muốn ở mình cùng với nàng "

      " Ngươi muốn làm gì? ". Lãnh Phong nghi hoặc .

      " Ta chỉ muốn gặp nàng "

      Bạch Thiên Chính được đưa khỏi địa lao, Lãnh Phong đưa đến phòng của Hàn Nguyệt Chi, để cho mình Bạch Thiên Chính tiến vào. ngồi xuống, cầm lấy tay nàng miệng lẩm nhẩm .

      " Chi nhi, nếu như nàng mất linh hồn, nàng muốn ta làm lại từ đầu phải . Lúc này ta cảm thấy rất tuyệt vọng, tất cả những gì ta có đều chỉ là vở kịch, ta cũng chỉ là quân cờ. Chi nhi, nàng ta phải làm sao bây giờ, ta rất rối rắm "

    5. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 49: Xông vào Ma giáo.

      lúc sau, Bạch Thiên Chính từ trong phòng ra, .

      " Ta đồng ý giúp ngươi, tại chúng ta còn thời gian, ngày sắp trôi qua rồi "

      " Điều gì khiến ngươi đổi ý? ". Lãnh Phong nghi hoặc hỏi.

      " Ta nhớ lại lời Chi nhi , lúc này mọi chuyện sáng tỏ, ta muốn khi nàng tỉnh lại, ta con người tốt hơn trong mắt nàng. Nhưng đừng nghĩ là ta nhường nàng cho ngươi, sau trận triến này, chúng ta tiếp tục cuộc đấu dở giữa hai ta "

      " Được thôi, ngươi chuẩn bị , khắc sau chúng ra "

      " Được thôi "

      Tiêu Triệt, bọn ta đến tìm ngươi đây. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      --- -------- Ma giáo --- --------

      " , đừng mà, buông ta ra... Triệt, cứu ta... ! "

      Ngô Phong giật mình tỉnh dậy, Tiêu Triệt nghe tiếng từ bên ngoài vội chạy vào, chỉ thấy người ở giường người đầy mồ hôi, dường như vừa gặp ác mộng.

      " Phong, ngươi sao chứ? xảy ra chuyện gì? Ác mộng sao? ". Tiêu Triệt đau lòng ôm cả người Ngô Phong vào lòng.

      " Ta... ta sao, chỉ là mơ thấy chút chuyện cũ thôi. Triệt, đừng rời khỏi ta nữa được ? Cho dù huynh đâu, cũng đưa ta theo có được ? "

      " Phong, ngươi lại mơ thấy chuyện xưa sao? "

      Ngô Phong gì chỉ ôm chặt Tiêu Triệt hơn, hành động này lên tất cả. Sau khi Phong mở lòng với , ngờ phụ thân lại sai người bắt Phong , thế còn cho người xâm phạm Phong. Nếu nhanh tay, có lẽ Phong bị làm cho ô uế, mỗi lần trong lòng Phong bất an, giấc mơ này lại quay trở lại quấy rầy .

      " Phong, đừng lo lắng nữa, từ giờ hai chúng ta luôn ở cùng chỗ, tách rời. Chẳng lẽ lời của ta ngươi cũng tin sao "

      " Ta tin huynh! Triệt, ta muốn huynh, ta muốn huynh chạm vào ta, ta, sủng ta, được ? "

      Thân thể Ngô Phong vẫn chưa mặc y phục vào, nâng mông mở rộng hai chân ngồi lên đùi của Tiêu Triệt, dùng mông cọ xát bên dưới, hai tay lại mò mẫm cởi vạt áo Tiêu Triệt, dụ dỗ . Tiêu Triệt biết, Ngô Phong lúc này vô cùng bất an.

      " Phong, lúc này ta thể, lúc này ta còn có chuyện giải quyết. Ngoan, lúc tối ta trở về bồi ngươi, ngoan, hãy cố ngủ giấc , lúc tỉnh ngươi nhìn thấy ta ở bên cạnh ". Tiêu Triệt nâng người Ngô Phong để qua mộ bên sau đó đứng dậy.

      Ngô Phong hoảng hồn vươn người muốn nắm lấy vạt áo Tiêu Triệt, nhưng lại chỉ bắt lấy khoảng , cả thể từ giường té xuống.

      ' Rầm '

      Nghe tiếng đó, Tiêu Triệt vội vã quay người lại, chỉ thấy Ngô Phong nằm ở dưới đất, Ngô Phong mắt ươn ướt hét lên.

      " Triệt, xin huynh đừng rời khỏi ta, ta muốn nhìn thấy huynh chết, nhìn huynh vì ta mà bị thương tổn. Xin huynh! "

      " Phong, rốt cuộc ngươi mơ thấy điều gì? ". Lại lần nữa ôm ái nhân trong tay, Tiêu Triệt gượng ép hỏi. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Ta mơ thấy bọn họ bắt ta, thượng ta, nhưng khác với những giấc mơ trước, huynh bị bọn họ đả thương. Ta chỉ có thể trơ mắt nhìn bọn họ làm nhục ta, nhìn huynh nằm bất động ở kia, máu ngừng chảy. Triệt, đừng rời khỏi ta, nhất là lúc này, xin huynh ". Nước mắt Ngô Phong lại lần nữa rớt xuống.

      Tiêu Triệt thô bạo nhấc bổng Ngô Phong áp xuống giường, sau đó đè lên người Ngô Phong lần nữa luật động. Tất cả những tiếng động phát ra ngoài trừ tiếng kẽo kẹt của giường, còn lại đều là của Ngô Phong, Tiêu Triệt hề lời nào.

      " Ngô, Triệt, mạnh hơn... a a a... mạnh hơn nữa, ta muốn... toàn bộ, ta muốn huynh... tất cả... A! "

      " ... "

      " , Triệt, đừng rút khỏi, ta vẫn còn muốn. A! Đúng, xin huynh, hãy... tiếp tục xâm phạm ta... a a a a... Sâu hơn nữa... a a a... Đúng, ngay chỗ đó, huynh... a a a... đỉnh mạnh hơn chút nữa... "

      " ... "

      " Triệt, đừng dừng, ta... muốn thấy huynh... bị thương vì ta... Ngô... a a a a aha.... "

      " ... "

      ... ...... ...

      Cho đến khi Ngô Phong kiệt sức mà ngất , sắc trời cũng sắp tối, Tiêu Triệt chậm rãi rút khỏi người Ngô Phong. Sau khi xác định ái nhân phát hoảng vì mình rời khỏi, Tiêu Triệt bế Ngô Phong tẩy sạch thân mình, sau đó lại đưa Ngô Phong trở về giường, Tiêu Triệt lại càng siết chặt ái nhân vào lòng.

      " Phong, xin lỗi, ta thể giữ lời hứa ở bên cạnh ngươi lúc này. Đừng lo lắng gì cả, ta nhất định toàn vẹn trở về với ngươi. Bọn người kia có hành động, bọn chúng muốn cướp viên ngọc khỏi ngươi. Ta để ai ngăn cản mong ước của ngươi đâu, chúng ta nhất định có hài tử của mình, ngươi có thể sinh cho ta những hài tử khả ái, đáng "

      xong, Tiêu Triệt để Ngô Phong nằm xuống giường, giúp mặc lại y phục chỉnh chu, thương đặt nụ hôn lên trán. Sau đó Tiêu Triệt đến cạnh lư hương, đổ gói dược vào sau đó ra ngoài.

      " Ngươi theo ta bao lâu rồi? ". hỏi thuộc hạ thân tín bên cạnh.

      " hơn ba mươi năm thưa giáo chủ "

      " Tốt, bây giờ ta giao cho ngươi nhiệm vụ cuối cùng. Ngươi hãy canh thời gian vào phòng đổ thêm mê hương vào lư hương, tuyệt đối thể để Phong tỉnh lại. Nếu ta xảy ra bất cứ chuyện gì, lập tức đưa Phong rời ngay, thể để viên ngọc rơi vào tay bọn họ. Trong lọ này là tinh dịch của ta, sau khi mọi chuyện cho Phong, quyền quyết định ra sao là của . Ngươi hiểu chưa? "

      " Giáo chủ nhất định xảy ra chuyện gì!! "

      " Mọi chuyện thể trước. Chánh điện chính là nơi ta giao chiến, nếu ta phát tín hiệu, lập tức đưa Phong , từ lúc đó Phong chính là chủ tử của ngươi. Tuyệt tối thể Phong lên chánh điện, ngươi hiểu chứ? "

      " Thuộc hạ tuyệt đối làm giáo chủ thất vọng "

      " Bọn chúng đến rồi "

      Tiêu Triệt nhìn phương hướng nơi pháo hiệu vừa phát ra , sớm muộn gì thời khắc này cũng đến. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Nhớ những lời ta vừa căn dặn, nếu có chuyện gì hay xảy ra, lập tức đưa Phong ngay "

      " Thuộc hạ tuân mệnh "

      Ở nơi vừa phát ra pháo hiệu kia, Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính liều mạng xông vào. Đám binh lính ở bên ngoài thể địch nổi võ công của hai người nên đường Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính xông vào, xác người chết cũng chất thành đống.

      " Ngươi nghĩ Tiêu Triệt lúc này ở đâu? ". Lãnh Phong hỏi.

      " Ngươi xác định muốn tìm Ngô Phong trước? ". Bạch Thiên Chính đáp.

      " Tiêu Triệt chắc chắn đưa ái nhân của đến nơi an toàn rồi, tốt nhất nên hướng Tiêu Triệt trước, có lẽ dụ được Ngô Phong ra "

      " Quả là mạo hiểm, bất quá ta phản đối kế hoạch này của ngươi "

      Cả hai tiếp tục xông lên phía trước, số người chết của Ma giáo cũng tăng lên. Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính đến bên ngoài chánh điện, bông nhiên xuất bốn người chắn đường bọn họ.

      " ngờ bốn vị hộ pháp lại xuất ở đây, vậy có nghĩa là Tiêu Triệt ở bên trong ". Bạch Thiên Chính .

      " Câm miệng! Ai cho phép ngươi gọi thẳng tên của Giáo chủ! Bạch Thiên Chính, giáo chủ thu dưỡng ngươi, thậm chí còn giao cho ngươi chức danh Thiếu chủ, thế mà giờ đây ngươi lại phản bội Giáo chủ, cấu kết với tặc nhân bên ngoài phản bội lại Ma giáo. ngờ ngươi lại dám ăn cháo đá bát, hôm nay bốn người chúng ta thay Giáo chủ xử trí kẻ tội đồ ngươi ". trong bốn người .

      " Ăn cháo đá bát? Hahahahaha. Chính Tiêu Triệt là lí do khiến ta bị phụ mẫu bán ! Chính dựng lên tất cả! chính là người mà ta nên giết từ lâu rồi, thế nhưng suốt thời gian qua ta lại gọi là sư phụ, vì làm bao nhiêu chuyện. Ăn cháo đá bát!? Bốn chữ này ta dám nhận "

      " Giáo chủ làm tất cả vì mục đích của mình, thân là đồ đệ ngươi nên lấy đó là vinh hạnh của mình "

      " Vinh hạnh!? Ta khinh ". Bạch Thiên Chính cảm thấy khinh bỉ .

      " Các ngươi chuyện đủ chưa? Chúng ta còn nhiều thời gian đâu, Tiêu Triệt ở trong chánh điện, thời gian còn nhiều đâu ". Lãnh Phong lên tiếng nhắc nhở.

      " Nhưng trước tiên chúng ta cần tiêu diệt bốn con chuột cản đường này "

      Bạch Thiên Chính xong liền xông lên trước, Lãnh Phong bất ngờ vài giây nhưng sau đó cũng cầm kiếm xông lên. Bốn vị hộ pháp vây xung quanh hai người, tạo thành vòng tròn vây ép Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính. vị hộ pháp xông lên đánh ba chiêu sau đó lùi lại để người khác lên. Cứ liên tục như vậy, Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính bị ép phải xoay rất nhiều vòng để đối chiêu, cả hai bắt đầu cảm thấy chóng mặt. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Đáng ghét, ngươi suy nghĩ cách giải quyết rồi chứ? ". Lãnh Phong hỏi Bạch Thiên Chính.

      " Có, bất quá lần này ngươi phải nghe lời ta, nếu ta chắc chắn là ngươi bị thương "

      " Được thôi, kế hoạch là gì "

      " Ngươi đánh lạc hướng hai người, hai người còn lại để ta. Cố hết sức khiến bọn họ mất tập trung, khi thời cơ đến ngươi hãy dùng khinh công nhảy ra khỏi vòng cung, ta dùng Hắc thần công đối phó "

      Hai người chuyện tuy rất , bốn vị hộ pháp cái nghe cái , nhưng ánh mắt tự tin lúc này khiến cho bốn người kia có cảm giác tốt.

      Như kế hoạch, Bạch Thiên Chính chủ động tấn công hai người, Lãnh Phong lo hai người cuối cùng. Lãnh Phong nhân cơ hội lúc hai vị hộ pháp đổi chỗ liền nhanh chóng chen vào giữa hai người đánh trả. Bởi vì bất ngờ nên hai vị hộ pháp bị thương, vì thế cả hai liền ra chiêu ác ý hơn.

      Bạch Thiên Chính lợi dụng kẽ hở như Lãnh Phong, sử dụng nội lực cà Hắc thần công để áp chế tinh thần của hai vị hộ pháp còn lại. Tuy là hộ pháp nhưng võ công của bốn người chỉ thua Tiêu Triệt, Bạch Thiên Chính chưa từng giao đấu với bốn người hộ pháp nên chưa biết thực lực của họ tới đâu. Sau hồi giao đấu, khi chắc chắn kẻ thù chỉ chú tâm vào mình, Bạch Thiên Chính hét lên tiếng.

      " Ngay lúc này "

      Nhận được tính hiệu, Lãnh Phong nhanh chóng dùng khing công nhảy lên, kịp thời tránh khỏi chưởng Bạch Thiên Chính vừa tung ra. Bốn vị hộ pháp vì bất ngờ trước hành động của đối phương nên bị trúng chưởng kia và bị đánh ngã ra bốn hướng.

      " Hừ, Hắc thần công của ngươi vẫn chưa thể nào bằng với Giáo chủ, muốn bọn ta thua trước ngươi, còn lâu ". vị hộ pháp .

      " Chết tiệt, chưởng kia của ngươi vẫn chưa thể diệt được bọn chúng, chúng ta còn nhiều thời gian đấu với bọn họ đâu ". Lãnh Phong mất kiên nhẫn .

      " Nếu có người theo hỗ trợ là tốt ". Bạch Thiên Chính nhìn qua ai đó mỉa mai.

      " Bây giờ các ngươi mới nhớ là cần người hỗ trợ, hối hận rồi chứ gì? "

      Sau giọng bỡn cợt đó, lão Hoàng Dực từ phía sau xuất . Theo sau lão là lão Hoàng Lân, Trần Thiên Vũ, Lâm Vũ Hạo và Hàn Khiết Nam.

      " Hừ, đến lúc này mới nghĩ đến cần bọn ta hỗ trợ, ngươi cũng quá kiêu ngạo rồi ". Hàn Khiết Nam mỉa mai .

      " Chẳng phải các ngươi đều đến đây rồi sao, còn mau lại đây giúp bọn ta ". Lãnh Phong .

      " Được rồi, các ngươi mau tìm sư huynh , chuyện ở đây để bọn ta. còn thời gian nữa đâu, thân thể Nguyệt nhi dần lạnh ". Lão Hoàng Dực lên tiếng nhắc nhở.

      " Được, vậy bọn ta trước "

      Bạch Thiên Chính vừa nghe tình hình tại liền nhanh chóng quay lưng bước vào chánh điện. Lãnh Phong còn muốn hỏi thêm về tình hình của Hàn Nguyệt Chi nhưng khi nhìn thấy Bạch Thiên Chính vào chánh điện, cũng nhanh chóng vào theo. Mặc dù rất lo cho Tiểu Chi, nhưng thể làm chậm trễ thêm khắc nào nữa. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      Vừa vào đến chánh điện, hai người liền thấy Tiêu Triệt ngồi ở phía , vẻ mặt như mỉa mai bọn họ đến bây giờ mới đến nơi.

      " Tiêu Triệt, ngươi mau đưa viên ngọc cho bọn ta, bọn ta bao giờ đến làm phiền ngươi nữa ". Lãnh Phong .

      " bao giờ!? Quả là thỏa thuận thú vị, bất quá ngươi thể ngăn cản đồ đệ của ta nếu nó muốn giết ta. Nhưng ta thể đưa viên ngọc cho ngươi! Bây giờ chưa phải lúc "

      " Tại sao? ràng chỉ cần ở bên viên ngọc ngày là ái nhân của ngươi có thể hoàn dương hoàn toàn. Vì sao ngươi lại là hai ngày? "

      " Ta thể , nhưng tất cả những gì ta làm đều vì Phong! Cho dù giết bao nhiêu mạng người cũng đáng "

      " Ngươi có ái nhân của mình, lẽ bọn ta có sao!? ". Bạch Thiên Chính phẫn nộ .

      " Tất cả những gì ta và các ngươi làm đều vì người mình , nếu các ngươi muốn viên ngọc, giết được ta rồi hãy "

      Tiêu Triệt xong liền chủ động tấn công Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính. Hai người cũng ngần ngại nắm chặt kiếm tiếp chiêu với Tiêu Triệt.

      Sức của Tiêu Triệt rất lớn, liên tục dồn ép Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính vào góc. Phải mất lúc lâu, Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính mới có thể thoát khỏi gọng kiềm của Tiêu Triệt, và cơ thể hai người cũng xuất nhiều vết thương.

      " Sao? Mới giao chiến có lúc mà hai người các ngươi kiệt sức rồi sao!? thú vị chút nào, ta còn muốn chơi đùa thêm chút nữa, hahahaha... "

      Tiêu Triệt đứng đó cợt nhã Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính. Tuy bề ngoài là thế, nhưng thực ra Tiêu Triệt cũng tốn ít sức lực, ngờ chỉ trong thời gian ngắn thực lực của cả hai lại tăng nhanh như vậy. Chẳng lẽ là do sức mạnh của ái tình sao?

      " Được thôi, nếu ngươi muốn được như ý nguyện. Lãnh Phong, có lẽ đến lúc ngừng chuyện mèo vờn chuột nảy rồi "

      " Được thôi "

      Chính lời của Tiêu Triệt khiêu khích Lãnh Phong và Bạch Thiên Chính. Cả hai nắm chặt đuôi kiếm tiếp tục giao chiến với Tiêu Triệt.

      --- -------- Bên ngoài chánh điện --- --------

      " Hahahaha, các ngươi là những người đầu tiên giao đấu với bọn ta lâu như thế ". Bốn vị hộ pháp chật vật .

      " Quá khen, được bốn vị hộ pháp "tiếp đón chân thành" như vậy, bọn ta cũng biết thực lực của mình đến đâu ". Lâm Vũ Hạo đáp.

      " Lão chuẩn bị xong chưa vậy? Bọn ta sắp kiệt sức rồi! ". Hàn Khiết Nam hỏi Hoàng Dực. Dạ Minh Nguyệt - DĐLQĐ

      " Hắc hắc, xong, nhớ khi ta ra tín hiệu, các ngươi lập tức che kín mũi lại "

      " Bọn ta nghe lão nhắc đến thuộc lòng luôn rồi, mau lấy ra nhanh "

      " Còn mau dụ bốn người họ vào chỗ! "

      Lâm Vũ Hạo, Trần Thiên Vũ, Hàn Khiết Nam và lão Hoàng Lân mỗi người chịu trách nhiệm đối phó vị hộ pháp. Sau khi nghe lão Hoàng Dực chuẩn bị xong, bốn người nhanh chóng dẫn dụ bốn vị hộ pháp lại chỗ.

      " Lúc này "

      Nghe tín hiệu của lão, bốn người nhanh chóng che kín mũi, lùi ra xa. Lão Hoàng Dực ném viên thuốc vào chính giữa bốn vị hộ pháp, làn khói nhanh chóng xuất . Nhân cơ hội đó, lão Hoàng Lân nhanh chóng dùng kiếm kết liễu bốn người hộ pháp, đáng tiếc chỉ làm bị thương chứ lấy mạng họ được.

      " Bị thương là đủ rồi, mau trói chặt bọn họ lại, chờ bắt được Tiêu Triệt sau đó xử tội lượt cũng muộn ". Trần Thiên Vũ nêu ý kiến.

      " Cũng được, ta ở lại đây canh chừng bọn họ, các ngươi mau vào hỗ trợ Lãnh tiểu tử nhanh. Chỉ còn lại sáu canh giờ thời hạn hai ngày đến, mau lên! ". Lão Hoàng Dực xung phong ở lại.

      " Tiền bối, bọn ta trước ". Lâm Vũ Hạo bước vào đầu tiên, Trần Thiên Vũ và Hàn Khiết Nam theo sau.

      " Sư đệ, nhớ cẩn thận, ta vào hỗ trợ đồ đệ của mình ". Lão Hoàng Lân xong liền vào chánh điện.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :